Nhưng mà cho dù như thế, Vô Nhân Tọa cũng đã được ít nhiều lợi ích. Tiếp theo chỉ cần có thể xóa đi ấn ký sinh mệnh của Sát Huyết Diêm La, dung hợp nguyên thần của hắn, Vô Nhân Tọa có thể thu hoạch được sức mạnh kế thừa của "Diêm Vương lệnh", trở thành một bá chủ mới.
Đến lúc đó, lão tự nhiên có được sức mạnh thoát khỏi mấy người Trần Ngọc Loan, thậm chí còn có khả năng tiêu diệt bọn họ. Nhưng làm sao trong khi giao chiến lại có thể dung hợp được nguyên thần của Sát Huyết Diêm La, Vô Nhân Tọa mãi vẫn chưa tìm được phương pháp an toàn.
Áp lực dần dần tăng lên, lưới sáng phòng ngự do Vô Nhân Tọa bố trí đã bị phá hư một nửa, thế công của chín con rồng bên ngoài càng lúc càng mạnh, nếu là người khác đã sớm không phản kháng được. Thấy vậy, Vô Nhân Tọa hơi nóng nảy, suy nghĩ giây lát liền mạo hiểm thử một lần, đánh cuộc với vận khí của mình.
Đã có quyết định, Vô Nhân Tọa bắt đầu hành động. Trước tiên lão thu hồi quá nửa lưới sáng phòng ngự, từng bước từng bước dẫn dắt thế công của Trần Ngọc Loan đến chính diện, sau đó mới mở ra một lổ hổng, khiến cho khí thần thánh ăn mòn chính bản thân mình.
Cảm giác này tự nhiên không sảng khoái được, nhưng Vô Nhân Tọa cố gắng chịu đựng, sau khi dẫn khí thần thánh vào rồi, bản thân bắt đầu biến đổi tính chất chân nguyên, chuyển sang khí huyết sát của Sát Huyết Diêm La, dừng nó để đối địch với công kích của Trần Ngọc Loan.
Quá trình này nói ra đơn giản, nhưng thật ra phức tạp vô cùng, Vô Nhân Tọa nếu không có được thân thể bất diệt, thì làm như vậy chẳng khác tự sát.
Bên ngoài, Trần Ngọc Loan cảm nhận rõ ràng biến hóa của lão, nhưng lại không hiểu rõ dụng ý của lão là thế nào, chỉ có thể tăng gia sức mạnh công kích, lợi dụng cơ hội này xem có thể tiêu diệt được lão không.
Cứ như thế, toàn thân Trần Ngọc Loan ánh tím rực lên, những quả cầu ánh sáng sắc tím phân bố ở đáy cốc nhanh chóng hợp lại, mang theo sức mạnh vô cùng, xuyên qua bề mặt kết giới vây lấy Vô Nhân Tọa.
Đối với điều này, Phần Thiên, Bách Linh, Ma Phật Huyền Túc và Tư Đồ Thần Phong đang quan sát liền tập trung cao độ, đợi chờ kết quả chiêu này. Còn Vô Nhân Tọa lại toàn lực thúc động sức mạnh huyết sát của Sát Huyết Diêm La đối kháng với sức mạnh thần thánh mạnh mẽ đó.
Sức mạnh chánh tà giao nhau, do bởi tính chất khác biệt, cả hai không cách nào cùng tồn tại, vì thế lần lượt tương hỗ tiêu hủy ma sát với nhau, sản sinh ra tiếng nổ kịch liệt, bốn bề Vô Nhân Tọa hình thành ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, lập tức che phủ lấy hắn.
Bên ngoài, Trần Ngọc Loan toàn lực thúc động chân nguyên, thông qua trận Cửu Long Khốn Tiên khuếch đại, uy lực của ánh sáng sắc tím gia tăng gấp bội, cứ như thế liền từ từ áp chế sự phản kháng của Vô Nhân Tọa đến mức không thể nhúc nhích được.
Trong làn sáng, toàn thân Vô Nhân Tọa bị trói chặt, toàn bộ phòng ngự bị phá hủy, thực lực nhanh chóng hạ xuống. May mà chiếc ghế thần kỳ, đặc tính bất diệt của nó phát huy ưu thế nhất định, tóm lại khi sức mạnh của Vô Nhân Tọa yếu đến một mức độ nhất định liền tự động bổ sung, để bảo trì tình trạng bình ổn tương đối.
Hiểu được điểm này, Vô Nhân Tọa tuyệt đối không lo bản thân sẽ bị tiêu diệt, ngược lại tâm tư hướng đến nguyên thần của Sát Huyết Diêm La, phát hiện thông qua công kích mãnh liệt của Trần Ngọc Loan, ấn kí sinh mệnh lưu lại ở nơi thâm sâu nhất của linh hồn Sát Huyết Diêm La, không ngờ lại bị khí thần thánh của Trần Ngọc Loan phát ra tịnh hóa đi.
Cứ như thế, khi Vô Nhân Tọa bị trọng thương, nguyên thần của Sát Huyết Diêm La cũng vừa biến thành không còn ý thức, nhưng lại có được sức mạnh tinh thuần mạnh mẽ.
Vui mừng xuất hiện trong lòng Vô Nhân Tọa. Thời điểm này lão suy đoán cơ hội chờ đợi đã lâu đã đến. Chỉ cần dung hợp được nguyên thần của Sát Huyết Diêm La, lão liền trở thành chủ nhân mới của Diêm Vương lệnh, từ đó có thể đạt được sức mạnh to lớn của Quỷ vực.
Nghĩ đến điều này, tâm tình Vô Nhân Tọa kích động, vội vàng tập trung tinh thần, đem nguyên thần tinh thuần hấp thu vào trong cơ thể, bắt đầu chuyên tâm thi hành bước quan trọng nhất là "Dung Hợp".
Trong lúc đang tiến công, Trần Ngọc Loan liên tục chú ý đến tình huống của Vô Nhân Tọa, từ những tin tức thu được thông qua việc dò xét bằng linh thức, Vô Nhân Tọa đã bị trọng thương, khí tức đang bị giảm yếu. Nhưng khi khí tức của lão yếu đến một mức độ nhất định, liền có một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt xuất hiện, khiến lão ổn định lại, cho dù Trần Ngọc Loan công kích thế nào cũng uổng công thôi.
Phân tích loại tình huống này, Trần Ngọc Loan suy đoán, có thể nguyên nhân chính bởi sự bất diệt của lão. Thấy vậy, Trần Ngọc Loan cảm thấy bất lực, từ khi bắt đầu đã biết Vô Nhân Tọa bất tử giết không chết, sao phải khổ như vậy đây?
Bách Linh liên tục quan sát cẩn thận động tĩnh cuộc chiến, đối với tình huống của Trần Ngọc Loan nàng hiểu rất rõ, trong lòng cũng đang suy tư đối sách. Nhưng mà suy tư thật lâu, Bách Linh nghĩ được vài biện pháp, nhưng có được hay không cần phải thử mới biết.
Chần chừ giây lát, Bách Linh đã tính nói cho Trần Ngọc Loan biết biện pháp của mình, nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức khác thường bùng phát trong đáy cốc, một triệu chứng bất an xông thẳng đến ngực.
Trong tuyệt cốc, Vô Nhân Tọa lúc này còn chìm trong ánh sáng mạnh mẽ, xem tình thế không ổn. Nhưng mọi người lại không biết, Vô Nhân Tọa lúc này đã khác với trước kia, chỉ trong chớp mắt, lão đã có chuyển biến rất lớn.
Vô Nhân Tọa vốn thôn tính được nguyên thần của Sát Huyết Diêm La rồi, kẻ mạnh nhất Quỷ vực từ nay không còn xuất hiện được nữa. Nhưng khi nguyên thần của Vô Nhân Tọa và nguyên thần của Sát Huyết Diêm La dung hợp rồi, sức mạnh ẩn chứa trong Diêm Vương lệnh liền chuyển vào người Vô Nhân Tọa.
Như vậy, một bá chủ mới liền tự nhiên sinh ra, hơn nữa sức mạnh và tu vi của Vô Nhân Tọa so với Chiêu Hồn Quỷ Tẩu ngày đó còn mạnh mẽ hơn nhiều, vì thế khi lão đã thừa hưởng được sức mạnh của Diêm Vương lệnh, sức mạnh của lão cũng mạnh hơn Chiêu Hồn Quỷ Tẩu khá nhiều.
Thêm nữa, Chiêu Hồn Quỷ Tẩu lúc xưa có thân thể huyết nhục, vì thế Diêm Vương lệnh hóa thành một bộ chiến giáp bao phủ lấy thân thể hắn. Còn Vô Nhân Tọa không có cơ thể huyết nhục, Diêm Vương lệnh liền thay đổi phương thức khác, dùng hình thức lệnh bài khảm vào trên chiếc ghế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mặt chính của Vô Nhân Tọa vốn có chữ "Vương" lấp lánh, nhưng sau khi bị trúng một tên của Hậu Nghệ thần cung để lại một lổ hổng lớn. Hôm nay Diêm Vương lệnh liền khảm vào đúng chỗ đó, cả lệnh bài lấp lánh ánh máu, một dòng đỏ hồng đậm đặc hệt như máu mờ hiện trên đó.
"Vô Nhân vương tọa" vốn là một vật thể kỳ diệu, có đặc tính bất diệt. Nhưng sau khi một nguyên thần tiến vào bên trong, không những thu được sức mạnh to lớn, đồng thời nguyên thần cũng bị kềm chế giữa trung ương. Như thế, khi Diêm Vương lệnh và "Vô Nhân vương tọa" dung hợp rồi, nguyên thần bên trong "Vô Nhân vương tọa" sau khi thôn tính được nguyên thần của Sát Huyết Diêm La, bản thân nó cũng liền tiến vào bên trong Diêm Vương lệnh.
Cứ như thế, nguyên thần của Vô Nhân Tọa liền có thể lưu động qua lại giữa vương tọa và Diêm Vương lệnh, phạm vi hoạt động càng lớn hơn. Ngoài ra, khi nguyên thần của Vô Nhân Tọa tiến vào Diêm Vương lệnh, lão liền có thể phát động khá nhiều pháp quyết của Quỷ vực để tiến hành công kích, quay về lại vương tọa, hắn liền trở thành như cũ, nhưng sức mạnh đã tăng lên.
Kỳ ngộ như vậy vốn là chuyện mong cầu của Vô Nhân Tọa, hôm nay cuối cùng đã thỏa nguyện ước. Đến lúc này Vô Nhân Tọa không muốn che giấu nữa, lão muốn bắt đầu dùng diện mạo mới xuất hiện để theo đuổi mộng ước tranh bá thất giới.
Một tiếng cười điên cuồng cùng với khí thế rung trời xuất hiện, chớp mắt đã phân bố toàn bộ đáy cốc, lập tức đánh tan thế công của Trần Ngọc Loan, hất bắn tất cả mọi người có ở đó. Biến hóa này xảy ra rất nhanh, không đợi đến lúc Bách Linh mở miệng nhắc nhở thì mọi việc đã kết thúc rồi.
Ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân Vô Nhân Tọa lấp lánh ánh xanh lam, ánh đỏ chói mắt, Diêm Vương lệnh đỏ như máu không ngừng truyền động, từng trận cười điên cuồng hoang dã kinh động bốn phương.
- Ha ha ha… Ta cuối cùng đã dung hợp thành công nguyên thần của Sát Huyết Diêm La, thu được sức mạnh bên trong Diêm Vương lệnh, trở thành một bá chủ to lớn mới. Tất cả đều nhờ các vị ban cho, ta sẽ cảm tạ các vị, đặc biệt là Ma Đà, nếu không có độc kế của hắn, ta sẽ không thuận lợi như vậy được. Ha ha ha…
Kinh hãi nhìn Vô Nhân Tọa, tất cả năm người tại đó đều cảm ứng được ngọn khí kinh trời đang không ngừng bộc phát từ trên người lão, ai nấy đều chấn động trong lòng, mơ hồ bật lên câu hỏi đau thương không diễn tả được.
Ma Phật Huyền Túc vẻ mặt ảm đạm, than thở nói:
- Được mất đảo ngược, thế sự thật là khó dự định được.
Phần Thiên trầm giọng nói:
- Bất ngờ quả nhiên kinh người, nhưng còn chưa đến lúc cuối cùng, thắng thua còn rất khó dự liệu được. Hiện tại tuy Vô Nhân Tọa có được sức mạnh của Diêm Vương lệnh, nhưng luồng sức mạnh này to lớn vô cùng, đã vượt quá sức mạnh bản thân của lão, vì thế về phương diện vận dụng, Vô Nhân Tọa trong thời gian ngắn khó mà nắm vững vận dụng tinh thuần được. Đây chính là sơ hở trước mắt của lão.
Ma Phật Huyền Túc hơi không đồng ý, rõ ràng lúc này sức mạnh do Vô Nhân Tọa phát ra khiến lão không còn hy vọng gì nữa. Lão vốn dẫn mấy người Trần Ngọc Loan đến đây, chính là muốn mượn đao giết người, còn mình lợi dụng cơ hội đoạt lấy Diêm Vương lệnh, ai ngờ Vô Nhân Tọa lại càng tinh ranh hơn, đã mượn gió bẻ măng rồi.
Giữa không trung, Bách Linh liếc nhìn lên trên không, đưa tay vẫy Tư Đồ Thần Phong đến, dặn dò:
- Trước mắt sức mạnh của Vô Nhân Tọa đã vượt hẳn Sát Huyết Diêm La lúc mạnh nhất, chúng ta muốn bỏ đi rõ ràng không dễ dàng, đồng thời lão cũng không chịu bỏ qua, vì thế ta quyết định ra tay chiến đấu để tiêu diệt lão. Bây giờ huynh đi hỗ trợ Phần Thiên, cần phải ngăn lão cho được, còn những chuyện khác cứ để ta và Ngọc Loan làm là được rồi.
Tư Đồ Thần Phong vâng một tiếng, bay đến bên cạnh Phần Thiên, cả hai đưa mắt ra hiệu, một trái một phải phát động tiến công Vô Nhân Tọa.
Đưa tay kêu Trần Ngọc Loan đến bên cạnh, Bách Linh liếc nhiền Ma Phật Huyền Túc, điềm nhiên nói:
- Ma Đà, ngươi cũng tính khoanh tay đứng nhìn chăng?
Ma Phật Huyền Túc chần chừ một lúc, hỏi ngược lại:
- Bọn ngươi thật sự nắm chắc có thể tiêu diệt được hắn chăng?
Bách Linh tự tin đáp:
- Không nắm chắc sự tình, bọn ta phạm vào để chết ở đây chăng?
Nghe vậy, Ma Phật Huyền Túc cũng không nói nhiều, thân thể lóe lên liền xuất hiện giữa chiến trường, cùng liên thủ tấn công Vô Nhân Tọa với Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong.
Trần Ngọc Loan nhìn tình huống giao chiến, nhỏ giọng nói:
- Bách Linh tỷ, ngoại trừ việc huy động nhiều người ra, tỷ thật sự nắm chắc tiêu diệt được Vô Nhân Tọa chăng?
Bách Linh lắc đầu nói:
- Tỷ cũng không khẳng định được, bất quá chúng ta có thể thử một lần, xác suất hẳn cũng không nhỏ. Bây giờ tình huống của bọn họ có thể tạm thời kiềm chế được Vô Nhân Tọa, nhưng thời gian lâu hẳn sẽ bị đánh phá từng người, vì thế thời gian chúng ta không nhiều. Theo tỷ suy nghĩ, muội dùng Thiên Hậu linh phối hợp với Tàn Thần quyết, vào đúng lúc quan trọng đột nhiên đánh ra, thử xem có ảnh hưởng như thế nào đến thân thể bất diệt của lão. Ta dùng Định Thiên thần châm hỗ trợ, mục tiêu chính là Diêm Vương lệnh, cần phải ép cho nó rời khỏi Vô Nhân Tọa. Một khi như vậy, sức mạnh của lão hẳn phải giảm đi, hẳn nguyên thần của lão sẽ di chuyển từ vương tọa vào trong Diêm Vương lệnh. Đến lúc đó lại để Phần Thiên dùng "Cửu U Tinh Diễm" đánh ra một chiêu, hẳn có thể gây trọng thương, thậm chí hủy diệt được lão.
Lúc này, Lục Vân đã thu lại khá nhiều Ý Niệm Thần Ba, tập trung tâm trí để dò xét, phát hiện khí tức đó không chỉ có một mà có tới tám luồng, mỗi luồng có lộ trình vận hành khác nhau, lần lượt đan xen hình thành một đồ án Thái Cực hoàn chỉnh.
Xem xét cẩn thận đường vận chuyển của tám luồng khí tức này, Lục Vân phát hiện tám luồng khí tức này tuy yếu ớt nhưng lại không giống nhau, tựa hồ ngầm dùng theo số lượng bát quái, ứng với tám cửa Khai, Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh.
Đã có được ý niệm, Lục Vân lập tức đối chiếu với khối ngọc thạch trước đó Vân giới Thiên Tôn đã ẩn mình vào, phát hiện quả đúng như mình tính toán, khối ngọc thạch đó vừa hay là cửa Khai trên đường vận hành, không trách Vân giới Thiên Tôn nhờ đó có thể ẩn tránh được.
Đã kiểm chứng được điều suy nghĩ trong lòng, Lục Vân lập tức hiểu rõ bí ẩn trong đồ án Thái Cực. Té ra tám luồng chân khí trên bề mặt, tuyệt đối không phải luồng nào cũng có thể mở ra cửa xông vào tầng thứ hai, duy chỉ có luồng chân khí đại diện cho cửa Khai có thể mở ra mà thôi.
Đồng thời, luồng chân khí di động cực nhanh đó cũng cần phải chọn lựa thời cơ, chỉ có thể chuẩn bị xuất hiện ngay tại nó vào lúc suy đoán không sai, mới có thể nắm lấy thời cơ trong tích tắc để thông qua khối ngọc thạch đó mà tiến vào. Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao sau khi Vân giới Thiên Tôn tiến vào rồi, Lục Vân chỉ chậm một bước liền không thu được kết quả.
Ngưng thần tĩnh khí, Lục Vân tập trung chú ý vào luồng chân khí đại diện cho cửa Khai, thuy đoán cẩn thận đường lối vận chuyển có nó, nhanh chóng nắm vững được quy luật này.
Cười ngạo nghễ một tiếng, Lục Vân bay lên, ngay khi đến gần nóc đại điện, cả thân thể lóe lên ánh sáng huyền hoặc, hóa thành một luồng sáng bảy màu phóng thẳng vào trong khối ngọc thạch đó.
Đúng lúc đó, Lục Vân chỉ phát hiện trên bề mặt ngọc thạch sóng ánh sáng dao động, bản thân tiến vào một khúc quanh của không gian và thời gian, trong đó chỉ có ánh sáng xanh đỏ đan xen, căn bản không nhìn thấy được bất cứ cảnh vật nào.
Quá trình này kéo dài một lúc, ngay khi Lục Vân cảm thấy không nhẫn nại được nữa, đường ánh sáng trước mặt đột nhiên sáng lên, chớp mắt liền xuất hiện một thế giới tuyệt đẹp, nơi này lấp lánh ba màu đỏ vàng xanh lam.
Ánh bảy màu lóe lên, Lục Vân trở lại nguyên bản, ánh mắt dò xét bốn phía, chỉ thấy nơi đây nhỏ hơn tầng thứ nhất một chút, bất quá cũng có thể nói là rộng rãi, cả đại điện ngập đầy ánh sáng hỗn hợp, khiến cho người ta chói mắt tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Tập trung tinh thần, Lục Vân dò xét vùng lân cận, phát hiện mắt thường vốn không thể nhìn xa được, Ý Niệm Thần Ba cũng chịu nhiễu loạn rất lớn, bản thân rơi vào trong vùng mê loạn.
Tình trạng như vậy, Vân giới Thiên Tôn ẩn nấp nơi nào, chàng căn bản không tìm ra được, địch nhân trong tối, ta ngoài ánh sáng, tình thế có thể nói là bất lợi rất lớn.
Ở trong nguy hiểm, Lục Vân càng đặc biệt cẩn thận, vừa dùng Ý Niệm Thần Ba vô hình phân bố phòng ngự trùng trùng điệp điệp, vừa phân tích đặc tính của ánh sáng đỏ vàng xanh lam.
Thông qua tìm hiểu, Lục Vân phát hiện ba loại ánh sáng này có tính chất đặc biệt độc nhất vô nhị, trong đó sắc đỏ sẽ ngăn trở tầm nhìn quan sát của mắt thường, sắc vàng lại phản xạ lại Ý Niệm Thần Ba, còn sắc xanh lam lại ngăn trở hoàn toàn không cho linh thức xuyên qua. Ba màu hòa lẫn vào nhau, liền khiến cho người ở trong đó có mắt như mù, không thể nhìn rõ chuyện gì.
Thôi không nghĩ thêm, Lục Vân ngưng thần suy tư, hoàn cảnh như vậy giao chiến với Vân giới Thiên Tôn tất nhiên không có đường thắng, phải làm thế nào mới xoay chuyển tình thế?
- Lục Vân, không ngờ ngươi thật có bản lĩnh, nhanh chóng giải được huyền cơ bên trong để tiến vào tầng thứ hai. Nhưng càng lên cao, tình cảnh của ngươi càng nguy hiểm, thiết nghĩ điểm này ngươi cũng đã có phát giác.
Thanh âm phiêu hốt bất định, lại có mấy phần uy hiếp từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Lục Vân cười lạnh mấy tiếng, phản bác lại:
- Vô Cực thần điện chỉ có ba tầng, mỗi lần ta tiến lên một tầng, đường lui của ngươi lại ngắn đi một tầng, khoảng cách đến cái chết của ngươi cũng mất đi một phần, điều này hẳn ngươi cũng nên cảnh giác.
- Hay cho Lục Vân ngươi giọng điệu thật sắc bén, tâm trí thật cuồng vọng. Bây giờ nếu như ngươi đã đến tầng thứ hai của Vô Cực thần điện, hẳn không cần phải nghĩ toàn mạng trở ra. Nói thật cho ngươi biết, tầng này có tên là "U Hoàng Huyết giới", ngụ ý vào lúc hoàng hôn, anh hùng chậm chạp, kiếp nạn đầu rơi máu chảy xảy đến.
Lời vừa dứt, trong đại điện ảo ảnh đột nhiên hiện ra, ba bóng sáng một đỏ, một vàng, một xanh bắn đến như chớp, hệt như có ba lưỡi đao bén với sức mạnh chém nát thời gian và không gian, hung hăng bắn thẳng đến Lục Vân.
Đứng yên bất động, Lục Vân phảng phất như không biết, nhưng ba bóng sáng đó khi đến gần liền bị phòng ngự của chàng đánh nát. Trong lòng Lục Vân hiểu, né tránh hẳn là có thể, nhưng chàng biết rõ, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, vì thế chàng dự tính dùng tĩnh chế ngự động, dùng bất biến để ứng phó vạn biến, trong lúc chưa nghĩ được đối sách tốt, tạm thời không cần phản kích.
Vân giới Thiên Tôn hơi kinh ngạc với phản ứng của chàng, cười trào lộng:
- Lục Vân, ngươi rất thông minh. Nhưng nếu chỉ như thế không đối phó lại, ngươi có thể chịu đựng đến lúc nào đây?
Lời vừa dứt, bóng sáng lại xuất hiện, lần này là sáu luồng đao sáng dùng thế hợp nhau phát kích, uy lực lập tức tăng gấp bội.
Lục Vân cảm nhận được áp lực, vội vàng thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", toàn thân đột nhiên mờ đi hệt như bằng không khí, thoải mái chịu đựng tất cả công kích. Đồng thời, Lục Vân cũng nghĩ đến một đối sách, đó là gia tăng thêm vào ánh sáng ba màu để dùng chính nó hỗ trợ chính mình phân tích mọi thứ chung quanh.
Ánh xanh lóe lên, Lục Vân không chút chậm trễ, "Thái Huyền Liệt Thiên đạo" mạnh mẽ tuôn trào từ người chàng hệt như một cơn cuồng phong thổi đến, chỉ giây lát đã ngập tràn khắp đại điện, khiến cho ánh sáng bốn bề càng thêm chói mắt, tầm nhìn càng thêm phần mơ hồ không rõ.
La lên một tiếng kinh dị, Vân giới Thiên Tôn quát lớn:
- Lục Vân ngươi thật giảo hoạt, đáng tiếc ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Chữ rồi vừa dứt, ánh sáng ba màu trong đại điện đột nhiên hội tụ lại, hình thành một quả cầu ánh sáng ba màu quanh thân Lục Vân, bề mặt có hào quang luân chuyển, mỗi lần lướt quanh một vòng thì quả cầu ánh sáng lại thu nhỏ một khoảng nhất định.
Rất nhanh, quả cầu này đã thu nhỏ đến đường kính chừng một trượng, áp lực bên trong càng mạnh mẽ, cho dù Lục Vân đã thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" cũng vẫn cảm nhận được nguy cơ.
Một chiêu này của Vân giới Thiên Tôn thật ác độc, ông lợi dụng đặc tính của ánh sáng ba màu ngăn trở mọi tầng ý thức xuyên qua, mạnh mẽ vây khốn Lục Vân vào trong, ép chàng không cách nào thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chỉ có thể thẳng thắn đón đỡ mà thôi.
Đồng thời, Vân giới Thiên Tôn lợi dụng hoàn cảnh vật lý nơi này, thúc động đồng thời sáu Thái Cực Bát Quái trước sau, trái phải, trên dưới cùng vận hành, phát động một chiêu mạnh đến tuyệt thần diệt tiên.
Nguy hiểm nhanh chóng ập đến, Lục Vân không ngờ Vân giới Thiên Tôn lại xuất động toàn lực tấn công, điều này khiến lòng chàng chấn động, trong lúc gấp rút không khỏi hơi bối rối trở tay không kịp. Cố gắng định thần lại, Lục Vân vừa suy nghĩ kế ứng phó, vừa mở rộng hai tay phát xuất khí thế to lớn để chống lại áp lực sinh ra do quả cầu ánh sáng thu nhỏ lại.
Hai sức mạnh gặp nhau, sức mạnh điên cuồng hoang dã trong quả cầu ánh sáng tung hoành đánh thẳng, khiến cho thân thể Lục Vân lắc lư, khóe miệng tươm máu tươi. Theo lý thuật, lúc này Lục Vân đã tiến đến mức kinh thiên động địa, hẳn không dễ dàng bị vây khốn.
Nhưng một chiêu này của Vân giới Thiên Tôn, chính là hội tụ toàn bộ linh khí của Vân Chi Pháp giới, dùng Vô Cực thần điện làm chất trung gian, phát ra một chiêu hủy trời diệt đất. Vì vậy, phản kích của Lục Vân bị nó đánh lui, sức phản lực lại thêm áp lực bên ngoài tự nhiên ép cho Lục Vân trọng thương phun máu.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Lục Vân nhanh chóng điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, vừa thay đổi pháp quyết tiếp tục phản kháng, vừa thi triển Hóa Hồn phù thôn tính áp lực quanh mình. Lúc này đây, áp lực quanh thân của Lục Vân đã mạnh đến mức có thể hủy diệt mọi vật thể. Để trung hòa được nguy cơ này, Lục Vân chỉ có thể dùng Hóa Hồn phù thôn tính luồng sức mạnh này, hơn nữa còn biến nó thành chân nguyên nhập vào trong cơ thể mình, nhằm giảm thiểu áp lực bên ngoài, giằng co với sự hủy diệt đang ập đến.
Biện pháp của Lục Vân đúng là không sai, nhưng sau khi thi triển rồi chàng mới phát hiện, tốc độ tạo nên chân nguyên của mình còn xa mới so được với tốc độ gia tăng của áp lực bên ngoài, hành động này có thể nói là như đào ao chứa nước biển, căn bản không thể đối phó được.
Hơi giận dữ, Lục Vân trong tình huống không còn cách nào thực hiện được, trong lòng phát sinh một tình cảm nóng nảy.
Trong lòng chàng vốn cho mình có được sức mạnh to lớn, đủ sức hủy diệt mọi thứ, nhưng hiện thực tuyệt đối không phải như vậy, đúng là có nhiều chuyện không thể dự tính được biến hóa, đã điều khiển vận mệnh của chàng.
Phát hiện được quẫn bách của Lục Vân, Vân giới Thiên Tôn bật cười lớn nói:
- Lục Vân, nhiều lần giao chiến ngươi đều may mắn thoát khỏi, nhưng lần này ngươi tuyệt đối không còn được may mắn đó nữa đâu.
Lục Vân gầm lên giận dữ:
- Đừng vội đắc ý, ta có thể vài lần không chết, tuyệt đối không nhờ vào vận may, mà chính là thực lực của ta.
Hai tay giơ cao, toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh bảy màu. Trong tình huống bị ép không còn lối thoát, chàng bắt đầu thi triển toàn lực "Thiên Địa Vô Cực", dùng cảnh giới "Sở Hướng Vô Địch", bắt đầu phát động phản kích mãnh liệt nhất.
Theo sự vận chuyển nhanh chóng của chân nguyên toàn thân Lục Vân, một luồng bá khí rung động trời đất bắt đầu tuôn ra, chớp mắt đã gặp phải áp lực do quả cầu ánh sáng tạo ra, giữa hai bên liền có hoa lửa tung tóe, tiếng sấm ầm ầm không dứt, toàn bộ quả cầu ánh sáng dao động nhấp nhô, cảnh tượng bên trong thật hỗn loạn, căn bản nhìn không rõ được hình bóng của Lục Vân.
Tình huống này cứ mãi tiếp tục, Vân giới Thiên Tôn khi cảm ứng được Lục Vân phản kích kịch liệt, vội vàng thúc động toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, dùng quyết tâm cứng rắn vô cùng, tập trung vào một chỗ.
Cứ như thế, quả cầu ánh sáng chịu ảnh hưởng của ông, lập tức uy lực tăng gấp bội, dấu hiệu bắt đầu khuếch tán nhanh chóng ngừng lại, hơn nữa còn mau chóng thu nhỏ, lập tức mạnh mẽ ép chặt Lục Vân ở giữa.
Trong đại điện, theo sự thi triển của Vân giới Thiên Tôn, ánh sáng ba màu đỏ vàng xanh lam vốn chói mắt nhanh chóng yếu đi, sáu Bát Quái xung quanh vận chuyển nhanh chóng, từng cái đều phát xuất một cột sáng xoay tròn kết nối với quả cầu ánh sáng, hỗ trợ Vân giới Thiên Tôn áp chế Lục Vân trong chỗ nguy khốn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Rơi thân vào vòng nguy hiểm, Lục Vân ngoan cường phản kích, dùng sức mạnh to lớn vô cùng chống đỡ khiến phạm vi khống chế của quả cầu ánh sáng giữ nguyên, không cách nào thu nhỏ nữa. Cứ như vậy, hai bên rơi vào tình trạng giằng co, sức mạnh cả hai nhanh chóng tiêu hao, ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì có thể đạt được thắng lợi.
Trước mắt, phân tích tình hình của Lục Vân, chàng đã bị trọng thương, tuy nhiên chàng lại có thể chuyển hóa áp lực to lớn bên ngoài thành chân nguyên bản thân, dùng nó để chống lại Vân giới Thiên Tôn, nhưng cứ kéo dài mãi như thế, thân thể chàng căn bản không cách nào chịu đựng nổi, cuối cùng vẫn phải rơi vào vận mệnh bại vong. Điều này, trong lòng Lục Vân có quan tâm, nhưng lúc này chàng không còn cách nào khác, ngoại trừ việc liều chết còn có thể làm thế nào đây?