Nhìn thấy Lục Vân ở trên không trung, lão già đó đôi mắt lộ ra ánh sáng tà đạo, giọng quái dị cất lên:
- Ngươi là ai, mau chóng xưng tên đi!
Lục Vân nghe thấy, đưa mắt nhìn về phía lão già đó, trong lòng lập tức chấn động, khẽ hô lên:
- Khống Tâm thuật khá lợi hại, không ngờ còn bá đạo hơn cả Nhiếp Hồn đại pháp, thật là hiếm thấy. Chỉ có điều, tuy Khống Tâm thuật của ngươi bá đạo nhưng chẳng có tác dụng gì đối với ta cả.
Lục Vân vừa nói vừa phiêu hốt hạ xuống, hệt như một làn khói màu xanh, khi gặp phải tầng lưới khí quỷ dị có hơi run lên, sau đó huyền diệu xuất hiện trước mặt mọi người.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, lão già giọng sắc bén rống lên:
- Nghịch đồ to gan, ngươi dám mạo phạm thần linh, nhất định sẽ bị thần linh nguyền rủa.
Lục Vân phớt lờ đáp lại:
- Thần linh, ở đâu? Lẽ nào ở trong chiếc kiệu kia.
Vừa hỏi Lục Vân vừa đột nhiên phát mạnh khí tức đang thu vào, tạo thành kình khí mạnh mẽ lao thẳng đến phía cửa chiếc kiệu.
Ngạc nhiên, giận dữ vô cùng, lão già đó kêu lên một tiếng kì quái, hai người khiêng kiệu ở phía trước cũng rướn người ra để ngăn lại kình khí mạnh mẽ của Lục Vân. Sau đó, thân hình lão già đó lắc lên, dùng thân pháp cổ quái kinh người bay đến trước mặt Lục Vân, ánh mắt lạnh như băng đăm đăm nhìn Lục Vân.
- Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc chắn ngươi là người dị tộc vùng Nam Hoang, hơn nữa lại biết sử dụng Khống Tâm thuật, nghĩ chắc hẳn cũng có lai lịch nhất định, chẳng hay ngươi từ đâu đến?
Lão già dị tộc đó giọng sinh sự nói:
- Ngươi nếu đã biết nơi đây là Nam Hoang, vậy cũng nên nhập gia tùy tục, hãy nói lai lịch của ngươi trước đi.
Thấy đối phương không muốn nói, Lục Vân cũng không thèm để ý, thân hình lắc lên bay thẳng đến phía chiếc kiệu.
Phát hiện được ý đồ của Lục Vân, lão già đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vừa lắc mình xuất hiện ngay trước chiếc kiệu, hai tay lão vừa múa lên có vẻ hỗn loạn không có trật tự, nhưng từng trận từng trận khí âm tà lại hội tụ từ bốn phía, theo sự khống chế của lão già tạo thành những đám mây cổ quái màu xám, tự động di chuyển truy tìm ngăn chặn lại Lục Vân đang lao tới.
Hành động của lão già khác hoàn toàn so với những người tu đạo nói chung, nhưng bí pháp lão thi triển lại có uy lực kinh người, cứng rắn ngăn Lục Vân ở khoảng cách một trượng.
Khẽ hô lên một tiếng, Lục Vân dừng lại, nhìn thấy những người khác đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hơi mơ hồ, giọng hơi trầm lại nói:
- Nam Hoang thần bí từ xưa đến giờ, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều các ngươi thân mang dị thuật, tại sao không nói rõ lai lịch.
Lão già đó hừ giọng đáp lại:
- Ngươi cũng không tồi, có thể không bị vu thuật của bổn vu sư chấn động cũng là một điều rất hiếm thấy.
Nghe thấy thất kinh, Lục Vân ngạc nhiên nói:
- Vu thuật? Các ngươi thuộc tộc Hắc Vu của Nam Hoang, đó cũng chính là thực lực ẩn đàng sau Huyền Phong môn chăng?
Ánh mắt lão già tỏ ra hơi bực tức, dường như lão cảm thấy hối hận vì sự mất đi Vô Tâm, vì vậy khi Lục Vân đề cập đến, lão không khỏi phẫn nộ nói:
- Câm miệng, ai là thực lực núp sau Huyền Phong môn, tên Lí Huyền Phong đó vốn không đáng.
Lục Vân cười lạnh một tiếng, phản bác lại:
- Thật sao? Nếu đã không xứng đáng, tại sao các ngươi còn phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, lại còn phái các vu sư trong tộc đi giúp đỡ bọn chúng?
Lão già phớt lờ đáp lại:
- Đó chẳng qua chỉ là việc trao đổi qua lại.
Lục Vân lặng đi, thấy sắc mặt lão không chút giả dối, không khỏi hỏi lại:
- Những lời này giải thích thế nào?
Lão già chần chừ một lúc rồi trầm giọng nói:
- Cho ngươi biết cũng được, nhưng trước hết ngươi hãy nói rõ lai lịch của ngươi đã.
Nghe vậy, Lục Vân cười cười, sau đó hơi tự phụ đáp lại:
- Nghe nói trong vu thuật có một môn gọi là Cửu U Nhiếp Hồn đại pháp, chỉ cần biết tên của đối phương là có thể đoạt được hồn phách của đối phương, đây là một bí pháp kì lạ cổ quái vô cùng, chẳng hay ta nói có sai không?
Sắc mặt lão già có chút biến đổi, lão tuyệt đối không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại:
- Ngươi sợ sao?
Lục Vân ngạo nghễ đáp:
- Khắp cùng trời cuối đất, có cái gì có thể khiến cho Lục Vân ta sợ được chứ?
Lão già kinh ngạc hô lên một tiếng, giọng ngạc nhiên nói:
- Lục Vân? Ngươi chính là người đạt được danh hiệu số một trong đại hội luận võ của lục viện, sau lại phản đối Dịch viên bỏ đi, một mình độc chiến thiên hạ?
Thản nhiên cười, Lục Vân đáp:
- Không sai, ta chính là Lục Vân đó đây. Bây giờ ngươi đã biết ta là ai, vậy hãy giải thích cho ta hay những lời ngươi nói ban nãy nghĩa là gì?
Ánh mắt lão già cổ quái nhìn Lục Vân, sau đó quay lại nhìn chiếc kiệu, chần chừ một hồi lâu mới trả lời:
- Về chuyện của Huyền Phong môn rất đơn giản, lúc đó Lí Trường Xuân đến Thập Vạn đại sơn ở Nam Hoang, vô tình đã giết chết một con rết ngàn năm, ứng với một truyền thuyết ở nơi đây của chúng ta, vì thế chúng ta đã coi hắn như một nhân vật đặc biệt, tiếp đãi hắn rất long trọng.
Sau này hắn dẫn Lí Huyền Phong đến, đó cũng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm, nói rằng muốn nhờ sức lực của chúng ta để thành lập nên Huyền Phong môn. Sự việc này vốn đã vi phạm tới những lời giáo huấn của tổ tông tộc chúng ta. Nhưng sau khi ta gặp Vô Tâm, liền phát hiện hắn chính là mệnh vận chi thược (chìa khóa vận mệnh) trong truyền thuyết, chính là nhân vật quan trọng nhất không thể thiếu được để khai mở Thái Âm Tế Nhật.
Vì vậy, lúc đó ta đã chấp nhận yêu cầu của Lí Trường Xuân, nhưng không hề cho hắn biết nguyên nhân thật sự của nó, vì thế mà đến nay hắn cũng vẫn chưa biết rõ sự thành lập của Huyền Phong môn, chẳng qua chỉ là một nước cờ của ta mà thôi. Ta phái người giúp đỡ hắn cũng còn có mục đích khác.
Lục Vân hơi bất ngờ, thật không nghĩ được câu chuyện đằng sau của Huyền Phong môn lại là như vậy, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc. Nghĩ đến trận chiến ngày hôm qua, Lục Vân tuy không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, nhưng Vô Tâm tranh giành thiên hạ, lại muốn so bì quyết tâm với trời cao, xem ra thật là nực cười, thật sự là không biết còn tốt, biết rồi lại khiến người ta có cảm giác như bị đất trời trêu chọc.
- Mục đích, mục đích gì vậy, rốt cuộc thân phận của ngươi như thế nào?
Lão già lạnh lùng nhìn chàng, cảnh giác đáp lời:
- Mục đích gì thì ngươi cũng không cần phải biết, còn về thân phận của ta, lúc này không thể nói cho ngươi biết được.
Lục Vân hơi cau mày lại, liếc nhìn chiếc kiệu không chút động tĩnh, hỏi tiếp:
- Nguyên nhân vì chiếc kiệu đó, hay có người không cho phép ngươi nói ra lai lịch của mình?
Lão già vẻ mặt phẫn nộ, đang định mở miệng chửi rủa một trận, nhưng đúng lúc đó sắc mặt lão lại biến đổi, dường như xuất hiện điều bất ngờ gì đó, hơi chần chừ một lúc sau đó mới lặng lẽ dẫn sáu người kia đi, biến mất trong những lùm cây.
Trong lòng Lục Vân khó hiểu, nhưng lại đoán được vài phần, chàng liền nói với chiếc kiệu:
- Nếu như ngươi đã sai họ đi rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta, các hạ hãy nói xem các hạ từ đâu đến.
Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ chiếc kiệu màu đen, chỉ nghe ra một giọng nói ôn nhu hấp dẫn kinh động lòng người:
- Nghe nói Lục Vân là bậc kì tài trong thiên hạ, thân mang đủ pháp quyết chánh tà, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Vân hơi biến đổi, cảm thấy rất kinh ngạc về thân phận của người trong chiếc kiệu. Vốn trong tưởng tượng của chàng, ngồi bên trong chiếc kiệu đó phải là một người vô cùng thần bí, có bản lĩnh lợi hại kinh người đến mức bá chủ một phương. Nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói của một người con gái yêu kiều duyên dáng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chàng.
Chăm chú nhìn vào cửa của chiếc kiệu, Lục Vân trầm giọng nói:
- Ngươi là ai, có quan hệ gì với những người vừa nãy?
Người phụ nữ trong kiệu điềm nhiên đáp:
- Ta đương nhiên là chủ nhân của bọn họ, nếu không làm sao có thể sai khiến họ đi được. Còn về thân phận của ta, có thể ngươi đã từng nghe nói rồi, nhưng ta lại không muốn nói cho ngươi biết.
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, giọng nói không chút thiện cảm cất lên:
- Ngươi không sợ ta sẽ phá vỡ chiếc kiệu của ngươi sao?
Người phụ nữ trong kiệu giọng nói bình thường, không chút vội vã chầm chậm đáp lại:
- Sợ hay không sợ thì ngươi phải thử xong ta mới biết, còn về việc thành công hay không còn phải xem khoảng cách hơn thua giữa chúng ta như thế nào. Nếu như ta nói nghĩ đến ngươi, muốn mời ngươi đến nói chuyện, không biết ngươi có can đảm đến không?
Cười tà dị một tiếng, Lục Vân đột nhiên dường như trở nên người khác, miệng cười đáp lại:
- Nếu như ta trả lời là đồng ý thì không biết trong khoảng cách ngắn ngủi hai trượng này liệu có cạm bẫy gì không?
Người phụ nữ trong kiệu im lặng một lúc, giọng hơi lạnh lùng nói:
- Theo truyền thuyết, ngươi không sợ trời đất, lúc này ngươi thể hiện điều đó là tốt nhất, ta cũng muốn xem một chút.
Khuôn mặt Lục Vân không ngưng nụ cười, tà dị cười nói:
- Như vậy ta hẳn cung kính không bằng tuân mệnh.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, Lục Vân luôn thu liễm khí tức của mình, tuyệt đối không vì tu vi của chàng mạnh mẽ đến mức cực điểm mà tính cách có quá nhiều biến đổi. Đối với Lục Vân, che giấu mãi mãi là vũ khí phòng vệ tốt nhất, do đó nếu như không cần thiết, chàng sẽ không dễ dàng thể hiện.
Từng bước từng bước tiến gần, Lục Vân đi với tốc độ không nhanh không chậm, miệng khẽ nói:
- Vùng núi hoang dã, trên đường gặp mĩ nhân, ngăn cách bằng một tấm vải đen, hỏi con đường phía trước, thị phi ân oán, mọi vướng mắc bao thế hệ ngày nào mới bình an? Nhìn những đám mây trắng nơi chân trời, đang trôi lơ lửng tùy ý, hỏi cây xanh trên núi, năm tháng không có dấu tích gì . Tất cả đều do tâm, không liên quan đến trời đất, chỉ có gió nhẹ thổi qua, ai người than thở, những việc cũ giống như mây khói, mộng cũ như mưa.
Ý thơ nhàn nhạt thuật lại chút li kì, biểu hiện của Lục Vân lúc này thật khó làm cho người ta tin tưởng.
Trong chiếc kiệu màu đen, giọng nói của người phụ nữ hơi có chút biến chuyển, cất tiếng chất vấn:
- Lục Vân, những lời ngươi nói có ý nghĩa gì?
Lục Vân dừng lại ở trước cửa chiếc kiệu, cười một cách tà dị:
- Ý tứ của những điều đó rất đơn giản, chính là muốn làm cho ngươi nghe không hiểu sau đó phải cất tiếng hỏi lại.
Người phụ nữ trong chiếc kiệu mơ hồ không hiểu, hỏi tiếp:
- Ngươi có dụng ý gì vậy, lẽ nào muốn cố ý làm ta phân tâm?
Lục Vân không đáp lại mà hỏi ngược:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Còn đang nói tay phải đã phất nhẹ, một luồng kình khí vô hình đã cuộn tròn tấm vải làm cửa kiệu, định mở ra để nhìn thấy chân diện mục của người thần bí bên trong.
- Lục Vân, ngươi quá sốt ruột đó.
Theo sự vang vọng của câu nói đó, tấm vải làm cửa kiệu xuất hiện một luồng hào quang màu nâu, một con thú kì lạ xuất hiện trên tấm vải, mở miệng thôn tính toàn bộ luồng kình khí Lục Vân phát ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Lục Vân cảm thấy hơi nặng nề, chậm rãi bước lên phía trước một bước, từ từ thò tay mở tấm vải ra. Lúc này, cử động của Lục Vân có chút hơi nặng nề, từ đó có thể thấy rằng, chàng rất cảnh giác với người thần bí này.
Tuy nhiên đúng lúc tay chàng sắp tiếp xúc với tấm vải đen làm cửa kiệu đó, tấm vải ngăn che chân diện mục thật sự bất ngờ gạt qua một bên, từ trong xuất hiện một bóng người khom lưng bước ra, khiến Lục Vân kinh ngạc lùi lại phía sau ba thước, khuôn mặt lộ ra tâm trạng phức tạp.
Đứng mỉm cười, một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc trang phục kiểu dị tộc đang nhìn Lục Vân, ánh mắt rạng ngời phảng phất như một đầm nước, khiến cho người khác không thể tự chủ mà mất cả hồn vía.
Né tránh ánh mắt của nàng ta, trong lòng Lục Vân ngầm cảm thấy kinh ngạc, thiếu nữ trước mặt rất tà môn, cho dù với tu vi của mình không ngờ lại có cảm giác mê đắm. Rốt cuộc cô gái này là ai, tại sao lại quỷ dị như vậy?
Tình hình này cứ tiếp tục giằng co như vậy khiến Long Hồn không hiểu. Lục Vân làm vậy với mục đích gì, tại sao chàng lại giả cách xem xét ở mặt ngoài của kết giới ánh sáng, ý đồ thực là vì cái gì?
Long Hồn còn đang suy tư, kết giới ánh sáng vốn yên tĩnh đã bắt đầu xuất hiện biến hóa. Tần suất chuyển biến bốn màu của nó rõ ràng ngày càng cao hơn. Đồng thời, ánh sáng bốn phía đều hội tụ vào giữa hình thành một tầng mây sáng bốn màu, mờ hiện trên kết giới ánh sáng, mơ hồ có sự tấn công vào bề mặt của đóa hoa kỳ lạ sáu màu đáng ngờ.
Nhìn thấy sự biến hóa của kết giới ánh sáng, Long Hồn ở giữa không trung rất hứng thú, nó cảm giác được thời khắc mấu chốt sắp đến. Còn trên mặt đất, tốc độ di động Lục Vân cao đến mức không biết được, vận tốc của thân thể càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, khi tốc độ đạt tới cực hạn thì đóa hoa sáu màu của Lục Mang Tinh trận đột nhiên bộc phát ra luồng hào quang rực rỡ, đang từ hình phẳng lại chuyển thành hình ba chiều giống như được kéo giãn thêm một chiều, chớp mắt đã bay đi hơn trăm trượng.
Thân ảnh Lục Vân ngay khi tinh trận bộc phát đã bay lên trời nhanh như chớp. Bốn phía, các làn sáng sáu màu giống như những dải ánh sáng giao nhau tại một điểm dưới chân chàng tạo nên một đài sen sáu màu, trên đài phát ra dải ánh sáng sáu màu bảo vệ Lục Vân một cách vững chãi.
Trên mặt đất, Lục Mang Tinh trận lóe mãi không thôi hình thành một bó ánh sáng rất chói mắt giống như một con rồng bay nhỏ dài cứ bay lòng vòng bốn phía. Bên trong tinh trận, hình thái cực bát quái vốn lúc mờ lúc tỏ lúc này đã trở nên sáng tỏ nhưng lại không phóng lên trên, mà ngược lại còn hạ thấp xuống cho đến khi gần sát với kết giới ánh sáng thì đồ án hữu hình hóa thành lưỡi lửa ánh sáng lập lòa không có hình dạng, nhẹ nhàng áp xuống dưới.
Lúc đó, thời gian dường như ngưng đọng lại. Ngay khi lưỡi lửa ánh sáng hình thành từ đồ án bát quái chạm vào kết giới ánh sáng, chấn động cực lớn lập tức xuất hiện, toàn bộ mặt đất bị rung lên, vô số hoa lửa tung bay bốn phía, mù mịt sương khói cùng với tiếng sấm điếc tai.
Việc chuyển từ mạnh sang yếu làm cho cảnh tượng này cứ giằng co hồi lâu. Cuối cùng, khi cả hai đã bình thường trở lại, Lục Mang Tinh trận lại xuất hiện như cũ nhưng sắc thái có phần ảm đạm. Mặt ngoài của kết giới ánh sáng cũng không có vết tích gì nhưng mây sáng bốn màu trong kết giới đã phân tán ra bốn phía, rõ ràng là đã bị tấn công mạnh mẽ.
Giữa không trung, Lục Vân đứng ngạo nghễ. Khi lưỡi lửa ánh sáng của bát quái hơn thua với kết giới ánh sáng, bên ngoài thân Lục Vân chợt lóe ánh sáng kỳ lạ, vô số hoa sáng ngưng tụ thành một bóng người chọn đúng thời cơ bay thẳng xuống mặt đất mà đi. Bóng sáng này thật ra chính là phân thân ý thức của Lục Vân được phân ra, chứa đựng sức mạnh và trí tuệ, hơn nữa, còn có liên hệ mật thiết với bản thể của chàng.
Chọn đúng thời cơ này, Lục Vân đã tính toán rất kỹ mới quyết định. Chàng bố trí Lục Mang Tinh trận là có dụng ý tính toán sử dụng khí Âm, Dương, Phật, Đạo, Quỷ, Ma sáu khí trên mình để hấp thu các loại linh khí xung quanh, rồi dung hợp lại thành một sức mạnh phù hợp để đối kháng với sức phòng ngự của kết giới ánh sáng, nhằm triệt tiêu các trở lực.
Mục đích chuyện này rất đơn giản, bề ngoài là giảm đi sức phòng ngự của kết giới ánh sáng, nhưng thật ra là hành động chuẩn bị để xuyên qua. Trên thực tế, hành động này của Lục Vân đã có hiệu quả, vì khi phân thân ý thức của chàng tiếp xúc vào vách sáng thì lực cản rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Nguyên nhân việc giảm trở lực này rất đơn giản, Lục Mang Tinh trận hàm chứa hai khí âm dương, hai lực hiền hòa cao quý Phật Đạo, hai khí âm trầm tà quái Quỷ Ma. Khi giao phong kịch liệt với kết giới ánh sáng, các khí cùng loại với hai khí âm dương sẽ triệt tiêu lẫn nhau một ít, hai lực hiền hòa cao quý Phật Đạo đối kháng với luồng địa khí được phong ấn bên trong, khí tà ác âm lạnh đối chọi với hàn khí. Cuối cùng chỉ còn có luồng khí tức cổ quái mới chính là vấn đề mà Lục Vân cần phải ứng phó.
Nhờ đại bộ phận lực cản đã mất đi, phân thân ý thức của Lục Vân rất dễ dàng đi vào tầng bên trong của kết giới ánh sáng. Trong khi đó, kết giới ánh sáng hay còn gọi là phong ấn này cũng lại do năm khí không cùng loại hợp thành. Khi phân thân ý thức của Lục Vân đi xuyên qua tầng kết giới ánh sáng này thì hóa thành một đám mây khí bảy màu, ngưng tụ thành một điểm sáng, tốc độ di chuyển hầu như không nhận thấy được, cứ từng bước từng bước tiến gần vào trong.
Nhìn từ bên ngoài, ít nhất là theo góc nhìn của Long Hồn, phân thân ý thức đó đột nhiên thu nhỏ lại rồi sau đó biến mất. Nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ, chuyện này không đơn giản như vậy. Ý thức đã hóa thành điểm sáng nhưng nhất cử nhất động trên đường di chuyển đều thể hiện rõ trong não của chàng. Lúc này chính là lúc đang gian nan tiến tới.
Trước mắt, phân thân ý thức của Lục Vân đã gặp phải tuyến phòng ngự cuối cùng bên trong kết giới ánh sáng. Cả hai đang bài xích lẫn nhau. Trong não Lục Vân thấy rõ vô số hoa lửa thật nhỏ lấp loáng di chuyển hình thành khung cảnh thật chói mắt.
Phát hiện thấy lực cản quá lớn, Lục Vân không mạnh bạo đột phá mà chỉ điều chỉnh tần suất của khí tức bản thân, vừa thử vừa tìm kiếm để từng bước đến gần. Quá trình này nói thì thật dễ nhưng thật ra lại rất phức tạp. Loại biến hóa này rất tinh vi, tìm trong cả vạn mới được một nên cực kỳ khó khăn để tìm ra. Nhưng Lục Vân lại không hề đầu hàng, chàng muốn tìm thấy cơ hội dù hầu như rất nhỏ bé.
Thời gian xảy ra hoàn cảnh đặc biệt này chầm chậm trôi qua lại làm người ta nhanh chóng cảm thấy lo lắng. Lúc này, Lục Vân như đứng yên giữa không gian nhưng ý thức trong não lại có vận tốc cao độ khi đối mặt với không gian bên trong kết giới ánh sáng cũng có tần suất tăng lên vô số lần. Vì vậy, Lục Vân cảm nhận biến hóa đến hàng ngàn hàng vạn, mỗi thay đổi dù rất nhỏ cũng gây nên những phản ứng to lớn trong não của chàng.
Trong tình huống như vậy, Lục Vân rất khó xác định được thời gian trôi qua. Bởi vì chàng đang đi tìm điểm đột phá để điều chỉnh tần suất bản thân tương ứng nên không quan tâm đến vấn đề thời gian.
Vừa xuyên qua được kết giới ánh sáng, ý thức của Lục Vân liền tiến vào một lĩnh vực khác. Khi đã vào trong, điểm sáng liền trở lại hình dạng của Lục Vân quan sát bốn phía, còn ngửng đầu nhìn lên bên trên. Cả hai Lục Vân nhìn nhau qua một tầng kết giới ánh sáng, lần lượt trên mặt xuất hiện nét cười cười nhàn nhạt.
Quay mặt đi, Lục Vân bên trong kết giới ánh sáng bắt đầu dò xét động tĩnh bốn phía. Đầu tiên, sử dụng mắt thường quan sát chàng phát hiện dưới chân là một cái hồ nước, mặt hồ rộng cỡ chừng hai ba trăm trượng, nước hồ xanh đen nhưng mờ thấy ánh xanh nổi lên, rõ ràng là do lâu năm không có ánh mặt trời. Ngoại trừ những chuyện đó ra, Lục Vân còn nhận thấy toàn hồ chết lặng, không cảm thấy được một chút sinh khí làm cho người ta cảm giác sợ sệt không hiểu rõ.
Lục Vân hiểu rõ trong lòng, đó chỉ có khí tức của U Minh Ma Long mới có dạng một sanh vật tồn tại mạnh mẽ như vậy, tất nhiên không hiểu còn loại sinh mệnh nào khác. Nhưng vì sao Ma Long lại ở nơi này, lại sinh tồn như thế nào, vì sao bị Vân Chi Pháp giới phong ấn?
Lúc này, ý niệm đó chỉ lóe lên trong đầu của Lục Vân rồi thôi vì căn bản chàng không quan tâm lo lắng. Trong mắt chàng chỉ một mực tìm kiếm còn có bí ẩn gì ở nơi đây để có thể giúp chàng đi vào Vân Chi Pháp giới.
Sử dụng mắt thường quan sát gần như chỉ cho biết có vậy nên Lục Vân hơi nhắm mắt lại, bắt đầu phát ra Ý Niệm Thần Ba cẩn thận dò xét toàn diện. Giây lát, Ý Niệm Thần Ba vận chuyển rất nhanh đã có tin tức phản hồi giúp cho Lục Vân hiểu được không ít sự tình.
Thứ nhất, U Minh Ma Long đang ẩn thân trong Hắc Long đàm hiện còn ẩn mình bất động. Thứ hai, nước trong Hắc Long đàm phát ra khí quỷ dị có sức mạnh làm tan rã vạn vật nên trên bề mặt không có một sanh mệnh nào. Thứ ba, bên trong kết giới phong ấn có một luồng khí thế rất mạnh mẽ, cuồn cuộn liên tục không ngừng thổi xuống mặt hồ nhưng khi qua khỏi mặt hồ liền tụ lại một chỗ để trói chặt U Minh Ma Long.
Hiểu được điều này, Lục Vân bắt đầu dồn sức vào cẩn thận thăm dò và phân tích luồng khí mạnh mẽ đó. Cuối cùng, Lục Vân kinh ngạc phát hiện luồng khí đó chính là nguồn gốc các loại khí hình thành kết giới ánh sáng, rất là thần bí. Đối với mặt ngoài của kết giới ánh sáng, khí đó không có biểu hiện rõ ràng nào nhưng vì sao ở bên trong kết giới ánh sáng, luồng khí này lại có biểu hiện đặc tính rõ ràng khác đi.
Suy tư mãi vấn đề này, Lục Vân gia tăng dò xét nhưng cuối cùng cũng không hiểu rõ được, chỉ thấy được một điểm đúng là luồng khí đó trói buộc được U Minh Ma Long.
Nói cách khác, phong ấn của Vân Chi Pháp giới thật ra chủ yếu tập trung trong luồng khí này, sử dụng nó để khống chế mọi thứ, còn bốn luồng khí kia chỉ có tác dụng phòng ngự mà thôi, không có tính tấn công mạnh lắm.
Ngừng suy nghĩ, Lục Vân ngắm nhìn mặt hồ xanh đen tự nói :"Khí này thật là mạnh mẽ, nhưng nó được sinh ra như thế nào, vì sao ở trong này cũng không tìm được căn nguyên của nó? Chẳng lẽ nó là từ bên ngoài xuyên qua tầng kết giới ánh sáng này rồi sau đó biến đổi chỉ để hình thành nên dạng như vậy? Nếu đúng là như vậy, vì sao ta không phát hiện được chút gì ở bên ngoài, chẳng lẽ là bởi vì …" Nói đến đó Lục Vân đột nhiên ngừng lại, ngửng đầu nhìn kết giới ánh sáng, trong mắt lóe lên thâm ý nào đó.
Bất động quan sát một chút, Lục Vân nhẹ giọng nói:
- Nếu đúng là như vậy, chuyến đi này của ta thật là uổng phí. Nhưng mà cũng tốt, ít ra ta cũng biết ít nhiều sự tình, làm rõ nhiều suy đoán.
Nói rồi hào quang toàn thân lóe lên, khí thế Lục Vân bộc phát, toàn thân bay lên trên hóa thành một luồng sáng biến mất trong kết giới ánh sáng.
Lúc này, Lục Vân đã phát hiện tình huống này có lưu lại cũng vô ích nên chọn rời đi. Nhưng trước khi rời đi, chàng lại bỏ qua một chuyện.
Liền đó, khí thế toàn thân Lục Vân bộc phát tựa như một quả cầu ánh sáng phát nổ tạo nên chấn động cực mạnh trong kết giới. Nhưng bốn phía khí lưu nhanh chóng khuếch tán mà không có hiển thị bên ngoài, chỉ một thoáng sau khi chấn động liền bị tầng ánh sáng bốn màu thu về, trong chốc lát lại trở về tình trạng như cũ.
Chuyện này tựa hồ không có gì đặc biệt, chỉ có thể nói phòng ngự bên trong kết giới tương đối ổn định. Nhưng Lục Vân lại không biết được, hào quang bốn màu đó hoàn toàn không bao phủ luồng khí rất mạnh mẽ mà chàng phát hiện được.
Ra khỏi kết giới, phân thân ý thức của Lục Vân liền quay lại bản thể, đem mọi tin tức phối hợp lại bên trong não. Đến lúc này, vẻ cười cười trên khuôn mặt Lục Vân mất đi, chỉ còn thần sắc trầm trọng xuất hiện.
Đang trên không trung, Long Hồn chăm chú nhìn vẻ mặt chàng, thấy bộ dạng như vậy không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, tin tức tìm được như thế nào, nhìn bộ dạng ngươi hình như có chút gì đó không ổn đó?
- Mọi chuyện hôm nay nói ra có phần ly kỳ. Có lẽ là ta sơ ý, cũng có khả năng là phòng ngự của Vân Chi Pháp giới được xây dựng quá tốt, làm cho ta xoay vòng vòng cuối cùng lại quay về chỗ này.
Long Hồn kinh sợ nói :
- Ý ngươi muốn nói là mất cả nửa ngày cũng không thu hoạch được gì sao?
Lục Vân lắc đầu nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Không phải là không thu được gì, nhưng gặp Hắc Long đàm đó rồi ta chỉ còn cách rời đi mà thôi. Trước đây ta luôn nghĩ chỉ cần tìm thấy vị trí của Hắc Long đàm sẽ dễ dàng tìm ra lối vào Vân Chi Pháp giới. Nhưng hiện tại mà nói, ta đi đến đây mới hiểu được đường vào và Hắc Long đàm không hề có quan hệ trực tiếp nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn thấy Lục Vân ở trên không trung, lão già đó đôi mắt lộ ra ánh sáng tà đạo, giọng quái dị cất lên:
- Ngươi là ai, mau chóng xưng tên đi!
Lục Vân nghe thấy, đưa mắt nhìn về phía lão già đó, trong lòng lập tức chấn động, khẽ hô lên:
- Khống Tâm thuật khá lợi hại, không ngờ còn bá đạo hơn cả Nhiếp Hồn đại pháp, thật là hiếm thấy. Chỉ có điều, tuy Khống Tâm thuật của ngươi bá đạo nhưng chẳng có tác dụng gì đối với ta cả.
Lục Vân vừa nói vừa phiêu hốt hạ xuống, hệt như một làn khói màu xanh, khi gặp phải tầng lưới khí quỷ dị có hơi run lên, sau đó huyền diệu xuất hiện trước mặt mọi người.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, lão già giọng sắc bén rống lên:
- Nghịch đồ to gan, ngươi dám mạo phạm thần linh, nhất định sẽ bị thần linh nguyền rủa.
Lục Vân phớt lờ đáp lại:
- Thần linh, ở đâu? Lẽ nào ở trong chiếc kiệu kia.
Vừa hỏi Lục Vân vừa đột nhiên phát mạnh khí tức đang thu vào, tạo thành kình khí mạnh mẽ lao thẳng đến phía cửa chiếc kiệu.
Ngạc nhiên, giận dữ vô cùng, lão già đó kêu lên một tiếng kì quái, hai người khiêng kiệu ở phía trước cũng rướn người ra để ngăn lại kình khí mạnh mẽ của Lục Vân. Sau đó, thân hình lão già đó lắc lên, dùng thân pháp cổ quái kinh người bay đến trước mặt Lục Vân, ánh mắt lạnh như băng đăm đăm nhìn Lục Vân.
- Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc chắn ngươi là người dị tộc vùng Nam Hoang, hơn nữa lại biết sử dụng Khống Tâm thuật, nghĩ chắc hẳn cũng có lai lịch nhất định, chẳng hay ngươi từ đâu đến?
Lão già dị tộc đó giọng sinh sự nói:
- Ngươi nếu đã biết nơi đây là Nam Hoang, vậy cũng nên nhập gia tùy tục, hãy nói lai lịch của ngươi trước đi.
Thấy đối phương không muốn nói, Lục Vân cũng không thèm để ý, thân hình lắc lên bay thẳng đến phía chiếc kiệu.
Phát hiện được ý đồ của Lục Vân, lão già đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vừa lắc mình xuất hiện ngay trước chiếc kiệu, hai tay lão vừa múa lên có vẻ hỗn loạn không có trật tự, nhưng từng trận từng trận khí âm tà lại hội tụ từ bốn phía, theo sự khống chế của lão già tạo thành những đám mây cổ quái màu xám, tự động di chuyển truy tìm ngăn chặn lại Lục Vân đang lao tới.
Hành động của lão già khác hoàn toàn so với những người tu đạo nói chung, nhưng bí pháp lão thi triển lại có uy lực kinh người, cứng rắn ngăn Lục Vân ở khoảng cách một trượng.
Khẽ hô lên một tiếng, Lục Vân dừng lại, nhìn thấy những người khác đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hơi mơ hồ, giọng hơi trầm lại nói:
- Nam Hoang thần bí từ xưa đến giờ, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều các ngươi thân mang dị thuật, tại sao không nói rõ lai lịch.
Lão già đó hừ giọng đáp lại:
- Ngươi cũng không tồi, có thể không bị vu thuật của bổn vu sư chấn động cũng là một điều rất hiếm thấy.
Nghe thấy thất kinh, Lục Vân ngạc nhiên nói:
- Vu thuật? Các ngươi thuộc tộc Hắc Vu của Nam Hoang, đó cũng chính là thực lực ẩn đàng sau Huyền Phong môn chăng?
Ánh mắt lão già tỏ ra hơi bực tức, dường như lão cảm thấy hối hận vì sự mất đi Vô Tâm, vì vậy khi Lục Vân đề cập đến, lão không khỏi phẫn nộ nói:
- Câm miệng, ai là thực lực núp sau Huyền Phong môn, tên Lí Huyền Phong đó vốn không đáng.
Lục Vân cười lạnh một tiếng, phản bác lại:
- Thật sao? Nếu đã không xứng đáng, tại sao các ngươi còn phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, lại còn phái các vu sư trong tộc đi giúp đỡ bọn chúng?
Lão già phớt lờ đáp lại:
- Đó chẳng qua chỉ là việc trao đổi qua lại.
Lục Vân lặng đi, thấy sắc mặt lão không chút giả dối, không khỏi hỏi lại:
- Những lời này giải thích thế nào?
Lão già chần chừ một lúc rồi trầm giọng nói:
- Cho ngươi biết cũng được, nhưng trước hết ngươi hãy nói rõ lai lịch của ngươi đã.
Nghe vậy, Lục Vân cười cười, sau đó hơi tự phụ đáp lại:
- Nghe nói trong vu thuật có một môn gọi là Cửu U Nhiếp Hồn đại pháp, chỉ cần biết tên của đối phương là có thể đoạt được hồn phách của đối phương, đây là một bí pháp kì lạ cổ quái vô cùng, chẳng hay ta nói có sai không?
Sắc mặt lão già có chút biến đổi, lão tuyệt đối không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại:
- Ngươi sợ sao?
Lục Vân ngạo nghễ đáp:
- Khắp cùng trời cuối đất, có cái gì có thể khiến cho Lục Vân ta sợ được chứ?
Lão già kinh ngạc hô lên một tiếng, giọng ngạc nhiên nói:
- Lục Vân? Ngươi chính là người đạt được danh hiệu số một trong đại hội luận võ của lục viện, sau lại phản đối Dịch viên bỏ đi, một mình độc chiến thiên hạ?
Thản nhiên cười, Lục Vân đáp:
- Không sai, ta chính là Lục Vân đó đây. Bây giờ ngươi đã biết ta là ai, vậy hãy giải thích cho ta hay những lời ngươi nói ban nãy nghĩa là gì?
Ánh mắt lão già cổ quái nhìn Lục Vân, sau đó quay lại nhìn chiếc kiệu, chần chừ một hồi lâu mới trả lời:
- Về chuyện của Huyền Phong môn rất đơn giản, lúc đó Lí Trường Xuân đến Thập Vạn đại sơn ở Nam Hoang, vô tình đã giết chết một con rết ngàn năm, ứng với một truyền thuyết ở nơi đây của chúng ta, vì thế chúng ta đã coi hắn như một nhân vật đặc biệt, tiếp đãi hắn rất long trọng.
Sau này hắn dẫn Lí Huyền Phong đến, đó cũng chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm, nói rằng muốn nhờ sức lực của chúng ta để thành lập nên Huyền Phong môn. Sự việc này vốn đã vi phạm tới những lời giáo huấn của tổ tông tộc chúng ta. Nhưng sau khi ta gặp Vô Tâm, liền phát hiện hắn chính là mệnh vận chi thược (chìa khóa vận mệnh) trong truyền thuyết, chính là nhân vật quan trọng nhất không thể thiếu được để khai mở Thái Âm Tế Nhật.
Vì vậy, lúc đó ta đã chấp nhận yêu cầu của Lí Trường Xuân, nhưng không hề cho hắn biết nguyên nhân thật sự của nó, vì thế mà đến nay hắn cũng vẫn chưa biết rõ sự thành lập của Huyền Phong môn, chẳng qua chỉ là một nước cờ của ta mà thôi. Ta phái người giúp đỡ hắn cũng còn có mục đích khác.
Lục Vân hơi bất ngờ, thật không nghĩ được câu chuyện đằng sau của Huyền Phong môn lại là như vậy, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc. Nghĩ đến trận chiến ngày hôm qua, Lục Vân tuy không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, nhưng Vô Tâm tranh giành thiên hạ, lại muốn so bì quyết tâm với trời cao, xem ra thật là nực cười, thật sự là không biết còn tốt, biết rồi lại khiến người ta có cảm giác như bị đất trời trêu chọc.
- Mục đích, mục đích gì vậy, rốt cuộc thân phận của ngươi như thế nào?
Lão già lạnh lùng nhìn chàng, cảnh giác đáp lời:
- Mục đích gì thì ngươi cũng không cần phải biết, còn về thân phận của ta, lúc này không thể nói cho ngươi biết được.
Lục Vân hơi cau mày lại, liếc nhìn chiếc kiệu không chút động tĩnh, hỏi tiếp:
- Nguyên nhân vì chiếc kiệu đó, hay có người không cho phép ngươi nói ra lai lịch của mình?
Lão già vẻ mặt phẫn nộ, đang định mở miệng chửi rủa một trận, nhưng đúng lúc đó sắc mặt lão lại biến đổi, dường như xuất hiện điều bất ngờ gì đó, hơi chần chừ một lúc sau đó mới lặng lẽ dẫn sáu người kia đi, biến mất trong những lùm cây.
Trong lòng Lục Vân khó hiểu, nhưng lại đoán được vài phần, chàng liền nói với chiếc kiệu:
- Nếu như ngươi đã sai họ đi rồi, ở đây chỉ còn hai chúng ta, các hạ hãy nói xem các hạ từ đâu đến.
Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ chiếc kiệu màu đen, chỉ nghe ra một giọng nói ôn nhu hấp dẫn kinh động lòng người:
- Nghe nói Lục Vân là bậc kì tài trong thiên hạ, thân mang đủ pháp quyết chánh tà, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Vân hơi biến đổi, cảm thấy rất kinh ngạc về thân phận của người trong chiếc kiệu. Vốn trong tưởng tượng của chàng, ngồi bên trong chiếc kiệu đó phải là một người vô cùng thần bí, có bản lĩnh lợi hại kinh người đến mức bá chủ một phương. Nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói của một người con gái yêu kiều duyên dáng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chàng.
Chăm chú nhìn vào cửa của chiếc kiệu, Lục Vân trầm giọng nói:
- Ngươi là ai, có quan hệ gì với những người vừa nãy?
Người phụ nữ trong kiệu điềm nhiên đáp:
- Ta đương nhiên là chủ nhân của bọn họ, nếu không làm sao có thể sai khiến họ đi được. Còn về thân phận của ta, có thể ngươi đã từng nghe nói rồi, nhưng ta lại không muốn nói cho ngươi biết.
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, giọng nói không chút thiện cảm cất lên:
- Ngươi không sợ ta sẽ phá vỡ chiếc kiệu của ngươi sao?
Người phụ nữ trong kiệu giọng nói bình thường, không chút vội vã chầm chậm đáp lại:
- Sợ hay không sợ thì ngươi phải thử xong ta mới biết, còn về việc thành công hay không còn phải xem khoảng cách hơn thua giữa chúng ta như thế nào. Nếu như ta nói nghĩ đến ngươi, muốn mời ngươi đến nói chuyện, không biết ngươi có can đảm đến không?
Cười tà dị một tiếng, Lục Vân đột nhiên dường như trở nên người khác, miệng cười đáp lại:
- Nếu như ta trả lời là đồng ý thì không biết trong khoảng cách ngắn ngủi hai trượng này liệu có cạm bẫy gì không?
Người phụ nữ trong kiệu im lặng một lúc, giọng hơi lạnh lùng nói:
- Theo truyền thuyết, ngươi không sợ trời đất, lúc này ngươi thể hiện điều đó là tốt nhất, ta cũng muốn xem một chút.
Khuôn mặt Lục Vân không ngưng nụ cười, tà dị cười nói:
- Như vậy ta hẳn cung kính không bằng tuân mệnh.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, Lục Vân luôn thu liễm khí tức của mình, tuyệt đối không vì tu vi của chàng mạnh mẽ đến mức cực điểm mà tính cách có quá nhiều biến đổi. Đối với Lục Vân, che giấu mãi mãi là vũ khí phòng vệ tốt nhất, do đó nếu như không cần thiết, chàng sẽ không dễ dàng thể hiện.
Từng bước từng bước tiến gần, Lục Vân đi với tốc độ không nhanh không chậm, miệng khẽ nói:
- Vùng núi hoang dã, trên đường gặp mĩ nhân, ngăn cách bằng một tấm vải đen, hỏi con đường phía trước, thị phi ân oán, mọi vướng mắc bao thế hệ ngày nào mới bình an? Nhìn những đám mây trắng nơi chân trời, đang trôi lơ lửng tùy ý, hỏi cây xanh trên núi, năm tháng không có dấu tích gì . Tất cả đều do tâm, không liên quan đến trời đất, chỉ có gió nhẹ thổi qua, ai người than thở, những việc cũ giống như mây khói, mộng cũ như mưa.
Ý thơ nhàn nhạt thuật lại chút li kì, biểu hiện của Lục Vân lúc này thật khó làm cho người ta tin tưởng.
Trong chiếc kiệu màu đen, giọng nói của người phụ nữ hơi có chút biến chuyển, cất tiếng chất vấn:
- Lục Vân, những lời ngươi nói có ý nghĩa gì?
Lục Vân dừng lại ở trước cửa chiếc kiệu, cười một cách tà dị:
- Ý tứ của những điều đó rất đơn giản, chính là muốn làm cho ngươi nghe không hiểu sau đó phải cất tiếng hỏi lại.
Người phụ nữ trong chiếc kiệu mơ hồ không hiểu, hỏi tiếp:
- Ngươi có dụng ý gì vậy, lẽ nào muốn cố ý làm ta phân tâm?
Lục Vân không đáp lại mà hỏi ngược:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Còn đang nói tay phải đã phất nhẹ, một luồng kình khí vô hình đã cuộn tròn tấm vải làm cửa kiệu, định mở ra để nhìn thấy chân diện mục của người thần bí bên trong.
- Lục Vân, ngươi quá sốt ruột đó.
Theo sự vang vọng của câu nói đó, tấm vải làm cửa kiệu xuất hiện một luồng hào quang màu nâu, một con thú kì lạ xuất hiện trên tấm vải, mở miệng thôn tính toàn bộ luồng kình khí Lục Vân phát ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Lục Vân cảm thấy hơi nặng nề, chậm rãi bước lên phía trước một bước, từ từ thò tay mở tấm vải ra. Lúc này, cử động của Lục Vân có chút hơi nặng nề, từ đó có thể thấy rằng, chàng rất cảnh giác với người thần bí này.
Tuy nhiên đúng lúc tay chàng sắp tiếp xúc với tấm vải đen làm cửa kiệu đó, tấm vải ngăn che chân diện mục thật sự bất ngờ gạt qua một bên, từ trong xuất hiện một bóng người khom lưng bước ra, khiến Lục Vân kinh ngạc lùi lại phía sau ba thước, khuôn mặt lộ ra tâm trạng phức tạp.
Đứng mỉm cười, một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc trang phục kiểu dị tộc đang nhìn Lục Vân, ánh mắt rạng ngời phảng phất như một đầm nước, khiến cho người khác không thể tự chủ mà mất cả hồn vía.
Né tránh ánh mắt của nàng ta, trong lòng Lục Vân ngầm cảm thấy kinh ngạc, thiếu nữ trước mặt rất tà môn, cho dù với tu vi của mình không ngờ lại có cảm giác mê đắm. Rốt cuộc cô gái này là ai, tại sao lại quỷ dị như vậy?