Danh tự này ba người Dịch viên đều chưa từng nghe qua, cũng không biết lai lịch thế nào, ba người chỉ toàn lực thúc động pháp quyết, dùng sức mạnh thần thánh luyện hóa nguyên thần của Thiên Ảo Quỷ Tiêu. Nhưng thời gian trôi qua mãi, Thiên Ảo Quỷ Tiêu tuy kêu la thảm khốc không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào bị tiêu diệt dù cho ba người cố gắng thế nào đi nữa.
Hơi nóng giận, Phong Viễn Dương đùng đùng lên tiếng:
- Đáng ghét, con quỷ này không ngờ lợi hại như vậy, thật là khiến ta tức chết được.
Càn Nguyên chân nhân than thở:
- Xem ra tu vi bọn ta quá yếu rồi, mãi vẫn không làm được gì nó. Ôi …
Tĩnh Nguyệt đại sư nhỏ giọng:
- Nếu như có Ngạo Tuyết ở đây tình huống hẳn không như vậy.
Đau thương nhàn nhạt vây lấy cả ba. Lúc này, đối mặt với Thiên Ảo Quỷ Tiêu cả ba không làm gì được, lại không thể bỏ đi, thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt truyền đến, khi cả ba người còn đang kinh ngạc, liền có thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa vang lên:
- Ba vị không nên lãng phí tinh lực nữa, với tu vi các vị, lại không có thần binh cực mạnh không thể tiêu diệt nó được đâu. Hay là hãy giao lại cho ta.
Ánh trắng lóe lên, một bóng người mờ hiện, chính là một lão già râu tóc bạc trắng.
Cảnh giác nhìn người mới đến, Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Ngươi là ai, chúng ta vì sao phải giao quỷ vật lại cho ngươi?
Lão già cười đáp:
- Tên của ta không nhỏ, nhân gian biết ta đều gọi là Trúc Tiên.
- Trúc Tiên?
Nhỏ nhẹ lẩm nhẩm hai lần, Càn Nguyên chân nhân lại lên tiếng:
- Tên này chưa từng nghe qua, hay ngươi hãy cho chúng ta một lý do chính đáng, vì sao phải giao quỷ vật lại cho ngươi?
Trúc Tiên liếc nhìn Thiên Ảo Quỷ Tiêu yếu ớt, điềm nhiên đáp;
- Bởi vì ta có thể hủy diệt nó, mà các vị có giữ lại cũng khó làm được.
Tĩnh Nguyệt đại sư nghi ngờ hỏi:
- Chúng ta làm sao biết được ngươi không phải cùng phe với hắn, cố ý đến đây lừa dối chúng ta.
Trúc Tiên cười đáp:
- Ba vị có biết nếu ta cùng phe với hắn, các vị có thể đối địch được ta chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư không đáp lại ngăn, chỉ đưa mắt trao đổi với Càn Nguyên đại sư, sau đó mới lên tiếng:
- Điểm này ngươi nói hẳn là có lý, nhưng chúng ta lại chưa từng nghe qua tên của ngươi, không biết lai lịch của ngươi, sao có thể dễ dàng tín nhiệm ngươi được.
Trúc Tiên không chút kinh ngạc, hơi cười nói:
- Đây là lời nói thật, nhưng cũng chỉ để nói chung chung thôi. Hay là ta đưa ra một điều kiện trao đổi với quý vị được không?
Kinh ngạc nhìn lại khuôn mặt hơi mỉm cười của Trúc Tiên, Tĩnh Nguyệt đại sư mơ hồ nói:
- Trao đổi, ngươi dùng gì để trao đổi điều kiện với bọn ta? Ngươi lại biết chúng ta sẽ đồng ý chăng? Hơn nữa, xem ra ngươi coi trọng quỷ vật này như vậy, thật ra có quan hệ thế nào với hắn?
Trúc Tiên đáp:
- Điều kiện trao đổi tự nhiên là chuyện các ngươi mong muốn nhất, còn về quan hệ của ta và hắn rất phức tạp, bất quá có thể khẳng định một điểm, ta và hắn có cừu oán là được rồi.
Tĩnh Nguyệt đại sư trầm mặc một lúc, Càn Nguyên bên cạnh lại mở miệng:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đồng ý giao hắn lại cho ngươi, chỉ không biết cái mà ngươi gọi là điều kiện, thật sự chúng ta muốn là gì chăng?
Trúc Tiên bật cười thần bí, nhỏ giọng nói:
- Điều bây giờ các ngươi muốn biết không phải là hung thủ hủy diệt Dịch viên ở đâu chăng? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vẻ mặt biến hẳn, ba người Dịch viên đồng thanh hô lên kinh ngạc:
- Ngươi biết? Hãy nói nhanh đi.
Trúc Tiên cười nhàn nhạt:
- Ta tự nhiên biết, điều kiện này như thế nào?
Càn Nguyên chân nhân vội vàng lên tiếng:
- Ngươi cho chúng ta biết người đó ở đâu, chuyện ở đây sẽ giao cho ngươi.
Trúc Tiên nhìn ba người, vẻ cười dần dần mất đi đổi thành vẻ than thở, nhỏ giọng nói:
- Thật ra các ngươi không biết lại tốt hơn, chỉ đáng tiếc …
- Đáng tiếc thế nào, vì sao không nói nữa?
Trừng mắt nhìn Trúc Tiên, Phong Viễn Dương hơi không vui hỏi lại.
Trúc Tiên không thèm để ý, đưa mắt nhìn về chân trời, giọng nói mơ hồ bất định:
- Địch nhân các ngươi muốn tìm ở hướng Đông Bắc, từ đây đi thẳng đến, cứ đi mãi đừng thay đổi phương hướng, lúc hoàng hôn các ngươi tự nhiên sẽ gặp được.
Tĩnh Nguyệt đại sư nghi ngờ hỏi:
- Thật không, ngươi khẳng định như vậy?
Trúc Tiên thản nhiên đáp:
- Không tin thì cứ coi như ta nói lung tung.
Càn Nguyên chân nhân thấy Trúc Tiên ra vẻ như vậy, cảm thấy hẳn không sai, vì thế mở miệng:
- Được, chúng ta tin ngươi một lần, quỷ vật này giao lại cho ngươi mang đi.
Nói rồi thu hồi kết giới, Thiên Ảo Quỷ Tiêu tự động bay đến bên cạnh Trúc Tiên.
Đưa tay bắt chặt Thiên Ảo Quỷ Tiêu, ánh mắt Trúc Tiên đầy thương xót nhìn ba người, lắc đầu nói:
- Thật ra ta muốn đổi một điều kiện khác với các ngươi, chỉ đáng tiếc các ngươi đã không thể thay đổi được rồi.
Trúc Tiên xoay người từ từ bỏ đi.
- Chậm đã, lời này của ngươi có ý thế nào?
Tĩnh Nguyệt đại sư đột nhiên mở miệng kêu lại.
Trúc Tiên vẫn quay lưng lại ba người, lạnh nhạt nói:
- Trong lòng ngươi hiểu được ý ta, sao còn phải hỏi nhiều chi nữa?
Tĩnh Nguyệt đại sư trầm giọng nói:
- Ta hiểu rõ, cũng có thể ngươi hiểu rõ như thế, nhưng vì sao ngươi lại nói thế?
Trúc Tiên trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ nhàng bay đi, vọng lại tiếng than thở:
- Bởi vì cho dù ta không nói với các ngươi, kết quả cũng đã định sẵn khó tránh thoát. Trong định mệnh luân hồi, các ngươi sai bởi lòng quá nóng vội. Nếu như các ngươi có thể chờ thêm một ngày, mọi chuyện có thể sẽ không như vậy.
Tĩnh Nguyệt đại sư ngây ngốc phát khờ, thần sắc thê lương nói:
- Sư huynh, huynh có tin ở vận mệnh không?
Càn Nguyên chân nhân khổ sở lên tiếng:
- Lúc này, tin hay không có quan trọng chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư cười cười, nụ cười xé lòng, lại có vẻ thê lương.
- Đúng thế, lúc này nói đến chuyện đó đã quá trễ rồi. Tốt, đi thôi, đã là vận có tránh cũng không được.
Nói rồi bay lên vút về phía Đông Bắc.
Càn Nguyên chân nhân nhìn Phong Viễn Dương, dặn dò:
- Viễn Dương, con còn trẻ, đường đi của con còn dài có biết không?
Phong Viễn Dương kiên định đáp:
- Sư phụ yên tâm, cho dù khốn khó thế nào đệ tử đều không để cho sư phụ thất vọng.
Càn Nguyên chân nhân cười cười, nhưng nét cười ẩn chứa vẻ khổ sở, Phong Viễn Dương lại không chú ý đến.
Gió nhẹ thổi lại, lá hoa xào xạc, Âm Hồn lâm quay lại vẻ yên tĩnh, ba người Dịch viên lúc này đều đã đi rồi.
Bên ao nước lạnh, một bóng hình lóe lên, chính là Trúc Tiên trước đó quay lại, đang yên tĩnh nhìn vào giữa ao nước. Giây lát, Trúc Tiên ngưng nhìn, tay phải mở ra, một luồng quỷ khí sắc đen hiện ra, chính là Thiên Ảo Quỷ Tiêu yếu ớt.
- Nhớ ta đã từng nói cho ngươi biết, kết quả không như ngươi tưởng tượng. Đáng tiếc ngươi lại cố chấp không nghe, bây giờ thế nào rồi?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu yếu ớt phản bác:
- Ta còn chưa chết còn có hy vọng, ngươi không cần giả thần giả thánh ở đây tỏ ra thần thông quảng đại, ta không muốn nói với ngươi.
Trúc Tiên lắc đầu đáp:
- Cho đến chết vẫn không hiểu, ngươi thật sự là không thể cứu chữa được. Một đời ngươi đã nhiều năm ở trong Hóa Hồn trì của Quỷ vực, sự xuất hiện của Lục Vân đã biến đổi sinh hoạt của ngươi, đáng tiếc ngươi lại không biết nắm lấy cơ hội, thất bại tan nát như hôm nay.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu giọng gay gắt nói:
- Ngươi câm miệng, ngươi cũng chẳng thấy được tương lai tốt đẹp sau này, dựa vào điều gì để thuyết giáo nơi đây. Lần đầu ta thất bại, tuyệt đối không có nghĩa ta sẽ mãi thất bại, sẽ có ngày ta lại hồi phục đứng dậy.
Trúc Tiên nhìn Thiên Ảo Quỷ Tiêu ái ngại nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã không còn có ngày đó rồi, bởi vì hôm nay ngươi đã bị định sẵn phải chết nơi đây.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu kinh giận nói:
- Ngươi muốn giết ta? Ngươi làm được chăng? Đừng quên, ta xuất thân từ Hóa Hồn trì, hầu như ngang với Sát Huyết Diêm La không thể tiêu diệt được, trừ phi Hóa Hồn phù xuất hiện, nếu không ngươi không diệt được ta đâu.
Trúc Tiên vẻ mặt vô tình, điềm đạm lạnh nhạt nói:
- Trên thế gian không tồn tại sự bất diệt, chỉ có điều người ta không tìm được phương pháp thôi. Chỉ cần biết được phương pháp, điều gì đều có thể hủy diệt được. Vĩnh biệt thế nhân đi, ngươi đến đây đã quá lâu rồi, hẳn phải quay lại nơi ngươi thuộc về đó.
Nói rồi năm ngón tay phải nắm lại, một luồng hào quang ánh tím xuất hiện, lập tức thôn tính lấy Thiên Ảo Quỷ Tiêu.
- Không! Không thể được, sao lại như vậy? U Linh Quỷ Vương ngươi thật tàn độc, không ngờ học được từ thứ tà ác nhất từ Phật môn là …
Thanh âm liền ngừng ngang, một quỷ vật có lòng muốn tranh bá thất giới đến cuối cùng vẫn là giấc mộng tàn mà thôi.
*******************************************
Biển mây có hoa, khí mây như sông, trước cửa lớn của một đại điện có ánh bảy màu bao phủ, một bóng người đang đứng yên nhìn khắp bốn phía.
Trước mắt, núi hư ảo như cũ, nước xanh biếc như sông, mọi thứ đều không chút thay đổi, chỉ có điều yên lặng như tờ, thiếu đi sự phồng hoa của ngày trước.
Tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, một thanh âm như tự nói:
- Kết thúc định mệnh của tương lai đến, Thiên Chi đô có thể giữ lại được bao lâu? Gần như chỉ là hồi ức, hay là còn có sự khác biệt?
- Linh Tôn, người đừng quá lo lắng, có chúng ta thủ giữ nơi đây, cho dù là Địa Âm Tà Linh lợi hại cũng không nhất định thắng được liên thủ của chúng ta.
Ngoài cửa điện, Hỏa Linh Thần Viên nhẹ giọng an ủi.
Xoay người, Linh Tôn liếc nhìn lại, miễn cưỡng cười nói:
- Có tự tin rất tốt, chỉ có điều …
Thân thể rung lên, cả Thiên Chi đô đột nhiên lay động khiến Linh Tôn biến hẳn sắc mặt, miệng vội lên tiếng:
- Lập tức tập hợp mọi người lại, kiếp nạn đã đến rồi.
Hỏa Linh Thần Viên vâng một tiếng, lắc người liền biến mất. Linh Tôn lại nhanh chóng quay vào điện, đến trước "Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi", ánh mắt nhìn cảnh tượng trên bề mặt.
Lúc này trên bề mặt "Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi" - bảo vật trấn giới của Thiên Chi đô – chính đang hiện ra hình bóng rõ ràng của Địa Âm Tà Linh còn gọi là Âm Đế. Hắn đang đứng trước cửa vào Thiên Chi đô, điện Vạn Niên Thần Thụ. Hắn đang toàn lực khai mở phòng ngự của Thiên Chi đô dự tính tiến vào.
Linh Tôn vẻ mặt khó coi, suy đoán sơ lược từ tình huống trước mắt, tối đa giây lát Âm Đế sẽ có thể mở được cửa vào. Đến lúc đó linh khí của Thiên Chi đô sẽ qua đó nhanh chóng tiêu tan.
Một khi thiếu đi linh khí trời đất để duy trì, Thiên Chi đô không những bị hủy diệt, ngay cả mình và mười sáu vị Thiên linh cũng sẽ giảm đi thực lực rất nhiều. Khi đó nếu đối mặt với công kích đáng sợ của Địa Âm Tà Linh, có thể thấy khó mà chịu đựng nổi.
Nóng nảy nhìn Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi xoay chuyển, Linh Tôn cau mày ủ dột, làm thế nào mới có thể giảm bớt thương tổn, làm thế nào để tổn thất ở mức nhỏ nhất?
Đối với người có sinh mạng ngàn năm như Linh Tôn, cả đời tuyệt đối không thích giết chóc, mà thích hòa bình. Lúc này Âm Đế ở ngoài cửa, kiếp nạn sắp xảy đến, giết chóc không thể tránh được, nhưng lòng Linh Tôn suy nghĩ không phải là bảo vệ chính mình, bảo vệ Thiên Chi đô, mà hy vọng mười sáu vị Thiên linh đi theo mình tận khả năng thoát qua kiếp này.
Ngoài điện, Hỏa Linh Thần Viên vội vàng đi vào, miệng nghiêm túc nói:
- Bẩm Linh Tôn, toàn bộ đã đến, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng ở chung lâu ngày, Diệp Tâm Nghi dần dần phát hiện Kiếm Vô Trần khuyết điểm không ít, tính cách âm trầm thủ đoạn tàn độc, nhưng nàng đều không để ý, cứ để cho hắn mượn lời nói khác đi, sơ ý bỏ qua một số chuyện. Trong lòng nàng kỳ vọng không cao sang, chỉ cần Kiếm Vô Trần đối xử tốt với mình, còn những chuyện khác có thể không kể đến.
Bởi vì như vậy, khi cầu viện thất bại ở Vạn Phật tông, Kiếm Vô Trần nói sẽ đến môn phái cầu hôn, Diệp Tâm Nghi lập tức cảm động, hoàn toàn bỏ qua môn quy của Dao Trì không cho phép người nam bước chân vào, dẫn hắn đến nơi này. Hôm nay Dao Trì bị hủy diệt, có hối tiếc cũng đã quá trễ, Diệp Tâm Nghi làm sao không hối tiếc muốn chết đi!
Thời gian có thể chữa lành mọi thứ, khi Diệp Tâm Nghi bình tĩnh trở lại, nàng nói với Thiên Tâm chết trong lòng mình:
- Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ nhớ kỹ những lời của tỷ, hơn nữa còn tìm Kiếm Vô Trần hỏi cho rõ. Nếu như Dao Trì quả thật bị huynh ấy hủy diệt, cả đời này muội nhất định sẽ không tha cho hắn, càng không thể tha thứ cho chính muội.
Nói rồi khí tức toàn thân biến hẳn, phát ra một luồng ánh xanh ôn nhu hòa nhã rẽ nước hồ ra để thân thể từ từ phóng lên.
Trên mặt hồ, sóng nước cuồn cuộn lúc này đã từ từ bình ổn, những cánh hoa kỳ lạ chói mắt đã tan tác trôi đi bốn phía, không thể quay về lại cảnh mỹ lệ trước đó nữa. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần nhìn xuống mặt hồ, chờ đợi khá lâu không thấy chút động tĩnh nên chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng đúng lúc đó, một cột nước phun thẳng lên trời khiến Kiếm Vô Trần đang bỏ đi liền đứng lại. Nhìn thấy Diệp Tâm Nghi từ từ bay ra, Kiếm Vô Trần vẻ mặt mừng rỡ, vội lên tiếng:
- Tâm Nghi, muội không sao chứ? Huynh cứ mãi lo lắng cho muội.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi động đậy, biểu hiện của Kiếm Vô Trần khiến nàng cao hứng, đáng tiếc điều này dường như đã quá trễ. Chăm chú nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi phát hiện khi hắn nhìn thấy Thiên Tâm trong lòng mình, ánh mắt hơi hoảng loạn, điều này khiến nàng lập tức hiểu rõ quá nửa.
- Kiếm Vô Trần, vào thời điểm ngươi xuất thủ giết chết sư tỷ của ta trước đó, ngươi đã từng nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta chăng?
Kiếm Vô Trần né tránh ánh mắt của nàng, cố làm ra vẻ không biết nói:
- Tâm Nghi, muội đừng nghi ngờ lung tung, huynh làm sao lại giết chết sư tỷ của muội.
Diệp Tâm Nghi cười giận nói:
- Tự ta nhìn thấy, lẽ nào còn có giả trá chăng?
Kiếm Vô Trần biến sắc, trầm tư giây lát rồi than thở nói:
- Tâm Nghi, muội sao khổ sở như vậy, huynh không muốn làm thế, chính là tỷ ấy bức bách huynh như vậy.
Diệp Tâm Nghi nghe thấy thân thể run lên, giận dữ mắng:
- Kiếm Vô Trần, ngươi làm như vậy là báo đáp ân tình của ta chăng? Trước đó sư tỷ cho ta biết, ngươi đã đoạt lấy Băng Tuyết Tinh Hồn, khiến cho Dao Trì bị hủy diệt, ta còn mãi không tin. Vừa rồi ta chỉ mới thăm dò sơ sơ, ngươi lại tự mình chột dạ, nói ra hết mọi thứ, ngươi thật khiến ta hận ngươi!
Kiếm Vô Trần vẻ mặt khó coi vô cùng, không ngờ Diệp Tâm Nghi lại lừa mình, điều này khiến hắn hơi nổi giận, đồng thời cũng hơi hối hận. Nói thật, đoạt lất Băng Tuyết Tinh Hồn, hủy diệt Dao Trì, những chuyện này hắn đều không để ý, nhưng đối với Diệp Tâm Nghi, hắn còn hơi quyến luyến, dù sao phụ nữ xinh đẹp trên thế giá như thế cũng chỉ được vài người.
Trong lòng của hắn, cứ mãi nghĩ đến có một ngày sẽ đoạt được Diệp Tâm Nghi. Nhưng bây giờ nhìn lại, biến cố hôm nay đã khiến cho khoảng cách hai người kéo ra quá xa.
- Tâm Nghi, muội đã thay đổi, từ trước đến giờ muội không phải loại người lừa lọc.
Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng lên tiếng.
Diệp Tâm Nghi giận quá hóa cười, vẻ mặt điên cuồng đáp lời:
- Đúng, ta đã thay đổi, nhưng ngươi không có thay đổi, ngươi đã thành tà ác, trở thành kẻ vô sĩ. Từ lúc biết nhau đến nay, ta đã vì ngươi làm hết mọi thứ, toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi, còn ngươi chăng, ngươi đối với ta như thế nào? Ngươi đoạt lất vật báu nhất của Dao Trì ta, giết chết sư tỷ của ta, hủy diệt Dao Trì của ta, đây chính là phương thức ngươi báo đáp cho ta chăng? Kiếm Vô Trần, ân tình giữa ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt từ lúc Dao Trì bị hủy diệt, bây giờ ta muốn thực hiện công đạo, giết chết thứ súc sinh lòng lang dạ sói như ngươi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, chắm chú nhìn nàng thản nhiên bất động, đợi một lúc mới nói:
- Tâm Nghi, huynh không muốn động thủ với muội, muội hãy quên hết mọi thứ đi, chúng ta như ngày xưa, giống như chưa từng đi qua nơi này.
Diệp Tâm Nghi giận dữ đáp lại:
- Câm miệng, đừng dùng lời hoa hòe trước mặt ta. Cả đời này, ta tự thấy mình tốt nhất đối với ngươi, ai ngờ ngươi lại báo đáp ta như thế, khiến ta không còn mặt mũi nào đối mặt với sư phụ và sư tỷ, không còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ, càng không cách nào tự đối mặt với chính mình. Hôm nay, ở nơi đây, chúng ta hai người chỉ có một còn sống mà thôi, hoặc là ngươi phải trả giá đắt, hoặc hủy diệt được ta luôn, nếu không cho dù phải đến Cửu Thiên Hư Vô giới, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, Diệp Tâm Nghi bật ra Cửu Thiên Hư Vô giới khiến hắn nhất thời thất kinh, trong lòng ý thức sự nghiêm trọng. Trước đó hắn tuyệt đối không suy xét, chỉ muốn thấy thực lực mạnh để sau đó đối chọi với cừu địch trong dĩ vãng.
Nhưng lúc này, câu nói của Diệp Tâm Nghi đã đánh thức hắn, để không chịu sự truy cứu của Cửu Thiên Hư Vô giới, hắn hẳn không được để lại vết tích. Nghĩ đến đây, Kiếm Vô Trần hơi chần chừ, bất quá chỉ giây lát, hắn liền có quyết định, dù sao hắn cũng là kẻ bạc tình.
- Tâm Nghi, nếu như muội khẳng định vì ta đã phải trả giá hết tất cả. Thế thì có thể nói hủy diệt Dao Trì cũng là một dạng trả giá, việc này có thể giúp huynh tiến lên một tầng, đạt được khả năng thống nhất thất giới.
Diệp Tâm Nghi mặt lạnh lại, vẻ kích động đột nhiên biến mất, ánh mắt như băng nhìn hắn, giọng lạnh lẽo nói:
- Đây chính là nguyên nhân để ngươi hủy diệt Dao Trì chăng?
Kiếm Vô Trần cười khổ nói:
- Nói thế nào đây, trước đây huynh cũng chưa từng nghĩ sẽ đến nông nỗi này, huynh còn một lòng hy vọng sư phụ của muội có thể gả muội cho huynh, ai ngờ đến bước cuối cùng lại biến thành như thế. Nói thật, lần này phần lớn là bất ngờ, nhưng huynh cũng không muốn phủ nhận. Cả đời này Kiếm Vô Trần huynh nếu như nói có lỗi với người nào, có lỗi nhất chính là với muội, vì thế huynh không muốn ẩn giấu chuyện gì cả.
Diệp Tâm Nghi xanh mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng lại sôi sục. Trước đây, nàng mong muốn có thể nghe được một câu thật lòng của của Kiếm Vô Trần, hy vọng hai người trở nên như một không cần phải nói thêm gì.
Nhưng hôm nay, khi nàng nghe được những lời nói thật hắn, bọn họ lại trở thành kẻ thù sống chết.
Mấy canh giờ trước đó, hai người còn nói chuyện hôn nhân, nhưng trước mắt lại trở nên liều mạng sống chết, chuyện này đúng là nực cười.
Diệp Tâm Nghi bật cười đau thương, lên tiếng:
- Nếu đã như thế, cho ta biết, sư phụ và Thiên Hương sư tỷ thế nào rồi?
Kiếm Vô Trần chần chừ một lúc, dường như muốn che dấu, nhưng cuối cùng đột nhiên chịu thua, thản nhiên đáp lại:
- Sư phụ muội đã bị người cứu đi rồi, còn sư tỷ muội chết trong tay ta!
Diệp Tâm Nghi thân thể lảo đảo, tuy đã suy đoán rồi, nhưng thật sự nghe được tin tức sư tỷ đã chết, trong lòng không thể nào chịu đựng được sự đả kích này. Ngược lại sư phụ được người cứu thoát, điểm này Diệp Tâm Nghi hơi nghi ngờ, nếu người đó đã cứu được sư phụ, cớ gì lại không cứu được sư tỷ?
- Người nào đã cứu sư phụ của ta, bọn họ hiện tại ở nơi nào?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Người đó tên là Duyên Diệt, nghe nói là sư phụ của Lục Vân.
Diệp Tâm Nghi lặng đi, sau đó bật cười điên cuồng:
- Hay, thật là hay, trước đây ta một lòng giúp ngươi muốn dồn Lục Vân vào chỗ chết, nhưng hôm nay sư phụ hắn lại cứu thoát sư phụ ta, đây thật là nực cười quá sức! Ông trời, ông sao lại đối đãi ta như vậy?
Giận dữ hỏi ông trời, vẻ mặt thật bi thảm thảm.
Kiếm Vô Trần không nói, hai người đã đến bước này, nói thật hắn cũng có chút thương tâm. Nhưng nếu như đã đến bước này, mọi thứ đều không thể vãn hồi, nếu đã cần phải rắn lòng thì tự nhiên mềm lòng cũng không được.
Quan sát Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần phát hiện nàng lúc này thần trí đã có vấn đề, dường như xảy ra việc đả kích, khiến nhất thời bị mất đi thần trí. Thời cơ, đây chính là thời cơ xuất thủ tuyệt vời, Kiếm Vô Trần tự nhắc nhở mình.
Hắn vốn không muốn ra tay đối phó với Diệp Tâm Nghi, nhưng nghĩ đến Cửu Thiên Hư Vô giới, hắn lại không thể không làm. Vì thế, Kiếm Vô Trần vút tới, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Diệp Tâm Nghi, hai tay ánh tím lóe lên như điện, hóa thành ngàn vạn dòng khí, muốn kềm chế chân lực của Diệp Tâm Nghi.
Tiếng cười dừng lại, ánh mắt Diệp Tâm Nghi lạnh như băng nhìn hắn, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta trông phát sợ.
- Đây chính là bản tính của Kiếm Vô Trần ngươi chăng?
Hai tay đan nhau kết thành pháp ấn hoa sen, chân nguyên trong cơ thể hùng dũng phát ra, tạo thành một màn sáng sắc xanh trước mặt, ngăn trở Kiếm Vô Trần tiếp cận.
Vẻ mặt hơi đỏ lên, Kiếm Vô Trần hơi giận dữ, bản tính hung hăng không cần phải che giấu, quát lên:
- Không sai, ta chính là như vậy, nếu muốn trách hãy trách ngươi tự mình không nhìn xa trông rộng.
Làn sáng sắc tím ẩn chứa sức mạnh thôn tính rất to lớn, khi gặp phải màn sáng sắc xanh do Diệp Tâm Nghi tạo ra, hơi hơi dừng lại một chút liền phá vỡ phòng ngự.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt thất kinh, tu vi Kiếm Vô Trần nàng hiểu rõ, nhưng Kiếm Vô Trần vốn trọng thương, lúc này lại khôi phục hoàn toàn. Điều này khiến nàng không thể ngờ được.
Diệp Tâm Nghi hiểu rõ, nói về thực lực bản thân không thể thắng, trước đây có nói báo cừu cũng chỉ nghĩ dùng sức mạnh toàn thân đang cực thịnh để đối chọi với hắn đang bị trọng thương, như thế muốn thắng cũng còn có tám phần hy vọng. Hiện nay, thực lực Kiếm Vô Trần đã khôi phục, muốn thắng hắn hoàn toàn không có chút cơ hội.
Đau khổ dâng lên trong lòng Diệp Tâm Nghi, hôm nay lẽ nào thật sự chính là lúc thay đổi của Dao Trì, chuyện gì cũng đều không thuận lợi? Vừa suy nghĩ, Diệp Tâm Nghi vừa né tránh, hai tay toàn lực công kích, tuy hiểu rõ không địch lại cũng không muốn nghĩ chuyện chạy trốn.
Lúc này, đối với Diệp Tâm Nghi, nàng đã không còn sợ chết, ngược lại còn có phần chờ đợi, bởi vì nàng không cách nào đối mặt với mình, vì thế né tránh là phương thức tốt nhất.
Kiếm Vô Trần gia tăng thế công, hắn cũng không muốn kéo dài quá lâu với Diệp Tâm Nghi, bởi vì trong lòng hắn cũng không cảm thấy tốt đẹp. Cho dù hắn tà ác thế nào, khi đối diện với một người nữ đã từng muốn tiến tới hôn nhân, động thủ dù sao cũng là chuyện khó mà có thể chấp nhận được.
Trước đây, hai người bọn họ tuyệt đối kề vai sát cánh đi tới, hôm nay, bọn họ lại trở thành kẻ thù đối địch sống chết. Thay đổi như vậy cho dù là ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
Nhìn ngắm Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần vẻ mặt cười cười hơi khổ sở. Nhưng chút khổ sở đó gần như chỉ duy trì chốc lát, Kiếm Vô Trần ánh mắt liền lạnh lại, khóe miệng lộ ra một nét lạnh lùng tàn khốc.
- Tâm Nghi, muội không phải là đối thủ của ta, hay là hãy chịu thua đừng phản kháng đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Câm miệng, trừ phi ta chết, nếu không vĩnh viễn không chịu bỏ qua!
Giận dữ đáp trả, Diệp Tâm Nghi thân thể chuyển động nhanh chóng, toàn thân ánh xanh như mưa phát tán ra chung quanh, hình thành một cơn lốc sắc xanh hướng thẳng đến Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy cột gió sắc xanh trước mặt, ánh mắt Kiếm Vô Trần trở nên biến ảo bất định, sau khi hơi chần chừ một chút, hai tay ôm hình Thái Cực, chân nguyên mạnh mẽ hung dũng phát ra, ánh sang sắc tím phân bố bốn bề, gần như trong chớp mắt đã ngưng tụ không gian cả trăm trượng, kềm chế vững chắc cơn lốc sắc xanh do Diệp Tâm Nghi phát ra giữa không trung.