Kiếm Vô Trần giật mình, nhìn sâu vào hai mắt nàng, trong đó tràn đầy bất lực và sợ hãi làm cho hắn hơi kinh ngạc.
- Tâm Nghi, muội làm sao vậy, trước giờ muội vẫn rất kiên cường, sao lúc này có thể nói như vậy?
Diệp Tâm Nghi cười cười, thần sắc có chút đau thương, còn có mấy phần ẩn ý Kiếm Vô Trần không hiểu rõ.
- Đó là dĩ vãng bởi muội còn ít tuổi. Bây giờ, trải qua biết bao kinh nghiệm rồi muội mới phát hiện lòng muội vốn cũng rất là mềm yếu.
Kiếm Vô Trần hơi nghi hoặc, hỏi dồn:
- Thật sự là chuyện gì vậy?
Diệp Tâm Nghi không nói, lảng tránh ánh mắt dò xét của hắn, nhẹ giọng:
- Không có gì, còn có chuyện gì được đây? Huynh quên rằng thời gian có khả năng thay đổi mọi chuyện sao?
Giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy thương đau. Lúc này, tâm tư nàng thật ra là như thế nào thì không một ai biết được ngoại trừ nàng.
Kiếm Vô Trần cảm xúc thở dài, hồi tưởng chuyện cũ nói:
- Ngày xưa, lúc huynh nóng nảy bất an, muội luôn an ủi huynh. Nhưng hôm nay muội hẳn đã mất đi niềm tin rồi. Chẳng lẽ muội lại không tin vào chánh đạo, không tín nhiệm huynh sao?
Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn cặp mắt mê hoặc người của hắn buồn bã nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Muội không biết, có lẽ ngày xưa kiên cường bởi vì hoàn cảnh khi đó thật khác.
Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:
- Không phải chỉ vì nguyên nhân hoàn cảnh, còn bởi vì lòng muội cũng đã thay đổi, đúng không?
Cười hồn nhiên, Diệp Tâm Nghi lẩm bẩm: " Lòng cũng đã thay đổi? Có lẽ như vậy. Trước đây muội đã từng rất kiêu ngạo tự phụ mình có dung mạo và tài trí thiên hạ vô song. Nhưng còn bây giờ thì sao, nói về dung mạo không thể tính là đệ nhất, nói về tài trí cũng không vượt qua được vận khí của Trần Ngọc Loan. Muội còn có cái gì đáng để kiêu ngạo?" Nói đến đây Diệp Tâm Nghi liền dừng lại một chút, rồi khẽ thì thầm:
- Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến (1)
Kiếm Vô Trần biến sắc, thấy nàng đau buồn như thế không khỏi lên tiếng cổ võ:
- Tâm Nghi, mặc cho người khác thấy thế nào, trong mắt huynh, muội vĩnh viễn là đẹp nhất. Bây giờ muội cần tin tưởng vào mình, chấn chỉnh tinh thần, đoạn đường trước mắt chúng ta còn phải rất nỗ lực.
Diệp Tâm Nghi cười cười, có chút bơ phờ nói:
- Tương lai là một mảnh đen tối, ai có thể nhìn thấu được? Muội đã từng nghĩ rằng chỉ cần chánh đạo liên thủ lại có khả năng chiến thắng tà ác. Nhưng hiện tại muội đã hiểu rõ, thật ra thiên ý vốn biến hóa khôn lường, rất nhiều sự tình không như nguyện ước.
Kiếm Vô Trần bất đắc dĩ thở dài nói:
- Xem ra, lúc này muội đã bị đả kích rất lớn rồi. Chúng ta bây giờ đừng nói gì nữa. Ăn cơm đã, ăn no rồi chúng ta lại đi thôi.
Diệp Tâm Nghi không nói gì, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi yên lặng ăn cơm. Kiếm Vô Trần thấy vậy liền vừa ăn vừa nhiệt tình tiếp đồ ăn cho nàng. Khi hai người đã ăn no liền cùng nhau đứng dậy đi liền.
Đi trên đường giữa thị trấn, Diệp Tâm Nghi thần sắc phức tạp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Kiếm Vô Trần. Chuyện này làm cho Kiếm Vô Trần mơ hồ, mở miệng hỏi nhưng nàng lại tránh đi không trả lời.
Tình hình hồi lâu như vậy cho đến cuối đường, Kiếm Vô Trần lại hỏi lần. Diệp Tâm Nghi chỉ khẽ nói:
- Không có gì, muội chỉ cẩn thận thưởng thức sự ôn nhu khó gặp của huynh thôi. Bên kia có một cửa hàng bán quần áo, chúng ta đến đó mua ít quần áp thay thế mấy bộ đồ đang mặc đã xốc xếch rồi.
Kiếm Vô Trần lặng người đi, nhìn lại quần áo, mới nhớ tới chuyện hôm qua hai người mang quần áo cô dâu chú rễ để đối phó với Lục Vân. Quần áo này ra đường thì thật chói mắt.
- Được, chúng ta thay quần áo rồi hãy đi tiếp.
Kiếm Vô Trần cùng với Diệp Tâm Nghi liền đi đến cửa hàng quần áo. Nhưng mới đi được ba bước, Kiếm Vô Trần đột nhiên dừng lại và nhẹ nhàng giữ lấy Diệp Tâm Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Tâm Nghi, huynh nghĩ …
Diệp Tâm Nghi không hiểu đảo mắt hỏi:
- Vô Trần, huynh muốn nói cái gì, sao đột nhiên dừng lại?
Kiếm Vô Trần chần chờ một chút rồi trầm giọng nói:
- Tâm Nghi, lần này theo muội quay về Dao Trì, huynh muốn xin cầu hôn muội với sư phụ của muội, thỉnh cầu lão nhân gia gả muội cho huynh. Huynh muốn cả đời này ở mãi cùng với muội.
Diệp Tâm Nghi biến hẳn sắc mặt, thân thể loạng choạng lui lại hai bước, vừa khiếp sợ lại vừa vô cùng vui sướng nói:
- Vô Trần, huynh nói thật phải không? Ý huynh thật là tốt…
Kiếm Vô Trần kiên định nói:
- Tâm Nghi, muội phải tin tưởng, huynh là thật lòng. Huynh biết vì chuyện của Trương Ngạo Tuyết mà muội rất tức giận cũng rất khó chịu. Bây giờ, huynh hy vọng từ nay về sau sẽ thật lòng đến với muội để sửa chữa lại những khiếm khuyết của huynh đối với muội trước đây.
Diệp Tâm Nghi ánh mắt u mê, kích động nói:
- Vô Trần …
Không biết phải nói như thế nào, Diệp Tâm Nghi nhào vào lòng Kiếm Vô Trần, hai tay không ngừng đánh hắn, cuối cùng lớn tiếng khóc.
Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu nói:
- Đừng đè nén tức giận, tất cả mọi chuyện không vui trong lòng hãy phát tiết ra. Muội đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, hãy để phát tiết ra. Ngày xưa, muội luôn rất kiên cường, có đau khổ thế nào cũng không hiển lộ ra, bởi vì muội là minh chủ, luôn phải quan tâm đến thân phận. Bây giờ liên minh đã bị hủy diệt rồi, muội không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa, muội có thể trở lại ngày xưa, không cần phải khoác cái ách minh chủ nữa.
Diệp Tâm Nghi bắt đầu khóc, mà nghe rất thương tâm. Có lẽ đúng như lời của Kiếm Vô Trần, trước kia vì quan tâm thể diện, nàng đã chịu rất nhiều áp lực trầm trọng. Hôm nay mọi chuyện đã là quá khứ, mặt yếu ớt lại không còn được che dấu. Cuối cùng, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Rất lâu sau, Diệp Tâm Nghi ngưng khóc, nhìn Kiếm Vô Trần đầy tình cảm, nhẹ giọng nói:
- Vô Trần, huynh có biết không, khi muội thay đồ cưới này, lòng muội vô cùng đau khổ. Chính là bởi phẩm giá to lớn của muội chỉ để đối phó với sự xuất hiện của Lục Vân. Muội đã từng có lúc hy vọng, một ngày nào đó huynh sẽ tổ chức hôn lễ với muội. Khi đó thiên hạ đều phải biết, huynh Kiếm Vô Trần muốn cưới muội Diệp Tâm Nghi, muội sẽ có được hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ. Đáng tiếc ngày đó đã xa mờ mịt, vì sự xuất hiện của Trương Ngạo Tuyết làm cho huynh mê man mất đi chính mình, cũng gây thương tổn cho muội thật là sâu sắc. Vì thế, muội vẫn không chịu tha thứ cho huynh, nhưng lời nói mới rồi của huynh đã làm rung động lòng muội, trong chốc lát muội lại quết hết mọi chuyện mà chỉ còn có huynh trong tim. Đôi khi muội thật sự hận mình, vì cái gì lại dung túng việc huynh thích nữ nhân khác, còn tuyên bố thành thân với người ta…
Kiếm Vô Trần áy náy lộ ra ngoài mặt, hối hận nói:
- Tâm Nghi, huynh biết trước kia huynh không tốt, lòng huynh không đủ kiên định. Nhưng muội cần phải tin tưởng rằng người ta thật sự yêu thương là muội, Trương Ngạo Tuyết chỉ là do huynh mượn cớ đối phó với Lục Vân mà thôi. Mặc dù nàng ta rất đẹp, hấp dẫn nam nhân thật mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là mê luyến tạm thời mà thôi, mãi mãi không thể so với địa vị của muội trong lòng huynh.
Diệp Tâm Nghi đưa ngón trỏ tay phải ra nhẹ nhàng chỉ vào trán hắn, lắc đầu nói:
- Chuyện quá khứ từ nay về sau hãy quên đi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, yêu thương nhau sâu sắc, thề cho dù sinh tử cũng không xa nhau.
Kiếm Vô Trần có chút cảm động, ôm chặt lấy nàng, làm cho nàng hết sức kích động. Diệp Tâm Nghi đỏ mặt lên, ánh mắt kiều mỵ, nhẹ nhàng rên lên một tiếng, lấy tay đẩy Kiếm Vô Trần ra, thẹn thùng nói:
- Thật là đáng ghét, giữa đường cái mà …
Kiếm Vô Trần cười sảng khoái, vội buông hai tay ra nhưng cứ cười mãi không nói.
Sau đó hai người đi vào cửa hàng quần áo, lần lượt chọn cho mình y phục khác để thay đổi, rồi rời khỏi tiểu trấn đi về hướng Dao Trì.
Rời khỏi tiểu trấn, Diệp Tâm Nghi thật cao hứng, nụ cười cứ nở hoài, vẻ mặt đầy say mê trong hạnh phúc. Kiếm Vô Trần cũng hơi vui vẻ, dường như lây niềm của vui sướng nàng, vứt bỏ hết những chuyện không vui trước đây, tinh thần tăng lên gấp trăm lần.
Trên đường đi, Kiếm Vô Trần cười hỏi:
- Tâm Nghi, đường đi đến Dao Trì còn xa lắm, chúng ta ngự kiếm bay đi cho nhanh hay từ từ đi bộ như nãy giờ?
Diệp Tâm Nghi khẽ cười nói:
- Mỗi lần trở về là mỗi lần khó. Ngự kiếm bay đi như vậy thì quá nhanh. Chúng ta cứ chậm rãi từ từ mà đi, có dịp ngắm những cảnh đẹp trên đường. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Kiếm Vô Trần cười ha hả nói:
- Ý ta cũng thế. Ta cũng không thích đi quá nhanh. Cứ như thế này chúng ta có cơ hội tâm tình để tình cảm chúng ta tăng thêm.
Diệp Tâm Nghi thẹn thùng cười, lắc mình lướt đi mấy trượng, toàn thân bay lượn giốn như chim Bách Linh, miệng cười vô số âm thanh vang vang. Kiếm Vô Trần cố ý quát một tiếng chói tai, làm bộ như một con sói lông xám to lớn đuổi theo nàng.
Tiếng cười cứ quanh quẩn xung quanh con đường, phiêu đãng trong gió nhẹ. Khi hai người đi xa xa, xuất hiện một hàng dấu chân thật là chậm rãi mơ hồ, từ từ mất đi theo bụi được gió cuốn lên.
Quá ngọ, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đang đi qua một rừng cây thì nghe được thanh âm kỳ quái. Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ bay vào rừng sâu.
Đang đi trước, Kiếm Vô Trần sử dụng linh thức để dò xét, liền phát hiện trong rừng rậm đang có hai luồng khí tức có tần suất biến hóa rất to lớn. Song phương tựa hồ đang nói chuyện gì đó với nhau. Đáng tiếc là Kiếm Vô Trần không cách nào phân biệt được.
Một lát sau, Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần đi sâu vào trong rừng, phát hiện phía trước ngoài trăm trượng có hai bóng sáng, một đen một xanh biếc. Hai người vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, hết sức cẩn thận tiến lại gần.
Ẩn mình trên tàng cây đại thụ, Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn hai quang ảnh, truyền âm:
- Vô Trần, hai đám khí tức này có chút kỳ quái, huynh có cảm thấy vậy không?
Kiếm Vô Trần nhíu mày, kinh dị nói:
- Kỳ quái, bóng sáng màu đen có khí tức từ Ma vực, nhưng rõ ràng còn có vài phần quỷ khí. Bóng sáng màu xanh biếc lại có yêu khí rất mạnh, nhưng ngầm chứa ma khí. Chuyện này là như thế nào đây?
Diệp Tâm Nghi thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Vì sao như vậy, muội cũng không rõ, chỉ thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau. Đáng tiếc chúng ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, bằng không có thể từ lời bọn chúng suy đoán được một ít. Vô Trần, bây giờ chúng ta làm thế nào, có cần hiện thân tru diệt bọn chúng không?
Kiếm Vô Trần không đồng ý đáp:
- Đừng vội, chúng ta còn chưa biết rõ hai bóng này này thật sự là cái gì, cũng chưa biết rõ chuyện gì, nên chúng ta tùy tiện ra tay sẽ cực kỳ bất lợi. Mặt khác, điều quan trọng nhất lúc này là muội và huynh đều đang trọng thương, tu vi mới hồi phục gần phân nữa nên khó nói là thắng được hay không.
Diệp Tâm Nghi nghĩ lại thấy đúng, không quay lại vấn đề này nữa, chuyển sang chuyện khác:
- Vô Trần, huynh nói khí tức của hai bóng sáng này kỳ quái. Không biết có liên quan đến chuyện Thái Âm Tế Nhật hay không?
Ghi chú:
(1) Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến = người ta cũng chỉ như mới gặp, vì sao lại phải nhuốm buồn đau, chờ đợi thay đổi lòng cố nhân, thay vì cho rằng cố nhân tự biến lòng
Thái Phượng tiên tử không hề quay đầu, nhưng trong lòng bà biết, Âu Dương Vân Thiên đang nhìn, vì thế bà duy trì nụ cười, thản nhiên đối diện với kết quả đang xảy ra. Bốn phía, bốn ma thần nhìn hai người rất cổ quái, mơ hồ cũng phát hiện ra một chút khác thường, nhưng bọn chúng không hề để ý chút nào đến tình ái nhân gian, vì thế tuy có chút do dự nhất thời, nhưng khôi phục rất nhanh.
Tuy tinh thần bốn ma thần tập trung, Thái Phượng tiên tử đang trọng thương nhanh chóng không còn sức chống cự, lưới lửa phòng ngự đang bị phá đi từng tầng, cuối cùng cũng bị hất bắn lên không trung với Âu Dương Vân Thiên.
Nhìn đôi bạn tình đã trải qua mấy trăm năm đau khổ, Ma Ảo tôn chủ khẽ thở dài, đưa mắt nhìn sang phía khác. Rõ ràng trong lòng hắn cũng có chút bất nhẫn, nhưng đứng trên lập trường của hắn, có thể làm gì đây. Phía bên kia, Ma Thiên tôn chủ liên tục mỉm cười âm hiểm, mơ hồ có chút giận dữ, có thể thấy cừu hận giữa hắn và hai người kia sâu tới dường nào, đặt nặng trong lòng ra sao.
Tất cả đã đến lúc kết thúc, trong tiếng kêu thảm thiết Âu Dương Vân Thiên cùng Thái Phượng tiên tử ôm lấy nhau, vào thời khắc cuối cùng này, nỗi đau đớn của thể xác còn xa mới có thể so sánh được với sự vui sướng của tâm linh, đời này không thể cùng nắm tay đi trọn, nhưng có thể cùng chết tại một chỗ cũng rất giá trị.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người không nói một lời nào, tình và ái của cả cuộc đời, để cho chúng âm thầm hòa lẫn vào nhau rồi lặng lẽ bay xa. Khi ý thức bắt đầu trở nên yếu ớt, Âu Dương Vân Thiên lẩm bẩm tự nói:
- Phượng, nàng nhìn thấy không, nơi đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Khuôn mặt đau đớn của Thái Phương tiên tử lộ ra một chút tươi cười, mơ màng nói:
- Thiên, thiếp thấy rồi, chúng mình trở lại lúc ban đầu…
Âm thanh yếu ớt lẫn chút hy vọng, lãng đãng biến mất trong không gian, thời gian.
Phía chân trời, lúc này bay tới một đám mây, giống như muốn lưu giữ lại giấc mộng của bọn họ, nhưng thời gian đã trôi qua, còn có thể lấy lại được sao? Gió, thổi nhè nhẹ, mang theo một chút lạnh lẽo, đó là tiếc thương hay là vì cảm động với hai người bọn họ?
Đứng trên tảng đá, ngắm mãi về phía xa, một hình bóng màu lục đứng trên vách núi, phía dưới là vực sâu trăm trượng, lưng chừng núi mây mù bao phủ không thấy được cảnh tượng gì, lại dường mơ hồ vang lên âm thanh tiếng nước chạy trong gió.
Đây là một ngọn núi cô độc, vị trí nằm ở trung tâm dãy núi, ngọn núi dựng đứng không có tên gọi, người bình thường không dám leo lên. Hình bóng đó đã ở đây thật lâu, một mình đứng lặng yên bất động, đứng mãi đến mấy canh giờ rồi, cho đến lúc sắc trời dần dần tối cũng chưa hề di động một chút nào.
Làn gió đêm thổi nhè nhẹ, một tiếng thở dài phát ra, hình bóng màu lục đó lúc này quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú chảy dài hai dòng nước mắt, hóa ra là Lục Nga, đồ tôn của Cửu Âm Thánh Mẫu.
Vô Tâm thảm bại, việc đó đã đả kích nàng rất nặng nề, niềm oán hận ban đầu với Vô Tâm, khi vừa mới chuyển thành tình yêu, còn chưa kịp hưởng thụ chút khoái lạc, Vô Tâm lại bất ngờ chết đi, điều này đối với hai người yêu nhau mà nói, là sự tàn khốc tới mức nào đây.
Nếu như cái kết quả này xuất hiện sớm mấy ngày, lúc đó ít nhất còn chưa có tình yêu, cũng sẽ không đau đớn, không buồn bã như lúc này, cũng như không có vô vàn nuối tiếc.
Lục Nga ngơ ngẩn đứng yên bất động tại nơi này, mất hồn lạc phách, khi trái tim đã chết rồi, chỉ còn lại thân thể giống như một cái xác biết đi, sớm đã tê liệt. Nàng đã từng nghĩ tới việc kết thúc tính mạng của mình, nhưng khi nghĩ tới cốt nhục trong bụng mình, nàng lại do dự. Đó chính là bằng chứng một đời Lục Nga và Vô Tâm, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh nhỏ bé đó được đây?
Nghĩ tới đây, nàng từ bỏ suy nghĩ đó, mặc dù đau khổ nhưng nàng phải sống, phải nuôi dạy đứa nhỏ của hai người thành người, có như vậy mới xứng đáng với bản thân, xứng đáng với Vô Tâm đã chết.
Ngẩng đầu lên, Lục Nga nhìn về phía trước, trong đôi mắt vô thần hiện lên một hình bóng, đang xa xa nhìn về phía nàng. Ánh mắt đó buồn bã, đau thương như vậy, còn mang theo vô vàn niềm hối hận cùng tự trách.
Cúi đầu, Lục Nga nhìn về phía bên cạnh chân nàng, Vô Tâm đang lặng lẽ nằm đó, hai hàng lông mày hơi nhíu lại trên khuôn mặt yên bình, việc gì mà khiến cho Vô Tâm ngay cả khi đã chết cũng không thể nào buông bỏ được?
Cúi người, Lục Nga nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Vô Tâm, nước mắt lăn dài, miệng thì thầm nói:
- Huyền Phong, chàng ngủ ngon nhé, trước giờ chàng đã quá mệt mỏi, đã tới lúc nghỉ ngơi cho khỏe rồi.
Xa xa, nước mắt dàn dụa, mắt nhìn thân ảnh bất động, miệng phát ra tiếng hét khàn đục. Buổi chiều cứ thế trôi qua, nước mắt giống như dòng nước, chảy mãi trên khuôn mặt.
Trái tim tan vỡ đó là cảm giác như thế nào, lúc trước Lí Trường Xuân không biết, nhưng lần này đã cảm nhận được một cách sâu sắc rồi.
Nhìn Lục Nga, Lí Trường Xuân chầm chậm bước tới gần, mỗi bước nặng tựa ngàn cân, từng bước từng bước tới gần niềm hy vọng đã tan vỡ. Khuôn mặt mang dáng vẻ ngây dại, trong ánh mắt là sự hối hận và tự trách, lão trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại như thế này.
Dừng bước, Lí Trường Xuân cất tiếng nói một cách khó khăn:
- Lục Nga, đưa Huyền Phong cho ta, chúng ta cùng đi tìm cho nó một nơi phong cảnh tươi đẹp, để cho nó nghỉ ngơi yên tĩnh, sau đó ở lại bên cạnh nó, cùng nhau chăm nom cho nó.
Lục Nga ngẩng đầu lên nhìn Lí Trường Xuân, đau khổ mang theo thù hận, oán trách đáp lời:
- Không, ta sẽ không đưa chàng cho ông, là ông đã hại chết chàng, nếu không phải vì ông một lòng xúi dục chàng tranh bá thiên hạ, chàng đã không chết.
Nói xong ôm lấy thi thể của Vô Tâm, xoay người hướng phía vách núi bay xuống.
- Lục Nga, đưa Huyền Phong cho ta!
Hơi khẩn trương, Lí Trường Xuân vừa đuổi theo vừa hô lớn.
Trong không trung, một hình bóng màu trắng lúc này hiện ra, đó chính là Cửu Âm Thánh Mẫu. Bà ta tới nơi này hầu như cùng lúc với Lục Nga, nhưng bà không hiện thân, lặng lẽ từ tầng mây nhìn xuống. Lúc này thấy Lục Nga bỏ đi, vì không muốn đánh mất tung tích của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu mới hiện thân, từ xa theo dõi hành tung của nàng.
Bay xuống vực sâu, Lục Nga vô tình phát hiện một huyệt động trên vách núi, không hề suy nghĩ liền xoay người tiến vào.Nàng vừa mới đặt chân tới cửa động, Lí Trường Xuân cũng theo gót tiến vào, hai người kẻ đuổi người chạy cách nhau mấy trượng, di chuyển như thoi đưa trong huyệt động.
Huyệt động này có chút cổ quái, ngoắt ngéo ngoằn ngèo rất phức tạp, bên trong có không ít ngã ba. Lục Nga vì muốn tránh Lí Trường Xuân, thấy động liền tiến vào, thấy cửa là đi, cũng không có suy nghĩ cái động này hình thành như thế nào, di chuyển hồi lâu chính bản thân mình cũng đã lạc đường.
Lúc này, Lục Nga tới một cái động không gian hơi rộng rãi, bốn phía đều có ngã ba, nàng nhất thời không biết đi như thế nào. Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, Lục Nga vừa mới phát hiện thì bóng đó đã biến mất, thi thể Vô Tâm trong lòng nàng cũng biến mất theo.
Thấy vậy, Lục Nga giận dữ hét lớn:
-Lí Trường Xuân, ông trả Huyền Phong lại cho ta.
Nói xong liền đuổi theo, trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại âm thanh tiếng hét giận dữ vang vọng trong lòng động.
Trong lòng núi, huyệt động cổ xưa đan xen nhau.
Lí Trường Xuân đuổi theo hồi lâu, cuối cùng mất dấu của Lục Nga, không biết mình đang ở chỗ nào. Dừng lại, Lí Trường Xuân quan sát bốn phía, miệng lẩm bẩm nói:
-Kì quái, làm sao mà linh thức tại nơi này lại bị ảnh hưởng, vượt quá cự ly mười trượng là không cảm ứng được nữa?
Vì sao lại như vậy lão nghĩ không ra, cũng không có lòng nào mà tìm hiểu. Mục đích trước mắt là muốn tìm được thi thể của Vô Tâm, sau đó an táng Vô Tâm cho thật tốt, do vậy chỉ dừng lại trong chốc lát rồi liền bắt đầu tìm tung tích của Lục Nga.
Tìm kiếm một hồi, đúng lúc Lí Trường Xuân đang khẩn trương, bỗng nhiên trong động truyền tới tiếng hét lớn của Lục Nga, điều này khiến cho lão phấn chấn tinh thần, vội vàng dựa theo hướng của âm thanh phát ra để tìm kiếm, nhanh chóng gặp Lục Nga.
Vừa gặp mặt, Lục Nga giận dữ hét lớn:
-Trả Huyền Phong lại cho ta, ông trả lại cho ta.
Lục Nga vừa hét vừa lao tới, dáng vẻ rất kích động.
Lí Trường Xuân không hiểu liền quát lớn:
-Dừng tay, Huyền Phong không phải ở chỗ ngươi hay sao, ta còn đang đi tìm ngươi, ngươi làm sao lại tìm ta để đòi người?
Lục Nga hơi điên cuồng, dường như không nghe thấy lời của lão, hai tay vung lên phát ra thế công mạnh mẽ, khiến cho Lí Trường Xuân đang bị trọng thương phải liên tục né tránh, giải thích thế nào cũng không rõ được.
Đối mặt với tình huống như vậy, Lí Trường Xuân vừa kinh hãi vừa giận dữ, muốn khống chế Lục Nga, nhưng thực lực của lão lúc này căn bản không đủ. Nhưng nếu không khống chế nàng lại, xem dáng vẻ của Lục Nga nói không chừng đã phát điên rồi, bất kỳ lúc nào bản thân lão cũng có thể bị chết trong tay của Lục Nga.
Giờ phút này, Lí Trường Xuân rơi vào tình cảnh khốn cùng, cục diện có lòng nhưng không có sức khiến lão bực tức vô cùng, dường như sắp phát điên. Nhưng đúng vào lúc này, Lục Nga đã sắp phát điên bỗng nhiên ngã xuống, bị một hình bóng màu trắng ôm lấy, Cửu Âm Thánh Mẫu kịp thời xuất hiện.
Nhìn Lục Nga trong lòng mình, Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài nói:
- Đồ ngu si, sao lại phải khổ như vậy?
Nói xong không chờ nàng hồi đáp, Cửu Âm Thánh Mẫu ngẩng đầu lên nhìn Lí Trường Xuân, lạnh lùng nói:
-Việc gì vậy, vì sao hai người các ngươi lại đánh nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lí Trường Xuân vẻ mặt đau khổ lắc đầu, không hiểu đáp:
- Vãn bối cũng không biết, nguyên vãn bối muốn lấy lại thi thể của Huyền Phong, đem nó an táng cẩn thận. Ai ngờ tiến vào động này ngã ba rất nhiều, vãn bối liền mất dấu. Về sau đúng lúc vãn bối đang lo lắng không biết sao thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của nó, vãn bối liền chạy tới đây, ai ngờ câu đầu tiên lại bảo vãn bối trả lại Huyền Phong , vãn bối thật sự không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vãn bối cũng mơ mơ hồ hồ không biết gì hết.
Cửu Âm Thánh Mẫu chăm chú nhìn Lí Trường Xuân một lúc, thấy lão có vẻ không phải là nói dối, liền cúi đầu nhìn Lục Nga. Lúc này Lục Nga căn bản là đã khôi phục trở lại, thấy Cửu Âm Thánh Mẫu liền khóc lớn:
- Sư tổ, Huyền Phong bị người ta cướp mất rồi, người giúp Lục Nga, nhất định phải giúp con tìm lại, sư tổ.
Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt giận dữ, vốn muốn mắng nàng một trận, nhưng thấy nàng như vậy cũng đành tức giận nói:
- Đồ ngu si, ngươi còn cho rằng chọc giận ta chưa đủ hay sao?
Lục Nga khóc lóc đáp:
- Sư tổ, Lục Nga biết sai rồi, chỉ cầu người hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của con, sau này Lục Nga xin để sư tổ tùy ý xử phạt, tuyệt không có nửa lời oán thán. Sư tổ, cầu xin người!
Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài nói:
- Đáng tiếc thay, hơn mười năm dạy dỗ của ta đến phút cuối cùng lại hóa thành vô ích, nha đầu, ngươi khiến ta đau lòng quá.
Lục Nga khóc lớn, thê lương đau khổ khiến cho lòng người chua xót.
Thấy nàng như vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu biết là mắng mỏ cũng vô ích, liền giải khai cấm chế trên người nàng, sau đó hỏi:
- Nha đầu, ngươi nói đi, việc là như thế nào?
Lục Nga nghe vậy vui mừng, tức thì không khóc nữa, giọng nói nghẹn ngào trả lời:
- Việc là như thế này, lúc trước con tiến vào nơi này tùy tiện đi tới lui, chỉ sợ ông ta đoạt mất Huyền Phong. Nhưng tại một cái huyệt động, con bỗng nhiên phát hiện một bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, căn bản không nhìn rõ là ai, Huyền Phong liền biến mất. Con vốn nghĩ Huyền Phong là do ông ta đoạt mất, do vậy…