Về đến đại điện Trừ Ma liên minh, mọi người chia ra ngồi hai bên, bên trái theo thứ tự là Lục Vân, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Lâm Vân Phong, Càn Nguyên chân nhân, bên phải lại là Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Dương Thiên, Tư Đồ Thần Phong, Thiên Mục Phong, Quy Vô đạo trưởng, Trần Ngọc Loan vẫn ngồi bên trên.
Nhìn qua mọi người, Trần Ngọc Loan nói trước:
- Lần này Thương Nguyệt tỷ tỷ đã bình an quay về, đây chính là chuyện đáng mừng nhất, lại thêm Ngạo Tuyết tỷ tỷ bình an, chúng ta hẳn phải ăn mừng lớn, chuyện này giao cho Quy Vô đạo trưởng chuẩn bị.
- Chuyện này minh chủ an tâm, ta đã phân phó đệ tử liên minh chuẩn bị yến tiệc để đón tiếp Thương Nguyệt và Thiên Mục Phong trưa nay, mà cũng để chúc mừng tất cả mọi người.
Quy Vô đạo trưởng mỉm cười đứng lên, nồng nhiệt lên tiếng.
Trần Ngọc Loan mỉm cười hài lòng, nói tiếp:
- Lần này, khó khăn lắm mọi người mới tụ hội với nhau, ngoại trừ việc chúc mừng ra, chúng ta cũng nên bỏ chút công sức cho thiên hạ bá tánh. Trước mắt, tình thế nhân gian phức tạp nhiều biến đổi, mọi người có kiến nghị thế nào, có cách nhìn thế nào cũng đừng ngại nói ra, chúng ta tận hết khả năng cùng nhau vượt qua kiếp nạn này.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Chuyện trước mắt mọi người đều biết, cũng không cần nói nhiều, hay để Thiên Mục Phong nói tiếp chuyện của huynh ấy, cùng nhau đàm luận về những chuyện huynh ấy đã nhìn thấy, nghe thấy trong những ngày qua.
Thấy mọi người đưa mắt nhìn, Thiên Mục Phong cũng không chần chừ, cất tiếng nói:
- Ngoại trừ chuyện của Lý Trường Xuân ra, ta còn gặp một chuyện kỳ lạ. Đó là sau khi ta và Bổn Nhất bỏ chạy, lúc thương thế vừa mới khỏi, đột nhiên chúng ta cảm nhận được khí tức của Giới Thiện … Người thần bí đó hung hiểm quỷ dị, hung bạo kinh người, thực lực mạnh mẽ vô cùng, so ra còn lợi hại hơn Kiếm Vô Trần lúc trước, ta quả thật nghĩ không ra, trong nhân gian lúc nào xuất hiện nhân vật như vậy.
Mọi người thất kinh, trầm ngâm không nói. Theo những lời của Thiên Mục Phong, những người đang ở đây chưa từng có ai đã từng gặp một cao thủ đặc tính kinh thế như vậy, vì sao trước giờ chưa từng có chút tin tức nào?
Trần Ngọc Loan nhìn mọi người, nhỏ giọng hỏi:
- Mọi người có biết được lai lịch của người đó không?
Mọi người không nói, cùng nhau nhìn về phía Bách Linh vốn luôn điềm đạm, lại thấy lúc này nàng đang cau chặt đôi mày, ngồi yên trầm tư suy nghĩ về vấn đề vừa nói.
Giây lát, Phật Thánh Đạo Tiên nhìn về Lục Vân, trầm giọng nói:
- Lục Vân, có phải ngươi biết một chút gì đó phải không?
Lục Vân trầm ngâm cất tiếng:
- Ta đúng là đã nghĩ đến một số chuyện, bất quá cần phải tìm bằng chứng, lúc này còn chưa thể khẳng định được. Bây giờ đừng bàn luận đến vấn đề này, những phương diện khác có tin tức gì không?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Tạm thời không có động tĩnh lớn nào, bốn người được phái đi Quỷ vực và Ma vực còn chưa quay về, Bắc Phong và Khiếu Thiên cũng chưa có tin tức, chỉ còn lại Phần Thiên, ta đã phái người đuổi theo, nhưng đến giờ …
Lục Vân cắt ngang:
- Được rồi, ta đã biết rồi. Phần Thiên hẳn không việc gì bởi vì ta đã có thể cảm nhận được khí tức của Lục Doanh đang nhanh chóng tiến gần về nơi này. Hiện nay, Kiếm Vô Trần không có tin tức, Hư Vô Giới Thiên có áp dụng biện pháp gì với những hành động của hắn không?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chuyện này cần phải có thời gian, những người huynh vừa đề cập đều là những cao thủ siêu cấp, đệ tử liên minh chúng ta căn bản không cách nào tiếp cận, vì thế thu thập tin tức vừa mất thời gian vừa mất công sức.
Lục Vân sửng người, sau đó cười khổ lên tiếng:
- Như vậy tạm thời không cần để ý đến những người đó. Hay là chúng ta hãy chờ Lục Doanh đến đây, xem thử nàng ta đã gặp chuyện gì sau đó mới ra quyết định.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy không nói thêm gì. Bách Linh lại mỉm cười mà nói:
- Lục Vân, bây giờ không nói chuyện chính sự nữa, huynh hãy kể cho mọi người những chuyện huynh đã gặp phải ở Cửu U Minh giới được không?
Trần Ngọc Loan cũng phụ họa:
- Đúng thế, nơi đó nghe nói rất thần bí, Lục đại ca hãy giảng giải cho chúng ta đi, cũng giúp cho chúng ta tăng thêm một chút kiến thức.
Lục Vân hơi chần chừ, chuyện này chàng thật ra không muốn nói đến, nhưng nếu như Bách Linh đã mở miệng, tự nhiên chàng không thể cự tuyệt được.
- Cửu U Minh giới hung hiểm quỷ dị, đó là nơi ác quỷ oan hồn tụ tập lại, hội tụ đầy đủ khí oán, hận, cừu, sát, tà, độc, tàn các khí trong trời đất. Nếu ở trong đó, người có tu vi cao cường không gặp phải phản ứng quá lớn, nhưng người có tu vi không đủ, sẽ dễ dàng bị mê man đi. Nơi đó hung hiểm hơn nhiều so với Quỷ vực, chỉ đáng tiếc nơi đó đã không còn được như xưa nữa.
- Không được như xưa, ý là thế nào?
Mọi người hoang mang nhìn Lục Vân, trong lòng không hiểu chút nào. Lời này của Lục Vân nghe ra hơi quái dị, nhưng tiếc là ở nơi đây mọi người lại nói không rõ được.
Đối với nghi vấn của mọi người, Lục Vân không chút để ý, cứ tiếp tục nói thêm:
- Ở nơi đó, ta đã gặp được ông chủ Cửu U, hơn nữa còn trao đổi một điều kiện với lão để đổi lấy tung tích của Thương Nguyệt, đồng thời, còn biết được một số chuyện từ lão.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi dồn:
- Lục đại ca, chuyện thế nào, có phải rất thần bí không một người biết chăng?
Lục Vân liếc nàng, nhịn không được cười nói:
- Đúng thế, điều này thuộc về loại bí mật không có người biết. Ngoại trừ ta ra, hẳn không có người thứ hai nào biết …
Chữ "được" còn chưa nói ra, Lục Vân đột nhiên đứng lên, giọng đột ngột thay đổi nói với mọi người:
- Lục Doanh đến rồi, chúng ta đi gặp nàng ta thôi.
- Thật vậy, quá tốt, chúng ta cùng nhau đi gặp vị Long nữ của Đông hải thôi.
Trần Ngọc Loan theo sát sau, vừa nói vừa dẫn mọi người cùng ra khỏi đại điện.
Phi thân lên không trung, Lục Vân nhìn thấy hai bóng người đang bay đến, trên mặt lộ chút tươi cười. Đợi khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng ba dặm, hình bóng của Lục Vân lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngoài hai dặm, ngăn Phần Thiên và Lục Doanh đang tiến đến.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân và Lục Doanh ai nấy trầm ngâm. Phần Thiên thấy vậy cũng không nói nhiều, âm thầm rời đi, chỉ còn hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Lục Doanh vẻ mặt thê lương, nhìn thấy Lục Vân hệt như thấy được người thân, trong mắt lệ tuôn lả chã. Lục Vân vẻ tươi cười biến mất, giọng êm ái nói:
- Sao vậy, vừa thấy ta đã khóc rồi, trách ta không đến cứu muội hay là bởi vì chuyện khác vậy?
Lục Doanh lắc đầu nhưng chỉ khóc lóc, âm thầm lộ vẻ đau thương tang tóc. Lục Vân cảm nhận được sự khổ sở trong lòng của nàng, không khỏi đưa tay vuốt lên mái tóc của nàng, nhỏ giọng nói:
- Không cần phải khóc lóc, muội là Đông hải Long nữ, cho dù chuyện gì xảy ra muội đều cần phải kiên cường đối mặt. Nhìn ta đây, còn nhớ đến con thú trên vai ta không?
Lục Doanh ngửng đầu, liếc nhìn Tứ Linh thần thú, phát hiện nó đã lớn khá nhiều so với ngày trước, đồng thời cũng phát ra một luồng khí tức khiến bản thân cảm thấy run rẩy.
- Đúng là nó, đã lớn hơn nhiều so với ngày trước rồi.
Lục Vân cười nhàn nhạt, trong lòng nghĩ lướt qua, Tứ Linh thần thú trên vai liền nhảy sang vai Lục Doanh, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm lấy những giọt lệ trên mặt của nàng.
- Nhìn xem, nó cũng không muốn muội khóc, vì thế muội cần phải mạnh mẽ lên. Cho dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta đều là bằng hữu, ta sẽ không bỏ qua mặc muội đâu.
- Lục Vân, đa tạ huynh. Lần này ta đến đây tìm huynh chính là hy vọng huynh có thể giúp đỡ ta. Nhưng chuyện của ta cực kỳ nguy hiểm, ta sợ …
Lục Doanh nhìn Lục Vân, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Lục Vân bật cười lên tiếng:
- Đừng sợ, muội đã tìm đến ta chứng tỏ muội tin tưởng ở ta, nếu muội đã tin tưởng ở ta, muội hẳn phải tin tưởng nhãn quang của muội tuyệt đối sẽ không sai. Bây giờ khoan hãy nói những chuyện đó đã, chúng ta về tới Trừ Ma liên minh rồi lại nói, ở đó toàn là bạn hữu của ta, bọn họ đều trông mong được gặp muội.
Lục Doanh liếc nhìn phía sau Lục Vân, chỉ thấy Phần Thiên đang nói chuyện với nhiều người, ai nấy đều nhìn về phía này, ánh mắt thân thiện cũng như có vẻ phức tạp khó hiểu.
Đi theo Lục Vân, Lục Doanh nhẹ giọng nói:
-Lục Vân, trên đường đến đây ta đã hỏi một số chuyện liên quan đến huynh. Phần Thiên cũng nói với ta một số thứ, nhưng không nhiều, chỉ nói huynh có ba vị hồng nhan tri kỷ, ngoài ra còn …
Lục Vân hơi bối rối, quay đầu hỏi:
- Muội hỏi những điều đó là có ý muốn tìm hiểu ta, hay là …
Lục Doanh né tránh ánh mắt của chàng, vâng vâng dạ dạ nói:
- Ta chỉ nghe nói huynh có ba người phụ nữ xinh đẹp rất yêu huynh, sợ là chuyện của ta sẽ gây thương hại cho các vị, vì thế muốn …
Hiểu rõ ý tứ của nàng, Lục Vân cười nói:
- Muội đã nghĩ quá nhiều rồi. Lẽ nào trong mắt muội ta là người trọng sắc khinh bạn chăng?
- Không hề, ta không hề có ý tứ đó, nhưng ta …
Lục Doanh vội vàng phủ nhận, vẻ mặt lộ ra trầm trọng đau xót.
Lục Vân thấy vẻ mặt nàng như vậy, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Lục Doanh liều mạng đến đây cầu cứu, chứng tỏ Hải vực đã phát sinh chuyện lớn. Nhưng cuối cùng là chuyện gì đây, chàng tạm thời còn đoán không ra được.
- Lục Doanh, ta biết muội lo lắng thế nào. Nhưng nếu như muội là bằng hữu của Lục Vân, cho dù chuyện gì đi nữa, ta đều chia sẻ lo lắng với muội. Được rồi, cười lên đi, ta giới thiệu muội với mọi người.
Thấy chàng đã nói như vậy rồi, Lục Doanh vội vàng bỏ đi bi thương, mỉm cười nghênh đón mọi người đang đến, trong ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc. Trước đây, nàng tập trung toàn bộ chú ý đến Lục Vân, hoàn toàn không để ý đến người khác. Nhưng lúc này khi hình bóng mấy người Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Trần Ngọc Loan đập vào mắt, vẻ đẹp rung động lòng người của mấy người khiến cho nàng thân là Đông hải Long nữ cũng hơi thất kinh.
Ngây ngốc nhìn bốn người nữ, Lục Doanh cảm thán lên tiếng:
- Người đẹp của nhân gian quả nhiên Hải vực không thể so sánh được.
Bách Linh cười nói:
- Đông hải Long nữ, cũng không có người nữ của nhân gian nào có thể so được, ta chính là Bách Linh.
Nhìn vào đôi tay ngà ngọc đang nắm lấy tay mình, Lục Doanh đột nhiên tỉnh lại, hơi ngượng ngùng đáp lời:
- Chào tỷ, ta là Lục Doanh, tỷ quả thật xinh đẹp.
Bách Linh cười nhẹ lên tiếng:
- Xinh đẹp không hề có giới hạn, chúng ta chỉ là có phần khác nhau mà thôi. Đến đây, cùng gặp Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, còn có Ngọc Loan, Hứa Khiết.
Nồng nhiệt kéo tay nàng, Bách Linh giới thiệu bốn người nữ bên cạnh mình với nàng.
Nói chuyện với nhau một lát, Trần Ngọc Loan nắm lấy tay Lục Doanh cười nói:
- Ta cho tỷ biết, Bách Linh, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt ba vị tỷ tỷ chính là hồng nhan tri kỷ của Lục đại ca. Ta chính là tiểu muội được Lục đại ca thương yêu nhất, Hứa tỷ tỷ là sư muội của Thương Nguyệt tỷ tỷ, hơn nữa còn là người trong lòng của Lâm thiếu hiệp. Tỷ tỷ có thể xem là người thế nào đối với Lục đại ca đây?
Lục Doanh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, cảm thấy vô cùng thân thiết, nhịn không được bật cười nói:
- Ta chính là bằng hữu của Lục Vân, huynh ấy đã từng cứu mạng của ta.
Trần Ngọc Loan thất kinh, hiếu kỳ nói:
- Thật không, Lục đại ca từ trước đến giờ chưa hề nhắc đến, tỷ nói nhanh nhanh đi.
Bên cạnh, Lục Vân nghe vậy cười mắng:
- Được rồi, náo loạn của nửa ngày, để cho Lục Doanh gặp mọi người đi. Có chuyện gì đợi lúc quay vào đại điện mới nói đến cũng chưa muộn.
Trước đây, khi đang giao chiến với Liễu Thiên Hoa, chàng đã hấp thu một lượng lớn khí "Cực Âm Huyền Nhu" trong nước biển. Điều này không những giúp chàng gia tăng tu vi, còn khiến chàng nâng cao khả năng thích ứng đối với hoàn cảnh trong nước, nắm vững một số kiến thức di động cơ bản trong nước biển.
Vì thế, Lục Vân trải qua thử nghiệm, khi điều chỉnh trạng thái chân nguyên trong cơ thể, bản thân liền có thể hòa hợp với nước biển, tùy ý tới lui. Nhưng điều này gần như chỉ giới hạn với bản thân chàng, những người khác làm thế nào mới có thể đạt đến hiệu quả tương tự đây?
Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Lục Vân quay cuồng, vô số ý niệm lướt qua não chàng, đáng tiếc lại không có một loại nào thích hợp. Điều này khiến chàng hơi tức giận, lẽ nào ngoại trừ loại phương pháp của bản thân, quả thật không còn một biện pháp khác nữa?
Lục Vân bản tính nho nhã, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường, có lòng kiên nhẫn vững chí, chuyện càng phiền toái, chàng càng muốn khiến cho minh bạch. Vì thế đối với nghi hoặc hiện nay, chàng tuyệt đối không bỏ qua, ngược lại tập trung tâm trí, chú tâm toàn bộ vào đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thời gian với Lục Vân hệt như bất động, khi trong não phát sinh ngàn vạn suy nghĩ, một loại phương án chưa chứng thực cứ quanh quẩn trong đầu chàng.
Đến lúc này, tâm thần Lục Vân chợt lóe lên, suy nghĩ quay lại tình cảnh trước mặt, nhếch môi cười, quay đầu nhìn những người bên cạnh, liền thấy Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đều đang nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ hỏi han quan tâm.
Bật cười nho nhã, Lục Vân nhẹ giọng nói:
- Huynh vừa nghĩ ra một chuyện, cần các muội chứng nghiệm.
Dứt lời chàng liền đưa tay kéo Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, mỉm cười lên tiếng:
- Đây là một thí nghiệm chưa được chứng thực, có được hay không huynh không dám khẳng định, vì thế cần các muội làm theo lời huynh, xem thử suy đoán của huynh đúng hay sai. Trước hết, các muội cần phải xác định mục tiêu trước mặt khoảng trăm trượng, kế đến, trong lúc tiến lên, các muội thi triển thuật ảo hóa nguyên thần, biến thân thể thành một luồng sáng lưu động xuyên qua cự ly trăm trượng đó, khi đạt đến nơi mới khôi phục lại bản thể, xem thử làm như vậy mất bao nhiêu thời gian.
Trương Ngạo Tuyết vừa nghe, liền hiểu được ý của chàng, nhẹ giọng đáp:
- Ý huynh muốn thử xem phương pháp này có thể gia tăng tốc độ di động trong nước hay không.
Lục Vân cười đáp:
- Quả thật thông minh, huynh đúng là có ý này. Đến đây, bắt đầu đi.
Trương Ngạo Tuyết cười thanh nhã, liếc nhìn Thương Nguyệt, hai người nữ đồng thời hành động, hào quang tím và đỏ lóe lên liền mất, chớp mắt đã xuất hiện cách đó trăm trượng, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Thành công rồi, Lục Vân, phương pháp này của huynh không sai.
Vẻ mặt vui mừng, Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp.
Lục Vân nhìn nàng, không khỏi trìu mến lên tiếng:
- Đúng thế, thành công rồi, muội cũng thử đi.
Cảm nhận được tình cảm yêu thương trong ánh mắt Lục Vân, Bách Linh mỉm cười ôn nhu, thân thể lóe lên ánh sáng, bóng người biến mất, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.
Lục Vân mỉm cười hài lòng, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Doanh, lên tiếng:
- Muội cũng đến thử xem, mượn thuật ảo hóa nguyên thần, thân thể không phải chịu sức hạn chế của nước biển, hoàn thành được phương pháp di động cực nhanh này.
Lục Doanh hơi thắc thỏm, không an lòng cất tiếng:
- Có thể được chăng? Sẽ không thất bại chứ.
Lục Vân cổ vũ:
- Muội thử qua sẽ biết ngay, huynh tin tưởng muội làm được.
Thấy chàng nói như thế, Lục Doanh cũng không do dự nữa, theo phương pháp của ba người nữ Bách Linh thử nghiệm toàn lực, quả nhiên tốc độ tăng nhanh hẳn, giây lát đã vượt qua cự ly trăm trượng, so với tốc độ đi trong nước trước đó đã tăng lên vài lần.
Thấy vậy, mấy người Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương xông đến, ào ào hỏi han Lục Vân.
Lục Vân không dấu chút nào, thản nhiên đáp:
- Đối với phương pháp này, thật ra rất đơn giản, chính là lợi dụng thuật biến hình, giảm sức cản trở của nước biển đến mức ít nhất. Như vậy, trong tình huống hầu như không còn sức cản trở của nước biển, tốc độ di động không khác biệt nhiều lắm như ở trên nhân gian. Đương nhiên, điều này cũng có hạn chế nhất định, người thi triển pháp thuật hẳn phải có tu vi tinh thâm, có thể chuyển đổi giữa cơ thể huyết nhục và nguyên thần theo như ý muốn, thế mới có khả năng đạt được hiệu quả. Nếu như biến thân khó khăn, việc biến đổi cần phí thời gian nhiều, lúc đó sẽ không còn ý nghĩa nữa. Mặt khác, phương pháp này tuy có tốc độ gia tăng rất lớn, nhưng về phương diện phòng ngự lại tồn tại một khuyết điểm rất lớn, bởi vì khi thân thể biến thành nguyên thần trở nên yếu ớt, về phương diện chịu đựng công kích yếu đi rất nhiều.
Nghe hết những lời này của Lục Vân, Đông hải Long vương cảm xúc lên tiếng:
- Chúng ta sống đây đã vài ngàn năm, đều chưa từng nghĩ ra được phương pháp này, hôm nay lại do huynh đệ từ nhân gian đến mà tính ra điểm này, quả thật là xấu hổ quá.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Không nên nói như vậy, ta suy đoán phương pháp này ở Hải vực đã sớm có người biết được, nhưng vẫn giấu diếm không lộ ra, không được lưu truyền rộng rãi.
Đông hải Long vương sửng sốt, sau đó gật đầu lên tiếng:
- Lời này đúng là có lý. Được rồi, không nói những chuyện này, hay chúng ta ai nấy đều thử xem sao.
Nói rồi xông lên trước, bắt đầu thí nghiệm.
Nhìn thấy những cao thủ Hải vực kích động, Phần Thiên cười nói:
- Lục Vân, phát hiện này của huynh có thể xem là một đại kỳ tích của Hải vực, đủ để phát sinh thay đổi cả Hải vực.
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Ta có thể giúp cho họ như vậy, ngoại trừ sự thay đổi có lẽ còn có tai nạn.
Phần Thiên sửng người, nhìn chàng một lúc, mơ hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cứ thế lắc mình rời đi.
Đuổi kịp mọi người, Lục Vân đến bên Lục Doanh hỏi:
- Bây giờ đến Định Thiên cung cần thời gian nhiều ít?
Lục Doanh nghĩ một lát đáp lời:
- Với tốc độ hiện nay, cần một ngày.
Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, cất giọng phủ nhận:
- Thời gian dài quá, chúng ta rời khỏi nước, bay trên tầng không, như vậy có thể giảm bớt thời gian được mấy lần.
Lục Doanh hơi khó xử, chần chừ đáp:
- Như vậy rất nhanh, nhưng chúng ta sẽ bộc lộ hành tung, tạo nên những khó khăn nhất định trong việc thu hồi lại Đông hải. Ở trong nước, hai bên đối địch cần thiết là thực lực tổng thể, với sức mạnh một người khó mà thay đổi được đại cục.
- Ý muội cho là dù Liễu Thiên Hoa đã chết, Đông hải còn trong tầm khống chế của Tây hải, muốn thu lại được Đông hải chúng ta còn phải gặp rất nhiều khó khăn.
Thân là công chúa Thiên Chi Đô, Bách Linh có kinh nghiệm nhất định với việc tác chiến diện rộng.
Lục Doanh trả lời:
- Đúng thế, Cuồng Sa quân đoàn của Tây hải có một vạn năm ngàn cá mập điên trưởng thành, đó chính là mấu chốt để Tây hải xưng bá Hải vực. Ngày đó, khi công hãm Đông hải, bọn chúng chỉ phái đi ba ngàn con cá mập điên, liền cơ hồ quét sạch Đông hải, vì thế có thể thấy thực lực tổng thể của bọn chúng kinh người, tuyệt đối chỉ có mấy người chúng ta khó có thể ngăn cản được.
Bách Linh không nói, ánh mắt nhìn Lục Vân hỏi ý kiến. Lục Vân trầm ngâm giây lát liền mở miệng nói:
- Chuyện này quả thật không thể đại khái được, nhưng cho dù chúng ta âm thầm tiến đến Định Thiên cung, cũng phải đối mặt với Cuồng Sa quân đoàn, việc này không thể né được. Lúc đó, các vị thấy phải làm sao?
Lục Doanh khổ sở lắc đầu, ánh mắt nhìn Đông hải Long vương chờ đợi ông có ý kiến.
- Việc này ta đã nghĩ qua, muốn đoạt lại Đông hải cần phải trong ứng ngoại hợp, chúng ta xông thẳng vào trong Định Thiên cung, Quy trưởng lão ở ngoài triệp tập quân đội tàn dư của Đông hải, phối hợp với hành động của chúng ta, liều mạng với Cuồng Sa quân đoàn của Tây hải một trận. Làm vậy có tốc độ rất nhanh, nhưng lại có nguy hiểm rất lớn. Muốn an toàn hẳn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, thế thì không biết phải cần thời gian bao lâu.
Đông hải Long vương chầm chậm nói ra ý kiến bản thân.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Làm vậy không tốt, ta xem ra Cuồng Sa quân đoàn giao lại cho chúng ta xử lý, mấy người các vị xông thẳng vào Định Thiên cung đoạt lại Đông hải.
Lục Doanh kinh ngạc la lên:
- Không được, như vậy quá nguy hiểm. Các vị không có kiến thức chiến đấu trong nước, không biết sự lợi hại của Cuồng Sa quân đoàn trong nước, chỉ một cá nhân không thể chống lại được.
Đông hải Long vương cũng khuyên:
- Đúng thế, chuyện này quá nguy hiểm. Chúng ta nghĩ thử xem, ba ngàn con cá mập xếp thành một hàng dài, dùng phương thức công kích bắn thẳng đến, cho dù tu vi huynh đệ mạnh trở lại cũng không cách nào chống được.
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Chuyện này ta đã suy xét qua, cũng nghĩ được phương pháp đối phó, các vị không cần phải lo lắng. Bây giờ ta sẽ để Phần Thiên về cùng các vị, ta và ba người nữ đi tiêu diệt Cuồng Sa quân đoàn để giải trừ lo lắng sau này của các vị. Mọi người trong ứng ngoại hợp, lập tức thu lại được Đông hải.
Lục Doanh nghi ngờ nhìn chàng, lo lắng lên tiếng:
- Lục Vân, huynh quả thật có biện pháp?
Lục Vân cười đáp:
- Muội quên mất Tam Đầu linh xà trên vai của Bách Linh rồi, nếu nó phát động uy thế, đủ để dọa chết người.
Lục Doanh nhìn lại Tam Đầu linh xà, gật đầu nói:
- Nếu nó quả thật to lớn vô cùng, đúng là không còn sợ cá mập nữa.
Lục Doanh quay đầu nói với Đông hải Long vương:
- Phụ vương, nếu Lục Vân đã nắm vững, chúng ta hãy bàn lại phương án, sau đó phân công hành động.
Đông hải Long vương nghe vậy, trầm ngâm:
- Được, bây giờ bắt đầu, liên quan đến tình hình của Đông hải … Hiện nay chính là như vậy, Lục Vân có còn điều gì muốn hỏi nữa không?
Suy tưởng một lát, Lục Vân lên tiếng:
- Chúng ta chưa quen thuộc Hải vực, ta dự tính nhờ Quy trưởng lão theo chúng ta một chuyến, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi thăm ông ấy.
Đông hải Long vương đáp:
- Huynh đệ suy xét rất chu đáo, hãy để hắn đi theo mấy vị. Được rồi, mọi chuyện đã quyết định, chúng ta đi trước một bước, các vị bảo trọng.
Cha con Đông hải Long vương cùng Phần Thiên và ba người Bắc hải nhắm thẳng về phía chỗ sâu đi tới.
Đưa mắt nhìn theo hàng người Lục Doanh rời đi, Lục Vân dặn dò:
- Chúng ta đi thôi, bay trên không trung để hấp dẫn sự chú ý của Tây hải quân đoàn.
Ba người nữ vâng một tiếng, cùng với Quy trưởng lão đi theo Lục Vân, không lâu sau liền thoát khỏi mặt nước bay lên không trung.
Liếc nhìn bốn phía, Lục Vân nói:
- Quy trưởng lão, ông hãy dẫn đường, nhớ không cần phải bay quá nhanh là được rồi.
Quy trưởng lão thẳng về phía Đông, vừa bay vừa hỏi:
- Như vậy có quá rõ ràng hay không?
Lục Vân cười nói:
- Thật là hư, hư lại là thực. Nhanh và chậm thật ra cũng như nhau.
Quy trưởng lão mơ hồ, muốn hỏi nhưng lại không tiện mở miệng.
Lục Vân thấy vẻ mặt của ông, biết trong lòng không hiểu nhưng cũng không giải thích, ngược lại còn hỏi:
- Quy trưởng lão, trước đây ta đã từng nói qua, có một số điều muốn thỉnh giáo ông, bây giờ đúng là lúc rảnh rỗi.
Quy trưởng lão cười nói:
- Ngài là bằng hữu của Long nữ, lại là đại ân nhân của Đông hải, có chuyện gì cần hỏi, chỉ cần ta biết được, nhất định sẽ nói cho ngài biết.