Bởi vì uy lực càng lớn, phản lực cũng tăng theo tương ứng. Do đó, nếu không cẩn thận thì cả thể xác linh hồn đều bị hủy diệt. Vì vậy, giờ phút này, tâm tình của Mạc Bắc Thiên Tinh khách có trầm trọng cũng là điều dễ hiểu.
Băng tuyết bốn phía ngưng tụ trên đầu, Mạc Bắc Thiên Tinh khách giơ tay phải lên cao, khí băng lạnh quanh thân và băng tuyết bên ngoài cơ thể giao nhau rồi dung hợp hóa thành một luồng ánh sáng như tuyết trắng tụ lại trên tay phải lão. Như thế, bàn tay lão lập tức trở nên trắng như tuyết mà trong suốt, một luồng ánh sáng trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay, hình thành một luồng đao ánh sáng hữu hình. Luồng đao có sự lạnh lẽo của tinh chất băng hàn khi Mạc Bắc Thiên Tinh khách rống lên giận dữ đột nhiên đánh xuống Giang Nam tài tử.
Ngọn lửa của Hồng Vân lão tổ, băng đao của Mạc Bắc Thiên Tinh khách, không có vẻ tân kỳ nhưng lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ hoàn toàn vượt quá tưởng tượng. Từ xa, Ngưng Hương chăm chú theo dõi tình huống giao chiến, phát hiện ngay khi hai chiêu phản kích phát ra, ánh Phệ Tâm kiếm của Giang Nam tài tử đã đến sát thân, lực tà sát đoạt hồn chiếm phách kỳ tuyệt đã xâm nhập vào hai người.
Cũng đúng vào thời khắc đó, ngọn lửa của Hồng Vân lão tổ gặp phải ánh Phệ Tâm kiếm chí âm chí tà khiến nó ảm đạm đi khá nhiều nhưng cũng không bị tổn hao, ấn thẳng vào ngực của Giang Nam tài tử.
Bên kia, băng đao của Mạc Bắc Thiên Tinh khách quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những chém nát Liệt Hỏa Huyền Băng đại trận, cũng phá hủy được kiếm chí độc của Giang Nam tài tử, dư kình còn hung hăng đánh thẳng vào người địch nhân.
Giữa không trung, sấm sét rung trời vang tận mây xanh, Liệt Hỏa Huyền Băng đại trận cũng vỡ vụn thành những làn sáng tán loạn. Sương mù bao phủ bốn phía, bụi đất bay lên cuồn cuộn. Dòng xoáy kia vốn có hấp lực hút được Giới Thiện đưa vào tuyệt địa, nhưng ba đại cao thủ ở trung tâm giao nhau một chiêu làm cho dòng xoáy lập tức bị xé rách, đồng thời cũng phóng ra ngoài khí lưu đáng sợ giống như lưỡi dao sắc bén với tốc độ của đạn bay có thể gây nên trọng thương.
Biến cố bất ngờ cho Giới Thiện một tia hy vọng. Mặc dù bị trọng thương, nhưng ít ra vẫn còn sống thì tốt hơn so với phải chết. Vì thế, hắn cười cười nhưng ẩn chứa vài phần tang thương cũng như hạnh phúc, khi đáp xuống đất liền cố gắng quay đầu nhìn vào giữa cuộc chiến, theo dõi kết quả cuối cùng.
Sương mù bị cuồng phong làm cho phiêu tán, nhờ đó mọi chuyện bắt đầu có thể nhìn thấy rõ ràng. Giới Thiện thấy rõ thân thể Hồng Vân lão tổ khẽ run, giữa ngực cắm một thanh trường kiếm, chính là Phệ Tâm kiếm vốn trong tay Giang Nam tài tử. Đối diện với lão cách khoảng bảy trượng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách quỵ nửa người trên đất, mồ hôi lạnh chảy đầy trên khuôn mặt tái nhợt, quần áo nát vụn, có một tầng hàn băng bạc bạc, còn ánh máu bên trong chói mắt.
Tình huống hai người không thể xem nhẹ, đặc biệt là Hồng Vân lão tổ kia, bị Phệ Tâm kiếm đâm xuyên qua trái tim, luồng khí tà độc kia xâm nhập vào mà chân nguyên thân thể lão đã hao hết nên căn bản không thể chống đỡ được, tánh mạng đang yên lặng trôi qua. Tình huống của Mạc Bắc Thiên Tinh khách có vẻ tốt hơn, nhưng lão cũng chịu phản lực của Băng Diễm đao nên cực kỳ khó khăn.
Lại nhìn Giang Nam tài tử, giờ phút này lão cũng không ổn, đang nằm yên lặng ở ngoài mười trượng, vùng ngực có khói xanh phun ra, Hỏa Thần phù chí dương chí cường của Hồng Vân lão tổ cơ hồ hủy diệt được lão. Lúc này, lão đang nằm giữa lằn ranh sống chết.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của bất kỳ người nào.
Ở xa xa, đôi mi thanh tú của Ngưng Hương nhíu nhẹ, tựa hồ đang lo lắng cái gì, sắc mặt âm lạnh không chừng. Một hồi lâu, Ngưng Hương khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt lộ ra một nụ cười, ánh mắt chan chứa tình cảm bay đến vị trí trung tâm ba người.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn ba người, lạnh nhạt nói:
- Trận chiến thật tuyệt vời, thế gian hiếm có.Đáng tiếc có một chút không trọn vẹn, có lẽ đây là nhân duyên. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ân oán dây dưa giữa các ngươi để ta giúp cho việc chấm dứt.
Nói dứt lời liền chậm rãi bay xuống, khóe miệng có nét cười thâm hiểm.
Nhìn nụ cười như hoa kia của Ngưng Hương, Mạc Bắc Thiên Tinh khách ánh mắt lạnh lùng, hạ giọng quát:
- Ngươi tưởng ngươi chiếm được tiện nghi chăng? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị phản lại à?
Ngưng Hương chớp mắt, khẽ cười nói:
- Từ phương bắc tới nên cũng khá tỉnh táo, nhưng với tình huống của ngươi bây giờ, ngươi nghĩ ngươi còn có thể uy hiếp được ta chút nào sao? Ngươi hãy xem Hồng Vân lão tổ, Phệ Tâm kiếm đã xuyên qua ngực, ngươi tưởng hắn còn có thể sống được chăng? Hắn chết rồi chỉ còn lại ngươi, không chết thì còn con đường nào khác chăng?
Mạc Bắc Thiên Tinh khách liếc nhìn Hồng Vân lão tổ, sắc mặt mặc dù vẫn giữ vẻ trầm mặc nhưng ánh mắt dĩ nhiên đã ảm đạm. Sự thật bao giờ cũng thắng hùng biện, mặc cho hai người trước kia dương danh bốn bể như thế nào nhưng hôm nay đã đến nước này, không thể không thừa nhận lời của Ngưng Hương.
Nghĩ đến điều này, Mạc Bắc Thiên Tinh khách lướt mắt quan sát hai phía, trước tiên dừng ỏ trên người Giang Nam tài tử, lập tức quét mắt qua Giới Thiện dừng lại một chút, cuối cùng quay trở lại nhìn thẳng vào mặt Ngưng Hương, giọng lạnh lùng nói:
- "Tối độc phụ nhân tâm", đúng là cổ ngữ danh ngôn. Trước mặt ngươi, ta nhiều lời cũng vô ích, muốn giết ta thì ngươi cứ thử động thủ đi.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, đợi nàng ta đi đến.
Ngưng Hương lạnh lùng cười, thân thể đang hạ xuống đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách, âm lạnh nói:
- Ngươi rất là trầm tĩnh, lại biết che dấu tâm tư. Bất quá ta cũng không ngốc, muốn giết ngươi hoàn toàn không cần phải mạo hiểm.
Vừa nói chuyện vừa đi về Hồng Vân lão tổ.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách thấy thế, hơi trào phúng nói:
- Té ra ta còn lợi hại thật, ngay cả thân thể trọng thương cũng còn có thể làm cho địch nhân sợ mà không dám đến gần, thật sự là đáng vui mừng a!
Ngưng Hương không chút để ý, đi đến bên người Hồng Vân lão tổ, ánh mắt dừng lại ở Phệ Tâm kiếm, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười khó nén. Lát sau, nụ cười biến mất, Ngưng Hương giơ tay phải từ từ nắm lấy Phệ Tâm kiếm.
Đúng lúc đó, thân thể Ngưng Hương run lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng sợ, cả người đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt âm lạnh nhìn Phệ Tâm kiếm.
Binh khí chí độc không bình thường, một khi nhận chủ lại sẽ không dễ dàng bị người khác xâm chiếm. Ngưng Hương tùy tiện ra tay, nên bị phản ứng rất mạnh. Nhưng Ngưng Hương cũng là người âm độc, đã cố tình muốn rút Phệ Tâm kiếm ra, tự nhiên sẽ không bởi vì điểm này mà chịu đầu hàng.
Trầm ngâm trong giây lát, Ngưng Hương ra tay lần thứ hai, nhưng lần này lòng bàn tay phải của nàng hiện ra một luồng ánh sáng màu đen, nhẹ nhàng bao trùm trên chuôi kiếm. Như thế, Ngưng Hương không còn bị khí của Phệ Tâm Kiếm đả thương nữa, rất dễ dàng rút Phệ Tâm kiếm ra. Nguồn truyện:
Lập tức, Hồng Vân lão tổ vốn còn chút hơi tàn liền hồn phi phách tán, thân thể khi Phệ Tâm kiếm rút ra liền tan thành bụi.
Nhìn thấy Ngưng Hương cầm độc kiếm trong tay, ánh mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách có chút tang thương, nhưng trên mặt lại đầy vẻ châm chọc.
- Té ra đây mới là mục đích của ngươi, thật là rất cao minh. Nhưng ngươi đã giết lão tổ, rồi giết ta, có phải là cũng sẽ giết Giang Nam tài tử không?
Ngưng Hương khẽ cười nói:
- Ngươi sử dụng thuật ly gián như vậy liệu có còn nhẹ nhàng quá chăng? Ngay từ đầu chúng ta đã là đối lập, ngươi có tin thân thủ của ta đủ để hủy diệt đồng bọn có thực lực kinh người của ngươi như thế chăng?
Mạc Bắc Thiên Tinh khách hừ giọng nói:
- Thế sự khó liệu, Giang Nam tài tử chính là truyền nhân của Phệ Tâm kiếm, hắn nếu không phải là người tâm tàn độc ra tay lợi hại há có thể có được Phệ Tâm kiếm, rồi sao có thể được chọn lựa như thế? Một người như vậy, chắc chắn thực lực kinh người. Nhưng hắn càng lợi hại, uy hiếp đối với ngươi từ nay về sau lại càng lớn. Bởi vì đến một ngày nào đó, ngươi không thể khống chế nổi hắn. Đến lúc đó, ngươi chắc chắn sẽ hiểu nuôi ong tay áo là như thế nào.
Ánh mắt Ngưng Hương khẽ biến đổi, miệng nói:
- Không thể ngờ được ngươi bình thường không thích nói nhiều, bây giờ lại có thể nói chuyện có lý có tình như vậy, thật sự là không thể xét đoán con người qua vẻ bề ngoài. Nhưng mặc kệ ngươi nói cái gì, vận mệnh ngươi hôm nay sẽ không thể thay đổi. Bây giờ đã hóa kiếp lão kia rồi, ta cũng tiễn đưa ngươi đi một đoạn, tránh ngươi đuổi không kịp Hồng Vân lão tổ.
Hai mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách híp lại, trầm giọng nói:
- Ngươi đợi không được nữa vì sợ đêm dài lắm mộng còn không nghĩ đến biến cố bất ngờ chăng?
Ngưng Hương hơi tức giận, quát lạnh:
- Có gì thì ngươi cứ đi mà hỏi Diêm Vương ấy.
Dứt lời ánh xanh chớp động, Phệ Tâm Kiếm cùng với một luồng khí âm tà bay ra chém liền, bụi đất cuồn cuộn tung bay đầy trời, muốn đưa Mạc Bắc Thiên Tinh khách vào chỗ chết.
Thấy vậy, Mạc Bắc Thiên Tinh khách gào lên một tiếng, đúng vào thời điểm nguy hiểm tiến đến, thân thể vẫn đang bất động đột nhiên biến ảo hàng ngàn, hàng vạn làm kẻ khác không thể tưởng được thực lực, lại sử dụng vạn ảo thuật hướng về chín từng trời, chín cõi địa, chín phương, chín châu khuếch tán.
Cử động này vốn nằm trong dự đoán của Ngưng Hương, nhưng điều nàng không ngờ chính là Mạc Bắc Thiên Tinh khách lại có được thực lực đến như thế. Nên lúc nàng phát hiện ra, cố gắng cứu vãn thì không kịp nữa rồi.
Vì thế, Ngưng Hương hét lên một tiếng giận dữ, chỉ trong nháy mắt thân thể đã chuyển động phân chia thành chín phân bố trong phương viên mười trượng. Chín bóng người đồng thời phát động công kích. Lúc này, bóng kiếm đầy trời cùng với khí chí tà chí sát, sử dụng tốc độ nhanh nhất, phương thức dày đặc nhất liên tục tấn công bốn phía.
Công kích tán loạn thì uy lực tự nhiên không tập trung đủ, nhưng Ngưng Hương giờ phút này cũng không có biện pháp chỉ còn cách đánh cuộc một keo. Nàng hiểu rất rõ đây chỉ là bằng vận khí, mọi chuyện phó mặc cho thiên mệnh, thành bại còn phải trông vào số mệnh của Mạc Bắc Thiên Tinh khách.
Đúng ngay vào sát na phát sinh mọi chuyện, Giới Thiện đang nằm trọng thương trên mặt đất cảm nhận được khí âm tà xâm nhập, ánh kiếm dày đặc có khí tử vong đang đến gần.
Lúc này, Giới Thiện kinh hãi trong lòng, tuân theo phản ứng của bản năng, ánh vàng toàn thân lưu chuyển, ánh phật yếu ớt, mỏng manh cố tạo thành một tầng kết giới để chống đỡ khí Phệ Tâm kiếm xâm nhập.
Cách đó vài trượng, Giang Nam tài tử cũng gặp phải tình hình giống như vậy, nhưng giữa lão và Giới Thiện có chỗ không giống nhau. Mặc dù lão không có sức phòng ngự, nhưng khí Phệ Tâm kiếm đối với lão lại có lợi, bởi vì lão dù sao cũng là truyền nhân của Phệ Tâm kiếm, nên có liên hệ vô hình với Phệ Tâm kiếm.
Kiếm dày đặc rít lên như có sét đánh, phập phồng thay đổi trên không gian khu vực. Lúc ảo ảnh xuất hiện đầy trời, kiếm khí hóa thành mây bay, Giới Thiện nằm trên mặt đất rên rỉ một tiếng, bị dòng khí lưu mạnh mẽ thổi bay mấy trượng, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Giữa không trung, Ngưng Hương giận dữ đằng đằng, ánh mắt nhìn về phía tây bắc, một thân ảnh nhàn nhạt đang biến mất giữa biển mây ở đó. Một chiêu cuối cùng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách dựa vào may mắn thoát đi. Chuyện này làm cho nàng ta không thể chấp nhận được.
Tình cảnh của Giang Nam tài tử có phần tốt hơn Giới Thiện, thân thể hoàn toàn không bị khí Phệ Tâm Kiếm bắn bay, mà ngược lại còn hấp thu được không ít khí Phệ Tâm kiếm, trên khuôn mặt xám như tro tàn từ từ hiện lên một chút sinh khí.
Kinh dị nhìn nàng rời đi, Quy Vô đạo trưởng ngớ ngẩn lên tiếng:
- Sao minh chủ lại khiến chúng ta làm như thế vậy, điều này, điều này…
Đồ Thiên lắc đầu thở dài, ánh mắt bất lực nhìn Quy Vô đạo trưởng, sau đó bỏ ra bên ngoài điện. Mọi người thấy vậy cười lớn, vừa đi ra, vừa nhìn ông kỳ quái, tựa hồ không ngờ vừa rồi Quy Vô đạo trưởng bị trêu chọc.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong Phục Long Cốc, Trần Ngọc Loan giao mọi việc cho Quy Vô đạo trưởng, sau đó trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, dẫn Tư Đồ Thần Phong, Phần Thiên, và Bách Linh rời đi.
Lần này, bọn họ chủ yếu nhắm vào cao thủ Quỷ vực và Ma vực đang ở nhân gian, mục tiêu đầu tiên là Vô Gian Quỷ Sát, bởi vì liên minh đã nắm vững hành tung của hắn. Còn những địch nhân khác, Trần Ngọc Loan dự định triệt phá từng người một, từng bước nhổ sạch thế lực Quỷ vực và Ma vực đến tận gốc rễ.
Đưa tiễn Trần Ngọc Loan bốn người đi rồi, Quy Vô đạo trưởng nhìn về phía chân trời, giọng cảm xúc:
- Cuộc chiến đấu thật sự đã bắt đầu, sau này liên minh sẽ gặp nhiều ít phong ba đây?
Phật Thánh Đạo Tiên đáp:
- Không có phong ba, họa kiếp đến thế nào? Nếu đã có họa kiếp, tất phải có phong ba. Đừng suy nghĩ quá nhiều, sinh và tử bất quá chỉ là trong chớp mắt, duyên đến duyên đi chỉ trong một nụ cười mà thôi.
Nói xong quay người, bước chân bỏ đi, lưu lại một người đang ngắm nhìn bầu trời.
Trừ Ma liên minh đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, trong đại điện, Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên không nói câu nào với nhau, thần sắc thoáng lộ vẻ cô đơn lặng lẽ.
Lúc này, bên ngoài điện một đệ tử liên minh vội vã tiến vào, cung kính nói với hai người:
- Hồi bẩm đại minh chủ, bên ngoài điện có một hòa thượng, tự xưng là môn hạ của Bồ Đề học viện, muốn cầu kiến minh chủ.
Quy Vô đạo trưởng giật mình, vừa phân phó đệ tử dẫn người ấy vào, vừa nhỏ giọng tự nói với mình: "Bồ Đề học viện còn ai đây? Bổn Nhất hay Giới Thiện?"
Khiếu Thiên mỉm cười nói:
- Thấy mặt sẽ biết thôi, hà tất hỏi chi nhiều?
Quy Vô đạo trưởng lặng đi, sau đó mỉm cười bối rối, ánh mắt nhìn sang cánh cửa đại điện.
Lúc này, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt Quy Vô đạo trưởng, ông vừa thấy người đến là Giới Thiện, thần sắc hơi lộ chút ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, miệng nở nụ cười đứng lên chào đón.
Sau lời khách sáo, cả hai cùng ngồi xuống, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng hỏi:
- Nhìn thần sắc đại sư xám như tro, tựa hồ thân thụ trọng thương, không biết có chuyện gì khẩn yếu không?
Không hỏi thẳng vào mục đích đến đây của đối phương, thay vào đó lại quan tâm tình trạng thương thế đối phương, Quy Vô đạo trưởng đã biểu hiện sự đại lượng.
Thấy vậy, ánh mắt Giới Thiện lộ vẻ kính trọng, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ đạo trưởng quan tâm, bần tăng còn chịu đựng được. Lần này bần tăng mạo muội đến đây, kỳ thật là chuyện muốn tìm Dịch viên Càn Nguyên sư thúc, mong đạo trưởng có thể thỉnh mấy vị ta mặt, Giới Thiện xin cảm tạ trước.
Quy Vô đạo trưởng hơi bất ngờ, bất quá không hỏi thêm, vừa nhờ Khiếu Thiên đi mời người, vừa khách khí nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Cùng là người tu đạo, Đại sư không phải là người ngoài, trước tiên hãy nghỉ ngơi đã, họ sẽ đến nhanh chóng thôi.
Giới Thiện nhè nhẹ gật đầu, rồi lập tức nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân Phật quang hơi ánh lên.
Quy Vô đạo trưởng lưu ý đến tình trạng của hắn, nhíu mày nói:
- Đại sư thương thế không nhẹ, hơn nữa tựa hồ bị đả thương bởi khí tà ác nào đó, không biết có phải không.
Giới Thiện mở mắt ra, hạ giọng đáp:
- Đạo trưởng đừng vội, đợi Càn Nguyên sư thúc của Dịch viên đến, bần tăng xin nói rõ mọi sự phát sinh trên thân mình.
Thấy hắn không muốn nói ra, Quy Vô đạo trưởng cũng không ép, im lặng chờ đợi cùng hắn. Rất nhanh, Khiếu Thiên mang Dịch viên Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương tiến vào, theo sau là Phật Thánh Đạo Tiên.
Khi thấy Giới Thiện, Càn Nguyên chân nhân bước nhanh tới phía trước, quan tâm hỏi han:
- Con bị thương khá nặng, chuyện gì đã xảy ra?
Giới Thiện nở nụ cười khổ sở, giọng thất vọn:
- Không sao, con bị Phệ Tâm kiếm đả thương, vì vậy mà thành ra như vậy.
- Phệ Tâm kiếm! Đại sư đã gặp Giang Nam tài tử sao?
Giật mình hô lớn một tiếng, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng hỏi.
Giới Thiện gật đầu, thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, bần tăng đã gặp phải Giang Nam tài tử, cũng chứng kiến vài chuyện. Lần này đến, chủ yếu là có vài điều muốn nói với Càn Nguyên sư thúc.
Càn Nguyên Chân Nhân nắm chặt tay hắn, khuyến khích:
- Đừng lo lắng quá, chúng ta có thể giúp con. Bây giờ con hãy nói thẳng thắn ra, ở đây không có người ngoài.
Giới Thiện nhìn ông, cảm nhận được ánh mắt khích lệ, mặt lộ vẻ rất cảm động.
- Đa tạ người, Càn Nguyên sư thúc. Trước khi đến đây, con đã gặp Nho viên Đan Thanh kiếm hiệp Hứa tiền bối, ông ấy bị trọng thương, đang ẩn thân tu dưỡng. Sau đó, con gặp phải Giang Nam tài tử, thấy lão giao đấu với Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh khách. Đó là một cuộc chiến kinh thế hãi tục, Hồng Vân lão tổ chết bởi Phệ Tâm kiếm, Mạc Bắc Thiên Tinh khách bị trọng thương, bị đồng bọn của Giang Nam tài tử, một người nữ toàn thân y phục màu xanh lục dọa bỏ chạy.
Nghe nói những lời này, mọi người đều giật mình, Quy Vô đạo trưởng không kiềm được lên tiếng hỏi:
- Vậy sau đó, lẽ nào Giang Nam tài tử không bị thương?
Càn Nguyên chân nhân cũng rất kinh ngạc, bất quá ông không quan tâm đến Giang Nam tài tử, mà là Đan Thanh kiếm hiệp.
- Giới Thiện, con không khuyên Hứa sư thúc đi tìm bọn ta ư?
Giới Thiện nhìn hai người, thở dài nói:
- Con có khuyên Hứa sư thúc, đáng tiếc là người không chịu đi. Còn Giang Nam tài tử, hắn không chỉ bị trọng thương, hơn nữa cuối cùng cũng chết trong tay của người nữ đó.
- Cái gì! Giang Nam Tài Tử cũng đã chết ư?
Lần này, không chỉ Quy Vô đạo trưởng kinh ngạc hô lớn, trong đại điện trừ Phật Thánh Đạo Tiên ra, tất cả những người khác còn lại đồng thanh la lên, hiển nhiên kết quả này thật bất ngờ.
Sau cơn chấn động, đại điện lại chìm vào sự trầm mặc. Một lúc sau, Tĩnh Nguyệt đại sư lên tiếng hỏi:
- Giới Thiện, làm sao con lại bị thương? Nếu người nữ đó đả thương, con làm sao đào thoát được?
Giới Thiện đáp:
- Điều này là mục đích ngày hôm nay con đến đây, muốn nói cho mọi người biết mọi sự đã xảy ra. Khi nữ nhân đó giết chết Giang Nam tài tử bằng Phệ Tâm kiếm, cũng đã muốn giết con để diệt khẩu. Lúc ấy, con biết vô phương đào thoát, trong tâm nghĩ hẳn phải chết, dự định dùng cơ thể phối hợp với Phật pháp phong ấn Phệ Tâm kiếm, đáng tiếc là con đã thất bại.
Nhưng khi nữ nhân đó giết con, Phượng Hoàng thư viện Ngọc chưởng giáo đột nhiên xuất hiện, dùng thực lực kinh người đánh cho người nữ đó liên tục thối lui, cuối cùng cứu được con. Cuộc chiến đó kéo dài không lâu, bởi vì người nữ đó bỏ chạy, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi giao chiến, Ngọc chưởng giáo lại khai mở một bí mật kinh người. Dịch viên vốn bị hủy diệt là do người nữ nhân đó tạo nên!
- Cái gì! Là nàng ta! Nàng ta ở đâu?
Ba tiếng thét giận dữ vang lên từ ba người Dịch viên, khi hung thủ chân chánh đã lộ ra manh mối, cừu hận trong lòng không ngôn ngữ nào có thể thuật lại được.
Nhìn ba người đang đồng thời đứng đó, cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng của họ, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng khuyên:
- Ba vị đừng quá khích động, nếu đã kiếm được hung thủ rồi, các người phải bình tâm tĩnh trí lại, cùng nhau thương nghị đối sách. Đừng có vội vã hành sự, khiến cho bản thân lại rơi vào cục diện bất lợi.
Bỏ hết tức giận, Tĩnh Nguyệt Đại Sư ai oán thở dài, tự nói với mình:
- Cừu hận như vậy, làm sao nói bình tĩnh là bình tĩnh được chứ a.
Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt đầy phẫn nộ, giọng tàn bạo:
- Cừu hận này không báo, thề không quay đầu!
Phong Viễn Dương phụ họa theo:
- Sư phụ nói rất đúng, trước kia chúng ta không thể khẳng định được hung thủ là ai, hiện tại đã biết, chúng ta không thể bỏ qua cô ta được.
Thấy tình huống của ba người, Quy Vô đạo trưởng cũng không quá cưỡng ép, ngược lại còn hỏi:
- Tâm tình của các vị mọi người có thể hiểu được, nhưng có một điểm các vị đã từng nghĩ tới chưa, nữ nhân đó có cừu hận gì với Dịch viên, tại sao lại dùng trăm phương ngàn kế để hủy diệt Dịch viên?
Lời này khiến cho ba người Dịch viên bối rối, đến giờ này tất cả bọn họ đều không hiểu được, tại sao người nữ đó làm như vậy?
Suy nghĩ cẩn thận, ba người Dịch viên dần dần bình tĩnh lại. Càn Nguyên chân nhân hỏi:
- Giới Thiện, khi ấy người nữ đó có nói ra nguyên nhân không?
Giới Thiện lắc đầu đáp:
- Không có. Người nữ đó một mực dấu diếm, không thừa nhận điều gì cả.
Thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân hơi hụt hẫng, không cam nói:
- Trước sau gì cũng gặp cô ta, cần hỏi cho rõ ràng.
Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương nhìn ông, tất cả gật đầu ủng hộ. Khiếu Thiên và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, kín đáo lắc đầu.
Vì vậy, đại điện lại chìm vào im lặng, bất quá nhanh chóng được Phật Thánh Đạo Tiên phá tan.
- Tiểu hòa thượng, nếu để một lúc nữa, thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.
Lời nói này bất thần phát ra, nhưng làm cho mọi người chú ý đến Giới Thiện, ai cũng chăm chú nhìn hắn, lưu ý đến tình trạng hắn, phát hiện thần sắc hắn xấu hơn trước nhiều, thương thế có vẻ trầm trọng thêm.
Giới Thiện hiển nhiên đã nhợt nhạt nhiều, ngữ khí vẫn bình tĩnh nói:
- Đối với bần tăng, không chết tại đó bởi Phệ Tâm kiếm đã là may mắn rồi, đâu dám cưỡng cầu thêm nữa.
Có lẽ do bởi thân phận, Càn Nguyên chân nhân quan tâm hắn nhất, vừa trút vào cơ thể hắn chân nguyên thuần hậu, vừa lên tiếng an ủi:
- Bây giờ con không cần nói gì hết, tĩnh tâm tiếp nhận chân nguyên của ta, để ta trợ giúp con một tay.
Giới Thiện nhìn ông, thần sắc phức tạp nói:
- Đạ tạ người, Càn Nguyên sư thúc, đáng tiếc là người không cứu được con đâu.
Càn Nguyên chân nhân quát lên:
- Đừng nói lung tung, bản thân con cần phải có lòng tự tin, phải kiên cường lên mà sống.
Giới Thiện mỉm cười, tựa hồ không muốn phản bác, chầm chậm gật đầu.
Quy Vô đạo trưởng nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng cảm xúc, di chuyển đến bên cạnh Càn Nguyên chân nhân, hạ giọng nói:
- Chân nhân truyền chân nguyên cho hắn cũng vô dụng, hà tất lãng phí tinh lực, thật ra người có thể cứu được hắn không phải là chân nhân hoặc ta, mà vị đó đang ngồi bên kia.
Càn Nguyên chân nhân lúc đầu hơi không vui, nhưng sau khi nghe xong đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thu hồi chân nguyên, đứng dậy đi đến trước mặt Phật Thánh Đạo Tiên, cung kính thi lễ rồi nói:
- Tiền bối, người đã thấy được thương thế của hắn nghiêm trọng, xin người ra tay cứu hắn một lần.
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn Càn Nguyên chân nhân, vẻ mặt cổ quái lên tiếng:
- Cứu hắn cũng được, bất quá ba người các ngươi phải đáp ứng làm hộ pháp cho ta một ngày.
Càn Nguyên chân nhân hoan hỉ, cũng không hề suy nghĩ gì cả, gật đầu nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối ba người sẽ làm theo lời.
Phật Thánh Đạo Tiên đứng dậy nói:
- Tốt lắm, trước tiên ngươi dẫn hắn về phòng chuẩn bị, ta đến sau.
Càn Nguyên chân nhân nói vài câu cảm kích, rồi cùng Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương mang Giới Thiện ra ngoài.
Thấy bốn người đã đi khuất, Quy Vô đạo trưởng hạ giọng hỏi:
- Tiền bối, người để bọn họ làm hộ pháp một ngày, không biết có thâm ý gì không?
Phật Thánh Đạo Tiên trầm ngâm một lúc, thở dài đáp:
- Ta chỉ có thể cho họ nhiều ít thế thôi, còn lại phải xem thiên ý như thế nào.
Quy Vô đạo trưởng không hiểu, còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, nhưng Phật Thánh Đạo Tiên chợt lắc mình biến mất, lưu lại ông cùng Khiếu Thiên trầm ngâm suy nghĩ.