Yên lặng trong gió, đứng im nhìn ngọn núi xa xa, bầu trời nơi đó có phải màu xanh lam?
Chân trời, chim nhạn lẻ bóng bay quanh, ở phương xa, mây trắng biến ảo, bên thân mình, hoa dại tỏa hương, trong lòng, ai là người mong chờ nhất?
Không gió, không mây, tĩnh lặng như trong tranh, nhớ ai, cầu ai, ai ở bên dốc trời?
Cảm giác u oán, hy vọng buồn bã, từng điểm tâm tư, từng đoạn tuổi trẻ.
Ai, người ngâm xướng trong gió?
Ai, ở lưng núi ngắm về phương xa?
Ai, ngắm trăng sầu đơn lẻ?
Ai, câm lặng cầu xin?
Lưng chừng ngọn núi bên trái Phục Long cốc, Trương Ngạo Tuyết sáng sớm đã một mình đến, một mình nhìn mãi về phương xa.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi, đau thương nhân thế đối với Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nội tâm lại ẩn chứa rất nhiều phiền não người ta không biết.
Biến cố tình cảm trên Hoa Sơn, đồng môn gặp phải tai ương, Chánh đạo bị hủy diệt, người Dịch viên bị chết. Hiện nay, những người thân thuộc kẻ chết kẻ trọng thương, chỉ còn lại Lâm Vân Phong, cũng không còn hình dạng như ngày trước.
Dịch viên trước đây, sinh hoạt bình thường lại có sự hân hoan vui vẻ. Bây giờ đã rời đi, mây gió biến đổi, thế sự khó liệu được, những khuôn mặt quen thuộc đã càng lúc càng ít đi.
Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên phá tan yên lặng. Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Ngạo Tuyết mờ hiện một chút yếu ớt mê man. Lục Vân, huynh ở phương nào, có biết tâm trạng bàng hoàng của muội chăng? Không một lời đáp, chỉ có gió nhẹ chầm chậm thổi qua tai.
Rất lâu sau, Trương Ngạo Tuyết mất đi vẻ mặt mê man, nhẹ lẩm bẩm:
- Vân Phong, đệ và Hứa sư muội sao không hầu hạ sư bá mà lại chạy đến nơi đây?
- Sư tỷ, tỷ cũng vì sao một mình đơn thân đến nơi này nhìn mãi về phương xa?
Không hề bước đến trước mặt, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết.
Thở dài u oán, Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Tỷ đến đây muốn giải tỏa tâm tư, một mình yên tĩnh, suy nghĩ đến những chuyện vừa phát sinh trong mấy ngày gần đây.
Lâm Vân Phong thê lương cất tiếng:
- Sư tỷ, quá khứ đã là quá khứ, chúng ta ai cũng không thay đổi được rồi. Chúng ta hiện nay cần phải kiên cường, chỉ có khắc phục được mọi thứ, chúng ta mới có thể lấy lại được hy vọng.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ đệ, Vân Phong, tỷ biết. Nhưng rất nhiều khi, biết thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Lâm Vân Phong bật cười khổ, không biết nói thế nào mới tốt.
Hứa Khiết thấy hai người vẻ mặt ưu thương, đổi sang chuyện khác:
- Đừng nói những chuyện đó nữa, chúng ta nói những chuyện vui vẻ đi. Hiện nay tu vi cả hai người đều đã tăng cao, muốn xây dựng lại Dịch viên hẳn rất dễ dàng, chúng ta cũng nên nghĩ nhiều về chuyện đó.
Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, lại nhìn sang Lâm Vân Phong, miệng lẩm bẩm nho nhỏ:
- Đúng thế, tỷ còn quên chúc mừng hai em, có nghĩ đến chừng nào tổ chức thành thân chăng?
Lâm Vân Phong điềm nhiên đáp:
- Còn chưa nghĩ qua, đệ dự tính tìm lại Dịch viên đang ở đâu, mới tính toán đến chuyện này.
Hứa Khiết vẻ mặt phức tạp, hơi thất vọng nói:
- Vốn có hy vọng được sư phụ và sư tỷ chúc phúc, nhưng hiện tại sư phụ không biết đi đâu, sư tỷ lại đã … muội … muội …
Trương Ngạo Tuyết hơi biến sắc, hối lỗi nói:
- Xin lỗi, Thương Nguyệt vì tỷ mà chết …
Hứa Khiết lắc đầu đáp:
- Không, sư tỷ chết trong tay Kiếm Vô Trần, không quan hệ gì đến tỷ. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, muội muốn giết hắn để báo thù cho sư tỷ.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Đúng thế, giết chết hắn, không chỉ vì mỗi Thương Nguyệt, mà còn vì sư huynh, sư thúc, Tất Thiên, Lục Vân để thu hồi lại công đạo.
Nhìn hai người nữ, Lâm Vân Phong trịnh trọng nói:
- Yên tâm đi, Kiếm Vô Trần ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Bây giờ điều đệ lo lắng chính là Lục Vân, bởi vì theo những dấu hiệu trước mắt, đệ không hề cảm ứng được một chút khí tức nào của huynh ấy, chuyện này thật là cổ quái.
Trương Ngạo Tuyết tiếp lời:
- Điều này chắc chắn có quan hệ đến tu vi của Lục Vân, một khi tu vi huynh ấy vượt quá đệ, đệ sẽ rất khó cảm ứng được khí tức của huynh ấy, trừ phi huynh ấy có ý tiết lộ, hoặc là cự ly tương đối gần.
Lâm Vân Phong nghi ngờ lên tiếng:
- Điều này hẳn không có khả năng, tu vi đệ đã tăng không dưới mười lần so với trước kia, Lục Vân cho dù lúc trước mạnh hơn đệ, cũng không thể mạnh hơn gấp mười được.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:
- Tỷ cũng không thể khẳng định, nhưng huynh ấy dám một mình xông vào Vân Chi Pháp giới, hẳn tất nhiên nắm được điều gì đó nhất định, nếu không với tính cách của huynh ấy sẽ không hành sự lỗ mãng.
Lâm Vân Phong nghĩ lại thấy cũng đúng, gật đầu trả lời:
- Lời này cũng có đạo lý, đợi huynh ấy quay lại đệ sẽ so tài với huynh ấy, xem thử giữa đệ và huynh ấy thật ra có khoảng cách cỡ nào.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, không trả lời, Hứa Khiết lại khuyên bảo:
- So cái gì mà so, huynh có sức thì giữ lại mà đối phó với tên xấu xa Kiếm Vô Trần thế không phải là tốt hơn sao.
Lâm Vân Phong cười ha hả, khôi phục lại vẻ quỷ quái trước kia, chớp mắt với Hứa Khiết lên tiếng:
- Muội yên tâm, đối phó với tên xấu xa đó, huynh lúc nào tinh lực cũng mạnh mẽ.
Vẻ mặt đỏ hồng, Hứa Khiết mắng yêu:
- Đồ chết bầm, không đàng hoàng nghiêm chỉnh, không thèm huynh nữa.
Nói rồi kéo tay áo của Trương Ngạo Tuyết, nhỏ giọng nói chuyện không ngừng.
Lâm Vân Phong đắc ý bật cười, lên tiếng hỏi:
- Sư tỷ, tỷ nói Lục Vân lúc nào sẽ quay lại đây?
Trương Ngạo Tuyết biến sắc, vẻ mặt kỳ dị trả lời:
- Tỷ nghĩ hôm nay huynh ấy sẽ quay lại.
Lâm Vân Phong nhìn nàng, hơi kinh ngạc cất tiếng:
- Hôm nay? Sư tỷ bằng vào điều gì mà khẳng định như vậy?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên lắc đầu, mỉm cười không nói. Điều này khiến Lâm Vân Phong càng thêm hiếu kỳ.
- Sư tỷ, lẽ nào còn muốn ẩn giấu điều gì với đệ đây?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng đáp:
- Không phải là che giấu, tỷ chỉ sợ nói ra rồi sẽ không linh nghiệm thôi.
Nghe vậy, Hứa Khiết kêu lên:
- Có chuyện như vậy sao?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đứng yên, thân thể Lâm Vân Phong lại run lên, trong mắt lộ ra một chút thương cảm.
- Sư tỷ, tình cảm hại người nhất, tỷ cần phải bảo trọng bản thân.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, trong mắt lóe lên sắc mê hoặc lòng người. Thời điểm đó nàng trông thật xinh đẹp vô cùng, khiến cho lòng Lâm Vân Phong rung động sâu sắc.
- Thứ thương hại người nhất cũng là thứ làm con người cảm giác nhất.
Lâm Vân Phong cười cười, trong lòng trỗi dậy sự nặng nề không nói ra được. Có lẽ tình cảm giữa gã và Hứa Khiết đến quá dễ dàng, nên thiếu đi phần đau thương, trở thành hơi bình thường.
Giữa Trương Ngạo Tuyết và Lục Vân, trên đường đi đau thương khúc khuỷu, phân rẽ hai nơi, đã từng trải qua đoạn oanh oanh liệt liệt, lại có cả lưu luyến sinh tử. Hôm nay mỗi người một phương, chỉ còn ý nghĩ trong đầu, làm sao người biết được lại không thấy cảm thán?
Gió núi thổi nhẹ qua, hoa rơi từng phiến, áo quần phất nhè nhẹ, như mô tả ý nghĩ suy tư.
Ngắm mãi nơi xa, mỉm cười chờ đợi, người ở phương xa lúc nào mới trở về?
Gió thổi êm êm mang theo hương trần, ba người đứng yên tâm trí bay bổng tới tầng mây.
Suy tư như một mũi tên rẽ mây phá trời, ẩn chứa ngàn vạn tình cảm mềm yếu, mô tả ước vọng trong lòng ta…
*******
Ở một sơn cốc yên tĩnh, Ma Thiên tôn chủ ngắm mãi xa xăm, trong mắt ánh Ma lấp lánh, miệng tự nói: "Khí tức này thật mạnh mẽ, là ai đây? Vì sao có phần quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra được …"
Nói đến đó đột nhiên ngừng lại, Ma Thiên tôn chủ ngưng nhìn, lạnh nhạt lên tiếng:
- Vô Nguyệt, về nhanh thế?
Ánh Ma lóe lên, Ma thần Tàn Vô Nguyệt xuất hiện bên cạnh Ma Thiên tôn chủ, cung kính đáp lời:
- Vâng, thưa Ma Vương đại nhân. Thuộc hạ đã theo lời dạy bảo của chủ nhân, mang theo một số lớn Ma thú và Ma linh từ Ma vực, sai bọn chúng đi thám thính tin tức rồi.
Gật đầu nhè nhẹ, Ma Thiên tôn chủ lại hỏi:
- Trên đường đi có nghe được tin tức nào không?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp lời:
- Thuộc hạ chính là đang muốn bẩm báo với Ma Vương đại nhân. Gần đây nhân gian biến hóa rất lớn, có rất nhiều chuyện đều nằm ngoài ý nghĩ.
Ma Thiên tôn chủ quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi tiếp:
- Đúng vậy chăng? Ngươi nói ra đi.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười âm lạnh đáp:
- Theo tin tức thuộc hạ nhận được, cao thủ Trừ Ma liên minh đã phát động tập kích, lập tức tiêu diệt thế lực hiện có ở nhân gian của Quỷ vực, ngay cả Sát Huyết Diêm La cũng đã chết trong tay bọn chúng. Hơn nữa, Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ nghe nói cũng đã bị tiêu diệt.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất mừng, bật cười điên cuồng:
- Tốt, rất tốt. Trừ Ma liên minh đúng là giúp chúng ta quét sạch chướng ngại. Cứ như vậy, Thất giới đã bớt đi một giới, lại thêm Thiên Chi đô trước đó rung động bất an, chúng ta trước mắt cần để ý nhất chính là Yêu vực và Cửu Thiên Hư Vô giới.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt lại cười lên tiếng:
- Ma Vương đại nhân đừng vội, còn có tin tức tốt lành hơn. Nghe nói sau khi chúng ta rời khỏi Hoa Sơn không lâu, Thiên Sát liền quang lâm Hoa Sơn, đúng lúc đó Yêu Hoàng Liệt Thiên không có mặt, có thể nói cao thủ Yêu vực đã chết gần hết, thế lực ở nhân gian cũng đã yếu đi quá nửa.
Ma Thiên tôn chủ hưng phấn vô cùng, điên cuồng la lên:
- Nói như thế, Ma vực chúng ta cũng không phải quá thua kém, còn có thực lực tranh hơn thua với bọn chúng. Ha ha ha …
Ma thần Tàn Vô Nguyệt tiếp:
- Cuối cùng còn có một tin tức do Trừ Ma liên minh phát ra, có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Nghe nói Kiếm Vô Trần tự tay hủy diệt Dao Trì, rời bỏ Chánh đạo, trước mắt đã khiến cho Cửu Thiên Hư Vô giới không còn mặt mũi, Thiên Kiếm khách giận đến điên cuồng.
- Cái gì, có chuyện này sao? Ha ha ha … Hay, điều này càng hay, thật sự chuyện hay đến càng nhiều. Như thế thì Chánh đạo nhân gian mặt mũi nào để nhìn người ta đây.
Tin tức tốt lành nối tiếp nhau, Ma Thiên tôn chủ nghe được tâm tình sung sướng, miệng không ngừng cười điên cuồng.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt cũng cười, bất quá hắn đã sớm hưng phấn trước, vì thế tỏ ra bình tĩnh.
- Ma Vương đại nhân, ngoại trừ những tin tức tốt đó ra, còn có một chuyện không tốt.
Đang cười ngừng bặt, Ma Thiên tôn chủ hỏi:
- Tin tức xấu? Chuyện thế nào, nói nhanh.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:
- Thuộc hạ về đến Ma vực rồi, nhận được một tin tức. Trừ Ma liên minh lợi dụng chúng ta đang ở nhân gian đã phái cao thủ đi vào Ma vực, ý đồ muốn bịt đường lui của chúng ta.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất giận, quát lên:
- Đáng ghét, bọn chúng phái ra nhiều ít cao thủ, có những người nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:
- Chỉ có hai người, một là Đạo Tà Tàn Kiếm, người kia chính là Ma đồng Dao Quang. Khi thuộc hạ bỏ đi, nghe nói bọn chúng đã quét sạch quá nửa giang sơn Ma vực. Sợ không lâu sau, những cao thủ tầm thường lưu lại ở Ma vực đều bị bọn chúng giết sạch sẽ.
- Thật âm hiểm, không ngờ sử dụng chiêu này, bổn vương cũng không tính được như vậy. Hiện tại nhân gian biến hóa trăm lần trong chớp mắt, chúng ta muốn nắm chắc thời cơ thì không thể bỏ đi, chỉ có thể trước hết tạm thời không nghĩ đến. Đợi đến lúc bổn vương đoạt được thiên hạ, thống nhất thất giới, mới xây dựng lại Ma vực.
Vẻ mặt âm trầm, Ma Thiên tôn chủ lạnh lùng tàn khốc vô tình lên tiếng.
- Nếu như Ma Vương đại nhân chí để ở thiên hạ, thế tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?
Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhìn Ma Thiên tôn chủ nhỏ giọng hỏi.
Ma Thiên tôn chủ trầm ngâm một lúc, hỏi ngược lại:
- Còn ngươi, thấy như thế nào đây?
Giây lát sau, hai người đến trước một đại điện, chỉ thấy ghi tên "Thiên Cơ thần điện", phong cách kiến trúc cổ xưa tao nhã, bốn bức vách chạm rồng khắc phượng, khí thế bất phàm. Hư Vô tôn chủ đi trước, Lăng Thiên nối gót theo sau, hai người bước vào trong điện, xuyên qua cửa liền đi thẳng vào giữa thần điện.
Ở đây, trên mặt đất có một vòng tròn, chính là hình Tiên Thiên Bát Quái, ở giữa có dựng một cột ngọc tròn, ba bóng người ngồi xếp bằng ở ba hướng, mỗi người đều đưa tay phải ra, ấn lên trên cột ngọc. Nhìn kỹ lại, Tiên Thiên Bát Quái đang tự động xoay tròn, cột ngọc chính giữa cao khoảng ba trượng, đường kính vài xích, toàn thân trong suốt phát sáng, hệt như thuỷ tinh.
Ba người có ngoại hình khác nhau, người già nhất đầu tóc bạc trắng, thân mặc đạo bào, khuôn mặt bình hòa, toàn thân ánh xanh như điện. Người thứ hai khoảng ngoài năm mươi, tướng mạo bất phàm, thân mặc áo vải thô, trên lưng cắm xéo một cây gậy trúc, toàn thân lấp lánh ngọn lửa.
Người thứ ba khoảng chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, quanh thân toát ra ánh sáng xanh lục, trên đầu lượn lờ một áng mây ánh sáng, trên đó có một đồng tử khoảng ba tấc đang ngồi thiền.
Quan sát ba người, Lăng thiên nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Tôn chủ, xem dáng vẻ của họ, tu vi của Huyền Đan Vũ Sĩ lại tiến vào một giai đoạn mới nữa rồi.
Hư Vô tôn chủ cười đáp:
- Có khí Huyền Âm của Đạo Nhất cùng với khí Huyền Dương của Trường Phong hỗ trợ, "Nguyên Thần Thông Linh thần thuật" của Huyền Đan Vũ Sĩ đương nhiên thu được nhiều lợi ích, tinh tiến thần tốc.
Còn đang nói chuyện, cột ngọc trong suốt bỗng nhiên loé lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất không thấy nữa. Thấy thế, sắc mặt Lăng Thiên hơi biến đổi, ba cao thủ đang ngồi chính giữa đại điện đồng thời mở mắt.
- Xem ra đã có kết quả rồi, Huyền Đan, ngươi nói xem Thiên Uy Lệnh hiện đang ở đâu?
Ngữ khí bình thản, Hư Vô tôn chủ không một chút rối loạn.
Người trung niên có rậm mắt to đứng lên đáp lời:
- Hồi bẩm tôn chủ, theo chúng tôi tính toán biết được, Thiên Uy lệnh đang ở nơi hung hiểm nhất của Hải vực.
Hư Vô Tôn Chủ thoáng ngẩn người, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Thì ra ở đó, đúng ra ta nên nghĩ đến đó. Được rồi, đã biết được vị trí của Thiên Uy lệnh, chúng ta cũng phải hành động thôi.
Lăng Thiên hỏi:
- Tôn chủ có tính toán gì chưa?
Hư Vô tôn chủ trầm giọng đáp:
- Muốn đối phó với Thiên Sát, nhất định phải tìm được Thiên Uy lệnh, hơn nữa còn cần phải tìm được trước Lục Vân. Hiện nay, nhân gian hỗn loạn, sự xuất hiện của Vu Thần và Yêu Hoàng ở một mức độ nào đó cũng có tác dụng kềm chế Địa Âm Thiên Sát. Chúng ta cần phải nắm chắc thời cơ này, lập tức đến Hải vực trước một bước thu lấy Thiên Uy lệnh, sau đó mới chính thức bắt đầu bình định nhân gian.
Nghe thế, đạo sĩ Đạo Nhất đầu tóc bạc trắng hỏi:
- An bài người đi làm thế nào?
Hư Vô tôn chủ trầm tư một lúc mới cất tiếng:
- Để an toàn và thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta dự định để Lăng Thiên ra tay, ba người các ngươi cũng đi theo, trước tiên tìm Bạch Quang ở nhân gian, sau đó năm người tùy cơ hành động, bí mật vào Hải vực tìm Thiên Uy lệnh.
Lăng Thiên nghe xong, lo lắng trả lời:
- Tôn chủ, chúng ta đi hết rồi, chỉ còn lại một mình người. Dường như điều này...
Hư Vô tôn chủ khẽ cười cắt ngang:
- Điều này ngươi không cần lo, trong khoảng thời gian này ta vẫn còn nhẫn nại được. Bây giờ, ba người Đạo Nhất hãy đi chuẩn bị trước, ta có việc giao lại cho Lăng Thiên.
Ba người ứng tiếng rời đi, đại điện chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ và Lăng Thiên.
- Lăng Thiên, ngươi biết ta lưu ngươi lại là muốn nói gì không?
Giọng ẩn chứa nụ cười, Hư Vô tôn chủ cất tiếng hỏi.
Lăng Thiên nghi hoặc nói:
- Tâm tư của tôn chủ không dễ đoán, xin người hãy nói rõ.
Bật cười nhỏ nhẹ, Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Thực ra cũng không có gì, ta chỉ muốn ngươi chú ý một điểm. Lục Vân hủy diệt Vân Chi Pháp giới nhưng tuyệt không giết hết cao thủ Vân giới.
Lăng Thiên vừa nghe xong liền hiểu ra, cười nói:
- Tôn chủ an tâm, ta biết phải làm thế nào rồi.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Thế thì tốt, đi thôi, ta đưa các ngươi rời khỏi đây.
Nhẹ nhàng bay lên, hai người rời khỏi đại điện.
Một lúc sau, ba người Đạo Nhất, Trường Phong và Huyền Đan chuẩn bị xong, Hư Vô tôn chủ tiễn ba người theo Lăng Thiên rời khỏi Hư Vô Giới Thiên, bắt đầu chuyến hành trình đến Hải vực.
Đưa mắt tiễn bọn họ đi xa, Hư Vô tôn chủ quay trở lại trước Hư Vô Ảo Bích, nhìn vào bức tường ánh sáng trong suốt đó rồi lẩm bẩm nói một mình: "Mấy ngàn năm rồi, những kẻ nên đi đều đã đi cả rồi, cuối cùng chỉ còn lại ta và ngươi thôi..." Giọng nói có chút quái lạ, do xúc động hay muốn chỉ điều gì khác?
----------------
Phục Long Cốc, Trừ Ma đại điện, Lục Vân đang cùng mọi người bàn bạc về Thiên Uy lệnh, bỗng nhiên xảy ra chuyện, Lục Vân lập tức phi thân ra khỏi đại điện, bồng bềnh trên không, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Phát giác biến đổi của chàng, mọi người vội đuổi theo, vồn vã hỏi dồn nhưng Lục Vân vẫn lặng yên bất động, sắc mặt vô cùng phức tạp khó mà hiểu nổi.
Sau một hồi hỏi han, Lục Vân tỉnh lại, giọng kích động lên tiếng:
- Là nàng, nàng đang kêu gọi ta, theo hai hướng, địa điểm khác nhau...
Ai nấy đều lấy làm lạ, lời này của Lục Vân không rõ ràng lắm, một người thì làm sao đồng thời phát ra lời kêu gọi từ hai hướng khác nhau?
- Lục Vân, nàng ấy là ai? Sao huynh vừa vui mừng vừa kích động, lại còn lo lắng bất an?
Nhìn vào hai mắt của chàng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Lục Vân cổ quái, hai môi run lên nhè nhẹ, chứng tỏ trong lòng đang rất kích động. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Có hai người, một ở hướng đông, còn một lại rất kỳ quái, huynh vẫn chưa cách nào xác định được địa điểm.
Mọi người nghe xong biến hẳn sắc mặt, sao đột nhiên lại biến thành hai người rồi?
Liếc nhìn Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết hỏi tiếp:
- Lục Vân, người ở hướng đông là ai?
Ánh mắt Lục Vân hơi dao động, dường như có cảm xúc, rồi dần bình tĩnh lại.
- Đó là một cố nhân, nàng ấy bây giờ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, đang kêu cầu ta.
Bách Linh không hiểu hỏi lại:
- Cố nhân? Huynh còn có cố nhân nào mà mọi người đều không biết?
Sắc mặt Lục Vân vô cùng lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Người này có liên quan đến Tứ Linh thần thú, nàng ấy đến từ Hải vực, là Đông hải Long nữ, tên gọi Lục Doanh, từng mời ta đến Đông hải Định Thiên cung dạo chơi một ngày.
Hai tay đưa ra trước, trong lòng bàn tay của Lục Vân phát ra ánh sáng bảy màu, hội tụ thành một quả cầu ánh sáng trong suốt trước mặt mọi người, trên đó hiện lên một khung cảnh.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh lục đang vội vàng bay trên trời, sau lưng có năm người đàn ông bám sát theo, ai nấy mặt mày hoảng hốt. Không xa ở phía sau có tám bóng người đuổi theo, hai bên kẻ đuổi người chạy, nhanh chóng bay vào một khu rừng, rồi xảy ra giao chiến.
Khung cảnh loé lên, hình ảnh bỗng thay đổi. Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một người đàn ông mặc áo dài màu bạc, tay cầm Phi Ngư xoa, nụ cười âm hiểm, đang chăm chú nhìn xuống mặt đất.
Thiếu nữ vừa thấy người đàn ông áo bạc liền biến sắc hoảng sợ, xoay người bỏ chạy cùng một người đàn ông áo đỏ bên cạnh, sau khi bay đi được vài dặm thì bị một cột sáng từ trên trời giáng xuống đánh văng ra.
Hình ảnh đến đây liền biến mất, Lục Vân lo lắng nói:
- Đấy chính là Lục Doanh, người đàn ông áo bạc đó là Tây hải Ngân long Liễu Tàn Hồng, đã từng giao chiến với ta, thực lực bất phàm.
Trần Ngọc Loan nghe xong liền hỏi:
- Lục đại ca, vậy sao huynh không lập tức đi cứu nàng ấy ngay? Còn kịp không?
Lục Vân sốt ruột đáp:
- Ta rất muốn đi cứu nàng ấy, nhưng bây giờ ta không rảnh, vì thế ta muốn nhờ một người nào đó trong số những người ở đây thay ta đi cứu nàng ấy.
Quy Vô đạo trưởng không hiểu hỏi lại:
- Sao lại không rảnh?
Lục Vân nóng nảy trả lời:
- Bởi vì còn có một người nữa cũng đang kêu cứu ta, ta sợ tiếng kêu gọi đó nếu đã mất đi sẽ mãi mãi cũng không thể cứu nàng về được.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Lâm Vân Phong hỏi:
- Ai lại khiến cho huynh bất an như thế?
Sắc mặt Lục Vân cổ quái, run giọng đáp:
- Là Thương Nguyệt...
- Cái gì, là Thương Nguyệt? Hả, sư tỷ, sư tỷ đang ở đâu?
Sự kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt mọi người, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Hứa Khiết, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Càn Nguyên chân nhân ai nấy đều kêu lớn kích động, lúc này mới hiểu được tại sao vừa rồi Lục Vân lại lo lắng đến thế.
Nhìn bọn họ, Dương Thiên nhắc nhở:
- Lục Vân, thời gian không còn nhiều, Đông hải Long nữ đang chờ người đến cứu.
Lục Vân nghe thế liền bừng tỉnh, lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn qua một lượt mọi người, dò hỏi:
- Việc này mọi người thấy...
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Muốn cứu một mình nàng không khó, chỉ cần tìm một người lợi hại đi ngay là được. Nhưng người được chọn …
Bật cười ha hả, Phật Thánh Đạo Tiên ngắt ngang:
- Người được chọn có gì là khó, có câu anh hùng cứu mỹ nhân, muốn cứu người đương nhiên không thể để cho bọn lão già chúng ta ra mặt, mọi người thấy sao nào?
Mọi người nghe xong liền ngẩn ra, ai nấy nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều hướng về phía Phần Thiên. Thấy ánh mắt mọi người có vẻ khả nghi, Phần Thiên kêu lên:
- Này, làm gì mà nhìn ta như thế, đẹp trai đâu phải lỗi của ta chứ, các người đâu cần ganh tỵ vậy.
Mọi người nghe vậy liền bật cười oà. Tư Đồ Thần Phong vỗ vai hắn, cười đầy ẩn ý nói:
- Phần Thiên, nhiệm vụ cực kỳ gian khổ này giao cho ngươi, không được làm cho mọi người thất vọng đấy nhé.
Trần Ngọc Loan cười tiếp lời:
- Đúng rồi, việc này quan hệ trọng đại, Lục Doanh là bạn của Lục đại ca, huynh nhất định phải cứu được nàng ấy trở về.
Thấy mọi người mạnh miệng ép, Phần Thiên biết cũng khó mà từ chối, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ lên tiếng:
– Ta sẽ lên đường đi ngay, mọi người chờ tin tốt lành.
Lục Vân thấy hắn đồng ý, cảm kích cười nói:
- Cảm ơn ngươi, Phần Thiên, vị trí của Lục Doanh lúc này ở vùng phụ cận Đông hải, còn vị trí cụ thể thì do khoảng cách quá xa nên tạm thời ta không xác định được. Bây giờ ta đưa ngươi đi đến đó, ngươi cần phải biết nắm bắt thời gian đấy.
Phần Thiên cả kinh, liền hỏi:
- Huynh đưa ta đi? Dùng cánh cửa không gian à?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Sự việc khẩn cấp, đành phải làm như thế, chuẩn bị nào.
Nói xong, hai tay liền bắt ấn, toàn thân loé lên hào quang bảy màu, một áng mây ánh sáng xoay tròn xuất hiện quanh thân Phần Thiên với tốc độ cao.
Ban đầu, quỹ đạo xoay tròn của áng mây còn có thể nhìn thấy được, nhưng chỉ trong chốc lát đã không còn thấy rõ được nữa, áng mây ánh sáng xoay chuyển đó dường như bất động, hệt như một bức tường ánh sáng vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Phần Thiên đang ở bên trong. Cảnh tượng này duy trì trong chốc lát, sau đó áng mây ánh sáng tự động thu nhỏ lại, nhanh chóng hóa thành một điểm sáng, rồi biến mất trước mặt mọi người.
Kinh ngạc liếc nhìn Lục Vân, Bách Linh phá vỡ không khí trầm lặng, lên tiếng nhắc nhở:
- Lục Vân, huynh mau nói về tình hình của Thương Nguyệt, tiếng hô hoán của muội ấy xuất phát từ đâu?
Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn trời, gương mặt anh tuấn chau mày nhíu mắt.
- Rất kỳ lạ, tiếng gọi của nàng truyền đến từ lòng đất, vị trí cụ thể thì dù ta có thăm dò thế nào cũng không tìm ra được.
Bách Linh biến sắc, kinh nghi hỏi:
- Lòng đất? Lẽ nào là Cửu U Minh Giới?