Thu lại thần cung, Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn ngã gục tại chỗ, toàn thân giãn ra, không còn một chút sức lực, sức sống phảng phất như bị rút mất, chỉ còn lại một cái xác mà thôi.
Lắc lư vài lần, cuối cùng Kiếm Vô Trần ổn định được tư thế bước tới, hướng về phía Diệp Tâm Nghi đang chờ đợi xa xa. Một lúc lâu sau, Kiếm Vô Trần đến bên Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng trắng toát, không khỏi thương cảm lên tiếng:
- Tâm Nghi, không sao rồi, để huynh đỡ muội rời đi.
Cúi mình xuống, Kiếm Vô Trần cật lực đỡ Diệp Tâm Nghi, chầm chậm đi về nơi xa xa. Diệp Tâm Nghi hơi bàng hoàng, quay đầu nhìn lại chiến trường vừa rồi, nhỏ giọng nói:
- Vô Trần, Dao Trì ngọc lệnh của muội sao không thấy đâu cả?
Kiếm Vô Trần đau buồn đáp:
- Huynh xin lỗi, Tâm Nghi. Dao Trì ngọc lệnh bị hủy diệt bởi một đao của Ma Thiên tôn chủ rồi.
- Thế nào? Dao Trì ngọc lệnh bị hủy rồi! Không, không thể, huynh gạt muội, huynh gạt muội rồi!
Thần sắc kích động, Diệp Tâm Nghi cơ hồ phát điên.
Kiếm Vô Trần cười khổ đáp lại:
- Tâm Nghi, xin lỗi, tất cả mọi thứ đều bởi huynh, huynh sẽ tự mình giải thích cho sư phụ muội, bà có trách phạt thế nào huynh đều chịu.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi hoảng hốt, miệng lẩm nhẩm tự nói, cứ mãi lảm nhảm:
- Bị hủy rồi, bị hủy rồi, mọi thứ đều bị hủy cả rồi …
Bên tai một thanh âm quen thuộc vang vọng:
- Một khi Dao Trì ngọc lệnh trong tay con đã bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát khỏi kiếp nạn!
Lời này ngày đó Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa của Dao Trì đã nói, ai ngờ hôm nay cuối cùng ứng nghiệm.
Thấy nàng trở nên như vậy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt đầy xấu hổ, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tâm Nghi, đừng như vậy nữa, muội hãy cố gắng lên, con đường tương lai của chúng ta còn rất dài.
Ngây ngốc nhìn hắn, Diệp Tâm Nghi ánh mắt mê loạn dần dần tỉnh lại, cuối cùng quay đi, vẻ mặt ngây ngô nói:
- Lời dự báo ngày đó đã ứng nghiệm rồi, muội phải về Dao Trì. Đi thôi.
Cất bước lên đường, Diệp Tâm Nghi được Kiếm Vô Trần nâng đỡ từ từ bỏ đi.
Gió nhẹ thổi đến, mặt nước xao động, hồ phẳng lặng cả mười dặm, hoa lạ nở đầy. Đây là một hồ nước nằm giữa vùng núi bao quanh, mặt nước trong xanh như ngọc, vô số kỳ hoa dị thảo xanh biếc, hình thành trên mặt nước một vòng hoa như sao năm cánh.
Những loại kỳ hoa này từ năm phương hướng vươn dài vào trong, nhìn từ trên cao xuống tựa như năm dải sắc màu, lần lượt tụ vào giữa hồ nước, kết thành một vòng tròn đường kính hơn một dặm.
Bên trong vòn tròn ngàn vạn hoa khoe sắc, phân theo màu sắc khác nhau thành bảy tầng, mỗi tầng cách nhau vài trượng, từng tầng từng tầng kéo dài vào trong, chia ra các màu đỏ, vàng chanh, vàng, xanh lục, xanh, xanh lam, tím.
Bên trong vòng tròn hoa bảy sắc, mặt nước còn lại có đường kính chừng hai mươi trượng, ở trong cùng có hình hoa sen to khoảng vài trượng, nó có tám cánh đang nở rộng trên mặt nước, hướng theo tám phương vươn dài do tám dải hoa lạ vô danh, kết nối với vòng hoa bảy màu bên ngoài. Trên mặt nước, hình hoa sen to lớn phát ra ánh sáng êm ái hòa nhã, màu sắc biến ảo bất định, lúc thì xanh lục biếc, khi thì xanh vàng, khiến cho người nhìn cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.
Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Kiếm Vô Trần giữa không trung kinh ngạc đến ngây ngốc. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Dao Trì của Trường Bạch sơn lại đẹp đẽ không gì sánh được. Quay đầu, Kiếm Vô Trần kinh ngạc cất tiếng hỏi:
- Tâm Nghi, đây chính là Thiên Trì như lời nàng nói? Những hoa kỳ lạ này do đâu mà có, nhờ vào sức con người hay là do thiên nhiên hình thành?
Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn dưới chân, vẻ mặt đau thương, rõ ràng mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đến lúc này nàng còn rất khó khăn để chịu đựng. Miễn cưỡng bật cười, Diệp Tâm Nghi gật đầu nói:
- Không sai, đây chính là Thiên Trì, bây giờ được gọi là Dao Trì, chính là địa phương đẹp nhất trong nhân gian. Còn đối với những hoa kỳ lạ trên mặt đất chính là do tự nhiên hình thành, cũng là một trận pháp thần kỳ, ẩn chứa huyền diệu vô cùng.
- Quá tuyệt đẹp, thật sự đoạt quyền của ông trời, khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Diệp Tâm Nghi không chút thay đổi, nhẹ nhàng đáp lại:
- Đúng thế, mỗi một cá nhân đến nơi đây đều cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng nơi đây, chỉ đáng tiếc số lượng người thật sự nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này đến giờ rất ít.
Kiếm Vô Trần hiểu được ý nàng, than thở:
- Cảnh tượng như vậy, đối với ai đều muốn bảo vệ, tự nhiên không dễ dàng cho người thường được thấy.
Cười đau thương, Diệp Tâm Nghi đột nhiên mất đi vẻ thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Được, không nói chuyện này, chúng ta xuống thôi, để muội dẫn huynh tham quan một lượt những chỗ khác của Dao Trì.
Nắm lấy tay của Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng hạ xuống thẳng vào trên hoa sen to lớn, khi đến gần lòng bàn tay phải lóe lên ánh xanh, phát ra một luồng sáng rực rỡ, nhẹ nhàng phân rẽ lưới sáng phòng ngự bên ngoài hoa sen. Đi xuyên qua tầng phòng ngự này, Kiếm Vô Trần nhạy bén phát hiện thân thể hơi run lên, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt xâm nhập vào thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy hơi ghê tởm, may mà tan biến rất nhanh.
Tiến vào bên trong hoa sen to lớn rồi, Kiếm Vô Trần phát hiện bên trong không ngờ là một đường hầm thời không kỳ dị đặc biệt, chính là đường vào Dao Trì, người không hiểu được ảo diệu bên trong hẳn rất khó phát giác ra được.
Theo sau Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần nhanh chóng vượt qua đường hầm, tiến vào một thế giới xanh biếc, có một tòa cung điện, trên cửa chính viết hai chữ "Dao Trì", bốn bề phủ đầy hoa kỳ lạ, bên trên có vòng sáng bao phủ, thật sự là dưới những lớp sóng nhỏ là một thế giới thần tiên.
Ngắm nhìn tất cả mọi thứ, Kiếm Vô Trần hiếu kỳ dò hỏi:
- Tâm Nghi, Dao Trì này nằm dưới đáy của hồ nước chăng?
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, vẻ mặt hơi cổ quái, đáp lại:
- Đúng mà cũng không đúng, điều này không thể hỏi rõ được, đi thôi, sư phụ đã biết muội quay về rồi.
Buông tay Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi vượt lên trước một bước, đi thẳng đến đại điện.
Đến trước cửa điện, Diệp Tâm Nghi nhỏ giọng dặn dò:
- Môn phái Dao Trì đệ tử không nhiều, ngoại trừ muội chỉ có hai người sư tỷ, một người tên là Thiên Hương, bị mất tay phải, luôn luôn ở bên phục dịch sư phụ, còn một người tên là Thiên Tâm, hai mắt bị hư, trực ở giữa đại điện.
Kiếm Vô Trần hơi bất ngờ, hỏi dồn:
- Sao lại như vậy, hai người đó bị làm sao, không còn người khác nữa chăng?
Diệp Tâm Nghi than thở:
- Từ lúc dời đến nơi này đến nay, môn phái Dao Trì dần dần nhân số ít đi, đời sau lại không được như đời trước. Đến đời của sư phụ, còn có hai vị sư thúc bầu bạn, đến thời của muội, tuy cũng có hai vị sư tỷ, đáng tiếc cả trước đây đều đến Thiên Sơn y ước giao chiến, khiến cho một người tàn phế một người mù lòa, Dao Trì hôm nay chỉ còn bốn người mà thôi.
Kiếm Vô Trần lặng đi một lúc, sau đó an ủi:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần có muội ở đây, nhất định sẽ có ngày giúp cho Dao Trì phát triển mạnh mẽ vang danh thiên hạ.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi dừng lại nhìn hắn, ánh mắt hơi kì dị, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.
- Được rồi, tiến vào thôi, nhớ nói ít một chút, sư tỷ tuyệt đối không thích người lạ.
Kiếm Vô Trần ừ một tiếng, đi sau một bước theo nàng tiến vào, nhanh chóng bị cảnh vật trong đại điện hấp dẫn.
Dao Trì, một nơi thần bí trong truyền thuyết, vài ngàn năm qua lưu truyền vô số thần thoại. Kiếm Vô Trần lần đầu tiến vào, nhìn thấy bên trong đại điện điêu khắc ngàn vạn đồ án kỳ quái, trong đó hình ảnh người nữ chiếm số lượng rất lớn, khiến cho người ta cảm thấy thu hút. Cả không gian đại điện không lớn lắm, từ cửa đại điện đến vào trong điện ước chừng khoảng năm trượng, ở giữa có một bục ngắn, vừa hay phân chia đại điện thành hai phần.
Trên đại điện, một tấm bình phong ngăn ngay trung ương, phía sau có một ghế ngồi, lúc này đang có một hình bóng uyển chuyển, bên cạnh còn có một người nữ đứng, nhìn không rõ được tướng mạo.
Ở giữa đại điện, ở trên bục, một người nữ áo trắng vẻ mặt xinh xắn, ước chừng hai bốn hai lăm tuổi đang đứng, hai mắt nhắm chặt, như một vết kiếm, hẳn chính là sư tỷ Thiên Tâm của Diệp Tâm Nghi rồi.
Đi đến bên cạnh người nữ, Diệp Tâm Nghi cung kính lên tiếng:
- Sư tỷ, muội là Tâm Nghi, quay về thăm tỷ và sư phụ.
Người nữ đó cười đáp:
- Tỷ biết rồi, tiếng bước chân của muội tỷ rất quen thuộc, mừng thấy muội trở về. Còn người nam bên cạnh muội, hắn không thể bước qua được, hẳn phải dừng chân.
Diệp Tâm Nghi giọng ôn hòa lên tiếng:
- Sư tỷ, huynh ấy chính là Kiếm Vô Trần, là minh chủ của sáu viện Chánh Đạo, tỷ hãy để cho huynh ấy tiến qua chào hỏi sư phụ đi.
Thiên Tâm lạnh nhạt nói:
- Không được, người ấy không thể tiến qua, phải dừng lại thôi!
Diệp Tâm Nghi còn muốn năn nỉ, Kiếm Vô Trần mở miệng cười nói:
- Được rồi, Tâm Nghi, muội đi vào đi, huynh ở nơi đây cũng được, chỉ là khoảng cách hai trượng thôi mà.
Diệp Tâm Nghi thấy hắn mở miệng, cũng không tiện nói nhiều, chỉ lên tiếng:
- Thế cũng được, muội đi gặp sư phụ trước, huynh ở đây chờ muội.
Nói rồi bước qua bục, tiến thẳng đến trước bình phong.
- Sư phụ, đệ tử bất tài Tâm Nghi quay về gặp người.
Quỳ trước bình phong, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi đau thương lên tiếng.
Sau bình phong, một âm thanh yêu kiều ôn hòa vang lên:
- Tâm Nghi, con còn nhớ lời ngày đó ta đã nhờ sư thúc của con chuyển lời chăng?
Diệp Tâm Nghi run giọng nói:
- Đệ tử nhớ rõ, sư thúc nói, một khi Dao Trì ngọc lệnh bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát kiếp nạn.
Phía sau bình phong, thanh âm than thở vang lên:
- Con còn nhớ là tốt rồi, đáng tiếc con không hiểu được lời nói của vi sư, ta muốn một mình con quay về, nhưng con lại dẫn một người khác đi theo.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, vội vàng giải thích:
- Sư phụ, huynh ấy là người do Cửu Thiên Hư Vô giới tuyển chọn, sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Dao Trì.
Phía sau bình phong, một thanh âm than thở vang lên:
- Dao Trì ngọc lệnh vì sao mà bị hủy, lẽ nào con đã quên rồi.
Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, trầm ngâm hồi lâu.
- Được, nếu như con đã quay về, hãy đi nghỉ trước đã, thương thế của con rất nặng, ta sẽ cho Thiên Hương giúp con trị thương.
Phía sau bình phong, chủ nhân Dao Trì phất tay, Thiên Hương bên cạnh liền xoay mình đi ra đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, đỡ lấy người nàng đưa ra ngoài.
Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, Vô Trần huynh ấy …
- Chuyện của hắn vi sư sẽ tự biết cách xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi đi.
Cắt ngang lời của nàng, chủ nhân Dao Trì phất tay ra hiệu cho nàng đi.
Kiếm Vô Trần nhìn vào hai mắt Thiên Hương, phát hiện người nữ mất một tay này tuổi cũng cỡ như Thiên Tâm, nhưng lại còn xinh đẹp hơn mấy phần, so với Diệp Tâm Nghi cũng gần tương đương. Người mỹ nữ này bị tàn khuyết mất một tay khiến cho Kiếm Vô Trần hơi tiếc thương, trong lòng nghĩ thấy Thiên Hương nếu còn hoàn hảo, hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn người ta.
Còn đang suy nghĩ, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên thanh âm của của chủ nhân Dao Trì, chỉ nghe thấy bà nói:
- Thiên Tâm, con cũng ra đi, để hắn đến đây, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.
Thiên Tâm chần chừ một lúc, cuối cùng không nói điều gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Nhìn thấy ba người tấn công, Ngưng Hương cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng chia thành ba, mỗi bóng đều múa kiếm phản kích, Phệ Tâm kiếm ánh xanh lục quỷ dị kêu lên chói tai, hệt như tiếng quỷ rít, cả ba liên kết với nhau tạo thành một kết giới phòng ngự kín màu xanh lục sẫm, đón đỡ công kích ba người Dịch viên.
Hai bên giao chiến, thời gian ngắn ngủi, khi thế công sắc bén của ba người Tĩnh Nguyệt đại sư đến gần, kết giới phòng ngự do ánh kiếm của Ngưng Hương tạo nên dao động kịch liệt, khí tà ác và khí xanh thẫm của Đạo gia gặp nhau, hai bên tương sinh tương khắc, lập tức bộc phát hoa lửa đầy trời.
Khoảng cách về thực lực qua lần giao đấu thứ nhất liền lộ rõ không thể tranh cãi. Ba người Dịch viên tuy tu vi không yếu, cũng có thể nói là có danh vọng trong tu chân giới, nhưng Ngưng Hương vốn là Minh Tiêu các chủ, sau đó lại lấy được Vân Hải Bách Ảo đồ, học được thuật kỳ môn độn giáp, lại thêm đã luyện tập Phệ Tâm kiếm trong tay nhiều ngày, thực lực của cô ta thật kinh người, làm sao ba người Dịch viên có thể so được?
Vì thế, hai bên đua tranh sức mạnh, phải lấy thực lực làm căn cơ, gần như chỉ trong chốc lát, ánh kiếm của ba người Dịch viên liền bị ánh Phệ Tâm kiếm thôn tính.
Phát hiện thực lực Ngưng Hương kinh người, Tĩnh Nguyệt đại sư nói lớn:
- Không thể đấu thẳng, đừng dùng chiêu thức.
Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương nghe thấy liền thu tay lại, nhẹ nhàng lùi lại phía sau, trường kiếm trong tay xoay lật không ngừng, ánh kiếm liên miên không dứt đề phòng Ngưng Hương đánh lén.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn vẻ mặt của Ngưng Hương, thấy mặt cô ta cười âm độc, không khỏi quát lên một tiếng giận dữ, trường kiếm đột nhiên thoát khỏi tay, cổ tay xoay tròn nhanh chóng, sử dụng chân nguyên khống chế trường kiếm, khiến cho tốc độ xoay tròn của nó chớp mắt đã tăng lên gấp trăm lần, hóa thành một cột sáng đỏ rực phóng thẳng vào ngực của Ngưng Hương.
- Không tự lượng sức, ta sẽ cho ngươi thấy uy lực của Phệ Tâm kiếm.
Tay phải vung lên, kiếm độc rung động, tiếng kêu kỳ dị chói tai đến rung hồn, chỉ trong chớp mắt chín lần chín là tám mươi mốt đường kiếm phóng ra, trước khi đón lấy chiêu tấn công của Tĩnh Nguyệt đại sư liền hợp lại làm một mãnh liệt, hóa thành một cột sáng màu đen ngòm tà ác có sức thôn tính và tiêu hủy vạn vật, chạm thẳng vào cột sáng đỏ rực.
Một tiếng vang to, cột sáng đỏ rực gặp phải cột sáng đen ngòm liền giằng co trong giây lát, rồi cột sáng đỏ liền tan nát, biến mất không còn chút gì, cột sáng sắc đen liền thuận thế tiến đến, phân tán thành vô số ánh kiếm bao trùm lấy Tĩnh Nguyệt đại sư.
Thân thể run lên, Tĩnh Nguyệt đại sư thổ ra máu tươi, ánh mắt đau thương và bi quan, đối mặt với nguy hiểm tuyệt đối không né tránh, ngược lại hai tay giang rộng đón lấy.
Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt thất kinh, quát to:
- Sư muội, muội điên rồi, né nhanh, không cần làm chuyện ngu dại như thế.
Tĩnh Nguyệt đại sư thản nhiên cười đáp:
- Sư huynh, không cần phải đau lòng, thực lực chúng ta còn kém nhiều lắm, đây là cách duy nhất. Cố gắng lên, nếu không sẽ khiến nỗ lực của muội uổng phí.
Nói rồi toàn thân lửa đỏ đốt cháy rừng rực, cả thân thể biến thành trong suốt, hệt như một du hồn phóng thẳng về phía Ngưng Hương.
Càn Nguyên chân nhân đau khổ vô cùng, miệng gầm lên tàn bạo, trường kiếm trong tay kêu lên chuyển động, một luồng kiếm khí to lớn bắt đầu bộc phát, chỉ chớp mắt trong phương viên trăm trượng ngập đầy bá khí dời non lấp biển.
Phong Viễn Dương trong lòng thất kinh, sư phụ rất ít khi điên cuồng như vậy. Điều này khiến Phong Viễn Dương cảm thấy không đúng. Xem tình hình trước mắt, sư phụ và sư thúc đều quên mình tiến lên, trong lòng Phong Viễn Dương cảm nhận sâu sắc, vội vàng bỏ hết tạp niệm, ánh mắt nhẹ nhàng trầm xuống.
Thời điểm này, Phong Viễn Dương cố ý thăm dò tình hình của địch nhân, để ý thấy Ngưng Hương tập trung chú ý đến sư phụ và sư thúc, trường kiếm trong tay Phong Viễn Dương nhẹ nhàng lóe lên, ánh kiếm âm thầm phóng ra.
Ngưng Hương hơi cảm thấy không tốt. Cảm nhận này khiến Ngưng Hương vô cùng cảnh giác, quan sát tính toán hành động của Tĩnh Nguyệt đại sư. Trước mắt, thông qua phân tích tình huống hiện giờ, Tĩnh Nguyệt đại sư rõ ràng đang từ bỏ việc chống cự, nhưng bà có thể ngăn chặn được Phệ Tâm kiếm chăng, rõ ràng là không được. Nếu như đã không được, hành động của bà như vậy hẳn muốn kiềm chế được mình rồi để cho người khác công kích.
Như thế, uy hiếp thật sự hẳn là về phía Càn Nguyên chân nhân. Nghĩ đến điều này, hình bóng Ngưng Hương lóe lên, thân hình thực sự nhanh chóng lùi lại, xoay tay đánh ra một kiếm công thẳng về phía Càn Nguyên chân nhân.
Nhìn thấy bóng kiếm dày đặc bắn đến, Tĩnh Nguyệt đại sư trong đáy mắt lộ ra một chút than thở, chân nguyên trong cơ thể lập tức biến đổi đường lối vận chuyển, toàn thân đột nhiên mờ đi, hoàn toàn biến thành một luồng du hồn, xuyên qua kiếm khí đáng sợ đánh thẳng vào thân thể Ngưng Hương.
Lúc này, thế công của Càn Nguyên chân nhân chuẩn bị hoàn tất, chỉ nghe ông quát lên một tiếng lớn, trường kiếm trong tay từ trên không chém xuống, kiếm khí theo sau có sức mạnh thiên binh vạn mã, hung hăng đánh thẳng vào đầu Ngưng Hương.
Vẻ mặt Ngưng Hương hẳn đã mất đi chút khinh thường. Khi một kiếm sắc bén đó chém xuống, Phệ Tâm kiếm đã liên tục múa lên hai mươi bảy lần, vừa dày đặc vừa liên tục.
Liệt Sơn quyết là một trong bốn đại kỳ học của Dịch viên, tuy không thể sánh bằng Lôi Thần quyết, nhưng cũng là tuyệt học cực mạnh của Càn viện, lúc này do Càn Nguyên chân nhân hết sức giận dữ thi triển ra, có thể nói là uy lực tuyệt luân.
Tiếng sấm dày đặc không ngừng, ánh kiếm của Ngưng Hương và Càn Nguyên chân nhân va chạm vào nhau mạnh mẽ, hai bên giằng co không phân thắng bại, tạm thời rơi vào tình cảnh chưa quyết được.
Tĩnh Nguyệt đại sư đi trước đến sau. Khi Ngưng Hương đang đối kháng với Càn Nguyên chân nhân, thân thể bà hệt như một linh hồn, lại thêm luồng khí thần thánh trên thân thể bà lập tức khắc chế được khí tà ác của Ngưng Hương.
Phương pháp này của Tĩnh Nguyệt đại sư rất kỳ dị đặc biệt, nhưng lại rất tàn khốc, bởi vì phải dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy một loại khí Đạo gia thuần dương vô cùng thần thánh.
Công kích của Phong Viễn Dương đến âm thầm, khi Ngưng Hương phát giác được thì kiếm đó đã đánh trúng thân thể. Vì thế, Ngưng Hương rất giận, một chưởng trái múa lên đánh bay Phong Viễn Dương, còn bản thân lại bị kiếm khí của Càn Nguyên chân nhân mạnh mẽ đánh lui.
Như vậy, Càn Nguyên chân nhân thắng thế không tha cho đối phương, kiếm khí mạnh mẽ còn dư lại tiếp tục đánh xuống, kiềm chế chặt chẽ Ngưng Hương, không cho Ngưng Hương có cơ hội thoát thân bỏ chạy. Tĩnh Nguyệt đại sư nắm lấy cơ hội, toàn thân chân nguyên gia tăng đến cực hạn, khí thuần dương hệt như ánh Phật rực rỡ bắt đầu ăn mòn thân thể Ngưng Hương.
Gầm lên tàn bạo, Ngưng Hương phát hiện không ổn vội vàng hoang mang vận chân nguyên lên, khí tà ác sắc đen thẫm bộc phát gấp bội, theo sự thúc động của tu vi cực mạnh lập tức đánh bay Tĩnh Nguyệt đại sư, sau đó bắt đầu giao đấu thẳng thắn với Càn Nguyên chân nhân. Nguồn:
Tu vi của Ngưng Hương đã mạnh mẽ đến kinh người, tuy ba người Dịch viên phối hợp không chút sơ hở, nhưng cuối cùng không đạt được thắng lợi.
Phong Viễn Dương bị một chưởng đánh bay, thân thể lập tức bị trọng thương, nhưng Phong Viễn Dương không chút để ý, ngược lại tay trái còn múa lên phát ra một luồng chưởng lực ổn định lại thân thể, trường kiếm tay phải lại xuất phát lần nữa, hàng trăm ánh kiếm dệt thành một màn lưới, theo sự thúc động của Phong Viễn Dương tấn công Ngưng Hương lần nữa.
Lúc này, Ngưng Hương vừa hay đánh tan xong một chiêu sắc bén của Càn Nguyên chân nhân, thân thể bị ép lùi lại một bước, vì thế đúng lúc phòng ngự yếu ớt nhất. Khi ánh kiếm Phong Viễn Dương đến gần, Ngưng Hương muốn phản kích đã trễ rồi, chỉ còn bất lực né tránh, đáng tiếc lại mất đi tiên cơ, trong lúc cấp bách lại bị Phong Viễn Dương đả thương thân thể lần nữa.
Rống lên điên cuồng, Ngưng Hương vô cùng tức giận. Tu vi bản thân hơn hẳn ba người lại hai lần bị thương, điều này làm sao không khiến mặt Ngưng Hương tái xanh đi được. Né tránh tập kích của Tĩnh Nguyệt đại sư, Ngưng Hương ngạo nghễ giữa không trung, Phệ Tâm kiếm trong tay tà khí bạo liệt, tầng tầng ánh kiếm đen thẫm, xanh lục thẫm và đỏ thẫm vươn dài ra ngoài, chỉ một lúc liền hình thành một vầng mây ánh sáng ba màu bao phủ phương viên vài dặm.
Âm hiểm nhìn ba người, Ngưng Hương giọng hận thù lên tiếng:
- Thủ đoạn không kém, lòng cũng đủ tàn độc, đáng tiếc ta sẽ không để cho các ngươi có cơ hội, chịu chết thôi!
Kiếm độc giăng ngang, tà sát đến gần, vô số ánh kiếm quỷ bí mang theo sức mạnh thôn tính âm hiểm tà ác từ khắp mọi góc độ hội tụ vào giữa, chớp mắt đã vây chặt ba người giữa không trung, phát động thế công đáng sợ.
Trước đó, ba người Dịch viên đã chủ động tấn công, kết quả không hoàn toàn như ý. Bây giờ bọn họ ở thế phòng ngự bị động, kết quả thế nào tự nhiên không cần nói rõ cũng thấy được.
Trong ba người, Càn Nguyên chân nhân bị kiếm khí Phệ Tâm của Ngưng Hương đánh lui, vẻ mặt không thấy gì, nhưng thực tế bị thương rất nặng. Phong Viễn Dương chịu một chưởng, chính do Ngưng Hương tức giận phát ra, uy lực tự nhiên không thể xem nhẹ được.
Chỉ còn Tĩnh Nguyệt đại sư, do thi triển kỳ thuật, nên ánh Phệ Tâm kiếm kém phần nguy hại với bà, vì thế đúng lúc nguy hiểm này, liền tiếp tục hóa thành một luồng sáng đỏ bao phủ bên ngoài thân thể Ngưng Hương, kháng cự với khí tà ác của Ngưng Hương.
Công kích của Tĩnh Nguyệt đại sư ảnh hưởng rất sâu sắc đến Ngưng Hương. Điều này khiến cho Phong Viễn Dương và Càn Nguyên chân nhân được không ít lợi ích, áp lực lập tức giảm nhẹ. Nhưng Ngưng Hương đã sớm có tính toán, biết chắc Tĩnh Nguyệt đại sư hẳn sẽ làm như thế, vì vậy đã chuẩn bị sẵn, ngay khi bà đến gần, Phệ Tâm kiếm trong tay thu lại, chân nguyên trong cơ thể gia tăng mãnh liệt gấp năm lần, dùng Phệ Tâm kiếm làm trung gian để phát xuất khí tà ác đến cực hạn, lập tức áp chế được khí thuần dương trên người Tĩnh Nguyệt đại sư, thiếu chút nữa đã khiến bà bị hủy diệt thành khói bụi.
Đánh bay Tĩnh Nguyệt đại sư rồi, độc kiếm trong tay Ngưng Hương múa lên nhanh chóng, ánh kiếm sắc bén xông đến tận trời, hội tụ giữa không gian thành một cột kiếm ba màu, lại có khí thế rung trời, ngay khi chém xuống liền phân thành hai đánh vào Phong Viễn Dương và Càn Nguyên chân nhân.
Nhìn thấy cột kiếm đáng sợ đánh xuống, Phong Viễn Dương rống lên điên cuồng, muốn né tránh chiêu này, đáng tiếc bốn bề toàn là ánh Phệ Tâm kiếm, căn bản không có chút sơ hở nào để Phong Viễn Dương né tránh.
Tình hình Càn Nguyên chân nhân hệt như vậy, nhưng ông không hề kích động như Phong Viễn Dương, ngược lại hết sức trầm tĩnh suy nghĩ, khi cột kiếm đến gần, thân thể đột nhiên đảo ngược, cả thân hình chớp mắt đã hóa thành ánh sáng đón lấy một chiêu này.
Tiếng sấm rung trời vang vọng tận tầng mây cao, một kiếm kinh thế hãi tục của Ngưng Hương không những đánh tan thân thể Phong Viễn Dương mà còn khiến Càn Nguyên chân nhân chìm sâu vào lòng đất.
Nguyên thần yếu ớt của Tĩnh Nguyệt đại sư đang lúc điên cuồng lắc lư không ngớt. Khi bụi đất đã tan hết, bà nhìn thấy xa xa chỉ còn nguyên thần của Phong Viễn Dương, không khỏi đau thương hô lên:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thu lại thần cung, Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn ngã gục tại chỗ, toàn thân giãn ra, không còn một chút sức lực, sức sống phảng phất như bị rút mất, chỉ còn lại một cái xác mà thôi.
Lắc lư vài lần, cuối cùng Kiếm Vô Trần ổn định được tư thế bước tới, hướng về phía Diệp Tâm Nghi đang chờ đợi xa xa. Một lúc lâu sau, Kiếm Vô Trần đến bên Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng trắng toát, không khỏi thương cảm lên tiếng:
- Tâm Nghi, không sao rồi, để huynh đỡ muội rời đi.
Cúi mình xuống, Kiếm Vô Trần cật lực đỡ Diệp Tâm Nghi, chầm chậm đi về nơi xa xa. Diệp Tâm Nghi hơi bàng hoàng, quay đầu nhìn lại chiến trường vừa rồi, nhỏ giọng nói:
- Vô Trần, Dao Trì ngọc lệnh của muội sao không thấy đâu cả?
Kiếm Vô Trần đau buồn đáp:
- Huynh xin lỗi, Tâm Nghi. Dao Trì ngọc lệnh bị hủy diệt bởi một đao của Ma Thiên tôn chủ rồi.
- Thế nào? Dao Trì ngọc lệnh bị hủy rồi! Không, không thể, huynh gạt muội, huynh gạt muội rồi!
Thần sắc kích động, Diệp Tâm Nghi cơ hồ phát điên.
Kiếm Vô Trần cười khổ đáp lại:
- Tâm Nghi, xin lỗi, tất cả mọi thứ đều bởi huynh, huynh sẽ tự mình giải thích cho sư phụ muội, bà có trách phạt thế nào huynh đều chịu.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi hoảng hốt, miệng lẩm nhẩm tự nói, cứ mãi lảm nhảm:
- Bị hủy rồi, bị hủy rồi, mọi thứ đều bị hủy cả rồi …
Bên tai một thanh âm quen thuộc vang vọng:
- Một khi Dao Trì ngọc lệnh trong tay con đã bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát khỏi kiếp nạn!
Lời này ngày đó Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa của Dao Trì đã nói, ai ngờ hôm nay cuối cùng ứng nghiệm.
Thấy nàng trở nên như vậy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt đầy xấu hổ, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tâm Nghi, đừng như vậy nữa, muội hãy cố gắng lên, con đường tương lai của chúng ta còn rất dài.
Ngây ngốc nhìn hắn, Diệp Tâm Nghi ánh mắt mê loạn dần dần tỉnh lại, cuối cùng quay đi, vẻ mặt ngây ngô nói:
- Lời dự báo ngày đó đã ứng nghiệm rồi, muội phải về Dao Trì. Đi thôi.
Cất bước lên đường, Diệp Tâm Nghi được Kiếm Vô Trần nâng đỡ từ từ bỏ đi.
Gió nhẹ thổi đến, mặt nước xao động, hồ phẳng lặng cả mười dặm, hoa lạ nở đầy. Đây là một hồ nước nằm giữa vùng núi bao quanh, mặt nước trong xanh như ngọc, vô số kỳ hoa dị thảo xanh biếc, hình thành trên mặt nước một vòng hoa như sao năm cánh.
Những loại kỳ hoa này từ năm phương hướng vươn dài vào trong, nhìn từ trên cao xuống tựa như năm dải sắc màu, lần lượt tụ vào giữa hồ nước, kết thành một vòng tròn đường kính hơn một dặm.
Bên trong vòn tròn ngàn vạn hoa khoe sắc, phân theo màu sắc khác nhau thành bảy tầng, mỗi tầng cách nhau vài trượng, từng tầng từng tầng kéo dài vào trong, chia ra các màu đỏ, vàng chanh, vàng, xanh lục, xanh, xanh lam, tím.
Bên trong vòng tròn hoa bảy sắc, mặt nước còn lại có đường kính chừng hai mươi trượng, ở trong cùng có hình hoa sen to khoảng vài trượng, nó có tám cánh đang nở rộng trên mặt nước, hướng theo tám phương vươn dài do tám dải hoa lạ vô danh, kết nối với vòng hoa bảy màu bên ngoài. Trên mặt nước, hình hoa sen to lớn phát ra ánh sáng êm ái hòa nhã, màu sắc biến ảo bất định, lúc thì xanh lục biếc, khi thì xanh vàng, khiến cho người nhìn cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.
Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Kiếm Vô Trần giữa không trung kinh ngạc đến ngây ngốc. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Dao Trì của Trường Bạch sơn lại đẹp đẽ không gì sánh được. Quay đầu, Kiếm Vô Trần kinh ngạc cất tiếng hỏi:
- Tâm Nghi, đây chính là Thiên Trì như lời nàng nói? Những hoa kỳ lạ này do đâu mà có, nhờ vào sức con người hay là do thiên nhiên hình thành?
Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn dưới chân, vẻ mặt đau thương, rõ ràng mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đến lúc này nàng còn rất khó khăn để chịu đựng. Miễn cưỡng bật cười, Diệp Tâm Nghi gật đầu nói:
- Không sai, đây chính là Thiên Trì, bây giờ được gọi là Dao Trì, chính là địa phương đẹp nhất trong nhân gian. Còn đối với những hoa kỳ lạ trên mặt đất chính là do tự nhiên hình thành, cũng là một trận pháp thần kỳ, ẩn chứa huyền diệu vô cùng.
- Quá tuyệt đẹp, thật sự đoạt quyền của ông trời, khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Diệp Tâm Nghi không chút thay đổi, nhẹ nhàng đáp lại:
- Đúng thế, mỗi một cá nhân đến nơi đây đều cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng nơi đây, chỉ đáng tiếc số lượng người thật sự nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này đến giờ rất ít.
Kiếm Vô Trần hiểu được ý nàng, than thở:
- Cảnh tượng như vậy, đối với ai đều muốn bảo vệ, tự nhiên không dễ dàng cho người thường được thấy.
Cười đau thương, Diệp Tâm Nghi đột nhiên mất đi vẻ thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Được, không nói chuyện này, chúng ta xuống thôi, để muội dẫn huynh tham quan một lượt những chỗ khác của Dao Trì.
Nắm lấy tay của Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng hạ xuống thẳng vào trên hoa sen to lớn, khi đến gần lòng bàn tay phải lóe lên ánh xanh, phát ra một luồng sáng rực rỡ, nhẹ nhàng phân rẽ lưới sáng phòng ngự bên ngoài hoa sen. Đi xuyên qua tầng phòng ngự này, Kiếm Vô Trần nhạy bén phát hiện thân thể hơi run lên, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt xâm nhập vào thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy hơi ghê tởm, may mà tan biến rất nhanh.
Tiến vào bên trong hoa sen to lớn rồi, Kiếm Vô Trần phát hiện bên trong không ngờ là một đường hầm thời không kỳ dị đặc biệt, chính là đường vào Dao Trì, người không hiểu được ảo diệu bên trong hẳn rất khó phát giác ra được.
Theo sau Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần nhanh chóng vượt qua đường hầm, tiến vào một thế giới xanh biếc, có một tòa cung điện, trên cửa chính viết hai chữ "Dao Trì", bốn bề phủ đầy hoa kỳ lạ, bên trên có vòng sáng bao phủ, thật sự là dưới những lớp sóng nhỏ là một thế giới thần tiên.
Ngắm nhìn tất cả mọi thứ, Kiếm Vô Trần hiếu kỳ dò hỏi:
- Tâm Nghi, Dao Trì này nằm dưới đáy của hồ nước chăng?
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, vẻ mặt hơi cổ quái, đáp lại:
- Đúng mà cũng không đúng, điều này không thể hỏi rõ được, đi thôi, sư phụ đã biết muội quay về rồi.
Buông tay Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi vượt lên trước một bước, đi thẳng đến đại điện.
Đến trước cửa điện, Diệp Tâm Nghi nhỏ giọng dặn dò:
- Môn phái Dao Trì đệ tử không nhiều, ngoại trừ muội chỉ có hai người sư tỷ, một người tên là Thiên Hương, bị mất tay phải, luôn luôn ở bên phục dịch sư phụ, còn một người tên là Thiên Tâm, hai mắt bị hư, trực ở giữa đại điện.
Kiếm Vô Trần hơi bất ngờ, hỏi dồn:
- Sao lại như vậy, hai người đó bị làm sao, không còn người khác nữa chăng?
Diệp Tâm Nghi than thở:
- Từ lúc dời đến nơi này đến nay, môn phái Dao Trì dần dần nhân số ít đi, đời sau lại không được như đời trước. Đến đời của sư phụ, còn có hai vị sư thúc bầu bạn, đến thời của muội, tuy cũng có hai vị sư tỷ, đáng tiếc cả trước đây đều đến Thiên Sơn y ước giao chiến, khiến cho một người tàn phế một người mù lòa, Dao Trì hôm nay chỉ còn bốn người mà thôi.
Kiếm Vô Trần lặng đi một lúc, sau đó an ủi:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần có muội ở đây, nhất định sẽ có ngày giúp cho Dao Trì phát triển mạnh mẽ vang danh thiên hạ.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi dừng lại nhìn hắn, ánh mắt hơi kì dị, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.
- Được rồi, tiến vào thôi, nhớ nói ít một chút, sư tỷ tuyệt đối không thích người lạ.
Kiếm Vô Trần ừ một tiếng, đi sau một bước theo nàng tiến vào, nhanh chóng bị cảnh vật trong đại điện hấp dẫn.
Dao Trì, một nơi thần bí trong truyền thuyết, vài ngàn năm qua lưu truyền vô số thần thoại. Kiếm Vô Trần lần đầu tiến vào, nhìn thấy bên trong đại điện điêu khắc ngàn vạn đồ án kỳ quái, trong đó hình ảnh người nữ chiếm số lượng rất lớn, khiến cho người ta cảm thấy thu hút. Cả không gian đại điện không lớn lắm, từ cửa đại điện đến vào trong điện ước chừng khoảng năm trượng, ở giữa có một bục ngắn, vừa hay phân chia đại điện thành hai phần.
Trên đại điện, một tấm bình phong ngăn ngay trung ương, phía sau có một ghế ngồi, lúc này đang có một hình bóng uyển chuyển, bên cạnh còn có một người nữ đứng, nhìn không rõ được tướng mạo.
Ở giữa đại điện, ở trên bục, một người nữ áo trắng vẻ mặt xinh xắn, ước chừng hai bốn hai lăm tuổi đang đứng, hai mắt nhắm chặt, như một vết kiếm, hẳn chính là sư tỷ Thiên Tâm của Diệp Tâm Nghi rồi.
Đi đến bên cạnh người nữ, Diệp Tâm Nghi cung kính lên tiếng:
- Sư tỷ, muội là Tâm Nghi, quay về thăm tỷ và sư phụ.
Người nữ đó cười đáp:
- Tỷ biết rồi, tiếng bước chân của muội tỷ rất quen thuộc, mừng thấy muội trở về. Còn người nam bên cạnh muội, hắn không thể bước qua được, hẳn phải dừng chân.
Diệp Tâm Nghi giọng ôn hòa lên tiếng:
- Sư tỷ, huynh ấy chính là Kiếm Vô Trần, là minh chủ của sáu viện Chánh Đạo, tỷ hãy để cho huynh ấy tiến qua chào hỏi sư phụ đi.
Thiên Tâm lạnh nhạt nói:
- Không được, người ấy không thể tiến qua, phải dừng lại thôi!
Diệp Tâm Nghi còn muốn năn nỉ, Kiếm Vô Trần mở miệng cười nói:
- Được rồi, Tâm Nghi, muội đi vào đi, huynh ở nơi đây cũng được, chỉ là khoảng cách hai trượng thôi mà.
Diệp Tâm Nghi thấy hắn mở miệng, cũng không tiện nói nhiều, chỉ lên tiếng:
- Thế cũng được, muội đi gặp sư phụ trước, huynh ở đây chờ muội.
Nói rồi bước qua bục, tiến thẳng đến trước bình phong.
- Sư phụ, đệ tử bất tài Tâm Nghi quay về gặp người.
Quỳ trước bình phong, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi đau thương lên tiếng.
Sau bình phong, một âm thanh yêu kiều ôn hòa vang lên:
- Tâm Nghi, con còn nhớ lời ngày đó ta đã nhờ sư thúc của con chuyển lời chăng?
Diệp Tâm Nghi run giọng nói:
- Đệ tử nhớ rõ, sư thúc nói, một khi Dao Trì ngọc lệnh bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát kiếp nạn.
Phía sau bình phong, thanh âm than thở vang lên:
- Con còn nhớ là tốt rồi, đáng tiếc con không hiểu được lời nói của vi sư, ta muốn một mình con quay về, nhưng con lại dẫn một người khác đi theo.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, vội vàng giải thích:
- Sư phụ, huynh ấy là người do Cửu Thiên Hư Vô giới tuyển chọn, sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Dao Trì.
Phía sau bình phong, một thanh âm than thở vang lên:
- Dao Trì ngọc lệnh vì sao mà bị hủy, lẽ nào con đã quên rồi.
Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, trầm ngâm hồi lâu.
- Được, nếu như con đã quay về, hãy đi nghỉ trước đã, thương thế của con rất nặng, ta sẽ cho Thiên Hương giúp con trị thương.
Phía sau bình phong, chủ nhân Dao Trì phất tay, Thiên Hương bên cạnh liền xoay mình đi ra đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, đỡ lấy người nàng đưa ra ngoài.
Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, Vô Trần huynh ấy …
- Chuyện của hắn vi sư sẽ tự biết cách xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi đi.
Cắt ngang lời của nàng, chủ nhân Dao Trì phất tay ra hiệu cho nàng đi.
Kiếm Vô Trần nhìn vào hai mắt Thiên Hương, phát hiện người nữ mất một tay này tuổi cũng cỡ như Thiên Tâm, nhưng lại còn xinh đẹp hơn mấy phần, so với Diệp Tâm Nghi cũng gần tương đương. Người mỹ nữ này bị tàn khuyết mất một tay khiến cho Kiếm Vô Trần hơi tiếc thương, trong lòng nghĩ thấy Thiên Hương nếu còn hoàn hảo, hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn người ta.
Còn đang suy nghĩ, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên thanh âm của của chủ nhân Dao Trì, chỉ nghe thấy bà nói:
- Thiên Tâm, con cũng ra đi, để hắn đến đây, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.
Thiên Tâm chần chừ một lúc, cuối cùng không nói điều gì, chỉ xoay người bỏ đi.