Im lặng nhìn nhau, vẻ mặt thê lương. Bạch Quang nhìn Diệp Tâm Nghi, khóe miệng cười khổ, không biết phải nói thế nào mới được.
Diệp Tâm Nghi mặt đầy ưu tư đau thương, nàng đã theo sát Bạch Quang đến đây, sau khi truy cản Kiếm Vô Trần một lúc đã không còn nhìn thấy tung tích. Điều này khiến nàng cảm thấy thê lương vô cùng.
Cái chết của Thiên Kiếm khách khiến Diệp Tâm Nghi hơi đau lòng. Trước đây, nàng vẫn hận thù ông, trách ông đã thu một đồ tôn khi sư diệt tổ. Nhưng hiện tại khi Thiên Kiếm khách đã ra đi, nàng quay ngược tự trách bản thân đã gián tiếp hại chết ông. Nếu như bản thân mình không một mực bức bách ông, có lẽ kết cục đã không phải như vậy.
Trầm ngâm câm nín không biết đã trải qua biết bao thời gian. Khi tỉnh lại từ trong sự đau thương, bầu trời đã biến chuyển rất nhiều. Diệp Tâm Nghi trong lòng đau thương tang tóc, khổ sở mơ hồ lộ ra trên nét mặt. Hai môi hơi run run, nàng muốn nói, đáng tiếc âm thanh lại nghẹn ngào không nói được.
Bạch Quang hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, thở dài lên tiếng:
- Tâm Nghi, không nên đau thương. Kiếm Vô Trần sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Diệp Tâm Nghi khóc lóc trả lời:
- Ta biết, nhưng Thiên Kiếm khách tiền bối …
Bạch Quang đau thương cười cười, lắc đầu lên tiếng:
- Định mệnh sắp sẵn, không một người nào có thể thay đổi được. Bây giờ bầu trời đã sắp tối rồi, chúng ta mau trở về tìm kiếm Thái Phượng tiên tử, xem thử bà ấy đã an táng Thiên Kiếm khách nơi đâu.
Diệp Tâm Nghi nhìn ra xa xa, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Chúng ta có cần phải quấy rầy tiền bối ấy không? Bọn họ đã dây dưa hết mấy trăm năm, cuối cùng kết cục như vậy, chúng ta hà tất lại …
Bạch Quang nghe vậy chấn động, cảm xúc lên tiếng:
- Đúng thế, ngươi nói đúng, chúng ta không nên quấy nhiễu bà ấy nữa. Hay là chúng ta tiếp tục tìm kiếm tung tích của Kiếm Vô Trần đi.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy cảm thương, tự hỏi:
- Chúng ta tìm kiếm được hắn, rồi làm sao nữa?
Bạch Quang hừ giọng lên tiếng:
- Tự nhiên cần phải tìm hắn tính sổ, không thể để hắn sống tốt lành như thế.
Diệp Tâm Nghi cười thê lương đáp:
- Ta biết, nhưng kết quả thế nào đây?
- Kết quả tự nhiên …
Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại, Bạch Quang lúc này mới hiểu được ý của Diệp Tâm Nghi, tức thì không nói nữa.
Cái chết của Thiên Kiếm khách vẫn tươi mới trong lòng hai người, tiếp theo hai người bọn họ khi tìm được Kiếm Vô Trần rồi có thể làm gì được hắn chứ? Rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung trong tay, bản thân hai người không làm gì được hắn, như vậy đi tìm hắn không phải là tự tìm cách chết sao?
Nghĩ đến điều này, Bạch Quang trầm ngâm. Cừu hận nhất định cần phải báo, nhưng báo thù thế nào thì cần phải suy tính thận trọng.
Diệp Tâm Nghi không hề nhìn ông, nàng chỉ nhìn lên vầng mây ở chân trời, ánh mắt hơi mơ hồ. Người ta đến mức như nàng, mất đi hết mọi thứ, mất đi hết hy vọng, sống để làm gì đây?
Vì cừu hận, hay bởi vì một chút bất cam trong lòng, hay là sợ người ta cười chê? Diệp Tâm Nghi không biết, lòng nàng bao trùm một tầng màu sắc hão huyền, ngay cả nàng cũng không trông rõ được, như thế làm sao có thể biết được đây.
Bạch Quang bình tĩnh trở lại như xưa. Ngắm nhìn khuôn mặt ngây ngô của Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang nhẹ giọng nói:
- Tâm Nghi, trời tối rồi, đi thôi. Chuyện ngày mai, hãy để ngày mai rồi tính.
Diệp Tâm Nghi không đáp lời nào, mãi hồi lâu sau mới chầm chậm quay lại, liếc nhìn ông, cũng không nói điều gì, chờ đợi rời đi theo ông. Bạch Quang hơi phẫn nộ, càng thêm tiếc hận cho Diệp Tâm Nghi. Một nữ nhân chính trực xinh đẹp như vậy, từ nay mất đi nụ cười, là một thứ châm biếm, một loại nhạo báng không nghi ngờ gì nữa.
Bạch Quang xoay người, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ sở, đang muốn rời đi. Đột nhiên một luồng khí tức quen thuộc truyền đến, khiến vẻ mặt ông biến sắc, lộ ra nét kinh ngạc.
Bạch Quang ngửng đầu nhìn lên trời, miệng lên tiếng nhắc nhở:
- Tâm Nghi, có cao thủ Hư Vô Giới Thiên đang đến.
Diệp Tâm Nghi cười mơ hồ, đến lúc hiểu được ý ông thì trước mắt lóe lên ánh sáng huyền ảo, bốn người chưa từng gặp qua đã xuất hiện cười nói với Bạch Quang.
Nhìn bốn người trước mắt, Bạch Quang kinh ngạc, nói với Lăng Thiên:
- Trưởng lão, ông cũng tiến nhập vào nhân gian sao?
Lăng Thiên đáp:
- Chuyện quá khẩn cấp, để đoạt được Thiên Uy lệnh trước, tôn chủ đã sai chúng ta cùng nhau tiến vào nhân gian, bí mật hoàn thành nhiệm vụ này.
Bạch Quang quét mắt mấy lượt qua Đạo Nhất, Trường Phong, Huyền Đang vũ sĩ, dò hỏi:
- Trưởng lão tìm đến ta, có phải dặn dò điều gì chăng?
Lăng Thiên đáp:
- Lần này đến đây là để cho ông biết, từ nay chúng ta cùng nhau thống nhất hành động để tránh phân tán lực mà phát sinh bất ngờ. Còn việc Kiếm Vô Trần tạm thời dừng lại trước đã, đợi chúng ta lấy được Thiên Uy lệnh mới thu thập thứ nghiệt súc đó.
Bạch Quang nghe vậy gật đầu, nhìn Diệp Tâm Nghi rồi nói với Lăng Thiên:
- Trưởng lão, Tâm Nghi cô ta …
Lăng Thiên nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Cho cô ta đi theo cùng chúng ta. Bây giờ chúng ta đi tìm Thái Phượng tiên tử, cùng với những cao thủ còn lại của Vân Chi Pháp giới, sau đó mới cùng nhau đi vào Hải vực.
Bạch Quang không hiểu nghi ngờ hỏi:
- Hải vực? Lẽ nào Thiên Uy lệnh lại ở Hải vực.
Lăng Thiên điềm nhiên gật đầu, cũng không giải thích gì thêm, chỉ hô lên một tiếng sáu người lập tức biến mất không thấy.
Buổi sáng ngày thứ hai trong sơn cốc an táng Thiên Kiếm khách. Lăng Thiên dẫn mọi người đến đây, khi thấy mộ phần của Thiên Kiếm khách, một đoàn người ai nấy trầm lặng, đờ đẫn không nói nên lời.
Chỉ trong một đêm, Lăng Thiên tìm được bốn người còn sót lại của Vân Chi Pháp giới. Trong đó có Bá Kiếm Vương Hầu đã tiến vào nhân gian trước để làm việc, cùng với ba người may mắn sống sót khi Vân Chi Pháp giới bị hủy.
Ba người này bao gồm nhóm Càn Khôn tứ tuyệt có Đông Tuyệt Tàn Phong Vũ Sĩ, Bắc Tuyệt Hắc Thạch Thiên Quân, cùng với Đao Tôn Hùng Liệt của Đao Kiếm song tôn. Còn lại Tây và Nam nhị tuyệt trong Càn Khôn tứ tuyệt và Kiếm Tôn đã bất hạnh hồn phi phách tán khi Lục Vân phá hủy Vân Chi Pháp giới.
Bốn người Vân Chi Pháp giới, Bá Kiếm Vương Hầu khoảng ngoài bốn mươi, tướng mạo uy vũ, thân hình khôi ngô, lưng đeo nghiêng một thanh kiếm lớn, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm.
Đông Tuyệt Toàn Phong vũ sĩ bề ngoài khoảng ngoài năm mươi tuổi, thân thể khá gầy, trong tay cầm một quạt lông, lộ ra mấy phần văn nhã.
Bắc Tuyệt Hắc Thạch Thiên Quân, vóc người trung bình, mặt đen như mực, cảm giác hệt như một tòa tháp đen, trông rất hấp dẫn.
Đao Tôn khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, vẻ mặt cao ngạo, ngang lưng cột một thanh bảo đao màu xanh lam thẫm, có vẻ là một binh khí sắc bén.
Nhìn ngắm mộ phần của Thiên Kiếm khách, Lăng Thiên hơi đau lòng. Nhớ lại quá khứ, đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm viện, đã từng là niềm kiêu hãnh của mình, để giúp Thiên Kiếm khách phi thăng lên Hư Vô giới, bản thân ông đã phí biết bao tâm sức. Nhưng bây giờ, Thiên Kiếm khách đã chết trong tay của Kiếm Vô Trần, điều này quả thực là một cú sốc rất lớn.
Nghĩ đến điều này, Lăng Thiên trầm giọng lên tiếng:
- Kiếm Thu, con yên tâm, ta sẽ báo cừu cho con, để con được yên nghĩ. Bây giờ chúng ta phải đi đây, đợi mọi chuyện xử lý xong, cho dù phải đến chân trời góc bể nào ta cũng sẽ không tha cho tên súc sinh đó.
Lăng Thiên xoay người liếc nhìn những người xung quanh, trầm giọng lên tiếng:
- Xuất phát thôi, mục tiêu là Hải vực.
- Lăng tiền bối không tìm kiếm Thái Phượng tiên tử nữa sao?
Bá Kiếm Vương Hầu nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
- Tạm thời chưa tìm được, thực lực chúng ta như vậy cũng đủ để đối phó mọi thứ, thêm bớt một bà ta cũng không có quan hệ lớn lắm, huống gì điều quan trọng nhất đối với chúng ta hiện nay là thời gian, vì thế không thể trì hoãn quá lâu. Đi thôi.
Lăng Thiên phi thân lên không, dẫn đầu bay thẳng về phía Nam.
Mọi người thấy vậy, tuy có nghi vấn cũng không muốn nói thêm, một đoàn người chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.
----------------------------------------
Dưới mặt đất, trong Cửu U Minh giới. Lục Vân đi theo ông chủ Cửu U, tiến vào trong cung Minh Vương, trên đường đi trải qua vô số chuyện mới lạ, biết được khá nhiều chuyện xưa không người nào biết.
Thời gian âm thầm trôi qua, khi Lục Vân hiểu được Vu Thần đã làm thế nào để lấy được sức mạnh, vẻ mặt chàng tỏ ra hơi quái dị. Mơ hồ có chút than thở, lại có cảm khái, lại có những chuyện không nói ra được.
Trước đây, vì không biết được những chuyện này, Lục Vân xem Vu Thần rất đơn giản, chỉ hỏi chuyện thị phi. Hiện tại, hiểu được chân tướng rồi, Lục Vân nhớ lại quá khứ mới phát hiện có một số chuyện quả thật không thể tự mình quyết định được.
Theo những gì Lục Vân nghe thấy, trên người vô số kẻ mạnh đều có một hình bóng tương đồng, cuối cùng điều này là xảo hợp, hay có một loại thâm ý nào đó, hoặc là sự kế thừa không hề thay đổi?
Rời khỏi Minh Vương cung, tâm tình Lục Vân rất phức tạp khó nói. Trên đường đi vẻ mặt chàng lạnh nhạt, tâm tư đong đầy đáy mắt.
Ông chủ Cửu U không hề phá vỡ sự yên lặng, mãi đến khi quay lại vách sáng sắc máu, mới u oán nói:
- Lục Vân, điều kiện của ta tin rằng ngươi đã biết được, có cần ta nói rõ ra không?
Lục Vân đang trầm tư tỉnh lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn ông chủ Cửu U, giọng lạnh nhạt đáp:
- Có một số chuyện tốt nhất là nói cho rõ, để tránh sau này lại có hiểu lầm ý nghĩa.
Ông chủ Cửu U lên tiếng:
- Cũng đúng, nói rõ tốt hơn. Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi phải giết chết Vu Thần, hay phải trả lại sức mạnh trên người hắn trở về Cửu U, trong hai điều chỉ được chọn một mà thôi.
Lục Vân trầm tư không nói, một lúc sau mới gật đầu đáp:
- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Ông chủ Cửu U thản nhiên đáp lời:
- Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết, nhất định ta sẽ cho ngươi biết.
Lục Vân trầm giọng lên tiếng:
- Vong Linh trớ chú trên người của ta có đúng chỉ có Vu Thần có thể giải trừ được không? Ngoại trừ hắn ra, còn có cách nào khác không?
Ông chủ Cửu U hơi chần chừ, suy tư rất lâu mới từ từ đáp lại:
- Nếu như ngươi có thể trả lại lực lượng trên người hắn quay về Cửu U, ta nhất định có thể giải trừ cho ngươi. Hiện tại không có năng lực làm vậy. Còn về phương pháp khác, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một câu, đó là cần phải hỏi chính mình.
Lục Vân ánh mắt nghi ngờ, trầm ngâm lên tiếng:
- Ý của ngươi cho là đáp án ở trong lòng của ta chăng?
Ông chủ Cửu U không trả lời, điềm nhiên nói:
- Ta phải đưa ngươi đi gặp Thương Nguyệt, nàng ta ở gần tâm trái đất, ngọn lửa nơi đó có thể tiêu diệt mọi sinh linh, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn không gặp vấn đề gì.
Lục Vân thấy lão chuyển sang chuyện khác, cũng không hỏi lại nữa, chỉ nói:
- Thương Nguyệt vì sao lại đi vào vùng gần tâm trái đất?
Ông chủ Cửu U thần bí cười đáp:
- Vòng quay của định mệnh, thần kỳ quỷ bí, sau này ngươi sẽ biết được nguyên nhân. Được rồi, ta cần phải khai mở cửa thời không Cửu U, ngươi chú ý. Đợi đến khi ngươi gặp được Thương Nguyệt rồi, nhớ kỹ không được lưu lại lâu quá, ta sẽ đưa các ngươi quay về nhân gian.
Nói rồi, khuôn mặt quỷ của ông chủ Cửu U trên vách sáng sắc máu lập tức biến mất, thay vào đó là một vòng xoáy đang càng lúc càng nhanh, giây lát liền biến hình từ phẳng thành không gian ba chiều, một đường hầm lấp lánh ánh máu xuất hiện trong mắt của Lục Vân.
Lục Vân phi thân bay vào, thuận theo đường hầm nhanh chóng tiến lên, ánh sáng đỏ máu hai bên hệt như có linh tính, che chở Lục Vân tiến về phía trước.
Còn đang suy tư, Ma Liệt đột nhiên la lên một tiếng thảm khốc, hai tay ôm chặt lấy bụng, toàn thân phát nhiệt nóng bỏng, khuôn mặt méo mó biến dạng, rõ ràng đau khổ vô cùng. Đến lúc này, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Phần Thiên hiện trong bụng của hắn, đáng tiếc lại quá trễ mất rồi.
Phần Thiên lúc này hóa thành một luồng lửa đủ thiêu đốt vạn vật, đang nhanh chóng thiêu hủy nội tạng của Ma Liệt, từ chỗ căn bản nhất để phá hủy hắn.
Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, Tây hải Phi Sa Ma Liệt kêu gào thảm khốc, thân thể không ngừng lăn lộn, lập tức hóa thành hình cá mập há mồm to lớn điên cuồng uống nước vào, ý đồ muốn giảm nhẹ sự đau khổ, thân thể cũng điên cuồng phóng đi, không ngừng đập vào vách đá bốn bề để phát tiết sự đau đớn.
Nhưng một chiêu dùng búa bổ củi của Phần Thiên căn bản không cách nào hóa giải được. Ma Liệt sau khi giãy dụa giây lát, cả thân thể liền đỏ hồng phát sáng, rồi bị Tam Muội chân hỏa do Phần Thiên phát ra nhanh chóng đốt thành tro bụi.
Đối mặt với Hắc Bạch song tà, tình thế Trương Ngạo Tuyết có chút bất lợi. Hai địch nhân này, dù là luận về tu vi hay là thực lực đều vô cùng kinh người. Nếu chuyển lên trên đất liền, nàng còn nắm chắc rất nhiều. Nhưng hiện nay trong nước, tình thế liền tỏ ra có phần bất lợi.
Điểm này không hề khiến cho Trương Ngạo Tuyết lo lắng, Tử Ảnh thần kiếm của nàng tuy trong nước không linh hoạt như trên đất liền, nhưng uy lực trong việc dùng ý điều khiển kiếm vẫn mạnh mẽ như cũ.
Đưa mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hắc Sát tàn khốc lên tiếng:
- Nhân loại, vừa rồi ngươi đả thương ta, bây giờ ta phải bắt ngươi đền trả gấp mười lần.
Bên cạnh, Bạch Diệu mắng:
- Tên đầu đen tối nhà ngươi, không có tình chút nào cả. Đối mặt với một giai nhân như vậy, nói chuyện cần phải nhẹ nhàng êm ái một chút.
Hắc Sát lườm hắn một cái, quát lên:
- Ngươi thôi cái kiểu loay hoay với đồ chơi của ngươi ở đây, lão tử ta không thích cái bộ đó. Ngươi hoặc là ra tay hỗ trợ ta, nếu không thì biến sang một bên.
Nói rồi thân thể lắc qua lắc lại trong nước, lưu lại một vệt ảo ảnh màu đen, giữa vệt lấp lánh ánh đen đang nhanh chóng kết lại thành một lưới điện màu đen, tung thẳng về phía Trương Ngạo Tuyết.
Bạch Diệu bật cười âm hiểm, miệng lên tiếng nhục mạ Hắc Sát không ngừng, nhưng ra tay lại không một chút lưu tình, thân thể trong lúc bay lượn đan xen, liền lưu lại mười bóng trắng, mỗi bóng đều ẩn chứa một luồng sức mạnh âm nhu, đang phát sinh biến hóa theo một quy luật chưa biết, nhanh chóng tạo thành một kết giới ánh sáng màu trắng ở bên ngoài lưới điện màu đen, phong tỏa đường thối lui của Trương Ngạo Tuyết.
Đối mặt với công kích của hai người, vẻ mặt Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng, hai tay bắt kiếm quyết, toàn thân hào quang lấp lánh, một luồng khí thế kinh người xuyên qua nước biển đang nhanh chóng tỏa ra bốn phía, chỉ giây lát công phu đã khiến cho trong phương viên vài trăm dặm đều có thể cảm ứng được luồng khí sắc bén này.
Theo sự gia tăng khí thế của nàng, Tử Ảnh thần kiếm bên mình của Trương Ngạo Tuyết kêu lên bay ra, xoay tròn chuyển động trên đỉnh đầu của nàng, hình thành một luồng mây tím, liên tục không ngừng phát xuất ra hào quang màu tím rọi xuống bên dưới, hình thành một kết giới ánh sáng màu tím bảo vệ thân thể nàng.
Hoàn thành chuyện này rồi, Tử Ảnh thần kiếm theo sự thúc động bằng ý chí của Trương Ngạo Tuyết, liền hóa thành ngàn vạn, từ hình phẳng chuyển hóa thành hình không gian ba chiều, vô số kiếm sáng màu tím chuyển động qua lại, xoay tròn trên dưới, hình thành trên đỉnh đầu của Trương Ngạo Tuyết một vật thể ánh sáng màu tím do hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sáng, đang không ngừng phát ra những làn kiếm về bốn phía, phóng ra kiếm khí, khiến cho không gian lân cận hoàn toàn bị trùm lên ánh tím, hình thành một vùng không gian tuyệt sát.
Công kích của ba người trước sau chỉ cách nhau chớp mắt. Khi tia điện màu đen gặp phải làn kiếm màu tím, hai bên vừa tiếp xúc liền bộc phát ánh sáng kỳ lạ rực rỡ, sản sinh một phản ứng dây chuyền liên tục, khiến cho trong ánh tím mờ hiện ánh đỏ, nước biển phụ cận điên cuồng trào ra, lập tức đánh nát kết giới ánh sáng màu trắng của Bạch Diệu.
Đồng thời, theo ngay sau làn kiếm ánh tím tung hoành tám hướng, ngàn vạn kiếm khí chia sẻ từng tấc không gian, khiến cho trong khu vực sát cơ phân bố dày đặc, nguy hiểm rất cao độ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Gầm lên một tiếng, thân thể Hắc Sát quay cuồng rất nhanh trong nước, mỗi lần xoay tròn trên người lại tuôn ra một vòi máu tươi, khiến cho cả một khu vực bị nhiễm đỏ nhanh chóng, mơ hồ che khuất tầm nhìn.
Tình hình của Bạch Diệu cũng hệt như vậy. Hắn vốn chưa từng ngờ được làn kiếm của Trương Ngạo Tuyết lại sắc bén như thế, thêm tự phụ bản thân giỏi giang, ngang nhiên tấn công nên cũng chịu trọng thương rất nặng. Trong lúc hắn né tránh đã bị làn kiếm liên miên không ngừng công kích, thiếu chút nữa đã trở thành một con nhím.
Ngạo nghễ đứng yên, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt bình thản. Tình huống trước mắt nàng không cần nhìn đến, Tử Ảnh thần kiếm đã sớm truyền tất cả mọi tin tức cần thiết vào trong não nàng, khiến nàng biết rõ mọi động thái của địch nhân.
Như vậy, Trương Ngạo Tuyết vừa khẽ suy nghĩ, Tử Ảnh thần kiếm trên đỉnh đầu liền điều chỉnh góc độ, làn kiếm đang phân tán liền nhanh chóng hội tụ lại, hình thành hai con rồng kiếm khổng lồ, có ánh sáng huyền diệu chói mắt, phóng thẳng về phía Hắc Bạch song tà.
Nhìn thấy tình hình hai bên như vậy, khuôn mặt Bách Linh mơ hồ hiện lên nét cười xinh đẹp, nàng lên tiếng với Huyết Ma:
- Xem cả nửa ngày rồi, tình thế rất bất lợi cho các ngươi. Bây giờ ngươi có muốn thử để xem hôm nay có thể vãn hồi thế cuộc không?
Huyết Ma giọng nói âm trầm, lạnh lùng tàn khốc vang lên:
- Không cần phải đắc ý, thắng bại nhất thời tuyệt đối không ảnh hưởng đến đại cuộc.
Bách Linh cười nhẹ trả lời:
- Phải vậy chăng? Ngươi cho là nếu việc hôm nay các ngươi thất bại giúp cho các cao thủ Đông hải và Bắc hải bên dưới được cứu thoát, vậy thì không hề có chút ảnh hưởng nào đến đại cục của bọn ngươi chăng?
Ánh máu lóe lên, Huyết Ma rõ ràng có chút biến hóa, giọng cả giận nói:
- Nhắc nhở ta chuyện này, chỉ khiến cừu hận của ta với ngươi thêm sâu, do đó ngươi sẽ chết rất nhanh.
Bách Linh không chút sợ hãi, cười thần bí đáp:
- Ngươi làm sao có thể khẳng định được ta không phải khích tướng mà có ý chọc giận ngươi.
Huyết Ma sửng người, đoán không được ý muốn của Bách Linh, gằn giọng nói:
- Nhân loại xảo trá, ở đây chỉ dùng thực lực, ngươi chịu chết thôi.
Ánh máu lóe lên, Huyết Ma lắc mình liền đến trước mặt Bách Linh, huyết chưởng rẻ nước xông đến hàm chứa sát khí rất nặng.
Bách Linh ngưng cười, tay trái múa lên xảo diệu, thân thể liền thuận thế xông lên né tránh một chưởng của đối phương. Bách Linh xoay người đợi chờ Huyết Ma đến gần, thấy hai tay của hắn chộp tới, tay ngọc của Bách Linh phất nhẹ, một luồng kình khí trong suốt rẻ nước phát ra đón lấy ánh máu của Huyết Ma, khiến cho không gian giữa hai bên rung chuyển, phát sinh một luồng sức mạnh phản chấn rất lớn, tạm thời ngăn trở Huyết Ma tiến lên.
Lợi dụng khoảng hở thời gian này, tay phải Bách Linh đưa tới trước, lòng bàn tay phát ra một luồng hào quang ngũ sắc, một kim châm dài khoảng một thốn đột nhiên xuất hiện nhanh chóng to lên, phát ra khí sắc bén không gì ngăn được.
Huyết Ma lúc này cũng đang nắm lấy thời cơ, chỉ thấy hai tay hắn đan lại, lòng bàn tay ánh máu rực hẳn, hai quả cầu máu mùi rất tanh theo sự khống chế của hắn hóa thành hai mũi tên máu bắn thẳng về phía Bách Linh. Hai mũi tên máu này kinh khiếp vô cùng, nó đi đến đâu nước biển tự động rẻ ra, hơn nữa tên máu còn có thể ảo hóa ra những vùng cát máu bao phủ lấy tên máu, có khả năng tự động truy tìm đối phương.
Bách Linh vẻ mặt hơi trầm xuống, tay trái nhanh chóng đẩy tới song song với tay phải, lòng bàn tay cũng phát ra hào quang ngũ sắc, sản sinh ra một mũi Ngũ Sắc thần châm.
Như vậy, hai tay Bách Linh lấp lánh ngũ sắc, khi mũi tên máu đến gần, hai lòng bàn tay đột nhiên dựng đứng, Ngũ Sắc thần chầm nhắm thẳng vào tên máu đang bắn nhanh đến, hai bên đụng nhau ở khoảng giữa hai người, nhất thời lâm vào cục diện giằng co.
Giận dữ trừng mắt nhìn Bách Linh, Huyết Ma giọng căm hận la lên:
- Khấp Huyết ma tiễn, không gì ngăn được. Chịu chết đi thôi, loài người kia.
Bách Linh lạnh lùng chống đỡ, khinh bỉ lên tiếng:
- Nếu như bản lĩnh ngươi chỉ có bây nhiêu, thế thì người chết phải là ngươi.
Còn đang nói, Bách Linh mạnh mẽ gia tăng chân nguyên, lòng bàn tay hào quang ngũ sắc rực hẳn lên, thúc động "Định Thiên thần châm" lập tức xuyên qua được tên máu của Huyết Ma, bắn thẳng vào trong thân thể của hắn.
Gầm lên điên cuồng, Huyết Ma ngây ngốc nhìn Ngũ Sắc thần châm trước ngực, la to:
- Không, điều này không thể nào được!
Ánh máu lóe lên, Huyết Ma tự động tan rã hóa thành một vùng sương máu tuôn thẳng về phía Bách Linh.
Phát hiện đối phương còn chưa chết, trong lòng Bách Linh chấn động, kẻ có thể sống sót dưới sức công phá của Định Thiên thần châm quả thật rất mạnh mẽ.
Hai tay thu lại, Bách Linh bắt ấn quyết, toàn thân có ánh ngũ sắc lưu động, một luồng khí vô cùng thần thánh tràn ra bốn phía, toàn lực ngăn trở làn sương máu đang thu nhỏ lại kia.
Khí tức của Bách Linh thần thánh, khí tức Huyết Ma âm trầm quỷ dị. Cả hai vốn dĩ tương sinh tương khắc, nhưng khí thần thánh của Bách Linh lại không cách gì tiêu diệt được khí tức Huyết Ma, điều này khiến cho Bách Linh phải kinh tâm.
Huyết Ma hóa thành sương mù, nhưng âm thanh của hắn vang lên bốn phía:
- Nhân loại đáng ghê tởm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bây giờ ta cho ngươi thử qua "Phệ Huyết ma quang" lợi hại nhất của ta, nó sẽ từ từ biến ngươi thành một bãi nước máu, không lưu lại một chút vết tích. Ha ha ha …
- Đừng vội đắc ý, thử qua rồi mới biết được, thật ra chúng ta ai chết trong tay ai.
Quát lên một tiếng yêu kiều, trên đầu Bách Linh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, Ngũ Sắc tiên lan đứng hàng thứ hai trong ba đại kỳ hoa tự động phóng ra, xoay tròn rất nhanh quanh Bách Linh.
Ban đầu, Ngũ Sắc tiên lan thiết lập một phòng ngự mạnh mẽ quanh thân Bách Linh. Sau đó, Ngũ Sắc tiên lan dần dần tản ra, ánh sáng sắc kim chói mắt của nó mang theo khí thần thánh hệt như kiếm bén tung hoành ngang dọc, từng bước từng bước chặt nát sương máu đang thu nhỏ lại.
Trước đây, Định Thiên thần châm vốn thuộc hành Kim trong ngũ hành, sức mạnh thần thánh của nó sắc bén vô cùng, nhưng lại khó mà khắc chế được khí âm tà của Huyết Ma. Lúc này, Ngũ Sắc tiên lan thuộc hành Mộc, hội tụ khá nhiều linh khí trong thế gian vào trong, khi chống đối với khí tức quỷ dị do Huyết Ma thu được từ âm khí huyết sát ở nơi sâu thẳm của Hồng hải, lại vừa may có công hiệu khắc chế. Như vậy, nó liền dễ dàng phá tan sương máu, phá giải được công kích của Huyết ma.
Bất ngờ khiến Huyết Ma kinh hãi, hắn không thể nào nghĩ được, vật cực độc ở nơi thâm sâu của Hồng hải lại bị vật cực thánh của Bách Linh phá tan, quả thật là định mệnh mới có kiếp nạn như vậy.
Sương máu tản đi bốn phía, nguyên thần còn sót lại của Huyết Ma vẫn còn cố gắng trốn đi.
Thấy vậy, Bách Linh bật cười lạnh, trong lúc ý nghĩ chuyển đổi, Ngũ Sắc tiên lan hóa ra ngàn vạn phân bố ở từng góc từng chỗ, dùng hình thức bao phủ, chỉ chớp mắt đã thu sương máu còn sót lại của Huyết Ma lại một chỗ, toàn lực luyện hóa nguyên thần của hắn.
- Nhân loại ghê tởm, các ngươi sẽ không được chết tử tế.
Tiếng rống không cam lòng vang lên cho thấy sự giận dữ trong lòng hắn. Thời điểm chết đi, Huyết Ma dùng chút âm thanh còn sót lại để diễn tả sự phẫn nộ và tiếng thở dài của mình.
Bách Linh bật cười lạnh, hừ giọng nói:
- Nếu như mắng ngươi cũng có thể khiến người ta chết, trên thế gian hẳn không có thần thánh.
Lời này có chút quái dị, Huyết Ma không thể hiểu được, mà hắn cũng không có thời gian để hiểu, bởi vì chỉ trong chớp mắt hắn liền biến mất không còn hình bóng nữa.