Lúc này ở giữa Hắc Hà, chung quanh Lục Vân bắt đầu phát sinh dị biến. Do Lục Vân thi triển tâm pháp thần kỳ Thiên Địa Vô Cực, toàn lực hấp thu quỷ khí âm hàn nhằm gia tăng uy lực Hóa Hồn đại pháp của bản thân, toàn bộ quỷ khí chung quanh đó đều cuồng mãnh hội tụ về phía chàng.
Đứng ở khoảng cách xa xa, mọi người chỉ nhìn thấy toàn thân Lục Vân bị một vầng vụ khi màu đen bao phủ, vô số quỷ khí xoay chuyển cuồng loạn nhắm thân người chàng ào ạt công kích đến. Khi luồng quỷ khí kéo đến ngày càng dày, mặt nước Hắc Hà dưới chân Lục Vân cũng từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc đã cao hơn mười trượng. Trông xa, nó giống như dịch thể hắc sắc đã tựu thành một hắc trụ không ngừng nâng Lục Vân lên.
Từ trung tâm điểm là Lục Vân, khắp xung quanh, quỷ khí bắt đầu xoay chuyển trên mặt Hắc Hà, làm xuất hiện một cảnh tượng kỳ vĩ hiếm gặp. Trên bờ, mọi người ngây người ra nhìn Lục Vân, không hiểu tại sao phát sinh kỳ sự này, trông thật lạ lùng và kinh dị, Tuy nhiên, trong ý thức của họ, Lục Vân nhất định là đang toàn lực đối kháng cùng quỷ khí mới phát sinh tình huống như vậy, chứ không hề ngờ kỳ cảnh kia hoàn toàn do một tay Lục Vân gây nên.
Lục Vân chợt mở to đôi mắt đang nhắm nghiền, nhãn thần phóng ra hai đạo hào quang lấp lánh sáng ngời như ngọc. Lục Vân mừng rỡ, quay đầu nhìn năm người trên bờ, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, mọi người mau chớp cơ hội bay qua Hắc Hà ngay đi! Hiện tại, trường không khí ở đây đã bị đệ tử chế trụ, cỗ hấp lực đã tiêu thất, nhưng chỉ là tạm thời, mọi người hãy nhanh lên!".
Mọi người nghe thế đồng thời chuyển thân, năm đạo nhân ảnh như năm luồng gió nhẹ nhanh chóng bay vượt qua phía trên chàng. Lục Vân thấy năm người đã bay qua Hắc Hà, vung hai tay khuấy một cái, lập tức toàn bộ nước của Hắc Hà xung quanh chàng bắn bùng lên cao, một luồng sóng cồn bay lên tung tóe. Lục Vân đắc ý mỉm cười, trong tâm tràn đầy hỷ ý, lắc người di chuyển sang bờ bên kia. Sau khi chàng ly khai, mặt nước sông lập tức hạ xuống, nhanh chóng phục hồi nguyên trạng.
Lại nói về Vân Phong, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, và Tử Dương chân nhân năm người, sau khi bay qua Hắc Hà, phát hiện một tòa bảo thành đầy quỷ khí âm sâm, thập phần thần bí. Cảm giác đầu tiên là tòa thành này so với nhân gian có điều bất đồng, gây ấn tượng nhất đối với người nhìn là nó dường như không thật. Toàn bộ thành hiện ra dưới mắt chỉ giống như được tạo thành từ những quỷ khí hắc sắc, đầy vẻ mông lung mê huyễn, thập phần quỷ dị.
Tử Dương chân nhân bảo mọi người: "Quỷ Vương thành này nhìn thật cổ quái, hoàn toàn không giống với ấn tượng của ta". Vân Phong tiếp lời: "Đúng là cổ quái, chúng ta đến Quỷ vực, thấy kiến trúc hình dạng như thế này thực hoàn toàn khác với nhân gian".
Ngạo Tuyết ngắm nhìn Quỷ Vương thành thần bí, cất giọng dịu dàng: "Mỗi địa phương đều có điểm bất đồng, nơi này toàn là quỷ hồn cư ngụ, tự nhiên với nhân gian giới của chúng ta không cùng dạng thực thể vật chất. Hiện tại chúng ta đã xuyên qua Hắc Hà, nên cần cẩn thận đề phòng, tận lực ẩn tàng hành tung. Ngạo Tuyết vừa dứt câu, Thương Nguyệt đã hốt hoảng thốt: "Mọi người hãy cẩn thận, chung quanh khí tức quái dị, tựa hồ chúng ta đã bị phát hiện".
Thương Nguyệt nói chưa dứt tiếng, một âm thanh âm trầm đã truyền đến: "Hoan nghênh đã đến được Quỷ vực Hắc Hà, bổn tướng quân đợi cung nghênh đại giá ở đây đã lâu. Lời vừa dứt, bốn phương hắc khí xoáy tròn, từng tầng hắc vụ ập đến như từng đợt sóng cồn, ùn ùn kéo tới bao vây năm người vào giữa. Vô số âm hồn quỷ lệ tạo thành một trận thức nghiêm minh xuất hiện trước mắt họ. Một quỷ ảnh hắc sắc to lớn xuất hiện phiêu phù ở khoảng không cao hai trượng, lẳng lặng nhìn năm người chăm chú. Một cặp quỷ nhãn chớp nháy đầy sắc xanh lục, hàm chứa cái gì đó rất âm tà, vừa nhìn năm người vừa cất từng tiếng cười khe khẽ quỷ quái. Một cỗ chiến đao lập lòe ánh hồng quang, tán phát quỷ khí cực mạnh im lìm nằm trong tay Quỷ tướng quân.
Tử Dương chân nhân khẽ bảo mọi người cẩn thận, rồi nhìn Quỷ tướng quân hỏi: "Thứ như ngươi nhất định thuộc phẩm tướng quân, có phải là nhị phẩm tướng quân không? Làm sao ngươi biết chúng ta sẽ đi xuyên qua đây mà đợi?".
Quỷ tướng quân cười khe khẽ nói: "Việc các ngươi đến đây đối với chúng ta mà nói chỉ có một điểm thôi. Ta là một trong Hắc Hà tam đại nhất phẩm tướng quân, tên gọi Hắc Hà Đao Vô Địch. Quỷ vực gọi ta là Vô Địch tướng quân. Các ngươi ngay khi đến Hắc Hà thì chúng ta tất thảy đều biết hết. Nhân gian dương khí cực trọng, vừa đột nhập vào Quỷ vực, chúng ta đã cảm đáo được rồi. Chờ mãi cuối cùng các ngươi cũng đã đến, đến rồi thì đây là lúc chúng ta thu thập các ngươi, khiến cho các ngươi vĩnh viễn lưu tại nơi đây".
Lúc này Lục Ván đã bắt kịp mọi người, nghe thế liễn cười lạnh nói: "Bằng vào ngươi chỉ sợ một điểm cũng không được!". Dứt lời, Lục Vân đã hiện thân bên cạnh Vô Địch quỷ tướng, Như Ý Tâm Hồn Kiếm nhanh chóng bạo phát hào quang đẹp mắt, xuất chiêu vây bủa Đao Vô Địch. Trong khi tấn công, thân kiếm của Lục Vân vẽ liền một lúc chín mươi chín thức, một trăm chín mươi tám kiếm hình liền tạo thành một kết võng gió thổi cũng không lợt, không ngừng áp tới.
Đao Vô Địch liền cười khùng khục, trường đao trong tay lập tức huy động, nghênh đón đòn công kích của Lục Vân. Chợt nghe tiếng vang âm âm quỷ dị của binh khí chạm nhau, vô số hắc sắc khí thể cùng luồng xích quang đẹp mắt giao phong nhau quyết liệt, tung bắn ra khắp nơi như từng chùm kỳ hoa bay múa phiêu thệ. Lực lượng cường kích va chạm nhau khiến thân thể Lục Vân bị chấn lui ra vài thước, nhưng chàng nhanh chóng lắc mình di chuyển sang bên tả. Còn Đao Vô Địch thì cười âm âm hai tiếng, đứng im không nhúc nhích chút nào.
Lục Vân lắc mình chuyển thân đến bên cạnh Tử Dương chân nhân, thấp giọng nói: "Hành động lần này đã thất bại, mọi người hiện tại không cần phải tiến lên nữa, mà hãy đột phá trùng vây, lùi về phía sau thoát ly khỏi sự công kích của quỷ binh. Bây giờ, hai vị sư tỷ Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hãy kết hợp chế trụ nhất phẩm tướng quân đó, Vân Phong phụ trách đoạn hậu, sư phụ cùng Hứa Khiết đi sát bên con cùng đánh ra".
Vân Phong nói: "Lục Vân huynh à, cách của huynh không ổn rồi. Chúng ta tân khổ vạn khổ đi xuyên qua Hắc Hà tiến nhập đến đây. Giờ lại bỏ đi như thế, liệu có đáng tiếc lắm không? Đệ thấy, hay là cứ sấn tới, biết đâu chúng ta lại có thể đến được Hóa Hồn Trì, lấy được Phong Hồn phù thì sao. Khi có Phong Hồn phù trong tay, lũ quỷ vật này không dám đến gần chúng ta đâu.
Lục Vân trừng mắt nhìn hắn, nói to: "Đệ đừng ở đó nằm mơ giữa ban ngày. Đệ không nhớ lần đầu tiên ở Âm Hồn lâm sao. Ở đó chỉ có một Quỷ tiên mà Dịch viện của chúng ta phải xuất động hết mọi người ở đó mới chế trụ được. Giờ huynh cho đệ biết, lúc đó thực tế Quỷ tiên không bị chúng ta tiêu diệt. Nó mạnh đến nỗi Tử Ảnh thần kiếm cũng còn không trừ được, rõ chưa? Bây giờ, chúng ta tiến tới, đệ chắc biết trong đó nhất định có một Quỷ tiên. Nếu xuất hiện thêm ba hay bốn con nữa, chúng ta cầm chắc không thể ly khai. Hãy Hãy theo phân phó của huynh, toàn lực rút ra ngoài ngay!". Dứt lời, Như Ý Tâm Hồn kiếm hào quang đại thịnh, mang theo kiếm khí dương cương hình thành kiếm hình khoảng mười trượng phóng về phía trước.
Bên này, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, hai thanh thần kiếm đồng thời công kích. Ngạo Tuyết thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên của Dịch viện, toàn thân bao phủ huyền thanh quang sắc, lả lướt như bướm bay trong gió, xinh đẹp vạn phần. Phía sau nàng, một đạo thanh sắc phượng hoàng cũng nhanh chóng xuất hiện, hướng lên trời gầm lớn. Âm thanh êm tai này uyển chuyển như của thiên thần âm, mang đến tầng tầng âm thanh kỳ dị, đánh cho quỷ vật la hét liên miên. Ngạo Tuyết song thủ trương khai, như phượng hoàng giương cánh, lăng không bay lên. Nàng hé đôi môi xinh thét dài một tiếng, chiêu Cửu Thiên Phượng Minh phóng tới tầng mây. Thanh sắc phượng hoàng lúc này theo khí thế của nàng bạo phát, từ từ chuyển biến thành một đầu phượng hoàng nhiều màu sắc lớn khoảng một trượng, theo thân hình của Ngạo Tuyết bay vọt lên cao. Trên đầu nàng, bảo kiếm xoay tròn, tử sắc quang mang quay càng lúc càng nhanh tạo thành một đạo hào quang tử sắc phổ thiên chiếu địa. Đạo kiếm khi cương liệt này trông xa giống như một đạo tử sắc quang trụ, như muốn đâm xuyên trời mây.
Cạnh đó, Thương Nguyệt toàn thân ẩn hiện hào quang màu hoàng kim, khí thế mạnh mẽ như sóng nộ ba đào, hướng trời cao bay lên. Nàng thét lên một tiếng trầm trầm, song thủ lập tức thi triển cả pháp quyết lẫn kiếm quyết. Lập tức, pháp quyết tối thượng thần kỳ của Phượng Hoàng thư viện - Phượng Hoàng Niết Bàn - xuất hiện phô diễn đặc tính độc hữu của nó. Bấy giờ, toàn thân Thương Nguyệt hào quang lưu chuyển, phía sau nàng xuất hiện một đầu hỏa phượng hoàng vô cùng đẹp mắt, ngẩng lên trời gáy dài. Hai cánh giương ra múa lượn, vô số hỏa diễm tại không trung âm ám nhảy múa, tượng hình thành những đóa sen hồng mỹ lệ dị thường. Thần kiếm Khiếu Nguyệt cũng chỉ thiên xoay tròn, một đạo nguyệt sắc quang hoa bắn thẳng lên trời, cùng với tử sắc quang hoa của Ngao Tuyết hình thành một mối liên kết chặt chẽ.
Nhìn từ xa, hào quang của hai thanh thần kiếm như đánh lui sự âm ám xung quanh. Hai đạo quang trụ bắn lên trời cùng hai con phượng hoàng hình thành một đạo phong tỏa nghiêm mật chung quanh thân nhất phẩm tướng quân Đao Vô Địch của Quỷ vực, khiến hắn như bị giam tại một chỗ. Hai tiếng hét truyền đến, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đồng thời phát động tấn công, hai nàng tâm linh tương thông, hai đạo quang trụ một tả một hữu cùng đánh tới nhất phẩm tướng quân một lượt.
Đôi mắt màu xanh lục của Đao Vô Địch lộ vẻ kinh hãi. Hắn tựa hồ phát giác được khí tức của hai thanh thần kiếm. Nhìn hai đạo quang trụ công đến, toàn thân Đao Vô Địch lập tức xuất ra một vầng hắc khí, chung quanh chớp lóe hào quang lục sắc để phòng ngự bản thân. Tuy nhiên, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai nàng do công lực tu vi đại tăng, lại thêm toàn lực công kích, và có lẽ do Quỷ tướng quân có phần khinh địch, nên sự phòng ngự xem ra có vẻ rất yếu thế.
Hai đạo quang trụ một vàng một tím hợp kích đánh tới, dưới sự khống chế của hai nữ nhân, lập tức hóa thành một đạo quang cầu tím vàng đẹp mắt. Quang cầu này tạo thành một không gian khép kín vây lấy Đao Vô Địch. Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt khẽ nói: "Thương Nguyệt, chúng ta đồng thời toàn lực thi triển, xem coi có thể tiêu diệt được Quỷ tướng quân này không. Phát động!".
Dứt lời, hai nữ nhân toàn thân hào quang lóe sáng, nơi Quỷ vực âm ám hiện ra hai đạo quang hoa rực rỡ. Quang cầu màu vàng tím đó lập tức co lại, bên trong chứa đầy khí tức thần thánh. Loại khí tức này, đối với quỷ vật mà nói, là thứ hủy diệt cực mạnh. Giữa quang cầu, hào quang màu đen bao phủ toàn thân của Đao Vô Địch lập tức chớp nháy, bị kết giới hùng mạnh bốn phương ép tới, từ từ sút giảm trở nên rất yếu ớt. Thân thể hắn bị khốn trụ ở giữa, không cách nào phát huy bản lĩnh chân thật của bản thân.
Cùng lúc đó, Vân Phong thi triển Trảm Yêu Diệt Ma kiếm quyết của Dịch viện khẩn cấp vừa sát cánh cùng Lục Vân giết địch vừa triệt thối. Tử Dương chân nhân cùng Hứa Khiết hai người hộ trụ hai bên tả hữu của Lục Vân, theo ngay sau Lục Vân nhanh chóng lùi ra xa. Lục Vân ở phía trước, thấy Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt khốn trụ được nhất phẩm tướng quân, trong mắt lộ xuất một tia an ủi. Nhìn về trước, dầy đặc không biết bao nhiêu quỷ binh âm hồn, thập phần khủng bố vừa gầm rú, vừa khóc gào, thật khó mà đếm xuể.
Ánh mắt của Lục Vân lạnh tanh, thần kiếm trong tay chàng đột nhiên phát ra một tiếng rồng gầm vang động. Một đạo hồng quang xuất hiện, khoảng không trăm trượng xung quanh liền xuất hiện một tầng huyết sắc quang cầu. Một lần nữa, Lục Vân thi triển Liệt Hoa chân nguyên học được tại Hắc Vực Bí Giới, tạo ra một luồng khí tức liệt hỏa nhằm vào đám quy binh quỷ lệ mà phong cuồng huyện hóa chúng. Khắp bốn phía, âm thanh kêu thét thê lệ của các vong hồn, hòa cùng tiếng quỷ hống hiết tê tâm liệt phế, khiến toàn bộ Hắc Hà vốn đầy dẫy luồng khí tức quỷ dị âm sâm hoàn toàn rơi vào tình cảnh địa ngục a tỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Liệt Hỏa chân nguyên từ lòng đất mang theo nhiệt độ đốt thiêu thiên địa đã sát tử ít nhất hơn một nghìn quỷ binh, khiến Quỷ vực binh đoàn chỉ trong chốc lát tổn thất thảm trọng. Điều này làm cho trở lực đối với Lục Vân và mọi người đột nhiên giảm thiểu, họ liền dùng tốc độ cực nhanh nương theo đó lùi lại phía sau. Sau khi Lục Vân bảo hộ phía sau ba người lùi về bờ Hắc Hà, chàng nhìn thấy Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cách đó không xa, bèn trầm giọng nói: "Sư phụ ba người hãy qua sông trước đi, con đến không chế luồng khí tức ở giữa Hắc Hà, nhanh lên!". Dứt lời song thủ xuất phát hai đạo khí thể hắc sắc mờ ảo, hướng xuống dưới bay đến trung tâm Hắc Hà.
Tử Dương chân nhân biết rằng lúc này thời gian vô cùng khẩn bách, nên chỉ nói một tiếng "bảo trọng", rồi cùng Vân Phong và Hứa Khiết bay qua Hắc Hà. Nhân vì có Lục Vân lợi dụng nơi âm ám thi triển Hóa Hồn đại pháp, nên Tử Dương chân nhân cùng hai người thuận lợi bay xuyên qua luồng khí lưu thần bí trên Hắc Hà, đáp xuống bờ bên kia.
Lục Vân quay lại, tay cầm thần kiếm phóng ra, Như Ý Tâm Hồn kiếm tự động xoay chuyến khắp tứ phương, không ngừng công kích những quỷ binh dám liều mạng xốc đến. Đến bên cạnh Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, nhìn thấy đạo quang cầu màu tím vàng của hai nàng đã co lại rất nhỏ. khiến Đao Vô Địch bên trong giận dữ gầm rú nghe rất đáng sợ. Trong lòng Lục Vân không tránh khỏi có chút cao hứng. Mục quang quét về phía xa, chàng chợt nhăn tít hai chân mày, khẽ nói: "Không xong, có cao thủ của Quỷ vực đến, chúng ta rút nhanh".
Ngạo Tuyết hỏi: "Quỷ vật này đã đến nước cùng rồi mà phóng thì thật là uổng. Chỉ sợ sau này gặp lại rất khó tiêu diệt nó". Thương Nguyệt nói: "Hay là chàng hãy ngăn cản cao thủ đó, đợi chúng ta tiêu diệt quỷ tướng quân này rồi sẽ cùng nhau rời khỏi đây".
Lục Vân thấp giọng, nói: "Vô ích thôi, việc này hãy giao cho ta, ta sẽ tiêu diệt hắn". Nói xong, tả thủ của Lục Vân phách ra một đạo quang chưởng màu sáng trắng, lập tức một tiếng kêu thê lệ truyền đến rồi nhanh chóng tiêu thất. Nhìn lại, vầng hắc khí huyễn hóa thành Đao Vô Địch đã biến mất không còn tung ảnh.
Hai nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Lục Vân. Ngạo Tuyết hói: "Lục Vân, một chưởng của chàng sao lại dễ dàng tiêu diệt được nhất phẩm tướng quân mà hai chúng ta đây không dễ dàng gì khốn trụ được. Việc này sao trước đây ta chưa từng biết?". Thương Nguyệt cũng khẽ hỏi: "Hay là, chàng cũng có nhiều chuyện bí mật không thể một lần nói hết được?".
Lục Vân nhìn hai người, không nỡ nhẫn tâm giấu giếm họ nữa, nhưng cũng không muốn kể rõ chuyện của mình, liền thở dài đáp: "Sở học của ta, kỳ thật không phải hai năm mà luyện thành". Chỉ ngắn ngủi một câu, không thêm không bớt, Lục Vân sau đó liền nắm chật tay hai người, nhanh chóng hướng Hắc Hà bay tới.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau, nhận ra trong lời của Lục Vân vẫn còn hàm chứa bí mật. Nhìn tay mình nằm gọn trong tay chàng, Thương Nguyệt liếc nhìn Ngạo Tuyết một cái, ánh mắt đầy hàm ý. Ngạo Tuyết nhìn nàng, nhè nhẹ gật đầu, như chợt minh bạch ánh mắt của Thương Nguyệt nói lên điều gì. Kỳ thực tự trong tâm nàng cũng có cùng cảm xúc. Lục Vân chỉ nắm tay mà không giải thích gì, chẳng phải là đã nói, cuộc đời này, vận mệnh của ba người họ là gắn chặt vào nhau rồi sao? Suy nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu liên Lục Vân đồng thời nắm tay của hai người cùng một lúc.
Quay nhìn Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Trong đời tỷ, có bao giờ để cho nam tử nào nắm tay chưa?" Thương Nguyệt khẽ biến sắc, quay nhìn thân ảnh của Lục Vân, điềm nhiên nói: "Trong ký ức của muội, đây là người duy nhất. Còn tỷ, cũng giống như muội, đúng không?".
Ngạo Tuyết khẽ đáp: "Cùng tao ngộ, cùng mỹ lệ. không biết có củng kết cục không? Cuộc đời hai người chúng ta không biết có được định sẵn gắn kết làm một không? Hay là kết cục tương lai có điều bất đồng?".
Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết một lúc, rồi khẽ đáp: "Người tu chân cần nhất là không nghĩ nhiều. Tâm nhược hữu vật, tu chân vô kỳ! Đừng kỳ vọng gì cả! Gặp nhau đây nhất thiết phải tùy tâm. Theo muội, tu chân cần nhất là đừng mong mỏi sớm thành tiên, chỉ cần tự thân bảo vệ chính mình. Một ngày nào đó khi muội nghĩ rằng, muội sẽ bỏ được không hối hận".
Nắm chặt tay hai nàng, Lục Vân nghe toàn bộ những lời họ nói, rất tiếc là chàng thực sự không thể thốt lên lời nào. Bởi vì, thời điểm này, chàng không thể mở miệng. Chuyện của ho, nào mấy ai đã trải qua? Đối diện cùng lúc cả hai người, Lục Vân không có cách nào trốn tránh. Vào lúc này, những lời nói của Lục sẽ càng làm cho chàng rơi vào tình cảnh khó xử thêm mà thôi.
Khi bay đến trung tâm Hắc Hà, toàn thân chân khí của Lục Vân trầm xuống, một tia quỷ khí theo hai chân chàng phóng ra. lập tức làm nhiễu loạn tràng khí lưu của Hắc Hà, khiến chàng và hai nàng thuận lợi bay xuyên qua. Trong lúc Lục Vân nắm tay hai nữ nhân bay xuyên qua Hắc Hà, một tiếng gầm rống điên cuồng truyền đến, một đạo hắc ảnh xuất hiện tại bờ Hắc Hà bên kia, ánh mắt màu xanh lục phẫn nộ nhìn ba người họ.
Sau khi bay xuyên qua Hắc Hà, Lục Vân như không muốn rời tay hai nữ nhân. Chàng phản thủ chiêu hồi Như Ý kiếm, đáp xuống đứng cạnh Tử Dương chân nhân. Sau khi hai nàng đã bình ổn thân hình, Tử Dương chân nhân hỏi Lục Vân: "Hiện giờ hành tung của chúng ta đã bị quỷ vật trong Quỷ vực biết rồi, phải làm sao đây? Đến lúc này mà nói, thực sự không ai có một chút kinh nghiệm gì. Giờ ta quyết định, nhất thiết quyền chỉ huy giao cho Lục Vân. Mọi sự sau này sẽ do con an bài. Con nói xem chúng ta nên làm thế nào?".
Vân Phong đứng bên cạnh nói: "Sư bá nói không sai, Lục Vân là người có tu vi thần kỳ nhất trong chúng ta. Để huynh ấy chỉ huy, con tin rằng tình trạng hiện tại của chúng ta sẽ khá hơn. Bây giờ huynh hãy ra lệnh, mọi người sẽ làm theo lời huynh. Có phải không hai vị sư tỷ?". Nói rồi, gã nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chờ đợi. Hai nàng chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào, lặng lẽ nhìn Lục Vân, như chờ chàng phân phó.
Nhìn lướt qua mọi người, Lục Vân thầm đánh giá mọi sự, xong liền nói: "Vân Phong, đệ hiện có thể tra ra tổ thứ nhất hạ lạc nơi đâu không? Huynh muốn biết tình cảnh của họ, xem coi họ có tao ngộ tương đồng với chúng ta không?".
Vân Phong nghe thế liền nhìn quanh, nhẹ giọng nói: "Vậy để đệ tra xét ngay, xin chở đệ ở đây". Dứt lời. Vân Phong liền lùi ra sau, ngồi theo thế kiết già, nhắm mắt đi vào trạng thái nhập định. Chỉ trong chốc lát đã thấy toàn thân Vân Phong ẩn hiện hào quang, Âm Dương nhị khí tuần hoàn không dứt trên thân thể của hắn, toàn thân hiện lên một luồng khí tức thần bí.
Lục Vân phóng mục quang cẩn thận dò xét khắp nơi, rồi trầm giọng nói: "Hiện giờ con dự tính do thám Quỷ vực xem xét tình hình trước. Chúng ta đến đây tuy thời gian không lâu nhưng vì thiếu kiến thức nên gặp đủ phiền phức bó tay bó chân. Mọi sự dù rất bình thường vẫn phải gặp nhiều trắc trở mới vượt qua được. Con thiết nghĩ, Quỷ vực kỳ thật so với nhân gian không có nhiều điều khác biệt lắm. Nhân gian giới là môi trường sống của nhân loại, còn ở đây là nơi quỷ vật sinh tồn. Mặc dù nhóm chúng ta không đến đây để ngắm nhà nhìn cảnh, nhưng với sự tồn tại của Quỷ Vương thành, có thể nói nơi đây nhất định có các quỷ hồn phổ thông. Chúng có lẽ cũng như bách tính phổ thông ở nhân gian, không nhất định là hung tàn. Con dự định tìm kiếm vài quỷ hồn tra hỏi, thám thính xem tình huống thực hư của Quỷ vực.
Tử Dương chân nhân biểu đồng tình: "Phân tích của con có vài phần đạo lý. Hiện tại chúng ta thực sự giống như những kẻ ngoại lai xâm phạm chúng, đối với sinh hoạt của chúng mà nói thì là phá hoại. Cũng giống như khi quỷ vật tiến nhập nhân gian, lúc đó chúng là kẻ xâm nhập, phải gặp sự chống chế. Lúc nãy con kêu Vân Phong tra vấn tình hình của tổ thứ nhất, có phải con muốn gặp họ không?".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Điều đó tạm thời chưa tính tới, con chỉ muốn biết họ đi trước chúng ta hay đi sau, thế thôi. Chúng ta đợi Vân Phong lai tỉnh sẽ bắt đầu đi tìm những quỷ hồn phổ thông. Bây giờ mọi người tranh thủ điều tức phục hồi công lực đi". Mọi người nó nghe thế không nói gì nữa, nhắm mắt tĩnh thân, từ từ hồi phục nguyên khí.
Khi Vân Phong tỉnh lại, gã nhìn Lục Vân, thần sắc khẽ biến đổi nói: "Thật kỳ quái, đệ tra xét rất lâu, kết quả cho thấy khí tức của họ thập phần yếu nhược, tựa hồ ẩn tàng nơi đâu đó, cách chúng ta tới hơn năm trăm dặm về phía trước. Ở đó dường như như có một hải dương, theo sự tra xét của đệ, thì đây là một biển cả dập dồn những đợt sóng màu đen, khí tức của họ nằm ở giữa biển, lúc ẩn lúc hiện rất khó phân biệt.
Mọi người nghe thế, mặt mày không khỏi bỡ ngỡ, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào. Mục quang khẽ chuyển, Lục Vân nói: "Vì tạm thời chúng ta không có tin tức của họ, nên trước hết phải dựa vào bản thân. Hiện tại cứ làm theo lời huynh đã đề nghị, trước hết tìm kiếm quỷ hồn, hiểu tình hình cơ bản của Quỷ vực trước đã. Đi thôi!". Nói xong thi triển pháp quyết, đề thân bay tới trước.
Trong Quỷ Vực Hắc Hà bầu trời nặng ề u ám cùng với những làn âm phong gầm rú cuồng nộ ngập tràn quỷ khí, tầng tầng lớp lớp hắc vụ như những đợt sóng theo gió tràn tới.
Giữa không trung xuất hiện bốn đạo hào quang rực rỡ chói mắt như rạch ngang bầu trời đáp xuống bên ngoài Quỷ Vương Thành. Nhìn qua lớp màn đen quỷ dị, Tử Dương chân nhân lo lắng nói "Chúng ta cần nhanh chóng thâm nhập vào trong và nỗ lực trợ giúp Lục Vân. Mọi người cần chú ý, màn quỷ khí hắc sắc dày đặc này không phải dễ dàng vượt qua được đâu."
Với vẻ mặt trầm trọng Phong Viễn Dương nói: "Tiểu điệt đã có kinh nghiệm mấy chục năm ở Quỷ Vực, để thâm nhập tốt nhất không nên trực tiếp đối đầu, vì vậy chúng ta chỉ cần tìm ra được bí mật bên trong là có thể dễ dàng đi qua. Mọi người hãy thử xem có thấy chỗ nào khác lạ không?".
Trong mắt Vân Phong lộ vẻ nóng nảy lớn giọng: "Lúc này điều quan trọng nhất đối với chúng ta là thời gian, việc gì phải tìm những bí mật trong đó. Lục Vân hiện đang thập phần nguy hiểm, chúng ta không thể lãng phí thời gian tại đây, không phải suy nghĩ nhiều xông vào đi".
"Cẩn thận, huynh đừng lỗ mãng như vậy nguy hiểm lắm!", ngọc thủ vụt đưa ra nhưng không nắm được tay Vân Phong, Hứa Khiết nhìn hắn một cách lo lắng.
Trên không trung Vân Phong nhanh chóng dịch chuyển, Trảm Phong Kiếm tỏa ánh bạc tựa ngân long hú dài lập tức ngân quang ánh lên màn hắc sắc thần bí khắp nơi, cường quang mãnh liệt tạo ra tiếng sấm trầm trầm. Vân Phong chân khí chấn động thân thể rung lên dữ dội, chỉ thấy quỷ khí xung quanh không ngừng xâm thực thân thể tạo ra sự đối kháng với chân khí hộ thể của hắn.
Ánh mắt bỗng trở nên tàn nhẫn, Vân Phong thét lớn toàn thân công lực bạo phát Âm Dương pháp quyết thần bí mạc trắc lập tức xuất hiện, Âm Dương pháp quyết rõ ràng tạo ra lực khắc chế rất mạnh khiến cho màn quỷ khí tiêu tán và từ từ xuất hiện một khe nứt. Quay đầu lại hắn kêu to: "Mau vào đi, chúng ta phải cứu Lục Vân", trong tiếng thét ba đạo quang hoa lóe lên thân ảnh Vân Phong hóa lưu quang biến mất trong khe hở.
Trong màn lục sắc khiến mọi người cảm thấy kinh dị, khi Tử Dương chân nhân, Phong Viễn Dương, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết tiến nhập Quỷ Vương thành cũng giống như ba người đi trước bị thế giới lục sắc làm cho kinh ngạc. Tử Dương chân nhân nói nhanh: "Không cần để ý, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta lúc này là tìm được Lục Vân, ngoài ra còn phải tìm Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nữa."
Đi phía trước Vân Phong trầm ngâm nói: "Thật kỳ quái, con hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Lục Vân sư huynh, còn hai vị sư tỷ khí tức đã thập phần suy yếu, khi ẩn khi hiện thật khó đoán được phương vị."
Hứa Khiết sắc mặt lo âu nói: "Muội cũng mơ hồ cảm thấy thế, sư tỷ rõ ràng khí tức đã đại giảm. Không biết có phải bọn họ đã gặp nguy hiểm gì không thật khiến người ta bất an, Vân Phong đây không phải là sở trường của huynh sao, mau tra xét xem hiện tại bọn họ ở chỗ nào để chúng ta lập tức đến tiếp cứu."
Vân Phong nhìn Hứa Khiết gật đầu, hai mắt nhìn trời toàn thân quang hoa bắt đầu tỏa sáng. Hắn phát động kỳ thuật thần bí thân thể lấp lánh ánh hồng pha lẫn sắc xanh, chân khí toàn thân theo một tần suất vô cùng quái dị bắt đầu tìm kiếm động tĩnh xung quanh. Hắn tiếp tục gia tăng công lực, quang hoa quanh thân ảnh đại thịnh chân khí vận chuyển ở tốc độ cao toàn lực tìm kiếm mọi ngóc ngách.
Vân Phong vừa tìm kiếm khí tức của ba người vừa cùng mấy người còn lại đi khắp nơi, xuyên qua vài con đường mắt nhìn quan sát khắp tứ phía nhưng vẫn không bắt gặp một du hồn dã quỷ nào. Nhìn Vân Phong Tử Dương chân nhân nôn nóng định hỏi kết quả, đột nhiên người duy nhất còn giữ được vẻ trấn tĩnh là Phong Viễn Dương kêu lớn: "Mọi người cẩn thận, có quỷ mị xuất hiện."
Trên bầu trời xanh biếc xuất hiện năm đoàn hắc khí vô thanh vô tức giữa không trung, nhìn kỹ chính là một tên quỷ tiên và bốn con quỷ mị. Âm trầm nhìn bốn người Vân Phong, quỷ tiên cười gian tà nói: "Hoan nghênh quang lâm Quỷ Vực Hắc Hà, ta đại diện cho Quỷ Vương chí cao vô thượng nhiệt liệt chào đón các ngươi. Để biểu đạt tấm chân tình, chúng ta sẽ dùng phương thức long trọng nhất để đón tiếp."
Cười hăng hắc một tiếng quỷ tiên phất hữu thủ bốn đạo hắc ảnh lập tức xông tới, đồng thời mọi con đường trong Quỷ Vương thành lập tức xoay chuyển khiến bọn Vân Phong rơi vào tình cảnh không thể xác định được phương hướng.
"Mọi người cẩn thận ta cùng Viễn Dương đoạn hậu, Vân Phong cùng Hứa Khiết tiếp tục đi tiếp nhất định phải tìm được Lục Vân, đi mau đi". Quát to một tiếng, công lực tu luyện nhiều năm của Tử Dương chân nhân đột nhiên bạo phát tỏa ra xung quanh khí thế bức nhân một mình độc chiến hai con quỷ mị. Bên kia Phong Viễn Dương toàn thân thanh quang lưu chuyển, trường kiếm xuất ra đóa đóa thanh liên sử dụng toàn lực đối phó với hai con quỷ mị còn lại.
Lúc này nhãn thần Vân Phong bỗng biến đổi nói: "Hứa Khiết hãy đi theo ta, ta đã tìm ra nơi hạ lạc của hai vị sư tỷ." Tức thì lôi Hứa Khiết phóng đi.
Nhìn đường phố xung quanh xoay chuyển không ngừng, Hứa Khiết kinh nghi hỏi: "Vân Phong huynh, tứ phía đều chuyển động xoay tròn liên tục như thế thì chúng ta phải đi theo hướng nào?"
"Các ngươi không cần bỏ chạy nữa, hãy lưu lại đây để ta nhiệt tình khoản đãi nào, ha ha..." Trong tiếng cười âm ám, thân ảnh quỷ tiên dần hiện ra trước mắt hai người với song thủ bắt chéo trước ngực tạo thành tư thế cổ quái, thân thể quỷ tiên trong nháy mắt như một cơn lốc hóa thành vô số quỷ ảnh dày đặc khắp tứ phía.
Thấy quỷ tiên thi triển kỳ thuật Quỷ Ảnh Huyễn Hóa vô cùng quỷ dị, Vân Phong thần sắc lạnh băng, không có thời gian để đánh tan từng quỷ ảnh lập tức song thủ bắt chéo trước ngực tạo thành Âm Dương pháp kết, một đạo quang mang thanh hồng từ trong pháp kết bắn ra. Cùng lúc nghe hắn niệm "Thiên địa càn khôn, âm dương ngũ hành, duy ngã hiệu lệnh, nhất thiết hiển hình, Phá". Tiếng "Phá" vừa dứt song thủ vung ra, một đỏ một xanh hai cỗ quang mang như rồng trong gió lớn phân ra làm hai rồi cuồn cuộn bay đến phía trước.
Quỷ tiên thét lên một tiếng kinh khủng bản thể lập tức hiện ra ở
mé bên trái, những con đường đang xoay chuyển lập tức dừng lại, gã quỷ
tiên lộ đầy vẻ chấn kinh trong mắt. Vân Phong không thèm để ý đến phản ứng
của hắn lập tức kéo Hứa Khiết
bay về hướng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt lúc trước bị mất tích.
Lục quang lóe sáng gã quỷ tiên sau khi bị chấn kinh tiếp tục xuất hiện trước mặt Vân Phong chặn mất lối đi. Rống lên một tiếng ác độc gã quỷ tiên mặt đầy vẻ hung ác hướng về phía Hứa Khiết, rõ ràng hắn nhận thấy Hứa Khiết là người dễ đối phó hơn.
Vân Phong nổi cơn đại nộ, tên quỷ tiên đáng ghét này lại cản đường khiến hắn thấy vô cùng nôn nóng, đẩy Hứa Khiết ra xa Vân Phong nói lớn " Muội đi trước đi, cứ đi thẳng rồi rẽ trái ba lần, sau đó rẽ phải sẽ tìm thấy hai vị sư tỷ. Huynh ở lại thu thập tên ác quỷ này."
Nhìn Vân Phong nàng khẽ dặn một tiếng "cẩn thận" và bay nhanh về phía trước, dõi theo thân ảnh kiều diễm đang dần rời xa ánh mắt Vân Phong như muốn gửi theo lời một lời chúc phúc. Quay đầu lại lãnh khốc nhìn gã quỷ tiên thân ảnh Vân Phong cấp tốc bay vọt lên, ngân quang lấp lánh tạo thành trăm ngàn đạo kiếm mang rạch đứt không khí nộ khí cuồn cuộn toàn bộ phát tiết lên người quỷ tiên.
Trong Quỷ Vương thành Tử Dương chân nhân, Phong Viễn Dương, Vân Phong vướng vào ác đấu khó lòng thoát thân khiến họ vô cùng nôn nóng. Đằng xa thoáng nghe tiếng hô hoán văng vẳng, đượm nét đau thương phiêu đãng trên không. Đột nhiên ba người đang chiến đấu toàn thân chấn động quay đầu nhìn ra xa, ở đó có hai đạo chấp niệm dày đặc mãnh liệt xông thẳng lên trời, một lòng không hối hận chất chứa vẻ ưu sầu quanh quẩn một chỗ trên không trung.
"Không, không thể" ba tiếng kêu giận dữ xé nát ruột gan vang vọng bốn phương. Trong tiếng cuồng hống Tử Dương Chân Nhân, Vân Phong toàn thân quang mang bạo trướng chân nguyên đẩy lên mức cao nhất phát tiết ra khí tức phẫn nộ vô bì. Đằng trước Hứa Khiết thân thể run rẩy mắt đăm đăm nhìn về phía đằng xa đau thương vô tận nước mắt tuôn rơi tan đi trong gió, đôi môi run run Hứa Khiết đau xót khóc ròng thân ảnh tiến nhanh về trước.
Hắc ảnh thấp thoáng ba đội quỷ binh tổng cộng một trăm bốn mươi bảy tên đột ngột xuất hiện chặn đường tiến của bọn Vân Phong. Quỷ tiên rống lên một tiếng, chỉ thấy mỗi tổ bốn mươi chín quỷ binh bày thế trận hình tam giác thành một mũi nhọn sắc bén với thế công cường đại chống lại sự tấn công cuồng bạo của ba người. Quỷ tiên cũng phối hợp hành động cùng quỷ mị, một lúc sau đã vây khốn ba người tại chỗ không để cho họ có chút cơ hội nào tiếp cứu đồng bọn.
Trong Quỷ Vương thành bên Tỏa Hồn tỉnh quỷ soái Huyễn Mị lúc này đang từ từ luyện hóa hồn phách của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt. Thấy từng lúc thấp thoáng ánh sáng yếu ớt của hai cỗ chiến giáp, Huyễn Mị biết chắc rằng chỉ cần một lúc nữa nữa hồn phách hai nữ nhân này từ nay sẽ tiêu thất tại Qủy Vực. Với sức phòng ngự của hai cỗ chiến giáp thần kỳ thật khiến cho quỷ soái chấn kinh, nếu không có chiến giáp hộ thể hắn đã sớm luyện hóa được hồn phách của hai người không cần phải chờ đến bây giờ. Bất quá hiện tại cũng không sai khác là bao mọi việc đều sắp kết thúc.
Nhưng đúng lúc này một cảm giác kỳ dị trào lên trong tâm tưởng quỷ soái Huyễn Mị, ẩn ước trong đó có một cỗ huyết sát chi khí đang từ từ lan tỏa khắp bốn bề, nhưng quan sát kỹ lại không thấy bất cứ thứ gì.
Trong khi quỷ soái đang kinh dị một đạo hồng quang nhàn nhạt mang theo sát khí tà ác từ từ xuất hiện tại Tỏa Hồn tỉnh, cùng sự xuất hiện của cỗ huyết sát chi khí Tỏa Hồn tỉnh phát sinh dị biến, tứ phía tám quỷ lệ chợt hiện thân trận pháp thần bí quỷ dị một lần nữa lại được phát động. Nhìn Tỏa Hồn tỉnh ánh mắt quỷ suất lộ ra thần sắc kinh hãi dường như đã đoán ra được điều gì đó.
Hồng quang ánh lên một đạo xích huyết quang trụ bắn thẳng lên trời cao, huyết sắc chói mắt mang theo sát khí cực kỳ tà ác, trong quang trụ bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm từ từ hiện lên trước mắt quỷ soái. Nhìn qua quỷ soái nhận ra thanh kiếm này là binh khí của Lục Vân chính là Như Ý Tâm Hồn kiếm, chỉ có điều hình như đã có sự biến hóa so với trước kia thấy rất nhiều điểm khác nhau.
Trong không trung Như Ý Tâm Hồn kiếm từ từ xoay chuyển, trong quang mang đỏ rực ẩn chứa vô số huyết ảnh xen lẫn vào nhau. Trong quang ảnh hỏa long cùng tam nhãn quái thú thay nhau xuất hiện, khi hỏa long xuất hiện huyết sát chi khí yếu đi, lúc tam nhãn quái thú hiện ra huyết sát chi khí lại tăng mãnh liệt. Chú ý quan sát có thể thấy tam nhãn quái thú xuất hiện nhiều gấp rưỡi hỏa long chẳng trách thanh kiếm lộ ra vẻ hung tà vô bì ngập tràn sát khí.
Nhìn thấy thanh kiếm thần sắc quỷ soái kịch biến, vẻ kinh khủng bất an hiện rõ khi nhìn thấy tam nhãn quái thú. Tình cảnh này giống như gặp phải một hung thần vô cùng đáng sợ khiến chân khí toàn thân hắn dao động tần suất cực kỳ bất ổn. Trên không Như Ý Tâm Hồn Kiếm gia tăng tốc độ, một đạo quang mang rực rỡ đánh thẳng lên trận pháp cổ quái bên ngoài Tỏa Hồn tỉnh.
Hai cỗ lực lượng đối nghịch đánh thẳng vào nhau, âm tà chi khí gặp huyết sát chi khí hai bên đối kháng mãnh liệt. Trong khi hai cỗ lực lượng đối kháng nhau thì từ trong miệng Tỏa Hồn tỉnh xuất hiện một đạo quang mang chói mắt cùng với ngũ sắc quang hoa từ từ bay ra. Cùng với quang hoa hoa lấy huyết sắc làm chủ hình thành một quả quang cầu ở bên trong tĩnh lập một thân ảnh.
Quỷ soái nhìn quang cầu trong mắt đôi mắt yêu mị ánh lên vẻ kinh hãi khó tin, trong quang cầu Lục Vân thân mang chiến giáp đỏ sẫm lấp lánh quang mang kỳ dị. Vô số phù chú phân bố xảo diệu trên chiến giáp, trước ngực sau lưng cùng lúc hình thành hai cỗ đồ án chính phản bát quái thập phần thần bí cổ quái, hình bát quái trên chiến giáp trước ngực khảm một chiếc gương cổ tỏa ngũ sắc thần bí rực rỡ chói mắt. Trong mắt chàng quang mang một đỏ một đen lấp loáng giao nhau, hung sát chi khí từng tia từng tia lộ ra dưới đáy mắt. Lục Vân lúc này trông thập phần quái dị tạo cho người ta một cảm giác tà mị.
Ánh mắt dừng lại trên quang hoa ảm đạm của hai thân thể đang run rẩy, nhãn thần Lục Vân lập tức bạo xuất hàn quang mãnh liệt. Huyết mang trong mắt lấp lánh Lục Vân ngẩng đầu hú lên một tiếng cuồng nộ, một cỗ khí tức hủy diệt như muốn xuyên thấu trời cao. Như Ý Tâm Hồn kiếm sát khí bạo trướng lập tức ép âm tà chi khí co lại, hồng quang mãnh liệt huyết quang điên cuồng lan tỏa khắp tứ phía, chỉ một lúc sau cả Quỷ Vương thành đã nhuộm một màu đỏ thẫm.
Lục Vân tiến tới, trên chiến giáp trước ngực đột nhiên hiện lên một đạo bát quái, vô số phù chú tạo thành quang trụ xoay chuyển không ngừng xé nát kết giới bên ngoài Tỏa Hồn tỉnh. Chỉ nghe một tiếng rền vang lập tức một cơn lốc mạnh mẽ cuốn lên.
Khi quỷ soái trấn định lại thì Lục Vân đã xuất hiện trước mặt, song nhãn tóe lên một tia lạnh lẽo chứa huyết sát chi khí thâm trầm nhìn gã, tâm thần chấn động quỷ soái lập tức thi triển phép dịch chuyển tức thời trong nháy mắt thân ảnh đã hiện ra ở ngoài mười trượng. Kinh hãi nhìn Lục Vân cùng Như Ý Tâm Hồn Kiếm đầy vẻ hung tà trên đầu tim gã như bị bót chặt bởi nỗi bất an khủng khiếp, quỷ soái như phảng phất ý thức được sự nguy hiểm thân ảnh liền ẩn tàng trong không khí.
Không thèm để ý đến quỷ soái Lục Vân đỡ lấy Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, thời khắc này nhãn thần của chàng lại lộ ra vẻ nhu hòa. Nhìn hai nữ nhân mặt trắng nhợt Lục Vân hiện vẻ bi thương nhẹ nhàng lau vệt máu còn đọng trên khóe miệng hai nàng, chàng phẫn nộ nhìn trời cao ánh mắt toát lên thần sắc cuồng dã bất phục, tựa như đang hét lên giận dữ.
Lục Vân xếp bằng ngồi xuống áp tay lên đỉnh đầu hai nàng ánh mắt thoáng lộ vẻ nôn nóng vô cùng, chàng phát nguyện trong tim bất kể thế nào cũng phải cứu sống hai nàng cho dù thiên lôi đánh xuống nhất định cũng không từ bỏ.
Trên không Như Ý Tâm Hồn kiếm nhanh chóng xoay chuyển, một cỗ xích hồng quang mang tạo thành một lồng ánh sáng bao bọc lấy ba người vào trong, vẫy vùng trên đó hỏa long bay lượn uy phong lẫm lẫm. Lúc này toàn thân Lục Vân kim sắc quang hoa lấp lánh, phật gia "Tâm Thiện Bất Diệt Quyết" toàn lực thôi động, chỉ thấy hai đạo kim quang trùm lên thân thể Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt quang hoa lưu động, làm hiện rõ dung nhan thánh thiện trong sáng thần bí mỹ lệ. Đồng thời bát quái trước ngực Lục Vân lấp loáng hồng sắc quang mang, lớp lớp như mây tuần hoàn lưu chuyển xoa dịu thân thể hai nàng.
Trong lúc Lục Vân thi triển pháp quyết cứu hai nàng, bóng mờ thấp thoáng quỷ soái Huyễn Mị xuất hiện cách ba người không xa. Cười âm trầm hai tay quỷ soái co lại trước ngực tạo ra một hắc sắc quang cầu xông thẳng về phía Lục Vân, âm phong gào thét vô số quỷ khí bám sát vào hắc cầu hung tàn. Từ xa nhìn lại giống như một con hắc long phát ra khí thế có thể thôn tính mọi vật như muốn nuốt sống ba người.
Khi hắc sắc quang cầu tới gần Như Ý Tâm Hồn kiếm thì thần kiếm ngân lên một tiếng hung ác, một đạo huyết ảnh từ trên thân thần kiếm bay ra nhanh chóng xuất hiện trước hắc sắc quang cầu. Chỉ thấy một quái vật toàn thần huyết hồng hình dạng giống người gương mặt dài mà hẹp như sói, phía trên đỉnh đầu có một sừng đỏ thẫm, trên trán hiện ra xích huyết ma nhãn yêu dị ngoác miệng rộng đầy máu cùng với hai mắt biến đổi hai màu đỏ tím trông tà dị kinh người.
Miệng máu há to phát ra một thanh âm độc ác đồng thời thân ảnh huyết hồng tỏa sáng biến ra ngàn đạo huyết ảnh, lưu quang đỏ rực kéo theo vô số tiếng kêu gào hung hãn của ác quỷ gặp nhau giữa không trung. Trong ánh hồng quang hai bên toàn lực đối kháng, hàng ngàn thân ảnh quái thú bao vây lấy quỷ soái từng lớp huyết sát chi khí mãnh liệt ép lại bức quỷ soái kinh hãi rống lên giận dữ.
"Thiên Ảnh Huyết Mị. Không, không thể nào!" âm thanh run run kinh ngạc như không tin được, quỷ soái toàn thân quang hoa lấp lóa vô số quỷ ảnh cùng huyết ảnh đánh nhau trên không miệng liên tục kêu vang kinh hãi. Nhiều lần thất bại khiến quỷ soái bắt đầu nóng nảy, lúc này quỷ soái toàn thân quang hoa bạo xạ phát ra một lưới hắc võng vô thanh vô tức xuất hiện phía trên Thiên Ảnh Huyết Mị, hắn muốn dựa vào Hắc La Tráo một trong Quỷ Vực tam đại chí bảo để chiến thắng Huyết Mị.
Thiên ảnh Huyết Mị bật cười hung bạo lộ rõ vẻ âm lãnh tàn khốc, chỉ thấy trên không ngàn đạo huyết ảnh tụ lại với ngàn đạo huyết mang yêu dị tạo thành một đạo huyết võng lập tức đối kháng hắc võng. Quang hoa một hồng một đen kịch liệt giao tranh, vô số lưu quang mang theo lực lượng cuồng dã làm tê liệt mọi vật. Một tiếng rền vang quỷ soái rống lên ác độc hắc ảnh lóe lên rồi biến mất, Hắc La Tráo bá đạo vô cùng sau khi quỷ soái bỏ chạy liền hóa thành một tia hắc quang cũng biến mất theo.
Huyết quang mờ dần ngàn ánh lưu quang tụ lại thành bản thể Huyết Mị im lìm xuất hiện gần Như Ý Tâm Hồn kiếm, thần kiếm Như Ý ngân vang chỉ thấy thân thể Huyết Mị rung lên nhãn thần cuồng dã mang theo một tia phẫn nộ bất cam bay về phía thần kiếm. Hồng quang lóe lên Huyết Mị hóa thành một đạo hồng sắc quang mang bị Như Ý thần kiếm hút vào, ngân lên một hồi âm cùng với tiếng rít khẽ thần kiếm Như Ý lại khôi phục nguyên trạng.
Thời gian trôi qua trên mặt Lục Vân đã lấm tấm mồ hôi nhưng hai nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Ngắm nhìn hai khuôn mặt ngọc đẹp đến nao lòng, tim Lục Vân tràn đầy nỗi thống khổ của chia ly trong người như muốn phát cuồng lòng ngập tràn nỗi đau xót.
Lơ đãng nhìn trời thoang thoảng giống thanh âm như cao xanh đang đắc ý cười nhạo khiến Lục Vân chợt thấy phẫn nộ vô cùng, cừu hận dâng trào trong đáy mắt huyết sát chi khí mờ mờ dần tụ lại. Chỉ trong thoáng chốc hai mắt Lục Vân chiếu ra huyết mang hung tàn cuồng liệt phảng phất như ác quỷ địa ngục, toàn thân toát ra khí hung tàn tràn trề.
Cúi đầu nhìn lại hai nàng huyết mang trong mắt chàng dần thoái lui thay vào đó là vẻ nhu hòa mục quang lộ rõ vẻ tiếc thương vô hạn, khẽ thở dài trong mắt Lục Vân lại xuất hiện quang hoa ánh ngọc, một quyết tâm kiên định bất di bất dịch lộ ra từ thấn thái kiên định trong ánh mắt. Chân nguyên toàn thân lưu chuyển, kim quang trên người tắt đi lập tức thay vào đó là quang mang bảy màu chói sáng từ trên người Lục Vân mang theo linh khí cường đại cuồn cuộn chảy vào trong kinh mạch hai nàng. Toàn thân Lục Vân quang hoa chói rọi vô số phù chú tỏa hào quang bảy màu bắt đầu hiện ra, các phù chú hình thành đồ án với các dạng thức khác nhau quay xung quanh rồi hợp thành một dải sáng bảy màu từ bên ngoài ngấm dần vào trong cơ thể hai nàng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lúc quang hoa tắt đi khóe miệng Lục Vân thoáng hiện nét cười ngửa người ngã xuống, máu tươi lặng lẽ trào ra khóe môi nhưng không dấu dược vẻ hoan hỉ hiện trên nét mặt. Cỗ chiến giáp thần bí trên thân hóa thành một tia sáng vô thanh vô tức biến mất vào trong cơ thể. Lẳng lặng nhìn trời trong ánh mắt vô thần xuất hiện một tia ngạo khí, đời này kiếp này ngươi làm gì được ta, sẽ có một ngày ta ngự trên chín tầng trời đem ngươi dẫm xuống dưới chân. Mắt phượng hé mở, lọt vào trong mắt là một hình bóng thân quen Ngạo Tuyết ngoái đầu lại thấy ánh mắt Thưong Nguyệt cũng vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ như mình nàng chợt mỉm cười. Nắm lấy tay Thương Nguyệt hai người trong tâm mừng vui nhìn thân ảnh quen thuộc, Thương Nguyệt nhẹ thốt: "Lục Vân đã bị thương, chúng ta giúp huynh ấy trước, có gì thì nói sau."
Hai đôi ngọc thủ nhẹ nâng Lục Vân lên trên nhãn tình sâu lắng lặng yên lộ vẻ quan tâm, khi ánh mắt ba người gặp nhau họ chỉ khẽ mỉm cười không nói một lời vì trong đó đã ẩn chứa tình cảm vui mừng hạnh phúc. Lát sau Lục Vân lau vết máu trên miệng cười hỏi: " Thế nào, dáng vẻ yếu ớt này của ta hấp dẫn lắm hay sao mà hai nàng nhìn chằm chằm vậy?". Hai người nghe vậy nhìn chàng, thật không ngờ lúc này chàng lại đột nhiên cất tiếng đùa vui như vậy.
Ngạo Tuyết đỡ lấy thân thể bắt đầu giúp chàng trị thương khôi phục lại chân nguyên, một bên Thương Nguyệt thò tay lấy ra trong người một chiếc khăn tay dịu dàng lau vệt máu khô bên khóe miệng lộ rõ thần tình vô cùng ôn nhu. Cất khăn tay đi Thương nguyệt nhìn quanh cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt trắng bệch của Lục Vân, nàng yên lặng ngắm nhìn trong mắt ngập tràn vẻ nhu tình và trên khóe miệng hiện một nụ cười hiếm khi thấy được.
Thời gian như ngừng trôi đi vạn vật xung quang như lắng đọng, không còn trời, không còn đất chỉ còn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Lục Vân. Qua một trận sinh tử thời khắc này thật trân quý, ba người ba trái tim ở nơi đây hợp lại làm một. Không cần hỏi trước kia đã từng ở bên nhau hay chưa, không cần biết mai này liệu có phân ly thời khắc này có lẽ sẽ là mãi mãi.
Mở mắt nhìn Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt Lục Vân lộ rõ vẻ kích động, có lẽ lần sinh ly tử biệt ưừa rồi đã khiến trái tim ba người xích lại gần nhau hơn. Lúc này Lục Vân không còn cố che giấu tâm ý của mình nữa mà nhìn hai người với ánh mắt chan chứa đầy yêu thương.
Nhìn Thương Nguyệt thần sắc Ngạo Tuyết rất bình tĩnh trong mắt lộ ra một tia tiếu ý và một tình bạn sâu đậm, tủm tỉm cười Thương Nguyệt nhìn lại Ngạo Tuyết mắt lấp lánh vẻ cảm kích. Không nói một lời nhè nhẹ nắm tay nhau hai người lúc này đã hiểu rõ sự tình, Lục Vân ở bên nhìn tình cảnh này thần sắc hiện rõ nét dị thường kinh hỷ vui sướng vô cùng không sao diễn tả được. Ba người lặng yên không nói một lời nhìn nhau hạnh phúc trào dâng trong lòng, đôi môi mấp máy Lục Vân muốn hỏi vì sao hai nàng đến đây thì đột nhiên trong đầu hiện rõ một cảnh tượng. Thần sắc khẽ biến Lục Vân nói nhanh: "Không hay rồi, Hứa Khiết đang ở cách đây không xa đang gặp nguy hiểm, mấy người Vân Phong cũng đến đây đang giao thủ với quỷ binh trong Quỷ Vương thành tình thế rất nguy hiểm." Hai nàng nghe xong nét mặt đại biến mới chợt nhớ đến bốn người còn lại. Ngạo Tuyết nói "Đi mau, chúng ta đến gặp bọn họ trước rồi sẽ quyết định rút lui hay đi tiếp".
Lục Vân đứng dậy tay phải giơ lên nắm lấy thanh thần kiếm tà dị, ngắm nhìn thần kiếm trong tay trong mắt thần quang lóe lên truyền vào một cỗ liệt hỏa chân nguyên cường đại. Quang hoa bạo trướng trường kiếm ngân lên như reo mừng, Huyết Mị xuất hiện lập tức bị liệt hỏa thần long thay thế liền khôi phục hình dạng như cũ. Duy nhất một điểm bất đồng là trong ánh quang hoa thuần một màu đỏ ẩn hiện một tia huyết sát lưu động rất khó nhận ra nhưng làm thế nào cũng không biến mất.
Tiếng hú cất lên ba thân ảnh ngự kiếm lăng không bay ngược lại theo hướng lúc đến, trong chớp mắt thân ảnh ba người biến mất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này ở giữa Hắc Hà, chung quanh Lục Vân bắt đầu phát sinh dị biến. Do Lục Vân thi triển tâm pháp thần kỳ Thiên Địa Vô Cực, toàn lực hấp thu quỷ khí âm hàn nhằm gia tăng uy lực Hóa Hồn đại pháp của bản thân, toàn bộ quỷ khí chung quanh đó đều cuồng mãnh hội tụ về phía chàng.
Đứng ở khoảng cách xa xa, mọi người chỉ nhìn thấy toàn thân Lục Vân bị một vầng vụ khi màu đen bao phủ, vô số quỷ khí xoay chuyển cuồng loạn nhắm thân người chàng ào ạt công kích đến. Khi luồng quỷ khí kéo đến ngày càng dày, mặt nước Hắc Hà dưới chân Lục Vân cũng từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc đã cao hơn mười trượng. Trông xa, nó giống như dịch thể hắc sắc đã tựu thành một hắc trụ không ngừng nâng Lục Vân lên.
Từ trung tâm điểm là Lục Vân, khắp xung quanh, quỷ khí bắt đầu xoay chuyển trên mặt Hắc Hà, làm xuất hiện một cảnh tượng kỳ vĩ hiếm gặp. Trên bờ, mọi người ngây người ra nhìn Lục Vân, không hiểu tại sao phát sinh kỳ sự này, trông thật lạ lùng và kinh dị, Tuy nhiên, trong ý thức của họ, Lục Vân nhất định là đang toàn lực đối kháng cùng quỷ khí mới phát sinh tình huống như vậy, chứ không hề ngờ kỳ cảnh kia hoàn toàn do một tay Lục Vân gây nên.
Lục Vân chợt mở to đôi mắt đang nhắm nghiền, nhãn thần phóng ra hai đạo hào quang lấp lánh sáng ngời như ngọc. Lục Vân mừng rỡ, quay đầu nhìn năm người trên bờ, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, mọi người mau chớp cơ hội bay qua Hắc Hà ngay đi! Hiện tại, trường không khí ở đây đã bị đệ tử chế trụ, cỗ hấp lực đã tiêu thất, nhưng chỉ là tạm thời, mọi người hãy nhanh lên!".
Mọi người nghe thế đồng thời chuyển thân, năm đạo nhân ảnh như năm luồng gió nhẹ nhanh chóng bay vượt qua phía trên chàng. Lục Vân thấy năm người đã bay qua Hắc Hà, vung hai tay khuấy một cái, lập tức toàn bộ nước của Hắc Hà xung quanh chàng bắn bùng lên cao, một luồng sóng cồn bay lên tung tóe. Lục Vân đắc ý mỉm cười, trong tâm tràn đầy hỷ ý, lắc người di chuyển sang bờ bên kia. Sau khi chàng ly khai, mặt nước sông lập tức hạ xuống, nhanh chóng phục hồi nguyên trạng.
Lại nói về Vân Phong, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, và Tử Dương chân nhân năm người, sau khi bay qua Hắc Hà, phát hiện một tòa bảo thành đầy quỷ khí âm sâm, thập phần thần bí. Cảm giác đầu tiên là tòa thành này so với nhân gian có điều bất đồng, gây ấn tượng nhất đối với người nhìn là nó dường như không thật. Toàn bộ thành hiện ra dưới mắt chỉ giống như được tạo thành từ những quỷ khí hắc sắc, đầy vẻ mông lung mê huyễn, thập phần quỷ dị.
Tử Dương chân nhân bảo mọi người: "Quỷ Vương thành này nhìn thật cổ quái, hoàn toàn không giống với ấn tượng của ta". Vân Phong tiếp lời: "Đúng là cổ quái, chúng ta đến Quỷ vực, thấy kiến trúc hình dạng như thế này thực hoàn toàn khác với nhân gian".
Ngạo Tuyết ngắm nhìn Quỷ Vương thành thần bí, cất giọng dịu dàng: "Mỗi địa phương đều có điểm bất đồng, nơi này toàn là quỷ hồn cư ngụ, tự nhiên với nhân gian giới của chúng ta không cùng dạng thực thể vật chất. Hiện tại chúng ta đã xuyên qua Hắc Hà, nên cần cẩn thận đề phòng, tận lực ẩn tàng hành tung. Ngạo Tuyết vừa dứt câu, Thương Nguyệt đã hốt hoảng thốt: "Mọi người hãy cẩn thận, chung quanh khí tức quái dị, tựa hồ chúng ta đã bị phát hiện".
Thương Nguyệt nói chưa dứt tiếng, một âm thanh âm trầm đã truyền đến: "Hoan nghênh đã đến được Quỷ vực Hắc Hà, bổn tướng quân đợi cung nghênh đại giá ở đây đã lâu. Lời vừa dứt, bốn phương hắc khí xoáy tròn, từng tầng hắc vụ ập đến như từng đợt sóng cồn, ùn ùn kéo tới bao vây năm người vào giữa. Vô số âm hồn quỷ lệ tạo thành một trận thức nghiêm minh xuất hiện trước mắt họ. Một quỷ ảnh hắc sắc to lớn xuất hiện phiêu phù ở khoảng không cao hai trượng, lẳng lặng nhìn năm người chăm chú. Một cặp quỷ nhãn chớp nháy đầy sắc xanh lục, hàm chứa cái gì đó rất âm tà, vừa nhìn năm người vừa cất từng tiếng cười khe khẽ quỷ quái. Một cỗ chiến đao lập lòe ánh hồng quang, tán phát quỷ khí cực mạnh im lìm nằm trong tay Quỷ tướng quân.
Tử Dương chân nhân khẽ bảo mọi người cẩn thận, rồi nhìn Quỷ tướng quân hỏi: "Thứ như ngươi nhất định thuộc phẩm tướng quân, có phải là nhị phẩm tướng quân không? Làm sao ngươi biết chúng ta sẽ đi xuyên qua đây mà đợi?".
Quỷ tướng quân cười khe khẽ nói: "Việc các ngươi đến đây đối với chúng ta mà nói chỉ có một điểm thôi. Ta là một trong Hắc Hà tam đại nhất phẩm tướng quân, tên gọi Hắc Hà Đao Vô Địch. Quỷ vực gọi ta là Vô Địch tướng quân. Các ngươi ngay khi đến Hắc Hà thì chúng ta tất thảy đều biết hết. Nhân gian dương khí cực trọng, vừa đột nhập vào Quỷ vực, chúng ta đã cảm đáo được rồi. Chờ mãi cuối cùng các ngươi cũng đã đến, đến rồi thì đây là lúc chúng ta thu thập các ngươi, khiến cho các ngươi vĩnh viễn lưu tại nơi đây".
Lúc này Lục Ván đã bắt kịp mọi người, nghe thế liễn cười lạnh nói: "Bằng vào ngươi chỉ sợ một điểm cũng không được!". Dứt lời, Lục Vân đã hiện thân bên cạnh Vô Địch quỷ tướng, Như Ý Tâm Hồn Kiếm nhanh chóng bạo phát hào quang đẹp mắt, xuất chiêu vây bủa Đao Vô Địch. Trong khi tấn công, thân kiếm của Lục Vân vẽ liền một lúc chín mươi chín thức, một trăm chín mươi tám kiếm hình liền tạo thành một kết võng gió thổi cũng không lợt, không ngừng áp tới.
Đao Vô Địch liền cười khùng khục, trường đao trong tay lập tức huy động, nghênh đón đòn công kích của Lục Vân. Chợt nghe tiếng vang âm âm quỷ dị của binh khí chạm nhau, vô số hắc sắc khí thể cùng luồng xích quang đẹp mắt giao phong nhau quyết liệt, tung bắn ra khắp nơi như từng chùm kỳ hoa bay múa phiêu thệ. Lực lượng cường kích va chạm nhau khiến thân thể Lục Vân bị chấn lui ra vài thước, nhưng chàng nhanh chóng lắc mình di chuyển sang bên tả. Còn Đao Vô Địch thì cười âm âm hai tiếng, đứng im không nhúc nhích chút nào.
Lục Vân lắc mình chuyển thân đến bên cạnh Tử Dương chân nhân, thấp giọng nói: "Hành động lần này đã thất bại, mọi người hiện tại không cần phải tiến lên nữa, mà hãy đột phá trùng vây, lùi về phía sau thoát ly khỏi sự công kích của quỷ binh. Bây giờ, hai vị sư tỷ Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hãy kết hợp chế trụ nhất phẩm tướng quân đó, Vân Phong phụ trách đoạn hậu, sư phụ cùng Hứa Khiết đi sát bên con cùng đánh ra".
Vân Phong nói: "Lục Vân huynh à, cách của huynh không ổn rồi. Chúng ta tân khổ vạn khổ đi xuyên qua Hắc Hà tiến nhập đến đây. Giờ lại bỏ đi như thế, liệu có đáng tiếc lắm không? Đệ thấy, hay là cứ sấn tới, biết đâu chúng ta lại có thể đến được Hóa Hồn Trì, lấy được Phong Hồn phù thì sao. Khi có Phong Hồn phù trong tay, lũ quỷ vật này không dám đến gần chúng ta đâu.
Lục Vân trừng mắt nhìn hắn, nói to: "Đệ đừng ở đó nằm mơ giữa ban ngày. Đệ không nhớ lần đầu tiên ở Âm Hồn lâm sao. Ở đó chỉ có một Quỷ tiên mà Dịch viện của chúng ta phải xuất động hết mọi người ở đó mới chế trụ được. Giờ huynh cho đệ biết, lúc đó thực tế Quỷ tiên không bị chúng ta tiêu diệt. Nó mạnh đến nỗi Tử Ảnh thần kiếm cũng còn không trừ được, rõ chưa? Bây giờ, chúng ta tiến tới, đệ chắc biết trong đó nhất định có một Quỷ tiên. Nếu xuất hiện thêm ba hay bốn con nữa, chúng ta cầm chắc không thể ly khai. Hãy Hãy theo phân phó của huynh, toàn lực rút ra ngoài ngay!". Dứt lời, Như Ý Tâm Hồn kiếm hào quang đại thịnh, mang theo kiếm khí dương cương hình thành kiếm hình khoảng mười trượng phóng về phía trước.
Bên này, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, hai thanh thần kiếm đồng thời công kích. Ngạo Tuyết thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên của Dịch viện, toàn thân bao phủ huyền thanh quang sắc, lả lướt như bướm bay trong gió, xinh đẹp vạn phần. Phía sau nàng, một đạo thanh sắc phượng hoàng cũng nhanh chóng xuất hiện, hướng lên trời gầm lớn. Âm thanh êm tai này uyển chuyển như của thiên thần âm, mang đến tầng tầng âm thanh kỳ dị, đánh cho quỷ vật la hét liên miên. Ngạo Tuyết song thủ trương khai, như phượng hoàng giương cánh, lăng không bay lên. Nàng hé đôi môi xinh thét dài một tiếng, chiêu Cửu Thiên Phượng Minh phóng tới tầng mây. Thanh sắc phượng hoàng lúc này theo khí thế của nàng bạo phát, từ từ chuyển biến thành một đầu phượng hoàng nhiều màu sắc lớn khoảng một trượng, theo thân hình của Ngạo Tuyết bay vọt lên cao. Trên đầu nàng, bảo kiếm xoay tròn, tử sắc quang mang quay càng lúc càng nhanh tạo thành một đạo hào quang tử sắc phổ thiên chiếu địa. Đạo kiếm khi cương liệt này trông xa giống như một đạo tử sắc quang trụ, như muốn đâm xuyên trời mây.
Cạnh đó, Thương Nguyệt toàn thân ẩn hiện hào quang màu hoàng kim, khí thế mạnh mẽ như sóng nộ ba đào, hướng trời cao bay lên. Nàng thét lên một tiếng trầm trầm, song thủ lập tức thi triển cả pháp quyết lẫn kiếm quyết. Lập tức, pháp quyết tối thượng thần kỳ của Phượng Hoàng thư viện - Phượng Hoàng Niết Bàn - xuất hiện phô diễn đặc tính độc hữu của nó. Bấy giờ, toàn thân Thương Nguyệt hào quang lưu chuyển, phía sau nàng xuất hiện một đầu hỏa phượng hoàng vô cùng đẹp mắt, ngẩng lên trời gáy dài. Hai cánh giương ra múa lượn, vô số hỏa diễm tại không trung âm ám nhảy múa, tượng hình thành những đóa sen hồng mỹ lệ dị thường. Thần kiếm Khiếu Nguyệt cũng chỉ thiên xoay tròn, một đạo nguyệt sắc quang hoa bắn thẳng lên trời, cùng với tử sắc quang hoa của Ngao Tuyết hình thành một mối liên kết chặt chẽ.
Nhìn từ xa, hào quang của hai thanh thần kiếm như đánh lui sự âm ám xung quanh. Hai đạo quang trụ bắn lên trời cùng hai con phượng hoàng hình thành một đạo phong tỏa nghiêm mật chung quanh thân nhất phẩm tướng quân Đao Vô Địch của Quỷ vực, khiến hắn như bị giam tại một chỗ. Hai tiếng hét truyền đến, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đồng thời phát động tấn công, hai nàng tâm linh tương thông, hai đạo quang trụ một tả một hữu cùng đánh tới nhất phẩm tướng quân một lượt.
Đôi mắt màu xanh lục của Đao Vô Địch lộ vẻ kinh hãi. Hắn tựa hồ phát giác được khí tức của hai thanh thần kiếm. Nhìn hai đạo quang trụ công đến, toàn thân Đao Vô Địch lập tức xuất ra một vầng hắc khí, chung quanh chớp lóe hào quang lục sắc để phòng ngự bản thân. Tuy nhiên, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai nàng do công lực tu vi đại tăng, lại thêm toàn lực công kích, và có lẽ do Quỷ tướng quân có phần khinh địch, nên sự phòng ngự xem ra có vẻ rất yếu thế.
Hai đạo quang trụ một vàng một tím hợp kích đánh tới, dưới sự khống chế của hai nữ nhân, lập tức hóa thành một đạo quang cầu tím vàng đẹp mắt. Quang cầu này tạo thành một không gian khép kín vây lấy Đao Vô Địch. Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt khẽ nói: "Thương Nguyệt, chúng ta đồng thời toàn lực thi triển, xem coi có thể tiêu diệt được Quỷ tướng quân này không. Phát động!".
Dứt lời, hai nữ nhân toàn thân hào quang lóe sáng, nơi Quỷ vực âm ám hiện ra hai đạo quang hoa rực rỡ. Quang cầu màu vàng tím đó lập tức co lại, bên trong chứa đầy khí tức thần thánh. Loại khí tức này, đối với quỷ vật mà nói, là thứ hủy diệt cực mạnh. Giữa quang cầu, hào quang màu đen bao phủ toàn thân của Đao Vô Địch lập tức chớp nháy, bị kết giới hùng mạnh bốn phương ép tới, từ từ sút giảm trở nên rất yếu ớt. Thân thể hắn bị khốn trụ ở giữa, không cách nào phát huy bản lĩnh chân thật của bản thân.
Cùng lúc đó, Vân Phong thi triển Trảm Yêu Diệt Ma kiếm quyết của Dịch viện khẩn cấp vừa sát cánh cùng Lục Vân giết địch vừa triệt thối. Tử Dương chân nhân cùng Hứa Khiết hai người hộ trụ hai bên tả hữu của Lục Vân, theo ngay sau Lục Vân nhanh chóng lùi ra xa. Lục Vân ở phía trước, thấy Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt khốn trụ được nhất phẩm tướng quân, trong mắt lộ xuất một tia an ủi. Nhìn về trước, dầy đặc không biết bao nhiêu quỷ binh âm hồn, thập phần khủng bố vừa gầm rú, vừa khóc gào, thật khó mà đếm xuể.
Ánh mắt của Lục Vân lạnh tanh, thần kiếm trong tay chàng đột nhiên phát ra một tiếng rồng gầm vang động. Một đạo hồng quang xuất hiện, khoảng không trăm trượng xung quanh liền xuất hiện một tầng huyết sắc quang cầu. Một lần nữa, Lục Vân thi triển Liệt Hoa chân nguyên học được tại Hắc Vực Bí Giới, tạo ra một luồng khí tức liệt hỏa nhằm vào đám quy binh quỷ lệ mà phong cuồng huyện hóa chúng. Khắp bốn phía, âm thanh kêu thét thê lệ của các vong hồn, hòa cùng tiếng quỷ hống hiết tê tâm liệt phế, khiến toàn bộ Hắc Hà vốn đầy dẫy luồng khí tức quỷ dị âm sâm hoàn toàn rơi vào tình cảnh địa ngục a tỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Liệt Hỏa chân nguyên từ lòng đất mang theo nhiệt độ đốt thiêu thiên địa đã sát tử ít nhất hơn một nghìn quỷ binh, khiến Quỷ vực binh đoàn chỉ trong chốc lát tổn thất thảm trọng. Điều này làm cho trở lực đối với Lục Vân và mọi người đột nhiên giảm thiểu, họ liền dùng tốc độ cực nhanh nương theo đó lùi lại phía sau. Sau khi Lục Vân bảo hộ phía sau ba người lùi về bờ Hắc Hà, chàng nhìn thấy Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cách đó không xa, bèn trầm giọng nói: "Sư phụ ba người hãy qua sông trước đi, con đến không chế luồng khí tức ở giữa Hắc Hà, nhanh lên!". Dứt lời song thủ xuất phát hai đạo khí thể hắc sắc mờ ảo, hướng xuống dưới bay đến trung tâm Hắc Hà.
Tử Dương chân nhân biết rằng lúc này thời gian vô cùng khẩn bách, nên chỉ nói một tiếng "bảo trọng", rồi cùng Vân Phong và Hứa Khiết bay qua Hắc Hà. Nhân vì có Lục Vân lợi dụng nơi âm ám thi triển Hóa Hồn đại pháp, nên Tử Dương chân nhân cùng hai người thuận lợi bay xuyên qua luồng khí lưu thần bí trên Hắc Hà, đáp xuống bờ bên kia.
Lục Vân quay lại, tay cầm thần kiếm phóng ra, Như Ý Tâm Hồn kiếm tự động xoay chuyến khắp tứ phương, không ngừng công kích những quỷ binh dám liều mạng xốc đến. Đến bên cạnh Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, nhìn thấy đạo quang cầu màu tím vàng của hai nàng đã co lại rất nhỏ. khiến Đao Vô Địch bên trong giận dữ gầm rú nghe rất đáng sợ. Trong lòng Lục Vân không tránh khỏi có chút cao hứng. Mục quang quét về phía xa, chàng chợt nhăn tít hai chân mày, khẽ nói: "Không xong, có cao thủ của Quỷ vực đến, chúng ta rút nhanh".
Ngạo Tuyết hỏi: "Quỷ vật này đã đến nước cùng rồi mà phóng thì thật là uổng. Chỉ sợ sau này gặp lại rất khó tiêu diệt nó". Thương Nguyệt nói: "Hay là chàng hãy ngăn cản cao thủ đó, đợi chúng ta tiêu diệt quỷ tướng quân này rồi sẽ cùng nhau rời khỏi đây".
Lục Vân thấp giọng, nói: "Vô ích thôi, việc này hãy giao cho ta, ta sẽ tiêu diệt hắn". Nói xong, tả thủ của Lục Vân phách ra một đạo quang chưởng màu sáng trắng, lập tức một tiếng kêu thê lệ truyền đến rồi nhanh chóng tiêu thất. Nhìn lại, vầng hắc khí huyễn hóa thành Đao Vô Địch đã biến mất không còn tung ảnh.
Hai nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Lục Vân. Ngạo Tuyết hói: "Lục Vân, một chưởng của chàng sao lại dễ dàng tiêu diệt được nhất phẩm tướng quân mà hai chúng ta đây không dễ dàng gì khốn trụ được. Việc này sao trước đây ta chưa từng biết?". Thương Nguyệt cũng khẽ hỏi: "Hay là, chàng cũng có nhiều chuyện bí mật không thể một lần nói hết được?".
Lục Vân nhìn hai người, không nỡ nhẫn tâm giấu giếm họ nữa, nhưng cũng không muốn kể rõ chuyện của mình, liền thở dài đáp: "Sở học của ta, kỳ thật không phải hai năm mà luyện thành". Chỉ ngắn ngủi một câu, không thêm không bớt, Lục Vân sau đó liền nắm chật tay hai người, nhanh chóng hướng Hắc Hà bay tới.
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau, nhận ra trong lời của Lục Vân vẫn còn hàm chứa bí mật. Nhìn tay mình nằm gọn trong tay chàng, Thương Nguyệt liếc nhìn Ngạo Tuyết một cái, ánh mắt đầy hàm ý. Ngạo Tuyết nhìn nàng, nhè nhẹ gật đầu, như chợt minh bạch ánh mắt của Thương Nguyệt nói lên điều gì. Kỳ thực tự trong tâm nàng cũng có cùng cảm xúc. Lục Vân chỉ nắm tay mà không giải thích gì, chẳng phải là đã nói, cuộc đời này, vận mệnh của ba người họ là gắn chặt vào nhau rồi sao? Suy nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu liên Lục Vân đồng thời nắm tay của hai người cùng một lúc.
Quay nhìn Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Trong đời tỷ, có bao giờ để cho nam tử nào nắm tay chưa?" Thương Nguyệt khẽ biến sắc, quay nhìn thân ảnh của Lục Vân, điềm nhiên nói: "Trong ký ức của muội, đây là người duy nhất. Còn tỷ, cũng giống như muội, đúng không?".
Ngạo Tuyết khẽ đáp: "Cùng tao ngộ, cùng mỹ lệ. không biết có củng kết cục không? Cuộc đời hai người chúng ta không biết có được định sẵn gắn kết làm một không? Hay là kết cục tương lai có điều bất đồng?".
Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết một lúc, rồi khẽ đáp: "Người tu chân cần nhất là không nghĩ nhiều. Tâm nhược hữu vật, tu chân vô kỳ! Đừng kỳ vọng gì cả! Gặp nhau đây nhất thiết phải tùy tâm. Theo muội, tu chân cần nhất là đừng mong mỏi sớm thành tiên, chỉ cần tự thân bảo vệ chính mình. Một ngày nào đó khi muội nghĩ rằng, muội sẽ bỏ được không hối hận".
Nắm chặt tay hai nàng, Lục Vân nghe toàn bộ những lời họ nói, rất tiếc là chàng thực sự không thể thốt lên lời nào. Bởi vì, thời điểm này, chàng không thể mở miệng. Chuyện của ho, nào mấy ai đã trải qua? Đối diện cùng lúc cả hai người, Lục Vân không có cách nào trốn tránh. Vào lúc này, những lời nói của Lục sẽ càng làm cho chàng rơi vào tình cảnh khó xử thêm mà thôi.
Khi bay đến trung tâm Hắc Hà, toàn thân chân khí của Lục Vân trầm xuống, một tia quỷ khí theo hai chân chàng phóng ra. lập tức làm nhiễu loạn tràng khí lưu của Hắc Hà, khiến chàng và hai nàng thuận lợi bay xuyên qua. Trong lúc Lục Vân nắm tay hai nữ nhân bay xuyên qua Hắc Hà, một tiếng gầm rống điên cuồng truyền đến, một đạo hắc ảnh xuất hiện tại bờ Hắc Hà bên kia, ánh mắt màu xanh lục phẫn nộ nhìn ba người họ.
Sau khi bay xuyên qua Hắc Hà, Lục Vân như không muốn rời tay hai nữ nhân. Chàng phản thủ chiêu hồi Như Ý kiếm, đáp xuống đứng cạnh Tử Dương chân nhân. Sau khi hai nàng đã bình ổn thân hình, Tử Dương chân nhân hỏi Lục Vân: "Hiện giờ hành tung của chúng ta đã bị quỷ vật trong Quỷ vực biết rồi, phải làm sao đây? Đến lúc này mà nói, thực sự không ai có một chút kinh nghiệm gì. Giờ ta quyết định, nhất thiết quyền chỉ huy giao cho Lục Vân. Mọi sự sau này sẽ do con an bài. Con nói xem chúng ta nên làm thế nào?".
Vân Phong đứng bên cạnh nói: "Sư bá nói không sai, Lục Vân là người có tu vi thần kỳ nhất trong chúng ta. Để huynh ấy chỉ huy, con tin rằng tình trạng hiện tại của chúng ta sẽ khá hơn. Bây giờ huynh hãy ra lệnh, mọi người sẽ làm theo lời huynh. Có phải không hai vị sư tỷ?". Nói rồi, gã nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chờ đợi. Hai nàng chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào, lặng lẽ nhìn Lục Vân, như chờ chàng phân phó.
Nhìn lướt qua mọi người, Lục Vân thầm đánh giá mọi sự, xong liền nói: "Vân Phong, đệ hiện có thể tra ra tổ thứ nhất hạ lạc nơi đâu không? Huynh muốn biết tình cảnh của họ, xem coi họ có tao ngộ tương đồng với chúng ta không?".
Vân Phong nghe thế liền nhìn quanh, nhẹ giọng nói: "Vậy để đệ tra xét ngay, xin chở đệ ở đây". Dứt lời. Vân Phong liền lùi ra sau, ngồi theo thế kiết già, nhắm mắt đi vào trạng thái nhập định. Chỉ trong chốc lát đã thấy toàn thân Vân Phong ẩn hiện hào quang, Âm Dương nhị khí tuần hoàn không dứt trên thân thể của hắn, toàn thân hiện lên một luồng khí tức thần bí.
Lục Vân phóng mục quang cẩn thận dò xét khắp nơi, rồi trầm giọng nói: "Hiện giờ con dự tính do thám Quỷ vực xem xét tình hình trước. Chúng ta đến đây tuy thời gian không lâu nhưng vì thiếu kiến thức nên gặp đủ phiền phức bó tay bó chân. Mọi sự dù rất bình thường vẫn phải gặp nhiều trắc trở mới vượt qua được. Con thiết nghĩ, Quỷ vực kỳ thật so với nhân gian không có nhiều điều khác biệt lắm. Nhân gian giới là môi trường sống của nhân loại, còn ở đây là nơi quỷ vật sinh tồn. Mặc dù nhóm chúng ta không đến đây để ngắm nhà nhìn cảnh, nhưng với sự tồn tại của Quỷ Vương thành, có thể nói nơi đây nhất định có các quỷ hồn phổ thông. Chúng có lẽ cũng như bách tính phổ thông ở nhân gian, không nhất định là hung tàn. Con dự định tìm kiếm vài quỷ hồn tra hỏi, thám thính xem tình huống thực hư của Quỷ vực.
Tử Dương chân nhân biểu đồng tình: "Phân tích của con có vài phần đạo lý. Hiện tại chúng ta thực sự giống như những kẻ ngoại lai xâm phạm chúng, đối với sinh hoạt của chúng mà nói thì là phá hoại. Cũng giống như khi quỷ vật tiến nhập nhân gian, lúc đó chúng là kẻ xâm nhập, phải gặp sự chống chế. Lúc nãy con kêu Vân Phong tra vấn tình hình của tổ thứ nhất, có phải con muốn gặp họ không?".
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Điều đó tạm thời chưa tính tới, con chỉ muốn biết họ đi trước chúng ta hay đi sau, thế thôi. Chúng ta đợi Vân Phong lai tỉnh sẽ bắt đầu đi tìm những quỷ hồn phổ thông. Bây giờ mọi người tranh thủ điều tức phục hồi công lực đi". Mọi người nó nghe thế không nói gì nữa, nhắm mắt tĩnh thân, từ từ hồi phục nguyên khí.
Khi Vân Phong tỉnh lại, gã nhìn Lục Vân, thần sắc khẽ biến đổi nói: "Thật kỳ quái, đệ tra xét rất lâu, kết quả cho thấy khí tức của họ thập phần yếu nhược, tựa hồ ẩn tàng nơi đâu đó, cách chúng ta tới hơn năm trăm dặm về phía trước. Ở đó dường như như có một hải dương, theo sự tra xét của đệ, thì đây là một biển cả dập dồn những đợt sóng màu đen, khí tức của họ nằm ở giữa biển, lúc ẩn lúc hiện rất khó phân biệt.
Mọi người nghe thế, mặt mày không khỏi bỡ ngỡ, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào. Mục quang khẽ chuyển, Lục Vân nói: "Vì tạm thời chúng ta không có tin tức của họ, nên trước hết phải dựa vào bản thân. Hiện tại cứ làm theo lời huynh đã đề nghị, trước hết tìm kiếm quỷ hồn, hiểu tình hình cơ bản của Quỷ vực trước đã. Đi thôi!". Nói xong thi triển pháp quyết, đề thân bay tới trước.