Giữa chiến trường, khi Lục Vân thi triển Diệt Hồn đao, Ma Vương Sa liền cảm nhận được khí tức hủy diệt, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng thời gian cấp bách, lão căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức thi triển toàn lực.
Chớp mắt, đóa hoa sen sắc đen đó liền biến thành một cột sáng quỷ dị, bề ngoài bố trí vô số dòng xoáy hệt như hàng vạn hàng ngàn cái miệng đang điên cuồng thôn tính mọi thứ chung quanh.
Chiêu thứ tư, hai người đều toàn lực ứng phó.
Diệt Hồn đao giao đấu với cột sáng quỷ dị của Ma Vương Sa, hai bên đều có thuộc tính hắc ám, khi gặp nhau hoàn toàn không tạo nên hoa lửa, bất quá lại bộc phát dòng khí lưu động kinh người, khiến toàn bộ mọi người đang quan sát cuộc chiến phải lùi lại.
Giữa chiến trường, một trăm hai mươi tám làn đao hội tụ lại, hình thành một làn đao dài vài trượng, vừa hay chém vào cột sáng quỷ dị kia. Hai bên đập vào nhau, đang nhanh chóng tan rã.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, cuối cùng chỉ có Diệt Hồn đao của Lục Vân tan biến, còn cột sáng quỷ dị kia tuy đã nhỏ đi khá nhiều, nhưng vẫn ngạo nghễ tại chỗ như cũ.
Tình hình này bất ngờ, ít ra ba người nữ Bách Linh mới lần đầu thấy Diệt Hồn đao của Lục Vân tấn công thất bại.
Ám Vô Ảnh và Ám Vô Căn thấy vậy không khỏi cười lớn, chỉ còn một chiêu cuối cùng, theo tình hình trước mắt Lục Vân dường như không cách gì thủ thắng được.
- Lục Vân, ngươi không thắng được ta, nhận thua đi.
Thanh âm hơi âm hiểm lạnh lùng, đó là Ma Vương Sa cất tiếng nói.
Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói:
- Sau một chiêu cuối cùng này, tin chắc ngươi sẽ không còn nói được như vậy.
Ma Vương Sa cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Vậy chúng ta đi tới cùng thôi, đến đây!
Dứt lời ánh đen lóe lên, cột sáng quỷ dị vốn đang thu nhỏ đột nhiên tăng lên gấp ba lần, so với lúc trước còn mạnh hơn gấp đôi, điều này khiến mọi người trong đại điện vẻ mặt đều biến hẳn.
Nhìn vào cột sáng đó có một số dòng xoáy hệt như những cái miệng nhỏ, Lục Vân trầm giọng nói:
- Bây giờ ta mới hiểu được vì sao chân nguyên cao thủ Hắc hải tu luyện lại có kịch độc. Té ra bọn ngươi chủ yếu dựa vào việc hấp thu các vi sinh vật, cưỡng ép bọn chúng chuyển hóa thành vũ khí của các ngươi, khiến bọn chúng không ngừng lớn lên, cuối cùng dựa vào sức mạnh của chúng để hủy diệt mọi thứ.
Ma Vương Sa âm hiểm đáp:
- Lục Vân, ngươi rất thông minh, nhưng cho dù ngươi biết được bí mật này thì có thể làm thế nào đây? Ngươi nghĩ không ra được phương pháp đối phó thì cuối cùng cũng thua thôi.
- Phải vậy không? Thế ngươi hãy mở to mắt xem thử ta có phá giải được tuyệt chiêu này của ngươi hay không.
Bật cười lạnh lùng, khí thế toàn thân Lục Vân phóng ra, hào quang bảy sắc hiện lên từ người chàng, chớp mắt đã chiếu sáng cả đại điện.
Ngoài ra, Lục Vân bước chầm lên phía trước, mỗi một bước chân đặt xuống thì trên mặt đất liền xuất hiện một đóa hoa sen bảy màu, hình ảnh hệt như Phật tổ xuất hiện, thành thánh mà lại uy nghiêm.
Từ xa xa nhìn lại, Hải Nữ kinh ngạc hô lên:
- Sư phụ lợi hại thật, hệt như thần tiên vậy.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Sư phụ con không phải thần tiên, nhưng sư phụ con có thể hủy thần diệt tiên.
Hải Nữ vẻ mặt sùng bái, kiên định cất tiếng:
- Từ nay về sau con cũng giống như sư phụ, trở thành một người có thể hủy thần diệt tiên.
Trương Ngạo Tuyết điềm đạm nói:
- Chỉ cần nỗ lực, con liền có thể trở thành như sư phụ. Được rồi, trông cho rõ, cơ hội như vậy rất khó thấy.
Giữa đại điện, Lục Vân dừng lại cách cột sáng quỷ dị ba trượng, hào quang bảy màu toàn thân đang chuyển biến nhanh chóng, hóa thành một ngọn lửa rất nóng.
Phát hiện được ý đồ của Lục Vân, Ma Vương Sa khinh bỉ hừ giọng nói:
- Lục Vân, nếu ngươi cho rằng chính ngọn lửa có thể tiêu diệt được Hắc Ngục Thiên Bảo của Hắc hải ta thì ngươi đã hoàn toàn sai rồi.
Lục Vân lạnh nhạt nói:
- Ta không hề nói với ngươi là ta dự tính dùng ngọn lửa để đối phó bọn chúng.
Ma Vương Sa hỏi lại:
- Nếu đã không dự tính dùng ngọn lửa, thế thì ngươi làm vậy là sao?
Lục Vân bật cười điềm đạm nói:
- Ta làm vậy cũng rất đơn giản, đó chính là khiến ngươi bắt đầu lên tiếng.
Chữ tiếng còn chưa thoát hết ra ngoài, trên đầu Lục Vân liền phát ra một luồng hào quang bảy màu, đó chính là thần binh mạnh nhất – Diệt Thần kiếm.
Vừa rời khỏi người Lục Vân, Diệt Thần kiếm liền phát ra hào quang vạn trượng, khí tức cực mạnh của nó chớp mắt đã ngưng đọng cả đại điện, khiến cho những người đang quan sát thân thể cứng đờ, hoàn toàn không cách gì nhúc nhích.
Ma Vương Sa phát hiện đã bị lừa, lập tức rống lên giận dữ:
- Lục Vân, ngươi thật đê tiện!
Lục Vân cười lạnh nhạt, bình tĩnh đáp trả:
- Ngươi sai rồi, trước khi ra tay ta đã cho ngươi thời gian tiến công, đáng tiếc ngươi cuồng vọng tự kiêu, không thèm để ý gì cả. Bây giờ, ngươi hãy còn có chút thời gian, cố gắng mà tranh đấu đi. Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết chết tiên phật, tàn sát quỷ thần!
Trên đỉnh đầu Lục Vân, thần kiếm bay lượn, sức mạnh hủy diệt làm rung động bốn bề, chớp mắt liền biến cả đại điện thành tro bụi. Uy lực còn lại của nó lập tức hủy diệt tất cả mọi công trình trong phương viên trăm dặm, khiến cho văn minh Hắc hải đã được vài ngàn năm phải bị tiêu hủy.
Đánh tan mọi thứ, sức mạnh thần kiếm tiếp tục khuếch tán, khi gia tăng đến mức cực hạn, liền mang theo khí phách ngạo nghễ trời đất, phát ra một cột sáng nối liền với trời, chớp mắt đã bắn vọt ra khỏi mặt nước xông vào tận bầu trời.
Cảnh tượng này kéo dài chỉ trong chớp mắt, sau đó cột sáng liền nhanh chóng nén lại, cuối cùng trở thành một cột kiếm chục trượng, vọt đến chém xuống cột sáng quỷ dị do Ma Vương Sa tạo ra.
Cảm giác được nguy hiểm ập đến, Ma Vương Sa trước đó trấn định tự nhiên liền rống lên điên cuồng, trong lúc không cách nào né tránh được, liền mang ý niệm oán độc vô bờ bộc phát ra một chiêu công kích mãnh liệt nhất.
Nhưng lúc này mọi thứ đã quá trễ rồi, một chiêu này của Lục Vân hủy diệt mọi thứ, so với chiêu thức Diệt Hồn đao trước đó còn mạnh mẽ gấp chục lần.
Ma Vương Sa dù sao cũng đã tu luyện vài ngàn năm, một chiêu cuối cùng cũng mạnh hơn gấp đôi trước đó.
Nhưng so sánh với nhau, làm sao chiêu đó có thể là đối thủ của Lục Vân đây?
Một kiếm hủy diệt đúng hạn chém xuống, lấy đi Ma Vương Sa còn đang bất cam, che lấp cả tiếng kêu thảm thiết của lão, hủy diệt sinh mạng lão, khiến lão mang cả oán hận mà ra đi.
Ban đầu, Lục Vân không muốn dùng đến Diệt Thần kiếm. Nhưng hiện nay nếu đã đến bước này rồi cũng không thể hạ thủ lưu tình được, vì thế chàng đành chọn phương án hủy diệt, ngay cả Ám Vô Ảnh và Ám Vô Căn cũng bị giết nốt.
Cuồng phong qua rồi, nước biển ập đến. Cả đại điện vốn dĩ huy hoàng lúc này đã biến thành đống đổ nát, mọi thứ đã trở thành như trước đây vạn năm.
Ba người Bách Linh nhìn Lục Vân, vẻ mặt chấn động.
Lúc này mọi người mới phát hiện té ra bản thân trước giờ cũng chỉ hiểu được chút ít về Lục Vân.
Trước đây, ba người nữ chưa bao giờ phát hiện được Lục Vân có Diệt Thần kiếm trong người.
Vẻ mặt Hải Nữ chắc chắn ngược lại với ba người, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ sùng bái, trong mắt toát ra vẻ chờ đợi.
Thu lại thần kiếm, Lục Vân đến bên bốn người nữ, điềm nhiên nói:
- Đó chính là thần binh mạnh nhất của huynh – Diệt Thần kiếm.
Chỉ một câu đơn giản, Lục Vân cũng không giải thích, dù sao cũng có chút bí mật không cần phải nói trắng ra.
Lần này, Lục Vân thi triển Diệt Thần kiếm so với lúc ở Vân Chi Pháp giới đã ung dung hơn nhiều. Điều này có liên quan đến thực lực chàng đã tăng hơn.
Nghe vậy, Bách Linh phản ứng trở lại trước tiên, cũng không hỏi thêm gì, chỉ điềm đạm bật cười, ôn nhu nói:
- Hành trình đi Hắc hải kết thúc rồi, trạm kế tiếp chính là Tử hải, chúng ta xuất phát thôi.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm, Hải Nữ lại kéo áo Lục Vân, bảo muốn học Thần Diệt trảm của chàng.
Đứng cô đơn giữa lối vào Hồng hải, Diệp Tâm Nghi nhìn về phương xa, một mình trầm mặc nhớ lại quá khứ.
Trước đây, nàng hăng hái bao nhiêu, bây giờ lại thất vọng khổ sở như vậy. Mọi thứ thay đổi gần như chỉ trong thời gian chưa tới ba tuần trăng, như vậy ông trời có quá tàn khốc không vậy?
Cả đời nàng, từ lúc rời Dao Trì tiến vào nhân gian, mọi sự đều bất lợi, từ lúc là Dao Trì thánh nữ ban đầu, đến cô đơn hiện tại một mình, chỉ ngắn ngủi trong ba tuần trăng, thật ra đã xảy đến chuyện gì, vì sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
Tiếng thở dài của nàng thườn thượt, nhè nhẹ, chầm chậm biến mất trong nước biển.
Quay đầu lại, Diệp Tâm Nghi đưa mắt nhìn về ba bóng người từ xa đang đến, khóe miệng nở nụ cười cay đắng nhàn nhạt.
Từ bao lâu, tâm hồn kiêu ngạo của nàng đã bị đau thương bao trùm rồi?
- Tâm Nghi, con không sao là được rồi, Huyết Ma Thiên Cơ đâu?
Bạch Quang xông đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, kích động lên tiếng hỏi thăm. Nguồn truyện:
Nhìn ba người, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đau thương, nhỏ giọng nói:
- Con không sao, Huyết Ma Thiên Cơ chết rồi.
Bạch Quang sửng sốt, rất nhanh đưa mắt cho Huyền Đan vũ sĩ và Lăng Thiên, sau đó mới hỏi:
- Bà ta chết rồi? Làm sao chết đi vậy?
Diệp Tâm Nghi cười cười thẩn thờ, hơi thất vọng đáp:
- Bà ta gặp phải Lục Vân, cho nên bà ta đã chết.
Bạch Quang thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Lục Vân giết bà ta sao? Quả thật là không ngờ được.
Lăng Thiên ánh mắt hơi biến đổi, giọng cảm xúc nói:
- Ở trong Hải vực này, người có thể giết bà ta không nhiều, Lục Vân phải được tính là một trong số đó. Bây giờ Tâm Nghi đã bình an, chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy, liếc nhìn về phía Hồng hải, nhẹ giọng nói:
- Tiếp tục tìm kiếm Thiên Uy lệnh chăng?
Lăng Thiên không nói, vẻ mặt hơi cổ quái. Huyền Đan vũ sĩ lại lên tiếng:
- Đúng thế, cho dù khó khăn thế nào, vì sự an nguy của nhân gian, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm.
Diệp Tâm Nghi bật cười thẩn thờ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đúng thế, ai bảo chúng ta làm người bảo hộ chính nghĩa làm đây? Nhưng người thật sự cứu vãn được muôn dân phải là chúng ta chăng?
Không đợi ba người đáp lại, Diệp Tâm Nghi liền bay về phía Hồng hải trước hết.
Bạch Quang nhìn theo bóng của nàng, than nhẹ:
- Thất bại thường làm cho người ta mất đi hy vọng. Chúng ta nếu như vẫn không tìm được một chút hy vọng, sợ tiếp theo bản thân chúng ta cũng không kiên trì nổi.
Lăng Thiên vẫn yên lặng không nói, ông có thể nói gì nữa đây? Huyền Đan vũ sĩ bật cười cay đắng, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi, nỗ lực lên hẳn sẽ có hy vọng.
Đi dọc theo đường vào Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, bốn người Lăng Thiên nhanh chóng gặp được ba người Lục Doanh đang quay về, hai bên gặp nhau ở Hồng hải, không khí có phần thẹn thùng.
Đứng về lập trường của hai bên, khuynh hướng đối địch có phần nặng bởi vì có Lục Vân ở giữa.
Bỏ đi vấn đề Lục Vân thì hai bên lại không có gì để nói với nhau.
Giữa sự trầm mặc nặng nề, Bạch Quang mở lời đầu tiên:
- Phần Thiên, Lục Vân sao không đi cùng với các ngươi?
Phần Thiên cảnh giác nhìn ông, chầm chậm đáp lại:
- Bọn họ đuổi theo một người các vị đều biết.
Bạch Quang hai mắt hơi khép lại, hỏi tới:
- Người chúng ta biết? Ai vậy?
Phần Thiên trầm giọng đáp:
- Địa Âm Tà Linh, các vị hẳn phải biết rồi.
Vẻ mặt biến hẳn, Bạch Quang quát lên:
- Ngươi nói Địa Âm Tà Linh cũng đến Hải vực rồi?
Phần Thiên đáp:
- Đúng thế, hắn đến rồi, còn hủy diệt Ma Thánh phong, truy sát cung chủ Đông, Nam, Bắc ba hải, hiện nay tình hình thế nào còn chưa biết rõ.
Hải Nữ cười khanh khách, nhảy phốc vào lòng Bách Linh, nũng nịu nói:
- Hải Nữ thông minh nhất, vâng lời nhất.
Bách Linh cười cười, không nói gì thêm.
Lục Vân bên cạnh cười mắng:
- Các muội cẩn thận làm hư nó, như vậy … ồ … Không ổn, Lục Doanh gặp nguy hiểm.
Ba người nữ nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết lập tức cúi đầu trầm tư dùng thần kiếm để dò xét tình hình.
Thương Nguyệt và Bách Linh lại đồng thanh hỏi:
- Huynh cảm ứng được chăng? Ở đâu?
Lục Vân cau chặt mày kiếm chần chừ một lúc, trầm giọng nói:
- Cự ly quá xa, lại thêm một thứ gì đó ở giữa quấy nhiễu, huynh nhất thời không cách gì nắm bắt rõ ràng được. Bây giờ Bách Linh thu Tam Đầu linh xà lại, huynh muốn thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược đi thẳng đến mặt biển.
Bách Linh vâng lời thực hiện, thu lại Tam Đầu linh xà, cùng với ba người Thương Nguyệt đến bên cạnh Lục Vân.
Gầm nhẹ một tiếng, Lục Vân trong lòng chuyển biến ý nghĩ, toàn thân liền lóe lên ánh bạc, mang bốn người nữ và hai con thú chớp mắt đã rời đi.
Chốc lát, năm người Lục Vân liền xuất hiện trên mặt biển, dưới chân còn có một tảng băng to lớn.
Nhìn về phía trước, Lục Vân vẻ mặt nặng nề, nghiêm giọng nói:
- Lục Doanh hãm thân vào tuyệt cảnh, ở ngay Ma Quỷ hải vực, chúng ta phải lập tức đến liền. Đợi đã, ta đi đối phó Địa Âm Tà Linh, Hải Nữ dẫn Đại Linh nhi đi cứu người, ba muội tùy cơ ứng biến.
Bốn người nữ vâng dạ, sau đó đi theo Lục Vân, chớp mắt đã biến mất vào không trung.
Trên tầng không Ma Quỷ hải vực, lúc này lóe lên ánh bạc, bóng người hiện ra, năm người Lục Vân xuất hiện trên tầng mây, đang chăm chú quan sát tình hình bên dưới.
Vừa thấy Cự Linh thiên thú, năm người Lục Vân đều kinh hãi biến sắc, ngay cả Tam Đầu linh xà cũng không khỏi run rẩy.
Thôi nhìn, Lục Vân vẻ nặng nề nhẹ giọng hỏi:
- Đại Linh nhi, ngươi có nắm chắc không? Nguồn:
Hơi hơi lắc đầu, Tứ Linh thần thú nhỏ giọng trả lời:
- Không nắm chắc, con quái quỷ này rất to lớn, chính là đối thủ mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất ta gặp từ trước đến nay.
Lục Vân nghe vậy bật cười khổ sở, nghiêm túc nói:
- Nắm không chắc cũng phải chiến đấu. Bây giờ Lục Doanh bị vây khốn trong những xúc tu đan xen, ngươi hãy ẩn giấu khí tức, theo Hải Nữ cứu bọn họ, sau đó mới giao chiến một trận.
Tứ Linh thần thú gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, cứu người không khó.
Lục Vân đưa mắt liếc thú lớn bay lượn trên không, nói với Bách Linh:
- Những con quỷ quái này giao cho Tam Đầu linh xà, các muội phải chú ý những con thú lớn vòng ngoài, hơn nữa còn phải phối hợp với hành động của Hải Nữ.
Bách Linh nói:
- Bọn muội biết rồi, huynh cẩn thận một chút.
Lục Vân bật cười ngạo nghễ, sau đó liền lắc mình biến mất.
Cách đó vài dặm, Âm Đế đang mãi quan sát Cự Linh thiên thú đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, vội vàng phát xuất sóng thăm dò quan sát tình hình chung quanh.
Chớp mắt, một cảnh tượng hiện lên trong não hắn, điều này khiến ánh mắt hắn lạnh lại, còn chưa kịp mở miệng nói, trước mắt liền lóe lên ánh bạc, sau đó Lục Vân xuất hiện.
Chăm chú nhìn Lục Vân, Âm Đế có cảm giác kỳ quái, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi chính là Lục Vân, kẻ nghịch trời trong truyền thuyết chăng?
Lục Vân lạnh lùng nhìn Âm Đế nói:
- Không sai, chính ta là Lục Vân, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.
Âm Đế hừ giọng nói:
- Gặp mặt không nhất thiết là chuyện tốt, ngươi gặp phải ta cũng như gặp phải tử thần rồi.
Lục Vân lãnh đạm đáp trả:
- Tử thần có gì đáng sợ? Nếu như ta sợ ngươi thì sao phải đến đây.
Hai mắt hơi khép lại, Âm Đế cất lời:
- Lục Vân, đừng nên quá tự phụ. Tuy ngươi có tu vi kinh người, nhưng ta có thân thể bất diệt, cuối cùng ngươi cũng phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Lục Vân hừ nhẹ nói:
- Thân thể bất diệt? Ngươi nói xem gặp phải Thánh Long phù thì thân thể bất diệt của ngươi lợi hại hay Thánh Long phù lợi hại?
Âm Đế vẻ mặt âm trầm, trên mặt ánh xanh lục lưu chuyển, giận dữ cất tiếng:
- Nếu ngươi không tin, thế thì hôm nay bổn đế sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói rồi toàn thân ánh sáng đỏ thẫm, xanh lục thẫm và đen thẫm nhanh chóng kéo dài ra, chỉ chớp mắt đã hình thành một kết giới kín bưng phương viên vài dặm vây lấy Lục Vân vào trong.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Âm Đế, Lục Vân bật cười lạnh ngạo nghễ, hai tay chắp tự nhiên sau lưng, một luồng ánh sáng chói mắt theo sự thúc động bằng ý nghĩ của chàng hóa thành ngọn lửa hừng hực, chớp mắt đã phân bố cả không gian chống lại khí tà mị phát ra từ người của Âm Đế.
Như vậy, trên tầng mây, ánh sáng chợt lóe lên. Dưới chân Lục Vân, lửa đỏ bốc lên, hóa thành một đài sen nâng đỡ người chàng giữa không trung.
Phía sau lưng chàng, ngọn lửa đỏ rực hóa thành mây lửa, vừa khuếch tán, vừa chiến đấu kịch liệt với vầng mây tà đen của Âm Đế, bộc phát ra làn sáng chói mắt.
Cuộc đối chọi vô hình cứ mãi liên tục, hai người ở khoảng cách vài trượng hệt như một nguồn sáng hai mặt, vừa là ngọn lửa đỏ rực, vừa là tà khí âm hiểm, mỗi thứ chiếm lấy một phương, cuối cùng hình thành một Thái Cực Bát Quái xuất hiện trên biển mây giữa trời.
Bốn bề, cuồng phong gào thét, thổi quanh Lục Vân và Âm Đế, nhanh chóng ngưng tụ thành trận gió đáng sợ điên cuồng trải dài cả trên lẫn dưới.
Bên này, Bách Linh đợi Lục Vân đi rồi, trầm giọng nói:
- Hải Nữ, thời gian cấp bách, con lập tức xuất kích, chúng ta sẽ tiếp ứng cho con.
Hải Nữ vâng một tiếng, thân hình bé nhỏ phóng xuống, trên vai là Tứ Linh thần thú.
Nghiêng đầu, Bách Linh hỏi lại:
- Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, các muội có điều gì muốn nói chăng?
Thương Nguyệt đáp:
- Con thú này to lớn, công kích của chúng ta không gây thương tích nặng nề cho nó được, muội dự tính đi một vòng nhìn quanh thử xem, mọi người ở lại tiếp ứng cho Hải Nữ.
Trương Ngạo Tuyết bảo:
- Nhớ cẩn thận, duy trì liên hệ.
Thương Nguyệt mỉm cười gật đầu, lắc lên liền biến mất không thấy.
Vỗ vỗ Tam Đầu linh xà trên vai, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Đi đi, đừng để ta phải thất vọng.
Tam Đầu linh xà gào một tiếng nhỏ, sau khi bay đi liền phình to lên, hóa thành một vầng mây đen phóng thẳng về phía những con thú bay trên không trung.
Thời khắc này, Tam Đầu linh xà hệt như trở về hình dáng ngày trước ở trên Thái Huyền sơn, toàn thân ánh đen lập lòe, dùng thân hình to lớn của nó gây khiếp đảm cho những con thú lớn gào thét giận dữ, liên miên phát động công kích.
Hạ mình xuống dưới, Hải Nữ né tránh những xúc tu của Cự Linh thiên thú, tiến gần đến nơi sáu người Lục Doanh đang bị vây khốn.
Trong lúc đó, Cự Linh thiên thú dường như có chút mẫn cảm với khí tức của Hải Nữ, vài chục xúc tu tung hoành đan lại, mạnh mẽ vây chặt lấy thế tiến của Hải Nữ.
Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Hải Nữ ngầm giận dữ, thân thể hệt như một bó hào quang, bay lượn qua lại, lúc tiến lúc lùi, xảo diệu né tránh rất nhiều xúc tu, đến bên ngoài bức tường thịt đang vây lấy sáu người Lục Doanh.
Liếc nhìn bốn phía, Hải Nữ phát hiện đường trước mặt bị bít kín, lập tức múa hai tay phát xuất cột sáng mạnh mẽ hung hăng đánh vào những cột thịt, ý đồ muốn phá hủy chúng.
Nhưng kết quả khiến mọi người thất kinh, tám tầng thực lực của Hải Nữ tuy kích trúng mục tiêu, nhưng lại bị chế ngự hơn nửa phần, còn lại chút sức lực không quan trọng chỉ phát ra tiếng động đinh tai mà thôi.
Quát lên một tiếng thánh thót, Hải Nữ không chịu phục, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.
Tứ Linh thần thú trên vai lại cất lời:
- Đừng lãng phí sức lực, để ta ra tay.
Nói rồi vuốt trái múa lên, một lưỡi đao sáng sắc bén đón gió phình to, hóa thành một ngọn đao sáng to lớn, lập tức chém thủng bức tường thịt, lộ ra thân thể sáu người Lục Doanh.
Bóng người lóe lên, Hải Nữ xuyên qua lổ hổng đến bên cạnh sáu người Lục Doanh cất tiếng hỏi:
- Các vị thế nào rồi, có bị thương nặng lắm không? Sư phụ bảo con đến cứu các vị.
Trong vòng vây, sáu người Lục Doanh ngồi quanh một vòng tròn, chân nguyên dung hòa với nhau thành một, để Bắc hải Long vương thúc động Định Hải thần châu duy trì tuyến phòng ngự cuối cùng.
Khi Tứ Linh thần thú phá vỡ công kích của Cự Linh thiên thú, sáu người cảm thấy rất rõ được áp lực giảm nhẹ, không khỏi chấn động trong lòng, ai cũng mở mắt nhìn.
Thấy Hải Nữ, Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương, Quy trưởng lão, Hàn Ngọc Dương đều hơi kinh ngạc, Lục Doanh lại yếu ớt cười nói:
- Lục Vân đến rồi, cô bé chính là đồ đệ của Lục Vân, chúng ta được cứu rồi.
Phần Thiên cũng lên tiếng:
- Đúng thế, cuối cùng chúng ta cũng duy trì đến lúc này, nhanh chóng thu kết giới lại thôi.
Đến bên sáu người, Hải Nữ nhỏ nhẹ nói:
- Các vị đều bị thương rất nặng, nhanh chóng đi theo con thôi.
Lục Doanh nhỏ nhẹ đáp:
- Đa tạ con, Hải Nữ.
Hải Nữ trả lời:
- Không cần phải cảm ơn con, sư phụ sai con đến đây, còn người lại đi đối phó với Địa Âm Tà Linh, chúng ta …
- Cẩn thận, những xúc tu đó lại đến rồi, chúng ta bị bịt đường rồi.
Chỉ lên đầu, Phần Thiên vẻ mặt đầy lo lắng.
Nghe vậy, Bắc hải Long vương thất kinh la lên:
- Nhanh, lập tức phòng ngự.
Hải Nữ lên tiếng:
- Đừng lo lắng, con có biện pháp.
Nói rồi đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú cười cười.
Trừng cô bé, Tứ Linh thần thú bay lên, cặp vuốt múa lượn, hai lưỡi đao ánh sáng bắt chéo bắn ra hình thành một lưới sáng lấp lánh nhanh chóng khuếch tán, khi gặp phải những xúc tu đó lập tức khiến chúng bị tê liệt, hóa thành những khối thịt đỏ tươi rồi vỡ tan trong cơn cuồng phong ập đến.
Sửng sờ nhìn Tứ Linh thần thú, sáu người Lục Doanh vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ được con thú quái quỷ kia trông không thuận mắt chút nào lại chỉ hành động tùy tùy tiện tiện liền vượt qua mọi cố gắng trước đó của họ, quả thật không thể so sánh được.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Hai tay khẽ nâng lên, Hải Nữ phát ra một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể bị thương của sáu người, đi theo Tứ Linh thần thú vút lên trên.
Phát hiện tình huống của mấy người Hải Nữ, Cự Linh thiên thú hơi giận dữ, lại thêm thân thể bị thương khiến nó gào lên một tiếng, lập tức khiến biển gầm to, nước biển tung tóe như ngàn vạn thanh kiếm bén đan thành lưới trời chụp xuống về phía Tứ Linh thần thú.
Gào nhẹ một tiếng, Tứ Linh thần thú khí thế phóng ra, một bức tường khí vô hình chớp mắt đã giăng ra mạnh mẽ ngăn lại công kích của Cự Linh thiên thú, rồi nó dẫn bảy người Hải Nữ vút lên tầng mây.
Thấy mọi người quay về, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết mỉm cười nghênh đón đỡ lấy sáu người trọng thương từ Hải Nữ.
Lúc này, Bách Linh mỉm cười:
- Không sao rồi, trước hết ta đưa các vị rời đi, đến hội họp với những cao thủ Hải tộc ở bên ngoài.
Nói rồi đưa mắt cho Trương Ngạo Tuyết, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng huyền ảo, dùng thuật Thuấn Gian Chuyển Di đưa sáu người ra ngoài trăm dặm.
Trên mặt biển, Ngạc tướng quân thấy bảy người xuất hiện liền kích động xông đến đón, thuận thế đỡ lấy thân thể trọng thương của Bắc hải Long vương, run rẩy lên tiếng:
- Không sao là tốt rồi, ta còn cho là … cho là …
Bắc hải Long vương cười khổ nói:
- Đa tạ, đã khiến ngươi phải lo lắng rồi.
Hàn Ngọc Dương bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Tả Quân Vũ đâu rồi?
Ngạc tướng quân nghe hỏi giật mình chỉ về những con thú lớn xa xa, nhỏ giọng đáp:
- Hắn phát hiện thấy Thương Nguyệt cô nương vội vàng đến đó hỏi han.
Mọi người nhìn theo, quả thật thấy Thương Nguyệt và Tả Quân Vũ đang lơ lửng giữa biển mây.