Bất cam khiến Ngưng Hương chần chừ, nghĩ đến hậu quả cuối cùng như vậy nói là không để ý đúng là gạt người. Nhưng tình thế nguy cấp, nếu như không làm như vậy, hẳn đến cơ hội phản kích cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Gầm lên một tiếng tàn bạo, Ngưng Hương đầy ý nghĩ hận thù, rống lên oán độc:
- Lâm Vân Phong, ta sẽ không buông tha ngươi!
Ánh máu lóe lên, Ngưng Hương cuối cùng cũng quyết định, đem nguyên thần nhập vào Phệ Tâm kiếm, lập tức bị thôn tính hóa thành kiếm linh.
Như vậy, chỉ thấy hào quang Phệ Tâm kiếm bộc phát, cả thân kiếm rung động kịch liệt, một luồng khí cực tà cực độc không gì ngăn được lập tức phá tan kết giới Âm Dương, bắn thẳng về phía Lâm Vân Phong.
Lâm Vân Phong vẻ mặt thất kinh, hai tay thay đổi pháp ấn, mắt tròn xoe giận dữ, miệng quát lên mạnh bạo:
- Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! (1)
Theo tiếng ngâm pháp quyết của gã phát ra, giữa không trung đột nhiên sấm vang chớp giật, một cửa thời không đột nhiên mở ra, bắn ra một thanh ngọc kiếm trong suốt lấp lánh hai màu đỏ xanh lục, toàn thân nó hào quang vây phủ, không ngừng phát ra những phù chú ánh sáng chói mắt, tỏ ra uy nghiêm mà thần kỳ.
Kiếm này vừa xuất hiện, dòng khí bốn bề rung chuyển, vô số khí âm dương hội tụ về thanh kiếm, chớp mắt liền hình thành một Thái Cực Bát Quái rực rỡ, thân kiếm xoay tròn không ngừng phát ra khí thần thánh.
Khi bát quái hình thành, ngọc kiếm trong suốt kêu nhẹ một tiếng như long ngâm, âm thanh kiếm ngâm chói tai vang ra bốn bề, có được hiệu lực định thần trấn hồn. Sau đó, Phệ Tâm kiếm vừa đến, ngọc kiếm cảm ứng được khí tà ác của nó, lập tức bắn ra, cả hai gặp nhau giữa không trung, bộc phát hào quang rực rỡ.
Tiếng kêu quái dị vang lên từ Phệ Tâm kiếm, hệt như tiếng quỷ gào rú, mang theo khí giận dữ và bất cam, khiến cho tâm thần con người chấn động. Đối mặt với ngọc kiếm, binh khí cực độc Phệ Tâm kiếm thể hiện bộ mặt tà độc của nó, dùng tà khí cực sát đối kháng với sức mạnh thần thánh của ngọc kiếm.
Thấy vậy, ngọc kiếm không chút sợ hãi. Thanh kiếm này hội tụ khí âm dương trời đất, nhìn tuyệt đối không chói mắt, nhưng lại là thăng hoa của pháp kiếm Âm Dương, uy lực so với pháp kiếm Âm Dương mạnh mẽ gấp mười lần.
Cứ như vậy, hai thanh kiếm một chính một tà gặp nhau, hai mũi kiếm gặp nhau, sức mạnh cực tà giao chiến với khí cực thánh, cả hai như nước với lửa, không những bộc phát tiếng sấm rung trời, còn tiêu hủy lẫn nhau, dùng thực lực thẳng thắn đối kháng.
Hoa lửa chói mắt hệt như mưa sao băng, phân bố khắp bầu trời, nhìn từ xa thật dị thường, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Sấm sét chói tai vang vọng mãi không tan trong sơn sốc, mô tả trận chiến thảm liệt cho những người tại đương trường.
Ở trong Phệ Tâm kiếm, nguyên thần của Ngưng Hương đã hoàn toàn hợp nhất với thân kiếm, duy chỉ còn một luồng ý niệm oán hận, một mực chống đỡ cho Phệ Tâm kiếm phát động công kích. Nhưng mà điều khiến Ngưng Hương phẫn nộ và bất cam chính là việc ngọc kiếm của Lâm Vân Phong hội tụ khí cực thánh trời đất, uy lực của nó to lớn cơ hồ không thể đối địch.
Điều này khiến mọi nỗ lực của Ngưng Hương đều trôi theo dòng nước, bị ngọc kiếm khắc chế chặt chẽ, căn bản không còn sức phản kích. Cho đến lúc này, Ngưng Hương bắt đầu hối hận, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Nhưng Ngưng Hương tuyệt đối không cam tâm, khi đấu thẳng chưa thắng được liền vội vàng thoái lui.
Lâm Vân Phong đã sớm phòng bị kết quả này. Khi tà khí bắt đầu giảm yếu, Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã biết trước, ý nghĩ vừa xoay chuyển, ngọc kiếm liền phát ra hào quang lồng lộng, hai khí Âm Dương mạnh mẽ hóa thành ngàn vạn cánh tay giữ chặt lấy Phệ Tâm kiếm, bắt đầu luyện hóa linh khí tà ác của nó. Phệ Tâm kiếm rung lên, phát ra những tiếng gầm ầm ầm, vô số ánh sáng đen thẫm điên cuồng phát ra đề ngự khí thần thánh của ngọc kiếm.
Lâm Vân Phong ngạo nghễ giữa không trung, đôi mắt mở to, hai tay giữ nguyên tư thế toàn lực thúc động ngọc kiếm, liên tục không ngừng phát ra ánh sáng thần thánh, từng bước từng bước thôn tính khí tà ác của Phệ Tâm kiếm.
Quá trình này cứ tiếp tục, Phệ Tâm kiếm vốn hiệu xưng là binh khí cực độc trong ngũ đại tà binh, khí tà ác của nó tự nhiên mạnh mẽ, đương nhiên không có thể hủy diệt đơn giản. Nhưng Lâm Vân Phong lại là người đã luyện thành công Âm Dương pháp quyết, tinh thông thuật Âm Dương Ảo Hóa Ngũ Hành, biết được phải làm thế nào để khắc chế, nên là người hiếm hoi biết được tiêu diệt kiếm này thế nào.
Thời gian không ngừng trôi qua, khi hào quang Phệ Tâm kiếm bắt đầu giảm yếu, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, đây chính là tiếng kêu thảm không cam lòng cuối cùng của Ngưng Hương, nguyên thần của Ngưng Hương theo sự luyện hóa của khí thần thánh cuối cùng bị phá hủy.
Lúc này, màu đỏ thẫm và xanh thẫm trên Phệ Tâm kiếm đã giảm mạnh, khí huyết sát và khí cực độc đã yếu đi, chỉ còn lại khí đen tà ác thuần chất vẫn lấp lánh như cũ.
Phệ Tâm kiếm đã từng ẩn chứa khí oán hận, khí tàn độc và khí tà sát, trong đó khí oán hận và khí tàn độc chính là thu được sau này, còn khí tà sát chính là căn bản. Vì thế Lâm Vân Phong dễ dàng tiêu hủy hai khí trước, nhưng khí sau lại ngoan cường bất khuất, bởi vì đây là căn bản của Phệ Tâm kiếm.
Lúc này, nguyên thần Ngưng Hương đã bị hủy diệt, Phệ Tâm kiếm thiếu đi ý niệm cố chấp chống đỡ, toàn thân kiếm dưới sự bức bách của khí Âm Dương từ Lâm Vân Phong nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng đen thẫm, xoay vòng vòng giữa không trung một vòng, ngưng tụ lại thành một điểm sáng đen tuyền, từ lớn thu nhỏ lại đến khi không còn nữa.
Đến giờ, mọi thứ đã kết thúc, nhưng Lâm Vân Phong lại cau chặt đôi mày, miệng thở dài.
Đỡ Càn Nguyên chân nhân đi đến bên cạnh Lâm Vân Phong, Hứa Khiết thấy gã trầm mặc không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Vân Phong, huynh sao vậy, vì sao không thấy hứng thú?
Lâm Vân Phong bật cười khổ sở, quay đầu nhìn nàng một lúc, hơi hối tiếc nói:
- Người nữ ác độc đó đã không còn, đáng tiếc binh khí tà ác kia lại chưa bị hủy diệt hoàn toàn.
Hứa Khiết hơi lặng đi, còn Càn Nguyên chân nhân lại nghi hoặc nói:
- Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy con đã hủy diệt Phệ Tâm kiếm, làm sao lại …
- Sư bá chưa biết đó thôi, vừa rồi kiếm đó tuyệt đối không bị tiêu diệt, mà đã dùng một phương thức trốn thoát.
Cười khổ một tiếng, Lâm Vân Phong nhẹ giọng giải thích. Nhưng vừa dứt lời, gã lại đột nhiên tỉnh lại, thất kinh nói:
- Phệ Tâm kiếm? Khó trách lại tà ác như vậy, nhưng làm sao lại trong tay cô ta.
Càn Nguyên chân nhân đau thương than thở:
- Chuyện này nói ra rất dài, còn có nhiều chuyện các con còn chưa biết.
Lâm Vân Phong nhìn ông, mơ hồ cảm thấy bất an, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Sư bá, người còn có chuyện gì dấu diếm đệ tử phải không?
Càn Nguyên chân nhân nhìn về phương xa, vẻ mặt đau khổ thống thiết, giọng như khóc nói:
- Vân Phong, Đạo gia có môn Huyền Linh Tụ Thần quyết, con có biết không?
Lâm Vân Phong hơi lặng đi, gật đầu nói:
- Điều này đệ tử đã từng nghe qua, nghe nói rất quỷ dị, người thi pháp có thể đạt được sức mạnh thần kỳ, nhìn thấy trước một số chuyện tương lai, nhưng lại không thể nói ra, nếu không chắc chắn sẽ chết.
Càn Nguyên chân nhân ánh mắt mê đi, nước mắt âm thầm rơi xuống, cất tiếng nghẹn ngào nói:
- Nhớ khi con và Ngạo Tuyết trọng thương quay về Hoa Sơn, sư phụ con Huyền Âm chân nhân liền âm thầm thi triển Huyền Linh Tụ Thần quyết, từ đó biết được nhiều chuyện. Khi đó ta còn cảm thấy kỳ quái, đệ ấy vì sao lại biến đổi bất ngờ như vậy. Mãi đến sau này Tĩnh Nguyệt sư thúc của con nói cho ta biết, sư phụ con vì con và Ngạo Tuyết, không tiếc hiến thân thi pháp, cam lòng chấp nhận sự trừng phạt của trời đất do làm chuyện nghịch thiên, cuối cùng chết trên Hoa Sơn!
Lâm Vân Phong thân thể lắc lư, rống lên giận dữ:
- Không phải vậy, sư bá lừa con, sư bá lừa con rồi!
Vẻ mặt điên cuồng, rõ ràng tin tức này có đả kích rất lớn với gã.
Càn Nguyên chân nhân không hề nhìn gã, vẫn nhìn về phương xa, tiếp tục nói:
- Ngày sư đệ chết rồi, sư muội đã đứng trước mộ phần cả một đêm. Mà cũng vào đêm đó, Hoành Phi vì cứu Ngạo Tuyết đã cùng Tất Thiên đấu sức với Kiếm Vô Trần, cả hai đều chết trong tay Kiếm Vô Trần, Ngạo Tuyết thì được Thiên Mục Phong cứu đi, cuối cùng không biết tung tích. Ngày thứ hai, Thiên Mục Phong không muốn Lục Vân trúng kế đã tiến đến báo tin, lại tạo cơ hội cho Kiếm Vô Trần thi triển thần cung, cuối cùng Thương Nguyệt vì cứu Lục Vân cũng đã chết trong tay của Kiếm Vô Trần.
Lâm Vân Phong vẻ mặt biến hẳn, một loạt sự kiện đau buồn khiến gã cơ hồ phát điên, miệng đau khổ la lên:
- Vì sao lại như vậy, vì sao? Kiếm Vô Trần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ giết chết ngươi, giết chết ngươi!
Hứa Khiết mặt đầy đau thương, nước mưa như mưa, nắm lấy tay Lâm Vân Phong, khóc lóc:
- Vân Phong, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ, khiến cho Kiếm Vô Trần phải trả giá đắt.
Lâm Vân Phong trầm giọng nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ không để cho những người đã chết thất vọng. Sư bá, bây giờ người có tính toán thế nào, chúng ta tiếp tục làm như thế nào đây?
Càn Nguyên chân nhân than thở nói:
- Sư muội trước khi chết một mực nhắc nhớ đến Ngạo Tuyết không quên. Vân Phong con nhất định phải tìm cho ra Ngạo Tuyết, cùng với Ngạo Tuyết trùng hưng lại uy phong của Dịch viên, để không phụ kỳ vọng của những người đã chết.
Lâm Vân Phong nghiêm mặt nói:
- Sư bá yên tâm, con nhất định tìm cho ra sư tỷ, tìm lại Dịch Thiên xích, trùng hưng lại Dịch viên.
Hứa Khiết thôi đau thương, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm nơi nào đó để trị thương cho sư bá, ngày mai mới chính thức bắt đầu.
Lâm Vân Phong đồng ý, mỗi tay nắm lấy một người, toàn thân ánh sáng huyền hoặc lóe lên, cả ba liền biến mất.
Đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, Khiếu Thiên vẻ mặt lộ ra vài phần ưu tư. Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng nhẹ giọng than:
- Trận mưa hôm qua thật lớn, đã cuốn đi không ít bụi trần, có thể tẩy rửa được khí tà của thế gian chăng?
Khiếu Thiên cười khổ nói:
- Có lẽ trận mưa này không phải tẩy rửa tà khí, mà là ông trời khóc cho nhân gian.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy chấn động, giọng lo lắng:
- Đứng vậy, ông trời rơi lệ, người trần đau thương, cuối cùng chịu khổ lại là ngàn vạn sinh linh.
- Biết rõ không né được, sao lại khổ sở nhắc đến. Nếu là vì nối nghiệp trời, kiếp nạn chính là thời điểm xoay chuyển.
Thanh âm từ sau truyền lại, không biết Phật Thánh Đạo Tiên đã vào trong điện từ lúc nào.
Quy Vô đạo trưởng xoay người đi đến bên ông, vừa ngồi xuống vừa hỏi:
- Tiền bối, người có phải ám chỉ điều gì không, vì sao không nói rõ ra?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha ha đáp:
- Ta chỉ tùy nghi nói ra, nghe được thì nghe, không hiểu thì cứ coi như ta không nói.
Quy Vô đạo trưởng bất lực, biết ông không muốn nói liền xoay sang chuyện khác:
- Vừa rồi mới thu được tin tức, Dao Quang và Đạo Tà tiền bối đã tiến vào Ma vực thuận lợi, sau này sợ phải mất một khoảng thời gian mới có thể nhận được tin tức tiếp theo của bọn họ.
Ghi chú:
(1) Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! = khí Âm Dương, nguồn sức mạnh hỗn độn, hóa thành kiếm để một mình ta ra lệnh. Pháp kiếm phá không, giận dữ chém trời đất, thần ma hay quỷ quái, không gì chống nổi!
Trần Ngọc Loan nắm đúng thời cơ ra tay, ngay lúc Âm Đế đang đối phó với Bách Linh và Phần Thiên, khiến cho hai tay hắn không rảnh, vì vậy không cách này phòng ngự hữu hiệu. Nhưng Trần Ngọc Loan đã cho Âm Đế quá đơn giản. Đây chính là Địa Âm Tà Linh năm xưa khiến cho sinh linh cả thất giới phải đồ thán, nếu như dễ dàng bị đánh bại như vậy, thế thì hắn cũng không thể khiến người ta phải sợ hãi rồi.
Giận dữ trừng mắt Trần Ngọc Loan, trong mắt Âm Đế lóe lên ánh xanh lục, một luồng sức mạnh vô hình phóng ra, đánh trúng thân thể Trần Ngọc Loan đang tiến lên phải run rẩy, thế tiến tới giảm hẳn. Sau đó, bên ngoài thân thể Âm Đế ánh xanh thẫm đột nhiên xuất hiện, một kết giới phòng ngự tà ác mà quỷ dị hiện ra ngăn cách Trần Ngọc Loan ở khoảng một thước.
Về phía Trần Ngọc Loan, tiến công của nàng cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Khi nàng xông đến gần Âm Đế, "Thiên Hậu linh" ở eo lưng nàng đột nhiên rung lên, chỉ trong sát na liền bộc phát một luồng sức mạnh thần thánh to lớn vô cùng, hóa thành một mũi tên ánh sáng sắc tím, lập tức xuyên qua được kết giới tà ác do Âm Đế thiết lập, đánh trúng vào thân thể của hắn.
Lúc đó, Âm Đế toàn thân run lên, miệng gào lên tàn bạo, vô số ánh sáng đen ngòm từ trong cơ thể bộc phát mang theo khí tà sát thôn tính vạn vật, lập tức hất bắn Trần Ngọc Loan, cũng ép lui được Phần Thiên.
- Ngũ Hành tề xuất, thần ma giai khốc! ()
Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong thấy tình thế không ổn, miệng quát lên một tiếng, năm kiếm sau lưng đồng thời xuất hiện, hội tụ thành vòng tròn giữa không trung, không ngừng xoay vòng.
Cảnh tượng này xảy ra rất ngắn, gần như chỉ trong tíc tắc, năm thanh trường kiếm liền tự động phân tán hình thành kiếm pháp ngũ hành bao phủ phương viên cả chục trượng. Kiếm trận vừa hình thành, năm màu liền lạc với nhau, ánh sáng đại biểu cho thuộc tính của ngũ hành hội tụ thành một vòng sáng ngũ sắc, theo sự khống chế của Tư Đồ Thần Phong nhanh chóng xuất hiện bốn phía Âm Đế hệt như một vòng sáng đang nhanh chóng thu nhỏ vào giữa.
Đồng thời, Tam Đầu linh xà cũng phát động công kích. Ba cái đầu rắn phun ra những cột sáng hệt như ba thanh kiếm bén sắp xếp theo hình chữ phẩm, tất cả đều nhắm thẳng vào đầu Âm Đế.
Sức mạnh của Tam Đầu linh xà thật mạnh mẽ đến mức kinh thế hãi tục. Tuy lúc này thân thể của nó không to lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa Thiên Long linh mạch đã được nó hấp thụ lâu dài, cơ bản toàn bộ đã chuyển hóa thành sức mạnh của nó. Lại thêm trước đó nó đã tập được thuật Tu Tiên từ Bách Linh, so với lúc trước ở trên núi Thái Huyền sơn cũng đã có thể nói là khác hẳn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đối mặt với Định Thiên thần châm, Ngũ Hành kiếm trận và công kích của Tam Đầu linh xà, tình thế Âm Đế lúc này không ổn. Nhưng thân là sức mạnh to lớn nhất thế gian còn tồn tại, Âm Đế có những bí mật người ta chưa biết, đó chính là nguồn gốc sức mạnh của hắn.
Trước đây, Vu thần đã từng nói qua, sức mạnh của Âm Đế tuyệt đối không phải từ trời đất. Điểm này đã vài ngàn năm chưa có người từng biết. Người ta cho rằng sức mạnh của Địa Âm và Thiên Sát có nguồn gốc từ trời đất, nhưng trên thực tế có thật như vậy chăng?
Ánh mắt biến đổi, toàn thân Âm Đế những làn sáng sắc xanh lục đột nhiên phân tán, hình thành một bình phong ánh sáng xanh lục xoay tròn cách người một trượng, vừa phát tán ánh sáng xanh lục quỷ dị, vừa hiện thị khá nhiều những hình vẽ ánh sáng kỳ hình dị trạng.
Những hình vẽ ánh sáng này rất phức tạp, xem có vẻ không thành trật tự, nhưng mỗi lần hình vẽ này xuất hiện trên bình phong ánh sáng đều phát ra một làn sáng, hình ảnh của nó hệt như hình vẽ ánh sáng, cả hai đan xen vào nhau biến mất ở cách đó khoảng ba trượng.
Cử động phòng ngự của Âm Đế có vẻ kỳ quái. Nhưng mỗi khi vòng sáng năm màu của Tư Đồ Thần Phong hay cột sáng mạnh mẽ của Tam Đầu linh xà đến gần lại bị tấm bình phong ánh sáng màu lục đó ngăn cách hẳn ở bên ngoài.
Cho dù Tư Đồ Thần Phong thúc động kiếm trận đến thế nào, cho dù Tam Đầu linh xà gia tăng sức mạnh đến cỡ nào đều không hề có một chút tác dụng. Chỉ duy nhất Định Thiên thần châm của Bách Linh còn có thể phản kháng được. Mũi châm này có sức mạnh công kích đứng hàng đầu trong thần khí, lúc này đã bộc phát uy lực kinh người dị thường.
Ổn định được tình thế, trong mắt Âm Đế những làn xanh lục lưu động, miệng lại cười âm độc nói:
- Công kích thật là mãnh liệt, có thể nói lần phản kháng này mạnh nhất ta từng gặp kể từ lúc hồi sinh. Nói thật, bốn người các ngươi liên thủ sức mạnh cơ hồ không kém bao nhiên so với những người năm xưa phong ấn ta. Nhưng đáng tiếc thời gian không gian đã thay đổi, ta đã không còn như xưa, vì thế các ngươi sẽ không có được kết quả như cũ.
Tay phải rung lên, thanh tà binh đột nhiên sáng lên, một luồng âm thanh ma quái rung hồn đoạt phách đột nhiên xuất hiện hệt như tiếng sấm giận dữ, lập tức áp chế được tiếng đàn cầm của Bách Linh, lại khiến toàn bộ tầng mây xung quanh tan nát. Tay trái chuyển động, lòng bàn tay hướng lên trên, một luồng sáng âm u màu đen thẫm phát ra đón gió hóa thành mũi tên đón đỡ từ dưới hướng lên đúng ngay cột sáng to lớn của Tam Đầu linh xà, chỉ một lát liền đánh tan thế công của nó.
Giây lát sau, Âm Đế liền đảo ngược được tình thế, thể hiện thực lực kinh người của hắn. Trần Ngọc Loan và Phần Thiên nhìn thấy biến hẳn sắc mặt. Đưa mắt ra hiệu, Trần Ngọc Loan nói:
- Bây giờ để ta làm chủ công, huynh chú ý hành động của ta, một khi có cơ hội liền ra tay tương trợ.
Phần Thiên đáp:
- Minh chủ cẩn thận, ta sẽ toàn lực phối hợp.
Trần Ngọc Loan đưa mắt nhìn lại thấy toàn thân Âm Đế ánh lục phóng ra, hào quang rực rỡ hình thành một vòng sáng lập tức đánh tan vòng sáng ngũ sắc của Tư Đồ Thần Phong. Cho đến lúc này, một chiêu liên thủ ba người chỉ còn duy nhất Bách Linh khổ sở đối địch.
Quát lên một tiếng thánh thót, toàn thân Trần Ngọc Loan khí tức đột biến, cả người hệt như thần nữ bay lên trời, ánh tím lấp lánh cả thân thể, ánh kim mờ hiện trên trán, Tàn Thần quyết mang theo uy thế tàn thần diệt tiên hóa thành một phù chú ánh sáng màu vàng kim phóng thẳng đến trước ngực Âm Đế.
Dường như cảm nhận được biến đổi của khí tức xung quanh, Âm Đế quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra nét trầm trọng, rõ ràng hắn có điều cố kỵ đối với Tàn Thần quyết.
Tay phải thu lại, ánh tà biến chuyển. Tàn Hồn Toái Tâm nhận trong tay Âm Đế khôi phục lại hình dáng, hóa thành một thanh lệnh bài sắc bén màu đen thẫm không phải kim loại cũng không phải ngọc. Lệnh bài này dài khoảng sáu thốn ngang khoảng bốn thốn, trên bề mặt khắc một hình hung sát, lên lại khắc bốn chữ triện theo lối cổ "Cửu U Bất Diệt".
Nắm chắc lệnh bài, Âm Đế nhìn thấy ánh vàng kim của phù chú "Tàn Thần" chiếu đến, miệng hung hăng nói:
- Cửu U lệnh hiện, vạn pháp quy nguyên! ()
Làn sáng màu lam thẫm chuyển động nhanh chóng, cả lệnh bài hệt như có sinh mạng, theo sự thúc động của Âm Đế phát xuất một làn sáng âm u, hóa thành chữ "Tàn" màu xanh lục quỷ quái đón đỡ "Tàn Thần phù" của Trần Ngọc Loan.
Trần Ngọc Loan và Âm Đế ở cách ba trượng nhìn nhau. Một người toàn thân khí tức thần thánh, một người khắp mình khí tà ác rung trời, hai phù chú ánh sáng đối chọi giữa không trung, ở khu vực trung gian hoa lửa tung tóe, một luồng khí lưu âm thầm chuyển biến nhanh chóng.
"Tàn Thần quyết" là kỳ học tuyệt vời của Trần Ngọc Loan, là tuyệt kỹ mạnh nhất trong đời của nàng, có sức mạnh chí thánh, có thể khắc chế mọi thứ tà ác. Nhưng tà ác trên thân người Âm Đế lại không giống bình thường, hắn chính là kẻ hình thành từ tà ác nhất trong thiên hạ, chính là biểu hiện cho sức mạnh tà ác cực mạnh. Trên tay hắn đang nắm chặt lệnh bài "Cửu U Bất Diệt", đây chính là tà khí hàng đầu trên thế gian, uy lực phát ra của nó cho dù là thần khí cũng khó mà chống cự nổi.
Trong điều kiện như vậy, trong tình huống như thế, Trần Ngọc Loan muốn chiến thắng còn khó hơn lên trời. Nhưng điểm này trước khi Trần Ngọc Loan phát động tấn công đã từng suy tính đến, do đó nàng tuyệt đối không cầu thành công, mục đích chính của nàng là kiềm chế Âm Đế, còn sát chiêu ở sau đó.
Đúng lúc đó, một bóng sáng đỏ hồng bắn ra như tên, đó chính là Không Linh điểu của Trần Ngọc Loan, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Âm Đế. Một tiếng kêu nhẹ vang lên, Không Linh điểu phát ra âm thanh thần thánh thanh nhã u tịch, dùng đặc tính tiên thiên lập tức áp chế tà ác của Âm Đế đến mức cực hạn.
Hơn nữa, Không Linh điểu còn dùng bản thân làm vũ khí, lợi dụng lúc Âm Đế đang thất kinh, linh thể thần thánh hóa thành một vũ khí sắc bén không gì chống nổi, lập tức bắn xuyên qua ngực của hắn.
Đồng thời, Bách Linh cũng gia tăng chân nguyên đến mức cực hạn, dùng Cửu Thiên huyền cầm thi triển "Thương Khung Diệt" bá đạo nhất. Khi hai tay mười ngón bung ra, mười luồng hào quang phóng khỏi dây đàn, dùng thế Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng nhanh chóng hóa thành một thể, biến ra một luồng sáng kỳ lạ trong suốt truyền vào trên Định Thiên thần châm.
Như vậy, thần châm được sức mạnh "Thương Khung Diệt" hỗ trợ, toàn thân hào quang ngũ sắc chớp mắt đã dung hợp lại, biến thành một ngọn lửa ánh sáng sắc vàng bắn thẳng xuống đầu Âm Đế.
Trước sau đều gặp địch, tình thế Âm Đế vô cùng bất an. Nhưng lúc đó biến chuyển pháp quyết đã quá trễ, hắn tuy có thực lực cực mạnh, lại cũng không kịp né tránh, bị Không Linh điểu xuyên thấu thân thể, lập tức trọng thương. Lát sau, một chiêu cực mạnh của Bách Linh lại tập kích lần nữa, Định Thiên thần châm không gì ngăn nổi lúc này đột nhiên gia tăng uy lực lên gấp mười, dễ dàng phá vỡ phòng ngự trong lúc bối rối của Âm Đế, đánh trúng ngay đỉnh đầu của hắn.
Một chiêu này uy lực mạnh mẽ, Định Thiên thần châm ẩn chứa khí thần thánh vô cùng vô tận, khi tiếp xúc với khí tà ác của Âm Đế, lập tức hóa thành một luồng sáng vàng chui vào trong cơ thể hắn, tự động truy quét luồng tà khí đó.
Để ý đến tình huống của Âm Đế, Trần Ngọc Loan thấy cơ hội khó có, lập tức gia tăng sức lực công kích, "Tàn Thần phù" lập tức đánh tan phòng ngự của Âm Đế, hung hăng đập thẳng vào trên trán hắn.
Bên ngoài, Phần Thiên cũng nắm được cơ hội hiếm có này, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Âm Đế, tay trái lóe lên ánh xanh, "Cửu U Tinh Diễm" mang theo sức mạnh hủy diệt hung hăng ấn vào trên người Âm Đế.
Bốn thế công đồng thời hội tụ, Âm Đế tuy mạnh mẽ, nhưng lúc đây bị Định Thiên thần châm, Tàn Thần quyết, Cửu U Tinh Diễm cùng với Không Linh điểu toàn lực công kích liền rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Tiếng kêu thảm không khỏi mất tự chủ vang lên, vẻ mặt Âm Đế khí giận đằng đằng, hai tay múa lên cấp tốc, khí lưu điên cuồng hoang dã chớp mắt đã được bộc phát, lập tức hất bắn toàn bộ Trần Ngọc Loan, Phần Thiên và Bách Linh.
Giữa không trung, tiếng nổ rung trời vang lên, tiếng sấm khó tan, phương viên cả trăm trượng với Âm Đế làm tâm điểm ngập ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, che phủ toàn bộ góc nhìn, khiến người ta căn bản không cách nào biết được kết quả cuối cùng của trận nổ đó như thế nào.
Trần Ngọc Loan trọng thương bắn ra, thân thể hơi run lên, khuôn mặt trắng bệch không còn vết máu, trong ánh mắt có vẻ mệt mỏi không tả được. Tình huống Phần Thiên càng bất ổn hơn, hắn là người ở gần Âm Đế nhất, chịu sức mạnh phản lực cực mạnh, vì thế thương thế cũng nặng nhất, cả thân hình cơ hồ không cách nào động đậy, kinh mạch toàn thân đều tắc nghẽn, trong mắt ánh vàng muốn tắt.
Khoảng cách của Bách Linh hơi xa, tình huống còn tốt. Tư Đồ Thần Phong cũng bị trọng thương, chủ yếu vào lúc Âm Đế đánh tan vòng sáng ngũ sắc của hắn, do dòng khí cuốn đi, hắn liền quay ngược lại trên lưng của Tam Đầu linh xà.
Không Linh điểu bay về trên vai Trần Ngọc Loan, lông cánh đỏ hồng toàn thân vẫy lên nhè nhẹ, xem ra cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
Ghi chú:
() Ngũ Hành tề xuất, thần ma giai khốc! = Ngũ Hành cùng phát xuất, thần ma đều phải khóc!
() Cửu U lệnh hiện, vạn pháp quy nguyên! = Cửu U lệnh hiện ra, vạn pháp đều quay về nguyên thủy!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bất cam khiến Ngưng Hương chần chừ, nghĩ đến hậu quả cuối cùng như vậy nói là không để ý đúng là gạt người. Nhưng tình thế nguy cấp, nếu như không làm như vậy, hẳn đến cơ hội phản kích cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Gầm lên một tiếng tàn bạo, Ngưng Hương đầy ý nghĩ hận thù, rống lên oán độc:
- Lâm Vân Phong, ta sẽ không buông tha ngươi!
Ánh máu lóe lên, Ngưng Hương cuối cùng cũng quyết định, đem nguyên thần nhập vào Phệ Tâm kiếm, lập tức bị thôn tính hóa thành kiếm linh.
Như vậy, chỉ thấy hào quang Phệ Tâm kiếm bộc phát, cả thân kiếm rung động kịch liệt, một luồng khí cực tà cực độc không gì ngăn được lập tức phá tan kết giới Âm Dương, bắn thẳng về phía Lâm Vân Phong.
Lâm Vân Phong vẻ mặt thất kinh, hai tay thay đổi pháp ấn, mắt tròn xoe giận dữ, miệng quát lên mạnh bạo:
- Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! (1)
Theo tiếng ngâm pháp quyết của gã phát ra, giữa không trung đột nhiên sấm vang chớp giật, một cửa thời không đột nhiên mở ra, bắn ra một thanh ngọc kiếm trong suốt lấp lánh hai màu đỏ xanh lục, toàn thân nó hào quang vây phủ, không ngừng phát ra những phù chú ánh sáng chói mắt, tỏ ra uy nghiêm mà thần kỳ.
Kiếm này vừa xuất hiện, dòng khí bốn bề rung chuyển, vô số khí âm dương hội tụ về thanh kiếm, chớp mắt liền hình thành một Thái Cực Bát Quái rực rỡ, thân kiếm xoay tròn không ngừng phát ra khí thần thánh.
Khi bát quái hình thành, ngọc kiếm trong suốt kêu nhẹ một tiếng như long ngâm, âm thanh kiếm ngâm chói tai vang ra bốn bề, có được hiệu lực định thần trấn hồn. Sau đó, Phệ Tâm kiếm vừa đến, ngọc kiếm cảm ứng được khí tà ác của nó, lập tức bắn ra, cả hai gặp nhau giữa không trung, bộc phát hào quang rực rỡ.
Tiếng kêu quái dị vang lên từ Phệ Tâm kiếm, hệt như tiếng quỷ gào rú, mang theo khí giận dữ và bất cam, khiến cho tâm thần con người chấn động. Đối mặt với ngọc kiếm, binh khí cực độc Phệ Tâm kiếm thể hiện bộ mặt tà độc của nó, dùng tà khí cực sát đối kháng với sức mạnh thần thánh của ngọc kiếm.
Thấy vậy, ngọc kiếm không chút sợ hãi. Thanh kiếm này hội tụ khí âm dương trời đất, nhìn tuyệt đối không chói mắt, nhưng lại là thăng hoa của pháp kiếm Âm Dương, uy lực so với pháp kiếm Âm Dương mạnh mẽ gấp mười lần.
Cứ như vậy, hai thanh kiếm một chính một tà gặp nhau, hai mũi kiếm gặp nhau, sức mạnh cực tà giao chiến với khí cực thánh, cả hai như nước với lửa, không những bộc phát tiếng sấm rung trời, còn tiêu hủy lẫn nhau, dùng thực lực thẳng thắn đối kháng.
Hoa lửa chói mắt hệt như mưa sao băng, phân bố khắp bầu trời, nhìn từ xa thật dị thường, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Sấm sét chói tai vang vọng mãi không tan trong sơn sốc, mô tả trận chiến thảm liệt cho những người tại đương trường.
Ở trong Phệ Tâm kiếm, nguyên thần của Ngưng Hương đã hoàn toàn hợp nhất với thân kiếm, duy chỉ còn một luồng ý niệm oán hận, một mực chống đỡ cho Phệ Tâm kiếm phát động công kích. Nhưng mà điều khiến Ngưng Hương phẫn nộ và bất cam chính là việc ngọc kiếm của Lâm Vân Phong hội tụ khí cực thánh trời đất, uy lực của nó to lớn cơ hồ không thể đối địch.
Điều này khiến mọi nỗ lực của Ngưng Hương đều trôi theo dòng nước, bị ngọc kiếm khắc chế chặt chẽ, căn bản không còn sức phản kích. Cho đến lúc này, Ngưng Hương bắt đầu hối hận, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Nhưng Ngưng Hương tuyệt đối không cam tâm, khi đấu thẳng chưa thắng được liền vội vàng thoái lui.
Lâm Vân Phong đã sớm phòng bị kết quả này. Khi tà khí bắt đầu giảm yếu, Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã biết trước, ý nghĩ vừa xoay chuyển, ngọc kiếm liền phát ra hào quang lồng lộng, hai khí Âm Dương mạnh mẽ hóa thành ngàn vạn cánh tay giữ chặt lấy Phệ Tâm kiếm, bắt đầu luyện hóa linh khí tà ác của nó. Phệ Tâm kiếm rung lên, phát ra những tiếng gầm ầm ầm, vô số ánh sáng đen thẫm điên cuồng phát ra đề ngự khí thần thánh của ngọc kiếm.
Lâm Vân Phong ngạo nghễ giữa không trung, đôi mắt mở to, hai tay giữ nguyên tư thế toàn lực thúc động ngọc kiếm, liên tục không ngừng phát ra ánh sáng thần thánh, từng bước từng bước thôn tính khí tà ác của Phệ Tâm kiếm.
Quá trình này cứ tiếp tục, Phệ Tâm kiếm vốn hiệu xưng là binh khí cực độc trong ngũ đại tà binh, khí tà ác của nó tự nhiên mạnh mẽ, đương nhiên không có thể hủy diệt đơn giản. Nhưng Lâm Vân Phong lại là người đã luyện thành công Âm Dương pháp quyết, tinh thông thuật Âm Dương Ảo Hóa Ngũ Hành, biết được phải làm thế nào để khắc chế, nên là người hiếm hoi biết được tiêu diệt kiếm này thế nào.
Thời gian không ngừng trôi qua, khi hào quang Phệ Tâm kiếm bắt đầu giảm yếu, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, đây chính là tiếng kêu thảm không cam lòng cuối cùng của Ngưng Hương, nguyên thần của Ngưng Hương theo sự luyện hóa của khí thần thánh cuối cùng bị phá hủy.
Lúc này, màu đỏ thẫm và xanh thẫm trên Phệ Tâm kiếm đã giảm mạnh, khí huyết sát và khí cực độc đã yếu đi, chỉ còn lại khí đen tà ác thuần chất vẫn lấp lánh như cũ.
Phệ Tâm kiếm đã từng ẩn chứa khí oán hận, khí tàn độc và khí tà sát, trong đó khí oán hận và khí tàn độc chính là thu được sau này, còn khí tà sát chính là căn bản. Vì thế Lâm Vân Phong dễ dàng tiêu hủy hai khí trước, nhưng khí sau lại ngoan cường bất khuất, bởi vì đây là căn bản của Phệ Tâm kiếm.
Lúc này, nguyên thần Ngưng Hương đã bị hủy diệt, Phệ Tâm kiếm thiếu đi ý niệm cố chấp chống đỡ, toàn thân kiếm dưới sự bức bách của khí Âm Dương từ Lâm Vân Phong nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng đen thẫm, xoay vòng vòng giữa không trung một vòng, ngưng tụ lại thành một điểm sáng đen tuyền, từ lớn thu nhỏ lại đến khi không còn nữa.
Đến giờ, mọi thứ đã kết thúc, nhưng Lâm Vân Phong lại cau chặt đôi mày, miệng thở dài.
Đỡ Càn Nguyên chân nhân đi đến bên cạnh Lâm Vân Phong, Hứa Khiết thấy gã trầm mặc không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Vân Phong, huynh sao vậy, vì sao không thấy hứng thú?
Lâm Vân Phong bật cười khổ sở, quay đầu nhìn nàng một lúc, hơi hối tiếc nói:
- Người nữ ác độc đó đã không còn, đáng tiếc binh khí tà ác kia lại chưa bị hủy diệt hoàn toàn.
Hứa Khiết hơi lặng đi, còn Càn Nguyên chân nhân lại nghi hoặc nói:
- Vừa rồi rõ ràng chúng ta thấy con đã hủy diệt Phệ Tâm kiếm, làm sao lại …
- Sư bá chưa biết đó thôi, vừa rồi kiếm đó tuyệt đối không bị tiêu diệt, mà đã dùng một phương thức trốn thoát.
Cười khổ một tiếng, Lâm Vân Phong nhẹ giọng giải thích. Nhưng vừa dứt lời, gã lại đột nhiên tỉnh lại, thất kinh nói:
- Phệ Tâm kiếm? Khó trách lại tà ác như vậy, nhưng làm sao lại trong tay cô ta.
Càn Nguyên chân nhân đau thương than thở:
- Chuyện này nói ra rất dài, còn có nhiều chuyện các con còn chưa biết.
Lâm Vân Phong nhìn ông, mơ hồ cảm thấy bất an, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Sư bá, người còn có chuyện gì dấu diếm đệ tử phải không?
Càn Nguyên chân nhân nhìn về phương xa, vẻ mặt đau khổ thống thiết, giọng như khóc nói:
- Vân Phong, Đạo gia có môn Huyền Linh Tụ Thần quyết, con có biết không?
Lâm Vân Phong hơi lặng đi, gật đầu nói:
- Điều này đệ tử đã từng nghe qua, nghe nói rất quỷ dị, người thi pháp có thể đạt được sức mạnh thần kỳ, nhìn thấy trước một số chuyện tương lai, nhưng lại không thể nói ra, nếu không chắc chắn sẽ chết.
Càn Nguyên chân nhân ánh mắt mê đi, nước mắt âm thầm rơi xuống, cất tiếng nghẹn ngào nói:
- Nhớ khi con và Ngạo Tuyết trọng thương quay về Hoa Sơn, sư phụ con Huyền Âm chân nhân liền âm thầm thi triển Huyền Linh Tụ Thần quyết, từ đó biết được nhiều chuyện. Khi đó ta còn cảm thấy kỳ quái, đệ ấy vì sao lại biến đổi bất ngờ như vậy. Mãi đến sau này Tĩnh Nguyệt sư thúc của con nói cho ta biết, sư phụ con vì con và Ngạo Tuyết, không tiếc hiến thân thi pháp, cam lòng chấp nhận sự trừng phạt của trời đất do làm chuyện nghịch thiên, cuối cùng chết trên Hoa Sơn!
Lâm Vân Phong thân thể lắc lư, rống lên giận dữ:
- Không phải vậy, sư bá lừa con, sư bá lừa con rồi!
Vẻ mặt điên cuồng, rõ ràng tin tức này có đả kích rất lớn với gã.
Càn Nguyên chân nhân không hề nhìn gã, vẫn nhìn về phương xa, tiếp tục nói:
- Ngày sư đệ chết rồi, sư muội đã đứng trước mộ phần cả một đêm. Mà cũng vào đêm đó, Hoành Phi vì cứu Ngạo Tuyết đã cùng Tất Thiên đấu sức với Kiếm Vô Trần, cả hai đều chết trong tay Kiếm Vô Trần, Ngạo Tuyết thì được Thiên Mục Phong cứu đi, cuối cùng không biết tung tích. Ngày thứ hai, Thiên Mục Phong không muốn Lục Vân trúng kế đã tiến đến báo tin, lại tạo cơ hội cho Kiếm Vô Trần thi triển thần cung, cuối cùng Thương Nguyệt vì cứu Lục Vân cũng đã chết trong tay của Kiếm Vô Trần.
Lâm Vân Phong vẻ mặt biến hẳn, một loạt sự kiện đau buồn khiến gã cơ hồ phát điên, miệng đau khổ la lên:
- Vì sao lại như vậy, vì sao? Kiếm Vô Trần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ giết chết ngươi, giết chết ngươi!
Hứa Khiết mặt đầy đau thương, nước mưa như mưa, nắm lấy tay Lâm Vân Phong, khóc lóc:
- Vân Phong, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ, khiến cho Kiếm Vô Trần phải trả giá đắt.
Lâm Vân Phong trầm giọng nói:
- Muội yên tâm, ta sẽ không để cho những người đã chết thất vọng. Sư bá, bây giờ người có tính toán thế nào, chúng ta tiếp tục làm như thế nào đây?
Càn Nguyên chân nhân than thở nói:
- Sư muội trước khi chết một mực nhắc nhớ đến Ngạo Tuyết không quên. Vân Phong con nhất định phải tìm cho ra Ngạo Tuyết, cùng với Ngạo Tuyết trùng hưng lại uy phong của Dịch viên, để không phụ kỳ vọng của những người đã chết.
Lâm Vân Phong nghiêm mặt nói:
- Sư bá yên tâm, con nhất định tìm cho ra sư tỷ, tìm lại Dịch Thiên xích, trùng hưng lại Dịch viên.
Hứa Khiết thôi đau thương, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm nơi nào đó để trị thương cho sư bá, ngày mai mới chính thức bắt đầu.
Lâm Vân Phong đồng ý, mỗi tay nắm lấy một người, toàn thân ánh sáng huyền hoặc lóe lên, cả ba liền biến mất.
Đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, Khiếu Thiên vẻ mặt lộ ra vài phần ưu tư. Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng nhẹ giọng than:
- Trận mưa hôm qua thật lớn, đã cuốn đi không ít bụi trần, có thể tẩy rửa được khí tà của thế gian chăng?
Khiếu Thiên cười khổ nói:
- Có lẽ trận mưa này không phải tẩy rửa tà khí, mà là ông trời khóc cho nhân gian.
Quy Vô đạo trưởng nghe thấy chấn động, giọng lo lắng:
- Đứng vậy, ông trời rơi lệ, người trần đau thương, cuối cùng chịu khổ lại là ngàn vạn sinh linh.
- Biết rõ không né được, sao lại khổ sở nhắc đến. Nếu là vì nối nghiệp trời, kiếp nạn chính là thời điểm xoay chuyển.
Thanh âm từ sau truyền lại, không biết Phật Thánh Đạo Tiên đã vào trong điện từ lúc nào.
Quy Vô đạo trưởng xoay người đi đến bên ông, vừa ngồi xuống vừa hỏi:
- Tiền bối, người có phải ám chỉ điều gì không, vì sao không nói rõ ra?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha ha đáp:
- Ta chỉ tùy nghi nói ra, nghe được thì nghe, không hiểu thì cứ coi như ta không nói.
Quy Vô đạo trưởng bất lực, biết ông không muốn nói liền xoay sang chuyện khác:
- Vừa rồi mới thu được tin tức, Dao Quang và Đạo Tà tiền bối đã tiến vào Ma vực thuận lợi, sau này sợ phải mất một khoảng thời gian mới có thể nhận được tin tức tiếp theo của bọn họ.
Ghi chú:
(1) Âm dương chi khí, hỗn độn nguyên lực, hóa vi nhất kiếm, duy ngã sở mệnh. Pháp kiếm phá không, nộ trảm thiên địa, thần ma quỷ quái, vô sở thất địch! = khí Âm Dương, nguồn sức mạnh hỗn độn, hóa thành kiếm để một mình ta ra lệnh. Pháp kiếm phá không, giận dữ chém trời đất, thần ma hay quỷ quái, không gì chống nổi!