Không lâu sau, Ma Phật Huyền Túc dẫn bốn người đến một nơi kỳ diệu, chỉ lối vào nói:
- Đây là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, chính là tuyệt địa ngũ âm hiếm có trên thế gian, bên trong ẩn chứa năm khí âm, tà, độc, sát, hàn, đối với cao thủ tu luyện pháp quyết tà phái có lợi ích rất lớn. Trước mắt, Sát Huyết Diêm La đang ở trong đó, nhưng hắn bị trọng thương, đang bị Vô Nhân Tọa khống chế.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt hơi lạnh lại, vừa vuốt ve Không Linh điểu đang quấy đảo trên vai, vừa cất tiếng chất vấn:
- Đại sư, ngươi trước đây chưa từng nói với bọn ta, Sát Huyết Diêm La đã rơi vào tay Vô Nhân Tọa. Bây giờ đến đây ngươi mới nói những chuyện đó, hẳn cũng phải giải thích một chút chứ?
Ma Phật Huyền Túc trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Về điểm này, ta trước đây đúng là có giấu đi, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến các vị, các vị chỉ muốn tiêu diệt bọn hắn, còn ta chỉ muốn thu hồi lại vật ta cần, chỉ đơn giản vậy thôi.
Trần Ngọc Loan không vui nói:
- Phải vậy chăng? Đó là ngươi nói với ta, Vô Nhân Tọa nếu như đã thụ thương, vì sao còn ra tay cầm giữ Sát Huyết Diêm La đây?
Ma Phật Huyền Túc đáp:
- Về điểm này, đạo lý rất đơn giản. Vô Nhân Tọa bị Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần đã thương nặng rồi, hiện nay nguyên khí thương tổn lớn, cầm giữ Sát Huyết Diêm La chỉ để dung hợp với khí huyết sát của hắn, như thế không những có thể khôi phục thực lực, tu vi còn tăng lên rất mạnh.
Trần Ngọc Loan tiếp tục nói:
- Như vậy, ngươi muốn lấy cái gì ở trên người bọn họ?
Ma Phật Huyền Túc thản nhiên đáp:
- Mỗi người đều có bí mật của mình, điểm này ta không thể nào nói cho ngươi được.
Trần Ngọc Loan thấy lão không nói cũng không quá ép buộc, điềm nhiên nói:
- Nếu là như vậy, bắt đầu thôi.
Ma Phật Huyền Túc nghe thế gật đầu, sau đó bay lên dẫn đường đi vào. Bốn người Trần Ngọc Loan khẩn trương theo sau, từ từ bay vào trong cốc, dùng ý thức dò xét bốn bề.
Hạ xuống được trăm trượng, Ma Phật Huyền Túc mở miệng nói:
- Để phòng ngừa Vô Nhân Tọa bỏ chạy, tốt nhất nên phái người canh giữ nơi đây.
Tư Đồ Thần Phong nghe thế, tự mình anh dũng xung phong:
- Nơi đây giao cho ta, bảo đảm không người nào có thể thoát được.
Trần Ngọc Loan nhìn Tư Đồ Thần Phong, cười điềm đạm, cũng không nói thêm, theo Ma Phật Huyền Túc tiếp tục hạ xuống.
Khi đến trên mặt đất, Ma Phật Huyền Túc chỉ vào một số những cửa hang nói:
- Vô Nhân Tọa hẳn ẩn nấp trong đó, bây giờ cần phải ép hắn hiện thân, chỉ cần có một luồng khí thần thánh sẽ có thể làm được như vậy.
Trần Ngọc Loan nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại ở năm khe hở, miệng điềm nhiên lên tiếng:
- Nơi đây còn chưa tính là ở tuyệt địa, đúng không đại sư?
Ma Phật Huyền Túc hiểu rõ ý nàng, nhưng lại thản nhiên không đáp, bởi vì có khi phải im lặng.
Đi một vòng loanh quanh đáy cốc, Phần Thiên cau mày nói:
- Minh chủ, nơi này sợ là không phải đơn giản như lời lão nói, ta cảm thấy có một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, phảng phất như có thể dung hợp các loại sức mạnh, lại có công hiệu tịnh hóa chân nguyên. Nếu như suy đoán của ta không sai, tại nơi đây tu luyện một số pháp quyết kỳ dị đặc biệt, sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ cảm thấy rất tà ác, Không Linh điểu liên tục nóng nảy không an, còn nhưng cái khác chưa từng nghĩ đến.
Bách Linh nhìn khắp bốn phương, sau khi đã dò xét cẩn thận rồi, mở miệng nói:
- Hoàn cảnh nơi đây rất đặc thù, khí địa linh âm tà quỷ dị, có công hiệu che giấu khí tức tiết ra, hẳn là đã nhiều năm không có nhiều người biết. Hôm nay chúng ta đến nơi đây, vốn có thể phá hủy nguyên nhân tà ác của nơi đây, nhưng trước mắt Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, khí âm tà thế gian phân bố mọi nơi, có hủy cũng chẳng được gì mà còn lãng phí mất tinh lực.
Nghe những lời này, Trần Ngọc Loan đáp:
- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu làm chuyện chính. Để muội ép cho Vô Nhân Tọa hiện hình, sau đó mới tiêu diệt lão.
Bách Linh lắc đầu nói:
- Không cần phải phiền phức như vậy, chuyện này để giao cho Tam Đầu linh xà của tỷ, nó sẽ tìm ra nơi ẩn núp của Vô Nhân Tọa.
Nói rồi phát ra một tiếng kêu nhẹ, Tam Đầu linh xà từ trên vai nàng bay ra, lắc lên đã biến mất vào trong một huyệt động nhỏ bé ở giữa vách đá.
Đứng yên bất động, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Phần Thiên cùng với Ma Phật Huyền Túc đều tập trung toàn bộ tinh thần chú ý động tĩnh bốn bề, đợi chờ Tam Đầu linh xà ép Vô Nhân Tọa xông ra. Quá trình này kéo dài cũng không lâu, khoảng chừng hai câu nói, một luồng ánh sáng sắc xanh lam thẫm cùng với một luồng sáng đỏ đồng thời bay ra từ vách đó, hiện ra trước mặt mọi người.
Ánh xanh lam lóe lên, một chiếc ghế xuất hiện, Vô Nhân Tọa quét mắt nhìn mọi người một lượt, trừng Ma Phật Huyền Túc rống lên:
- Ma Đà, ngươi thật sự là đủ tàn độc, kế hoạch âm độc loại này cũng có thể nghĩ ra được.
Ma Phật Huyền Túc lạnh nhạt nói:
- Mắc cười. Kiểu cách này so với thủ đoạn của ngươi lúc trước cũng như múa rìu trước mắt thợ thôi, không đáng để nhắc đến.
Vô Nhân Tọa giận dữ rống lên:
- Câm miệng, Ma Đà ngươi thật âm hiểm, ta đã tin nhầm ngươi. Hôm nay đây, thật ra ngươi muốn thế nào?
Ma Phật Huyền Túc cười lạnh nói:
- Ta đến không phải vì chuyện khác, chỉ là quen thuộc một ít ở đây, đến đưa tiễn ngươi lên đường. Hơn nữa còn tiện thể cho ngươi biết, đây là bốn cao thủ của Trừ Ma liên minh, bọn họ đặc biệt đến đây để tiêu diệt Sát Huyết Diêm La và ngươi, ngươi cũng nên chào bọn họ đi.
- Ma Đà đáng ghét, ta sẽ không tha cho ngươi.
Trong tiếng rống giận dữ, ánh xanh lam lóe lên, Vô Nhân Tọa xuất hiện bên cạnh Ma Phật Huyền Túc, chiếc ghế phát ra một luồng sáng xanh lam kỳ lạ, tuôn đến Ma Phật Huyền Túc.
Lắc mình, Ma Phật Huyền Túc vội vàng né tránh, miệng quát lên:
- Trần Ngọc Loan, người đã tìm thấy, bây giờ hẳn là lúc các vị ra tay rồi.
Thản nhiên bất động, Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta còn chưa nhìn thấy Sát Huyết Diêm La, cảm thấy có chút bị lừa gạt, ngươi không chừng cố ý gạt ta rồi.
Ma Phật Huyền Túc vội vàng nói:
- Sát Huyết Diêm La kia phần lớn là đã bị Vô Nhân Tọa luyện hóa rồi, ngươi bây giờ nếu không ra tay, một khi hắn dung hợp được sức mạnh Diêm La, hậu quả thế nào khó mà tưởng tượng được.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt biến hẳn, hừ giọng nói:
- Không đến lúc cuối cùng ngươi còn không nói thật, giao dịch với ngươi thật sự là không thoải mái.
Nói rồi lắc mình tiến ra, lập tức ngăn lấy Vô Nhân Tọa, chưởng múa lên lóe sáng ánh xanh, một lưới sáng xuất hiện trước mặt Vô Nhân Tọa.
Quát giận một tiếng, Vô Nhân Tọa rống lên:
- Trần Ngọc Loan, đây là chuyện giữa ta và Ma Đà, ta không muốn động thủ với ngươi, hãy tránh ra.
Vẻ mặt điềm nhiên, Trần Ngọc Loan đáp:
- Muốn ta tránh ra cũng được, ngươi hãy giao Sát Huyết Diêm La ra, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi.
Vô Nhân Tọa hùng hổ nói:
- Ngươi uy hiếp ta chăng? Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Trần Ngọc Loan lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Không đáp ứng, ta sẽ tiêu diệt ngươi, để trừ hại cho nhân gian.
Vô Nhân Tọa không thèm để ý nói:
- Tu vi ngươi cố nhiên rất mạnh, nhưng ngươi đừng quên, thần khí cực mạnh Hậu Nghệ thần cung cũng không diệt được ta, ngươi làm sao có thể diệt được ta đây?
Trần Ngọc Loan vẻ mặt lạnh lại, nghiêm túc lên tiếng:
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi, ta sẽ khiến ngươi như thế nào. Xem chiêu.
Bóng xanh lóe lên, ngàn vạn bóng chưởng, ảo ảnh dày đặc tầng tầng trùng điệp hình thành một kết giới sắc xanh lục trong đáy cốc, vây khốn Vô Nhân Tọa vào giữa.
Bốn bề, hình bóng Trần Ngọc Loan từ từ giảm chậm, một hình bóng đều có một vẻ, thi triển chiêu thức khác nhau, pháp quyết khác nhau, liên kết lại với nhau, đem sức mạnh phụ vào trên kết giới.
Bị vây ở giữa Vô Nhân Tọa không chút kinh hoàng, toàn thân xoay chuyển vùn vụt, ánh sáng sắc xanh lam mơ hồ lộ ra ánh máu, đang từ từ bành trước, kịch liệt đối kháng với khí thần thánh do Trần Ngọc Loan phát ra. Sức mạnh chánh tà không chút nhượng bộ, ánh xanh lam và ánh xanh gặp nhau, ma sát vào nhau phát ra hoa lửa, nhưng ánh xanh gặp phải ánh máu liền có sấm chớp chói lòa, hoa lửa chói mắt bay tứ tung.
Đang giao chiến, Trần Ngọc Loan cảm thấy hơi kinh ngạc, phản kháng của Vô Nhân Tọa mạnh mẽ vô cùng, lại càng lúc càng mạnh hơn, điểm này thật sự khác thường. Gia tăng chân nguyên, Trần Ngọc Loan cũng tăng thêm sức lực, nhưng mà lúc này dường như sức mạnh của Vô Nhân Tọa đã tăng đến cực điểm, khi bị chân nguyên mạnh mẽ của Trần Ngọc Loan đè nén, đột nhiên phát nổ, lập tức phá hủy kết giới Trần Ngọc Loan tạo ra, hất nàng bắn đi.
Lắc lư lùi lại vài trượng, Trần Ngọc Loan vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Phần Thiên đang bay đến, nhắc nhở:
- Cẩn thận, Vô Nhân Tọa hơi cổ quái, dường như trên người hắn đang phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Phần Thiên đáp lại đã biết, hai tay múa lên lửa bốc thành ngọn, ánh sáng đỏ hồng chiếu sáng toàn đáy cốc, khí âm trầm chớp mắt liền bị lửa đốt mất.
Nhìn trận đấu, Bách Linh vẻ mặt nặng nề, miệng ngâm lên nho nhỏ:
- Ngọc Loan, tỷ trong lòng hơi thắc thỏm, dường như có chuyện gì đó hẳn đã phát sinh, nhưng tỷ lại không thể nào nắm bắt được.
- Cảm giác này muội cũng có, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, muội suy đoán có quan hệ với Vô Nhân Tọa.
Bên cạnh, Ma Phật Huyền Túc trầm giọng nói:
- Các vị cảm giác không sai, ta vừa gặp mặt Vô Nhân Tọa, cũng có cảm giác tâm thần không yên. Vừa rồi, khi ngươi và hắn giao chiến, trên người hắn ngoại trừ ánh xanh lam còn lộ ra ánh máu, ta suy đoán hẳn chính là sức mạnh của Sát Huyết Diêm La. Nhưng chỉ mới trong một ngày, hắn thật sự hoàn toàn dung hợp được sức mạnh của kẻ mạnh Quỷ vực, thôn tính được nguyên thần của đối phương chăng?
Vấn đề này không thể nào nói rõ được, bởi vì không ai biết rõ nên cũng không thể phân tích rõ ràng.
Trong cốc, Phần Thiên di động rất nhanh hợp như một luồng lửa đỏ, không những bởi vì toàn thân hắn y phục đỏ, quanh trọng hơn chính là lửa đỏ rực cháy quanh thân hắn.
Vô Nhân Tọa hơi úy kị Phần Thiên, vẫn không chịu giao chiến chính diện, dường như biết được thiếu niên trước mặt không phải là đối tượng coi thường được. Phần Thiên đối với chuyện này hơi nổi giận, liên tục ba lần tăng tốc, điên cuồng đuổi theo Vô Nhân Tọa, đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút.
Giao chiến kiểu này khiến người ta phiền lòng, cả hai một tiến một thối, một né một đuổi, hệt như đang du hí, lúc nào mới có kết quả đây? Hơi nóng vội, Trần Ngọc Loan dự tính ra tay đả phá cục diện này. Nhưng đúng lúc đó, Vô Nhân Tọa cứ mãi né tránh đột nhiên dừng lại, chiếc ghế phát ra cột sáng đỏ xanh lam đón lấy ngọn lửa giận dữ của Phần Thiên.
Hai sức mạnh gặp nhau, gió và sấm rung trời, khí lưu đáng sợ va chạm nhanh chóng, sinh ra cơn lốc xoay tròn, có sắc thái chói mắt, lập tức bao phủ Phần Thiên và Vô Nhân Tọa vào trong.
Lúc đó, tình hình bên trong cơn lốc người ngoài không cách gì nhìn rõ được, mấy người Trần Ngọc Loan chỉ có thể dùng linh thức để cảm ứng, đáng tiếc không phát hiện được chút gì. Một âm thanh to lớn vang lên, khí lưu nhanh chóng tan biến, cột gió xoay tròn đột nhiên nát vỡ, sức mạnh to lớn của nó ép những người đứng xem phải thối lui.
Nắm vững tình hình, Lục Vân trầm ngâm giây lát, sau đó liền tùy ý chọn lựa một cửa cảm thấy an toàn, từ từ bay vào bên trong. Trên đường đi, Lục Vân không hề chịu một công kích nào, nhanh chóng tiến vào trong điện, liền bị cảnh tượng bên trong làm cho chấn động kinh ngạc.
Vô Cực thần điện, hiệu xưng tượng trưng cho Vân Chi Pháp giới, cảnh tượng thần bí của nó tự nhiên không giống bình thường. Nhưng khi Lục Vân thực sự nhìn thấy, tuy đã sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng cũng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đứng giữa đại điện, ánh mắt Lục Vân lướt nhìn bốn phía, chỉ thấy một Thái Cực Bát Quái do ánh sáng xanh đỏ tạo thành phân bố khắp trong đại điện, tám cửa của nó vừa đúng tám phương, trên mỗi cửa đều có một khối ngọc thạch dài ba thước rộng một thước, lần lượt phát ra ánh sáng khác nhau, hình thành tám luồng sáng phản chiếu vào ngay tâm điểm của biểu tượng Âm Dương trong Thái Cực Bát Quái, ngưng tụ thành hai quả cầu ánh sáng chói mắt, không ngừng phát ra những làn sáng khắp bốn phía để duy trì vận hành của Bát Quái.
Ngưng quan sát thêm, Lục Vân tập trung vào hai quả cầu ánh sáng, Ý Niệm Thần Ba nhạy bén phát hiện một chút dị thường, lập tức một cảnh tượng kỳ diệu hiện lên trong não của chàng. Thời khắc này, khi Lục Vân tập trung tinh lực, vô số hình ảnh hối hả hiện lên trong não, tổ chức thành một cảnh tượng hành động, không ngờ đó chính là đồ án phân bố cụ thể của mười ba cung điện thuộc Vân Chi Pháp giới, cùng với cảnh tượng của mười hai cung điện bên ngoài, hình ảnh bên trong đại điện cũng rõ ràng vô cùng.
Lục Vân cảm thấy kinh ngạc, chàng hoàn toàn không hề ngờ được, trong Vô Cực thần điện lại có được Bát Quái thần kỳ như vậy, có thể nhìn thấy tình huống bất kỳ của mười hai cung điện còn lại. Như vậy nhất cử nhất động của mình đều bị người thấy hết. Quan sát tình hình của mười hai cung điện, Lục Vân phát hiện ở đó không thấy người nào, vậy những cao thủ còn lại của Vân Chi Pháp giới đều đi đâu hết rồi?
Lục Vân nghi hoặc quan sát cẩn thận, phát hiện mỗi khi ý nghĩ của mình đến đâu, cảnh tượng nơi đó lại trở nên tỏ tường hẳn. Phát hiện điều này, trong lòng Lục Vân bắt đầu suy nghĩ đến Lôi Thiên, cảnh tượng trong não nhanh chóng biến đổi, vị trí của Lôi điện liền hiện ra rõ ràng, điều này khiến chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lục Vân xoay chuyển ý nghĩ đến địa phương quỷ bí phía Đông Bắc trên tầng mây mà mình đã từng phát hiện khi vừa mới vào Vân Chi Pháp giới. Nơi này không biết tại sao mà bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần đều bị thôn tính, thật ra trong đó ẩn chứa bí ẩn nào đây?
Theo sự chuyển đổi ý nghĩ, cảnh tượng trong não cũng biến đổi, chỉ thấy một vùng mây mù ngập đầy không gian, bảy bóng hình người mơ hồ phân bố theo phương vị của bảy ngôi sao chòm Bắc Đẩu, hình thành một Thất Tinh trận pháp, ai nấy tự phát ra linh lực to lớn, không ngừng áp chế khu vực quỷ bí lấp lánh sóng ánh sáng ở trung ương.
Cảnh tượng này hơi mơ hồ không rõ, bất quá Lục Vân cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân, biết được đó chính là nguồn mạch của Vân Chi Pháp giới, bảy người đang trấn thủ theo Thương Vân Thất Tuyệt trận, muốn áp chế sức mạnh Huyền Minh Thiên Cương. Ngưng suy nghĩ thêm, Lục Vân ngửng đầu nhìn lên trên không, nơi đây hoàn toàn kín bưng, căn bản không có cửa vào tầng thứ hai, cuối cùng trên bề mặt tầng thứ nhất chỉ là hư ảo hay còn có huyền cơ nào khác?
Dò xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện trên đỉnh đầu có một ngọc thạch màu sắc lấp lánh hơi khác, những làn sáng tổ hợp lại thành một đồ án Thái Cực hoàn chỉnh. Điều này khiến cho Lục Vân tìm được một chút dấu vết.
Nhưng đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên vang lên thanh âm:
- Lục Vân, ngươi hao hết tâm cơ đến nơi đây, thật sự có nghĩ bản thân lại nghịch thiên không được chăng?
Quay đầu nhìn bốn bức tường, Lục Vân hỏi lại:
- Ngươi là ai, có phải là Vân giới Thiên Tôn không, vì sao không dám hiện thân, lẽ nào sợ chết trong tay ta ở nơi này?
Thanh âm đó lạnh lẽo đáp:
- Lục Vân, ta là ai một lúc nữa sẽ cho ngươi biết. Bây giờ ngươi hãy đáp lại câu hỏi của ta đi.
Lục Vân ngưng nhìn, lạnh lùng ngạo nghễ nói:
- Có thể nghịch thiên hay không, trong lòng ngươi đã biết. Từ thời điểm ngươi mở miệng hỏi ta hẳn đã thấy trong lòng ngươi sinh ra lo lắng, cũng xuất hiện tâm tình bất an rồi.
Không hề có tiếng đáp lại, cả đại điện chìm vào im lặng, một lúc sau thanh âm đó lại vang lên:
- Lục Vân, ngươi rất tự phụ, giọng lưỡi cũng rất sắc bén. Nhưng cho dù thế nào, ngươi muốn hủy diệt nền văn minh đã tồn tại vài ngàn năm thì không hề dễ dàng.
- Từ khi ta đến nơi đây, Vân Chi Pháp giới đã dần dần đi vào con đường diệt vong. Bây giờ ta chỉ cần phá hủy thêm nơi này, Vân Chi Pháp giới sẽ nhanh chóng bị hủy diệt thôi.
Thanh âm đó phản bác lại:
- Rất nhiều chuyện nói thì dễ nhưng làm lại gian khổ vô cùng. Hôm nay ngươi đến nơi này, mong ước nhất là kết cục này. Bây giờ ta sẽ hiện thân gặp mặt để kết thúc mọi chuyện của ngươi và Vân Chi Pháp giới.
Dứt lời, bốn bề Lục Vân ánh sáng huyền ảo lóe lên, tám luồng thân ảnh phân ra tám phương bao vây Lục Vân vào giữa.
Đo lường qua tám người, Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Không thể như thế được, bọn ngươi rõ ràng đã chết rồi, làm sao …
Té ra lúc này Lục Vân nhìn thấy tám người không ngờ là Tuệ Tâm hòa thượng, Ly Hỏa thần quân, Nhất Trần tiên cô, Ngọc Địch Thanh Ca, Phi Long chân nhân, Âm Dương Điên Tẩu, Thần Bút Họa Hồn, Huyền Cực Âm Tẩu. Đây chính là tám người Lục Vân khi tiến vào Vân Chi Pháp giới đã sát hại, ai ngờ lúc này lại xuất hiện toàn bộ nơi đây, làm sao không khiến người ta thất kinh.
Giữa hư không, thanh âm đó lại vang lên:
- Lục Vân, ta biết ngươi rất kinh ngạc, nhưng ngươi có ý thức được tiếp theo ngươi sẽ đối diện với chuyện gì không?
Nghe thấy thất kinh, Lục Vân lập tức ngưng tụ tinh thần, một mặt phát xuất Ý Niệm Thần Ba dò xét tình hình của tám người, một mặt châm chọc trở lại:
- Chỉ bằng bọn họ hẳn có thể kềm chế ta được khá lâu, nhưng tuyệt đối không cách nào ngăn cản bước tiến của ta, cuối cùng cũng chỉ chết thêm lần nữa mà thôi.
- Lúc này, ngươi còn tự tin như vậy, hào khí này khiến người ta bội phục. Nhưng đáng tiếc ngươi có tà ác trong người, lại là kẻ nghịch thiên, hôm nay không thể không chết nơi này. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, định mệnh sinh tử hẳn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Lời vừa dứt, tám người bên ngoài Lục Vân đồng thời tiến công, tám thế công sắc bén hội tụ thành một, hình thành một kết giới kín bưng, vừa bắt đầu đã vây khốn Lục Vân tại chỗ.
Không hề phản kích, Lục Vân thay đổi chiến thuật trước đó, bắt đầu thi triển thuật "Vạn Nguyên Quy Nhất" trong "Thiên Địa Vô Cực", dùng tốc độ cực nhanh hấp thu tám luồng chân nguyên to lớn đó, biến nó trở thành sức mạnh của bản thân, lập tức thôn tính hết.
Chiến thuật của Lục Vân khiến người ta thất kinh. Khi tám cao thủ phát hiện được không ổn, Lục Vân đã ảo hóa biến thành tám phân thân, lợi dụng thời điểm đối phương còn đang kinh ngạc phát động một chiêu cực mạnh.
Bất ngờ quá nhanh, khi công kích của Lục Vân hất bay tám người, một cảm giác kỳ quái đã ập vào trong lòng Lục Vân. Mới vừa rồi, tại thời điểm Lục Vân phân ra đánh trúng tám người, phản lực của đối phương mạnh mẽ khiến cho Lục Vân nhạy bén phát hiện được một điểm dị thường, đó là sức phòng ngự của tám người không ngờ hệt như nhau, tính chất hoàn toàn giống hệt.
Điểm này không hợp lý, cho dù tám người đều là cao thủ Vân Chi Pháp giới, nhưng theo tình huống giao chiến với Lục Vân lúc trước, pháp quyết bọn họ tu luyện không giống nhau, làm sao lại xuất hiện tình hình này được.
Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức hiểu ra, vẻ mặt không chút lộ rõ, ảo ảnh phân tán di động rất nhanh, lần lượt lấp lánh ánh sáng, chớp mắt ảo hóa thành hình dạng của địch nhân.
Cứ như thế, trong đại điện xuất hiện mười sáu bóng hình, vừa hay phân chia thành tám cặp song sinh, khiến người ta phân biệt không được. Giao chiến không hề ngừng lại, lần lượt từng cặp song sinh ai nấy đấu nhau, nhưng sau đó một lúc chiến thuật của Lục Vân lại đổi, cứ như vậy càng phân biệt không rõ được.
- Lục Vân, ngươi quả nhiên thông minh, không ngờ vừa bắt đầu đã nhìn rõ hết mọi thứ, thật sự là một kỳ tài, đáng tiếc …
Còn đang nói, tám bóng hình đột nhiên hợp nhất lại, lộ rõ một vị trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thần thái uy nghiêm. Người này toàn thân bao bọc hào quang ngũ sắc, khuôn mặt anh tuấn lại có vẻ điềm đạm, đang lạnh nhạt nhìn Lục Vân.
Thấy địch nhân đã hiện hình, Lục Vân cũng thu hồi ảo ảnh lộ ra chân thân, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn đối phương hỏi:
- Ngươi hẳn là Vân giới Thiên Tôn?
Người trung niên điềm nhiên nói:
- Không sai, ta chính là Vân giới Thiên Tôn, là người sáng tạo ra nơi đây.
Lục Vân nói:
- Ngày đó ngươi phái người tiến vào nhân gian chuyên tâm đối phó với ta, chỉ bởi vì thân phận của ta?
Vân giới Thiên Tôn hỏi ngược lại:
- Lý do này lẽ nào không đủ sao?
Lục Vân bật cười lớn nói:
- Đủ rồi, quá đủ rồi. Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua, có một ngày Vân Chi Pháp giới của ngươi vì đó mà bị hủy diệt chăng?
Vân giới Thiên Tôn vẻ mặt âm trầm, hơi đau lòng nói:
- Đúng là ngày đó chưa từng nghĩ qua chuyện này, bất quá cho dù mọi sự như hiện nay, ta vẫn kiên định niềm tin như cũ, người không thể ra khỏi Vân Chi Pháp giới của ta.
Lục Vân cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng, thế thì để ta thử qua một lần, xem ngươi có thể thoát khỏi bàn tay ta chăng.
Dời ngang vài trượng, Lục Vân âm thầm đi đến trước mặt Vân giới Thiên Tôn, múa tay đánh ra một chưởng, tốc độ tuyệt đối không nhanh.
Vân giới Thiên Tôn ánh mắt hơi biến đổi, chần chừ một lúc, sau đó đánh ra một chưởng đỡ lấy một chưởng không nhanh của Lục Vân. Hai chưởng gặp nhau, thân thể hai người đồng thời run lên, toàn thân Lục Vân lóe lên hào quang bảy màu, lập tức ổn định thân thể, còn Vân giới Thiên Tôn lại lùi lại một bước xảo diệu, đề ngự được sức mạnh Hóa Hồn phù đáng sợ trong lòng bàn tay của Lục Vân.
Giao đấu sơ qua, Lục Vân trong lòng hơi cảnh giác, thực lực Vân giới Thiên Tôn cực mạnh, so với tưởng tượng của chàng không khác mấy, đúng là không phải hạng tầm thường. Vì thế, chàng tung mình bay lên, hai tay phát ra hào quang, chân nguyên mạnh mẽ sau khi ra khỏi tay liền ảo hóa thành các loại các dạng hình ảnh, vần vũ bay lượn trong đại điện hệt như trăm thú đang tranh giành, hình ảnh kỳ lạ kinh người.
Vân giới Thiên Tôn lắc mình né tránh, hai tay múa lên, ánh sáng xanh lam thẫm nhấp nhô không ngừng, hình thành một lưới sáng phóng ngự bên ngoài thân thể, chống đỡ được quá nửa công kích của Lục Vân. Sau đó, Vân giới Thiên Tôn bắt đầu phản kích, chỉ thấy hai tay ông mười ngón điểm liên tục, các luồng sáng xanh lam thẫm tung hoành đan xen, khi gặp phải kết giới phòng ngự của Lục Vân liền dễ dàng phá hủy, rồi bắn thẳng vào thân thể Lục Vân.
Hơi kinh ngạc, Lục Vân đề cao cảnh giác, trong khi né tránh suy nghĩ về lai lịch của làn sáng xanh lam thẫm. Trước đây, khi Lục Vân gặp phải Hư Vô cư sĩ, cũng đã từng thử qua với làn sáng xanh lam thẫm quỷ dị này trên người lão. Lần này lại gặp ở đây, trong lòng Lục Vân không khỏi sinh ra một chút hoài nghi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không lâu sau, Ma Phật Huyền Túc dẫn bốn người đến một nơi kỳ diệu, chỉ lối vào nói:
- Đây là một nơi rất kỳ dị đặc biệt, chính là tuyệt địa ngũ âm hiếm có trên thế gian, bên trong ẩn chứa năm khí âm, tà, độc, sát, hàn, đối với cao thủ tu luyện pháp quyết tà phái có lợi ích rất lớn. Trước mắt, Sát Huyết Diêm La đang ở trong đó, nhưng hắn bị trọng thương, đang bị Vô Nhân Tọa khống chế.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt hơi lạnh lại, vừa vuốt ve Không Linh điểu đang quấy đảo trên vai, vừa cất tiếng chất vấn:
- Đại sư, ngươi trước đây chưa từng nói với bọn ta, Sát Huyết Diêm La đã rơi vào tay Vô Nhân Tọa. Bây giờ đến đây ngươi mới nói những chuyện đó, hẳn cũng phải giải thích một chút chứ?
Ma Phật Huyền Túc trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Về điểm này, ta trước đây đúng là có giấu đi, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến các vị, các vị chỉ muốn tiêu diệt bọn hắn, còn ta chỉ muốn thu hồi lại vật ta cần, chỉ đơn giản vậy thôi.
Trần Ngọc Loan không vui nói:
- Phải vậy chăng? Đó là ngươi nói với ta, Vô Nhân Tọa nếu như đã thụ thương, vì sao còn ra tay cầm giữ Sát Huyết Diêm La đây?
Ma Phật Huyền Túc đáp:
- Về điểm này, đạo lý rất đơn giản. Vô Nhân Tọa bị Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần đã thương nặng rồi, hiện nay nguyên khí thương tổn lớn, cầm giữ Sát Huyết Diêm La chỉ để dung hợp với khí huyết sát của hắn, như thế không những có thể khôi phục thực lực, tu vi còn tăng lên rất mạnh.
Trần Ngọc Loan tiếp tục nói:
- Như vậy, ngươi muốn lấy cái gì ở trên người bọn họ?
Ma Phật Huyền Túc thản nhiên đáp:
- Mỗi người đều có bí mật của mình, điểm này ta không thể nào nói cho ngươi được.
Trần Ngọc Loan thấy lão không nói cũng không quá ép buộc, điềm nhiên nói:
- Nếu là như vậy, bắt đầu thôi.
Ma Phật Huyền Túc nghe thế gật đầu, sau đó bay lên dẫn đường đi vào. Bốn người Trần Ngọc Loan khẩn trương theo sau, từ từ bay vào trong cốc, dùng ý thức dò xét bốn bề.
Hạ xuống được trăm trượng, Ma Phật Huyền Túc mở miệng nói:
- Để phòng ngừa Vô Nhân Tọa bỏ chạy, tốt nhất nên phái người canh giữ nơi đây.
Tư Đồ Thần Phong nghe thế, tự mình anh dũng xung phong:
- Nơi đây giao cho ta, bảo đảm không người nào có thể thoát được.
Trần Ngọc Loan nhìn Tư Đồ Thần Phong, cười điềm đạm, cũng không nói thêm, theo Ma Phật Huyền Túc tiếp tục hạ xuống.
Khi đến trên mặt đất, Ma Phật Huyền Túc chỉ vào một số những cửa hang nói:
- Vô Nhân Tọa hẳn ẩn nấp trong đó, bây giờ cần phải ép hắn hiện thân, chỉ cần có một luồng khí thần thánh sẽ có thể làm được như vậy.
Trần Ngọc Loan nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại ở năm khe hở, miệng điềm nhiên lên tiếng:
- Nơi đây còn chưa tính là ở tuyệt địa, đúng không đại sư?
Ma Phật Huyền Túc hiểu rõ ý nàng, nhưng lại thản nhiên không đáp, bởi vì có khi phải im lặng.
Đi một vòng loanh quanh đáy cốc, Phần Thiên cau mày nói:
- Minh chủ, nơi này sợ là không phải đơn giản như lời lão nói, ta cảm thấy có một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, phảng phất như có thể dung hợp các loại sức mạnh, lại có công hiệu tịnh hóa chân nguyên. Nếu như suy đoán của ta không sai, tại nơi đây tu luyện một số pháp quyết kỳ dị đặc biệt, sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ cảm thấy rất tà ác, Không Linh điểu liên tục nóng nảy không an, còn nhưng cái khác chưa từng nghĩ đến.
Bách Linh nhìn khắp bốn phương, sau khi đã dò xét cẩn thận rồi, mở miệng nói:
- Hoàn cảnh nơi đây rất đặc thù, khí địa linh âm tà quỷ dị, có công hiệu che giấu khí tức tiết ra, hẳn là đã nhiều năm không có nhiều người biết. Hôm nay chúng ta đến nơi đây, vốn có thể phá hủy nguyên nhân tà ác của nơi đây, nhưng trước mắt Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, khí âm tà thế gian phân bố mọi nơi, có hủy cũng chẳng được gì mà còn lãng phí mất tinh lực.
Nghe những lời này, Trần Ngọc Loan đáp:
- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu làm chuyện chính. Để muội ép cho Vô Nhân Tọa hiện hình, sau đó mới tiêu diệt lão.
Bách Linh lắc đầu nói:
- Không cần phải phiền phức như vậy, chuyện này để giao cho Tam Đầu linh xà của tỷ, nó sẽ tìm ra nơi ẩn núp của Vô Nhân Tọa.
Nói rồi phát ra một tiếng kêu nhẹ, Tam Đầu linh xà từ trên vai nàng bay ra, lắc lên đã biến mất vào trong một huyệt động nhỏ bé ở giữa vách đá.
Đứng yên bất động, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Phần Thiên cùng với Ma Phật Huyền Túc đều tập trung toàn bộ tinh thần chú ý động tĩnh bốn bề, đợi chờ Tam Đầu linh xà ép Vô Nhân Tọa xông ra. Quá trình này kéo dài cũng không lâu, khoảng chừng hai câu nói, một luồng ánh sáng sắc xanh lam thẫm cùng với một luồng sáng đỏ đồng thời bay ra từ vách đó, hiện ra trước mặt mọi người.
Ánh xanh lam lóe lên, một chiếc ghế xuất hiện, Vô Nhân Tọa quét mắt nhìn mọi người một lượt, trừng Ma Phật Huyền Túc rống lên:
- Ma Đà, ngươi thật sự là đủ tàn độc, kế hoạch âm độc loại này cũng có thể nghĩ ra được.
Ma Phật Huyền Túc lạnh nhạt nói:
- Mắc cười. Kiểu cách này so với thủ đoạn của ngươi lúc trước cũng như múa rìu trước mắt thợ thôi, không đáng để nhắc đến.
Vô Nhân Tọa giận dữ rống lên:
- Câm miệng, Ma Đà ngươi thật âm hiểm, ta đã tin nhầm ngươi. Hôm nay đây, thật ra ngươi muốn thế nào?
Ma Phật Huyền Túc cười lạnh nói:
- Ta đến không phải vì chuyện khác, chỉ là quen thuộc một ít ở đây, đến đưa tiễn ngươi lên đường. Hơn nữa còn tiện thể cho ngươi biết, đây là bốn cao thủ của Trừ Ma liên minh, bọn họ đặc biệt đến đây để tiêu diệt Sát Huyết Diêm La và ngươi, ngươi cũng nên chào bọn họ đi.
- Ma Đà đáng ghét, ta sẽ không tha cho ngươi.
Trong tiếng rống giận dữ, ánh xanh lam lóe lên, Vô Nhân Tọa xuất hiện bên cạnh Ma Phật Huyền Túc, chiếc ghế phát ra một luồng sáng xanh lam kỳ lạ, tuôn đến Ma Phật Huyền Túc.
Lắc mình, Ma Phật Huyền Túc vội vàng né tránh, miệng quát lên:
- Trần Ngọc Loan, người đã tìm thấy, bây giờ hẳn là lúc các vị ra tay rồi.
Thản nhiên bất động, Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta còn chưa nhìn thấy Sát Huyết Diêm La, cảm thấy có chút bị lừa gạt, ngươi không chừng cố ý gạt ta rồi.
Ma Phật Huyền Túc vội vàng nói:
- Sát Huyết Diêm La kia phần lớn là đã bị Vô Nhân Tọa luyện hóa rồi, ngươi bây giờ nếu không ra tay, một khi hắn dung hợp được sức mạnh Diêm La, hậu quả thế nào khó mà tưởng tượng được.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt biến hẳn, hừ giọng nói:
- Không đến lúc cuối cùng ngươi còn không nói thật, giao dịch với ngươi thật sự là không thoải mái.
Nói rồi lắc mình tiến ra, lập tức ngăn lấy Vô Nhân Tọa, chưởng múa lên lóe sáng ánh xanh, một lưới sáng xuất hiện trước mặt Vô Nhân Tọa.
Quát giận một tiếng, Vô Nhân Tọa rống lên:
- Trần Ngọc Loan, đây là chuyện giữa ta và Ma Đà, ta không muốn động thủ với ngươi, hãy tránh ra.
Vẻ mặt điềm nhiên, Trần Ngọc Loan đáp:
- Muốn ta tránh ra cũng được, ngươi hãy giao Sát Huyết Diêm La ra, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi.
Vô Nhân Tọa hùng hổ nói:
- Ngươi uy hiếp ta chăng? Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Trần Ngọc Loan lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Không đáp ứng, ta sẽ tiêu diệt ngươi, để trừ hại cho nhân gian.
Vô Nhân Tọa không thèm để ý nói:
- Tu vi ngươi cố nhiên rất mạnh, nhưng ngươi đừng quên, thần khí cực mạnh Hậu Nghệ thần cung cũng không diệt được ta, ngươi làm sao có thể diệt được ta đây?
Trần Ngọc Loan vẻ mặt lạnh lại, nghiêm túc lên tiếng:
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi, ta sẽ khiến ngươi như thế nào. Xem chiêu.
Bóng xanh lóe lên, ngàn vạn bóng chưởng, ảo ảnh dày đặc tầng tầng trùng điệp hình thành một kết giới sắc xanh lục trong đáy cốc, vây khốn Vô Nhân Tọa vào giữa.
Bốn bề, hình bóng Trần Ngọc Loan từ từ giảm chậm, một hình bóng đều có một vẻ, thi triển chiêu thức khác nhau, pháp quyết khác nhau, liên kết lại với nhau, đem sức mạnh phụ vào trên kết giới.
Bị vây ở giữa Vô Nhân Tọa không chút kinh hoàng, toàn thân xoay chuyển vùn vụt, ánh sáng sắc xanh lam mơ hồ lộ ra ánh máu, đang từ từ bành trước, kịch liệt đối kháng với khí thần thánh do Trần Ngọc Loan phát ra. Sức mạnh chánh tà không chút nhượng bộ, ánh xanh lam và ánh xanh gặp nhau, ma sát vào nhau phát ra hoa lửa, nhưng ánh xanh gặp phải ánh máu liền có sấm chớp chói lòa, hoa lửa chói mắt bay tứ tung.
Đang giao chiến, Trần Ngọc Loan cảm thấy hơi kinh ngạc, phản kháng của Vô Nhân Tọa mạnh mẽ vô cùng, lại càng lúc càng mạnh hơn, điểm này thật sự khác thường. Gia tăng chân nguyên, Trần Ngọc Loan cũng tăng thêm sức lực, nhưng mà lúc này dường như sức mạnh của Vô Nhân Tọa đã tăng đến cực điểm, khi bị chân nguyên mạnh mẽ của Trần Ngọc Loan đè nén, đột nhiên phát nổ, lập tức phá hủy kết giới Trần Ngọc Loan tạo ra, hất nàng bắn đi.
Lắc lư lùi lại vài trượng, Trần Ngọc Loan vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Phần Thiên đang bay đến, nhắc nhở:
- Cẩn thận, Vô Nhân Tọa hơi cổ quái, dường như trên người hắn đang phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Phần Thiên đáp lại đã biết, hai tay múa lên lửa bốc thành ngọn, ánh sáng đỏ hồng chiếu sáng toàn đáy cốc, khí âm trầm chớp mắt liền bị lửa đốt mất.
Nhìn trận đấu, Bách Linh vẻ mặt nặng nề, miệng ngâm lên nho nhỏ:
- Ngọc Loan, tỷ trong lòng hơi thắc thỏm, dường như có chuyện gì đó hẳn đã phát sinh, nhưng tỷ lại không thể nào nắm bắt được.
- Cảm giác này muội cũng có, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, muội suy đoán có quan hệ với Vô Nhân Tọa.
Bên cạnh, Ma Phật Huyền Túc trầm giọng nói:
- Các vị cảm giác không sai, ta vừa gặp mặt Vô Nhân Tọa, cũng có cảm giác tâm thần không yên. Vừa rồi, khi ngươi và hắn giao chiến, trên người hắn ngoại trừ ánh xanh lam còn lộ ra ánh máu, ta suy đoán hẳn chính là sức mạnh của Sát Huyết Diêm La. Nhưng chỉ mới trong một ngày, hắn thật sự hoàn toàn dung hợp được sức mạnh của kẻ mạnh Quỷ vực, thôn tính được nguyên thần của đối phương chăng?
Vấn đề này không thể nào nói rõ được, bởi vì không ai biết rõ nên cũng không thể phân tích rõ ràng.
Trong cốc, Phần Thiên di động rất nhanh hợp như một luồng lửa đỏ, không những bởi vì toàn thân hắn y phục đỏ, quanh trọng hơn chính là lửa đỏ rực cháy quanh thân hắn.
Vô Nhân Tọa hơi úy kị Phần Thiên, vẫn không chịu giao chiến chính diện, dường như biết được thiếu niên trước mặt không phải là đối tượng coi thường được. Phần Thiên đối với chuyện này hơi nổi giận, liên tục ba lần tăng tốc, điên cuồng đuổi theo Vô Nhân Tọa, đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút.
Giao chiến kiểu này khiến người ta phiền lòng, cả hai một tiến một thối, một né một đuổi, hệt như đang du hí, lúc nào mới có kết quả đây? Hơi nóng vội, Trần Ngọc Loan dự tính ra tay đả phá cục diện này. Nhưng đúng lúc đó, Vô Nhân Tọa cứ mãi né tránh đột nhiên dừng lại, chiếc ghế phát ra cột sáng đỏ xanh lam đón lấy ngọn lửa giận dữ của Phần Thiên.
Hai sức mạnh gặp nhau, gió và sấm rung trời, khí lưu đáng sợ va chạm nhanh chóng, sinh ra cơn lốc xoay tròn, có sắc thái chói mắt, lập tức bao phủ Phần Thiên và Vô Nhân Tọa vào trong.
Lúc đó, tình hình bên trong cơn lốc người ngoài không cách gì nhìn rõ được, mấy người Trần Ngọc Loan chỉ có thể dùng linh thức để cảm ứng, đáng tiếc không phát hiện được chút gì. Một âm thanh to lớn vang lên, khí lưu nhanh chóng tan biến, cột gió xoay tròn đột nhiên nát vỡ, sức mạnh to lớn của nó ép những người đứng xem phải thối lui.