- Đúng thế, đây chính là dòng xoáy cuối cùng của Hải Tâm tuyền thần bí nhất – Hải Chi Tâm!
Giọng nói bình thản, thanh âm tỏ ra rất thản nhiên.
Lục Vân nghe vậy, hỏi tới:
- Nghe nói nơi này thần bí, không biết chỉ vào cái gì đây?
Thanh âm đó trả lời:
- Điểm thần bí, ngươi không phải đã thấy qua rồi sao?
Lục Vân hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
- Rất thần bí, nhưng ta rất muốn biết, pháp quyết ta tu luyện vừa rồi là cái gì?
- Hải Chi Tâm, vạn linh sinh, dựng dục chi thuật, tạo hóa chi năng (1). Hiện nay thời cơ còn chưa đến, ta có nói ngươi cũng uổng thôi, ngươi còn phải nỗ lực hơn.
- Nỗ lực? Nỗ lực thế nào? Ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này, trước đây có phải là ngươi dẫn ta đến không?
- Có duyên sẽ đến, chớ hỏi nguyên nhân trước, đúng sai phải trái đều do lòng ngươi. Bây giờ ta thu lại sức mạnh phòng ngự bốn bề, ngươi tự mình đi xem qua uy lực của dòng xoáy cuối cùng trong Hải Tâm tuyền thế nào.
- Chậm đã, ta có chuyện còn muốn hỏi …
Vội vàng muốn kêu thanh âm kia trở lại, nhưng đối phương căn bản không cho chàng có cơ hội, nước biển bốn bề chấn động mãnh liệt, lực xoáy mạnh mẽ mà đáng sợ chớp mắt đã cuốn chàng vào trong lòng của dòng xoáy.
Đối mặt với cảnh này, Lục Vân ngoài kinh sợ còn có phần than thở, ngoại trừ việc để cho thân thể trôi theo chuyển động của nước biển, chàng không có một điểm tựa làm thế nào mà chống lại được?
Buông lỏng tâm tình, Lục Vân nhắm mắt lại, chuyển động nhanh chóng đến hôn mê dần dần mất đi khi chàng cố gắng quên đi.
Sau đó, theo sự kỳ ảo trong tâm linh của chàng, vô số ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu, từng quảng từng quảng lại đan xen lẫn nhau, tạo thành một một số hình ảnh đã từng thấy qua, trôi lơ lửng trong đầu của chàng.
Thời khắc này, Lục Vân phảng phất như hôn mê, chàng quên hết mọi thứ, ngay cả trong thân thể chân nguyên chuyển biến thế nào cũng không để ý, toàn thân ngập tràn suy nghĩ, tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
Ở đó, Lục Vân nhìn thấy rất nhiều vật, bao gồm cả trí nhớ phong ấn trong Diệt Thần kiếm cùng với hàm nghĩa ẩn chứa trong cặp mắt cùng chàng ở trong Diệt Thần điện.
Nhìn từ xa xa, Lục Vân lúc này toàn thân hào quang bảy màu chuyển động không ngớt, một tầng màu xanh biếc ẩn chứa vô số hào quang đặc thù của sinh cơ hình thành một cái kén ánh sáng bao quanh thân thể chàng, hoàn toàn ngăn cách với sức phá hoại do nước biển xoay chuyển đập lên người chàng.
Thời gian tương đối yên tĩnh, khi Lục Vân tập trung toàn bộ tinh thần quan sát chăm chú vào cặp mắt vừa quen thuộc lại rất xa lạ kia, một luồng hào quang chói mắt chiếu vào trong mắt chàng, đập vào trong não chàng, khiến toàn thân chàng chấn động, một luồng tin tức nhanh chóng hồi phục hóa thành một luồng ý thức, khắc lên rõ ràng trong vùng sâu thẳm của linh hồn chàng.
Một tiếng kêu gào nghẹn lại vang lên từ đáy lòng Lục Vân. Chàng mang theo tâm tình vô cùng khiếp sợ, phát xuất tiếng kêu gọi khó mà tin được, cả thân thể lập tức từ cảnh giới kỳ ảo quay về hiện tại, lại phát hiện bản thân đã rời khỏi dòng xoáy quay về Hải Chi Tâm.
Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên trên, dòng xoáy vẫn y như cũ, nước biển bốn bề chấn động không yên, cảnh tượng lại trở nên như trước, phảng phất một số chuyện vừa xảy căn bản là hư ảo, chưa từng phát sinh.
Thu hồi lại tâm thần, Lục Vân kêu lên:
- Trọng Sinh, ta hỏi ngươi, ta quả thật đại biểu cho sự hủy diệt chăng?
Từ hư không, thanh âm của Trọng Sinh truyền lại:
- Lục Vân, ngươi thấy vậy chăng? Lẽ nào vừa rồi ngươi còn chưa nhìn thấy đủ rõ ràng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Ta không biết, nếu không sao lại hỏi ngươi? Ngươi cho ta biết, giữa ngươi và ta thật ra có quan hệ thế nào?
Trọng Sinh điềm nhiên đáp:
- Giữa ta và ngươi không hề có quan hệ, ta chỉ có quan hệ với hủy diệt. Bây giờ ngươi đã biết được quá khứ của mình, cũng đã đến lúc ngươi phải quay về rồi. Nhớ đấy, sau khi hủy diệt tất nhiên là sống lại!
Lục Vân quát lên:
- Chậm đã, ta còn có một vấn đề. Thật ra ta là người thừa kế ký ức của Diệt Thần kiếm, hay là người thừa kế ký ức của bản thân?
Trọng Sinh đáp:
- Vạn diệt động thiên, nhất thiết quy nguyên. Dục cầu tiền thế, tốc hồi nhân gian!(2) Đi đi, duyên giữa ta và ngươi đã hết, đừng dây dưa thêm nữa!
Dứt lời, nước biển bốn bề Lục Vân chấn động, sau đó thời gian và không gian vặn vẹo đột nhiên xuất hiện, lập tức cuốn chàng vào một dòng xoáy không gian nhiều màu sắc, chớp mắt đã biến mất không còn thấy.
Giãy dụa tự nhiên xuất hiện. Nhưng chỉ trong giây lát, phản kháng của Lục Vân còn chưa kịp thể hiện, chàng đã thần kỳ vô cùng rời khỏi Hải Chi Tâm, xuất hiện trên Định Hải phong.
Nhìn cảnh vật lờ mờ quen thuộc xung quanh, Lục Vân vận động thân thể một lượt, phát hiện thực lực đã gia tăng rất lớn so với trước đây, dĩ nhiên đã đến gần cảnh giới thứ chín của "Thiên Địa Vô Cực", điều này khiến chàng hơi cao hứng.
Phân biệt phương hướng một lượt, Lục Vân lập tức nhớ đến ba người nữ Bách Linh và Hải Nữ, vì thế tiến thẳng vào vùng biển Bắc hải, đi về phía Hồng hải.
Trước đây, chàng đã từng từ Bắc hải tiến vào Hồng hải, lần này cũng dự tính đi theo con đường trước đây.
Nhưng không ngờ, khi đi qua Bắc hải lại gặp phải Ngạc tướng quân của Bắc hải.
Vừa thấy mặt, Lục Vân phát hiện vẻ mặt Ngạc tướng quân rất khó coi, không khỏi hỏi lại:
- Sao vậy, có phát sinh ra chuyện gì hay không vậy?
Ngạc tướng quân vẻ mặt lo lắng, âu sầu nói:
- Lục thiếu hiệp không biết, vừa rồi nhận được tin tức ba vị cung chủ Đông, Nam, Bắc bị tập kích, hiện nay sống chết thế nào không rõ, ta đang dẫn người đi tìm kiếm.
Lục Vân vẻ mặt hơi thay đổi, hỏi lại:
- Người nào công kích bọn họ vậy, là những con thú to lớn kia hay là cao thủ của ba hải đại tà ác?
Ngạc tướng quân lắc đầu đáp:
- Đều không phải, nghe nói chính là Địa Âm Tà Linh đã bị tiêu diệt năm nào, lần này đội mồ sống dậy, không những truy sát ba vị cung chủ, còn hủy diệt Ma Thánh phong, nhưng Huyết Ma Thiên Cơ không ở đó, bà ta may mắn trốn thoát.
Lục Vân trong lòng chấn động, khiếp sợ lên tiếng:
- Địa Âm Tà Linh cũng đến rồi, điều này quả thật không ngờ được. Thôi, các vị đi tìm thôi, nhớ cẩn thận, ta đi trước một bước.
Không giải thích gì thêm, Lục Vân nói xong liền vội vã rời đi.
-------------------------------------------
Sinh Tử lĩnh nằm ở biên giới giữa Tây hải và Hồng hải, chính là một dãy núi nhấp nhô liên tục cả trăm dặm, vừa hay phân chia giữa Tây hải và Hồng hải.
Lúc này, ở ngọn núi chính Bán Đao Nham, Huyết Ma Thiên Cơ đang đứng ở đó điên cuồng gào thét không thôi.
Phía sau bà, trên một khối đá cách vài trượng, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy đang nằm ở đó, không hề cử động cũng không biết sống chết ra sao.
Huyết Ma Thiên Cơ vốn định giữ nàng rồi lập tức giết chết, nhưng thấy Bạch Quang quan tâm đến sinh tử của nàng như thế nào, liền nảy ra mưu kế lợi dụng Diệp Tâm Nghi để sai khiến ba người Lăng Thiên đi đoạt lấy Tỏa Long đỉnh, bản thân lại mang Diệp Tâm Nghi quay về lại Ma Thánh phong.
Nhưng không chờ đến lúc bà quay về, mới nửa đường liền thu được tin tức, cho biết Ma Thánh phong đã bị Địa Âm Tà Linh phá hủy, điều này làm sao không khiến bà ta nổi giận.
Gầm rống rồi, Huyết Ma Thiên Cơ quay về bên cạnh Diệp Tâm Nghi, ánh mắt tàn khốc nhìn nàng, rống lên:
- Mấy người đáng ghét đến từ nhân gian các ngươi, nếu không phải bọn ngươi thì ai khiến cho Địa Âm Tà Linh đến đó, Ma Thánh phong của ta sao bị hủy diệt được?
Diệp Tâm Nghi không đáp, chỉ hận thù nhìn Huyết Ma Thiên Cơ để biểu hiện sự căm hận của mình đối với bà.
Thấy vẻ mặt Diệp Tâm Nghi như vậy, Huyết Ma Thiên Cơ giận dữ nhấc lấy thân thể nàng, gằn giọng nói:
- Ngươi hận, ta khiến ngươi phải hận cho đủ, trước hết đoạt lấy cặp mắt của ngươi.
Thân thể Diệp Tâm Nghi run lên, cặp mắt có thể nói là cửa sổ tâm hồn, nếu nói không sợ chỉ là lừa người mà thôi.
Huyết Ma Thiên Cơ tàn bạo thành tính, căn bản không cho nàng thời gian suy xét, buông tay là chụp một trảo thẳng vào đôi mắt của nàng.
Diệp Tâm Nghi trong kinh hồn táng đởm, muốn kêu lên nhưng nghĩ rằng làm vậy thì quá yếu thế, chỉ còn cách nhắm chặt mắt, mím chặt môi.
Lúc này, trong tối xông ra một bóng người gầm lên giận dữ:
- Dừng tay, không được làm thương tổn nàng.
Huyết Ma Thiên Cơ sửng người, còn cho là ba người Lăng Thiên đến kịp, vội vàng thu tay chuyển đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, cảnh giác nhìn người mới đến.
Nhìn rồi, Huyết Ma Thiên Cơ rất thất vọng, người đến không phải là ba người Lăng Thiên, căn bản chỉ là một người không có gì nổi bật – Hải Tây Lí!
- Chỉ một con cá heo nhỏ bé cũng dám la lối với ta, ngươi quả thực là chán sống rồi đây.
Giữa tiếng quát rống lên, Huyết Ma Thiên Cơ bay ra, phất tay như đánh ra một chưởng.
Hải Tây Lí vẻ mặt hoảng sợ, mắt không khỏi liếc về phía Diệp Tâm Nghi, phát hiện nàng không ngờ đã mở mắt nhìn mình, điều này khiến hắn rất kích động, vội vàng áp chế sự sợ sệt trong lòng xuống, giận dữ hống lên:
- Ta bất kể ngươi là Huyết Ma Thiên Cơ nào cả, ngươi dám làm Diệp cô nương bị thương, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nói rồi vội vàng lắc mình né tránh một chưởng, từ phía trái xông thẳng về Huyết Ma Thiên Cơ.
Nghe vậy sửng sờ, Huyết Ma Thiên Cơ cười khẩy nói:
- Té ra là xem trọng sắc đẹp của con nha đầu này, ta sẽ thành toàn cho ngươi, phá hủy dung mạo của nó trước mắt ngươi, ta xem ngươi có thể làm gì được đây?
Hải Tây Lí cả giận, nguyền rủa:
- Ngươi dám làm vậy, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Nói rồi vọt mạnh đến, hai tay phát ra vài trăm chưởng, uy lực cũng có được vài phần.
Huyết Ma Thiên Cơ bật cười khinh bỉ, thân thể không hề né tránh, đợi cho công kích của Hải Tây Lí đến gần mới tùy ý phất ra một chưởng, lập tức hất bắn hắn đi, rơi sầm xuống đất không ngồi dậy nổi.
Phất tay, Huyết Ma Thiên Cơ phát ra một luồng sức hút, kéo Hải Tây Lí đang hấp hối đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, giọng âm hiểm nói:
- Nhớ lấy lời ta, ta muốn hành hạ nó chầm chậm, hủy diệt nó đi, khiến nó đến chết cũng không được an bình.
Hải Tây Lí cật lực quay đầu, liếc Diệp Tâm Nghi, đầy tình cảm và yêu thương trong lòng, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời biểu lộ không sót điều gì.
Cả đời này, qua những năm tháng, đây là lần thứ nhất hắn yêu thương một người khác phái, nhưng vì thế phải hy sinh cả sinh mạng, hắn ít nhiều có phần đau thương.
Lúc này, người yêu thương chỉ ở gần trong gang tấc, hắn lại không còn sức để mở miệng, chỉ có thể dùng mắt để ân cần thăm hỏi, xem như một chút ý tốt cuối cùng.
Diệp Tâm Nghi hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của hắn, tuy nàng không cách nào chấp nhận, nhưng ít ra cũng nở nụ cười đáp lễ mang hơi hướm lường gạt cũng còn có ý nghĩa hơn so với việc đến chết cũng vẫn cự tuyệt.
Hải Tây Lí cười, máu đỏ tươi hệt như bông hoa xinh đẹp.
Diệp Tâm Nghi khóc lóc, không phải vì điều gì khác, chỉ vì thế gian còn có một người đã thật sự yêu thương nàng.
Tuy nhiên, thời gian yêu thương lại quá ngắn, nhưng nàng lại càng cảm kích nhiều hơn.
Huyết Ma Thiên Cơ căn bản không nhìn thấy điều này, trong cuộc đời của bà, ngoại trừ chém giết chỉ còn hận thù, căn bản không có một bóng dáng yêu thương nào hết.
Mặc dù, tình yêu đã từng đến gần bà rất nhiều, nhưng cuối cùng tình yêu lại gây nên vết thương cho bà rất sâu sắc.
Ghi chú:
(1) Hải Chi Tâm, vạn linh sinh, dựng dục chi thuật, tạo hóa chi năng = Tâm của biển cả, sinh ra vạn sinh linh, thuật dưỡng dục, năng lực của tạo hóa.
(2) Vạn diệt động thiên, nhất thiết quy nguyên. Dục cầu tiền thế, tốc hồi nhân gian = Vạn Diệt động thiên, mọi thứ đều quay về nguồn. Muốn biết đến kiếp trước, nhanh quay về nhân gian!
Sáu người còn lại tình huống tốt hơn, ai nấy đều bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng không bị lôi điện đánh trúng.
Ánh mắt để ý hai người bị thương, Trần Ngọc Loan lớn tiếng nói:
- Cẩn thận, nhanh chóng phòng ngự.
Luồng sáng lại chớp lên, chùm tia chớp thứ hai lại đến, lưới điện càng thêm dày đặc, khí thế càng thêm đáng sợ, phảng phất như tiếng gọi của Tử Thần vang lên giữa không trung.
Đang trong nguy hiểm, Phật Thánh Đạo Tiên quát lên:
- Đây không phải tia chớp bình thường, có chút giống với Lôi Thần quyết mà Lục Vân tu luyện.
Dương Thiên nghe vậy, lớn tiếng hỏi:
- Lôi Thần quyết chính là bí ẩn bất truyền của Dịch viên, cả thiên hạ ngoại trừ Lục Vân không ai luyện thành, sao lại xuất hiện tại đây?
Phật Thánh Đạo Tiên vừa tăng cường phòng ngự, vừa nói:
- Ta cũng không biết, dù sao mọi người phải cẩn thận, cần nhanh chóng thoát khỏi khu vực này, nếu không đối chúng ta cực kì bất lợi.
Lưu Tinh nói:
- Trước mắt muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là minh chủ thi triển Thiên Hậu linh, dùng lực lượng thần thánh của nó phá vỡ mây đen trên đỉnh đầu. Thứ hai, Thiên Mục Phong thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, dùng ánh Phật quang rực rỡ tịnh hóa tà khí xung quanh.
Nghe vậy, Trần Ngọc Loan nói:
- Tốt, ta lập tức bắt đầu.
Thiên Mục Phong nói:
- Ta cũng đến, chúng ta cùng lúc thi triển, sớm thoát khỏi hạn chế.
Trong cơn mưa, tia chớp dày đặc, tiếng sấm điếc tai, mang theo khí chí dương chí cương thế gian, liên miên không ngừng hướng mặt đất đánh xuống.
Trong sơn cốc, đá vụn như mưa, đại điện của Trừ Ma liên minh trong cơn mưa gió bị tia chớp đánh trúng, khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi.
Trên mặt đất, Tư Đồ Thần Phong cùng Khiếu Thiên nhanh chóng né tránh, hai người thân thụ trọng thương, nhưng không cách nào nghỉ ngơi, tình huống hết sức nguy kịch.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan sắc mặt ngưng trọng, quanh thân hào quang màu tím vờn quanh, một luồng thánh khí uy nghiêm từ trên người nàng bộc phát, lập tức trải rộng khắp nơi.
Bên hông, tiếng chuông đinh tai, vố số phù chú ánh sáng xoay quanh nàng, theo sự xoay chuyển của Thiên Hậu linh mà dâng lên, nháy mắt liền dừng ở trên đầu nàng, miệng hướng phía chân trời.
Hét lớn một tiếng, Trần Ngọc Loan toàn thân chân nguyên nhanh chóng gia tăng, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến điểm giới hạn, hội tụ tại trên Thiên Hậu linh, bộc phát hào quang hơn cả mặt trời.
Thời khắc này, Trần Ngọc Loan tựa như nữ thần, quanh thân hào quang màu tím lưu chuyển, tản mát ra một luồng khí chất siêu phàm thoát tục.
Trên đỉnh đầu, Thiên Hậu linh kịch liệt chấn động, nhanh chóng xoay tròn, phát ra một bó hào quang màu tím, cũng cùng tia chớp từ trời giáng xuống đối chọi, cuối cùng chấn vỡ tia chớp, bắn vào bên trong mây đen.
Bên này, tình hình Thiên Mục Phong lại khác hẳn. Khi hắn thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, quanh thân ánh vàng kim rực rỡ, vô số phù chú ánh sáng nhà Phật bay ra bốn bề, hình thành một kết giới Phật pháp quanh người hắn.
Kết giới này có chút thần kì, trên bề mặt phân bố tám hình Phật vàng kim, hiển thị hình thái khác nhau, tùy theo sự thúc động chân nguyên trong cơ thể Thiên Mục Phong, phát ra tám luồng ánh sáng thần thánh Phật pháp, hội tụ trên Nhiên Đăng Phật Ấn ở đỉnh đầu hắn khiến nó bộc phát ra hào quang chói mắt, tựa như ánh Phật rọi chiếu.
Phản kích của hai người cùng lúc triển khai, hào quang màu tím thần thánh, ánh Phật sắc kim rọi chiếu, ánh xạ lẫn vào nhau, cùng mây đen trên bầu trời hình thành đối lập rõ rệt.
Giữa không trung, tia chớp như kiếm, tiếng sấm dày đặc, khi gặp phải cột sáng tím cùng ánh Phật sắc kim thì dòng khí ở giữa bắt đầu khởi động, cuồng phong hội tụ, dùng phương thức mạnh mẽ va chạm, triển khai đối kích.
Quá trình này vẫn tiếp tục, Trần Ngọc Loan cùng Thiên Mục Phong toàn lực đối kháng, trải qua một lúc lâu, mỗi người đều thụ trọng thương, cuối cùng đánh vỡ mây đen.
Bầu trời, bỗng chốc quang đãng, mưa to cũng đột nhiên dừng lại, cả quá trình tựa như thiên tai phủ xuống, không để người ta nắm bắt được chút không khí khác thường nào.
Thu hồi thần khí, Trần Ngọc Loan thở dài một hơi, nghi hoặc nói:
- Kì quái, vì sao không thấy địch nhân?
Phật Thánh Đạo Tiên sắc mặt nghiêm trọng, nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhíu mày nói:
- Cảm giác rất quỷ dị, nguy hiểm nọ hoàn toàn chưa qua đi. Tựa hồ trước đó chỉ là một tín hiệu bắt đầu mà thôi.
- Tín hiệu bắt đầu? Công kích đáng sợ như thế nếu chỉ là bắt đầu, vậy địch nhân đó tất nhiên có lai lịch kinh thiên động địa.
Kinh hãi nhìn bầu trời, trên gương mặt cao ngạo của Bắc Phong lộ ra vẻ lo lắng.
Thở dài u oán, Trần Ngọc Loan nói:
- Mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều, phải thừa cơ điều chỉnh thân thể một chút.
Nói xong xoay người, đến xem Tư Đồ Thần Phong cũng Khiếu Thiên đang bị thương.
Lưu Tinh nhìn về chân trời, nhẹ giọng nói:
- Lão quái, ngươi đoán địch nhân đến từ đâu?
Phật Thánh Đạo Tiên chần chờ nói:
- Điều này khó nói, cảm giác địch nhân này trong tà có chánh, khí tức rất kì lạ, không cách nào tra rõ.
Bật cười khổ sở, Lưu Tinh không nói nhiều lời, ánh mắt nhìn qua những người khác.
Chỉ chốc lát, mọi người hội tụ một chỗ, Trần Ngọc Loan nói:
- Lần này địch nhân của chúng ta rất đáng sợ, hi vọng mọi người kiên định niềm tin, đồng tâm hiệp lực, cộng…
Không Linh điểu hót lên một tiếng bên tai mọi người.
Trần Ngọc Loan nghe thấy cả kinh, gấp giọng nói:
- Cẩn thận, có khí tà ác đến…
- Mau xem, mây đen trên bầu trời lại hiện ra.
Kinh ngạc nhìn trên đỉnh đầu, Dương Thiên lớn tiếng nhắc nhở.
Mọt người vừa tản ra vừa bố trí phòng ngự, đồng thời ngẩng đầu nhìn chân trời.
Trên bầu trời cao thẳm, một đám mây đen đang tiến tới, trong nháy mắt tựu bao phủ phương viên hơn mười dặm, khiến cho chung quanh Phục Long cốc lại rơi vào hắc ám.
Đồng thời, một luồng khí tức tử vong ép đến, cùng với nó là từng trận âm phong, gây cho người ta một loại cảm giác như đang ở địa ngục.
- Toàn lực phòng ngự, mỗi người đều tự cẩn thận.
Trong tiếng thét dài, Trần Ngọc Loan phi thân lên, không đợi mây đen có hành động, trước tiên phát động công kích, những người còn lại đều cứ vậy tiếp tục.
Lúc này, dưới bầu trời âm u, tám bóng người chớp lóe tung hoành đan xen, đều tự phát ra công kích mạnh mẽ, hướng mây đen bên trên công kích.
Trên mây, đột nhiên vang lên một tiếng rống giận, tựa như sét đánh giữa trời quang, nhất loạt đánh rơi tám người đang tấn công xuống đất.
Sau đó, tia chớp trong đám mây đen tập trung dày đặc, cột sáng như ngàn vạn kiếm ánh sáng mảnh mai, mang theo âm vang "ri ri", trải rộng khắp mọi ngõ ngách, không để cho tám người một cơ hội đào thoát.
Một tiếng ngâm nhẹ, bốn phía tà khí tán đi, Không Linh điểu hóa thân thành mũi tên ánh sáng, bay vào đám mây đen.
Ngay lúc này, trong mây đen chớp nhoáng ánh sáng, tiếng sấm không ngừng chấn rung bên tai, khí thánh linh cùng tà ác hội tụ một thể, tức thì phát sinh một tiếng nổ mạnh, đồng thời làm vỡ nát mây đen.
Trên mây, ánh đỏ chợt lóe, Không Linh điểu bắn ngược trở về, đâm sầm vào trong bùn đất, toàn thân khí tức hỗn loạn, không ngờ bị thương nặng đến không dậy nổi.
Nâng đỡ Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan quan tâm hỏi:
- Hồng Hồng, ngươi có bị nặng lắm không?
Không Linh điểu rên khẽ, thần quang hai mắt tán khai. Vì thế, Trần Ngọc Loan nhanh chóng đưa một luồng chân nguyên vào cơ thể nó, mới giúp cho nó sống lại.
Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan nhìn phía chân trời, chỉ thấy phía trên mây đen đã vỡ vụn là một con rồng đen thật lớn, toàn thân toát ra hơi thở tử vong.
Trên lưng hắc long, một người đàn ông đứng thẳng, quanh thân lôi điện chớp lóe, tròng mắt đỏ như lửa hàm chứa tàn khốc, lạnh lùng cùng cừu hận, hợp với đầu tóc dài màu đỏ tung bay, tựa như Lôi Thần hiển linh.
Thu hồi ánh mắt, Trần Ngọc Loan nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện mọi người vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên ai cũng không nhận ra người này.
Vì vậy, tâm tình nàng rất trầm trọng, nhưng trên mặt lại không một chút biểu hiện, trái lại cố ra vẻ trấn định nói:
- Mọi người bảo trì khoảng cách nhất định, chiếu cố lẫn nhau, trước thử tra xem thực lực của đối phương một chút.
Dương Thiên sắc mặt trầm trọng, thấp giọng nói:
- Địch nhân này cực kì đáng sợ, Mộc Tiêu của ta nói cho ta biết, rồngđen đó là U Minh Ma Long trong truyền thuyết, có sức hủy diệt vạn vật, sức người không có khả năng kháng cự được.
Trần Ngọc Loan nghe vậy, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh bên cạnh liền kinh hô: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- U Minh Ma Long? Con này không phải bị Vân Chi Pháp giới phong ấn sao?
Khiếu Thiên than:
- Vân Chi Pháp giới bị Lục Vân diệt rồi, phong ấn của bọn họ tự nhiên cũng mất đi hiệu lực.
Phật Thánh Đạo Tiên nhìn lên đỉnh đầu, sắc mặt kinh biến nói:
- Nghe nói, tại Nam Cương có một truyền thuyết cổ xưa, nếu như có người cưỡi rồng đen đạp mây mà đến, hắn chính là Tử Thần của địa ngục.
- Tử thần? Ông nói là chúng ta hiện tại…
Bất an nhìn Phật Thánh Đạo Tiên, Thiên Mục Phong lo lắng nói.
Trầm trọng gật đầu, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, chúng ta đã gặp phải Tử Thần.
Mọi người cả kinh, cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, lập tức cảnh giác nhìn về phía chân trời.
Lúc này, rồng đen khổng lồ phẫn nộ gầm lên một tiếng thật lớn, cuồng phong trong miệng rồng bắn ra, mang theo uy lực rung chuyển trời đất, nhất loạt quét ngang Phục Long cốc, hất bắn toàn bộ tám người Trần Ngọc Loan bay đi.
Kinh hãi xuất hiện trong đáy mắt mọi người. Đối diện động vật khổng lồ đáng sợ như vậy, trong lòng tám người không khỏi nổi lên một cảm giác bất lực.
Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy lớn tiếng nói:
- Tình huống nguy kịch, trước tiên né tránh.
Trần Ngọc Loan nói:
- Không được, nơi đây là căn cứ địa của Trừ Ma liên minh, chúng ta không thể buông bỏ được. Hiện tại các ngươi mỗi người tự cẩn thận, ta đi đối phó người trên lưng Ma Long, xem có thể đuổi hắn đi hay không.
Nói xong thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã đến không trung phía trên Ma Long, căm tức nhìn người đàn ông tóc đỏ toàn thân phát sáng nọ.
Thấy Trần Ngọc Loan cố chấp không đi, Phật Thánh Đạo Tiên nhẹ thở dài một tiếng, lớn giọng nói:
- Mọi người tản ra, chúng ta bố trận chờ đợi, hội tụ lực lượng mọi người, phát động phản kích.
Sáu người theo lời tiến hành, nhanh chóng kết thành trận pháp Thất Tinh, sau đó đồng thời phát động công kích.
Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời âm u, Thất Tinh trận lấp loáng, phát ra các sắc hào quang liên miên không ngừng, tổ hợp thành một luồng sáng kỳ lạ rực rỡ.
Đối diện công kích của bảy đại cao thủ, U Minh Ma Long không chút để ý, quanh thân hào quang màu đen lưu chuyển, dễ dàng tránh thoát thế công của bảy người.
Sau đó, trảo trước của Ma Long đột nhiên đưa ra, một lưỡi đao ánh sáng màu đen hình trảo rồng nghênh gió giãn dài ra, hướng đến trận pháp do bảy người tạo thành phóng tới.
Nhìn thấy tình hình này, Phật Thánh Đạo Tiên hét lớn một tiếng, "Huyền cực liệt từ kim cương quyển" trên cổ tự động bay ra, phát ra ánh vàng kim chói mắt, nhanh chóng lớn thành gấp trăm lần, vừa lúc nghênh đón một kích đó của U Minh Ma Long.
Giữa không trung, ánh ma màu đen cùng ánh phật màu vàng gặp nhau, cả hai kịch liệt va chạm, bộc phát hoa lửa rực sáng liên tục kéo dài.
Giây lát, hoa lửa tán đi, Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển của Phật Thánh Đạo Tiên bị đánh rơi, khôi phục nguyên hình.
Ma Long trảo do U Minh Ma Long phát xuất khí thế lại kém đi, khi gặp phải trận thế do bảy người liên hợp hình thành, có chút dao động vài cái, liền tan biến vô hình.
Một kích không thành, U Minh Ma Long rít gào một tiếng, âm ba mãnh liệt chấn tai như trận trận gió lốc, chấn đắc bảy người đều toàn thân run rẩy, màng hào quang hộ thể cơ hồ bị ép vỡ.