Đầu giờ chiều, Lục Vân dẫn bốn người nữ và Phần Thiên, được mọi người liên minh đưa tiễn, lên đường đi Hải vực. Khi chia tay, Lục Vân nói với mọi người:
- Được rồi, đến đây thôi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.
Trần Ngọc Loan hơi không nỡ, nhẹ giọng lên tiếng:
- Lục đại ca, muội chúc các vị thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người, sau đó xoay mình bỏ đi.
Thương Nguyệt cũng buông tay Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Ngọc Loan, nhớ giúp tỷ lưu ý đến tin tức của sư phụ tỷ.
Trần Ngọc Loan an ủi:
- Thương Nguyệt tỷ tỷ an tâm, muội sẽ sai người thám thính tin tức của sư phụ tỷ.
Bên cạnh, Bách Linh thấp giọng lên tiếng:
- Ngọc Loan, nhớ giữ cẩn thận Diêm Vương lệnh trong tay, vật này nếu kiếm được người chế tạo tốt hẳn sẽ làm ra được một thần binh tuyệt thế.
Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi lại:
- Bí mật này sao trước giờ tỷ chưa từng nói đến?
Bách Linh cười trả lời:
- Muội cảm thấy sao?
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lâm Vân Phong và Càn Nguyên chân nhân nhẹ lẩm bẩm:
- Sư bá, sư đệ, giữ gìn sức khỏe.
Càn Nguyên chân nhân nhỏ nhẹ:
- Ngạo Tuyết, nhớ là phải bình an quay về đó.
Lâm Vân Phong cũng nói:
- Sư tỷ, hy vọng lần tới gặp lại kỳ vọng của chúng ta đều hoàn thành.
Ánh mắt giao nhau, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ chút cười cười.
Bên cạnh, Thiên Mục Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không nỡ rời xa nói:
- Ngạo Tuyết cô nương, trên đường đi nhớ cẩn thận.
Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Huynh cũng giữ sức khỏe, hy vọng lần sau gặp lại huynh vẫn như cũ.
Xoay người, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng bay lên, hình bóng trắng như tuyết vẻ nên sức hấp dẫn không mô tả được.
Nhìn sáu người Lục Vân rời đi, Phật Thánh Đạo Tiên than thở:
- Bước đường chống lại ông trời đã đến mức này, mức hẳn sẽ có truyền kỳ kể mãi không hết.
Lưu Tinh cười nói:
- Đây là Lục Vân, đã định sẵn có vận mệnh phi thường.
Phật Thánh Đạo Tiên lườm ông một cái, hừ giọng nói:
- Phi thường thì không sai, nhưng con người của truyền thuyết khó tránh được để lại hối hận trong lòng.
Lưu Tinh điềm nhiên trả lời:
- Hối hận ai không có? Ngươi không phải cũng có hối hận đó sao.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt không vui, xoay người phất tay áo bỏ đi, dường như Lưu Tinh đã đề cập đến bí ẩn trong lòng ông.
--------------------------------------
Trên tầng mây, Lục Vân và Lục Doanh kề vai bay đi.
Nhìn biển mây mênh mông, Lục Vân hỏi:
- Lục Doanh, muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Lục Doanh bình tĩnh lại, vẻ mặt lo lắng lên tiếng:
- Ta đang nghĩ phụ vương hiện giờ như thế nào. Chúng ta quay lại Hải vực rồi sẽ gặp phải những chuyện như thế nào đây?
Lục Vân vẻ mặt không thay đổi, giọng bình tĩnh trả lời:
- Muội đang lo lắng ba hải kia sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhập chăng?
Lục Doanh vẻ mặt biến hẳn, thất kinh nhìn Lục Vân.
- Huynh làm sao biết được điều lo lắng trong lòng của ta?
Lục Vân trả lời:
- Chuyện này rất đơn giản, trước đây bốn hải liên kết đối ngoại, ba hải kia không dám hành động lổ mãng. Bây giờ, Tây hải phát động chiến tranh xâm lược, Đông hải và Bắc hải thất thủ, thực lực hai bên tất nhiên tổn thất nặng nề. Như vậy, ba hải tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này để xâm phạm vào khu vực của các vị.
Lục Doanh than thở:
- Đúng thế, ba hải đối với khu vực của chúng ta đã nhiều ngàn năm gần đây vẫn thèm thuồng như mèo rình mỡ. Bây giờ gặp được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, làm sao có thể bỏ qua được.
- Điều này chỉ là biểu hiện bề mặt rõ ràng có thể thấy được. Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa hẳn cũng hiểu rõ điểm này, thế vì sao hắn còn dám phát động xâm lược? Lẽ nào hắn có thể nắm vững việc đối phó với ba hải kia? Theo những lời Lục Doanh đã nói, lực lượng ba hải đủ để so bì với bốn hải, hai bên giao chiến đã nhiều năm, hẳn vô cùng thông thuộc. Tây hải từ trước đến giờ căn bản không cách nào chống được ba hải, bây giờ lại như bỏ đi áo giáp, điều này rõ ràng không hợp lý.
Tiến bước lên ngang bằng với hai người, Bách Linh lên tiếng nói về suy nghĩ của mình.
Lục Doanh vẻ mặt âm trầm, giọng đầy ưu tư lo lắng cất lời:
- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta chỉ không hy vọng thật sự như vậy. Ta thà tin tưởng đây chỉ là hành động của Tây hải Liễu Thiên Hoa, mà không hy vọng có liên quan đến những người của ba hải kia.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, rất nhiều chuyện sẽ không giống hệt như trong tưởng tượng được. Đứng trên phương diện của muội, tất nhiên hy vọng chỉ đơn giản là Tây hải đã phát động cuộc chiến xâm lược, nhưng khách quan mà nói, chúng ta cần phải suy nghĩ toàn cục.
Lục Doanh trong lòng chấn động, cười cười đau thương, nhỏ giọng nói:
- Đa tạ tỷ đã nhắc nhở.
Bách Linh vỗ vỗ vai của nàng, trong mắt đầy vẻ cổ vũ. Phần Thiên cảm nhận được vẻ đau thương của Lục Doanh, lên tiếng an ủi:
- Không cần phải quá lo lắng, trong lúc phân tích chúng ta hẳn cần suy nghĩ nhiều, nhưng sự thật thế nào, cần phải hiểu rõ mới có thể xác định được.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỉm cười không nói, cả hai im lặng bay, ánh mắt quan sát động tĩnh của bốn người kia.
Lục Doanh nghiêng đầu nhìn Phần Thiên, trong ánh mắt lộ ra chút cảm kích.
- Đa tạ huynh.
Chỉ ba từ ngắn ngủi, rất nhẹ, nhưng lại hàm chứa những tiếng lòng, chỉ có điều Phần Thiên có cảm nhận được hay không?
Bỏ đi sự thất vọng, Lục Doanh lộ ra chút ngạo khí, giọng lý trí lên tiếng:
- Các vị nói đúng, bây giờ chúng ta cần phải bắt tay từ toàn cục để phân tích những chuyện phát sinh lần này ở Hải vực. Theo như ta biết, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa tuy cuồng vọng, nhưng từ phong cách xử sự của hắn từ khi tiếp nhận quản lý Tây hải đến nay, hẳn hắn không dám ngang nhiên xâm lược Đông hải và Bắc hải, việc lần này đúng là có những khác biệt nhất định so với tính cách của hắn.
Lục Vân vẻ mặt thoáng nghi ngờ, hỏi tiếp:
- Liễu Thiên Hoa ngoại trừ cuồng vọng ra, những mặt khác hắn như thế nào?
Lục Doanh đáp lời:
- Hắn là người vô cùng tự phụ, nhưng lại có trí tuệ phi phàm. Theo những hiểu biết của ta, hắn tuyệt đối không phải là người hành sự lỗ mãng.
Lục Vân lên tiếng:
- Nói như thế, lần này hắn phát động cuộc chiến xâm lược cũng rất có khả năng bởi vì một nguyên nhân khác?
Lục Doanh gật đầu nói:
- Suy tưởng cẩn thận, hẳn phải có nguyên nhân khác.
Bách Linh lại nói:
- Lục Doanh, muội cho rằng Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa có liên hệ với một hải nào đó trong ba hải chăng?
Lục Doanh không đáp, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề này. Phần Thiên đuổi kịp ba người, ước đoán:
- Ta nghĩ, hắn không biết có bị uy hiếp nào đó không, vì thế bất đắc dĩ mới phát động cuộc chiến xâm lược này.
Lục Vân cau mày nói:
- Hai ý tưởng này đều có khả năng, nhưng có khả năng còn ý tưởng thứ ba không?
Lục Doanh ngửng đầu, không hiểu nhìn Lục Vân hỏi:
- Khả năng thứ ba? Điều này trọng yếu chăng.
Lục Vân đáp:
- Trọng yếu hay không hiện tại không cách nào xác định, chỉ có điều theo suy tưởng của ta, biến cố lần này của Hải vực chỉ đơn thuần dính dáng đến Hải vực hay phức tạp đến mức nhân gian cũng có liên quan đến.
Bách Linh hiểu được hàm ý trong lời của chàng, nhẹ giọng lên nói:
- Lục Vân, ý huynh muốn nói, biến cố Hải vực lần này, kỳ thuật có quan hệ rất sâu sắc đến việc Thái Âm Tế Nhật.
Lục Vân liếc nàng, gật đầu nói:
- Ta đúng là có suy tưởng này, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định được, hy vọng lo lắng của ta là thừa thải.
- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, hay là theo những suy tưởng vừa nên, phân tích qua mục đích chân chính của cuộc chiến xâm lược do Liễu Thiên Hoa phát động lần này.
Phần Thiên ngắt ngang suy tư của hai người, tập trung chú ý của mọi người về lại chủ đề chính. Lục Vân không nói, chỉ nhìn Lục Doanh, đợi chờ nàng lên tiếng.
Suy nghĩ một lát, Lục Doanh nói:
- Về mục đích, theo ta không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là thống nhất bốn hải, tiến đến thống nhất Hải vực. Mục đích khác, hắn có khả năng bị bắt buộc bất đắc dĩ, muốn dùng chuyện lần này để hoàn thành một số chuyện.
Nghe ra lời của chàng, Bách Linh nói:
- Suy đoán này quá sức tổng quát, hầu như không có chút ý nghĩa thực tế đối với chúng ta. Ta cho rằng tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi khi đến Hải vực, rồi mới căn cứ vào tình huống cụ thể để tiến hành phân tích.
Lục Vân tán đồng:
- Nói nhiều cũng vô ích, hay là chúng ta gia tăng tốc độ, nhanh chóng đến Hải vực hơn rồi mới nói đến những chuyện khác.
Mọi người không bàn luận gì thêm, cả sáu người đột nhiên gia tăng tốc độ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong biển mây mênh mông.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua. Khi biển rộng mênh mông xuất hiện trước mắt sáu người, vẻ mặt Lục Doanh liền lộ ra chút kích động.
Một ngày một đêm, vừa đi vừa về. Trong thời gian đi về, Lục Doanh lại đã trải qua một cuộc kiếp nạn sinh tử. Khi cố hương vừa xuất hiện trong mắt, một luồng suy nghĩ đau thương thê lương xâm chiếm trong lòng của nàng.
Lục Vân nhìn biển cả, trong lòng hơi quái dị, mơ hồ cảm nhận một sự xúc động không có tên, nhưng cụ thể là gì chàng lại không thể tả được. Tứ Linh thần thú trên vai chàng gầm nhỏ một tiếng, một cảm giác quen thuộc khiến nó rất hưng phấn.
Bách Linh nhìn biển cả, khuôn mặt xinh đẹp lộ chút tươi cười. Nơi đây nàng đã từng đi qua, vì thế tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng đúng lúc này, Tam Đầu linh xà trên vai nàng lại xuất hiện chút xao động, một luồng ý thức truyền vào trong lòng của nàng. Bách Linh hơi thất kinh, quay đầu liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi cảm giác kinh tâm trước sự lạnh lẽo của bọn họ.
Vẻ mặt Phần Thiên lại quái dị, thân là truyền nhân của môn phái Thiên Hỏa, đối với biển cả hắn có một loại tình cảm chán ghét, bởi vì khung cảnh này sẽ hạn chế việc hắn phát huy thực lực.
Dừng chân, Lục Vân nhắc nhở:
- Cần phải tiếp cận với Hải vực, mọi người nhớ giữ kín khí tức.
Lục Doanh nghe vậy bừng tỉnh, gật đầu nói:
- Lục Vân nói đúng, để tránh cao thủ Tây hải phát sinh xung đột, chúng ta hẳn phải giữ kín khí tức.
Bách Linh lên tiếng:
- Lục Doanh, Hải vực đối với chúng ta rất lạ lẫm, phụ vương muội bị vây khốn ở nơi nào, chúng ta phải đến đó như thế nào, muội hãy nói trước cho chúng ta hiểu rõ.
Vừa thu lại khí tức toàn thân, Lục Doanh vừa lên tiếng:
- Hải Toàn cốc ở khu vực giao tiếp giữa Đông hải và Bắc hải, chính là một khe hẹp nước chảy xiết, hệt như một hồ lô, cửa vào không lớn, dễ thủ khó công. Hiện nay, phụ vương ta và cung chủ của Bắc hải Hổ Phách cung đồng thời bị vây khốn, tình huống cụ thể như thế nào ta còn không biết được, nhưng ta nghĩ tình cảnh hẳn phải rất nguy cơ. Phía trước đó chính là khu vực Đông hải, hiện nay đã bị Tây hải chiếm rồi, nếu hiện nay chúng ta tiến vào từ chỗ này, sẽ dễ dàng bị cao thủ Tây hải phát hiện được, vì thế chúng ta cần phải hoán đổi vị trí, từ trên tầng không của Nam hải bay qua, như thế tương đối có thể an toàn hơn.
Nghe vậy, Bách Linh hỏi:
- Từ trên tầng không của Nam hải bay vào, lẽ nào cao thủ của Nam hải không để ý đến?
Lục Doanh giải thích:
- Trong bốn hải, Nam hải luôn luôn chính trực, chỉ cần không chủ động xâm phạm, bọn họ sẽ không làm khó người khác.
Bách Linh ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Như vậy muội hãy dẫn đường cho mọi người.
Lục Doanh nghiên mình sang phải, dẫn năm người muốn đi.
Nhưng đúng lúc đó Lục Vân đột nhiên cất tiếng:
- Chậm đã, không cần phải vội đi, ta có một số chuyện muốn hỏi Lục Doanh.
Bật cười trầm đục, Lục Vân lắc đầu đáp:
- Chuyện huynh muốn làm có quan hệ đến vô số sinh mệnh của nhân gian và Hải vực, không thể dễ dàng để người ta biết được, vì thế người biết càng ít càng tốt để tránh tiết lộ tin tức. Được rồi, không hỏi nhiều nữa, cứ an tâm trùng tu lại nơi đây trở lại, đợi muội rảnh rỗi, nơi đây không còn nguy hiểm nữa, đến lúc đó muội hãy theo Phần Thiên đi tìm chúng ta. Bây giờ, chúng ta phải cáo từ trước rồi.
Lục Vân đứng dậy gật đầu mỉm cười với mọi người, dẫn ba người nữ bỏ đi.
- Mọi người bảo trọng, trên đường cẩn thận, gặp phải nguy hiểm hãy quay trở về nơi đây.
Đi sát theo sau, mấy người Lục Doanh đưa tiễn, mãi đến cửa cung mới dừng chân.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay trở về.
Lục Vân vẫy tay chào tạm biệt mọi người, dẫn ba người nữ lóe lên liền biến mất trong vùng mênh mông biển cả.
Trên đường đi, sinh vật biển phong phú, có đủ các loại các hình dáng, thể hiện sức cuốn hút độc đáo của Hải vực.
Lăng Thiên dẫn theo chín người nhắm hướng Tây Bắc tiến mãi, cũng không biết đã trải qua bao lâu, phía trước liền xuất hiện một vực sâu có dòng chảy ngầm mãnh liệt khiến mấy người Lăng Thiên phải chú ý.
Lăng Thiên dừng lại nhìn về khu vực nước biển đen ngòm phía trước, trầm giọng lên tiếng:
- Cẩn thận một chút, nước chảy trước mặt hơi khác thường, có khả năng là dòng xoáy hay là thú lớn cư ngụ.
Bạch Quang hỏi lại:
- Trưởng lão, có cần phái người đi trước dò đường, như vậy sẽ an toàn hơn.
Lăng Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu trả lời:
- Cũng tốt, vậy ông hãy đi đi, nhớ phải cẩn thận.
Bạch Quang hơi gật đầu, cũng không nói nhiều, cẩn thận vô cùng tiến lên phía trước.
Không lâu sau, Bạch Quang đến vùng lân cận vực sâu, phát hiện nơi đó dòng chảy ngầm rất kỳ quái, hoàn toàn không tuân theo quy luật nào, có lúc thì cuộn sóng chuyển động, có lúc lại như dòng xoáy, có khi quật trái quất phải, có khi xoay tròn trên dưới.
Dừng lại, Bạch Quang yên lặng cảm nhận chuyển biến bốn bề. Sau khi quan sát một lúc, Bạch Quang chuyển mình hướng thẳng đến, chỉ thấy thân thể lắc lư qua lại, bị dòng chảy ngầm hút lấy, nhưng sức mạnh tuyệt đối không mạnh quá, còn có thể chịu đựng được.
Thử tạo ra một kết giới phòng ngự, Bạch Quang phát hiện kết quả là lực cản đột nhiên tăng mạnh, hành động trở nên khó khăn. Vì vậy, Bạch Quang thu lại kết giới, toàn lực thúc động chân nguyên cơ thể, hai tay không ngừng chuyển đổi góc độ phát ra chưởng lực, dùng sức phản lực tiến tới, không lâu sau đã đến trung tâm của vực, cảm giác không quá khó khăn.
Vực không lớn, khoảng chừng một dặm, dưới đáy đá kỳ quái san sát, hơi âm u.
Bạch Quang đi ngang qua vực, cách đáy khoảng chục trượng, vì thế tuyệt đối không để ý được, ở nơi sâu thẳm nhất trong những tảng đá kỳ quái san sát trong vực, có một cặp mắt trong suốt mà hơi có màu xanh biếc đang lặng lẽ quan sát ông.
Cặp mắt này lúc ẩn lúc hiện, lúc xuất hiện hệt như hai giọt nước trong suốt, lại có ánh sáng hung hăng, khi ẩn núp không chút tung tích, hệt như chưa từng tồn tại.
Xuyên qua khỏi khe nước, Bạch Quang quay lại đường cũ. Sau khi đã cảm nhận cẩn thận dòng nước ngầm rồi, Bạch Quang quay lại bên cạnh Lăng Thiên.
- Trưởng lão, dòng ngầm trước mắt rất rõ ràng, nhưng hoàn toàn không mạnh lắm, bản thân ta đã tự mình thử thăm dò qua, chỉ cần để ý một chút liền nhanh chóng có thể đi qua.
Lăng Thiên đáp lời:
- Như vậy chúng ta hãy tiếp tục tiến lên.
Lăng Thiên và Bạch Quang sóng vai dẫn đường, một hàng mười người bắt đầu xuyên qua vực thẳm.
Đến trước khe nước, mấy người Lăng Thiên trước hết điều chỉnh thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, thấy dòng chảy ngầm không kịch liệt, lúc đó mọi người mới chú ý cẩn thận vô cùng đi thẳng đến phía trước.
Ban đầu, mọi thứ đều hệt như lời Bạch Quang, dòng chảy ngầm không yếu, có ảnh hưởng to lớn đến những người đi qua, nhưng mười người này đều không tầm thường, vì thế tuyệt đối không ngăn được bước tiến của bọn họ.
Nhưng khi mười người đến giữa vực thẳm, dòng chảy ngầm đột nhiên mạnh mẽ, sức hút xoáy tròn tăng lên vài lần, lập tức dìm cả mười người xuống đáy vực, nước biển trong suốt trở nên đục ngầu, trong nhất thời khó phân biệt được cảnh tượng lân cận.
Vẻ kinh hãi hiện lên trên mặt mười người. Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, mười người ai nấy cố gắng giãy dụa, đối kháng với dòng chảy ngầm xoáy cuộn.
Trong đó, Lăng Thiên có tu vi tương đối cao, thoát khỏi hấp lực mạnh mẽ ở đáy vực sâu trước hết, phóng vượt lên trên cả chục trượng, ánh mắt quan sát bốn bề.
Dưới đáy biển, do ánh sáng âm u, mắt thường không cách nào nhìn xa được. Lăng Thiên sau khi tỉnh thần hồn lại, vội vàng phát xuất sóng thăm dò truy xét tình huống của những người còn lại.
Lúc này, nước biển cuồn cuộn đột nhiên chấn động, một vật thô tháp tráng kiện màu đen nhánh đột nhiên từ đáy vực thẳm phóng lên, khiến cho nước biển rung động, lập tức cuốn lấy Toàn Phong vũ sĩ của Vân Chi Pháp giới, nhanh chóng kéo thân thể ông chìm xuống đáy biển.
Một tiếng la thất thanh vang lên từ miệng Toàn Phong vũ sĩ. Tuy thanh âm truyền trong nước rất chậm, nhưng những người đi chung cũng cảm nhận được chuyện ông gặp phải rất rõ ràng, vội vàng chia nhau đuổi theo ông, ý đồ muốn vãn hồi cục diện bất lợi.
Lăng Thiên trong đầu chấn động, ý niệm lướt qua nhanh chóng trong đầu, "Thần Niệm ba" độc đáo của Cửu Thiên Hư Vô giới liền bắn ra, chớp mắt đã xuyên qua nước biển, truyền đến não mỗi người, nhắc nhở mọi người cẩn thận, đồng thời còn dò xét chuyện xảy ra.
Rất nhanh, Thần Niệm ba liền có kết quả. Ở đáy của vực thẳm có một con bạch tuộc to lớn ẩn núp, thân thể khoảng chừng vài trượng, tám xúc tu dài đến chục trượng, trong đó có một xúc tu đang trói chặt lấy Toàn Phong vũ sĩ.
Con bạch tuộc to lớn như vậy, Lăng Thiên mới lần đầu nhìn thấy. Trong lúc đang kinh hãi, ông cũng nhạy bén biết được nguy hiểm.
- Cẩn thận, chính là một con bạch tuộc to lớn, thoát nhanh thôi!
Phát ra cảnh báo, Lăng Thiên phóng lên trên trước, trong não suy nghĩ phương sách ứng đối.
Trước mắt, Toàn Phong vũ sĩ bị nguy khốn, phải làm thế nào để cứu được ông ấy mới là chuyện quan trọng khẩn cấp.
Tám người Bạch Quang nghe thấy vẻ mặt biến hẳn, vội vàng dừng lại, đảo người thoát về phía trên.
Toàn Phong vũ sĩ nghe thấy mới biết được bản thân bị vật nào đánh lén, trong lòng vừa giận dữ vừa sợ hãi, tính toán phương pháp thoát thân.
Bạch tuộc là bá chủ Hải vực, xúc tu của nó có sức hút kinh người, đủ để bắt dính những sinh vật có trọng lượng gấp hai mươi lần trọng lượng bản thân nó.
Bạch tuộc trước mặt có kích thước khoảng chừng chục trượng, trọng lượng trên vạn cân, có thể nói là vật khó thấy, sức hút của nó mạnh mẽ, cho dù Toàn Phong vũ sĩ có tu vi kinh thiên cũng không chống cự nổi.
Toàn Phong vũ sĩ hơi tuyệt vọng, ông muốn cố gắng một lần, nhưng thân thể không cách nào động đậy, có một thân tu vi lại không phát xuất được, tâm tình này không nói cũng hiểu được.
Lăng Thiên đầu óc đảo lộn, khi đã lên cao cả trăm trượng, liền nghĩ ra một biện pháp có thể thực hành.
- Toàn Phong vũ sĩ nghe cho rõ, bây giờ ông không nhúc nhích được, nhưng ông có thể thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng tu vi suốt đời phát động tam muội chân hỏa, dùng ngọn lửa cực nóng của nó để đốt cháy xúc tu thú lớn, cưỡng bức nó phải buông ông ra.
Toàn Phong vũ sĩ vẻ mặt chấn động, sau đó ảm đạm cật lực đáp lời:
- Pháp quyết tu luyện của ta khác hẳn, bản tính hoàn toàn thuộc về âm nhu, căn bản không cách nào chuyển thành tam muội chân hỏa.
Lăng Thiên bật cười khổ sở, liếc nhìn tám người còn lại ở quanh, cất tiếng hỏi:
- Các vị có biện pháp nào cứu được không?
Hắc Thạch thiên quân trả lời:
- Để ta lặn xuống, trước hết cố ý để con thú lớn đó bắt lấy, đợi đến lúc đến gần cơ thể nó, ta mới phát động "Hắc Thạch thần công", lập tức phá nổ thân thể nó, cứu được Toàn Phong vũ sĩ.
Lăng Thiên chần chừ nói:
- Như vậy nguy hiểm rất lớn, cẩn thận không ông cũng bị vây mất.
Hắc Thạch thiên quân lại nói:
- Yên tâm, ta đã luyện được "Hắc Thạch pháp thể", con súc sinh đó không làm được gì ta.
Nói rồi không chờ Lăng Thiên trả lời, Hắc Thạch thiên quân liền hạ nhanh xuống dưới thẳng về phía bạch tuộc to lớn.
Cảm nhận được Hắc Thạch thiên quân đến, bạch tuộc to lớn múa xúc tu lên, khi đến gần Hắc Thạch thiên quân lại không dùng biện pháp bắt dính như trước đó, mà dùng sức mạnh cực lớn, hung hăng vỗ trúng vào thân thể của Hắc Thạch thiên quân, lập tức dìm ông xuống nước bùn ở giữa đáy vực thẳm.
Biến cố bất ngờ khiến mấy người Lăng Thiên không khỏi sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không biết được con bạch tuộc trước mặt lại xảo trá như vậy, có thể không mắc lừa được.
- Xem ra ta đã đánh giá thấp nó, mọi người còn có biện pháp nào có thể thực hiện được?
Lăng Thiên nhìn mọi người, vẻ mặt trầm trọng lên tiếng hỏi.
Diệp Tâm Nghi trả lời:
- Vật này to lớn vô cùng, lại chiếm được điều kiện thuận lợi trong nước biển, hơn nữa chúng ta còn hiểu không nhiều về những con thú to lớn của Hải vực, ngang nhiên ra tay hẳn sẽ bị thiệt thòi to lớn.
Bạch Quang lo âu đáp: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Lúc này nói vậy cũng vô dụng, Toàn Phong vũ sĩ đang còn bị nguy hiểm, làm thế nào cứu ông ấy mới quan trọng.
Diệp Tâm Nghi lại nói:
- Ở nơi đây, sức mạnh chúng ta bị hạn chế rất lớn, muốn liều mạng tranh đấu rõ ràng không đủ sức. Kế hoạch hiện nay chỉ có thể so trí tuệ với nó, đánh cuộc một keo với vận khí.
Đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang không hiểu hỏi lại:
- So trí tuệ? Làm sao so được?
Diệp Tâm Nghi trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:
- Con bạch tuộc to lớn này rất giảo hoạt, chúng ta muốn vây khốn nó rất khó, chỉ còn cách dùng kế không thành, cố ý làm như đồng thời vây công, ra dáng muốn liều mạng với nó, ép cho nó trong lúc hoảng sợ do dự không quyết, sau đó mới để Hắc Thạch thiên quân phát động tấn công, xem có thể cứu được người hay không.
Bạch Quang cau mày lên tiếng:
- Điều này dường như có chút mạo hiểm, mà khả năng thành công lại không cao.
Diệp Tâm Nghi cười khổ đáp:
- Ta cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, sao không thể thi hành được.
Lăng Thiên nói:
- Tâm Nghi nói không sai, hiện tại không nghĩ ra biện pháp khác, chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, thời gian chúng ta có được không còn nhiều. Toàn Phong vũ sĩ và Hắc Thạch thiên quân sẽ được ta ngầm cho biết, hy vọng hợp tác được thuận lợi.
Quay đầu xuống dưới, tám người Lăng Thiên nhanh chóng phân ra, từ tám hướng nhanh chóng vây con bạch tuộc to lớn đó vào giữa. Hắc Thạch thiên quân lúc nào đã ra khỏi vùng nước bùn, khi biết được thông tin của Lăng Thiên, liền chầm chậm ép gần đến bạch tuộc, liên tục theo dõi động tĩnh của bạch tuộc.
Dưới đáy vực thẳm, con bạch tuộc to lớn lắc lư, một xúc tu quấn chặt lấy Toàn Phong vũ sĩ, bốn xúc tu bảo trì sự thăng bằng cơ thể, còn lại ba cái chia ra ba hướng, không ngừng co dãn chuyển động, cẩn thận đề phòng.
Vòng vây từ từ thu nhỏ lại, tám người Lăng Thiên tâm tình thắc thỏm, từng bước từng bước đến gần, ai nấy lo nâng chân nguyên đến mức cực hạn, tập trung chú ý hướng di động của bạch tuộc.
Lúc này, bạch tuộc đứng yên. Khi nó cảm ứng được nguy hiểm bốn bề đến gần, quả nhiên nó hệt như dự đoán của Diệp Tâm Nghi, phát ra vẻ do dự cảnh giác.
Thấy vậy, Hắc Thạch thiên quân nắm lấy cơ hội, thân thể bắn ra như tên về phía thân thể bạch tuộc.
Bạch tuộc theo bản năng tự nhiên, múa một xúc tu to dài, lập tức cuốn lấy Hắc Thạch thiên quân kéo gần đến thân thể mình