Ở tại Quỷ Vực đêm về âm u mang đầy vẻ khủng bố, nơi này và Nhân gian giới
thật khác xa nhau. Ban đêm ở Nhân gian thì tĩnh mịch, trong yên lặng có thể nghe thấy những tiếng động như tiếng gió nhẹ vờn cành liễu đu đưa. Khi đó đêm tối Quỷ Vực lại khác hẳn xa, ở đây bốn bề nghe tiếng âm phong cùng với những luồng hàn khí bức nhân. Tiếng lệ quỷ kêu gào thỉnh thoảng theo gió truyền đến, từng tiếng thút thít của vong linh quanh quẩn giữa trời đêm càng làm lòng người cảm thấy bất an.
Lục Vân một mình đứng trên đỉnh ngọn đồi lặng lẽ nhìn về phía chân trời, trong màn đêm hàn phong thổi vạt áo lam tung bay phần phật. Hình bóng chàng âm u như u linh mờ mờ, ảo ảo trong tăm tối một mình ngắm nhìn trời đêm. Chìm trong suy tư Lục Vân hồi tưởng lại quãng đường đã qua trong quỷ vực, tại đây đã xảy ra những điều gì?
Lúc bắt đầu nhập Quỷ Vực đã gặp phải Bất tử Huyết Lệ và Vô Gian Quỷ Sát, sau đó tiến nhập Hắc Hà Gian rơi vào Tỏa Hồn Tỉnh, thân thể phát sinh dị biến, huyết sát chi khí xâm nhập kinh mạch. Tiếp đó tại Quỷ Vương Thành hội ngộ Diêm La phục sinh, may mắn thu được ngọc bích thần kỳ. Tại Sinh Tử Gian bản thân vào thời điểm tối nguy hiểm đã bị khí tức tà ác xâm nhập. Một trường đại chiến bên bờ Hóa Hồn trì cũng thu hoạch được không ít. Những điều đó không chỉ giúp tần số Ý Niệm Thần Ba đạt tới một cảnh giới mới, mà còn nhờ vào Ý Niệm Thần Ba huyền diệu học được một chiêu Cửu Chuyển Vô Cực rất bá đạo từ Quỷ Tôn. Những sự việc này đều nằm ngoài dự đoán của Lục Vân.
Ngoại trừ những thu hoạch đã đạt được thì trên đường tiến nhập Quỷ Vực cũng gặp vô số hung hiểm, nhiều lần sinh tử cận kề khiến Lục Vân không thể không thi triển pháp quyết ẩn tàng trong nội thể. Hiện thời chàng đã minh bạch, thật khó che dấu những bí mật trong người được nữa, trước mắt Quỷ Soái Huyễn Mị của Hắc Hà Gian đã biết chàng thân hoài Hóa Hồn Đại Pháp.
Một khi việc này truyền ra nên lựa chọn như thế nào, phải đối mặt với mọi người ra sao? Trong lòng chàng vẫn chưa rõ. Có lẽ đây chính là thời khắc nên rời bỏ Dịch Viện, cuộc đời này đã định sẵn Lục Vân không thể ở lại thêm được nữa. Lần này trở về cần tính đến chuyện phải ly khai, chàng đã im lặng mà đến thì cũng nên lặng lẽ ra đi, giống như mây trắng trên trời nhẹ nhàng đến và nhẹ nhàng đi, giữa việc đi và đến không vương chút bụi trần. Một tiếng thở dài nhè nhẹ lặng lẽ trôi dạt trong màn đêm chầm chậm bay theo gió.
Một làn u hương thoang thoảng qua trong gió nhẹ nhàng thổi tới bên Lục Vân, quay đầu nhìn lại chàng thấy trong màu đen bên dưới là một thân ảnh mông lung. Trong ánh mắt chàng có chút lưu luyến không đành, lại có chút gì thương cảm, tương phùng dễ, khổ biệt ly ngày sau nhìn lại không biết tình cảm ra sao? Thế sự vô thường, nhân sinh như mộng những điều trước mắt đó đã được khắc sâu vào lòng. Đến khi tỉnh giấc mộng, trông lại chốn xa xăm chỉ thấy một sự mông lung! Từng tiếng thủ thỉ ngọt ngào, những lời thăm hỏi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, chàng tự hỏi ngọn gió đông cố nhân giờ ở nơi đâu?
Ngắm nhìn Lục Vân ánh mắt Ngạo Tuyết thoáng chút ưu tư, nàng nhẹ giọng thốt: "Huynh đứng đây một mình đã lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì mà sao vẫn còn cảm thán?" Nở một nụ cười rất vi diệu, Lục Vân thu lại ánh mắt khẽ trả lời: "Huynh đang nghĩ một số việc, lần này đến Quỷ Vực trên đường đi hung hiểm vô cùng, cũng đã trải qua vô số nguy hiểm nên trong lòng không khỏi có những cảm xúc sâu sắc.
Từ đầu trong lòng mọi người đều tràn trề niềm tin, chắc chắn chỉ cần kiên trì nỗ lực nhất định thành công. Hiện tại thì sao? Quỷ Vực tuy không lớn nhưng lại nhiều cao thủ, để tìm thấy một Quỷ tiên cũng làm chúng ta vất vả nửa ngày trời, cứ tiếp tục như thế tương lai còn bao nhiêu người có thể trở về. Lãnh Gia Hào của Thiên Kiếm viện đã chết, tiếp theo có thể là một hoặc hai người, vậy ai là người kế tiếp?" Khẽ thở nhè nhẹ Ngạo Tuyết nói: "Về điểm này mọi người đều minh bạch, chỉ là không ai nói ra và cũng có một chút e ngại không muốn hay không đủ can đảm đối diện với sự thật đó. Nhưng sự thật thì không thể thay đổi, muốn thu hoạch tất phải trả giá đó là đạo lý từ ngàn xưa.
Nhìn Ngạo Tuyết ngọc cốt mỹ lệ trên mặt hiện lên chút u sầu, Lục Vân có cảm giác đau nhói trong tim tựa hồ không muốn bi thương xuất hiện trong lòng nàng. Nhãn thần xoay chuyển Lục Vân cười nói: " Được rồi, chúng ta đừng nói về việc này nữa, hay là nói đến việc khác nhé. Đã hai ngày rồi mà Vân Phong vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp. Ngày mai vẫn tính không ra thì thời gian còn lại của chúng ta sẽ không còn nhiều." Nhìn nụ cười tuấn mỹ của chàng, Ngạo Tuyết lộ nét mặt tươi cười khẽ nói: "Yên tâm, Vân Phong nói đệ ấy đã tìm ra phần lớn, tin rằng ngày mai có thể tìm ra hết thôi. Hơn nữa muội nghe Phong sư huynh nói, Quỷ nhật đương trung lần này xảy ra đúng vào ngày cuối cùng trong kỳ hạn của chúng ta. Cho dù Vân Phong suy tính có sai sót, chúng ta vẫn còn một lần cơ hội cuối cùng. Còn nếu thành công chúng ta sẽ có ít nhất hai cơ hội. Lần này nếu như quay về sợ rằng mọi người không muốn tiến nhập Quỷ vực thêm lần nữa bởi vì nơi này thật quá hung hiểm. Thực sự nhân gian bao giờ cũng tốt đẹp hơn, có phong cảnh ưu mỹ, có sơn thủy hữu tình, sáng sớm nhìn mặt trời mọc, buổi chiều ngắm ánh hoàng hôn tất cả đều vô ưu vô phiền."
"Nếu có một ngày huynh cùng muội tay trong tay đi khắp thế gian, muội có nhớ về nơi Quỷ Vực này không?" lặng lẽ nhìn Ngạo Tuyết, Lục Vân khẽ hỏi.
Ngước nhìn trời đêm nhãn thần Ngạo Tuyết xuất hiện một tia xa xăm, nàng khẽ nói: "Một ngày nào đó có lẽ muội sẽ quên nhiều điều, nhưng không thể quên Quỷ Vực này đã có những ký ức ngọt ngào. Cả những câu thề đã vĩnh viễn khắc sâu trong tim, trọn đời trọn kiếp cũng không thể phai mờ ." Nhẹ nhàng nắm ngọc thủ Ngạo Tuyết, Lục Vân nhìn nàng rồi đưa mắt trông lên trời đêm. Gió nhè nhẹ thổi như đem những lời tâm can của Lục Vân trôi dạt đi: "Bất kể cuộc đời sau này có ra sao, bóng dáng của muội mãi mãi trong tim huynh. Dẫu cho biển cạn đá mòn, đất trời hòa một tấm lòng của huynh cũng không thay đổi. Thần cản diệt thần, tiên ngăn trảm tiên, yêu ma quỷ quái chỉ cần cản trở nhất loạt hủy diệt!" Thân thể thoáng run lên, Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân ánh mắt lấp loáng lệ châu. Nhẹ nhàng rời ánh mắt ngước nhìn bầu trời Ngạo Tuyết nói: "Trọn cả cuộc đời, tình này bất diệt! Tam gian thất giới, đôi lòng có nhau."
Trên không trung hai lời thề phiêu lãng hòa quyện vào nhau và dần dần trôi về chốn xa xăm. Là ai, ở phương xa chúc phúc cho chúng ta. Là ai, trong gió đêm cầu phúc cho chúng ta. Là ai, mỉm cười trong gió. Là ai, ngoảnh đầu trong mưa?
Lặng lẽ ngắm nhìn hai thân ảnh sánh đôi bên nhau, vang vọng trong tâm lời chúc phúc xen lẫn một chút thở dài. Hai người bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy một hình bóng lẻ loi trong màn đêm đang nhìn lên bầu trời, Tử Dương chân nhân bất giác lắc đầu nhè nhẹ. Từ từ đi đến điểm cuối, từ từ tháo gỡ nút thắt, khi tất cả mọi điều đều sáng tỏ, lúc đó có thể sẽ có quá nhiều bất ngờ khiến người khác vô phương chấp nhận, quá nhiều biến cố làm người khác lo âu.
Ba ngày, đã ba ngày tại Quỷ Vực dài như một năm lặng lẽ trôi qua. Đến lúc sẵn sàng cho thời khắc quyết định, Vân Phong chung quy cũng không làm mọi người thất vọng, hắn đã tìm ra phương pháp phá giải Thiên Hà trận. Nhìn mọi người, Lục Vân nói: " Hiện tại, có lẽ mọi người đều đã nắm được phương pháp tiến nhập Hóa Hồn trì, điều quan trọng nhất là làm sao để tiếp cận và phòng ngự ở đó. Như vậy chúng ta mới có thời gian xuống tìm, nhằm lấy lại Phong Hồn Phù . Cho dù dễ dàng tiếp cận Hóa Hồn Trì nhưng bảo vệ Phong Hồn Phù cũng tương đối khó khăn điểm này tin rằng mọi người đều hiểu. Nhưng bất kể khó khăn gì có xảy ra chúng ta nhất định phải tiến tới, vì mục đích của chúng ta đến đây có quan hệ đến đại sự và an nguy của nhân gian, chúng ta cho dù có phải liều mạng nhất định cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Hiện nay tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta lập tức xuất phát. Lặng lẽ nhìn mọi người, trong mắt Lục Vân ánh lên một tia khích lệ rồi chuyển thân ngự kiếm bay đi, sau lưng chàng tâm tình mọi người đều nặng nề.
"Đại hữu phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản chi cảm1"
Vâng.
Thoáng nhìn nhau, mọi người cùng gật đầu ngự kiếm bay theo sau Lục Vượt qua một đoạn đường dài đoàn người đến gần Tu La Lâm, trên đường đi không hề có việc gì xảy ra, xung quanh yên tĩnh tựa hồ như lặng gió trước khi nổi cơn bão tố. Nhìn chăm chú về phía trước Lục Vân hạ thân dừng lại cách Tu La Lâm chừng ba dặm, trầm tư một lúc Lục Vân nói: " Vân Phong đệ cẩn thận khảo sát một chút, gần đây có thể có khí tức của quỷ vật." Nhìn Lục Vân có vẻ không hiểu, Vân Phong khẽ đáp lời "dạ" rồi tiện thể ngồi xếp bằng thi triển Âm Dương bí thuật, bắt đầu dùng Âm Dương nhị khí thám xét động tĩnh xung quanh. Từ ngày tiến nhập Quỷ Vực, Vân Phong bao nhiêu lần chinh chiến thì thụ thương bấy nhiêu lần làm cho Đan Hoa châu dung nhập hoàn toàn vào cơ thể, công lực bất giác đã tăng tiến vượt bậc.
Lúc này công lực Vân Phong đã cao hơn so với lúc ở Nhân gian giới, chẳng qua vì cao thủ Quỷ Vực quá lợi hại mà hắn lại không có chút kinh nghiệm đối địch nào.
Nhìn Vân Phong đang nhắm mắt, Thương Nguyệt khẽ hỏi: "Lục Vân, sau khi tiến vào mà phát hiện thực lực địch nhân quá mạnh, chúng ta sẽ xông vào hay là chờ đợi cơ hội. Hiện tại chúng ta có mười một người, thực lực tuy không yếu nhưng nếu như gặp vài cao thủ lợi hại sợ rằng khi tiếp cận được Hóa Hồn trì sẽ tổn thất số lớn nhân thủ. Nói gì đi nữa chúng ta đến đây cũng phải chấp nhận trả giá để giành thắng lợi, đó mới là điều quan trọng. Vì vậy chúng ta nhất định không được thất bại, mỗi lần thất bại lại tổn thất một nhân thủ. Với cái giá như vậy chúng ta nhất định phải thắng." Lúc này Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn không hiểu sao trước đây mười phần tự tin lại trầm mặc im lặng, tựa hồ như đã hoàn toàn biến thành người khác. Có lẽ hoàn cảnh có thể biến đổi nhiều điều chứ không chỉ đơn thuần tính cách.
(1 Trích Kinh Kha truyện. Tạm dịch: Sông Dịch nước lạnh, gió thổi vi vút, tráng sĩ ra đi không hẹn ngày về.)
Nhìn về phía chân trời Lục Vân nhẹ giọng: "Hiện tại chúng ta vẫn còn thời gian, giả sử thế lực địch nhân quá mạnh, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận lập tức phải rút lui chờ cơ hội kế tiếp. Chỉ cần có một tia hy vọng chúng ta cũng cố dốc hết toàn lực giành được. Bởi có nhiều việc không phải do chúng ta quyết định, chỉ có thể mạo hiểm làm thử. Hiện giờ mối lo duy nhất của chúng ta là tất cả địch nhân đều tụ hợp về đây, ngoại trừ hai tên Quỷ Vương và ba tên Quỷ soái, Bất Tử Huyết Lệ, Vô Gian Quỷ Sát và Sát Huyết Diêm La thuộc loại cực kỳ khủng khiếp lại còn có những tên quỷ tiên nữa. Điều đó không quá khó để ứng phó với thực lực của chúng ta hiện giờ, vì vậy chủ yếu xem thử đối phương có bao nhiêu cao thủ. Nếu như trong tám tên cao thủ vừa đề cập đến mà có bốn tên hiện diện tại trường thì chúng ta không có hy vọng nên chỉ có thể bỏ đi." Nghe vậy mọi người đều khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng cách nhìn của Lục Vân.
Vân Phong tỉnh lại liền hỏi: "Sao không ai hỏi ta có phát hiện điều gì không?" Hứa Khiết thấy Vân Phong mở mắt liền vội vã gọi mọi người.
Thấy mọi người chăm chăm nhìn vào mình, Vân Phong cười hê hê... nói: "Đừng nhìn đệ như vậy, da mặt đệ rất mỏng càng nhìn lâu lại càng đỏ, hê hê hê..."
"Đệ đừng đùa nữa, hãy nói xem quanh đây có động tĩnh gì không?" Ngữ khí tuy lãnh đạm nhưng trong nhãn thần Lục Vân lại có chút tiếu ý, có lẽ sự vui vẻ của Vân Phong làm chàng cảm thấy vài phần cao hứng.
Nhìn mọi người, mục quang Vân Phong khẽ chuyển động nói: "Hê hê... nhìn mọi người xem ai cũng mang dáng vẻ chán nản một chút tự tin cũng không có, còn không gạt bỏ được những điều này chi bằng tính đến việc quay về. Đệ tuy cười đùa, nhưng ít nhất đệ không từ bỏ. Thế nào, chẳng lẽ mọi người đều mất hết lòng tin à? Đừng quên rằng chúng ta tới đây vì bình an cho nhân gian, vì tiếp bước vô số bách tính đã ngã xuống. Vì hòa bình, vì yên ổn chúng ta phải dũng cảm đi tiếp. Mọi người hãy lấy lại tinh thần để chiến đấu một trận chiến oanh liệt, vì hòa bình trong trời đất và vì vinh dự của Lục viện chúng ta ". Những lời cổ vũ của hắn đã khuấy động trái tim mọi người, trong nháy mắt quên đi nỗi sợ, quên đi nguy hiểm trong lòng khởi phát một cổ dũng khí, cổ dũng khí vì an nguy của thiên hạ. Nhìn Vân Phong, Lục Vân vỗ vỗ lên vai nói: "Đa tạ, đa tạ những lời nói của đệ đã làm mọi người tăng thêm dũng khí. Hiện Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
tại, đợi sau khi đệ nói về tình hình tra xét được chúng ta sẽ lập tức khởi hành."
Càn khôn mênh mông, thiên địa chính khí, chỉ cần đồng tâm hiệp lực có thể giành thắng lợi. Nhìn vào mắt Lục Vân, Vân Phong lộ ra một chút vui vẻ yên tâm nhẹ giọng: " Tốt, tất cả nghe theo huynh. Cuộc đời này may mắn gặp huynh, Lâm Vân Phong cảm thấy cao hứng vô cùng, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì trong lòng đệ luôn coi huynh là bằng hữu tốt nhất. Bây giờ hãy nói về việc thám xét, đệ đã cẩn thận tra xét phát hiện xung quanh khu rừng ẩn tàng khí tức của bọn quỷ vật, chỉ là ẩn núp rất kín. Theo suy đoán của đệ sau khi xem xét kỹ có khả năng là Bất Tử Huyết Lệ hoặc Vô Gian Quỷ Sát, nhưng đệ không dám khẳng định chính xác." Mọi người khẽ kêu lên lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Tử Dương chân nhân hỏi: "Bây giờ quyết định thế nào, bên ngoài có một trong số các cao thủ ẩn tàng, bên trong lại có thêm vài cao thủ, chúng ta đến không phải lâm vào tình huống lưỡng đầu thọ địch hay
sao? Hoàn thành nhiệm vụ dĩ nhiên trọng yếu nhưng cái giá phải trả như thế nào cũng quan trọng không kém, nếu cái giá quá đắt chúng ta khó thể gánh vác nổi."
Lục Vân trầm mặc không nói, cẩn trọng suy xét vấn đề. Ngẩng đầu nhìn mọi người chàng khẽ nói: "Lời sư phụ đệ tử đã rõ, chúng ta cần cố gắng tranh thủ không để tổn thất một binh một tốt, bao nhiêu người đi bấy nhiêu người về.
Bây giờ con muốn hỏi ý tứ mọi người một chút, một khi tiếp cận được Hóa Hồn Trì, ai tình nguyện tiến nhập vào trong thu hồi Phong Hồn Phù ? Việc này rất nguy hiểm, tin rằng trong lòng mọi người đều hiểu nên chúng ta cần chuẩn bị tâm lý trước." Nói xong mục quang từ từ lướt qua gương mặt mọi người, như muốn biết tất cả có ý kiến ra sao.
Nhìn Liễu Tinh Hồn, ánh mắt Kiếm Vô Trần lóe lên một tia tinh quang cất tiếng: "Ta tình nguyện đi, chỉ cần Phong Hồn phù có trong đó ta nhất định có thể thu hồi lại được." Mọi người nghe xong đều nhìn hắn, rồi nhanh chóng dời mục quang sang Lục Vân lắng nghe ý kiến của chàng. Liếc nhìn mọi người, mục quang Lục Vân dừng lại nơi Kiếm Vô Trần nhẹ giọng: "Đã như vậy, khi đến đó bất luận việc gì xảy ra ngươi không cần can dự, việc phòng ngự giao cho bọn ta làm. Để cho chắc ăn, đợi sau khi trận thế vững vàng ta sẽ đi xuống theo giúp ngươi nhanh chóng đoạt được Phong Hồn Phù thuận lợi sớm quay về nhân gian. Hiện tại việc này đã quyết định như thế, chúng ta đi thôi.
Mọi người phấn chấn lên cuộc chiến này quan hệ trọng đại, không chỉ liên quan đến
sinh mệnh bọn ta mà còn liên quan tới sinh mệnh nhiều người khác." Nói xong liền cùng mọi người xuất phát.
Lục Vân đi trước dẫn mọi người dễ dàng tiến nhập Tu La Lâm, thận trọng tiếp cận Hóa Hồn Trì. Vừa tới gần Hóa Hồn Trì mọi người cẩn thận quan sát tình hình bên bờ hồ phát hiện lần này lại không có cao thủ Hắc Hà Gian nào, chỉ có cao thủ của Âm Thi Gian. Bên bờ hồ Âm Thi Quỷ Vương và Quỷ soái thống lĩnh bốn tên cao thủ và bảy tên Quỷ tiên đang canh giữ chặt chẽ, bảo vệ vững chắc Hóa Hồn Trì không để ai đến gần nửa bước.
Mục quanh khẽ chuyển động, Lục Vân truyền âm nói với mọi người: "Thực lực địch nhân ở đây rất mạnh nhưng chúng ta vẫn còn một tia hy vọng, ta đã quyết định sẽ mạo hiểm một phen. Để chắc chắn, ta sẽ bất ngờ tấn công Âm Thi Quỷ Vương, đồng thời Vân Phong thi triển Âm Dương pháp quyết. Quan trọng nhất là cần nhanh chóng hủy diệt ba tên Quỷ tiên, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội đánh đuổi được chúng thủ vững trận địa. Bây giờ mười người đồng loạt tiến gần, nhớ tỏ vẻ liều mạng thu hút sự chú ý của Âm Thi Quỷ Vương, ta sẽ dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết bất ngờ tập kích. Nào hãy chuẩn bị xuất phát, nhanh!" Tiếng kiếm rít lên, mười đạo nhân ảnh xông thẳng về
phía Hóa Hồn Trì đầy bóng địch nhân. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt liên thủ xuất Ảnh Nguyệt song kiếm hóa thành nhất long nhất phượng với uy lực bá đạo đánh thẳng vào Âm Thi Quỷ Vương. Còn Thiên Linh thần kiếm của Kiếm Vô Trần tỏa ngũ thái quang hoa lao thẳng vào Quỷ soái Âm Lệ. Số người còn lại tự mình toàn lực xuất chiêu với lưu quang dị thái bay đầy trời, bắn thẳng đến những tên quỷ khác.
Giữa tầng không, Vân Phong dưới sự che chắn của mọi người, song thủ kết ấn trước ngực huy động Âm Dương pháp kiếm toàn lực thi triển. Trong tiếng cười âm sâm của lệ quỷ, chợt nghe thấy Vân Phong gầm lên một tiếng quát lớn: "Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, duy ngã hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!"
Cùng với tiếng gầm đầy uy lực, không khí chung quanh vần vũ, trong không gian tràn ngập một lực lượng vô cùng cường đại. Phía trên đầu Vân Phong xuất hiện một đạo quang mang, một cây Hư Không Chi Kiếm tỏa ra hồng lục song sắc, lấp lánh muôn đạo bùa chú với ánh sáng chói mắt đón gió biến thành một pháp kiếm to lớn ước chừng mười trượng. Âm Dương pháp kiếm vừa hiện, hồng lục quang mang liền biến thành một màn kiếm kiên cố không có gì phá vỡ nổi do Vân Phong điều khiển, xuất hiện trên đầu bốn tên Quỷ tiên bao bọc lấy chúng.
Âm Dương pháp quyết uy lực tuyệt luân, Âm Dương chi khí có thể khắc chế hủy diệt hồn phách quỷ vật, đó chính là khắc tinh của quỷ vật. Thời khắc này dưới pháp kiếm bốn tên quỷ tiên gào thét liên tục, thân thể di chuyển cực nhanh muốn thoát ra khỏi phạm vi công kích của Âm Dương pháp quyết, nhưng mỗi lần xông ra lại bị Âm Dương pháp kiếm cực kỳ bá đạo đẩy lùi. Bên kia Âm Thi Quỷ Vương thấy vậy không kìm được rống lên một tiếng giận dữ như bất tận, toàn lực tìm cách thoát khỏi công kích của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt để tiến lên đối phó với Vân Phong.
Giữa trận tiền Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt toàn lực cản trở, song kiếm liên thủ uy lực bội tăng nhất thời Quỷ Vương hoàn toàn bị vây khốn vô pháp thoát thân. Lúc này bên tai hai nàng đồng thời nghe tiếng Lục Vân truyền tới: "Không nên vây khốn quá quyết liệt, đợi hắn đến công kích Vân Phong thì huynh có thể bất ngờ tấn công một đòn kìm chế hắn." Hai nàng nghe thấy lập tức minh bạch, ngầm nới lỏng vòng vây một cách xảo diệu tạo cơ hội cho Quỷ Vương thoát ra.
Toàn lực chấn lui hai nữ tử Quỷ Vương giận giữ gào lên: "Khốn kiếp, không ngờ là Âm Dương pháp quyết ngàn năm thất truyền, hãy xem ta thu thập ngươi!" Hắc ảnh vụt qua, Quỷ Vương xuất hiện ngay trên đầu Vân Phong, song thủ tung ra một tầng hắc sắc khí võng chụp lên Vân Phong. Trên không Vân Phong thoáng chấn động như muốn né tránh, ngay lúc ấy hắn cũng nghe thanh âm Lục Vân vừa truyền tới. Ánh mắt kiên định, Vân Phong hoàn toàn không chú ý tới Quỷ Vương tiếp tục gia tăng áp lực, dùng Âm Dương pháp kiếm luyện hóa bốn tên Quỷ tiên. Quỷ Vương thấy khí tức trên thân bốn thủ hạ lộn xộn, hiển nhiên đã bị trọng thương bởi Âm Dương pháp kiếm. Hống lên một tiếng dữ tợn, Quỷ Vương tăng thêm ba phần lực đạo song thủ toàn lực đè xuống phía dưới.
Thế nhưng khi đòn tấn công của hắn đến gần Vân Phong, một cỗ dị lực tinh thần cổ quái với tần số hàng chục vạn bất ngờ đánh một đòn chí mạng vào trung khu thần kinh hắn. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Quỷ Vương, thân ảnh Lục Vân xuất hiện ra trên đầu hắn, tại chưởng tâm song thủ đồng thời có hai quả lôi cầu lập lòe điện quang. Cười âm trầm, giọng Lục Vân lạnh như băng nói: "Âm Thi Quỷ Vương chúng ta lại gặp nhau, bây giờ hãy nếm thử xem Lôi Thần Quyết của ta ra sao nhé? Hôm trước Vô Hồn Quỷ Vương đã hồn phi phách tán dưới Lôi Thần Quyết này. Xem ra hôm nay ngươi cũng chung số phận." Song thủ chập lại hai quả lôi cầu dung hợp thành một đại quang cầu lớn hàng mấy thước, trong nháy mắt biến thành một vầng hào quang bao bọc Âm Thi Quỷ Vương vào trong. Giữa không trung cửu thiên thần lôi tụ lại, chấn động kinh thiên điên cuồng đánh xuống quang cầu, lôi điện chí cương chí dương tràn ngập khắp Tu La lâm. Trên bầu trời u ám xuất hiện một kỳ cảnh hiếm thấy, chỉ thấy cửu lôi lớn hơn trượng rạch ngang trời trực tiếp nối liền với quang cầu Lục Vân đang khống chế.
Trong quang cầu Quỷ Vương kêu lên kinh hãi, toàn thân hắc sắc quang hoa run rẩy, hiển nhiên dưới Lôi Thần Quyết vô cùng sợ hãi. Thân ảnh cấp tốc tránh né cực nhanh với tốc độ gấp ngàn vạn lần trong chớp mắt liều mạng tìm kẽ hở xung quanh tìm đường đào tẩu. Tuy nhiên hắn bắt đầu thất vọng vì Lục Vân không để cho hắn một chút cơ hội, quang cầu là một không gian khép kín do lôi điện tạo thành theo đòn đánh xuống nên thu nhỏ lại rất nhanh.
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, trong con mắt lục sắc của Âm Thi Quỷ Vương phát ra tia nhìn cừu hận, miệng kêu la thảm khốc. Hữu thủ huy động một lá hắc kỳ xuất hiện trên đầu rồi hắn ẩn nấp vào trong. Bên trong quang cầu giữa không trung chỉ thấy trên hắc kỳ Cửu quỷ bái sát đồ phát ra một đạo quang hoa rực rỡ, đối chọi mạnh mẽ với lực lôi điện trên bầu trời. Chín đạo quỷ ảnh chia làm chín phương vị, hình thành một mặt trời đen bắn ra một đạo hắc sắc quang trụ đường kính sáu thước va chạm cực mạnh với cửu thiên thần lôi.
Bên này do Vân Phong một mình vây bốn tên Quỷ tiên nên áp lực dồn lên những người còn lại rất nhỏ. Tuy vậy mọi người vẫn cảm thấy hết sức mệt mỏi, đặc biệt là Hứa Khiết đã bị một tên Quỷ tiên bức ép liên tục thối lui, dường như không còn sức phản kháng. Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Liễu Tinh Hồn, Phong Viễn Dương đối phó với bốn tên Quỷ vực cao thủ, Tất Thiên và Đỗ Lực mỗi người đối phó với một tên Quỷ tiên, còn Tử Dương chân nhân chạy qua chạy lại giữa Hứa Khiết và Đỗ Lực thấy ai nguy hiểm thì giúp đỡ. Kiếm Vô Trần chiếu theo phương pháp được tính toán trước của Vân Phong bắt đầu tiếp cận Hóa Hồn Trì, nhanh chóng phá giải kết giới thần bí xâm nhập Hóa Hồn Trì.
Lục Vân thấy lá hắc kỳ cổ quái đó nhãn thần lộ một tia kinh ngạc, không thể ngờ vật này lại có thể chống lại lực lôi điện chí cương chí dương, quả thật không đơn giản. Khi chàng phân tâm trong chớp mắt hắc sắc quang trụ bùng nổ, lực bùng nổ cực mạnh bức ép phá nát quang cầu, vô số quang mang phát ra tứ tán. Một tiếng rống không cam chịu truyền đến, trong chớp mắt đã chạy đi không quay đầu lại.
Toàn thân Lục Vân điện quang lóe sáng dễ dàng ngăn luồng khí lưu cường đại dừng lại bên ngoài, mục quang phóng về phía xa không kìm được khẽ phát ra một tiếng than. Không ngờ lại để hắn chạy thoát, lần tới sợ rằng rất khó thu thập hắn. Mục quang chuyển động ánh mắt Lục Vân chợt biến, thấy Vân Phong một mình chiến đấu, Âm Dương pháp quyết bỗng nhiên bị phá vỡ làm cho ba tên Quỷ tiên và một tia quỷ khí đào tẩu ra ngoài.
Song thủ huy động, một cỗ hấp lực cường đại xuất hiện bên trên bốn tên Quỷ tiên đang đào tẩu chụp xuống. Hét lên kinh hãi, hai tên Quỷ tiên phát hiện cực nhanh cấp tốc lộn ngược lại thoát khỏi sự khống chế của Lục Vân, hai tên còn lại rơi vào trong tầm tay chàng. Hắc sắc quang hoa lóe lên, khí tức Hóa Hồn đại pháp cùng với khí tức Trấn Hồn Phù màu bạc vừa vặn lóe sáng, hai tên Quỷ tiên chỉ thét lên nửa tiếng thảm khốc đã hồn phi phách tán.
Xoay mình Lục Vân đón Vân Phong đang rơi xuống, nhoáng cái đến bên Hứa Khiết nói: "Hứa Khiết, Vân Phong đã thụ thương muội hãy để ý đến hắn, huynh đến thu thập tên quỷ vật này." Nói xong tràn qua tấn công địch nhân của Hứa Khiết. Thân ảnh chớp động, Hứa Khiết đỡ lấy Vân Phong đang ngã nhẹ nhàng hỏi: "Sao rồi, không việc gì chứ ? Huynh một mình đối phó với bốn tên Quỷ tiên thật là lợi hại! ". Vân Phong nhìn đôi tay nhỏ nhắn, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra một chút hoan hỉ hạ giọng nói: "Huynh thấy ổn, miễn là có muội đỡ. Huynh có cảm giác không sao cả thật đấy, không biết tại sao nữa!. Hê hê... thật thoải mái quá. Bất quá nói cho muội biết một bí mật: nói tới lợi hại thì huynh tự nhiên lợi hại rồi, tu vi hiện tại của huynh vẫn còn nông cạn không thể thi triển một chiêu tối thượng trong Âm Dương pháp quyết, tương lai khi tu vi huynh trở nên thật thâm hậu muội sẽ biết huynh còn lợi hại đến thế nào."
Liếc mắt nhìn hắn Hứa Khiết mắng yêu: "Vẫn còn khoe tài, chưa gì đã khoe khoang khoác lác. Huynh cố gắng tu luyện thật tốt, đợi tương lai thật sự lợi hại nói tiếp vẫn chưa muộn." Hai mắt Vân Phong trợn tròn tựa hồ như lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Hứa Khiết, hắn vui vẻ cười hê hê....một cách ngây ngô nhìn chằm chằm vào Hứa Khiết. Cô nàng trừng mắt, trên gương mặt hiện lên một đóa hồng vân khẽ thì thầm một tiếng, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
Do Quỷ Vương thua chạy, Quỷ soái hoàn toàn không có lòng ham chiến liền phát ra một tiếng ám hiệu toàn lực thoát khỏi công kích của Ngạo Tuyết rồi nhanh chóng trốn mất. Hắn vừa chạy đi thì những tên còn lại giống như cây đổ người tan, chen nhau đào tẩu ra ngoài. Trong nháy mắt, xung quanh Hóa Hồn Trì chỉ còn mười người Lục Vân.
Triệu tập mọi người Lục Vân nhìn Hóa Hồn trì, thấy hắc sắc vân thái lượn tròn giữa không trung vẫn bay như cũ, chỉ có bóng dáng Kiếm Vô Trần biến mất. Thu hồi mục quang Lục Vân nói: "Lần này chúng ta có thể thuận lợi buộc địch nhân bỏ chạy âu cũng nhờ vận khí, giờ đây quan trọng là chúng ta bảo vệ nơi đây như thế nào. Về điểm này ta muốn hỏi ý kiến mọi người có loại trận pháp nào có thể ngăn cản địch nhân không?. Trước mắt chúng ta tuy tạm thời bức lui chúng nhưng ta nghĩ Âm Thi Quỷ Vương không từ bỏ như vậy, rất có khả năng cùng kéo nhau trở lại, khi ấy chúng ta nên chống đỡ như thế nào là vấn đề rất quan trọng. Do đó ta muốn mọi người suy tính tìm biện pháp sử dụng lực lượng ít nhất, đạt được hiệu quả cao nhất. Ngạo Tuyết liếc nhìn Vân Phong không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, như muốn biết hắn có nảy ra ý tưởng ly kỳ cổ quái nào không. Trong số người của Dịch Viện tuy tu vi Vân Phong thấp nhất nhưng hắn cũng giống như Lục Vân đều ẩn tàng lắm bí mật không ai biết, chính vì thế Ngạo Tuyết nghĩ tới hắn trước tiên. Bên này ánh mắt Tử Dương chân nhân dừng lại nơi Liễu Tinh Hồn, ai cũng biết kiếm trận Thiên Kiếm Viện dương danh thiên hạ, tương đối có tiếng tăm trong giới tu chân.
Vân Phong thấy mọi người nhìn mình, hê hê hê cười tinh quái: "Trận pháp đối với đệ chỉ là chuyện nhỏ. Thuở thiếu thời theo sư phụ trảm yêu tróc quỷ, khi vây lũ quỷ quái đệ cũng học được không ít trận pháp. Đương nhiên nếu phối hợp với kiếm trận Thiên Kiếm Viện càng uy lực hơn." Nói xong không biết vô tình hay cố ý nhìn sang Liễu Tinh Hồn.
Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn quanh, khẽ nói: "Thiên Kiếm viện của bản môn có một loại Cửu Cung kiếm trận thích hợp với việc phòng thủ, bởi vì đặc điểm quan trọng của trận pháp là chân nguyên chín người liên kết thành vòng tròn một thể không kẽ hở, có thể ứng phó sức ép của địch. Trước mắt chúng ta có mười người, thi triển kiếm quyết quả rất thuận lợi." Lục Vân nghe xong nói: "Tốt, bây giờ Vân Phong lập tức bố trận, cần điều gì mọi người cùng giúp đỡ.
Sau khi bố trận xong Liễu sư thúc luyện tập kiếm trận một lượt để ứng phó cường địch sắp đến. Còn ta lập tức tiến nhập Hóa Hồn Trì giúp đỡ Vô Trần sớm lấy được Phong Hồn phù kịp thời trở về nhân gian. Sau khi ta đi mọi người hãy cẩn trọng, công việc ở đây tạm thời do Liễu sư thúc thống lĩnh, tất cả nhất định phải đồng lòng. Bây giờ mỗi người đều có nhiệm vụ, bắt đầu hành động." Nói xong mọi người nhìn chàng bắt đầu phối hợp với Vân Phong bố trận chờ đợi.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh Lục Vân đắm mình vào dòng suy tư, chàng chưa từng nghĩ tới con đường phía trước sẽ phải làm gì. Nguyên nhân có lẽ là do còn vướng bận Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nên chàng không muốn rời xa Dịch Viện, mãi cho đến giờ phút này đối với dự định cho tương lai chàng vẫn còn rất hồ đồ. Tiếp tục tu luyện là lẽ đương nhiên, có điều chàng sẽ không tầm sư học đạo ở bất kỳ nơi nào nữa."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt cũng yên lặng nhìn Lục Vân chờ đợi chàng trả lời, chờ đợi chàng quyết định. Khi năm người Tử Dương chân nhân tỉnh lại, những gì bọn họ nhìn thấy đơn thuần chỉ là hình ảnh một Lục Vân đang nhìn về phía chân trời, hai bên là hai thiếu nữ đang đứng si ngốc mong chờ câu trả lời. Nhìn thoáng qua cả ba người, Tử Dương chân nhân dường như đã cảm nhận được nỗi buồn và cô quạnh vô tận, phần nào thấu hiểu được lúc này tâm tư Lục Vân đang phải đứng trước sự lựa chọn vô cùng khó khăn. Sau đó, Tử Dương chân nhân lại di dời mục quang về phía Vân Phong, hai người trao đổi một vài tia nhìn ẩn ước rồi cùng nhau bước về phía Lục Vân."
Gió thổi nhẹ mang theo tiếng lá rơi xào xạc lan tỏa trong không trung. Thưởng thức kỹ, nghe như hoàn luật thanh nhã giống một bài thơ khó quên. Tưởng như đang níu kéo, tưởng như đang kể lể, tưởng như đang than thở, lại tưởng như đang lặng im. Có lẽ đó chính là tâm tư của Lục Vân lúc này, đang ngầm thổ lộ ra rồi lại bị giấu kín đi."
Bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Lục Vân, Tử Dương chân nhân nhìn Ngạo Tuyết với ánh mắt động viên. Quay sang đối diện với chàng, lão nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của đệ tử khẽ nói:"
- Trời không còn sớm, chúng ta nên quay về Dịch viện thôi. Chuyện trước đây hãy để cho nó trôi qua, không ai bận tâm nữa. Hiện giờ, nói không chừng chưởng giáo sư bá đang lo lắng lắm. Nếu như Kiếm Vô Trần trở về báo chúng ta đều chết cả tại Quỷ vực, e rằng sẽ có nhiều người đau buồn. Để mọi người không phải lo lắng thêm thì chúng ta nên về sớm một chút."
Mấy lời nói ra tuyệt không hề đả động đến chuyện khó xử của Lục Vân, có thể thấy Tử Dương Chân Nhân đã cố ý lảng tránh vấn đề nhạy cảm ấy."
- Sư thúc nói không sai, chúng ta nên về sớm, bằng không lại để cho tên vô lại Kiếm Vô Trần được dịp đắc ý sao. Tên tiểu nhân bỉ ổi này, sau khi được chúng ta toàn lực giúp đỡ lấy được Phong Hồn Phù liền một mình chuồn mất, đệ cảm thấy thật xấu hổ khi phải đi chung nhóm với một tên như hắn. Bây giờ chúng ta còn chưa về tới, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết sẽ bị hắn bịa đặt nói xấu thêm những gì, công lao lần này chắc đều bị một mình hắn cướp mất. Hừ...không được, chúng ta phải lập tức quay về, vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn."
Vân Phong vừa nói vừa nhảy đến bên Lục Vân, đưa tay kéo chàng."
Khẽ động đậy, Lục Vân né tránh bàn tay của Vân Phong rồi trầm mặc nhìn hắn. Mục quang hai người chính diện tương giao, trong ánh mắt mỗi người lại lộ ra một thần sắc khác nhau. Vân Phong ngỡ ngàng nhìn vào mắt Lục Vân:"
- Tại sao huynh lại né tránh đệ. Lẽ nào huynh thật sự không muốn quay về, không muốn ở cùng bọn đệ, không muốn ở bên cạnh Ngạo Tuyết sư tỷ hay sao. Hay là trong lòng huynh đang lo lắng điều gì, sợ sẽ xảy ra chuyện gì mà huynh không mong muốn. Huynh còn nhớ ngày chúng ta cùng đến Dịch viện không, lúc đầu vì sao chúng ta đến đó, còn bây giờ tại làm sao huynh lại không muốn quay về? Mọi người ở đây đều tin tưởng huynh, trong thâm tâm tất thảy đều như nhau, không một ai cần biết huynh che giấu bí mật gì. Vì bất kể huynh có bí mật nào, trong lòng mọi người huynh luôn luôn là Lục Vân, mãi mãi là đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viện.
Không biết phải giãi bày với tấm thịnh tình của Vân Phong như thế nào, Lục Vân chỉ đành im lặng quay mặt đi. Khi thấy mọi người cùng bước đến bên cạnh mình, chàng chợt cảm nhận được sự cổ vũ, sự hy vọng từ những ánh mắt sư huynh đệ truyền sang. Lúc này trong lòng chàng ngoài than thở ra còn tăng thêm mấy phần phiền não. Có rất nhiều chuyện, hễ bước một bước thì mãi mãi không thể quay đầu."
Ngẩng mặt nhìn trời xanh, Lục Vân ra vẻ thản nhiên:"
- Thật ra ta về hay không về Dịch viện đều như nhau. Cuộc đời này ta và mọi người cơ bản đã khác biệt, rất nhiều việc mọi người không biết rõ, cũng không thể hiểu rõ. Tuy thời gian ở Dịch viện chỉ là hai năm ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong lòng ta biết bao hồi ức và niềm vui. Sau này bất kể ta ở đâu cũng sẽ luôn nhớ và từng giờ từng phút chúc phúc cho mọi người. Lần ra đi này ta đã quyết định từ rất lâu rồi, chỉ có điều gặp phải tình huống như thế này thật sự không phải là ý muốn của ta. Thiên hạ rộng lớn, sao lại không có chỗ cho ta dung thân chứ? Tung hoành ngang dọc, làm những gì mình muốn, đó là điều ta theo đuổi cũng là con đường ta sẽ đi suốt cả đời này. Ta chưa có ý muốn định cư ở một chỗ nhất định, cho nên bất kể là sớm hay muộn ta vẫn sẽ ra đi. Mọi người không cần phải lo lắng cho ta, cũng không cần thương tâm vì ta nữa. Bất kể như thế nào, chúng ta mãi mãi là huynh đệ. Cuộc đời này bất luận ta đi đến chân trời góc bể vẫn luôn nhớ đến mọi người, gặp khó khăn gì mọi người đều có thể tìm đến ta. Tin rằng trong chốn thiên địa bao la này, sẽ có một ngày chúng ta lại tái hợp."
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Lục Vân, mọi người đều cảm thấy chua xót. Tuy chàng biểu hiện rất trấn tĩnh nhưng như vậy lại càng buồn hơn. Ai cũng hiểu trong lòng Lục Vân thật sự rất lưu luyến không nỡ nói ra, nhưng tiếc là chàng đã chọn lựa ra đi và không quay đầu trở lại. Có lẽ trong lòng chàng hiện giờ, quyết định này tuy khiến người khác đau lòng, nhưng không thể không làm. Suy cho cùng dù sớm dù muộn vẫn phải ra đi, sao không thực hiện ngay lúc này chứ, chí ít đó cũng là một kết cục, tuy có phần đột ngột nhưng bây giờ không phải là một cơ hội tốt sao?"
Bắt gặp ánh mắt buồn rầu của Ngao Tuyết và Thương Nguyệt, Tử Dương Chân Nhân không dằn lòng nổi đành nói:"
- Lục Vân, bất luận tâm ý của con như thế nào, trước khi chưởng giáo sư huynh chưa tuyên bố để con ra đi thì con vẫn là môn hạ của Dịch Viện, là đệ tử của Dịch Viện. Sự việc lần này cũng có tác động nhất định đối với con sư phụ cũng không muốn ép buộc con điều gì. Sư phụ chỉ muốn nói rằng, con tạm thời đã không muốn quay về vậy thì cứ ở ngoài một thời gian cũng coi như là để rèn luyện. Đợi đến khi có việc tất sẽ có người đến tìm con, lúc đó quay về chắc tâm trạng của con sẽ tốt hơn. Bây giờ mọi người trở về trước, con xem có cần Ngạo Tuyết hay Vân Phong đi cùng con ngao du thiên hạ một chuyến không?"
Nhìn Tử Dương chân nhân, trong ánh mắt Lục Vân hiện lên vẻ gì đó ưu tư. Có lẽ lựa chọn như vậy là sai lầm chăng, nhưng chàng thật sự không thể từ bỏ quyết định mà mình đã lựa chọn. Không biết nói gì, Lục Vân chỉ im lặng nhìn từng người một. Cuối cùng Lục Vân mỉm cười rồi gật đầu nhè nhẹ, tỏ ý nghe theo sự sắp xếp của Tử Dương chân nhân tạm thời giữ mối quan hệ vi diệu này. Thấy mọi người giống như vừa cất đi một gánh nặng, Lục Vân nghĩ có lẽ quyết định của chàng đã giúp tất cả thở phào nhẹ nhõm, nhưng về sau này vì mối quan hệ giữa chàng với họ có làm cho họ cảm thấy hối hận hay không? Bản thân mình khi đó liệu có hối hận vì ý định của ngày hôm nay không, liệu có than thở vì lựa chọn hôm nay không?
Thấy Lục Vân gật đầu, Tử Dương chân nhân như dỡ bỏ được một hòn đá lớn trong lòng. Lão tin rằng chỉ cần Lục Vân đồng ý đợi một thời gian, mọi chuyện sẽ từ từ trôi qua trong im lặng, đến khi tái kiến mọi phiền não hôm nay đều đã tan biến chẳng còn ai lưu tâm. Nhìn khắp một lượt, Tử Dương chân nhân mới nói:"
- Lục Vân đã đồng ý với ta rồi cho nên chúng ta sẽ đi về trước để khỏi làm cho người khác lo lắng. Con nên nghỉ ngơi, cố gắng giải tỏa hết những căng thẳng trong lòng. Đợi đến khi chơi chán hoặc giả Dịch viện có việc, con nhớ quay về là được."
- Lời sư thúc dạy như vậy là chí phải, tốt nhất chúng ta hãy để cho Ngạo Tuyết sư tỷ bồi tiếp giúp Lục Vân huynh giải sầu thôi."
Nói xong Vân Phong nháy mắt với Lục Vân, dáng vẻ vô cùng tinh quái. Mọi người nhìn thấy hắn bày trò như vậy đều mỉm cười không thể kìm nổi."
Bắt gặp tia nhìn tràn đầy tình cảm và sự hy vọng của Ngạo Tuyết, Lục Vân vội lảng tránh quay mặt nhìn về phía chân trời. Trong không gian im lặng mọi người đều chú mục vào thần tình của Lục Vân chờ đợi câu trả lời, từ đó mà phỏng đoán tâm ý chàng. Tình cảm giữa chàng và Ngao Tuyết, mọi người ở đây đều dễ dàng nhận ra. Cơ hội lần này có thể khiến hai người được ở bên nhau, tin rằng chàng sẽ nhất định đồng ý. Vậy mà sự im lặng bất chợt của Lục Vân khiến mọi người trong lòng bỗng thấy bất an, bắt đầu lo lắng. "
Che giấu nỗi cô đơn trong lòng mình, Lục Vân một lần nữa hờ hững nhìn Ngạo Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. Không một câu nói, không một lời, chỉ là ánh mắt luyến tiếc bất lực khiến mọi người đều cảm thấy buồn bã."
Lặng lẽ nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết nở nụ cười buồn nhưng ngập tràn yêu thương, vẻ u sầu với nhan sắc mỹ lệ vô bờ đó vĩnh viễn khắc sâu vào ánh mắt, vào tâm khảm của Lục Vân. Ngạo Tuyết thản nhiên quay người, đứng lặng một lúc rồi khẽ nói:"
Một làn gió khẽ khàng lay động, một thân ảnh làm rung động lòng người bồng bềnh bay lên theo gió."
Dõi theo mái tóc dài tung bay trong gió và dáng vẻ mê hồn ấy, trong ánh mắt Lục Vân chan chứa nhu tình và bao lời lời chúc phúc. Trong cả cuộc đời này sẽ có rất nhiều chuyện lùi xa vào dĩ vãng, nhưng cũng có những điều mãi chẳng thể quên. Lục Vân thu hồi mục quang, chàng buồn bã quay lại nhìn Thương Nguyệt cười, một nụ cười ẩn chứa biết bao nhu tình. Hai người nhìn nhau không cần nói ra thành lời mà tâm ý tươg thông, ý nghĩ cứ tự nhiên truyền vào tim mỗi người."
Ở bên cạnh, mọi người vẫn còn dõi theo bóng dáng xa dần của Ngao Tuyết mà nuối tiếc cho Lục Vân. Có lẽ do sự cố chấp của chàng mà cũng có thể do Ngao Tuyết quá đa tình khiến cho mọi người chỉ muốn khóc thay cho họ, mấy người không thể đoán được cuối cùng hồi kết sẽ ra sao. Tử Dương chân nhân bước lên phía trước vỗ vỗ vai Lục Vân, nhìn chàng với ánh mắt khích lệ rồi quay người bước đi.
- Phải quay về thôi, mọi người lên đường nào!"
Câu nói ngắn gọn vang vọng trong gió rừng, một trường ly biệt bắt đầu tại nơi khu rừng vô danh."
Dõi theo bóng dáng Tử Dương chân nhân đang đi xa, Lục Vân khẽ tự nhủ:"
- Xin đa tạ người, sư phụ. Cuộc đời này tuy con đã đem đến cho sư phụ niềm tự hào nhưng tương lai cũng đem đến biết bao phiền toái, hy vọng sư phụ sẽ lượng thứ cho đồ đệ ngỗ nghịch này. Cuộc đời này sư phụ gặp con thật không rõ là phúc hay là họa, riêng con chỉ mong mỏi sư phụ có một cuộc đời bình an tốt đẹp, như vậy là con yên tâm rồi."
Vân Phong bước tới kế bên Lục Vân tỏ vẻ trách cứ nhìn chàng hạ giọng hỏi:"
- Tại sao. Tại sao huynh phải cự tuyệt ý tốt của đệ, cự tuyệt Ngạo Tuyết sư tỷ bồi tiếp huynh?"
Vỗ vai Vân Phong, ánh mắt Lục Vân toát lên vẻ buồn bã lạ lùng:"
- Tất cả mọi chuyện sau này đệ sẽ hiểu tại sao, bây giờ đệ tạm thời không cần biết. Sau khi quay về nhớ chăm chỉ luyện tập, tu vi của đệ vẫn còn nông cạn lắm. Có một việc đệ phải ghi nhớ đó là không được tìm Kiếm Vô Trần gây chuyện, với trình độ của đệ bây giờ không đấu lại hắn đâu. Sau này nếu có thời gian, đệ nên thường xuyên chú ý đến hắn, vì từ sau khi vào Quỷ vực trên người hắn xuất hiện một cỗ khí tức cổ quái hết sức tà dị. Thôi được rồi, tương lai khi đệ với Hứa Khiết thành đôi nhớ mời huynh đến là được, giờ mau đi đi."
Sau đó lần lượt đến Hứa Khiết, Phong Viễn Dương rồi Tất Thiên từ biệt chàng. Cuối cùng khi Thương Nguyệt đứng trước mặt chàng, trong ánh mắt Lục Vân hiện lên vẻ bi thương nhàn nhạt."
- Cổ kim nan khan thị ly sầu, ly sầu nan tự, hà nhân bất đê đầu? Hồi thủ lạc hoa xuân mộng khứ, cơ hứa hồi ức, tàn nguyệt chi đầu, không đới hàn thu!"
Thương Nguyệt chỉ im lặng nhìn Lục Vân lâu rất lâu...Sự đau xót ấy, nỗi sầu biệt ly ấy hiện lên trên nụ cười thê lương, tất thảy đều khiến cho người ta khó quên. Mỉm cười, Thương Nguyệt cất tiếng:"
- Trong lòng huynh có biết bao bí mật rất khó thổ lộ, chỉ hy vọng lúc tái kiến muội có thể nhìn thấy một Lục Vân điềm đạm nho nhã, cứng cỏi nhu hòa. Như vậy muội cũng mãn nguyện rồi."
Lặng im nhìn nàng ánh mắt Lục Vân toát lên vẻ cố chấp, chàng bình thản nói:"
- Hy vọng khi tái kiến huynh không khiến muội rơi nước mắt, vì như thế trong lòng huynh cũng đau đớn vô cùng. Đời này, muội và Ngạo Tuyết là hai người huynh không muốn làm tổn thương, cho nên dù ở bất cứ nơi đâu huynh luôn chúc phúc cho hai người."
Chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt Thương Nguyệt chớp động biểu lộ thần thái mê hồn:"
- Bọn muội cũng sẽ luôn chúc phúc cho huynh, hy vọng huynh luôn bình an sớm ngày trở về. Chuyến đi vào Quỷ vực tuy nguy hiểm nhưng đã để lại cho chúng ta những hồi ức không thể nào quên. Lần sau biết đến khi nào chúng ta lại có thể kề vai sát cánh cùng nhau nữa?"
Lục Vân vội vã lảng tránh ánh mắt làm rung động lòng người ấy, giả như đang dõi theo những bóng dáng đã xa dần, chàng nói:"
- Có lẽ cơ hội như thế đã qua rồi, nhưng trong lòng huynh sẽ mãi mãi ghi nhớ thời khắc ấy. Đến một ngày khi huynh vượt lên trên cửu thiên, lúc đó huynh sẽ quay về tìm muội và Ngạo Tuyết. Khi đó mọi nỗi buồn biệt ly đều không còn, niềm vui sẽ luôn hiện hữu trong tim huynh."
Nhìn Lục Vân thêm một lúc thật lâu, Thương Nguyệt mới nhẹ nhàng thốt:"
- Huynh cố gắng bảo trọng thân thể, câu này là muội thay mặt Ngạo Tuyết nói với huynh, bất kể khi nào, bất kể ở đâu bọn muội luôn luôn đợi huynh đến khi huynh quay về.
Nói đoạn, Thương Nguyệt quay người đứng lặng đi trong gió, bóng dáng nữ tử ấy toát lên vẻ cô độc buồn tẻ thê lương."
Tuy trong lòng Lục Vân vô cùng đau buồn, nhưng có những chuyện không thể nói ra được và cũng không thể nào níu kéo. Bóng dáng kiều diễm ấy là mơ ước của bao nam tử hán theo đuổi suốt đời, đáng tiếc giờ này chàng đã để cho nó rời xa. Trước mắt Lục Vân mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa, chàng chỉ còn biết lặng nhìn xa xăm, ở nơi đó có những hồi ức vĩnh viễn không thể quên."
Thở dài nhè nhẹ, Lục Vân quay về với thực tại xung quanh. Khi tụ họp thì không có cảm giác gì, nhưng khi mọi người đã rời xa chàng mới phát hiện hoá ra mình cũng biết hối hận, cũng cảm thấy nuối tiếc, nhưng tất cả đều bị kìm nén không để lộ ra mà thôi. Giây phút này khi bên cạnh không còn một ai, nỗi hối hận khôn cùng và sự đau thương vô tận mới dần dần gặm nhấm trái tim chàng."
Sắc trời chuyển dần về đêm lúc nào mà Lục Vân cũng không hay biết, khi chàng tỉnh lại từ trong suy tư, trên bầu trời đã điểm lên những vì sao xa xăm. Nhìn lên những ngôi sao sáng lấp lánh kia Lục Vân thầm nghĩ, không biết chúng có đang mắng mình xuẩn ngốc hay không, rõ ràng biết sẽ đau lòng mà vẫn cố tình dứt bỏ. Có lẽ đây chính là số phận của chàng, chấp mê bất hối, ngạo thị thiên địa, không dễ dàng chấp nhận sự an bài của số phận.
Gió đêm len lỏi qua từng cành cây ngọn cỏ, trong đêm tối một thân ảnh cô độc dưới ánh sao, lặng lẽ biến mất trong rừng sâu âm u. Một tiếng kêu gào phát ra, trôi dạt rồi dần lẩn khuất trong rừng núi âm u nhưng không có ai hay biết."
Ở một nơi giữa rừng sâu âm u, một đống lửa bùng cháy rừng rực. Trên giá gỗ, mùi thịt thơm phức của hai con thỏ rừng theo gió lan tỏa đi xa. Lục Vân ngồi trước đống lửa, vừa quay thỏ vừa nghĩ về chuyện xưa, chàng ngồi cô độc lặng im như u linh trong bóng đêm. Đột nhiên Lục Vân bỗng ngẩng đầu nhìn ra xa vài trượng. Phía bên dưới cây đại thụ, một bóng đen im lìm đứng đó thờ ơ quan sát Lục Vân. Người đó có vóc dáng cao to, có cái nhìn phát ra tia lạnh lẽo rợn người, tất cả đều rất thần bí khiến cho người ta phải phát sinh cảnh giác. Trong đêm tối cây đại đao lập lòe quang mang kỳ dị, thấp thoáng lộ ra vẻ gì đó không tầm thường."
Nhân vật thần bí vô thanh vô tức xuất hiện khiến Lục Vân hết sức kinh hãi. Dựa vào tu vi của chàng hiện nay người có thể đến gần chàng trong vòng ba trượng không một chút tiếng động, trong thiên hạ sợ rằng không tìm được mấy người. Điều quan trọng nhất đó chính là pháp quyết Thiên Địa Vô Cực và Ý Niệm Thần Ba thần bí khó lường của chàng có thể tùy lúc tùy nơi phát hiện mọi động tĩnh xung quanh, bất kể khí tức gì chỉ cần đến gần đều không thoát khỏi vòng phong tỏa của ý niệm. Vậy mà bóng đen thần bí này lại dễ dàng đến gần mà chàng không thể phát hiện, làm sao không khiến Lục Vân vạn phần kinh ngạc chứ?"
Hai luồng ánh mắt giao nhau làm tâm trí Lục Vân khẽ chấn động, thâm tâm chàng phát sinh một thứ cảm giác khó chịu như bị người khác nhìn thấu. Đồng thời một chút gì đó kỳ quái toát ra từ nhân vật thần bí khiến Lục Vân thấy như rất quen thuộc, nhưng lại không hiểu rõ tại sao. Thu hồi mục quang, Lục Vân trấn tĩnh nói với thần bí nhân:"
- Đến thì đã đến rồi, nếu không có ý ghét bỏ xin mời lại đây ngồi đi. Ở đây vừa hay có hai con thỏ nướng, chúng ta mỗi người một con, từ từ thưởng thức."
Thần bí nhân nhìn Lục Vân với ánh mắt có phần cổ quái khẽ thở dài. Bước nhẹ đến trước mặt Lục Vân, thần bí nhân nhìn chàng rồi cầm lấy một con thỏ rừng. Nhờ ánh lửa Lục Vân thận trọng quan sát kỹ lưỡng, phát hiện bề ngoài người này khoảng ba mươi tuổi dáng cao to tuấn tú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khuôn mặt người này hơi góc cạnh, cho thấy phong thái của người đàn ông trưởng thành. Ánh mắt chàng nhìn sang tay trái thần bí nhân, thấy có cây đại đao lập lòe quang mang kỳ dị, vỏ đao bao ngoài chạm trổ hổ đầu long thân, nơi cán đao có hình một con giao long tỏa ra quang mang cổ quái."
Lục Vân vừa ăn thỏ rừng vừa nói:"
- Hiếm khi ở nơi hoang vắng thế này lại gặp một đồng đạo, cũng xem như là có chút duyên hạnh ngộ, vậy không biết ngươi có thể cho ta biết quý tính đại danh không? Nếu được chúng ta cùng nhau tán gẫu đôi chút cũng là giải tỏa một phần sự cô quạnh quanh đây, ngươi thấy có đúng không?"
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lục Vân, thần bí nhân khai khẩu:"
- Đã gọi là vô tình gặp nhau hà tất phải hỏi đến danh tính. Còn việc tán gẫu, đôi bên không quen không biết có thể nói chuyện gì đây?"
Lối ăn nói kỳ quặc của người này khiến Lục Vân cả cười:"
- Tùy ý tán gẫu có nghĩa là nói chuyện gì cũng được, không nhất định phải có mục đích. Ngươi đã không muốn tiết lộ thân phận, vậy cũng tốt, ta cũng định quên đi danh tính của mình, thế thì chúng ta cứ tùy tiện tìm vấn đề tán gẫu là được. Chẳng hạn tối nay tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, đó chẳng phải một vấn đề sao?"
Không một lời hồi đáp, thần bí nhân lẳng lặng nhìn Lục Vân mở miệng hỏi ngược lại:"
- Còn ngươi, vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Lục Vân dửng dưng trả lời:"
- Ngươi thật là một chút cũng không chịu thiệt, may mà ta là người không để ý việc hơn thua. Chuyện ta có mặt ở đây chẳng qua là vô ý đi ngang. Do tạm thời không có việc gì gấp, hơn nữa rất lâu chưa được thưởng thức mùi vị của thịt cho nên bắt hai con thỏ rừng ngồi ở đây từ từ thưởng thức. Phần ta đã nói xong rồi, giờ đến lượt ngươi."
Nhìn Lục Vân một hồi, thấy chàng dường như không phải nói dối, thần bí nhân mới trả lời:"
- Ta đến đây bất quá cũng như ngươi, chỉ là qua đường thôi. Vốn dĩ không định xuất hiện, nhưng cuối cùng bị mùi thỏ rừng nướng của ngươi kéo ta đến nên đành hiện thân để xem xem."
Nhìn thần bí nhân, Lục Vân mỉm cười hỏi:"
- Xem ra trình độ quay thỏ của ta cũng có tiến bộ mới có thể hấp dẫn được viễn khách, haha... cũng xem như một thu hoạch. Đổi lại xin thỉnh giáo một vấn đề, không biết gần đây Nhân gian có việc gì trọng đại không? Bây giờ ta chuẩn bị vân du bốn phương thưởng ngoạn phong cảnh trong thiên hạ, biết thêm một chút về tình hình Nhân gian cũng có thể dự phòng được nhiều việc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở tại Quỷ Vực đêm về âm u mang đầy vẻ khủng bố, nơi này và Nhân gian giới
thật khác xa nhau. Ban đêm ở Nhân gian thì tĩnh mịch, trong yên lặng có thể nghe thấy những tiếng động như tiếng gió nhẹ vờn cành liễu đu đưa. Khi đó đêm tối Quỷ Vực lại khác hẳn xa, ở đây bốn bề nghe tiếng âm phong cùng với những luồng hàn khí bức nhân. Tiếng lệ quỷ kêu gào thỉnh thoảng theo gió truyền đến, từng tiếng thút thít của vong linh quanh quẩn giữa trời đêm càng làm lòng người cảm thấy bất an.
Lục Vân một mình đứng trên đỉnh ngọn đồi lặng lẽ nhìn về phía chân trời, trong màn đêm hàn phong thổi vạt áo lam tung bay phần phật. Hình bóng chàng âm u như u linh mờ mờ, ảo ảo trong tăm tối một mình ngắm nhìn trời đêm. Chìm trong suy tư Lục Vân hồi tưởng lại quãng đường đã qua trong quỷ vực, tại đây đã xảy ra những điều gì?
Lúc bắt đầu nhập Quỷ Vực đã gặp phải Bất tử Huyết Lệ và Vô Gian Quỷ Sát, sau đó tiến nhập Hắc Hà Gian rơi vào Tỏa Hồn Tỉnh, thân thể phát sinh dị biến, huyết sát chi khí xâm nhập kinh mạch. Tiếp đó tại Quỷ Vương Thành hội ngộ Diêm La phục sinh, may mắn thu được ngọc bích thần kỳ. Tại Sinh Tử Gian bản thân vào thời điểm tối nguy hiểm đã bị khí tức tà ác xâm nhập. Một trường đại chiến bên bờ Hóa Hồn trì cũng thu hoạch được không ít. Những điều đó không chỉ giúp tần số Ý Niệm Thần Ba đạt tới một cảnh giới mới, mà còn nhờ vào Ý Niệm Thần Ba huyền diệu học được một chiêu Cửu Chuyển Vô Cực rất bá đạo từ Quỷ Tôn. Những sự việc này đều nằm ngoài dự đoán của Lục Vân.
Ngoại trừ những thu hoạch đã đạt được thì trên đường tiến nhập Quỷ Vực cũng gặp vô số hung hiểm, nhiều lần sinh tử cận kề khiến Lục Vân không thể không thi triển pháp quyết ẩn tàng trong nội thể. Hiện thời chàng đã minh bạch, thật khó che dấu những bí mật trong người được nữa, trước mắt Quỷ Soái Huyễn Mị của Hắc Hà Gian đã biết chàng thân hoài Hóa Hồn Đại Pháp.
Một khi việc này truyền ra nên lựa chọn như thế nào, phải đối mặt với mọi người ra sao? Trong lòng chàng vẫn chưa rõ. Có lẽ đây chính là thời khắc nên rời bỏ Dịch Viện, cuộc đời này đã định sẵn Lục Vân không thể ở lại thêm được nữa. Lần này trở về cần tính đến chuyện phải ly khai, chàng đã im lặng mà đến thì cũng nên lặng lẽ ra đi, giống như mây trắng trên trời nhẹ nhàng đến và nhẹ nhàng đi, giữa việc đi và đến không vương chút bụi trần. Một tiếng thở dài nhè nhẹ lặng lẽ trôi dạt trong màn đêm chầm chậm bay theo gió.
Một làn u hương thoang thoảng qua trong gió nhẹ nhàng thổi tới bên Lục Vân, quay đầu nhìn lại chàng thấy trong màu đen bên dưới là một thân ảnh mông lung. Trong ánh mắt chàng có chút lưu luyến không đành, lại có chút gì thương cảm, tương phùng dễ, khổ biệt ly ngày sau nhìn lại không biết tình cảm ra sao? Thế sự vô thường, nhân sinh như mộng những điều trước mắt đó đã được khắc sâu vào lòng. Đến khi tỉnh giấc mộng, trông lại chốn xa xăm chỉ thấy một sự mông lung! Từng tiếng thủ thỉ ngọt ngào, những lời thăm hỏi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, chàng tự hỏi ngọn gió đông cố nhân giờ ở nơi đâu?
Ngắm nhìn Lục Vân ánh mắt Ngạo Tuyết thoáng chút ưu tư, nàng nhẹ giọng thốt: "Huynh đứng đây một mình đã lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì mà sao vẫn còn cảm thán?" Nở một nụ cười rất vi diệu, Lục Vân thu lại ánh mắt khẽ trả lời: "Huynh đang nghĩ một số việc, lần này đến Quỷ Vực trên đường đi hung hiểm vô cùng, cũng đã trải qua vô số nguy hiểm nên trong lòng không khỏi có những cảm xúc sâu sắc.
Từ đầu trong lòng mọi người đều tràn trề niềm tin, chắc chắn chỉ cần kiên trì nỗ lực nhất định thành công. Hiện tại thì sao? Quỷ Vực tuy không lớn nhưng lại nhiều cao thủ, để tìm thấy một Quỷ tiên cũng làm chúng ta vất vả nửa ngày trời, cứ tiếp tục như thế tương lai còn bao nhiêu người có thể trở về. Lãnh Gia Hào của Thiên Kiếm viện đã chết, tiếp theo có thể là một hoặc hai người, vậy ai là người kế tiếp?" Khẽ thở nhè nhẹ Ngạo Tuyết nói: "Về điểm này mọi người đều minh bạch, chỉ là không ai nói ra và cũng có một chút e ngại không muốn hay không đủ can đảm đối diện với sự thật đó. Nhưng sự thật thì không thể thay đổi, muốn thu hoạch tất phải trả giá đó là đạo lý từ ngàn xưa.
Nhìn Ngạo Tuyết ngọc cốt mỹ lệ trên mặt hiện lên chút u sầu, Lục Vân có cảm giác đau nhói trong tim tựa hồ không muốn bi thương xuất hiện trong lòng nàng. Nhãn thần xoay chuyển Lục Vân cười nói: " Được rồi, chúng ta đừng nói về việc này nữa, hay là nói đến việc khác nhé. Đã hai ngày rồi mà Vân Phong vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp. Ngày mai vẫn tính không ra thì thời gian còn lại của chúng ta sẽ không còn nhiều." Nhìn nụ cười tuấn mỹ của chàng, Ngạo Tuyết lộ nét mặt tươi cười khẽ nói: "Yên tâm, Vân Phong nói đệ ấy đã tìm ra phần lớn, tin rằng ngày mai có thể tìm ra hết thôi. Hơn nữa muội nghe Phong sư huynh nói, Quỷ nhật đương trung lần này xảy ra đúng vào ngày cuối cùng trong kỳ hạn của chúng ta. Cho dù Vân Phong suy tính có sai sót, chúng ta vẫn còn một lần cơ hội cuối cùng. Còn nếu thành công chúng ta sẽ có ít nhất hai cơ hội. Lần này nếu như quay về sợ rằng mọi người không muốn tiến nhập Quỷ vực thêm lần nữa bởi vì nơi này thật quá hung hiểm. Thực sự nhân gian bao giờ cũng tốt đẹp hơn, có phong cảnh ưu mỹ, có sơn thủy hữu tình, sáng sớm nhìn mặt trời mọc, buổi chiều ngắm ánh hoàng hôn tất cả đều vô ưu vô phiền."
"Nếu có một ngày huynh cùng muội tay trong tay đi khắp thế gian, muội có nhớ về nơi Quỷ Vực này không?" lặng lẽ nhìn Ngạo Tuyết, Lục Vân khẽ hỏi.
Ngước nhìn trời đêm nhãn thần Ngạo Tuyết xuất hiện một tia xa xăm, nàng khẽ nói: "Một ngày nào đó có lẽ muội sẽ quên nhiều điều, nhưng không thể quên Quỷ Vực này đã có những ký ức ngọt ngào. Cả những câu thề đã vĩnh viễn khắc sâu trong tim, trọn đời trọn kiếp cũng không thể phai mờ ." Nhẹ nhàng nắm ngọc thủ Ngạo Tuyết, Lục Vân nhìn nàng rồi đưa mắt trông lên trời đêm. Gió nhè nhẹ thổi như đem những lời tâm can của Lục Vân trôi dạt đi: "Bất kể cuộc đời sau này có ra sao, bóng dáng của muội mãi mãi trong tim huynh. Dẫu cho biển cạn đá mòn, đất trời hòa một tấm lòng của huynh cũng không thay đổi. Thần cản diệt thần, tiên ngăn trảm tiên, yêu ma quỷ quái chỉ cần cản trở nhất loạt hủy diệt!" Thân thể thoáng run lên, Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân ánh mắt lấp loáng lệ châu. Nhẹ nhàng rời ánh mắt ngước nhìn bầu trời Ngạo Tuyết nói: "Trọn cả cuộc đời, tình này bất diệt! Tam gian thất giới, đôi lòng có nhau."
Trên không trung hai lời thề phiêu lãng hòa quyện vào nhau và dần dần trôi về chốn xa xăm. Là ai, ở phương xa chúc phúc cho chúng ta. Là ai, trong gió đêm cầu phúc cho chúng ta. Là ai, mỉm cười trong gió. Là ai, ngoảnh đầu trong mưa?
Lặng lẽ ngắm nhìn hai thân ảnh sánh đôi bên nhau, vang vọng trong tâm lời chúc phúc xen lẫn một chút thở dài. Hai người bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy một hình bóng lẻ loi trong màn đêm đang nhìn lên bầu trời, Tử Dương chân nhân bất giác lắc đầu nhè nhẹ. Từ từ đi đến điểm cuối, từ từ tháo gỡ nút thắt, khi tất cả mọi điều đều sáng tỏ, lúc đó có thể sẽ có quá nhiều bất ngờ khiến người khác vô phương chấp nhận, quá nhiều biến cố làm người khác lo âu.
Ba ngày, đã ba ngày tại Quỷ Vực dài như một năm lặng lẽ trôi qua. Đến lúc sẵn sàng cho thời khắc quyết định, Vân Phong chung quy cũng không làm mọi người thất vọng, hắn đã tìm ra phương pháp phá giải Thiên Hà trận. Nhìn mọi người, Lục Vân nói: " Hiện tại, có lẽ mọi người đều đã nắm được phương pháp tiến nhập Hóa Hồn trì, điều quan trọng nhất là làm sao để tiếp cận và phòng ngự ở đó. Như vậy chúng ta mới có thời gian xuống tìm, nhằm lấy lại Phong Hồn Phù . Cho dù dễ dàng tiếp cận Hóa Hồn Trì nhưng bảo vệ Phong Hồn Phù cũng tương đối khó khăn điểm này tin rằng mọi người đều hiểu. Nhưng bất kể khó khăn gì có xảy ra chúng ta nhất định phải tiến tới, vì mục đích của chúng ta đến đây có quan hệ đến đại sự và an nguy của nhân gian, chúng ta cho dù có phải liều mạng nhất định cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Hiện nay tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta lập tức xuất phát. Lặng lẽ nhìn mọi người, trong mắt Lục Vân ánh lên một tia khích lệ rồi chuyển thân ngự kiếm bay đi, sau lưng chàng tâm tình mọi người đều nặng nề.
"Đại hữu phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản chi cảm1"
Vâng.
Thoáng nhìn nhau, mọi người cùng gật đầu ngự kiếm bay theo sau Lục Vượt qua một đoạn đường dài đoàn người đến gần Tu La Lâm, trên đường đi không hề có việc gì xảy ra, xung quanh yên tĩnh tựa hồ như lặng gió trước khi nổi cơn bão tố. Nhìn chăm chú về phía trước Lục Vân hạ thân dừng lại cách Tu La Lâm chừng ba dặm, trầm tư một lúc Lục Vân nói: " Vân Phong đệ cẩn thận khảo sát một chút, gần đây có thể có khí tức của quỷ vật." Nhìn Lục Vân có vẻ không hiểu, Vân Phong khẽ đáp lời "dạ" rồi tiện thể ngồi xếp bằng thi triển Âm Dương bí thuật, bắt đầu dùng Âm Dương nhị khí thám xét động tĩnh xung quanh. Từ ngày tiến nhập Quỷ Vực, Vân Phong bao nhiêu lần chinh chiến thì thụ thương bấy nhiêu lần làm cho Đan Hoa châu dung nhập hoàn toàn vào cơ thể, công lực bất giác đã tăng tiến vượt bậc.
Lúc này công lực Vân Phong đã cao hơn so với lúc ở Nhân gian giới, chẳng qua vì cao thủ Quỷ Vực quá lợi hại mà hắn lại không có chút kinh nghiệm đối địch nào.
Nhìn Vân Phong đang nhắm mắt, Thương Nguyệt khẽ hỏi: "Lục Vân, sau khi tiến vào mà phát hiện thực lực địch nhân quá mạnh, chúng ta sẽ xông vào hay là chờ đợi cơ hội. Hiện tại chúng ta có mười một người, thực lực tuy không yếu nhưng nếu như gặp vài cao thủ lợi hại sợ rằng khi tiếp cận được Hóa Hồn trì sẽ tổn thất số lớn nhân thủ. Nói gì đi nữa chúng ta đến đây cũng phải chấp nhận trả giá để giành thắng lợi, đó mới là điều quan trọng. Vì vậy chúng ta nhất định không được thất bại, mỗi lần thất bại lại tổn thất một nhân thủ. Với cái giá như vậy chúng ta nhất định phải thắng." Lúc này Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn không hiểu sao trước đây mười phần tự tin lại trầm mặc im lặng, tựa hồ như đã hoàn toàn biến thành người khác. Có lẽ hoàn cảnh có thể biến đổi nhiều điều chứ không chỉ đơn thuần tính cách.
(1 Trích Kinh Kha truyện. Tạm dịch: Sông Dịch nước lạnh, gió thổi vi vút, tráng sĩ ra đi không hẹn ngày về.)
Nhìn về phía chân trời Lục Vân nhẹ giọng: "Hiện tại chúng ta vẫn còn thời gian, giả sử thế lực địch nhân quá mạnh, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận lập tức phải rút lui chờ cơ hội kế tiếp. Chỉ cần có một tia hy vọng chúng ta cũng cố dốc hết toàn lực giành được. Bởi có nhiều việc không phải do chúng ta quyết định, chỉ có thể mạo hiểm làm thử. Hiện giờ mối lo duy nhất của chúng ta là tất cả địch nhân đều tụ hợp về đây, ngoại trừ hai tên Quỷ Vương và ba tên Quỷ soái, Bất Tử Huyết Lệ, Vô Gian Quỷ Sát và Sát Huyết Diêm La thuộc loại cực kỳ khủng khiếp lại còn có những tên quỷ tiên nữa. Điều đó không quá khó để ứng phó với thực lực của chúng ta hiện giờ, vì vậy chủ yếu xem thử đối phương có bao nhiêu cao thủ. Nếu như trong tám tên cao thủ vừa đề cập đến mà có bốn tên hiện diện tại trường thì chúng ta không có hy vọng nên chỉ có thể bỏ đi." Nghe vậy mọi người đều khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng cách nhìn của Lục Vân.
Vân Phong tỉnh lại liền hỏi: "Sao không ai hỏi ta có phát hiện điều gì không?" Hứa Khiết thấy Vân Phong mở mắt liền vội vã gọi mọi người.
Thấy mọi người chăm chăm nhìn vào mình, Vân Phong cười hê hê... nói: "Đừng nhìn đệ như vậy, da mặt đệ rất mỏng càng nhìn lâu lại càng đỏ, hê hê hê..."
"Đệ đừng đùa nữa, hãy nói xem quanh đây có động tĩnh gì không?" Ngữ khí tuy lãnh đạm nhưng trong nhãn thần Lục Vân lại có chút tiếu ý, có lẽ sự vui vẻ của Vân Phong làm chàng cảm thấy vài phần cao hứng.
Nhìn mọi người, mục quang Vân Phong khẽ chuyển động nói: "Hê hê... nhìn mọi người xem ai cũng mang dáng vẻ chán nản một chút tự tin cũng không có, còn không gạt bỏ được những điều này chi bằng tính đến việc quay về. Đệ tuy cười đùa, nhưng ít nhất đệ không từ bỏ. Thế nào, chẳng lẽ mọi người đều mất hết lòng tin à? Đừng quên rằng chúng ta tới đây vì bình an cho nhân gian, vì tiếp bước vô số bách tính đã ngã xuống. Vì hòa bình, vì yên ổn chúng ta phải dũng cảm đi tiếp. Mọi người hãy lấy lại tinh thần để chiến đấu một trận chiến oanh liệt, vì hòa bình trong trời đất và vì vinh dự của Lục viện chúng ta ". Những lời cổ vũ của hắn đã khuấy động trái tim mọi người, trong nháy mắt quên đi nỗi sợ, quên đi nguy hiểm trong lòng khởi phát một cổ dũng khí, cổ dũng khí vì an nguy của thiên hạ. Nhìn Vân Phong, Lục Vân vỗ vỗ lên vai nói: "Đa tạ, đa tạ những lời nói của đệ đã làm mọi người tăng thêm dũng khí. Hiện Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
tại, đợi sau khi đệ nói về tình hình tra xét được chúng ta sẽ lập tức khởi hành."
Càn khôn mênh mông, thiên địa chính khí, chỉ cần đồng tâm hiệp lực có thể giành thắng lợi. Nhìn vào mắt Lục Vân, Vân Phong lộ ra một chút vui vẻ yên tâm nhẹ giọng: " Tốt, tất cả nghe theo huynh. Cuộc đời này may mắn gặp huynh, Lâm Vân Phong cảm thấy cao hứng vô cùng, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì trong lòng đệ luôn coi huynh là bằng hữu tốt nhất. Bây giờ hãy nói về việc thám xét, đệ đã cẩn thận tra xét phát hiện xung quanh khu rừng ẩn tàng khí tức của bọn quỷ vật, chỉ là ẩn núp rất kín. Theo suy đoán của đệ sau khi xem xét kỹ có khả năng là Bất Tử Huyết Lệ hoặc Vô Gian Quỷ Sát, nhưng đệ không dám khẳng định chính xác." Mọi người khẽ kêu lên lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, Tử Dương chân nhân hỏi: "Bây giờ quyết định thế nào, bên ngoài có một trong số các cao thủ ẩn tàng, bên trong lại có thêm vài cao thủ, chúng ta đến không phải lâm vào tình huống lưỡng đầu thọ địch hay
sao? Hoàn thành nhiệm vụ dĩ nhiên trọng yếu nhưng cái giá phải trả như thế nào cũng quan trọng không kém, nếu cái giá quá đắt chúng ta khó thể gánh vác nổi."
Lục Vân trầm mặc không nói, cẩn trọng suy xét vấn đề. Ngẩng đầu nhìn mọi người chàng khẽ nói: "Lời sư phụ đệ tử đã rõ, chúng ta cần cố gắng tranh thủ không để tổn thất một binh một tốt, bao nhiêu người đi bấy nhiêu người về.
Bây giờ con muốn hỏi ý tứ mọi người một chút, một khi tiếp cận được Hóa Hồn Trì, ai tình nguyện tiến nhập vào trong thu hồi Phong Hồn Phù ? Việc này rất nguy hiểm, tin rằng trong lòng mọi người đều hiểu nên chúng ta cần chuẩn bị tâm lý trước." Nói xong mục quang từ từ lướt qua gương mặt mọi người, như muốn biết tất cả có ý kiến ra sao.
Nhìn Liễu Tinh Hồn, ánh mắt Kiếm Vô Trần lóe lên một tia tinh quang cất tiếng: "Ta tình nguyện đi, chỉ cần Phong Hồn phù có trong đó ta nhất định có thể thu hồi lại được." Mọi người nghe xong đều nhìn hắn, rồi nhanh chóng dời mục quang sang Lục Vân lắng nghe ý kiến của chàng. Liếc nhìn mọi người, mục quang Lục Vân dừng lại nơi Kiếm Vô Trần nhẹ giọng: "Đã như vậy, khi đến đó bất luận việc gì xảy ra ngươi không cần can dự, việc phòng ngự giao cho bọn ta làm. Để cho chắc ăn, đợi sau khi trận thế vững vàng ta sẽ đi xuống theo giúp ngươi nhanh chóng đoạt được Phong Hồn Phù thuận lợi sớm quay về nhân gian. Hiện tại việc này đã quyết định như thế, chúng ta đi thôi.
Mọi người phấn chấn lên cuộc chiến này quan hệ trọng đại, không chỉ liên quan đến
sinh mệnh bọn ta mà còn liên quan tới sinh mệnh nhiều người khác." Nói xong liền cùng mọi người xuất phát.
Lục Vân đi trước dẫn mọi người dễ dàng tiến nhập Tu La Lâm, thận trọng tiếp cận Hóa Hồn Trì. Vừa tới gần Hóa Hồn Trì mọi người cẩn thận quan sát tình hình bên bờ hồ phát hiện lần này lại không có cao thủ Hắc Hà Gian nào, chỉ có cao thủ của Âm Thi Gian. Bên bờ hồ Âm Thi Quỷ Vương và Quỷ soái thống lĩnh bốn tên cao thủ và bảy tên Quỷ tiên đang canh giữ chặt chẽ, bảo vệ vững chắc Hóa Hồn Trì không để ai đến gần nửa bước.
Mục quanh khẽ chuyển động, Lục Vân truyền âm nói với mọi người: "Thực lực địch nhân ở đây rất mạnh nhưng chúng ta vẫn còn một tia hy vọng, ta đã quyết định sẽ mạo hiểm một phen. Để chắc chắn, ta sẽ bất ngờ tấn công Âm Thi Quỷ Vương, đồng thời Vân Phong thi triển Âm Dương pháp quyết. Quan trọng nhất là cần nhanh chóng hủy diệt ba tên Quỷ tiên, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội đánh đuổi được chúng thủ vững trận địa. Bây giờ mười người đồng loạt tiến gần, nhớ tỏ vẻ liều mạng thu hút sự chú ý của Âm Thi Quỷ Vương, ta sẽ dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết bất ngờ tập kích. Nào hãy chuẩn bị xuất phát, nhanh!" Tiếng kiếm rít lên, mười đạo nhân ảnh xông thẳng về
phía Hóa Hồn Trì đầy bóng địch nhân. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt liên thủ xuất Ảnh Nguyệt song kiếm hóa thành nhất long nhất phượng với uy lực bá đạo đánh thẳng vào Âm Thi Quỷ Vương. Còn Thiên Linh thần kiếm của Kiếm Vô Trần tỏa ngũ thái quang hoa lao thẳng vào Quỷ soái Âm Lệ. Số người còn lại tự mình toàn lực xuất chiêu với lưu quang dị thái bay đầy trời, bắn thẳng đến những tên quỷ khác.
Giữa tầng không, Vân Phong dưới sự che chắn của mọi người, song thủ kết ấn trước ngực huy động Âm Dương pháp kiếm toàn lực thi triển. Trong tiếng cười âm sâm của lệ quỷ, chợt nghe thấy Vân Phong gầm lên một tiếng quát lớn: "Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, duy ngã hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!"
Cùng với tiếng gầm đầy uy lực, không khí chung quanh vần vũ, trong không gian tràn ngập một lực lượng vô cùng cường đại. Phía trên đầu Vân Phong xuất hiện một đạo quang mang, một cây Hư Không Chi Kiếm tỏa ra hồng lục song sắc, lấp lánh muôn đạo bùa chú với ánh sáng chói mắt đón gió biến thành một pháp kiếm to lớn ước chừng mười trượng. Âm Dương pháp kiếm vừa hiện, hồng lục quang mang liền biến thành một màn kiếm kiên cố không có gì phá vỡ nổi do Vân Phong điều khiển, xuất hiện trên đầu bốn tên Quỷ tiên bao bọc lấy chúng.
Âm Dương pháp quyết uy lực tuyệt luân, Âm Dương chi khí có thể khắc chế hủy diệt hồn phách quỷ vật, đó chính là khắc tinh của quỷ vật. Thời khắc này dưới pháp kiếm bốn tên quỷ tiên gào thét liên tục, thân thể di chuyển cực nhanh muốn thoát ra khỏi phạm vi công kích của Âm Dương pháp quyết, nhưng mỗi lần xông ra lại bị Âm Dương pháp kiếm cực kỳ bá đạo đẩy lùi. Bên kia Âm Thi Quỷ Vương thấy vậy không kìm được rống lên một tiếng giận dữ như bất tận, toàn lực tìm cách thoát khỏi công kích của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt để tiến lên đối phó với Vân Phong.
Giữa trận tiền Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt toàn lực cản trở, song kiếm liên thủ uy lực bội tăng nhất thời Quỷ Vương hoàn toàn bị vây khốn vô pháp thoát thân. Lúc này bên tai hai nàng đồng thời nghe tiếng Lục Vân truyền tới: "Không nên vây khốn quá quyết liệt, đợi hắn đến công kích Vân Phong thì huynh có thể bất ngờ tấn công một đòn kìm chế hắn." Hai nàng nghe thấy lập tức minh bạch, ngầm nới lỏng vòng vây một cách xảo diệu tạo cơ hội cho Quỷ Vương thoát ra.
Toàn lực chấn lui hai nữ tử Quỷ Vương giận giữ gào lên: "Khốn kiếp, không ngờ là Âm Dương pháp quyết ngàn năm thất truyền, hãy xem ta thu thập ngươi!" Hắc ảnh vụt qua, Quỷ Vương xuất hiện ngay trên đầu Vân Phong, song thủ tung ra một tầng hắc sắc khí võng chụp lên Vân Phong. Trên không Vân Phong thoáng chấn động như muốn né tránh, ngay lúc ấy hắn cũng nghe thanh âm Lục Vân vừa truyền tới. Ánh mắt kiên định, Vân Phong hoàn toàn không chú ý tới Quỷ Vương tiếp tục gia tăng áp lực, dùng Âm Dương pháp kiếm luyện hóa bốn tên Quỷ tiên. Quỷ Vương thấy khí tức trên thân bốn thủ hạ lộn xộn, hiển nhiên đã bị trọng thương bởi Âm Dương pháp kiếm. Hống lên một tiếng dữ tợn, Quỷ Vương tăng thêm ba phần lực đạo song thủ toàn lực đè xuống phía dưới.
Thế nhưng khi đòn tấn công của hắn đến gần Vân Phong, một cỗ dị lực tinh thần cổ quái với tần số hàng chục vạn bất ngờ đánh một đòn chí mạng vào trung khu thần kinh hắn. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Quỷ Vương, thân ảnh Lục Vân xuất hiện ra trên đầu hắn, tại chưởng tâm song thủ đồng thời có hai quả lôi cầu lập lòe điện quang. Cười âm trầm, giọng Lục Vân lạnh như băng nói: "Âm Thi Quỷ Vương chúng ta lại gặp nhau, bây giờ hãy nếm thử xem Lôi Thần Quyết của ta ra sao nhé? Hôm trước Vô Hồn Quỷ Vương đã hồn phi phách tán dưới Lôi Thần Quyết này. Xem ra hôm nay ngươi cũng chung số phận." Song thủ chập lại hai quả lôi cầu dung hợp thành một đại quang cầu lớn hàng mấy thước, trong nháy mắt biến thành một vầng hào quang bao bọc Âm Thi Quỷ Vương vào trong. Giữa không trung cửu thiên thần lôi tụ lại, chấn động kinh thiên điên cuồng đánh xuống quang cầu, lôi điện chí cương chí dương tràn ngập khắp Tu La lâm. Trên bầu trời u ám xuất hiện một kỳ cảnh hiếm thấy, chỉ thấy cửu lôi lớn hơn trượng rạch ngang trời trực tiếp nối liền với quang cầu Lục Vân đang khống chế.
Trong quang cầu Quỷ Vương kêu lên kinh hãi, toàn thân hắc sắc quang hoa run rẩy, hiển nhiên dưới Lôi Thần Quyết vô cùng sợ hãi. Thân ảnh cấp tốc tránh né cực nhanh với tốc độ gấp ngàn vạn lần trong chớp mắt liều mạng tìm kẽ hở xung quanh tìm đường đào tẩu. Tuy nhiên hắn bắt đầu thất vọng vì Lục Vân không để cho hắn một chút cơ hội, quang cầu là một không gian khép kín do lôi điện tạo thành theo đòn đánh xuống nên thu nhỏ lại rất nhanh.
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, trong con mắt lục sắc của Âm Thi Quỷ Vương phát ra tia nhìn cừu hận, miệng kêu la thảm khốc. Hữu thủ huy động một lá hắc kỳ xuất hiện trên đầu rồi hắn ẩn nấp vào trong. Bên trong quang cầu giữa không trung chỉ thấy trên hắc kỳ Cửu quỷ bái sát đồ phát ra một đạo quang hoa rực rỡ, đối chọi mạnh mẽ với lực lôi điện trên bầu trời. Chín đạo quỷ ảnh chia làm chín phương vị, hình thành một mặt trời đen bắn ra một đạo hắc sắc quang trụ đường kính sáu thước va chạm cực mạnh với cửu thiên thần lôi.
Bên này do Vân Phong một mình vây bốn tên Quỷ tiên nên áp lực dồn lên những người còn lại rất nhỏ. Tuy vậy mọi người vẫn cảm thấy hết sức mệt mỏi, đặc biệt là Hứa Khiết đã bị một tên Quỷ tiên bức ép liên tục thối lui, dường như không còn sức phản kháng. Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Liễu Tinh Hồn, Phong Viễn Dương đối phó với bốn tên Quỷ vực cao thủ, Tất Thiên và Đỗ Lực mỗi người đối phó với một tên Quỷ tiên, còn Tử Dương chân nhân chạy qua chạy lại giữa Hứa Khiết và Đỗ Lực thấy ai nguy hiểm thì giúp đỡ. Kiếm Vô Trần chiếu theo phương pháp được tính toán trước của Vân Phong bắt đầu tiếp cận Hóa Hồn Trì, nhanh chóng phá giải kết giới thần bí xâm nhập Hóa Hồn Trì.
Lục Vân thấy lá hắc kỳ cổ quái đó nhãn thần lộ một tia kinh ngạc, không thể ngờ vật này lại có thể chống lại lực lôi điện chí cương chí dương, quả thật không đơn giản. Khi chàng phân tâm trong chớp mắt hắc sắc quang trụ bùng nổ, lực bùng nổ cực mạnh bức ép phá nát quang cầu, vô số quang mang phát ra tứ tán. Một tiếng rống không cam chịu truyền đến, trong chớp mắt đã chạy đi không quay đầu lại.
Toàn thân Lục Vân điện quang lóe sáng dễ dàng ngăn luồng khí lưu cường đại dừng lại bên ngoài, mục quang phóng về phía xa không kìm được khẽ phát ra một tiếng than. Không ngờ lại để hắn chạy thoát, lần tới sợ rằng rất khó thu thập hắn. Mục quang chuyển động ánh mắt Lục Vân chợt biến, thấy Vân Phong một mình chiến đấu, Âm Dương pháp quyết bỗng nhiên bị phá vỡ làm cho ba tên Quỷ tiên và một tia quỷ khí đào tẩu ra ngoài.
Song thủ huy động, một cỗ hấp lực cường đại xuất hiện bên trên bốn tên Quỷ tiên đang đào tẩu chụp xuống. Hét lên kinh hãi, hai tên Quỷ tiên phát hiện cực nhanh cấp tốc lộn ngược lại thoát khỏi sự khống chế của Lục Vân, hai tên còn lại rơi vào trong tầm tay chàng. Hắc sắc quang hoa lóe lên, khí tức Hóa Hồn đại pháp cùng với khí tức Trấn Hồn Phù màu bạc vừa vặn lóe sáng, hai tên Quỷ tiên chỉ thét lên nửa tiếng thảm khốc đã hồn phi phách tán.
Xoay mình Lục Vân đón Vân Phong đang rơi xuống, nhoáng cái đến bên Hứa Khiết nói: "Hứa Khiết, Vân Phong đã thụ thương muội hãy để ý đến hắn, huynh đến thu thập tên quỷ vật này." Nói xong tràn qua tấn công địch nhân của Hứa Khiết. Thân ảnh chớp động, Hứa Khiết đỡ lấy Vân Phong đang ngã nhẹ nhàng hỏi: "Sao rồi, không việc gì chứ ? Huynh một mình đối phó với bốn tên Quỷ tiên thật là lợi hại! ". Vân Phong nhìn đôi tay nhỏ nhắn, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra một chút hoan hỉ hạ giọng nói: "Huynh thấy ổn, miễn là có muội đỡ. Huynh có cảm giác không sao cả thật đấy, không biết tại sao nữa!. Hê hê... thật thoải mái quá. Bất quá nói cho muội biết một bí mật: nói tới lợi hại thì huynh tự nhiên lợi hại rồi, tu vi hiện tại của huynh vẫn còn nông cạn không thể thi triển một chiêu tối thượng trong Âm Dương pháp quyết, tương lai khi tu vi huynh trở nên thật thâm hậu muội sẽ biết huynh còn lợi hại đến thế nào."
Liếc mắt nhìn hắn Hứa Khiết mắng yêu: "Vẫn còn khoe tài, chưa gì đã khoe khoang khoác lác. Huynh cố gắng tu luyện thật tốt, đợi tương lai thật sự lợi hại nói tiếp vẫn chưa muộn." Hai mắt Vân Phong trợn tròn tựa hồ như lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Hứa Khiết, hắn vui vẻ cười hê hê....một cách ngây ngô nhìn chằm chằm vào Hứa Khiết. Cô nàng trừng mắt, trên gương mặt hiện lên một đóa hồng vân khẽ thì thầm một tiếng, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn.
Do Quỷ Vương thua chạy, Quỷ soái hoàn toàn không có lòng ham chiến liền phát ra một tiếng ám hiệu toàn lực thoát khỏi công kích của Ngạo Tuyết rồi nhanh chóng trốn mất. Hắn vừa chạy đi thì những tên còn lại giống như cây đổ người tan, chen nhau đào tẩu ra ngoài. Trong nháy mắt, xung quanh Hóa Hồn Trì chỉ còn mười người Lục Vân.
Triệu tập mọi người Lục Vân nhìn Hóa Hồn trì, thấy hắc sắc vân thái lượn tròn giữa không trung vẫn bay như cũ, chỉ có bóng dáng Kiếm Vô Trần biến mất. Thu hồi mục quang Lục Vân nói: "Lần này chúng ta có thể thuận lợi buộc địch nhân bỏ chạy âu cũng nhờ vận khí, giờ đây quan trọng là chúng ta bảo vệ nơi đây như thế nào. Về điểm này ta muốn hỏi ý kiến mọi người có loại trận pháp nào có thể ngăn cản địch nhân không?. Trước mắt chúng ta tuy tạm thời bức lui chúng nhưng ta nghĩ Âm Thi Quỷ Vương không từ bỏ như vậy, rất có khả năng cùng kéo nhau trở lại, khi ấy chúng ta nên chống đỡ như thế nào là vấn đề rất quan trọng. Do đó ta muốn mọi người suy tính tìm biện pháp sử dụng lực lượng ít nhất, đạt được hiệu quả cao nhất. Ngạo Tuyết liếc nhìn Vân Phong không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, như muốn biết hắn có nảy ra ý tưởng ly kỳ cổ quái nào không. Trong số người của Dịch Viện tuy tu vi Vân Phong thấp nhất nhưng hắn cũng giống như Lục Vân đều ẩn tàng lắm bí mật không ai biết, chính vì thế Ngạo Tuyết nghĩ tới hắn trước tiên. Bên này ánh mắt Tử Dương chân nhân dừng lại nơi Liễu Tinh Hồn, ai cũng biết kiếm trận Thiên Kiếm Viện dương danh thiên hạ, tương đối có tiếng tăm trong giới tu chân.
Vân Phong thấy mọi người nhìn mình, hê hê hê cười tinh quái: "Trận pháp đối với đệ chỉ là chuyện nhỏ. Thuở thiếu thời theo sư phụ trảm yêu tróc quỷ, khi vây lũ quỷ quái đệ cũng học được không ít trận pháp. Đương nhiên nếu phối hợp với kiếm trận Thiên Kiếm Viện càng uy lực hơn." Nói xong không biết vô tình hay cố ý nhìn sang Liễu Tinh Hồn.
Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn quanh, khẽ nói: "Thiên Kiếm viện của bản môn có một loại Cửu Cung kiếm trận thích hợp với việc phòng thủ, bởi vì đặc điểm quan trọng của trận pháp là chân nguyên chín người liên kết thành vòng tròn một thể không kẽ hở, có thể ứng phó sức ép của địch. Trước mắt chúng ta có mười người, thi triển kiếm quyết quả rất thuận lợi." Lục Vân nghe xong nói: "Tốt, bây giờ Vân Phong lập tức bố trận, cần điều gì mọi người cùng giúp đỡ.
Sau khi bố trận xong Liễu sư thúc luyện tập kiếm trận một lượt để ứng phó cường địch sắp đến. Còn ta lập tức tiến nhập Hóa Hồn Trì giúp đỡ Vô Trần sớm lấy được Phong Hồn phù kịp thời trở về nhân gian. Sau khi ta đi mọi người hãy cẩn trọng, công việc ở đây tạm thời do Liễu sư thúc thống lĩnh, tất cả nhất định phải đồng lòng. Bây giờ mỗi người đều có nhiệm vụ, bắt đầu hành động." Nói xong mọi người nhìn chàng bắt đầu phối hợp với Vân Phong bố trận chờ đợi.