Nhận được kết quả, thần sắc Lục Vân biến hẳn, quả thật thiên hạ rộng lớn, không có chuyện kỳ lạ nào là không có cả. Với tu vi hiện tại của chàng, mà vẫn bị sức mạnh đó chấn lui, nếu như là tu vi ngày trước, thì không biết tình cảnh của chàng sẽ như thế nào nữa?
Nghĩ đến điều này, Lục Vân trong lòng hơi kinh hãi, bất quá đồng thời chàng cũng chợt nghĩ đến một vấn đề. Nơi đây hoang vu, không người qua lại, quỷ dị thần bí như vậy, điều này cực kỳ khác với lẽ thường. Chiếu theo suy đoán này, nơi đây có rất nhiều khả năng là ngọn Phiếu Miểu phong, nếu không tại sao lại có kỳ tích như vậy?
Lúc trước, Lục Vân còn có ý nghi ngờ lời của Sát Huyết Diêm La. Đến nay chàng dĩ nhiên có thể xác quyết lời hắn không hề giả trá, chỉ có điều không hiểu tại sao ngày đó Thiên Hạo đạo trưởng lại lừa dối chính mình. Bỏ qua việc trên, Lực Vân tập trung chú ý về phía trước, lẳng lặng quan sát tình hình bốn ngọn núi.
Bằng mắt trần, Lục Vân không phát hiện được điều gì hữu dụng, bất quá chỉ trong lòng đang nghĩ, nếu như Hắc Long đàm thật sự tồn tại, không biết vị trí của nó nên ở đâu? Giả như Phiếu Miểu phong là một trong những ngọn núi này, vậy vị trí của Hắc Long đàm dưới chân Phiếu Miểu phong, không chừng đang nằm dưới chân mình chăng?
Nghĩ đến điều này, Lục Vân cau mày, tự nghĩ: " Lẽ nào Phiếu Miểu phong này hoàn toàn không phải là một ngọn núi đơn độc như tưởng tượng của mình, mà do mấy ngọn núi nhỏ hợp thành, cùng mang danh hiệu Phiếu Miểu phong? Nếu thật sự đúng như vậy, cả bốn ngọn núi trước mặt rất nhiều khả năng đều thuộc về Phiếu Miễu phong, còn vị trí ngay dưới chân mình đích thực là nơi tọa lạc của Hắc Long đàm, chỉ có điều bị một loại kết giới thần bí che khuất."
Phi thân lên cao, đứng yên giữa không trung, Lục Vân chú ý tình hình chung quanh. Hiện tại tu vi của chàng đã tiến vào cảnh giới Sở Hướng Vô Địch, tâm niệm vừa nghĩ đến thế nào, sức mạnh to lớn của bản thân liền tự động vận chuyển, hoàn thành sứ mệnh trong lòng chàng với tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa, Lục Vân đã khác trước đây rất nhiều, chàng không cần phải cố gắng che dấu thực lực của mình, khí tức toàn thân đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, mọi động tĩnh đều do bởi trong lòng.
Lúc này, Lục Vân mở rộng phạm vi dọ thám của Ý Niệm Thần Ba, trinh sát toàn diện tình hình cục bộ trước mặt. Nhờ vậy, chàng rất nhanh hiểu được, phạm vi của đám sương tuyết trên kia không quá lớn, chỉ chiếm lĩnh từng không phía trên đỉnh của bốn ngọn núi.
Đồng thời, do trạng thái của đám sương tuyết luôn thay đổi với tốc độ cao, cho nên bộ phận vùng biên của nó hình thành một loại không gian kỳ dị luôn hút vào trong, khiến cho khí lưu bốn bề tiến gần với nó. Như vậy, không khí lạnh tạo nên sương tuyết lại liên kết thành một vùng, không phải người biết được nội tình bên không, tuyệt đối khó mà nghĩ được nguyên nhân bên trong của nó.
Thêm nữa, địa hình nơi này cực kỳ quỷ dị, trừ bốn ngọn núi trước mặt, còn lại ngọn núi gần nhất cũng ngoài mười dặm, cho thấy nơi đây hoàn toàn không phải là một nơi tầm thường, càng khiến cho suy đoán trong lòng của Lục Vân thêm chắc chắn. Khẳng định được mục tiêu, Lục Vân bắt đầu có điểm để thăm dò, chọn lựa trước tiên chính là vùng đất sơn cốc ngay dưới chân mình.
Trong lòng Lục Vân hoàn toàn hiểu rõ đám sương tuyết trên đầu ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Đối với việc này chàng không một chút sợ hãi, nhưng theo phương diện phân tích của lý trí, muốn tìm ra cửa vào Vân Chi Pháp giới, hẳn trước tiên phải tìm ra địa điểm của Hắc Long đàm, tiến hành một cách có hệ thống mới là hành động sáng suốt nhất. Đương nhiên, nếu như không tìm được Hắc Long đàm, không còn cách nào khác, cũng có thể hành động từ đám sương tuyết bên trên, chỉ có điều như vậy hẳn ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.
Tập trung tinh lực, Lục Vân dùng Ý Niệm Thần Ba độc đáo của mình, dò xét động tĩnh trên mặt đất. Ban đầu, Ý Niệm Thần Ba bị chấn phản hồi lại, nhưng theo sự điều chỉnh của Lục Vân, tần suất của Ý Niệm Thần Ba được nâng cao lên gấp năm mươi lần.
Khi đạt đến mức này rồi, xác suất Ý Niệm Thần Ba bị phản hồi giảm đi rất nhiều, Lục Vân cũng ngày càng tiếp cận mục tiêu. Thông qua phân tích và thử thăm dò bằng Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân liên tục điều chỉnh tần suất trên cả trăm lần, cuối cùng đã nắm vững chuẩn xác vấn đề quan trọng bên trong, Ý Niệm Thần Ba xuyên thấu qua, tiến nhập một lĩnh vực kỳ diệu.
Ngay thời khắc đó, ý thức của Lục Vân tiếp nối Ý Niệm Thần Ba, tiến vào thế giới lấp lánh ánh sáng. Trong cảm giác, thế giới này có chút kỳ diệu, ánh sáng của nó khác với nhân gian, không ngờ là một loại ánh sáng kỳ dị màu đen, bốn phía là chất lỏng đặc quánh giống hệt như thủy ngân, ngăn không cho ý thức của Lục Vân tiến lên.
Cảm nhận được áp lực, Lục Vân có chút không phục, tập trung toàn lực tinh thần tiến tới, tốc độ quả nhiên tăng lên rất nhiều, không lâu liền phát hiện một phần tử ánh sáng đen thẫm, bên trong lộ ra khí tức điên cuồng bá đạo.
Thấy vậy, Lục Vân sinh ra hiếu kì, nhất quyết nghiên cứu đến cùng. Nhưng ngay khi lòng chàng còn đang suy nghĩ, một cơn cuồng phong mạnh mẽ vô cùng đột nhiên ập đến, lập tức đánh tan ý thức của chàng, khiến chàng giật mình choàng tỉnh.
Hoàn hồn trở lại, Lục Vân vẻ mặt kinh dị, khẽ cau mày nhìn xuống mặt đất, tự nói: "Xem ra quả thật Hắc Long đàm ở tại nơi đây, còn phần tử ánh sáng đen thẫm cũng hoàn toàn có khả năng chính là U Minh Ma Long trong truyền thuyết. Nếu như vậy, làm sao ta có thể tìm ra được đường vào Vân Chi Pháp giới ở Phiếu Miểu phong đây?"
Ánh mắt quét quanh một vòng, thần sắc Lục Vân trầm trọng, biện pháp chàng đã nghĩ qua không phải không có, nhưng không biết thích hợp hay không. Lục Vân hiểu rất rõ, chưa tìm ra được cốt lõi, lại liều mạng xông vào như vậy, hậu quả gánh chịu sẽ khác đi rất nhiều.
Trước khi đến nơi này truy tìm Hắc Long đàm, Lục Vân nói sẽ xuyên qua để tiến vào Vân Chi Pháp giới, hoàn thành lời thề năm xưa của mình, báo cừu tuyết hận. Hiện tại, muốn tiến vào chỉ có hai phương pháp, thứ nhất là giải mở được u mê nơi này, quang minh chính đạo theo cửa lớn tiến vào. Thứ hai là dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân, miễn cưỡng san bằng chướng ngại trước mắt, dùng tư thế của kẻ mạnh tìm ra đường vào, nhưng là tiến bằng cửa sau.
Hai loại phương pháp này cuối cùng đều giống nhau, nhưng trong quá trình tiến hành lại rõ ràng khác nhau, kết quả mang lại cũng hoàn toàn khác biệt. Phân tích đơn giản hơn, phương pháp trước sẽ hao tốn nhiều tinh lực và thời gian, nhưng một khi thành công, Lục Vân không phải hao tốn sức lực mà vẫn tiến vào được Vân Chi Pháp giới, như vậy chàng có thể bảo tồn thực lực.
Còn nói về phương pháp sau, Lục Vân hẳn phải hao phí khá nhiều chân lực để phá hủy chướng ngại trước mắt. Do đó, chân nguyên sẽ hao tổn khá nhiều, đến khi đối mặt với cao thủ Vân Chi Pháp giới, tình huống sẽ bất lợi rất lớn.
Đứng trên phương diện Lục Vân, khí thế ngạo mạn không phục trời đất khiến cho chàng từ trước đến nay chưa từng sợ hãi sự gì. Nhưng chàng thông minh hơn người, cũng không phải là hạng lỗ mãng không biết trước sau, khi có thể chọn lựa tình huống, chàng tự nhiên không ngu xuẩn để hao phí thực lực vô ích, tự đưa mình vào hiểm cảnh. Vì thế chàng lúc này muốn dùng phương thức thứ nhất làm chủ đạo, nếu không vạn bất đắc dĩ, chàng sẽ không chọn phương thức thứ hai.
Chỉ có điều tình huống trước mặt, tuy Lục Vân đã xác định được vị trí của Hắc Long đàm, nhưng cửa vào của Vân Chi Pháp giới ở đâu trong khu vực bốn ngọn núi này thì chàng không cách gì xác định được. Bốn ngọn núi nhìn bề ngoài hình thể tương đồng, hơn nữa trên đỉnh tích tụ nhiều tuyết, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt để phân biệt. Nhưng cho dù như thế nào, không giải được huyền cơ bên trong, Lục Vân hẳn không tìm được đường vào, vì thế vẻ mặt chàng cũng có chút không được cao hứng.
Đang trầm mặc, nhãn thần Lục Vân lấp lóa không ngừng, một ánh hào quang kim sắc chập chờn vờn bay trên mặt chàng, cực kỳ thần bí. Tình huống trước mắt khiến cho Lục Vân rơi vào tình cảnh khốn cùng, nhưng chàng cuối cùng là Lục Vân, một thân nhiều pháp quyết đã dung hòa thành một, đặc tính của từng pháp quyết cũng đã nâng cao đến cảnh giới cao nhất, đối với việc thăm dò khảo sát trời đất vạn vật, cơ hồ đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
Ngay tại lúc này, Lục Vân xem ra khá trầm tĩnh, nhưng thật ra chàng đang thay đổi phương thức thăm dò, cùng một lúc sử dụng Ma tông, Quỷ vực, Yêu vực, Đạo gia và Phật gia tất cả các phương pháp khác nhau, nhất nhất tập trung phân tích mọi tình huống trong phương viên hơn mười dặm, cố tìm kiếm những điểm dị thường.
Điều này nói ra có vẻ phức tạp, nhưng Lục Vân khi thi triển xong, thật sự còn phát giác một số bí ẩn cổ quái. Thông qua phân tích của bản thân, Lục Vân phát giác sóng thăm dò của Ma vực đối với khí tức Hắc Long đàm bên dưới rất mẫn cảm, thăm dò được khí tức nơi đó trước tiên.
Kế tới, Thái Huyền Liệt Thiên đạo của Đạo gia sau khi dò xét cẩn thận bốn ngọn núi đó, cũng phát giác được bốn điểm dị thường, đáng tiếc lại phân bố đồng đều ở đúng một vị trí giống nhau trên bốn ngọn núi, khiến cho Lục Vân phần nào không được hài lòng. Tất cả các phương thức còn lại đều thu được kết quả không đáng kể, Lục Vân cũng không có lòng nào tiếp tục nữa.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, khóe miệng mơ hồ có nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ xuất sắc thần thánh, phảng phất đang kể lại một loại tâm ý nào đó. Chỉ có điều tại thời khắc này, nào ai có thể nhìn thấu được hàm nghĩa của đôi mắt chàng.
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ phá giải phong ấn của ngươi.
Câu nói của chàng có phần quái dị, khiến cho người ngoài không rõ, thật sự chàng gọi cái gì là như vậy, chỉ có điều hàm nghĩa như thế nào?
Tay phải hơi động đậy, thần kiếm trong tay Lục Vân chỉ lên trời, một cột sáng rực rỡ xông thẳng lên trời. Xung quanh, không khí lạnh gặp phải luồng lửa nóng này, lập tức phát ra âm thanh ri ri, giữa không trung sinh ra một làn khói trắng giống như một vòng sáng, vây phủ bên ngoài cột sáng rực lửa.
Ánh kiếm chói mắt dưới sự điều khiển của Lục Vân, liên tục kéo dài ra, khi ánh kiếm vừa tiếp cận vào sương tuyết trên đỉnh đầu, Lục Vân liền đình chỉ thúc động, hiển nhiên tạm thời không muốn tiếp xúc vào lĩnh vực nguy hiểm đó. Nhưng mà cho dù như vậy, ánh kiếm dài hơn trăm trượng đó cũng đã kinh thế hãi tục, mơ hồ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
Ngay khi tay phải Lục Vân phát lực, chuẩn bị đánh ra một kiếm, trên thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm ánh đỏ bành trướng đột nhiên bắn ra một luồng hào quang, Liệt Hỏa Long Hồn phong ấn bên trong tự động bay ra, rống to với Lục Vân:
- Không thể lỗ mãng, ngươi không thể phá giải phong ấn này.
Lục Vân nhãn thần khẽ biến chuyển, quay sang chất vấn:
- Tại sao? Tại vì con U Minh Ma Long phải không?
Long Hồn đáp:
- Không sai, chính là vì U Minh Ma Long, vì thế ngươi không thể giải khai phong ấn được. Lục Vân, ta biết ngươi tu vi kinh trời, nhưng ngươi chưa từng gặp qua U Minh Ma Long, ngươi không biết nó đáng sợ thế nào đâu, một khi nó xuất hiện trên thế giới, nhân gian sẽ có thể bị hủy diệt.
Lục Vân nghe thấy cười một tiếng, không được như ý nói:
- Thật không? Vậy thì ta cũng muốn thử qua một lần, xem nó lợi hại hay Đại linh nhi của ta lợi hại.
- Lục Vân ngươi nếu không tin, con ôn dịch này nếu không phải lợi hại, Vân Chi Pháp giới đã tuyệt đối không mất hơn ba tháng trời sử dụng hết tất cả thực lực mới có thể phong ấn được nó.
Nụ cười biến mất, Lục Vân nghiêm túc nói:
- Ý của ngươi ta hoàn toàn hiểu rõ, nhưng nếu hiện tại nếu không phá giải phong ấn của Hắc Long đàm, ta không cách nào xác định đường vào Vân Chi Pháp giới, như vậy công sức hao tổn trước giờ không được gì.
Hư Ảo cư sĩ không thèm để ý đáp lại:
- Cuồng vọng, bổn cư sĩ vừa rồi chỉ mới là ra tay nhẹ nhàng, sau này mới thật sự lợi hại.
Cười quỷ dị một tiếng, Lục Vân hỏi ngược lại:
- Phải vậy chăng, vậy ngươi còn không nhanh ra tay đi, nếu không trễ quá sẽ không kịp.
Chữ "kịp" vừa mới thoát ra, ánh mắt Lục Vân lóe lên ánh sáng ma quái, "Tâm Dục Vô Ngân" của Ma tông âm thầm xông đến, cùng với tinh thần dị lực hùng hậu vô cùng, lập tức đột phá được phòng tuyến đại não của Hư Ảo cư sĩ, độc ác đánh trúng trung tâm thần kinh yếu ớt của Hư Ảo cư sĩ. Đồng thời, tay trái Lục Vân múa lên, lòng bàn tay ánh đen lóe lên như điện, Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực mang theo sức mạnh tà ác vô cùng hội tụ thành một đám mây đen bao phủ lấy Hư Ảo cư sĩ, không ngừng phập phồng đoạt lấy hồn phách.
- Đáng ghét!
Giữa tiếng rống giận dữ, vẻ mặt Hư Ảo cư sĩ hung tợn, thân thể di động nhanh chóng, ý đồ muốn thoát khỏi tiến công của Lục Vân. Nhưng điểm này Lục Vân cũng đã sớm phòng bị, công kích tinh thần không hình không dạng vốn không cách nào tránh được, Hóa Hồn đại pháp đó của Quỷ vực cũng như bóng với hình, hoàn toàn không cho Hư Ảo cư sĩ cơ hội né tránh.
Phát hiện thấy không cách nào né tránh, Hư Ảo cư sĩ không động đậy, miệng gào lên như sấm, hai tay giơ cao lên không, hào quang màu u lan toàn thân biến thành màu xanh lục đậm, cả cơ thể như chuyển biến hẳn, một cơn cuồng phong màu xanh lục đột nhiên xuất hiện đánh tan Hóa Hồn đại pháp của Lục Vân, đồng thời cũng ngăn cản được công kích tinh thần của chàng.
Lùi lại vài trượng, Lục Vân thoát được khỏi hấp lực của cơn cuồng phong, trong mắt ánh kim lấp lánh, chàng đang dùng bí pháp của Phật gia để dò xét tình huống của Hư Ảo cư sĩ. Đối với địch nhân cổ quái này, Lục Vân thật ra cũng hơi bội phục, ít ra từ trước đến giờ chàng chưa từng gặp phải loại pháp quyết cổ quái như vậy. Tuy chàng sử dụng kiến thức uyên bác của mình để suy đoán Hư Ảo cư sĩ tinh thông thuật "Đạo Bổn Quy Hư", nhưng đã hai lần liên tục đối phương thi triển đều không phải bộ pháp quyết này, như vậy có thể thấy được Hư Ảo cư sĩ đúng là có chỗ hơn người.
Đang suy nghĩ, Lục Vân phát giác khí thế của đối thủ đang nhanh chóng tăng lên. Để cho đối thủ không có thêm nhiều cơ hội, tay phải Lục Vân vừa múa vừa quay, hào quang Như Ý Tâm Hồn kiếm bộc phát, ánh kiếm năm màu vút ra, theo sự khống chế của Lục Vân liền hóa thành một cột kiếm to lớn dài đến ba trăm trượng. Cùng với tiếng quát nhỏ của chàng, cột kiếm nhanh chóng chém thẳng vào cột gió màu lục đang không ngừng gia tăng.
Chiêu này thật kinh thế hãi tục, tựa như hai con thần long một đỏ một xanh lục đang giao đấu giữa không trung, cả hai cắt thẳng vào nhau cùng lúc, bộc phát ra những làn sáng năm màu sáu sắc, kèm theo là tiếng sấm động rung trời, cuối cùng hóa thành từng mảnh sáng trôi dạt phiêu tán trong tầng mây.
Sau một chiêu này, thân thể Lục Vân hơi run lên, phản lực mạnh mẽ khiến chàng phải thối lui vài trượng mới có thể chống cự được. Dừng thân giữa không trung, Lục Vân nhìn ra phía trước, cơn cuồng phong màu xanh lục dĩ nhiên đã tan nát, Hư Ảo cư sĩ bị hất bay cả vài chục trượng, y phục toàn thân nát bét, thê thảm không chịu nổi.
Không hề đuổi theo, Lục Vân chỉ cười âm lạnh một tiếng, cất tiếng chất vấn:
- Kiếm này mùi vị như thế nào?
Hiểu rõ ý tứ của chàng, Hư Ảo cư sĩ giận dữ trừng mắt nhìn chàng, rống lên:
- Lục Vân ngươi chớ vội khoa trương, trước đây chẳng qua là ta sơ ý quá thôi. Bây giờ bổn cư sĩ sẽ cho ngươi biết được, Vân Chi Pháp giới ta không dễ khinh thường được.
Dứt lời thân ảnh lóe lên, ngàn vạn bóng sáng phân khắp bầu trời, tư thế các loại đan xen khiến cho người ta không phân biệt được người thật sự ở nơi đâu. Ngàn vạn thân ảnh này của Hư Ảo cư sĩ rất kỳ dị đặc biệt, không phải đơn giản như những ảo ảnh, mà giữa những hình bóng này còn ngầm chứa một loại huyền cơ nào đó, đang phát sinh biến đổi khác thường theo sự đan xen của những ảo ảnh.
Lục Vân thấy vậy đứng yên không động, dùng Ý Niệm Thần Ba đơn giản để tìm kiếm ra thân thể đích thực của địch nhân. Nhưng khi chàng tưởng rằng như vậy, Ý Niệm Thần Ba lại truyền về một kết quả bất ngờ, trên ngàn vạn thân ảnh của Hư Ảo cư sĩ không ngờ lại có cùng khí tức. Điều này khiến cho Ý Niệm Thần Ba không cách nào xác định được thật ra cái nào mới là thân thể thật sự.
Hơi kinh ngạc, Lục Vân nhanh chóng suy nghĩ tìm kiếm đối sách. Theo tình thế trước mắt, Lục Vân hoàn toàn có thể nhờ vào sức mạnh to lớn đến kinh người của mình để ngưng đọng toàn bộ không gian. Như vậy mọi thế công kích của Hư Ảo cư sĩ đều là uổng phí, chàng dễ dàng hủy diệt địch nhân. Nhưng Lục Vân lại không muốn làm như vậy, chàng không muốn chỉ vì một Hư Ảo cư sĩ mà bộc lộ thực lực của mình, chàng muốn dùng phương thức khác biệt để chiến thắng đối phương.
Dưới mắt chàng, trừ biện pháp này ra, Lục Vân còn có hai chọn lựa khác. Thứ nhất chính là thi triển pháp quyết phòng ngự "Thiên Địa Vô Cực", thứ hai là thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân". Ngoài những điều này ra, tạm thời chưa có một đối sách tốt hơn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nghĩ đến đây, Lục Vân chọn ngay cách sau, toàn thân từ từ mờ dần, ngay sát na trước khi công kích của Hư Ảo cư sĩ đánh đến, cả thân hình chuyển vào trạng thái Không Linh Hư Vô, khiến cho mọi công kích đều không có chỗ đánh vào, cuối cùng tuyệt đối không làm được gì.
Hư Ảo cư sĩ vốn hy vọng rất nhiều vào chiêu công kích này, cho rằng Lục Vân cho dù tu vi tinh thâm hẳn cũng phải chịu thương tích dưới tay mình. Ai ngờ kết quả hoàn toàn không như vậy, chiêu tấn công sắc bén lợi hại tuy đánh trúng vào Lục Vân, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng, không hề có chút vướng bận, mọi thứ đều uổng phí đi cả.
Hư Ảo cư sĩ tinh thông thuật "Đạo Bổn Quy Hư", tuy không biết tên pháp quyết Lục Vân đang thi triển, nhưng tính chất của nó lại hiểu được, vì thế không khỏi thở dài nhè nhẹ, nhanh chóng thu lại thế công, lùi lại vài trượng.
Giữa không trung, hình bóng Lục Vân từ hư không chuyển lại thật, ánh mắt kỳ dị nhìn Hư Ảo cư sĩ, cười lạnh cất tiếng:
- Uổng công có làm cho ngươi hơi kinh ngạc không? Nếu quả đúng là như vậy, ngươi có muốn thử thách nữa không, tiếp theo ngươi sẽ làm như thế nào.
Hư Ảo cư sĩ hừ lạnh đáp:
- Nhiều lúc thắng bại không phải lúc bắt đầu, mà là lúc kết thúc. Ta và ngươi ai có thể cất tiếng cười cuối cùng, lúc này nói còn quá sớm.
Cười lạnh nhạt, Lục Vân đưa mắt nhìn về phương xa, giọng nói ngạo nghễ:
- Nếu như cả ngươi mà cũng không làm gì được, ta còn đến Vân Chi Pháp giới làm gì đây?
Khí thế miệt thị trời đất, một mình tự cao đó khiến cho Hư Ảo cư sĩ giận dữ trong lòng, miệng rống lên lợi hại:
- Lục Vân ngông cuồng, hôm nay ta nếu không giáo huấn ngươi thật nặng một phen, hẳn ngươi còn xem Vân Chi Pháp giới không có người. Xem chiêu đây!
Một hình hóa thành ngàn vạn, dùng tốc độ cực nhanh phân bố bốn phía hình thành một tấm màn ảnh, sóng ánh sáng rung động tới lui, chỉ trong một sát na đã hình thành một kết giới màu u lan, với sức mạnh tà ác ngập đầy khí tức thôn tính, tất cả bao vây chặt chẽ Lục Vân vào bên trong.
Cười khinh miệt một tiếng, Lục Vân hừ giọng:
- So về tốc độ thân pháp, ngươi còn yếu lắm. Bây giờ ta cũng lĩnh giáo qua, xem thử bản lĩnh chân chánh của ngươi mạnh đến thế nào.
Tay phải khoát lên, thần kiếm trong tay rung nhẹ, ba trăm sáu mươi đường kiếm cùng với tiếng kiếm ngâm động trời, chỉ chớp mắt đã phân bố bốn phía, hình thành một màn kiếm hình khối, mỗi phía đều thể hiện sắc thái khác nhau, phân ra đại biểu cho Phật, Ma, Nho, Đạo. Trong chiêu này cũng ẩn chứa bốn loại kiếm quyết khác nhau, vừa hỗ trợ vừa bài xích lẫn nhau, thế công như vậy khắp trên thiên hạ, ngoại trừ Lục Vân ra cũng khó mà kiếm được người thứ hai.
Giao chiến kịch liệt đến lúc này mới bắt đầu. Hai người ai nấy thi triển sở trường, luồng sáng nhanh chóng yếu ớt đan xen qua lại giữa cả hai, hình bóng vốn nhìn không rõ được, mọi công kích đều khống chế bằng ý thức, nhưng có thể nói là ý vừa nghĩa là hình bóng đi liền, hơi chậm trễ liền tan hồn mất phách.
Về phía Lục Vân, lúc này chàng gần như đã thể hiện đến năm tầng thực lực, phối hợp kiếm thuật năm phái bá tuyệt thiên hạ, vô song trên thế gian, hoàn toàn ngăn trở Hư Ảo cư sĩ ở khoảng cách ba trượng, căn bản không cách nào tiến gần được.
Về phía Hư Ảo cư sĩ, với học thuật quỷ dị của mình, cùng với những làn sáng màu u lan có thể phá vỡ mọi pháp quyết khác nhau, từ những phương vị, góc độ khác nhau để tổ chức thế công, không hề để sót bất cứ chỗ nào, liên tục tìm kiếm khe hở trong phòng ngự của Lục Vân để chuẩn bị phá vỡ.
Một công một thủ, ngươi đánh ta đỡ. Lục Vân và Hư Ảo cư sĩ đều dùng tốc độ nhanh đến kinh người trong phương viên vài trượng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã giao chiến cả trăm lần, khiến cho cả một khu vực đầy sấm sét và hoa lửa tung tóe.
Thấy vậy, Hư Ảo cư sĩ trong lòng hơi mừng, vừa gia tăng thế công, vừa cất tiếng tạo áp lực:
- Lục Vân, kiếm thuật ngươi đúng là tuyệt diệu trên đời không có người thứ hai, nhưng cho dù ta không phá được, thời gian không lâu nữa, những cao thủ còn lại của Vân Chi Pháp giới ta sẽ phát hiện được, đến lúc đó ngươi chỉ còn một con đường chết.
Hừ một tiếng tỏ vẻ không quan tâm, Lục Vân trào phúng:
- Vừa rồi mới nói sẽ giáo huấn ta, sao giờ lại xuống nước, tâm lý yếu ớt như vậy? Có phải đã thấy tiến công cả nửa ngày mà không có hiệu quả, cũng biết tình hình không ổn, dự tính tìm người trợ giúp chăng? Ngươi không phải là cao nhân của Vân Chi Pháp giới sao, đối phó với một người đến từ nhân gian như ta còn cảm thấy kinh khủng bất an chăng?
Hư Ảo cư sĩ biến hẳn sắc mặt, giận dữ trả lời:
- Cuồng vọng! Ngươi tuy tu vi không yếu, nhưng còn chưa mạnh đến mức khiến cho bổn cư sĩ phải sợ hãi. Ta nói cho ngươi biết như vậy, chẳng qua là nhắc nhở ngươi tình trạng hiện nay, cho ngươi biết cao thủ Vân Chi Pháp giới đều là người quang minh chánh đại, tuyệt đối không như ngươi nghĩ đâu.
- Đúng vậy chăng? Cao thủ Vân Chi Pháp giới ngươi nếu đúng là như vậy, sao ta hôm nay phải chạy đến nơi đây? Nếu bọn họ thật sự quang minh chánh đại, bọn họ có liên thủ hội đồng tấn công một mình ta chăng? Trong mắt của ngươi, mọi điều bọn ngươi làm đều là đúng đắn cả, đều có mục đích cả, nêu cao khẩu hiệu vì thiên hạ bá tính, nhưng sự thật đúng như vậy chăng?
Lục Vân hơi kích động tàn nhẫn chất vấn lại.
Hư Ảo cư sĩ biện luận:
- Ngươi thân mình mang pháp quyết tà ác còn dám cưỡng từ đoạt lý, thật là đáng cười. Chánh tà thế gian đối lập từ xưa đến nay, Vân Chi Pháp giới được liệt vào một trong ba giới của trời, vài ngàn năm nay chưa từng hỏi đến chuyện nhân gian thế tục, lần này nếu không phải ngươi mang trên người sứ mệnh tà ác, chúng ta đã không cùng nhau tìm kiếm ngươi, tuyệt đối ra tay vì muốn ngươi trở về chánh đạo. Điều này, theo lời ngươi nói có khả năng chúng ta đã sai, nhưng về phía thiên hạ, chúng ta lại đúng đắn.
- Sứ mệnh tà ác? Ha ha ha… Thật là mượn lời rất hay. Có lúc nào, Vân Chi Pháp giới các ngươi muốn đối phó với một người mà không dùng đến những lời vay mượn như vậy? Đường thiện đường ác, là ở trong lòng chứ không phải vẻ bề ngoài! Các ngươi tự cho mình bất phàm, cho rằng mình thay trời hành đạo, thật ra cũng chỉ tự mình điều chỉnh, dùng ý chí chủ quan để điều khiển, khinh suất phán xét sinh tử một người là đúng hay sai, sau đó mới dùng sức mạnh của các ngươi để thực hiện, cái này gọi là chánh đạo đó sao. Hễ ai cực lực phản kháng, hay là các ngươi không loại trừ đối tượng thành công, thì miệng các ngươi lại cho là hóa thân của tà ác, tỏ ra thương hại đối phương, che dấu thất bại của các ngươi, để tỏ ra mình là chánh trực và lương thiện.
Trong khi chất vấn, Lục Vân múa kiếm tấn công, khí thế không ngờ lại tăng lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhận được kết quả, thần sắc Lục Vân biến hẳn, quả thật thiên hạ rộng lớn, không có chuyện kỳ lạ nào là không có cả. Với tu vi hiện tại của chàng, mà vẫn bị sức mạnh đó chấn lui, nếu như là tu vi ngày trước, thì không biết tình cảnh của chàng sẽ như thế nào nữa?
Nghĩ đến điều này, Lục Vân trong lòng hơi kinh hãi, bất quá đồng thời chàng cũng chợt nghĩ đến một vấn đề. Nơi đây hoang vu, không người qua lại, quỷ dị thần bí như vậy, điều này cực kỳ khác với lẽ thường. Chiếu theo suy đoán này, nơi đây có rất nhiều khả năng là ngọn Phiếu Miểu phong, nếu không tại sao lại có kỳ tích như vậy?
Lúc trước, Lục Vân còn có ý nghi ngờ lời của Sát Huyết Diêm La. Đến nay chàng dĩ nhiên có thể xác quyết lời hắn không hề giả trá, chỉ có điều không hiểu tại sao ngày đó Thiên Hạo đạo trưởng lại lừa dối chính mình. Bỏ qua việc trên, Lực Vân tập trung chú ý về phía trước, lẳng lặng quan sát tình hình bốn ngọn núi.
Bằng mắt trần, Lục Vân không phát hiện được điều gì hữu dụng, bất quá chỉ trong lòng đang nghĩ, nếu như Hắc Long đàm thật sự tồn tại, không biết vị trí của nó nên ở đâu? Giả như Phiếu Miểu phong là một trong những ngọn núi này, vậy vị trí của Hắc Long đàm dưới chân Phiếu Miểu phong, không chừng đang nằm dưới chân mình chăng?
Nghĩ đến điều này, Lục Vân cau mày, tự nghĩ: " Lẽ nào Phiếu Miểu phong này hoàn toàn không phải là một ngọn núi đơn độc như tưởng tượng của mình, mà do mấy ngọn núi nhỏ hợp thành, cùng mang danh hiệu Phiếu Miểu phong? Nếu thật sự đúng như vậy, cả bốn ngọn núi trước mặt rất nhiều khả năng đều thuộc về Phiếu Miễu phong, còn vị trí ngay dưới chân mình đích thực là nơi tọa lạc của Hắc Long đàm, chỉ có điều bị một loại kết giới thần bí che khuất."
Phi thân lên cao, đứng yên giữa không trung, Lục Vân chú ý tình hình chung quanh. Hiện tại tu vi của chàng đã tiến vào cảnh giới Sở Hướng Vô Địch, tâm niệm vừa nghĩ đến thế nào, sức mạnh to lớn của bản thân liền tự động vận chuyển, hoàn thành sứ mệnh trong lòng chàng với tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa, Lục Vân đã khác trước đây rất nhiều, chàng không cần phải cố gắng che dấu thực lực của mình, khí tức toàn thân đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, mọi động tĩnh đều do bởi trong lòng.
Lúc này, Lục Vân mở rộng phạm vi dọ thám của Ý Niệm Thần Ba, trinh sát toàn diện tình hình cục bộ trước mặt. Nhờ vậy, chàng rất nhanh hiểu được, phạm vi của đám sương tuyết trên kia không quá lớn, chỉ chiếm lĩnh từng không phía trên đỉnh của bốn ngọn núi.
Đồng thời, do trạng thái của đám sương tuyết luôn thay đổi với tốc độ cao, cho nên bộ phận vùng biên của nó hình thành một loại không gian kỳ dị luôn hút vào trong, khiến cho khí lưu bốn bề tiến gần với nó. Như vậy, không khí lạnh tạo nên sương tuyết lại liên kết thành một vùng, không phải người biết được nội tình bên không, tuyệt đối khó mà nghĩ được nguyên nhân bên trong của nó.
Thêm nữa, địa hình nơi này cực kỳ quỷ dị, trừ bốn ngọn núi trước mặt, còn lại ngọn núi gần nhất cũng ngoài mười dặm, cho thấy nơi đây hoàn toàn không phải là một nơi tầm thường, càng khiến cho suy đoán trong lòng của Lục Vân thêm chắc chắn. Khẳng định được mục tiêu, Lục Vân bắt đầu có điểm để thăm dò, chọn lựa trước tiên chính là vùng đất sơn cốc ngay dưới chân mình.
Trong lòng Lục Vân hoàn toàn hiểu rõ đám sương tuyết trên đầu ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Đối với việc này chàng không một chút sợ hãi, nhưng theo phương diện phân tích của lý trí, muốn tìm ra cửa vào Vân Chi Pháp giới, hẳn trước tiên phải tìm ra địa điểm của Hắc Long đàm, tiến hành một cách có hệ thống mới là hành động sáng suốt nhất. Đương nhiên, nếu như không tìm được Hắc Long đàm, không còn cách nào khác, cũng có thể hành động từ đám sương tuyết bên trên, chỉ có điều như vậy hẳn ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.
Tập trung tinh lực, Lục Vân dùng Ý Niệm Thần Ba độc đáo của mình, dò xét động tĩnh trên mặt đất. Ban đầu, Ý Niệm Thần Ba bị chấn phản hồi lại, nhưng theo sự điều chỉnh của Lục Vân, tần suất của Ý Niệm Thần Ba được nâng cao lên gấp năm mươi lần.
Khi đạt đến mức này rồi, xác suất Ý Niệm Thần Ba bị phản hồi giảm đi rất nhiều, Lục Vân cũng ngày càng tiếp cận mục tiêu. Thông qua phân tích và thử thăm dò bằng Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân liên tục điều chỉnh tần suất trên cả trăm lần, cuối cùng đã nắm vững chuẩn xác vấn đề quan trọng bên trong, Ý Niệm Thần Ba xuyên thấu qua, tiến nhập một lĩnh vực kỳ diệu.
Ngay thời khắc đó, ý thức của Lục Vân tiếp nối Ý Niệm Thần Ba, tiến vào thế giới lấp lánh ánh sáng. Trong cảm giác, thế giới này có chút kỳ diệu, ánh sáng của nó khác với nhân gian, không ngờ là một loại ánh sáng kỳ dị màu đen, bốn phía là chất lỏng đặc quánh giống hệt như thủy ngân, ngăn không cho ý thức của Lục Vân tiến lên.
Cảm nhận được áp lực, Lục Vân có chút không phục, tập trung toàn lực tinh thần tiến tới, tốc độ quả nhiên tăng lên rất nhiều, không lâu liền phát hiện một phần tử ánh sáng đen thẫm, bên trong lộ ra khí tức điên cuồng bá đạo.
Thấy vậy, Lục Vân sinh ra hiếu kì, nhất quyết nghiên cứu đến cùng. Nhưng ngay khi lòng chàng còn đang suy nghĩ, một cơn cuồng phong mạnh mẽ vô cùng đột nhiên ập đến, lập tức đánh tan ý thức của chàng, khiến chàng giật mình choàng tỉnh.
Hoàn hồn trở lại, Lục Vân vẻ mặt kinh dị, khẽ cau mày nhìn xuống mặt đất, tự nói: "Xem ra quả thật Hắc Long đàm ở tại nơi đây, còn phần tử ánh sáng đen thẫm cũng hoàn toàn có khả năng chính là U Minh Ma Long trong truyền thuyết. Nếu như vậy, làm sao ta có thể tìm ra được đường vào Vân Chi Pháp giới ở Phiếu Miểu phong đây?"
Ánh mắt quét quanh một vòng, thần sắc Lục Vân trầm trọng, biện pháp chàng đã nghĩ qua không phải không có, nhưng không biết thích hợp hay không. Lục Vân hiểu rất rõ, chưa tìm ra được cốt lõi, lại liều mạng xông vào như vậy, hậu quả gánh chịu sẽ khác đi rất nhiều.
Trước khi đến nơi này truy tìm Hắc Long đàm, Lục Vân nói sẽ xuyên qua để tiến vào Vân Chi Pháp giới, hoàn thành lời thề năm xưa của mình, báo cừu tuyết hận. Hiện tại, muốn tiến vào chỉ có hai phương pháp, thứ nhất là giải mở được u mê nơi này, quang minh chính đạo theo cửa lớn tiến vào. Thứ hai là dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân, miễn cưỡng san bằng chướng ngại trước mắt, dùng tư thế của kẻ mạnh tìm ra đường vào, nhưng là tiến bằng cửa sau.
Hai loại phương pháp này cuối cùng đều giống nhau, nhưng trong quá trình tiến hành lại rõ ràng khác nhau, kết quả mang lại cũng hoàn toàn khác biệt. Phân tích đơn giản hơn, phương pháp trước sẽ hao tốn nhiều tinh lực và thời gian, nhưng một khi thành công, Lục Vân không phải hao tốn sức lực mà vẫn tiến vào được Vân Chi Pháp giới, như vậy chàng có thể bảo tồn thực lực.
Còn nói về phương pháp sau, Lục Vân hẳn phải hao phí khá nhiều chân lực để phá hủy chướng ngại trước mắt. Do đó, chân nguyên sẽ hao tổn khá nhiều, đến khi đối mặt với cao thủ Vân Chi Pháp giới, tình huống sẽ bất lợi rất lớn.
Đứng trên phương diện Lục Vân, khí thế ngạo mạn không phục trời đất khiến cho chàng từ trước đến nay chưa từng sợ hãi sự gì. Nhưng chàng thông minh hơn người, cũng không phải là hạng lỗ mãng không biết trước sau, khi có thể chọn lựa tình huống, chàng tự nhiên không ngu xuẩn để hao phí thực lực vô ích, tự đưa mình vào hiểm cảnh. Vì thế chàng lúc này muốn dùng phương thức thứ nhất làm chủ đạo, nếu không vạn bất đắc dĩ, chàng sẽ không chọn phương thức thứ hai.
Chỉ có điều tình huống trước mặt, tuy Lục Vân đã xác định được vị trí của Hắc Long đàm, nhưng cửa vào của Vân Chi Pháp giới ở đâu trong khu vực bốn ngọn núi này thì chàng không cách gì xác định được. Bốn ngọn núi nhìn bề ngoài hình thể tương đồng, hơn nữa trên đỉnh tích tụ nhiều tuyết, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt để phân biệt. Nhưng cho dù như thế nào, không giải được huyền cơ bên trong, Lục Vân hẳn không tìm được đường vào, vì thế vẻ mặt chàng cũng có chút không được cao hứng.
Đang trầm mặc, nhãn thần Lục Vân lấp lóa không ngừng, một ánh hào quang kim sắc chập chờn vờn bay trên mặt chàng, cực kỳ thần bí. Tình huống trước mắt khiến cho Lục Vân rơi vào tình cảnh khốn cùng, nhưng chàng cuối cùng là Lục Vân, một thân nhiều pháp quyết đã dung hòa thành một, đặc tính của từng pháp quyết cũng đã nâng cao đến cảnh giới cao nhất, đối với việc thăm dò khảo sát trời đất vạn vật, cơ hồ đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
Ngay tại lúc này, Lục Vân xem ra khá trầm tĩnh, nhưng thật ra chàng đang thay đổi phương thức thăm dò, cùng một lúc sử dụng Ma tông, Quỷ vực, Yêu vực, Đạo gia và Phật gia tất cả các phương pháp khác nhau, nhất nhất tập trung phân tích mọi tình huống trong phương viên hơn mười dặm, cố tìm kiếm những điểm dị thường.
Điều này nói ra có vẻ phức tạp, nhưng Lục Vân khi thi triển xong, thật sự còn phát giác một số bí ẩn cổ quái. Thông qua phân tích của bản thân, Lục Vân phát giác sóng thăm dò của Ma vực đối với khí tức Hắc Long đàm bên dưới rất mẫn cảm, thăm dò được khí tức nơi đó trước tiên.
Kế tới, Thái Huyền Liệt Thiên đạo của Đạo gia sau khi dò xét cẩn thận bốn ngọn núi đó, cũng phát giác được bốn điểm dị thường, đáng tiếc lại phân bố đồng đều ở đúng một vị trí giống nhau trên bốn ngọn núi, khiến cho Lục Vân phần nào không được hài lòng. Tất cả các phương thức còn lại đều thu được kết quả không đáng kể, Lục Vân cũng không có lòng nào tiếp tục nữa.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, khóe miệng mơ hồ có nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ xuất sắc thần thánh, phảng phất đang kể lại một loại tâm ý nào đó. Chỉ có điều tại thời khắc này, nào ai có thể nhìn thấu được hàm nghĩa của đôi mắt chàng.
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ phá giải phong ấn của ngươi.
Câu nói của chàng có phần quái dị, khiến cho người ngoài không rõ, thật sự chàng gọi cái gì là như vậy, chỉ có điều hàm nghĩa như thế nào?
Tay phải hơi động đậy, thần kiếm trong tay Lục Vân chỉ lên trời, một cột sáng rực rỡ xông thẳng lên trời. Xung quanh, không khí lạnh gặp phải luồng lửa nóng này, lập tức phát ra âm thanh ri ri, giữa không trung sinh ra một làn khói trắng giống như một vòng sáng, vây phủ bên ngoài cột sáng rực lửa.
Ánh kiếm chói mắt dưới sự điều khiển của Lục Vân, liên tục kéo dài ra, khi ánh kiếm vừa tiếp cận vào sương tuyết trên đỉnh đầu, Lục Vân liền đình chỉ thúc động, hiển nhiên tạm thời không muốn tiếp xúc vào lĩnh vực nguy hiểm đó. Nhưng mà cho dù như vậy, ánh kiếm dài hơn trăm trượng đó cũng đã kinh thế hãi tục, mơ hồ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
Ngay khi tay phải Lục Vân phát lực, chuẩn bị đánh ra một kiếm, trên thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm ánh đỏ bành trướng đột nhiên bắn ra một luồng hào quang, Liệt Hỏa Long Hồn phong ấn bên trong tự động bay ra, rống to với Lục Vân:
- Không thể lỗ mãng, ngươi không thể phá giải phong ấn này.
Lục Vân nhãn thần khẽ biến chuyển, quay sang chất vấn:
- Tại sao? Tại vì con U Minh Ma Long phải không?
Long Hồn đáp:
- Không sai, chính là vì U Minh Ma Long, vì thế ngươi không thể giải khai phong ấn được. Lục Vân, ta biết ngươi tu vi kinh trời, nhưng ngươi chưa từng gặp qua U Minh Ma Long, ngươi không biết nó đáng sợ thế nào đâu, một khi nó xuất hiện trên thế giới, nhân gian sẽ có thể bị hủy diệt.
Lục Vân nghe thấy cười một tiếng, không được như ý nói:
- Thật không? Vậy thì ta cũng muốn thử qua một lần, xem nó lợi hại hay Đại linh nhi của ta lợi hại.
- Lục Vân ngươi nếu không tin, con ôn dịch này nếu không phải lợi hại, Vân Chi Pháp giới đã tuyệt đối không mất hơn ba tháng trời sử dụng hết tất cả thực lực mới có thể phong ấn được nó.
Nụ cười biến mất, Lục Vân nghiêm túc nói:
- Ý của ngươi ta hoàn toàn hiểu rõ, nhưng nếu hiện tại nếu không phá giải phong ấn của Hắc Long đàm, ta không cách nào xác định đường vào Vân Chi Pháp giới, như vậy công sức hao tổn trước giờ không được gì.