Trần Ngọc Loan lúc này toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm, so với hình dáng vẫn chìm trong hồi ức vừa rồi thì hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Cảm nhận được quyết tâm của nàng, mọi người trong đại điện cùng mở miệng đồng thanh:
- Có khả năng! Xin minh chủ an tâm, chúng tôi đã chuẩn bị thật tốt để có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!
Nhìn thật kỹ mọi người, Trần Ngọc Loan thu lại khí tức thần thánh của mình, hài lòng nói:
- Vậy là tốt, chúng ta cùng nhau nỗ lực, xem thử Trừ Ma liên minh và Chánh Đạo liên minh, thật ra bên nào làm tốt hơn!
Cuộc thảo luận đột nhiên xuất hiện sự chuyển biến nhanh chóng như vậy, khiến mọi người ai nấy đều có chút kinh ngạc. Phật Thánh Đạo Tiên lại tán thưởng:
- Nha đầu, ngươi thật là chững chạc, chính ta cũng không có được khí thế như vậy. Tốt, rất tốt, Thái Âm xuất hiện, mọi chuyện từ giờ mới thật sự bắt đầu, từ nay chiến đấu sẽ còn nhiều hơn trước.
Nói rồi đứng dậy, lắc người đi mất.
Trần Ngọc Loan mỉm cười nhã nhặn, nói với năm người còn lại:
- Được rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi trước đã.
Thân ảnh chuyển động, phiêu diêu như tiên bay ra ngoài đại điện.
Cõi nhân gian bình yên được trăm năm, chính bởi vì Vực chi tam giới xuất hiện mà lại rơi vào tình trạng hỗn loạn. Sau đó chánh tà cứ giao chiến liên miên kéo theo ân oán dây dưa không dứt, Lục Viện, Tam Phái, rồi Trừ Ma liên minh nổi dậy, cao thủ Ma vực, Quỷ vực và Yêu vực tranh hùng trong nhân gian, cùng với ân oán cừu hận giữa Lục Vân và Kiếm Vô Trần càng làm cho thiên hạ đại loạn, tu chân giới nổi sóng gió đến tận trời.
Cục diện dằng co cứ như vậy tiếp tục kéo dài trong một khoảng thời gian. Đến khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, tình thế tại nhân gian lại biến đổi, khí âm tà tràn ngập khắp chúng sinh, khiến cho tu chân giới vốn đã vô cùng bất lợi thêm một lần nữa bị đưa vào cảnh tuyệt vọng.
Ngày Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, trời đất chấn động, vạn vật kinh hãi, mọi thứ thay đổi. Trừ khu vực giao chiến lúc đó ra, người tu đạo phân bố khắp trong thiên hạ ai nấy đều sợ hãi trước cảnh tượng này, suy đoán và chờ đợi đến cuối cùng thật sự sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối với những người tu đạo bình thường, số lượng có khả năng đoán được Thái Âm Tế Nhật xuất hiện hoàn toàn không nhiều. Mọi người thật ra chỉ vì cái họa Vực chi tam giới làm loạn trên nhân gian, khiến ai nấy đều tự lựa chọn cho mình những phương thức khác nhau để tránh né kiếp nạn. Mà thật sự, chỉ sau khi Thái Âm hiện ra dẫn đến khí mạch chánh tà đảo ngược, người trong thiên hạ mới biết được cục diện lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Cao thủ chánh đạo trước đây rời Hoa Sơn tiến vào nhân gian để truy tìm "Thánh Long phù" và "Thiên Uy lệnh" có bốn nhóm, chia ra dẫn đầu là các vị Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Pháp Quả đại sư và Tàn Dương Tử. Trong đó, Tàn Dương Tử trước đó đã về đến liên minh, rồi bị chết dưới tay của Lục Vân.
Ba người còn lại đi theo những hướng khác nhau, khi biết chuyện Kiếm Vô Trần muốn lấy Trương Ngạo Tuyết thì đều nghĩ là rất hoang đường nên ngày đó không ai quay về, nhưng cũng nhờ vậy mà thoát khỏi kiếp nạn. Chỉ khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, ba nhóm đều cảm nhận được tình thế không tốt, mới từ các nơi khác nhau quay trở về Hoa Sơn. Nguồn truyện:
Buổi chiều, trong ba nhóm thì đám người theo Hạo Vân cư sĩ về đến chân núi Hoa Sơn đầu tiên.
Ngắm nhìn ngọn núi cao lớn nguy nga, Hạo Vân cư sĩ nhẹ thở dài một tiếng, tự nói:
- Ngày được mô tả từ lâu trong truyền thuyết cũng đã đến, không biết Chánh Đạo liên minh lần này có còn khả năng trụ lại được hay không?
Giọng nhẹ nhàng êm ái phảng phất mấy phần bất an vang vọng quanh thân.
Bốn phía, đệ tử của Nho viên và liên minh hờ hững bất động, chỉ nhìn theo ánh mắt của ông cùng hướng về Hoa Sơn.
Trầm mặc giây lát, Hạo Vân cư sĩ rũ bỏ vẻ mất mát để chuẩn bị lên núi. Nhưng đúng vào lúc đó, một đệ tử liên minh chịu trách nhiệm thám thính tin tức đột nhiên từ xa bay đến, thu hút sự chú ý của Hạo Vân cư sĩ.
Thản nhiên nhìn đệ tử đó, Hạo Vân cư sĩ hỏi:
- Có tin tức mới gì chăng?
Đệ tử đó khuôn mặt đầy vẻ tang thương, lên tiếng:
- Hồi bẩm cư sĩ, đại sự không tốt rồi! Đệ tử vừa mới dò xét được tin tức, chủ lực Chánh Đạo liên minh của chúng ta đã di chuyển đến một nơi khác, còn Hoa Sơn đã bị Ma Thiên tôn chủ của Ma vực chiếm lĩnh. Hơn nữa liên minh cũng đổ vỡ rồi, các đệ tử đều đã hy sinh, chỉ có hai vị minh chủ bị trọng thương chạy thoát được, cũng không biết hiện tại đang ở nơi đâu.
Hạo Vân cư sĩ biến hẳn sắc mặt, rống to:
- Sao lại như vậy được, ngươi nhanh nói cho rõ đi!
Đệ tử đó khuôn mặt lo lắng bất an, đề tỉnh:
- Tiền bối, chúng ta trước hết hãy rời khỏi nơi đây để tránh nguy hiểm. Còn những chuyện đã xảy ra thì sau này rồi hãy bàn lại.
Nghe vậy, Hạo Vân cư sĩ giật mình nhè nhẹ, sau đó bình tĩnh trở lại, truyền lệnh cho mọi người lập tức rời khỏi chỗ đó hơn mười dặm.
Giây lát sau, mọi người đến được một khu rừng cây, Hạo Vân cư sĩ lập tức phân công mười hai đệ tử canh phòng bốn phía, liên tục theo dõi tình huống xem có gì khả nghi không. Lại để đề phòng Đan Thanh kiếm hiệp và Pháp Quả đại sư quay lại Hoa Sơn, ông còn phái thêm mười đệ tử Liên Minh liên tục từ xa theo dõi các đường vào Hoa Sơn, chỉ cần phát hiện hành tung của bọn họ phải lập tức cản lại, rồi đưa đến khu rừng này.
An bài mọi chuyện xong xuôi, Hạo Vân cư sĩ mới bắt đầu hỏi đến tin tức mà tên đệ tử thám thính được. Sau khi nghe thuật lại, Hạo Vân cư sĩ cuối cùng cũng rõ những chuyện xảy ra trong buổi sáng, cả người như mất hồn lạc phách, khuôn mặt xuất hiện vẻ thương tang quá độ.
Vẫy tay cho đệ tử đó đi rồi, Hạo Vân cư sĩ đứng như trời trồng dưới tàng cây, toàn thân trầm mặc bất động, cũng phải đến nửa thời thần. Mãi đến lúc trời bắt đầu tối dần, ông mới phần nào hồi tỉnh lại.
Hạo Vân cư sĩ đi ra bìa rừng, ngắm nhìn Hoa Sơn phía xa xa, vẻ mặt có nét gì đó cổ quái. Lúc đó, trong màn đêm lấp loáng một vài tia sáng nhàn nhạt, rồi truyền đến một luồng khí tức quen thuộc làm Hạo Vân cư sĩ giật mình nhìn lại.
Hướng về phía bên trái dò xét, có khoảng mười người đang cùng nhau từ xa bay lại, người đi đầu chính là Đan Thanh kiếm hiệp. Lát sau, lại có thêm một luồng khí tức từ hướng khác cũng truyền đến, Hạo Vân cư sĩ định thần nhìn lại, Pháp Quả đại sư dẫn theo đệ tử liên minh đang bay hướng về nơi đây.
Bay lên nghênh đón hai người, Hạo Vân cư sĩ thần sắc đau buồn nói:
- Chuyện hôm nay xảy ra các vị đã biết cả chưa?
Đan Thanh kiếm hiệp và Pháp Quả đại sư nhìn ông đầy đau thương, ai nấy thần sắc nặng nề, không nói một câu nào.
Cười khổ sở, Hạo Vân cư sĩ nhẹ nhàng thở dài nói:
- Đi đã nhiều ngày rồi, có được tin tức nào chăng?
Đan Thanh kiếm hiệp, lắc đầu nói:
- Không được gì cả, đi chuyến này chỉ tốn công mà thôi.
Pháp Quả đại sư cảm xúc, đoạn nói:
- Lúc này xem ra cũng không cần mất công nữa.
Hiểu rõ ý tứ của đại sư, Hạo Vân cư sĩ cười thê lương, thở dài nói:
- Xem ra, phải đi đã rồi nói tiếp sau.
Nói rồi xoay mình mang theo mọi người quay vào trong rừng, rồi phân công đệ tử liên minh bắt đầu chuẩn bị ăn tối.
Ngồi bên bếp lửa, Hạo Vân cư sĩ ngắm nhìn lưỡi lửa nhảy múa trước mặt, giọng trầm nhỏ nói:
- Đại sư, lần này các vị cũng an toàn, tất cả những người theo ông rời khỏi Hoa Sơn đều không bị thương gì cả. Nhưng môn hạ Nho Viên của ta, Tất Thiên không để lại tin tức gì hết.
Pháp Quả đại sư thở dài thật sâu, vẻ thương đau nói:
- Cư sĩ cũng không cần lo lắng, không có tin truyền về không có nghĩa là có chuyện. Lần này tuy ta mang theo Bổn Nhất và Giới Thiện rời khỏi Hoa Sơn, tránh được trường kiếp đó, nhưng tình thế nhân gian đang hỗn loạn, mà mọi thứ thì chỉ mới bắt đầu, sau này còn có chuyện gì mấy ai biết được đây? Trận chiến hôm nay đã làm chấn động thiên hạ, tuy Huyền Phong môn chủ chết đi rồi, nhưng Chánh Đạo liên minh cũng không còn. Sau này chúng ta phải làm sao đây, chuyện này cư sĩ đã nghĩ qua chưa?
Hạo Vân cư sĩ giọng thê lương buồn bã, tự cười rồi lên tiếng:
- Sau này làm sao đây? Còn có khả năng làm được gì nữa đây? Trước mắt, Chánh Đạo liên minh đã tan rã rồi. Với lực lượng hiện nay của chúng ta căn bản không đủ để chống lại yêu ma, chúng ta còn có thể làm gì được đây?
Hiểu rõ tâm tình của ông, Đan Thanh kiếm hiệp khuyên bảo:
- Sư huynh không cần đầu hàng dễ dàng như vậy, mặc kệ liên minh có như thế nào đi nữa, chúng ta nếu vẫn còn sống tại đây thì vẫn phải vì nhân gian mà cống hiến sức lực. Bây giờ Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện rồi, với số lượng người ít ỏi của chúng ta, muốn chính diện chống lại yêu ma hiển nhiên là không thể được. Nhưng chúng ta có khả năng làm được một số chuyện khác, giống như trước tiên nghĩ cách nào tìm Tất Thiên về, đồng thời liên hệ với cao thủ của Dịch viên, mọi người cùng nhau tìm ra biện pháp.
Hạo Vân cư sĩ bi quan nói:
- Nếu quay lại được như ngày xưa, Lục Viện chúng ta tuy không nhiều cao thủ, nhưng còn hy vọng chu toàn được chuyện Yêu vực và Ma vực. Thế nhưng bây giờ Thái Âm Tế Nhật đã hiện, mà thực lực chúng ta lại suy giảm rất nhiều. Nếu lại gặp những cao thủ lợi hại, cho dù chúng ta có tính đến việc hợp sức lại đi nữa cũng không thắng nổi người ta, còn nói gì đến chuyện bảo vệ nhân gian được. Những đệ tử hiện tại ở bên chúng ta bây giờ, chỉ còn vài môn hạ Nho viên, thêm một vài người tu chân từ các nơi trên thiên hạ đến gia nhập liên minh, đệ đã từng nghĩ qua tâm lý những người này hiện tại ra sao chưa?
Nghe vậy, Đan Thanh kiếm hiệp lắc đầu thở dài, không nói được gì. Pháp Quả đại sư nhẹ giọng niệm phật hiệu, rồi trầm giọng nói:
- Lời của cư sĩ cũng có đạo lý, quyết định của chúng ta không những liên quan đến chính chúng ta, mà cũng liên quan đến sinh tử của các môn hạ liên minh ở đây. Trước đây, bọn họ gia nhập Chánh Đạo liên minh bởi vì liên minh mạnh mẽ to lớn, bọn họ hy vọng có chỗ để dựa vào nhằm chống đối với yêu ma quỷ quái đang xâm nhập nhân gian. Ngày nay liên minh đã không còn nữa, bọn họ tuy tạm thời chưa nói gì, nhưng chắc chắn cũng rất lo âu, suy nghĩ tìm kiếm tương lai cho mình. Nếu như lúc này chúng ta lại ép bọn họ xông vào nơi đao kiếm, thử hỏi bọn họ có cảm tưởng như thế nào?
Đưa mắt nhìn Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ hỏi:
- Đại sư đã nghĩ ra được biện pháp gì, xin mời nói ra.
Pháp Quả đại sư trầm tư trong giây lát, rồi quay đầu nhìn xung quanh một lượt, nghiêm túc nói:
- Biện pháp ta nghĩ ra rất đơn giản, cho dù tính toán như thế nào đi nữa thì cũng phải theo góc độ khách quan mà giảng giải rõ ràng cho mọi người. Chúng ta nên cho bọn họ có cơ hội chọn lựa, tự mình quyết định vận mệnh của mình.
Đan Thanh kiếm hiệp cau mày, không hiểu rõ lắm nên hỏi lại:
- Cụ thể, đại sư tính toán xem nên làm như thế nào?
Pháp Quả đại sư nói:
- Ta dự tính là triệu tập tất cả mọi người lại, nói cho họ rõ tình thế nhân gian và tình huống của liên minh hiện nay ra sao. Sau đó để cho họ tự chọn lựa, nguyện ý lưu lại theo chúng ta có bao nhiêu sức dùng bấy nhiêu, không muốn lưu lại thì tự mình ra đi tìm con đường sống.
Hạo Vân cư sĩ tán đồng nói:
- Đại sư suy xét thật sâu sắc, ta cũng tán đồng ý đó.
Đan Thanh kiếm hiệp suy nghĩ giây lát, thần sắc tỏ vẻ bất lực nói:
- Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu đi.
Nói rồi đứng dậy bắt đầu triệu tập mọi người lại.
Giây lát, bốn phía đệ tử đã tập họp đầy đủ, thắc mắc đợi chờ xem ba người muốn nói điều gì.
Thấy vậy, Hạo Vân cư sĩ cùng Pháp Quả đại sư đưa mắt trao đổi. Cuối cùng Pháp Quả đại sư mở miệng nói:
- Giờ đây triệu tập mọi người lại chỗ này vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng mọi người. Nhân gian trước đây tình thế vốn khẩn trương do bị yêu ma gây loạn. Hôm nay Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, tà khí còn trong trời đất lại rung động phát triển.
Hoàng Thiên cảm xúc cất tiếng:
- Nguyên lai còn có những sự tình như vậy, thật làm người ta kinh ngạc. Bây giờ ông nói phải làm sao, chúng ta trước tiên hợp nhất rồi mới thử hay là thử trước, không được mới hợp nhất?
Ngọc Hoa chân nhân ngẫm nghĩ một lát, trầm ngâm nói:
- Hay là thử trước một lần đã, dù sao ngươi cũng là chủ nhân của thân thể này, hẳn phải quen thuộc hơn Thiên Sát vài phần, hy vọng Phá Thiên thần châm của ta có thể khiến hắn thối lui, đến lúc đó ngươi có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể rồi.
Nghe vậy, Hoàng Thiên có chút khích động, lên tiếng cảm kích:
- Đa tạ ông, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.
Ngọc Hoa chân nhân nói:
- Đừng vội, chúng ta trước tiên cần sắp xếp đã. Ta đi trước thúc động Phá Thiên thần châm mở đường, ngươi phải tận lực che dấu khí tức của mình, tốt nhất đừng để hắn phát hiện, tránh hắn có sự phòng ngự trước. Đợi ta toàn lực công kích rồi, nếu như thấy được hắn để lộ một khe hở, ngươi liền lợi dụng cơ hội xông vào. Nếu như không tìm thấy khe hở nào, chúng ta nhanh chóng rút lui để tránh bị hắn nuốt lấy.
Hoàng Thiên nói:
- Được, mọi sự theo an bài của ông, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.
Nghe vậy, Ngọc Hoa chân nhân xoay mình, thần châm ngũ sắc mang theo khí thần thánh liền đi trước mở đường, nhanh chóng đã đi đến trung khu thần kinh của Thiên Sát. Phía sau, nguyên thần Hoàng Thiên yếu ớt, bất quá ẩn nấp rất tốt, liên tục núp trong bóng ảnh của Ngọc Hoa.
Chú ý đến trung khu thần kinh thần bí nhất của cơ thể con người, Ngọc Hoa chân nhân do dự một chút, sau đó nguyên thần trên Phá Thiên thần châm liền phát ra mệnh lệnh, sử dụng sức mạnh ý niệm cao nhất khống chế thần châm ngũ sắc bắt đầu lần công kích thứ nhất.
Bởi vì đại não thần bí vô cùng, có thể phát ra vô số ý niệm dao động, gây nhiễu hoặc phòng ngự không cho nguyên thần có tần suất khác biệt đến gần. Theo tình trạng hoạt động hư thật của nguyên thần, đã có thể ảo hóa thành hư vô, lại có thể chuyển biến thành thực thể, vì thế nguyên thần là một dạng tồn tại rất kỳ dị, có thể xuyên qua rất nhiều tuyến phòng ngự, tiến hành các loại công kích.
Lúc này, Ngọc Hoa chân nhân đã dùng tu vi cả đời thúc động Phá Thiên thần châm, chỉ thấy ngũ sắc lóe lên, một luồng hào quang bắn vụt ra, nhắm thẳng vào trung khu thần kinh khổng lồ trước mắt.
So với Phá Thiên thần châm, trung khu thần kinh của Thiên Sát lại tựa như một tòa thành khổng lồ, có hệ thống phòng ngự, vô số hào quangquái dị hợp thành mười tuyến phòng ngự, đan nhau thành một lồng sáng mỹ lệ, trên bề mặt hiện lên tinh đồ huyền diệu vô cùng, ẩn chứa sức mạnh thần bí quỷ dị khó dò. Ngay khi thần châm đến gần, lồng sáng tuyệt đẹp đó liền hội tụ hào quang chói mắt, tạo nên một thuẫn ánh sáng rực rỡ ngay trước thần châm.
Thấy vậy, tâm niệm của Ngọc Hoa chân nhân chuyển biến, thần châm ngũ sắc ngay sát na đến gần đột nhiên rời đi, chuyển hướng công kích vào khu vực phòng ngự yếu ớt của lồng sáng. Cử động của ông có thể nói là xuất kỳ bất ý, nhưng điều khiến ông không ngờ đến, Thiên Sát tựa như hiểu được tâm tư của ông, đúng khi thần châm ngũ sắc di động, thuẫn ánh sáng đó không ngờ cũng có thể tự động truy theo, vẫn cản trước mặt nó không lệch một phân.
Sử dụng tiểu xảo không thành, Ngọc Hoa chân nhân chỉ còn cách đánh thẳng tới. Cứ vậy, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ của thần châm ngũ sắc lưu động, trên mũi châm một luồng hào quang màu vàng lóe lên, kèm theo quang diễm cứng rắn không gì có thể ngăn trở, bắn thẳng vào trên quang thuẫn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Khi mới gặp nhau, hai bên bắt đầu giằng co , nhưng mà Phá Thiên thần châm vốn là một mảnh vỡ của Thiên Uy lệnh, có công dụng khắc chế Thiên Sát, vì thế chỉ giây lát đã đột phá được thuẫn ánh sáng, giống hệt như thần kiếm phá trời, liên tục phá tan mười tuyến phòng ngự, tiến thẳng vào trung khu thần kinh của Thiên Sát.
Mọi chuyện xem ra vô cùng thuận lợi, nhưng lúc tiến công, trong lòng Ngọc Hoa chân nhân lại hiểu rõ vô cùng. Tự mình tuy dựa vào sức mạnh thần châm phá được tuyến phòng ngự ý thức của Thiên Sát, nhưng trên đường phá được mười tuyến phòng ngự thì chính mình củng đã hao hết mấy ngàn năm tu vi, điều này thực sự vô cùng đáng sợ. Còn lại chuyện gì sắp đến, Ngọc Hoa chân nhân đã có tâm vô lực, chỉ có thể trông vào mệnh vận của Hoàng Thiên mà thôi.
Theo sát phía sau Phá Thiên thần châm, nguyên thần của Hoàng Thiên nhanh chóng tiếp cận đại não của chính mình, khi tuyến phòng ngự mạnh mẽ của Thiên Sát đã mất đi, hắn cuối cùng lại có thể khống chế thân thể của mình.
Lúc này, nguyên thần Thiên Sát phát hiện được ý đồ của hắn, phát động phản kích mạnh mẽ, sử dụng lực lượng cực mạnh của bản thân chiếm cứ vùng sâu thẳm của đại não, ngăn trở nguyên thần của Hoàng Thiên dung hợp hoàn toàn với bản thể.
Đại não, đối với nguyên thần và ý thức mà nói, là một cấu tạo hợp thể khổng lồ. Trung khu thần kinh là bộ phận dày đặc nhất của đại não, tuy không lớn nhưng lại có vô số tế bào và mạch máu, chính là bộ phận trọng yếu nhất khống chế cơ thể con người. Chỉ cần chiếm lấy trung khu thần kinh, có thể nói là đã chiếm được quyền khống chế thân thể, nhưng giữa có thể và chắc chắn, còn có sai biệt nhất định.
Hoàng Thiên lúc này nhờ có sự hỗ trợ từ Phá Thiên thần châm của Ngọc Hoa chân nhân, đã chiếm được trung khu thần kinh của chính mình, nhưng nguyên thần của Thiên Sát lại chưa cam lòng thất bại. Tuy bị bức thoát ra khỏi trung khu thần kinh, nhưng vẫn cố gắng nắm giữ những phần còn lại của đại não, dùng sức mạnh mạnh mẽ để chống cự.
Nắm giữ được quyền khống chế của trung khu thần kinh, Hoàng Thiên với tốc độ nhanh nhất dung hợp ý thức của mình , bắt đầu trận chiến xua đuổi, muốn trục xuất hết tàn dư ý thức của Thiên Sát trong não. Nhưng tình thế trước mắt, hắn đã khống chế được trung khu thần kinh trọng yếu nhất, ý thức của Thiên Sát lại khống chế trên hai phần ba còn lại của đại não. Nguyên thần của hắn yếu ớt, nguyên thần Thiên Sát lại mạnh mẽ vô cùng, chỉ có điều duy nhất cố kỵ chính là Phá Thiên thần châm.
Tình thế như vậy, Hoàng Thiên dùng ý thức của mình phát xuất mệnh lệnh trục xuất, điều động toàn bộ sức mạnh bản thân phối hợp với hành động của đại não, ý muốn trục xuất ý thức của Thiên Sát. Nhưng trên thực tế, ngay khi Hoàng Thiên phát ra mệnh lệnh, thân thể tuy có chút động tĩnh, nhưng các đường truyền đều bị Thiên Sát chặn đứng, mệnh lệnh của hắn căn bản không chuyển đi được.
Tình trạng như vậy, hắn tuy chiếm được trung khu thần kinh trọng yếu nhất, nhưng sai biệt thực lực vẫn khiến hắn có lòng mà không có sức. Còn Thiên Sát cũng bởi vì Phá Thiên thần châm, tạm thời không cách nào xâm nhập vào trung khu thần kinh, hai bên liền rơi vào tình trạng giằng co.
Hiểu được tình hình trước mắt, Hoàng Thiên vừa sợ vừa giận, liên tục ba lần phát ra mệnh lệnh mang tính cưỡng chế, nhưng đáng tiếc đều bị Thiên Sát chặn lại. Điều này khiến hắn giận dữ mà cũng cảm thấy bất lực.
Rút lại mệnh lệnh công kích, Hoàng Thiên thông qua sóng ý niệm của não liên hệ với Ngọc Hoa chân nhân:
- Ta đã thử qua rồi, có thể nói là tất cả các đường truyền lệnh đều bị Thiên Sát ngăn chận, ta căn bản không cách nào điều khiển thân thể. Bây giờ làm như thế nào, cứ tiếp tục giằng co như vậy, hay còn có biện pháp nào khác chăng?
Ngọc Hoa chân nhân yếu ớt nói:
- Trước mắt cục diện chúng ta vô cùng bất lợi, nếu như không có thể lập tức trục xuất được nguyên thần của Thiên Sát, tiếp theo chúng ta có khả năng bị hủy diệt tại tại đây. Hiện nay, ý thức của Thiên Sát tuy rút lui khỏi trung khu thần kinh khống chế thân thể con người, nhưng sức mạnh của hắn vẫn vượt xa chúng ta, vì thế nếu chúng ta chờ đợi sẽ rơi vào khốn cảnh, kết quả không thành công cũng thành nhân. Hiện tại theo suy đoán của ta, ý thức của Thiên Sát có chút cố kỵ với Phá Thiên thần châm, vì thế không dám lập tức đến gần. Chỉ có điều chân nguyên hiện tại của ta đã suy giảm rất lớn, liên tục thúc động Phá Thiên thần châm cũng đã tiêu hết phần lớn tu vi, sợ là kéo dài không lâu được. Điểm này nhất định Thiên Sát hiểu rất rõ, vì thế hắn muốn vây chết chúng ta.
Hoàng Thiên lo lắng nói:
- Ông nói rất có lý, chỉ có điều biết vậy, chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây?
Ngọc Hoa chân nhân trầm ngâm nói:
- Thời gian trước mắt là sinh tử, chúng ta phải lập tức ra quyết định. Ta đã suy xét một lượt, bây giờ chúng ta có hai chọn lựa, thứ nhất là lập tức rút lui, nỗ lực trước đây coi như là vô ích, thứ hai chính là đấu thẳng. Cả hai lựa chọn này thật ra đều rất vô dụng. Lựa chọn thứ nhất là rút lui, chúng ta cho dù có thể tạm thời tồn tại, nhưng với tâm tính của Thiên Sát, hắn tất nhiên muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, cuối cùng chúng ta củng không thể chiến thắng được hắn. Lựa chọn thứ hai là đấu thẳng, chúng ta phải hợp nhất nguyên thần, tập trung sức mạnh của cả hai để đối kháng với hắn. Nếu như thành công tự nhiên không cần nói gì cả, nếu trong trường hợp thất bại, chúng ta hẳn phải tìm đường thối lui trước, tìm kế dài hạn mới được.
Hoàng Thiên hỏi dồn:
- Giờ phút này, chúng ta còn thối lui thế nào đây?
Ngọc Hoa chân nhân nói:
- Hành vi của ý thức và hành vi của thân thể con người thật ra là thống nhất mà lại là phân chia. Nói đơn giản, đại não do bởi vô số mạch máu hợp thành, vào lúc này của chúng ta, chính là đang xuyên qua bên trong một số mạch máu này. Thiên Sát rút lui khỏi trung khu thần kinh, giữ lại những khu vực khác để ngăn chặn một số đường truyền tin, khiến chúng ta bị vây khốn trong này. Một khi chân nguyên chúng ta đã hao tận, đến lúc đó hắn mới lại quay trở lại, chúng ta tất nhiên không có cách nào chống được. Nói là rút lui, theo hiện tại mà nói, chính là tìm được một đường truyền tin khác, có thể điều khiển được ý thức của Thiên Sát, lại có thể tử thủ phòng ngự được.
Hoàng Thiên mê hoặc nói:
- Có dạng rút lui như vậy sao?
Ngọc Hoa chân nhân giải thích:
- Có, quan trọng là chúng ta có thể tìm ra hay không. Con người có ba hồn bảy phách, có thể tu luyện thành ba nguyên thần. Trong đó nguyên thần chủ khống chế mọi thứ, phó nguyên thần thứ hai điều khiển về tình cảm, nguyên thần thứ ba ẩn chứa và hấp thu linh khí. Trước mắt chúng ta đang ở trong trung khu thần kinh, thật ra tương đương với nguyên thần chủ, nó có khả năng khống chế cơ năng của cơ thể con người. Mà Thiên Sát sau khi rút lui đãchiếm lấy chính là khu vực của hai phó nguyên thần, vì thế có đủ khả năng uy hiếp chúng ta.
Nghe vậy, Hoàng Thiên không hiểu nói:
- Ba nguyên thần nào, ta không biết chút nào cả. Còn nữa, nếu đã có thể tu luyện thành ba nguyên thần, vậy hai nguyên thần còn lại của ông đang ở đây chăng? Ông nói đã nửa ngày, ta còn chưa hiểu rõ, chúng ta cuối cùng phải làm như thế nào mới được.
Biết được nguồn gốc của Hoàng Thiên, Ngọc Hoa chân nhân thở dài nói:
- Nói với ngươi những chuyện đó, cũng thật là có chút cao thâm. Bất quá ngươi cũng không cần gấp, một khi nguyên thần chúng ta hợp lại rồi, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được rất nhiều chuyện. Còn về chuyện ba nguyên thần, nói đơn giản, tất cả chúng là một chỉnh thể, nhưng lại có thể phân chia ra, chỉ có điều phân chia rồi thì sức mạnh yếu ớt và nhỏ bé nhiều. Lúc này, ta đang là nguyên thần nhất nguyên thần, không hề chia ba nguyên thần, vì thế ngươi chỉ có thể thấy một cái của ta mà thôi.
Còn về sách lược đối phó, ý ta muốn nói, chúng ta trước mắt tuy ở trong trung khu thần kinh, nhưng nguyên thần chủ này thật ra cũng tương đương với một cá thể hoàn chỉnh, nó và hai phó nguyên thần có rất nhiều khác biệt. Chỉ cần chúng ta tìm cách điều khiển đường thần kinh tình cảm của nó, rồi tử thủ trong đó, hỗ trợ uy lực của Phá Thiên thần châm là có thể uy hiếp được Thiên Sát. Khi hắn yếu đi hoặc chịu một chấn động rất lớn, chúng ta đột nhiên phát động tập kích, từ đó đoạt lại quyền khống chế thân thể.