Biết nàng hổ thẹn, Lục Vân cũng không cưỡng bách gì, bởi vì chính chàng trong lòng cũng không phải đã từng quen hơi ong bướm, đây cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Tuy trước đây chàng đã từng có cử động đụng chạm thân thể với Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Bách Linh, nhưng đó chỉ là tình cảm bộc phát hơi vượt qua lễ giáo. Bây giờ đối diện với Ngọc Vô Song, chàng cũng có ít nhiều xấu hổ và chần chừ, động tác rõ ràng là có chút bối rối bấn loạn.
Tuy nhiên do bởi tình thế, trong lòng Lục Vân hiểu rất rõ ràng, chàng càng chậm trễ thì càng bất lợi cho mình, nhưng quá gấp gáp cũng lại không được. Vì thế chàng tuy chưa từng có kinh nghiệm việc này, nhưng từ nhỏ đã có đọc qua sách vở, cũng hiểu rõ quá trình nam nữ giao hợp có những bước nhất định. Thêm nữa bản thân chàng tu luyện vô số pháp quyết, đối với thuật Âm Dương Song Tu của Đạo gia cũng có nghe sơ qua, cho nên cũng không quá nóng nảy.
Trầm tư một chút, Lục Vân nhìn lướt xung quanh, âm dương huyền cương bên ngoài đã mạnh đến mức kinh người, nếu không hành động nhanh chóng, sợ là Càn Khôn Ngọc Bích không tiếp tục chịu đựng được nữa.
Vì vậy, Lục Vân thả lỏng tâm tình, bỏ hết mọi cố kỵ trong lòng, quên hết mọi chuyện, hy vọng bản thân mình có thể tập trung toàn lực làm chuyện này. Trong lòng chàng hiểu rất rõ, muốn chiếm hữu thân thể của Ngọc Vô Song rất dễ dàng, nhưng Âm Dương Song Tu lại không đơn giản như vậy, nếu như hơi có gì sai lệch, chàng và Ngọc Vô Song chắc chắn chết không chỗ chôn thây.
Điều chỉnh tâm tình lại, Lục Vân vận hành pháp quyết Ma tông, vẻ mặt lộ ra ba phần tà khí để có thể vượt qua chướng ngại trong lòng. Đợi đến lúc thấy tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hoàn toàn có thể buông thả, chàng mới thực sự đánh giá Ngọc Vô Song, ánh mắt quét từ đầu đến chân của nàng.
Thân thể ngọc ngà của Ngọc Vô Song trước đây chàng đã nhìn thấy, chỉ có điều lúc đó tâm lý còn muốn né tránh, vì thế không lưu ý hoàn toàn. Còn hiện tại, tuy cách qua một lớp áo khoác ngoài, nhưng Lục Vân chấn động kinh hãi phát hiện, vẻ đẹp của nàng đúng là vô cùng kinh người.
Phát hiện ánh mắt Lục Vân rất tà mị, Ngọc Vô Song hổ thẹn muốn chết nhưng lại không cách nào né tránh, chỉ thấy vẻ mặt đỏ hồng, hai mắt nhắm chặt, càng thêm ba phần diễm lệ yêu kiều.
Lục Vân có chút cảm thán đối với việc này, cũng có chút ham muốn sợ sệt, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục bên ngoài trên người nàng, ánh mắt tán thưởng thân thể tuyệt mỹ của nàng.
Ngắm nhìn chăm chú một lượt, hai tay Lục Vân nhè nhẹ dang ra, có chút run run đặt lên trên bờ vai nàng, khiến cho Ngọc Vô Song đột nhiên mở to đôi mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng và ngập đầy khẩn cầu.
Lục Vân chần chừ một chút, cặp môi run run, một tràng âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai Ngọc Vô Song. Khi nàng còn đang hổ thẹn, hai tay chàng đã nhẹ nhàng chậm chậm vuốt ve theo từng đường cơ nở nang của nàng, dừng lại ở đôi gò bồng đảo hết sức khiêu gợi của nàng, hơi hơi có vẻ tham lam và hối tiếc thưởng thức vẻ mỹ lệ của nàng.
Cặp môi nhỏ xinh của Ngọc Vô Song hơi mở ra, khu vực tuyệt vời nhất trên người nàng đang nằm trong đôi tay mạnh bạo ve vuốt của Lục Vân. Một loại tình cảm xấu hổ và khó chịu khiến nàng hận không chết đi được.
Dường như biết trong lòng nàng đang tranh đấu, Lục Vân tỏ ra rất mực ôn nhu. Chàng vừa vuốt ve thân thể nàng, vừa dùng miệng nuốt đi nước mắt của nàng, cuối cùng nuốt lấy đôi môi đỏ hồng kiều diễm khiêu gợi của nàng, dùng hành động biểu hiện tình cảm thông hiểu cảm giác tội lỗi và hối tiếc của nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tâm tình Ngọc Vô Song rất phức tạp. Qua cơn giận dữ, nàng cũng dần dần cảm nhận được sự ôn nhu của Lục Vân, trong lòng có một loại tình cảm bất lực cùng cam chịu số mệnh.
Nữ nhân rất kỳ quái. Ngay khi có thể chọn lựa, thông thường do dự quyết định thay đổi ba lần bảy lượt. Một khi không có cơ hội chọn lựa, hoặc là muốn liều mạng phản kháng, hoặc là từ từ thích ứng, cuối cùng tiếp nhận hiện thực đã định sẵn.
Lục Vân có chút kích động. Lần đầu tiên cùng nữ nhân tiếp xúc thân mật như vậy, hơn nữa còn là một nữ nhân tuyệt mỹ vô cùng, khiến chàng có chút tự hào, có chút hưng phấn, tâm tình lại có vài phần phức tạp.
Lục Vân lúc này đã rất thể hội, sự mỹ lệ của nữ nhân mê hoặc con người đến mức nào. Vì thế hai tay chàng mải miết không rời đôi gò núi đầy đặn mà vô cùng mềm mại đó, tham lam hưởng thụ cảm giác mỹ mãn vô cùng.
Thời gian, Lục Vân cảm thấy trôi qua quá nhanh. Ngay khi chàng còn đang say trong phong vận mê người của Ngọc Vô Song, chấn động bốn phía đột nhiên khiến chàng giật mình tỉnh táo trở lại.
Quan sát tình huống chung quanh, vẻ mặt Lục Vân có chút nặng nề. Chàng vội vàng rút lại tay phải đang khua khoắng giữa hai chân của Ngọc Vô Song, nhanh chóng trút bỏ y phục của chính mình, dự tính hành động thêm một bước nữa.
Lúc này, ngay khi chàng đang trút bỏ y phục, một hạt châu đã làm chàng chú ý đến.
Ngắm nhìn hạt ngọc châu màu xanh da trời, Lục Vân nhớ lại chuyện xưa. Trước đây khá lâu, khi gặp Vong Trần lão đạo ở Âm sơn, khi ông bỏ đi có để lại cho chàng một vật.
Hạt châu này không biết tên là gì, nhưng nhất định là một bảo vật, vì thế Lục Vân hơi chần chừ một chút, rồi tiện tay nhè nhẹ thả hạt châu này vào tóc trên đỉnh đầu của Ngọc Vô Song.
Thấy nàng thần sắc có chút mơ hồ, Lục Vân ôn nhu cười nhỏ nhẻ nói:
- Đây là bảo vật một tiên trưởng đã tặng, tạm thời gửi trước cho nàng. Bây giờ ta phải …
Cố ý không nói nữa, Lục Vân để ý đến vẻ mặt của Ngọc Vô Song, thấy nàng hổ thẹn không cùng, nhưng hoàn toàn không có một chút giận dữ, xem ra nàng đã chấp nhận chuyện trước mắt rồi.
Có chút cao hứng, Lục Vân cũng không biết vì sao, tâm tình bất chợt dâng trào cảm xúc, khiến chàng cảm thấy rất vui vẻ. Nhanh chóng trút bỏ hết y phục, Lục Vân có chút áy náy ngắm nhìn Ngọc Vô Song, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể ngọc ngà của nàng, miệng khẽ thì thầm:
- Nàng thật là đẹp …
Ngọc Vô Song hổ thẹn vô cùng, giận dữ trước đây đã bị một trận kích thích của Lục Vân che lấp. Lúc này chân chánh đối diện với nó, tuy tình huống có phần tốt hơn, nhưng sự xấu hổ không giảm, vẫn không dám nhìn đến thân thể của chàng.
Lục Vân hít vào một hơi thật sâu, đợi cho tâm tình hơi hơi bình tĩnh trở lại, chàng liền giải bỏ cấm chế trên người Ngọc Vô Song, khôi phục lại năng lực hành động của nàng.
Thời khắc này đã là thời khắc quan trọng. Lục Vân hiểu rất rõ, miễn cưỡng không phải là không được, chỉ có điều xác suất thành công đã ít đi rất nhiều, mà giữa chàng và Ngọc Vô Song cũng để lại vết thương vĩnh viễn.
Đứng trên quan điểm Lục Vân, chàng hoàn toàn không phải là hạng tà ác ham mê mỹ sắc. Tuy trước đây chàng mê say với vẻ mỹ lệ của Ngọc Vô Song, nhưng trong lòng chàng hiểu rất rõ, giữa chàng và Ngọc Vô Song, cho dù đã từng có quan hệ, nhưng chuyện tình cảm cũng không phải thể miễn cưỡng mà được. Vì thế, sâu trong nội tâm, chàng biết sự tình lần này cũng chỉ là hành động bắt buộc mà thôi.
Tội lỗi là chuyện tất nhiên. Để tận lực sửa chữa lại phần nào tội lỗi, Lục Vân liền can đảm đánh cược một phen, hy vọng có thể dùng phương thức tốt nhất để xử lý lần đầu hợp thể bắt buộc này giữa chàng và Ngọc Vô Song.
Phát hiện thấy sự dị thường của Lục Vân, khi Ngọc Vô Song phát hiện mình có thể hành động được rồi, phản ứng đầu tiên chính là cố gắng tránh né khỏi vòng tay của Lục Vân, để có thể tránh đi được đoạn tình cảm xấu hổ này.
Nhưng mà Lục Vân trước đó đã đề phòng chuyện này, vì thế khi nàng đang cố sức thoát ra, một mặt vẫn ngậm chặt đôi môi đỏ hồng mượt mà của nàng, không cho nàng có cơ hội mở miệng, đồng thời hai tay vuốt ve những nơi mẫn cảm trên cơ thể nàng, hy vọng làm mềm lòng nàng.
Ngọc Vô Song tránh né rất dữ dội, nhưng tình cảnh chỉ duy trì được giây lát, nàng liền kêu khẽ một tiếng yêu kiều, rũ người vào trong lòng Lục Vân, miệng phát ra tiếng thở hào hển nhè nhẹ.
Rời khỏi đôi môi nàng, Lục Vân nhẹ giọng nói:
- Mọi chuyện hôm nay đều là ta có lỗi với nàng, cho dù từ nay về sau nàng hận ta thế nào đi nữa, ta vẫn hy vọng nàng bây giờ có thể phối hợp với ta, cả hai toàn tâm toàn ý vượt qua nguy cơ trước mắt trước đã.
Ngọc Vô Song u oán nhìn chàng, vẻ mặt phức tạp nói:
- Lục Vân, qua hết hôm nay, ta sẽ hận ngươi cả đời.
Vẻ mặt Lục Vân rắn lại, thở dài nói:
- Ta biết, nhưng ta không oán hận nàng. Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.
Nói rồi liền thử vuốt ve cơ thể nàng, chỉ thấy vẻ mặt nàng đỏ lên, quay đầu đi không nhìn chính mình, nhưng lại hoàn toàn không cự tuyệt sự thân mật của mình.
Biết được tâm ý của nàng, tâm tình Lục Vân bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói:
- Thời gian khẩn trương, đợi sau khi chúng ta hợp thể rồi, cả hai cần phải tĩnh tâm ngưng thần, hai cặp môi phải chạm vào nhau để trên dưới đều liên thông, như vậy khí âm dương mới có thể lưu động trong cơ thể cả hai, đạt đến cảnh giới thái cực hỗn độn được. Để tiến hành thuận lợi, trước tiên chúng ta chuẩn bị một lượt, để tránh đến lúc cuối tâm thần không yên tĩnh mà bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngọc Vô Song không nói, chỉ thản nhiên bất động. Lục Vân cũng không để ý, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào lòng, ngậm lấy đôi môi trong ánh mắt né tránh của nàng.
Ngọc Vô Song có chút vùng vẫy, hiển nhiên còn có chút chưa thích ứng được. Trước đó tuy hai người đã hôn rất nhiều, nhưng đó là do nàng không cách nào cử động, căn bản không thể kháng cự được. Còn bây giờ thân thể có thể hành động, cho dù có tình nguyện hay không, nàng đều phải né tránh để thể hiện lập trường cùng tâm ý của nàng.
Lục Vân cũng ít nhiều hiểu được vài phần tâm tình của nàng, vì thế cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng hôn lấy đôi môi của nàng, dùng phương thức ôn nhu để từ từ dung hòa nàng, cuối cùng Ngọc Vô Song cũng chấp nhận sự chiếm hữu của chàng.
Tham lam thưởng thức một phen mĩ vị, Lục Vân bắt đầu bình tĩnh trở lại, ý niệm vận chuyển với tốc độ cao hóa thành một luồng ý thức giao lưu với Ngọc Vô Song bằng phương thức thầm lặng.
Ban đầu, Ngọc Vô Song có chút không hiểu, nhưng theo sự gia tăng mạnh mẽ của ý niệm Lục Vân, nàng cuối cùng cũng đã hiểu rõ tâm ý của Lục Vân, cũng từ từ phối hợp với hành động của chàng.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi hai người đã chuẩn bị thỏa đáng, Lục Vân nhẹ giọng nói:
- Chúng ta bắt đầu đây, nàng có điều gì muốn nói không?
Ngọc Vô Song trầm giọng thì thào:
- Ta sợ đến lúc đó ta không giữ được bình tình, vì thế ...
Lục Vân cười nhẹ một tiếng, tay phải chỉ vào đỉnh đầu nàng, thản nhiên nói:
- Ta biết, vì thế ta mới để viên ngọc châu lên đỉnh đầu của nàng, để có thể hỗ trợ nàng vào lúc quan trọng.
Ngọc Vô Song nhìn chàng, vẻ mặt biến hóa bất định, mơ hồ có chút tình cảm u oán.
Né tránh ánh mắt của nàng, Lục Vân kêu nhẹ một tiếng chú ý, sau đó thân thể hai người tiếp xúc với nhau. Hai tay Lục Vân nâng nhẹ thân thể của nàng, hai người di động theo phương vị của mình, rất nhanh chóng liền tìm được vị trí thích hợp.
Lúc này, vẻ mặt của Lục Vân phát nóng, ánh mắt không dám nhìn Ngọc Vô Song, miệng khẽ kêu lên một tiếng, hai tay đang nâng thân thể nàng hơi hơi dùng lực muốn hợp thể.
Nhưng Ngọc Vô Song lại đột nhiên mở miệng, nhẹ thì thào:
- Lục Vân, hãy nhìn vào mắt thiếp.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng lúc này dường như có ma lực khiến cho Lục Vân không nghe không được.
Ngẩng đầu, Lục Vân nhìn vào mắt nàng, chỉ thấy ánh mắt sau màn nước ấy lúc này thật mỹ lệ, có một vẻ êm ái không nói ra được, khiến cho chàng cảm thấy chính mình đang từ từ rơi vào trong đó.
Mà đúng lúc bốn mắt nhìn vào nhau, thân thể Ngọc Vô Song đột nhiên động đậy, sau đó vẻ mặt mỹ lệ ấy lộ ra vẻ khổ sở, cặp mày thanh tú cau lại thật chặt
Lặng lẽ nhìn Lục Vân, thiếu nữ đó điềm nhiên thốt lên:
- Sao vậy, lúc trước chẳng phải ngươi muốn biết bộ dạng của ta, bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại quay mặt đi?
Lục Vân đưa mắt trở lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trầm giọng nói:
- Ngươi thuộc tộc Hắc Vu chăng?
Thiếu nữ cười cười, giọng sâu sắc khó đoán:
- Ở Nam Cương, không ít vu tộc đều có những đại vu sư và thánh nữ của mình. Nếu như ta nói với ngươi, ta là thánh nữ của tộc Hắc Vu thì ngươi có tin ta không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục Vân không nói gì, trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Thực ra, thân phận của ngươi thế nào, với ta chẳng có quan hệ gì. Ta chẳng qua đi ngang chỗ này, vô tình gặp gỡ nên mới hỏi một chút thôi.
Thiếu nữ khẽ cười nói:
- Lục Vân, ngươi thật kì lạ, luôn muốn giấu kín thật sâu tâm sự của mình. Không chỉ vậy, ngoài tâm sự ra ngươi còn giấu kín rất nhiều bí mật nữa.
Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Khả năng quan sát của ngươi thật kinh người, chỉ có điều đôi khi quá lợi hại không hẳn là tốt.
Thiếu nữ điềm nhiên cười một tiếng, giọng mấy phần tự phụ trả lời:
- Nếu như ta nói với ngươi, mắt ta có thể nhìn thấu lòng người ngươi sẽ có phản ứng gì? Phật gia có tâm thông, có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, Nam Cương ta cũng có kỳ thuật, có thể nhìn xuyên qua lòng người, có phải trong lòng ngươi cảm thấy kinh ngạc không?
Đúng như cô ta nói, Lục Vân nghe thấy cảm giác kinh ngạc vô cùng, bất quá Lục Vân chính là Lục Vân, tuy trong lòng trào dâng những đợt sóng lớn nhưng khuôn mặt lại tỏ ra trấn tĩnh dị thường, giọng thản nhiên đáp trả:
- Có thể những gì ngươi nói là thật, Nan Cương đúng là có kỳ thuật này. Chỉ có điều ngươi không thể nhìn thấu được lòng ta, những gì ngươi nói chỉ là phán đoán cộng thêm với chút suy diễn mà thôi.
Thần sắc thiếu nữ hơi biến đổi, tuy gần như khôi phục trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Vân.
Nhìn nụ cười trên khoé miệng Lục Vân, thiếu nữ dường như hiểu ra được hàm ý của nó, không khỏi u uẩn nói:
- Ngươi thực sự là một kì tài, không những nhân phẩm xuất chúng, mà trí tuệ cũng cao thâm kinh người. Nếu ngươi đã nhìn thấu rồi,vậy chúng ta không phải vòng vo nữa, có điều gì ngươi cứ thẳng thắn nói ra.
Lục Vân cất giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi là ai, với tu vi thâm hậu đủ xưng bá Nam Cương như ngươi, tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến?
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của Lục Vân, hờ hững nhìn về phía chân trời, giọng nói có vẻ lạnh lùng cao ngạo:
- Ta là ai, sau này chắc chắn ngươi sẽ biết, đến lúc đó có thể giữa chúng ta không còn lạnh lùng với nhau như thế này. Có duyên gặp nhau cần gì phải biết nhau từ trước, có thể chính cuộc gặp mặt ngày hôm nay là sự khởi nguồn cho những ngày sau.
Lục Vân đang suy nghĩ những điều cô ta nói, xem có nên miễn cưỡng cô ta nói ra lai lịch của mình không. Đứng về mặt cảm giác, từ lúc sinh ra đến nay cô ta là người kì lạ đầu tiên mà Lục Vân gặp, toàn thân cô ta chứa đầy khí quỷ dị tà ác, khiến cho người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã bị hút hồn rồi.
Loại người như vậy, nếu là người khác có lẽ đã tìm cách rút lui né tránh, nhưng Lục Vân là kẻ nghịch thiên, suy nghĩ của chàng đương nhiên là khác xa người bình thường, vì thế mà lúc này chàng đang nghĩ cách làm thế nào tiếp cận đối phương, phá vỡ thế phòng ngự của thiếu nữ.
Không nghe thấy chút thanh âm nào, thiếu nữ quay lại nhìn Lục Vân, không khỏi cười nhẹ nói:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ có nên ép ta nói ra lai lịch của mình không?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng là ta đang có ý định đó, nếu như ngươi tự nói ra ta có thể không cần làm như vậy. Nhưng ngươi lại không muốn nói ra, ta có khả năng rất lớn khiến cho ngươi khó có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ không một chút kinh ngạc, hỏi lại:
- Vì ngươi là Lục Vân?
- Không sai, chính vì ta là Lục Vân.
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, thái độ đáp trả của Lục Vân rất kiên định.
Nghe vậy, thiếu nữ ngưng cười, nghiêm túc nói:
- Vậy ta cho ngươi biết, dùng sức mạnh như ngươi cũng không được đâu.
Lục Vân hơi tức giận, giọng âm trầm đáp:
- Ngươi thật là tự phụ.
Thiếu nữ thản nhiên đáp:
- Ta rất tự phụ đấy, ngươi chẳng phải cũng thế sao?
Lục Vân nhắm hờ hai mắt, lên tiếng cảnh cáo:
- Ngươi thật sự muốn ép ta ra tay mới chịu nói ra phải không?
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lại, khí tức toàn thân lạnh băng, cười lạnh lùng đáp trả:
- Lục Vân, đây không phải là Trung Thổ, ngươi nên biết rõ điều này.
Lục Vân hừ giọng đáp trả:
- Ta đương nhiên biết rõ đây là đâu, chỉ có điều với ta khắp nơi trong trời đất đều như nhau cả, chẳng có gì là phân biệt.
Ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn Lục Vân, thiếu nữ quan sát một lúc lâu, sau đó lắc mình quay vào trong kiệu, điềm nhiên nói:
- Hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, đợi lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đấu một trận phân cao thấp.
Lục Vân không có bất kì hành động gì, trong lòng hơi do dự. Chàng luôn cảnh giác đề phòng với loại thiếu nữ thần bí như thế này. Từ lúc xuất đạo đến giờ, chàng gặp không ít cao thủ, trong đó bao gồm cả những cao thủ mạnh mẽ của Vực chi tam giới, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, không có một chút cảm ứng với người trước mặt, điều này khiến cho chàng vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác.
Đang khi chàng còn suy nghĩ, chiếc kiệu màu đen đó tự động bay lên khiến chàng chú ý. Nhìn theo chiếc kiệu xoay vòng trên bầu trời, Lục Vân cảm nhận được đối phương chưa có ý rời khỏi đây, không khỏi lạnh giọng:
- Rời đi như vậy, ngươi không nghĩ là quá vội vàng sao?
Trong kiệu, thiếu nữ đáp lời:
- Lần đầu gặp mặt là có duyên, kết thúc nguyên nhân, sau này gặp lại, là tốt hay xấu đều bởi tâm. Lục Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, tất cả hãy đợi đến lần sau gặp lại mới xác định giữa chúng ta là bạn hay là thù. Trước khi đi ta tặng ngươi một câu, coi như đó là món quà gặp mặt.
Sắc mặt Lục Vân liên tục biến đổi, cuối cùng cũng bỏ ý đồ ra tay ngăn cản, truy hỏi:
- Câu gì, ngươi nói đi.
Trên không trung, chiếc kiệu càng tăng tốc, thiếu nữ trong kiệu nói:
- Theo truyền thuyết, nếu có người cưỡi con rồng đen bay trên mây, thì người đó chính là tử thần của địa ngục.
Lục Vân không hiểu, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa gì?
Thiếu nữ khẽ nói:
- Đó là truyền thuyết cổ xưa của Nam Cương, ngươi không nên coi thường. Thôi được rồi, lần sau gặp lại, chúng ta có là kẻ thù của nhau, cũng do bởi số mệnh!
Giọng nói yếu ớt còn đang tiếp tục, chiếc kiệu màu đen giữa trời lại biến thành một luồng hào quang, sau đó biến mất trong một cửa không gian thần bí vô cùng.
Ngắm nhìn chiếc kiệu màu đen đã biến mất, Lục Vân chần chừ một lúc, cuối cùng đành bỏ qua.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân tự nói một mình: "Tại sao lại như vậy, do ta thay đổi hay do đối phương quá thần bí?" Không có câu trả lời, câu hỏi mơ hồ cứ vang vọng mãi giữa rừng cây.
Khi cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng rung động, đột nhiên không trông thấy tăm tích Lục Vân đâu nữa.
Cách Hoa Sơn ngoài hai mươi dặm về phía Nam, là dãy đồi nhấp nhô chập trùng. Ở đây vốn dĩ phong cảnh rất đẹp, khung cảnh thanh đạm trong lành, nhưng lúc này không khí chiến tranh mù mịt tràn ngập, cát bụi tung bay khắp trời phủ kín hết không gian nơi đây.
Giữa không gian một vùng trên mặt đất, đập ngay vào mắt là hình ảnh những hòn đá vỡ và xác của những cây khô héo, mô tả tình hình nơi đây. Trên bầu trời, bóng người bay lượn, dòng khí đan xen hòa quyện nhau, hào quang sáng loá như pháo hoa cuối năm điểm xuyết trên bầu trời.
Một âm thanh rất lớn vang lên, bóng người đan xen theo gió tản ra, lần lượt giữ khoảng cách xa xa, lắc lư tản mát xung quanh. Ngạo nghễ giữa trời, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực cười lạnh âm hiểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, ha ha cười nói:
- Ngày đó trên Lương Sơn, cao thủ ba phái liên kết bao vây công kích ta, cuối cùng cũng đành bất lực trước bổn vương. Hôm nay đổi lại là ba người các ngươi, các ngươi nghĩ là các ngươi mạnh hơn họ sao?
Lắc lư cố ổn định, Hạo Vân cư sĩ vẻ mặt xám bệch nhìn hai người kia bị thương nặng, giọng bi phẫn nói:
- Hắc Sát Hổ Vương, ngươi đừng quá đắc ý, tu vi cao thấp không chắc sẽ quyếtđịnh thắng lợi của ngươi. Tuy thực lực chúng ta không bằng ngươi nhưng ý chí chúng ta không hề chịu khuất phục, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không nhỏ giọng giảm đi khí thế.
Cách đó vài trượng, Đan Thanh kiếm hiệp khóe miệng đầy máu, tay phải cầm kiếm chống đỡ cơ thể, phụ họa theo:
- Sư huynh nói rất đúng, môn hạ của lục viện chỉ có thể là anh hùng chết trận, không có những kẻ nhu nhược cầu an. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần còn một chút hơi sức chúng ta cũng phải quyết đấu đến cùng.
Vẻ mặt không thèm để ý, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nhìn ba người, hắn không hiểu rõ tại sao một số kẻ trong nhân gian lại thích nói dài dòng, để muốn chứng tỏ mình thanh cao như thế nào, thánh khiết như thế nào. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng chết cả thôi? Theo quan điểm của Yêu vực hắn, sinh tồn là số một, thực lực là thứ hai, còn những lời nói đàng hoàng ra oai, chỉ là thừa mà thôi.
Chính vì quan niệm như thế, Hắc Sát Hổ Vương không thèm tranh luận với bọn họ, quát lớn:
- Nếu bọn ngươi anh hùng như vậy, hãy để cho bổn vương xem một chút, cái chết của các ngươi có gì khác so với người bình thường.
Hình bóng bay lên phía trước, Hắc Sát Hổ Vương truy sát Hạo Vân cư sĩ, khí thế hừng hực tạo thành một màn khí bao phủ, mạnh mẽ ngăn chặn mọi hành động của đối thủ. Đằng sau hắn, trong ba thiên vương của Yêu vực, một lao tới Đan Thanh kiếm hiệp, hai tấn công Pháp Quả đại sư, tất cả đều thi triển những chiêu công kích tối hậu.
Cảnh giác nhìn Hắc Sát Hổ Vương, tâm tình Hạo Vân cư sĩ nặng nề, trận chiến lúc trước mình đã bộc phát thực lực quá mức, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, không thể vượt qua được khoảng cách lớn đó, khiến cho vào giờ phút cận kề cái chết, trong lòng ông có rất nhiều bất cam và bất bình.
Hoành ngang kiếm trước ngực, Hạo Vân cư sĩ hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương, miệng ngâm lên khe khẽ:
- Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. Kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! ()
Tay trái bắt pháp quyết, tay phải vung ra phía trước, trường kiếm xoay tròn, hạo khí hội tụ lại.
Ánh mắt hơi ngẩn ra, Hắc Sát Hổ Vương dừng bước, hơi khiêu khích cất tiếng:
- Ta lại muốn xem qua một chút, thử coi chiêu công kích trước khi chết của ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Sắc mặt Hạo Vân cư sĩ nghiêm túc, toàn thân không còn vẻ bi phẫn đau thương, mà tràn đầy khí tức không hề khiếp sợ, khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp, phảng phất trong chốc lát đã biến thành người khác vậy.
Ngoài ra, trường kiếm trong tay phải ông xoay tròn, trên bề mặt trường kiếm hội tụ một tầng ánh sáng màu máu, khiến cho toàn thân kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, hơn nữa còn có một luồng máu chuyển động từ chuôi kiếm hướng đến mũi kiếm, mỗi vòng lưu chuyển lại biến đổi màu sắc, màu đỏ luôn làm chủ đạo, nhưng mức độ lại không giống nhau lắm.
Kinh ngạc phát hiện khí thế Hạo Vân cư sĩ gia tăng nhanh chóng, Hắc Sát Hổ Vương chấn động trong lòng, vội vàng thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa bố trí phòng ngự mạnh mẽ, vừa chặt chẽ trói buộc không gian hoạt động của đối phương như cũ, không cho ông cơ hội khuếch trương bước nào.
Ghi chú:
() Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! = Hạo Nhiên chánh khí, có nguồn gốc từ trời đất, trên có thể phá cả mặt trời, dưới có thể trừ đi yêu tà. Hôm nay phải ứng với số kiếp, ta vốn không chút sợ sệt, kiếm phá vỡ hồng trần, hạo khí quay về trong lòng!