Thế rồi, khí thế hai người bài trừ lẫn nhau, lập tức khiến cho chân nguyên hai bên va chạm mạnh mẽ, tia lửa ánh chớp lóe lên ở giữa, vô số hoa lửa chuyển động tới lui, hình ảnh rực rỡ chói mắt, trông rất đáng sợ lại có sức hấp dẫn.
Nhận thấy tất cả chân nguyên trong cơ thể đã được huy động, Hạo Vân cư sĩ trợn trừng hai mắt, một luồng ánh điện như kiếm bay ra xuyên thẳng qua nội tâm của Hắc Sát Hổ Vương, chấn động tâm thần của hắn, khiến hắn nhịn không được phải tránh đi.
Chớp được cơ hội hiếm có này, Hạo Vân cư sĩ quát lớn một tiếng, chân nguyên toàn thân đột nhiên tăng lên đến mức cực hạn, biến thành một luồng lửa, ngùn ngụt thiêu đốt cơ thể ông. Đồng thời, trường kiếm trong tay bùng lên ánh đỏ, lại có kiếm khí rung động cả đất trời, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, thân kiếm ở giữa trong nháy mắt đã hoá thành ánh sáng, biến thành một luồng lửa sáng, bắn xuyên qua tim của Hắc Sát Hổ Vương giữa lúc hắn còn đang kinh ngạc kêu lên, ăn mòn cơ thể của hắn.
Trong lúc lơ là, Hắc Sát Hổ Vương bị Hạo Vân cư sĩ nắm lấy, cục diện rơi ngay vào khốn cảnh. Đối mặt với đòn công kích đáng sợ, Hắc Sát Hổ Vương điên cuồng quát lớn, hai tay tung quyền tạo nên gió chớp kinh thiên động địa, thực lực mạnh mẽ như hai luồng những con hổ ánh sáng sắc đen, tàn độc đánh trúng thân thể Hạo Vân cư sĩ khi ông cũng vừa đánh trúng được hắn.
Trận chiến này, một chiêu liều mạng của Hạo Vân cư sĩ, lại thêm kịp thời nắm bắt cơ hội, dùng thực lực yếu ớt của mình cuối cùng đã làm cho Hắc Sát Hổ Vương trọng thương, dồn hắn tình cảnh tuyệt vọng. Đồng thời, một chiêu tấn công đó của Hắc Sát Hổ Vương cũng khiến cho cơ thể yếu ớt của Hạo Vân cư sĩ không chịu đựng nổi, cuối cùng mang theo ưu thương và bất cam nồng đậm, hóa thành bụi đất vung vãi ở chân núi Hoa sơn, hoà vào núi non đất trời.
Giữa không gian, Hắc Sát Hổ Vương bay lùi lại, không ngừng kêu gào thảm thiết, tay trái hắn che lấy lồng ngực, tay phải múa chưởng phản kích bắn thẳng ra sau để làm giảm đi lực tấn công. Vì vậy, hắn rất nhanh chóng ổn định lại cơ thể, toàn thân ánh đen hỗn loạn, khí tức rõ ràng yếu ớt vô cùng.
Phát hiện tình hình của hắn không ổn, một Yêu vực thiên vương đang giao chiến với Pháp Quả đại sư liền vội vàng quay người đến cạnh, một tay đỡ lấy cơ thể của hắn, liên tục không ngừng truyền chân nguyên vào trong người để ổn định thương thế của hắn.
Bên này, Đan Thanh kiếm hiệp đang trọng thương vốn không phải là đối thủ của Yêu vực thiên vương, vì thế ngay từ đầu, ông đã chọn phương thức tìm nhẹ tránh nặng, không đấu thẳng với đối phương. Do vậy, tuy tình hình của ông cũng không ổn, nhưng trong nhất thời còn có thể chống đỡ được.
Nhưng đang khi ông khổ sở ra sức chống đỡ, suy nghĩ tìm cách nào cùng lưỡng bại câu thương với địch nhân, một loại cảm ứng tâm linh khiến cho ông nhanh chóng nắm bắt được tình cảnh Hạo Vân cư sĩ trước khi chết đi. Điều này lập tức khiến ông kinh hãi vô cùng, cả người không chấp nhận được sự thật đó, chớp mắt đã trở nên điên cuồng.
- Sư huynh!
Tiếng kêu bầm gan tím ruột vang vọng đến tận mây xanh. Thời khắc đó, Đan Thanh kiếm hiệp vội vàng múa lên trường kiếm, ánh mắt vốn dĩ vô thần bất ngờ rực lên ánh đỏ, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ như tiếng gào thét của dã thú, cả cơ thể quay ngược bắn tới, không hề để ý gì đến công kích của đối phương, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn vào tim của địch nhân, toàn thân phủ đầy khí tức điên cuồng và huỷ diệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phát hiện được có chuyện không ổn, Yêu vực thiên vương đang giao chiến thấy tránh né cũng không kịp, miệng lập tức quát lên một tiếng phẫn nộ, trong tình huống không cách nào né tránh được lòng liền rắn lại, hai tay nhanh chóng múa lên, vô số ảo thú đan xen hoà quyện vào nhau, đem toàn bộ tu vi cả đời, từ từng góc độ khác nhau đồng thời đánh trúng vào thân thể của Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải.
Liều mạng một đòn, ai cũng không tháo lui né tránh, Đan Thanh kiếm hiệp ánh mắt như băng, vốn không để ý đến cảm nhận của mình, ngay vào chớp mắt công kích của đối phương, nhanh chóng tìm kiếm một khe hở, trường kiếm trong tay như rồng bay, chỉ một sát na đã đâm trúng tim của đối phương, sau đó toàn bộ thanh kiếm phát nổ, lập tức hủy diệt cả cơ thể và nguyên thần của hắn.
Hoàn thành tâm nguyện rồi, Đan Thanh kiếm hiệp chỉ thấy linh hồn của mình đang bay giữa không trung, xung quanh từng trận gió âm lạnh, một luồng hơi lạnh xuyên vào lòng người, khiến nơi sâu thẳm linh hồn của ông cảm thấy sợ hãi, phảng phất như hắc ám sắp ập đến. Cố gắng quay đầu lại, ông muốn nhìn xem trên đường còn có người nào, đáng tiếc lúc đó ông đã quá mệt mỏi, không còn sức mà quay lại nữa, toàn thân từ từ chìm vào mê man.
Cũng đúng lúc đó, Pháp Quả đại sư vừa thoát khỏi tay một Yêu vực thiên vương, liền cảm nhận một chút bất thường. Chăm chú quan sát, nhìn thấy Hạo Vân cư sĩ đã chịu kiếp nạn, Pháp Quả đại sư có chút chua xót, bất quá ông nhanh chóng bỏ đi tạp niệm, lợi dụng áp lực bên ngoài thân thể giảm đi rất nhiều, vội vàng toàn tâm toàn ý thúc động chân nguyên, dùng đại pháp "Vô Tướng Ban Nhược" của Phật gia làm cơ sở, toàn cơ thể bắt đầu bập bùng ánh lửa màu vàng, tựa như một đức Phật hiện thế, dùng ánh sáng Phật chí dương chí cương, chí thánh chí cường phân bố xung quanh, tạo thành hào quang vạn trượng, cuộn tròn lại bao phủ lấy Yêu vực thiên vương.
Cử động của Pháp Quả đại sư ngay từ lúc đầu đã gây sự chú ý cho Yêu vực thiên vương. Chỉ có điều, thiên vương đó biết được Pháp Quả đại sư bị thương trầm trọng, đã cạn kiệt như đèn khô dầu, nên không để ý lắm. Nhưng, khi hắn cảm nhận có điều không đúng, muốn né tránh thì đã không thể làm được nữa, nên lòng hắn nảy ra ý định liều chết. Một luồng khí hung hãn của Yêu vực cao thủ xuất hiện, cơ thể hắn bỗng nhiên hoá thú, chính là một con quái vật đầu lang mình rắn xuất hiện giữa không trung.
Ngắm nhìn Pháp Quả đại sư lưu chuyển lấp lánh những làn sáng sắc kim, con quái thú đó gầm lên một tiếng, miệng lang sói phun ra một luồng sương đen, biến ảo thành vô số lang yêu, kêu gào phẫn nộ lao thẳng về phía Pháp Quả đại sư. Đồng thời, quái thú tự mình quét ngang chiếc đuôi khổng lồ, cùng với sức công phá mạnh mẽ nhắm thẳng vào Pháp Quả đại sư.
Đối mặt với đòn công kích của yêu thú, Pháp Quả đại sư im lặng bất động, miệng niệm chân quyết, ngọn lửa sắc kim bên ngoài cơ thể tầng tầng khuếch tán ra bên ngoài, gặp phải những con lang yêu liền rất nhanh thôn tính lấy. Nhưng khi cái đuôi khổng lồ của con quái thú phóng đến, Pháp Quả đại sư vẫn y như cũ không hề né tránh, chỉ thấy toàn thân ánh kim rực sáng, một luồng khí tức thần thánh tạo thành một kết giới phòng ngự sắc kim, ngăn lại cú tấn công của chiếc đuôi khổng lồ của quái thú.
Giữa không trung, Pháp Quả đại sư thần sắc trang nghiêm, đối mặt với sức mạnh cuộn đến của cái đuôi to lớn của con quái thú vẫn hồn nhiên không sợ, ánh kim toàn thân kéo dài thuận theo cái đuôi rắn khổng lồ của con quái thú, phối hợp kết giới Phật quang bên ngoài, tạo thành thế giáp kích từ hai phía.
Giao chiến như vậy, hai bên ai nấy thi triển toàn lực của mình, quái thú do thiên vương đó biến thành, dưới sự rọi chiếu của luồng ánh sáng Phật, toàn thân sương đen cuồn cuộn, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ đinh tai nhức óc, vừa giãy giụa né tránh, vừa ra đòn tấn công liều chết, ý đồ tiêu diệt kẻ địch trước khi chết.
Đối với điều này, Pháp Quả đại sư thần tình nghiêm trang, sắc mặt không ngừng biến đổi lúc xanh lúc đỏ, khi chịu tầng tầng hấp lực của quái thú, ánh sáng Phật toàn thân thu nhỏ trở lại, màu sắc lại ảm đạm lại, cũng như đang muốn tiêu diệt từ xa.
Hai bên đối kháng giằng co một lúc, cuối cùng, quái thú đó bị luồng sáng Phật thần thánh tiêu hóa, biến thành một làn khói đen, biến mất trong kết giới. Còn Pháp Quả đại sư tuy giành được thắng lợi, nhưng ông đã tự thiêu chính sinh mạng của mình. Do đó, khi cuộc giao chiến kết thúc, ông liền không còn chút sức lực nào, từ trên không trung rơi ầm xuống, ánh Phật quanh người cũng đã tiêu hao hết, toàn thân và sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt âm xám như tro nằm yên ở đó.
Cả chiến trường, lúc này cơ bản đã kết thúc. Môn hạ Nho viên và Bồ Đề học viện không ai may mắn thoát được, Hạo Vân cư sĩ ứng kiếp mất đi, Đan Thanh kiếm hiệp trọng thương hôn mê, chỉ còn Pháp Quả đại sư nằm yên trên mặt đất, còn hơi thở thoi thóp cuối cùng tranh đấu với vận mệnh.
Còn phía Yêu vực, Hắc Sát Hổ Vương dẫn theo ba thiên vương, kết quả hai bị chết đi, bản thân hắn cũng bị trọng thương. Kết quả này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng, trong lòng muốn điên cuồng.
Rời khỏi thủ hạ Yêu vực bên cạnh, Hắc Sát Hổ Vương đưa mắt nhìn Pháp Quả đại sư còn chút hơi thở cuối cùng, rống lên tàn bạo:
- Được, không hổ danh là cao thủ chánh đạo, đến chết vẫn muốn kéo người ngã theo, ta thực sự không thể không phục quyết tâm của các ngươi. Bây giờ, ta còn muốn xem bản lĩnh khác của ngươi, xem ngươi có thể thoát chết trong tay của ta hay không.
Hai tay hắn vung lên không trung, hai luồng gió xoáy đen hệt như hai dải lụa cuộn lấy Đan Thanh kiếm hiệp đang còn hôn mê và Pháp Quả đại sư đang còn thoi thóp đến bên mình, sau đó hắn ngửa tay giơ lên, nâng hai người lên giữa hư không, hào quang sắc đen giống như yêu thú không ngừng ăn mòn cơ thể của họ.
Nguy hiểm đến gần, Pháp Quả đại sư hai mắt nhắm chặt, có lòng chống cự nhưng không còn sức, chỉ có thể nhẹ thở dài một hơi, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn đau man mác.
Cái chết, con người hẳn phải đối diện, nhưng cửa ải đáng sợ nhất khi thời khắc sắp chết, mới thấy rõ nặng nề vô cùng, khiến người ta kinh hoàng. Cho dù là người tu đạo, thấu hiểu hồng trần, nhưng lúc phải chính thức đối mặt cũng không thể tránh tâm thần rung động.
Trầm tư suy nghĩ, giờ khắc này trôi qua bềnh bồng, Pháp Quả đại sư muốn quên đi tất cả, thản nhiên đối diện với cái chết. Nhưng thống khổ sâu trong đáy lòng khiến ông phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tâm trạng im lặng lúc trước khi chết cũng mê man mất đi phương hướng trong thống khổ đó. Bên cạnh, Đan Thanh kiếm hiệp đang hôn mê cũng vì quá đau đớn mà tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn liếc nhìn tình huống xung quanh, miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.
Nhìn cả hai đang dần dần chết đi, Hắc Sát Hổ Vương gào lên để phát tiết:
- Giãy giụa à, phản kháng à, các ngươi không phải là cao thủ chánh đạo, tự nhận mình thà chết không chịu khuất phục, tràn đầy khí phách anh hùng sao? Bây giờ thì phi phàm tự nhận, thanh cao tự cho của các ngươi ở đâu? Cốt cách cao ngạo bất phục, chánh khí đầy lòng của các ngươi đã chạy đến nơi nào rồi?
Hắc Sát Hổ Vương có chút kích động, hiển nhiên tính cách lần đầu tiến nhập nhân gian đã qua và lần này của Hắc Sát Hổ Vương đã có biến đổi rất lớn.
Không một lời đáp lại, chỉ có một biến đổi duy nhất là tiếng kêu gào thảm thiết đang ngày càng yếu ớt. Giờ này phút này, ngoài việc đón nhận cái chết, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp còn có thể làm gì nữa đây?
Cách đó vài trượng, Yêu vực thiên vương còn lại nhìn Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt có phần lạnh nhạt, dường như trong mắt của cao thủ Yêu vực, ngoài thực lực có thể đại diện cho sự mạnh yếu ra, thì tình cảm vốn là thừa thãi.
Thời gian trôi qua thật chậm, lúc tiếng kêu không còn nghe thấy nữa, khóe miệng Yêu vực thiên vương đó mờ hiện nụ cười tàn khốc, tất cả mọi sự việc coi như đã kết thúc. Hắn lắc mình đến bên cạnh Hắc Sát Hổ Vương, cất tiếng nhắc nhở:
- Hổ Vương, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Hắc Sát Hổ Vương lúc đó lửa giận mới tiêu tan, nhìn những tính mạng đang kết thúc, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cũng nên đi thôi.
Hào quang từ hai lòng bàn tay rực lên, hắn định kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc đó, một tiếng cười âm lạnh kèm theo sát khí lạnh lùng thấu xương đột nhiên vang lên bên cạnh hai người Hắc Sát Hổ Vương. Luồng ý chí hận thù, lòng oán hận vô biên cùng xâm nhập vào tận xương tủy, lại bao hàm cả ý niệm oán hận hủy diệt lạnh hơn cả vùng địa cực, mạnh mẽ hất bắn Hắc Sát Hổ Vương và vị thiên vương kia.
Vân Chi Pháp giới có tên mang ý nghĩa ở dưới chín tầng trời, lại nằm trên mặt đất, do biển mây mênh mông tạo thành. Không gian này rất kỳ lạ, không phải đơn thuần do mây khí tạo nên, trong đó có tồn tại linh khí phù du trong không khí, thông qua một phương thức đặc biệt, dùng một loại lực thần bí làm môi giới để ngưng tụ lại mà thành.
Luận về cảnh sắc trước mắt, mênh mông bốn phía một vùng trắng bạch như tuyết, thực sự giống như ở thiên cung, đưa mắt nhìn không thấy được biên giới. Ở trong khu vực này giống như đang ở trong biển, trừ những mây khí tạo thành sương mây, không thể thấy bất cứ dấu hiệu rõ ràng nào.
Trên mặt Lục Vân hiện rõ vẻ kinh ngạc, mắt trần không tìm được thông tin nào hữu ích, trong tâm chàng tức thì chuyển biến, tự động vận chuyển Ý Niệm Thần Ba, phát ra với các tần số khác nhau theo các hướng thăm dò tình hình xung quanh.
Rất nhanh, Ý Niệm Thần Ba đã thu về một số thông tin, sau quá trình phân tích chỉnh lý, cuối cùng Lục Vân đã vẽ lên trong đầu mình một bản vẽ mặt bằng.
Thông qua khuyến cáo của ý thức trong đầu, Lục Vân phát hiện ra, trên bề mặt Vân Chi Pháp giới bao phủ bởi một tầng mây khí, cản trở thị tuyến của người. Còn ẩn dưới tầng mây khí, lại có mười ba cung điện phân bố theo đồ hình hoàn chỉnh của tiên thiên bát quái.
Mười ba tòa cung điện này bố trí theo phương vị ngũ hành ở trong, bát quái ở ngoài, khoảng cách giữa chúng rất xa, gần nhất không dưới một trăm dặm, xa nhất không quá ba trăm dặm. Hơn nữa, Vân Chi Pháp giới còn có bốn tòa Vân Thai thiên môn, bố trí ở bốn phương bên ngoài của mười ba cung điện, khoảng cách giữa chúng không dưới một nghìn dặm, phân biệt thành bốn thiên môn đông, tây, nam, bắc.
Bên ngoài bốn thiên môn là một mảng biển mây mênh mông không nhìn thấy biên giới, trong đó có hai nơi kỳ lạ khác thường. Thứ nhất tại phía đông bắc, theo phản hồi của Ý Niệm Thần Ba, nơi đó có một tầng mây rất quỷ dị, bất cứ sóng thăm dò nào gần đều bị nó thu mất, không tìm được chút thông tin nào hữu ích. Nơi thứ hai là tại phía tây nam, vị trí đối ứng với vị trí đầu. Nơi đó là khu vực ánh sáng lấp lóa, bên trong toàn là chớp điện lóe sáng, phát ra lực hủy diệt mạnh mẽ khiến cho người ta phải sợ hãi vô cùng.
Thăm dò nơi đây xong, Lục Vân nhíu mày nói
- Kỳ quái, địa phương này có chút tà môn, tại sao Ý Niệm Thần Ba chỉ phát hiện được phân bố của các vị trí cố định mà không tìm được một chút khí tức nào của sự sống? Có phải khu vực đặc biệt này có yếu tố gây nhiễu, hay là do một nguyên nhân nào khác?
Lục Vân vốn cẩn thận phân tích nội dung của tin tức trong đầu, không ngờ lại không phát hiện được động tĩnh của một cao thủ nào của Vân Chi Pháp giới, do đó cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Chiếu theo lý, chỉ cần có sanh mệnh chuyển động đều không thể né được dò xét của Ý Niệm Thần Ba Lục Vân. Nhưng nơi này rõ ràng có tồn tại sanh mệnh, tại sao lại không tạo nên phản ứng với ý thức của Lục Vân? Vấn đề này có chút quỷ dị. Lục Vân tuy kiến thức uyên bác, nhất thời cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Thôi không suy tư, ánh mắt Lục Vân nhìn về phía trước điềm nhiên nói:
- Nếu đã không biết được gì cả, ta phải phá đi bức màn bí ẩn này của ngươi.
Hình bóng chuyển động, Lục Vân nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Theo sự tìm hiểu của Lục Vân, vị trí trước mặt chàng chính là nhìn thẳng vào thiên môn phía tây, cách khoảng bốn trăm dặm. Với tốc độ của chàng chỉ một lát là tới, nhưng chàng lại tiến đến chầm chậm, cả thân hình thu lại khí tức, âm thầm lặng lẽ tiến về phía trước.
Trên đường đi, Lục Vân chỉ thấy biển mây mênh mông, cảm giác có một chút lẻ loi cô đơn. Bất quá suy xét cẩn thận thì thấy không có gì, người tu đạo vốn phải an lòng loại bỏ dục vọng, ở một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp như thế này vậy cũng bất quá là hư ảo mà thôi.
Một lúc lâu sau, Lục Vân đã tới được Tây thiên môn, hiện ra trước mắt là một đài mây có kích thước khoảng trăm trượng do mây khí tạo thành, bề mặt lấp lánh sắc vàng nhàn nhạt, ở trung tâm mờ hiện một chữ "Tây" ánh vàng rực rỡ. Bên trong thiên môn, mây khí có phần loãng hơn, mơ hồ hiện ra dưới bề mặt là một tầng mây sáng màu trắng, tựa như mặt đất tại nhân gian khiến người ta có cảm giác chân thật.
Im lặng nhìn một lúc, Lục Vân từ từ nhắm hướng thiên môn bay tới, trong sát na khi xuyên qua thiên môn, đột nhiên chàng dự cảm thấy điều gì bất thường, khiến Lục Vân kinh ngạc trong lòng, thân ảnh lập tức biến hóa ra ngàn vạn, trong phương viên khoảng vài trượng hình thành vô số hình ảnh.
Đồng thời, trên đài mây, sắc kim lóe lên, một thân ảnh mỏng manh hư hư thật thật cùng với một luồng ánh sáng kim sắc xuất hiện tại nơi Lục Vân vừa dừng lại, một chưởng mãnh liệt tung ra, chỉ thiếu một chút đã đánh trúng Lục Vân.
Một tiếng kêu khẽ phát ra từ biển mây, sau đó hiện ra một hòa thượng mặt vàng dừng thân trên không, quanh thân ánh Phật rực rỡ, đang kinh ngạc nhìn Lục Vân.
Cách vài xích, thân ảnh Lục Vân ảo hóa hợp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hòa thượng, cất giọng hỏi:
- Đại sư là ai, có thân phận thế nào tại Vân Chi Pháp giới?
Hòa thượng mặt vàng khẽ niệm một câu Phật pháp, thản nhiên nói:
- Bần tăng là Tuệ Tâm, là người trấn thủ thiên môn phía Tây của Vân Chi Pháp giới, là một trong bốn thiên tướng. Thí chủ tu vi tinh thâm, vì sao bất chấp tất cả cố tình xâm nhập nơi đây, nhanh chóng nói ra lai lịch và mục đích.
- Hóa ra là Tuệ Tâm đại sư, thiết nghĩ ngài và Phong Lôi chân quân hẳn có quen biết. Xem ra đại sư vốn tinh thâm Phật pháp, xưa kia tại hồng trần chắc hẳn phải dày công tu luyện lắm?
Tuệ Tâm hòa thượng nhìn Lục Vân, ánh mắt có chút kinh dị, trầm giọng nói:
- Phong Lôi chân quân là người của Vân Chi Pháp giới bần tăng đương nhiên phải biết, chỉ không biết thí chủ lai lịch ra sao, tên gọi thế nào? Đối với điều thí chủ vừa hỏi, đúng vậy, bần tăng tại hồng trần đã tu luyện được ba trăm bẩy mươi mùa xuân thu, cuối cùng không tránh khỏi thiên kiếp thứ chín, nhờ có binh khí mà hóa giải được nên tiến nhập Vân Chi Pháp giới. So với thời điểm hiện tại thì cũng đã trải qua năm trăm năm rồi.
Sắc mặt Lục Vân khẽ biến đổi, thốt lên nho nhỏ:
- Năm trăm năm trước! Nói như vậy ta tiến vào Vân Chi Pháp giới gặp người đầu tiên, lại không phải là người đơn giản.
Tuệ Tâm hòa thượng điềm nhiên đáp:
- Vân Chi Pháp giới không giống như ở nhân gian, người tầm thường không thể tiến vào nơi đây, vì thế thí chủ là người đầu tiên từ ngàn đời nay có thể thực hiện được điều này. Chỉ có điều thí chủ giấu diếm thân phận như vậy, không biết đến đây có mục đích gì?
Lục Vân không trả lời ngay, trầm mặc một lúc, giọng lạnh lùng nói:
- Không nói ra lai lịch với đại sư bởi vì ta còn vài điều muốn hỏi. Một khi đại sư biết thân phận của ta rồi thì hai bên trở thành cừu địch, lúc đó có lời mà không hỏi được gì.
Tuệ Tâm hòa thượng ánh mắt biến hẳn, hiển nhiên hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong những lời chàng nói, trầm giọng nói:
- Thí chủ không nói ra lai lịch, lẽ nào lập trường giữa chúng ta không thể thay đổi được? Nếu đã như vậy, tại sao lại quan tâm đến?
Lục Vân mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Đại sư đừng vội, sự tình thế nào thì ta sẽ nói ra sau. Hiện tại ta vẫn còn một điểm muốn biết, tại sao lúc trước ta không phát hiện ra khí tức của đại sư?
Tuệ Tâm hòa thượng nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói:
- Điểm này không liên quan gì đến tu vi của thí chủ mà do đặc điểm của khu vực này. Vân Chi Pháp giới vốn là nơi tồn tại rất thần bí, tại nơi đây vốn ngập tràn một loại năng lượng, sống lâu ở đây sẽ bị nó ăn mòn, cơ thể có chút biến hóa, khiến cho không có loại sóng thăm dò nào có thể phát hiện được.
Lục Vân vô cùng kinh ngạc hỏi tiếp: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đó là loại năng lượng gì mà thần bí như vậy, vì sao ta không phát giác được chút nào?
Tuệ Tâm hòa thượng lắc đầu nói:
- Đây là điều bí ẩn của Vân Chi Pháp giới, thứ lỗi bần tăng không thể cho thí chủ biết. Hiện tại những vấn đề thí chủ hỏi đã được giải đáp, xin hỏi lại lai lịch cùng mục đích của thí chủ đến đây.
Thấy hòa thượng cố ý không nói tiếp, Lục Vân cũng không hỏi thêm, ánh mắt nhìn thẳng vào người ông, có chút tự phụ nói:
- Đại sư nếu đã biết Phong Lôi chân quân, thiết nghĩ đại sư cũng đã nghe thấy cái tên Lục Vân?
Tuệ Tâm hòa thượng trong tâm chấn động, hai mắt phát ra tia nhìn lạnh lẽo, ngữ khí sắc lạnh nói:
- Là ngươi, không ngờ cũng có ngày ngươi đến đây.
Lục Vân cười lạnh nói:
- Tự nhiên là ta, nếu là người khác thì ai đến đây. Hiện tại đại sư cũng đã biết thân phận của ta, có cần thiết phải hỏi mục đích của ta không?
Tuệ Tâm hòa thượng lãnh đạm nói:
- Tự nhiên phải hỏi. Không kể thí chủ là ai, chỉ cần đến Tây thiên môn thì bần tăng có quyền tra hỏi.
Lục Vân hừ một tiếng, cất tiếng hỏi lại:
- Hôm nay ta tới đây là do lời thề ngày trước, chính là muốn hủy diệt Vân Chi Pháp giới. Đối việc này, không biết đại sư ngăn cản như thế nào?
Tuệ Tâm hòa thượng nghiêm túc nói:
- Ngăn cản chỉ là biện pháp cuối cùng khi không còn cách nào, bần tăng có thể khuyên Lục thí chủ một câu, buông dao đồ tể, quay đầu là bờ. Nếu khuyên không được thì bất đắc dĩ mới phải động thủ cũng chưa muộn.
Khinh khỉnh cười, Lục Vân phản bác lại:
- Khuyên can? Sao ngày trước đại sư không khuyên can Phong Lôi chân quân. Nếu như đại sư thật sự khuyên can thành công thì ông ta đâu có chết như vậy.
Nhận thấy trong tâm Lục Vân mang đầy cừu hận, Tuệ Tâm hòa thượng nhẹ giọng nói:
- A di đà phật, Lục thí chủ tuổi trẻ tương lai còn dài, chỉ có thù hận sâu nặng. Nếu có thể quên được cừu hận, sẽ có ngày phi thăng lên chín tầng trời, tiêu diêu thế ngoại, cũng không bị vướng bận bởi thế sự tầm thường.
Lục Vân lạnh lùng nói:
- Đại sư đúng là Phật pháp chưa đủ tinh thâm, không thể khuyên giải một người ngoan cố như ta. Hiện tại mọi điều cần nói thì cũng đã nói, kết quả thế nào đành để thời gian giải đáp.
Sắc mặt Tuệ Tâm hòa thượng trở nên nghiêm trọng, cất tiếng chất vấn:
- Lục Vân, thực sự thí chủ đã suy nghĩ cẩn thận rồi chứ? Khi đã đi qua cửa này thì không thể quay đầu lại, chỉ còn cách đối diện với tử vong, hy vọng thí chủ suy nghĩ kỹ lưỡng.
Lục Vân nghe xong mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên hư không, thần tình kiên định nói:
- Cuộc sống của ta phải do ta quyết định, không quản trời xanh đối đãi như thế nào, ta cũng quyết không để ông ta thành công. Trước đây, ta một mình chống lại thiên hạ, đã lập lời thề hủy diệt Vân Chi Pháp giới, hôm nay chính là thời điểm để thực hiện.
Tuệ Tâm hòa thượng khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng hỏi lại:
- Lục Vân, tất cả mọi chuyện của thí chủ bần tăng không bàn luận tới, nhưng bần tăng có vài lời có vài lời muốn hỏi, chả lẽ trong Vân Chi Pháp giới không có một người tốt nào sao?
Sắc mặt Lục Vân chấn động, chậm rãi nói:
- Đại sư hỏi câu hỏi rất hay, Vân Chi Pháp giới không phải toàn bộ đều là người xấu. Tuy nhiên có những lúc, bọn họ đều là người không may mắn.
Tuệ Tâm hòa thượng cười khổ, nhẹ giọng nói:
- Hay cho câu người không may mắn! Lục Vân, thí chủ có nghĩ mình quá bá đạo không?
- Bá đạo? Vân Chi Pháp giới các ngươi không bá đạo ư, hành động của các ngươi ngày đó xứng đáng với hai từ chánh nghĩa sao? Rất nhiều vấn đề mà hai bên không có quyền đề cập tới, ít ra với vấn đề trước mắt, bá đạo không phải là từ mà ông có thể sử dụng.
Hơi phật lòng, Lục Vân cất tiếng với khẩu khí kiêu ngạo coi thường người khác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thế rồi, khí thế hai người bài trừ lẫn nhau, lập tức khiến cho chân nguyên hai bên va chạm mạnh mẽ, tia lửa ánh chớp lóe lên ở giữa, vô số hoa lửa chuyển động tới lui, hình ảnh rực rỡ chói mắt, trông rất đáng sợ lại có sức hấp dẫn.
Nhận thấy tất cả chân nguyên trong cơ thể đã được huy động, Hạo Vân cư sĩ trợn trừng hai mắt, một luồng ánh điện như kiếm bay ra xuyên thẳng qua nội tâm của Hắc Sát Hổ Vương, chấn động tâm thần của hắn, khiến hắn nhịn không được phải tránh đi.
Chớp được cơ hội hiếm có này, Hạo Vân cư sĩ quát lớn một tiếng, chân nguyên toàn thân đột nhiên tăng lên đến mức cực hạn, biến thành một luồng lửa, ngùn ngụt thiêu đốt cơ thể ông. Đồng thời, trường kiếm trong tay bùng lên ánh đỏ, lại có kiếm khí rung động cả đất trời, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, thân kiếm ở giữa trong nháy mắt đã hoá thành ánh sáng, biến thành một luồng lửa sáng, bắn xuyên qua tim của Hắc Sát Hổ Vương giữa lúc hắn còn đang kinh ngạc kêu lên, ăn mòn cơ thể của hắn.
Trong lúc lơ là, Hắc Sát Hổ Vương bị Hạo Vân cư sĩ nắm lấy, cục diện rơi ngay vào khốn cảnh. Đối mặt với đòn công kích đáng sợ, Hắc Sát Hổ Vương điên cuồng quát lớn, hai tay tung quyền tạo nên gió chớp kinh thiên động địa, thực lực mạnh mẽ như hai luồng những con hổ ánh sáng sắc đen, tàn độc đánh trúng thân thể Hạo Vân cư sĩ khi ông cũng vừa đánh trúng được hắn.
Trận chiến này, một chiêu liều mạng của Hạo Vân cư sĩ, lại thêm kịp thời nắm bắt cơ hội, dùng thực lực yếu ớt của mình cuối cùng đã làm cho Hắc Sát Hổ Vương trọng thương, dồn hắn tình cảnh tuyệt vọng. Đồng thời, một chiêu tấn công đó của Hắc Sát Hổ Vương cũng khiến cho cơ thể yếu ớt của Hạo Vân cư sĩ không chịu đựng nổi, cuối cùng mang theo ưu thương và bất cam nồng đậm, hóa thành bụi đất vung vãi ở chân núi Hoa sơn, hoà vào núi non đất trời.
Giữa không gian, Hắc Sát Hổ Vương bay lùi lại, không ngừng kêu gào thảm thiết, tay trái hắn che lấy lồng ngực, tay phải múa chưởng phản kích bắn thẳng ra sau để làm giảm đi lực tấn công. Vì vậy, hắn rất nhanh chóng ổn định lại cơ thể, toàn thân ánh đen hỗn loạn, khí tức rõ ràng yếu ớt vô cùng.
Phát hiện tình hình của hắn không ổn, một Yêu vực thiên vương đang giao chiến với Pháp Quả đại sư liền vội vàng quay người đến cạnh, một tay đỡ lấy cơ thể của hắn, liên tục không ngừng truyền chân nguyên vào trong người để ổn định thương thế của hắn.
Bên này, Đan Thanh kiếm hiệp đang trọng thương vốn không phải là đối thủ của Yêu vực thiên vương, vì thế ngay từ đầu, ông đã chọn phương thức tìm nhẹ tránh nặng, không đấu thẳng với đối phương. Do vậy, tuy tình hình của ông cũng không ổn, nhưng trong nhất thời còn có thể chống đỡ được.
Nhưng đang khi ông khổ sở ra sức chống đỡ, suy nghĩ tìm cách nào cùng lưỡng bại câu thương với địch nhân, một loại cảm ứng tâm linh khiến cho ông nhanh chóng nắm bắt được tình cảnh Hạo Vân cư sĩ trước khi chết đi. Điều này lập tức khiến ông kinh hãi vô cùng, cả người không chấp nhận được sự thật đó, chớp mắt đã trở nên điên cuồng.
- Sư huynh!
Tiếng kêu bầm gan tím ruột vang vọng đến tận mây xanh. Thời khắc đó, Đan Thanh kiếm hiệp vội vàng múa lên trường kiếm, ánh mắt vốn dĩ vô thần bất ngờ rực lên ánh đỏ, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ như tiếng gào thét của dã thú, cả cơ thể quay ngược bắn tới, không hề để ý gì đến công kích của đối phương, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn vào tim của địch nhân, toàn thân phủ đầy khí tức điên cuồng và huỷ diệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phát hiện được có chuyện không ổn, Yêu vực thiên vương đang giao chiến thấy tránh né cũng không kịp, miệng lập tức quát lên một tiếng phẫn nộ, trong tình huống không cách nào né tránh được lòng liền rắn lại, hai tay nhanh chóng múa lên, vô số ảo thú đan xen hoà quyện vào nhau, đem toàn bộ tu vi cả đời, từ từng góc độ khác nhau đồng thời đánh trúng vào thân thể của Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải.
Liều mạng một đòn, ai cũng không tháo lui né tránh, Đan Thanh kiếm hiệp ánh mắt như băng, vốn không để ý đến cảm nhận của mình, ngay vào chớp mắt công kích của đối phương, nhanh chóng tìm kiếm một khe hở, trường kiếm trong tay như rồng bay, chỉ một sát na đã đâm trúng tim của đối phương, sau đó toàn bộ thanh kiếm phát nổ, lập tức hủy diệt cả cơ thể và nguyên thần của hắn.
Hoàn thành tâm nguyện rồi, Đan Thanh kiếm hiệp chỉ thấy linh hồn của mình đang bay giữa không trung, xung quanh từng trận gió âm lạnh, một luồng hơi lạnh xuyên vào lòng người, khiến nơi sâu thẳm linh hồn của ông cảm thấy sợ hãi, phảng phất như hắc ám sắp ập đến. Cố gắng quay đầu lại, ông muốn nhìn xem trên đường còn có người nào, đáng tiếc lúc đó ông đã quá mệt mỏi, không còn sức mà quay lại nữa, toàn thân từ từ chìm vào mê man.
Cũng đúng lúc đó, Pháp Quả đại sư vừa thoát khỏi tay một Yêu vực thiên vương, liền cảm nhận một chút bất thường. Chăm chú quan sát, nhìn thấy Hạo Vân cư sĩ đã chịu kiếp nạn, Pháp Quả đại sư có chút chua xót, bất quá ông nhanh chóng bỏ đi tạp niệm, lợi dụng áp lực bên ngoài thân thể giảm đi rất nhiều, vội vàng toàn tâm toàn ý thúc động chân nguyên, dùng đại pháp "Vô Tướng Ban Nhược" của Phật gia làm cơ sở, toàn cơ thể bắt đầu bập bùng ánh lửa màu vàng, tựa như một đức Phật hiện thế, dùng ánh sáng Phật chí dương chí cương, chí thánh chí cường phân bố xung quanh, tạo thành hào quang vạn trượng, cuộn tròn lại bao phủ lấy Yêu vực thiên vương.
Cử động của Pháp Quả đại sư ngay từ lúc đầu đã gây sự chú ý cho Yêu vực thiên vương. Chỉ có điều, thiên vương đó biết được Pháp Quả đại sư bị thương trầm trọng, đã cạn kiệt như đèn khô dầu, nên không để ý lắm. Nhưng, khi hắn cảm nhận có điều không đúng, muốn né tránh thì đã không thể làm được nữa, nên lòng hắn nảy ra ý định liều chết. Một luồng khí hung hãn của Yêu vực cao thủ xuất hiện, cơ thể hắn bỗng nhiên hoá thú, chính là một con quái vật đầu lang mình rắn xuất hiện giữa không trung.
Ngắm nhìn Pháp Quả đại sư lưu chuyển lấp lánh những làn sáng sắc kim, con quái thú đó gầm lên một tiếng, miệng lang sói phun ra một luồng sương đen, biến ảo thành vô số lang yêu, kêu gào phẫn nộ lao thẳng về phía Pháp Quả đại sư. Đồng thời, quái thú tự mình quét ngang chiếc đuôi khổng lồ, cùng với sức công phá mạnh mẽ nhắm thẳng vào Pháp Quả đại sư.
Đối mặt với đòn công kích của yêu thú, Pháp Quả đại sư im lặng bất động, miệng niệm chân quyết, ngọn lửa sắc kim bên ngoài cơ thể tầng tầng khuếch tán ra bên ngoài, gặp phải những con lang yêu liền rất nhanh thôn tính lấy. Nhưng khi cái đuôi khổng lồ của con quái thú phóng đến, Pháp Quả đại sư vẫn y như cũ không hề né tránh, chỉ thấy toàn thân ánh kim rực sáng, một luồng khí tức thần thánh tạo thành một kết giới phòng ngự sắc kim, ngăn lại cú tấn công của chiếc đuôi khổng lồ của quái thú.
Giữa không trung, Pháp Quả đại sư thần sắc trang nghiêm, đối mặt với sức mạnh cuộn đến của cái đuôi to lớn của con quái thú vẫn hồn nhiên không sợ, ánh kim toàn thân kéo dài thuận theo cái đuôi rắn khổng lồ của con quái thú, phối hợp kết giới Phật quang bên ngoài, tạo thành thế giáp kích từ hai phía.
Giao chiến như vậy, hai bên ai nấy thi triển toàn lực của mình, quái thú do thiên vương đó biến thành, dưới sự rọi chiếu của luồng ánh sáng Phật, toàn thân sương đen cuồn cuộn, miệng phát ra tiếng kêu phẫn nộ đinh tai nhức óc, vừa giãy giụa né tránh, vừa ra đòn tấn công liều chết, ý đồ tiêu diệt kẻ địch trước khi chết.
Đối với điều này, Pháp Quả đại sư thần tình nghiêm trang, sắc mặt không ngừng biến đổi lúc xanh lúc đỏ, khi chịu tầng tầng hấp lực của quái thú, ánh sáng Phật toàn thân thu nhỏ trở lại, màu sắc lại ảm đạm lại, cũng như đang muốn tiêu diệt từ xa.
Hai bên đối kháng giằng co một lúc, cuối cùng, quái thú đó bị luồng sáng Phật thần thánh tiêu hóa, biến thành một làn khói đen, biến mất trong kết giới. Còn Pháp Quả đại sư tuy giành được thắng lợi, nhưng ông đã tự thiêu chính sinh mạng của mình. Do đó, khi cuộc giao chiến kết thúc, ông liền không còn chút sức lực nào, từ trên không trung rơi ầm xuống, ánh Phật quanh người cũng đã tiêu hao hết, toàn thân và sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt âm xám như tro nằm yên ở đó.
Cả chiến trường, lúc này cơ bản đã kết thúc. Môn hạ Nho viên và Bồ Đề học viện không ai may mắn thoát được, Hạo Vân cư sĩ ứng kiếp mất đi, Đan Thanh kiếm hiệp trọng thương hôn mê, chỉ còn Pháp Quả đại sư nằm yên trên mặt đất, còn hơi thở thoi thóp cuối cùng tranh đấu với vận mệnh.
Còn phía Yêu vực, Hắc Sát Hổ Vương dẫn theo ba thiên vương, kết quả hai bị chết đi, bản thân hắn cũng bị trọng thương. Kết quả này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng, trong lòng muốn điên cuồng.
Rời khỏi thủ hạ Yêu vực bên cạnh, Hắc Sát Hổ Vương đưa mắt nhìn Pháp Quả đại sư còn chút hơi thở cuối cùng, rống lên tàn bạo:
- Được, không hổ danh là cao thủ chánh đạo, đến chết vẫn muốn kéo người ngã theo, ta thực sự không thể không phục quyết tâm của các ngươi. Bây giờ, ta còn muốn xem bản lĩnh khác của ngươi, xem ngươi có thể thoát chết trong tay của ta hay không.
Hai tay hắn vung lên không trung, hai luồng gió xoáy đen hệt như hai dải lụa cuộn lấy Đan Thanh kiếm hiệp đang còn hôn mê và Pháp Quả đại sư đang còn thoi thóp đến bên mình, sau đó hắn ngửa tay giơ lên, nâng hai người lên giữa hư không, hào quang sắc đen giống như yêu thú không ngừng ăn mòn cơ thể của họ.
Nguy hiểm đến gần, Pháp Quả đại sư hai mắt nhắm chặt, có lòng chống cự nhưng không còn sức, chỉ có thể nhẹ thở dài một hơi, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn đau man mác.
Cái chết, con người hẳn phải đối diện, nhưng cửa ải đáng sợ nhất khi thời khắc sắp chết, mới thấy rõ nặng nề vô cùng, khiến người ta kinh hoàng. Cho dù là người tu đạo, thấu hiểu hồng trần, nhưng lúc phải chính thức đối mặt cũng không thể tránh tâm thần rung động.
Trầm tư suy nghĩ, giờ khắc này trôi qua bềnh bồng, Pháp Quả đại sư muốn quên đi tất cả, thản nhiên đối diện với cái chết. Nhưng thống khổ sâu trong đáy lòng khiến ông phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tâm trạng im lặng lúc trước khi chết cũng mê man mất đi phương hướng trong thống khổ đó. Bên cạnh, Đan Thanh kiếm hiệp đang hôn mê cũng vì quá đau đớn mà tỉnh dậy, ánh mắt vô hồn liếc nhìn tình huống xung quanh, miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.
Nhìn cả hai đang dần dần chết đi, Hắc Sát Hổ Vương gào lên để phát tiết:
- Giãy giụa à, phản kháng à, các ngươi không phải là cao thủ chánh đạo, tự nhận mình thà chết không chịu khuất phục, tràn đầy khí phách anh hùng sao? Bây giờ thì phi phàm tự nhận, thanh cao tự cho của các ngươi ở đâu? Cốt cách cao ngạo bất phục, chánh khí đầy lòng của các ngươi đã chạy đến nơi nào rồi?
Hắc Sát Hổ Vương có chút kích động, hiển nhiên tính cách lần đầu tiến nhập nhân gian đã qua và lần này của Hắc Sát Hổ Vương đã có biến đổi rất lớn.
Không một lời đáp lại, chỉ có một biến đổi duy nhất là tiếng kêu gào thảm thiết đang ngày càng yếu ớt. Giờ này phút này, ngoài việc đón nhận cái chết, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp còn có thể làm gì nữa đây?
Cách đó vài trượng, Yêu vực thiên vương còn lại nhìn Hắc Sát Hổ Vương, ánh mắt có phần lạnh nhạt, dường như trong mắt của cao thủ Yêu vực, ngoài thực lực có thể đại diện cho sự mạnh yếu ra, thì tình cảm vốn là thừa thãi.
Thời gian trôi qua thật chậm, lúc tiếng kêu không còn nghe thấy nữa, khóe miệng Yêu vực thiên vương đó mờ hiện nụ cười tàn khốc, tất cả mọi sự việc coi như đã kết thúc. Hắn lắc mình đến bên cạnh Hắc Sát Hổ Vương, cất tiếng nhắc nhở:
- Hổ Vương, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Hắc Sát Hổ Vương lúc đó lửa giận mới tiêu tan, nhìn những tính mạng đang kết thúc, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, cũng nên đi thôi.
Hào quang từ hai lòng bàn tay rực lên, hắn định kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc đó, một tiếng cười âm lạnh kèm theo sát khí lạnh lùng thấu xương đột nhiên vang lên bên cạnh hai người Hắc Sát Hổ Vương. Luồng ý chí hận thù, lòng oán hận vô biên cùng xâm nhập vào tận xương tủy, lại bao hàm cả ý niệm oán hận hủy diệt lạnh hơn cả vùng địa cực, mạnh mẽ hất bắn Hắc Sát Hổ Vương và vị thiên vương kia.