Lặng lẽ nhìn Lục Vân, thiếu nữ đó điềm nhiên thốt lên:
- Sao vậy, lúc trước chẳng phải ngươi muốn biết bộ dạng của ta, bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại quay mặt đi?
Lục Vân đưa mắt trở lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trầm giọng nói:
- Ngươi thuộc tộc Hắc Vu chăng?
Thiếu nữ cười cười, giọng sâu sắc khó đoán:
- Ở Nam Cương, không ít vu tộc đều có những đại vu sư và thánh nữ của mình. Nếu như ta nói với ngươi, ta là thánh nữ của tộc Hắc Vu thì ngươi có tin ta không? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lục Vân không nói gì, trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Thực ra, thân phận của ngươi thế nào, với ta chẳng có quan hệ gì. Ta chẳng qua đi ngang chỗ này, vô tình gặp gỡ nên mới hỏi một chút thôi.
Thiếu nữ khẽ cười nói:
- Lục Vân, ngươi thật kì lạ, luôn muốn giấu kín thật sâu tâm sự của mình. Không chỉ vậy, ngoài tâm sự ra ngươi còn giấu kín rất nhiều bí mật nữa.
Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Khả năng quan sát của ngươi thật kinh người, chỉ có điều đôi khi quá lợi hại không hẳn là tốt.
Thiếu nữ điềm nhiên cười một tiếng, giọng mấy phần tự phụ trả lời:
- Nếu như ta nói với ngươi, mắt ta có thể nhìn thấu lòng người ngươi sẽ có phản ứng gì? Phật gia có tâm thông, có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, Nam Cương ta cũng có kỳ thuật, có thể nhìn xuyên qua lòng người, có phải trong lòng ngươi cảm thấy kinh ngạc không?
Đúng như cô ta nói, Lục Vân nghe thấy cảm giác kinh ngạc vô cùng, bất quá Lục Vân chính là Lục Vân, tuy trong lòng trào dâng những đợt sóng lớn nhưng khuôn mặt lại tỏ ra trấn tĩnh dị thường, giọng thản nhiên đáp trả:
- Có thể những gì ngươi nói là thật, Nan Cương đúng là có kỳ thuật này. Chỉ có điều ngươi không thể nhìn thấu được lòng ta, những gì ngươi nói chỉ là phán đoán cộng thêm với chút suy diễn mà thôi.
Thần sắc thiếu nữ hơi biến đổi, tuy gần như khôi phục trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Vân.
Nhìn nụ cười trên khoé miệng Lục Vân, thiếu nữ dường như hiểu ra được hàm ý của nó, không khỏi u uẩn nói:
- Ngươi thực sự là một kì tài, không những nhân phẩm xuất chúng, mà trí tuệ cũng cao thâm kinh người. Nếu ngươi đã nhìn thấu rồi,vậy chúng ta không phải vòng vo nữa, có điều gì ngươi cứ thẳng thắn nói ra.
Lục Vân cất giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi là ai, với tu vi thâm hậu đủ xưng bá Nam Cương như ngươi, tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến?
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của Lục Vân, hờ hững nhìn về phía chân trời, giọng nói có vẻ lạnh lùng cao ngạo:
- Ta là ai, sau này chắc chắn ngươi sẽ biết, đến lúc đó có thể giữa chúng ta không còn lạnh lùng với nhau như thế này. Có duyên gặp nhau cần gì phải biết nhau từ trước, có thể chính cuộc gặp mặt ngày hôm nay là sự khởi nguồn cho những ngày sau.
Lục Vân đang suy nghĩ những điều cô ta nói, xem có nên miễn cưỡng cô ta nói ra lai lịch của mình không. Đứng về mặt cảm giác, từ lúc sinh ra đến nay cô ta là người kì lạ đầu tiên mà Lục Vân gặp, toàn thân cô ta chứa đầy khí quỷ dị tà ác, khiến cho người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã bị hút hồn rồi.
Loại người như vậy, nếu là người khác có lẽ đã tìm cách rút lui né tránh, nhưng Lục Vân là kẻ nghịch thiên, suy nghĩ của chàng đương nhiên là khác xa người bình thường, vì thế mà lúc này chàng đang nghĩ cách làm thế nào tiếp cận đối phương, phá vỡ thế phòng ngự của thiếu nữ.
Không nghe thấy chút thanh âm nào, thiếu nữ quay lại nhìn Lục Vân, không khỏi cười nhẹ nói:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ có nên ép ta nói ra lai lịch của mình không?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng là ta đang có ý định đó, nếu như ngươi tự nói ra ta có thể không cần làm như vậy. Nhưng ngươi lại không muốn nói ra, ta có khả năng rất lớn khiến cho ngươi khó có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ không một chút kinh ngạc, hỏi lại:
- Vì ngươi là Lục Vân?
- Không sai, chính vì ta là Lục Vân.
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, thái độ đáp trả của Lục Vân rất kiên định.
Nghe vậy, thiếu nữ ngưng cười, nghiêm túc nói:
- Vậy ta cho ngươi biết, dùng sức mạnh như ngươi cũng không được đâu.
Lục Vân hơi tức giận, giọng âm trầm đáp:
- Ngươi thật là tự phụ.
Thiếu nữ thản nhiên đáp:
- Ta rất tự phụ đấy, ngươi chẳng phải cũng thế sao?
Lục Vân nhắm hờ hai mắt, lên tiếng cảnh cáo:
- Ngươi thật sự muốn ép ta ra tay mới chịu nói ra phải không?
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lại, khí tức toàn thân lạnh băng, cười lạnh lùng đáp trả:
- Lục Vân, đây không phải là Trung Thổ, ngươi nên biết rõ điều này.
Lục Vân hừ giọng đáp trả:
- Ta đương nhiên biết rõ đây là đâu, chỉ có điều với ta khắp nơi trong trời đất đều như nhau cả, chẳng có gì là phân biệt.
Ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn Lục Vân, thiếu nữ quan sát một lúc lâu, sau đó lắc mình quay vào trong kiệu, điềm nhiên nói:
- Hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, đợi lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đấu một trận phân cao thấp.
Lục Vân không có bất kì hành động gì, trong lòng hơi do dự. Chàng luôn cảnh giác đề phòng với loại thiếu nữ thần bí như thế này. Từ lúc xuất đạo đến giờ, chàng gặp không ít cao thủ, trong đó bao gồm cả những cao thủ mạnh mẽ của Vực chi tam giới, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, không có một chút cảm ứng với người trước mặt, điều này khiến cho chàng vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác.
Đang khi chàng còn suy nghĩ, chiếc kiệu màu đen đó tự động bay lên khiến chàng chú ý. Nhìn theo chiếc kiệu xoay vòng trên bầu trời, Lục Vân cảm nhận được đối phương chưa có ý rời khỏi đây, không khỏi lạnh giọng:
- Rời đi như vậy, ngươi không nghĩ là quá vội vàng sao?
Trong kiệu, thiếu nữ đáp lời:
- Lần đầu gặp mặt là có duyên, kết thúc nguyên nhân, sau này gặp lại, là tốt hay xấu đều bởi tâm. Lục Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, tất cả hãy đợi đến lần sau gặp lại mới xác định giữa chúng ta là bạn hay là thù. Trước khi đi ta tặng ngươi một câu, coi như đó là món quà gặp mặt.
Sắc mặt Lục Vân liên tục biến đổi, cuối cùng cũng bỏ ý đồ ra tay ngăn cản, truy hỏi:
- Câu gì, ngươi nói đi.
Trên không trung, chiếc kiệu càng tăng tốc, thiếu nữ trong kiệu nói:
- Theo truyền thuyết, nếu có người cưỡi con rồng đen bay trên mây, thì người đó chính là tử thần của địa ngục.
Lục Vân không hiểu, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa gì?
Thiếu nữ khẽ nói:
- Đó là truyền thuyết cổ xưa của Nam Cương, ngươi không nên coi thường. Thôi được rồi, lần sau gặp lại, chúng ta có là kẻ thù của nhau, cũng do bởi số mệnh!
Giọng nói yếu ớt còn đang tiếp tục, chiếc kiệu màu đen giữa trời lại biến thành một luồng hào quang, sau đó biến mất trong một cửa không gian thần bí vô cùng.
Ngắm nhìn chiếc kiệu màu đen đã biến mất, Lục Vân chần chừ một lúc, cuối cùng đành bỏ qua.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân tự nói một mình: "Tại sao lại như vậy, do ta thay đổi hay do đối phương quá thần bí?" Không có câu trả lời, câu hỏi mơ hồ cứ vang vọng mãi giữa rừng cây.
Khi cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng rung động, đột nhiên không trông thấy tăm tích Lục Vân đâu nữa.
**************
Cách Hoa Sơn ngoài hai mươi dặm về phía Nam, là dãy đồi nhấp nhô chập trùng. Ở đây vốn dĩ phong cảnh rất đẹp, khung cảnh thanh đạm trong lành, nhưng lúc này không khí chiến tranh mù mịt tràn ngập, cát bụi tung bay khắp trời phủ kín hết không gian nơi đây.
Giữa không gian một vùng trên mặt đất, đập ngay vào mắt là hình ảnh những hòn đá vỡ và xác của những cây khô héo, mô tả tình hình nơi đây. Trên bầu trời, bóng người bay lượn, dòng khí đan xen hòa quyện nhau, hào quang sáng loá như pháo hoa cuối năm điểm xuyết trên bầu trời.
Một âm thanh rất lớn vang lên, bóng người đan xen theo gió tản ra, lần lượt giữ khoảng cách xa xa, lắc lư tản mát xung quanh. Ngạo nghễ giữa trời, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực cười lạnh âm hiểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, ha ha cười nói:
- Ngày đó trên Lương Sơn, cao thủ ba phái liên kết bao vây công kích ta, cuối cùng cũng đành bất lực trước bổn vương. Hôm nay đổi lại là ba người các ngươi, các ngươi nghĩ là các ngươi mạnh hơn họ sao?
Lắc lư cố ổn định, Hạo Vân cư sĩ vẻ mặt xám bệch nhìn hai người kia bị thương nặng, giọng bi phẫn nói:
- Hắc Sát Hổ Vương, ngươi đừng quá đắc ý, tu vi cao thấp không chắc sẽ quyếtđịnh thắng lợi của ngươi. Tuy thực lực chúng ta không bằng ngươi nhưng ý chí chúng ta không hề chịu khuất phục, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không nhỏ giọng giảm đi khí thế.
Cách đó vài trượng, Đan Thanh kiếm hiệp khóe miệng đầy máu, tay phải cầm kiếm chống đỡ cơ thể, phụ họa theo:
- Sư huynh nói rất đúng, môn hạ của lục viện chỉ có thể là anh hùng chết trận, không có những kẻ nhu nhược cầu an. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần còn một chút hơi sức chúng ta cũng phải quyết đấu đến cùng.
Vẻ mặt không thèm để ý, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nhìn ba người, hắn không hiểu rõ tại sao một số kẻ trong nhân gian lại thích nói dài dòng, để muốn chứng tỏ mình thanh cao như thế nào, thánh khiết như thế nào. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng chết cả thôi? Theo quan điểm của Yêu vực hắn, sinh tồn là số một, thực lực là thứ hai, còn những lời nói đàng hoàng ra oai, chỉ là thừa mà thôi.
Chính vì quan niệm như thế, Hắc Sát Hổ Vương không thèm tranh luận với bọn họ, quát lớn:
- Nếu bọn ngươi anh hùng như vậy, hãy để cho bổn vương xem một chút, cái chết của các ngươi có gì khác so với người bình thường.
Hình bóng bay lên phía trước, Hắc Sát Hổ Vương truy sát Hạo Vân cư sĩ, khí thế hừng hực tạo thành một màn khí bao phủ, mạnh mẽ ngăn chặn mọi hành động của đối thủ. Đằng sau hắn, trong ba thiên vương của Yêu vực, một lao tới Đan Thanh kiếm hiệp, hai tấn công Pháp Quả đại sư, tất cả đều thi triển những chiêu công kích tối hậu.
Cảnh giác nhìn Hắc Sát Hổ Vương, tâm tình Hạo Vân cư sĩ nặng nề, trận chiến lúc trước mình đã bộc phát thực lực quá mức, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, không thể vượt qua được khoảng cách lớn đó, khiến cho vào giờ phút cận kề cái chết, trong lòng ông có rất nhiều bất cam và bất bình.
Hoành ngang kiếm trước ngực, Hạo Vân cư sĩ hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương, miệng ngâm lên khe khẽ:
- Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. Kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! (1)
Tay trái bắt pháp quyết, tay phải vung ra phía trước, trường kiếm xoay tròn, hạo khí hội tụ lại.
- Ta lại muốn xem qua một chút, thử coi chiêu công kích trước khi chết của ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Sắc mặt Hạo Vân cư sĩ nghiêm túc, toàn thân không còn vẻ bi phẫn đau thương, mà tràn đầy khí tức không hề khiếp sợ, khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp, phảng phất trong chốc lát đã biến thành người khác vậy.
Ngoài ra, trường kiếm trong tay phải ông xoay tròn, trên bề mặt trường kiếm hội tụ một tầng ánh sáng màu máu, khiến cho toàn thân kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, hơn nữa còn có một luồng máu chuyển động từ chuôi kiếm hướng đến mũi kiếm, mỗi vòng lưu chuyển lại biến đổi màu sắc, màu đỏ luôn làm chủ đạo, nhưng mức độ lại không giống nhau lắm.
Kinh ngạc phát hiện khí thế Hạo Vân cư sĩ gia tăng nhanh chóng, Hắc Sát Hổ Vương chấn động trong lòng, vội vàng thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa bố trí phòng ngự mạnh mẽ, vừa chặt chẽ trói buộc không gian hoạt động của đối phương như cũ, không cho ông cơ hội khuếch trương bước nào.
Ghi chú:
(1) Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! = Hạo Nhiên chánh khí, có nguồn gốc từ trời đất, trên có thể phá cả mặt trời, dưới có thể trừ đi yêu tà. Hôm nay phải ứng với số kiếp, ta vốn không chút sợ sệt, kiếm phá vỡ hồng trần, hạo khí quay về trong lòng!
- Ban đầu, ta đã khuyên ngươi nhưng ngươi đâu thèm nghe, bây giờ đã biết là sai lầm chưa?
Đắc ý, Long Hồn mãi mới có dịp như vậy không nhịn được liền cất tiếng châm chọc Lục Vân.
Nghe vậy, Lục Vân vẫn bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Giờ này mà nói sai đúng là còn hơi sớm đó. Tiến vào bên trong phong ấn thật ra cũng có thu hoạch rất lớn, ít ra ta cũng hiểu được cách Vân Chi Pháp giới phong ấn U Minh Ma Long. Hiện tại, ta muốn tiến hành từng bước một, trước hết dựa vào bốn ngọn núi tuyết này để tìm ra lối xuất nhập, sau đó mới bắt đầu công cuộc báo thù.
Long Hồn nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc nói:
- Nơi này trước đây ngươi đã dò xét qua mà có thu hoạch được gì đâu. Bây giờ quay lại lần thứ hai, ngươi có nắm chắc nhất định có khả năng làm hay không.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn sương tuyết mù mịt trên cao, lãnh đạm nói:
- Địa phương này có hai nơi đặc thù rất rõ ràng. Thứ nhất chính là sương tuyết mù mịt trên đầu, thứ hai là phong ấn dưới chân. Kỳ thật đều chính là những cái bẫy của Vân Chi Pháp giới, một khi lỗ mãng động đến sẽ bị hãm nhập hoàn toàn.
Long Hồn sửng sờ mê hoặc nói:
- Hãm nhập hoàn toàn? Nghĩa là thế nào?
Lục Vân lên tiếng giải thích:
- Thật ra rất là đơn giản. Tầng sương tuyết mờ mịt trên đầu thấy rất rõ ràng nhưng cũng rất là hung hiểm. Trong nó có chứa lực hủy diệt, người tầm thường nếu không cẩn thận xâm nhập vào thì chắc chắn là chết không sai. Còn phong ấn dưới chân nhờ có tính phòng ngự mạnh mẽ nên muốn tiến vào cũng không dễ dàng, thường làm tiêu hao tinh lực của người phá ấn. Như vậy, việc tồn tại hai nơi như vậy nhằm gây nên rối loạn rồi dẫn đến hao phí thời gian và tinh lực khi tìm kiếm trên mặt. Như vậy sẽ bỏ qua nơi có đường xuất nhập chân chính.
Long Hồn hiểu được ý của Lục Vân cả kinh thở dài: Truyện Sắc Hiệp -
- Loài người đúng là thông minh. Mưu kế tính toán tinh thâm khó như vậy mà còn có khả năng nghĩ ra được. Thật là làm ta kinh hãi.
Lục Vân không hề thay đổi sắc mặt, lãnh đạm nói:
- Nếu một điểm tâm cơ như vậy mà không có thì bọn họ sao có thể tu luyện đến cảnh giới Tán Tiên. Tốt lắm, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải tìm ra đường xuất nhập thôi.
Nói xong, hai tay giơ lên cao, khí thế mạnh mẽ quanh thân bay vụt ra bốn phía khiến cho không gian xung quanh phương viên hơn mười dặm rung động, một tầng khí vương giả bao phủ lên trên.
Trên mặt đất, hào quang của Lục Mang Tinh trận trở nên mạnh mẽ dưới sự khống chế của Lục Vân chậm rãi bay lên và nhanh chóng bành trướng. Hoa sáng kỳ lạ có sức phá tan băng tuyết mạnh mẽ, vừa bay lên vừa làm cho băng tuyết trên mặt bốn ngọn núi tuyết vỡ ra lộ hẳn màu tro của nham thạch. Tốc độ của Lục Mang Tinh trận không nhanh nhưng lại có uy lực rất mạnh, chỉ trong chớp mắt lõi của bốn ngọn núi tuyết đã căn bản xuất hiện hoàn toàn rồi từ từ lan dần lên cao.
Trên không, Long Hồn nhìn cảnh này thắc mắc hỏi:
- Lục Vân, biện pháp này của ngươi có quá đơn giản không, có chắc thu hoạch được gì không? Mà ngươi sử dụng sức mạnh to lớn như vậy có tiêu hủy luôn lối vào ra không?
Lục Vân trầm giọng nói:
- Ngươi cứ đợi đi sẽ biết hiệu quả như thế nào. Còn về lối vào, nếu dùng cách này hủy diệt được thì Vân Chi Pháp giới cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Nói rồi thì toàn thân lóe lên ánh sáng sặc sỡ, Lục Mang Tinh trận đột nhiên tăng tốc, chỉ trong chốc lát đã bay lên cả trăm trượng rồi cứ tiếp tục duy trì trạng thái bay lên như vậy, thân thể Lục Vân cũng theo đó bay lên trên không.
Đang khi Lục Mang Tinh trận bay lên đến cao độ cách mặt đất ước chừng ba trăm trượng thì luồng sức mạnh phóng ra bên ngoài đột nhiên gặp phải trở ngại, không thể dễ dàng tiếp tục được tình trạng phá vỡ tuyết trước đây mà lại bị một sức mạnh thần bí nào đó khống chế.
Thấy vậy, Lục Vân chẳng những không kinh ngạc, mà ngược lại còn có chút vui mừng, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục cũng tìm được ngươi rồi. Tiếp theo là mở ra tất cả mọi bí ẩn rồi.
Nói rồi giơ hai tay vừa thu lại lên cao. Lục Mang Tinh trận giữa không trung nhận được ảnh hưởng từ khí tức của Lục Vân, nhanh chóng hóa thành một đóa mây sáng to nhỏ khoảng ba trượng giống như một lưỡi đao sắc bén chớp động qua lại chém sâu vào tầng băng ở mặt ngoài của bốn ngọn núi tuyết.
Ban đầu, vầng mây ánh sáng khi đến gần mặt ngoài của núi tuyết thì bị sức mạnh vô hình đẩy ra. Sau đó, khi Lục Vân hiểu rõ được điều này, bắt đầu gia tăng sức mạnh lên rất lớn lại nhanh chóng đè nén được lực phản kháng vô hình đó xuống, băng tuyết che phủ trên bề mặt của núi lại bị rơi ra để lộ bốn cửa chớp sáng thần bí rộng đến cả trượng.
Bốn cửa chớp sáng này có cùng độ cao, phương vị phân bố cũng có cùng kiểu nhưng lại có một thứ không giống nhau đó là mặt ngoài của các cửa có những màu sắc biến hóa theo chu kỳ. Bốn màu đó là màu xanh, màu đỏ, màu tía và màu vàng. Các màu chuyển biến theo thứ tự không giống nhau.
Chăm chú nhìn ngắm bốn cửa chớp sáng, ánh mắt Lục Vân hơi hơi lóe lên, chính là đang sử dụng Ý Niệm Thần Ba để phân tích. Lục Vân nhanh chóng nhận được kết quả, khí tức của bốn cửa chớp sáng này đều không đồng nhất, hơn nữa khi màu sắc chuyển động thì khí tức cũng chuyển biến theo. Vì vậy, người muốn xâm nhập phải nắm đúng thời điểm, nếu có chút sai lệch thì sức mạnh đó sẽ phản ứng ngược lại.
Hiểu rõ được tình hình của các cửa chớp sáng, Lục Vân hơi trầm ngâm một chút rồi bật tiếng cười nhạo nói:
- Vân Chi Pháp giới thật là nơi đâu cũng toàn hố bẫy, thế mà còn dùng thuật che mắt để làm mê hoặc người thường.
Long Hồn nghe không hiểu được cất tiếng dò hỏi:
- Lục Vân, lời này của ngươi là có ý gì, ta nghe không hiểu rõ.
Chỉ vào bốn cửa chớp sáng, Lục Vân giải thích:
- Ngươi hãy cẩn thận xem xét, bốn cửa chớp sáng này đều tự biến chuyển sắc thái đồng thời theo một thứ tự nhất định, cứ theo đó mà làm đều không quay lại, có thể nói rõ chính là đã được tính toán cẩn thận để làm. Người mới thấy tình hình như thế này chắc sẽ cảm thấy chấn động kinh hãi rất lớn bởi vì bốn cửa chớp sáng này thật là thần bí. Nhưng trên thực tế, đây chính là một loại phép che mắt bởi vì cho dù màu sắc trên cửa chớp sáng biến hóa thế nào cuối cùng cũng chỉ là bốn loại màu sắc đại biểu cho bốn loại đặc tính Âm Dương Phật Đạo. Chỉ cần người đến tỉnh táo chờ đợi cho đến khi loại khí tức nào có cùng tính chất với màu đó thì có thể tiến vào bên trong.
Long Hồn thở nhẹ một tiếng, kinh ngạc nói:
- Như ý của ngươi nói thì Vân Chi Pháp giới cố tình biến chuyện đơn giản thành ra phức tạo để lòe người khác?
Lục Vân gật đầu nói:
- Không sai, chỉ là như thế thôi nên ta mới cười nhạo bọn họ.
Long Hồn nói đầy cảm xúc:
- Tư tưởng của loài người các ngươi thật sự là rất phức tạp. Bây giờ ngươi đã tìm được lối vào rồi, sắp tới định làm như thế nào đây?
Lục Vân nghe vậy trở nên trầm tư, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Bây giờ có hai con đường, một là tiến vào bên trong, hai là phá đi phòng ngự của cửa vào để cho Vân Chi Pháp giới liên thông với nhân gian.
Long Hồn hỏi:
- Vậy ngươi chọn cách trước hay cách sau đây?
Lục Vân nhíu mày, lãnh đạm nói:
- Lần này đến đây chính là để hủy diệt Vân Chi Pháp giới. Tất nhiên phải chọn một phương thức trước thì tiêu diệt các cao thủ trong đó, sau đó hủy diệt cả không gian này.
Long Hồn cả kinh, liếc chàng đầy phức tạp mấy cái rồi không nói thêm lời nào. Lục Vân cũng không nhiều lời, tay phải vẫy lên triệu hồi Như Ý Tâm Hồn Kiếm tiếp đó thâu nhập Long Hồn vào trong kiếm, rồi toàn thân hướng thẳng vào một cửa chớp sáng bay tới.
Lục Vân sau khi phí rất nhiều thời gian làm một vòng cuối cùng cũng tìm ra được lối vào của Vân Chi Pháp giới. Tiếp theo chàng và cao thủ trong Vân Chi Pháp giới sẽ xảy ra chuyện gì? Lời thề của chàng có khả năng hoàn thành, Vân Chi Pháp giới có nguy cơ bị hủy diệt không? Có phải mọi chuyện đều do thiên ý định sẵn không?
Dừng chân cách cửa chớp sáng hơn ba trượng, Lục Vân chăm chú nhìn, khóe miệng cười cười. Đợi khi bốn màu trên cửa chớp sáng đã chuyển đủ vòng, thân thể Lục Vân di chuyển tới định xuyên qua cửa chớp sáng đi vào bên trong.
Đúng lúc đến sát, Lục Vân đột nhiên dừng lại, trên mặt có vẻ nghi hoặc, trầm ngâm giây lát rồi tự nói: "Thì ra là như vậy. Vân Chi Pháp giới còn có chút quỷ dị, chút nữa là đã trúng kế rồi." Nói dứt thân ảnh liền lóe lên quay về lại chỗ cũ, xem xét lại bốn cửa chớp sáng.
Lúc trước, Lục Vân đã thăm dò qua tình hình các cửa chớp sáng, nhưng đã bỏ qua một vấn đề. Đó chính là bốn loại màu sắc trên bốn cửa chớp sáng chuyển biến với tần suất cực nhanh, ngoại trừ bề mặt đã nắm rõ, bốn loại màu sắc đại biểu cho bốn loại tính chất ở bên trong có chuyển biến tương ứng hay không?
Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Mặt ngoài cửa chớp sáng sẽ tùy theo chuyển biến của màu sắc để thay đổi tính chất chân nguyên phòng ngự, cũng có ít nhiều theo đó phản chiếu. Nếu gần đúng như những biến hóa mặt ngoài, bên trong không biến đổi chính là theo đúng những suy đoán ban đầu của Lục Vân, nếu như cả bên trong và bên ngoài cũng biến chuyển đồng bộ, khi đó chỉ có một dạng, hai dạng ba dạng của bốn loại khí tức bên trong đều không có cách nào xuyên qua được cửa chớp sáng đó.
Lục Vân vì xem xét đến điểm này mới dừng chân. Đối với chàng mà nói, cho dù trong ngoài của cửa chớp sáng có biến hóa đồng thời hay không cũng khó mà giữ được chàng. Nhưng nói đến phán đoán trúng trật về tính chất của cửa chớp sáng cũng thể hiện được trình độ để xét đến tính toán cho cuộc chiến giữa chàng và Vân Chi Pháp giới. Vì vậy, chàng rất xem trọng chuyện này.
Sau khi đã xem xét thật cẩn thận, Lục Vân cũng đã phán đoán ra trong ngoài cửa chớp sáng biến hóa cùng lúc, chỉ còn nghĩ cách nào để đi qua.
Lục Vân tập trung tinh thần sử dụng sự nhạy cảm của Ý Niệm Thần Ba chuẩn xác vô cùng đã nắm được quá trình biến hóa của bốn màu trên cửa: Thời gian biến hóa, thời gian ngừng lại, thời gian trì kéo, thứ tự biến hóa. Sau đó, chàng bắt đầu điều chỉnh tính chất của chân nguyên mình để đạt được sự đồng bộ với biến hóa của màu sắc trên cửa chớp rồi mới bay thẳng vào trong.
Việc phá giải phòng ngự của cửa chớp sáng thật ra là rất phức tạp. May mà Lục Vân vốn am hiểu chuyện này nên Vân Chi Pháp giới phí tâm bố trí mọi chuyện nhưng lại không có chút hiệu quả đối với chàng.
Tiến qua cửa chớp sáng, Lục Vân như tiến qua cửa không gian thời gian, cảnh tượng bên trong rất huyền bí khó mà miêu tả được.
Nói đơn giản, Lục Vân đã thấy một không gian bốn màu, các sắc thái biến chuyển rõ ràng, tốc độ cũng cực nhanh. Khi một loại sắc thái đã đạt đến mức cao nhất, sắc thái thứ hai bắt đầu sinh ra rồi từ nhạt chuyển thành đậm thay thế cho sắc thái trước đó.
Đồng thời, tính chất chân nguyên bên trong không gian cũng chuyển biến tương ứng, người tiến vào nếu không ứng biến nhanh chóng thì sẽ bị hủy diệt hoặc bị đẩy lùi vì sức mạnh đó cực kỳ to lớn.
Bên trong không gian bốn màu, Lục Vân hoàn toàn thuận lợi nhanh chóng vượt qua được khoảng không gian đó. Qua khỏi cửa thời gian không gian, Lục Vân quay đầu nhìn lại một cái liền phát hiện thật ra đó chính là một vách sáng, trước mặt lại có một dòng suối chảy hợp thành từ bốn loại sắc thái hoàn toàn không tương xứng với bên ngoài.
Thấy vậy, chàng thoáng chút kinh dị nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường, ánh mắt bắt đầu xem xét giá trị thật sự của cõi trời Vân Chi Pháp giới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lặng lẽ nhìn Lục Vân, thiếu nữ đó điềm nhiên thốt lên:
- Sao vậy, lúc trước chẳng phải ngươi muốn biết bộ dạng của ta, bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại quay mặt đi?
Lục Vân đưa mắt trở lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trầm giọng nói:
- Ngươi thuộc tộc Hắc Vu chăng?
Thiếu nữ cười cười, giọng sâu sắc khó đoán:
- Ở Nam Cương, không ít vu tộc đều có những đại vu sư và thánh nữ của mình. Nếu như ta nói với ngươi, ta là thánh nữ của tộc Hắc Vu thì ngươi có tin ta không? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lục Vân không nói gì, trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Thực ra, thân phận của ngươi thế nào, với ta chẳng có quan hệ gì. Ta chẳng qua đi ngang chỗ này, vô tình gặp gỡ nên mới hỏi một chút thôi.
Thiếu nữ khẽ cười nói:
- Lục Vân, ngươi thật kì lạ, luôn muốn giấu kín thật sâu tâm sự của mình. Không chỉ vậy, ngoài tâm sự ra ngươi còn giấu kín rất nhiều bí mật nữa.
Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Khả năng quan sát của ngươi thật kinh người, chỉ có điều đôi khi quá lợi hại không hẳn là tốt.
Thiếu nữ điềm nhiên cười một tiếng, giọng mấy phần tự phụ trả lời:
- Nếu như ta nói với ngươi, mắt ta có thể nhìn thấu lòng người ngươi sẽ có phản ứng gì? Phật gia có tâm thông, có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, Nam Cương ta cũng có kỳ thuật, có thể nhìn xuyên qua lòng người, có phải trong lòng ngươi cảm thấy kinh ngạc không?
Đúng như cô ta nói, Lục Vân nghe thấy cảm giác kinh ngạc vô cùng, bất quá Lục Vân chính là Lục Vân, tuy trong lòng trào dâng những đợt sóng lớn nhưng khuôn mặt lại tỏ ra trấn tĩnh dị thường, giọng thản nhiên đáp trả:
- Có thể những gì ngươi nói là thật, Nan Cương đúng là có kỳ thuật này. Chỉ có điều ngươi không thể nhìn thấu được lòng ta, những gì ngươi nói chỉ là phán đoán cộng thêm với chút suy diễn mà thôi.
Thần sắc thiếu nữ hơi biến đổi, tuy gần như khôi phục trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Vân.
Nhìn nụ cười trên khoé miệng Lục Vân, thiếu nữ dường như hiểu ra được hàm ý của nó, không khỏi u uẩn nói:
- Ngươi thực sự là một kì tài, không những nhân phẩm xuất chúng, mà trí tuệ cũng cao thâm kinh người. Nếu ngươi đã nhìn thấu rồi,vậy chúng ta không phải vòng vo nữa, có điều gì ngươi cứ thẳng thắn nói ra.
Lục Vân cất giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi là ai, với tu vi thâm hậu đủ xưng bá Nam Cương như ngươi, tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến?
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của Lục Vân, hờ hững nhìn về phía chân trời, giọng nói có vẻ lạnh lùng cao ngạo:
- Ta là ai, sau này chắc chắn ngươi sẽ biết, đến lúc đó có thể giữa chúng ta không còn lạnh lùng với nhau như thế này. Có duyên gặp nhau cần gì phải biết nhau từ trước, có thể chính cuộc gặp mặt ngày hôm nay là sự khởi nguồn cho những ngày sau.
Lục Vân đang suy nghĩ những điều cô ta nói, xem có nên miễn cưỡng cô ta nói ra lai lịch của mình không. Đứng về mặt cảm giác, từ lúc sinh ra đến nay cô ta là người kì lạ đầu tiên mà Lục Vân gặp, toàn thân cô ta chứa đầy khí quỷ dị tà ác, khiến cho người ta chưa kịp nhìn rõ thì đã bị hút hồn rồi.
Loại người như vậy, nếu là người khác có lẽ đã tìm cách rút lui né tránh, nhưng Lục Vân là kẻ nghịch thiên, suy nghĩ của chàng đương nhiên là khác xa người bình thường, vì thế mà lúc này chàng đang nghĩ cách làm thế nào tiếp cận đối phương, phá vỡ thế phòng ngự của thiếu nữ.
Không nghe thấy chút thanh âm nào, thiếu nữ quay lại nhìn Lục Vân, không khỏi cười nhẹ nói:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ có nên ép ta nói ra lai lịch của mình không?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Đúng là ta đang có ý định đó, nếu như ngươi tự nói ra ta có thể không cần làm như vậy. Nhưng ngươi lại không muốn nói ra, ta có khả năng rất lớn khiến cho ngươi khó có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ không một chút kinh ngạc, hỏi lại:
- Vì ngươi là Lục Vân?
- Không sai, chính vì ta là Lục Vân.
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, thái độ đáp trả của Lục Vân rất kiên định.
Nghe vậy, thiếu nữ ngưng cười, nghiêm túc nói:
- Vậy ta cho ngươi biết, dùng sức mạnh như ngươi cũng không được đâu.
Lục Vân hơi tức giận, giọng âm trầm đáp:
- Ngươi thật là tự phụ.
Thiếu nữ thản nhiên đáp:
- Ta rất tự phụ đấy, ngươi chẳng phải cũng thế sao?
Lục Vân nhắm hờ hai mắt, lên tiếng cảnh cáo:
- Ngươi thật sự muốn ép ta ra tay mới chịu nói ra phải không?
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lại, khí tức toàn thân lạnh băng, cười lạnh lùng đáp trả:
- Lục Vân, đây không phải là Trung Thổ, ngươi nên biết rõ điều này.
Lục Vân hừ giọng đáp trả:
- Ta đương nhiên biết rõ đây là đâu, chỉ có điều với ta khắp nơi trong trời đất đều như nhau cả, chẳng có gì là phân biệt.
Ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn Lục Vân, thiếu nữ quan sát một lúc lâu, sau đó lắc mình quay vào trong kiệu, điềm nhiên nói:
- Hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, đợi lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đấu một trận phân cao thấp.
Lục Vân không có bất kì hành động gì, trong lòng hơi do dự. Chàng luôn cảnh giác đề phòng với loại thiếu nữ thần bí như thế này. Từ lúc xuất đạo đến giờ, chàng gặp không ít cao thủ, trong đó bao gồm cả những cao thủ mạnh mẽ của Vực chi tam giới, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, không có một chút cảm ứng với người trước mặt, điều này khiến cho chàng vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác.
Đang khi chàng còn suy nghĩ, chiếc kiệu màu đen đó tự động bay lên khiến chàng chú ý. Nhìn theo chiếc kiệu xoay vòng trên bầu trời, Lục Vân cảm nhận được đối phương chưa có ý rời khỏi đây, không khỏi lạnh giọng:
- Rời đi như vậy, ngươi không nghĩ là quá vội vàng sao?
Trong kiệu, thiếu nữ đáp lời:
- Lần đầu gặp mặt là có duyên, kết thúc nguyên nhân, sau này gặp lại, là tốt hay xấu đều bởi tâm. Lục Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, tất cả hãy đợi đến lần sau gặp lại mới xác định giữa chúng ta là bạn hay là thù. Trước khi đi ta tặng ngươi một câu, coi như đó là món quà gặp mặt.
Sắc mặt Lục Vân liên tục biến đổi, cuối cùng cũng bỏ ý đồ ra tay ngăn cản, truy hỏi:
- Câu gì, ngươi nói đi.
Trên không trung, chiếc kiệu càng tăng tốc, thiếu nữ trong kiệu nói:
- Theo truyền thuyết, nếu có người cưỡi con rồng đen bay trên mây, thì người đó chính là tử thần của địa ngục.
Lục Vân không hiểu, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói thế có nghĩa gì?
Thiếu nữ khẽ nói:
- Đó là truyền thuyết cổ xưa của Nam Cương, ngươi không nên coi thường. Thôi được rồi, lần sau gặp lại, chúng ta có là kẻ thù của nhau, cũng do bởi số mệnh!
Giọng nói yếu ớt còn đang tiếp tục, chiếc kiệu màu đen giữa trời lại biến thành một luồng hào quang, sau đó biến mất trong một cửa không gian thần bí vô cùng.
Ngắm nhìn chiếc kiệu màu đen đã biến mất, Lục Vân chần chừ một lúc, cuối cùng đành bỏ qua.
Nhìn về phía chân trời, Lục Vân tự nói một mình: "Tại sao lại như vậy, do ta thay đổi hay do đối phương quá thần bí?" Không có câu trả lời, câu hỏi mơ hồ cứ vang vọng mãi giữa rừng cây.
Khi cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây trong rừng rung động, đột nhiên không trông thấy tăm tích Lục Vân đâu nữa.
**************
Cách Hoa Sơn ngoài hai mươi dặm về phía Nam, là dãy đồi nhấp nhô chập trùng. Ở đây vốn dĩ phong cảnh rất đẹp, khung cảnh thanh đạm trong lành, nhưng lúc này không khí chiến tranh mù mịt tràn ngập, cát bụi tung bay khắp trời phủ kín hết không gian nơi đây.
Giữa không gian một vùng trên mặt đất, đập ngay vào mắt là hình ảnh những hòn đá vỡ và xác của những cây khô héo, mô tả tình hình nơi đây. Trên bầu trời, bóng người bay lượn, dòng khí đan xen hòa quyện nhau, hào quang sáng loá như pháo hoa cuối năm điểm xuyết trên bầu trời.
Một âm thanh rất lớn vang lên, bóng người đan xen theo gió tản ra, lần lượt giữ khoảng cách xa xa, lắc lư tản mát xung quanh. Ngạo nghễ giữa trời, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực cười lạnh âm hiểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc, ha ha cười nói:
- Ngày đó trên Lương Sơn, cao thủ ba phái liên kết bao vây công kích ta, cuối cùng cũng đành bất lực trước bổn vương. Hôm nay đổi lại là ba người các ngươi, các ngươi nghĩ là các ngươi mạnh hơn họ sao?
Lắc lư cố ổn định, Hạo Vân cư sĩ vẻ mặt xám bệch nhìn hai người kia bị thương nặng, giọng bi phẫn nói:
- Hắc Sát Hổ Vương, ngươi đừng quá đắc ý, tu vi cao thấp không chắc sẽ quyếtđịnh thắng lợi của ngươi. Tuy thực lực chúng ta không bằng ngươi nhưng ý chí chúng ta không hề chịu khuất phục, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không nhỏ giọng giảm đi khí thế.
Cách đó vài trượng, Đan Thanh kiếm hiệp khóe miệng đầy máu, tay phải cầm kiếm chống đỡ cơ thể, phụ họa theo:
- Sư huynh nói rất đúng, môn hạ của lục viện chỉ có thể là anh hùng chết trận, không có những kẻ nhu nhược cầu an. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần còn một chút hơi sức chúng ta cũng phải quyết đấu đến cùng.
Vẻ mặt không thèm để ý, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nhìn ba người, hắn không hiểu rõ tại sao một số kẻ trong nhân gian lại thích nói dài dòng, để muốn chứng tỏ mình thanh cao như thế nào, thánh khiết như thế nào. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng chết cả thôi? Theo quan điểm của Yêu vực hắn, sinh tồn là số một, thực lực là thứ hai, còn những lời nói đàng hoàng ra oai, chỉ là thừa mà thôi.
Chính vì quan niệm như thế, Hắc Sát Hổ Vương không thèm tranh luận với bọn họ, quát lớn:
- Nếu bọn ngươi anh hùng như vậy, hãy để cho bổn vương xem một chút, cái chết của các ngươi có gì khác so với người bình thường.
Hình bóng bay lên phía trước, Hắc Sát Hổ Vương truy sát Hạo Vân cư sĩ, khí thế hừng hực tạo thành một màn khí bao phủ, mạnh mẽ ngăn chặn mọi hành động của đối thủ. Đằng sau hắn, trong ba thiên vương của Yêu vực, một lao tới Đan Thanh kiếm hiệp, hai tấn công Pháp Quả đại sư, tất cả đều thi triển những chiêu công kích tối hậu.
Cảnh giác nhìn Hắc Sát Hổ Vương, tâm tình Hạo Vân cư sĩ nặng nề, trận chiến lúc trước mình đã bộc phát thực lực quá mức, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, không thể vượt qua được khoảng cách lớn đó, khiến cho vào giờ phút cận kề cái chết, trong lòng ông có rất nhiều bất cam và bất bình.
Hoành ngang kiếm trước ngực, Hạo Vân cư sĩ hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương, miệng ngâm lên khe khẽ:
- Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. Kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! (1)
Tay trái bắt pháp quyết, tay phải vung ra phía trước, trường kiếm xoay tròn, hạo khí hội tụ lại.
- Ta lại muốn xem qua một chút, thử coi chiêu công kích trước khi chết của ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Sắc mặt Hạo Vân cư sĩ nghiêm túc, toàn thân không còn vẻ bi phẫn đau thương, mà tràn đầy khí tức không hề khiếp sợ, khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp, phảng phất trong chốc lát đã biến thành người khác vậy.
Ngoài ra, trường kiếm trong tay phải ông xoay tròn, trên bề mặt trường kiếm hội tụ một tầng ánh sáng màu máu, khiến cho toàn thân kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, hơn nữa còn có một luồng máu chuyển động từ chuôi kiếm hướng đến mũi kiếm, mỗi vòng lưu chuyển lại biến đổi màu sắc, màu đỏ luôn làm chủ đạo, nhưng mức độ lại không giống nhau lắm.
Kinh ngạc phát hiện khí thế Hạo Vân cư sĩ gia tăng nhanh chóng, Hắc Sát Hổ Vương chấn động trong lòng, vội vàng thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa bố trí phòng ngự mạnh mẽ, vừa chặt chẽ trói buộc không gian hoạt động của đối phương như cũ, không cho ông cơ hội khuếch trương bước nào.
Ghi chú:
(1) Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! = Hạo Nhiên chánh khí, có nguồn gốc từ trời đất, trên có thể phá cả mặt trời, dưới có thể trừ đi yêu tà. Hôm nay phải ứng với số kiếp, ta vốn không chút sợ sệt, kiếm phá vỡ hồng trần, hạo khí quay về trong lòng!