- Xuyên mây đuổi theo mặt trời, cười ngạo mây trời, đây không phải chuyện khoái lạc đời người sao.
Dương Thiên hừ giọng nói:
- Khoái lạc mới kỳ quái, cứ cho ngươi đi xuyên tới xuyên lui, đừng nói trăm năm, chỉ đi liên tục ba tháng ngươi hẳn sẽ phát cuồng. Đến lúc đó ngươi hẳn sẽ biết, sinh hoạt của người bình thường mới chân chân thật thật là cuộc sống.
- Hứ, không biết thưởng thức, ta khó mà tranh luận với ngươi, chỉ một mình thưởng thức thôi.
Nói rồi quay đầu nhìn sang nơi khác, Bắc Phong không lý gì đến Dương Thiên.
Thấy vậy, Dương Thiên cũng không nói nhiều, giữ nguyên tính cách lạnh lùng của mình, nhìn mãi về phía trước mặt.
Cứ như vậy, hai người không nói một lời, hơn nửa giờ liền bay được trên ngàn dặm. Lúc này, Mộc Tiêu trên vai Dương Thiên đột nhiên xung động trở lại, miệng phát ra những âm thanh cổ quái yếu ớt khiến Dương Thiên và Bắc Phong chú ý.
- Thế nào rồi, bạn già của ngươi có phải đã phát hiện tình huống gì chăng?
Hơi hiếu kỳ, Bắc Phong mở miệng hỏi.
Dương Thiên không đáp lại ngay, sau khi nói chuyện với Mộc Tiêu một lát, cau mày nói:
- Cách đây không xa có hai luồng khí tức, rất thuần chính đạo, dường như thuộc về Thiên chi tam giới.
Bắc Phong vừa nghe, hưng phấn lên tiếng:
- Thật hay, đi nhanh xem thế nào, nói không chừng sẽ phát hiện được chuyện gì chăng.
Dương Thiên chần chừ một lúc, nghĩ ngợi gì đó nhưng cuối cùng nhịn lại, dẫn Bắc Phong theo sự chỉ điểm của Mộc Tiêu âm thầm chìm vào tầng mây.
Đi đến trên tầng không một ngọn núi, Dương Thiên truyền âm nói với Bắc Phong:
- Thu lại khí tức toàn thân, giảm tần suất chân nguyên đến mức thấp nhất, tránh bị phát hiện.
Bắc Phong đáp lại:
- Yên tâm, điều này không cần ngươi nhắc, ta biết rồi, đi nhanh thôi.
Ẩn nấp âm thầm, hai người hóa thành hai luồng sáng nhạt hạ xuống từ trên đỉnh núi, không lâu đã đến bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Ẩn thân dưới khóm cỏ màu xanh, hai người quan sát cách đó vài chục trượng, liền thấy lúc đó đang có hai người, không ngờ chính là Bạch Quang và Thiên Kiếm khách.
Đó là một sơn cốc hẹp, một dòng suối nhỏ từ lưng chừng núi đổ xuống, khi đến cửa sơn cốc hình thành một vũng nước uốn lượn to khoảng vài trượng. Hồ này nước không sâu lắm, chỉ khoảng vài thước, nước lại trong vắt có thể thấy rõ mọi thứ, ngoại trừ một số cá nhỏ ra gần như chỉ có một số đá cuội.
Ngắm nhìn dòng nước, Bạch Quang nhẹ giọng nói:
- Kiếm Thu, Lăng Thiên trưởng lão đã dùng pháp lực để tái tạo cơ thể mới cho đạo huynh, bây giờ chỉ cần tìm được Ngưng Bích châu để giữ nguyên được thân thể huyết nhục là đạo huynh có thể khôi phục hoàn toàn, hơn nữa tu vi còn có phần tăng thêm.
Thiên Kiếm khách cau mày đáp:
- Điều này ta cũng biết, nhưng chúng ta tìm kiếm đã một ngày rồi, đi tới nơi này mà không thấy được vật đó. Bây giờ phải làm thế nào đây?
Bạch Quang cười nói:
- Đừng vội nản lòng, thật ra vật đó đang ở trong dòng suối, chỉ có điều ta còn đang tính toán. Lần này, Chánh Đạo liên minh thất bại, tôn chủ vô cùng nóng giận, đạo huynh đã tính toán tiếp theo nên làm thế nào để vãn hồi cục diện chưa?
Thiên Kiếm khách trầm ngâm đáp:
- Trước mắt Lục viện đã bị tàn phá hủy diệt, nhưng Tam phái còn có thực lực, nếu như có thể được bọn họ hỗ trợ, hẳn còn có cơ hội thay đổi. Hơn nữa, Hậu Nghệ thần cung trong tay Vô Trần uy lực kinh trời, chỉ cần chúng ta vạch ra kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ, nắm lấy phương thức kích phá từng phần, hy vọng còn rất to lớn.
Bạch Quang suy nghĩ thấy có lý, đồng ý nói:
- Thế thì tốt, chuyện này để đạo huynh làm, ta phải đi tìm "Thiên Uy lệnh" để đối phó với Thiên Sát.
Nói rồi tay phải vẫy lên trên không, dòng suối nhỏ cách đó vài trượng lập tức nước bắn lên tung tóe, một mũi thạch nhũ đường kính khoảng một thốn bay vào trong lòng bàn tay ông.
Bạch Quang nắm chặt lấy, cười nói:
- Lần này xem đạo huynh trở lại như xưa.
Bạch Quang đưa tay kéo Thiên Kiếm khách lại, tay phải áp vào trán của Thiên Kiếm khách, chân nguyên trong cơ thể thúc động, lập tức một luồng ánh sáng màu trắng cuồn cuộn hiện ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân Thiên Kiếm khách.
Cảnh tượng này kéo dài thời gian không lâu, đợi đến lúc làn sáng màu trắng biến mất, Bạch Quang cười nói:
- Được, thân thể đạo huynh có thể nói là khôi phục hoàn toàn. Chúng ta cũng cần chia tay, ai nấy tự đi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thiên Kiếm khách hơi mừng, cảm kích nói:
- Đa tạ, đạo huynh đi đi, ta sẽ tận lực làm cho tốt, cố gắng không làm tôn chủ phải thất vọng nữa.
Bạch Quang bật cười, thân hình phiêu hốt bay đi xa, lát sau Thiên Kiếm khách cũng rời đi.
Đợi hai người đi rồi, Dương Thiên và Bắc Phong xuất hiện bên dòng suối.
- Dương Thiên, ngươi nói xem, vật người đó vừa lấy ra từ trong dòng suối thật sự chỉ là một tảng đá đơn giản thôi sao?
Dương Thiên chầm chậm lắc đầu, nhìn xuống dòng suối nhỏ, trầm giọng nói:
- Tự nhiên không phải là một khối đá đơn giản, đó là một dị linh, hẳn cũng đã tu luyện nhiều năm. Nhưng vì sao …
Lời đã đến môi đột nhiên dừng lại, Dương Thiên dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt kỳ dị nhìn lên mặt nước, sau đó xoay mình bỏ đi.
Bắc Phong thấy kỳ quái, vội vàng lắc mình ngăn lại cất tiếng hỏi:
- Vì sao nói mới được phân nửa đã ngưng, thật ra ngươi thế nào đây?
Dương Thiên né tránh, lạnh nhạt nói:
- Không có gì, ta chỉ là đột nhiên không muốn nói.
Bắc Phong lặng đi, sau đó giọng dứt lác:
- Hừ, ngươi đừng quá mức, chọc giận ta không được may mắn đâu.
Dương Thiên trừng hắn một cái, sau đó ánh mắt lại quét lên mặt nước, liền phi thân lên tầng mây tiếp tục lên đường. Bắc Phong thấy vậy rủa một tiếng, nổi giận đùng đùng đuổi theo, chớp mắt đã biến mất.
Giây lát, trong dòng suối sóng sánh, một âm thanh kỳ quái vang vọng giữa không gian:
- Thật kỳ quái, người đó không ngờ đã nhìn thấy trò đùa của ta, quả thật không đơn giản. Nhưng nếu như hắn đã nhìn ra được, vì sao lại không ra tay vậy?
Câu hỏi nhàn nhạt vang vọng không người đáp, Dương Thiên vì sao không ra tay, ai biết được đây? Còn nữa, âm thanh này từ đâu vọng lại, ai là người nói đây?
***************************
Đứng yên trên đỉnh núi, ngắm về phương xa, Ma Thiên tôn chủ trong lòng đầy thất vọng.
Trước đây, hắn đã từng thấy được thực lực kinh người của Địa Âm Tà Linh, vì thế để có được sức mạnh, hắn đã không sợ chuyện gì thi triển pháp quyết cấm kỵ, miễn cưỡng thức tỉnh Ma Vương, dùng nó để có thể tranh hơn thua.
Nhưng ai ngờ Địa Âm Tà Linh còn chưa gặp, lại gặp ngay Yêu Hoàng Liệt Thiên, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng bị bại thảm hại. Từ đó, Ma đạo suy bại, cao thủ đi theo chớp mắt đã chết hết, trước mắt chỉ còn duy nhất Ma thần Tàn Vô Nguyệt đang đi theo.
Ngồi ở trên cao, nhìn xuống nhân gian. Ma Thiên tôn chủ ngắm nhìn núi sông xinh đẹp trước mắt, nghĩ đến tính cảnh trước mắt, miệng không khỏi thở dài một tiếng.
Tranh hùng Thất giới, ngoại trừ quyết tâm và mưu lược ra, còn cần có thế lực to lớn. Nhưng hiện nay, Ma Thiên tôn chủ không thiếu người lãnh đạo mà thiếu hẳn người đi theo, điều này khiến hắn cảm thấy anh hùng mạt lộ.
Nhớ lại trước đây, trên đường bình thản. Nhưng ai ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lại khiến hắn từ trên tầng cao huy hoàng chìm xuống vực sâu, mọi thứ lý tưởng đều hóa thành hư ảo.
Đau thương mờ hiện trong lòng. Ý thức Ma Thiên tôn chủ tuy bị Ma Vương khống chế, nhưng đối với hiện thực bất lực, vẫn có cảm giác thâm thúy như cũ.
- Thái Âm xuất hiện, ai là người có thể cuối cùng nắm được quyền cai quản Thất giới? Địa Âm, Thiên Sát? Vu Thần, Liệt Thiên?
Ánh Ma lóe lên, bóng người mờ hiện. Ma thần Tàn Vô Nguyệt xuất hiện phía sau Ma Thiên tôn chủ, miệng nhỏ nhẹ nói:
- Bẩm Ma Vương đại nhân, ba người Ma Ảo tôn chủ gặp phải Yêu vực Tam Nhãn Long Lang, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng hai Ma thần chết trận, Ma Ảo tôn chủ không biết đi nơi nào.
Gầm lên một tiếng điên cuồng, Ma Thiên tôn chủ giận dữ nói:
- Yêu vực thực đáng ghét, lại tiếp tục đối địch với Ma vực ta, không thể không tính toán với các ngươi.
- Ma Vương đại nhân xin đừng giận, tình thế trước mắt đối với chúng ta bất lợi, tạm thời không thể giao đấu thẳng thắn với bọn chúng. Theo tình huống trước mắt, chúng ta tốt nhất là nhẫn nại một khoảng thời gian, đợi phát hiện được thời cơ tốt mới ra mặt.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt giọng bình tĩnh khuyên bảo.
Ma Thiên tôn chủ hừ giận mấy lần, không cam lòng nói:
- Nhẫn nại? Đã đến bước này rồi, ngươi còn muốn bổn vương cam lòng như thế nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt trầm giọng nói:
- Ma Vương đại nhân, trước mắt thực lực chúng ta giao đấu thẳng thắn không chống nổi Yêu vực, Địa Âm Thiên Sát lại tùy lúc có thể xuất hiện. Ở tình hình như thế này, phương thức tốt nhất chính là ngồi yên xem biến động chờ đợi thời cơ, một khi nắm được cơ hội, chúng ta sẽ có thể lập tức loại trừ đối thủ, nắm lấy quyền khống chế Thất giới.
Nghe vậy, Ma Thiên tôn chủ bình tĩnh trở lại hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ngươi có kế hoạch như thế nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười ha hả nói:
- Nhân gian hiện nay, Chánh Đạo liên minh tuy đã gục ngã, nhưng Kiếm Vô Trần vẫn còn, Thiên Kiếm khách chưa chết. Chúng ta có thể lợi dụng ý muốn trảm yêu diệt ma của bọn chúng, khiến cho bọn chúng giao chiến với nhau. Đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể lợi dụng thời cơ đánh lén. Nếu như cảm thấy chưa đủ an toàn, chúng ta còn có thể truyền tin tức này đến Trừ Ma liên minh, dẫn cho bọn chúng gia nhập vào cuộc chiến, đó chính là một mũi tên giết ba con chim, nhân gian hẳn sẽ không còn có thế lực đối kháng với chúng ta được.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy bật cười lớn, tán thưởng nói:
- Được, kế này đủ thâm độc, hãy theo ý ngươi mà làm. Hơn nữa, ngươi cũng nên quay về Ma vực một chuyến, mang theo Ma linh Ma thú đến đây, khiến bọn chúng đi dò xét tin tức cho ta, để tiện thể liên tục nắm vững tình huống các đại thế lực trên nhân gian.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt vâng dạ:
- Ma Vương đại nhân yên tâm, chuyện này thuộc hạ lập tức đi làm.
Nói rồi toàn thân lóe lên ánh đen, hóa thành một cơn cuồng phong chớp mắt đã biến mất không còn thấy.
********************************
Rời khỏi Dao Trì, Kiếm Vô Trần mệt mỏi hấp tấp bỏ chạy để tránh bị Lâm Vân Phong đuổi theo.
Trận chiến vừa rồi có kết quả quá bất ngờ với Kiếm Vô Trần. Hắn không thể nào ngờ được, chỉ vài ngày không gặp, Lâm Vân Phong đột nhiên có tu vi tăng cao, pháp quyết Âm Dương cổ quái đó không ngờ có thể khắc chế được Hậu Nghệ thần cung của hắn, khiến hắn không cách nào phát huy uy lực của thần cung.
Vì vậy, Kiếm Vô Trần vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhưng điều khiến hắn hận nhất chính là sự xuất hiện của Lâm Vân Phong đã phá hỏng chuyện tốt của hắn, khiến hắn không những không đoạt được con người Diệp Tâm Nghi, ngược lại còn khiến bản thân hắn rơi vào cục diện vô cùng bất lợi.
Kiếm Vô Trần trong lòng hiểu rõ, sự việc Dao Trì đã không còn cách nào che dấu. Sớm muộn cũng sẽ có ngày sư tổ Thiên Kiếm khách sẽ truy ra chuyện này. Lúc đó bản thân hắn giải thích không rõ được, kết quả tất nhiên sẽ đối mặt với trách phạt của sư tổ, đối mặt với chất vấn của Cửu Thiên Hư Vô giới. Như vậy, mọi thứ hắn có đều có thể không còn tồn tại nữa.
Thân là một người tính tình cao ngạo, vô cùng tự phụ, Kiếm Vô Trần không dễ dàng có được tu vi như hiện nay, hắn tuyệt đối không chấp nhận cho bất kỳ người nào phá hoại bước đường của hắn, đoạt lấy mọi thứ hắn đang có. Vì thế hắn khổ sở suy nghĩ, tìm kiếm đối sách. Nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao có được biện pháp nào có thể nghĩ ra đây?