Trời bắt đầu u ám, bốn phía bao phủ bởi bóng tối. Tại nơi này dường như không có ban ngày, hắc dương đã lặn và bước qua khoảng thời gian mới, ánh sáng đã tối hơn trước. Sáu đạo quang ảnh vẫn bay về phía trước chầm chậm giữa trời đêm, thỉnh thoảng dừng lại, tựa hồ như đang tìm kiếm những điều khả nghi.
Nhìn xung quanh, Lục Vân nói: "Vân Phong, cũng đã khá xa rồi, đệ tìm xem có chút khí tức nào của quỷ vật không. Chúng ta đã phi hành gần nửa ngày rồi, ít nhất cũng đến hai trăm dặm, tại sao đến một điểm động tĩnh cũng không có?".
Vân Phong thần sắc cổ quái, nhìn bốn phía, song nhãn ẩn hiện thanh hồng quang mang, cũng đang chú mục tìm kiếm. Nghe Lục Vân hỏi, liền trả lời: "Nơi này, đúng là một địa phương kỳ lạ, đệ tra xét lâu rồi, bốn phía quỷ khí bao trùm, không nhìn thấy bất kỳ quỷ vật nào. Tại đây khác biệt hẳn so với khi chúng ta mới bước chân vào Quỷ vực, ngoại trừ gặp vô số quỷ vật tại lối vào, còn lại chỉ gặp môt nhóm quỷ quân, tại Hắc hà gặp được quỷ vật. Ngoài ra, không gặp thêm được gì, không lý nào địa phương này căn bản không có lấy một quỷ hồn đơn độc nào hay là chúng lại ẩn trốn tại một nơi nào đó?".
Tử Dương chân nhân nghe xong liền nói: "Ta nghĩ rằng điều này không đúng, Quỷ vực không rộng lớn lắm, tại sao không gặp được một quỷ hồn đơn độc nào? Bất quá chúng ta đã tìm kiếm sai phương hướng, giống như tiến nhập thâm sơn đại trạch ở nhân gian, căn bản là không có dấu chân người".
Lục Vân nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ và mọi người đợi con ở đây, con sẽ xuống dưới mặt đất thám xét trước khi quyết định". Năm người nhìn vào thânảnh Lục Vân, nhãn thần lộ xuất một tia kinh ngạc, không hiểu Lục Vân muốn tìm kiếm gì dưới đất. Hạ thân ảnh xuống dưới, Lục Vân cẩn thận xem xét mặt đất, thân thể di động khắp bốn phía nhanh như chớp. Được một vòng, nhãn thần Lục Vân xuất hiện một tia nghi hoặc, Ý Niệm Thần Ba tức thì xuất ra mười ba đạo, mỗi đạo phát ra từng tần số khác nhau cẩn thận thám xét động tĩnh bốn phía. Trên thân Lục Vân hắc sắc quang hoa mờ ảo xuất hiện, tại không gian u ám này mọi người nhìn không thực rõ ràng. Cẩn thận quan sát xung quanh, rất nhanh Lục Vân đã phát hiện ra một số điều lạ. Lúc này có chín đạo Ý Niệm Thần Ba phảnhồi quay trở lại tâm thức, chỉ có một đạo Ý Niệm Thần Ba tra xét cách đây ba trăm dặm quay trở lại chậm hơn phát hiện một luồng khí tức thập phần cổ quái, rất mỏng manh yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng. Còn lại ba đạo Ý Niệm Thần Ba vẫn đang tìm kiếm xung quanh với một tốc độ cực cao.
Nhìn năm người phía trên, Lục Vân thấy họ đang tìm kiếm xung quanh, trong tâm bất giác nhè nhẹ thở dài. Tại hoàn cảnh như thế này, nếu xảy ra việc gì thì dù cho chàng có bản lĩnh cao cường cũng không thể thi triển được. Tĩnh lập một lúc, cuối cùng ba đạo Ý Niệm Thần Ba cũng phảnhồi lại, chỉ thấy Lục Vân nhế ch miệng đầy ngạo tiếu, ngự kiếm đằng không bay lên. Nhìn Lục Vân, Vân Phong hấp tấp: "Thế nào, huynh tìm kiếm dưới đó có phát hiện điều gì không?". Lục Vân nhìn năm người, điềm đạm cười: "Huynh quả thực đã phát hiện một số nghi vấn ở tại phía trước cách đây khoảng ba trăm dặm, chúng ta xuất phát thôi, vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian". Nói xong, Như Ý Tâm Hồn kiếm tỏa phát quang hoa đỡ Lục Vân ngự không bay về phía trước.
Đang bay, Lục Vân nói với Tử Dương chân nhân: "Con cảm thấy hiện tại chúng ta đã phạm phải sai lầm. Tại nhân gian giới luôn luôn tồn tại thực thể ngay phía trước mắt có thể nắm, bắt, sờ, mó ví dụ như tại địa phương cư trú có phòng ốc hoặc gia trang. Nhưng Quỷ vực là thuộc về quỷ vật, là thứ vô hình chi thể, chúng ta nhìn thấy có thể là ảo giác, không lẽ quỷ vật cũng cư ngụ trong phòng ốc. Chúng ta tìm kiếm nơi quỷ vật cư trú trên mặt đất kỳ thật là đã sai, có bao giờ chúng ta nghĩ những quỷ vật này lại sống tại một nơi nào đó khác với chúng ta?".
Lời chàng vừa thốt khiến Tử Dương chân nhân và bốn người đều ngẩn ra, không ai có thể nghĩ đột nhiên Lục Vân đưa ra một kết luận như vậy. Nhìn về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nếu huynh nói vậy thì hiện tại chúng ta phải đi đâu để tìm kiếm, chúng ta không hề biết tập tính sinh hoạt của chúng, cũng như không biết chúng ẩn cư tại phương nào?".
Vân Phong dĩ nhiên không đồng ý, nói: "Nếu huynh nói quỷ vật ẩn dưới lòng đất, sao chúng ta không tra ra khí tức của chúng. Vậy tại sao lâu vậy mà chúng ta cũng không phát hiện được một động tĩnh nào?. Đệ nghĩ giả thuyết của huynh không đúng, khả năng đó không lớn."
Lục Vân điềm nhiên cười đầy ẩn ý: "Vân Phong, để chứng minh điều này, huynh sẽ đến phía trước hai mươi trượng, đệ hãy xem có thể thám xét được động tĩnh của huynh không?. Hãy cố gắng hết khả năng xem thử có kết quả gì, chú ý huynh bắt đầu đây!". Nói xong chớp mắt thân ảnh hạ xuống, chàng thu hồi toàn bộ khí tức, ẩn dấu quang hoa, thân thể Lục Vân tựa như tiêu thất giữa không gian tăm tối.
Vân Phong cười hề hề khoái chí nói: "Hay cho Lục Vân huynh, dám thách thức đệ, để xem đệ tìm ra được tung tích của huynh cho coi". Nói xong, hai tay phía trước kết thành hình pháp ấn, châu thân một lục một hồng quang hoa ẩn ẩn đột nhiên xuất hiện. Nhìn về phía trước, Vân Phong vận Âm Dương pháp nhãn hô khẽ một tiếng: "Kiều khiên vô cực, âm dương tá pháp, hiện!". Tức thì, trong vòng vài chục trượng xung quanh hiện ra trước mắt hắn rất rõ ràng, mọi vật hoàn toàn hiển hiện. Thế nhưng điều bất ngờ xảy ra, ngay cả một chút khí tức hay thân ảnh Lục Vân cũng không thấy nhìn thấy.
Năm người thâm tâm chấn động, Vân Phong kêu lên một tiếng lạ lùng mặt ngẩn tò te. Mọi người nhìn nhau, Vân Phong không tìm được chàng liền hậm hực réo: "Lục Vân huynh, huynh thật đáng xấu hổ, huynh chạy ra xa để trốn, nếu huynh ở gần đây tại sao đệ lại không thấy khí tức với thân ảnh của huynh, không tính?" Vừa nói xong, thanh âm của Lục Vân từ hai mươi trượng truyền lại: "Vân Phong, huynh ở cách đệ có hai mươi trượng thôi mà, thế nào có tra ra được huynh không?"
Năm người cả kinh, nhìn về phía trước có một đạo quang hoa vô thanh vô tức xuất hiện, thân thể Lục Vân tựa như từ hư không từ từ xuất hiện, cực kỳ thần bí quỷ dị. Vân Phong không tin vào những điều trước mắt mình, miệng cười méo xệch nói: "Không thể nào, huynh không có khả năng đó chứ, đệ không thể tin được. Làm sao mà huynh làm được như vậy, mau nói ra đi".
Đợi năm người đến gần, Lục Vân cười nói: "Như huynh đã nói với đệ trước đây, bên ngoài thân thể mỗi người đều có những luồng khí tức dao động với một tần suất nhất định, chỉ cần biết cách điều chỉnh tần suất luồng khí tức đồng nhất với tần suất xung quanh thì tự ta có thể ẩn tàng cơ thể. Đó là đặc tính đồng dạng của Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết. Nếu sau này đệ tu luyện thuần thục, tương lai có thể huynh sẽ truyền cho đệ Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, hiểu chưa?". Vân Phong với Tử Dương chân nhân không hiểu sao Lục Vân lại nói ra điều này.
Tử Dương chân nhân trầm giọng bảo Lục Vân: "Con nói ra điều cuối cùng là có ý gì, Vân Phong luyện tập sở trường là tuyệt kỹ Âm Viện - Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết, thuộc về âm nhu, làm sao lại có thể tu luyện Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết chí dương chí cương được. Chắc con có gì đang ẩn giấu chúng ta phải không?"
Lục Vân nhẹ lắc đầu, nhìn không gian u ám phía trước, nhãn thần xuất hiện những tia kỳ dị ẩn ước một bí mật không thể nói ra được. Nhìn mọi người, Lục Vân thốt nhẹ: "Trong tương lai không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra, không ai có thể nói trước được. Bây giờ chúng ta nhanh lên, con phát hiện phía trước có một luồng khí tức rất quen thuộc giống như hô hấp, có thể chúng ta sẽ gặp được một người nào đó". Không nói thêm lời nào, thân thể Lục Vân đột nhiên tăng tốc, như lưu quang vụt qua, bay thẳng về phía trước.
Khoảng cách phía trước ước chừng khoảng ba trăm dặm nhưng nháy mắt mọi người đã đến nơi. Nhẹ nhàng hạ mình xuống thạch nhai, nhãn thần Lục Vân lấp lánh quang hoa, cẩn thận tìm kiếm luồng khí tức tựa như tiếng hô hấp. Quang hoa loé lên, năm bóng nhân ảnh đồng thời hạ xuống cạnh Lục Vân. Chàng nhìn sang rồi nhẹ nhàng nói: "Mọi người đứng ở đây đừng di chuyển, con nhận thấy nơi này có điều không bình thường, tựa hồ có khả năng ẩn giấu khí tức." Nói xong, khởi vận chân nguyên toàn thân Lục Vân quang hoa bùng phát, một luồng hoả diễm đỏ rực từ trên thân thể chàng tỏa ra xung quanh hình thành một đám mây hồng sắc, tựa như một đoá hồng liên, thập phần mỹ lệ. Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên, từ thân kiếm phát một luồng hỏa quang chói mắt, một luồng hỏa quang rực rỡ từ mũi kiếm phóng thẳng lên không, tụ thành hình một thần long lớn khoảng năm mươi trượng kéo theo hỏa khí lượn vòng trên đầu chàng hống lên vang vọng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lục Vân, không hiểu chàng định làm gì. Chỉ thấy thân ảnh Lục Vân từ từ đáp xuống, chính là Dịch Viện Dịch Thiên thập nhị quyết phát lực cường thịnh, trong khuôn viên vài dặm xung quanh, tất cả chìm vào một nguồn lực cực đại. Tại nơi Lục Vân hạ xuống, bề mặt thạch nhai đột nhiên xuất hiện một khí lực kinh thiên hãi thế, tầng tầng huyền thanh sắc quang mang, uy mãnh khóa chặt luồng khí tức của Lục Vân phóng lên đối kháng.
Trên thạch nhai, Tử Dương chân nhân thần sắc nghi hoặc, nói: "Luồng khí tức này sao quen quá, hình như ta đã thấy ở đâu rồi?" Một âm thanh cuồng ngạo vọng lên: "Ở trên đó là ai mà tu vi cao cường vậy, có phải là Dịch Viện cao thủ không", không ai trả lời chỉ có khoảng không gian tịch mịch. Hắn nói tiếp: "Sao không ai nghe ta nói gì cả là ai vậy?".
Tử Dương chân nhân nhìn xuống dưới thấy một luồng thanh hồng quang mang ần dần sáng lên, lão cảm nhận được được một nguồn khí tức rất thân quen từ rất lâu, rất lâu rồi. Đột nhiên lão liên tưởng đến một người liền lập tức minh bạch, mọi người
chỉ nhìn thấy Tử Dương chân nhân thần sắc vui mừng, nói: "Ta nhớ ra rồi, nếu không nhầm đó chính là Phong Viễn Dương, đệ tử kiệt xuất cách đây sáu mươi năm về trước.
Thật là tốt quá, ta không tưởng tượng được lại có thể gặp được ở đây, ha ha, thật không uổng công chúng ta tìm kiếm." Nói xong, hướng phía dưới hạ thân xuống.Vân Phong kêu toáng tên: "Sư bá, ở đây ngoài chúng ta ra còn có ai biết Dịch Viện pháp quyết chứ, nhìn cách thi triển trông cũng giống như Dịch Viện pháp quyết, bọn quỷ vật cũng có thể thi triển gần như vậy mà. Có phải sư bá cao hứng quá hoá hồ đồ không?". Tử Dương chân nhân nghe xong tỏ ra lúng túng, sau đó mỉm cười hề hề, lão nghi hoặc tự cho bản thân cũng cảm thấy mình cao hứng quá mà hồ đồ.
Liếc nhìn luồng thanh sắc quang hoa cường thịnh ở phía dưới, trong mắt Lục Vân xuất hiện một tia tiếu ngạo, giữ nguyên áp lực từ từ hạ xuống đáy nhai. Ẩn trong thanh sắc quang hoa, một đạo nhân ảnh mờ mờ mặc y phục vừa giống đạo bào, vừa hơi giống... quỷ đang nhìn Lục Vân, trong mắt lộ xuất một tia kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai, có phải xuất thân từ Dịch Viện không? Nhìn khí tức cùng ánh hồng quang phát ra từ thân thể chắc chắn ngươi đến từ Dương viện, cuối cùng Dương viện cũng xuất hiện một nhân tài kiệt xuất".
Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Ta đích xác xuất thân từ Dương viện, tên là Lục Vân, còn ngươi là ai. Hình như ngươi cũng là Dịch viện đệ tử, tại sao lại có mặt tại Quỷ vực này?"
Người kia điềm nhiên mỉm cười, thu lại nguồn cường đại khí thế đang bành trướng xung quanh, đồng thời lộ xuất hiện chân mục. Nhìn kỹ, thì đó là một nam tử anh tuấn khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt hổ, trông rất là uy vũ. Người đó nhìn Lục Vân, thập phần cao hứng nói: "Gần năm mươi năm rồi, không thể tưởng được ngày nay hôm nay ta lại có thể gặp được đồng môn sư đệ ở tại nơi này, thật là một việc làm ta cao hứng. Có lẽ ngươi đã từng nghe tên, Phong Viễn Dương là ta".
Lục Vân thu hồi khí tức, hạ xuống cạnh Phong Viễn Dương, cười nói: "Lục Vân tham kiến Phong sư huynh, ở Dịch viện huynh đích thực là cao thủ, đối tượng của vô số đệ tử sùng bái. Sư huynh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, huynh đang làm gì ở đây?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phong Viễn Dương nhìn kỹ Lục Vân, gật gù: "Đệ quả thật là một nhân tài và anh tuấn. Huynh hỏi đệ, tại sao đệ lại tới đây, ở trên còn vài người nữa, là những ai vậy?".
Lục Vân nhìn lên trên trả lời: "Đến đây gồm sư phụ của đệ Tử Dương chân nhân, Khôn viện Trương Ngạo Tuyết sư tỷ, Âm viện Lâm Vân Phong sư đệ cùng với hai đệ tử kiệt xuất của Phượng Hoàng Thư Viện là Thương Nguyệt và Hứa Khiết."
Phong Viễn Dương nghe xong thần sắc không đổi, cười vang nói: "Hóa ra là sư thúc đã tới, tiểu điệt xin bái kiến sư thúc, năm mươi năm không gặp, không biết sư thúc có khoẻ không?" Nói xong liền cùng với Lục Vân bay thẳng lên trên.
Giữa không trung, Tử Dương chân nhân nắm tay Phong Viễn Dương cao hứng thăm hỏi hắn. Phong Viễn Dương nhìn mọi người cười xúc động, nhất thời không biết nói gì. Bình tĩnh lại, Phong Viễn Dương hỏi: "Sư thúc, tại sao sư thúc lại tới Quỷ vực? Nơi này hung hiểm vô bì, được xưng trong tam gian thất giới, là địa vực hung hiểm nhất."
Tử Dương chân nhân thở dài: "Thế sự vô thường, thiết tưởng chúng ta không muốn đến đây, chuyện kể dài dòng lắm bây giờ không thể nói hết được". Sau cùng, Tử Dương chân nhân cũng vắn tắt lại: "Lần này đến đây, cũng bởi không hiểu biết tình huống nơi này, đã gặp rất nhiều nguy hiểm, sở dĩ Lục Vân đang truy tìm bắt một quỷ hồn là để tìm hiểu về tình hình ở Quỷ vực này, để chúng ta tìm đường đến Hóa Hồn trì thu hồi Phong Hồn phù. Không ngờ rằng Lục Vân thật có tài, quỷ hồn tìm không thấy lại tìm thấy con".
Phong Viễn Dương nghe xong, thần sắc đại biến, hắn trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Không ngờ được lại xảy ra sự việc này, theo như con biết, muốn mang được Phong Hồn phù ra khỏi đây căn bản là không có khả năng. Đầu tiên, phải đi vào Quỷ Vương thành, điều này cực kỳ gian nan. Hoàn cảnh ở đây, các người chắc chưa minh bạch, việc khôi phục chân nguyên so với ở nhân gian chậm hơn nhiều lần, đối với chúng ta mà nói là tương đối bất lợi. Thứ hai, Quỷ vực cao thủ như mây, Quỷ Vương thành lại là nơi tường đồng vách sắt, chúng ta chỉ có vài người, nếu muốn tấn công trực tiếp, sợ rằng không ai có thể sống sót mà rời khỏi. Thứ ba, trong Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không ai biết Hoá Hồn trì ở trong thành nào. Con tới đây đã gần năm mươi năm cũng chưa từng nghe nói tới điều này".
Mọi người nghe xong thần sắc ai cũng ảm đạm, tưởng như không thể đối mặt với việc này, mà còn có nhều bí mật chưa biết đến. Dựa theo những điều Phong Viễn Dương nói, thì phải tìm được Hoá Hồn trì, đây là một vấn đề thập phần quan trọng, nhưng mọi người không có nhiều thời gian, việc này lại càng trở nên khẩn cấp hơn.
Lục Vân trầm giọng nói: "Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không biết phân bố như thế nào? Hơn nữa, tại sao nơi này rất khó gặp được quỷ vật âm hồn. Đệ đã từng xem xét ngoài khu vực này, lại không hề có một quỷ vật đơn độc nào, những sự tình này có lẽ sư huynh cũng biết chứ?"
Phong Viễn Dương nói: "Theo như huynh biết, bên trong Quỷ vực có ba con sông tên gọi là Hắc Hà giang, Âm Thi giang và Vô Hồn giang. Dòng chảy của ba con sông này giao nhau thành hình tam giác, tại đó hình thành một địa vực bị phong bế hoàn toàn. Ba Quỷ Vương thành phân biệt toạ lạc mỗi thành ở trung gian của ba con sông cũng phân bố thành hình tam giác. Sở dĩ mà mọi người không thấy một quỷ vật đơn độc nào là do nơi này rất gần với Quỷ vương thành, mọi quỷ vật đều cư trú trong địa vực phong bế đó. Ngoại trừ sự ra vào của quỷ quân, thì không thể tìm thấy một quỷ vật âm hồn. Quỷ vật nào muốn ra ngoài cũng không có khả năng, bởi vì ba con sông đứng tựa vào nhau tạo thành một đạo kết giới cực mạnh, bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách ly".
Đứng ở một bên, ba nữ tử đều trầm mặc không nói, Vân Phong lâu không thấy ai để ý đến mình trong lòng bứt rứt chen vào: "Thảo nào bọn đệ tìm kiếm nửa ngày trời, một chút xíu cũng không thấy gì nguyên lai là như vậy. Phải rồi, sư huynh, huynh ở đây đã nhiều năm, tại sao không trở về nhân gian. Huynh không biết đâu, Dịch viện chúng ta hiện tại rất phong quang, không giống như trước đây nữa rồi, hê hê..." Nói xong, cười to khoái chí.
Phong Viễn Dương nhìn nhìn mọi người, dò hỏi: "Sư thúc, Dịch viện có chuyện gì xảy ra, Lâm sư đệ nói ý gì vậy?" Tử Dương chân nhân cười trả lời: "Mấy năm nay Dịch viện phát sinh nhiều sự tình, hiện tại Dịch viện đã trở thành Lục viện chi thủ rồi."
Phong Viễn Dương toàn thân rung động nhìn Tử Dương chân nhân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm chặt tay lão hỏi dồn: "Thật sao, việc này xảy ra khi nào, ai đã mang lại vinh dự cho Dịch viện. Sư thúc mau nói cho con biết, là ai, ở viện nào?".
Tử Dương chân nhân mỉm cười không nói, đứng một bên Vân Phong hưng phấn nói: "Là Lục Vân huynh, dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết tuyệt kỹ mà trước đây chưa có ai luyện thành, đánh bại Thiên Kiếm cửu quyết Diệt Thiên quyết, làm cho Dịch viện lấy được vô thượng vinh quang hê hê... Huynh không biết đâu, lúc đó tất cả cao thủ của Thiên Kiếm Viện, đều muốn phủ nhận thành tích, họ lớn tiếng tranh cãi ngoan cố bài trừ kết quả trận đấu, thật là đáng xấu hổ".
Phong Viễn Dương vỗ bồm bộp hai tay vào vai Lục Vân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Tốt, tốt lắm. Thật không hổ là sư đệ của ta, tuy sư huynh không chứng kiến đệ thi tài, nhưng ta cũng cảm thấy lúc đó đệ vinh quang thế nào. Hãy cố gắng nỗ lực, vì tương lai của Dịch viện phát dương quang đại".Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Đệ biết, đa tạ sư huynh đã khen thưởng. Huynh có thể nói làm thế nào mà huynh đến được đây?"
Phong Viễn Dương hít vào một hơi, làm tâm tình bình tĩnh lại, trầm tư kể lại: "Việc này đúng ra cũng là ngẫu nhiên, năm đó huynh đang hành đạo thiên hạ, đi qua thâm sơn vô ý phát hiện ra vùng đất có khá nhiều âm hồn tề tụ. Lúc đó huynh sợ rằng âm hồn sẽ xuất hiện ở nhân gian, làm thương hại đến vô số bách tính, vì vậy đã thâm nhập vào trong, chuẩn bị tiêu diệt chúng. Ai ngờ bên trong có vô số âm hồn quỷ lệ, huynh tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng lại để con quỷ mị lợi hại nhất chạy mất. Bản thân huynh lúc đó tuổi ít nhưng hào khí ngút trời, cũng không nghĩ gì nhất quyết truy cản. Sau khi đột phá được một tầng cường kình kết giới, huynh đến được Quỷ vực, chính là cái động quỷ quái trên thạch nhai này đây. Sau đó không thấy hành tung của con quỷ mị kia nữa, huynh tìm xung quanh nhưng chẳng thấy đâu. Hầy, khi muốn quay về, thì phát hiện ra thạch nhai này xuất hiện một đạo kết giới, tất nhiên là do một người nào đó đã phong ấn ở ngoài, làm cho không thể trở ra được. Huynh thăm dò nhiều lần, khí tức phong ấn của người này rất cổ quái, tựa hồ pháp quyết của Phật môn với đạo gia chúng ta bất đồng, cho nên huynh vô pháp xuyên qua".
Mọi người nghe xong, tất cả đều ngơ ngẩn, không tưởng được đó là nguyên nhân khiến mà hắn rơi vào nơi này, bị giam cầm ở đây mấy chục năm, đúng là ông trời hý lộng con người thái quá.
Lục Vân nói: "Nếu nói vậy, huynh đã ở đây lâu rồi, chúng ta cùng đi thu hồi Phong Hồn phù, sau đó cùng ta trở về nhân gian. Bây giờ có sư huynh ở đây đối với hoàn cảnh nơi này cũng biết nhiều hơn, bây giờ chúng ta ly khai chốn này, tìm đường xâm nhập Quỷ Vương thành, chờ thời cơ hành động, mọi người nghĩ sao?"
Tử Dương chân nhân nói: "Vậy cũng tốt, có Viễn Dương ở đây, rất nhiều vấn đề chúng ta không phải tốn thời gian để điều tra nữa. Bây giờ chúng ta đi, còn những vấn đề khác trên đường đi sẽ nói tiếp."
Trên quan lộ, Phong Viễn Dương hỏi mọi người về tình hình lúc đi vào Quỷ vực. Vân Phong ở một bên cẩn thận nghe ngóng mọi động tĩnh, cuối cùng hỏi: "Sư huynh à, Quỷ vực với nhân gian không hề giống nhau, sự phân chia ngày đêm khiến đệ cảm thấy không được rõ ràng? Còn nữa là, nơi này quỷ khí dày đặc, ngoài quỷ hồn ra, thì còn những gì nữa?"
Phong Viễn Dương trả lời: "Về điểm này huynh không biết nên giải thích thế nào, nói một cách đơn giản là nơi này cũng không khác mấy nhân gian, điều khác biệt là ban ngày ở đây không hề có ánh sáng, bởi vì quỷ sợ ánh sáng. Cho nên ở đây làm cho ta có cảm giác ngày đêm bất minh. Hơn nữa, quỷ quái nơi này, giống như mãnh hổ ở nhân gian chỉ cần là quỷ vật nếu gặp chúng ta chúng đều tập kích. Bây giờ, phương hướng của chúng ta là phải đi tới điểm giao nhau giữa Hắc Hà giang và Âm Thi giang. Tại đó, chính là nơi quân của hai Quỷ thành đang tranh chấp, hy vọng thâm nhập của chúng ta vào trong sẽ dễ dàng hơn."
Sau cùng, Ngạo Tuyết cũng nói: "Phong sư huynh, muội vẫn chưa hiểu ý huynh nói, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành với ba đại quân đoàn, giống như nhân gian có ba nước lớn, mỗi quân đoàn chống đối nhau, cùng khuế ch trương xâm lược, đúng không?".
Phong Viễn Dương gật đầu: "Chính xác là như vậy, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, có ba vị Quỷ Vương, dưới mỗi vị Quỷ Vương lại có một vị quỷ suất, ba vị quỷ tiên hỗ trợ. Thiết tưởng chúng ta muốn xâm nhập, tốt nhất là từ nơi hai cánh quân đang đánh nhau, như vậy gọi là ngư ông đắc lợi. Bất quá điều này cũng có sơ hở, đó là cự ly giữa mỗi quỷ vương thành đều có khoảng cách nhất định. Chúng ta muốn vượt qua được khoảng cách này sẽ thập phần nguy hiểm".
Lục Vân hỏi: "Sư huynh nói ba con sông điều có tồn tại tầng kết giới cổ quái, chúng ta không cần thiết phải đi vào thông qua điểm giao chứ?"
Phong Viễn Dương nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật những điều ta nói chưa đầy đủ rõ ràng, vì nơi giao nhau đó đều có đội quỷ quân hùng mạnh trấn giữ, đó là nguyên nhân khiến chúng ta không thể trực tiếp vào từ chính diện, duy nhất chỉ có một chỗ hở giữa ba điểm giao nhau. Vì mỗi con sông điều có địa hình khác nhau nên phương thức kết giới khác nhau chính thế chúng vừa tương trợ vừa bài xích lẫn nhau, cứ như vậy hình thành một cái lỗ hổng do đó có thể tuỳ ý ra vào. Đó là nguyên nhân lúc nào cũng có ba
đại quân đoàn túc trực canh chừng".
Lục Vân hiểu ra: "Thì ra là như vậy, chúng ta đến từ nhân gian giới, khí tức trên người thập phần nghiêm trọng. Thêm vào đó trên đầu Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt lại có thần khí, là cường đại khí tức khống chế quỷ vật khi đến gần chúng có thể phát hiện ra từ rất xa, như vậy chẳng phải vô ích ư?". Vấn đề này, thực sự có thể là một thách thức với mọi người, nhất thời không ai nói được tất cả mọi người đều im lặng phi hành tới phía trước.
Chợt nhớ ra, Vân Phong gọi Lục Vân: "Lục Vân, chẳng phải huynh có khả năng ẩn dấu khí tức sao, trước khi đến đây, mọi người đều được chứng kiến. Huynh có thể giúp mọi người ẩn giấu khí tức của mình, như vậy chúng ta có thể bí mật thâm nhập rồi". Lời hắn vừa thốt, mọi người đều nhìn Lục Vân, yên lặng đợi chờ chàng trả lời. Lục Vân cười khổ nói: "Huynh đích xác là có khả năng ẩn giấu khí tức, nhưng chỉ có các người là không phát giác thôi, nhưng không thể chứng minh được rằng quỷ vật cũng không thể phát hiện được, đó là sự khác nhau giữa người và quỷ. Nếu tính toán chúng không có khả năng phát giác khí tức của chúng ta, thì huynh cũng không có biện pháp nào giúp mọi người ẩn tàng khí tức cả. Bây giờ ta có kế hoạch này, mọi người hãy chờ đợi ở đây, chỉ một mình huynh đi vào, xem có được không. Nếu có thể được như đã nói, có khả năng bí mật thám thính xem Hoá Hồn trì hạ lạc ở đâu, sau khi điều tra rõ ràng, huynh sẽ cùng mọi người tiến nhập, khả dĩ có thể tránh được nhiều vấn đề phiền phức."
Chúng nhân đều không phản đối, bất quá mọi người đều lo lắng cho chàng, bản thân một mình xâm nhập, nếu có chuyện gì xảy ra thì không một ai có thể giúp đỡ được. Tử Dương chân nhân nhẹ giọng nhắc nhở: "Phương pháp đó của con tuy là tốt, nhưng kỳ thật mọi người đều không an tâm. Bất quá sự việc lần này quan trọng, lại không có một biện pháp nào khác, nên cũng chỉ đành vậy thôi. Vi sư có một lời chúc, mong con mọi việc đều thuận lợi."
Lục Vân nhìn mọi người, thấy nhãn thần mọi người đều lộ sắc quan tâm, bất giác cười trấn an: "Yên tâm đi, chẳng lẽ con không quay lại, mọi người đừng quên con có khả năng vào Hắc hà, nhưng quỷ vật lại vô pháp đi vào. Việc này cứ quyết định như thế. Đi thôi." Nhìn Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt, Lục Vân cười nhẹ, tăng tốc bay lên phía trước.
Tại Hắc Hà gian, trong tòa Quỷ Vương thành thần bí bất chợt vang lên một thanh âm: "Chuyện này là thế nào, ta chỉ mới bế quan họp bàn, mà trong vương thành đã thấy oan hồn kêu khóc, lệ quỷ kêu gào. Quỷ quân đoàn cùng quỷ mị bị yêu nhân sát hại, ngay cả quỷ tiên cũng một chết một trọng thương làm cho thực lực của chúng ta đại giảm, không còn sức kháng cự với hai thành kia. Ngươi nói đi, ngươi là thống soái kiểu gì vậy? Thật vô dụng!" Giữa quỷ điện xuất hiện một quang cầu hắc sắc thập phần quỷ dị, phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Nhìn lướt qua quang cầu, Quỷ soái trầm giọng đáp: "Bẩm Đại vương, là thuộc hạ bất tài khiến chúng ta tổn thất thảm hại, mong Đại vương trách phạt. Nhưng có điều Đại vương có thể không biết, lần này tiến vào Vương Thành có bảy người, trong đó có một kẻ rất đặc biệt."
"Đặc biệt, đây là lời giải thích sao? Thực lực của Hắc Hà gian chúng ta vốn yếu nhất, nay lại thêm lỗi lầm của ngươi nên chúng ta mới rơi vào khốn cảnh này. Giờ thời cơ đã đến, đại quân Quỷ Vực có cơ hội tiến nhập nhân gian. Chính vì vậy, hiện tại vong hồn tam gian Quỷ Vực đang công phá phong ấn thông đạo, ta dự định để bọn chúng làm kẻ đi trước vượt qua trở ngại của nhân gian giới. Khi thông đạo hình thành, chúng ta sẽ theo sau tận hưởng nhân gian gấm vóc. Nhưng bây giờ thực lực của chúng ta đại giảm, liệu còn có thể tranh nhân gian với hai thành kia sao? Ngươi nói đi!"
"Điểm này thuộc hạ vô cùng ân hận, thuộc hạ sẽ cố chuộc lại lỗi lầm, xin Đại vương bớt giận. Thuộc hạ xin bẩm rõ những nguyên nhân dẫn đến thất bại lần này.
Đầu tiên, thực lực của địch nhân quá ư cường đại, đây thực là điều bất ngờ. Thứ hai, chúng ta lại quá khinh địch không chuẩn bị toàn lực công kích, đó chính là lý do khiến chúng ta thất bại thảm hại. Thứ ba, trong số địch nhân xuất hiện một nhân vật rất đặc biệt, chúng ta thất bại hoàn toàn là trong tay hắn." Chầm chậm, Quỷ soái tường trình sự việc.
Giữa khối quang cầu hắc ám, một ánh mắt hắc hồng song sắc đan xen lạnh lùng chiếu đến, trầm giọng: "Vậy ư, địch nhân cổ quái, cổ quái như thế nào? Ngươi nên cho ta một câu trả lời đích đáng, nếu không ngươi hãy nhận hình phạt về sai lầm lần này."
Ánh sáng lờ mờ chiếu qua trên mặt Quỷ soái khiến khó mà thấy rõ thần sắc của hắn thế nào, nhưng có thể nghe được thanh âm hắn đầy vẻ bình tĩnh: "Tên đầu tiên xâm nhập Vương thành là một kẻ vô cùng cổ quái. Hành động của hắn cũng thập phần thần bí, vô thanh vô tức xuất hiện ngay giữa Vương thành. Trong lúc giao thủ, trước tiên hắn phá giải được một trong tam đại tuyệt trận là Thập Nhị Hung Sát trận, sau đó bị trọng thương dưới Lệ Quỷ Luyện Thần đại pháp phải chạy trốn. Quả là thực lực kinh hồn, suốt nghìn năm nay Vương thành chúng ta mới gặp phải. Điều cổ quái hơn là hắn tinh thông vô thượng pháp quyết của Quỷ vực - Hoá Hồn đại pháp, lại luyện đến cảnh giới chí cao vô thượng Quỷ giáp trọng sanh."
Kêu lên một tiếng kinh dị, Quỷ Vương hỏi: "Có chuyện đó sao, sau đó như thế nào? Hắn thụ trọng thương, vẫn còn có thể trốn thoát sao?" "Thưa không! Lúc đó hắn muốn trốn chạy khỏi vòng vây của chúng ta, không chấp nhận ẩn mình. Cuối cùng, không hiểu nhờ vào đâu hắn đã có thể chạy đến tận bên Tỏa Hồn tỉnh, rồi bị nhị vị quỷ tiên chặn lại. Lúc đó chân nguyên hắn đã gần cạn kiệt, chỉ cố gắng hỏi tình hình liên quan đến Phong hồn phù, tiếp đó bị quỷ tiên đẩy xuống Toả Hồn tỉnh. Tưởng rằng sự việc đến đấy là kết thúc, nhưng ngay lúc ấy hai nữ tử xuất hiện toàn lực truy vấn tình cảnh của tên thiếu niên này. Trong tay hai nữ tử đó sở hữu thần binh đứng thứ tám trong Thần binh phổ là Ảnh Nguyệt song kiếm, cùng với tu vi cao cường khiến chúng ta tổn thất không ít nhân thủ. Điều kỳ lạ hơn là khi thuộc hạ chuẩn bị luyện hóa chúng, đột ngột trên thân thể chúng xuất hiện một cỗ chiến giáp thập phần thần kỳ trực tiếp đối kháng với thuộc hạ. Trong lúc đó lại có thêm bốn kẻ xâm nhập Vương thành, thuộc hạ đã sai quỷ tiên đi ngăn lại." Quỷ soái bình tĩnh lần lượt thuật lại chuyện xảy ra.
Chiếu tia nhìn tàn khốc vào Quỷ soái, Quỷ vương nói: "Thì ra là Ảnh Nguyệt song kiếm trong hai mươi tư thần khí. Sau đó thì sao, hai nữ tử đáng lẽ phải chết trong tay ngươi bằng cách nào mà thoát được?"
"Sau khi nhìn thấy cả hai nữ tử đó hồn phiêu phách tán, ngay cả nguyên thần cũng đã bị tiêu thất thì Tỏa Hồn tỉnh đột ngột phát sinh dị biến." Quỷ soái chầm chậm kể lại. Khi đến đoạn Như Ý kiếm của Lục Vân phát ra Thiên Ảnh Huyết Mị, trong mắt Quỷ vương hàn quang bạo xạ, hiển nhiên kinh động vô cùng. Cả bốn bề không gian trở nên trầm mặc yên tĩnh. Lại nghe thấy Quỷ Vương nói tiếp: "Nếu là vậy, lần này thất bại cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đối với cái gã cổ quái đó sau này chúng ta sẽ trả nợ đầy đủ, chỉ cần hắn tiến nhập Vương thành một lần nữa thì ngay lập tức bẩm báo cho ta. Hơn nữa Huyết Lệ cũng đã sống lại, điểm này ngươi cần hết sức lưu ý. Ta cảm thấy khí tức của hắn đang dần tiếp cận Hắc Hà gian. Đồng thời còn một cỗ khí tức khác khi ẩn khi hiện, rất giống với khí tức của Vô Gian Quỷ Sát."
Kêu lên một tiếng kinh hoàng, Quỷ soái run rẩy nói: "Huyết Lệ và Quỷ Sát cùng lúc sống lại, làm sao có thể như thế được. Nếu đúng là vậy thì từ nay Quỷ vực không còn yên bình nữa rồi. Thêm vào Vô Hồn Âm La vốn luôn thần bí mạc trắc, Quỷ vực tam đại hung sát đồng thời xuất hiện, đó là việc từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tại Quỷ vực. Đại vương với chuyện này có chỉ thị nào không?"
Quỷ Vương lạnh lùng cất lời: "Đây quả thực là vấn đề nghiêm trọng của Quỷ vực, không chỉ chúng ta, Âm Thi gian và Vô Hồn gian cũng đã cảm thấy có sự uy hiếp.
Hiện tại lại xuất hiện cao thủ của nhân gian chân tu giới, chúng ta hãy đổ hết những việc này lên đầu chúng. Chẳng phải ngươi nói kẻ đó rất lợi hại sao, chúng ta hãy dùng kế một mũi tên trúng hai đích, làm ngư ông đắc lợi. Ngoài ra còn có một cách nữa là khi thông đạo với nhân gian giới được khai thông, có thể tam đại hung sát sẽ trực tiếp đánh trận đầu đối phó với cao thủ nhân gian giới, đối với chúng ta, điều đó thập phần có lợi."
"Đại vương anh minh, thật là thượng sách khiến thuộc hạ lấy làm hổ thẹn. Chuyện này thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của Đại vương sẽ nỗ lực tìm mọi cách để hoàn thành. Bây giờ Đại vương còn điều gì cần hỏi, nếu không thuộc hạ xin lui."
"Đi đi, cẩn thận đề phòng. Lần này thực lực của chúng ta đại tổn, nếu còn tái phạm lần nữa thì ngươi đừng đến gặp ta." Âm thanh vừa dứt, Quỷ soái minh bạch, thân ảnh dần dần tan biến giữa không gian. Trong Quỷ điện một tiếng cười âm sâm vang lên, ánh mắt tỏa hắc hồng song sắc lướt qua trong bóng tối, cộng với vẻ khủng bố của tiếng cười càng trở lên đáng sợ. "Thời cơ này chỉ dành cho những kẻ biết nắm bắt nó như ta." Âm thanh vang dội khắp Quỷ điện, rất lâu sau mới ngừng lại.
Bên Hắc Hà gian, Lâm Vân Phong chăm chú nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lục Vân, bực bội hét lớn: "Lục Vân huynh, chuyện gì đã xảy ra. Chúng ta muốn nghe câu trả lời của huynh, vì sao huynh không nói?" Ngạc nhiên quay đầu lại, Lục Vân tỉnh lại từ trong dòng hồi ức miên man, ái ngại nhìn mọi người. Thấy thần tình cổ quái chúng nhân đang nhìn mình, Lục Vân nhẹ giọng đáp: "Ta đang nghĩ tới một số vấn đề. Bây giờ chúng ta rời khỏi Hắc Hà gian, kiếm một chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó hãy bàn tới chuyện khác, đi thôi!" Nói đoạn, dẫn đầu mọi người dễ dàng vượt qua Hắc Hà gian.
Dưới một chỗ lõm vào của sườn đồi, bảy người ngồi thành vòng tròn. Qua một chốc nghỉ ngơi, bảy người cơ bản đã hồi phục lại công lực và bắt đầu bàn về những việc đã xảy ra lúc trước. Tử Dương chân nhân ngó Lục Vân nhẹ nhàng hỏi: "Lục Vân, chuyện xảy ra như thế nào. Vì sao Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều cảm thấy khí tức của con biến mất. Sau khi con tiến nhập Quỷ Vương thành đã gặp chuyện hung hiểm gì?"
Nhìn mọi người một lượt, Lục Vân từ tốn kể lại: "Chuyến đi vào Quỷ Vương thành này, chỉ một chút sơ ý mà con rơi vào nơi vạn kiếp bất phục. Nguyên khi con âm thầm tiến nhập đã vô cùng cẩn thận đề phòng. Không ai ngờ được tường thành của Quỷ Vương thành được xây bằng một loại đá lục sắc vô cùng kì lạ, có thể khiến cho mọi thứ đều không thể ẩn giấu được. Bất kỳ thực thể nào khi tiến vào Quỷ Vương thành cũng phải hiện nguyên hình. Bởi vì khinh địch, con bị mười hai tên quỷ mị vây vào Thập Nhị Hung Sát trận, một trong tam đại tuyệt trận của Quỷ Vực làm cho thân thụ trọng thương. Sau đó lại bị vây khốn trong Lệ Quỷ Luyện Thần đại pháp bá đạo vô bì gần như con bị tiêu diệt. Cuối cùng tiếp tục chịu sự công kích của hai quỷ tiên, thân hãm tuyệt cảnh nên bị dồn vào Tỏa Hồn tỉnh."
Nói đến đây, thần sắc mọi người đại biến, thật sự choáng váng không thể tin rằng Lục Vân liên tục chịu ba lần công kích kinh hồn. Dưới ba lần công kích như vậy, không hiểu chàng làm sao còn sống sót. Cả sáu người nín thở, nhìn chằm chằm chàng chờ câu trả lời.
Chậm rãi ngước nhìn trời cao, Lục Vân hồi tưởng lại những hiểm cảnh vừa qua.
Giữa không trung, giọng chàng chầm chậm truyền lại: "Vô số vết thương khiến cho con vô phương chống cự. Trong chớp mắt khi rơi vào Tỏa Hồn tỉnh, Phân Hồn Cương cường đại khiến thân thể con trở lên tê liệt. Máu tuôn trào trong gió, hoá thành làn huyết vụ bay giữa không gian. Khi tất cả chuẩn bị kết thúc thì một thanh âm vang lên, những tiếng gọi từ trái tim này vượt qua tam giới đã đánh thức con. Lúc đó con mới nhớ ra rằng con chưa thể chết, còn rất nhiều người đang chờ đợi con quay lại. Và ý chí cầu sinh đã giúp đỡ đưa con thoát khỏi địa ngục, kéo con đi từng bước về phía trước và trở lại đây thêm một lần nữa."
Nghe đến đó, cả sáu người đều rơi vào suy tưởng, trong ngữ khí của Lục Vân chất chứa vẻ tang thương khiến mọi người cùng phát sinh lòng cảm kích. Có thể nói đến lúc này, mọi người đều hiểu rằng tiến nhập Quỷ vực không phải chỉ thực hiện nhiệm vụ mà còn luôn luôn phải chống lại với tử thần. Quỷ vực - một trong những nơi hung hiểm nhất tam gian thất giới, đến nơi đây là phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết bất cứ lúc nào, điều đó thật khó mà thích nghi.
Trong cơn gió đêm, khí tức âm hàn xâm nhập thân thể chúng nhân. Lục Vân nhìn lướt qua sáu người, dừng lại một chút nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ánh mắt ẩn chứa ba phần nhu tình. Không cần mở miệng mà tự trong tim đã hiểu, ba ánh mắt cùng gặp nhau giữa không trung. Nhẹ cười ngập tràn tiếu ý, tia tia quan hoài, lũ lũ thâm tình tất cả đều hiển hiện trong đáy mắt. Lúc này trên gương mặt Lục Vân nụ cười xuất hiện mang dáng vẻ anh tuấn vô bì. Ngôn ngữ thầm lặng của trái tim mang theo một lời hứa, nhẹ nhàng vang đến con tim hai nữ nhân. Làn gió đêm lại bắt đầu thổi tới, như những tia thâm tình thổi trong tim mỗi người.
Đột nhiên một âm thanh khủng bố của ác quỷ vang đến mang theo nộ khí cuồng bạo. Quay đầu lại nhìn về phía Hắc Hà gian, trong bảy đôi mắt đều lộ xuất một tia kinh hoàng, Lâm Vân Phong kêu lên thất thanh: "Thanh âm này thật khủng bố, sát khí sung túc, lại thấy chút gì đó rất quen thuộc, kỳ lạ thật!" Quen thuộc?
Trong lòng mọi người đều thấy khó hiểu, tất cả ngạc nhiên nhìn Lâm Vân Phong. Chợt hiểu nhãn thần Lục Vân chợt biến đổi, khóe miệng nhế ch lên ẩn chứa nụ cười thần bí trong khoảnh khắc lộ vẻ vô cùng kỳ dị.
Hứa Khiết nhìn Lâm Vân Phong hỏi: "Huynh vừa nói gì vậy, cái gì mà quen thuộc. Âm thanh này quen thuộc ở chỗ nào, vẻ âm sâm khủng bố? Nghe thấy nó mọi người đều thấy không thoải mái chút nào!" Vân Phong cười hăng hắc đáp: "Đừng sợ chúng ta ở đây có nhiều người, lại có ta bảo vệ muội thì còn sợ gì nữa? Huynh nói âm thanh này quen thuộc bởi vì huynh cảm thấy như đã nghe thấy ở đâu đó, chỉ là ký ức rất mơ hồ không chính xác lắm."
"Nói nhảm, ai cần huynh bảo vệ, huynh tự bảo vệ lấy mình đi!" Ngữ khí của Hứa Khiết vẻ rất tức giận Vân Phong, trước mặt mọi người mà hắn lại hồ ngôn loạn ngữ. Mọi người bên cạnh đều tủm tỉm cúi đầu nhắm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, Vân Phong chặc lưỡi cười hai tiếng, vẻ mặt có phần lúng túng. Bình tĩnh quan sát Hắc Hà gian, Lục Vân nhẹ giọng lên tiếng: "Vân Phong nói không sai, âm thanh này quả thực với chúng ta rất quen thuộc. Hình như là do Bất Tử Huyết Lệ phát ra, lần này có thể đang cùng quỷ quân của Hắc Hà gian tàn sát, trận đấu đã bắt đầu."
"A, là hắn! Lục Vân, con không nghe nhầm chứ. Nếu đúng là hắn thì việc tìm kiếm Phong Hồn phù của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn rồi." Tử Dương chân nhân lo ngại hỏi Lục Vân. "Sư phụ đừng lo, nếu Huyết Lệ xuất hiện thì đối với chúng ta rất có lợi. Chỉ trong mấy ngày mà hắn đã khôi phục, với Quỷ vương Quỷ soái lại có thâm cừu đại hận. Bây giờ hắn sẽ giúp chúng ta đối phó với cao thủ Quỷ Vực, đối với hành động của chúng ta sẽ thuận lợi thêm không ít." Lục Vân chầm chậm phân tích việc Huyết Lệ xuất hiện đối với mọi người lại là điều tốt.
Mọi người lắng nghe lời Lục Vân, thấy cũng rất có đạo lý. Phong Viễn Dương nói: "Như vậy, trước mắt chúng ta đã có cơ hội tốt để xâm nhập Quỷ Vương thành tìm kiếm xem Hóa Hồn trì ở đâu. Bây giờ ta đi thôi, mọi người nghĩ sao?" Nhìn Phong Viễn Dương, mọi người trầm tư một lúc rồi đều gật đầu đồng ý. Dưới sự lãnh đạo của Lục Vân, một hàng bảy người quay lại Quỷ Vương thành. Trong khi bay, Lục Vân phân tích tình hình phía trước, nhẹ giọng nói: "Bằng vào thực lực của chúng ta, có thể tiến vào Quỷ Vương thành hay không còn rất khó nói. Lần này tuy có Huyết Lệ khống chế đại bộ phận lực lượng của Quỷ Vương thành, nhưng ta nghĩ vẫn không dễ dàng để tất cả chúng ta vào được." Nói xong nhìn quanh một lượt, như muốn dò hỏi ý kiến của mọi người.
Tử Dương chân nhân thần sắc thay đổi nói: "Lần này ta quyết không đồng ý để một mình con đi. Muốn đi thì tất cả chúng ta cùng đi, nếu gặp chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chỉ có mình con đi, nếu lại xảy ra việc như lúc nãy thì chúng ta làm sao kịp thời đến giải cứu?" Cạnh đó năm người đều như đồng tình với Tử Dương chân nhân, không muốn Lục Vân mạo hiểm một lần nữa. Dù sao Quỷ Vương thành đó cũng vô cùng hung hiểm.
"Lần này con hoàn toàn không định để cho một người đi. Ý con là chúng ta chia làm hai đường, sư phụ đi với Vân Phong, Hứa Khiết sư muội và Phong sư huynh bốn người làm một nhóm ẩn thân bên ngoài Quỷ Vương thành, cần chú ý đến động tĩnh của Huyết Lệ. Con cùng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt bí mật tiến vào tìm kiếm nơi hạ lạc của Hóa Hồn Trì, tìm cách lấy lại Phong Hồn phù. Như vậy sư phụ đã thấy yên tâm chưa?"
Tử Dương chân nhân nhìn chàng và hai nữ tử, suy nghĩ rất lâu, đành miễn cưỡng đáp ứng nói: "Đây cũng là một cách hay. Ba người các con nhớ phải cẩn trọng, nếu có nguy hiểm nhất định phải quay lại ngay, lần sau chúng ta sẽ lại tìm cơ hội khác, nên kiên nhẫn, hiểu chứ?" Nhẹ nhàng gật đầu, Lục Vân dẫn mọi người qua Hắc Hà gian đến bên ngoài Quỷ Vương thành. Nhìn hai nữ tử Lục Vân ân cần nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian khẩn cấp. Tiết kiệm được một khắc là thêm được một phần cơ hội." Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt dịu dàng gật đầu, im lặng theo sau Lục Vân hướng về phía Quỷ Vương thành thẳng tiến.
Đứng lặng bên ngoài vầng hào quang bảo vệ Quỷ Vương thành, Lục Vân bắt đầu suy nghĩ. Hai nữ tử sau lưng yên lặng nhìn chàng quan sát vầng hào quang, nhãn thần đượm nét cổ quái. Lần thứ hai đến gần vầng hào quang này, Lục Vân đã phát hiện ra nó so với vầng hào quang lần trước đã có sự thay đổi lớn. Tần suất của nó tăng gấp ba lần, hiển nhiên là quỷ quân Quỷ Vương thành đã đề cao cảnh giác phát động tầng bảo vệ mạnh nhất.
Quay đầu lại nhìn hai nữ nhân, Lục Vân dịu dàng nói: "Đưa tay cho ta, ta sẽ truyền cho các nàng cách vận dụng một pháp quyết thần bí. Sau này chỉ cần chăm chỉ tập luyện, sẽ phát hiện ra nhiều điều bí ảo trong đó." Mỉm cười nhìn Lục Vân, hai nữ nhân đồng thời xuất ngọc thủ. Dịu dàng nắm lấy đôi tuyệt thế ngọc thủ, lúc này trong tim Lục Vân dâng lên một cảm xúc diệu kỳ. Bản thân ta đời này kiếp này, được cầm đôi ngọc thủ của hai nàng trong tay thật không uổng kiếp người. Nắm chặt đôi ngọc thủ tại chưởng tâm, huyết nhục tương liên khiến cho cảm giác càng thêm mãnh liệt. Ba người trong giây phút này đều cùng cảm thấy, chỉ là không ai nói ra, chỉ yên lặng nhìn nhau.
"Chú ý nhé, hãy cảm nhận thật kỹ!" Lục Vân chuyển thân kéo hai nữ nhân, từng bước từng bước tiến về phía vầng hào quang. Khi cả ba người tiến gần, lập tức xuất hiện một lực lượng cường đại đẩy họ ngược lại. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt chỉ biết cách vận công chống cự, nhưng lúc đó từ tay Lục Vân truyền sang một cỗ lực lượng kỳ quái, hóa giải công lực hai người vừa đề tụ. Ngay lập tức, chân khí nội thể của hai người dưới sự dẫn động của Lục Vân không ngừng chuyển hóa tần suất đồng thời tiến về phía trước.
Từ từ tiếp cận vầng hào quang lần nữa, lực đẩy ghê hồn vẫn còn tồn tại. Lục Vân tiếp tục điều chỉnh tần suất, lực đẩy đột ngột thuyên giảm. Lúc này hai nữ nhân toàn thân thả lỏng, chăm chú theo dõi Lục Vân không ngừng thay đổi tần suất trong thâm tâm đều cảm thấy có chút nghi vấn. Khi Lục Vân điều chỉnh tần suất đạt đến tám nghìn chín trăm sáu mươi lần mỗi thức, thì lực đẩy ba người hoàn toàn tiêu thất, ba người có thể dễ dàng tiến vào phía trong. Tuy nhiên, Lục Vân vẫn chưa tiến vào, chàng buông tay ra nhìn hai nàng nhẹ giọng: "Nào, bây giờ hai nàng hãy thử xem có thể tăng tần suất chân khí lên bao nhiêu, dựa vào năng lực của bản thân có thể tự mình tiến vào được không."
Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều gật đầu không nói gì, đồng thời điều chỉnh lại tần suất chân khí thử bước qua tầng hào quang. Lần đầu tiên, bị vầng hào quang đẩy lại, lần thứ hai rồi lần thứ ba vẫn bị đẩy lại. "Khống chế tần suất chân khí bằng vào ý chí của chính mình, không thể cưỡng bách được. Đầu tiên phải do tâm phát xuất, ý động khí động, chuyên chú tâm trí, không có chút ý niệm nào khác.
Trước tiên các nàng có thể điều chỉnh tần suất chân khí đạt đến bốn nghìn ba trăm lần là rất tốt. Bất quá để đạt được kết quả phải rất hao tổn chân khí, đó là điều ta không muốn." Nói xong Lục Vân lại nắm chặt lấy đôi bàn tay hai nữ nhân, vận chuyển chân khí vào nội thể hai nàng, nhanh chóng tăng tần suất chân khí hai người lên đến mười nghìn lần mỗi thức. Liên tiếp ba lần tăng nhanh tần suất chân khí trong nội thể hai nữ nhân, kéo dài thời gian giúp hai nàng hiểu ra nguyên lý. Một lần nữa, Lục Vân lại bỏ tay ra mỉm cười nhìn hai người. Lần này chỉ thấy hai nàng từ từ hạ thân xuống nhẹ nhàng vượt qua vầng hào quang. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong Vương thành Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau, trên mặt xuất hiện một tia tiếu ý. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết dịu dàng hỏi: "Lục Vân, phương pháp này của huynh thật thần kỳ, tại sao chúng ta không hề biết? Trước đây muội cũng có một lần điều chỉnh được tần suất chân khí, nhưng chỉ trong phạm vi rất ngắn. Muội không thể biết được chân khí có thể điều chỉnh để đạt đến tần suất này, thật là quá thần kỳ." "Còn thần kỳ hơn là sử dụng phương pháp này có thể dễ dàng xuyên qua những tầng kết giới cường đại, không cần phải phá vỡ nó như trước đây", Thương Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Vân, thanh âm cất lên dịu dàng.
Lục Vân nhìn xung quanh, thấy nơi đây không hề có thân ảnh của Huyết Lệ. Trong khi quan sát Vương thành, Ý Niệm Thần Ba đột nhiên phát động, cao tốc vận chuyển hình thành mạng lưới kín kẽ kỹ càng phân tích tình huống bốn bề. Chỉ thoáng chốc đã nhận ra Huyết Lệ với tốc độ kinh nhân đang nhanh chóng tiếp cận trung tâm Quỷ Vương thành.
Quay đầu lại nhìn dung nhan mỹ lệ tuyệt thế, chàng dịu dàng nói: "Bây giờ hai nàng hãy bắt đầu học. Sau khi đã thông thạo, hãy điều chỉnh tần suất chân khí lên cao, đến khi sóng chân khí không chỉ đưa hai nàng qua tầng kết giới thần bí này mà còn có thể tìm kiếm tin tức bên trong nó nữa, quan trọng hơn còn có thể phòng ngự và công kích kẻ địch. Đây là phương thức tối thượng của ma tiên tại Ma Vực, có lực công kích cực lớn, lại không thể phòng bị được đó là sự hỗ trợ cực tốt với chúng ta. Ta bây giờ có thể đạt đến một trăm nghìn lần mỗi thức, các nàng cứ luyện tập, có thể đạt được đến mức đó."
Đôi mắt đẹp khẽ chấn động, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều kinh hãi nhìn chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt hai nàng, Lục Vân không thể giấu được nụ cười đắc ý, vẫn nắm chặt ngọc thủ hai nàng phi thân tiến về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Tu vi của huynh còn vượt cả sự tưởng tượng của bọn muội, trên người huynh còn có quá nhiều điều thần bí, lần nào cũng khiến người khác phải chấn kinh. Nhớ lại khi Lục viện hội võ, mọi người đều tưởng chàng chắc chắn sẽ thất bại vì không thể nghĩ rằng chàng có thể đánh thắng Kiếm Vô Trần. Kết quả chàng dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết đã tuyệt tích từ nghìn năm đả bại Thiên Kiếm quyết, thật khiến mọi người phải bàng hoàng. Nhưng lần này nhiều chuyện xảy ra nơi Quỷ vực cũng đã dần hé lộ chút thần bí của chàng."
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt thản nhiên nói: "Kỳ thật, cả hai ta đều minh bạch chàng vẫn còn che giấu nhiều điều. Chàng định giấu đến bao giờ, mười năm hay hai mươi năm, hay là cả cuộc đời? Hôm nay chàng dạy bọn thiếp pháp môn điều chỉnh chân khí, chắc trong tim chàng đã có kế hoạch sẵn, đã không cần giấu nữa?"
Thân thể không thể không chấn động, trong tim Lục Vân đã thầm hiểu ý câu nói của Ngạo Tuyết. Vì sao lại tự nhiên truyền thụ pháp quyết đó, vì chàng thật sự không muốn giấu giếm nữa, hay chỉ vì trước mắt không muốn tiếp tục giấu họ. Hay lại có ý nghĩa gì? Về điểm này Lục Vân cũng cảm thấy hơi mơ hồ, có lẽ sâu trong trái tim chàng hiểu rõ nhưng chàng lại không muốn thể hiện ra.
Sau khi bước ra khỏi Toả Hồn tỉnh, Lục Vân vô hình trung đã bắt đầu thay đổi, tuy không thật rõ ràng nhưng nay chàng đã thập phần minh bạch. Chàng biết trong nội thể chàng đang ẩn chứa huyết sát chi khí vô bì. Lúc này còn bị trấn áp nhưng tương lai có còn như vậy nữa không. Cỗ sát khí đó ẩn tàng trong nội thể, trừ diệt nó quả thật không phải là việc dễ dàng. Nhìn hai nàng Lục Vân thần sắc bình tĩnh nói:
"Có vài chuyện cần phải được che giấu, một ngày nào đó tự nhiên hai nàng sẽ minh bạch tại sao ta phải làm vậy! Trước mặt hai nàng ta còn rất nhiều điều giấu giếm, bởi vì ta không nhẫn tâm lừa dối các nàng. Có rất nhiều việc hiện giờ chưa thể nói được, nhưng ta có thể cho các nàng biết rằng trong tương lai ta sẽ rời khỏi Dịch Viện. Đời này ta đã chọn con đường đi khác với mọi người, đến Dịch Viện bất quá chỉ là để chuẩn bị cho sau này. Khi một ngày ta ra đi, tất cả mọi chuyện các nàng sẽ thấu hiểu. Bây giờ chúng ta hãy tận dụng thời gian, trước tiên tìm Hoá Hồn trì rồi nói tiếp. Đi nào!"
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đồng thời chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Lục Vân nói chàng sẽ rời khỏi Dịch Viện, điều này thật khiến hai nàng rất lo lắng. Bởi vì trong lời nói của chàng ẩn hiện nét tang thương, trên người chàng, ẩn chứa những bí mật nào mà mọi người còn chưa biết tới?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trời bắt đầu u ám, bốn phía bao phủ bởi bóng tối. Tại nơi này dường như không có ban ngày, hắc dương đã lặn và bước qua khoảng thời gian mới, ánh sáng đã tối hơn trước. Sáu đạo quang ảnh vẫn bay về phía trước chầm chậm giữa trời đêm, thỉnh thoảng dừng lại, tựa hồ như đang tìm kiếm những điều khả nghi.
Nhìn xung quanh, Lục Vân nói: "Vân Phong, cũng đã khá xa rồi, đệ tìm xem có chút khí tức nào của quỷ vật không. Chúng ta đã phi hành gần nửa ngày rồi, ít nhất cũng đến hai trăm dặm, tại sao đến một điểm động tĩnh cũng không có?".
Vân Phong thần sắc cổ quái, nhìn bốn phía, song nhãn ẩn hiện thanh hồng quang mang, cũng đang chú mục tìm kiếm. Nghe Lục Vân hỏi, liền trả lời: "Nơi này, đúng là một địa phương kỳ lạ, đệ tra xét lâu rồi, bốn phía quỷ khí bao trùm, không nhìn thấy bất kỳ quỷ vật nào. Tại đây khác biệt hẳn so với khi chúng ta mới bước chân vào Quỷ vực, ngoại trừ gặp vô số quỷ vật tại lối vào, còn lại chỉ gặp môt nhóm quỷ quân, tại Hắc hà gặp được quỷ vật. Ngoài ra, không gặp thêm được gì, không lý nào địa phương này căn bản không có lấy một quỷ hồn đơn độc nào hay là chúng lại ẩn trốn tại một nơi nào đó?".
Tử Dương chân nhân nghe xong liền nói: "Ta nghĩ rằng điều này không đúng, Quỷ vực không rộng lớn lắm, tại sao không gặp được một quỷ hồn đơn độc nào? Bất quá chúng ta đã tìm kiếm sai phương hướng, giống như tiến nhập thâm sơn đại trạch ở nhân gian, căn bản là không có dấu chân người".
Lục Vân nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ và mọi người đợi con ở đây, con sẽ xuống dưới mặt đất thám xét trước khi quyết định". Năm người nhìn vào thânảnh Lục Vân, nhãn thần lộ xuất một tia kinh ngạc, không hiểu Lục Vân muốn tìm kiếm gì dưới đất. Hạ thân ảnh xuống dưới, Lục Vân cẩn thận xem xét mặt đất, thân thể di động khắp bốn phía nhanh như chớp. Được một vòng, nhãn thần Lục Vân xuất hiện một tia nghi hoặc, Ý Niệm Thần Ba tức thì xuất ra mười ba đạo, mỗi đạo phát ra từng tần số khác nhau cẩn thận thám xét động tĩnh bốn phía. Trên thân Lục Vân hắc sắc quang hoa mờ ảo xuất hiện, tại không gian u ám này mọi người nhìn không thực rõ ràng. Cẩn thận quan sát xung quanh, rất nhanh Lục Vân đã phát hiện ra một số điều lạ. Lúc này có chín đạo Ý Niệm Thần Ba phảnhồi quay trở lại tâm thức, chỉ có một đạo Ý Niệm Thần Ba tra xét cách đây ba trăm dặm quay trở lại chậm hơn phát hiện một luồng khí tức thập phần cổ quái, rất mỏng manh yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng. Còn lại ba đạo Ý Niệm Thần Ba vẫn đang tìm kiếm xung quanh với một tốc độ cực cao.
Nhìn năm người phía trên, Lục Vân thấy họ đang tìm kiếm xung quanh, trong tâm bất giác nhè nhẹ thở dài. Tại hoàn cảnh như thế này, nếu xảy ra việc gì thì dù cho chàng có bản lĩnh cao cường cũng không thể thi triển được. Tĩnh lập một lúc, cuối cùng ba đạo Ý Niệm Thần Ba cũng phảnhồi lại, chỉ thấy Lục Vân nhế ch miệng đầy ngạo tiếu, ngự kiếm đằng không bay lên. Nhìn Lục Vân, Vân Phong hấp tấp: "Thế nào, huynh tìm kiếm dưới đó có phát hiện điều gì không?". Lục Vân nhìn năm người, điềm đạm cười: "Huynh quả thực đã phát hiện một số nghi vấn ở tại phía trước cách đây khoảng ba trăm dặm, chúng ta xuất phát thôi, vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian". Nói xong, Như Ý Tâm Hồn kiếm tỏa phát quang hoa đỡ Lục Vân ngự không bay về phía trước.
Đang bay, Lục Vân nói với Tử Dương chân nhân: "Con cảm thấy hiện tại chúng ta đã phạm phải sai lầm. Tại nhân gian giới luôn luôn tồn tại thực thể ngay phía trước mắt có thể nắm, bắt, sờ, mó ví dụ như tại địa phương cư trú có phòng ốc hoặc gia trang. Nhưng Quỷ vực là thuộc về quỷ vật, là thứ vô hình chi thể, chúng ta nhìn thấy có thể là ảo giác, không lẽ quỷ vật cũng cư ngụ trong phòng ốc. Chúng ta tìm kiếm nơi quỷ vật cư trú trên mặt đất kỳ thật là đã sai, có bao giờ chúng ta nghĩ những quỷ vật này lại sống tại một nơi nào đó khác với chúng ta?".
Lời chàng vừa thốt khiến Tử Dương chân nhân và bốn người đều ngẩn ra, không ai có thể nghĩ đột nhiên Lục Vân đưa ra một kết luận như vậy. Nhìn về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nếu huynh nói vậy thì hiện tại chúng ta phải đi đâu để tìm kiếm, chúng ta không hề biết tập tính sinh hoạt của chúng, cũng như không biết chúng ẩn cư tại phương nào?".
Vân Phong dĩ nhiên không đồng ý, nói: "Nếu huynh nói quỷ vật ẩn dưới lòng đất, sao chúng ta không tra ra khí tức của chúng. Vậy tại sao lâu vậy mà chúng ta cũng không phát hiện được một động tĩnh nào?. Đệ nghĩ giả thuyết của huynh không đúng, khả năng đó không lớn."
Lục Vân điềm nhiên cười đầy ẩn ý: "Vân Phong, để chứng minh điều này, huynh sẽ đến phía trước hai mươi trượng, đệ hãy xem có thể thám xét được động tĩnh của huynh không?. Hãy cố gắng hết khả năng xem thử có kết quả gì, chú ý huynh bắt đầu đây!". Nói xong chớp mắt thân ảnh hạ xuống, chàng thu hồi toàn bộ khí tức, ẩn dấu quang hoa, thân thể Lục Vân tựa như tiêu thất giữa không gian tăm tối.
Vân Phong cười hề hề khoái chí nói: "Hay cho Lục Vân huynh, dám thách thức đệ, để xem đệ tìm ra được tung tích của huynh cho coi". Nói xong, hai tay phía trước kết thành hình pháp ấn, châu thân một lục một hồng quang hoa ẩn ẩn đột nhiên xuất hiện. Nhìn về phía trước, Vân Phong vận Âm Dương pháp nhãn hô khẽ một tiếng: "Kiều khiên vô cực, âm dương tá pháp, hiện!". Tức thì, trong vòng vài chục trượng xung quanh hiện ra trước mắt hắn rất rõ ràng, mọi vật hoàn toàn hiển hiện. Thế nhưng điều bất ngờ xảy ra, ngay cả một chút khí tức hay thân ảnh Lục Vân cũng không thấy nhìn thấy.
Năm người thâm tâm chấn động, Vân Phong kêu lên một tiếng lạ lùng mặt ngẩn tò te. Mọi người nhìn nhau, Vân Phong không tìm được chàng liền hậm hực réo: "Lục Vân huynh, huynh thật đáng xấu hổ, huynh chạy ra xa để trốn, nếu huynh ở gần đây tại sao đệ lại không thấy khí tức với thân ảnh của huynh, không tính?" Vừa nói xong, thanh âm của Lục Vân từ hai mươi trượng truyền lại: "Vân Phong, huynh ở cách đệ có hai mươi trượng thôi mà, thế nào có tra ra được huynh không?"
Năm người cả kinh, nhìn về phía trước có một đạo quang hoa vô thanh vô tức xuất hiện, thân thể Lục Vân tựa như từ hư không từ từ xuất hiện, cực kỳ thần bí quỷ dị. Vân Phong không tin vào những điều trước mắt mình, miệng cười méo xệch nói: "Không thể nào, huynh không có khả năng đó chứ, đệ không thể tin được. Làm sao mà huynh làm được như vậy, mau nói ra đi".
Đợi năm người đến gần, Lục Vân cười nói: "Như huynh đã nói với đệ trước đây, bên ngoài thân thể mỗi người đều có những luồng khí tức dao động với một tần suất nhất định, chỉ cần biết cách điều chỉnh tần suất luồng khí tức đồng nhất với tần suất xung quanh thì tự ta có thể ẩn tàng cơ thể. Đó là đặc tính đồng dạng của Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết. Nếu sau này đệ tu luyện thuần thục, tương lai có thể huynh sẽ truyền cho đệ Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, hiểu chưa?". Vân Phong với Tử Dương chân nhân không hiểu sao Lục Vân lại nói ra điều này.
Tử Dương chân nhân trầm giọng bảo Lục Vân: "Con nói ra điều cuối cùng là có ý gì, Vân Phong luyện tập sở trường là tuyệt kỹ Âm Viện - Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết, thuộc về âm nhu, làm sao lại có thể tu luyện Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết chí dương chí cương được. Chắc con có gì đang ẩn giấu chúng ta phải không?"
Lục Vân nhẹ lắc đầu, nhìn không gian u ám phía trước, nhãn thần xuất hiện những tia kỳ dị ẩn ước một bí mật không thể nói ra được. Nhìn mọi người, Lục Vân thốt nhẹ: "Trong tương lai không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra, không ai có thể nói trước được. Bây giờ chúng ta nhanh lên, con phát hiện phía trước có một luồng khí tức rất quen thuộc giống như hô hấp, có thể chúng ta sẽ gặp được một người nào đó". Không nói thêm lời nào, thân thể Lục Vân đột nhiên tăng tốc, như lưu quang vụt qua, bay thẳng về phía trước.
Khoảng cách phía trước ước chừng khoảng ba trăm dặm nhưng nháy mắt mọi người đã đến nơi. Nhẹ nhàng hạ mình xuống thạch nhai, nhãn thần Lục Vân lấp lánh quang hoa, cẩn thận tìm kiếm luồng khí tức tựa như tiếng hô hấp. Quang hoa loé lên, năm bóng nhân ảnh đồng thời hạ xuống cạnh Lục Vân. Chàng nhìn sang rồi nhẹ nhàng nói: "Mọi người đứng ở đây đừng di chuyển, con nhận thấy nơi này có điều không bình thường, tựa hồ có khả năng ẩn giấu khí tức." Nói xong, khởi vận chân nguyên toàn thân Lục Vân quang hoa bùng phát, một luồng hoả diễm đỏ rực từ trên thân thể chàng tỏa ra xung quanh hình thành một đám mây hồng sắc, tựa như một đoá hồng liên, thập phần mỹ lệ. Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên, từ thân kiếm phát một luồng hỏa quang chói mắt, một luồng hỏa quang rực rỡ từ mũi kiếm phóng thẳng lên không, tụ thành hình một thần long lớn khoảng năm mươi trượng kéo theo hỏa khí lượn vòng trên đầu chàng hống lên vang vọng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lục Vân, không hiểu chàng định làm gì. Chỉ thấy thân ảnh Lục Vân từ từ đáp xuống, chính là Dịch Viện Dịch Thiên thập nhị quyết phát lực cường thịnh, trong khuôn viên vài dặm xung quanh, tất cả chìm vào một nguồn lực cực đại. Tại nơi Lục Vân hạ xuống, bề mặt thạch nhai đột nhiên xuất hiện một khí lực kinh thiên hãi thế, tầng tầng huyền thanh sắc quang mang, uy mãnh khóa chặt luồng khí tức của Lục Vân phóng lên đối kháng.
Trên thạch nhai, Tử Dương chân nhân thần sắc nghi hoặc, nói: "Luồng khí tức này sao quen quá, hình như ta đã thấy ở đâu rồi?" Một âm thanh cuồng ngạo vọng lên: "Ở trên đó là ai mà tu vi cao cường vậy, có phải là Dịch Viện cao thủ không", không ai trả lời chỉ có khoảng không gian tịch mịch. Hắn nói tiếp: "Sao không ai nghe ta nói gì cả là ai vậy?".
Tử Dương chân nhân nhìn xuống dưới thấy một luồng thanh hồng quang mang ần dần sáng lên, lão cảm nhận được được một nguồn khí tức rất thân quen từ rất lâu, rất lâu rồi. Đột nhiên lão liên tưởng đến một người liền lập tức minh bạch, mọi người
chỉ nhìn thấy Tử Dương chân nhân thần sắc vui mừng, nói: "Ta nhớ ra rồi, nếu không nhầm đó chính là Phong Viễn Dương, đệ tử kiệt xuất cách đây sáu mươi năm về trước.
Thật là tốt quá, ta không tưởng tượng được lại có thể gặp được ở đây, ha ha, thật không uổng công chúng ta tìm kiếm." Nói xong, hướng phía dưới hạ thân xuống.Vân Phong kêu toáng tên: "Sư bá, ở đây ngoài chúng ta ra còn có ai biết Dịch Viện pháp quyết chứ, nhìn cách thi triển trông cũng giống như Dịch Viện pháp quyết, bọn quỷ vật cũng có thể thi triển gần như vậy mà. Có phải sư bá cao hứng quá hoá hồ đồ không?". Tử Dương chân nhân nghe xong tỏ ra lúng túng, sau đó mỉm cười hề hề, lão nghi hoặc tự cho bản thân cũng cảm thấy mình cao hứng quá mà hồ đồ.
Liếc nhìn luồng thanh sắc quang hoa cường thịnh ở phía dưới, trong mắt Lục Vân xuất hiện một tia tiếu ngạo, giữ nguyên áp lực từ từ hạ xuống đáy nhai. Ẩn trong thanh sắc quang hoa, một đạo nhân ảnh mờ mờ mặc y phục vừa giống đạo bào, vừa hơi giống... quỷ đang nhìn Lục Vân, trong mắt lộ xuất một tia kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai, có phải xuất thân từ Dịch Viện không? Nhìn khí tức cùng ánh hồng quang phát ra từ thân thể chắc chắn ngươi đến từ Dương viện, cuối cùng Dương viện cũng xuất hiện một nhân tài kiệt xuất".
Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Ta đích xác xuất thân từ Dương viện, tên là Lục Vân, còn ngươi là ai. Hình như ngươi cũng là Dịch viện đệ tử, tại sao lại có mặt tại Quỷ vực này?"
Người kia điềm nhiên mỉm cười, thu lại nguồn cường đại khí thế đang bành trướng xung quanh, đồng thời lộ xuất hiện chân mục. Nhìn kỹ, thì đó là một nam tử anh tuấn khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt hổ, trông rất là uy vũ. Người đó nhìn Lục Vân, thập phần cao hứng nói: "Gần năm mươi năm rồi, không thể tưởng được ngày nay hôm nay ta lại có thể gặp được đồng môn sư đệ ở tại nơi này, thật là một việc làm ta cao hứng. Có lẽ ngươi đã từng nghe tên, Phong Viễn Dương là ta".
Lục Vân thu hồi khí tức, hạ xuống cạnh Phong Viễn Dương, cười nói: "Lục Vân tham kiến Phong sư huynh, ở Dịch viện huynh đích thực là cao thủ, đối tượng của vô số đệ tử sùng bái. Sư huynh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, huynh đang làm gì ở đây?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phong Viễn Dương nhìn kỹ Lục Vân, gật gù: "Đệ quả thật là một nhân tài và anh tuấn. Huynh hỏi đệ, tại sao đệ lại tới đây, ở trên còn vài người nữa, là những ai vậy?".
Lục Vân nhìn lên trên trả lời: "Đến đây gồm sư phụ của đệ Tử Dương chân nhân, Khôn viện Trương Ngạo Tuyết sư tỷ, Âm viện Lâm Vân Phong sư đệ cùng với hai đệ tử kiệt xuất của Phượng Hoàng Thư Viện là Thương Nguyệt và Hứa Khiết."
Phong Viễn Dương nghe xong thần sắc không đổi, cười vang nói: "Hóa ra là sư thúc đã tới, tiểu điệt xin bái kiến sư thúc, năm mươi năm không gặp, không biết sư thúc có khoẻ không?" Nói xong liền cùng với Lục Vân bay thẳng lên trên.
Giữa không trung, Tử Dương chân nhân nắm tay Phong Viễn Dương cao hứng thăm hỏi hắn. Phong Viễn Dương nhìn mọi người cười xúc động, nhất thời không biết nói gì. Bình tĩnh lại, Phong Viễn Dương hỏi: "Sư thúc, tại sao sư thúc lại tới Quỷ vực? Nơi này hung hiểm vô bì, được xưng trong tam gian thất giới, là địa vực hung hiểm nhất."
Tử Dương chân nhân thở dài: "Thế sự vô thường, thiết tưởng chúng ta không muốn đến đây, chuyện kể dài dòng lắm bây giờ không thể nói hết được". Sau cùng, Tử Dương chân nhân cũng vắn tắt lại: "Lần này đến đây, cũng bởi không hiểu biết tình huống nơi này, đã gặp rất nhiều nguy hiểm, sở dĩ Lục Vân đang truy tìm bắt một quỷ hồn là để tìm hiểu về tình hình ở Quỷ vực này, để chúng ta tìm đường đến Hóa Hồn trì thu hồi Phong Hồn phù. Không ngờ rằng Lục Vân thật có tài, quỷ hồn tìm không thấy lại tìm thấy con".
Phong Viễn Dương nghe xong, thần sắc đại biến, hắn trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Không ngờ được lại xảy ra sự việc này, theo như con biết, muốn mang được Phong Hồn phù ra khỏi đây căn bản là không có khả năng. Đầu tiên, phải đi vào Quỷ Vương thành, điều này cực kỳ gian nan. Hoàn cảnh ở đây, các người chắc chưa minh bạch, việc khôi phục chân nguyên so với ở nhân gian chậm hơn nhiều lần, đối với chúng ta mà nói là tương đối bất lợi. Thứ hai, Quỷ vực cao thủ như mây, Quỷ Vương thành lại là nơi tường đồng vách sắt, chúng ta chỉ có vài người, nếu muốn tấn công trực tiếp, sợ rằng không ai có thể sống sót mà rời khỏi. Thứ ba, trong Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không ai biết Hoá Hồn trì ở trong thành nào. Con tới đây đã gần năm mươi năm cũng chưa từng nghe nói tới điều này".
Mọi người nghe xong thần sắc ai cũng ảm đạm, tưởng như không thể đối mặt với việc này, mà còn có nhều bí mật chưa biết đến. Dựa theo những điều Phong Viễn Dương nói, thì phải tìm được Hoá Hồn trì, đây là một vấn đề thập phần quan trọng, nhưng mọi người không có nhiều thời gian, việc này lại càng trở nên khẩn cấp hơn.
Lục Vân trầm giọng nói: "Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không biết phân bố như thế nào? Hơn nữa, tại sao nơi này rất khó gặp được quỷ vật âm hồn. Đệ đã từng xem xét ngoài khu vực này, lại không hề có một quỷ vật đơn độc nào, những sự tình này có lẽ sư huynh cũng biết chứ?"
Phong Viễn Dương nói: "Theo như huynh biết, bên trong Quỷ vực có ba con sông tên gọi là Hắc Hà giang, Âm Thi giang và Vô Hồn giang. Dòng chảy của ba con sông này giao nhau thành hình tam giác, tại đó hình thành một địa vực bị phong bế hoàn toàn. Ba Quỷ Vương thành phân biệt toạ lạc mỗi thành ở trung gian của ba con sông cũng phân bố thành hình tam giác. Sở dĩ mà mọi người không thấy một quỷ vật đơn độc nào là do nơi này rất gần với Quỷ vương thành, mọi quỷ vật đều cư trú trong địa vực phong bế đó. Ngoại trừ sự ra vào của quỷ quân, thì không thể tìm thấy một quỷ vật âm hồn. Quỷ vật nào muốn ra ngoài cũng không có khả năng, bởi vì ba con sông đứng tựa vào nhau tạo thành một đạo kết giới cực mạnh, bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách ly".
Đứng ở một bên, ba nữ tử đều trầm mặc không nói, Vân Phong lâu không thấy ai để ý đến mình trong lòng bứt rứt chen vào: "Thảo nào bọn đệ tìm kiếm nửa ngày trời, một chút xíu cũng không thấy gì nguyên lai là như vậy. Phải rồi, sư huynh, huynh ở đây đã nhiều năm, tại sao không trở về nhân gian. Huynh không biết đâu, Dịch viện chúng ta hiện tại rất phong quang, không giống như trước đây nữa rồi, hê hê..." Nói xong, cười to khoái chí.
Phong Viễn Dương nhìn nhìn mọi người, dò hỏi: "Sư thúc, Dịch viện có chuyện gì xảy ra, Lâm sư đệ nói ý gì vậy?" Tử Dương chân nhân cười trả lời: "Mấy năm nay Dịch viện phát sinh nhiều sự tình, hiện tại Dịch viện đã trở thành Lục viện chi thủ rồi."
Phong Viễn Dương toàn thân rung động nhìn Tử Dương chân nhân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm chặt tay lão hỏi dồn: "Thật sao, việc này xảy ra khi nào, ai đã mang lại vinh dự cho Dịch viện. Sư thúc mau nói cho con biết, là ai, ở viện nào?".
Tử Dương chân nhân mỉm cười không nói, đứng một bên Vân Phong hưng phấn nói: "Là Lục Vân huynh, dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết tuyệt kỹ mà trước đây chưa có ai luyện thành, đánh bại Thiên Kiếm cửu quyết Diệt Thiên quyết, làm cho Dịch viện lấy được vô thượng vinh quang hê hê... Huynh không biết đâu, lúc đó tất cả cao thủ của Thiên Kiếm Viện, đều muốn phủ nhận thành tích, họ lớn tiếng tranh cãi ngoan cố bài trừ kết quả trận đấu, thật là đáng xấu hổ".
Phong Viễn Dương vỗ bồm bộp hai tay vào vai Lục Vân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Tốt, tốt lắm. Thật không hổ là sư đệ của ta, tuy sư huynh không chứng kiến đệ thi tài, nhưng ta cũng cảm thấy lúc đó đệ vinh quang thế nào. Hãy cố gắng nỗ lực, vì tương lai của Dịch viện phát dương quang đại".Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Đệ biết, đa tạ sư huynh đã khen thưởng. Huynh có thể nói làm thế nào mà huynh đến được đây?"
Phong Viễn Dương hít vào một hơi, làm tâm tình bình tĩnh lại, trầm tư kể lại: "Việc này đúng ra cũng là ngẫu nhiên, năm đó huynh đang hành đạo thiên hạ, đi qua thâm sơn vô ý phát hiện ra vùng đất có khá nhiều âm hồn tề tụ. Lúc đó huynh sợ rằng âm hồn sẽ xuất hiện ở nhân gian, làm thương hại đến vô số bách tính, vì vậy đã thâm nhập vào trong, chuẩn bị tiêu diệt chúng. Ai ngờ bên trong có vô số âm hồn quỷ lệ, huynh tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng lại để con quỷ mị lợi hại nhất chạy mất. Bản thân huynh lúc đó tuổi ít nhưng hào khí ngút trời, cũng không nghĩ gì nhất quyết truy cản. Sau khi đột phá được một tầng cường kình kết giới, huynh đến được Quỷ vực, chính là cái động quỷ quái trên thạch nhai này đây. Sau đó không thấy hành tung của con quỷ mị kia nữa, huynh tìm xung quanh nhưng chẳng thấy đâu. Hầy, khi muốn quay về, thì phát hiện ra thạch nhai này xuất hiện một đạo kết giới, tất nhiên là do một người nào đó đã phong ấn ở ngoài, làm cho không thể trở ra được. Huynh thăm dò nhiều lần, khí tức phong ấn của người này rất cổ quái, tựa hồ pháp quyết của Phật môn với đạo gia chúng ta bất đồng, cho nên huynh vô pháp xuyên qua".
Mọi người nghe xong, tất cả đều ngơ ngẩn, không tưởng được đó là nguyên nhân khiến mà hắn rơi vào nơi này, bị giam cầm ở đây mấy chục năm, đúng là ông trời hý lộng con người thái quá.
Lục Vân nói: "Nếu nói vậy, huynh đã ở đây lâu rồi, chúng ta cùng đi thu hồi Phong Hồn phù, sau đó cùng ta trở về nhân gian. Bây giờ có sư huynh ở đây đối với hoàn cảnh nơi này cũng biết nhiều hơn, bây giờ chúng ta ly khai chốn này, tìm đường xâm nhập Quỷ Vương thành, chờ thời cơ hành động, mọi người nghĩ sao?"
Tử Dương chân nhân nói: "Vậy cũng tốt, có Viễn Dương ở đây, rất nhiều vấn đề chúng ta không phải tốn thời gian để điều tra nữa. Bây giờ chúng ta đi, còn những vấn đề khác trên đường đi sẽ nói tiếp."
Trên quan lộ, Phong Viễn Dương hỏi mọi người về tình hình lúc đi vào Quỷ vực. Vân Phong ở một bên cẩn thận nghe ngóng mọi động tĩnh, cuối cùng hỏi: "Sư huynh à, Quỷ vực với nhân gian không hề giống nhau, sự phân chia ngày đêm khiến đệ cảm thấy không được rõ ràng? Còn nữa là, nơi này quỷ khí dày đặc, ngoài quỷ hồn ra, thì còn những gì nữa?"
Phong Viễn Dương trả lời: "Về điểm này huynh không biết nên giải thích thế nào, nói một cách đơn giản là nơi này cũng không khác mấy nhân gian, điều khác biệt là ban ngày ở đây không hề có ánh sáng, bởi vì quỷ sợ ánh sáng. Cho nên ở đây làm cho ta có cảm giác ngày đêm bất minh. Hơn nữa, quỷ quái nơi này, giống như mãnh hổ ở nhân gian chỉ cần là quỷ vật nếu gặp chúng ta chúng đều tập kích. Bây giờ, phương hướng của chúng ta là phải đi tới điểm giao nhau giữa Hắc Hà giang và Âm Thi giang. Tại đó, chính là nơi quân của hai Quỷ thành đang tranh chấp, hy vọng thâm nhập của chúng ta vào trong sẽ dễ dàng hơn."
Sau cùng, Ngạo Tuyết cũng nói: "Phong sư huynh, muội vẫn chưa hiểu ý huynh nói, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành với ba đại quân đoàn, giống như nhân gian có ba nước lớn, mỗi quân đoàn chống đối nhau, cùng khuế ch trương xâm lược, đúng không?".
Phong Viễn Dương gật đầu: "Chính xác là như vậy, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, có ba vị Quỷ Vương, dưới mỗi vị Quỷ Vương lại có một vị quỷ suất, ba vị quỷ tiên hỗ trợ. Thiết tưởng chúng ta muốn xâm nhập, tốt nhất là từ nơi hai cánh quân đang đánh nhau, như vậy gọi là ngư ông đắc lợi. Bất quá điều này cũng có sơ hở, đó là cự ly giữa mỗi quỷ vương thành đều có khoảng cách nhất định. Chúng ta muốn vượt qua được khoảng cách này sẽ thập phần nguy hiểm".
Lục Vân hỏi: "Sư huynh nói ba con sông điều có tồn tại tầng kết giới cổ quái, chúng ta không cần thiết phải đi vào thông qua điểm giao chứ?"
Phong Viễn Dương nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật những điều ta nói chưa đầy đủ rõ ràng, vì nơi giao nhau đó đều có đội quỷ quân hùng mạnh trấn giữ, đó là nguyên nhân khiến chúng ta không thể trực tiếp vào từ chính diện, duy nhất chỉ có một chỗ hở giữa ba điểm giao nhau. Vì mỗi con sông điều có địa hình khác nhau nên phương thức kết giới khác nhau chính thế chúng vừa tương trợ vừa bài xích lẫn nhau, cứ như vậy hình thành một cái lỗ hổng do đó có thể tuỳ ý ra vào. Đó là nguyên nhân lúc nào cũng có ba
đại quân đoàn túc trực canh chừng".
Lục Vân hiểu ra: "Thì ra là như vậy, chúng ta đến từ nhân gian giới, khí tức trên người thập phần nghiêm trọng. Thêm vào đó trên đầu Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt lại có thần khí, là cường đại khí tức khống chế quỷ vật khi đến gần chúng có thể phát hiện ra từ rất xa, như vậy chẳng phải vô ích ư?". Vấn đề này, thực sự có thể là một thách thức với mọi người, nhất thời không ai nói được tất cả mọi người đều im lặng phi hành tới phía trước.
Chợt nhớ ra, Vân Phong gọi Lục Vân: "Lục Vân, chẳng phải huynh có khả năng ẩn dấu khí tức sao, trước khi đến đây, mọi người đều được chứng kiến. Huynh có thể giúp mọi người ẩn giấu khí tức của mình, như vậy chúng ta có thể bí mật thâm nhập rồi". Lời hắn vừa thốt, mọi người đều nhìn Lục Vân, yên lặng đợi chờ chàng trả lời. Lục Vân cười khổ nói: "Huynh đích xác là có khả năng ẩn giấu khí tức, nhưng chỉ có các người là không phát giác thôi, nhưng không thể chứng minh được rằng quỷ vật cũng không thể phát hiện được, đó là sự khác nhau giữa người và quỷ. Nếu tính toán chúng không có khả năng phát giác khí tức của chúng ta, thì huynh cũng không có biện pháp nào giúp mọi người ẩn tàng khí tức cả. Bây giờ ta có kế hoạch này, mọi người hãy chờ đợi ở đây, chỉ một mình huynh đi vào, xem có được không. Nếu có thể được như đã nói, có khả năng bí mật thám thính xem Hoá Hồn trì hạ lạc ở đâu, sau khi điều tra rõ ràng, huynh sẽ cùng mọi người tiến nhập, khả dĩ có thể tránh được nhiều vấn đề phiền phức."
Chúng nhân đều không phản đối, bất quá mọi người đều lo lắng cho chàng, bản thân một mình xâm nhập, nếu có chuyện gì xảy ra thì không một ai có thể giúp đỡ được. Tử Dương chân nhân nhẹ giọng nhắc nhở: "Phương pháp đó của con tuy là tốt, nhưng kỳ thật mọi người đều không an tâm. Bất quá sự việc lần này quan trọng, lại không có một biện pháp nào khác, nên cũng chỉ đành vậy thôi. Vi sư có một lời chúc, mong con mọi việc đều thuận lợi."
Lục Vân nhìn mọi người, thấy nhãn thần mọi người đều lộ sắc quan tâm, bất giác cười trấn an: "Yên tâm đi, chẳng lẽ con không quay lại, mọi người đừng quên con có khả năng vào Hắc hà, nhưng quỷ vật lại vô pháp đi vào. Việc này cứ quyết định như thế. Đi thôi." Nhìn Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt, Lục Vân cười nhẹ, tăng tốc bay lên phía trước.