Ngưng lại trong chốc lát, Lục Vân thần sắc lộ vẻ nghi hoặc, cả thân hình ngồi lên bề mặt kết giới ánh sáng, nhắm mắt suy nghĩ. Trước đó, chàng ở trên không đã cẩn thận tra xét kết giới ánh sáng, mặc dù không thể tìm được xuất xứ của luồng khí tức cổ quái đó, nhưng tình huống đại khái cũng đã nắm bắt được. Bây giờ, khi chàng tiến gần kết giới ánh sáng, chàng kinh ngạc phát hiện ra, bên trên tầng kết giới ánh sáng đó vốn tồn tại thêm một màn khí vô cùng yếu ớt mà chàng chưa để ý đến.
Màn khí này rất cổ quái, tuyệt đối không có bất cứ lực phòng ngự nào, cũng không có bất cứ ảnh hưởng tới người đến gần, nhưng Lục Vân cảm thấy khó hiểu, nó được sinh ra như thế nào, cũng như ý nghĩa tồn tại của nó.
Sự tình vốn không có chút quan trọng khẩn cấp, đổi lại người khác cho dù phát hiện cũng không lãng phí tinh lực. Nhưng Lục Vân không vậy, tu vi chàng càng cao, hiểu biết càng tường tận về huyền ảo trong trời đất, lòng càng đề cao cảnh giác. Vì chàng biết rằng, chi tiết quyết định mọi chuyện.
Ngồi yên ở đó, Lục Vân hai mắt nhắm hờ, xem có vẻ bất động như đang nhập định, kỳ thật trong đầu đang vận hành cực nhanh. Chàng lúc này vừa tiếp tục dùng ý niệm tra xét, tìm hiểu cặn kẽ về căn nguyên khí tức cuối cùng trong kết giới ánh sáng, vừa xuất ra một phần tinh lực, phân tích đặc tính của màn khí trên bề mặt kết giới ánh sáng.
Thời gian, âm thầm trôi qua, khi Ý Niệm Thần Ba Lục Vân phát ra đã đạt đến tần suất cực cao một trăm ngàn lần trong một chớp mắt, cuối cùng đã khám phá ra vài điều từ trong màn khí đó.
Thông qua Ý Niệm Thần Ba, trong đầu Lục Vân đã hình thành nên một cảnh quan rõ ràng. Đó chính là một loại không gian với rất nhiều mặt cắt ngang, chia thành vô số tầng, mỗi tầng bao gồm năm lớp nhỏ, hiện ra với năm màu sắc khác nhau.
Điều này mắt trần không thể nhìn thấy, thậm chí với người tu đạo cũng khó có thể quan sát rõ ràng được. Chỉ có Lục Vân với Ý Niệm Thần Ba, có khả năng trong nháy mắt xuất ra với tần suất trăm vạn lần, do đó mới có thể thu được kết quả chính xác như vậy.
Dựa trên kết quả này, Lục Vân phát hiện màn khí vô hình phân bố trên bề mặt kết giới ánh sáng, kỳ thật chính là do năm loại khí ngưng tụ lại thành một hỗn hợp khí, bao gồm năm loại đặc tính khác nhau, giữa chúng có phương thức dung hợp với nhau nhất định, bên ngoài chỉ hiện ra một vẻ tĩnh lặng.
Thành phần của năm loại phần tử khí này và kết giới ánh sáng vừa khéo tương đồng với nhau, chỉ có cách kết hợp thì khác nhau, vì thế màn khí mờ ảo vô hình, còn kết giới ánh sáng thì có sức mạnh phòng ngự to lớn.
Hiểu được những điều này, Lục Vân bắt đầu suy nghĩ cách phá giải kết giới ánh sáng này. Dựa vào phân tích tình huống cụ thể trước mắt, có hai phương pháp chính để phá giải tầng kết giới ánh sáng, một là theo cách truyền thống, điều chỉnh tần suất bản thân, lấy một thân sở học với nhiều pháp quyết làm cơ sở ứng biến, giúp cho bản thân dung nhập vào trong, đạt được mục đích xuyên qua kết giới ánh sáng.
Cách thứ hai, chính là thay đổi phương thức dung hợp năm loại khí thể của kết giới ánh sáng, biến đổi thành lớp màn khí vô hình, như vậy sẽ mất đi lực lượng phòng ngự, giải khai được phong ấn của Vân Chi Pháp giới.
Hai cách này, cái trước Lục Vân quen thuộc, cái sau có chút thâm ảo phức tạp, không dễ dàng như suy nghĩ. Theo phân tích của Lục Vân, màn khí vô hình trên bề mặt kết giới ánh sáng này, tuy tương đồng với các khí tạo thành kết giới ánh sáng, nhưng thứ tự kết hợp của từng loại thì khác nhau, hiệu quả cũng có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tại, màn khí trên bề mặt phong ấn này do bởi phương pháp dung hợp rất đặc biệt, giữa năm loại khí này hình thành một lực hấp dẫn tiêu trừ lẫn nhau, vừa hay đạt đến mức yếu nhất, có thể nói hoàn toàn yên tĩnh. Còn kết giới ánh sáng phong ấn Hắc Long đàm vừa khéo tương phản lại, lực hấp dẫn giữa năm loại khí an bài theo loại phương thức khác, giữa chúng có sự thúc đẩy ngăn cản đạt đến đỉnh điểm, tạo được trạng thái phòng ngự mạnh nhất.
Đối mặt với phong ấn mạnh mẽ này, nếu chọn cách thứ nhất, Lục Vân hẳn phải nắm chắc cách chuyển biến tốt nhất cho tần suất của bản thân, không có một chút sai biệt mới có khả năng tránh được lực đẩy ra, đem thân mình hòa nhập vào.
Còn nếu như chọn cách thứ hai, chỉ cần dùng khí âm dương trong cơ thể để cải biến phương thức kết hợp của năm loại khí tạo thành kết giới ánh sáng, hơn nữa cần dò xét tính toán nhiều, cuối cùng khám phá ra phương thức sắp xếp, để tiêu trừ đi lực phòng ngự.
Giữa không trung, Long Hồn luôn chú ý đến động tĩnh của Lục Vân, thấy chàng từ lúc hạ xuống vẫn mãi bất động, trong tâm cảm thấy lo lắng nghi ngờ. Chờ đợi đích thực là một việc khổ sở, khi Long Hồn đã nhẫn nại một thời gian dài, cuối cùng mở miệng ra, chỉ không muốn làm kinh động Lục Vân, có ý điều chỉnh âm thanh rất nhẹ.
- Lục Vân, ngươi có khám phá ra gì không, sao lại không thấy chút động tĩnh gì cả?
Dưới đất, Lục Vân từ tốn mở mắt, điềm nhiên nói:
- Không được nóng nảy, phong ấn này cực kỳ khác thường, ta đang phân vân nên phá giải hoàn toàn, hay là chỉ phá giải một ít.
Long Hồn thắc mắc, hỏi:
- Thế có nghĩa gì, phá giải hoàn toàn với phá giải một ít thì có gì khác biệt?
Lục Vân đáp:
- Tự nhiên là có khác biệt, phá giải hoàn toàn là phá hủy toàn bộ phong ấn, như vậy Hắc Long đàm sẽ xuất hiện lại trong nhân gian, U Minh Ma Long cũng được thả tự do. Còn nói là phá giải một phần, thì giống như ta cố gắng đi vào bên trong, nhưng lại không cần thiết phải phá giải phong ấn.
Long Hồn nghe thấy vậy, liền vội nói:
- Nếu có thể chọn lựa, ngươi trực tiếp đi vào là tốt rồi, ngàn vạn lần không nên để U Minh Ma Long thoát ra, đối với ai cũng không tốt chút nào.
Lục Vân hiểu ý hắn nói, nhưng không thực sự đồng ý, chỉ nói:
- Hiện tại còn chưa thể khẳng định có đáp ứng được ngươi hay không, bởi vì ta còn một vài vấn đề vẫn chưa minh bạch, nên không biết nên chọn cách nào cả. Tốt, trước tiên ngươi hãy im lặng đi, có được kết quả ta sẽ cho ngươi biết.
Nói xong nhắm cả hai mắt lại, tiếp tục trầm tư suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lần này, Lục Vân tập trung tinh lực tìm hiểu về lớp khí bí ẩn. Chưa tìm thấy mấu chốt của vấn đề, chàng không muốn hành động lỗ mãng. Nhưng mà quái sự là chuyện thường, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân có thể nói là thiên hạ vô song, độc nhất trên thế gian, nhưng cho dù chàng điều chỉnh tần suất như thế nào đi nữa, vẫn không thể tìm ra nơi xuất phát của lớp khí này, đây chính là điểm làm cho Lục Vân cảm thấy kinh ngạc.
Suy nghĩ thận trọng, Lục Vân phát giác Ý Niệm Thần Ba thật ra không phải tra xét không ra, mà mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Ý Niệm Thần Ba tự nhiên biến mất, hệt như bị một lực lượng thôn tính, ngay cả những thông tin nhận được trước đó cũng không thể thấy được. Do đó, Lục Vân vội vàng thu hồi Ý Niệm Thần Ba, không muốn lãng phí tinh lực nữa.
Tại thời khắc này, gặp phải tình huống không có lối thoát như vậy, Lục Vân cảm thấy do dự, có nên tiếp tục cố gắng tìm biện pháp, hay là chọn cách khác. Mất cả nửa ngày, phá giải cái gọi là phong ấn, mục tiêu là tìm được đường vào Vân Chi Pháp giới, nếu như hao phí quá nhiều thời gian, đối với Lục Vân, đó cũng là một loại thất bại.
Nói như vậy, chàng không muốn mất quá nhiều công sức, trực tiếp chọn cách khác, chuyển bị động thành chủ động, khống chế mọi việc trong tầm tay.
Đã có chủ ý, Lục Vân trầm tư trong giây lát, quyết định không trầm mặc nữa, chàng muốn bắt tay hành động. Vì đã chọn lựa cách thứ nhất, phương thức hẳn nhiên chàng rất quen thuộc. Đã có quyết định, Lục Vân bắt đầu chuẩn bị, ngoài mặt không hề biểu hiện có gì bất thường, nhưng thật sự bên trong chàng âm thầm làm nhiều chuyện.
Ngồi bất động cả nửa ngày, cuối cùng Lục Vân bắt đầu có chuyển biến, chỉ thấy toàn thân hiện lên ánh xanh nhàn nhạt, sau đó chuyển biến dần sang ánh đỏ, rồi tới ánh tía, kim, đen đan xen. Khi hào quang năm sắc giao nhau chuyển động khắp toàn thân ba vòng, thân ảnh Lục Vân tự động di chuyển trên kết giới ánh sáng, vừa di động vừa xoay tròn, khi thì sang trái lúc thì sang phải, nhìn thấy có vẻ rối loạn không theo một quy luật nào, nhưng tốc độ thì cực nhanh.
Trên không, Long Hồn kinh ngạc nhìn Lục Vân, nhãn thần tràn đầy sự nghi hoặc, không hiểu Lục Vân đang dự định làm gì, hoặc đang bị một lực lượng nào đó kiềm chế, bị động di chuyển theo.
Để làm rõ việc này, Long Hồn chú ý đến thân hình của Lục Vân, thông qua ý thức chú ý và tìm hiểu, nhận ra Lục Vân mặc dù ngồi trên kết giới ánh sáng, nhưng có cách khoảng rất bé với kết giới ánh sáng.
Đồng thời, bên dưới thân thể Lục Vân xuất hiện một lớp mây khí mờ mờ không thấy được, vững vàng nâng lấy thân thể của chàng, khiến chàng di chuyển được trên tầng kết giới ánh sáng, không những tốc độ cực nhanh, mà còn có thể không chế được phương vị theo ý muốn.
Phát hiện ra điều này, Long Hồn đã minh bạch tất cả những hành động của Lục Vân, do đó không còn lo lắng nữa, tập trung chú ý vào chàng, nhìn xem chàng phá giải phong ấn mà Vân Chi Pháp giới phải mất ba tháng để lập ra. Ở dưới đất, Lục Vân nhắm hờ, thân thể vẫn tiếp tục tư thế ngồi xếp bằng, không nhìn thấy một chút lực nào được xuất ra, nhưng tốc độ di chuyển ngày càng nhanh, quỹ đạo chuyển động thì càng lúc càng phức tạp.
Đối với việc này, Long Hồn không thể giải thích nổi, nhưng nó chẳng qua chỉ là một con rồng, suy nghĩ không phức tạp như của con người, vì vậy nó chẳng thèm quan tâm đến. Nhưng cho dù như vậy, sau một lúc quan sát, Long Hồn cũng cảm thấy cực kỳ chấn động kinh hãi, bởi vì theo sự di chuyển gia tăng tốc độ không ngừng của thân thể Lục Vân, thân ảnh chàng dần dần tạo thành một đồ án, cuối cùng hiện ra rõ ràng trong mắt Long Hồn.
Từ trên cao nhìn xuống, trong mắt Long Hồn đồ án hiện ra rất rõ, đó chính là Lục Mang Tinh trận (trận pháp sao sáu cánh), hiện ra sáu màu sắc khác nhau. Ở trung tâm tinh trận, một đồ hình thái cực bát quái lúc ẩn lúc hiện, theo tốc độ di chuyển cực nhanh của Lục Vân mà lúc mờ lúc rõ.
Nhìn bao quát toàn bộ, hình ảnh này như một bông hoa sáu màu kỳ lạ, nhị hoa ẩn hiện đồ hình thái cực bát quái, hiện ra hai màu xanh đỏ, lại có sáu cánh hoa, lần lượt là tím, trắng, kim, xanh, đỏ, xanh lam, đường kính gần ba mươi trượng, hiện lên ánh sáng nhiều màu cực kỳ diễm lệ trong vùng tuyết vực ánh băng, làm người ta mê say.
Bỏ qua kinh hãi, ý thức Long Hồn quay lại tập trung lên Lục Vân, mới có thể nhận ra, chuyển động của chàng giống như không theo một quy luật nào, nhưng lại huyền diệu vô cùng, có khả năng tạo thành hình dạng một đồ án như vậy, cũng có thể nói trước đây chưa từng có ai làm ra.
Điều này nghe có vẻ khoa trương, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thì thật sự cũng không quá lắm. Bởi vì Lục Vân không chỉ di chuyển với tốc độ cực nhanh, phương vị cũng được giữ rất tốt, quan trọng hơn nữa, mỗi khi chàng di động đến một khu vực nhất định, ánh sáng bên ngoài thân thể cũng tự động chuyển biến sắc thái, như vậy mới có khả năng phân biệt rõ ràng sáu màu.
Điều này nói có vẻ đơn giản, nhưng trong thực tế lại cực kỳ khó thực hiện. Đầu tiên, chàng di chuyển với tốc độ rất nhanh, khiến chàng phải nắm chính xác tần suất biến đổi sắc thái của ánh sáng bên ngoài thân thể, hơi có chút chần chừ liền mất đi cảm giác tổng thể. Thứ hai, chàng ngoài việc di động duy trì hình dáng hoàn chỉnh của đóa hoa, cũng cần phải xuyên qua nhị hoa ở trung tâm, làm được cả hai điều này mới có thể đạt được. Cho nên tốc độ, phương vị, màu sắc, tần suất phải nắm vững, nếu không sẽ không cách hoàn thành được.
Đang trong thế giới hư vô, Lục Vân cười tà mị một tiếng, toàn thân xoay tròn, ngàn vạn bình bóng bộc phát từ thân thể chàng đón lấy Hư Ảo cư sĩ đang bay vào trong. Hình bóng hai người va chạm với nhau, xem như là bóng sáng hư ảo, trên thực tế toàn bộ do ý thức tinh thần lực diễn nên, nhưng trong đây lại có biểu hiện như vậy.
Về phía Lục Vân, tinh thần lực của chàng mạnh có hạng, vì thế trên phương diện này chàng hơn hẳn Hư Ảo cư sĩ rất xa. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không như chàng nghĩ, khi thân hình Hư Ảo cư sĩ và chàng giao với nhau, Lục Vân kinh ngạc phát hiện, hình ảnh đối phương do ý thức tạo thành, khi tiếp xúc với thân ảnh của chàng, hóa thành một luồng tinh thần lực ẩn chứa sức mạnh ăn mòn rất mạnh, muốn xông vào trong đại não của chính mình.
Lục Vân phát ra ngàn vạn thân ảnh, nhưng bản chất của nó cũng chính là tinh thần lực, sự xâm nhập của đối phương tuy không tạo nên thương thế trực tiếp đến bản thể của chàng, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ, điều này cũng là một quá trình đồng hóa, một khi ý thức tinh thần lực do mình phát ra đã bị đối phương ăn mòn, lúc đó phòng ngự của chàng cũng bị thất bại rồi.
Vì thế, Lục Vân vội vàng chuyển biến tính chất của ý thức tinh thần lực, bên trong ý thức phân tán thêm khí tức của "Hóa Hồn phù" và "Trấn Hồn phù", như vậy lập tức ngăn cản được sự tấn công của đối phương, bắt đầu phản kích. Trước đây, khi Lục Vân đang đối kháng với làn sáng màu u lan của Hư Ảo cư sĩ, đã từng phát xuất thêm sức mạnh của "Trấn Hồn phù", vì thế lúc này chàng mới nghĩ đến chiêu này.
Giữa không gian yên tĩnh, giao chiến âm thầm, tinh thần dị lực vô hình đối chọi, không hề có một tình huống ảnh hưởng ngoại lực thế nào, liên tục phát sinh biến hóa.
Trong không gian này, thời gian vĩnh hằng không có biến hóa, giữa hai người ý thức tinh thần lực đã chuyển biến mấy lần, giao chiến không dưới vạn lần, cuối cùng Lục Vân hơi chiếm được thượng phong, đánh tan những công kích Hư Ảo cư sĩ phát ra, ngăn ông lại ở khoảng cách ba trượng, dùng "Trấn Hồn phù" để vây khốn ông.
Cảm nhận được sự đáng sợ của Lục Vân, Hư Ảo cư sĩ trong lòng thở dài, vội vàng thu hồi pháp quyết "Đạo Bổn Quy Hư", thân thể từ hư không từ từ chuyển sang thật, rời khỏi thế giới hư vô, quay về lại trong Vân Chi Pháp giới.
Lục Vân theo ông mà hành động, cũng đồng thời quay về, ánh mắt như điện nhìn Hư Ảo cư sĩ, cất tiếng hỏi:
- Thế nào, ta đã từng nói ngươi không cách nào thoát được vận mệnh.
Hư Ảo cư sĩ vẻ mặt rắn lại, lạnh lạnh lùng lùng đáp:
- Ta trước mắt đã gần như bị ngươi vây khốn, thất bại và tử vong có khác biệt rất lớn.
Lục Vân nhướng mày, hai mắt phát ra làn sáng uy hiếp lòng người, khiến cho Hư Ảo cư sĩ vẻ mặt ngây lại, đại não lập tức trống trơn.
- Giết ngươi bất quá sớm trễ, bây giờ ta muốn biết những điều ẩn giấu trong lòng ngươi.
Giọng nói lạnh lùng tàn bạo, trong mắt Lục Vân ánh đen lấp lánh, chàng đang dùng tinh thần dị lực của Ma tông kết hợp với thuật Sưu Hồn của Quỷ vực, bắt đầu xâm nhập đại não Hư Ảo cư sĩ, nắm lấy những tin tức trong não của ông. Quá trình này hơi có huyền diệu đối với người khác, nhưng đối với Lục Vân thân mang pháp quyết chánh tà, bất quá cũng là chuyện bình thường.
Ánh mắt giao nhau, cả hai ngưng thần. Hành động Lục Vân rất thuận lợi, nhưng giây lát đã thành công phá vỡ được phòng ngự của Hư Ảo cư sĩ, tiến vào trong đại não của ông. Ở nơi đây, ý thức Lục Vân xâm nhập liền hệt như một thanh kiếm bén, trên đường vượt năm ải chém sáu tướng, rất nhanh đến thẳng trung khu thần kinh, nơi tối trọng yếu nhất của con người.
Để sưu tầm hoàn chỉnh ký ức trong não của Hư Ảo cư sĩ, ý thức Lục Vân tự động phân tán thành vài trăm luồng, bắt đầu dò xét tất cả các phương vị. Nhưng vào lúc này, Hư Ảo cư sĩ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Lục Vân, khóe miệng xuất hiện một nụ cười âm độc.
Trong lòng Lục Vân chấn động, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thu hồi ý thức lại. Nhưng lúc này, Hư Ảo cư sĩ lại mở miệng nói:
- Lục Vân, từ khi bắt đầu đến bây giờ, ngươi liên tục chiếm được thượng phong, đáng tiếc ngươi không nghĩ được, ta cũng đã dùng lời người để chế ngự được người ta rồi.
Dứt lời, đại não Hư Ảo cư sĩ chuyển động rất cao, thông đạo của ông tự động đóng lại, vây khốn ý thức Lục Vân ở trung ương.
Khuôn mặt trầm lại, Lục Vân nói:
- Ngươi không thấy làm vậy sẽ uổng phí tinh lực sao?
Hư Ảo cư sĩ hừ lạnh đáp:
- Ngươi có thể thám thính được những bí ẩn của ta, lẽ nào ta lại không thể thông qua đoạn ý thức này của ngươi, phân tích dò xét những bí ẩn trên người người sao? Lục Vân, ngươi rất tự phụ, nhưng ta cũng vậy, chỉ có điều ngươi đã xem thường ta.
Nói rồi thân ảnh đột nhiên biến mất, vô cùng quỷ dị tránh thoát được hạn của Trấn Hồn phù.
Hơi kinh hãi, Lục Vân cảm thấy mê hoặc đối với Hư Ảo cư sĩ này, ông ta có phải là cao thủ thật sự của Vân Chi Pháp giới chăng? Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa truy tìm tung tích của ông ta, nhưng tìm cả nửa ngày, Lục Vân thất kinh phát hiện Hư Ảo cư sĩ đã không còn thấy được.
Kết quả này khiến cho chàng thất kinh, bất quá càng khiến cho chàng cảm thấy bất an, chàng thật sự có cảm giác, Hư Ảo cư sĩ tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng, tự mình thật sự đã sơ ý bỏ qua.
Bay trong màn mây mù, Lục Vân chăm chú nhìn ra phía trước. Trước khi Hư Ảo cư sĩ đột nhiên biến mất, chàng mãi vẫn chưa từng nghĩ được rõ ràng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mục đích lần này không thể nào quên, vì thế chàng bỏ hết suy nghĩ lung tung, tiếp tục tiến lên.
Hồi lâu sau, Lục vân đã bay được vài trăm dặm trong không gian, thấy được một tòa cung điện được xây dựng theo phương vị bát quái mà chàng đã dò thám được trước đó. Cung điện này khí thế huy hoàng, cho dù ở cách xa vài dặm cũng khiến cho người ta cảm thấy chấn động.
Ngừng lại, Lục Vân đưa mắt nhìn nó, trong lòng đang suy nghĩ, cung điện to lớn uy vũ này ngày đó được xây dựng như thế nào đây? Theo kết quả dò xét bằng Ý Niệm Thần Ba, chàng biết được đây tuyệt đối không phải mây mù hư ảo ngưng tụ thành, mà chính là tồn tại hết sức chân chân thật thật.
Trong Vân Chi Pháp giới có mười ba tòa cung điện, phân thành ba loại quy cách, bên ngoài bố trí tám cung điện to nhỏ như nhau theo hình bát quái, bên trong có năm tòa cung điện dần to hơn phân theo ngũ hành, ở giữa chính là một cảnh tượng hùng vĩ to lớn nhất, có tầng mây ở bên trên, có thể nói là một vùng trời nhỏ trên thế gian.
Những kiến trúc này đơn giản nhưng thanh nhã, đều theo phong cách vài ngàn năm trước, Vân Chi Pháp giới ngày đó được xây dựng bằng vật liệu gì, phương pháp ra sao? Lẽ nào lúc đó nơi đây có vô số nhân công, hay là dùng một biện pháp khác? Suy nghĩ một lúc, Lục Vân vẫn không tìm được giải thích hợp lý, liền không lãng phí tinh lực nữa, phát ra Ý Niệm Thần Ba thần kỳ dò xét cung điện trước mắt.
Theo tin tức phản hồi lại, Lục Vân hiểu được, tòa cung điện này chính nằm ở quẻ Ly trong bát quái, đại biểu chính là ngọn lửa, vì thế cung điện này chính là Ly Hỏa thần điện. Trong đại điện không hề có khí tức người sống, Lục Vân không khẳng định được có người hay không, bởi vì trong Vân Chi Pháp giới, Ý Niệm Thần Ba bị mất đi một số tác dụng dò thám.
Nắm được tình huống này, Lục Vân hơi hơi trầm ngâm một lúc, liền tiếp tục tiến tới, nhanh chóng đến trước Ly Hỏa thần điện. Lục Vân đưa mắt nhìn đại điện từ trên xuống dưới, phát hiện kiến trúc cung điện này theo mô hình lầu bát giác cổ xưa, đại điện vuông vuông vức vức, quy mô chiếm đất khoảng chục mẫu, cao đến chín mươi sáu trượng, cửa chính có hai chữ viết "Ly Hỏa", bốn vách điêu khắc rồng phượng, khá nhiều đồ án quái thú phân bố ở một số chỗ nhìn được rõ khiến cho người ta cảm thấy thần bí quỷ dị.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân đứng yên bên ngoài điện một lúc, sau đó thân ảnh lóe lên, im hơi lặng tiếng tiến vào theo cửa chính đang mở. Vào trong đại điện rồi, Lục quay đầu nhìn khắp xung quanh, phát hiện trong đại điện trống trải vắng vẻ, chỉ có một đàn tế lửa đỏ cao chừng mười trượng ở giữa ra, trên đầu có một đồ án ngọn lửa cổ xưa nào đó, mơ hồ xuất hiện vài phần mùi vị thần bí.
Ngưng không nhìn nữa, Lục Vân khảo sát đài cao mười trượng trước mặt, phát hiện đàn tế lửa đỏ này chia ra làm tám mặt, mỗi mặt đều khắc một hình ngọn lửa có hình dạng khác nhau, trên mặt đất có vô số chữ tượng hình ngọn lửa, đều là văn tự cổ xưa khó hiểu, ngay cả Lục Vân phần lớn cũng không nhận ra được.
Bay lên, ánh mắt Lục Vân nhìn mặt trên đàn tế, phát hiện nơi đó có một ông già to lớn toàn thân đỏ như lửa đang ngồi, bốn phía ông bố trí tám ngọn lửa, hình thành một vòng phòng ngự hình vòng tròn. Ông già lại ngồi ở một góc của đàn tế, còn ở giữa đàn tế lại là một hang sâu đường kính khoảng ba trượng, trong đó lửa rực rỡ cao vút, ngọn lửa cao đến mười trượng, âm thanh ri ri khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Chưa vội đến gần, Lục Vân cúi đầu nhìn những chữ tượng hình trên mặt đất, thông qua suy đoán, chàng đoán hẳn nói về khởi đầu và phát triển của ngọn lửa, mô tả một số sự tích thời viễn cổ. Những điều này không chút ích lợi cho chàng, Lục Vân nhanh chóng di chuyển sự chú ý của mình, ánh mắt tập trung trên người ông già đó.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lục Vân, ông già nãy giờ ngồi im nhắm mắt lúc này mở mắt ra, hai ngọn lửa lấp lánh trong mắt của ông hóa thành một bó tên bằng ánh sáng, bắn thẳng vào tim của Lục Vân.
Nhíu cặp mày lại, toàn thân Lục Vân lóe lên ánh sáng lửa đỏ, sương mù mờ hiện trong mắt, dùng khả năng cao thâm khó lường để hóa giải ánh mắt sắc bén của ông già giữa sương mù.
Ông già vẻ mặt trầm xuống, giọng nói như chương quát lên:
- Tiểu tử là ai, nhanh chóng báo tên.
Lục Vân thản nhiên cười lên một tiếng, đưa mắt nhìn về phía trước, ngạo mạn nói:
- Ta là một thiếu niên ở Tây Thục, ý chí vượt cả trời cao khiến cho quỷ tiên đều khiếp sợ. Ngày đó thề, ngày nay hoàn tất, tiêu diệt cả Vân giới lẫn Cửu Thiên.
Ông già nghe thấy giận dữ, quát lên:
- Tiểu bối cuồng vọng, nếu thật sự không coi Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới ra gì, ngươi đúng là uống mật gấu.
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Mật gấu tuy có thể làm lòng người mạnh lên, đáng tiếc cũng cần phải xem là ai, đổi là ngươi dù dùng trên mười cái mật, tu vi không đủ hẳn cũng uổng phí mà thôi.
Ông già nhảy dựng đứng lên, toàn thân lửa thành ngọn vút cao, giận dữ nhìn Lục Vân lên tiếng:
- Tiểu tử ngươi là loại nào, dám cuồng vọng như vậy trước mặt Ly Hỏa thần quân ta, ngươi là người thứ nhất.
Lục Vân châm biếm:
- Điều này cũng tự nhiên thôi, ngươi từ trước đến giờ chưa từng gặp con người, đương nhiên ta được xem là thứ nhất rồi.
Nghe thấy vô cùng giận dữ, Ly Hỏa thần quân quát lên:
- Câm miệng, ngươi là thứ gì, dám nhe nanh múa vuốt ở đây, còn không báo danh mà chịu chết?
Lục Vân cười lạnh lùng, hỏi lại:
- Chỉ vì ta châm chọc ngươi vài câu, liền phải chịu chết chăng? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ly Hỏa thần quân hơi lặng đi, sau đó rống lên:
- Đừng có nói năng vung vít với bổn thần quân, nếu như ngươi đã dám xâm nhập điện này, lại còn dám cuồng ngôn vọng ngữ muốn tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, điểm này cũng đủ để hỏi tội ngươi rồi. Bây giờ bổn thần quân lại cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng báo danh và nói rõ lai lịch, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
Lúc lắc đầu cười vang một tiếng, Lục Vân ái ngại nhìn Ly Hỏa thần quân, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc thật, ta nói rõ ràng như vậy ngươi cũng không biết ta là ai, thế này đúng là ngu xuẩn sống lâu còn lưu lại làm gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngưng lại trong chốc lát, Lục Vân thần sắc lộ vẻ nghi hoặc, cả thân hình ngồi lên bề mặt kết giới ánh sáng, nhắm mắt suy nghĩ. Trước đó, chàng ở trên không đã cẩn thận tra xét kết giới ánh sáng, mặc dù không thể tìm được xuất xứ của luồng khí tức cổ quái đó, nhưng tình huống đại khái cũng đã nắm bắt được. Bây giờ, khi chàng tiến gần kết giới ánh sáng, chàng kinh ngạc phát hiện ra, bên trên tầng kết giới ánh sáng đó vốn tồn tại thêm một màn khí vô cùng yếu ớt mà chàng chưa để ý đến.
Màn khí này rất cổ quái, tuyệt đối không có bất cứ lực phòng ngự nào, cũng không có bất cứ ảnh hưởng tới người đến gần, nhưng Lục Vân cảm thấy khó hiểu, nó được sinh ra như thế nào, cũng như ý nghĩa tồn tại của nó.
Sự tình vốn không có chút quan trọng khẩn cấp, đổi lại người khác cho dù phát hiện cũng không lãng phí tinh lực. Nhưng Lục Vân không vậy, tu vi chàng càng cao, hiểu biết càng tường tận về huyền ảo trong trời đất, lòng càng đề cao cảnh giác. Vì chàng biết rằng, chi tiết quyết định mọi chuyện.
Ngồi yên ở đó, Lục Vân hai mắt nhắm hờ, xem có vẻ bất động như đang nhập định, kỳ thật trong đầu đang vận hành cực nhanh. Chàng lúc này vừa tiếp tục dùng ý niệm tra xét, tìm hiểu cặn kẽ về căn nguyên khí tức cuối cùng trong kết giới ánh sáng, vừa xuất ra một phần tinh lực, phân tích đặc tính của màn khí trên bề mặt kết giới ánh sáng.
Thời gian, âm thầm trôi qua, khi Ý Niệm Thần Ba Lục Vân phát ra đã đạt đến tần suất cực cao một trăm ngàn lần trong một chớp mắt, cuối cùng đã khám phá ra vài điều từ trong màn khí đó.
Thông qua Ý Niệm Thần Ba, trong đầu Lục Vân đã hình thành nên một cảnh quan rõ ràng. Đó chính là một loại không gian với rất nhiều mặt cắt ngang, chia thành vô số tầng, mỗi tầng bao gồm năm lớp nhỏ, hiện ra với năm màu sắc khác nhau.
Điều này mắt trần không thể nhìn thấy, thậm chí với người tu đạo cũng khó có thể quan sát rõ ràng được. Chỉ có Lục Vân với Ý Niệm Thần Ba, có khả năng trong nháy mắt xuất ra với tần suất trăm vạn lần, do đó mới có thể thu được kết quả chính xác như vậy.
Dựa trên kết quả này, Lục Vân phát hiện màn khí vô hình phân bố trên bề mặt kết giới ánh sáng, kỳ thật chính là do năm loại khí ngưng tụ lại thành một hỗn hợp khí, bao gồm năm loại đặc tính khác nhau, giữa chúng có phương thức dung hợp với nhau nhất định, bên ngoài chỉ hiện ra một vẻ tĩnh lặng.
Thành phần của năm loại phần tử khí này và kết giới ánh sáng vừa khéo tương đồng với nhau, chỉ có cách kết hợp thì khác nhau, vì thế màn khí mờ ảo vô hình, còn kết giới ánh sáng thì có sức mạnh phòng ngự to lớn.
Hiểu được những điều này, Lục Vân bắt đầu suy nghĩ cách phá giải kết giới ánh sáng này. Dựa vào phân tích tình huống cụ thể trước mắt, có hai phương pháp chính để phá giải tầng kết giới ánh sáng, một là theo cách truyền thống, điều chỉnh tần suất bản thân, lấy một thân sở học với nhiều pháp quyết làm cơ sở ứng biến, giúp cho bản thân dung nhập vào trong, đạt được mục đích xuyên qua kết giới ánh sáng.
Cách thứ hai, chính là thay đổi phương thức dung hợp năm loại khí thể của kết giới ánh sáng, biến đổi thành lớp màn khí vô hình, như vậy sẽ mất đi lực lượng phòng ngự, giải khai được phong ấn của Vân Chi Pháp giới.
Hai cách này, cái trước Lục Vân quen thuộc, cái sau có chút thâm ảo phức tạp, không dễ dàng như suy nghĩ. Theo phân tích của Lục Vân, màn khí vô hình trên bề mặt kết giới ánh sáng này, tuy tương đồng với các khí tạo thành kết giới ánh sáng, nhưng thứ tự kết hợp của từng loại thì khác nhau, hiệu quả cũng có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tại, màn khí trên bề mặt phong ấn này do bởi phương pháp dung hợp rất đặc biệt, giữa năm loại khí này hình thành một lực hấp dẫn tiêu trừ lẫn nhau, vừa hay đạt đến mức yếu nhất, có thể nói hoàn toàn yên tĩnh. Còn kết giới ánh sáng phong ấn Hắc Long đàm vừa khéo tương phản lại, lực hấp dẫn giữa năm loại khí an bài theo loại phương thức khác, giữa chúng có sự thúc đẩy ngăn cản đạt đến đỉnh điểm, tạo được trạng thái phòng ngự mạnh nhất.
Đối mặt với phong ấn mạnh mẽ này, nếu chọn cách thứ nhất, Lục Vân hẳn phải nắm chắc cách chuyển biến tốt nhất cho tần suất của bản thân, không có một chút sai biệt mới có khả năng tránh được lực đẩy ra, đem thân mình hòa nhập vào.
Còn nếu như chọn cách thứ hai, chỉ cần dùng khí âm dương trong cơ thể để cải biến phương thức kết hợp của năm loại khí tạo thành kết giới ánh sáng, hơn nữa cần dò xét tính toán nhiều, cuối cùng khám phá ra phương thức sắp xếp, để tiêu trừ đi lực phòng ngự.
Giữa không trung, Long Hồn luôn chú ý đến động tĩnh của Lục Vân, thấy chàng từ lúc hạ xuống vẫn mãi bất động, trong tâm cảm thấy lo lắng nghi ngờ. Chờ đợi đích thực là một việc khổ sở, khi Long Hồn đã nhẫn nại một thời gian dài, cuối cùng mở miệng ra, chỉ không muốn làm kinh động Lục Vân, có ý điều chỉnh âm thanh rất nhẹ.
- Lục Vân, ngươi có khám phá ra gì không, sao lại không thấy chút động tĩnh gì cả?
Dưới đất, Lục Vân từ tốn mở mắt, điềm nhiên nói:
- Không được nóng nảy, phong ấn này cực kỳ khác thường, ta đang phân vân nên phá giải hoàn toàn, hay là chỉ phá giải một ít.
Long Hồn thắc mắc, hỏi:
- Thế có nghĩa gì, phá giải hoàn toàn với phá giải một ít thì có gì khác biệt?
Lục Vân đáp:
- Tự nhiên là có khác biệt, phá giải hoàn toàn là phá hủy toàn bộ phong ấn, như vậy Hắc Long đàm sẽ xuất hiện lại trong nhân gian, U Minh Ma Long cũng được thả tự do. Còn nói là phá giải một phần, thì giống như ta cố gắng đi vào bên trong, nhưng lại không cần thiết phải phá giải phong ấn.
Long Hồn nghe thấy vậy, liền vội nói:
- Nếu có thể chọn lựa, ngươi trực tiếp đi vào là tốt rồi, ngàn vạn lần không nên để U Minh Ma Long thoát ra, đối với ai cũng không tốt chút nào.
Lục Vân hiểu ý hắn nói, nhưng không thực sự đồng ý, chỉ nói:
- Hiện tại còn chưa thể khẳng định có đáp ứng được ngươi hay không, bởi vì ta còn một vài vấn đề vẫn chưa minh bạch, nên không biết nên chọn cách nào cả. Tốt, trước tiên ngươi hãy im lặng đi, có được kết quả ta sẽ cho ngươi biết.
Nói xong nhắm cả hai mắt lại, tiếp tục trầm tư suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lần này, Lục Vân tập trung tinh lực tìm hiểu về lớp khí bí ẩn. Chưa tìm thấy mấu chốt của vấn đề, chàng không muốn hành động lỗ mãng. Nhưng mà quái sự là chuyện thường, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân có thể nói là thiên hạ vô song, độc nhất trên thế gian, nhưng cho dù chàng điều chỉnh tần suất như thế nào đi nữa, vẫn không thể tìm ra nơi xuất phát của lớp khí này, đây chính là điểm làm cho Lục Vân cảm thấy kinh ngạc.
Suy nghĩ thận trọng, Lục Vân phát giác Ý Niệm Thần Ba thật ra không phải tra xét không ra, mà mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Ý Niệm Thần Ba tự nhiên biến mất, hệt như bị một lực lượng thôn tính, ngay cả những thông tin nhận được trước đó cũng không thể thấy được. Do đó, Lục Vân vội vàng thu hồi Ý Niệm Thần Ba, không muốn lãng phí tinh lực nữa.
Tại thời khắc này, gặp phải tình huống không có lối thoát như vậy, Lục Vân cảm thấy do dự, có nên tiếp tục cố gắng tìm biện pháp, hay là chọn cách khác. Mất cả nửa ngày, phá giải cái gọi là phong ấn, mục tiêu là tìm được đường vào Vân Chi Pháp giới, nếu như hao phí quá nhiều thời gian, đối với Lục Vân, đó cũng là một loại thất bại.
Nói như vậy, chàng không muốn mất quá nhiều công sức, trực tiếp chọn cách khác, chuyển bị động thành chủ động, khống chế mọi việc trong tầm tay.
Đã có chủ ý, Lục Vân trầm tư trong giây lát, quyết định không trầm mặc nữa, chàng muốn bắt tay hành động. Vì đã chọn lựa cách thứ nhất, phương thức hẳn nhiên chàng rất quen thuộc. Đã có quyết định, Lục Vân bắt đầu chuẩn bị, ngoài mặt không hề biểu hiện có gì bất thường, nhưng thật sự bên trong chàng âm thầm làm nhiều chuyện.
Ngồi bất động cả nửa ngày, cuối cùng Lục Vân bắt đầu có chuyển biến, chỉ thấy toàn thân hiện lên ánh xanh nhàn nhạt, sau đó chuyển biến dần sang ánh đỏ, rồi tới ánh tía, kim, đen đan xen. Khi hào quang năm sắc giao nhau chuyển động khắp toàn thân ba vòng, thân ảnh Lục Vân tự động di chuyển trên kết giới ánh sáng, vừa di động vừa xoay tròn, khi thì sang trái lúc thì sang phải, nhìn thấy có vẻ rối loạn không theo một quy luật nào, nhưng tốc độ thì cực nhanh.
Trên không, Long Hồn kinh ngạc nhìn Lục Vân, nhãn thần tràn đầy sự nghi hoặc, không hiểu Lục Vân đang dự định làm gì, hoặc đang bị một lực lượng nào đó kiềm chế, bị động di chuyển theo.
Để làm rõ việc này, Long Hồn chú ý đến thân hình của Lục Vân, thông qua ý thức chú ý và tìm hiểu, nhận ra Lục Vân mặc dù ngồi trên kết giới ánh sáng, nhưng có cách khoảng rất bé với kết giới ánh sáng.
Đồng thời, bên dưới thân thể Lục Vân xuất hiện một lớp mây khí mờ mờ không thấy được, vững vàng nâng lấy thân thể của chàng, khiến chàng di chuyển được trên tầng kết giới ánh sáng, không những tốc độ cực nhanh, mà còn có thể không chế được phương vị theo ý muốn.
Phát hiện ra điều này, Long Hồn đã minh bạch tất cả những hành động của Lục Vân, do đó không còn lo lắng nữa, tập trung chú ý vào chàng, nhìn xem chàng phá giải phong ấn mà Vân Chi Pháp giới phải mất ba tháng để lập ra. Ở dưới đất, Lục Vân nhắm hờ, thân thể vẫn tiếp tục tư thế ngồi xếp bằng, không nhìn thấy một chút lực nào được xuất ra, nhưng tốc độ di chuyển ngày càng nhanh, quỹ đạo chuyển động thì càng lúc càng phức tạp.
Đối với việc này, Long Hồn không thể giải thích nổi, nhưng nó chẳng qua chỉ là một con rồng, suy nghĩ không phức tạp như của con người, vì vậy nó chẳng thèm quan tâm đến. Nhưng cho dù như vậy, sau một lúc quan sát, Long Hồn cũng cảm thấy cực kỳ chấn động kinh hãi, bởi vì theo sự di chuyển gia tăng tốc độ không ngừng của thân thể Lục Vân, thân ảnh chàng dần dần tạo thành một đồ án, cuối cùng hiện ra rõ ràng trong mắt Long Hồn.
Từ trên cao nhìn xuống, trong mắt Long Hồn đồ án hiện ra rất rõ, đó chính là Lục Mang Tinh trận (trận pháp sao sáu cánh), hiện ra sáu màu sắc khác nhau. Ở trung tâm tinh trận, một đồ hình thái cực bát quái lúc ẩn lúc hiện, theo tốc độ di chuyển cực nhanh của Lục Vân mà lúc mờ lúc rõ.
Nhìn bao quát toàn bộ, hình ảnh này như một bông hoa sáu màu kỳ lạ, nhị hoa ẩn hiện đồ hình thái cực bát quái, hiện ra hai màu xanh đỏ, lại có sáu cánh hoa, lần lượt là tím, trắng, kim, xanh, đỏ, xanh lam, đường kính gần ba mươi trượng, hiện lên ánh sáng nhiều màu cực kỳ diễm lệ trong vùng tuyết vực ánh băng, làm người ta mê say.
Bỏ qua kinh hãi, ý thức Long Hồn quay lại tập trung lên Lục Vân, mới có thể nhận ra, chuyển động của chàng giống như không theo một quy luật nào, nhưng lại huyền diệu vô cùng, có khả năng tạo thành hình dạng một đồ án như vậy, cũng có thể nói trước đây chưa từng có ai làm ra.
Điều này nghe có vẻ khoa trương, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thì thật sự cũng không quá lắm. Bởi vì Lục Vân không chỉ di chuyển với tốc độ cực nhanh, phương vị cũng được giữ rất tốt, quan trọng hơn nữa, mỗi khi chàng di động đến một khu vực nhất định, ánh sáng bên ngoài thân thể cũng tự động chuyển biến sắc thái, như vậy mới có khả năng phân biệt rõ ràng sáu màu.
Điều này nói có vẻ đơn giản, nhưng trong thực tế lại cực kỳ khó thực hiện. Đầu tiên, chàng di chuyển với tốc độ rất nhanh, khiến chàng phải nắm chính xác tần suất biến đổi sắc thái của ánh sáng bên ngoài thân thể, hơi có chút chần chừ liền mất đi cảm giác tổng thể. Thứ hai, chàng ngoài việc di động duy trì hình dáng hoàn chỉnh của đóa hoa, cũng cần phải xuyên qua nhị hoa ở trung tâm, làm được cả hai điều này mới có thể đạt được. Cho nên tốc độ, phương vị, màu sắc, tần suất phải nắm vững, nếu không sẽ không cách hoàn thành được.