Âu Dương Vân Thiên nhìn ra xa xa, vẻ mặt có chút mất mát nói:- Huynh hận, bởi vì ông ta đã khiến một đời huynh đau khổ. Đồng thời, huynh cũng không hận ông ta, bởi vì không có ông ta, hẳn không gặp được muội, cũng không hiểu được, ái tình vốn là như thế.
Thái Phượng tiên tử ngắm nhìn khuôn mặt của ông, từ từ đưa bàn tay phải, vừa nhè nhàng vuốt ve, vừa thỏ thẻ nói:
- Thật ra muội cũng giống hệt như huynh, cũng vừa hận vừa cảm tạ ông trời, chỉ có điều giữa hận và cảm kích, hận lại tương đối nhiều hơn. Muội nghĩ, Thiên Kiếm Khách huynh ấy cũng giống vậy, hệt như chúng ta mà thôi.
- Không cần phải nói tốt cho hắn ta, quên hết những điều không vui đi, để chúng ta ở cùng với nhau, chỉ lưu lại thật nhiều những ký ức tốt đẹp.
Thái Phượng tiên tử cười cười, hệt như một cô gái nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ lại mang mấy phần cười cười thuần hậu.
- Thiên, thật ra ở cùng với huynh, tâm tình muội an lành. Không nói là khoái lạc, nhưng ít ra không cần phải tỏ ra mặt như vậy, cố gắng phải che giấu cảm thụ bên trong lòng của mình.
Âu Dương Vân Thiên than thở:
- Đó là huynh khác với hắn, chỉ có điều muội lại cho hắn nhiều cơ hội, mà lại cự tuyệt không cho huynh cơ hội.
Thái Phượng tiên tử khuôn mặt cười gượng, cánh tay đưa lên miệng, nhè nhẹ ngăn lời ông ấy, nhẹ giọng nói:
- Thiên, muội biết đời này muội đã không đúng với huynh, nhưng muội hy vọng hy vọng huynh sẽ không trách huynh ấy, muốn trách hãy trách muội. Muội nói lời này không phải là thiên vị cho huynh ấy, đổi lại trước mặt huynh ấy, muội cũng nói như vậy thôi. Bây giờ, Chánh Đạo liên minh đã hủy rồi, trên nhân gian đạo giảm ma tăng, bá tính sẽ rất nhanh đối diện với hạo kiếp, muội lúc này sao có thể vì tình riêng mà bỏ qua thiên hạ được?
Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt nặng nề, từ từ rời khỏi bàn tay ngà ngọc của bà, thất vọng hỏi:
- Chánh Đạo liên minh đã bị hủy rồi, một cá nhân muội có thể làm thế nào được đây? Lẽ nào muội cho rằng chỉ cần trả giá liền nhất định sẽ có thành quả chăng? Nếu muội chết rồi, kiếp nạn to lớn vẫn vậy không mất đi, muội sẽ không thấy đáng tiếc sao? Hay muội một lòng muốn chết, muốn dùng cách này để trốn tránh tình cảm, trốn tránh huynh và hắn.
Thái Phượng tiên tử ánh mắt hơi đổi, ngần ngừ lên tiếng:
- Thiên, nói thật muội cũng đã nghĩ đến việc dùng cái chết để bỏ đi tất cả. Chỉ có điều muội biết, làm như vậy sẽ khiến cho hai huynh tất nhiên đau khổ, thậm chí hai huynh sẽ vì chuyện này mà ra tay tàn bạo với nhau. Bây giờ, điều muội nghĩ không phải là cái chết, mà chính là bỏ đi tình cảm cá nhân để liều mạng cho Chánh Đạo của nhân gian. Bởi vì muội hoang mang bất lực, chuyện tình cảm khiến cho muội khó mà quyết được, nên muội chỉ có thể tạm thời bỏ qua, hy vọng dùng thêm thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, sau đó mới phúc đáp cho hợp ý với cả hai huynh.
Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười khổ, tự nói:
- Phúc đáp hợp ý? Thật nếu có phúc đáp được như vậy, giữa chúng ta cũng đã không dây dưa vài trăm năm vẫn không được kết quả gì.
Thái Phượng tiên tử trong lòng rất đau, nhưng bà không thể nào nói, bà chỉ có thể đau thương gật đầu, nhẹ giọng đáp lại:
- Dĩ vãng không có, bởi vì chúng ta ai cũng trân trọng lẫn nhau. Sau này không như vậy, bởi vì nhân gian phải đương đầu với kiếp nạn to lớn.
Âu Dương Vân Thiên cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của bà, không khỏi thương cảm nói:
- Phượng, muội biết rồi, nếu như thời gian có thể dừng lại, hãy để huynh ôm muội, như vậy cuộc đời này không còn điều hối hận gì.
Thái Phượng tiên tử vẻ mặt hơi ửng, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vài phần kiều diễm, có chút xấu hổ lên tiếng:
- Thiên, có một số câu nói khiến chúng ta để mãi trong lòng, vĩnh viễn giữ chặt, thế không phải tốt hơn chăng?
Âu Dương Vân Thiên gật đầu nói:
- Đúng là tốt, nhưng đó là giấc mộng một đời của huynh, nếu như vĩnh viễn để ở trong lòng, thì sẽ vĩnh viễn không cách nào thực hiện, hối tiếc luôn theo huynh đi mãi đến tận cuối cùng.
- Thiên, huynh thật sự muốn thực hiện mộng trong lòng huynh chăng?
Âu Dương Vân Thiên trầm giọng nói:
- Tự nhiên muốn, chỉ có điều huynh biết rất khó khăn.
Nói rồi, Âu Dương Vân Thiên dường như phát hiện ra điều gì, có chút kích động nhìn lại Thái Phượng tiên tử, vội vàng hỏi:
- Phượng, muội tình nguyện cho huynh cơ hội phải không?
Thái Phượng tiên tử hai môi mấp máy, yếu ớt nói:
- Đời này đúng như huynh đã nói, toàn cho huynh ấy cơ hội, lại tuyệt đối cự tuyệt huynh, điều này đối với huynh đúng là không công bằng. Bây giờ nếu huynh có một ước mơ, bất kể thế nào muội cũng sẽ cho huynh một cơ hội ngay cả là sai lầm đi nữa, bởi vì huynh cũng muốn như vậy. Nhưng muội có một yêu cầu, hy vọng huynh đồng ý với muội.
Âu Dương Vân Thiên có chút kích động, không khỏi gật đầu nói:
- Muội nói đi, yêu cầu nào của muội huynh đều đáp ứng hết.
Thái Phượng tiên tử nhìn ông đầy phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Thiên, chúng ta cùng nhau đánh cá một lần, nếu như trong ba người chúng ta Kiếm Thu chết trước, đó cũng xem như ông trời chọn lựa giúp chúng ta, muội sẽ theo huynh đi xa. Nếu như muội chết trước, huynh cũng không nên buồn quá. Nếu như chúng ta đều không chết đi, sau khi trường kiếp nạn qua đi, muội sẽ cho huynh một kết quả chính xác.
Âu Dương Vân Thiên nghe vậy trầm ngâm, một lúc sau mới nói:
- Điều này huynh đáp ứng với muội, chỉ có điều muốn hỏi một chút, nếu như trong ba người huynh lại chết trước, muội sẽ như thế nào đây?
Thái Phượng tiên tử chần chừ một hồi, nhỏ giọng nói:
- Nếu như vậy, đợi sau khi muội đã hoàn tất mọi việc, sau đó sẽ giữ phần mộ huynh đến trọn đời.
Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười. hơi cảm động nói;
- Được câu nói này của muội, dù chết cũng không chút hối hận.
Thái Phượng tiên tử né tránh ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói:
- Như vậy chúng ta đã quyết định rồi, bây giờ huynh hãy trị thương cho muội trước đi.
Âu Dương Vân Thiên hơi không ngừng được, nhẹ than:
- Thật ra huynh luôn nghĩ cho mình, tuy muội chưa bao giờ đề cập đến.
Thái Phượng tiên tử không nói, vấn đề này bà đã biết đáp án, nhưng bà cũng hiểu rõ không nhất thiết phải nói ra.
Âu Dương Vân Thiên hiểu được tâm tư của bà, nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể của bà, miệng thầm thì nói:
- Chuyện tốt đẹp rồi cũng lướt qua, khiến cho người ta mê say không bỏ đi được, lại cũng không thể không bỏ được.
Giai nhân trong lòng, mùi hương ôn nhu mê man, một khi đã bỏ ra hẳn sẽ mất đi. Đối với người tình thâm vô cùng như Âu Dương Vân Thiên tự nhiên không chút tình nguyện.
Nhắm mắt bất động, Thái Phượng tiên tử hiểu có những lời không nên nói nhiều, vì thế chọn cách im lặng là tốt nhất. Âu Dương Vân Thiên thấy vậy cũng không nói thêm, ngồi xếp bằng trước mặt bà, từ trong hai lòng bàn tay phát ra một tầng ánh kim nhờ nhờ, chia ra xông vào hai huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và Thiên Trung trước ngực để trị thương cho bà.
Lúc này đây, pháp quyết Âu Dương Vân Thiên thi triển hoàn toàn không phải là pháp quyết của Ma tông, mà là "Kim Cương pháp quyết" của Phật môn. Nguyên nhân chuyện này bởi vì Âu Dương Vân Thiên hiểu rõ tình huống của Thái Phượng tiên tử, biết thuộc tính dương cương của Phượng Hoàng pháp quyết không thể kết hợp với khí âm nhu của Ma tông.
Thái Phượng tiên tử bị thương rất nặng, tuy khi Âu Dương Vân Thiên cứu bà bỏ đi đã truyền vào chân nguyên to lớn để áp chế thương thế của bà, nhưng thật sự muốn trị hết thương thế của bà thì không thể trong một giờ một phút ngắn ngủi mà xong được. Vì thế sau hai giờ, Âu Dương Vân Thiên rút hai tay về, sắc mặt Thái Phượng tiên tử tuy hồng nhuận lại, xem ra đã không còn gì đáng ngại lắm, nhưng gần như chỉ mới phục hồi được năm tầng thực lực, thương thế còn lại cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, không thể trong vài ngày mà bình phục được.
Giọng nói bình thản, nghe không thấy chút bi thương, dường như bà đã hồi phục rồi.
Khuôn mặt Âu Dương Vân Thiên hiện nét cười, nhẹ nhàng đưa tay phải ra, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Thái Phượng tiên tử chần chừ một chút, từ từ đưa tay trái đặt vào trong tay ông.
- Nắm lấy cánh tay, cùng nhau du ngoạn!
Thanh âm Âu Dương Vân Thiên rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ có chút ưu sầu.
Vẻ mặt Thái Phượng tiên tử hơi buồn, nhè nhẹ cúi đầu, dường như đang né tránh điều gì. Âu Dương Vân Thiên vốn hiểu rõ tâm lý của bà, nắm tay như vậy, cùng nhau đến đầu bạc răng long, nhưng đã mấy trăm năm qua, lời này cứ mãi che dấu ở trong lòng, chưa từng nói ra cho đến hôm nay. Tình là gì, tình là lời đã đến trên môi lại không nói ra được, ẩn giấu mãi trong lòng mà lại khó chịu đựng.
Thở dài nhè nhẹ, Âu Dương Vân Thiên thôi không nhìn nữa, nhìn mãi về phía trước, nhẹ giọng thì thầm:
- Phượng, tâm tình muội đang rất nặng nề. Muội hãy quên hết đi, nắm tay cùng huynh đi khắp mọi nơi, muội hẳn sẽ thoải mái. Tuy muội chỉ để lại cho huynh những hồi ức, nhưng tốt đẹp lại hơn hẳn ưu thương, phải vậy không?
Thân thể Thái Phượng tiên tử hơi chấn động, ngửng đầy nhìn khuôn mặt của ông, vẻ hơi có chút sượng lại, nhưng rất nhanh lộ ra nét cười.
- Thiên, huynh nói rất đúng, từ giờ trở đi, để cho chúng ta ở cùng với nhau, vĩnh viễn cảm thấy khoái khoái lạc lạc.
Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, cảm nhận sự vui vẻ của bà, tâm tình Âu Dương Vân Thiên lập tức khoan khoái, nhẹ cười nói;
- Được, hãy để cho ký ức từ giờ phút này trở đi sẽ chỉ còn mô tả lại giấc mộng chúng ta bên nhau.
Kéo Thái Phượng tiên tử, hai người từ từ đi qua sơn cốc, từ từ đi theo gió nhẹ mơn mang, chìm đắm trong cảnh trí như mộng như tranh.
Buổi chiều chớp mắt đã qua đi, khi hoàng hôn xuống, Âu Dương Vân Thiên nhìn lại Thái Phượng tiên tử, thương cảm nói:
- Phượng, thương thế của muội cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, hay là chúng ta tìm một nơi để muội an tâm dưỡng thương cho tốt.
Thái Phượng tiên tử chan chứa tình cảm nhìn ông, lắc đầu nói:
- Nơi đây cũng tốt, có huynh bên mình muội cảm thấy đầy đủ lắm rồi. Trưa ngày hôm nay, những chuyện xảy ra khiến muội cảm thấy đau thương rất lớn, nhưng buổi chiều nhờ có huynh, lại khiến muội quên đi rất nhiều.
- Trong cuộc sống, vô số ái tình, một ngày hội tụ lại được, vạn ngày đi. Cả đời này, chỉ cần muội khoái lạc, cho dù cả trăm năm mới có thể gặp nhau vui cười trong chốc lát, đối với huynh cũng đã có giá trị rất nhiều rồi.
Thái Phượng tiên tử biến hẳn sắc mặt, đầy vẻ cảm động đáp lại:
- Thiên, tình của huynh, yêu của huynh khiến muội cả đời không cách nào đền bồi được. Tình yêu là hạnh phúc, tuy có những lúc khó khăn, nhưng nếu lúc nào đó không còn tình ái, đó hẳn là tàn khốc.
Âu Dương Vân Thiên nhẹ cười ôn nhu:
- Không cần như vậy, muội cần phải khoái lạc, mà không phải ưu thương. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau đi săn thú, sau đó cùng nhau thử mùi vị hoang dã, được chăng?
Lục Vân hừ nhỏ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Thần Bút Họa Hồn, Âm Dương Điên Tẩu, nghe ra còn không sai, nhưng chỉ bằng các ngươi sợ là còn thiếu khá nhiều.
Ngọc Địch Thanh Ca nhỏ giọng ngâm nga:
- Lục Vân, ngươi tưởng là có thể dùng vẻ lạnh nhạt để che dấu sự sợ hãi trong lòng được chăng? Nếu đúng như vậy, sớm muộn cũng phải đối mặt thôi, ngươi sao phải khổ vậy.
Lục Vân nghe vậy bật cười lớn, ngông cuồng nói:
- Sợ hãi? Ha ha ha … Các ngươi đã từng nghe thấy Lục Vân ta sợ hãi bao giờ chưa? Ngày đó ở Dịch viên tại Thiên Hồn lĩnh, ở Ma vực, ở Đan Hoa Sơn, rồi Chánh Đạo liên minh, lần nào ta cũng rơi vào nguy hiểm, nhưng ta đã sợ ai chưa? Hôm nay, ta nếu dám đến đây thì đã không sợ, và cả bốn người các ngươi cũng đến chịu chết thôi.
- Câm miệng, chết đến nơi còn ngông cuồng, hãy xem bọn ta hôm nay thu thập ngươi thế nào.
Giữa tiếng quát giận dữ, thân hình Nhất Trần tiên cô lóe lên chuyển động, cùng với Ngọc Địch Thanh Ca, Thần Bút Họa Hồn và Âm Dương Điên Tẩu chia ra bốn phía, chuẩn bị bắt đầu ra tay.
Lục Vân xem ra lạnh lùng, không một chút kinh hoàng, tàn khốc cất tiếng:
- Số mệnh sanh tử, đường đi âm dương. Đáng tiếc các ngươi lại bỏ mất vị trí tốt nhất, đưa cửa xuống địa ngục cho ta nắm lấy.
Còn đang nói toàn thân lóe lên ánh đỏ, Liệt Hỏa chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng dung hòa với hai khí âm dương dưới chân, khiến cho toàn thân chàng lửa phừng phực thành ngọn, ẩn dưới một đám lửa sáng tỏ.
- Lục Vân, hai khí âm dương ở đó hẳn nhiên có thể cho ngươi thêm vài phần khí thế, nhưng ngươi quên mất đây là Khôn Hòa điện, đại diện cho mặt đất, ẩn chứa khí địa cực, nó cuối cùng tất nhiên sẽ trói buộc lại ngươi.
Âm Dương Điên Tẩu nói ra lời này, tỏ rõ sự nghiên cứu sâu xa về thuật âm dương của ông.
Lục Vân đứng yên bất động, cười lạnh lùng nói:
- Chân đạp theo âm dương, tay nắm chắc càn khôn, cả trời đất bao la bát ngát, ta chính là thần.
Đối mặt với địch nhân, bẩm sinh Lục Vân đã cuồng ngạo, dù thế nào đi nữa, chàng đều đầy lòng tự tin, khiến người ta cảm thấy chàng không sợ cường quyền, không sợ sanh tử.
Thấy chàng như vậy, Nhất Trần tiên cô biết nói nhiều cũng vô dụng thôi, vì thế pháp quyết hai tay đang bắt chuyển hẳn, âm dương bát quái giữa đại điện theo sự khống chế của bà bắt đầu chuyển động ngược lại, hai khí âm dương vốn đang hướng đến Lục Vân lúc này lại nhanh chóng rút ra, ngay cả Liệt Hỏa chân khí trên người Lục Vân cũng bị nuốt mất, mọi thứ hệt như một dòng suối chảy rất xiết, đang ăn mòn dần sức sống của Lục Vân.
Tình huống này khiến cho Lục Vân hơi bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy nguy hiểm. Chàng thử thoát ra khỏi sức thôn tính đáng sợ này, nhưng hiệu quả tuy có lại không được rõ ràng. Trong lòng Lục Vân hiểu rõ, chàng lúc này đang bị âm dương bát quái trói buộc, tuy dùng thực lực bản thân có thể chống lại, hơn nữa chỉ trong một khoảng thời gian nhất định sẽ tìm được phương pháp hóa giải. Nhưng trước mắt lúc này, chàng hẳn phải chịu ảnh hưởng của nó, trước mặt lại có bốn cường địch, thật sự chính mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm khốn cùng.
Để ý đến vẻ mặt biến đổi của Lục Vân, Thần Bút Họa Hồn trước hết bắt lấy khe hở tâm linh của chàng, nhanh chóng múa ngọc bút, vừa tấn công vừa nói:
- Lục Vân tâm thần đã loạn, đây chính là lúc phát động cuộc chiến hủy diệt.
Nhất Trần tiên cô, Ngọc Địch Thanh Ca, Âm Dương Điên Tẩu nghe vậy liền ra tay, ba người ai nấy thi triển sở trường, thế công sắc bén hội tụ thành một, nhắm thẳng vào giữa đại điện.
Đối mặt nguy hiểm, Lục Vân vẻ mặt trầm xuống, ánh ma lóe lên trong mắt, công kích tinh thần vô cùng quỷ bí khiến người ta không cách nào phòng ngự được, phảng phất như sóng gầm giận dữ, lập tức đánh trúng đại não bốn người giữa lúc thế công đang đến gần Lục Vân. Việc này khiến cho tiến công liên hợp vốn như áo trời không khe hở, lại xuất hiện một khoảng trống rất lớn.
Thấy được điểm này, tay phải Lục Vân nhanh chóng múa lên, Như Ý Tâm Hồn kiếm theo sự khống chế của chàng phát ra "Tâm Kiếm Vô Ngân" vô cùng thần bí của Phật gia, ba mươi sáu làn kiếm lóe lên biến mất, hóa thành bốn luồng kiếm khí trí mệnh vô hình bắn ra bốn hướng.
Công kích của Lục Vân âm thầm lặng lẽ, khiến người ta khó mà đề phòng. Khi bốn người phát hiện được tình huống không ổn, một chiêu liên thủ dĩ nhiên uy lực giảm rất mạnh, khi đánh trúng được thân thể Lục Vân liền bị lưới sáng hộ thể của chàng dễ dàng hất bắn đi. Đồng thời, khi bốn người trúng chiêu công kích tinh thần, vào ngay sát na tâm thần lúng túng, một kiếm mơ hồ không tung tích đến thần quỷ khó dò đã xuất hiện ngay trước ngực bốn người.
Đối mặt với biến cố đột nhiên bất ngờ, Âm Dương Điên Tẩu kêu lên một tiếng quái dị, thân thể hơi hơi rung lên, người liền lùi lại ba thước né được một kiếm đó. Thần Bút Họa Hồn hơi chậm, tuy né được cho phần ngực, nhưng đầu vai đã xuất hiện một vết thương nhỏ máu, vẻ mặt hơi khó nhìn.
Nhất Trần tiên cô lần thứ hai gặp phải công kích như vậy, kết quả như cũ, trái tim đã từng bị trọng thương lại bị xuyên qua lần nữa, khiến cho vẻ mặt xinh đẹp của bà càng thêm trắng toát. Chỉ còn Ngọc Địch Thanh Ca vận khí hơi tốt, vào lúc cuối cùng đưa ngang thanh ngọc địch trước ngực, cả người liền bị hất bắn đi, trên ngọc địch lưu lại một vết kiếm.
Kết quả như vậy vượt khỏi ý nghĩ mọi người. Bốn đại cao thủ của Vân Chi Pháp giới không thể nào nghĩ được, lần đầu tiên liên thủ tấn công lại có kết quả như thế, thật khiến người ta lạnh cả lòng. Đưa mắt trao đổi, bốn người nhanh chóng quay lại chỗ cũ, khí mạch các người liên thông hợp nhất với nhau, ánh mắt ngưng thần chăm chú nhìn vào giữa.
Vẻ mặt Lục Vân lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn không có chút biến đổi nào sau khi thành công một chiêu, ngược lại mắt nhìn lên trên không, toàn thân bao quanh một vùng lửa khí miệt thị thiên hạ.
Lúc này, trong Khôn Hòa điện yên lặng như tờ. Bốn đại cao thủ Vân Chi Pháp giới và Lục Vân ở giữa không hề lên tiếng, cứ như vậy im im lặng lặng, mơ hồ chờ đợi.
Tiếp sau đó, cuộc chiến sanh tử lại tiếp tục triển khai. Lần này Lục Vân một mình đối địch bốn người, cơ thể lại chịu những trói buộc hạn chế nhất định, kết quả cuối cùng như thế nào đang chờ đợi chàng đây?
Trên một ngọn núi nhỏ, một hình bóng đứng yên bất động, đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Khi gió nhẹ phơn phớt, cuốn theo một ít bụi trần thổi qua chéo áo, cùng với tiếng thở dài nhè nhẹ.
- Sư huynh, thiên hạ rộng lớn, chúng ta nên đi nơi đâu?
Cách đó hai trượng, dưới một cội tùng, một bóng người ngồi điềm nhiên lên tiếng:
- Tùy theo duyên số, bản tính Phật vốn tự nhiên. Người xuất gia rồi không nhiễm bụi trần.
Quay lại, người đứng yên khá lâu nhìn lại hắn, giọng đầy thương cảm tiếp lời:
- Sư huynh, Bồ Đề học viện đã không còn nữa, sư phụ bỏ chúng ta mà đi, huynh thật sự bỏ qua chăng, một điểm cũng không hề nhớ đến được sao?
Té ra hắn chính là Giới Thiện của Bồ Đề học viện, ngồi dưới cội tùng chính là Bổn Nhất. Hai người bị Pháp Quả đại sư sai đi, trải qua mấy ngày đến được nơi này, nhất thời Giới Thiện xúc động trong lòng liền dừng lại không đi nữa, cứ mãi nhìn ra phương xa cả nửa ngày.
Bổn Nhất niệm nhỏ một tiếng Phật pháp, giọng hơi dao động đáp:
- Lục viện ứng kiếp chính là thiên ý, chúng ta cho dù không muốn cũng không được. Hôm nay khí tức sư phụ đã tan biến, hẳn đã gặp phải kiếp nạn. Chỉ còn lại hai chúng ta, phải đưa vai gánh vác trách nhiệm nặng nề chấn hưng Bồ Đề học viện. Vì thế chúng ta phải quên hết mọi chuyện, bỏ hết cừu hận, đem toàn bộ tâm tư thân thể dung nhập vào trong Phật pháp, từ trong đó tìm ra chân lý, chọn lựa địa điểm thích đáng để kiến lập lại một tu viện Phật gia.
Giới Thiện lắc đầu nói:
- Nếu không có gì trong tâm hẳn mọi thứ đều quá tự nhiên. Trong tâm có chút ý niệm, duyên trần chưa tan được. Sư huynh, Phật pháp của huynh tinh thâm, đủ để đảm đương trọng trách, còn đệ duyên trần chưa dứt, còn một đoạn duyên kiếp truyền đời. Bảo trọng, sư huynh, hy vọng huynh không phụ đi kỳ vọng của sư phụ, đệ đi đây.
Xoay người bỏ đi, bóng Giới Thiện có chút cứng rắn, còn mơ hồ mấy phần sầu đau.
Bổn Nhất thở dài nhè nhẹ, ngắm nhìn theo bóng người đi xa, nhỏ giọng nói:
- Giữa sanh và tử, cũng chỉ là một ý niệm. Sư đệ, bảo trọng nhe.
Đứng dậy, bất động trong giây lát, sau đó Bổn Nhất đi theo hướng ngược lại.
Rời khỏi sư huynh, Giới Thiện đi không chút mục đích giữa nơi hoang dã, trong lòng nặng nề. Thân là đệ tử kiệt xuất của Bồ Đề học viện, hắn cũng đã từng có tâm cao chí lớn, nghĩ đến một ngày có thể phổ độ chúng sanh, trở thành một cao tăng uy danh được người kính trọng, đem tấm lòng từ bi của Phật gia phát dương quang đại. Nhưng bây giờ, Bồ Đề học viện đã không còn, sư phụ mất đi, lục viên tan hoang, yêu ma hoành hành trên nhân gian, ý nguyện to lớn ngày đó lúc này đúng là đã mờ mịt không rõ, trong lòng thất vọng sâu sắc.
Hơi tự đau thương, Giới Thiện thở dài âu sầu nhè nhẹ, ánh mắt ngắm mãi về phía Đông Nam, nơi đó chính là nhà của hắn ở từ nhỏ đến lớn. Hôm nay, nơi đó đã không còn, hắn chỉ còn lại hối tiếc và ân hận, còn thêm bi thương và âu sầu đậm đà.
Lâu sau, Giới Thiên bỏ đi tâm tình mất mát, liếc nhìn bốn phía rồi phi thân lên không trung, đi xuyên qua biển mây. Hắn vượt gió bay lên cao đến tận chín tầng trời, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã vượt ngoài trăm dặm.
Có lẽ chuyển động rất nhanh khiến cho con người có được một loại cảm giác sung sướng khoái lạc, Giới Thiện vốn tâm tình không tốt, sau khi bay được giây lát đã tốt hơn rất nhiều. Vì thế, Giới Thiện điềm nhiên cười một tiếng, ý niệm tịch diệt của Phật gia xoay vần trong lòng, sự bình tĩnh ngày đó đã về lại với hắn.
Khi bay lượn, Giới Thiện quên hết mọi chuyện thế trần, một lòng một dạ chìm vào trong Phật pháp uyên bác vô cùng, cơ hồ đạt đến cảnh giới lục thức thông linh. Đây chính là cảnh giới vô cùng thượng thừa của Phật gia, không hề liên quan đến thời gian tu luyện, quan trọng nhất ở một chữ "ngộ" (hiểu ra), một khi tiến vào trong cảnh giới này rồi liền phảng phất như thông tuệ vô cùng, ý niệm trong lòng vừa chuyển động liền có thể biết hết mọi chuyện xung quanh.
Lúc này, Giới Thiện chính đang ở vùng biên của cảnh giới này, tuy còn thiếu một chút, nhưng linh thức cảm ứng đối với xung quanh đã nhạy bén hơn gấp nhiều lần, khiến hắn trong lúc vô tình phát hiện được một luồng khí tức cổ quái. Nói luồng khí tức đó cổ quái, chính vì nó khi ẩn khi hiện, lúc thì êm ái bình hòa, lúc thì âm trầm tà ác, khiến người ta rất khó phân biệt được.
Khí tức này truyền từ mặt đất đến, khi Giới Thiện thật sự lưu ý liền đột nhiên mất đi. Điều này khiến cho Giới Thiện thất kinh, lập tức tỉnh lại từ trong tịch diệt. Dừng lại, Giới Thiện nhìn xuống dưới chân, thấy một dải núi non nhấp nhô, luồng khí tức cổ quái đó truyền từ một sơn cốc.
Suy nghĩ giây lát, Giới Thiện tự nói: "Nếu đã gặp, chính là có duyên. Duyên lành hay nghiệp chướng, đều không thể tránh được." Nói rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.
Đưa mắt nhìn vùng xung quanh, ánh mắt Giới Thiện dừng lại ở một eo núi bụi cây chằng chịch. Ở đó, trên một vách đá màu xanh tro đầy những bụi cây, cách mặt đất ước chừng ba trượng, có một nơi rất rậm rạp, mơ hồ truyền lại mấy phần cổ quái.
Giới Thiện nhìn nơi đó, lòng biết phía sau bụi cây là một cửa động, nhưng trong động ẩn chứa gì đây? Yêu ma quỷ quái, hay là dã thú linh dị, hoặc là không có gì cả chăng? Truyện Sắc Hiệp -
Còn đang suy nghĩ, một âm thanh cổ quái nhẹ vang truyền ra từ trong động. Giới Thiện nghe vậy trong lòng chấn động, lập tức phi thân bay lên, chớp mắt đã đến trước vách đá. Lúc này, Giới Thiện đang muốn tiến vào, nhưng đột nhiên một luồng kình phong bắn ra, hất hắn đang không phòng bị bắn đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Âu Dương Vân Thiên nhìn ra xa xa, vẻ mặt có chút mất mát nói:- Huynh hận, bởi vì ông ta đã khiến một đời huynh đau khổ. Đồng thời, huynh cũng không hận ông ta, bởi vì không có ông ta, hẳn không gặp được muội, cũng không hiểu được, ái tình vốn là như thế.
Thái Phượng tiên tử ngắm nhìn khuôn mặt của ông, từ từ đưa bàn tay phải, vừa nhè nhàng vuốt ve, vừa thỏ thẻ nói:
- Thật ra muội cũng giống hệt như huynh, cũng vừa hận vừa cảm tạ ông trời, chỉ có điều giữa hận và cảm kích, hận lại tương đối nhiều hơn. Muội nghĩ, Thiên Kiếm Khách huynh ấy cũng giống vậy, hệt như chúng ta mà thôi.
- Không cần phải nói tốt cho hắn ta, quên hết những điều không vui đi, để chúng ta ở cùng với nhau, chỉ lưu lại thật nhiều những ký ức tốt đẹp.
Thái Phượng tiên tử cười cười, hệt như một cô gái nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ lại mang mấy phần cười cười thuần hậu.
- Thiên, thật ra ở cùng với huynh, tâm tình muội an lành. Không nói là khoái lạc, nhưng ít ra không cần phải tỏ ra mặt như vậy, cố gắng phải che giấu cảm thụ bên trong lòng của mình.
Âu Dương Vân Thiên than thở:
- Đó là huynh khác với hắn, chỉ có điều muội lại cho hắn nhiều cơ hội, mà lại cự tuyệt không cho huynh cơ hội.
Thái Phượng tiên tử khuôn mặt cười gượng, cánh tay đưa lên miệng, nhè nhẹ ngăn lời ông ấy, nhẹ giọng nói:
- Thiên, muội biết đời này muội đã không đúng với huynh, nhưng muội hy vọng hy vọng huynh sẽ không trách huynh ấy, muốn trách hãy trách muội. Muội nói lời này không phải là thiên vị cho huynh ấy, đổi lại trước mặt huynh ấy, muội cũng nói như vậy thôi. Bây giờ, Chánh Đạo liên minh đã hủy rồi, trên nhân gian đạo giảm ma tăng, bá tính sẽ rất nhanh đối diện với hạo kiếp, muội lúc này sao có thể vì tình riêng mà bỏ qua thiên hạ được?
Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt nặng nề, từ từ rời khỏi bàn tay ngà ngọc của bà, thất vọng hỏi:
- Chánh Đạo liên minh đã bị hủy rồi, một cá nhân muội có thể làm thế nào được đây? Lẽ nào muội cho rằng chỉ cần trả giá liền nhất định sẽ có thành quả chăng? Nếu muội chết rồi, kiếp nạn to lớn vẫn vậy không mất đi, muội sẽ không thấy đáng tiếc sao? Hay muội một lòng muốn chết, muốn dùng cách này để trốn tránh tình cảm, trốn tránh huynh và hắn.
Thái Phượng tiên tử ánh mắt hơi đổi, ngần ngừ lên tiếng:
- Thiên, nói thật muội cũng đã nghĩ đến việc dùng cái chết để bỏ đi tất cả. Chỉ có điều muội biết, làm như vậy sẽ khiến cho hai huynh tất nhiên đau khổ, thậm chí hai huynh sẽ vì chuyện này mà ra tay tàn bạo với nhau. Bây giờ, điều muội nghĩ không phải là cái chết, mà chính là bỏ đi tình cảm cá nhân để liều mạng cho Chánh Đạo của nhân gian. Bởi vì muội hoang mang bất lực, chuyện tình cảm khiến cho muội khó mà quyết được, nên muội chỉ có thể tạm thời bỏ qua, hy vọng dùng thêm thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, sau đó mới phúc đáp cho hợp ý với cả hai huynh.
Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười khổ, tự nói:
- Phúc đáp hợp ý? Thật nếu có phúc đáp được như vậy, giữa chúng ta cũng đã không dây dưa vài trăm năm vẫn không được kết quả gì.
Thái Phượng tiên tử trong lòng rất đau, nhưng bà không thể nào nói, bà chỉ có thể đau thương gật đầu, nhẹ giọng đáp lại:
- Dĩ vãng không có, bởi vì chúng ta ai cũng trân trọng lẫn nhau. Sau này không như vậy, bởi vì nhân gian phải đương đầu với kiếp nạn to lớn.
Âu Dương Vân Thiên cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của bà, không khỏi thương cảm nói:
- Phượng, muội biết rồi, nếu như thời gian có thể dừng lại, hãy để huynh ôm muội, như vậy cuộc đời này không còn điều hối hận gì.
Thái Phượng tiên tử vẻ mặt hơi ửng, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vài phần kiều diễm, có chút xấu hổ lên tiếng:
- Thiên, có một số câu nói khiến chúng ta để mãi trong lòng, vĩnh viễn giữ chặt, thế không phải tốt hơn chăng?
Âu Dương Vân Thiên gật đầu nói:
- Đúng là tốt, nhưng đó là giấc mộng một đời của huynh, nếu như vĩnh viễn để ở trong lòng, thì sẽ vĩnh viễn không cách nào thực hiện, hối tiếc luôn theo huynh đi mãi đến tận cuối cùng.
- Thiên, huynh thật sự muốn thực hiện mộng trong lòng huynh chăng?
Âu Dương Vân Thiên trầm giọng nói:
- Tự nhiên muốn, chỉ có điều huynh biết rất khó khăn.
Nói rồi, Âu Dương Vân Thiên dường như phát hiện ra điều gì, có chút kích động nhìn lại Thái Phượng tiên tử, vội vàng hỏi:
- Phượng, muội tình nguyện cho huynh cơ hội phải không?
Thái Phượng tiên tử hai môi mấp máy, yếu ớt nói:
- Đời này đúng như huynh đã nói, toàn cho huynh ấy cơ hội, lại tuyệt đối cự tuyệt huynh, điều này đối với huynh đúng là không công bằng. Bây giờ nếu huynh có một ước mơ, bất kể thế nào muội cũng sẽ cho huynh một cơ hội ngay cả là sai lầm đi nữa, bởi vì huynh cũng muốn như vậy. Nhưng muội có một yêu cầu, hy vọng huynh đồng ý với muội.
Âu Dương Vân Thiên có chút kích động, không khỏi gật đầu nói:
- Muội nói đi, yêu cầu nào của muội huynh đều đáp ứng hết.
Thái Phượng tiên tử nhìn ông đầy phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Thiên, chúng ta cùng nhau đánh cá một lần, nếu như trong ba người chúng ta Kiếm Thu chết trước, đó cũng xem như ông trời chọn lựa giúp chúng ta, muội sẽ theo huynh đi xa. Nếu như muội chết trước, huynh cũng không nên buồn quá. Nếu như chúng ta đều không chết đi, sau khi trường kiếp nạn qua đi, muội sẽ cho huynh một kết quả chính xác.
Âu Dương Vân Thiên nghe vậy trầm ngâm, một lúc sau mới nói:
- Điều này huynh đáp ứng với muội, chỉ có điều muốn hỏi một chút, nếu như trong ba người huynh lại chết trước, muội sẽ như thế nào đây?
Thái Phượng tiên tử chần chừ một hồi, nhỏ giọng nói:
- Nếu như vậy, đợi sau khi muội đã hoàn tất mọi việc, sau đó sẽ giữ phần mộ huynh đến trọn đời.
Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười. hơi cảm động nói;
- Được câu nói này của muội, dù chết cũng không chút hối hận.
Thái Phượng tiên tử né tránh ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói:
- Như vậy chúng ta đã quyết định rồi, bây giờ huynh hãy trị thương cho muội trước đi.
Âu Dương Vân Thiên hơi không ngừng được, nhẹ than:
- Thật ra huynh luôn nghĩ cho mình, tuy muội chưa bao giờ đề cập đến.
Thái Phượng tiên tử không nói, vấn đề này bà đã biết đáp án, nhưng bà cũng hiểu rõ không nhất thiết phải nói ra.
Âu Dương Vân Thiên hiểu được tâm tư của bà, nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể của bà, miệng thầm thì nói:
- Chuyện tốt đẹp rồi cũng lướt qua, khiến cho người ta mê say không bỏ đi được, lại cũng không thể không bỏ được.
Giai nhân trong lòng, mùi hương ôn nhu mê man, một khi đã bỏ ra hẳn sẽ mất đi. Đối với người tình thâm vô cùng như Âu Dương Vân Thiên tự nhiên không chút tình nguyện.
Nhắm mắt bất động, Thái Phượng tiên tử hiểu có những lời không nên nói nhiều, vì thế chọn cách im lặng là tốt nhất. Âu Dương Vân Thiên thấy vậy cũng không nói thêm, ngồi xếp bằng trước mặt bà, từ trong hai lòng bàn tay phát ra một tầng ánh kim nhờ nhờ, chia ra xông vào hai huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và Thiên Trung trước ngực để trị thương cho bà.
Lúc này đây, pháp quyết Âu Dương Vân Thiên thi triển hoàn toàn không phải là pháp quyết của Ma tông, mà là "Kim Cương pháp quyết" của Phật môn. Nguyên nhân chuyện này bởi vì Âu Dương Vân Thiên hiểu rõ tình huống của Thái Phượng tiên tử, biết thuộc tính dương cương của Phượng Hoàng pháp quyết không thể kết hợp với khí âm nhu của Ma tông.
Thái Phượng tiên tử bị thương rất nặng, tuy khi Âu Dương Vân Thiên cứu bà bỏ đi đã truyền vào chân nguyên to lớn để áp chế thương thế của bà, nhưng thật sự muốn trị hết thương thế của bà thì không thể trong một giờ một phút ngắn ngủi mà xong được. Vì thế sau hai giờ, Âu Dương Vân Thiên rút hai tay về, sắc mặt Thái Phượng tiên tử tuy hồng nhuận lại, xem ra đã không còn gì đáng ngại lắm, nhưng gần như chỉ mới phục hồi được năm tầng thực lực, thương thế còn lại cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, không thể trong vài ngày mà bình phục được.
Giọng nói bình thản, nghe không thấy chút bi thương, dường như bà đã hồi phục rồi.
Khuôn mặt Âu Dương Vân Thiên hiện nét cười, nhẹ nhàng đưa tay phải ra, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Thái Phượng tiên tử chần chừ một chút, từ từ đưa tay trái đặt vào trong tay ông.
- Nắm lấy cánh tay, cùng nhau du ngoạn!
Thanh âm Âu Dương Vân Thiên rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ có chút ưu sầu.
Vẻ mặt Thái Phượng tiên tử hơi buồn, nhè nhẹ cúi đầu, dường như đang né tránh điều gì. Âu Dương Vân Thiên vốn hiểu rõ tâm lý của bà, nắm tay như vậy, cùng nhau đến đầu bạc răng long, nhưng đã mấy trăm năm qua, lời này cứ mãi che dấu ở trong lòng, chưa từng nói ra cho đến hôm nay. Tình là gì, tình là lời đã đến trên môi lại không nói ra được, ẩn giấu mãi trong lòng mà lại khó chịu đựng.
Thở dài nhè nhẹ, Âu Dương Vân Thiên thôi không nhìn nữa, nhìn mãi về phía trước, nhẹ giọng thì thầm:
- Phượng, tâm tình muội đang rất nặng nề. Muội hãy quên hết đi, nắm tay cùng huynh đi khắp mọi nơi, muội hẳn sẽ thoải mái. Tuy muội chỉ để lại cho huynh những hồi ức, nhưng tốt đẹp lại hơn hẳn ưu thương, phải vậy không?
Thân thể Thái Phượng tiên tử hơi chấn động, ngửng đầy nhìn khuôn mặt của ông, vẻ hơi có chút sượng lại, nhưng rất nhanh lộ ra nét cười.
- Thiên, huynh nói rất đúng, từ giờ trở đi, để cho chúng ta ở cùng với nhau, vĩnh viễn cảm thấy khoái khoái lạc lạc.
Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, cảm nhận sự vui vẻ của bà, tâm tình Âu Dương Vân Thiên lập tức khoan khoái, nhẹ cười nói;
- Được, hãy để cho ký ức từ giờ phút này trở đi sẽ chỉ còn mô tả lại giấc mộng chúng ta bên nhau.
Kéo Thái Phượng tiên tử, hai người từ từ đi qua sơn cốc, từ từ đi theo gió nhẹ mơn mang, chìm đắm trong cảnh trí như mộng như tranh.
Buổi chiều chớp mắt đã qua đi, khi hoàng hôn xuống, Âu Dương Vân Thiên nhìn lại Thái Phượng tiên tử, thương cảm nói:
- Phượng, thương thế của muội cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, hay là chúng ta tìm một nơi để muội an tâm dưỡng thương cho tốt.
Thái Phượng tiên tử chan chứa tình cảm nhìn ông, lắc đầu nói:
- Nơi đây cũng tốt, có huynh bên mình muội cảm thấy đầy đủ lắm rồi. Trưa ngày hôm nay, những chuyện xảy ra khiến muội cảm thấy đau thương rất lớn, nhưng buổi chiều nhờ có huynh, lại khiến muội quên đi rất nhiều.
- Trong cuộc sống, vô số ái tình, một ngày hội tụ lại được, vạn ngày đi. Cả đời này, chỉ cần muội khoái lạc, cho dù cả trăm năm mới có thể gặp nhau vui cười trong chốc lát, đối với huynh cũng đã có giá trị rất nhiều rồi.
Thái Phượng tiên tử biến hẳn sắc mặt, đầy vẻ cảm động đáp lại:
- Thiên, tình của huynh, yêu của huynh khiến muội cả đời không cách nào đền bồi được. Tình yêu là hạnh phúc, tuy có những lúc khó khăn, nhưng nếu lúc nào đó không còn tình ái, đó hẳn là tàn khốc.
Âu Dương Vân Thiên nhẹ cười ôn nhu:
- Không cần như vậy, muội cần phải khoái lạc, mà không phải ưu thương. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau đi săn thú, sau đó cùng nhau thử mùi vị hoang dã, được chăng?