Lắc mình, Kiếm Vô Trần không hề công kích. Hắn quá biết sự quỷ dị của Lục Vân, một mũi tên vội vàng của mình rất có khả năng không giết được chàng, ngược lại còn khiến mình tiêu hao lượng lớn chân nguyên. Khi đó, ba người nữ liền có cơ hội lợi dụng, bản thân hắn không còn được cho dù nửa cơ hội để bỏ chạy.
Kiếm Vô Trần hiện nay đã dung hợp được nguyên thần của Hỏa Vân, tính cách trầm ổn hơn trước nhiều. Khi chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn còn chưa muốn liều mạng với Lục Vân.
Điểm này, Lục Vân nhìn thấy rõ, trong lòng không khỏi cười lạnh, hai tay gia tăng tốc độ, thế công liên miên không ngừng đang tầng tầng lớp lớp thu nhỏ, chỉ một lát đã hình thành một kết giới kín bưng chung quanh Kiếm Vô Trần, khiến hắn không có chỗ né.
Phát hiện được nguy cơ của bản thân, Kiếm Vô Trần rống giận một tiếng, chân nguyên mạnh mẽ trong người điên cuồng phát ra, hóa thành một cơn gió lốc kinh trời, gặp phải kết giới của Lục Vân đang thu nhỏ, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng phát nổ, lập tức phá vỡ kết giới.
Lợi dụng khe hở, Kiếm Vô Trần bay lên không. Nhưng Lục Vân đã sớm ở đó chờ đợi, hai người giao nhau một chưởng, hai bên liền ngừng lại giữa không trung. Thời khắc đó, toàn thân Lục Vân bảy màu bao phủ, vẻ mặt bình thản lại có khí thế ngạo nghễ trời đất.
Kiếm Vô Trần toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh đỏ, hai khí âm dương hình thành Thái Cực, ánh lên vẻ mặt dữ tợn của hắn, tỏ rõ quỷ dị mà âm hiểm lạnh lẽo. Hai người tay phải kết nhau, hào quang bảy màu và khí xanh đỏ giao nhau một điểm, bộc phát ra âm thanh sấm sét dày đặc.
Một chưởng liều mạng này, hai người ai nấy thất kinh. Lục Vân cảm thấy kinh ngạc với tu vi của Kiếm Vô Trần, còn Kiếm Vô Trần lại khiếp sợ với thực lực của Lục Vân. Bởi vì trong lòng Kiếm Vô Trần trước giờ vẫn cho là mình không phải thua kém Lục Vân tu vi, mà chỉ thua về việc vận dụng pháp quyết. Nhưng hiện nay, hai bên chỉ hơn thua đơn thuần về sức mạnh, việc này đã xua tan suy nghĩ ngày trước của hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Ba người nữ nhìn thấy tình hình hai người, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên chút lo lắng. Họ không hề lo lắng việc thành bại của Lục Vân, đó chỉ là một loại tình cảm quan tâm thuần túy. Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết đột nhiên chấn động, sau đó chưa kịp nghe Bách Linh và Thương Nguyệt cất tiếng hỏi, đã nghe thấy Trương Ngạo Tuyết hô nhẹ:
- Lục Vân cẩn trọng, có người đánh lén.
Còn đang nói, một bóng đen đã phá vỡ không gian kết giới của Lục Vân, dùng tốc độ kinh người đánh thẳng một chưởng vào đầu Lục Vân.
Đối mặt cảnh này, Thương Nguyệt quát lên thánh thót, bóng người đỏ hồng như lửa bùng lên, phóng thẳng về phía người đánh lén. Nhưng Thương Nguyệt hơi chậm một chút.
Giữa không trung, Lục Vân đã phát hiện được khi người đó đến gần, thân thể nhanh chóng đi ngang ba thước, tay trái múa ra một chưởng đón thẳng lấy công kích của người đó.
Thời khắc đó, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên lên:
- Đi nhanh thôi!
Kiếm Vô Trần vừa nghe được âm thanh của Sở Hoài Dương, vội vàng xoay người lùi lại nhanh chóng, phóng thẳng lên trên. Còn Sở Hoài Dương cũng mượn phản lực của một chưởng đó, theo sát ngay sau Kiếm Vô Trần bỏ chạy thục mạng.
Lục Vân bị Sở Hoài Dương đánh trúng, thân thể không hề bị thương, nhưng lại truy đuổi không kịp. Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết không hề đuổi theo, vội đến bên chàng, quan tâm nhìn chàng.
Lục Vân bật cười cay đắng than thở:
- Cơ hội như vậy mà cũng để hắn chạy thoát được. Xem ra ân oán giữa huynh và hắn đã định sẵn phải kết liễu khi về đến nhân gian.
Thương Nguyệt hạ mình đến, an ủi:
- Đừng để ý, bây giờ để hắn sống sót, ít ra còn có thể kiềm chế Hư Vô giới.
Bách Linh cười nói:
- Thương Nguyệt nói đúng, lúc này giết hắn còn sớm một chút. Được rồi, không nói điều này nữa, hay là chúng ta quay lại xem Diệp Tâm Nghi thế nào.
Lục Vân chần chừ một chút, lắc đầu nói:
- Muội đi đi, huynh và Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt ở đây chờ muội.
Bách Linh hiểu được ý của chàng, cũng không miễn cưỡng, phóng người biến mất vào trong vách đá.
Ở xa xa, con cá heo đó bơi đến, nhìn Lục Vân lên tiếng:
- Ngươi thật lợi hại.
Lục Vân điềm nhiên bật cười, nhẹ giọng hỏi:
- Thương thế ngươi cũng không nhẹ.
Cá heo thất kinh, ngạc nhiên cất lời:
- Ngươi làm sao biết được?
Lục Vân cười cười không nói, hai tay nắm chặt Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, vẻ mặt kỳ dị nhìn về xa xa.
Trong một huyệt động, Diệp Tâm Nghi và Bách Linh gặp nhau, hai người không ai lên tiếng, cứ trầm ngâm như thế.
Rất lâu, Bách Linh tiến đến, nhẹ đưa tay muốn vỗ vai của Diệp Tâm Nghi. Còn Diệp Tâm Nghi lại lùi về sai, miệng bật lên điên cuồng:
- Ngươi đi đi, ta không muốn ngươi thương hại ta.
Bách Linh mỉm cười lại, nhỏ nhẹ nói:
- Tâm Nghi, nếu ta thật sự có lòng muốn cười nhạo ngươi, hẳn đã không đi vào đây, mà yên lặng bỏ đi.
Diệp Tâm Nghi xoay lưng lại với nàng, giọng quật cười thốt lên:
- Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Bách Linh thấy vậy, thở dài nhè nhẹ, nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Tâm Nghi, nếu do bởi lời thề ngày xưa với ta khiến ngươi khó lòng đối mặt, thế bây giờ đã đến nước này, ngươi còn muốn kiên trì thêm gì nữa? Ta đã sai rồi, hay bản thân ngươi đã sai rồi? Người còn sống, cần phải tiến lên. Nếu như cứ mãi như vậy, làm sao có thể trùng chấn uy danh của Dao Trì?
Dứt lời xoay người, Bách Linh chầm chậm bỏ đi.
- Bách Linh … Ngươi thắng rồi, ít ra là cho đến hiện nay …
Không hề xoay người lại, giọng Diệp Tâm Nghi vang lên đau thương, dường như để thốt lên lời này nàng cầng rất nhiều dũng khí.
Bách Linh dừng lại, nhỏ nhẹ nói:
- Tâm Nghi, ngươi cần phải kiên cường hơn nữa. Phụ nữ cần thiết nhất chính là người bảo hộ, mà không phải là vinh quang. Một người chỉ cần lòng đã trao gửi, cho dù không sở hữu, người đó cũng khoái lạc.
Diệp Tâm Nghi xoay người nhìn Bách Linh, cười thê lương nói:
- Người thắng vĩnh viễn đều nói như thế với người thất bại.
Bách Linh bật cười khổ sở, lúc lắc đầu bỏ đi. Diệp Tâm Nghi chần chừ một chút, rồi theo sau nàng chầm chậm đi ra khỏi động đá đó.
Thấy Bách Linh đã ra, Lục Vân buông tay hai người nữ, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ phức tạp. Ở không xa, Diệp Tâm Nghi lại đứng trên một tảng đá, từ xa nhìn lại nơi này, thần sắc thê lương khổ sở mà lại mơ mơ hồ hồ.
Nàng và Lục Vân, từ lúc bắt đầu đã là kẻ đối địch. Bây giờ, Lục Vân lại gián tiếp cứu nàng, tâm tình hai người thế nào có thể biết được, ai cũng có sự phức tạp không mô tả được.
Cá heo vừa thấy Diệp Tâm Nghi xuất hiện, lập tức đến bên cạnh, cao hứng nói:
- Cô không sao rồi, thương thế có tốt hơn chút nào không? Ta không gặp được những người cô nói, nhưng thấy bọn họ cũng đến từ nhân gian, vì thế …
Diệp Tâm Nghi phất tay nói:
- Đủ rồi, không cần nói nữa, đa tạ ngươi, hãy đi đi, nếu như lần sau có cơ hội gặp lại, ta sẽ báo đáp cho ngươi.
Cá heo có chút không nỡ, nhỏ giọng nói:
- Thương thế cô rất nặng, ta phải đưa cô đến gặp đồng bọn mới đi được.
Diệp Tâm Nghi nhìn cá heo, cảm kích đáp lại:
- Hải Tây Lí, đa tạ …
Bên này, Lục Vân chờ Bách Linh đến gần, nhỏ nhẹ nói:
- Không còn sớm nữa, phải đi thôi.
Bách Linh kéo tay chàng, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ huynh, Lục Vân.
Vuốt ve mái tóc của nàng, Lục Vân nói:
- Chỉ cần các muội khoái lạc là ta đủ thỏa mãn rồi.
Nhìn bốn người bỏ đi, vẻ mặt Diệp Tâm Nghi rất phức tạp, một lúc sau mới mở miệng:
- Lục Vân, ngươi đứng lại …
Lục Vân dừng lại, lưng vẫn hướng về nàng, giọng lạnh lẽo thốt lên:
- Thế nào, ngươi còn muốn tính sổ với ta chăng?
Diệp Tâm Nghi trừng trừng nhìn chàng, nghiêm túc nói:
- Ân oán giữa hai ta ngày sau mới tính, bây giờ ngươi cho ta biết, sư phụ ngươi đang ở đâu, lão đã mang sư phụ ta đến nơi nào rồi?
Lục Vân sửng sốt, xoay người nhìn nàng, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói rõ một chút.
Diệp Tâm Nghi nghi ngờ nhìn chàng, không hiểu lên tiếng:
- Lâm Vân Phong không cho ngươi biết chăng? Ngày đó khi Kiếm Vô Trần hủy diệt Dao Trì rồi, sư phụ ta bị trọng thương, trong lúc nguy hiểm thì sư phụ ngươi đột nhiên xuất hiện, mang sư phụ ta đi mất.
Lục Vân trầm giọng hỏi:
- Ngươi quả thật khẳng định là sư phụ của ta?
Diệp Tâm Nghi đáp:
- Điều này chính miệng Kiếm Vô Trần nói là sư phụ ngươi Duyên Diệt đột nhiên xuất hiện, há có thể giả trá được chăng.
Lục Vân cau mày, tên sư phụ là Duyên Diệt chăng?
Điềm này chàng không hề hỏi lại, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi cổ quái, nghiêm túc nói:
- Chuyện này nếu như là thật, sau này ta sẽ cho ngươi biết những điều liên quan đến tung tích sư phụ ngươi. Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ đi. Nếu như không thật, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi kết thúc.
Nói xong phất tay bỏ đi, không lý gì đến câu hỏi của Diệp Tâm Nghi.
******
Trở về Đông hải, Lục Doanh còn chưa kịp kể lại chuyện Nam hải, Đông hải Long vương vẻ mặt lo lắng lên tiếng:
- Đại sự không ổn, đại sự không ổn rồi. Những con thú lớn ở Ma Quỷ hải vực đã chia nhau rời khỏi nơi đó đi vào trong bảy hải, nơi nào chúng đến thì không ai chống cự nổi.
Lục Doanh trong lòng thất kinh, sợ hãi bật lên:
- Quả như vậy? Nếu thế bây giờ phải làm sao mới được? Những con này chúng ta không đủ khả năng đối phó được.
Đông hải Long vương lo lắng đáp:
- Ta cũng không có biện pháp, đã phái người đi mời Bắc hải Long vương, xem ông ấy có được đối sách thế nào.
Phần Thiên thấy vậy, an ủi:
- Đừng lo quá, bây giờ nếu như truyền thuyết đã ứng nghiệm, lo lắng cũng vô dụng thôi, hay là chúng ta thản nhiên cho rồi. Lần này đến Nam hải cũng thu hoạch không nhỏ, bọn họ nơi đó … Hiện nay, Tây hải xem như đã hết đời rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng bọn chúng, có thể an tâm xây dựng lại Đông hải.
Đông hải Long vương nghe rồi, giọng cảm xúc nói:
- Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà bốn hải gặp tai ương, quả thật số kiếp khó thoát được. Tiếp theo khi gặp những con thú lớn thời cổ xưa ở Ma Quỷ hải vực, Hải vực sẽ gặp những nạn như thế nào nữa đây?
Lục Doanh khuyên bảo:
- Phụ vương, người đừng lo lắng quá nhiều. Nếu đã phát sinh chuyện rồi, chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt. Con tin tưởng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể chiến thắng khốn nạn.
Đông hải Long vương nhìn vẻ mặt kiên nghị của con gái, trong ánh mắt khổ sở toát ra mấy phần vui mừng.
Bên ngoài điện truyền vào hai luồng khí tức quen thuộc, chỉ thấy Bắc hải Long vương và Quy trưởng lão vội vàng đi vào, vẻ mặt bất an. Mời hai người ngồi rồi, Đông hải Long vương hỏi:
- Bên đó tình thế ra sao?
Bắc hải Long vương lắc đầu đáp:
- Thế lực Tây hải bị tiêu diệt rồi, nhưng Hồng hải lại đột nhiên xâm phạm, khiến chúng ta vội vàng thoái lui, may mà gặp phải những con thú lớn cổ xưa của Ma Quỷ hải vực mới có thể thoát khỏi đối phương được.
Quy trưởng lão bên cạnh nói:
- Cung chủ, hiện nay Hải vực đối mặt với tai ương hủy diệt, thuộc hạ nghĩ ba hải đại tà ác nhất định sẽ có hoạt động mạnh mẽ, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách để phòng tránh hậu hoạn.
Đông hải Long vương đáp:
- Hiện nay, Nam hải và Tây hải đều lưỡng bại câu thương, nếu chúng ta có thể liên kết với Hàn Ngọc Dương trong một chiến tuyến, tập trung sức mạnh bốn hải hẳn có được một chút hy vọng.
Bắc hải Long vương tán thành:
- Chủ ý này quả không sai, đáng để thử một lần. Nhưng ai đi mới tốt đây?
Quy trưởng lão lại nói:
- Để diễn tả thành ý, thuộc hạ thấy chi bằng hai vị cung chủ cùng đi, như thế càng nắm chắc hơn.
Suy nghĩ cẩn thận, mọi người đều thấy có lý, vì thế Đông hải Long vương và Bắc hải Long vương lập tức đến lên đi về Nam hải.
Thấy vậy, năm người cảm thấy rất bất ngờ, bọn họ vẫn tưởng với chín con thú khổng lồ nhất định sẽ quét sạch Ma Thánh phong, ai ngờ lại trở thành như vậy.
Giữa không trung, Địa Âm Tà Linh gào lên giận dữ, rõ ràng hắn vô cùng tức giận trước chuyện này, nhưng ngoại trừ giận dữ, hắn lại không hề có cử động nào. Điều này khiến năm người Hàn Ngọc Dương cảm thấy kỳ lạ.
Thời gian trôi qua, giao chiến của thú lớn đang dần dần tàn đi, khi con thú khổng lồ thứ hai, rồi thứ ba gục ngã, Hàn Ngọc Dương năm người nhìn thấy được một chút hy vọng.
Nhưng sau khi con thứ tư, cũng chính là con thú khổng lồ trước đây Địa Âm Tà Linh sử dụng gục ngã, năm con thú khổng lồ còn sống sót dường như cảm nhận được uy hiếp, mỗi con đều mang thương tích xoay người bỏ chạy, không chịu sự khống chế của Địa Âm Tà Linh nữa.
Thấy vậy, hai vị long vương Đông hải, Bắc hải rất tiếc nuối, Hàn Ngọc Dương lại lạnh lùng tỉnh táo nói:
- Ta biết rồi. Địa Âm Tà Linh vừa rồi thật ra chỉ khống chế được con thú khổng lồ lợi hại nhất, hắn thông qua con thú đó để điều khiển những con thú còn lại để hoàn thành mục tiêu của hắn. Nhưng mà ai ngờ con thú lớn hắn khống chế được lại chết rồi, những con thú còn lại không còn bị khống chế, tự nhiên liền có phản ứng bản năng bỏ chạy liền.
Bắc hải Long vương đồng ý lên tiếng:
- Không sai, nhất định là như vậy. Bây giờ những con thú lớn cổ xưa đã chạy mất rồi, chúng ta cũng bớt đi được một uy hiếp, tiếp theo phải tính toán chuyện né được Địa Âm Tà Linh thế nào.
Ngửng đầu nhìn lên không trung, Đông hải Long vương nói:
- Xem bộ dạng hắn lúc này nhất định vô cùng tức giận, chắc chắn sẽ báo thù những con thú lớn còn lại. Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này bí mật ẩn mình trong nước biển để chạy thoát bằng đường biển.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Chuyện này không chần chừ được, chúng ta lập tức làm ngay.
Nói rồi lập tức bắn mình vào nước trước, bốn người còn lại cũng khẩn trương theo sau.
Giữa không trung, Địa Âm Tà Linh bật cười lạnh lùng cất tiếng:
- Muốn trốn hả, không đơn giản như vậy được.
Nói rồi giơ cao tay phải, lòng bàn tay hào quang luân chuyển, một luồng hào quang sắc xanh biếc vút lên tới trời, chớp mắt đã hóa thành một cột sáng đường kính chục trượng, theo sự khống chế của Âm Đế lập tức phân thành chín chém thẳng xuống Ma Thánh phong.
Tiếng kiếm rít đến chói tai vang vọng như rạch cả trời, luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên cùng với chín lưỡi đao sánh nhanh chóng bắn đến, lập tức đánh tan kết giới phòng ngự trên tầng không của Ma Thánh phong, hơn nữa còn nhanh chóng đánh xuống vào chính hòn đảo bao quanh Ma Thánh phong.
Lập tức, tiếng nổ rung trời, sấm động chói tai, lực đánh đáng sợ hủy diệt mọi thứ, lập tức khiến chín hòn đảo phát nổ, sức mạnh còn lại hội tụ vào Ma Thánh phong, lập tức khiến nó tan nát, chỉ lát sau đã chìm mất.
Trên mặt biển, hơn một trăm con thú lớn sống sót gầm rít điên cuồng, không ít con bị thương tại chỗ, còn lại đều phân ra tấn công Âm Đế.
Như vậy, chỉ thấy vô số xúc tu to lớn đan xen hội tụ bao quanh Âm Đế.
Thấy vậy, Âm Đế bật cười to cuồng dại, trong lúc tay phải xoay lật, Cửu U Bất Diệt lệnh hóa thành Tàn Hồn Toái Tâm nhận cùng với làn kiếm không gì chống nổi quét khắp bốn phương tám hướng, ngay lập tức gây trọng thương cho những con thú lớn đó.
Sau đó, Âm Đế thu lại tà binh, thân thể rơi thẳng đứng xuống, khi đến gần mặt nước, khí thế to lớn tiếp xúc với mặt nước lại phát nổ kinh thiên, lập tức đánh tan tất cả đảo lân cận, hơn nữa còn cuốn những đất đá lên trời thành dòng, trong đó không ngờ có cả Đại trưởng lão của Lưu Li cung trước đó đã lặn xuống nước chạy trốn.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Âm Đế múa lên tà binh, không đợi Đại trưởng lão kịp phản ứng, làn kiếm đáng sợ đã xuyên thấu cơ thể ông, chớp mắt đã đánh nát cơ thể huyết nhục của ông, phá tan nguyên thần của ông.
Sau đó, Âm Đế bắn mình vào trong biển. Một tràng âm thanh sét đánh liên hồi, cùng với một dòng bùn đá vọt lên thành vòi hệt như núi lửa phun kéo dài một lúc.
Khi mọi thứ đã bình thường trở lại, bốn người Hàn Ngọc Dương không thấy đâu, Âm Đế cũng không còn thấy, bọn họ tiếp tục đuổi nhau hay đã chạy đến nơi nào đây?
----------------------------------------------
Khu vực Ngưng Huyết ở giữa của Hồng hải, chính là nơi nguy hiểm nhất của Hồng hải.
Vùng này không lớn, phương viên chỉ chừng vài dặm, nhưng ở đây là trung tâm thống trị của Hồng hải, có Huyết Ảnh thần điện vang danh bảy hải.
Điện này tượng trưng cho quyền lợi của Hồng hải, là nơi Huyết Ảnh Vương Giả, người mạnh nhất Hồng hải cư trú. Hắn đã thống trị Hồng hải được đến trên ba ngàn năm, trước sau đã phát động vô số cuộc chiến xâm lược, ở Hải vực hắn được gọi là "Cuồng Chiến chi thần".
Huyết Ảnh thần điện khí thế huy hoàng, tuy không to lớn như long cung của bốn hải, nhưng toàn điện đỏ như máu, luôn luôn lấp lánh ánh máu.
Cửa điện hướng ra bốn phía, mỗi cửa đều có sự khác biệt, trong đó cửa hướng Đông cao chừng vài trượng, toàn bộ sử dụng đá san hô đỏ như máu để xây dựng, bốn vách điêu khắc khá nhiều hình ảnh của sinh vật hải dương, cổ xưa mà lại trang nghiêm.
Toàn bộ thần điện đồng nhất, không những thỉnh thoảng phát tán ra ánh màu đỏ, còn không ngừng có các loại bóng thú xoay quanh bên ngoài.
Bên trong điện cao to rộng rãi, một ngai đỏ rực phát sáng, trên tay vịn điêu khắc hai con quái thú khiến người ta cảm thấy tàn bạo và khủng khiếp. Lưng dựa ngai có một tảng đá ngọc thạch trong suốt dài năm trượng cao ba trượng.
Trên bề mặt thỉnh thoảng mờ hiện bóng sáng, đó là hình bóng của một số sinh vật biển, vừa xinh đẹp vừa thần bí, điểm xuyết cho đại điện. Các nơi khác, nơi nào cũng có thể thấy các phù điêu có hình thú biển, số lượng nhiều đến mức người ta phải kinh ngạc.
Lúc này, trên đại điện, một bóng đỏ máu đứng trước ngai, ánh mắt đỏ tươi nhìn năm bóng đỏ bên dưới, toát hẳn hoa lửa tàn bạo.
- Chuyện bất lợi ở Tây hải mới vừa qua đi, bây giờ Huyết Linh lại chết rồi. Các ngươi nói xem, cơn tức này ta phải dằn xuống bằng cách nào đây?
Giữa đại điện, năm bóng đỏ bên trái ba bên phải hai đang đứng, khuôn mặt người nào cũng sợ hãi bất an.
Lúc này, một bóng đỏ bên phải nhẹ giọng nói:
- Vương tôn khoan hãy nóng giận, tình thế Hải vực hiện nay thay đổi nhiều, sự rời vị trí của Tỏa Long đỉnh khiến bảy hải rung rinh, tình hình sáu hải còn lại cũng không hơn gì chúng ta.
Phía trên, Huyết Ảnh Vương Giả hừ giọng nói:
- Huyết Yêu, đừng nói những chuyện không quan trọng đó, ngươi hãy trả lời thẳng thắn cho ta làm thế nào để ứng phó cục diện trước mắt đây.
Bóng đỏ Huyết Yêu đó trả lời:
- Theo góc nhìn của thuộc hạ, bốn hải hiện nay đã bị kiếp nạn, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta xâm lược. Nhưng những con thú to lớn cổ xưa của Ma Quỷ hải vực đó quá đáng ghét, chúng ta phải phân binh thành hai hướng, vừa thu thập những cao thủ còn lại của bốn hải, vừa đoạt lại Tỏa Long đỉnh, cả hai phải làm cùng một lúc.
Huyết Ảnh Vương Giả không nói gì cả, đưa mắt nhìn đến bóng đỏ bên cạnh Huyết Yêu hỏi:
- Huyết Sát, ngươi thấy như thế nào đây?
Huyết Sát lại nói:
- Bẩm vương tôn, theo ý kiến của thuộc hạ, so với việc hao tốn tâm cơ để đi đoạt lấy Tỏa Long đỉnh kia không biết có tác dụng hay không, chi bằng quét sạch bốn hải, trước hết hãy chiếm lấy khu vực rộng lớn rồi hãy nói. Còn đối với những con thú lớn đó, chúng ta thấy là né, để vấn đề khó này lại cho Hắc hải và Tử hải đi ứng phó, dù sao bọn chúng đều sợ chết, tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp.
Bật cười tàn khốc, Huyết Ảnh Vương Giả đưa mắt nhìn ba bóng đỏ bên trái, quát lên:
- Còn các ngươi, có ý kiến nào khác không?
Một bóng đỏ bên trái nói:
- Suy tưởng của Huyết Sát không sai, nhưng thêm một chút thì tốt hơn.
Huyết Ảnh Vương Giả kinh ngạc nhìn bóng này, hỏi lại:
- Nhất Hào, ngươi nói đi, thêm một chút là thế nào?
Bóng đỏ xưng là Nhất Hào thật ra là lão đại trong ba đại thế thân. Bên cạnh hắn có hai người chia ra là lão nhị và lão tam.
Bật cười âm hiểm, thế thân Nhất Hào nói:
- Trong bảy hải có tám đại thần khí, chúng ta chỉ cần tìm được một nửa trong số đó là có thể giải đáp câu đố Hải Thần điện, tìm được Hải Thần điện trong truyền thuyết. Lúc đó, chúng ta còn sợ chuyện gì nữa đây?
Huyết Ảnh Vương Giả bật cười lớn nói:
- Được, nói rất hay. Hiện nay bốn hải có ba thần khí, thêm Thiên Huyết kỳ trên người ta vừa hay là một nửa. Đến lúc đó, chúng ta liền có thể thống nhất Hải vực rồi. Bây giờ, các ngươi hãy lập tức đi chuẩn bị, đợi lát nữa chính ta sẽ thống lĩnh, chúng ta cùng nhau quét sạch bốn hải. Ha ha ha …
Năm bóng đỏ đồng thanh vâng lệnh, vừa muốn đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lúc này, ngoài điện đột nhiên có một cao thủ Hồng hải xông đến, lớn giọng báo:
- Bẩm vương tôn, phát hiện địch nhân xâm lấn Hồng hải, tổng cộng có tám người, hoàn toàn không phải người ở Hải vực. Trên đường đi bọn chúng đã giết không ít cao thủ, thực lực bọn chúng kinh người dị thường.
Huyết Ảnh Vương Giả quát lên:
- Đáng ghét, không ngờ dám xông thẳng vào Hồng hải! Truyền lệnh của ta, lập tức điều động cao thủ, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!
Cao thủ Hồng hải đó vâng một tiếng liền vội vã rời đi.
Huyết Yêu quay lại nhìn Huyết Ảnh Vương Giả, trầm giọng nói:
- Vương tôn, phân tích tin tức này, người đến đây sợ không hề đơn giản. Nếu như chúng ta muốn tiến quân bốn hải, không bằng lúc này còn sớm, chúng ta tự thân đi thu thập bọn chúng.
Huyết Ảnh Vương Giả cơn giận chưa hết, quát lên:
- Cũng được, các ngươi lập tức chuẩn bị, lát sau sẽ xuất phát.
Năm cao thủ nghe lệnh rời đi, chớp mắt đại điện chỉ còn lại một mình Huyết Ảnh Vương Giả đứng đó.
Lúc này, cơn giận của Huyết Ảnh Vương Giả đột nhiên tiêu tan, một mình nhìn vào tảng đá ngọc thạch trong suốt trên lưng của ngai, ánh mắt toát ra làn sáng lạnh lùng và trí tuệ. Lúc này đây, hắn và người trước kia như là hai người, thật ra cuối cùng khuôn mặt thật của hắn như thế nào đây?
Trong Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, Huyết Ảnh Vương Giả thống lĩnh năm đại cao thủ Hồng hải và Huyết Sa quân đoàn đang cấp tốc tiến về phía trước. Nhìn xa xa, hệt như một dải sắc đỏ uốn lượn xoay tròn trong nước.
Lần này, Huyết Ảnh Vương Giả tập trung trên chín phần thực lực của Hồng hải, đây là lần xâm nhập mãnh liệt nhất trong mấy ngàn năm gần đây, cuối cùng hắn có được như ý hay không?
Trong lúc tiến lên, Huyết Ảnh Vương Giả phái một đội cá mập máu dò xét tình hình. Rất nhanh, tin tức báo về, nói là tám người xâm nhập đó đã tiến đến giữa Hồng hải, còn cách đoàn người Huyết Ảnh Vương Giả khoảng hai trăm dặm.
Vì thế, Huyết Ảnh Vương Giả bật cười tàn bạo, phất tay hạ lệnh Huyết Sa quân đoàn bày trận đi tới, hơn nữa tốc độ cũng tăng hơn nửa. Thế rồi, hai bên hướng về nhau, chỉ một lúc liền gặp nhau ở một nơi chật hẹp.
Nhìn cá mập máu tiến thành đoàn trước mắt, Lăng Thiên vẻ mặt biến hẳn, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, đợi … Không hay rồi, tránh nhanh!
Lăng Thiên vốn còn dự tính đàm phán trước, nhưng Huyết Ảnh Vương Giả căn bản không cho bọn họ một cơ hội nào, vừa gặp liền bày trận xung phong chém giết.
Như vậy, Huyết Sa quân đoàn phát huy uy lực đến cực hạn, Lăng Thiên tám người chỉ chớp mắt đã rơi vào vòng bao vây của địch nhân.
Lăng Thiên tám người vốn dĩ với tu vi từng người thì không một con cá mập máu nào tu luyện ngàn năm có thể so được. Nhưng chiến trường không phải võ trường, chém giết không phải là so tài tỉ thí, sức mạnh tổng thể hơn hẳn một cá nhân.
Cứ như vậy, tám người bọn họ tuy ra sức phản kích, nhưng với tám người đối trận với ba ngàn cá mập máu, kết quả thế nào cũng có thể nhìn thấy dễ dàng.
Hơn nữa, những con cá mập máu này không phải là Hải vực thiên lang tu luyện ngàn năm, đều có sức mạnh ảo hóa thành người, như vậy làm sao có thể ứng phó dễ dàng được.