Hai tay bắt chéo, xoay chuyển không ngừng, tay trái của Lục Vân thi triển khí "Hạo Nhiên Thiên Cương" của Nho gia, dùng ngọn lửa cực tinh thuần làm cơ bản, trong thời gian cực ngắn liên tục phát ra vài trăm chưởng, khiến cho ngọn lửa hừng hừng hình thành một quá trình tích tụ, ngay lúc hai cánh ánh sáng đáng sợ của Thiên Sát giáp kích, liền phát nổ liên hoàn, dùng phản lực để hất lui hai cánh này.
Bên kia, tay phải Lục Vân thi triển "Thái Huyền Liệt Thiên đạo" của Đạo gia, dùng sức Huyền Linh làm căn bản, phát sinh biến hóa kịch liệt, cuối cùng đạt đến uy lực ngưng trời đón đỡ cơn cuồng phong kinh thiên từ phía phải của Thiên Sát.
Một công một thủ, Lục Vân và Thiên Sát giao chiến kịch liệt. Sức mạnh to lớn của hai người gặp nhau giữa không trung, trước thì ma sát va chạm, sau đó dị biến phát nổ, cuối cùng hóa thành cuồng phong hủy diệt, không những nuốt lấy sức mạnh cả hai, hơn nữa làm cho cả khu vực bị chấn động gãy đổ.
Trên bầu trời, tiếng sét dày đặc như thành một chuỗi liên tục, các loại ánh sáng chói chang rọi chiếu bốn phía, hình thành cơn mưa sao băng xinh đẹp, làm bừng sáng dị thường bầu trời đang hôn ám.
Toàn thân Lục Vân ánh bảy màu lóe lên, ngay lúc sức mạnh hủy diệt đáng sợ đến gần, chàng liền phát ra luồng sáng bảy màu mạnh mẽ đánh tan, hơn nữa luồng sáng bảy màu còn nhanh chóng khuếch tán, hình thành một dải mây bảy màu giữa không trung bao bọc quanh Lục Vân.
Thiên Sát toàn thân ánh đen lưu động, khi sức hủy diệt thổi đến, hắn lại chọn một phương thức khác, dùng sức mạnh to lớn của bản thân để hình thành một dòng xoáy màu đen dưới chân, khiến cho cơn cuồng phong hủy diệt chuyển hóa thành sức mạnh của hắn.
Như vậy, toàn thân Lục Vân ánh bảy màu lấp lánh, chàng tỏ ra uy lực thần thánh dưới sự rọi chiếu của mây bảy màu, quanh thân lộ ra khí vương giả. Thiên Sát toàn thân lại đen như mực, ẩn mình ở trung tâm dòng xoáy hệt như một ma thần hắc ám, quỷ dị mà đáng sợ.
Ở xa xa nhìn lại nhau, Lục Vân và Thiên Sát ai nấy phát ra khí thế, dòng xoáy màu đen và luồng sáng bảy màu theo sự thúc động của hai bên đối chọi kịch liệt không chút nhượng bộ.
Bật cười lạnh, Lục Vân quát lên:
- Thiên Sát quả thật danh bất hư truyền, bây giờ để cho ngươi được thấy thủ đoạn của ta.
Hai tay giơ cao, thân thể xoay tròn, sức mạnh thần thánh to lớn ở bốn bề theo sự khống chế của Lục Vân, chỉ chớp mắt liền hình thành một cột sáng ngũ sắc đường kính hơn năm trượng, kết nối trời và đất.
Cột sáng này bao bọc quanh Lục Vân, lúc mở rộng, lúc lại thu nhỏ, sau bảy lần thu mở như vậy, tốc độ xoay tròn của nó đã đạt đến mức kinh người, chỉ thấy kêu lên một tiếng liền bay nhanh về phía Thiên Sát.
Quan sát một chiêu này của Lục vân, Thiên Sát vẻ mặt trầm trọng, miệng quát to một tiếng, tà binh trong tay phải bay ra xoay tròn, mũi kiếm hướng thẳng lên trời, nhanh chóng hình thành một cột kiếm đen ngòm, vừa thôn tính khí tà sát xung quanh, vừa phát ra khí tức hủy diệt.
Đồng thời, hai tay Thiên Sát bắt chéo nắm quyết, toàn thân phát ra làn sáng sáu màu đen, đỏ, vàng, xanh, xám, xanh lục điên cuồng tràn ra xung quanh, hình thành một vầng mây sáng có đủ sáu màu, theo sự thúc động của hắn, mãnh liệt bắn thẳng vào trong cột kiếm, khiến cột kiếm bộc phát hào quang rực rỡ.
Một chiêu chế ngự thần thánh, tà binh vút lên trời. Khi cột sáng ngũ sắc của Lục Vân đến gần, hai mắt Thiên Sát mở to, hai tay toàn lực thúc động tà binh, khiến nó từ trên không chém xuống vừa hay đón đỡ được cột sáng do Lục Vân phát ra.
Như vậy, sức mạnh chánh tà giao chiến toàn diện, cột kiếm màu đen và cột sáng ngũ sắc hội tụ làm một, vừa bộc phát ra hoa lửa chói mắt, vừa nhanh chóng tan biến, phát ra vụ nổ hủy diệt.
Tiếng nổ to như sấm, cuồn cuồn hạ xuống. Lục Vân ở trong cột sáng, lúc này đang toàn lực thúc động pháp quyết, gia tăng thực lực bản thân đến cực hạn, dựa vào việc xoay tròn để khuếch đại, ý đồ muốn áp chế Thiên Sát.
Bên ngoài, Thiên Sát dùng thần để điều khiển kiếm, hai cánh trên lưng vẫy vùng, mang sát khí kinh trời toàn lực chống lại, khiến cho công kích của Lục Vân ngừng lại không tiến lên được.
Sức mạnh hai bên rõ ràng tương phản, một bên là cực thần cực thánh, chính là chính khí cực thuần của trời đất, một bên là cực tà cực sát, chính là khí cực âm tà của thế gian, cả hai có thể nói là đều cực đoan, ai cũng khó mà áp chế người kia dễ dàng được.
Cứ như vậy, hai bên giao chiến giằng co mãi, nhất thời ngoại trừ tiếng sấm điếc tai và hoa lửa chói mắt chỉ còn hai cột sáng đan nhau giữa không trung.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, luồng sáng bảy màu và dòng xoáy đen ngòn hội tụ giữa hai cột sáng, hình thành một vách sáng đột ngột vươn lên, sức mạnh chánh tà hội tụ nhanh chóng, phát sinh làn sáng chiếu rọi chiếu bầu trời khi sáng khi tối, cảm giác hệt như trong địa ngục.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, mãi thật lâu sau, hai bên đang giằng co bắt đầu có biến hóa, lúc này mới dần dần bị ánh sáng mạnh mẽ chói mắt che phủ hết.
Trong lúc giao chiến kịch liệt, hai bên dây dưa mãi, trải qua hàng ngàn lần va chạm, sức mạnh kinh thiên động địa đáng sợ của hai bên khi đạt đến đỉnh điểm, liền hình thành một quả cầu ánh sáng sắc đỏ thẫm ẩn chứa sức mạnh chánh tà cực mạnh.
Ngay lúc vừa hình thành, quả cầu ánh sáng liền đột nhiên tan vỡ phát ra một luồng sức mạnh hủy diệt, ánh sáng mạnh mẽ khiếp người của nó che phủ tất cả mọi thứ, khiến cho cả trời đất đều hơi hơi chấn động.
Gió nổi lên, mây bay đi, hào quang rọi chiếu, không khí cuồn cuộn, sương mù tan biến, sấm sét gầm gào. Khi ánh sáng mạnh mẽ dần dần biến mất, hai người giao chiến liền hiện ra đứng cách nhau vài trăm trượng, trông có vẻ không được ổn lắm.
Lục Vân thân thể hơi lắc lư, khóe miệng rỉ máu tươi, khuôn mặt trắng bệch mà ánh mắt thất thần, rõ ràng đã bị trọng thương. Thiên Sát vẻ mặt hơi tốt hơn, ánh đen lưu động nhanh chóng quanh thân, cả người khí tức vô cùng bất ổn, miệng không ngừng gầm gừ.
Ổn định lại thân thể, Lục Vân nhanh chóng hấp thu linh khí giữa trời đất, vừa khôi phục lại thân thể trọng thương, vừa phóng thẳng tới Thiên Sát, miệng lạnh nhạt nói:
- Thiên Sát thực lực thế gian vô địch, nhưng Lục Vân ta cũng không hề thua kém. Bây giờ chúng ta hãy thi triển tuyệt chiêu, xem thử ai có thể đứng vững đến cuối cùng.
Thiên Sát trừng mắt Lục Vân, giọng tàn bạo nói:
- Trước đây Âm Đế nói với ta, kẻ nghịch thiên đã chuyển kiếp. Bây giờ, với tu vi và thực lực của ngươi, xem ra ngươi hẳn là truyền kiếp của kẻ nghịch thiên rồi?
- Không sai, ta chính là kẻ nghịch thiên.
Trong lúc đang tiến lên, hai tay Lục Vân nắm quyết, toàn thân lấp lánh luồng sáng bảy màu, một luồng khí thế uy hiếp trời đất từ người chàng nhanh chóng bắn ra bốn phía. Ở vùng lân cận, cuồng phong cuồn cuộn, khí lưu thành cột, vô số dòng xoáy xuất hiện bốn bề hơi nhuộm bảy màu, khiến cho cả bầu trời vô cùng xinh đẹp, phảng phất như ở trên tiên giới, chói lọi mê hồn.
Cảm nhận được quyết tâm của Lục Vân, Thiên Sát điên cuồng gầm lên:
- Được, nếu như ngươi chính là kẻ nghịch thiên, thế hãy cho xem thử coi, cuối cùng ngươi có bản lĩnh như thế nào, có thể đảo ngược trời đất. Đến đây, tiêu diệt thần tiên, chỉ có ta không hề thất bại, Cửu Chuyển Thiên Sát, không gì chống nổi!
Hai tay giơ cao tà binh, sát khí trong người Thiên Sát gia tăng mạnh mẽ, hóa thành ngàn vạn bông hồng đen phân bố trong phương viên vài dặm, đối chọi lại với từng dòng xoáy bảy màu do Lục Vân phát xuất.
Như vậy, nhìn từ xa xa, chỉ thấy ở giữa mỗi dòng xoáy bảy màu có một đóa hoa hồng đen, khí tức cả hai một tà một chánh, một thu lại một phóng ra, hình thành vô số cột sáng rải rác giữa không trung.
Chăm chú nhìn Thiên Sát, Lục Vân thế tiến không giảm, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, chân nguyên trong cơ thể lại gia tăng thêm một lần, dùng tâm pháp "Sở Hướng Vô Địch" thúc động linh khí toàn thân gia tăng lên gấp mười lần, lập tức đạt đến mức cực hạn.
Cứ như thế, toàn thân Lục Vân biến thành ánh sáng, luồng sáng bảy màu hội tụ trên đỉnh đầu, nhanh chóng thi triển Diệt Thần kiếm, khiến cho cả trời đất đều hơi hơi rung động, vô số luồng sáng lung linh điên cuồng tuôn đến, màu sắc hỗn tạp của nó bao phủ hết người của Lục Vân.
Âm thanh lạnh lùng tàn bạo vô cùng, lại có sự uy nghiêm tột cùng.
Giờ phút cuối cùng, Lục Vân lại dùng thực lực mạnh nhất thi triển một chiêu mạnh nhất hiện giờ của mình – Thần Diệt trảm! Chiêu này rực rỡ mà chói lọi, chỉ thấy một cột sáng bảy màu bắn thẳng lên trời cao, khi đến một độ cao nhất định thì hóa thành vô số cột sáng tự động phân tán ra, hình thành một vòng sáng có hình cái tán.
Sau đó, vòng sáng hình cái tán do ngàn vạng luồng sáng tạo thành bay lượn quanh cột sáng bảy màu ở giữa, vừa thu nhỏ, vừa phát ra vô số pháp kiếm bảy màu xâm chiếm từng góc nhỏ, khiến cả không gian ngập đầy sức mạnh thần thánh, uy nghiêm, mạnh mẽ, hủy diệt, cho dù vật gì gặp phải đều bị nó hủy diệt.
Bên này, khi Lục Vân vừa mới phát động, Thiên Sát liền vội vàng múa tà binh, khí cực sát trong cơ thể hội tụ vào hai tay, hình thành một cột kiếm đen ngòm phát sáng trên đỉnh đầu, khiến cho bầu trời xuất hiện một khe hở, vô số khí tà sát từ các thế giới khác điên cuồng tuôn đến, theo sự điều khiển của tà binh trong tay hắn hóa thành cột sáng bốn màu đỏ thẫm, xanh lục thẫm, đen thẫm và xanh lam thẫm, phát ra sấm sét ầm ào, cuồng phong gào rít.
Trên lưng Thiên Sát, hai cánh màu đen tự động mở ra, mỗi lần múa lên liền khiến không gian chấn động, sức mạnh kinh người của nó thổi qua mọi thứ, đánh tan từng thanh pháp kiếm bảy màu do Lục Vân phát xuất. Sau lưng, chín cái đuôi tự động chia nhau hướng thẳng lên trời, vẫy lên phát ra sức mạnh tà sát, hình thành chín cái vòng Cửu Tinh Liên Hoàn trên bầu trời, liên tục không ngừng phát ra chớp điện đen ngòm thẳng tới Lục Vân, ý đồ đàn áp khí thần thánh của chàng.
Một chiêu mạnh nhất được hai bên thi triển, nhanh chóng đạt đến điểm giới hạn. Giữa không trung, "Thần Diệt trảm" của Lục Vân điên cuồng chém xuống cùng với sức mạnh hủy diệt kinh thế hãi tục, gặp phải "Cửu Chuyển Thiên Sát trảm" của Thiên Sát, hai bên đối kháng kịch liệt, bộc phát ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, khiến người ta phải nhắm chặt lại.
Bốn bề, hoa hồng đen tranh đấu với dòng xoáy bảy màu, gió bão mạnh mẽ điên cuồng thổi đến pháp kiếm bảy màu, lại thêm Cửu Tinh Liên Hoàn, các loại công kích hội tụ lại, bộc phát ánh sáng màu sắc ngập trời.
Trong lúc giao chiến, Thần Diệt trảm của Lục Vân gặp phải Thiên Sát trảm của Thiên Sát, hai chiêu vừa hợp lại liền tách rời, rồi lại hợp nhất, cứ thay đổi liên tục như vậy, chỉ trong chớp mắt đã giao tranh vài ngàn lần. Sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ đáng sợ tập trung cao độ, khi đạt đến một giai đoạn nhất định, do không chỗ nào phát tiết liền tạo nên sức nổ kinh hãi.
Cứ như vậy, cả không gian ngập đầy chân nguyên gặp phải kích phát, liền hình thành phản ứng dây chuyền, khiến cho không gian vài trăm dặm đồng thời nổ tung.
Cảnh trí trời đất rung chuyển hôn ám, chỉ thấy cả bầu trời chớp mắt đỏ rực lên hóa thành biển lửa. Vô số hào quang tán loạn rơi xuống mặt đất, phát sinh ra hỏa hoạn, khiến cho vạn vật sinh linh trên mặt đất phải đồ thán.
Đồng thời, dòng khí lưu nghiêng trời lệch đất đó như sao băng rơi xuống mặt đất, hệt như thần kiếm dài vạn trượng, đến nơi nào thì núi non bị san bằng, sông dài cuộn sóng, cả khu vực vài trăm dặm gặp phải kiếp nạn tiêu diệt.
Lâm Vân Phong sửng sờ, sau đó liền hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu nói:
- Sư tỷ nói đúng, tuyệt đối không thể để hắn chết trong tay người khác, chúng ta nhất định phải tự mình ra tay giết hắn, như vậy mới không có lỗi với những đồng môn đã chết đi.
Thấy hai ngươi cứ mãi nói về chuyện Kiếm Vô Trần, Bách Linh cười nói:
- Được, chuyện hôm nay đối với chúng ta đã kết thúc hoàn hảo. Về lại thôi, còn nhiều chuyện của chúng ta đang đợi chờ chúng ta xử lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Bật cười thần bí, Bách Linh xoay mình đi, để lại Trần Ngọc Loan, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Dương Thiên nhìn lẫn nhau, không đoán được ý tứ trong lời của nàng.
Cái gì mà chuyện thuộc về chúng ta, lẽ nào Trừ Ma liên minh còn có chuyện xảy ra?
Tỉnh lại, Trần Ngọc Loan cười yêu kiều lên tiếng:
- Được, không cần phải nghĩ nữa, có chuyện gì sau khi quay về chúng ta tự nhiên biết thôi.
Ba người Trương Ngạo Tuyết gật đầu không nói, theo nàng hướng về phía Bách Linh đã đi.
Chớp mắt, bốn người đã bay được vài dặm. Lúc này Không Linh điểu trên vai Bách Linh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thánh thót khiến mọi người chú ý. Ngừng lại, Trần Ngọc Loan lưu ý động tĩnh bốn phía, phía trước không hề có chút dị thường nào, Không Linh điểu vì sao lại hót lên?
Trương Ngạo Tuyết nhìn hai bên, cuối cùng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên tầng không khu vực Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm khách giao chiến, mơ hồ hiện lên một bóng hình.
Do bởi cự ly xa cách, mắt thường của Trương Ngạo Tuyết nhìn không rõ được người đó, nhưng trong não nàng lại thấy rõ một người đàn ông xấu xí.
- Hắn ở phía sau chúng ta, ánh mắt tà mị mà quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy không dám nhìn thẳng.
Nghe vậy Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đều đưa mắt kinh ngạc nhìn người đó, Dương Thiên lại kinh hãi la lên:
- Cẩn thận, không được nhìn vào mắt hắn, đó chính là Vu Thần của Nam Cương.
- Ồ, Vu Thần! Hắn vì sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào đang hướng thẳng đến Trừ Ma liên minh của chúng ta?
Nghe thấy tên gọi này, Trần Ngọc Loan lập tức lên tiếng suy xét chuyện này trước hết.
Lâm Vân Phong ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói:
- Vu Thần thật tà môn, không ngờ lại không thể nhìn thấy hắn được. Hay là chúng ta nhanh chóng bỏ đi, tạm thời không nên chọc giận hắn.
Trương Ngạo Tuyết ngắm Vu Thần từ xa xa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, dường như đã hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt đó của Vu Thần, nhưng điều này khiến nàng rất kinh ngạc, vì sao lại như vậy?
Trần Ngọc Loan không hề do dự, nàng nghe theo kiến nghị của Lâm Vân Phong, quát lên một tiếng thánh thót xoay mình bỏ đi, dẫn theo ba người chớp mắt liền biến mất trong biển mây.
Vu Thần nhìn thấy bốn người bỏ đi, khuôn mặt xấu xí cười âm hiểm, thật ra vì sao hắn muốn hiện thân, vì sao muốn để cho cao thủ Trừ Ma liên minh biết được hắn đã đến nơi này?
---------------------------------------------
Quay lại Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan lập tức cho gọi những người trọng yếu hội họp trong đại điện Trừ Ma, bàn luận chuyện hiện thân của Vu Thần.
Thấy vậy, mọi người ngồi đó đều biến hẳn sắc mặt, trong lòng ưu tư nhiều, suy xét mục đích Vu Thần xuất hiện.
Mọi người đều biết, Vu Thần cùng liệt danh với Yêu Hoàng, không chút nhượng bộ so với Địa Âm Thiên Sát. Loại địch nhân này đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận, nếu nói không có ý đồ ai cũng đều không thể tin được.
Nhưng Vu Thần đến từ Nam Cương, vào Trung Thổ thật ra có mục đích thế nào, đến nơi đây bởi vì chuyện gì. Điểm này những người ngồi ở đây đều không biết được.
Lướt mắt nhìn tới nhìn lui mọi người, Trần Ngọc Loan thấy ai cũng cau mày suy nghĩ, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Mọi người có ý tưởng thế nào không cần phải dấu, cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương nghị.
Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:
- Vu Thần xuất hiện chắc có dụng ý. Nếu quả thật hắn đến đường đường chính chính, chúng ta phòng ngự sẽ tốt. Nếu như hắn xuất hiện như một cái bóng, thỉnh thoảng xuất hiện trong vùng phụ cận, chúng ta liền không thể phòng ngừa được, hoàn toàn bị hắn điều khiển đại cục.
Lời này nói ra, mọi người vẻ mặt nặng nề. Lời của Quy Vô đạo trưởng hệt như một bóng ma bao trùm trong lòng mọi người.
Bách Linh thấy mọi người lo lắng như thế, không khỏi cười nói:
- Không cần lo lắng như thế, Vu Thần quỷ bí mà tà dị, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo phạm chúng ta.
Phần Thiên hơi không hiểu, hỏi:
- Công chúa khẳng định như vậy, không biết có chứng cứ gì không?
Bách Linh cười nói:
- Điều này rất đơn giản. Vu Thần tiến vào trung thổ, không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là báo thù, thứ hai là tranh hùng thất giới. Trước hết nói về mục đích thứ nhất của hắn. Muốn báo thù, hắn sẽ không tìm những người chúng ta, bởi vì những người phong ấn hắn năm xưa đều không ở nơi đây. Thứ hai, nếu như hắn muốn tranh hùng thất giới, hiện tại còn có Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Ma Tôn. Nếu hắn gây bất lợi cho chúng ta, liền làm mất đi sự kiềm chế những thế lực kia, như vậy với hắn là bất lợi. Nếu như hắn muốn tiêu diệt chúng ta, với lực lượng chúng ta hiện nay, Vu Thần cũng không thấy có khả năng làm được. Như vậy, kẻ âm hiểm quỷ bí như hắn làm sao lại không hiểu những điều ngu xuẩn này?
- Lòng người biến đổi, Vu Thần không phải như vậy, ai có thể đoán được điều hắn nghĩ trong lòng.
Dương Thiên lại thấy khác, nói ra lý giải bản thân mình.
Trần Ngọc Loan thấy có lý, trầm ngâm nói:
- Lời hai người đều có lý, hay ta thấy định sẵn một số chuyện chuẩn bị để tránh những chuyện bất ngờ.
Bách Linh cười nói:
- Thật ra mọi người không cần lo lắng, chỉ cần ở nơi đây, bất cứ tà ác đến gần đều không thoát được cảm ứng của Không Linh điểu, nó chính là phòng ngự tốt nhất.
Nghe vậy, những người đang ngồi thở hắt ra. Mọi người khi nhớ đến thần kỳ của Không Linh điểu, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài nụ cười.
- Lời công chúa rất đúng. Có Không Linh điểu này, có thể nói không tà ác nào xâm nhập được.
Quy Vô đạo trưởng cười ha hả, khôi phục lại tự tin, mở lời khen ngợi Bách Linh trước tiên.
Bốn bề, mọi người cùng nhau hưởng ứng, nhất thời trong đại điện tan biến âu sầu. Mọi người được Bách Linh khích lệ, đều khôi phục lại tâm tình bình tĩnh.
Giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Hiện tại nếu như tạm thời không có uy hiếp, chúng ta không cần phải nói chuyện này, hay là bàn đến chuyện Kiếm Vô Trần tự tay giết chết Thiên Kiếm khách. Lần này … đại khái tình huống như thế. Hiện tại chúng ta lập tức thông báo rộng rãi tin tức cho người thiên hạ, khiến Kiếm Vô Trần lưu tiếng xấu vạn năm, vĩnh viễn không có ngày trở mình được.
Những lời của Trần Ngọc Loan khiến cho những người chưa từng thấy qua trận chiến cảm thấy kinh ngạc dị thường. Kiếm Vô Trần âm hiểm tàn độc ngoài ý nghĩ mọi người, ngay cả Thiên Kiếm khách cũng dám giết, còn có người nào có thể canh chứng người như hắn được đây?
Đứng dậy, Quy Vô đạo trưởng hơi phấn chấn nói:
- Minh chủ yên tâm, ta đảm bảo chuyện này trong thời gian ngắn nhất có thể được loan truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó không những Kiếm Vô Trần không có đất dung thân, ngay cả Cửu Thiên Hư Vô giới cũng bị người ta thóa mạ.
Trần Ngọc Loan cao hứng lên tiếng:
- Như vậy tốt nhất. Chuyện này giao cho ông làm. Bây giờ chuyện ta cần nói là vậy, mọi người ai có việc thì làm, ai muốn không có thì nghỉ ngơi.
------------------------------------------
Rời khỏi đại điện, Bạch Linh đi đến trước mặt Trương Ngạo Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Đi đâu vậy?
Trương Ngạo tuyết nói:
- Đi tới lui, tỷ thì sao?
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Tỷ cũng muốn đi loanh quanh, chúng ta đi cùng nhau thôi.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, cùng Bách Linh rời đi.
Đi trong sơn cốc, hai người ai cũng không nói gì, mơ hồ có chút kỳ quái. Trương Ngạo Tuyết không hỏi, Bách Linh không nói. Cứ im lặng trầm ngâm như thế, không lâu đã ra ngoài sơn cốc.
Ngừng lại, Bách Linh hỏi:
- Ngạo Tuyết, có biết tỷ vì sao đi tản bộ với muội không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn về chân trời, điềm nhiên đáp:
- Bởi vì tỷ và muội giống nhau, trong lòng có điều nặng nề, có chờ đợi.
Bách Linh lên tiếng:
- Đúng thế, ngoại trừ nặng nề và chờ đợi, còn có nóng nảy và bất an.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, cười nhẹ, trong mắt lóe lên chút mơ hồ, giọng u uẩn nói:
- Chúng ta và huynh ấy, thật sự ở cùng nhau không nhiều …
Bách Linh hơi u oán, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tình cảm rất kỳ quái, rất nhiều người ở cùng nhau hết ngày này đến ngày khác, nhưng lại không như người khác dù chỉ trong một thời gian ngắn. Giữa chúng ta và Lục Vân, đã định sẵn cần phải chịu một số nạn, không giống như tình ái thế tục, bởi vì huynh ấy muốn nghịch thiên.
Trương Ngạo Tuyết lẩm bẩm nho nhỏ:
- Đau thương tình ái, chỉ vì nghịch thiên, ngày đã thành công, quay lại chịu không nổi. Đợi đến ngày huynh ấy thành công, chúng ta có ….
- Tin tưởng kiên định, muội cần phải tin tưởng, chỉ cần có tình yêu, chúng ta cuối cùng có thể như ý nguyện.
Vỗ vỗ lên vai nàng, khuôn mặt Bách Linh lộ ra nụ cười. Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, hai người bốn mắt giao nhau, cuối cùng đều bật cười.
----------------------------------------
Rời khỏi Vu Thần, Lục Vân bay thẳng về Phục Long cốc. Trên đường đi, Lục Vân suy nghĩ, lời Vu Thần thật ra có vài phần là sự thật. Về Vong Linh trớ chú, Lục Vân hơi lo lắng, đây là chuyện làm chàng suy nghĩ nhiều nhất, chuyện này mãi vẫn không có cách giải quyết.
Nghĩ lại những lời của Vu Thần, Lục Vân tuy không ngu dại tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng biết có một số chuyện không cách nào phủ nhận. Như vậy, cho dù chàng tâm trí kiên nghị, nhưng nghĩ đến hậu quả đó cũng không khỏi lạnh lòng.
Trong lúc trầm tư, Lục Vân tỏ ra hơi u buồn, tốc độ theo biến hóa trong lòng đang vô tình chậm lại.
Khi cuồng phong thổi qua, Lục Vân đột nhiên tỉnh lại, ý thức nhìn lại trước mặt, phát hiện mình bay đã nửa ngày mà không vượt qua được vài trăm dặm.
Bỏ qua tâm tình ưu tư, toàn thân Lục Vân ánh kim lóe lên, Tịch Diệt tâm pháp của Phật gia lập tức khiến chàng khôi phục lại bình tĩnh, tốc độ lập tức tăng nhanh, bóng người lướt qua hình thành một vệt bóng trắng bạc dài giữa không trung.
Xuyên mây đuổi trăng, gió rít điếc tai, Lục Vân trong lúc bay đi rất nhanh, giữa biển mây cười ngạo trời đất, tâm tình liền thư giãn khá nhiều, khiến cho ánh Phật sắc vàng kim bên ngoài thân thể chàng dần dần mất đi, sau đó luồng sáng kỳ lạ bảy màu xuất hiện, hình thành một cảnh tượng rực rỡ bốn bề quanh chàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai tay bắt chéo, xoay chuyển không ngừng, tay trái của Lục Vân thi triển khí "Hạo Nhiên Thiên Cương" của Nho gia, dùng ngọn lửa cực tinh thuần làm cơ bản, trong thời gian cực ngắn liên tục phát ra vài trăm chưởng, khiến cho ngọn lửa hừng hừng hình thành một quá trình tích tụ, ngay lúc hai cánh ánh sáng đáng sợ của Thiên Sát giáp kích, liền phát nổ liên hoàn, dùng phản lực để hất lui hai cánh này.
Bên kia, tay phải Lục Vân thi triển "Thái Huyền Liệt Thiên đạo" của Đạo gia, dùng sức Huyền Linh làm căn bản, phát sinh biến hóa kịch liệt, cuối cùng đạt đến uy lực ngưng trời đón đỡ cơn cuồng phong kinh thiên từ phía phải của Thiên Sát.
Một công một thủ, Lục Vân và Thiên Sát giao chiến kịch liệt. Sức mạnh to lớn của hai người gặp nhau giữa không trung, trước thì ma sát va chạm, sau đó dị biến phát nổ, cuối cùng hóa thành cuồng phong hủy diệt, không những nuốt lấy sức mạnh cả hai, hơn nữa làm cho cả khu vực bị chấn động gãy đổ.
Trên bầu trời, tiếng sét dày đặc như thành một chuỗi liên tục, các loại ánh sáng chói chang rọi chiếu bốn phía, hình thành cơn mưa sao băng xinh đẹp, làm bừng sáng dị thường bầu trời đang hôn ám.
Toàn thân Lục Vân ánh bảy màu lóe lên, ngay lúc sức mạnh hủy diệt đáng sợ đến gần, chàng liền phát ra luồng sáng bảy màu mạnh mẽ đánh tan, hơn nữa luồng sáng bảy màu còn nhanh chóng khuếch tán, hình thành một dải mây bảy màu giữa không trung bao bọc quanh Lục Vân.
Thiên Sát toàn thân ánh đen lưu động, khi sức hủy diệt thổi đến, hắn lại chọn một phương thức khác, dùng sức mạnh to lớn của bản thân để hình thành một dòng xoáy màu đen dưới chân, khiến cho cơn cuồng phong hủy diệt chuyển hóa thành sức mạnh của hắn.
Như vậy, toàn thân Lục Vân ánh bảy màu lấp lánh, chàng tỏ ra uy lực thần thánh dưới sự rọi chiếu của mây bảy màu, quanh thân lộ ra khí vương giả. Thiên Sát toàn thân lại đen như mực, ẩn mình ở trung tâm dòng xoáy hệt như một ma thần hắc ám, quỷ dị mà đáng sợ.
Ở xa xa nhìn lại nhau, Lục Vân và Thiên Sát ai nấy phát ra khí thế, dòng xoáy màu đen và luồng sáng bảy màu theo sự thúc động của hai bên đối chọi kịch liệt không chút nhượng bộ.
Bật cười lạnh, Lục Vân quát lên:
- Thiên Sát quả thật danh bất hư truyền, bây giờ để cho ngươi được thấy thủ đoạn của ta.
Hai tay giơ cao, thân thể xoay tròn, sức mạnh thần thánh to lớn ở bốn bề theo sự khống chế của Lục Vân, chỉ chớp mắt liền hình thành một cột sáng ngũ sắc đường kính hơn năm trượng, kết nối trời và đất.
Cột sáng này bao bọc quanh Lục Vân, lúc mở rộng, lúc lại thu nhỏ, sau bảy lần thu mở như vậy, tốc độ xoay tròn của nó đã đạt đến mức kinh người, chỉ thấy kêu lên một tiếng liền bay nhanh về phía Thiên Sát.
Quan sát một chiêu này của Lục vân, Thiên Sát vẻ mặt trầm trọng, miệng quát to một tiếng, tà binh trong tay phải bay ra xoay tròn, mũi kiếm hướng thẳng lên trời, nhanh chóng hình thành một cột kiếm đen ngòm, vừa thôn tính khí tà sát xung quanh, vừa phát ra khí tức hủy diệt.
Đồng thời, hai tay Thiên Sát bắt chéo nắm quyết, toàn thân phát ra làn sáng sáu màu đen, đỏ, vàng, xanh, xám, xanh lục điên cuồng tràn ra xung quanh, hình thành một vầng mây sáng có đủ sáu màu, theo sự thúc động của hắn, mãnh liệt bắn thẳng vào trong cột kiếm, khiến cột kiếm bộc phát hào quang rực rỡ.
Một chiêu chế ngự thần thánh, tà binh vút lên trời. Khi cột sáng ngũ sắc của Lục Vân đến gần, hai mắt Thiên Sát mở to, hai tay toàn lực thúc động tà binh, khiến nó từ trên không chém xuống vừa hay đón đỡ được cột sáng do Lục Vân phát ra.
Như vậy, sức mạnh chánh tà giao chiến toàn diện, cột kiếm màu đen và cột sáng ngũ sắc hội tụ làm một, vừa bộc phát ra hoa lửa chói mắt, vừa nhanh chóng tan biến, phát ra vụ nổ hủy diệt.
Tiếng nổ to như sấm, cuồn cuồn hạ xuống. Lục Vân ở trong cột sáng, lúc này đang toàn lực thúc động pháp quyết, gia tăng thực lực bản thân đến cực hạn, dựa vào việc xoay tròn để khuếch đại, ý đồ muốn áp chế Thiên Sát.
Bên ngoài, Thiên Sát dùng thần để điều khiển kiếm, hai cánh trên lưng vẫy vùng, mang sát khí kinh trời toàn lực chống lại, khiến cho công kích của Lục Vân ngừng lại không tiến lên được.
Sức mạnh hai bên rõ ràng tương phản, một bên là cực thần cực thánh, chính là chính khí cực thuần của trời đất, một bên là cực tà cực sát, chính là khí cực âm tà của thế gian, cả hai có thể nói là đều cực đoan, ai cũng khó mà áp chế người kia dễ dàng được.
Cứ như vậy, hai bên giao chiến giằng co mãi, nhất thời ngoại trừ tiếng sấm điếc tai và hoa lửa chói mắt chỉ còn hai cột sáng đan nhau giữa không trung.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, luồng sáng bảy màu và dòng xoáy đen ngòn hội tụ giữa hai cột sáng, hình thành một vách sáng đột ngột vươn lên, sức mạnh chánh tà hội tụ nhanh chóng, phát sinh làn sáng chiếu rọi chiếu bầu trời khi sáng khi tối, cảm giác hệt như trong địa ngục.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, mãi thật lâu sau, hai bên đang giằng co bắt đầu có biến hóa, lúc này mới dần dần bị ánh sáng mạnh mẽ chói mắt che phủ hết.
Trong lúc giao chiến kịch liệt, hai bên dây dưa mãi, trải qua hàng ngàn lần va chạm, sức mạnh kinh thiên động địa đáng sợ của hai bên khi đạt đến đỉnh điểm, liền hình thành một quả cầu ánh sáng sắc đỏ thẫm ẩn chứa sức mạnh chánh tà cực mạnh.
Ngay lúc vừa hình thành, quả cầu ánh sáng liền đột nhiên tan vỡ phát ra một luồng sức mạnh hủy diệt, ánh sáng mạnh mẽ khiếp người của nó che phủ tất cả mọi thứ, khiến cho cả trời đất đều hơi hơi chấn động.
Gió nổi lên, mây bay đi, hào quang rọi chiếu, không khí cuồn cuộn, sương mù tan biến, sấm sét gầm gào. Khi ánh sáng mạnh mẽ dần dần biến mất, hai người giao chiến liền hiện ra đứng cách nhau vài trăm trượng, trông có vẻ không được ổn lắm.
Lục Vân thân thể hơi lắc lư, khóe miệng rỉ máu tươi, khuôn mặt trắng bệch mà ánh mắt thất thần, rõ ràng đã bị trọng thương. Thiên Sát vẻ mặt hơi tốt hơn, ánh đen lưu động nhanh chóng quanh thân, cả người khí tức vô cùng bất ổn, miệng không ngừng gầm gừ.
Ổn định lại thân thể, Lục Vân nhanh chóng hấp thu linh khí giữa trời đất, vừa khôi phục lại thân thể trọng thương, vừa phóng thẳng tới Thiên Sát, miệng lạnh nhạt nói:
- Thiên Sát thực lực thế gian vô địch, nhưng Lục Vân ta cũng không hề thua kém. Bây giờ chúng ta hãy thi triển tuyệt chiêu, xem thử ai có thể đứng vững đến cuối cùng.
Thiên Sát trừng mắt Lục Vân, giọng tàn bạo nói:
- Trước đây Âm Đế nói với ta, kẻ nghịch thiên đã chuyển kiếp. Bây giờ, với tu vi và thực lực của ngươi, xem ra ngươi hẳn là truyền kiếp của kẻ nghịch thiên rồi?
- Không sai, ta chính là kẻ nghịch thiên.
Trong lúc đang tiến lên, hai tay Lục Vân nắm quyết, toàn thân lấp lánh luồng sáng bảy màu, một luồng khí thế uy hiếp trời đất từ người chàng nhanh chóng bắn ra bốn phía. Ở vùng lân cận, cuồng phong cuồn cuộn, khí lưu thành cột, vô số dòng xoáy xuất hiện bốn bề hơi nhuộm bảy màu, khiến cho cả bầu trời vô cùng xinh đẹp, phảng phất như ở trên tiên giới, chói lọi mê hồn.
Cảm nhận được quyết tâm của Lục Vân, Thiên Sát điên cuồng gầm lên:
- Được, nếu như ngươi chính là kẻ nghịch thiên, thế hãy cho xem thử coi, cuối cùng ngươi có bản lĩnh như thế nào, có thể đảo ngược trời đất. Đến đây, tiêu diệt thần tiên, chỉ có ta không hề thất bại, Cửu Chuyển Thiên Sát, không gì chống nổi!
Hai tay giơ cao tà binh, sát khí trong người Thiên Sát gia tăng mạnh mẽ, hóa thành ngàn vạn bông hồng đen phân bố trong phương viên vài dặm, đối chọi lại với từng dòng xoáy bảy màu do Lục Vân phát xuất.
Như vậy, nhìn từ xa xa, chỉ thấy ở giữa mỗi dòng xoáy bảy màu có một đóa hoa hồng đen, khí tức cả hai một tà một chánh, một thu lại một phóng ra, hình thành vô số cột sáng rải rác giữa không trung.
Chăm chú nhìn Thiên Sát, Lục Vân thế tiến không giảm, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, chân nguyên trong cơ thể lại gia tăng thêm một lần, dùng tâm pháp "Sở Hướng Vô Địch" thúc động linh khí toàn thân gia tăng lên gấp mười lần, lập tức đạt đến mức cực hạn.
Cứ như thế, toàn thân Lục Vân biến thành ánh sáng, luồng sáng bảy màu hội tụ trên đỉnh đầu, nhanh chóng thi triển Diệt Thần kiếm, khiến cho cả trời đất đều hơi hơi rung động, vô số luồng sáng lung linh điên cuồng tuôn đến, màu sắc hỗn tạp của nó bao phủ hết người của Lục Vân.
Âm thanh lạnh lùng tàn bạo vô cùng, lại có sự uy nghiêm tột cùng.
Giờ phút cuối cùng, Lục Vân lại dùng thực lực mạnh nhất thi triển một chiêu mạnh nhất hiện giờ của mình – Thần Diệt trảm! Chiêu này rực rỡ mà chói lọi, chỉ thấy một cột sáng bảy màu bắn thẳng lên trời cao, khi đến một độ cao nhất định thì hóa thành vô số cột sáng tự động phân tán ra, hình thành một vòng sáng có hình cái tán.
Sau đó, vòng sáng hình cái tán do ngàn vạng luồng sáng tạo thành bay lượn quanh cột sáng bảy màu ở giữa, vừa thu nhỏ, vừa phát ra vô số pháp kiếm bảy màu xâm chiếm từng góc nhỏ, khiến cả không gian ngập đầy sức mạnh thần thánh, uy nghiêm, mạnh mẽ, hủy diệt, cho dù vật gì gặp phải đều bị nó hủy diệt.
Bên này, khi Lục Vân vừa mới phát động, Thiên Sát liền vội vàng múa tà binh, khí cực sát trong cơ thể hội tụ vào hai tay, hình thành một cột kiếm đen ngòm phát sáng trên đỉnh đầu, khiến cho bầu trời xuất hiện một khe hở, vô số khí tà sát từ các thế giới khác điên cuồng tuôn đến, theo sự điều khiển của tà binh trong tay hắn hóa thành cột sáng bốn màu đỏ thẫm, xanh lục thẫm, đen thẫm và xanh lam thẫm, phát ra sấm sét ầm ào, cuồng phong gào rít.
Trên lưng Thiên Sát, hai cánh màu đen tự động mở ra, mỗi lần múa lên liền khiến không gian chấn động, sức mạnh kinh người của nó thổi qua mọi thứ, đánh tan từng thanh pháp kiếm bảy màu do Lục Vân phát xuất. Sau lưng, chín cái đuôi tự động chia nhau hướng thẳng lên trời, vẫy lên phát ra sức mạnh tà sát, hình thành chín cái vòng Cửu Tinh Liên Hoàn trên bầu trời, liên tục không ngừng phát ra chớp điện đen ngòm thẳng tới Lục Vân, ý đồ đàn áp khí thần thánh của chàng.
Một chiêu mạnh nhất được hai bên thi triển, nhanh chóng đạt đến điểm giới hạn. Giữa không trung, "Thần Diệt trảm" của Lục Vân điên cuồng chém xuống cùng với sức mạnh hủy diệt kinh thế hãi tục, gặp phải "Cửu Chuyển Thiên Sát trảm" của Thiên Sát, hai bên đối kháng kịch liệt, bộc phát ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, khiến người ta phải nhắm chặt lại.
Bốn bề, hoa hồng đen tranh đấu với dòng xoáy bảy màu, gió bão mạnh mẽ điên cuồng thổi đến pháp kiếm bảy màu, lại thêm Cửu Tinh Liên Hoàn, các loại công kích hội tụ lại, bộc phát ánh sáng màu sắc ngập trời.
Trong lúc giao chiến, Thần Diệt trảm của Lục Vân gặp phải Thiên Sát trảm của Thiên Sát, hai chiêu vừa hợp lại liền tách rời, rồi lại hợp nhất, cứ thay đổi liên tục như vậy, chỉ trong chớp mắt đã giao tranh vài ngàn lần. Sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ đáng sợ tập trung cao độ, khi đạt đến một giai đoạn nhất định, do không chỗ nào phát tiết liền tạo nên sức nổ kinh hãi.
Cứ như vậy, cả không gian ngập đầy chân nguyên gặp phải kích phát, liền hình thành phản ứng dây chuyền, khiến cho không gian vài trăm dặm đồng thời nổ tung.
Cảnh trí trời đất rung chuyển hôn ám, chỉ thấy cả bầu trời chớp mắt đỏ rực lên hóa thành biển lửa. Vô số hào quang tán loạn rơi xuống mặt đất, phát sinh ra hỏa hoạn, khiến cho vạn vật sinh linh trên mặt đất phải đồ thán.
Đồng thời, dòng khí lưu nghiêng trời lệch đất đó như sao băng rơi xuống mặt đất, hệt như thần kiếm dài vạn trượng, đến nơi nào thì núi non bị san bằng, sông dài cuộn sóng, cả khu vực vài trăm dặm gặp phải kiếp nạn tiêu diệt.