Đón ngọn gió thổi tới từ xa, nhìn khắp Thiên Sơn cảnh sắc thanh tú như mộng, đèn cao suy nghĩ tâm tư, trong lòng tự hỏi rằng người đang ở nơi đâu?
Tạm dịch thơ:
Đưa mặt đón ngọn gió đêm
Thiên Sơn cảnh vật êm đềm trong mơ
Khêu đèn nghĩ chuyện tâm tư
Trong lòng tự hỏi người giờ nơi đâu?
Đứng yên lặng bất động, Bách Linh nhìn ra chân trời, ánh mắt lộ vẻ nghĩ ngợi. Đến Phục Long Cốc đã hai ngày, nơi đây mọi thứ đều được Trần Ngọc Loan quản lý rất tốt đẹp, toàn thể liên minh đoàn kết nhất trí phát triển mạnh mẽ, thật lực lên cao như Chánh Đạo liên minh ngày nào.
Trong cốc, mọi người hối hả thi hành phận sự của mình, duy chỉ Bách Linh không có nhiệm vụ gì, một mình thơ thẩn lên đỉnh ngọn núi, nhìn ra xa xa.
Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, nhân gian ngập đầy tà khí. Không có mặt trời soi chiếu, hoa bắt đầu điêu tàn , cây cỏ bắt đầu héo khô, một luồng khí âm tà vươn lên đến tầng mây, muốn bao trùm cả bầu trời mặt đất. Đó chính là khí Huyền Minh Lệ Sát nhất của thế giới u ám, cũng là thành quả to lớn nhất Thái Âm Tế Nhật. Một khi hắc ám bao trùm bầu trời, nhân gian sẽ chìm trong cảnh vạn kiếp không dậy được!
Tiếng thở dài bay theo gió, Bách Linh thân hình bất động, hạ giọng ngâm:
- Đã biết rõ ta không thể nói, sao bà lại khổ sở đến đây?
Thần sắc bình tĩnh, Tĩnh Nguyệt đại sư điềm nhiên đáp:
- Ta đến không phải hỏi sự tình ẩn chứa trong lòng công chúa, nhưng để hỏi chuyện công chúa đang nghĩ.
Bách Linh cười cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, rất kỳ quái, nhưng Tĩnh Nguyệt đại sư không nhìn thấy được.
- Bà muốn hỏi Lục Vân hiện giờ ở đâu phải không?
Nhè nhẹ gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư đáp:
- Đúng vậy, ta muốn hỏi Lục Vân hiện giờ như thế nào. Nếu như công chúa nói hắn còn sống, tại sao không hề có chút tin tức nào, hắn đã đi nơi đâu?
Xoay mình quay lại, Bách Linh nhìn thẳng bà, ánh mắt hàm chứa vẻ không thể lý giải, ngữ khí không được bình thường lên tiếng:
- Ta biết chàng đang ở đâu, đáng tiếc có nói cho bà biết cũng là vô dụng, bởi vì đó là con đường mà chàng phải đi.
Tĩnh Nguyệt đại sư hơi mơ hồ, hỏi dồn:
- Nếu là như thế, tại sao công chúa không nói ra được.
- Nhìn từ nơi xa, bởi vì ta không thể trợ giúp. Nếu như nhúng tay vào, số mệnh có thể bị ta thay đổi. Như vậy ta thật ra không sao cả, nhưng đối với thiên hạ là vô cùng không thể được.
Mặc dù gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài nói:
- Ý công chúa ta đã hiểu, nhưng đứng trên lập trường khác nhau, suy nghĩ của chúng ta khác nhau. Hãy nỗ lực lên, công chúa, chúng ta chúc phúc cho người.
Nói vừa xong liền lặng lẽ xoay mình rời khỏi, hình bóng ảnh trong gió có vài phần cô độc.
Đôi môi Bách Linh khẽ rung động, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến đầu lưỡi lại rút lại, mãi đến khi hình bóng của Tĩnh Nguyệt đại sư hoàn toàn biến mất, mới thở dài u oán:
- Đa tạ các vị đã chúc phúc, chỉ hy vọng các vị cũng giống như ta, có thể chờ đợi đến khi chàng quay trở lại.
Thôi không nhìn theo nữa, Bách Linh tiếp tục vọng ngắm về nơi xa xăm, hình bóng như một tượng đá, đứng yên trong gió.
Một lúc lâu, thật lâu, gió đã ngừng, nàng không một lần quay đầu lại.
Dưới ngọn núi, lúc này một hình bóng thuận thế bay lên, mang theo một cơn u hương, trong chốc lát đã đến đỉnh núi.
- Bách Linh tỷ, sắc trời không còn sớm, hãy trở về thôi.
Thanh âm thánh thót rung động lòng người, chính là Trần Ngọc Loan, hai vai nàng là Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú.
Nghe vậy quay lại, gương mặt Bách Linh lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười với Trần Ngọc Loan rồi nói:
- Muội còn đang bận rộn, sao không bồi tiếp Tư Đồ Thần Phong của muội, mà lại chạy đôn đáo lên đây rồi?
Trần Ngọc Loan đỏ mặt, nửa e thẹn nửa hờn giận:
- Bách Linh tỷ, tỷ lại trêu chọc muội, nói nữa muội sẽ đi đó.
Bách Linh tiến lên phía trước cầm lấy tay nàng, nhẹ điểm nụ cười:
- Không phải là tỷ tỷ trêu ghẹo muội, nhưng muội cả ngày khi không lại chạy đến với ta, muội như vậy mặc dù người ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại oán trách tỷ.
Trần Ngọc Loan hừ giọng:
- Hắn dám, nếu hắn tính toán như thế, để xem muội đối phó hắn làm sao.
Bách Linh thấy vậy lắc đầu, nắm lấy tay Trần Ngọc Loan vừa đi xuống núi, vừa lên tiếng:
- Muội à, không cần lúc nào cũng chèn ép hắn, tuy hắn bình thường không nói gì, nhưng tấm lòng với muội ai cũng có thể nhìn thấy ra được.
Trần Ngọc Loan thấy nàng muốn nói mãi, liền chuyển đề tài nói:
- Bách Linh tỷ, tỷ nhìn lên trời cả nửa ngày hôm nay, nhưng có thu hoạch được gì không?
Biết nàng còn có chút mắc cỡ trong vấn đề tình cảm, Bách Linh cũng không quá cưỡng cầu, thuận theo đáp lại:
- Mây trắng trải dài, người xưa mất dấu, ngu si ngắm trời, bởi lòng lo lắng. Hai ngày này ta đã nhìn ngắm thật lâu, phát hiện ra nhiều sự tình đã xảy ra như ta dự liệu, thiên hạ không còn là thế giới ngày trước nữa, thất giới từng bước đi vào con đường đã định của số mệnh.
Trần Ngọc Loan thất kinh, liền khôi phục lại sự bình tĩnh, lên tiếng khuyên:
- Không cần biết biến hóa như thế nào, tất cả chúng ta đều chỉ cần có thể đối mặt không cách nào tránh khỏi, vậy tại sao không thản nhiên một chút chứ?
Bách Linh nhìn nàng, trong ánh mắt có chút kỳ lạ, giọng cảm xúc nói:
- Có lẽ đây là lý do mà Lục Vân đã chọn muội.
Trần Ngọc Loan lặng đi, nhưng lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, muốn mở miệng nói, lại phát hiện một bóng người đang đứng giữa đường, không ngờ là người vừa đề cập đến Tư Đồ Thần Phong.
Bách Linh mỉm cười, hạ giọng nói:
- Làm gì mà ngớ ngẩn vậy, còn không đi nhanh lên.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt đỏ rực, thoáng do dự, rồi buông tay bước tới Tư Đồ Thần Phong.
Theo sau lưng hai người, Bách Linh nhìn thân ảnh vai kề vai, ánh mắt lộ vẻ khá cô đơn. Lục Vân, huynh có biết muội đang nghĩ về huynh không? Ý niệm thầm lặng phân tán trong gió, nhưng nó có thể bay thẳng lên tầng mây, truyền vào trong tâm của Lục Vân không?
Trầm tư khiến người ta quên đi rất nhiều, khi Bách Linh tỉnh lại, đã cùng hai người Trần Ngọc Loan tiến vào cửa của Trừ Ma đại điện.
Lúc này đang giữa trưa, trong đại điện có sáu người đang ngồi, chính là Phật Thánh Đạo Tiên, Dao Quang, Phần Thiên, Khiếu Thiên, Quy Vô đạo trưởng và Ân Hồng Tụ. Thấy ba người tiến đến, sáu người đều đứng dậy nghênh đón, sau khi nói vài lời khách sáo, mọi người lần lượt ngồi xuống, bắt đầu trao đổi.
Đầu tiên, Quy Vô đạo trưởng mở lời:
- Hai ngày nay, nhân gian biến hóa rất lớn, để chứng thực tình thế thiên hạ, liên minh đã phái đi một lượng lớn cao thủ. Trước mắt, chúng ta đã thu được không ít tin tức, trong đó có tin xấu tin tốt, mọi người muốn nghe tin nào trước?
Mọi người cân nhắc một lúc, tất cả ánh mắt đều hướng về Trần Ngọc Loan, chờ nàng lên tiếng. Trần Ngọc Loan cũng không né tránh, trực tiếp nói:
- Đạo trưởng nói tin xấu trước đi, cho mọi người có thêm cảnh giác, rồi sau đó nghe đến tin tốt, dưới sự tương phản này, chúng ta cùng thảo luận xem từ bây giờ nên làm thế nào.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Được, trước tiên ta nói về chuyện xấu. Từ khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, toàn thể tu chân giới lâm vào hỗn loạn. Trong nhân gian, tu chân lục viện không có gì để nói, nhưng trong năm phái, Ma Thần tông gần đây biến mất không có tung tích, Thiên Ma giáo có vài động tĩnh, bất quá hành tung khó lường. Vạn Phật tông triệu hồi môn hạ ẩn thế không cho ra ngoài, Vô Vi đạo phái không hề có động tĩnh, Tiên Kiếm môn đột nhiên biến mất, không một ai biết tông tích.
Nghe xong thần sắc thay đổi, mọi người rõ ràng rất nặng nề đối với những tin tức này. Tuy những sự tình này đã được dự đoán trước, nhưng thần châu đệ nhất môn phái Tiên Kiếm môn đột nhiên biến mất, đây quả là một tin đại chấn động.
Nhìn vẻ mặt mọi người, Quy Vô đạo trưởng tiếp tục:
- Ngoại trừ những điều này, ngày thứ hai sau khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp của Nho viên, Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề học viện đã gặp phải Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương tại chân núi Hoa Sơn. Trong cuộc chiến đó, Hạo Vân cư sĩ và Pháp Quả đại sư đã chết trận, Đan Thanh kiếm hiệp được một người thần bí cứu thoát.
Nhẹ thở dài, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Như vậy, tu chân lục viện hầu như bị tiêu diệt toàn bộ.
Bách Linh cảm xúc nói:
- Đây cũng là số mệnh, ai kêu bọn họ ngày đó đều ….. Thôi, không nói chuyện này nữa, hay là để đạo trưởng nói tiếp.
Quy Vô đạo trưởng nhìn lướt qua mọi người, thấy không ai lên tiếng, liền tiếp tục:
- Lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, từng xuất hiện bốn luồng khí tức cực kỳ đáng sợ, trừ hai luồng suy đoán của Địa Âm và Thiên Sát ra, còn lại Yêu Hoàng cùng Vu Thần cũng đã được chứng thực. Theo như tin tức thu được, Vu Thần và Yêu Hoàng đều lộ dạng lúc Thái Âm Tế Nhật hiện ra, người trước thì sống lại, người sau thì xâm nhập thế gian, hai người một Nam một Bắc, đồng thời hướng về trung gian. Trước mắt Yêu Hoàng Liệt Thiên chiếm cứ Hoa Sơn, Vu Thần không hề có tung tích.
Trần Ngọc Loan thần sắc trầm trọng, ưu tư nói:
- Điều gì phải đến cuối cùng rồi cũng đến, sự xuất hiện của họ có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?
Phật Thánh Đạo Tiên lên tiếng:
- Nha đầu, hỗn loạn không chắc chắn là xấu, chỉ có quan hệ phức tạp, rồi mới có cơ hội kế thừa.
Trần Ngọc Loan cười khổ một tiếng, không một lời phản bác.
Phần Thiên lên tiếng tán đồng:
- Cách nhìn của tiền bối cũng giống như ta, sự tồn tại của Địa Âm và Thiên Sát uy hiếp rất lớn với nhân gian, lúc này đột nhiên xuất hiện Yêu Hoàng cùng Vu Thần, bọn họ tất nhiên là thù địch với nhau, kiềm chế lẫn nhau. Đứng về phía liên minh, chúng ta nếu như nắm vững, có thể thu lợi từ trong đó không phải là chuyện khó lắm.
Trần Ngọc Loan nhìn Phần Thiên, thoáng gật đầu, đột nhiên quay sang nói với Quy Vô đạo trưởng:
– Đạo trưởng tiếp đi, còn gì nữa không?
Quy Vô đạo trưởng ngẫm nghĩ sơ sơ rồi lên tiếng nói:
- Về phương diện xấu tạm thời chỉ có vậy, cũng có vài chuyện tốt. Trước tiên, Ma vực Ma Thiên tôn chủ đã đánh thức Ma Vương đang ngủ say, khiến cho bản thân lực lượng tăng mạnh, nhưng lại bại trong tay của Yêu Hoàng Liệt Thiên. Điều thứ hai, Hắc Sát Hổ Vương bị người thần bí đã cứu Đan Thanh kiếm hiệp đánh cho trọng thương, nghe nói thì cơ thể huyết nhục bị hủy diệt. Điều ba, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đã từng đến Tiên Kiếm môn và Vạn Phật tông cầu viện, đáng tiếc lại bị cự tuyệt. Bốn là, Sát Huyết Diêm La và Tà Thần Chu Hỉ giao chiến, hai bên lưỡng bại câu thương, Bất Tử Huyết Lệ chết dưới Thiên Tà nhận, Lục Vân hiện thân khiến Sát Huyết Diêm La kinh hoảng đào tẩu.
Trương Ngạo Tuyết cả kinh không ngờ thần kiếm thần dị như vậy, thật là khó mà tin được. Nhưng thần kỳ không chỉ có như vậy, Tử Ảnh thần kiếm sau khi nhắc nhở Trương Ngạo Tuyết, ánh tía lưu động trên thân kiếm chỉ trong chớp mắt lại tự động bay đi khỏi bàn tay của Trương Ngạo Tuyết, mũi kiếm hướng thẳng lên trời cao.
Trương Ngạo Tuyết kinh dị ngắm nhìn thần kiếm, một lúc sau mới trấn tĩnh nhìn về phía chân trời theo phương hướng thần kiếm chỉ. Ban đầu, Trương Ngạo Tuyết dựa vào tu vi mạnh mẽ của bản thân và linh thức nhạy cảm cũng chỉ mơ hồ cảm ứng được một chút khí tức mỏng manh cấp kỳ. Nhưng chỉ chớp mắt, Tử Ảnh thần kiếm tựa như hiểu rõ tâm tư của nàng liền phát ra một luồng ý thức kỳ diệu xâm nhập vào trong đầu nàng, lập tức, một bóng người có sương mù bao phủ trong mây trời liền xuất hiện rõ ràng trong não của nàng.
Hô nhẹ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết thu hồi thần kiếm, vuốt ve nhẹ nhàng thân kiếm, lẩm bẩm: "Thì ra ngươi biến đổi có kết quả như thế này, đa tạ ngươi, người bạn thân nhất của ta."
Thần kiếm ngâm khẽ một tiếng như đáp lời, rồi ánh tím nhanh chóng ẩn đi quay lại trong lòng bàn tay trái của nàng. Trương Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn nhìn vào lòng bàn tay, cười bình thản, nhẹ nhàng tiến về trước.
Trong gió nhẹ, Trương Ngạo Tuyết truy tìm lại dấu chân ngày xưa.
Ngày trước đến nơi này là nhờ có Tử Ảnh thần kiếm dẫn đường. Bây giờ nàng định quay về trung thổ đi tìm Lục Vân cùng với sư phụ. Tình hình nhân gian thế nào nàng không cần phải quan tâm, nhưng dù sao nàng cũng là môn hạ của Dịch viên, ngoài mối quan tâm lớn nhất là Lục Vân còn có sư môn. Vừa nghĩ đến Lục Vân, nàng lại nghĩ tới quỷ kế của Kiếm Vô Trần, bởi vậy trong lòng lo lắng rất nhiều làm cho tốc độ vô ý tăng nhanh.
Núi rừng hoang vu không người cứ từ từ lùi lại phía sau. Vừa thấy khoảng đồng bằng trước mặt, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện được nhiều luồng ma khí hỗn loạn, tiếp đó là vô số âm thanh kinh khủng, kêu khóc, la thảm, rủa xả xông thẳng vào tai của nàng.
Trương Ngạo Tuyết sắc mặt thất kinh, hiểu rõ chuyện gì liền quát lạnh một tiếng, ánh đỏ chợt lóe quanh thân rồi hóa thành luồng ánh sáng vút đi, chốc lát đã không còn thấy nữa.
Trong một thôn trang, từng nhóm ba căn và hai căn nhà cỏ rải rác, ước chừng có hơn mười hộ cư ngụ. Lúc này, một số yêu thú và bóng ma đang tiêu diệt dân chúng trong thôn, vô số thi thể bị yêu ma thôn tính. Chỉ còn lại một ít người chưa chết cũng hoảng sợ kêu to, thần sắc đau thương kinh hoàng.
Thái Âm Tế Nhật, yêu ma loạn thế, đám yêu ma này trong mắt cao thủ tu chân không đáng kể, nhưng với dân chúng bình thường lại là một đám tử thần. Phản kháng thì sức lực yếu ớt không làm gì được, chạy trốn thì bốn phía đã bị phong tỏa. Tình huống như vậy những người còn sống không chờ chết còn biết làm gì?
Thời gian cứ từ từ đi qua, tiếng kêu la cũng dần dần nhỏ đi.
Khi cả thôn chỉ còn sót lại mấy người sắp chết trong miệng của yêu ma, giữa không trung chợt lóe lên một luồng sáng đỏ nhanh chóng chuyển sang tím, kế đó Trương Ngạo Tuyết xuất hiện ở phía trên thôn trang. Thần kiếm trong tay nàng giơ thẳng lên trời, kiếm khí chấn động lòng người ào ạt khắp nơi, tựa như là gió bão tơi bời, thế kiếm nhanh đẹp tuyệt vời, lại có khí uy nghiêm thần thánh dưới sự khống chế của nàng liền hóa thành kiếm quang đầy trời, chỉ một cái đã diệt sạch tất cả yêu thú ma ảnh trên mặt đất.
Ngạo nghễ đứng giữa không trung, thần sắc Trương Ngạo Tuyết lành lạnh, ánh tím lưu động quanh thân, xinh đẹp mà cũng thánh khiết tựa như tiên. Trên mặt đất, dân chúng còn sống lặng đi nhìn nàng, trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự kính sợ và ngơ ngẩn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi máu tươi kéo những người còn sống tỉnh lại nhìn quanh. Nhìn khắp bốn phía là một số những thân người mất tay, tiếng khóc lại bắt đầu vang lên. Trương Ngạo Tuyết thở dài nhè nhẹ, cảnh tượng này ngoại trừ nhờ thời gian chữa lành thương đau còn ai làm được chuyện gì đây?
Trương Ngạo Tuyết xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc này, Tử Ảnh thần kiếm trong bàn tay nàng đột nhiên phát ra cảnh cáo báo cho nàng biết có cao thủ xuất hiện. Trương Ngạo Tuyết đứng yên bất động phát sóng dò xét tự động khuếch tán ra chung quanh, vừa phát hiện một chút khí tức kỳ quái thì một bóng sáng liền xuất hiện ở ngoài ba trượng làm cho nàng hơi kinh ngạc.
Đó là một trung niên nam tử, toàn thân được ánh sáng xanh vờn quanh, ánh mắt trong suốt, khí tức mạnh mẽ, đang kinh dị ngắm nhìn Trương Ngạo Tuyết.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau không hề né tránh. Thần tình Trương Ngạo Tuyết lãnh đạm kiêu hãnh như tuyết như sương, trung niên nam tử kia ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, lông mày khẽ nhếch lên.
Lát sau, trung niên nam tử đưa mắt nhìn qua thảm trạng trên mặt đất hỏi:
- Nơi này lúc nãy có ma khí khuấy động, ngươi đã tiêu diệt chúng nó phải không?
Trương Ngạo Tuyết không nói, trầm mặc cứ như một câu trả lời.
Trung niên nam tử kia có chút không hài lòng, hừ giọng nói:
- Còn nhỏ như vậy mà ngạo khí đã tới trời thật không tốt.
- Ngươi là ai? Trương Ngạo Tuyết nhìn thẳng đối phương lạnh lùng hỏi.
Trung niên nam tử cười tự phụ, lạnh nhạt trả lời:
- Ta chỉ là khách qua đường, theo gió mà đến, theo gió mà đi.
Trương Ngạo Tuyết quay qua nhìn xuống dân chúng trên mặt đất, rồi không nói một lời lập tức bay đi.
Trung niên nam tử sửng sốt và giận dữ, lắc mình ngăn Trương Ngạo Tuyết lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Coi rẻ sự tồn tại của người khác như vậy là vô lễ lắm.
Trương Ngạo Tuyết lãnh đạm, bình tĩnh đáp:
- Đường đời nhân sinh còn dài, khách qua đường vội vã gây với ta làm gì? Đã không quan hệ cần gì phải gặp gỡ để mất đi an nhàn trong tâm.
Sắc mặt trung niên nam tử biến đổi, hừ lạnh tiếp lời:
- Không ngờ ngươi lạnh lùng ít lời nhưng thật sắc bén. Chắc hẳn ngươi là Trương Ngạo Tuyết của Dịch viên đây?
Ánh mắt Trương Ngạo Tuyết lạnh lẽo sắc bén như đao hướng thẳng vào trung niên nam tử.
- Không sai, ta đúng là Dịch viên Trương Ngạo Tuyết, hẳn ngươi đã nhận ra ta từ trước mà còn cố ý che dấu.
Trung niên nam tử lảng tránh ánh mắt sắc bén của nàng, lạnh nhạt nói:
- Đúng là ta biết là ngươi, bất quá đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Trương Ngạo Tuyết lãnh đạm thốt:
- Đã là mới gặp sao còn muốn dây dưa?
Trung niên nam tử lắc đầu trả lời:
- Không phải là dây dưa, một khi đã gặp chính là có nhân duyên.
Trương Ngạo Tuyết lạnh giọng:
- Phải không, đó là ngươi nói đó thôi, ngươi và ta có cái gì mà để đàm luận?
Trung niên nam tử hai mắt híp lại, chăm chú nhìn Trương Ngạo Tuyết một hồi mới gật đầu khen ngợi:
- Quả nhiên kiêu hãnh như tuyết, không hổ là truyền nhân của Tử Ảnh thần kiếm. Nhưng ngươi đã thích cao ngạo rồi thì không nên yêu người, thật sự là có chút tiếc hận.
Trương Ngạo Tuyết trầm sắc mặt xuống, khí thế quanh thân tăng lên đột ngột, một luồng khí tức lạnh như băng vây phủ bên ngoài thân trung niên nam tử.
- Ngươi đến từ nơi nào, Vân Chi Pháp giới hay là Cửu Thiên Hư Vô giới?
Trung niên nam tử thất sắc và kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi còn đang suy đoán lại mở miệng nhất định cho là ta đến từ hai nơi đó. Ngươi căn cứ vào điều gì vậy?
Trương Ngạo Tuyết hờ hững trả lời:
- Muốn biết cũng được, nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề.
Trung niên nam tử cười đáp:
- Có thể, ngươi nói đi.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Muốn đoán xem ngươi đến từ nơi nào thật ra không khó. Đầu tiên, tu vi ngươi khác với người thường. Kế tiếp, ngươi cứ chống đối Lục Vân. Bởi vậy, ngươi hẳn phải đến từ một trong hai địa phương kia.
Trung niên nam tử gật đầu trả lời:
- Lời này có chút khiên cưỡng, bất quá lời ngươi nói lại đúng. Ta là Vân Hư thượng nhân của Cửu Thiên Hư Vô giới.
Lão vốn trước đó đã cứu bọn bốn người Thiên Kiếm Khách, sau đó đi tìm kiếm Vong Trần, chính là Vân Hư thượng nhân.
Trương Ngạo Tuyết tâm thần chấn động nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí không dao động hỏi:
- Ngươi đã biết tên Lục Vân, hẳn cũng biết chuyện ba ngày trước, kết quả chuyện giữa chàng và Kiếm Vô Trần như thế nào?
Vân Hư thượng nhân liếc nàng, khẽ thở dài:
- Trận chiến ngày đó thảm thiết vô cùng. Liên Minh chánh đạo trước sau gặp phải các cao thủ Lục Vân, Sát Huyết Diêm La, Huyền Phong môn chủ tập kích. Cuối cùng liên minh bị tiêu diệt chỉ còn Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi chạy thoát được. Còn Lục Vân, hắn vì chuyện Thương Nguyệt mà tiến vào hang động sâu thẳm đầy hung hiểm quỷ dị, tình huống ra sao không biết được, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lại khơi dẫn Thái Âm Tế Nhật nhưng chính mình cũng chết vì Hậu Nghệ thần cung.
Trương Ngạo Tuyết có vẻ bất an, hỏi dồn:
- Ngươi nói Lục Vân bởi vì chuyện Thương Nguyệt mà vào nơi nguy hiểm, thật ra Thương Nguyệt làm sao vậy?
Vân Hư thượng nhân chần chờ một chút, suy nghĩ tới lui thật lâu mới nói:
- Lúc ấy Lục Vân đang giao chiến với Kiếm Vô Trần, ai ngờ Thiên Mục Phong bất ngờ xuất hiện nói rõ ngươi không có mặt ở nơi đây. Vì thế, Lục Vân bị phân tâm, Kiếm Vô Trần lại đột ngột thi triển Hậu Nghệ thần cung. Thương Nguyệt tựa hồ biết trước việc này, vừa lên tiếng nhắc nhở, vừa bay lên đón ngay mũi tên kia. Kết quả là Lục Vân thoát qua một kiếp nạn, Thương Nguyệt lại chết dưới Hậu Nghệ thần cung và rơi vào trong hang sâu.
Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, miệng thì thào lẩm bẩm: "Thương Nguyệt, Thương Nguyệt. Nếu không bởi vì ta, Lục Vân hẳn sẽ không phân tâm, chàng mà không phân tâm, Kiếm Vô Trần sẽ không có cơ hội thi triển Hậu Nghệ thần cung thần, tỷ cũng sẽ không chết …"
Vân Hư thượng nhân nhìn nàng, khuyên nhủ:
- Đó là số mệnh, hễ mà gần gũi Lục Vân đều không có kết quả tốt, bởi vì hắn là người bị trời nguyền rủa. Hy vọng ngươi nhớ kỹ.
Trương Ngạo Tuyết hừ lạnh đáp:
- Nói bá láp bá xàm, các ngươi cũng không phải tốt gì đâu. Kiếm Vô Trần là người các ngươi ủng hộ, nhưng hắn thế nào? Nhân phẩm thấp kém, thủ đoạn bỉ ổi, lòng dạ hẹp hòi, cuồng vọng tự đại. Liên Minh chánh đạo có người như vậy lãnh đạo mà không bị diệt mới lạ.
Vân Hư thượng nhân nghe vậy giận dữ quát:
- Trương Ngạo Tuyết ngươi câm miệng. Thân phận ngươi là gì mà có tư cách nói này nói nọ.
Trương Ngạo Tuyết cười lạnh lùng nói:
- Ta là môn hạ Dịch viên, tự nhiên không so được với cao nhân Cửu Thiên Hư Vô giới như ngươi. Nhưng ta ở tại nhân gian, hai mắt trực tiếp nhìn thấy chắc chắn rõ hơn ngươi nhìn từ trên trời.
- Nói như thế, ngươi có mắt thần phát hiện được tất cả mọi chuyện, vậy ngươi có khả năng thấy rõ được tương lai chăng?
Nhận thấy biến đổi của Trương Ngạo Tuyết, Vân Hư thượng nhân giật mình kinh hãi đáp:
- Trương Ngạo Tuyết, ngươi không được quên mình là môn hạ Lục Viện, khi nói chuyện tốt nhất phải có chút khách khí.
Trương Ngạo Tuyết phản bác lại:
- Khách khí là còn phải xem đối tượng là ai? Với lập trường của ngươi nói chuyện này với ta tại đây thật là nguy hiểm.
Vân Hư thượng nhân nghe vậy cười to:
- Nguy hiểm? Ta thấy ngươi thiên tư không tệ, không muốn ngươi tự hủy đi tiền đồ của mình nên mới khuyên ngươi vài câu, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với ta.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng trả lời: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Ngươi rõ ràng đã biết quan hệ giữa ta và Lục Vân, còn biết chuyện ngày đó của Kiếm Vô Trần, nên muốn dọ xét cho được suy nghĩ hiện nay trong lòng ta. Với lập trường của ngươi như vậy thì chúng ta đang đối địch, những lời ngươi nói tự nhiên có nguy hiểm.
Vân Hư thượng nhân cười lạnh nói:
- Đó cũng bởi vì ngươi thích Lục Vân, ngươi lại cam tâm tình nguyện phản bội chánh đạo để cùng hắn chìm sâu vào vũng bùn?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đón ngọn gió thổi tới từ xa, nhìn khắp Thiên Sơn cảnh sắc thanh tú như mộng, đèn cao suy nghĩ tâm tư, trong lòng tự hỏi rằng người đang ở nơi đâu?
Tạm dịch thơ:
Đưa mặt đón ngọn gió đêm
Thiên Sơn cảnh vật êm đềm trong mơ
Khêu đèn nghĩ chuyện tâm tư
Trong lòng tự hỏi người giờ nơi đâu?
Đứng yên lặng bất động, Bách Linh nhìn ra chân trời, ánh mắt lộ vẻ nghĩ ngợi. Đến Phục Long Cốc đã hai ngày, nơi đây mọi thứ đều được Trần Ngọc Loan quản lý rất tốt đẹp, toàn thể liên minh đoàn kết nhất trí phát triển mạnh mẽ, thật lực lên cao như Chánh Đạo liên minh ngày nào.
Trong cốc, mọi người hối hả thi hành phận sự của mình, duy chỉ Bách Linh không có nhiệm vụ gì, một mình thơ thẩn lên đỉnh ngọn núi, nhìn ra xa xa.
Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, nhân gian ngập đầy tà khí. Không có mặt trời soi chiếu, hoa bắt đầu điêu tàn , cây cỏ bắt đầu héo khô, một luồng khí âm tà vươn lên đến tầng mây, muốn bao trùm cả bầu trời mặt đất. Đó chính là khí Huyền Minh Lệ Sát nhất của thế giới u ám, cũng là thành quả to lớn nhất Thái Âm Tế Nhật. Một khi hắc ám bao trùm bầu trời, nhân gian sẽ chìm trong cảnh vạn kiếp không dậy được!
Tiếng thở dài bay theo gió, Bách Linh thân hình bất động, hạ giọng ngâm:
- Đã biết rõ ta không thể nói, sao bà lại khổ sở đến đây?
Thần sắc bình tĩnh, Tĩnh Nguyệt đại sư điềm nhiên đáp:
- Ta đến không phải hỏi sự tình ẩn chứa trong lòng công chúa, nhưng để hỏi chuyện công chúa đang nghĩ.
Bách Linh cười cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, rất kỳ quái, nhưng Tĩnh Nguyệt đại sư không nhìn thấy được.
- Bà muốn hỏi Lục Vân hiện giờ ở đâu phải không?
Nhè nhẹ gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư đáp:
- Đúng vậy, ta muốn hỏi Lục Vân hiện giờ như thế nào. Nếu như công chúa nói hắn còn sống, tại sao không hề có chút tin tức nào, hắn đã đi nơi đâu?
Xoay mình quay lại, Bách Linh nhìn thẳng bà, ánh mắt hàm chứa vẻ không thể lý giải, ngữ khí không được bình thường lên tiếng:
- Ta biết chàng đang ở đâu, đáng tiếc có nói cho bà biết cũng là vô dụng, bởi vì đó là con đường mà chàng phải đi.
Tĩnh Nguyệt đại sư hơi mơ hồ, hỏi dồn:
- Nếu là như thế, tại sao công chúa không nói ra được.
- Nhìn từ nơi xa, bởi vì ta không thể trợ giúp. Nếu như nhúng tay vào, số mệnh có thể bị ta thay đổi. Như vậy ta thật ra không sao cả, nhưng đối với thiên hạ là vô cùng không thể được.
Mặc dù gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài nói:
- Ý công chúa ta đã hiểu, nhưng đứng trên lập trường khác nhau, suy nghĩ của chúng ta khác nhau. Hãy nỗ lực lên, công chúa, chúng ta chúc phúc cho người.
Nói vừa xong liền lặng lẽ xoay mình rời khỏi, hình bóng ảnh trong gió có vài phần cô độc.
Đôi môi Bách Linh khẽ rung động, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến đầu lưỡi lại rút lại, mãi đến khi hình bóng của Tĩnh Nguyệt đại sư hoàn toàn biến mất, mới thở dài u oán:
- Đa tạ các vị đã chúc phúc, chỉ hy vọng các vị cũng giống như ta, có thể chờ đợi đến khi chàng quay trở lại.
Thôi không nhìn theo nữa, Bách Linh tiếp tục vọng ngắm về nơi xa xăm, hình bóng như một tượng đá, đứng yên trong gió.
Một lúc lâu, thật lâu, gió đã ngừng, nàng không một lần quay đầu lại.
Dưới ngọn núi, lúc này một hình bóng thuận thế bay lên, mang theo một cơn u hương, trong chốc lát đã đến đỉnh núi.
- Bách Linh tỷ, sắc trời không còn sớm, hãy trở về thôi.
Thanh âm thánh thót rung động lòng người, chính là Trần Ngọc Loan, hai vai nàng là Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú.
Nghe vậy quay lại, gương mặt Bách Linh lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười với Trần Ngọc Loan rồi nói:
- Muội còn đang bận rộn, sao không bồi tiếp Tư Đồ Thần Phong của muội, mà lại chạy đôn đáo lên đây rồi?
Trần Ngọc Loan đỏ mặt, nửa e thẹn nửa hờn giận:
- Bách Linh tỷ, tỷ lại trêu chọc muội, nói nữa muội sẽ đi đó.
Bách Linh tiến lên phía trước cầm lấy tay nàng, nhẹ điểm nụ cười:
- Không phải là tỷ tỷ trêu ghẹo muội, nhưng muội cả ngày khi không lại chạy đến với ta, muội như vậy mặc dù người ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại oán trách tỷ.
Trần Ngọc Loan hừ giọng:
- Hắn dám, nếu hắn tính toán như thế, để xem muội đối phó hắn làm sao.
Bách Linh thấy vậy lắc đầu, nắm lấy tay Trần Ngọc Loan vừa đi xuống núi, vừa lên tiếng:
- Muội à, không cần lúc nào cũng chèn ép hắn, tuy hắn bình thường không nói gì, nhưng tấm lòng với muội ai cũng có thể nhìn thấy ra được.
Trần Ngọc Loan thấy nàng muốn nói mãi, liền chuyển đề tài nói:
- Bách Linh tỷ, tỷ nhìn lên trời cả nửa ngày hôm nay, nhưng có thu hoạch được gì không?
Biết nàng còn có chút mắc cỡ trong vấn đề tình cảm, Bách Linh cũng không quá cưỡng cầu, thuận theo đáp lại:
- Mây trắng trải dài, người xưa mất dấu, ngu si ngắm trời, bởi lòng lo lắng. Hai ngày này ta đã nhìn ngắm thật lâu, phát hiện ra nhiều sự tình đã xảy ra như ta dự liệu, thiên hạ không còn là thế giới ngày trước nữa, thất giới từng bước đi vào con đường đã định của số mệnh.
Trần Ngọc Loan thất kinh, liền khôi phục lại sự bình tĩnh, lên tiếng khuyên:
- Không cần biết biến hóa như thế nào, tất cả chúng ta đều chỉ cần có thể đối mặt không cách nào tránh khỏi, vậy tại sao không thản nhiên một chút chứ?
Bách Linh nhìn nàng, trong ánh mắt có chút kỳ lạ, giọng cảm xúc nói:
- Có lẽ đây là lý do mà Lục Vân đã chọn muội.
Trần Ngọc Loan lặng đi, nhưng lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, muốn mở miệng nói, lại phát hiện một bóng người đang đứng giữa đường, không ngờ là người vừa đề cập đến Tư Đồ Thần Phong.
Bách Linh mỉm cười, hạ giọng nói:
- Làm gì mà ngớ ngẩn vậy, còn không đi nhanh lên.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt đỏ rực, thoáng do dự, rồi buông tay bước tới Tư Đồ Thần Phong.
Theo sau lưng hai người, Bách Linh nhìn thân ảnh vai kề vai, ánh mắt lộ vẻ khá cô đơn. Lục Vân, huynh có biết muội đang nghĩ về huynh không? Ý niệm thầm lặng phân tán trong gió, nhưng nó có thể bay thẳng lên tầng mây, truyền vào trong tâm của Lục Vân không?
Trầm tư khiến người ta quên đi rất nhiều, khi Bách Linh tỉnh lại, đã cùng hai người Trần Ngọc Loan tiến vào cửa của Trừ Ma đại điện.
Lúc này đang giữa trưa, trong đại điện có sáu người đang ngồi, chính là Phật Thánh Đạo Tiên, Dao Quang, Phần Thiên, Khiếu Thiên, Quy Vô đạo trưởng và Ân Hồng Tụ. Thấy ba người tiến đến, sáu người đều đứng dậy nghênh đón, sau khi nói vài lời khách sáo, mọi người lần lượt ngồi xuống, bắt đầu trao đổi.
Đầu tiên, Quy Vô đạo trưởng mở lời:
- Hai ngày nay, nhân gian biến hóa rất lớn, để chứng thực tình thế thiên hạ, liên minh đã phái đi một lượng lớn cao thủ. Trước mắt, chúng ta đã thu được không ít tin tức, trong đó có tin xấu tin tốt, mọi người muốn nghe tin nào trước?
Mọi người cân nhắc một lúc, tất cả ánh mắt đều hướng về Trần Ngọc Loan, chờ nàng lên tiếng. Trần Ngọc Loan cũng không né tránh, trực tiếp nói:
- Đạo trưởng nói tin xấu trước đi, cho mọi người có thêm cảnh giác, rồi sau đó nghe đến tin tốt, dưới sự tương phản này, chúng ta cùng thảo luận xem từ bây giờ nên làm thế nào.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Được, trước tiên ta nói về chuyện xấu. Từ khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, toàn thể tu chân giới lâm vào hỗn loạn. Trong nhân gian, tu chân lục viện không có gì để nói, nhưng trong năm phái, Ma Thần tông gần đây biến mất không có tung tích, Thiên Ma giáo có vài động tĩnh, bất quá hành tung khó lường. Vạn Phật tông triệu hồi môn hạ ẩn thế không cho ra ngoài, Vô Vi đạo phái không hề có động tĩnh, Tiên Kiếm môn đột nhiên biến mất, không một ai biết tông tích.
Nghe xong thần sắc thay đổi, mọi người rõ ràng rất nặng nề đối với những tin tức này. Tuy những sự tình này đã được dự đoán trước, nhưng thần châu đệ nhất môn phái Tiên Kiếm môn đột nhiên biến mất, đây quả là một tin đại chấn động.
Nhìn vẻ mặt mọi người, Quy Vô đạo trưởng tiếp tục:
- Ngoại trừ những điều này, ngày thứ hai sau khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp của Nho viên, Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề học viện đã gặp phải Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương tại chân núi Hoa Sơn. Trong cuộc chiến đó, Hạo Vân cư sĩ và Pháp Quả đại sư đã chết trận, Đan Thanh kiếm hiệp được một người thần bí cứu thoát.
Nhẹ thở dài, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Như vậy, tu chân lục viện hầu như bị tiêu diệt toàn bộ.
Bách Linh cảm xúc nói:
- Đây cũng là số mệnh, ai kêu bọn họ ngày đó đều ….. Thôi, không nói chuyện này nữa, hay là để đạo trưởng nói tiếp.
Quy Vô đạo trưởng nhìn lướt qua mọi người, thấy không ai lên tiếng, liền tiếp tục:
- Lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, từng xuất hiện bốn luồng khí tức cực kỳ đáng sợ, trừ hai luồng suy đoán của Địa Âm và Thiên Sát ra, còn lại Yêu Hoàng cùng Vu Thần cũng đã được chứng thực. Theo như tin tức thu được, Vu Thần và Yêu Hoàng đều lộ dạng lúc Thái Âm Tế Nhật hiện ra, người trước thì sống lại, người sau thì xâm nhập thế gian, hai người một Nam một Bắc, đồng thời hướng về trung gian. Trước mắt Yêu Hoàng Liệt Thiên chiếm cứ Hoa Sơn, Vu Thần không hề có tung tích.
Trần Ngọc Loan thần sắc trầm trọng, ưu tư nói:
- Điều gì phải đến cuối cùng rồi cũng đến, sự xuất hiện của họ có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?
Phật Thánh Đạo Tiên lên tiếng:
- Nha đầu, hỗn loạn không chắc chắn là xấu, chỉ có quan hệ phức tạp, rồi mới có cơ hội kế thừa.
Trần Ngọc Loan cười khổ một tiếng, không một lời phản bác.
Phần Thiên lên tiếng tán đồng:
- Cách nhìn của tiền bối cũng giống như ta, sự tồn tại của Địa Âm và Thiên Sát uy hiếp rất lớn với nhân gian, lúc này đột nhiên xuất hiện Yêu Hoàng cùng Vu Thần, bọn họ tất nhiên là thù địch với nhau, kiềm chế lẫn nhau. Đứng về phía liên minh, chúng ta nếu như nắm vững, có thể thu lợi từ trong đó không phải là chuyện khó lắm.
Trần Ngọc Loan nhìn Phần Thiên, thoáng gật đầu, đột nhiên quay sang nói với Quy Vô đạo trưởng:
– Đạo trưởng tiếp đi, còn gì nữa không?
Quy Vô đạo trưởng ngẫm nghĩ sơ sơ rồi lên tiếng nói:
- Về phương diện xấu tạm thời chỉ có vậy, cũng có vài chuyện tốt. Trước tiên, Ma vực Ma Thiên tôn chủ đã đánh thức Ma Vương đang ngủ say, khiến cho bản thân lực lượng tăng mạnh, nhưng lại bại trong tay của Yêu Hoàng Liệt Thiên. Điều thứ hai, Hắc Sát Hổ Vương bị người thần bí đã cứu Đan Thanh kiếm hiệp đánh cho trọng thương, nghe nói thì cơ thể huyết nhục bị hủy diệt. Điều ba, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đã từng đến Tiên Kiếm môn và Vạn Phật tông cầu viện, đáng tiếc lại bị cự tuyệt. Bốn là, Sát Huyết Diêm La và Tà Thần Chu Hỉ giao chiến, hai bên lưỡng bại câu thương, Bất Tử Huyết Lệ chết dưới Thiên Tà nhận, Lục Vân hiện thân khiến Sát Huyết Diêm La kinh hoảng đào tẩu.