Lúc này, Hải Tây Lí phát điên xông thẳng về Huyết Ma Thiên Cơ, miệng gào thét muốn bà thả người, đáng tiếc tốc độ của hắn quá chậm.
Tốc độ Bạch Quang có nhanh hơn, nhưng ông cũng không đuổi kịp được Huyết Ma Thiên Cơ, ngược lại còn đón lấy thi thể Bá Kiếm Vương Hầu, điều này khiến ông cơ hồ nổi điên.
Giận dữ nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, Bạch Quang nguyền rủa:
- Huyết Ma Thiên Cơ ngươi nghe đây, ngươi dám đụng đến một sợi tóc trên đầu cô ấy, thì cho dù có đảo lộn cả bảy hải ta cũng không tha cho ngươi!
Bật cười âm hiểm, Huyết Ma Thiên Cơ đáp:
- Nếu còn để ý đến con nha đầu này, ngươi hãy tìm lấy Tỏa Long đỉnh đưa đến Ma Thánh phong của ta mà đổi người. Bây giờ ta xin lỗi không bồi tiếp được, các ngươi từ từ mà đón tiếp cao thủ Hồng hải vui chơi. Ha ha ha …
Trong tiếng cười điên cuồng, Huyết Ma Thiên Cơ lắc mình liền biến mất thần bí.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Bạch Quang trong lòng không cam, nhanh chóng quay lại bên cạnh Lăng Thiên, nhỏ nhẹ nói:
- Bây giờ làm thế nào đây?
Lăng Thiên trầm giọng nói:
- Chúng ta hiện nay thương thế không nhẹ, không đáng để liều chết cùng bọn chúng, hay mọi người hãy nghĩ biện pháp rời đi.
Bạch Quang liếc nhìn thi thể trong lòng, đau khổ lên tiếng:
- Cuộc hành trình Hải vực, đi mười người đã mất sáu, quả thật đáng hận.
Lăng Thiên đau khổ bật cười, lắc đầu thở dài nhè nhẹ.
Bên cạnh, Huyền Đan vũ sĩ nhìn về xa xa, ở đó Hải Tây Lí đang nhanh chóng bỏ chạy, phía sau có năm con cá mập máu đang càng lúc càng xa.
Huyết Ảnh Vương Giả trừng mắt ba người, gằn giọng nói:
- Hôm nay ta muốn băm vằm các ngươi thành ngàn vạn mảnh!
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, không đáp lời nào.
Huyền Đan vũ sĩ lại nhẹ giọng nói:
- Có thể bắt đầu rồi, Hải Tây Lí đã đi xa.
Lăng Thiên hơi hơi gật đầu, đưa tay nắm lấy Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ thi triển pháp quyết "Hư Vô Lưu Quang" của Hư Vô Giới Thiên.
Lập tức, ba người toàn thân lóe lên ánh sáng huyền ảo, chớp mắt liền hóa thành một điểm sáng biến mất ngay trước mắt Huyết Ảnh Vương Giả.
Thấy vậy, Huyết Ảnh Vương Giả vừa giận vừa sợ, sau khỏi rủa xả liền dẫn các cao thủ Hồng hải truy theo phương hướng Hải Tây Lí bỏ chạy.
Rất lâu, Lục Doanh, Phần Thiên, Tả Quân Vũ từ chỗ tối đi ra, nhìn theo các cao thủ Hồng hải biến mất, vẻ mặt đầy cảm khái.
Rất lâu sau, Lục Doanh mở miệng nói:
- Đi thôi, Lục Vân bọn họ không có ở đây, hay là chúng ta tiếp tục tiến lên, hy vọng có thể tìm thấy bọn họ ở Hắc hải.
Dứt lời liền xoay người dẫn Phần Thiên và Tả Quân Vũ vội vàng ra đi…
Ánh xanh lam lưu động, gợn sóng nhấp nhô, cảnh tượng xinh đẹp như mộng như ảo khiến người ta cảm thấy ảo mộng.
Nhìn về cảnh vật bốn phía, Lục Vân vẻ mặt hơi nghi hoặc, nơi này là nơi nào, vì sao có cảm giác rất kỳ diệu?
Trước đây, Lục Vân còn ở với ba người nữ Bách Linh, nhưng chỉ chớp mắt, hào quang sắc xanh lam lóe lên, chàng liền hệt như xuyên qua cửa thời không, không biết làm sao liền đến nơi này.
Cử động thân thể, Lục Vân cảm thấy hoàn toàn không có chút khác thường liền tập trung chú ý đến hoàn cảnh bốn bề.
Nơi này rất kỳ diệu, dường như rộng rãi vô cùng, lại phảng phất như rất nhỏ bé, bốn bề ánh xanh lam lấp lánh, trong suốt với mấy phần thần bí, cảm giác như đang ở trong nước biển, lại dường như bị một loại hào quang bao trùm.
Ngưng thần tĩnh khí, Lục Vân phát ra sóng Ý Niệm Thần Ba dò xét cẩn thận, nhanh chóng liền có kết quả, nhưng kết quả khiến chàng cảm thấy bất ngờ.
Té ra, theo những gì Lục Vân dò được, hoàn cảnh nơi chàng đang ở là một không gian kỳ dị đặc biệt, bốn bề có chất lỏng phát ra hào quang màu xanh lam tuyệt đối không phải là nước biển, cũng không phải là hào quang mà là một loại vật chất trung gian giữa nước biển và hào quang.
Nói cách khác, mật độ của vùng sáng xanh lam này thấp hơn nước nhưng lại lớn hơn ánh sáng, vì thế cảm giác như đang ở trong nước nhưng lại không giống như vậy.
Hiểu được điều này rồi, Lục Vân bắt đầu dò xét tình huống vùng lân cận. Nhờ vào Ý Niệm Thần Ba rất thần kỳ của chàng, sau khi trong não chàng vừa lóe lên ý niệm, lập tức tin tức từ bốn phương tám hướng truyền về.
Như vậy, chớp mắt chàng liền biết được tương đối tường tận hoàn cảnh xung quanh. Nhưng tình hình rất kỳ dị, nơi này không ngờ là một không gian chuyển động, quỹ đạo vận hành không rõ ràng, nhưng chàng có thể cảm nhận ra được.
Đây là chỗ nào? Vì sao lại như vậy?
Vừa tĩnh tâm suy nghĩ, Lục Vân vừa phân tích tính chất của ánh xanh lam bên ngoài thân thể, liền phát hiện vùng sáng xanh lam này có thể dung hợp với thân thể con người, biến thành chân nguyên rất mạnh.
Nói cách khác, vật này có thể tương đương với một loại linh khí cao cấp, hệt nhau ở việc ẩn chứa sức mạnh, nhưng lại mạnh hơn linh khí mật độ nhỏ bé rất nhiều lần. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hơn nữa, loại ánh sáng xanh lam này tính chất âm nhu, khí cực âm cực nhu của vùng biển sâu thẳm, có thể nói là khí "Cực Âm Huyền Nhu" được chọn lọc cao độ.
Đã phát hiện được chuyện này, Lục Vân lập tức thi triển thuật "Vạn Nguyên Quy Nhất" trong "Thiên Địa Vô Cực", chuyển bản thân thành thùng chứa khí, bắt đầu hấp thu ánh sáng sắc xanh lam bốn bề.
Ban đầu, tốc độ hấp thu của Lục Vân rất nhanh.
Nhưng không lâu sau, Lục Vân đột nhiên phát hiện, hào quang xanh lam này quá sức to lớn, tốc độ hấp thu của bản thân chàng xem ra kinh người, nhưng so với khối lượng trước mặt lại tỏ ra nhỏ bé vô cùng.
Khi hiểu được thực tế này, Lục Vân lập tức dừng lại, trong đầu suy tư biện pháp ứng phó.
Nói thật, với tu vi hiện nay của Lục Vân cũng không cần phải hấp thu thêm linh khí này.
Nhưng do thể chất của Lục Vân đặc biệt, chân nguyên liệt hỏa trong cơ thể quá mạnh mẽ, liên tục áp chế khí huyền âm trong cơ thể, khiến hai khí âm dương chưa hoàn toàn kết hợp được hoàn mỹ.
Ngày trước, chàng hợp thể với Ngọc Vô Song, tuy hấp thu được khí huyền âm của đối tác, nhưng pháp quyết tuy luyện của Ngọc Vô Song cũng có tính dương, vì thế hai khí âm dương bên trong cơ thể chàng chỉ duy trì trạng thái quân bình ngắn ngủi, sau đó liền bị chân nguyên liệt hỏa nhanh chóng đè nén.
Khi đến Hải vực, Lục Vân khi giao chiến với Liễu Thiên Hoa, đã hấp thu không ít khí cực âm huyền nhu từ trong nước, điều này ích lợi cho chàng rất lớn, bất quá khi đó thời gian hấp thu không lâu, hơn nữa bản thân chàng cũng không hiểu rõ được tình hình bản thân, vì thế không để ý quá nhiều.
Lúc này, gặp được hào quang sắc xanh lam nồng độ cao, Lục Vân thật ra cũng không phải ở thế bắt buộc, chỉ cảm thấy bỏ qua có phần đáng tiếc, vì thế mới tiện tay thí nghiệm.
Đương nhiên, hành động này và tình hình chung quanh chàng dò xét được cũng có phần liên quan.
Suy nghĩ một lúc, Lục Vân đã có được một ý tưởng can đảm, điều này cần chàng phải thí nghiệm thử, thành công hay thất bại chàng cũng không biết được.
Theo suy nghĩ của Lục Vân, hào quang sắc xanh lam trước mắt hệt như núi lương thực, cho dù chàng muốn ăn ngay cũng tuyệt đối không có miệng ăn hết được.
Như vậy, sao chàng không thay đổi phương thức, chỉ cần chọn lấy phần tinh hoa để dùng, như vậy không phải hay hơn là dùng ngấu dùng nghiến chăng.
Có quyết định này, Lục Vân bắt đầu nếm thử.
Trước hết, chàng điều chỉnh tần suất dao động chân nguyên của bản thân, sao cho đạt đến tần suất của ánh xanh lam.
Sau đó, chàng mới dung nhập bản thân vào trong, liền kinh ngạc phát hiện bên trong của ánh xanh lam đó có phân bố khá nhiều những làn sáng trước đây chàng chưa từng thấy.
Những làn sáng này tự nhiên không nhiều như ánh sáng xanh lam, nhưng tính chất lại khác hoàn toàn, tần suất rất cao mà mật độ rất đậm đặc.
Hiểu được những điều này, Lục Vân cố nén tính hiếu kỳ, bắt đầu thi triển thuật "Vạn Nguyên Quy Nhất", sau khi loại bỏ hào quang sắc xanh lam rồi, toàn lực hấp thu những hào quang mật độ cao kia.
Thời gian âm thầm trôi qua, Lục Vân chăm chú quan sát đến tình hình phụ cận, liền phát hiện những hào quang kỳ dị bên trong hào quang sắc xanh lam đó tuy số lượng không nhiều, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người, đang nhanh chóng biến đổi thể chất của chàng, phân hóa luồng chân nguyên liệt hỏa to lớn trong cơ thể chàng.
Quá trình này phiền toái phức tạp, nói đơn giản, năng lượng cao độ hiện nay Lục Vân đang hấp thu chính là một loại linh khí âm nhu, có tính chất tương phản với chân nguyên liệt hỏa trong cơ thể chàng, sức mạnh lại tương đương. Cả hai đang nhanh chóng kết hợp, sản sinh ra một loại sức mạnh hoàn mỹ, ẩn chứa trong cơ thể của Lục Vân.
Không biết trải qua bao lâu, Lục Vân phát hiện hào quang bốn bề đang dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn không còn.
Lúc này, chân nguyên trong cơ thể chàng bắt đầu biến hóa, chân nguyên liệt hỏa chàng đã từng hấp thu ở ngọn lửa địa tâm đã chuyển hóa hoàn toàn thành một loại chân nguyên đa thuộc tính, lại không có thuộc tính, có thể tùy ý chuyển biến hóa thành bất kỳ loại chân nguyên có tính chất nào.
Trong lòng Lục Vân vui mừng, nhưng đúng ngay thời khắc đó, thân thể chàng đột nhiên trong suốt như nước, kinh mạch trong cơ thể có thể thấy rõ ràng, ngay cả Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm trong não cũng đã hiện lên thấy rõ.
Đồng thời, trong đan điền của Lục Vân, một đóa hoa sen màu đỏ máu mơ hồ ẩn hiện, đó chính là Vong Hồn trớ chú đã bị chàng tịnh hóa hai lần, đáng tiếc đều không thể dứt căn được, chỉ suy yếu đi mà thôi.
Nhìn thấy đóa hoa sen đó, ý nghĩ lướt qua đầu Lục Vân, sức mạnh hoàn mỹ vừa mới hình thành trong cơ thể bắt đầu tiến gần đến đan điền, chớp mắt đã ép cho đóa hoa sen đó ra khỏi đan điền hướng thẳng về ngực để thoát ra.
Trên người Lục Vân có mấy chỗ đặc biệt, thứ nhất chính là trên đầu, Diệt Thần kiếm liên tục thủ giữ ở nơi này.
Thứ hai là ngực, ở đó có Càn Khôn Ngọc Bích.
Thứ ba chính là đan điền. Ở đó có lúc có đồ án ánh sáng hình Thái Cực Bát Quái vận chuyển, có thể duy trì cho chân nguyên của Lục Vân không hề biến đổi, đạt được công hiệu khôi phục trong chớp mắt, nhưng trước giờ vẫn bị hoa sen sắc đen chiếm cứ.
Lúc này, hoa sen sắc đen đã thoát khỏi đan điền, theo ý muốn bức bách của Lục Vân, đang từ từ đến gần trước ngực.
Trong khi đó, sức phản kháng của đóa hoa sen màu đen rất mạnh, rõ ràng nó cũng biết được Càn Khôn Ngọc Bích có nguy hại rất lớn cho nó, đáng tiếc lúc này nó đã không vượt qua được sự mạnh mẽ của Lục Vân, cuối cùng bị ép đến trước ngực.
Kết quả đúng như dự tính của Lục Vân, sức mạnh của đóa hoa sen sắc đen giảm rất nhiều, đáng tiếc cuối cùng nó ương ngạnh vượt qua một cửa phân tán tiềm tàng khắp các kinh mạch.
Hơi thất vọng, Lục Vân thu lại tinh lực liền kinh ngạc phát hiện, vừa rồi trong một sát na bản thân đuổi đóa hoa sen sắc đen, bản thân vốn ở trong thế giới xanh lam, không biết làm sao bất ngờ chuyển sang nơi khác, tiến vào một thế giới xanh biếc.
Cảnh tượng nơi này hoàn toàn khác hẳn trước đó, khiến người ta cảm thấy rộng rãi vô biên.
Bốn phía chính là nước biển xanh biếc, nhìn không thấy biên giới, chỉ có sóng nước bên trên dao động, cảm giác hệt như một dòng xoáy xoay tròn.
Ngưng nhìn, Lục Vân dò xét tình hình quanh thân thể, quả thật chính là nước biển, nhưng vì sao lại xanh biếc và phát sáng như vậy?
Khi ở trong nước, việc truyền rọi ánh sáng bị ảnh hưởng rất lớn, đạt đến một độ sâu nhất định liền biến thành tối đen không chút sáng, nơi này lẽ nào đã gần đến mặt nước, nếu không vì sao lại như vậy?
Suy nghĩ một lát, Lục Vân không dám đưa ra kết luận, đành bỏ hết tạp niệm, đẩy ý thức kéo dài ra ngoài thân thể xem thử có phát hiện được gì không.
Thiên Địa môn chủ ánh mắt cổ quái nhìn chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Ngươi là người thừa kế hủy diệt, chính là người duy nhất có khả năng gặp được Trọng Sinh.
Lục Vân sửng người, sau đó rất mừng, kinh ngạc la lên:
- Vãn bối hiểu rõ rồi, té ra pháp quyết vãn bối học được ở Hải Tâm tuyền lại chính là thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên.
Thiên Địa môn chủ cười nói:
- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, bây giờ điều cần nói cũng đã nói rồi, đến lúc phải đi thôi.
Lục Vân cảm kích cười cười, nói với Thiên Địa môn chủ:
- Sau khi tiêu diệt được Thiên Sát rồi, vãn bối có phải đưa Thiên Uy lệnh quay lại hay không?
Thiên Địa môn chủ đáp:
- Không cần, đến lúc đó ta sẽ phái người đến lấy. Bây giờ ngươi đi đi.
Lục Vân nghe vậy gật đầu, hành lễ cung kính với Thiên Địa môn chủ, sau đó rời đi.
Nhưng khi chàng vừa đi được mấy bước, lại đột nhiên đứng lại, xoay mình hỏi:
- Tiền bối, người có thể cho vãn bối biết chút ít về chuyện của tiên tổ vãn bối ngày đó không?
Thiên Địa môn chủ vẻ mặt hơi biến đổi, nhìn chàng hồi lâu mới trầm giọng nói:
- Nhân duyên định mệnh, thiên biến vạn hóa, chưa đến lúc cuối cùng, thật giả còn khó mà phân biệt. Đi đi, chuyện ngươi muốn biết cuối cùng sẽ xuất hiện thôi.
Lục Vân hơi mơ hồ, câu này của Thiên Địa môn chủ rõ ràng có thâm ý, nhưng vì sao ông lại muốn che giấu, mà che giấu điều gì đây?
Bên cạnh, Vạn Tượng Huyền Tôn nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, đừng cố chấp nữa, mọi thứ phải tùy theo duyên. Thời cơ đến tự nhiên sẽ gặp được.
Lục Vân liếc ông, sau đó đi theo ông rời đi.
Rời khỏi Thiên Thần điện rồi, Lục Vân thấy Hải Nữ đã chờ ở ngoài cửa, cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hải Nữ, yên lặng bỏ đi.
Phát hiện Lục Vân có biến đổi, Hải Nữ nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, người có tâm sự gì chăng? Vì sao không vui vậy?
Lục Vân cười cười, lắc đầu đáp:
- Không có gì, sư phụ đang suy nghĩ mà thôi.
Hải Nữ nghe vậy bật cười, nhỏ giọng nói:
- Hải Nữ cũng đang suy nghĩ.
Lục Vân sửng sốt, hỏi lại:
- Phải vậy không? Con đang nghĩ chuyện gì vậy? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hải Nữ quay đầu liếc Hải Thần điện, có chút không nỡ nói:
- Hải Nữ đang nghĩ lúc nào sau này còn có thể quay lại đây được.
Lục Vân trầm ngâm, phải trả lời như thế nào đây?
Vạn Tượng Huyền Tôn bên cạnh cười đáp:
- Hải Nữ thông minh, đợi tương lai lớn lên rồi trở lại, được chăng?
Hải Nữ vui vẻ nói:
- Được, được. Đợi sau này con lớn lên sẽ quay lại.
Vạn Tượng Huyền Tôn bật cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hải Nữ.
Sau đó, Vạn Tượng Huyền Tôn dẫn hai người đến trước một vách sáng kỳ dị, nói với hai người:
- Đi qua tầng vách sáng này, các vị liền có thể quay lại đại điện "Thiên Cực Thương Khung". Trước khi chia tay, có một số tin tức chắc hẳn liên quan đến các vị.
Lục Vân nhìn vách sáng, điềm nhiên đáp:
- Có tin tức gì xin mời nói ra.
Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:
- Thứ nhất, Kiếm Vô Trần đã quay lại nhân gian rồi. Thứ hai, mấy người Đông hải Long vương bị vây khốn ở Ma Quỷ hải vực. Thứ ba, Yêu Hoàng đã bắt tay thống nhất nhân gian.
Lục Vân nghe vậy biến sắc, cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ đã nhắc nhở, vãn bối biết rồi.
Nói rồi dẫn Hải Nữ bay lên tiến vào bên trong vách sáng.
Vạn Tượng Huyền Tôn nhìn hai người rời đi, cảm xúc lên tiếng:
- Thời khắc cuối cùng sắp đến rồi, đây là trận chiến gian khổ nhất của ngươi. Nỗ lực lên, người thừa kế của kẻ nghịch thiên!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trung tâm Tử hải, Hải Thiên ngồi nói chuyện phiếm tiếp đãi ba người nữ để chờ đợi.
Khi Tử hải Tam Kỳ quay về, bốn người phát hiện Tam Kỳ đều bị thương không nhẹ, vội vàng hỏi han.
Trong Tam Kỳ, lão đại Tử Thần đáp:
- Đối phương có bốn người, đến từ nhân gian, thực lực cực kỳ kinh người, trong đó có một người tên Lăng Thiên, thực lực còn vượt cả ta nữa. Lần này giao chiến, nhờ có lão nhị và lão tam gây trọng thương cho đối phương, nếu không còn không cách nào ép bọn họ bỏ đi được.
Thương Nguyệt vừa nghe đến tên Lăng Thiên, lập tức vẻ mặt kinh hãi, bất ngờ nói:
- Người này đã sáng lập nên Thiên Kiếm viện, đã sớm phi thăng lên Cửu Thiên Hư Vô giới, không ngờ lần này Hư Vô Giới Thiên lại phái ông ta đi đến đây.
Trương Ngạo Tuyết cũng nói:
- Đúng thế, trước đây chúng ta không biết cao thủ Hư Vô Giới Thiên do người nào thống lĩnh, bây giờ cuối cùng cũng đã biết rồi.
Bách Linh nhìn Tử Thần hỏi:
- Trong bốn người, có một thiếu nữ tên là Diệp Tâm Nghi chăng?
Tử Thần đáp:
- Đúng thế, có người này, tu vi của cô ta cũng rất mạnh mẽ.
Bách Linh nghe vậy trầm tư một lúc, hỏi tiếp:
- Ông xem bọn họ có còn quay lại hay không?
Tử Thần chần chừ đáp:
- Chuyện này cũng khó nói chính xác được, bất quá tạm thời hẳn chưa quay lại liền.
Bách Linh nghe rồi trầm tư trở lại, không hỏi thêm gì nữa.
Hải Thiên thấy ba người nữ hỏi rồi mới nói:
- Các ngươi bị thương không nhẹ, hãy nhanh chóng đi trị thương đi.
Tam Kỳ vâng một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tiễn Tam Kỳ đi rồi, Hải Thiên than nhẹ:
- Vài ngàn năm nay, đây là lần thứ nhất cả ba người Tam Kỳ đều bị trọng thương.
Thương Nguyệt an ủi:
- Đừng để ý, chủ yếu do những người đến lần này đều là cao thủ bậc nhất của nhân gian, bọn họ có thể bảo vệ được cũng rất đáng kể rồi.
Hải Thiên bật cười cay đắng, cảm xúc này nhất thời khó mà quên đi được. Ba người nữ thấy vậy, cũng không tiện nói nhiều. Lúc này, đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Hồi lâu, U Ảnh từ ngoài điện tiến vào, gật đầu chào hỏi bốn người rồi lên tiếng báo:
- Hải chủ, vừa thu được tin tức, Huyết Ảnh Vương Giả của Hồng hải đột nhiên quay về, gặp phải bốn người vừa xâm phạm Tử hải chúng ta, hai bên lại triển khai kịch chiến.
Hải Thiên nghe vậy rất mừng, cười nói:
- Được, thế thì rất tốt, chỉ cần cả hai bên ấy đều bị thương tổn, tạm thời sẽ không uy hiếp đến chúng ta.
U Ảnh lại nói:
- Hơn nữa, chúng ta còn thu được tin tức, cao thủ ba hải Đông Nam Bắc đều tập trung ở Ma Quỷ hải vực, nghe nói cung chủ ba hải bị vây khốn bên trong, tình hình trước mắt không biết thế nào.
Hải Thiên thất kinh, nụ cười biến mất, ánh mắt nhìn ba người nữ.
Bách Linh vẻ mặt hơi biến, tỏ ra hơi lo lắng lên tiếng:
- Tình hình không ổn, không biết bọn họ có thể duy trì được bao lâu, hy vọng chúng ta có thể đến kịp.
Thương Nguyệt tâm tình nặng nề, than nhẹ:
- Đối mặt với thú lớn và tấn công của Địa Âm Tà Linh, bọn họ cơ hồ không còn hy vọng sống sót.
Trương Ngạo Tuyết phản bác lại:
- Chuyện này khó nói được, bọn họ rất có khả năng mượn được sức mạnh hỗ trợ của thú lớn để đối phó với Địa Âm Tà Linh, nếu không hẳn đã không ngu xuẩn chạy đến Ma Quỷ hải vực.
Bách Linh cười khổ nói:
- Hy vọng như suy nghĩ của muội. Được rồi, không nói đến chuyện này, hay chúng ta đi ra ngoài dạo chơi xem thử Lục Vân và Hải Nữ đã quay trở về hay chưa được không?
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy đứng lên, Hải Thiên thấy cũng không tiện nói thêm gì, kêu U Ảnh lại, cùng rời khỏi đại điện.
Đến quảng trường, ba người nữ nhìn lên phía trên, chờ đợi thật lâu, cuối cùng Lục Vân và Hải Nữ quay về.
Gặp mặt rồi, ba người nữ không hề hỏi đến chuyện Thiên Địa môn, chỉ thuật lại lời của U Ảnh vừa nói trước đó. Lục Vân nghe rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này huynh cũng đã biết rồi, bây giờ chúng ta lập tức đi đến Ma Quỷ hải vực, hy vọng có thể cứu vãn trường kiếp nạn này.
Hải Thiên thấy chàng vừa mở miệng đã muốn đi, hơi không đành lên tiếng:
- Lần này đi rồi, hy vọng huynh đệ không quên đi chuyện Cự Linh thiên thú.
Lục Vân đáp:
- Ông yên tâm, ta sẽ giải quyết xong chuyện này mới quay về nhân gian. Cáo từ.
Hải Thiên phất tay nói:
- Đi đường cẩn thận, bảo trọng.
Rời khỏi trung tâm Tử hải, năm người Lục Vân cưỡi lên Tam Đầu linh xà tiến lên nhanh chóng, không bao lâu đã rời khỏi Tử hải. Lúc này Bách Linh hỏi:
- Đã sẵn sàng rồi phải không?
Lục Vân đáp:
- Đúng thế, vật đó đã tìm được, hơn nữa còn biết thêm một số chuyện, sau này sẽ kể cho các muội. Bây giờ hãy đi Hồng hải xem qua đã.
Bách Linh liếc chàng, than nhẹ:
- Tấm lòng của huynh thật ra cũng rất mềm yếu.
Lục Vân than nhẹ:
- Đúng thế, lòng người làm sao không mềm yếu được, nhưng rất nhiều lúc huynh cũng phải rắn lòng.
Thương Nguyệt hơi nghi hoặc, hỏi tới:
- Huynh dự tính đi xem thử tình hình Diệp Tâm Nghi thế nào?
Lục Vân cười cười, không đáp lại.
Bên cạnh, Hải Nữ nhịn cả nửa ngày, lúc này không nhịn được nữa mở miệng nói:
- Ba dì thương yêu, con cho các dì biết, trên đó xinh đẹp lắm, có rất nhiều mây sao xinh đẹp bay tới bay lui …
Thấy vẻ mặt hưng phấn của Hải Nữ, ba người nữ đều mỉm cười chờ đợi, nghe Hải Nữ thuật lại cuộc hành trình vừa trải qua.
Đi dọc theo Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc ra ngoài, Lục Vân năm người rất nhanh đi đến bên trong Hồng hải, xa xa đã cảm ứng được giao chiến kịch liệt ở phía trước.
Vì thế, Lục Vân dặn Tam Đầu linh xà giảm chậm tốc độ lại, bản thân mình lại đi trước, dự tính xem thử như thế nào.
Rất nhanh, Lục Vân đên một vị trí rẽ, nhìn thấy hai bên đang giao chiến.
Trước mắt, Lăng Thiên đang quyết đấu với Huyết Ảnh Vương Giả, thực lực hai người kinh khiếp, đánh đến bất phân thắng bại, trong nhất thời khó mà thấy được thắng thua.
Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ đang ứng chiến với tiến công của hai thế thân Huyết Ảnh Vương Giả, tình thế vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Tâm Nghi một mình đối mặt với tiến công của vài trăm con cá mập máu, nàng cũng đang toàn lực phản kích. Bất quá xem ra cũng như đèn sắp khô dầu, đã sát đến mức tử vong.
Lục Vân hơi khó xử, lần trước chỉ một mình Diệp Tâm Nghi, bản thân cứu nàng cũng xem là chuyện riêng. Lần này có ba người Lăng Thiên ở đây, bản thân ra tay cũng chính là phá hủy lập trường của bản thân, như vậy rõ ràng ngược lại với phong cách hành sự trước đây.
Lục Vân một đời ân oán phân minh, nếu gặp địch nhân chưa bao giờ bỏ qua, lại cũng tuyệt đối không ra tay cứu trợ.
Nhưng hiện nay, nếu không ra tay, Diệp Tâm Nghi chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa, chuyện này nếu như để sư phụ chàng biết được, sau này bản thân phải đối mặt với sư phụ ra sao?
Nghĩ đến đây, Lục Vân suy nghĩ trăm lần, cân nhắc một lúc lâu, thấy chỉ có cách âm thầm ra tay mới là biện pháp duy nhất.
Nghĩ đến làm liền, Lục Vân lập tức bố trí một tầng làn sáng màu đen quanh thân, che đi diện mục chân thật, sau đó mới bay ra như tên, mang theo đôi cánh màu đen gào lên xông đến, lập tức đánh bay vài chục con cá mập máu ở gần Diệp Tâm Nghi, đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng, hệt như một làn chớp phóng ngược ra ngoài.
Lục Vân ra tay khiến hai bên giao chiến cảm thấy hoàn toàn bất ngờ, Hồng hải phái toàn bộ cá mập máu truy đuổi, Lăng Thiên lại vô cùng lo lắng, ba người toàn lực ứng phó, tăng nhanh tốc độ giao chiến.
Rời khỏi tầm nhìn của cá mập máu, Lục Vân đưa Diệp Tâm Nghi vào trong Hồng hải, nói với nàng:
- Về đi thôi, Kiếm Vô Trần đã quay lại nhân gian rồi.
Diệp Tâm Nghi không hiểu nhìn chàng, hỏi lại:
- Ngươi là ai? Vì sao muốn cứu ta?
Lục Vân không đáp, xoay người rời đi.
Diệp Tâm Nghi to tiếng gọi lại:
- Đứng lại, ngươi chính là Lục Vân?
Thân thể dừng lại, Lục Vân trầm ngâm giây lát, cuối cùng không nói lời nào rời đi ngay.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi phức tạp, tuy Lục Vân không đáp lại, nhưng nàng đã biết được thân phận của chàng, điều này khiến nàng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đây chẳng lẽ ông trời trêu ngươi chăng?
Trên đường quay về, Lục Vân dễ dàng tránh được sự chú ý của cá mập máu, đến địa điểm giao chiến trước đó.
Ba người Lăng Thiên đang chiến đấu hăng hái, thế công của bọn họ còn sắc bén hơn trước nhiều, điều này có lẽ liên quan đến sự biến mất thần bí của Diệp Tâm Nghi.
Lục Vân nhìn qua nhìn lại, sau đó bỏ đi, chốc lát đã quay về lại bên cạnh bốn người Bách Linh.
Vừa gặp mặt, Bách Linh cười nói:
- Có cần phải đổi đường khác, chúng ta đi xuyên qua Hắc hải trở về vẫn gần hơn.
Lục Vân nghĩ một chút, cười nói:
- Được, cứ như vậy, chúng ta đi xem thử Địa Âm Tà Linh và Cự Linh thiên thú!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của chàng, Thương Nguyệt nhỏ nhẹ nói:
- Lục Vân, lần này hy vọng là một khởi điểm mới.
Nhìn Thương Nguyệt, Lục Vân tự tin đáp:
- Yên tâm, lần này chúng ta có thể xoay chuyển càn khôn, quét sạch mọi chướng ngại.
Nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng của chàng, Thương Nguyệt cười cười thản nhiên.
Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết nhỏ lẩm bẩm:
- Lục Vân quen thuộc trước kia của chúng ta cuối cùng đã quay trở lại rồi!
Bách Linh cười nói:
- Đúng thế, huynh ấy đã quay lại rồi. Trận chiến tiếp theo, chúng ta hãy đánh cho thật sự hay vào.
Hải Nữ cười duyên nói:
- Yên tâm, sư phụ ra tay, Hải Nữ sẽ hỗ trợ. Đảm bảo đánh đâu thắng đó, vạn sự như ý!
Ba người nữ nghe vậy vẻ mặt hơi cười cười, liên tục tán thưởng.
Lục Vân bật cười lớn nói:
- Nói cho cùng, lần này chúng ta cùng nhau dẹp yên Cự Linh thiên thú của Ma Quỷ hải vực đi!
Cảm nhận được sự tự tin và hào tình tráng chí của chàng, ba người nữ đều mỉm cười đáp lại.
Hải Nữ phốc vào lòng của Lục Vân, đưa khuôn mặt nhỏ nhoi ra vẻ tư thế ngạo nghễ dương dương tự đắc, chọc cho bốn người đều nhịn không được bật cười lớn.
Tốc độ, càng lúc càng nhanh, cự ly, càng lúc càng gần. Tiếp theo, trận chiến Ma Quỷ hải vực, quả thật đơn giản như trong tưởng tượng của Lục Vân chăng?
Cự Linh thiên thú đã từng ngạo nghễ trước bảy hải, Địa Âm Tà Linh từng khiến cho thất giới phải hoảng sợ bất an, lần này mang đến tai nạn như thế nào cho Hải vực đây?