- Sinh mạng ngươi lập tức phải kết thúc, bây giờ phải cho ngươi có được ký ức cuối cùng. Nhìn cho rõ, người đẹp vừa ý ngươi nhất bị hủy diệt trong tay ta như thế nào.
Buông tay ra, Huyết Ma Thiên Cơ chụp về phía bộ mặt của Diệp Tâm Nghi, năm ngón tay bắn ra làn sáng màu đỏ nhạt dài chừng một thốn, hệt như một ma trảo khiến người kinh khiếp trong lòng.
Thân thể Hải Tây Lí run lên mãnh liệt, hai môi không ngừng mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ có ánh mắt oán độc nhìn bà, dùng điều này để biểu đạt sự hận thù trong lòng.
Huyết Ma Thiên Cơ không chút để ý, ngược lại còn bật cười lớn:
- Hận đi, hãy để cừu hận mãi mãi đi theo ngươi, vĩnh viễn gặm nhấm tâm linh của ngươi.
Còn đang nói, năm ngón tay đột nhiên hạ xuống, Diệp Tâm Nghi mặt xoan thất sắc, trên mặt mờ hiện một ý tưởng bi thương sâu sắc.
Đúng lúc Diệp Tâm Nghi thấy rõ sắp bị hủy đi khuôn mặt, một luồng sáng xanh lam lóe lên, âm thầm xuất hiện ở trên đầu của Diệp Tâm Nghi, đánh mạnh vào tay phải của Huyết Ma Thiên Cơ.
Một chiêu này phát ra bất ngờ, nhưng điều đáng kinh ngạc hơn chính là ánh xanh lam không những bảo vệ cho Diệp Tâm Nghi, còn hất bay Huyết Ma Thiên Cơ, điều này có thể nói là không phải dễ làm được.
Gào lên một tiếng, Huyết Ma Thiên Cơ ổn định lại thân thể, ánh mắt quét qua bốn phía, miệng cả giận nói:
- Người nào, ra đi!
- Ta đây.
Chỉ hai từ ngắn ngủi đã từ xa đến gần, nói rồi chỉ giây lát liền xuất hiện bên cạnh Diệp Tâm Nghi, lạnh lùng nhìn Huyết Ma Thiên Cơ.
Vừa thấy người mới đến, Huyết Ma Thiên Cơ vẻ mặt hơi biến, hỏi:
- Lục Vân, chính ngươi! Hải Nữ do ngươi cứu thoát, vậy Tỏa Long đỉnh nhất định trong tay ngươi?
- Ngươi cho là vậy chăng?
Thản nhiên bật cười, Lục Vân vừa đáp vừa cúi đầu nhìn Diệp Tâm Nghi, ánh mắt hơi phức tạp.
Diệp Tâm Nghi nhìn chàng, vẻ mặt khó khăn, hai người đã từng là đối thủ, bây giờ gặp nhau như vậy, Diệp Tâm Nghi hiếu cường lại ở thế yếu tự nhiên là khó đối mặt được.
Nhưng cho dù thế nào, né tránh không được, nàng cũng chỉ có thể đưa mắt sang chỗ khác để che giấu đi khổ sở trong lòng, duy trì sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Lục Vân hiểu rõ tâm tình của nàng, cũng không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng phất tay trái, phát xuất một chùm hào quang màu xanh lam thẫm, sau khi rọi vào người của Diệp Tâm Nghi, không những giải khai cấm chế trên người nàng, còn chuyển hóa thành một luồng linh khí to lớn nhanh chóng bồi dưỡng thân thể nàng bị thương.
Diệp Tâm Nghi hơi kinh ngạc, không khỏi liếc chàng, lại phát hiện chàng đã nhìn sang Hải Tây Lí bên cạnh.
Theo ánh mắt của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi biến hẳn sắc mặt, Hải Tây Lí lúc này ánh mắt đã tán loạn, sinh mạng đang nhanh chóng mất đi, chỉ còn lại một nụ cười an ủi trên khóe miệng.
Đây chính là nụ cười khi thấy Diệp Tâm Nghi được cứu, thân thiết tự nhiên mà đau thương vô cùng. Nụ cười khiến hai mắt Diệp Tâm Nghi đẫm lệ mông lung, nhịn không được nhảy đến bên hắn.
Giận dữ nhìn Lục Vân, Huyết Ma Thiên Cơ giọng hận thù nói:
- Cho dù là vì Tỏa Long đỉnh hay vì điều khác đi nữa, hôm nay ta đều phải giết chết ngươi!
Lục Vân lạnh nhạt nhìn bà, phản bác lại:
- Đúng như ngươi nói, cho dù trừ hại cho Hải vực hay vì Hải Nữ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đến đây, thể hiện hết bản lãnh của ngươi, hãy cho ta được thấy thần thoại ba ngàn năm bất bại của ngươi hôm nay có bị phá vỡ hay không.
Huyết Ma Thiên Cơ cực giận, lạnh lùng nói:
- Lục Vân, hãy để mạng của ngươi lại!
Bóng máu chợt lóe lên, bóng người phân tán, vô số ảo ảnh phân bố bốn bề phóng thẳng về phía Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân bật cười lạnh lùng tàn khốc, khinh bỉ lên tiếng:
- Bỏ đi đồ chơi nhỏ nhoi, ngươi còn chưa thể hiện bản lãnh thật sự của mình.
Nói rồi hai tay giang ra, toàn thân ánh xanh lam lưu chuyển, nước biển lân cận chớp mắt liền bất động hệt như bị đóng băng lại, vô cùng thần dị đông kết thân thể Huyết Ma Thiên Cơ ở ngoài ba trượng.
La lên thất thanh, Huyết Ma Thiên Cơ đánh tan vùng khí đặc biệt do Lục Vân tạo ra, vừa nhanh chóng thối lui, vừa hỏi:
- Lục Vân, đây là pháp quyết gì của ngươi, vì sao từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua?
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Đây là Hải Tâm quyết do ta sáng tạo ra, có nguồn gốc từ Hải Tâm tuyền của Hải vực, ngươi rất vinh hạnh là người đầu tiên được thưởng thức. Vừa rồi chính là Hải Tâm Tịch Tĩnh, bây giờ cho ngươi thử qua Hải Tâm Phi Toàn.
Nói rồi điểm mũi chân xuống, bóng người xoay tròn bay lên, hai tay bắt chéo phất phơ, lập tức bốn bề hình thành một dòng xoáy to lớn, chớp mắt đã kéo dài ra trong phương viên vài chục dặm.
Huyết Ma Thiên Cơ thấy vậy thất kinh hồn vía, mặc dù bà có thực lực cực mạnh, nhưng rơi vào trong dòng xoáy lại không có chỗ mượn lực phản kích, chớp mắt liền bị cuốn vào trong hệt như hại bụi nhỏ bé, thân thể bị Lục Vân khống chế.
Diệp Tâm Nghi nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, vị trí của nàng cách Lục Vân không đến một trượng, tuy nước biển cũng rung động kịch liệt nhưng không hề bị dòng xoáy ảnh hưởng chút nào, quả thật là thần kỳ vô cùng.
Cuốn bay Huyết Ma Thiên Cơ, chuyển động của thân thể Lục Vân nhanh chóng dừng lại, hai tay khống chế dòng xoáy, từng bước từng bước cuốn thân thể Huyết Ma Thiên Cơ đến gần tâm dòng xoáy để gia tăng khả năng gây thương tích nặng hơn cho bà.
Quá trình này kéo dài rất lâu, đến lúc sau Lục Vân đột nhiên thu hồi lại, Huyết Ma Thiên Cơ còn chưa cách nào thích ứng được, nhưng vẫn xoay vòng vòng quanh thân thể Lục Vân.
Bay mình lên, tay phải Lục Vân phát ra một luồng hào quang ngũ sắc, khiến nó chuyển hóa thành một thanh kiếm ánh sáng, tiếp tục thi triển "Tâm Kiếm Vô Ngân" của Phật gia, liên tục chín kiếm đồng thời đâm thẳng vào trái tim của Huyết Ma Thiên Cơ.
Đau khổ do tim bị nện vào khiến Huyết Ma Thiên Cơ ý thức còn lòng vòng lập tức tỉnh táo lại.
Bà nhìn Lục Vân, trong mắt lửa giận thiêu đốt, quát lên:
- Chỉ là thương thế của máu thịt, ngươi không làm được gì ta. Bây giờ để ta cho ngươi biết, đắc tội với Huyết Ma Thiên Cơ sẽ có kết quả như thế nào.
Dứt lời ánh máu lóe lên, thân thể Huyết Ma Thiên Cơ đột nhiên to lớn lên, chớp mắt đã hóa thành một đám mây màu máu bao phủ lấy Lục Vân và Diệp Tâm Nghi.
Đám mây máu này khí tức tà ác, ẩn chứa khí huyết sát cực mạnh, đồng thời thu nhỏ trở lại, dễ dàng phá hủy kết giới phòng ngự thần thánh do Lục Vân và Diệp Tâm Nghi tạo ra, khiến hai người không còn chỗ né tránh, nhanh chóng rơi vào nguy cơ.
Diệp Tâm Nghi hơi kinh hoàng, lúc này thân thể nàng mới khôi phục được chừng năm phần, căn bản không phải là đối thủ của Huyết Ma Thiên Cơ, huống gì còn phải đối mặt với thế công quỷ dị này đây?
Lục Vân bình tĩnh dị thường, lúc trước chàng vốn có thể né tránh nhưng lại không làm thế.
Bởi vì chàng nghĩ đến một chuyện, thật ra Huyết Ma Thiên Cơ này có chỗ nào lợi hại đây.
Lúc này, Lục Vân đã lãnh giáo qua sự quỷ dị của Huyết Ma Thiên Cơ, liền bắt đầu triển khai phản kích.
Trước hết, Lục Vân bố trí một kết giới liệt hỏa bên ngoài thân thể, đồng thời bao phủ cả Diệp Tâm Nghi vào trong. Đợi khi đám mây máu chạm vào kết giới liệt hỏa, Lục Vân cảm nhận được rõ ràng, đám mây máu đang thôn tính lấy chân nguyên liệt hỏa của mình, cũng đã bị thương tổn nghiêm trọng.
Thấy vậy, Lục Vân bật cười lạnh lùng, khi kết giới liệt hỏa bị tan vỡ, chàng liền nhanh chóng bố trí tầng kết giới thứ hai chính là Hóa Hồn kết giới, dùng Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực để tiêu hủy thế công sắc bén của Huyết Ma Thiên Cơ.
Tiếp theo, Lục Vân lại chuyển sang kết giới phòng ngự của Đạo gia, Phật gia, Nho gia và trong cùng chính là Lôi Thần quyết.
Như vậy, trong khi Lục Vân tiếp tục phản kích mạnh mẽ, thế công của Huyết Ma Thiên Cơ không ngừng tăng lên, cuối cùng khi Lục Vân dùng Lôi Thần quyết mạnh mẽ rẻ lấy đám mây máu, Huyết Ma Thiên Cơ trước mặt đã không còn thấy nữa, thay thế vào đó là một con rồng máu to lớn có ba cái đầu.
Rồng biển và rồng đất liền khác nhau, thân thể tỏ ra to lớn nhưng ngắn ngủi, đuôi không dài nhưng lại to lớn, nhìn toàn bộ hệt như một con thú biển to lớn, đầu rồng và vuốt rồng dài ngoằng, khiến người ta cảm thấy chấn động sợ hãi, lại thiếu đi vẻ đẹp hài hòa của rồng đất liền.
Gào lên một tiếng, ba đầu rồng máu mở to miệng, nước như tên bắn thẳng về phía Lục Vân nhưng lại bị "Hải Tâm Tịch Tĩnh" của Lục Vân nhanh chóng hóa giải.
Vì thế, con rồng máu thân hình lớn đến vài trăm trượng vung cái đuôi to, một cơn cuồng phong kinh người cùng với nước biển mãnh liệt tung đến, tỏ rõ không đạt được mục đích thề không thối lui.
Vẻ mặt Lục Vân hơi biến đổi, đối với loại quái vật to lớn dị thường này, trong lòng chàng cảm thấy hơi chán ghét, không phải vì sợ mà vì phản kích rất phiền toái.
Tay trái phất lên, Lục Vân phát ra một luồng sức mạnh hồi toàn cuốn lấy Diệp Tâm Nghi ra xa, dặn dò thêm:
- Hãy đi ra xa xa quan sát, ta sẽ thu thập bà ta.
Diệp Tâm Nghi hai môi mấp máy, rất muốn nói hai chữ cẩn thận nhưng cuối cùng nhịn lại.
Đưa Diệp Tâm Nghi đi rồi, thân thể Lục Vân lóe lên liền mất, chớp mắt đã xuất hiện trên đầu của con rồng máu ba đầu, cười lạnh nói:
- Trước đây ngươi nói muốn giết chết ta, khiến ta rất mơ hồ. Nhưng hiện nay ta đã biết rồi, ngươi có liên quan đến Thất Tà thiên quân, ngươi cũng như hắn, chính thuộc về tộc Ma Long. Ta nói không sai đấy chứ?
Con rồng máu rống lên giận dữ, hận thù nói:
- Lục Vân, ngươi giết chết con ta rồi, hôm nay ta muốn ngươi phải thường mạng!
Lục Vân nghe vậy sửng sờ, hỏi tới:
- Thất Tà thiên quân là con của ngươi? Ta còn tưởng rằng … khó trách ngày đó ở Thiên Tà lĩnh, Ngạo Tuyết nói ở đó phát hiện một cặp anh em, bọn chúng nói rõ là đi Ma Thánh phong, kết quả lại đến Thiên Tà lĩnh, té ra là như vậy.
Gào lên một tiếng, con rồng máu toàn thân sương máu hiện lên, lập tức bao phủ lấy Lục Vân.
- Ngươi đoán đúng, chính là như vậy, bây giờ ta cho ngươi nếm thử mùi vị của Huyết Vụ Hóa Thủy.
Lục Vân phân tích làn sương máu quanh người, liền phát hiện bên trong có vô số sinh mạng nhỏ bé, hệt như vi khuẩn, đang điên cuồng thôn tính lấy kết giới phòng ngự của mình, từng bước từng bước hướng gần đến mình.
Hiểu được tình trạng này rồi, Lục Vân lập tức chuyển biến tính chất của kết giới phòng ngự. Nhưng cho dù chàng chuyển biến thế nào cũng không chống cự được sự ăn mòn của những con vi khuẩn đó, điều này khiến chàng càng kinh ngạc.
Phát hiện nguy hiểm, Lục Vân lập tức quyết đoán, phát động Diệt Hồn đao, dùng đặc tính hủy diệt cực mạnh của nó để dùng sức phá vỡ sự giằng co của sương máu, chàng bay lên cao vài trượng.
- Chiêu thức rất lợi hại, đáng tiếc gặp phải ta, ngươi đã bị định sẵn phải thất bại. Bây giờ ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngày đó khi Thất Tà thiên quân chết đi, vì sao còn muốn hỏi chuyện Huyết Hà chân quân?
Thoát khỏi sự nguy hiểm, Lục Vân không lập tức phản kích, ngược lại hỏi đến nghi vấn trong lòng.
Huyết Ma Thiên Cơ gầm lên một tiếng, giọng phẫn nộ rống lên:
- Câm miệng, không được đề cập đến kẻ phụ lòng người đó trước mặt ta!
Lục Vân nghe vậy ngạc nhiên. Lúc này chàng mới hiểu được, té ra ngày đó Huyết Hà chân quân từng đi qua Hải vực, hơn nữa còn cùng với Huyết Ma Thiên Cơ sinh ra Thất Tà thiên quân.
Nhưng sau đó, vì sao lão lại muốn bỏ đi vậy?
Nghĩ đến đây, Lục Vân lại hỏi:
- Đã nhiều năm rồi, ngươi có biết hắn vì sao bỏ đi không?