Cứ như vậy, Ma Thiên tôn chủ thân thể run lên, thiếu đi ma khí chống đỡ, khuôn mặt lão nhanh chóng chuyển màu như tro, sau một lúc tranh đấu, miệng đột nhiên kêu to, hai mắt bất ngờ lồi ra, một vẻ thê lương thương tang vĩnh viễn lưu lại trong đáy mắt lão.
Hào quang màu vàng kim từ trong cơ thể Ma Thiên tôn chủ từ trong kéo dài ra, đi đến nơi nào thân thể huyết nhục biến mất, chỉ chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại một tấm áo giáp màu đen, Ma Thiên tôn chủ đã bị hủy diệt như vậy.
Thu hồi lại chân nguyên, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp ánh sáng ẩn hiện, khiến cho năm người ở đó cảm thấy rung động. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra, Trần Ngọc Loan không ngờ lại uy nghiêm và thần thánh như vậy.
Bật cười nhẹ, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Mọi thứ kết thúc rồi, Ma vực từ này nhất định không gượng dậy nổi, chúng ta cũng phải về thôi.
Năm người tỉnh lại, nhìn vẻ mặt tươi cười điềm nhiên của nàng, đều cảm thấy kỳ quái, nàng vừa mới rồi uy nghiêm thần thánh như vậy lại là một người nữ như tiên chăng?
Lưu Tinh dời mắt tán tụng:
- Lục Vân quả thật có mắt, minh chủ không hổ là hy vọng của nhân gian.
Trần Ngọc Loan sửng sờ, sau đó bật cười tinh nghịch, khoe khoang:
- Ta là tiểu muội của Lục đại ca, tự nhiên không thể để cho huynh ấy mất mặt được.
Mọi người nghe rồi, bật cười to, ai cũng bị khuôn mặt đáng yêu của nàng chọc cho vui vẻ. Một lúc sau, đợi khi mọi người bình tĩnh lại, Trần Ngọc Loan khiến Tư Đồ Thần Phong thu lấy Ma Vương giáp trên mặt đất, một hàng người liền quay về Phục Long cốc.
***********
Ảo Thú Động Thiên nằm ở dãy núi Thiên Thương, chính là đường nối giữa Yêu vực và nhân gian, trước giờ vẫn do Đạo viên thủ giữ. Hiện nay, Đạo viên đã bị hủy rồi, nơi được xếp hàng thứ hai trong năm đại động thiên liền trở thành nơi yêu thú của Yêu vực tùy ý ra vào.
Sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật đã khơi dậy khí cực tà trong trời đất, khiến cho tam gian thất giới liên thông với nhau. Trong đó, phần lớn tà ma ở Quỷ vực và Ma vực ào ạt xông vào nhân gian, duy chỉ có Yêu vực tương đối bình lặng, vì thế nơi này tỏ ra rất an tĩnh.
Đứng trước cửa động, Lý Trường Xuân vẻ mặt toát ra một tia chờ đợi. Để giết chết Kiếm Vô Trần báo thù cho Vô Tâm, lão đã hao phí biết bao tâm cơ, cuối cùng không thể làm khác, bản thân phải đến nơi này để tìm kiếm lực lượng mới để gia tăng cơ hội báo thù của bản thân.
Lý Trường Xuân hiện nay tu vi đã có phần tinh tiến, nhưng chỉ bằng vào một điểm đó, còn chưa đủ để đối phó được Kiếm Vô Trần. Kỳ vọng duy nhất của lão chính là Tụ Linh hồ trên người, hy vọng thông qua pháp bảo này có thể đi báo thù.
Đi về phía Ảo Thú Động Thiên, Lý Trường Xuân để ý bốn bề. Nơi này lão mới lần đầu vào, cảm giác lạ lẫm khiến lão hơi cảnh giác, hành động tỏ vẻ rất cẩn thận. Đi dọc mãi theo sơn động, Lý Trường Xuân nhanh chóng đến một ngã rẽ, nơi này thông về bốn phương tám hướng, khiến lão nhất thời không phân biệt được, đánh dừng bước phát ra sóng thăm dò tiến hành khảo cứu.
Giây lát sau, Lý Trường Xuân đã hiểu được đại khái tình huống vùng phụ cận, phát hiện nơi này rất kỳ quái, vô số khí tức nhỏ bé ảnh hưởng lên suy nghĩ của lão, khiến lão không cách nào có thể phân biệt được đường đi nào mới đi về phía Yêu vực rõ ràng.
Vì thế, lão hơi thất vọng, trong tình hình bất đắc dĩ, lão đành chọn đại một phương hướng bắt đầu dò xét. Ảo Thú Động Thiên hiệu xưng hàng thứ hai trong Ngũ Đại Động Thiên, so với Thần Ma Động Thiên còn thần bí hơn, bên trong tự nhiên có nhiều chỗ người ta chưa biết được.
Ngày đó, Lục Vân tiến vào nơi này đã trải qua một hành trình ảo mộng, biết được bí ẩn của Yêu Hoàng. Nhưng trên thực tế, chàng lại chưa thăm dò nhiều lắm động này. Hiện nay, Lý Trường Xuân xâm nhập, trong lúc hoang mang hành động, lão làm sao phát hiện được điều gì đây?
Thời gian âm thầm trôi qua. Vào ngày thứ ba từ lúc Lý Trường Xuân xông vào Ảo Thú Động Thiên, Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ mang theo Hắc Sát Hổ Vương quay về đến Yêu vực.
Khi đến Ảo Thú Động Thiên, Huyền Dạ phát hiện một chút khí tức người sống, nhưng truy xét cẩn thận lại không biết đi hướng nào, vì thế cũng không quá để ý, âm thầm rời đi. Về đến Thủy Tinh Thiên Địa, Lục Nhi áo xanh tiến ra nghênh đón.
- Chủ nhân đã quay trở về.
Huyền Dạ liếc nhìn bốn phía, lên tiếng hỏi:
- Sau khi ta đi rồi, nơi này có phát sinh chuyện gì không? Những người khác hiện giờ ở đâu?
Lục Nhi yêu kiều dịu dàng đáp:
- Bẩm chủ nhân, sau khi người đi rồi nơi này vẫn luôn yên tĩnh. Hiện tại, mọi người ai nấy phân ra làm theo lời dặn dò của người. Xích Hùng hiện nay đã thành lập được một đội quân đàng hoàng, bao gồm một ngàn ba trăm con yêu thú tinh nhuệ, thực lực kinh người.
Huyền Dạ hơi vui mừng, cười nói:
- Thế thì tốt, đợi khi nào ta rời nơi này vào nhân gian sẽ dẫn bọn họ cùng đi theo. Được rồi, ngươi khoan hãy báo cho bọn họ trước, ta lập tức mang Hổ Vương quay về Ánh Nguyệt Nhai, nếu như thuận lợi sẽ quay về rất nhanh, không thuận lợi sẽ phải mất vài ngày.
Cũng không giải thích gì nhiều, Huyền Dạ nói rồi liền rời đi.
Dưới Ánh Nguyệt Nhai, Huyền Dạ nhìn mặt đầm yên tĩnh không chút gợn sóng, nhẹ giọng nói:
- Hổ Vương, ngày trước ngươi từ nơi đây thu được sức mạnh to lớn, hiện nay đã hai ngàn năm trôi qua, nơi này có còn vật gì quen thuộc với ngươi không?
Trên vai, nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương thu lại thành một đoàn, nhỏ nhẹ nói:
- Có, nhưng đã không còn nhiều. Ta vừa mới phân tích qua một lượt, có một luồng khí tức tương tự với ta, nhưng sức mạnh còn yếu ớt, ngay cả hình người còn chưa tu luyện thành, xem ra bộ dáng là …
Huyền Dạ cắt ngang:
- Nếu thích hợp, cần gì để ý sức mạnh yếu thế nào. Chỉ cần ngươi và nó dung hợp làm một, không phải có thể khôi phục lại khí phách ngày trước của ngươi sao?
Hắc Sát Hổ Vương trầm mặc một lúc mới mở miệng:
- Cũng đúng, trên thế gian nơi nào có được chuyện hoàn mỹ đây? Được rồi, ta đi đây, ngươi chờ ta ở đây. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nói rồi một luồng khí đen ngòm bắn đi, biến mất trong âm u của Ánh Nguyệt nhai.
Yên lặng chờ đợi, Huyền Dạ tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng theo thời gian trôi qua, Huyền Dạ khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc. Đã lâu như vậy còn chưa dung hợp được chăng? Không hiểu được, Huyền Dạ chầm chậm đến gần Ánh Nguyệt nhai. Nhưng đúng lúc này, một chấn động mạnh mẽ từ xa truyền lại, trong khoảnh khắc, cả Yêu vực đều run lên nhè nhẹ.
Huyền Dạ ngừng bước, quay đầu nhìn về xa xa, vẻ mặt lộ ra nét giận, điều gì đã tạo nên chấn động như vậy?
Một tiếng hổ gầm lên khiến Huyền Dạ đang trầm tư chợt tỉnh lại với hiện thực. Chỉ thấy dưới Ánh Nguyệt nhai, một con hổ đen hình thể to lớn đang ngạo nghễ nhìn lên không trung, toàn thân toát ra bá khí.
Huyền Dạ thấy vậy, cười nhẹ nói:
- Xem ra không tồi, dung hợp thật hoàn mỹ.
Con hổ đen gào lên một tiếng, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng huyền bí liền hóa thành một bóng người, đó chính là Hắc Sát Hổ Vương.
- Chấn động vừa rồi dường như truyền từ Ảo Thú Động Thiên, chúng ta hãy đi xem thế nào.
Bóng người lóe lên, hai người liền âm thầm biến mất tung tích.
Ở vùng thâm sâu trong Ảo Thú Động Thiên, một một động sâu trăm trượng vắt ngang qua, vô số bóng sáng đang bay lượn tự do trong đó. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lý Trường Xuân trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Thời gian ba ngày qua, lão đi tới lui hệt như trong mê cung, trải qua không ít khó khăn, cuối cùng mới đến được nơi này. Từ những gì nghe thấy trong ba ngày qua, Lý Trường Xuân biết được nơi này tất nhiên ẩn chứa tuyệt mật, nhưng đối với lão là phúc hay là họa thì rất khó mà nói rõ được.
Thăm dò sơn động lấp lánh trước mắt một lượt, Lý Trường Xuân dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó bay đến đi xuyên qua vực sâu, tiến vào một huyệt động lấp lánh ánh sáng đỏ.
Động này không sâu, Lý Trường Xuân giây lát đã đến nơi sâu nhất, phát hiện trên vách đá nơi này có điêu khắc một số đồ án cổ quái, mơ hồ để lộ ra vẻ thần bí.
Cẩn thận quan sát, Lý Trường Xuân phát hiện những đồ án này phần lớn là chim bay thú chạy, tổng cộng có mười tám bộ, tạo thành một bộ tuyệt kỹ độc đáo của Yêu vực, dung hợp quyền, chưởng, chỉ, cước, trảo các loại công kích.
Đối với thứ này, Lý Trường Xuân hơi thất vọng. Tuyệt kỹ điêu khắc nơi này hẳn tuyệt đối không đơn giản. Nhưng lão hiểu rằng, chỉ bằng vào như vậy sẽ không đối phó được Kiếm Vô Trần.
Có phần khổ sở, Lý Trường Xuân bắt đầu ghi nhớ lại bộ tuyệt kỹ khắc trên vách. Đợi đến khi nhớ hoàn toàn rồi, lão mới đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó theo lối cũ quay về đến trước động sâu kia.
Quan sát thật lâu, sóng thăm dò của Lý Trường Xuân phát vào động sâu liền chìm mất không chút dấu vết. Điều này khiến lão bất lực, cuối cùng phải quyết định mạo hiểm tìm tòi, nhẹ nhàng hạ mình xuống dưới.
Khống chế tốc độ hạ xuống, Lý Trường Xuân cảnh giác nhìn hai bên, chỉ thấy các loại hình dạng nham thạch nhô ra khác nhau, các chỗ lõm vào có một số huyệt động nhỏ bé, thỉnh thoảng có gió mạnh thổi ra tựa như kiếm bén, chốc chốc âm lạnh thấu xương, có khi nóng như lửa đốt.
Nghiêng mình né tránh, Lý Trường Xuân gia tăng tốc độ, không lâu đã giảm độ cao được hơn hai trăm trượng. Đến lúc này, dưới chân xuất hiện một chút ánh sáng mông lung khiến Lý Trường Xuân vui mừng trong lòng, tâm tình không miêu tả được dâng trào.
Đột nhiên, Lý Trường Xuân cảm nhận được sức nóng mãnh liệt. Càng đến gần vùng sáng kia, cảm giác này càng mãnh liệt. Điều này khiến lão ý thức được bí mật ẩn giấu sắp sửa xuất hiện trước mắt.
Điều chỉnh lại trạng thái, Lý Trường Xuân bố trí quanh mình mười sáu kết giới phòng ngự, sau đó mới từ từ đến gần, cuối cùng khi đến vùng sáng đó, lão liền phát hiện té ra là một kết giới ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Trầm tư giây lát, Lý Trường Xuân cố gắng đột phá. Ban đầu chưa thành công được, nhưng theo sự gia tăng to lớn sức mạnh của lão, cuối cùng đã phá vỡ được tầng kết giới kia, thân thể tiến vào bên trong.
Đây là một thế giới lửa, bốn bề ngập đầy lửa vô cùng vô tận, không ngừng thiêu đốt, phảng phất muốn hủy diệt mọi thứ. Lý Trường Xuân rơi thân vào trong, vẻ mặt kinh hãi, một chút hối hận hiện lên trong mắt lão.
Lúc này, nói điều gì cũng đã quá trễ. Lão bất chấp tức giận, nhanh chóng di động thân thể, bay lượn qua lại trong thế giới kỳ diệu, ánh mắt khảo sát từng góc từng điểm.
Rất nhanh, sóng khí nóng bức ép cho nước trong người lão bốc hơi hết, một nguy cơ vô hình tiến gần nhanh chóng. Phát hiện được sinh mạng hầu như đã tiến đến mút cuối cùng, Lý Trường Xuân không khỏi giận dữ gầm lên, bất cam nhìn xuống dưới chân, trong ánh mắt đầy vẻ cừu hận.
Đột nhiên, trong ngọn lửa đỏ hồng lóe lên một bóng đen. Điều này khiến Lý Trường Xuân thất kinh, vội vàng bỏ hết tạp niệm, tiến gần đến bóng đen đó. Cái gì đây? Lý Trường Xuân do chói mắt nhìn không rõ được, cố gắng đánh cuộc một chuyến, toàn lực vọt thẳng đến nơi đó.
Lửa đốt cháy vạn vật. Lý Trường Xuân càng đến gần, thân thể càng chịu phải nhiệt độ cao hơn. Như vậy, một khi thất bại, lão liền bị tiêu diệt cả hồn và xác.
Hải Nữ nhìn nàng một cách khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Dì Bách Linh có gợi ý gì?
Bách Linh mấp máy môi rồi bảo:
- Như vậy đó, cháu tự mình suy nghĩ đi.
Hải Nữ vẻ mặt vui mừng thấy rõ, vội nói:
- Như vậy được không? Chú có chịu Hải Nữ không?
Lục Vân nghe vậy cau mày lừ mắt nhìn Bách Linh, giọng mắng đùa:
- Nàng làm thế không hay đâu.
Bách Linh cười xòa:
- Hải Nữ mới bốn tuổi thôi mà, còn nhiều thứ cần người dạy bảo.
Lục Vân cũng không phản bác, chỉ đưa mắt nhìn sang kết giới trước mắt lên tiếng:
- Không còn sớm nữa, cũng nên động thủ là vừa.
Hải Nữ nghe vậy cảm thấy bất an, nhìn Bách Linh lí nhí:
- Dì ơi, chú không đồng ý nhận Hải Nữ phải không?
Bách Linh đưa tay vuốt ve bầu má của cô bé rồi cười nói:
- Chú của cháu tính khí ngạo mạn, nếu là người khác có thể đã từ chối chứ Hải Nữ thì không đâu. Chú ấy đồng ý rồi đó. Từ đây về sau cháu đừng gọi chú nữa, gọi sư phụ, nhớ kỹ.
Hải Nữ bật cười vui sướng. Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đứng cạnh đó sửng sốt một lúc rồi cũng cười theo.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Hải Nữ đi theo chúng ta, sau này trưởng thành nhất định là thiên hạ đệ nhất.
Trương Ngạo Tuyết cười bảo:
- Đúng đấy, một mình cô bé học hết tài nghệ của cả bốn chúng ta sẽ đủ cười ngạo trời đất rồi.
Lục Vân nghe vậy thản nhiên nói:
- Thích à, vậy sau này mấy muội cứ dẫn theo cháu nó nhé.
Bách Linh cười khúc khích:
- Dĩ nhiên rồi, cháu nó là đồ đệ yêu quý của chúng ta mà.
Hải Nữ ngước nhìn ba người nữ, rồi dừng lại ở khuôn mặt của Lục Vân, cất giọng nhõng nhẽo:
- Sư phụ, sư phụ không thích Hải Nữ phải không?
Lục Vân xoa lên má của cô bé, mỉm cười:
- Sư phụ đương nhiên thích Hải Nữ rồi nhưng Hải Nữ là con gái, sau này phải theo ba vị sư nương học lễ tiết của nữ nhi, biết không?
Hải Nữ gật đầu ngay:
- Sư phụ yên tâm, Hải Nữ sẽ rất nghe lời.
Lục Vân nói tiếp:
- Vậy thì chúng ta phải phá giải kết giới này trước, sau đó mới trị thương cho Hải Nữ.
Hải Nữ dõng dạc:
- Dạ, sư phụ xem Hải Nữ mở đường cho mọi người.
Nói xong cô bé liền bay ra khỏi lòng Lục Vân, vừa tiếp cận kết giới vừa lấy Tỏa Long đỉnh ra, hai tay vận chân nguyên trong cơ thể khiến cho Tỏa Long đỉnh rực rỡ hào quang. Chín con thần long bay lên không trung, xoay lượn một vòng rồi phóng về phía kết giới.
Chỉ trong chớp mắt chín thần long đã chạm vào kết giới, hai bên hoàn toàn không có bất kỳ sự va chạm nảy lửa nào mà chín con thần long khảm vào kết giới tạo thành bức tranh Cửu Long Đồ, ở giữa có một vị trí khuyết, xem ra không được toàn vẹn.
Lúc này, Tỏa Long đỉnh tự động tiếp cận và dần phình to. Ngay lúc nó khảm vào chỗ khuyết thì lập tức tạo ra chấn động lớn, sau đó hào quang rực sáng vạn trượng, Cửu Long Đồ tự hình thành một cánh cửa, lẳng lặng mở ra.
Bốn người Lục Vân và Hải Nữ chậm rãi bước vào trong, kết giới liền đóng lại ngay sau đó. Khi được ngắm nhìn cảnh vật tuyệt mỹ trước mắt, năm người không thể không biến sắc vì quá kinh ngạc trước kỳ quan dưới đáy biển đầy ảo diệu này.
Lúc này Tỏa Long đỉnh đã rời khỏi kết giới, từ từ bay về hướng hồ nước ở giữa động. Xung quanh đỉnh, chín con rồng không hề quay về vị trí cũ mà không ngừng chuyển động với tốc độ cực cao.
Điều này khiến năm người Lục Vân đều ý thức được rằng, chắc chắn Tỏa Long đỉnh sẽ phát sinh dị biến, rốt cuộc sẽ như thế nào? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hải Nữ sẽ gặp kỳ ngộ gì tại nơi đây? ——
Nhìn cảnh vật trước mắt, Bách Linh không ngớt lời khen ngợi:
- Nơi này đẹp quá, thần kỳ quá.
Thương Nguyệt cũng đồng tình:
- Đúng, có thể nhìn thấy kỳ quan này dưới đáy biển, quả thật khó tin.
Lục Vân nhìn các nàng mỉm cười nhắc nhở:
- Khoan nói chuyện đó, tiếp theo sẽ còn nhiều cái hấp dẫn đặc sắc nữa.
Quả nhiên, Lục Vân nói vừa dứt lời, Tỏa Long đỉnh đã xoay tròn lướt tới, bay vào lơ lửng trên mặt hồ vị trí thấp hơn vài thước so với ngọc thạch thần kỳ, hướng thẳng vào trung tâm.
Trên mặt hồ, nước ngũ sắc không ngừng lấp lánh phát ra hào quang ngũ sắc. Từ lúc Tỏa Long đỉnh xâm nhập vào, năm đóa kỳ hoa trên mặt hồ bắt đầu phóng ra những ánh hào quang tương đối nhỏ liên kết chiếu vào Tỏa Long đỉnh.
Đồng thời, tốc độ của chín con rồng vờn quanh Tỏa Long đỉnh bắt đầu giảm, hơn nữa thân hình cũng nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng phóng xuống hồ nước, đâm xuyên qua lại giữa các đóa hoa kỳ lạ, tạo thành một hình ảnh khác biệt. Hơn nữa, chín con rồng còn há miệng, phóng ra những cột sáng với màu sắc khác nhau, cùng hội tụ tại tảng đá ngọc.
Cảnh tượng giao thoa dung hợp khiến năm người Lục Vân rất ngạc nhiên, nhưng lại hiểu được một chuyện. Đó là Tỏa Long đỉnh này và tảng ngọc thần kỳ ở trên tầng không hồ nước có quan hệ mật thiết.
Còn có quan hệ thế nào, có lẽ cần phải tiếp tục quan sát mới có thể thấu hiểu được.
Lúc này, Hải Nữ đang nằm trong vòng tay của Lục Vân, đột nhiên lên tiếng:
- Sư phụ, Tỏa Long đỉnh lại gọi con kìa.
Lục Vân và ba người nữ đưa mắt cho nhau, rồi Lục Vân lập tức ra quyết định, nghiêm nghị bảo:
- Bách Linh chuẩn bị, chúng ta lập tức trị thương cho Hải Nữ.
Bách Linh hơi lưỡng lự:
- Có kịp không?
Lục Vân dứt khoát:
- Tuy quá trình này có nguy hiểm nhưng không tốn nhiều thời gian. Đến đây, bắt đầu thôi.
Nói rồi chàng đặt Hải Nữ xuống đất, để cô bé ngồi tọa thiền, sau đó tay phải áp lên đỉnh đầu.
Bách Linh thấy vậy vội vàng thúc động khí thánh linh trong cơ thể, truyền vào Ngũ Thải Tiên Lan trên đỉnh đầu, khiến nó rực rỡ hào quang, nhanh chóng bay đến cách đỉnh đầu của Hải Nữ ba thước, liên tục không ngừng truyền quang hoa ngũ sắc vào Hải Nữ.
Cảm nhận được thân thể Hải Nữ sau khi được linh khí bổ trợ đã tốt hơn, Lục Vân bắt đầu thúc động Hóa Hồn phù, biến nó thành một luồng chân nguyên, từ huyệt Bách Hối của Hải Nữ đi thẳng xuống dưới, gặp khí huyết sát liền tự động tiêu hủy, gặp linh khí thuần khiết lại tự động lướt qua, bảo toàn kinh mạch nguyên vẹn.
Quá trình điều trị này vô cùng phức tạp, chỉ cần Lục Vân có chút sơ ý bất cẩn lập tức sẽ hủy diệt Hải Nữ. Hơn nữa, đối với Hải Nữ, sức mạnh Hóa Hồn phù xuyên thấu kinh mạch, khiến nó bị đau như trùy đập vào tim, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô bé cơ hồ cau chặt.
Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt ở bên cạnh đầy lo âu, họ không giúp gì được chỉ biết âm thầm cầu nguyện. Bách Linh hiểu rõ tình trạng của Hải Nữ nên dốc toàn lực thúc động Ngũ Thải Tiên Lan, hy vọng bảo vệ toàn vẹn thân thể của cô bé. Còn Lục Vân vẻ mặt nghiêm trọng, sau khi nắm rõ hơn tình hình của Hải Nữ, chàng càng lo lắng hơn.
Theo như những gì hiện giờ Lục Vân nắm bắt, sức mạnh của "Phệ Tâm Huyết Tiễn" đã xâm nhập vào từng kinh mạch trong toàn bộ cơ thể của Hải Nữ. Muốn trừ tận gốc thì phải đồng thời phân tán sức mạnh của Hóa Hồn phù với lực lượng tương đồng.
Không những thế, độ mạnh yếu cũng phải chuẩn bị chính xác không sai một ly, trước sau phải hoàn toàn đồng bộ, nếu không sẽ phá hỏng kinh mạch của Hải Nữ.
Để hoàn thành được quá trình phức tạp này cần phải tính toán vô cùng chính xác, hơn nữa lực khống chế phải được phân phối phù hợp với sự mạnh yếu của sức mạnh đối phương, trong quá trình không thể xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, nếu không sẽ không thể thành công. Lục Vân hiểu điều này nên có cảm giác "lỡ ném lao nên đành phóng theo lao". Nhưng cho dù như thế nào, nếu đã bắt đầu rồi thì không thể bỏ cuộc, nếu không Hải Nữ chỉ có đường chết.
Nghĩ đến đây, Lục Vân liền ngưng thần tĩnh khí, Ý Niệm Thần Ba trong não xoay chuyển với tốc độ cao, đầu tiên là phân tích thật tỉ mỉ tình trạng toàn thân của Hải Nữ, sau đó mới chỉnh lý tổng kết và đưa ra giải pháp thích hợp.
Tiếp đến, Lục Vân cũng tính toán thời gian cần thiết, lượng chân nguyên cần tiêu hao và khả năng phối hợp của bản thân cho cả quá trình.
Cuối cùng, khi đã hoàn toàn nắm rõ và xác định không sai sót, Lục Vân bắt đầu động thủ.
Nhờ khả năng phân tích tốc độ cao của Ý Niệm Thần Ba, cùng với thực lực to lớn vô cùng của bản thân, Lục Vân triển khai quá trình trị liệu rất thuận lợi, gần như chỉ trong giây lát nguy cơ của Hải Nữ gần như đã được hóa giải.
Lúc này, chỉ cần Lục Vân thu lại sức mạnh của Hóa Hồn phù, mọi thứ có thể xem là kết thúc.
Nhưn đúng lúc đó, Lục Vân đột nhiên đổi ý, liên thông với ý thức của Hải Nữ, truyền vào một đoạn ký ức, sau đó bảo lưu sức mạnh của Hóa Hồn phù trong cơ thể của cô bé, rồi mới thu tay phải lại.
Thấy Lục Vân thu tay, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đồng thanh hỏi:
- Sao rồi? Hải Nữ không sao chứ.
Lục Vân cười nói:
- Tốt, cô bé không sao, chút nữa là tỉnh lại thôi. Bách Linh có thể thu hồi Ngũ Thải Tiên Lan rồi.
Bách Linh mỉm cười thu tay nói:
- Không sao là tốt rồi, tiếp theo đến lượt cô bé trổ tài đây.
Nói rồi nàng liền đưa mắt nhìn về phía trên không hồ nước.
Duỗi chân đứng dậy, Hải Nữ cười khanh khách vài tiếng rồi ôm chầm lấy đôi chân của Lục Vân reo lên vui mừng:
- Sư phụ, Hải Nữ khỏe rồi, vui quá.
Lục Vân xoa đầu của cô bé, khuyến khích:
- Khỏe là tốt rồi, giờ hãy đi đi, Tỏa Long đỉnh vẫn đang gọi con đấy.
Hải Nữ liếc nhìn về hồ nước, sau đó mỉm cười thật ngọt với ba người nữ rồi bay thẳng về phía Tỏa Long đỉnh.
Trước đó, khi Lục Vân còn trị thương cho Hải Nữ, vị trí của Tỏa Long đỉnh và ngọc thạch từ xa thành gần, cả hai một trên một dưới song song nhau. Phía dưới, hào quang do năm đóa kỳ hoa và chín con rồng phát ra giao thoa và chiếu lên Tỏa Long đỉnh cùng ngọc thạch, tạo thành một trụ sáng liên kết chúng với nhau.
Như vậy, linh khí của ngọc thạch và bá khí của Tỏa Long đỉnh bắt đầu kết hợp, cả hai càng lúc càng gần nhau, bộc phát kỳ quang chói lòa, chiếu sáng rực cả sơn động. Bốn bề linh khí tụ hội, kết hợp với hào quang ngũ sắc của nước hồ, tạo thành một bức màn ánh sáng bao quanh ngọc thạch và Tỏa Long đỉnh.
Đồng thời, trên màn sáng còn có ánh sáng huyền ảo lưu động, hình dạng năm đóa kỳ hoa và chín con rồng đều được phản chiến trên đó đồng thời vận chuyển theo quy luật nhất định. Khi Hải Nữ tỉnh lại và bay người đến gần thì cơ thể bị màn sáng chặn lại, giữa hai bên lóe lên hào quang, bộc phát hoa lửa rực rỡ.
Hải Nữ thét lên vì kinh ngạc, đôi tay giơ qua đầu, toàn thân liền hiện bảy màu, bảy chùm hào quang phóng ra tạo thành bảy con thần long, sau khi xoay vần một vòng thì lao vào màn sáng.
Thế là mười sáu con rồng không ngừng bay qua lượn lại tạo thành một trận đồ tuyệt diệu. Chúng mở một lỗ nhỏ trên màn sáng, tự động hút lấy Hải Nữ vào trong, sau đó màn sáng khôi phục nguyên dạng.
Bên hồ, Lục Vân và ba người nữ chăm chú quan sát. Họ đều phát hiện ra từ khi Hải Nữ đi vào trong màn sáng thì sắc thái của nó dần trở nên trong suốt, linh khí ẩn chứa bên trong hội tụ toàn bộ trên người Hải Nữ, tạo thành một quả cầu ánh sáng ngũ sắc bao quanh cơ thể nhỏ xinh của cô bé.
Xuyên qua màn sáng, bốn người Lục Vân còn nhìn thấy hồ nước vốn rực rỡ màu sắc nay đã trong suốt lung linh. Năm đóa kỳ hoa xoay tròn dâng lên tiến gần với ngọc thạch, hơn nữa còn thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành năm tia sáng mất hút vào giữa ngọc thạch.
Bốn bề, mười sáu con rồng bay tự động tản ra, chín con xoay quanh Tỏa Long đỉnh, bảy con còn lại bay lượn quanh Hải Nữ.