Những giọt nước bắn tung tóe, âm thanh nhẹ nhàng vọng lại. Sơn cốc tĩnh lặng có một điểm sinh khí duy nhất, đáng tiếc là chỉ kéo dài trong sát na, một luồng sáng màu xanh lục từ trên đỉnh núi bay xuống, hớt lấy con cá đó rồi vòng lại bay lên.
Trên đỉnh núi, một người nam toàn thân đầy ánh xanh quỷ dị đang nhìn con cá nhỏ quẫy động trong bàn tay, gương mặt anh tuấn hiện ra nụ cười mỉm, đáng tiếc gương mặt tươi cười nhưng có vẻ tà mị quỷ dị.
- Bằng vào sinh mệnh thấp hèn, ngày hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, nếu quả như ngươi chưa tới số chết thì sẽ có sinh mệnh khác xuất hiện, ta liền cho ngươi quay lại.
Tiểu ngư nhi không thể hiểu được lời lẽ của hắn, chỉ cố sức vùng vẫy, đáng tiếc làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của ác ma.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, con cá nhỏ vốn nhảy múa động đậy lúc này đã ngừng vùng vẫy, cái miệng nho nhỏ há ra, hô hấp bị đình trệ. Trên gương mặt nam tử ẩn chứa nụ cười, nhìn ngư nhi trong bàn tay âm trầm nói:
- Xem ra ngươi đã bị định sẵn không thể vượt qua……..
Thanh âm chợt ngừng lại, người nam bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ nơi xa xa truyền lại một luồng khí tức kỳ lạ.
Lưu ý chốc lát, trong mắt người nam lộ ra vài phần trầm tư, thuận tay phóng con cá nhỏ đi, cất tiếng nói với bản thân: "Kỳ quái, trong khí tức quen thuộc của hắn có điều lạ lùng, lẽ nào sau khi chuyển thế, hắn cũng phát sinh ra dị biến?"
Mặt hồ bắn nước lên tung tóe, con cá nhỏ may mắn thoát khỏi nạn kiếp khi được xuống trở lại mặt nước liền quẫy mình, trông thật huyền diệu, dường như vẫn còn lưu luyến, ánh mắt nhìn vọng lên. Thời gian diễn ra cảnh này trôi qua cực kỳ ngắn ngủi, chớp mắt dường như truyền lại tiếng quẩy nước đánh phách, con cá đã còn thấy hình bóng, sau đó mặt hồ khôi phục lại sự tĩnh lặng, không còn thấy sóng gợn nữa.
Trên mỏm núi, người nam anh tuấn thản nhiên nhìn lên trời. Sau một lúc lâu, một luồng bóng sáng bất ngờ xuất hiện ở khoảng cách với hắn ước chừng mười trượng, hai người nhìn lẫn nhau.
- Ngươi đã thay đổi.
Nhìn hình bóng trên không, người nam trên mỏm núi điềm đạm lên tiếng.
- Ngươi cũng đã thay đổi.
Nhiều hơn một chữ, người đó đơn giản hồi đáp lại.
- Bao nhiêu năm rồi, không ngờ còn thể nào gặp lại trong hình dạng này. Ngươi vẫn còn nhớ mọi sự trong dĩ vãng chứ?
Trên đỉnh núi, người nam anh tuấn vẻ mặt hoài niệm, mơ hồ chút tang thương.
Trên không, một người đàn ông toàn thân ánh đen bao bọc, đầu lại bao phủ ánh kim hừ lạnh đáp:
- Ta tự nhiên là nhớ, vì vậy ta muốn thu hồi lại những gì bọn chúng đã nợ ta.
- Đúng vậy, đúng là đến lúc lấy bồi thường rồi. Ngươi dự định bắt đầu xuất phát từ đâu?
Tròng mắt khẽ đảo, nơi khóe miệng người nam anh tuấn hiện ra nụ cười âm hiểm.
Trên không, người nam kia lạnh lùng đáp:
- Ngươi hỏi vấn đề này, có phải nhớ lại những năm về trước, đối kháng với ta sao?
Nhún đôi vai, người nam anh tuấn bỏ đi bộ dạng xa vắng, ung dung lên tiếng:
- Sau khi trải qua sự tình bao nhiêu năm, ngươi nghĩ ta lại tranh đoạt với ngươi sao?
-Trong lòng ai cũng đều hiểu rõ chuyện của ta và ngươi, nhìn lại sự tình phân chia, ta không thèm tranh cãi với ngươi nữa. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, ngươi Tây ta Đông, ngươi Nam ta Bắc, mọi người không ai phiền nhiễu đến ai.
Ngữ khí băng lãnh, hiển nhiên người nam trên không trung cẩn thận không ít.
Nghe xong, người nam anh tuấn trên ngọn núi sảng khoái nói:
- Tốt lắm, chuyện này cứ theo nguơi. Nhưng ta và ngươi hiếm khi gặp nhau, ngươi cũng nên cho ta được nhìn thấy diện mạo thật sự, tránh sau này gặp lại mà không biết.
Người nam trên không trầm mặc, tựa hồ miễn cưỡng, sau một thời gian khá lâu, liền thu lại ánh đen ngoài thân, tỏ lộ bản thể.
- Để ngươi thấy cũng được, ít ra cũng có ấn tượng.
- Ấn tượng? Hahaha…Đôi cánh cùng với chín cái đuôi của ngươi, có muốn quên cũng không thể quên được.
Nhìn xong liền cười lớn, người nam anh tuấn giống như nhìn thấy quái vật, mở to hai mắt lên mà nhìn.
- Âm Đế ngươi im miệng, có gì mà cười chứ.
Hơi chút giận dữ, giọng nói của người đó lạnh lùng tàn khốc, lập tức áp đảo thanh âm người nam anh tuấn.
Âm Đế! Đây không phải là Địa Âm Tà Linh sao? Đúng, người nam anh tuấn trên đỉnh núi độc này là Địa Âm Tà Linh, giữa không trung đối mặt là người nam có đôi cánh và chín cái đuôi, dĩ nhiên cũng chính là Thiên Sát.
Ngưng cười, Âm Đế điềm nhiên nói:
- Đừng có giận, hình dạng của ngươi so với ngày trước đương nhiên là uy phong nhiều hơn, vừa rồi cũng chỉ vì ngươi mà cảm thấy cao hứng.
Hừ lạnh một tiếng, Thiên Sát quát lớn:
- Ngươi là tên đạo đức giả thế nào trong lòng ta biết rõ. Hiện tại ta không thèm tranh cãi với ngươi, ta muốn hỏi trong ngày có Thái Âm Tế Nhật, nhân gian xuất hiện hai luồng khí tức cực mạnh, ngươi có biết bọn chúng là ai không?
Âm Đế nghe xong nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi xuất hiện lần này, có dự định chọn phương hướng nào chưa?
Thiên Sát trong lòng trầm xuống, giọng lạnh lùng tàn khốc:
- Đã lâu không gặp, ngươi ngày càng trở nên thông minh hơn.
Âm Đế cười hắc hắc nói:
- Quá khen, quá khen. So với ngươi, ta có là gì đâu.
Thiên Sát tựa hồ không thường thấy lối cư xử cợt đùa của hắn như vậy, ánh mắt di chuyển nhìn ra xa, thản nhiên nói:
- Đừng nói nhiều lời vô ích, ta giữ phía Bắc, phía Nam do ngươi hành động, mỗi người không động chạm nhau, thắng hay bại phó thác cho Trời.
Âm Đế mỉm cười nói:
- Được lắm, một lời đã định, xem sau ngàn năm, ta và ngươi ai là người có dáng lãnh đạo!
Bá khí mạnh mẽ, phát tán ra khắp nơi.
Lúc này, Địa Âm Tà Linh âm trầm tà ác thể hiện uy nghiêm vô cùng mạnh mẽ, Thiên Sát giữa không trung chợt động lòng, không kìm được quát lên:
- Được! Sau ngàn năm, lại tranh đấu với ông trời! Xem thử ta hay ngươi có khả năng làm chín tầng mây dao động!
Hào tình tráng chí, dâng cao kịch tính. Trong lúc này, hai kẻ mạnh nhất, chí sát chí cường, chí âm chí tà cùng lộ ra tham vọng mạnh mẽ trong lòng, tựa như một lời nguyền ác ma, từ lúc này một cõi thiên hạ, phong ba dao động khắp mọi nơi!
Lâu sau, Thiên Sát bỏ đi tâm tình kích động, đứng yên nhìn Âm Đế một lúc, cất giọng nói:
- Cũng phải đi rồi, trước khi đi còn giao cho ngươi một lời nguyền, hy vọng lần này ngươi gặp đối thủ đáng sợ nhất, cuối cùng chết đi không thể sống dậy, ngay cả ấn ký ngàn đời không diệt đó cũng bị hủy diệt.
Lời nói vừa xong đã xoay mình, Thiên Sát trầm mặc một lúc, phóng về nơi xa.
Âm Đế gương mặt hàm chứa nụ cười quỷ dị, khi Thiên Sát lên tiếng lập lời nguyền không hề nói tiếng nào, nhưng khi Thiên Sát xoay mình rời đi lại mở miệng kêu hắn lại.
- Nói cho ngươi biết một sự tình, Hậu Nghệ Thần Cung đã hiện thế, kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết cũng đã tái sinh rồi.
Thiên Sát thân thể dừng lại, lưng vẫn hướng về Âm Đế trầm mặc một lúc, lạnh lùng lên tiếng:
- Điều gì phải đến thì sẽ đến, chúng ta cũng không phải là đã tái sinh giống như vậy sao?
Hỏi rồi không chờ lời hồi đáp, Thiên Sát dáng vẻ hệt như lúc đột nhiên hiện ra, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Âm Đế cười hắc hắc, ánh mắt tà mị nhìn Thiên Sát bỏ đi rồi biến ra âm trầm hiểm ác vô cùng, miệng khẽ nói:
- Ngàn năm sau, chuyện cũ lại kéo dài. Cứ để chúng ta lại tỷ thí phân cao thấp, xem ai là người tài giỏi nhất để xưng danh ……..hahaha….…
Giọng cười cuồng bạo rung động cả gió trời, phát ra một luồng khí điên cuồng hoang dã sắc nhọn với Âm Đế làm trung tâm, lan tỏa ra khắp chung quanh. Vì thế, trong phương viên mười dặm, hễ bất cứ ngọn núi nào cao vượt lên đều bị luồng khí đó như một ngọn đao vô hình chém ngang qua.
Âm thanh to lớn vang vọng trong cơn cuồng phong, khi bụi đất tung bay đã tĩnh lặng trở lại, trên ngọn núi cao dĩ nhiên hình bóng Âm Đế cũng đã biến mất, hình ảnh duy nhất còn lại là cảnh tượng xung quanh bị tàn phá.
Nơi đây vốn là vùng đất tĩnh lặng ưu nhã, nhưng một khi Âm Đế tới, trong chốc lát đã làm cho vùng tiên cảnh cách biệt trần thế này bị tàn phá, vĩnh viễn lưu lại vết tích. Điều này, có lẽ là đặc tính của Âm Đế, nếu không hắn hẳn phải căm hận thế nhân đến mức nào?
********************
Trong sơn cốc u ám gió lạnh thổi liên tục, lại có thanh âm quái thú gào thét vọng lại, làm cho người ta có cảm giác âm hiểm vô cùng.
Đây là một vùng đất cổ quái, từ trên cao nhìn xuống là vực thẳm, miệng rộng khoảng mười trượng, chung quanh cây xanh leo bám đầy cây cao thấu trời, nếu không lưu tâm căn bản sẽ không thể phát giác.
Chuyển sang một góc độ khác, từ bên trong nhìn ra ngoài, chỉ thấy nơi đây trong tròn ngoài vuông, trên nhỏ dưới to, cự ly từ miệng xuống dưới đáy khoảng trăm trượng, chung quanh có những đỉnh núi hình tròn, đếm cẩn thận có năm ngọn, giữa từng ngọn với nhau đều có khe nói, thường xuyên có khí lưu thổi qua, phát sinh ra âm thanh gào hú.
Địa hình như vậy thế gian khó thấy, nếu chỉ vậy cũng không hy hữu, nhưng khó đạt chính là tất cả những đặc điểm ở đây đều nguyên thủy tự nhiên, không hề thấy vết tích được tạo ra bởi con người. Nơi đây, do nguyên nhân địa hình, chung quanh cực kỳ u ám, chỉ có những quái thú độc vật thế gian hiếm thấy tồn tại, cả ngày phát ra thanh âm khủng bố rung động lòng người.
Thông thường, nơi tuyệt địa như vậy, ngoại trừ những độc vật thích u ám muốn lưu lại, ngoài ra tất cả những loài động vật bình thường khác đều muốn đến gần. Nhưng mà thế sự khó đoán, nơi tuyệt địa âm trầm này, trong chốc lát đã xuất hiện vài người.
Đó là một bóng đen, trong lòng hắn đang ôm một bóng hình khác từ trên tầng mây lao xuống, khi tiếp cận mặt đất thì toàn thân ánh sáng hơi lóe lên, dừng lại trên không cách mặt đất khoảng một trượng. Do ánh sáng nhàn nhạt, không nhìn rõ bọn họ là ai, chỉ có thể thấy được cặp mắt màu đen, thỉnh thoảng lóe lên tia âm hiểm lạnh lùng. Người này trầm lặng không lên tiếng, sau khi quan sát một lúc toàn thân chầm chậm xoay vòng, ánh mắt nhìn khắp chung quanh, cẩn thận tra xét hoàn cảnh phụ cận.
Một lúc lâu, người đó ngừng chuyển động thân thể, miệng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ:
- Kỳ quái, không ngờ nơi đây……..
Những lời sau không được nói tiếp, dường như có chút cố kỵ.
- Không ngờ thế nào, tại sao ngươi không nói đi? Còn nữa, ngươi đưa bổn Diêm Quân đến nơi đây, có mục đích gì?
Thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí vô cùng sắc bén, hiển nhiên người nói trong lòng đang ngập đầy giận dữ. Nhưng lời nói của hắn, hai tiếng Diêm Quân hơi cổ quái, không lẽ hắn là Quỷ vực Sát Huyết Diêm La sao? Nếu quả là hắn, thì người kia không phải là Thiên Ảo Quỷ Tiêu sao?
Nở nụ cười âm hiểm lạnh lùng, bóng đen lên tiếng: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Diêm Quân hà tất phải hấp tấp, ta đưa ngươi đến nơi đây, dĩ nhiên là ta có dụng ý. Còn kết quả như thế nào, phải xem vận khí của ta và ngươi.
Trong bóng tối, Sát Huyết Diêm La giận dữ lên tiếng:
- Thiên Ảo Quỷ Tiêu ngươi đừng có đắc ý, Diêm Quân ta có thân thể bất diệt, mặc dù lúc này ta bị trọng thương, nhưng với khả năng của ngươi, tuyệt đối không có cách nào hủy diệt được ấn ký sinh mệnh bất diệt truyền đời của ta.
Cười hắc hắc âm hiểm. Thiên Ảo Quỷ Tiêu nói:
- Ta vượt biết bao gian khổ cứu ngươi thoát khỏi bàn tay của Lục Vân, nếu không tự tin, ngươi nghĩ ta lại hành sự ngu ngốc như vậy ư? Luận theo tình huống đương thời, nếu ta không xuất thủ, Thiên Tuyệt Tà thần đã hủy diệt ngươi, đó không phải là sự tình khó khăn lắm. Nếu ngươi không còn tồn tại, ta có đủ năng lực để thống nhất Quỷ vực.
Sát Huyết Diêm La hừ giọng nói:
- Ngươi nếu như coi trọng Quỷ vực, hẳn sẽ không mạo hiểm ra tay. Với thật lực của ngươi, muốn hô mây gọi gió ở Quỷ Vực còn có thể miễn cưỡng được, nhưng hiện tại thất giới liên thông, ngươi lại vô phương đạt được sức mạnh to lớn, không có khả năng tranh đấu trong cuộc chiến đào thải. Đây là nguyên nhân căn bản khiến ngươi xuất thủ.
Luồng khí đen đó rất cơ cảnh, khi biết được ánh Phật đã phát hiện rồi, liền lập tức hóa thành một vùng sương mù bay đi mất về phía xa. Tâm Phật phát hiện được một chút khí tức yếu ớt đó, thân thể đang ngồi xếp bằng lắc mình bay đi, lưu lại một vệt ánh vàng, nhanh chóng truy theo.
Trong mưa to gió lớn rất khó phân định phương hướng, sau khi Tâm Phật truy theo rất lâu, đến một vùng sơn cốc u tĩnh, trong đó nước mưa hội tụ rất nhiều thành sông, đang chảy cuồn cuộn theo sườn núi, phát ra tiếng sấm rung tai.
Nhìn vào tình hình trong sơn cốc, Tâm Phật phát hiện phía trái có một đoạn vách đá, nơi đó có một cửa động tối đen, khó mà phát giác được trong bầu trời u ám.
Ý thức phát ra từ cơ thể hướng thẳng vào trong động đó, Tâm Phật nhanh chóng dò xét được một chút khí tức kỳ quái trong đó, điều này khiến cho vẻ mặt gầy gò hiện lên nét chấn động, thân thể đột nhiên rung lên một lúc, sau đó mới từ từ bay đến cửa động.
Dừng lại không nói, Tâm Phật trầm ngâm một lúc, mãi đến khi một tiếng kêu trầm nhỏ quái lạ truyền ra, ông mới đột nhiên tỉnh lại.
Quay đầu, Tâm Phật nhìn lại con đường mới đi qua, sau đó ngửng đầu nhìn về chân trời, đúng lúc gặp một luồng chớp xuất hiện, chiếu sáng khuôn mặt không ngờ đầy vẻ hoang mang và chần chờ. Luồng chớp đã mất, hình bóng Tâm Phật cũng biến mất vào trong động.
Bên ngoài cuồng phong gầm rú, sét chớp lóe sáng, phảng phất như ông trời đang khóc lóc, nhưng có mấy người hiểu được ý nghĩa bên trong? Thời gian mưa gió sấm chớp cứ trôi qua, khi mây đen ngập trời đã tan hết, thời tiết dần dần nhẹ lại, sau mưa bầu trời đẹp đẽ tươi mới, khiến cho người ta có cảm giác mê say.
Lúc này, một bóng người ở cửa động lóe lên, Tâm Phật hiện ra. Ông nhìn về phương xa, vẻ mặt hơi do dự, dường như có chuyện gì đó không cởi bỏ được, khiến ông cứ mãi nghiên cứu.
Giây lát, Tâm Phật thở dài một tiếng, quay đầu nhìn vào trong động, sau đó bay vút lên tầng mây không còn thấy hình bóng. Giữa không trung, một loạt tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, chính là thanh âm của Tâm Phật:
- Té ra là bởi định mệnh …
Sơn cốc đã trở nên yên tĩnh lại, mọi chuyện vắng lặng như cũ, nhưng trong động đó Tâm Phật thật sự đã gặp phải chuyện gì? Vì sao ông lại than thở, vì sao vẻ mặt ông lại u sầu, bởi vì thiên hạ hay vì chính bản thân?
Cứ mãi miết lên đường, phóng mình ngược gió, bốn thanh niên khiêng kiệu theo sau dẫn đường của một lão già dân tộc, sau khi đi được khoảng một canh giờ thì đến một sơn cốc hẹp dài, một dòng sông cuồn cuộn chảy xuyên qua cốc.
Đoàn người đang đi dừng chân, lão già dân tộc mở miệng nói:
- Chủ nhân, nơi người chỉ ra đã tới rồi, tiếp theo chúng thuộc hạ làm thế nào đây?
Trong kiệu truyền ra thanh âm:
- Được, các ngươi đi trước đi, khoảng sau một canh giờ hãy quay lại là được rồi.
Lão già vâng một tiếng, sau đó dẫn bốn thanh niên bỏ đi, chỉ còn lại cổ kiệu thần bí mà thôi, đang yên lặng dừng giữa không trung.
Trời mưa to như trút nước, nước sông trong cốc chảy nghe như sấm, cùng với tiếng sét động trời, khiến cho cả sơn cốc âm lạnh mà quỷ dị. Lúc này, một luồng điện từ trên tầng mây gầm lên đánh xuống, ánh sáng chói mắt, hung hăng đánh thẳng vào dòng sông trong sơn cốc hẹp.
Vì vậy, nước sông đục ngầu lập tức thấy rõ, sức sấm sét ngập đầy khí cực dương cực cứng xông vào nước sông phát ra dị biến, hóa thành một con thú ánh sáng hình dáng kỳ dị, xuyên vào trong nước sông, tạo nên sóng nước cực mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cùng với sự xuất hiện của con thú ánh sáng, bầu trời dày đặc chớp điện, vô số sấm sét không ngừng đánh xuống, hệt như muốn hủy diệt tất cả mọi sự tồn tại không nên xuất hiện, lại dường như muốn tăng cường sức mạnh của con thú.
Cảnh tượng thần kỳ này kéo dài khá lâu, khoảng chừng hết một bữa cơm, chớp điện trên bầu trời bắt đầu giảm yếu, con thú ánh sáng trong dòng sông đã hóa thành rất lớn, toàn thân ngập đầy bá khí, nhưng trạng thái lại vô cùng bất ổn hệt như một con rồng sáng. Con rồng này toàn thân sấm sét lấp lánh, lúc thì mạnh mẽ kinh trời, lúc lại yếu ớt vô lực, dường như thân thể còn chưa định hình xong, không cách nào chống cự hữu hiệu dưới sức mạnh của sấm sét.
Chiếc kiệu thần bí yên lặng giữa không trung, không chút động tĩnh trước sấm sét rung trời, nhưng lúc này tự động mở ra, một bóng người nhanh chóng phóng ra, dừng lại một lúc giữa không trung dòng sông, chăm chú nhìn con rồng sáng dưới chân.
Người trong kiệu tướng mạo quái dị, thân hình to lớn khôi ngô có sức mạnh, nhưng khuôn mặt lại tàn ác vô cùng, trong lòng bàn tay trái có một con rắn nhỏ toàn thân màu xanh lục, đang không ngừng le ra rút vào lưỡi đỏ, trong hình bóng đáng yêu lại có mấy phần âm trầm lạnh lẽo.
Cười ha hả một tiếng, người đó nhìn vào trong dòng sông, khi trạng thái không ổn định của con rồng sáng lại xuất hiện vẻ yếu ớt, người này vẫy tay trái, con rắn nhỏ trong lòng bàn tay lập tức hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ cực nhanh mắt thường không thấy được xông thẳng vào trong dòng sông, vào miệng của con rồng ánh sáng.
Thế rồi, con rồng ánh sáng lập tức tranh đấu, nước sông cuồn cuộn dâng lên, mang theo ánh sáng rực rỡ phát ra bốn phía. Giây lát, nước sông như muốn cuốn lên đến bầu trời, con rồng sáng trong dòng sông bay lên, thân thể xoay tròn ngoắc ngoải giữa không trung, miệng không ngừng phát ra chớp điện chói mắt, vẻ mặt giận dữ mà kinh hoàng.
Giữa không trung, người tà ác ánh mắt mở to, nhìn thấy con rồng sáng đang cực lực tranh đấu, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ cười cợt tàn ác, một loạt âm thanh đắc ý tan loãng trong gió.
Khi con rồng sáng đã không còn tranh đấu phản kháng nữa, mưa to dần dần tan biến, con rồng ánh sáng toàn thân bao bọc sấm sét bắt đầu xuất hiện ánh loang lổ màu xanh lục, chỉ một lúc liền xâm chiếm hết toàn thân. Như vậy, con rồng ánh sáng lúc này biến mất, một con rắn to lớn vùng vẫy giữa không trung.
Con rắn to lớn ngửa mặt rú lên một hồi dài, như hàng loạt tiếng rồng ngâm, trong miệng chớp điện lóe lên như muốn vút tới trời cao, khiến cho không trung vốn âm u lập tức sáng lên mấy phần. Giây lát, toàn thân con rắn to lớn lóe lên ánh xanh lục, hóa thành một luồng sáng u tối bay về lại trong tay người kia, thân thể thu nhỏ lại không khác gì với trước đó, không thể nhìn ra chút biến đổi nào. Cúi đầu ngắm nhìn con rắn nhỏ trong tay, người nam mặt tà ác xoay người quay về trong kiệu, mọi thứ liền tĩnh lặng trở lại.
Bầu trời mây đen tan biến, sau cơn mưa không khí lại tươi mới, từng luồng gió núi thổi tung hương hoa bốn phía. Trong sơn cốc hẹp, yên tĩnh không một tiếng động, cổ kiệu thần kỳ vẫn đứng yên giữa không trung, hệt như một sự tồn tại đặc biệt, mô tả một cảnh tượng quái dị.
Xa xa, gió nhẹ mang đến hàng loạt tiếng chim kêu, bầu trời, cuồng phong thổi đến một đám mây đen. Cả hai thứ từ xa đến gần, một lát sau đã đến trước mặt, lần nữa phá đi sự thanh tịnh của sơn cốc hẹp.
- Là ngươi! Ha ha ha, thật là thú vị.
Tiếng kinh dị từ trên không phát ra, chỉ thấy vầng mây đen bay đến lóa lên, chớp mắt đã hóa thành một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi anh tuấn, khuôn mặt âm trầm hiểm ác nhìn cổ kiệu thần bí giữa sơn cốc. Người này toàn thân ngập đầy khí âm tà, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm độc, không ngờ chính là Địa Âm Tà Linh được xưng tụng là Âm Đế.
- Là ta. Ta biết ngươi vì ta mà đến, vì thế ta liền ở đây đợi ngươi.
Giọng nói bình thản lạnh nhạt, người trong kiệu không chút thất kinh.
Âm Đế nghe vậy ngưng cười, lạnh lùng âm hiểm nói:
- Được, đủ sức mạnh, không hổ là Vu Thần trong truyền thuyết. Nhưng nếu như ngươi biết ta sẽ đến, lẽ nào lại không sợ ta ra tay diệt ngươi?
Người trong kiệu té ra là Vu Thần mới hồi sinh, còn lão già đi theo chính là đại vu sư Hách Triết của Vu tộc.
- Ngươi đến không phải để làm chuyện này sao?
Không hề trả lời trực tiếp, Vu Thần trong kiệu dùng phương thức hỏi ngược để nói ra ý muốn của Âm Đế.
- Ha ha ha, ngươi lại tự mình hiểu ra, biết được ý muốn của ta.
Khuôn mặt cười âm lạnh, Âm Đế nhẹ nhàng hạ xuống, ngang bằng với cỗ kiệu.
- Mới vừa gặp nhau, ngươi tự mình đi ra hay còn muốn ta mời ngươi?
Giọng nói mang mấy phần uy hiếp, hiển nhiên Âm Đế tự phụ vô cùng.
Màn kiệu hé lên, một bóng người lóe lên, Vu Thần tàn ác hiện thân trước kiệu, lạnh lùng nhìn Âm Đế. Hai kẻ này, một là Địa Âm Tà Linh, một là Vu Thần trong truyền thuyết, cả hai có thể nói là kẻ mạnh tuyệt thế, lần gặp nhau đầu tiên của bọn chúng tự nhiên khiến cho trời đất kinh khiếp.
Bốn phía, cuồng phong đột ngột nổi lên, mây gió hội tụ, kình phong gầm rít thổi tung bụi đất bay lên, khiếp cho cả mặt đất sơn cốc nhỏ bé núi non rung chuyển, hai luồng sức mạnh khiếp người phát ra, hệt như hai sóng ánh ánh sáng hủy diệt, đến nơi nào nơi đất núi non bị phạt bằng, vạn vật tiêu biến, chỉ giây lát cả sơn cốc nhỏ bé liền biến mất không còn tung tích, mười dặm phụ cận bằng phẳng.
Ánh mắt không thay đổi, cả hai so mạnh yếu, sau một lát đối mặt, thân thể Vu Thần hơi run lên, thu hồi khí kinh trời bốn bề.
Âm Đế sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Vu Thần trong truyền thuyết quả nhiên khiến người ta khiếp sợ, nhưng sức mạnh của ngươi từ trời đất, cũng một nguồn giống như của ta, chỉ có tính chất có khác biệt.
Vu Thần lạnh lùng đáp trả:
- Sức mạnh của ta đúng là do bởi trời đất, nhưng ngươi thì không phải, bởi vì ta và ngươi đến từ thế giới khác nhau.
Âm Đế sắc mặt biến hẳn, ánh mắt hiện lên sát cơ, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Vu Thần, ngươi nói lời này có bằng chứng gì không?
Để ý thấy sát cơ trong mắt hắn, Vu Thần trầm ngâm giây lát, hỏi ngược lại:
- Có hay không có chứng cứ không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi có quyết tâm to lớn ra sao?
Âm Đế quát lạnh:
- Ta đến để muốn ngươi biến mất vĩnh viễn, còn điều gì muốn hỏi chăng?
Vu Thần điềm nhiên không chút kinh hoàng, lạnh lùng đáp lại:
- Nếu vậy, hôm nay ngươi muốn dấy động can qua chăng?
Âm Đế cười lạnh nói:
- Ngươi sợ rồi à?
Vu Thần cười cười, bình tĩnh đáp lại:
- Trước đây có một chút, nhưng hiện tại không sợ rồi.
Âm Đế không hiểu hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Vu Thần điềm nhiên nói:
- Bởi vì thấy mặt không như nghe danh tiếng.
Âm Đế vẻ mặt lạnh lại, giận dữ nói:
- Ngươi cho ta không đủ uy hiếp ngươi chăng?
Vu Thần cười lãnh đạm, vẻ mặt tự phụ hỏi ngược:
- Ngươi thấy vậy chăng?
- Nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Trong tiếng gầm giận dữ, toàn thân Âm Đế ánh đen hùng dũng hiện ra, một cơn khí tức âm lạnh mà điên cuồng hoang dã tràn ra bốn phía, chớp mắt đã hình thành một kết giới âm hiểm, tàn độc, quỷ dị mà tà ác, liên tục không ngừng ép gần đến Vu Thần.
Sức mạnh Âm Đế không gì sánh kịp, kết giới này xem ra âm hiểm xám xịt, nhưng thực tế lại tràn ngập khí thôn tính hủy diệt.
Đối mặt với công kích của Âm Đế, Vu Thần mờ hiện một chút cảnh giác, toàn thân sương xám tro đột nhiên hiện ra, dùng Vu thuật quái dị thôn tính mọi khí tức đến gần.
- Với sức mạnh của ngươi muốn tiêu diệt ra, không mất ba ngày thì căn bản không thể nào làm được.
Âm Đế lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Thời gian không phải là vấn đề, chỉ cần ta đã hạ quyết tâm, ngươi chết chắc chắn không nghi ngờ gì.
Vu Thần thản nhiên nói:
- Thời gian đúng là không phải vấn đề, nhưng thời gian có thể biến đổi rất nhiều chuyện. Trong ba ngày chúng ta tranh đấu, ngươi nghĩ xem nếu có người khác xâm nhập, đến lúc đó sẽ có kết quả như thế nào đây?
Âm Đế khinh khỉnh đáp:
- Trên thế gian này người có thể nhúng tay vào được mấy? Hơn nữa, cho dù là có nhúng tay vào, lại có thể thay đổi được điều gì?