Âm Dương Cực Địa, huyệt động thần bí, Lục Vân và Ngọc Vô Song ở trong đó, nguy hiểm đang từng bước đến gần. Ngắm nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song càng lúc càng không hiểu được trong lòng chàng đang che dấu chuyện gì, vì sao khuôn mặt lại có vẻ phức tạp như vậy.
Cảm thấy ánh mắt dò xét đó của Ngọc Vô Song, Lục Vân tỏ ra rất bình tĩnh, hơi trầm tư một chút, mở miệng nói:
- Nơi này chính là ở trong lòng núi, sâu khoảng chừng tám trăm trượng, bốn bề khí âm dương tràn ngập, chính là một địa phương rất thần bí. Bên trên miệng huyệt động có bốn bục đá tròn chia ra bốn phía có tên là Âm Dương Cực Địa. Nơi này ngoại trừ ẩn chứa linh khí nhiều vô cùng ra, cũng còn ẩn chứa hung hiểm rất lớn.
Ngọc Vô Song nói:
- Điều này ta đã biết, vậy thì sao?
Lục Vân thản nhiên không chút để ý đến nàng cất tiếng:
- Núi này thần bí kỳ dị, bốn phía linh khí phân bố, nguyên do của nó đều ở trong đây. Bốn bục đá tròn Âm Dương Cực Địa trên đó có bốn luồng linh khí có tính chất khác nhau, cũng lại có quan hệ mật thiết với trong này. Nói đơn giản, nơi chúng ta đang đứng lại là một nơi bảo địa. Nó ẩn chứa sức mạnh vô hạn, liên thông với bốn bục đá tròn bên trên để dồn linh khí mạnh mẽ phát ra. Linh khí này khi đã qua sự phân loại của bốn bục đá tròn, hình thành bốn loại năng lượng thuần khiết, hỗ trợ cho người tu đạo có được nó, lại tăng thêm lợi ích rất lớn cho việc tu luyện.
- Nếu là như vậy, vì sao lại ẩn chứa hung hiểm rất lớn, điều này không phải có mâu thuẫn sao?
Ngọc Vô Song nghi hoặc nhìn Lục Vân cất tiếng hỏi.
Lục Vân cười cổ quái một tiếng, lắc đầu nói:
- Nơi bảo địa nào cũng đều có thần linh thủ giữ. Mà chúng ta ở trong này hoàn toàn không gặp thần thú dị vật thủ giữ, điều này cho thấy bảo địa này bản thân đã có ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.
Ngọc Vô Song suy nghĩ cũng thấy điều này có lý, từ cổ vật đến bảo vật của trời đều có thần linh thủ giữ. Nơi này không có bất cứ hung linh tà vật nào bên cạnh, tự nhiên là không hợp với bình thường. Chỉ có điều nàng vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ, nếu không có được thần linh thủ giữ, nguy hiểm nơi này phát sinh như thế nào?
Nghĩ mãi không hiểu được, Ngọc Vô Song hỏi:
- Nguy hiểm ta cũng đã cảm thấy được rõ rồi, chỉ có điều phát sinh như thế nào đây?
Lục Vân ngắm nhìn phía trước, vẻ mặt ngưng thần nặng nề nói:
- Tại nơi đây, linh khí mạnh mẽ lại chính là nguyên nhân tạo nên nguy hiểm. Âm Dương Cực Địa ẩn chứa bốn loại linh khí không cùng tính chất, ở bên ngoài thì tỏ ra phân biệt, bên trong lại biểu hiện cho hai khí Âm Dương, hai luồng linh khí còn lại biến chuyển thành một loại sát cơ trí mệnh, ẩn chứa bên trong hai luồng khí Âm Dương. Khí Âm Dương nếu mạnh mẽ thì vốn có hỗ trợ rất lớn cho người tu luyện Âm Dương pháp quyết, nhưng khí Âm Dương tại nơi này lại không giống những nơi khác, nó thuộc về khí Âm Dương tiên thiên.
Ngọc Vô Song lặng người, không hiểu lên tiếng:
- Khí Âm Dương tiên thiên? Có điều gì đặc biệt sao?
Lục Vân giải thích:
- Người tu đạo đều hiểu rõ, khí tiên thiên là thuần khiết nhất, có đẳng cấp cao hơn hẳn khí hậu thiên. Nhưng nếu chỉ nhìn về phương diện tu luyện, điều này chỉ có khác biệt về mức độ thuần khiết và tính chất. Nhưng theo một phương diện khác mà nói, đây lại là một điểm chết người.
Người tu đạo vốn hấp thu hai khí Âm Dương trong trời đất, đều thuộc về hai khí Âm Dương hậu thiên, nên có pha tạp thêm trọc khí của thế gian bên trong, tuyệt đối không thể thuần khiết được. Vì thế khi gia tăng luyện hai khí Âm Dương này rồi, thông thường cần phải hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, hơn nữa hiệu quả và uy lực đều hiển nhiên không đủ.
Chỉ vì khí tiên thiên vốn khó tìm thấy, trừ phi có được cơ duyên xảo hợp, nếu không rất khó gặp được. Vì thế trong lòng của người tu đạo, chỉ có thể nói điều đó là một loại duyên phận có thể gặp chứ không thể cầu mà được, nhìn chung là không thể xét đến.
Ngọc Vô Song gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, người tu đạo nói là hấp thụ đúng là khí hậu thiên, cho dù gặp được linh mạch trong trời đất, dùng pháp quyết tu luyện của người thường, khả năng hấp thu cũng có giới hạn. Vì thế, muốn tu luyện đắc đạo phi thăng thành tiên, đó là chuyện vô cùng khó thấy. Chỉ có điều ngươi cho là khí tiên thiên chính là điểm chết người, điểm này ta nghĩ mãi cũng không rõ, đó rốt cuộc là sao?
Nghe vậy, vẻ mặt Lục Vân hơi có chút chần chừ, khẽ cau mày đáp:
- Điểm này bởi vì hiếm thấy xưa nay, vì thế tôi mạnh dạn suy đoán, còn tính chính xác cũng có sai biệt nhất định, chỉ một chín một mười mà thôi. Theo tôi hiểu, khí Âm Dương nơi đây sung túc vô cùng, đủ để hủy diệt ngàn vạn sanh linh. Tồn tại mạnh mẽ như vậy, hẳn nó phải sinh ra những bí mật không ai biết được.
Đương nhiên, điều này giờ đây không phải là chuyện chính chúng ta cần nghiên cứu, tôi nói điều này chỉ để khiến người hiểu được hoàn cảnh nơi đây, hiểu được sức mạnh này đủ để định đoạt sanh mệnh chúng ta. Tại nơi đây, khí Âm Dương mạnh mẽ, chúng ta lại ở trong này, hẳn phải chịu ảnh hưởng của hai khí Âm Dương.
Vốn dĩ, nam nhân và nữ nhân tiên thiên có phân biệt âm dương, có thể đôi khi hấp thu linh khí ở nơi đây. Nhưng thật là đáng tiếc, nơi đây hai khí Âm Dương cùng tồn tại, chúng ta chỉ có thể hấp thu lấy một, vì thế …
Ngọc Vô Song nghe hiểu được ý tức của chàng, cặp mày cau chặt, nhẹ giọng nói:
- Theo ý của ngươi, chúng ta bởi vì bản thân thuộc tính âm dương bất đồng, ở nơi đây đối mặt với việc tấn công của hai khí âm dương, chỉ có thể chiếu theo thuộc tính của mình chống lại một trong hai khí, mà không cách nào chống cự lại xâm thực của khí kia. Một khi như vậy, hẳn phải chết ở nơi đây phải không?
Lục Vân gật đầu, vẻ mặt nặng nề nói:
- Đúng là như vậy, nguyên nhân đó đủ để hủy diệt được vạn vật. Trên thế gian người gồm đủ âm dương trong một cơ thể không phải không có nhưng cực kỳ khó thấy. Vì thế cho dù người nào, chỉ cần rơi vào trong đây, trừ phi sức mạnh của hắn mạnh mẽ đủ để phá hủy động này, còn không hắn tất phải chết chẳng sai.
Vẻ mặt Ngọc Vô Song trắng bệch, tình cảm tuyệt vọng mờ hiện trong đáy mắt. Áp lực bốn phía càng lúc càng nặng nề, lực xâm thực đã ép nàng cơ hồ không thở nổi. Điều này khiến nàng hiểu rõ trong lòng, thời gian bản thân còn sống trên nhân gian đã chỉ còn lại mấy chốc.
Ngẩng đầu, Ngọc Vô Song thê lương liếc nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới chân, vẻ mặt đau khổ nói:
- Thương Nguyệt, không cần sợ, sư phụ chờ chút nữa sẽ gặp lại con.
Lục Vân nhìn thấy vẻ mặt đau thương thống thiết của Ngọc Vô Song, trên mặt ánh lên nụ cười đau khổ, trong ánh mắt lấp lánh mấy phần kỳ dị. Lúc này đây, chàng đã muốn mở miệng an ủi, nhưng lời nói lên đến cửa miệng, đột nhiên dừng lại, bởi trong lòng chàng có chút cố kị.
Giờ này phút này, ngay khi nguy hiểm đến gần, trong lòng Lục Vân ẩn chứa một điều bí mật, một điều bí mật không cách gì mở miệng , lại cũng không nói không được. Điều này khiến cho tâm tình chàng rất phức tạp, vẻ mặt rất do dự.
Quay đầu lại, Ngọc Vô Song đưa mắt nhìn Lục Vân, u oán hỏi:
- Giờ phút này, ngươi còn tơ tưởng chuyện gì nữa đây?
Lục Vân né tránh ánh mắt của nàng, vẻ mặt có chút cổ quái, nhẹ giọng nói:
- Tôi đang nghĩ có biện pháp nào có thể đủ để tránh đi kiếp nạn này không.
Ngọc Vô Song hơi giật mình:
- Biện pháp? Ngươi không phải đã nói bất cứ người nào tiến vào trong đây đều phải chết không nghi ngờ gì nữa sao? Đúng rồi, nếu như vậy, hai người chúng ta vì sao mãi đến lúc này còn chưa chết, có nguyên do gì phải không?
- Đúng là có nguyên do. Bởi vì chúng ta tuy tiên thiên chỉ có được một trong hai khí âm dương, nhưng tu luyện hậu thiên lại có chút hỗ trợ. Nói về người trước đi, người tiên thiên thuộc âm, hơn nữa hẳn còn thuộc về thân thể nguyên âm. Nhưng pháp quyết Phượng Hoàng thư viện của người lại dùng liệt hỏa làm căn bản, thuộc về khí chí dương chí cương.
Người dùng thân thể nguyên âm tu luyện pháp quyết chí dương, như vậy tiên thiên là huyền âm mà hậu thiên là huyền dương, lại hình thành trong âm có dương chính là thiếu âm. Vì thế khi đối diện với sự xâm nhập của khí âm dương nơi này, năng lực chống cự hơn hẳn hoặc mạnh mẽ hơn những người khác tu luyện một pháp quyết đơn nhất, hoặc là người có thuộc tính đơn nhất.
Tuy Phượng Hoàng chân nguyên trong cơ thể người thuộc về hậu thiên, không mạnh mẽ như tiên thiên, nhưng cuối cùng lại cũng có thể gọi là khí huyền dương, có thể chống cự lại ít nhiều sự xâm thực của ngoại lực. Điều này chính là nguyên nhân vì sao người có thể sống sót đến bây giờ.
Lục Vân từ tốn nói ra nguyên nhân.
Ngọc Vô Song lẳng lặng gật đầu, thở dài nói:
- Ra là như vậy. Theo như suy đoán của ngươi, nếu đổi lại là một nam nhân, lại tu luyện pháp quyết dương cương, đi vào nơi này rồi sẽ lập tức chết ngay phải không?
Lục Vân lắc đầu nói:
- Cũng không phải lập tức, nhưng cơ hội tồn tại không lớn được như tôi và người.
Ngọc Vô Song cười chua chát, nhẹ giọng nói:
- Điều đó cũng không có khác biệt gì lớn, dù thế nào thì cũng đều chết ở nơi đây mà thôi.
Lục Vân cười cười, thấp giọng nói:
- Cũng không nhất định như vậy.
Ngọc Vô Song vẻ mặt ngây ra, hỏi dồn:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói có phương pháp sống sót rời khỏi nơi đây sao?
Vẻ mặt Lục Vân có chút khổ sở, thở dài nhè nhẹ nói:
- Ít ra trong khoảnh khắc người dò xét trước đó, tôi còn có cơ hội rời khỏi.
Ngọc Vô Song mơ hồ, cất tiếng hỏi:
- Nếu đã như vậy, sao ngươi lại không đi?
Lục Vân liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Tôi đi rồi, người chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa, bởi vì một chút cơ hội cuối cùng để sống sót của người cũng đã mất rồi.
Ngọc Vô Song vẻ mặt biến hẳn, u oán nói:
- Một người chết dù sao cũng tốt hơn hai người chết, ngươi sao lại hồ đồ như vậy.
Lục Vân ánh mắt lạnh lại, giọng kiên định nói:
- Cả đời này tôi đều không phục trời đất, tôi muốn cùng trời đất so tài cao thấp. Hơn nữa, người là sư phụ của Thương Nguyệt, tôi nếu rời khỏi như vậy, sao có thể đối mặt với Thương Nguyệt đây.
Ngọc Vô Song nhìn chàng, ánh mắt có chút u oán, muốn giận cũng không được, chỉ cảm thấy tiếc thương nói:
- Cũng chính bởi vì Thương Nguyệt, ngươi mới cần phải sống sót, nếu không nàng vì ngươi ngăn lấy mũi tên đó chẳng phải là uổng công sao.
Lục Vân phản bác:
- Tôi nếu thật sự rời đi, nếu đổi lại người là Thương Nguyệt, người sẽ không hận tôi chứ?
Ngọc Vô Song trầm mặc, vấn đề này nàng không biết phải đáp lại thế nào, có lẽ đứng ở góc độ của Thương Nguyệt, nếu hy vọng Lục Vân có thể sống tốt, lại hy vọng Lục Vân đừng rời đi. Mâu thuẫn, tóm lại không ngừng nổi lên trong lòng con người, khiến người ta rơi vào cảnh khó khăn. Nhưng mà đúng là nhờ có mâu thuẫn, trên thế gian mới xuất hiện các chuyện vui buồn ly hợp.
Trong một không gian trống trải, Vô Gian Quỷ Sát vừa thở hổn hển vừa chăm chú quan sát diễn biến trận giao chiến. Khi hắn nhìn thấy cố gắng tranh đấu của Tà thần Chu Hỉ có vẻ giảm đi, cảm giác vui mừng lộ ra mặt, miệng không ngớt phát ra tiếng cười nho nhỏ.
Tất cả đã kết thúc như vậy, tuy phải trả giá bằng cái chết của Bất Tử Huyết Lệ, nhưng tiêu diệt được Tà thần Chu Hỉ, kể ra cũng đáng giá. Tuy nhiên chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao?
Trên tầng mây, một bóng người mơ hồ hiện ra, chăm chú quan sát tình hình dưới mặt đất. Khi cảm nhận được khí tức của Tà thần Chu Hỉ càng ngày càng yếu đi, người này hô nhẹ một tiếng, tự nói một mình: "Tà thần tuy tà, nhưng cũng không đến mức quá xấu, chết như vậy thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, ta và Sát Huyết Diêm La cũng có ân oán với nhau, đã gặp ở đây, cũng coi như đã đến lúc kết thúc rồi."
Giọng nói nhạt nhẽo theo gió bay đi, nhưng bóng người đó lại lóe sáng, trong sát na mắt trần còn chưa kịp phân biệt, đã xuất hiện giữa chiến trường, toàn thân toả ra khí thế cao ngạo vượt cả trời đất, chấn tan tầng khí máu quanh người Chu Hỉ một cách thần bí.
Biến cố bất ngờ khiến cho cả Sát Huyết Diêm La và Vô Gian Quỷ Sát đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, kẻ trước thì liên tục gào thét phẫn nộ, còn người sau lại kinh ngạc hô lên:
- Té ra là ngươi! Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Người này là ai ? Không ngờ chính là Lục Vân, thật nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác. Lúc trước Lục Vân vốn cảm nhận được khí tức nơi này dao động, mới ngưng không đến Hắc Long đàm quay sang nơi này xem tình hình thế nào, ai ngờ là lại nhìn thấy cảnh tượng thế này, bất đắc dĩ phải hiện thân.
Đỡ lấy thân thể Tà thần Chu Hỉ, Lục Vân vừa truyền chân nguyên xua tan đi khí huyết sát trong cơ thể Chu Hỉ, vừa lạnh lùng nhìn Sát Huyết Diêm La và Vô Gian Quỷ Sát, lạnh nhạt cất tiếng:
- Chính là ta, hai vị nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ.
Vẻ mặt Sát Huyết Diêm La âm trầm lại, giọng cảnh giác đáp:
- Lục Vân, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, kết quả trận chiến trước kia thế nào rồi?
Lục Vân cười cười, vẻ mặt hơi tỏ ra hững hờ, đáp:
- Ngươi không cho rằng điều quan trọng nhất lúc này là tính đến mối ân oán giữa chúng ta sao!
Sát Huyết Diêm La quắc mắt, hơi bất an đáp lại:
- Ngươi muốn lợi dụng cơ hội người khác đang nguy hiểm để báo thù chăng?
Lục Vân hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng ta nhất thiết phải đợi sau khi ngươi phục hồi trở lại mới tìm ngươi tính nợ sao? Chúng ta biết nhau từ rất sớm, chính là bên ngoài Tuyệt Âm cốc, khi Khiếu Nguyệt Thiên Lang vừa phi thăng, ngươi không quên chứ?
Sát Huyết Diêm La hai mắt híp lại, vừa lặng lẽ trị thương vừa cố tỏ ra trấn tĩnh, nói:
- Lục Vân, lúc này ngươi còn muốn nói với ta những chuyện như vậy, có phải muốn ôn lại chuyện cũ không?
Lục Vân hừ nhẹ nói:
- Nói chuyện cũ, giữa chúng ta có nhất thiết phải nhắc chuyện cũ không? Ta nói những điều này là muốn nhắc nhở ngươi, ta và ngươi từ lúc mới quen nhau đã là thù địch của nhau, bây giờ đã gặp nhau ở đây cũng nên tính cho xong nợ cũ.
Sát Huyết Diêm La không nói gì, ánh mắt quét khắp xung quanh, quay lại nói với Vô Gian Quỷ Sát bên cạnh:
- Ngươi đi trước đi, nơi này để ta đoạn hậu cho.
Vô Gian Quỷ Sát ngơ ngác, sự khẳng khái của Sát Huyết Diêm La khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó mơ hồ khó hiểu. Đối mặt với một kẻ địch mạnh như Lục Vân, lẽ nào hắn lại không muốn chạy trốn sao? Trong lòng sinh nghi, Vô Gian Quỷ Sát nhếch miệng nói:
- Diêm quân, hãy để thuộc hạ đoạn hậu, người hãy nhân cơ hội rời khỏi đây đi.
Sát Huyết Diêm La lạnh lùng đáp:
- Tình trạng hiện nay của ngươi, có ở lại đây cũng chết chắc, cứ làm theo lời ta nói, mau rời khỏi đây đi.
Vô Gian Quỷ Sát chần chừ một lúc, sau đó khẽ nói:
- Cũng được, Diêm quân hãy bảo trọng, thuộc hạ đi trước, hãy nhớ phải cẩn thận.
Nói xong toàn thân lóe lên ánh đen, cả người biến thành một làn khói nhẹ chuyển động xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó liền biến mất.
Bên này, nhờ có chân nguyên Lục Vân trợ giúp, Tà thần Chu Hỉ đã xua được hết khí huyết sát trong cơ thể, thần trí cơ bản khôi phục lại được trạng thái bình thường. Nhìn thấy Lục Vân bên cạnh, Chu Hỉ hơi hơi bất ngờ, cười khổ nói:
- Ngươi sao, thực sự là không thể ngờ được!
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Ta cũng không nghĩ tới điều này, có thể do chúng ta có duyên với nhau, mới xảo diệu gặp nhau như vậy.
Chu Hỉ cười khổ, không nói nhiều những lời cảm kích. Tuy Lục Vân đã cứu mạng hắn, nhưng Tà thần vẫn là Tà thần, hắn cũng có cá tính riêng, không dễ nói lời cảm tạ.
Ánh mắt dời đi, Chu Hỉ liếc nhìn Sát Huyết Diêm La, điềm nhiên hỏi:
- Nghe nói ngươi đã từng đi qua Quỷ vực, hẳn phải quen thuộc hắn chứ.
Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, có chút hoài niệm đáp lại:
- Câu chuyện trước đây thật làm cho người ta khó quên, chỉ có điều bây giờ nhớ lại chỉ thêm buồn nhiều vui ít, trong lòng mỗi người đều chất chứa cảm giác buồn thương.
Chu Hỉ cười cười thê lương, cảm động nói:
- Xem ra tâm ngươi già rồi vốn không phù hợp với tuổi tác của ngươi lắm! Đời người là như vậy đó, đạt được rồi thường dễ quên đi, chưa đạt được mới khiến người ta phải hướng về trông ngóng.
Vẻ mặt Lục Vân hơi biến đổi, suy ngẫm cẩn thận, chàng nhận thấy lời nói của hắn cũng có chút gì đó khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc. Tâm của ta đã già thật rồi sao ? Điều này trong lòng chàng biết rõ. Là một thiếu niên nghịch thiên, không có kiên nghị hơn những người bình thường, không có lòng quyết tâm kiên định không lay chuyển, sao chàng có thể bước trên con đường đầy gian khổ, nghịch cảnh này được.
Cười cười, khuôn mặt Lục Vân mơ hồ xuất hiện vẻ mâu thuẫn, đang định nói gì đó lại nghe thấy Sát Huyết Diêm La dặn dò Vô Gian Quỷ Sát rời khỏi đây. Điều này khiến chàng quay sang chú ý, ánh mắt hướng về phía Sát Huyết Diêm La.
Nhìn làn khói nhẹ dần biến mất trên không trung, Lục Vân không hề cản trở, chỉ nhếch mép lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị. Ở bên cạnh, Chu Hỉ cau mày nói:
- Lục Vân, tại sao ngươi lại không ngăn hắn lại?
Lục Vân cười lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi thật sự cho rằng Sát Huyết Diêm La có tấm lòng quên mình vì người khác, thì ngươi sai rồi. Hắn điều Vô Gian Quỷ Sát đi là một mưu kế, thứ nhất là Vô Gian Quỷ Sát chẳng giúp gì được cho hắn cả, thứ hai có thể gây sự chú ý của ta. Một khi ta ra tay, Sát Huyết Diêm La liền thực hiện được quỷ kế của mình, nhân cái cơ hội cực kì nhỏ bé này để ra sức tháo chạy.
Chu Hỉ lặng đi, sau đó gật đầu nói:
- Ngươi phân tích cũng đúng, Sát Huyết Diêm La này không lỗ mãng như vẻ bề ngoài của hắn.
Hận thù nhìn Lục Vân, Sát Huyết Diêm La nhận thấy Lục Vân đã đọc được hết tâm sự trong lòng mình, không khỏi chửi rủa:
- Lục Vân, ngươi chớ có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Diêm quân ta là chí tôn nơi Quỷ vực, làm sao có thể như ngươi nói được chứ!
Lục Vân phớt lờ đáp:
- Ngươi như thế nào trong lòng ta hiểu rõ, bây giờ không còn sớm nữa, đã đến lúc phải kết thúc mọi việc thôi. Trước khi ra tay, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi trả lời cho ta một vấn đề, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi, việc tốt này ngoài ta ra, ngươi khó mà tìm được ở những người khác.
Sát Huyết Diêm La hoài nghi nhìn chàng hỏi lại:
- Có việc tốt như vậy sao, ngươi chớ coi Diêm quân ta là một đứa trẻ lên ba.
Lục Vân ngạo nghễ đáp:
- Đã bao giờ lời nói của Lục Vân ta là không chắc chắn chưa?
Nghĩ lại cũng đúng, Sát Huyết Diêm La không khỏi hỏi lại:
- Việc gì vậy, ngươi nói cho ta nghe xem sao.
Nghe vậy, cười lên một tiếng, Lục Vân nhìn hắn một lúc, đến khi trong lòng hắn hoang mang lo sợ, mới giễu cợt nói:
- Xem ra Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, thật ra chỉ như người bình thường thôi, không nhìn ra được chuyện sanh tử.
Nghe ra ý đồ của Lục Vân, Sát Huyết Diêm La phẫn nộ nói:
- Lục Vân, ngươi chớ nên đắc ý, Diêm quân ta cho dù bị thương cũng không sợ ngươi đâu.
Lục Vân coi như không nhìn thấy, nói với giọng rất nghiêm túc:
- Câu hỏi của ta đơn giản, nghe nói Vân Chi Pháp giới ở vùng phụ cận Hắc Long đàm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Hắc Long đàm ở đâu, hôm nay ta sẽ tha chết cho ngươi.
Sát Huyết Diêm La nghi ngờ hỏi lại:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lục Vân đáp:
- Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sát Huyết Diêm La không nói gì, im lặng một lúc lâu, mới mở lời:
- Vân Chi Pháp giới nằm trên ngọn Phiêu Miễu phong, phía dưới đúng là có Hắc Long đàm. Chỉ có điều, Hắc Long đàm này tuyệt đối không phải là nơi người thường biết được, mà nó bị phong ấn bởi một kết giới thần bí, từ ngoài nhìn vào chẳng có gì là lạ kì cả.
Lục Vân cau mày nói:
- Đã như vậy thì tại sao nó lại có tên là Hắc Long đàm?
Ánh mắt Sát Huyết Diêm La có chút gì đó hơi kì quặc, vẻ mặt hơi hơi trầm trọng đáp:
- Gọi là Hắc Long đàm, đương nhiên là phải có nguyên nhân của nó. Theo truyền thuyết, rồng là thần vật trong trời đất, hiếm thấy. Trong đó, thần bí kì lạ và bá đạo tuyệt luân nhất, lại là dòng giống kế thừa hắc ám, chính là U Minh Ma Long mãi mãi bất tử trong truyền thuyết. Con rồng này cũng nhìn chung giống như loại rồng đen, những người không biết thì thường coi nó là một con rồng đen, nhưng trên thực tế nó bá đạo hơn rồng đen rất nhiều. Năm đó, nghe nói ở dưới chân núi Phiêu Miễu phong có một U Minh Ma Long chưa trưởng thành. Lúc cao thủ của Vân Chi Pháp giới phát hiện được, để tránh nó gây hại nhân gian, đã dùng toàn bộ sức lực Vân Chi Pháp giới, mất ba tháng mới có thể phong ấn nó lại, nơi đó vì vậy được gọi là Hắc Long đàm.
Vẻ mặt Lục Vân hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Theo như những gì ngươi nói, Hắc Long đàm đúng là chốn hang hùm hổ huyệt, chỉ có điều, cụ thể nó nằm ở chỗ nào?
Sát Huyết Diêm La nhìn Lục Vân một lúc, có chút âm trầm hiểm ác nói:
- Nói cho ngươi cũng được, chỉ có điều ngươi đừng quên những gì ngươi đã nói.
Lục Vân hừ giọng nói:
- Chỉ cần ngươi nói thật cho ta, bất kể giữa chúng ta có ân oán gì đi chăng nữa, hôm nay ta cũng không tính toán nữa.
Khẽ gật đầu, Sát Huyết Diêm La nói:
- Ngươi nghe rõ rồi đấy, Hắc Long đàm ở phía Tây của ngọn Ngọc Hư Tuyết phong khoảng ba mươi dặm, thuộc vành đai biên giới giữa Nam Hoang và Tây Vực.
Nghe xong, ánh mắt Lục Vân như điện nhìn hắn, khiến cho Sát Huyết Diêm La bị chấn động trong lòng, mơ hồ có cảm giác hoang mang lo sợ từ trước tới giờ chưa từng có.
- Hy vọng những gì ngươi nói là thật, nếu không lần sau gặp lại ngươi sẽ phải hối hận đó.
Sát Huyết Diêm La trề môi nói:
- Hôm nay coi như xong, lần sau gặp lại có thể tình thế sẽ ngược lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lục Vân cười thản nhiên,phản bác lại:
- Thật sao ? Có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra, những gì ngươi nói ngày hôm nay là sai.
Sát Huyết Diêm La hừ lạnh một tiếng, chẳng còn tâm trạng để tranh cãi với chàng về chuyện đó, nghi hoặc lên tiếng:
- Lục Vân, trước khi đi ta có một câu muốn hỏi cho rõ, ngươi dễ dàng buông tha ta như vậy chỉ vì muốn biết Hắc Long đàm ở đâu thôi sao?
Lục Vân thản nhiên lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã muốn biết, ta cũng không ngại gì nói cho ngươi. Hỏi về địa điểm của Hắc Long đàm chỉ là mục đích đơn giản thôi, thực ra ta không muốn lợi dụng nguy cơ của người khác, bởi Lục Vân ta không phải là loại người như vậy. Ân oán giữa ta và ngươi, cho dù là lúc đầu ở Quỷ vực hay sau này ở nhân gian, cũng không thể tránh khỏi được. Do đó, hôm nay ta tha cho ngươi không phải vì điều gì khác lạ, chỉ vì muốn lần sau gặp lại ngươi phải tâm phục khẩu phục.