Đòn công kích này của Lục Vân có phần bất ngờ đối với ngọn núi trữ tình này. Chỉ thấy trong màn đêm, ánh sáng rực rỡ lóe lên, quang mang nhiều màu giống như vầng mây màu rực rỡ bay lên trời cao, chiếu sáng trong phạm vi vài chục trượng. Đồng thời, một âm thanh cực lớn vang lên, cả đỉnh núi đột nhiên chấn động, dường như ẩn chứa trong đó là cả vài âm thanh cực kỳ nhỏ bé.
Lời này rất quái lạ nhưng còn chưa dứt, một thanh âm liền truyền tới đáp lời:
- Ngọn núi này vốn không thuộc trần thế, không tiếp đón người phàm trần, xin hãy trở về đi.
Lục Vân cười lạnh hỏi:
- Nếu đã không thuộc trần thế, vậy luồng khí tức lúc trước từ đâu mà tới?
Thanh âm đó liền trả lời:
- Các hạ khẳng định từ nơi này sao, không nhầm lẫn đó chứ?
Lục Vân hừ giọng đáp:
- Nếu nhầm lẫn, ta đã không tới đây rồi.
- Nếu đã như vậy, xin mời các hạ vào. Nhưng ta có một số điểm cần nói rõ, tiến vào rất dễ, nhưng nếu phát sinh chuyện gì, tất cả sẽ do các hạ tự mình chịu trách nhiệm.
Ngữ khí rất bình thản, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
Nở nụ cười ngạo nghễ, Lục Vân đáp:
- Như vậy ta càng phải tiến vào xem, cũng chứng kiến xem qua cái nơi tự nhận không hề thuộc trần thế, rốt cuộc ẩn chứa những điều huyền diệu gì.
Nói xong nhẹ nhàng bay lên, toàn thân ám mang lóe sáng, rất nhanh đã tới bên ngoài kết giới.
Lúc này người thần bí đã giải khai kết giới, do vậy Lục Vân không gặp bất kỳ trở ngại nào, dễ dàng xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt chăm chú nhìn huyệt động trên thạch trụ.
Quan sát một lát, Lục Vân hỏi:
- Ta tiến vào đây, ngươi chuẩn bị kỹ chưa?
Trong hư không, thanh âm đó đáp lời:
- Xin các hạ cứ tự nhiên, ta không cần gì phải chuẩn bị cả, người cần chuẩn bị là các hạ.
Lục Vân cười nói:
- Ta cũng không cần chuẩn bị, bắt đầu thôi.
Nói xong tay phải Lục Vân vung lên, Như Ý Tâm Hồn Kiếm trong tay phát ra âm thanh chấn động trời đất, mang theo uy lực xé tan mây mù, bắn thẳng tới một huyệt động trên thạch trụ.
Phát hiện hành động này của Lục Vân, thanh âm đó hơi có chút kinh ngạc nói:
- Tu vi của các hạ quả là kinh người, hiềm nỗi các hạ làm như vậy, không thấy có chút quá phận hay sao?
Lục Vân phản bác:
- Có khách từ xa tới, chủ nhà không ra cửa nghênh tiếp, ngươi có thấy như vậy là thất lễ hay không?
Trong lúc còn đang nói, Lục Vân đã theo kiếm, bay thẳng vào trong huyệt động.
Trên thạch trụ có tất cả bảy huyệt động, vị trí loạn xạ không có chút hàng lối, cửa động khoảng gần một xích, không đủ lớn để thân thể Lục Vân lọt qua được. Do vậy khi người đó nhận thấy cử động này của Lục Vân, nhận ra chàng muốn dùng thần kiếm để mở rộng cửa động, liền cất tiếng ngăn trở.
Nhưng trên thực tế, mặc dù Lục Vân khí thế kinh người, nhưng vẫn không hành động bất chấp tất cả, do vậy thần bí nhân cuối cùng đã im lặng, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Sau khi tiến vào huyệt động, Lục Vân tỏ rõ tinh thần trấn định. Mặc dù cảnh tượng nơi này vô cùng kỳ diệu, vách đá bốn phía lấp lóe kỳ quang, nhưng Lục Vân, dưới sự giúp đỡ của Ý Niệm Thần Ba, đã sớm có được thuận lợi chiếm lấy tiên cơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra nụ cười.
Ngự kiếm bay đi, Lục Vân xuyên qua lỗ hổng trên vách tường, rất nhanh bay tới một quang trì, bỗng bị bức dừng lại. Tập trung quan sát quang trì này, ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, trầm giọng nói:
- Thật không thể nghĩ được, thế gian này vốn còn tồn tại một nơi kỳ diệu như vậy.
Đây là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, gọi là bên trong lòng núi, nhưng không gian rõ ràng rất rộng lớn. Bốn phía, những bức tường đá màu xám phản xạ hào quang nhàn nhạt, còn kỳ quang lại phát ra từ phía dưới. Phía trên quang trì là vô số các đường hầm giao nhau, chính là chỗ Lục Vân vừa đi qua.
Cái gọi là quang trì chính ở phía dưới chân, là một vùng mây lấp lánh rực rỡ, không ngừng chuyển động lên xuống, giống như nước hồ, do vậy mới gọi là quang trì. Quang trì này rất kỳ quái, mặc dù cực kỳ rực rỡ, nhưng lại không giống như mặt trời, phát ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt. Ngược lại, nó tựa như mặt trăng, mang theo hào quang nhu hòa nhàn nhạt.
Khám phá sự huyền diệu của quang trì, sắc mặt Lục Vân không ngừng biến đổi, với tu vi hiện giờ của chàng, việc dưới gầm trời khiến chàng kinh ngạc tất không nhiều. Nhưng nơi này, vì sao lại khiến cho sắc mặt Lục Vân biến đổi lớn như vậy? Điều huyền diệu này ngoại trừ bản thân chàng ra, không ai biết được. Lúc này, Lục Vân cặp môi mím chặt, thần sắc ngưng trọng, thân thể đang từ từ hạ xuống, từng bước, từng bước tới gần quang trì.
Trong khoảng khắc Lục Vân sắp chìm vào trong quang trì, trong không trung liền truyền tới thanh âm của người thần bí trước đó:
- Các hạ không suy nghĩ tới hậu quả hay sao? Cứ như vậy xông vào, lẽ nào không sợ mình đại nạn lâm đầu?
Lục Vân thản nhiên cười đáp:
- Chỗ càng hung hiểm, càng ẩn tàng nhiều huyền diệu. Ta đã tới đây rồi, há lại dễ dàng bỏ qua hay sao?
Người đó thở dài đáp:
- Các hạ không những tu vi kinh người, mà tính cách cũng vô cùng cứng cỏi. Chỉ có điều ta chỉ muốn nhắc nhở các hạ một chút, sau khi tiến vào, có lẽ ngươi sẽ tìm được vật mong muốn, nhưng cũng có thể khiến các hạ hối hận khi tới nơi này.
Lục Vân không chút nhúc nhích, vào thời khắc còn chưa chìm hẳn vào quang trì, điềm nhiên nói:
- Nếu như ngươi cũng không có cách nào khẳng định được, vậy việc gì phải coi xem vận mệnh của ta như thế nào?
Nói xong, cả người liền biến mất trong quang trì, bị quang mang dao động nuốt lấy.
Trong không trung, một luồng ám mang lóe sáng, xuất hiện một thân ảnh. Dưới sự chiếu sáng chói mắt của quang mang rực rỡ, chỉ thấy đạo nhân ảnh này lúc ẩn lúc hiện, ngoại trừ hai mắt lấp lóe lửa quỷ ma quái, căn bản không thể nhìn ra hình dáng thân thể như thế nào.
Chăm chú nhìn quang trì dưới chân, bóng đen thần bí này phát ra một trận cười âm lạnh, thấp giọng nói:
- Nếu đến cả nơi này cũng không làm gì được ngươi, vậy ta sẽ không tới phiền nhiễu ngươi nữa.
Kỳ quái, bóng đen này là ai, vì sao lại nói nhưng lời như vậy?
Lúc này, một âm thanh lạ lùng đột nhiên truyền tới:
- Các hạ làm như vậy, không thấy trái với lương tri hay sao?
Bóng đen kinh hoàng, cảnh giác hét lớn:
- Ngươi là ai, mau ra đây?
Âm thanh đó bình tĩnh lặng yên hỏi:
- Các hạ nếu đã khuấy động huyền cơ của ngọn núi này, lẽ nào chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của ta hay sao?
Bóng đen vừa kinh vừa giận hét:
- Không thể nào, không thể như vậy được, ngươi lừa ta!
Thanh âm đó đáp lời:
- Việc của thế gian, có điều gì là không thể? Thái Âm Tế Nhật ngàn đời khó thấy, nhưng giờ cũng đã xuất hiện, ta ở nơi này há lại kỳ quái sao?
Bóng đen xoay một vòng, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía, vừa phủ nhận nói:
- Không thể nào, ngươi lừa ta. Theo truyền thuyết, ngọn núi này tuyệt không có sinh linh, là một trong những nơi thần bí nhất thế gian, sao có thể xuất hiện sự tồn tại của ngươi được?
Âm thanh đó cười trào lộng, hỏi:
- Có gì là không thể, ngươi có thể đến được đây, ta sao lại không thể tới nơi này trước ngươi nhỉ?
Bóng đen lặng người rồi nghi ngờ hỏi:
- Điều này căn bản là không thể, ta rõ ràng cảm giác thấy khí tức của ngươi tuyệt đối không phải sinh linh, tình huống thế này sao xuất hiện được?
Âm thanh đó lạnh lùng cười, nói:
- Nếu ngươi quả thật có thể cảm nhận khí tức của ta, trước đó ngươi đã không khờ khạo như vậy.
Bóng đen có chút kinh hoàng, giận dữ hét:
- Ngươi rốt cuộc là ai, có bản lãnh thì mau ra đây.
Âm thanh đó thản nhiên lạnh lùng đáp:
- Không nên vội vã, ngươi đã rắp tâm hãm hại Lục Vân, vậy trước tiên hãy xem tình huống của hắn cái đã, có lẽ sẽ xuất hiện nhiều điều không ngờ tới đó.
Nói xong, quang trì đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một cơn xao động, thu hút mục quang của bóng đen.
Quan sát cẩn thận, chỉ thấy trong quang trì huyền quang lưu động, xuất hiện một dòng xoáy nhỏ, rất nhanh liền xoáy đã mở rộng ra, khiến cho cả quang trì chấn động kịch liệt, vô số quang mang nổi lên trên bề mặt, tổ hợp thành những cảnh tượng kỳ diệu. Những quang mang này giống như một chuỗi hình ảnh, không những có thể thấy được rõ ràng, mà càng thần kỳ hơn chúng biểu đạt ý nghĩa giống như ký ức trùng điệp, khiến người ta chỉ cần nhìn qua là thấy rõ.
Lẳng lặng nhìn biểu hiện phía trên bề mặt quang trì, bóng đen có chút giận dữ, hỏi:
- Làm sao lại như vậy, Lục Vân rõ ràng trong mình mang pháp quyết tà ác, đáng ra phải bị Long Đằng Vân Hãi nuốt lấy, cớ sao lại ra như vầy, vì sao?
Ngữ khí gay gắt, rõ ràng biểu hiện trên bề mặt quang trì đã khiến cho bóng đen bất ngờ cực kỳ.
Trong hư không, thanh âm đó lạnh lùng đáp:
- Muốn biết rất đơn giản, ngươi chỉ cần xuống dưới đó hẳn rõ ngay thôi.
Từ "thôi" vẫn còn vang vọng trong không trung, bỗng một luồng ánh sáng rực rỡ phá không xuất hiện phía trên bóng đen.
Đối mặt với công kích tới đột ngột như vậy, bóng đen giận dữ gầm thét như sấm, thân thể xoay tròn tại chỗ, hai tay đan vào nhau phát ra một luồng hào quang màu đen xoáy tròn, hình thành một đám hắc vân nghênh đón đòn tấn công này. Đồng thời trong nháy mắt bóng đen thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc quang nhận phá vỡ hắc vân, cả người hắn liền hóa thành một điểm sáng, biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Đòn tấn công sắc bén đó đánh vào khoảng không, bóng đen trong nháy mắt xuất hiện cách vị trí cũ mấy trượng, biến ra một luồng quỷ vụ, thăm dò xem đòn tấn công từ đâu mà tới.
- Đã muốn ta xuống dưới, vậy vì sao lại không hiện thân gặp mặt, chúng ta đánh một trận so cao thấp.
Giữa hư không, người thần bí cười ha hả, đáp:
- Đối phó với ngươi, ta đâu cần phải hiện thân, vẫn có thể khiến ngươi phải xuống dưới đó. Giờ thử đỡ tiếp đòn thứ hai của ta đây, xem ngươi tránh né thế nào.
Nói xong, trong hư không liền xuất hiện mười tám luồng quang nhận, phân chia bố trí thành ba tầng, tầng trong cùng là ba luồng quang nhận, từ ba phía tụ lại một điểm, tầng thứ hai có sáu luồng quang nhận phân chia ra thành sáu phương hướng, tầng thứ ba là chín luồng quang nhận, bao phủ cả bốn phương tám hướng. Như vậy ba tầng quang nhận hợp lại, mười tám luồng quang nhận kết lại phong bế không gian xung quanh.
Lần này, bóng đen phát hiện lúc này đã không còn kịp né tránh, đành hét lên một tiếng, cả luồng quỷ vụ đột nhiên bành trướng, tạo thành một kết giới màu đen, thẳng thắn tiếp đón lấy lượt công kích này.
Trong không trung, mười tám luồng quang nhận như tấm lưới, thu nhỏ lại, mạnh mẽ đánh thẳng vào kết giới màu đen, phát tán ra những bông hoa lửa chói mắt, chiếu sáng cả một vùng kết giới.
Tình hình này duy trì một thời gian, rồi sau khi kết giới bị phá vỡ, quang nhận tiếp tục lao tới. Vào lúc này, một đạo kết giới khác lại xuất hiện, ngăn cản quang nhận tiến tới.
Cứ như vậy, kết giới từng tầng từng tầng bị phá vỡ, rồi cứ tiếp tục xuất hiện. Khi quang nhận phá vỡ tầng kết giới cuối cùng, quang mang cũng đã ảm đạm, khi đánh tới thân thể của bóng đen dĩ nhiên không thể phát huy hết sự lợi hại.
Kêu thảm một tiếng, bóng đen căm hận nói:
- Đao quyết quả bá đạo, ta biết ngươi là ai rồi, ngươi nhớ cho kỹ, mối hận ngày hôm nay ta sẽ không quên!
Nói xong quỷ vụ tan đi, khí tức của bóng đen trở nên nhạt dần.
Trong hư không, âm thanh đó hừ giọng đáp:
- Sống chết do trời định, mỗi người đều có số phận của riêng mình. Hôm nay ta chỉ giáo huấn ngươi một chút, tuyệt không có ý muốn hủy diệt ngươi, nếu không vị tất ngươi đã chạy thoát được?
Không có trả lời, bóng đen đã đi khỏi rồi. Lâu sau đó, người thần bí cũng chưa thấy hiện thân, cả thạch động trở lại yên tĩnh như tờ.
Sức mạnh hủy diệt lúc này đã thật sự xuất hiện, cả trung tâm chiến trường cuồng phong cuộn xoáy thành cột, làn sáng như đao sắc bén tung hoành ngang dọc cắt vụn từng phân không gian, rồi nhanh chóng tập trung tấn công Liệt Thiên.
Ở trung tâm cuồng phong hủy diệt, Liệt Thiên ánh mắt trầm lại quát lạnh:
- Được, chiêu này uy lực quả là bất phàm, đáng cho bổn hoàng phải ra tay. Nỗ lực lên, Vô Vọng, xem thử ngươi có khả năng tiếp được một chiêu của bổn hoàng không!
Dứt lời khí thế toàn thân bộc phát mãnh liệt, oai lực xông đến tận trời cao, lập tức đột phá được ngay hấp lực to lớn của Vô Vọng, hình thành khí thế dữ dội bá đạo bắt đầu tranh cao thấp với Vô Vọng.
Ngạo nghễ giữa tầng mây, khinh thường nhìn xuống đất, lòng bàn tay phải để trước thân của Yêu Hoàng Liệt Thiên hào quang lấp lánh, Liệt Nhật Long thương cực kỳ bá đạo đã từng chấn động thất giới bỗng xuất hiện, vừa xoay tròn vừa lớn dần, trên thân thương bộc phát hàng ngàn hàng vạn hào quang, phối hợp với tiếng rồng ngâm động trời, làm cho chín tầng mây trời xao động, vạn vật phải thần phục, một luồng khí phách uy nghiêm rung động trời đất, ép cho bốn phía trở nên yên tĩnh, cả không gian đều như ngưng đọng.
Hai người mạnh bạo đối diện xa xa cách vài trượng. Vô Vọng cùng với Liệt Thiên lần lượt thi triển sở trường, hai sức mạnh to lớn hình thành khí trường khác nhau, giữa không trung tranh giành không ngừng. Về phía Vô Vọng, sức mạnh bắt nguồn từ núi non đất trời, thông qua thuật quỷ bí "Tụ Thiên Linh quyết", dùng phương thức đặc biệt mượn uy lực từ trời đất để phát ra công kích cực mạnh.
Trong suốt quá trình đó, thân thể Vô Vọng tựa như một bể chứa. Đầu tiên, Vô Vọng hấp thu khí trời đất vào, sau đó liền chuyển thành sức mạnh bản thân, cuối cùng bộc phát ra mãnh liệt. Nguyên lý của phương pháp đó thật ra noi theo đặc tính của trận pháp, hấp thu ngoại lực để tự mình sử dụng. Nhờ vậy mới có được uy lực đến thế.
Liệt Thiên lại không giống Vô Vọng. Sức mạnh của Liệt Thiên đều do sức mạnh bá đạo của bản thân, không chút kỹ xảo bên trong, vì thế khí thế càng thêm kinh người. Nhưng không cần biết sức mạnh cả hai từ đâu mà có, giờ này phút này, vận dụng pháp quyết, thật lực mạnh yếu, sao cho chiến thắng mới thật quan trọng.
Đang lúc đối kháng, Vô Vọng huy động hai tay, miệng mấp máy niệm chân quyết, dùng niềm tin thật kiên định thúc động "Tụ Thiên Linh quyết", dùng thân thể chứa lấy sức mạnh của toàn bộ trời đất, tạo thành thế công sắc bén chói mắt, phát xuất công kích liên miên không ngừng.
Đối mặt với thế công của Vô Vọng, Liệt Thiên vẻ mặt nghiêm túc, Long thương trong tay múa lên, trên thân thương chín con rồng sáng cưỡi không bay lên, kết thành chín vòng bằng rồng, phối hợp với bó lửa sáng bảy màu trên đầu thương, hình thành một lượt tiến công tuyệt đẹp rung động lòng người.
Nhìn từ xa xa, lúc này mây khí cuồn cuộn quanh thân của Vô Vọng, các loại ánh sáng lóe lên không ngừng, sau lưng cuồn cuộn mây mù như mây đen kéo đến với khí thế to lớn chấn động uy hiếp lòng người. Mây gió, ánh sáng theo sự chỉ huy của Vô Vọng lũ lượt xoáy thành những lưỡi kiếm ánh sáng lấp lánh, từng từng lớp lớp nối đuôi bay lượn, tạo thành kiếm trận rợp trời, bó chặt Liệt Thiên đang ở giữa không trung.
Hơn nữa, trên đỉnh đầu Vô Vọng có một vòng sáng sặc sỡ, thỉnh thoảng chuyển đổi sắc thái, từ xanh sang đỏ, tía, vàng bốn loại ánh sáng, cứ lần lượt rực lên sau một khoảng thời gian nhất định. Đồng thời, vòng sáng này liên hệ mật thiết với cơ thể Vô Vọng, liên tục không ngừng hấp thu linh khí bốn phía để chuyển vào trong thân thể, nhằm duy trì được khí tức mạnh mẽ.
Ngắm nhìn kiếm ánh sáng trước mắt, Liệt Thiên thản nhiên cười lạnh, huy động Long thương trong tay, ngọn lửa ánh sáng mạnh mẽ nhanh chóng co duỗi hình thành màn sáng bảy màu bên ngoài thân thể, ngăn không cho kiếm ánh sáng tới gần. Đồng thời, thần sắc Liệt Thiên lạnh lại, tay trái xoay ngược chém ra, một cột sáng chói mắt bắn ngược sau lưng. Bay đi được chừng năm mươi trượng, cột sáng này đột nhiên xoay sang hướng khác, nhắm thẳng lên trời, hình thành cảnh tượng kỳ lạ, tản mát mưa giọt sáng đầy trời.
Chưởng này của Liệt Thiên có vẻ không nhằm vào đâu, làm người khác không hiểu được, nhưng lát sau lại chuyển dời phương hướng, đến ngay trên đầu của Vô Vọng, tự động triển khai hình thành màn trời, ngăn không cho hắn tiếp tục hấp thụ linh khí trời đất.
Nhận ra ý đồ của Liệt Thiên, Vô Vọng lòng chấn động mạnh nghĩ đến việc quay lại từ đầu, nhưng hiển nhiên là không có thể làm được. Tình hình như vậy, ngoại trừ đặt cược tất cả thì không tìm được đường tháo lui.
Ban đầu, Vô Vọng tính việc mượn lực trời đất trước tiên tiêu hao thực lực của Liệt Thiên. Đợi khi tu vi đối phương đã giảm rất nhiều mới mạnh mẽ phát động công kích sắc bén, hy vọng chỉ một lần là thành công. Nhưng lúc này, Liệt Thiên nhìn thấu được ý đồ đó, ngăn đường lui của hắn, Vô Vọng bất đắc dĩ phát động công kích cực mạnh trước.
Tập trung điều hòa hơi thở, tập trung tâm thần lại, Vô Vọng nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng bình tĩnh, hai mắt chăm chú nhìn Liệt Thiên, dùng ý thức tìm kiếm điểm yếu phòng ngự quanh thân Liệt Thiên.
Sinh tử thành bại, tất cả là ở chiêu này. Vô Vọng không còn cơ hội thứ hai nữa, vì vậy lúc này hắn tỏ ra hết sức thận trọng, vừa đề tụ nội lực đến mức cao nhất, vừa suy nghĩ định ra cách công kích. Nguồn:
Ngưng thần ngắm nhìn Vô Vọng, Liệt Thiên đảo mắt, tựa như đoán được ý đồ của Vô Vọng không khỏi trầm giọng nói:
- Ngươi xem ra không tính đến việc giằng co nữa rồi, như vậy thì đành toàn lực liều mạng thôi, xem ngươi có khả năng quyết định mạng sống của bổn hoàng không! Hạo hãn kiền khôn,ngã chủ thiên địa,Long thương sở chí,vạn vật quy tâm!().
Ngữ khí mạnh bạo chấn động lòng người. Lúc đó, Yêu Hoàng Liệt Thiên thể hiện khí phách vương giả.
Tay phải vừa vung lên trước, Long thương lập tức rời đi. Chỉ thấy chín con rồng bay quanh Liệt Nhật Long thương chịu sự khống chế của Liệt Thiên, mũi thương chỉ thẳng vào Vô Vọng, thân thương di chuyển cực nhanh, lại kéo mây gió bốn bề và linh khí trong không gian nhanh chóng hội tụ xung quanh thân thương, hình thành một vòng cột sáng xoay tròn rực rỡ, mặt ngoài trụ có chín con rồng bay lượn, chớp sáng tung hoành.
Hoàn thành như vậy rồi, Liệt Thiên hét lớn một tiếng, tay phải rút nhanh về rồi đột nhiên chém nhanh ra, đúng vào ngay tay cầm của Long thương, hình thành một bó ngọn lửa ánh sáng có khí thế không gì chống được, chỉ trong chớp mắt đã đến trước ngực Vô Vọng. Xung quanh, không khí lưu chuyển bị Long thương hấp dẫn tạo thành kết giới chân không làm áp lực không khí hạ xuống. Kết giới này làm khí lưu trong phương viên trăm trượng nén lại hình thành dòng xoáy cuốn hút tất cả mọi lực bắn ra.
Nhìn thấy thương đó bay vụt đến, cảm nhận được khí tức nguy hiểm càng ngày càng gần, Vô Vọng không còn thời gian do dự, gầm lên một tiếng, quát điên cuồng:
- Cửu thiên thập địa,chánh tà hối tụ,hóa vi nhất kiếm,viên ngã tâm ý! ()
Hai tay vung lên, thân thể Vô Vọng bay lên xoay tròn, toàn thân trong nháy mắt hóa thành ánh sáng, ảo biến thành thanh huyết kiếm sáng rực, trong khi chuyển động liền nuốt hết mây khí bốn phương với khí thế sông núi muốn tiêu diệt sức mạnh trời cao. Thanh huyết kiếm này bay thẳng đúng ngay vào Long thương của Liệt Thiên.
Một thương một kiếm chỉ trong nháy mắt đã bay qua mấy trượng, va chạm vào nhau giữa không trung hình thành hào quang rực rỡ trên đỉnh, sức mạnh mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng va đập, phát ra uy lực động trời, áp lực không khí cuộn rút bên ngoài hạ xuống không ngừng, tạo ra kình khí hủy diệt.
Giữa trung tâm cuộc chiến, huyết kiếm toàn thân lóa sáng, tầng tầng ánh máu hệt như thủy triều hướng theo mũi kiếm chảy tới, phối hợp với phù chú đỏ máu trên thân kiếm tạo thành sức mạnh tà ác, mãnh liệt hung bạo thôn tính hết mọi thứ xung quanh.
Phía đối diện, Long thương chuyển động, lớp lớp lưỡi lửa ánh sáng bảy màu nhấp nhô, phối hợp với khí thế ngất trời của chín con rồng tạo thành một vòng sáng ở tâm phát ra cột sáng chống lại huyết kiếm, quanh thân phòng ngự chắc chắn không cho huyết kiếm có cơ hội nào xuyên qua.
Hai sức mạnh tuyệt luân không cùng tính chất hội tụ vào một chỗ, không hề nhường nhịn, chớp mắt đã bộc phát lửa sáng hủy diệt, tung hoành giao nhau trong không gian nhỏ bé, tạo thành một vùng hết mọi thứ trong khu vực, điên cuồng hấp thu sức mạnh của huyết kiếm và Long thương.
Nhìn thấy khu vực hấp thu được sinh ra, cả hai kẻ mạnh công kích liền tạm thời bình tĩnh trở lại, nhưng lực hủy diệt còn ẩn giấu trong khu vực đó, đang phát sinh ra chuyện gì thì không ai nhìn rõ huyền cơ thế nào được.
Thời gian trôi qua chầm chậm, một kiếm một thương cuối cùng bắt đầu giao chiến với nhau. Vì thế, hai bên chiến đấu mãnh liệt, ánh sáng kỳ dị lấp lánh trên huyết kiếm mấy lần ảm đạm đi rồi lại sáng lên, tiếp tục thẳng thắn so cao thấp với Long thương lần nữa.
Tình huống của Long thương lại không giống với huyết kiếm, hào quang của nó từ mạnh chuyển yếu nhưng vẫn liên tục giữ được mức độ nhất định. Huyết kiếm có tấn công thế nào cũng không thể áp chế được khí thế của Long thương. Cuối cùng cả hai văng ra trúng ngay vào kết giới vách sáng đang thu nhỏ.
Lúc này, kết giới vốn lớn đến hơn mười trượng đã thu nhỏ chỉ còn đường kính một trượng, bên trong sét chớp sáng lòa, tiếng sấm rung trời, tràn ngập khí thế hủy diệt. Ngay khi kiếm thương vừa văng ra, kình khí hủy diệt trong kết giới dường như cũng đã đến giới hạn liền bộc phát khí thế bão táp hủy diện trong vùng sáng mạnh mẽ, khí lưu đáng sợ của nó tràn ra bốn phía làm cho mọi vật trong phương viên mười dặm thành tro, mọi sinh linh đều biến mất.
Giữa không trung, toàn thân Liệt Thiên lấp loáng ánh bảy màu, kết giới phòng ngự cực mạnh đã ngăn cách hoàn toàn khí tức hủy diệt. Ngắm nhìn vụ nổ ở trung tâm, ánh mắt của Liệt Thiên có chút thất vọng, phảng phất như vì cảm nhận được kết quả của Vô Vọng mà thở dài. Trận chiến này kết thúc rồi, Liệt Thiên không hề chịu chút thương thế nào, nhưng chiêu cuối cùng của Vô Vọng lại khiến cho lòng Liệt Thiên rung động thâm sâu.
Trong lòng những người hùng mạnh, cừu hận xem vậy chứ rất ít, thật sự làm cho họ để tâm, thường thường là quyết tâm và dũng khí của đối phương. Vô Vọng thua rồi, thua thật thảm hại, nhưng quyết tâm và dũng khí của Vô Vọng in đậm trong lòng của Liệt Thiên.
Thở dài nhè nhẹ, Liệt Thiên đưa tay phải ra, từ trong sương mù một luồng quang mang bay lại, chính là thần binh vô cùng bá đạo của mình. Vuốt ve nhẹ nhàng Liệt Nhật Long thương, Liệt Thiên khẽ thì thào:
- Từ lúc nào vậy, lòng ta lại trở nên mềm yếu? Vì nguyên nhân thời gian, hay chính là vì nàng?
Liệt Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Sơn, ánh mắt hơi toát lên mấy phần tình nghĩa.
Chiến trường, gió bão cũng dần dần lặng lại, chớp lóe cũng đã ngưng đi, mặt đất bị tàn phá thành một vùng trơ trụi, không một chút sinh khí. Thân ảnh của Vô Vọng không biết ở nơi đâu, nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương vừa nãy còn ở trong cuộc chiến bị Liệt Thiên tống khứ đi mất rồi. Lúc này, giữa khoảng không chỉ còn Liệt Thiên, mười dặm xung quanh yên lặng không một âm thanh, mơ hồ ẩn hiện tình cảnh thê lương.
Liệt Thiên quay đầu nhìn qua mặt đất, thoáng chần chờ một chút, thân thể tự dời ngang qua mười trượng đến chỗ hố đất, ánh mắt nhìn tình hình dưới chân. Cái hố đất đó cũng không lớn, bụi đất phủ một lớp mỏng lên rất nhiều vật, cũng có một vạt áo trong đó, đang im lặng thuật lại trận chiến trước đó thật thảm thiết kịch liệt.
Đứng yên ngắm nhìn thật lâu, Liệt Thiên phất nhẹ tay trái, một lực đạo nhu hòa quét ngang qua mặt đất, thổi bay bụi đất làm xuất hiện thân ảnh của Vô Vọng.
Ghi chú:
() Hạo hãn kiền khôn,ngã chủ thiên địa,long thương sở chí,vạn vật quy tâm! = Càn khôn rộng lớn, ta quản trời đất, long thương đã đến, vạn vật quy về tâm điểm!
() Cửu thiên thập địa,chánh tà hối tụ,hóa vi nhất kiếm,viên ngã tâm ý! = Trời chín đất mười, chính tà hội tụ, hóa thành một kiếm, trọn theo ý ta!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đòn công kích này của Lục Vân có phần bất ngờ đối với ngọn núi trữ tình này. Chỉ thấy trong màn đêm, ánh sáng rực rỡ lóe lên, quang mang nhiều màu giống như vầng mây màu rực rỡ bay lên trời cao, chiếu sáng trong phạm vi vài chục trượng. Đồng thời, một âm thanh cực lớn vang lên, cả đỉnh núi đột nhiên chấn động, dường như ẩn chứa trong đó là cả vài âm thanh cực kỳ nhỏ bé.
Lời này rất quái lạ nhưng còn chưa dứt, một thanh âm liền truyền tới đáp lời:
- Ngọn núi này vốn không thuộc trần thế, không tiếp đón người phàm trần, xin hãy trở về đi.
Lục Vân cười lạnh hỏi:
- Nếu đã không thuộc trần thế, vậy luồng khí tức lúc trước từ đâu mà tới?
Thanh âm đó liền trả lời:
- Các hạ khẳng định từ nơi này sao, không nhầm lẫn đó chứ?
Lục Vân hừ giọng đáp:
- Nếu nhầm lẫn, ta đã không tới đây rồi.
- Nếu đã như vậy, xin mời các hạ vào. Nhưng ta có một số điểm cần nói rõ, tiến vào rất dễ, nhưng nếu phát sinh chuyện gì, tất cả sẽ do các hạ tự mình chịu trách nhiệm.
Ngữ khí rất bình thản, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
Nở nụ cười ngạo nghễ, Lục Vân đáp:
- Như vậy ta càng phải tiến vào xem, cũng chứng kiến xem qua cái nơi tự nhận không hề thuộc trần thế, rốt cuộc ẩn chứa những điều huyền diệu gì.
Nói xong nhẹ nhàng bay lên, toàn thân ám mang lóe sáng, rất nhanh đã tới bên ngoài kết giới.
Lúc này người thần bí đã giải khai kết giới, do vậy Lục Vân không gặp bất kỳ trở ngại nào, dễ dàng xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt chăm chú nhìn huyệt động trên thạch trụ.
Quan sát một lát, Lục Vân hỏi:
- Ta tiến vào đây, ngươi chuẩn bị kỹ chưa?
Trong hư không, thanh âm đó đáp lời:
- Xin các hạ cứ tự nhiên, ta không cần gì phải chuẩn bị cả, người cần chuẩn bị là các hạ.
Lục Vân cười nói:
- Ta cũng không cần chuẩn bị, bắt đầu thôi.
Nói xong tay phải Lục Vân vung lên, Như Ý Tâm Hồn Kiếm trong tay phát ra âm thanh chấn động trời đất, mang theo uy lực xé tan mây mù, bắn thẳng tới một huyệt động trên thạch trụ.
Phát hiện hành động này của Lục Vân, thanh âm đó hơi có chút kinh ngạc nói:
- Tu vi của các hạ quả là kinh người, hiềm nỗi các hạ làm như vậy, không thấy có chút quá phận hay sao?
Lục Vân phản bác:
- Có khách từ xa tới, chủ nhà không ra cửa nghênh tiếp, ngươi có thấy như vậy là thất lễ hay không?
Trong lúc còn đang nói, Lục Vân đã theo kiếm, bay thẳng vào trong huyệt động.
Trên thạch trụ có tất cả bảy huyệt động, vị trí loạn xạ không có chút hàng lối, cửa động khoảng gần một xích, không đủ lớn để thân thể Lục Vân lọt qua được. Do vậy khi người đó nhận thấy cử động này của Lục Vân, nhận ra chàng muốn dùng thần kiếm để mở rộng cửa động, liền cất tiếng ngăn trở.
Nhưng trên thực tế, mặc dù Lục Vân khí thế kinh người, nhưng vẫn không hành động bất chấp tất cả, do vậy thần bí nhân cuối cùng đã im lặng, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Sau khi tiến vào huyệt động, Lục Vân tỏ rõ tinh thần trấn định. Mặc dù cảnh tượng nơi này vô cùng kỳ diệu, vách đá bốn phía lấp lóe kỳ quang, nhưng Lục Vân, dưới sự giúp đỡ của Ý Niệm Thần Ba, đã sớm có được thuận lợi chiếm lấy tiên cơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra nụ cười.
Ngự kiếm bay đi, Lục Vân xuyên qua lỗ hổng trên vách tường, rất nhanh bay tới một quang trì, bỗng bị bức dừng lại. Tập trung quan sát quang trì này, ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, trầm giọng nói:
- Thật không thể nghĩ được, thế gian này vốn còn tồn tại một nơi kỳ diệu như vậy.
Đây là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, gọi là bên trong lòng núi, nhưng không gian rõ ràng rất rộng lớn. Bốn phía, những bức tường đá màu xám phản xạ hào quang nhàn nhạt, còn kỳ quang lại phát ra từ phía dưới. Phía trên quang trì là vô số các đường hầm giao nhau, chính là chỗ Lục Vân vừa đi qua.
Cái gọi là quang trì chính ở phía dưới chân, là một vùng mây lấp lánh rực rỡ, không ngừng chuyển động lên xuống, giống như nước hồ, do vậy mới gọi là quang trì. Quang trì này rất kỳ quái, mặc dù cực kỳ rực rỡ, nhưng lại không giống như mặt trời, phát ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt. Ngược lại, nó tựa như mặt trăng, mang theo hào quang nhu hòa nhàn nhạt.
Khám phá sự huyền diệu của quang trì, sắc mặt Lục Vân không ngừng biến đổi, với tu vi hiện giờ của chàng, việc dưới gầm trời khiến chàng kinh ngạc tất không nhiều. Nhưng nơi này, vì sao lại khiến cho sắc mặt Lục Vân biến đổi lớn như vậy? Điều huyền diệu này ngoại trừ bản thân chàng ra, không ai biết được. Lúc này, Lục Vân cặp môi mím chặt, thần sắc ngưng trọng, thân thể đang từ từ hạ xuống, từng bước, từng bước tới gần quang trì.
Trong khoảng khắc Lục Vân sắp chìm vào trong quang trì, trong không trung liền truyền tới thanh âm của người thần bí trước đó:
- Các hạ không suy nghĩ tới hậu quả hay sao? Cứ như vậy xông vào, lẽ nào không sợ mình đại nạn lâm đầu?
Lục Vân thản nhiên cười đáp:
- Chỗ càng hung hiểm, càng ẩn tàng nhiều huyền diệu. Ta đã tới đây rồi, há lại dễ dàng bỏ qua hay sao?
Người đó thở dài đáp:
- Các hạ không những tu vi kinh người, mà tính cách cũng vô cùng cứng cỏi. Chỉ có điều ta chỉ muốn nhắc nhở các hạ một chút, sau khi tiến vào, có lẽ ngươi sẽ tìm được vật mong muốn, nhưng cũng có thể khiến các hạ hối hận khi tới nơi này.
Lục Vân không chút nhúc nhích, vào thời khắc còn chưa chìm hẳn vào quang trì, điềm nhiên nói:
- Nếu như ngươi cũng không có cách nào khẳng định được, vậy việc gì phải coi xem vận mệnh của ta như thế nào?
Nói xong, cả người liền biến mất trong quang trì, bị quang mang dao động nuốt lấy.
Trong không trung, một luồng ám mang lóe sáng, xuất hiện một thân ảnh. Dưới sự chiếu sáng chói mắt của quang mang rực rỡ, chỉ thấy đạo nhân ảnh này lúc ẩn lúc hiện, ngoại trừ hai mắt lấp lóe lửa quỷ ma quái, căn bản không thể nhìn ra hình dáng thân thể như thế nào.
Chăm chú nhìn quang trì dưới chân, bóng đen thần bí này phát ra một trận cười âm lạnh, thấp giọng nói:
- Nếu đến cả nơi này cũng không làm gì được ngươi, vậy ta sẽ không tới phiền nhiễu ngươi nữa.
Kỳ quái, bóng đen này là ai, vì sao lại nói nhưng lời như vậy?
Lúc này, một âm thanh lạ lùng đột nhiên truyền tới:
- Các hạ làm như vậy, không thấy trái với lương tri hay sao?
Bóng đen kinh hoàng, cảnh giác hét lớn:
- Ngươi là ai, mau ra đây?
Âm thanh đó bình tĩnh lặng yên hỏi:
- Các hạ nếu đã khuấy động huyền cơ của ngọn núi này, lẽ nào chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của ta hay sao?
Bóng đen vừa kinh vừa giận hét:
- Không thể nào, không thể như vậy được, ngươi lừa ta!
Thanh âm đó đáp lời:
- Việc của thế gian, có điều gì là không thể? Thái Âm Tế Nhật ngàn đời khó thấy, nhưng giờ cũng đã xuất hiện, ta ở nơi này há lại kỳ quái sao?
Bóng đen xoay một vòng, vừa lưu ý động tĩnh bốn phía, vừa phủ nhận nói:
- Không thể nào, ngươi lừa ta. Theo truyền thuyết, ngọn núi này tuyệt không có sinh linh, là một trong những nơi thần bí nhất thế gian, sao có thể xuất hiện sự tồn tại của ngươi được?
Âm thanh đó cười trào lộng, hỏi:
- Có gì là không thể, ngươi có thể đến được đây, ta sao lại không thể tới nơi này trước ngươi nhỉ?
Bóng đen lặng người rồi nghi ngờ hỏi:
- Điều này căn bản là không thể, ta rõ ràng cảm giác thấy khí tức của ngươi tuyệt đối không phải sinh linh, tình huống thế này sao xuất hiện được?
Âm thanh đó lạnh lùng cười, nói:
- Nếu ngươi quả thật có thể cảm nhận khí tức của ta, trước đó ngươi đã không khờ khạo như vậy.
Bóng đen có chút kinh hoàng, giận dữ hét:
- Ngươi rốt cuộc là ai, có bản lãnh thì mau ra đây.
Âm thanh đó thản nhiên lạnh lùng đáp:
- Không nên vội vã, ngươi đã rắp tâm hãm hại Lục Vân, vậy trước tiên hãy xem tình huống của hắn cái đã, có lẽ sẽ xuất hiện nhiều điều không ngờ tới đó.
Nói xong, quang trì đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một cơn xao động, thu hút mục quang của bóng đen.
Quan sát cẩn thận, chỉ thấy trong quang trì huyền quang lưu động, xuất hiện một dòng xoáy nhỏ, rất nhanh liền xoáy đã mở rộng ra, khiến cho cả quang trì chấn động kịch liệt, vô số quang mang nổi lên trên bề mặt, tổ hợp thành những cảnh tượng kỳ diệu. Những quang mang này giống như một chuỗi hình ảnh, không những có thể thấy được rõ ràng, mà càng thần kỳ hơn chúng biểu đạt ý nghĩa giống như ký ức trùng điệp, khiến người ta chỉ cần nhìn qua là thấy rõ.
Lẳng lặng nhìn biểu hiện phía trên bề mặt quang trì, bóng đen có chút giận dữ, hỏi:
- Làm sao lại như vậy, Lục Vân rõ ràng trong mình mang pháp quyết tà ác, đáng ra phải bị Long Đằng Vân Hãi nuốt lấy, cớ sao lại ra như vầy, vì sao?
Ngữ khí gay gắt, rõ ràng biểu hiện trên bề mặt quang trì đã khiến cho bóng đen bất ngờ cực kỳ.
Trong hư không, thanh âm đó lạnh lùng đáp:
- Muốn biết rất đơn giản, ngươi chỉ cần xuống dưới đó hẳn rõ ngay thôi.
Từ "thôi" vẫn còn vang vọng trong không trung, bỗng một luồng ánh sáng rực rỡ phá không xuất hiện phía trên bóng đen.
Đối mặt với công kích tới đột ngột như vậy, bóng đen giận dữ gầm thét như sấm, thân thể xoay tròn tại chỗ, hai tay đan vào nhau phát ra một luồng hào quang màu đen xoáy tròn, hình thành một đám hắc vân nghênh đón đòn tấn công này. Đồng thời trong nháy mắt bóng đen thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc quang nhận phá vỡ hắc vân, cả người hắn liền hóa thành một điểm sáng, biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Đòn tấn công sắc bén đó đánh vào khoảng không, bóng đen trong nháy mắt xuất hiện cách vị trí cũ mấy trượng, biến ra một luồng quỷ vụ, thăm dò xem đòn tấn công từ đâu mà tới.
- Đã muốn ta xuống dưới, vậy vì sao lại không hiện thân gặp mặt, chúng ta đánh một trận so cao thấp.
Giữa hư không, người thần bí cười ha hả, đáp:
- Đối phó với ngươi, ta đâu cần phải hiện thân, vẫn có thể khiến ngươi phải xuống dưới đó. Giờ thử đỡ tiếp đòn thứ hai của ta đây, xem ngươi tránh né thế nào.
Nói xong, trong hư không liền xuất hiện mười tám luồng quang nhận, phân chia bố trí thành ba tầng, tầng trong cùng là ba luồng quang nhận, từ ba phía tụ lại một điểm, tầng thứ hai có sáu luồng quang nhận phân chia ra thành sáu phương hướng, tầng thứ ba là chín luồng quang nhận, bao phủ cả bốn phương tám hướng. Như vậy ba tầng quang nhận hợp lại, mười tám luồng quang nhận kết lại phong bế không gian xung quanh.
Lần này, bóng đen phát hiện lúc này đã không còn kịp né tránh, đành hét lên một tiếng, cả luồng quỷ vụ đột nhiên bành trướng, tạo thành một kết giới màu đen, thẳng thắn tiếp đón lấy lượt công kích này.
Trong không trung, mười tám luồng quang nhận như tấm lưới, thu nhỏ lại, mạnh mẽ đánh thẳng vào kết giới màu đen, phát tán ra những bông hoa lửa chói mắt, chiếu sáng cả một vùng kết giới.
Tình hình này duy trì một thời gian, rồi sau khi kết giới bị phá vỡ, quang nhận tiếp tục lao tới. Vào lúc này, một đạo kết giới khác lại xuất hiện, ngăn cản quang nhận tiến tới.
Cứ như vậy, kết giới từng tầng từng tầng bị phá vỡ, rồi cứ tiếp tục xuất hiện. Khi quang nhận phá vỡ tầng kết giới cuối cùng, quang mang cũng đã ảm đạm, khi đánh tới thân thể của bóng đen dĩ nhiên không thể phát huy hết sự lợi hại.
Kêu thảm một tiếng, bóng đen căm hận nói:
- Đao quyết quả bá đạo, ta biết ngươi là ai rồi, ngươi nhớ cho kỹ, mối hận ngày hôm nay ta sẽ không quên!
Nói xong quỷ vụ tan đi, khí tức của bóng đen trở nên nhạt dần.
Trong hư không, âm thanh đó hừ giọng đáp:
- Sống chết do trời định, mỗi người đều có số phận của riêng mình. Hôm nay ta chỉ giáo huấn ngươi một chút, tuyệt không có ý muốn hủy diệt ngươi, nếu không vị tất ngươi đã chạy thoát được?
Không có trả lời, bóng đen đã đi khỏi rồi. Lâu sau đó, người thần bí cũng chưa thấy hiện thân, cả thạch động trở lại yên tĩnh như tờ.