- Hàn Ngọc Dương, Nam hải hết đời rồi, ngươi không còn xứng với chức cung chủ này nữa rồi.
Hàn Ngọc Dương bật cười kỳ dị trả lời:
- Sở Hoài Dương, đến lúc này ngươi còn ráng sức che dấu gì nữa?
Lời này phát ra khiến không ít người ở tại chỗ hơi biến sắc, trong đó có cả Hải Tuyền Tùy Hành. Rõ ràng kết quả này bất ngờ với hắn.
Nụ cười đờ lại, Liễu Thiên Hoa lạnh giọng đáp:
- Hàn Ngọc Dương, ngươi nhìn quả không sai, đáng tiếc lúc này mới biết đã quá trễ rồi.
Nói rồi toàn thân ánh xanh lục lóe lên, lão liền khôi phục lại diện mạo của mình.
Bốn trưởng lão vừa thấy lão khôi phục lại diện mạo, đồng thanh giận dữ nói:
- Quả thật là ngươi! Sở Hoài Dương ngươi quá to gan, còn dám quay lại gây náo loạn Nam hải.
Sở Hoài Dương giọng hận thù trả lời:
- Đám lão già ôn dịch các ngươi câm miệng đi. Ngày đó ta mới là người thừa kế Lưu Li cung, chính hắn đã đoạt mất vị trí của ta. Bây giờ ta thu hồi lại thứ thuộc về mình, có điều gì là sai?
Hàn Ngọc Dương phất tay ngăn bốn trưởng lão, điềm nhiên lên tiếng:
- Sở Hoài Dương, ngươi đừng đắc ý quá, nếu như ta cho ngươi biết, ngay từ khi bắt đầu ta đã biết được thân phận của ngươi, thế ngươi có cho rằng mọi thứ hiện tại là ngươi thắng ta hay ta thắng ngươi đây?
Sở Hoài Dương ánh mắt biến đổi, cười lạnh nói:
- Ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba chăng, sao lại dám hù dọa như vậy?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Ngươi không tin cũng không thành vấn đề, cứ theo thực lực hai bên mà xét, ngươi có nắm chắc là sống sót rời khỏi nơi đây không?
Sở Hoài Dương cười âm hiểm đáp:
- Hàn Ngọc Dương, ta biết ngươi lợi hại. Nhưng nếu ta đã dám đến đây, tự nhiên có biện pháp đối phó ngươi, nếu không ngươi lại cho ta ngu ngốc rồi.
Hàn Ngọc Dương liếc Kiếm Vô Trần, hừ lạnh nói:
- Người mà ngươi ỷ vào hẳn là vị cao thủ nhân gian này chăng? Không sai, tu vi của hắn vô cùng kinh người, không dưới ngươi, nhưng chỉ bằng vào đó, ngươi cho là đủ sức chăng?
Sở Hoài Dương cười âm hiểm đáp:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi mà phải không?
Hàn Ngọc Dương thấy lão tự phụ như vậy, cũng không nói nhiều, đưa mắt nhìn lão già cao lớn bên cạnh, giọng lạnh nhạt lên tiếng:
- Cuồng sư, lần này ngươi đến không sợ sau này hối hận chăng?
Lão già cao lớn hừ giọng đáp trả:
- Hàn Ngọc Dương, chỉ cần ngươi chết đi, trong bốn hải còn có người nào có thể ngồi trên đầu ta được?
Hàn Ngọc Dương phản bác lại:
- Sở Hoài Dương không phải đang ngồi trên đầu ngươi sao? Bây giờ nếu hắn tìm đủ người để đối phó với người bên ta, ngươi cho là với tính cách của hắn, sau này hắn sẽ cùng hưởng vinh hoa với ngươi chăng?
Cuồng sư Thiết Ngạo trong lòng chấn động, miệng lại trả lời:
- Hiện nay ngươi nói những lời này rõ ràng có ý chia rẽ ly gián, ngươi cho ta là đứa ngốc chăng?
Hàn Ngọc Dương hừ giọng nói:
- Ngươi không ngốc, có hơi đần độn thôi.
Sở Hoài Dương quát lên:
- Đủ rồi, Hàn Ngọc Dương. Nói bớt lại, đã nhiều năm ân oán hẳn cũng đến lúc kết thúc rồi, đến đây.
Hàn Ngọc Dương nhìn lão, ánh mắt toát ra vẻ trầm buồn, hối tiếc nói:
- Chúng ta đã từng là sư huynh đệ, tương thân tương ái. Nhưng hiện nay, ngươi vì tư lợi bản thân, không tiếc mượn sức người ngoài để tàn sát người Nam hải, ngươi cho là không làm sư phụ thất vọng sao?
Sở Hoài Dương quát lên:
- Không cần phải nhắc đến lão đó với ta, lão rõ ràng đồng ý truyền ngôi vị cung chủ cho ta, nhưng cuối cùng lại đổi ý, còn trục xuất ta khỏi Nam hải. Ta và lão đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn điều gì có thể nói được. Bây giờ, ta sẽ khiến ngươi biết được, cái gì thuộc về ta, cuối cùng ta cũng sẽ đoạt lại được.
Hàn Ngọc Dương bật cười thương tiếc, đứng lên, lấy thanh trường kiếm trong tay Tả Quân Vũ, chầm chậm bước xuống.
- Như vậy, để ta thay sư phụ thanh lý môn hộ, loại trừ nghiệt đồ như ngươi!
Sở Hoài Dương âm hiểm lạnh lùng nhìn Hàn Ngọc Dương, miệng lại lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chết đến nơi rồi ngươi còn dám cuồng ngạo, ta xem ngươi lần này chạy thoát thế nào. Vô Trần, người này giao cho ngươi.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Yên tâm, hắn là của ta, đảm bảo không để cho ngươi thất vọng.
Nói rồi lắc mình bắn tới, nhắm thẳng về phía Hàn Ngọc Dương.
Thấy vậy, Hàn Ngọc Dương bật cười lạnh lùng, đưa mắt cho Đại trưởng lão, lập tức Kiếm Vô Trần bị đại trưởng lão ngăn lại.
Sở Hoài Dương thấy vậy, cười khinh bỉ nói:
- Hàn Ngọc Dương, nếu như ngươi cho là những loại như vậy có thể giúp ngươi tránh thoát được, thế thì ngươi xem rẻ ta quá rồi.
Nói rồi phất tay phải, những người sau lưng liền bay đến, lập tức vây lấy bốn trưởng lão, Hải Tuyền Tùy Hành và Tả Quân Vũ.
Như vậy, trong đại điện, Sở Hoài Dương, Cuồng sư Thiết Ngạo, Kiếm Vô Trần ba người liền bao quanh Hàn Ngọc Dương, hình thành thế ba địch một.
Cười lạnh thản nhiên, Hàn Ngọc Dương không chút sợ sệt, chỉ đứng yên lặng giữa đại điện đợi chờ ba người phát chiêu.
Hàn Ngọc Dương lạnh lùng bình tĩnh khiến ba người hơi kinh ngạc, Kiếm Vô Trần do hiểu ít về ông, còn chưa biết thế nào, Sở Hoài Dương và Cuồng sư Thiết Ngạo trong lòng vẫn còn sợ, khi đối mặt với sự lạnh lùng của Hàn Ngọc Dương, trong nhất thời không dám ngang nhiên phát chiêu.
Cứ vậy, hai người này bất động, Kiếm Vô Trần cũng bất động. Lúc này, giữa trận chiến hỗn loạn, bốn người lại yên tĩnh, rõ ràng có chút kỳ quái.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đông hải, sáu người Lục Vân đang du ngoạn hứng khởi, đột nhiên nhận được tin cấp báo của Đông hải Long vương, liền vội vã quay lại Định Thiên cung.
Vừa gặp mặt, Đông hải Long vương không chút khách sáo, giọng hối hả nói:
- Vừa mới thu được tin tức, Liễu Thiên Hoa giả thống lĩnh đại quân Tây hải hướng thẳng đến Nam hải, hai bên hiện nay đang giao chiến kịch liệt.
Lục Doanh cảm thấy quá bất ngờ, khó hiểu lên tiếng:
- Sao lại như vậy? Cao thủ Tây hải có bị điên hay không, lúc này lại đi đánh Nam hải.
Phần Thiên đáp:
- Ta lại không cho như vậy. Hành động này của bọn chúng hoàn toàn bất ngờ, hẳn có thể lợi dụng xuất kỳ bất ý, tiến công hiệu quả lúc địch thủ không phòng bị.
Lục Doanh lại nói:
- Cho là như vậy, thực lực Tây hải hiện nay cũng không vượt quá được Nam hải.
Lục Vân lắc đầu lên tiếng;
- Nói thế cũng không hẳn. Liễu Thiên Hoa giả đó chính là một biến số, nếu như hắn không nắm vững tuyệt đối, chắc chắn không dám ngang nhiên tiến đánh Nam hải.
Đông hải Long vương tán thành:
- Lời của Lục Vân có lý, Hải vực ai lại không biết uy danh của Hàn Ngọc Dương? Dám đến tìm ông ta tất nhiên phải nắm vững được điều gì đó nhất định, nếu không chính là tìm cái chết.
Lục Doanh lại nói:
- Điều này con hiểu rõ, nhưng con không nghĩ ra được Liễu Thiên Hoa giả đó bằng vào gì để khiêu chiến với Hàn Ngọc Dương?
Bách Linh cười nói:
- Chuyện này có quan hệ đến thân phận của hắn. Chỉ cần biết được lai lịch của hắn, mọi chuyện liền có thể giải quyết dễ dàng.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Lần này cung chủ gọi chúng ta lại đây, ngoại trừ thông báo tin tức này cho chúng ta ra, hẳn còn có chuyện gì muốn nói chăng?
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Đông hải Long vương, lại thấy vẻ mặt ông kinh ngạc.
Lục Doanh hỏi:
- Phụ vương, sao vậy, bị người ta đoán trúng tâm tư cũng không cần phải làm vậy mà.
Đông hải Long vương cười ngượng ngùng, xấu hổ lên tiếng:
- Ta không ngờ Ngạo Tuyết cô nương lại thông minh như vậy, thoáng cái đã nhìn thấu được tâm tư của ta.
Trương Ngạo Tuyết khiêm tốn đáp lời:
- Cung chủ quá khen, ta cũng chỉ là suy đoán lung tung thôi.
Lục Doanh nghe vậy hỏi dồn:
- Phụ vương thật ra đang muốn nói điều gì?
Đông hải Long vương trả lời:
- Cũng không có gì, ta chỉ đang nghĩ, lần này Tây hải tiến công Nam hải, hẳn sẽ thành thế lưỡng bại câu thương. Nếu như chúng ta lợi dụng cơ hội phát động công kích, thành ra bọ ngựa bắt ve không ngờ có chim hoàng tước rình rập, không những có thể hỗ trợ lực lượng Nam hải loại trừ Tây hải, mà còn đạt được niềm vui giúp người. Điều này không phải là rất tốt chăng?
Lục Doanh cười nói:
- Phụ vương, quả thật là người, chiêu thức xảo diệu như vậy cũng có thể nghĩ được. Nhưng chúng ta không biết rõ thực lực Tây hải, nếu ngang nhiên xuất kích có bù đắp được thất thế chăng?
Đông hải Long vương chần chừ trả lời:
- Chuyện này cũng là lo lắng của ta, vì thế mới tìm các vị để bàn luận.
Thương Nguyệt nghe vậy lên tiếng:
- Hiện nay, Tây hải dám xâm lăng Nam hải hẳn nắm được tính áp đảo. Chúng ta xen vào có thể thay đổi thế cục hay không là chuyện quan trọng nhất.
Lục Vân nói:
- Với thực lực chúng ta, đảo chuyển cục diện hoàn toàn không khó. Nhưng ta đang tính, Liễu Thiên Hoa giả kia vì sao muốn tiến công Nam hải, hắn ỷ lại vào chuyện gì đây? Nếu như trước đây hắn có đủ thực lực như vậy để đối phó với Hàn Ngọc Dương, vì sao hắn còn giả làm Liễu Thiên Hoa? Nếu như nhờ vào binh lực Tây hải, thế hắn lấy gì để đối phó Hàn Ngọc Dương? Dựa vào cao thủ nhân gian thần bí bên cạnh hay là chuyện khác? Nếu như chính là cao thủ nhân gian kia, hắn là ai, hắn bằng vào gì để đối phó Hàn Ngọc Dương?
Mơ hồ nhìn Lục Vân, Lục Doanh hỏi:
- Huynh nói những chuyện này thật ra muốn nói lên điều gì?
Lục Vân không trả lời mà chỉ trầm ngâm.
Bách Linh thấy vậy, cau mày nói:
- Lục Vân, có phải huynh đã suy đoán ít nhiều về thân phận của cao thủ nhân gian kia?
Lục Vân trầm ngâm gật đầu, nghiêm chỉnh trả lời:
- Huynh có suy đoán, nhưng hiện nay còn không cách gì xác định được. Nhớ lại Thiên Mục Phong đã từng nói, Sở Hoài Dương thực lực rất mạnh, có thể nói là số một số hai nhân gian. Mà Sở Hoài Dương còn không phải là đối thủ của Hàn Ngọc Dương. Suy luận như vậy, tu vi Hàn Ngọc Dương tuyệt đối hơn hẳn Thiên Kiếm khách và Bạch Quang. Cao thủ như vậy, nhân gian có được mấy người có thể đối phó đây?
Phần Thiên trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng còn khả dĩ, những người khác khó mà nói chắc được.
Lục Vân tiếp lời:
- Huynh nói đúng, bốn người này tuyệt đối nắm vững chuyện thắng, nhưng bọn họ là người thế nào, sao có thể để Sở Hoài Dương sử dụng được?
Phần Thiên lắc đầu trả lời:
- Chuyện này hẳn không thể. Nhưng ngoại trừ bọn họ, ai có thể chắc chắn đối phó được Hàn Ngọc Dương đây?
Vấn đề này, Đông hải Long vương và Lục Doanh tự nhiên không thể giải đáp được, nhưng ba người nữ Bách Linh ánh mắt biến hẳn, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ hiểu rõ.
Không nói rõ ra, Bách Linh nhìn Lục Vân, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh dự tính đi xem một chuyến không?
Lục Vân trầm ngâm trả lời:
- Huynh đang cân nhắc, một khi là hắn, có ảnh hưởng đến mục đích tiến vào Hải vực của chúng ta không.
Bách Linh liếc Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, trầm giọng nói:
- Việc này quan hệ đến vận mệnh Đông hải, cần phải thận trọng.
Phần Thiên hơi nghi hoặc hỏi tới:
- Các vị đang nói gì, vì sao ta nghe không hiểu vậy?
Lục Vân thôi nghiêm mặt, cười nói:
- Không có gì, ta chỉ đang cân nhắc, ý tưởng của cung chủ thật ra không sai, chúng ta nên đi xem thế nào.
Đông hải Long vương nghe vậy, hơi cao hứng lên tiếng:
- Được lắm, chúng ta lập tức hành động.
Lục Vân lại nói:
- Chuyện này không cần cung chủ phải ra mặt, để Lục Doanh dẫn bọn tại hạ đi là được, cung chủ ở lại thủ giữ nơi đây để tránh phát sinh bất ngờ.
Đông hải Long vương hơi do dự, bất quá hoàn toàn không phản bác, chỉ nói:
- Cũng được, tất cả nhờ vào mọi người vậy.