- Thiên, huynh quên rồi, trước đây chúng ta đã từng trải trận sinh tử, hôm nay lại khiến cho chúng ta ôn lại một lần cũng tốt.
Âu Dương Vân Thiên hiểu ý tứ của bà, gật đầu nói:
- Được, không kể sinh tử, cùng nhau tiến lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nói rồi khí thế toàn thân tăng hẳn, cả người rực rỡ sắc thái khác thường, thản nhiên đối mặt mọi thứ.
Giờ phút này, khi nguy hiểm đến gần, một câu của Thái Phượng tiên tử đã kích thích hào khí vạn trượng của Âu Dương Vân Thiên, khiến cho ông đối mặt với cường địch Ma vực mạnh mẽ nhất cũng không một chút sợ hãi.
Gió núi lúc này nổi lên, mang theo hàn khí, giống như đang mô tả chuyện gì. Hôm nay, Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử gặp phải cao thủ Ma vực, bọn họ chỉ hai người đối địch với nhiều cao thủ, cuối cùng có thất bại chết đi, hay sẽ may mắn trốn thoát? Là chết cùng với nhau, hay phân tán tứ phía? Đối với hai người nam nữ khổ ải vì tình, định mệnh bọn họ như thế nào đây?
Đưa mắt nhìn hai người trước mắt, Ma Ảo tôn chủ trong lòng có chút buồn bã. Chuyện cũ của hai người đã thành truyền thuyết trong tu chân giới, cho dù là tôn chủ ở Ma vực, cũng đã từng hối tiếc cho tình cảm của bọn họ.
Hôm nay gặp nhau ở nơi đây, nói thật Ma Ảo tôn chủ tuyệt đối không có ý làm bọn họ bị thương, nhưng Ma Thiên tôn chủ đã bị ma hóa, lời của Ma Thiên tôn chủ là mệnh lệnh, tự mình không thể không tuân theo.
Dừng chân lại, Ma Ảo tôn chủ trầm giọng nói:
- Âu Dương Vân Thiên, ngươi đều thuộc về Ma đạo, nếu như ngươi quay đầu chuyển ý, ta có thể thay ngươi nói lại với Ma vương.
Âu Dương Vân thiên lạnh lùng thản nhiên nói:
- Ma cũng có đạo, lại không tà ác. Ý tốt của tôn chủ ta xin tâm lĩnh, mời ra tay.
Ma Ảo tôn chủ nhè nhẹ thở dài, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, Ma cũng có đạo, tuyệt đối không tà ác. Chỉ có điều trong rất nhiều lần, thân chúng ta lại không thể do mình chủ động. Được, không nói điều đó nữa, ngươi cẩn thận đi, ta sẽ bắt đầu đây.
Từ đây vừa thốt ra, Ma Ảo tôn chủ thân hình biến hóa ngàn vạn, dùng tốc độ nhanh kinh người bố trí một bức tường sáng ảo ảnh bên ngoài thân thể Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử, vô số Ma Ảo tôn chủ từ bốn phương tám hướng trùng trùng xông đến, tình hình khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Đồng thời, Ma thần Chích Thiên và Ma thần Khiếu Phong cũng phát động tiến công, hai người thi triển pháp quyết Ma tông "Tâm Dục Vô Ngân", lại phối hợp với "Ảo Hóa Phân Thân chi thuật", né tránh Âu Dương Vân Thiên, mục tiêu hướng thẳng đến Thái Phượng tiên tử. Bọn họ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cố kỵ đến "Diệt Ma toa" trong tay của Âu Dương Vân Thiên, thứ nữa là nhìn thấy Thái Phượng tiên tử đang bị thương, hy vọng có thể hạ được bà trước.
Đối mặt với tiến công của Ma tôn và Ma thần, Âu Dương Vân Thiên vừa phát xuất sóng dò xét thăm dò thế công của địch nhân, vừa múa tay phải lên, "Diệt Ma toa" đó dưới sự khống chế của ông phát xuất trên hàng trăm ngàn làn sáng đen sẫm, giữa chúng lại có phù chú cổ quái, hình thành một lồng phòng ngự bảo hộ cho Thái Phượng tiên tử và chính mình.
Phía sau, Thái Phượng tiên tử khi cảm nhận được ma khí đến gần, toàn thân lửa đỏ phát ra, đang tính đánh tan công kích của Ma thần, đột nhiên nghe Âu Dương Vân Thiên truyền âm thốt lên:
- Phượng, không cần phải lỗ mãng, nhanh chóng thu lửa đỏ muội mới phát ra, uy lực Diệt Ma toa của ta rất mạnh, chính là vật báu trấn giáo của Thiên Ma giáo, không những có thể diệt được ma, cũng đồng thời có thể diệt được thần, muội ngàn vạn lần không được đụng vào.
Bên ngoài, Ma Ảo tôn chủ rõ ràng biết được lợi hại của Diệt Ma toa, tuy ảo hóa thành vô số thân ảnh, nhưng đều không tiếp cận đến gần, chỉ đem tinh thần dị lực phân bố rộng khắp, từ bốn phương tám hướng phát động tiến công. Hai vị Ma thần là trợ thủ đắc lực của Ma Ảo tôn chủ, đều xuất thân từ Ma Ảo giới, tự nhiên được Ma Ảo tôn chủ nhắc nhở, vì thế cũng chỉ là hư trương thanh thế, chỉ dùng tinh thần công kích đến. Vì thế, cuộc chiến này lại giống như một mình Âu Dương Vân Thiên địch với ba người.
Vòng công kích thứ nhất chỉ là hành động thăm dò mà thôi, hai bên nhìn như kịch liệt, nhưng mọi người đều chưa thi triển toàn lực, hơn nữa sở học ai nấy đều là Ma tông pháp quyết, vì thế tương hỗ tiêu tán, kết quả tuyệt đối không rõ ràng.
Chỉ có điều dù gì Âu Dương Vân Thiên cũng chỉ một mình, đối mặt với ba đối tuyệt mạnh như vậy, áp lực cũng đặc biệt trầm trọng, may nhờ có Diệt Ma toa phát huy được tác dụng khắc chế, thế mới chống cự được tiến công bên ngoài.
Giữa không trung, Ma Thiên tôn chủ có chút không vừa ý, hừ giận nói:
- Làm gì vậy, đây mà là đối địch sao, không phải khiến các ngươi đến so cao thấp với hắn, ai lại ra lệnh cho các ngươi hạ thủ còn lưu tình vậy.
Ma Ảo tôn chủ ánh mắt lạnh lại, trong lòng có chút giận dữ chấn động, nhưng miệng lại thốt lên:
- Ma vương đại nhân, Diệt Ma toa lại có tên Ma Thiên toa, đó là binh khí của Ma, có sức khắc chế với với cao thủ Ma vực, nếu không năm xưa bọn họ cũng không dễ gì tung hoành trên nhân gian. Ma vực hôm nay, trừ Ma Vương giáp của ngài có thể chống cự được, chúng tôi một khi bị nó đánh bị thương, liền có thể bị hồn bay phách tán, lẽ nào Ma vương lại muốn khiến chúng tôi đi chịu chết?
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất giận, bất quá trong lòng cũng hiểu được lời đó rất đúng, vì thế không vui thốt lên:
- Cho dù là như vậy, các ngươi cũng không thể công kích từ xa được sao? Mạnh nhất của Ma vực chính là công kích bằng tinh thần, với sức mạnh ba ngươi hợp lại, Âu Dương Vân Thiên cho dù tu vi không yếu, sao có thể kéo dài được lâu?
Ma Ảo tôn chủ đáp:
- Ma vương đại nhân yên tâm, vừa rồi chỉ mới là sơ chiến, chúng thuộc hạ chỉ muốn thử qua một lần hiệu quả phòng ngự của Diệt Ma toa. Bây giờ nếu đã hiểu biết nhất định, động thủ lần nữa tự nhiên không đơn giản như vậy.
Đồng thời, Âu Dương Vân Thiên cũng lợi dụng thời cơ nói với Thái Phượng tiên tử:
- Phượng, chút nữa muội phải cẩn thận, một khi nắm được cơ hội muội lập tức rời đi, huynh đi sau đoạn hậu.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:
- Không, nếu đi phải đi cùng nhau, muội quyết không muốn sống một mình cô độc.
- Lời này nếu được nói sớm vài trăm năm trước, chúng ta đã không phải như thế này rồi. Ồ … thôi, chấn chỉnh lại tinh thần, trước tiên ứng phó với quan ải khó khăn trước mắt rồi hãy nói.
Quay lại Ma Thiên tôn chủ, Ma Ảo tôn chủ liếc nhìn Âu Dương Vân Thiên, ánh mắt có chút phức tạp, nhẹ vẫy tay phát lệnh bắt đầu đợt tiến công thứ hai.
Lần này, đúng như Ma Ảo tôn chủ đã từng nói, công kích của ba đại cao thủ lập tức sắc bén hơn gấp bội, tần suất của tinh thần lực đã tăng từ mười vạn lần lên đến trên ba mươi vạn lần trong mỗi chớp mắt. Những tiếng rít lên chói tai, công kích bằng tinh thần vô hình hệt như những sóng điện của não, vút ra tung hoành đan xen, hình thành một vùng tập trung tinh thần dị lực rất nhiều, từng lúc phát sinh ra những vùng biến đổi khác biệt, chỉ vây chặt lấy Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử.
Cảm giác được áp lực đột ngột tăng lên, Âu Dương Vân Thiên quát giận một tiếng, ma khí toàn thân mở rộng hóa thành một luồng lửa khí kinh người, dùng tần suất rất cao bố trí mười tầng phòng ngự, phân bố trong phương viên vài trượng, chống lại công kích từ bên ngoài.
Đồng thời, Diệt Ma toa trong tay ông được chân nguyên thúc động, ánh đen tuyền ban đầu dần chuyển thành màu tím đỏ, từng luồng từng luồng phù chú ánh sáng cổ xưa phát ra từ Diệt Ma toa, lần lượt lấp lánh mấy màu khác nhau xanh, đỏ, tím, đen, xanh lam, xanh lục, phân ra chiếu từng phương vị nhất định, liên kết với nhau hình thành một hình khối lập phương to lớn bao quanh ông, sáu mặt có sáu màu sắc khác nhau, tựa như một hình khối có sáu mặt vách bằng ánh sáng, thôn tính hoặc phản xạ toàn bộ những công kích, không cho địch nhân chút cơ hội nào cả.
Nhìn vào hình lập phương sáu màu, Ma Ảo tôn chủ ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, quát lạnh:
- Sức mạnh phòng ngự của Diệt Ma toa không hề yếu ớt, nhưng chắc hẳn do Âu Dương Vân Thiên thúc động bằng chân nguyên. Bây giờ chúng ta kết nối khí tức thành một mảng, dùng ưu thế tiêu hao chân nguyên của hắn, đến lúc đó liền có thể không cần đánh cũng phá được.
Ma thần Chích Thiên, Ma thần Khiếu Phong nghe vậy gật đầu, ba người phân ra thành ba phía, ai nấy đều thúc đẩy ma khí trong thân đến cực hạn, nhanh chóng hình ba đám mây ma, lại nhanh chóng dãn ra, cuối cùng kết lại thành một mảng, khiến cho giữa chiến trường đen tối hẳn lại, chỉ có ánh sáng lấp lánh thỉnh thoảng lóe lên.
Phát hiện thấy ý đồ của địch nhân, Âu Dương Vân Thiên chấn động trong lòng, mơ hồ cảm thấy thê lương. Ông hiểu rất rõ, mình tuy có Diệt Ma toa, nhưng địch nhân quá sức mạnh mẽ, lại liên thủ với nhau, cho dù mình có khả năng chống đỡ vài trận, cuối cùng cũng khó mà chạy thoát được.
Đối với Ma vực cao thủ, Âu Dương Vân Thiên chịu áp lực rất nặng nề. Tuy pháp quyết của đối phương ông có hiểu được đại khái, phòng ngự hẳn có ưu thế nhất định, nhưng khi tấn công, pháp quyết của ông đối phương cũng hiểu rõ, khiến cho đối phương tương đối trở thành có lợi thế hơn.
Hơn nữa, ông còn có chút lo lắng, nếu như chỉ là một mình ông, có thể nhờ Diệt Ma toa để xông qua, cơ hội thành công hẳn không nhỏ. Nhưng Thái Phượng tiên tử ở đây, ông sao có thể một mình bỏ chạy.
Đang suy nghĩ, Âu Dương Vân Thiên toàn lực phòng thủ, về phía ông, chỉ cần còn sống thì nhất định không thể để cho người nữ yêu dấu trong lòng chịu bất cứ thương thế nào, ngay cả một chút nhỏ cũng không được.
Thái Phượng tiên tử nhìn khắp chung quanh, thấy tạm thời chưa có nguy hiểm, không khỏi quay lại nhìn ông, phát hiện vẻ mặt ông có chút trầm trọng. u oán thở dài, Thái Phượng tiên tử nhỏ giọng nói:
- Thiên, huynh có Diệt Ma toa trong tay, nếu đến cuối cùng không còn cách nào, thì nhớ phải sống cho thật tốt đấy.
Âu Dương Vân Thiên gầm lên một tiếng, giận dữ nói:
- Im đi, đừng nói lung tung, chỉ cần có huynh ở đây, muội nhất định sẽ sống tốt!
Thái Phượng tiên tử hiểu rõ ý tứ của ông, cười khổ sở, sau đó bỏ hết vẻ mất mát, kiên định nói:
- Được, chỉ cần có huynh ở đây, cho dù chết cũng có giá trị! Nỗ lực lên, chúng ta cùng nhau đánh cuộc với mệnh vận, xem thử ông trời có kết thúc hết mọi chuyện hay không.
Được sự cổ vũ của bà, Âu Dương Vân Thiên lập tức hào khí trỗi dậy, miệng cười lớn một tiếng, khí thế toàn thân đột nhiên gia tăng gấp bội, lập tức khiến cho áp lực giãn ra vài trượng.
Giữa không trung, mây đen rung chuyển kịch liệt dưới phản kháng của Âu Dương Vân Thiên, khí tức Diệt Ma toa lập tức mạnh hẳn khiến cho Ma tôn và Ma thần mất hết hồn vía, đang muốn tháo lui mà không dám, chỉ có thể cố gắng chống cự.
Diệt Ma toa là vật của Thiên Ma giáo, nhưng nó lại là binh khí đáng sợ ở Ma vực mà năm xưa Thiên Ma giáo chủ lấy được đem về, dùng để khắc chế những cao thủ Ma vực đến sinh sự. Vật này vô cùng quỷ dị, cũng tương tự như "Vạn Thú Ma châu", đều là vật có sát khí rất nặng, vì thế có thể diệt được ma.
Nhìn thấy cảnh này, Ma Thiên tôn chủ cau mày, hừ lạnh nói:
- Một lũ phế vật, ngay cả Âu Dương Vân Thiên cũng không thu thập được, sao có thể theo ta tranh bá thất giới được.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Ma vương đại nhân không cần nóng giận, Thiên Ma giáo chủ này tu vi rất mạnh, không dưới Thiên Kiếm Khách. Lúc này hắn lại có binh khí ma trong tay, chúng ta có chút cố kỵ, trong nhất thời chưa làm gì được hắn cũng là chuyện bình thường. Theo thuộc hạ thấy, hay là Ma vương đại nhân xuất thủ một chiêu, chỉ cần công phá được phòng ngự của hắn, đến lúc đó Thái Phượng tiên tử chính là điểm yếu trí mệnh của hắn, không cần phải đại nhân người ra tay, bọn thuộc hạ cũng dễ dàng khiến hắn thần phục.
Kết quả thu được thành công, người đó thân thể đang bị trọng thương, kinh mạch cơ hồ tàn phế đã thu được sức mạnh to lớn. Nhưng hắn cũng phải trả một giá rất nặng nề thảm hại. Lúc đó, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, dùng ngay sức mạnh mới thu được để trị thương cho ta, kết quả có thể khống chế được thương thế của ta, nhưng chất kịch độc trên người hắn cũng theo đó đi vào thân thể ta. Vì thế, hắn hơi do dự. Hắn biết thân thể ta không cách nào chịu nổi loại sức mạnh đó, tiếp tục trị thương chỉ càng lúc chìm càng sâu, cuối cùng hắn đành chịu thua.
Vẻ mặt Giới Thiện hơi biến đổi, giọng kinh hãi lên tiếng:
- Chất kịch độc có thể thúc đẩy tiềm năng cơ thể con người, điều này cũng đã xưa rồi, nhưng như thế cũng như uống nước biển giải khát, sao có thể dễ dàng thử như vậy.
Đan Thanh kiếm hiệp đau thương đáp:
- Ta cũng biết như vậy, nhưng đối với người này, không thử cũng sẽ chết, vì thế hắn không còn đường rút lui. Người này ngươi cũng đã thấy qua, chính là bóng đen trước đó, đang tiếc hắn còn trẻ quá ôi …
Giới Thiện lặng người, rất kinh ngạc nói:
- Đúng là hắn! Khó trách mãi vẫn không muốn nói, cũng không một chút động đậy. Nhưng người này nếu còn trẻ tuổi, hẳn vãn bối biết phải không?
Đan Thanh kiếm hiệp né tránh ánh mắt của hắn, yên lặng nhìn lên loài thực vật trên tường, u oán than thở:
- Ngươi tự nhiên là biết được, nhưng ta không muốn ngươi lại thêm phần ưu thương.
Giới Thiện cau mày muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của ông như vậy cũng không tiện mở miệng, đành lảng sang chuyện khác:
- Tiền bối, nếu người tạm thời không muốn nói, vãn bối cũng không tiện hỏi. Bây giờ người còn có chuyện gì muốn vãn bối làm chăng?
Đan Thanh kiếm hiệp từ từ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Nho viên đã hủy rồi, Tất Thiên nơi nào không rõ, chỉ còn một mình ta, còn có chuyện gì đáng giá nữa đây? Giới Thiện ngươi đi đi, ta cũng không muốn quay lại trần thế, ta tính ở tại nơi đây thôi.
Giới Thiện nghe vậy thất kinh, cất tiếng khuyên nhủ:
- Tiền bối, người không cần phải đau thương, cho dù như thế nào, chúng ta đều cần phải kiên cường. Hôm nay người tuy đã tỉnh lại, nhưng chất kịch độc trong người chỉ tạm thời được vãn bối áp chế, sợ dài lâu có thể phát tác lại. Trước mắt vãn bối cần phải rời khỏi nơi đây, tìm một người có tu vi cao thâm giúp người ép hết chất độc ra ngoài.
Đan Thanh kiếm hiệp trầm giọng đáp:
- Hảo ý của ngươi ta biết rõ, nhưng ta ở đây tuyệt đối không phải vì muốn chết, mà ta chỉ muốn nghĩ ra biện pháp dùng công phu khắc chế kịch độc, sau đó mới rời khỏi nơi đây đi tìm vị cố nhân đó, giải trừ độc tố trong người hắn, giúp hắn quay về như xưa.
- Cho dù là như vậy, người cũng không nhất thiết không được rời đi.
Có chút bướng bỉnh, Giới Thiện tiếp tục khuyên nhủ.
Đan Thanh kiếm hiệp lắc đầu nói:
- Chất kịch độc vốn ở nơi này, muốn tìm được cách phá giả thì phải từ nơi đây mà thôi, vì thế ta hẳn phải ở lại. Được rồi, đa tạ ngươi hôm nay ra tay giúp đỡ, ngươi đi đi, ta cần bắt đầu nghiên cứu rồi.
Nói rồi nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong hồ nước, không để ý đến hắn nữa.
Giới Thiện không chịu thua, mấy lần khuyên ông nữa, Đan Thanh kiếm hiệp đều thản nhiên không nói, vì thế hắn chỉ còn cách bỏ đi.
Rời khỏi động núi, Giới Thiện quay mình nhìn lại một lúc, miệng thở dài nhè nhẹ, sau đó mới thúc động pháp quyết vút lên tầng mây. Đan Thanh kiếm hiệp ở lại khiến hắn hơi cảm thấy bất lực, đồng thời hắn cũng rất hiếu kỳ, Đan Thanh kiếm hiệp nói là một cố nhân, nếu như mình có thể biết, thế thì là ai đây?
Trong lúc suy nghĩ, Giới Thiện đã bay được vài dặm. Hắn thấy nghĩ không ra kết quả, đúng lúc không còn muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, trên mặt đất đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh không cách nào chống lại được, kéo hắn rơi từ trên tầng mây xuống.
Nguy hiểm đến, lòng Giới Thiện chấn động, sau đó đột nhiên tỉnh lại, vừa nhanh chóng điều động chân nguyên cơ thể tổ chức phòng ngự, vừa phát ra sóng thăm dò để tìm hiểu nguyên nhân. Những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt. Khi Giới Thiện phát hiện luồng sức mạnh này chính do người ta phát ra, lòng lập tức trở nên trầm trọng. Chính mình đang bay trong mây lại có thể bị người kéo xuống mạnh mẽ, luồng sức mạnh kinh nhân này của người nào đây, không thể tưởng tượng được.
Một tiếng ầm vang lên, Giới Thiện rơi sầm xuống mặt đất, bốn phía cát bụi tung bay, khiến cho hắn nhất thời không nhìn rõ được tình huống. May mà phòng ngự kịp thời, Giới Thiện hoàn toàn không chút thương tích, chỉ bị chấn động nhẹ nhàng, nhanh chóng đứng dậy được, đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một vùng hoang dã bình thường, vốn xanh mượt cỏ cây, lúc này trống trơn, trong phương viên vài dặm đất cát chìm xuống, không hề có một chút cỏ cây.
Hơi kinh ngạc, Giới Thiện nhanh chóng ngửng đầu nhìn lên không trung, phát hiện ngoài ba trượng bên trái có một người toàn thân lửa đỏ, tướng mạo nhìn không rõ dưới ánh lửa, chỉ có thể mơ hồ cảm giác tuổi không nhỏ. Cách người này năm trượng còn có một người toàn thân trắng như tuyết, quanh cơ thể bao phủ băng tuyết, càng nhìn không rõ được dung mạo.
Trừ những người này ra, ở vị trí thành hình tam giác với hai người này còn có một người toàn thân xanh lục thẫm, tay phải nắm một trường kiếm toàn thân lấp lánh ánh đen sẫm và ánh xanh lục sẫm, khiến cho người ta cảm thấy tà ác âm trầm.
Ba người giữa không trung dường như đang đối kháng, còn cách đó không xa là một thiếu nữ quần xanh lục đang mỉm cười đứng nhìn. Khi ánh mắt Giới Thiện nhìn đến người này, thiếu nữ đó liền mỉm cười, hai mắt hút hồn lại phát ra ánh lạnh lùng thê lương.
Giới Thiện thất kinh, vội vàng ngưng nhìn, còn nhanh chóng lùi lại vài trượng, đứng xa xa nhìn lại. Hắn không hề cất tiếng hỏi ai đã kéo mình từ tầng mây xuống, bởi vì hắn phát hiện những người nơi đây, không ai hắn có khả năng đối phó được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Giữa trường, tình hình yên tĩnh lúc này đã bị người phá tan. Chỉ thấy người toàn thân lửa đó mở miệng nói:
- Giang Nam tài tử, ngươi không đầu không đuôi kéo một hòa thượng từ trên mây xuống, lẽ nào để chuẩn bị siêu độ cho chính ngươi.
Hình bóng xanh lục sẫm cười lạnh đáp:
- Hồng Vân lão tổ, ta chuẩn bị cho ngươi và Mạc Bắc Thiên Tinh khách thôi. Nếu các ngươi còn lần khân nữa, hôm nay chúng ta hôm nay giải quyết hết mọi chuyện.
Té ra ba người này chính là Giang Nam tài tử, Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, còn bên kia, thiếu nữ đó tự nhiên cũng chính là Ngưng Hương rồi.
Giới Thiện hơi kinh ngạc, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách hắn đều thấy lạ lẫm, nhưng Giang Nam tài tử hắn biết, càng hiểu rõ kiếm người đó cầm trong tay chính là Phệ Tâm kiếm năm xưa Bồ Đề học viện đã phong ấn, Giang Nam tài tử cũng tính là hung thủ phá hủy Bồ Đề học viện.
Nghĩ đến việc gặp người này nơi đây, Giới Thiện hơi phẫn nộ, rất muốn xông lên tìm hắn báo cừu. Nhưng trong lòng Giới Thiện hiểu rõ, tu vi đối phương rất mạnh mẽ, so với mình còn vượt trên mấy đẳng cấp, mình có xông lên bất quá cũng chỉ chịu chết mà thôi. Vì thế, Giới Thiện cố đè nén phẫn nộ trong lòng, tuyệt đối không tính chuyện bỏ đi, mà chọn cách lạnh lùng bàng quan nhìn xem mọi việc.
- Kết thúc thì kết thúc, bổn lão tổ còn sợ ngươi không làm được. Nếu như ngày đó ngươi đã dám giết chết môn hạ của ta, hẳn cũng nghĩ đến có ngày hôm nay rồi.
Hồng Vân lão tổ giận dữ nhìn Giang Nam tài tử, giọng lợi hại quát lên.
Cách đó vài trượng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách lạnh nhạt nói:
- Lão tổ không cần nói nhiều với hắn, Giang Nam tài tử âm hiểm xảo trá, ai dám đảm bảo hắn sẽ không lợi dụng cơ hội bỏ chạy. Để cẩn thận, chúng ta cần phải đánh nhanh rút gọn, lần này tuyệt đối không để cho hắn lại chạy thoát được.
Giang Nam tài tử hừ lạnh nói:
- Bỏ chạy? Thật là nực cười. Trước đây ta còn nghĩ vài phần đến sự quen biết nhau, không muốn làm loạn với các ngươi. Hôm nay ngươi đã nói lời vô tình như vậy, ta cũng không muốn lưu tình nữa, hôm nay ta sẽ tiễn các ngươi về tây phương. Xem chiêu đây.
Tay phải múa lên, Phệ Tâm kiếm đưa lên, khí giới sắc bén đầy âm tà nhanh chóng chấn động, cùng với tiếng ngân chói tai, khiến cho đầy trời bóng kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh màu xanh lục sẫm.
Hồng Vân lão tổ rống lên một tiếng giận dữ, toàn thân lửa đỏ bay lên, chớp mắt đã phân bố trong phương viên chục trược, hình thành một vùng biển lửa. Thêm nữa, những ngọn lủa bập bùng giống như có sinh mệnh, theo sự khống chế của Hồng Vân lão tổ, không ngừng nhấp nhô tăng giảm, khiến cho trong cả khu vực hình thành vô số luồng lửa đỏ tạo nên một dải ánh sáng, có sức tấn công như một thanh kiếm bén, lại có một dạng gió nhẹ trói buộc chặt chẽ. Vừa cương vừa nhu tiến lên, vừa tấn công lại vừa phòng thủ kiên cố.
Lúc này, Mạc Bắc Thiên Tinh khách cũng phát động tiến công. Chỉ thấy toàn thân lão bắn ra những làn băng, ngàn vạn làn băng trùm cả trời đất, bao phủ khắp phạm vi phương viên vài dặm. Đồng thời, hai tay Mạc Bắc Thiên Tinh khách bắt quyết, khí băng lạnh từ trong người theo hai tay hùng dũng phát ra, đến trước ngực liền tụ lại thành một quả cầu lấp lánh ánh sáng trắng huyền diệu, đang nhanh chóng hút lấy nước trong không khí, khiến cho nó trở thành băng đen, dần dần ngưng kết cả không gian trong vùng phụ cận.
Ba đại cao thủ đồng thời tiến công, ba luồng chân nguyên có tính chất khác nhau đang giao nhau giữa không trung. Lửa đỏ, băng đen, kiếm khí của Phệ Tâm kiếm, cả ba va chạm kịch liệt, không những bộc phát ra âm thanh rung trời cùng hào quang chói mắt, còn tạo ra cuồng phong hủy diệt, sức mạnh đáng sợ của nó hình thành một dòng xoáy không gian, điên cuồng nuốt lấy không khí xung quanh.
Giữa không trung, biển lửa chói mắt biến mất, ngàn vạn mảnh băng hóa thành sương tuyết, kiếm khí sắc bén vặn vẹo vỡ tan, chỉ còn lại ba bóng người lấp lánh ánh sáng, đang chống cự lại dòng xoáy đó.
Xa xa, Giới Thiện khi nhìn thấy Mạc Bắc Thiên Tinh khách vừa mới phát động đã phát hiện không ổn, vì thế né tránh từ sớm nên không bị cuốn vào trong. Ngưng Hương thì giữ cự ly xa xa, cũng không nằm trong phạm vi đó. Còn về giao chiến kịch liệt, hai người đều có suy nghĩ riêng. Giới Thiện hy vọng Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách thắng, Ngưng Hương lại hy vọng bọn họ sẽ thua. Nhưng dù kết quả là cả hai bên đều thua, không ai đạt được chút thắng thế.
Khi dòng xoáy bị ba người chống lại đã biến mất, ba bên giao chiến ai nấy tự lùi lại, vẻ mặt hơi trầm trọng. Sự mạnh mẽ của Giang Nam tài tử chính từ Phệ Tâm kiếm, mà tu vi của Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách vốn cao hơn Giang Nam tài tử rất nhiều. Hôm nay hai người lại liên thủ tiến công, hai bên có thể nói là thế quân bình, vì thế mới có kết quả hai bên đều bị thua thiệt.
Ý thức bắt chặt lấy Gian Nam tài tử, Hồng Vân lão tổ quát lên:
- Phệ Tâm kiếm bất quá cũng như vậy thôi, hôm nay nếu để ngươi còn sống sót, bổn lão tổ lập tức về núi, từ nay không hề quay vào trung thổ nữa.
Giang Nam tài tử vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, hiểm ác nói:
- Còn muốn quay về, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi. Hôm nay nếu không giải quyết được hai ngươi, ta cũng bỏ hết. Từ lúc gặp nhau đến giờ, ta và các ngươi đã giao thủ vài lần, mỗi lần đều không kết thúc được. Hôm nay chúng ta toàn lực chiến đấu, xem thủ ai chết ai sống cuối cùng đây.
Nói rồi khí thế toàn thân bộc phát gấp bội, cả phương viên vài dặm ngập đầy khí tà ác âm lạnh, khiến cho người ở trong đó có cảm giác khó chịu đựng.
Phát hiện thời điểm quan trọng đã đến, Mạc Bắc Thiên Tinh khách quát lớn một tiếng, nhắc nhở:
- Lão tổ cẩn thận, trận chiến cuối cùng, sống chết tồn vong, chúng ta cùng nhau hủy diệt địch nhân tà ác này thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thái Phượng tiên tử bình tĩnh cười nói:
- Thiên, huynh quên rồi, trước đây chúng ta đã từng trải trận sinh tử, hôm nay lại khiến cho chúng ta ôn lại một lần cũng tốt.
Âu Dương Vân Thiên hiểu ý tứ của bà, gật đầu nói:
- Được, không kể sinh tử, cùng nhau tiến lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nói rồi khí thế toàn thân tăng hẳn, cả người rực rỡ sắc thái khác thường, thản nhiên đối mặt mọi thứ.
Giờ phút này, khi nguy hiểm đến gần, một câu của Thái Phượng tiên tử đã kích thích hào khí vạn trượng của Âu Dương Vân Thiên, khiến cho ông đối mặt với cường địch Ma vực mạnh mẽ nhất cũng không một chút sợ hãi.
Gió núi lúc này nổi lên, mang theo hàn khí, giống như đang mô tả chuyện gì. Hôm nay, Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử gặp phải cao thủ Ma vực, bọn họ chỉ hai người đối địch với nhiều cao thủ, cuối cùng có thất bại chết đi, hay sẽ may mắn trốn thoát? Là chết cùng với nhau, hay phân tán tứ phía? Đối với hai người nam nữ khổ ải vì tình, định mệnh bọn họ như thế nào đây?
Đưa mắt nhìn hai người trước mắt, Ma Ảo tôn chủ trong lòng có chút buồn bã. Chuyện cũ của hai người đã thành truyền thuyết trong tu chân giới, cho dù là tôn chủ ở Ma vực, cũng đã từng hối tiếc cho tình cảm của bọn họ.
Hôm nay gặp nhau ở nơi đây, nói thật Ma Ảo tôn chủ tuyệt đối không có ý làm bọn họ bị thương, nhưng Ma Thiên tôn chủ đã bị ma hóa, lời của Ma Thiên tôn chủ là mệnh lệnh, tự mình không thể không tuân theo.
Dừng chân lại, Ma Ảo tôn chủ trầm giọng nói:
- Âu Dương Vân Thiên, ngươi đều thuộc về Ma đạo, nếu như ngươi quay đầu chuyển ý, ta có thể thay ngươi nói lại với Ma vương.
Âu Dương Vân thiên lạnh lùng thản nhiên nói:
- Ma cũng có đạo, lại không tà ác. Ý tốt của tôn chủ ta xin tâm lĩnh, mời ra tay.
Ma Ảo tôn chủ nhè nhẹ thở dài, gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, Ma cũng có đạo, tuyệt đối không tà ác. Chỉ có điều trong rất nhiều lần, thân chúng ta lại không thể do mình chủ động. Được, không nói điều đó nữa, ngươi cẩn thận đi, ta sẽ bắt đầu đây.
Từ đây vừa thốt ra, Ma Ảo tôn chủ thân hình biến hóa ngàn vạn, dùng tốc độ nhanh kinh người bố trí một bức tường sáng ảo ảnh bên ngoài thân thể Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử, vô số Ma Ảo tôn chủ từ bốn phương tám hướng trùng trùng xông đến, tình hình khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Đồng thời, Ma thần Chích Thiên và Ma thần Khiếu Phong cũng phát động tiến công, hai người thi triển pháp quyết Ma tông "Tâm Dục Vô Ngân", lại phối hợp với "Ảo Hóa Phân Thân chi thuật", né tránh Âu Dương Vân Thiên, mục tiêu hướng thẳng đến Thái Phượng tiên tử. Bọn họ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cố kỵ đến "Diệt Ma toa" trong tay của Âu Dương Vân Thiên, thứ nữa là nhìn thấy Thái Phượng tiên tử đang bị thương, hy vọng có thể hạ được bà trước.
Đối mặt với tiến công của Ma tôn và Ma thần, Âu Dương Vân Thiên vừa phát xuất sóng dò xét thăm dò thế công của địch nhân, vừa múa tay phải lên, "Diệt Ma toa" đó dưới sự khống chế của ông phát xuất trên hàng trăm ngàn làn sáng đen sẫm, giữa chúng lại có phù chú cổ quái, hình thành một lồng phòng ngự bảo hộ cho Thái Phượng tiên tử và chính mình.
Phía sau, Thái Phượng tiên tử khi cảm nhận được ma khí đến gần, toàn thân lửa đỏ phát ra, đang tính đánh tan công kích của Ma thần, đột nhiên nghe Âu Dương Vân Thiên truyền âm thốt lên:
- Phượng, không cần phải lỗ mãng, nhanh chóng thu lửa đỏ muội mới phát ra, uy lực Diệt Ma toa của ta rất mạnh, chính là vật báu trấn giáo của Thiên Ma giáo, không những có thể diệt được ma, cũng đồng thời có thể diệt được thần, muội ngàn vạn lần không được đụng vào.
Bên ngoài, Ma Ảo tôn chủ rõ ràng biết được lợi hại của Diệt Ma toa, tuy ảo hóa thành vô số thân ảnh, nhưng đều không tiếp cận đến gần, chỉ đem tinh thần dị lực phân bố rộng khắp, từ bốn phương tám hướng phát động tiến công. Hai vị Ma thần là trợ thủ đắc lực của Ma Ảo tôn chủ, đều xuất thân từ Ma Ảo giới, tự nhiên được Ma Ảo tôn chủ nhắc nhở, vì thế cũng chỉ là hư trương thanh thế, chỉ dùng tinh thần công kích đến. Vì thế, cuộc chiến này lại giống như một mình Âu Dương Vân Thiên địch với ba người.
Vòng công kích thứ nhất chỉ là hành động thăm dò mà thôi, hai bên nhìn như kịch liệt, nhưng mọi người đều chưa thi triển toàn lực, hơn nữa sở học ai nấy đều là Ma tông pháp quyết, vì thế tương hỗ tiêu tán, kết quả tuyệt đối không rõ ràng.
Chỉ có điều dù gì Âu Dương Vân Thiên cũng chỉ một mình, đối mặt với ba đối tuyệt mạnh như vậy, áp lực cũng đặc biệt trầm trọng, may nhờ có Diệt Ma toa phát huy được tác dụng khắc chế, thế mới chống cự được tiến công bên ngoài.
Giữa không trung, Ma Thiên tôn chủ có chút không vừa ý, hừ giận nói:
- Làm gì vậy, đây mà là đối địch sao, không phải khiến các ngươi đến so cao thấp với hắn, ai lại ra lệnh cho các ngươi hạ thủ còn lưu tình vậy.
Ma Ảo tôn chủ ánh mắt lạnh lại, trong lòng có chút giận dữ chấn động, nhưng miệng lại thốt lên:
- Ma vương đại nhân, Diệt Ma toa lại có tên Ma Thiên toa, đó là binh khí của Ma, có sức khắc chế với với cao thủ Ma vực, nếu không năm xưa bọn họ cũng không dễ gì tung hoành trên nhân gian. Ma vực hôm nay, trừ Ma Vương giáp của ngài có thể chống cự được, chúng tôi một khi bị nó đánh bị thương, liền có thể bị hồn bay phách tán, lẽ nào Ma vương lại muốn khiến chúng tôi đi chịu chết?
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất giận, bất quá trong lòng cũng hiểu được lời đó rất đúng, vì thế không vui thốt lên:
- Cho dù là như vậy, các ngươi cũng không thể công kích từ xa được sao? Mạnh nhất của Ma vực chính là công kích bằng tinh thần, với sức mạnh ba ngươi hợp lại, Âu Dương Vân Thiên cho dù tu vi không yếu, sao có thể kéo dài được lâu?
Ma Ảo tôn chủ đáp:
- Ma vương đại nhân yên tâm, vừa rồi chỉ mới là sơ chiến, chúng thuộc hạ chỉ muốn thử qua một lần hiệu quả phòng ngự của Diệt Ma toa. Bây giờ nếu đã hiểu biết nhất định, động thủ lần nữa tự nhiên không đơn giản như vậy.
Đồng thời, Âu Dương Vân Thiên cũng lợi dụng thời cơ nói với Thái Phượng tiên tử:
- Phượng, chút nữa muội phải cẩn thận, một khi nắm được cơ hội muội lập tức rời đi, huynh đi sau đoạn hậu.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:
- Không, nếu đi phải đi cùng nhau, muội quyết không muốn sống một mình cô độc.
- Lời này nếu được nói sớm vài trăm năm trước, chúng ta đã không phải như thế này rồi. Ồ … thôi, chấn chỉnh lại tinh thần, trước tiên ứng phó với quan ải khó khăn trước mắt rồi hãy nói.
Quay lại Ma Thiên tôn chủ, Ma Ảo tôn chủ liếc nhìn Âu Dương Vân Thiên, ánh mắt có chút phức tạp, nhẹ vẫy tay phát lệnh bắt đầu đợt tiến công thứ hai.
Lần này, đúng như Ma Ảo tôn chủ đã từng nói, công kích của ba đại cao thủ lập tức sắc bén hơn gấp bội, tần suất của tinh thần lực đã tăng từ mười vạn lần lên đến trên ba mươi vạn lần trong mỗi chớp mắt. Những tiếng rít lên chói tai, công kích bằng tinh thần vô hình hệt như những sóng điện của não, vút ra tung hoành đan xen, hình thành một vùng tập trung tinh thần dị lực rất nhiều, từng lúc phát sinh ra những vùng biến đổi khác biệt, chỉ vây chặt lấy Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử.
Cảm giác được áp lực đột ngột tăng lên, Âu Dương Vân Thiên quát giận một tiếng, ma khí toàn thân mở rộng hóa thành một luồng lửa khí kinh người, dùng tần suất rất cao bố trí mười tầng phòng ngự, phân bố trong phương viên vài trượng, chống lại công kích từ bên ngoài.
Đồng thời, Diệt Ma toa trong tay ông được chân nguyên thúc động, ánh đen tuyền ban đầu dần chuyển thành màu tím đỏ, từng luồng từng luồng phù chú ánh sáng cổ xưa phát ra từ Diệt Ma toa, lần lượt lấp lánh mấy màu khác nhau xanh, đỏ, tím, đen, xanh lam, xanh lục, phân ra chiếu từng phương vị nhất định, liên kết với nhau hình thành một hình khối lập phương to lớn bao quanh ông, sáu mặt có sáu màu sắc khác nhau, tựa như một hình khối có sáu mặt vách bằng ánh sáng, thôn tính hoặc phản xạ toàn bộ những công kích, không cho địch nhân chút cơ hội nào cả.
Nhìn vào hình lập phương sáu màu, Ma Ảo tôn chủ ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, quát lạnh:
- Sức mạnh phòng ngự của Diệt Ma toa không hề yếu ớt, nhưng chắc hẳn do Âu Dương Vân Thiên thúc động bằng chân nguyên. Bây giờ chúng ta kết nối khí tức thành một mảng, dùng ưu thế tiêu hao chân nguyên của hắn, đến lúc đó liền có thể không cần đánh cũng phá được.
Ma thần Chích Thiên, Ma thần Khiếu Phong nghe vậy gật đầu, ba người phân ra thành ba phía, ai nấy đều thúc đẩy ma khí trong thân đến cực hạn, nhanh chóng hình ba đám mây ma, lại nhanh chóng dãn ra, cuối cùng kết lại thành một mảng, khiến cho giữa chiến trường đen tối hẳn lại, chỉ có ánh sáng lấp lánh thỉnh thoảng lóe lên.
Phát hiện thấy ý đồ của địch nhân, Âu Dương Vân Thiên chấn động trong lòng, mơ hồ cảm thấy thê lương. Ông hiểu rất rõ, mình tuy có Diệt Ma toa, nhưng địch nhân quá sức mạnh mẽ, lại liên thủ với nhau, cho dù mình có khả năng chống đỡ vài trận, cuối cùng cũng khó mà chạy thoát được.
Đối với Ma vực cao thủ, Âu Dương Vân Thiên chịu áp lực rất nặng nề. Tuy pháp quyết của đối phương ông có hiểu được đại khái, phòng ngự hẳn có ưu thế nhất định, nhưng khi tấn công, pháp quyết của ông đối phương cũng hiểu rõ, khiến cho đối phương tương đối trở thành có lợi thế hơn.
Hơn nữa, ông còn có chút lo lắng, nếu như chỉ là một mình ông, có thể nhờ Diệt Ma toa để xông qua, cơ hội thành công hẳn không nhỏ. Nhưng Thái Phượng tiên tử ở đây, ông sao có thể một mình bỏ chạy.
Đang suy nghĩ, Âu Dương Vân Thiên toàn lực phòng thủ, về phía ông, chỉ cần còn sống thì nhất định không thể để cho người nữ yêu dấu trong lòng chịu bất cứ thương thế nào, ngay cả một chút nhỏ cũng không được.
Thái Phượng tiên tử nhìn khắp chung quanh, thấy tạm thời chưa có nguy hiểm, không khỏi quay lại nhìn ông, phát hiện vẻ mặt ông có chút trầm trọng. u oán thở dài, Thái Phượng tiên tử nhỏ giọng nói:
- Thiên, huynh có Diệt Ma toa trong tay, nếu đến cuối cùng không còn cách nào, thì nhớ phải sống cho thật tốt đấy.
Âu Dương Vân Thiên gầm lên một tiếng, giận dữ nói:
- Im đi, đừng nói lung tung, chỉ cần có huynh ở đây, muội nhất định sẽ sống tốt!
Thái Phượng tiên tử hiểu rõ ý tứ của ông, cười khổ sở, sau đó bỏ hết vẻ mất mát, kiên định nói:
- Được, chỉ cần có huynh ở đây, cho dù chết cũng có giá trị! Nỗ lực lên, chúng ta cùng nhau đánh cuộc với mệnh vận, xem thử ông trời có kết thúc hết mọi chuyện hay không.
Được sự cổ vũ của bà, Âu Dương Vân Thiên lập tức hào khí trỗi dậy, miệng cười lớn một tiếng, khí thế toàn thân đột nhiên gia tăng gấp bội, lập tức khiến cho áp lực giãn ra vài trượng.
Giữa không trung, mây đen rung chuyển kịch liệt dưới phản kháng của Âu Dương Vân Thiên, khí tức Diệt Ma toa lập tức mạnh hẳn khiến cho Ma tôn và Ma thần mất hết hồn vía, đang muốn tháo lui mà không dám, chỉ có thể cố gắng chống cự.
Diệt Ma toa là vật của Thiên Ma giáo, nhưng nó lại là binh khí đáng sợ ở Ma vực mà năm xưa Thiên Ma giáo chủ lấy được đem về, dùng để khắc chế những cao thủ Ma vực đến sinh sự. Vật này vô cùng quỷ dị, cũng tương tự như "Vạn Thú Ma châu", đều là vật có sát khí rất nặng, vì thế có thể diệt được ma.
Nhìn thấy cảnh này, Ma Thiên tôn chủ cau mày, hừ lạnh nói:
- Một lũ phế vật, ngay cả Âu Dương Vân Thiên cũng không thu thập được, sao có thể theo ta tranh bá thất giới được.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Ma vương đại nhân không cần nóng giận, Thiên Ma giáo chủ này tu vi rất mạnh, không dưới Thiên Kiếm Khách. Lúc này hắn lại có binh khí ma trong tay, chúng ta có chút cố kỵ, trong nhất thời chưa làm gì được hắn cũng là chuyện bình thường. Theo thuộc hạ thấy, hay là Ma vương đại nhân xuất thủ một chiêu, chỉ cần công phá được phòng ngự của hắn, đến lúc đó Thái Phượng tiên tử chính là điểm yếu trí mệnh của hắn, không cần phải đại nhân người ra tay, bọn thuộc hạ cũng dễ dàng khiến hắn thần phục.