Ngọc Vô Song vẻ mặt ửng hồng, phức tạp liếc nhìn Lục Vân, sau đó đưa mắt nhìn đến quang bích, cẩn thận chú ý động tĩnh của nó.
Lúc này, toàn thân Lục Vân ánh sáng bảy màu lưu động, hào quang chói mắt bao phủ trên người chàng do vô số phù chú hình thành một số đồ án thần bí nào đó. Những đồ án này liên thông với nhau, lại hình thành một quang đồ rất phức tạp, khảm vào tất cả mọi nơi trên cơ thể huyết nhục của Lục Vân chỉ trừ đầu và hai tay ra, phảng phất như một bức tranh, chói mắt mà mỹ lệ.
Ngay khi Diệt Thần kiếm nhập hết vào trong thân thể Lục Vân, quang đồ trên người chàng lóe lên ánh sáng, phảng phất như một tầng kết giới được phóng ra, sau đó lại nhanh chóng thu vào, biến mất trong người của chàng, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cũng đúng lúc Lục Vân có biến hóa dị thường, Càn Khôn Ngọc Bích kia chịu sự ảnh hưởng của Lục Vân, lập tức chấn vỡ sức mạnh trói buộc bên ngoài, sau đó kêu lên một tiếng rồi di động nhanh chóng, đường vận chuyển của nó huyền diệu vô cùng.
Theo sự gia tăng tốc độ của Càn Khôn Ngọc Bích, tám đám quang vân vốn tổ hợp thành tám chữ trên quang bích đó cũng bắt đầu phòng ngự tương ứng, lần lượt chiếm giữ các phương, phát ra hào quang rực rỡ hình thành một đồ án Thái Cực Bát Quái, để chống lại sự tấn công của Càn Khôn Ngọc Bích.
Thấy vậy, Càn Khôn Ngọc Bích không chút để ý, tựa như đang men theo ý niệm của Lục Vân, sử dụng một phương thức xảo diệu để khám phá huyền cơ của Bát Quái trận này, rất nhanh chóng tìm ra được phương pháp phá giải.
Lúc này, khí tức Càn Khôn Ngọc Bích biến chuyển hẳn, vừa điều chỉnh tần suất khí âm dương một cách phù hợp, vừa tuân theo phương pháp phá giải tiến lên, nhanh chóng xuyên qua được phòng ngự của Bát Quái quang trận, thôn tính luôn tám luồng linh khí mạnh mẽ.
Theo cách này, phòng ngự trước quang bích hoàn toàn mất hết, lộ ra diện mục chân thật của nó.
Nhìn kỹ, mất đi khí âm dương phòng ngự, sắc thái của quang bích có phần diễm lệ, vô số đồ án từ nhỏ thành to, rồi sau đó dần dần mờ đi. Cảnh tượng này tựa như từ mặt sau quang bích, đang có khá nhiều quang đồ biến hóa rất nhiều từ xa đến gần, thông qua phản chiếu của quang bích hiện ra trước mặt, khi đến một cự ly nhất định thì tự động tiêu tan, biến mất không còn vết tích.
Quá trình này liên tục lặp đi lặp lại, biến hóa ngàn vạn khiến cho người ta cảm thấy chấn động kinh hãi vô cùng. Thêm nữa, trên quang bích còn thường xuất hiện một số phù chú cổ xưa, cùng với một ít chữ, tựa hồ muốn tường thuật tỉ mỉ bí mật ảo diệu của quang bích này.
Kinh hãi chấn động ngắm nhìn tình cảnh đó, Ngọc Vô Song vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn bị cảnh tượng đó làm cho ngây ngốc. Nàng tu luyện đã vài trăm năm, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng huyền diệu như vậy, vì thế hôm nay lần đầu tiên thấy được, tâm tình của nàng chấn động thế nào có thể tưởng tượng được.
Bên cạnh, thần sắc Lục Vân ngưng trọng, bảy màu trong mắt lưu chuyển, không ngừng lấp lánh hào quang, chính đang khám phá bí mật ảo diệu của quang bích.
Bằng phân tích dò xét của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân sau khi quan sát khá lâu, đã rút ra một kết luận, trên quang bích này cộng lại có ba mươi sáu đồ án, đó là một phương pháp tu luyện rất kỳ dị đặc biệt, cũng tương tự như pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực" của chàng, nhưng biến hóa và uy lực lại có chút không giống, đặc điểm của nó chú trọng ở huyền diệu mà không quan trọng ở uy lực.
Thông qua nhận biết và suy đoán, Lục Vân đặt cho bộ pháp quyết này một danh tự, tên là "Thái Hư pháp quyết". Sở dĩ đặt tên như vậy, thứ nhất là có quan hệ với một số chữ nghĩa phù chú, thứ hai bởi vì Lục Vân phát hiện pháp quyết này rất kỳ dị đặc biệt, so với "Hư Vô Không Ngân" của mình còn thần diệu hơn, còn bổ sung cho khuyết điểm không có khả năng công kích của Hư Vô Không Ngân, chính là một loại pháp quyết vừa công vừa thủ huyền diệu.
Nắm vững được yếu lĩnh của "Thái Hư pháp quyết" rồi, Lục Vân liếc nhìn Ngọc Vô Song, thấy nàng cặp mày cau chặt, không nhịn được âu yếm vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:
- Tu vi hiện nay của nàng đã đạt đến trên mức Quy Tiên, so với trước đây đã mạnh hơn gấp mười lần, hơn nữa còn từ ta biết được pháp quyết năm phái, các phương diện đều gia tăng rất nhiều, đối với huyền cơ trên quang bích này, hẳn có được thu hoạch.
Ngọc Vô Song nhẹ giọng thì thào:
- Biến hóa của thiếp rất lớn, nhưng quang đồ trên quang bích nhiều và phức tạp, thiếp chỉ có thể nắm được khoảng sáu phần, mãi vẫn không cách nào hiểu được yếu lĩnh quan trọng nhất.
Lục Vân cười nhẹ nói:
- Phượng Hoàng pháp quyết của nàng không thiện nghệ trong việc khám phá những huyền diệu này, vì thế nhất thời nhìn không rõ được cũng là chuyện bình thường. Bây giờ để ta giúp nàng một tay, nàng hãy nhớ kỹ trong lòng bộ Thái Hư pháp quyết này, sau này có cơ hội tu luyện lại cũng không muộn.
Nói rồi tâm thần thoáng động, một luồng hào quang bảy màu từ đỉnh đầu của Lục Vân phát ra, nhập vào trong đại não của Ngọc Vô Song, khiến cho nàng trong chớp mắt đã nắm vững được yếu lĩnh của Thái Hư pháp quyết.
Khe khẽ chấn động, Ngọc Vô Song lặng đi trong giây lát, sau đó ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn Lục Vân, trên mặt mơ hồ xuất hiện nét vui mừng.
Ngắm nhìn dung nhan mĩ tuyệt thiên hạ của nàng, trong lòng Lục Vân run lên, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, lợi dụng lúc nàng không lưu ý, nhanh chóng hôn lên đôi môi của nàng.
Ngọc Vô Song đột nhiên run lên, ánh mắt kinh hoàng liếc nhìn chàng, sau đó nhắm chặt lại, hai tay nhè nhẹ đẩy người chàng ra, quay đầu muốn né tránh cử động thân mật của chàng.
Lục Vân trong lòng ngầm cười, biết nàng hổ thẹn, cũng không nỡ phá đi quan hệ này, chỉ tỉ mỉ thưởng thức vẻ mỹ lệ của nàng, có chút hành động tham lam đối với điều mình ham muốn.
Thời khắc này, tâm tình của Ngọc Vô Song phức tạp khó tả, trước đây Lục Vân đã hoàn toàn chiếm hữu và thưởng thức qua thân thể của nàng, theo đó thì lần gần gũi thứ hai, nàng hẳn phải có ít nhiều thích ứng.
Nhưng trên thực tế, khi Lục Vân tấn công nàng, trong lòng nàng không ngờ vẫn còn những ý nghĩ không quên được về thân phận cả hai. Điều này khiến nàng kinh hoàng và bối rối, còn có một chút cảm giác phạm tội mơ hồ.
Do đó, nàng cố gắng né tránh, nhưng kết quả lại làm cho nàng rất bất ngờ.
Bởi vì nàng phát hiện, trừ lúc vừa mới bắt đầu nàng có kiên trì phản kháng ra, sau đó chính nàng không ngờ cũng say mê trong sự âu yếm ôn nhu của Lục Vân, không tự chủ được rên khẽ một tiếng, hòa lẫn với Lục Vân. Tình hình này khiến nàng rất xấu hổ, nhưng mà càng xấu hổ, nàng phát giác Lục Vân càng si mê hơn, cuối cùng cả hai hoàn toàn chìm đắm trong biển tình ái nhục dục.
Trong lồng sáng thần bí, Lục Vân như một thiếu niên mới lần đầu thưởng thức tư vị đặ biệt này, đang dùng hành động biểu hiện ước muốn theo đuổi cùng chiếm hữu cái đẹp của mình. Nhưng vào lúc này, Càn Khôn Ngọc Bích đang xoay tròn trước quang bích, do bởi Lục Vân thu hồi ý thức khống chế, liền khôi phục ý thức của bản thân, bắt đầu dùng phương thức của mình để tiếp xúc với quang bích, khám phá bí mật ảo diệu của nó.
Vốn những thần vật tự mình có linh tính, Càn Khôn Ngọc Bích rất nhanh nắm được một số chuyện quan trọng, tự mình bắt đầu phát ra hào quang hai màu đỏ xanh, kết hợp với sự phân giải tự động của Càn Khôn Ngọc Bích, một dải hào quang màu xanh, một luồng hào quang lấp lánh ánh đỏ, lần lượt tuân theo quy luật nhất định bay lên, hợp thành một trận pháp khổng lồ. Giữa trận pháp hào quang ngàn vạn, vô số hào quang như những vòi bạch tuộc đan xen xoay tròn, đang dùng một phương thức khác thông dịch huyền cơ trên quang bích.
Quá trình này rất phức tạp, cũng rất phí thời gian, đại khái khoảng tàn một nén hương thời gian mới thật sự hoàn thành.
Theo sự hoàn thành của trận pháp, cả quang bích bắt đầu dao động vặn vẹo, những quang đồ đó dường như chịu sự khống chế của một loại sức mạnh nào đó, phân ra bay thẳng đến hai mảnh Càn Khôn Ngọc Bích, cuối cùng hóa thành vô số đồ án phức tạp, từng tầng từng tầng trùng trùng điệp điệp, tổ chức thành một dải quang đồ dày đặc, phân ra khắc vào trên hai mảnh ngọc bích.
Khi đồ án trên quang bích tiêu tan, quang bích trong suốt đó hóa thành một luồng khí lưu, có hình dạng như rồng bay vần vũ ở giữa trận pháp, cuối cùng thu nhỏ đi, biến mất vào bên trong trận pháp.
Thôn tính quang bích thần bí đó rồi, Càn Khôn Ngọc Bích dường như thu được năng lượng rất lớn từ trong đó, kết hợp với cả trận pháp di chuyển đến dưới chân Lục Vân, bắt đầu dùng phương thức kỳ diệu giao tiếp với Lục Vân.
Lục Vân lúc này đang chìm đắm trong sự say mê cùng Ngọc Vô Song, khi Càn Khôn Ngọc Bích truyền tin tức đến, chàng cũng không hề để ý. Mãi đến cả nửa ngày sau, Ngọc Vô Song đột nhiên toàn thân căng ra, trong mê man cùng với Lục Vân cất bước lên tận mây xanh. Sau đó Lục Vân mới buông Ngọc Vô Song ra, dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Thời khắc tuyệt mỹ, khiến cả hai chấn động kinh hoàng mà tiêu tan hồn vía. Giây lát, Lục Vân bình tĩnh trở lại, ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ngọc Vô Song, chân thành tán thưởng:
- Vô Song, nàng thật là đẹp!
Ngọc Vô Song còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe được lời của Lục Vân chỉ rên khẽ một tiếng, toàn thân phát ra thái độ mị hoặc kinh người, một loại phong vận tuyệt thế khiến Lục Vân ánh mắt ngây ngốc, lần nữa lại rơi vào thất thần.
Sau đó, Ngọc Vô Song dần dần bình tĩnh lại, khi phát hiện được vẻ mặt ngây ngốc của Lục Vân, trước tiên liền lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, vẻ mặt chuyển lạnh lại, vừa giận vừa gấp gáp nói:
- Lục Vân, ngươi, ngươi, ngươi dám … Đáng ghét … Ngươi không ngờ …
Lục Vân nghe vậy tỉnh lại, thấy vẻ mặt nàng nóng nảy phẫn nộ, trong lòng nghĩ qua liền hiểu rõ lời của nàng, không nhịn được nhẹ giọng nói:
- Ta biết không nên làm như vậy, chỉ có điều ta cũng không thể khống chế chính mình. Ý nghĩ con người rất kỳ quái, trong khoảnh khắc đã không kịp xét đến hậu quả. Còn về… tuy có chút không đúng, nhưng lúc này ta trái lại có chút hy vọng, có lẽ điều này là lòng người. Dĩ vãng có một số chuyện chưa từng trải qua, vì thế suy xét không đến điều này, nhưng hiện tại đã trải qua rồi, lại phát hiện biện pháp nghĩ đến trước đây vốn không đúng đắn.
Ngọc Vô Song rất giận dữ, hai tay đánh mạnh vào ngực Lục Vân, khóc lóc nói:
- Ngươi đã hủy đi danh dự của ta chưa cần nói, còn đối xử với ta như vậy, nếu như, nếu như … thật sự là như vậy, ta sẽ hận ngươi cả đời này.
Cười khổ một tiếng, hai tay Lục Vân ôm chặt lấy nàng, nhè nhẹ hôn lên nước mắt của nàng, thấp giọng nói:
- Giữa chúng ta không cần biết là duyên hay là nghiệt, chuyện này đã phát sinh rồi, thì không thể thay đổi được nữa. Ta còn một câu muốn nói, lỗi lầm với nàng ta sẽ tận lực bù đắp, nếu nàng cảm thấy hận ta có thể khiến nàng bình tĩnh, khiến nàng cao hứng, thì nàng cứ hận ta đi.
Nghiêng đầu né tránh đôi môi chàng, Ngọc Vô Song vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn chàng, thật sự không biết phải làm sao mới được. Mọi chuyện hôm nay, nói thật lòng tình hình rất xấu hổ, hành vi của Lục Vân tuy đối với nàng có thể nói là rất quá thân phận, nhưng đổi lại nàng đứng trên lập trường của Lục Vân, có lẽ cũng làm vậy thôi. Vì thế tâm tình nàng rất mâu thuẫn.
Có người nói tình yêu và hận thù đan xen khó giải khó phân. Thời điểm này, Ngọc Vô Song lại cũng đang ở trong tình cảnh đó. Nguồn truyện:
Thấy nàng dần dần bình tĩnh, Lục Vân tâm tình hơi tốt hơn, mới chú ý đến Càn Khôn Ngọc Bích. Thông qua liên hệ tâm linh với nhau, Lục Vân nhận được một tin tức kinh người từ Càn Khôn Ngọc Bích.
Vì thế, vẻ mặt Lục Vân trầm lại, nghiêm túc nhìn Ngọc Vô Song nói:
- Không cần vội tức giận, hiện tại còn một chuyện, đang đợi chúng ta đến xử lý.
- Đúng là ta, nếu không phải ngươi cho rằng ai có thể thù ngươi sâu nặng như thế?
Lạnh lùng tàn khốc nhìn Hắc Sát Hổ Vương, khuôn mặt người thần bí tràn đầy vẻ hận thù.
- Hôm đó ngươi từ Ảo Thú động thiên xuất hiện, tiêu diệt toàn bộ Đạo viên của ta, hôm nay ta đến đây để thanh toán tất cả.
Người này quả thật đúng như Pháp Quả đại sư đã dự đoán, chính là Vô Vọng của Đạo viên.
Hắc Sát Hổ Vương gầm lên:
- Tiểu tử cuồng vọng, có bản lĩnh gì hãy thể hiện hết ra đi, xem xem bổn vương có sợ ngươi không.
Từ "không" còn đang trong miệng, Hắc Sát Hổ Vương đã lắc mình bay đến, hai quyền múa lên có sấm sét ầm ầm tuôn trào, quyền phong mãnh liệt rẻ mây rung trời, khiến cho khí lưu ở đó dao động, tạo thành một khu vực chết.
Đối mặt với công kích đó, Vô Vọng thản nhiên không chút sợ sệt, trường kiếm trong tay phải bay ra ngang dọc, kiếm khí khắp trời cuồn cuộn chuyển động, lại có khí thế hừng hực không sức mạnh nào có thể địch nổi, quyết một trận đến chết với Hắc Sát Hổ Vương. Trận chiến này, hai bên ai nấy đều thể hiện uy lực cũng như ảo diệu của mình, tuyệt kỹ của Yêu vực tranh hơn thua với kiếm thuật của Đạo viên, có thể nói là mỗi bên đều có ảo diệu riêng, không ai chịu kém ai.
Nhìn lên không trung, Đan Thanh kiếm hiệp khẽ than thở:
- Đúng là Vô Vọng, thật làm cho người ta ngạc nhiên.
Pháp Quả đại sư nói:
- Nếu như Thất Huyền đạo hữu còn sống, có thể nhìn thấy cảnh tượng này không biết ông ấy sẽ có cảm nhận gì?
Đan Thanh kiếm hiệp nói:
- Ta nghĩ ông ấy sẽ cảm thấy rất an ủi và vui mừng, ít nhất thì tu vi của Vô Vọng lúc này cũng hơn chúng ta rất nhiều.
Pháp Quả đại sư khẽ thở dài thì thào:
- Tu vi của hắn đúng là mạnh hơn chúng ta rất nhiều, chỉ có điều giá to lớn mà hắn phải trả là gì, liệu có đáng không?
Đan Thanh kiếm hiệp lặng người đi, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.
Cuộc giao chiến diễn ra khá lâu, Hắc Sát Hổ Vương nhận thấy công kích mạnh mẽ không hơn, không nhịn được gầm lên một tiếng phẫn nộ, quát lên tàn bạo:
- Tiểu tử, trận đấu sinh tử chính là ở lúc này. Hãy tiếp một chiêu toàn lực của ta!
Còn đang nói, hắn rút trong người ra một lá cờ nhỏ màu đen, thuận tay vung lên không trung, lập tức lá cờ đón gió biến thành một màn sáng che phủ bầu trời, bao trùm phương viên trăm trượng.
Lá cờ đó vừa bay ra, giữa không gian tiếng hổ kêu gào rung trời, một con hổ khổng lồ uy nghiêm ngạo nghễ giữa tầng mây, toàn thân hào quang luân chuyển, phối hợp với đồ án cổ quái trên lá cờ đó, khiến cho người ta cảm thấy chấn động run sợ. Sau khi thi triển Hắc Sát lệnh kỳ, Hắc Sát Hổ Vương lại thi triển đại pháp "Hồn Phách Ảo Thể", thân thể thật và ảo đồng thời xuất hiện, cả cơ thể ngạo nghễ trên lưng con hổ khổng lồ, phát động một chiêu công kích cực mạnh.
Đưa mắt nhìn cảnh tượng kinh người trước mặt, vẻ mặt Vô Vọng biến hẳn, ánh mắt hơi hơi lấp lánh vài lần, hào quang sắc xanh đen toàn thân lập tức biến thành màu tím, cả cơ thể toả ra khí tức tà mị, thân thể nhanh chóng bay lên.
Rời mặt đất khoảng chục trượng, Vô Vọng đưa mắt nhìn Hắc Sát Hổ Vương đối diện, giọng nói âm trầm lên tiếng:
- Đến đây, quyết một trận sinh tử, xem ta báo thù cho Đạo viên như thế nào!
Hai tay chống thẳng lên trời, trường kiếm bay vút ra, tay trái Vô Vọng ánh tím luân chuyển, lòng bàn tay phải ánh kim chuyển động, tựa như hai dòng xoáy, đang nhanh chóng hấp thu khí trời đất.
Ban đầu, tất cả đều tỏ ra rất bình thường, duy chỉ có trường kiếm đang xoay tròn là không ngừng gia tăng tốc độ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tay trái Vô Vọng đang giơ cao đã hội tụ một lượng linh khí khá lớn, tay phải lại tụ tập được tà khí khiếp người, hai bên đua nhau toả sáng, hai cột sáng một tím một vàng xé nát tầng mây tê liệt bầu trời, đang toàn lực va chạm với hấp lực do Hắc Sát lệnh kỳ đó phát ra. Ngoài ra, khắp người Vô Vọng ánh tím như điện, ánh kim đan xen, hai loại ánh sáng tương hỗ dung hợp lại, cuối cùng tạo thành một cổ chiến giáp rực rỡ, ôm chặt quanh người của hắn.
Hoàn thành những việc đó, Vô Vọng vút lên không trung rồi xoay vòng, hai tay chống trời đan xen với nhau, cột sáng rực rỡ xen lẫn tạo thành một cơn lốc điên cuồng, hội tụ khí trời đất, va đập mãnh liệt với màn ánh sáng trên không. Đồng thời, ánh sáng toàn thân hắn cũng theo chuyển động của hắn tỏa ra bên ngoài, hệt như một thanh kiếm ánh sáng, phân bố ở khắp mọi nơi, phòng ngự chống chọi với thế công của kẻ địch.
Trong khi tiến lên, Hắc Sát Hổ Vương hơi chấn động trong lòng, hắn hoàn toàn lạ lùng trước pháp quyết Vô Vọng thi triển, điều này khiến hắn có cảm giác không ổn. Nhưng vào lúc này, thời gian đã quá gấp gáp, căn bản không còn nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, vì thế trong lòng hắn quyết định, không thèm để ý gì nữa, tu vi toàn thân tu luyện vài ngàn năm hội tụ lại trên hai quyền, tung ra chiêu sấm sét làm rung động cả núi sông. Trên trời, hai con hổ ánh sáng gào thét bay ra, một phải một trái lao thẳng về phía lồng ngực của Vô Vọng.
Trận chiến kinh thế hãi tục giao hội trên không trung, hai bên đang giao chiến đồng thời phát động, hai sức mạnh to lớn hội tụ với nhau, hình thành điểm sáng chói lòa có đường kính hơn ba trượng, bao phủ hai người vào trong.
Ở bên ngoài, sấm giật giận dữ, cuồn phong thổi long lở trời đất, sức mạnh huỷ diệt to lớn ngang dọc tứ phía, không những để lại vô số hố sâu trên mặt đất, mà còn cuốn Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp lên tận mây xanh lần nữa, khiến cho hai người phải chịu đủ sức phá hủy của cuồng phong.
Bên trong điểm ánh sáng, Hắc Sát Hổ Vương và Vô Vọng cách nhau một trượng, hai người toàn lực thúc động pháp quyết, chân nguyên ngoài thân dùng các loại màu sắc chói mắt làm phương tiện, liên tục không ngừng hội tụ vào giữa. Theo sự giao hợp và dung hóa của sức mạnh đôi bên, đường kính của điểm sáng dần dần nở to ra, áp lực bên trong càng ngày càng mạnh, một luồng sức mạnh hủy diệt bắt đầu thôn tính màn sáng hộ thân của hai người.
Cảm nhận áp lực đã kề bên, không còn cách nào né tránh nguy hiểm, Hắc Sát Hổ Vương nóng nảy gào thét điên cuồng một tiếng, hai quyền múa ra bất ngờ thu lại, sau đó lại đánh ra với tốc độ nhanh hơn, cơ thể hắn cũng nhân cơ hội đó chuyển động xoay tròn, biến thành một cột sáng màu đen chói lòa, theo sau một quyền mãnh liệt đó phóng thẳng về phía Vô Vọng.
Đối mặt với tấn công của Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt Vô Vọng đột nhiên lạnh lại trầm xuống, hai tay giơ cao lúc này kết ấn trước ngực, khống chế trường kiếm trên đỉnh đầu, phân ra làm ba, phát ra ba cột kiếm xanh đen, đỏ hồng và xanh lam nhạt, di chuyển từ trên đầu về đến trước ngực theo hình chữ phẩm, vừa xoay tròn vừa bay ra, ngay khi tiến sát người Hắc Sát Hổ Vương, ba cột kiếm đó đột nhiên hợp nhanh lại làm một, bộc phát khí thế kinh trời, đập trúng lên quyền đầu của Hắc Sát Hổ Vương.
Bên trong kết giới ánh sáng chặt chẽ, quyền phong và kiếm khí đối kháng nhau, hai bên một cương một nhu, lần đầu tiên chạm nhau liền tạo ra tiếng sấm rung trời hoa lửa tung tóe. Sau đó, cột sáng sắc đen và trường kiếm rực rỡ giằng co kịch liệt, hai bên thâm nhập vào nhau, rất nhanh, trường kiếm dường như không còn sức chống chọi với áp lực đó mà mãnh liệt vỡ tung, cột sáng lại xông qua một đoạn dài, ngừng lại ngay trước ngực của Vô Vọng khoảng ba thốn, bị một tầng lưới ánh sáng vô hình ngăn lại.
Nhìn thấy cột sáng trước ngực có thể thôn tính mình bất cứ lúc nào, sắc mặt Vô Vọng có chút trắng bệch, bất quá ánh mắt lại càng tăng thêm mấy phần âm trầm. Nhếch mép cười một tiếng, toàn thân Vô Vọng trở nên tà mị dị thường, kết ấn pháp quyết trước ngực thủ pháp biến đổi, một luồng khí to lớn hùng dũng tuôn trào ra từ trong cơ thể hắn, nhanh chóng tụ tập lại trên hai lòng bàn tay, tạo thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, bên trong một thanh ngọc kiếm to khoảng một thốn đang chuyển động xoay tròn, khiến cho người ta cảm thấy thần bí mà run sợ.
Cùng với sự xuất hiện của quả cầu ánh sáng, sắc mặt trắng bệch của Vô Vọng dần dần chuyển sang xám như tro. Nhưng trong khi cột sáng Hắc Sát Hổ Vương phát ra đó lấp lánh rực rỡ, khí thế ẩn chứa trong trường kiếm vỡ nát kia bất ngờ khí thế mạnh hẳn, xông ngược lên trên phá vỡ tất cả mọi ngăn cản, lập tức xuyên thủng cơ thể Hắc sát Hổ Vương.
Biến cố bất ngờ, khiến cho cột sáng vốn đang mãnh liệt công kích Vô Vọng bất ngờ ảm đạm, sau đó chừng giây lát cột sáng liền biến mất. Khi đó, khí lưu cân bằng trong kết giới ánh sáng bị phá vỡ, một luồng sức mạnh không nơi phát tiết lại không bị kiềm chế, lập tức sinh ra cuồng phong hủy diệt, lấy nơi đó làm trung tâm, điên cuồng bắn thẳng ra bốn phía.
Âm thanh đinh tai nhức óc, lại có khí tức điên cuồng quét khắp xung quanh, phá hủy rừng núi trong phạm vi mấy dặm một lượt. Đang giao chiến, Vô Vọng bị dòng khí đó thổi bay lên trời, thân thể lơ lửng như lá rụng, không ngừng lắc lư tuôn ra những hạt màu đỏ tươi, giống hệt như một vòng kết bằng những viên trân châu huyết ngọc, giữa hỗn loạn cát bụi tung tóe, càng trở nên lộng lẫy khác thường.
Bên này, Hắc Sát Hổ Vương chịu sự tấn công "Tụ Thiên Linh quyết"phối hợp với "Ngọc Thanh pháp kiếm" tối cao vô thượng của Đạo viên, thân thể phải chịu đựng sức mạnh hủy diệt, phát nổ biến thành cát bụi, chỉ còn sót lại phần nguyên thần yếu ớt, đung đưa lay động dưới tác động của cơn gió điên cuồng.
Giữa không trung, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp vốn đã yếu ớt, lại thêm sự hành hạ này, Đan Thanh kiếm hiệp may mắn hơn một chút, gần như chỉ rơi vào trạng thái hôn mê, còn Pháp Quả đại sư lại bị đá vỡ bay lên đập trúng, toàn thân phân làm bốn năm phần, đồng thời, nguyên thần yếu ớt cũng vì thế mà bị hủy diệt.
Cuồng phong tan đi, Vô Vọng liếc nhìn nguyên thần yếu ớt của Hắc Sát Hổ Vương, sau đó di chuyển đến bên cạnh Đan Thanh kiếm hiệp, nhẹ nhàng ôm lấy ông. Liếc nhìn xung quanh, Vô Vọng khe khẽ thở dài, tay phải truyền một luồng chân nguyên đưa vào cơ thể Đan Thanh kiếm hiệp, nhanh chóng giúp ông hồi tỉnh lại.
Cúi đầu, Vô Vọng khổ sở cười cười, giọng tự trách lên tiếng:
- Xin lỗi, tiểu bối đã sơ ý không quan tâm đến hai vị mới khiến cho đại sư phải mất đi.
Đan Thanh kiếm hiệp nghe thấy lặng đi, sau đó mặt mày ủ rũ, ánh mắt lộ ra nỗi buồn thương vô hạn.
- Tất cả đều là số mệnh, ngươi cũng không nên tự trách mình. Nơi này không tốt, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không kịp đâu.
Vô Vọng khẽ nói :
- Tiểu bối biết, đợi tiểu bối tận tay giết chết Hắc Sát Hổ Vương để báo thù cho Đạo viên, rồi sẽ đi ngay.
Nói xong hắn quay người đi về phía nguyên thần yếu ớt của Hắc Sát Hổ Vương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắc Sát Hổ Vương lúc này cơ thể xương thịt đã bị tiêu hủy, nguyên thần đáng lẽ phải thoát đi, nhưng đáng tiếc Vô Vọng đã động sát cơ trước, bố trí một cấm chế xung quanh hắn, khiến hắn yếu ớt căn bản không thể trốn chạy được.
Nhìn Vô Vọng từng bước từng bước tiến gần, nguyên thần Hắc Sát Hổ Vương phát ra tiếng kêu gào không cam chịu, cố gắng muốn phản kích lại. Thấy vậy, Vô Vọng cười lạnh lùng tàn khốc, giọng cay nghiệt nói :
- Gieo nhân ngày đó, gặt quả hôm nay. Ngươi nộp mạng đi.
Tay phải giơ cao, một luồng tử mang lại có khí tức hủy diệt nhanh chóng đánh thẳng đến Hắc Sát Hổ Vương.
Mọi chuyện đã kết thúc tại thời điểm này. Nhưng sự thực lại thường không nằm trong dự liệu của con người, một chưởng hủy diệt này của Vô Vọng không ngờ lại không thể giết được Hắc Sát Hổ Vương. Đó là vì sao vậy?
Bất ngờ đến từ trời cao, chỉ thấy trên tầng mây xuất hiện một thân ảnh bảy sắc, toàn thân tỏa ra uy nghiêm bá đạo thiên hạ, chỉ cần luồng khí tức đó cũng đã khiến cho thân thể Vô Vọng run lên bần bật, cơ hồ không cách nào đứng vững được.
Kinh hãi nhìn về phía bầu trời, Vô Vọng thất kinh hô lên:
- Ngươi là ai, sao lại nhúng tay vào?
Từ trên tầng mây, người đó ngạc nhiên nói:
- Liệt Thiên, hoàng đế của Yêu vực! Ngươi dám gây trọng thương cho môn hạ Yêu vực, bổn hoàng tự nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến được.
Ra sức giãy giụa, Vô Vọng miễn cưỡng đứng thẳng dậy, có chút kinh hãi nói:
- Yêu Hoàng Liệt Thiên? Tên này nghe rất lạ, ngươi có phải là chủ nhân của Hắc Sát Hổ Vương không?