Cảm giác hơi tức giận, Bắc Phong phẫn nộ gầm lên một tiếng, thừa dịp Ma Long không tiến công, thân thể lăng không xoay tròn, hào quang màu trắng quanh thân hội tụ, hình thành một cột băng, giống như một thanh kiếm sắc bén, đột nhiên đánh vào thân thể Ma Long.
Xung quanh, mọi người thấy vậy, chia nhau triển khai công kích. Tư Đồ Thần Phong thi triển Ngũ Hành Kiếm quyết, Lưu Tinh huy động Thiên Tà Ma Hồn đao, Thiên Mục Phong thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, Dương Thiên thi triển tuyệt kỹ của Thần Ma Động Thiên, lại thêm Khiếu Thiên hóa thân thành Thiên Lang, Phật Thánh Đạo Tiên phản kích lần thứ hai.
Tiến công đồng thời phát ra liên tiếp, tựa như pháo hoa mừng năm mới đầy màu sắc.
Trên mây, U Minh Ma Long trợn tròn mắt, đối với bảy người tiến công có chút tức giận, nguyên nhân là vì cột băng của Bắc Phong khiến nó không cách nào tránh thoát, thân thể bị mạnh mẽ đánh vào, khiến nó cảm thấy mặt mũi mất hết.
Với U Minh Ma Long mà nói, nó tự nhận là thiên hạ bá chủ, tuy bị phong ấn mấy ngàn năm, nhưng khí chất cuồng ngạo, bá đạo vẫn không chút suy giảm, trái lại càng thêm cường thịnh.
Vì vậy, khi có người hoài nghi uy tín của nó thì nó há có thể không tức giận?
Lúc này, Ngũ Hành thần kiếm của Tư Đồ Thần Phong bắn về phía chân trời, tựa như năm con rồng thần, xoay chuyển công kích quanh Ma Long.
Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh bá đạo kinh người, làn đao rung chuyển trời đất dài đến vài trăm trượng, tựa như là một lưỡi đao tử vong màu đen, nhằm vào cổ - bộ phận yếu ớt nhất của U Minh Ma Long chém tới.
Hào quang Nhiên Đăng Phật Ấn của Thiên Mục Phong vàng chói chớp lóe, khí chất từ bi, tường hòa, mơ hồ có sức khắc chế Ma Long.
Dương Thiên cùng Phật Thánh Đạo Tiên tiến công lợi hại, phối hợp cùng Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Khiếu Thiên, hình thành một màn công kích đầy uy lực.
Ngẩng đầu, Ma Long ngâm dài, dư âm kịch liệt tựa như tiếng sấm phẫn nộ cuồn cuộn, một cái lại một cái tiếp nối, trong phương viên vài trăm dặm, phát sinh vụ nổ có tính hủy diệt mạnh, chẳng những chấn lui được tiến công của bảy người, còn khiến cho ngọn núi đổi vị trí, mặt đất phá vỡ, nhân gian lâm vào hủy diệt.
Lúc này đây, U Minh Ma Long là chúa tể trời đất. Nó đang cơn phẫn nộ, chỉ là một tiếng rống giận rít gào, cũng đủ để hủy diệt hết thảy.
Giữa không trung, tiến công của bảy người bị cuồng phong cuốn lấy, rơi vào một vùng không gian vặn vẹo, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, ngoại trừ toàn lực phòng ngự ở ngoài, căn bản không còn sức né tránh.
Trên mây, Trần Ngọc Loan sắc mặt kinh hãi, nàng đang hỏi lai lịch của người đàn ông, kết quả người đó hờ hững không đáp, dưới chân lại truyền đến khí tức hủy diệt.
Vì vậy, Trần Ngọc Loan yêu kiều hét lên một tiếng, Thiên Hậu linh bên hông bắn vụt về phía chân trời, ngay lúc đạt đến độ cao nhất định thì tự động quay lại, vừa xoay tròn phát ra thanh âm rung trời, vừa bắn ra những cột sáng tím, ngay khi vừa rơi xuống liền bành trướng trong chớp mắt, hóa thành một cột sáng khổng lồ đường kính vượt quá trăm trượng, hướng về Ma Long đánh lên một kích.
Một kích này, hội tụ sức lực toàn thân của Trần Ngọc Loan, chỉ là một kích duy nhất, uy lực to lớn, quả thực kinh người.
Thấy vậy, người đàn ông tóc đỏ đó cười lạnh một tiếng, thân thể bay vụt lên đón nhận, hai lòng bàn tay ánh điện lóe sáng, phát ra hai luồng sét điện, trên đỉnh đầu hình thành một vòng sáng cực lớn, vừa hay ngăn trở công kích của Trần Ngọc Loan.
Chớp mắt, sức mạnh hai người chạm nhau. Thế công của Trần Ngọc Loan chiếu thẳng xuống, người đàn ông tóc đỏ lại phản kích khuếch tán diện rộng, như vậy, tiến công của Trần Ngọc Loan lấy điểm kích vào mặt từ trên sẽ chiếm được ưu thế.
Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi. Trần Ngọc Loan mặc dù công phá được phòng ngự của người tóc đỏ, nhưng dư lực còn lại khi chạm vào thân thể Ma Long lại bị nó dễ dàng phá giải, phảng phất như thân thể của nó hư ảo, căn bản không có nơi chịu lực.
Thất vọng bật cười, Trần Ngọc Loan liếc qua người tóc đỏ đã bị đẩy lui, sau đó bay lên, hướng thẳng về U Minh Ma Long triển khai đợt công kích thứ hai.
Lúc này, Không Linh điểu trên vai tựa hồ hiểu được tâm ý của nàng, lập tức hót dài lanh lảnh, sau khi áp chế được ma khí của Ma Long, không đợi Trần Ngọc Loan phát động, Không Linh điểu bắn minh đi. Ngay tại thời điểm tới gần đột nhiên tỏa sáng, hình thành một mũi tên ánh sáng đỏ đậm, bắn thẳng hướng đến cổ là vị trí yếu ớt nhất của Ma Long.
Ma Long ngước lên trời rít dài, linh thức minh mẫn vô cùng. Tại thời khắc Không Linh điểu nhích động, Ma Long đã nhận ra ý đồ của nó, lúc này quay đầu lại, há miệng phun ra một quầng lửa sáng sắc đen, nuốt lấy Không Linh điểu.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan la lên thất thanh, nhanh chóng phốc thẳng đến Ma Long, ngọc tiêu trong tay vung lên, một vòng làn kiếm liên tiếp hội tụ lại thành cột, bắn thẳng vào trong miệng Ma Long.
Phẫn nộ trừng mắt, hào quang trong mắt Ma Long chợt lóe, hai luồng sức mạnh vô hình chém ra, lập tức đánh bay Trần Ngọc Loan, khiến nàng trọng thương hộc máu.
Trong lúc lui về phía sau, Trần Ngọc Loan có chút chán nản. Sự mạnh mẽ của Ma Long vượt ngoài dự đoán, cơ hồ so với tứ Linh thần thú nàng gặp qua còn bá đạo hơn vài phần, điều này làm cho nàng cảm thấy bất lực, rất muốn bỏ cuộc.
Song trong lòng nàng biết, bản thân không thể bỏ cuộc, không chỉ vì thân phận minh chủ, còn là vì phần kiên trì đó, chính mình cần phải kiên cường đối diện.
Nghĩ vậy, Trần Ngọc Loan trở tay đánh ra một chưởng, mượn lực ổn định thân thể.
Sau đó, thân hình nàng nhoáng lên, tránh khỏi chính diện đối mặt Ma Long, chuyển đến vị trí bảy người còn lại, lớn giọng nói:
- Mọi người cố gắng kiên trì, chúng ta trước tiên tụ tập lại.
Trước đó, công kích của Trần Ngọc Loan và Không Linh điểu, phân tán chú ý lực của U Minh Ma Long, khiến cho bảy người đang trong tuyệt cảnh tạm thời có cơ hội lấy lại hơi thở.
Lúc này, bọn họ thấy Trần Ngọc Loan xuất hiện, vội vàng tiến lại gần nàng, khoảnh khắc tám người liền tụ tập cùng nhau.
Trên đỉnh đầu, Ma Long rít gào, phương viên mấy trăm dặm bên trong cuồng phong gào thét, không gian vặn vẹo, kinh động tám người giữa không trung đều sắc mặt tái nhợt, trong đáy mắt người nào cũng toát ra biểu tình tang thương.
Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan quan sát tình hình phía trên, phát hiện một tia sáng đỏ lóe qua, Không Linh điểu đã không chết trong miệng Ma Long.
Bên cạnh, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:
- Thời gian không còn nhiều, nếu lại không đi hẳn phải lưu lại nơi đây rồi.
Trần Ngọc Loan sắc mặt kiên định, lắc đầu nói:
- Không thể tránh lui, chúng ta cần nghĩ biện pháp đối phó. Vừa rồi ta thử dò xét qua một chút, người tóc đỏ đó thực lực kinh người, nhưng còn chưa đạt tới mức độ của Địa Âm Tà Linh. Bởi vậy, lúc này uy hiếp lớn nhất của chúng ta chính là U Minh Ma Long.
Lưu Tinh trầm giọng nói:
- Ma Long này hết sức cổ quái, công kích của chúng ta đối với nó tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, đến lúc này cũng chỉ có bị đánh mà thôi. Hơn nữa thực lực của Ma Long kinh người, chúng ta không thể chịu nỗi lâu dài.
Một bên, Dương Thiên nói:
- Khí thế của Ma Long làm cho người ta sợ hãi, giống như vua của loài người, Mộc Tiêu của ta nhìn thấy nó toàn thân phát run, căn bản không dám công kích. Theo Mộc Tiêu biết được, U Minh Ma Long đến từ Cửu U Bí Cảnh, có thuộc tính hắc ám rất mạnh chống đỡ được mọi pháp quyết công kích, là một loại sinh mạng mạnh mẽ bất diệt. Lúc trước, Vân Chi Pháp giới phong ấn nó, cũng tuyệt không phải dựa vào nhân lực, mà dùng sức mạnh trời đất, đem nó trói buộc tại đáy Hắc Long đàm.
Trên mây, Ma Long rít gào một tiếng, đầu rồng to lớn đột nhiên trầm xuống, dọa cho Trần Ngọc Loan tám người hoảng sợ thất sắc.
Đối diện Ma Long, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi, chỉ có Trần Ngọc Loan mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Hai cặp mắt đối nhau, U Minh Ma Long đã nhận ra sự bất kính của Trần Ngọc Loan, há miệng phun ra một luồng gió lốc màu đen cuốn tới tám người. Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên bảy người nhanh chóng tránh né, Trần Ngọc Loan lại hờ hững không động, Không Linh điểu trên đầu vai liên tục hót lên.
Chớp mắt, gió lốc đến gần, thân hình Trần Ngọc Loan nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Ma Long, ngọc tiêu trong tay huy động, xuất chiêu "Tâm Kiếm Vô Ngân" đâm vào con mắt của Ma Long.
Ánh sáng âm u chợt lóe, U Minh Ma Long rống lên giận dữ, một luồng sát khí đáng sợ như có thực, đi trước một bước đánh trúng thân thể Trần Ngọc Loan.
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng nàng vang lên. Dưới sự phẫn nộ của Ma Long, làn sát niệm tàn bạo đó tựa như sức mạnh ngàn quân, ăn mòn thân thể Trần Ngọc Loan.
Nhìn thấy Trần Ngọc Loan rơi xuống như lá rụng, Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt phẫn nộ kinh hãi, rống lớn lao tới nàng.
Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, dặn dò:
- Mang nha đầu đi trước, chúng ta cản phía sau.
Nói xong hô gọi những người còn lại, không để ý thân thể trọng thương, từ phương vị khác phát động tấn công để phân tán sự chú ý của Ma Long.
Trên tầng mây, người đàn ông tóc đỏ ánh mắt sắc bén, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng lại lộ ra oán hận rất nặng.
Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong tiếp được thân thể Trần Ngọc Loan, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở suy yếu, không khỏi lo lắng hỏi:
- Ngọc Loan, muội thế nào? Đừng dọa huynh.
Bật cười khổ, Trần Ngọc Loan nói:
- Muội không sao, may là trước đó có mặc Ma Vương giáp, nếu không thì…
Tư Đồ Thần Phong thần sắc vui vẻ, vội nói:
- Không việc gì là tốt rồi, chúng ta đi mau.
Trần Ngọc Loan nghe vậy, lắc đầu nói:
- Không được, đã là kiếp nạn hẳn không cách nào né tránh, nếu không nó cũng không sẽ bức đến cửa.
Tư Đồ Thần Phong vội nói:
- Không đi, chúng ta đều phải chết.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên hỏi:
- Huynh sợ sao?
Tư Đồ Thần Phong sững sốt, sau đó nói:
- Không, huynh không sợ, nhưng huynh không muốn muội gặp chuyện.
Cười cười, Trần Ngọc Loan lại lên tiếng:
- Nếu không sợ, vậy huynh có tin tưởng muội không?
- Không có nhưng gì cả, nếu huynh tin tưởng muội, hãy nghe lời muội, muội có biện pháp thay đổi thế cục.
Tư Đồ Thần Phong nghi ngờ hỏi:
- Muội có biện pháp gì, không cố ý an lòng người đấy chứ?
Đẩy ra hắn, Trần Ngọc Loan nói:
- Đừng hỏi nhiều, một lát sẽ biết. Hiện tại trước tiên hãy triệu tập mọi người lại.
Nói rồi tiến gần đến sáu người đang tiến công.
Thấy Trần Ngọc Loan quay lại, Phật Thánh Đạo Tiên cả giận nói:
- Nha đầu, ngươi thật không cần mạng chăng?
Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
- Với thực lực của U Minh Ma Long, ông nghĩ rằng chúng ta có khả năng chạy trốn đến đâu? Hiện tại mọi người nghe hiệu lệnh của ta, lập tức ngừng công kích, toàn bộ tập trung lại.
Khó hiểu nhìn nàng, Lưu Tinh hỏi:
- Một khi ngừng tiến công, chúng ta sẽ bị công kích, khi đó…
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Sai rồi, Ma Long này kì thực hoàn toàn chưa chính thức tiến công, nó đang đùa giỡn chúng ta. Từ bắt đầu đến giờ, nó nếu thực sự muốn tấn công, trong chúng ta sớm có người đã chết. Mà tình huống thực tế là nó rất cao ngạo, trong mắt tràn đầy khinh thường, tùy ý để chúng ta tiến công, căn bản không coi vào đâu.
Nghe vậy, mọi người cũng nghĩ thấy có lý, lấy lực phá đất chuyển núi của U Minh Ma Long, thật muốn phát động tiến công, tuyệt sẽ không là tình cảnh như vậy. Hiểu được điều này, Thiên Mục Phong hỏi:
- Minh chủ đối với chuyện này có đối sách?
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo ta suy nghĩ, thừa lúc nó đắc ý, chúng ta phát động một kích cuối cùng. Lần này, Thiên Mục Phong cùng Phật Thánh Đạo Tiên liên thủ, hội tụ lực lượng của hai người, thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, khiến khí chất cực kì thánh khiết của nó ngưng tụ lên thân thể Không Linh điểu, để nó phát động một kích mạnh nhất.
Thấy vậy, Lục Vân lạnh lùng bật cười, trong lúc lòng biến chuyển tư tưởng, chân nguyên trong cơ thể tự động vận chuyển thi triển Hải Tâm quyết, tức thời ngưng đọng không gian lân cận. Như vậy, công kích của Cự Linh thiên thú lập tức mất đi hiệu quả, cả đại điện khôi phục lại nguyên dạng.
Nói rồi hai tay giơ cao, cánh tay tự động duỗi thẳng ra kết nối với hai bức tường. Sau đó, toàn thân hào quang xuất hiện, kéo dài từ cánh tay truyền vào trên tường của đại điện, tạo thành từng đợt hào quang rọi chiếu, vô số thú biển ảo hóa bay ra phóng thẳng đến Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa đột nhiên bừng lên quanh thân, vô số lưỡi lửa chớp mắt đã ngập tràn cả đại điện, dùng uy thế hủy diệt đốt cháy những con thú biển đó.
Cảm ứng được sức nóng của ngọn lửa, Cự Linh thiên thú ánh mắt hơi biến, toàn thân rực hẳn ánh xanh lam, phát ra một sức mạnh vô cùng âm nhu chống lại ngọn lửa của Lục Vân. Lần này, thủy hỏa gặp nhau, tương sinh tương khắc, ngọn lửa lập tức mờ đi.
Thấy được sức mạnh vô cùng to lớn của Cự Linh thiên thú, Lục Vân lập tức ra quyết định, vừa tiếp tục phát xuất ngọn lửa kiềm chế đối phương, vừa âm thầm thi triển Diệt Hồn đao, để nó ẩn trong ngọn lửa công thẳng đến Cự Linh thiên thú.
Thời khắc đó, nói ra chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Khi ngọn lửa do Lục Vân phát ra đột nhiên mạnh hẳn lên, vô số ngọn đao màu đen bất ngờ hiện ra bao phủ quanh người của Cự Linh thiên thú. Những ngọn đao chém xuống liên miên bất tận.
Phát hiện được nguy hiểm, Cự Linh thiên thú rống lên giận dữ, âm thanh đáng sợ rung động bốn phương, không những áp chế được mọi ngọn lửa trong đại điện, còn ép cho Lục Vân toàn thân phát run.
Đồng thời, vòng tròn tròng mắt trên đầu Cự Linh thiên thú lúc này bộc phát ánh sáng mạnh mẽ, phát ra từng vòng từng vòng ánh sáng đón đỡ lấy Diệt Hồn đao của Lục Vân.
Giữa không trung, hai luồng sức mạnh gặp nhau, ánh điện chớp lấp lánh, tiếng sấm điếc tai, sức mạnh đáng sợ khuếch tán ra ngoài, khi gặp phải bốn bức tường, một bộ phận liền dội lại, nhanh chóng tích lũy thêm một bước nữa, chớp mắt liền bành trướng biến đổi, tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt.
Phát hiện được nguy hiểm, trong lòng Lục Vân run lên, lập tức thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân tiến vào không gian hư vô ngay trước khi sóng uy lực của vụ nổ ập đến.
Bên này, Cự Linh thiên thú hoàn toàn không biết pháp quyết hư vô, toàn thân nó chỉ lóe lên hào quang xanh lam, nhanh chóng thu lại hai tay, sau đó chìm vào trong làn sáng của vụ nổ.
Vụ nổ kéo dài không ngừng, hủy diệt cả cung điện, hơn nữa còn kéo dài đến bên ngoài động sâu, hóa thành một cột sáng rọi thẳng qua mặt biển.
Giữa không trung, Tứ Linh thần thú sớm đã phát hiện được nguy hiểm trước một bước, thân thể đột nhiên thu nhỏ vừa hay né tránh được. Sau đó, Tứ Linh thần thú còn chưa kịp khôi phục lại hình dạng, cột sáng kia liền vỡ nát, lộ ra một hình bóng màu xanh lam, chính là tướng yêu mị của Cự Linh thiên thú.
Thấy nó xuất hiện, Hải Nữ hơi ngạc nhiên, không biết người đó là ai. Nhưng Tứ Linh thần thú lại quen thuộc khí tức của nó, lập tức gào lên một tiếng, mở miệng thổi ra một luồng hào quang chói sáng.
Nhìn thấy luồng hào quang đó bay đến, Cự Linh thiên thú hừ giận một tiếng, tay phải phát ra một cột sáng đỡ lấy. Hai luồng sáng chạm nhau, chớp mắt liền bành trướng dị biến phát nổ, lập tức hất bắn cả hai bên.
Dừng lại, thân thể Tứ Linh thần thú lớn lên, vừa múa hai trảo phát xuất công kích đáng sợ, vừa vỗ hai cánh tạo nên dòng khí mạnh mẽ hình thành một không gian kín bưng quanh người của Cự Linh thiên thú.
Phát hiện được ý đồ của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú ngửa mặt hú dài, thân thể sau đó biến thành to lớn, vô số lông tơ dày đặc biến thành những xúc tu, vừa phát xuất làn sáng phòng ngự, vừa phát động tiến công sắc bén, dễ dàng xé nát không gian kín bưng đó.
Trên không trung, Hải Nữ nhìn thấy cảnh này liền tỉnh ngộ lại. Khi nó đang chuẩn bị bay xuống phát động tiến công, bên thân lóe lên ánh bạc, Lục Vân lại xuất hiện.
Kéo Hải Nữ lại, Lục Vân nói:
- Không được kích động, trước hết phải nhìn rõ tình hình đã.
Hải Nữ không hiểu trả lời:
- Sư phụ, Cự Linh thiên thú sao đột nhiên trở thành như vậy?
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Con thú này gặp được may mắn, không những sức mạnh kinh người còn nắm vững phương pháp tu luyện của cao thủ Hải tộc, biết được sự ảo hóa, đáng tiếc dã tâm của nó lại quá lớn…
Hải Nữ hỏi:
- Nói như vậy, bảo bảo thông minh không phải là đối thủ của nó sao?
Lục Vân đáp:
- Đại linh nhi vô cùng thần bí, có sức mạnh quỷ thần không lường được. Tuy không nhất định thắng được, cũng có được sức mạnh khắc chế Cự Linh thiên thú. Hiện nay, tình hình tạm thời khó xác định, chúng ta không được lỗ mãng hành sự.
Nói rồi thân hình loáng lên đã mang Hải Nữ quay về bên cạnh mấy người Bách Linh.
Thấy hai người quay về, Bách Linh hỏi:
- Chuyến hành trình đi đáy biển có phát hiện gì không? Nguồn truyện: Truyện FULL
Đơn giản thuật lại một lượt, Lục Vân cất lời:
- Hiện nay chỗ ở của Cự Linh thiên thú đã bị huynh hủy diệt, trong lòng nó tất nhiên rất giận, tạm thời sẽ không né tránh. Chỉ còn lại coi bản lĩnh của Đại linh nhi thế nào thôi.
Thương Nguyệt nhìn lên trời, lo lắng nói:
- Con thú này không những thân thể to lớn mà sau khi biến hóa thành người cũng to lớn vô cùng, có thể nói trên đời không có hai.
Trương Ngạo Tuyết than nhẹ:
- Đúng thế, nhìn thân thể to như núi Thái Sơn của nó quả thật khiến người ta cảm thấy có phần bất lực. May mà Đại linh nhi cũng không kém, thân hình cũng có phần tương đương.
Giữa không trung, cuồng phong, sấm sét đan xen xuất hiện, chớp điện mưa to liên miên không ngừng. Hai con thú to lớn giao tranh kịch liệt, hào quang giữa hai bên không ngớt, vô số vụ nổ lúc này liên tiếp vang lên bao phủ bên ngoài cả hai.
Trong lúc giao đấu, Tứ Linh thần thú thần dũng vô cùng, sau khi nuốt được năng lượng của mười sáu con thú khổng lồ, thực lực nó đã gia tăng lên, lại được Lục Vân dùng sức mạnh biển cả để trị thương, khiến nó chớp mắt đã dung hợp rất nhiều sức mạnh trong cơ thể, vô tình đã tiến lên thêm một bước.
Đối mặt với tấn công điên cuồng của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú giận dữ vô cùng, bản thân nó thực lực bị ảnh hưởng trong lúc giao đấu với Lục Vân, sức mạnh đã bị tiêu hao không ít. Hơn nữa thương thế trước đó còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tổng hợp lại hiện nay đã không lớn mạnh bằng lúc trước.
Cứ như vậy, khoảng cách hai bên thu nhỏ, uy hiếp của Tứ Linh thần thú liền gia tăng kịch liệt.
Nhưng Cự Linh thiên thú dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt thế. Tuy bản thân bị thương, nhưng thế công của nó không hề giảm, ngàn vạn xúc tu quanh thân chống được hai trảo hai cánh của Tứ Linh thần thú, vòng tròn tròng mắt trên đầu thần dị vô cùng, phát ra vòng sáng uy lực kinh trời, vài lần đánh tan được cột sáng do Tứ Linh thần thú phun ra.
Gào lên một tiếng, thế công Tứ Linh thần thú không ngừng. Hai trảo, hai cánh liên tục múa lên, phối hợp với cột sáng mạnh mẽ từ miệng phun ra, kéo dài cuộc chiến tay đôi.
Đối với Tứ Linh thần thú, nó theo Lục Vân vào sinh ra tử, trải qua không ít chuyện, có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú. Hiện nay, theo như nó thấy, Cự Linh thiên thú bề ngoài tuy có vẻ mạnh mẽ như cũ, nhưng từ vẻ phẫn nộ, dần dần lộ ra sự lo âu và bất an trong lòng.
Cảm nhận được sự mạnh lên của thế công do Tứ Linh thần thú phát ra, Cự Linh thiên thú trong lòng chấn động, biết đối phương đã phát hiện được tình hình của bản thân, trong lòng không khỏi nóng nảy lo lắng thêm. Trầm tư rất lâu, Cự Linh thiên thú quyết định kết thúc cục diện giằng co này, không tiếc điều gì phải tiêu diệt Tứ Linh thần thú.
Đã có ý tưởng này, Cự Linh thiên thú thay đổi phương án chiến đấu, trước hết tránh khỏi tiến công của Tứ Linh thần thú, chơi trò đuổi bắt mơ hồ. Sau đó, khi đã phân tán được sự chú ý của Tứ Linh thần thú, nó bắt đầu chuẩn bị toàn lực, sức mạnh to lớn toàn thân hội tụ trên đầu, khiến cho vòng mười hai con ngươi hào quang lưu chuyển, bộc phát làn sáng chói chang như mặt trời, khiến cho những người quan sát trận chiến không khỏi nhắm mắt lại.
Thời điểm này, vầng mây đỏ máu trên đầu Cự Linh thiên thú vặn vẹo kịch liệt, sau khi nuốt lấy nguồn năng lượng do mười hai con ngươi phát ra, liền phóng thẳng đến Tứ Linh thần thú, đồng thời nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh hóa thành một vầng mây máu bao phủ trên đầu của Tứ Linh thần thú.
Phát hiện được khí tức hủy diệt ẩn chứa trong vầng mây máu, Tứ Linh thần thú hơi chần chừ, sau đó thân thể liền thu nhỏ lại, ngay trước khi vầng mây máu chụp xuống đã âm thầm chuyển sang nơi khác.
Sau đó, Tứ Linh thần thú xuất hiện cách đó vài chục dặm. Nhưng nó kinh ngạc thấy Cự Linh thiên thú không ngờ đã sớm tính toán mọi thứ, chỉ âm thầm đứng đó chờ nó.
Phát hiện không ổn, Tứ Linh thần thú xoay người muốn trốn, đáng tiếc đã quá trễ, bị vòng sáng do mười hai con ngươi của Cự Linh thiên thú vây lấy, bao phủ trong một không gian đặc biệt.
Đường lui đã bị bịt, Tứ Linh thần thú lập tức phản kích, thân thể nhanh chóng to lên, ý đồ muốn phá vỡ không gian này.
Đáng tiếc một chiêu này chính là sức mạnh cả đời của Cự Linh thiên thú, hàm chứa niềm tin kiên định vô cùng, một lòng muốn đưa Tứ Linh thần thú vào đất chết, làm sao nó có thể dễ dàng phá vỡ được?
Trong phút sống chết, quyết chiến liều mạng. Tứ Linh thần thú và Cự Linh thiên thú toàn lực đưa ra, hai bên không chút nhượng bộ, dùng sức mạnh thuần khiết làm cơ sở, triển khai cuộc so tài theo lối nguyên thủy nhất.
Thời khắc đó, chiêu thức có được đều biến thành không còn quan trọng, sức mạnh ai lớn hơn, sức chịu đựng kéo dài hơn, người đó liền có hy vọng đạt được thắng lợi cuối cùng.
Bầu trời, ánh lên ngũ sắc từng vầng, vô số làn sáng hội tụ về cả hai con thú, nhanh chóng hình thành một vùng sương mù ánh sáng, bao phủ cả hai bên.
Thấy vậy, Bách Linh cau mày nói:
- Tình hình có chút biến hóa, Đại linh nhi đã mắc lừa, chúng ta ra tay giúp đỡ nó.
Lục Vân lắc đầu:
- Vô dụng thôi, huynh phân tích khí trường chung quanh bọn chúng, sức mạnh đó đáng sợ, dễ dàng phá nát cơ thể huyết nhục của chúng ta, căn bản không thể đến gần. Hơn nữa, huynh tuy có năng lực đến gần, nhưng ra tay không những không giúp được nó, ngược lại còn gây thương tích cho nó.
Thương Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, lo lắng lên tiếng:
- Nói như thế, chúng ta không giúp được gì chăng?
Lục Vân im lặng, chỉ hơi hơi gật đầu, khuôn mặt hơi trầm trọng.
Hải Nữ nghe vậy, quát lên:
- Không được, con phải đi giúp bảo bảo thông minh.
Trương Ngạo Tuyết quát lại:
- Không được nói lung tung, bây giờ Đại linh nhi còn chưa thua, chúng ta phải tin tưởng ở nó.
Hải Nữ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn ôm lấy đùi Bách Linh, lay động rất mạnh.
Vuốt nhẹ mái tóc của nó, Bách Linh lên tiếng:
- Đừng đùa giỡn với sinh tử, dì Ngạo Tuyết của con nói đúng đó, chúng ta phải tin tưởng vào nó.
Hải Nữ nhỏ giọng nói:
- Con đương nhiên tin tưởng bảo bảo thông minh, nhưng con lo lắng cho nó mà.
Bách Linh khom lưng ôm nó, đang muốn mở miệng liền nghe thấy Lục Vân cất lời:
- Nhìn nhanh, có kết quả rồi.
Bốn người kia thất kinh, chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lúc này sương ánh sáng tan ra, một làn sáng đáng sợ phóng ra cùng với tiếng nổ rung trời, khiến cho cả mặt biển to lớn kêu gào.
Trên trời, biển mây phất phơ, vô số làn sáng như mưa rơi xuống, kéo dài một lúc mới dần dần tan đi để lộ ra thân hình của Cự Linh thiên thú và Tứ Linh thần thú.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cảm giác hơi tức giận, Bắc Phong phẫn nộ gầm lên một tiếng, thừa dịp Ma Long không tiến công, thân thể lăng không xoay tròn, hào quang màu trắng quanh thân hội tụ, hình thành một cột băng, giống như một thanh kiếm sắc bén, đột nhiên đánh vào thân thể Ma Long.
Xung quanh, mọi người thấy vậy, chia nhau triển khai công kích. Tư Đồ Thần Phong thi triển Ngũ Hành Kiếm quyết, Lưu Tinh huy động Thiên Tà Ma Hồn đao, Thiên Mục Phong thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, Dương Thiên thi triển tuyệt kỹ của Thần Ma Động Thiên, lại thêm Khiếu Thiên hóa thân thành Thiên Lang, Phật Thánh Đạo Tiên phản kích lần thứ hai.
Tiến công đồng thời phát ra liên tiếp, tựa như pháo hoa mừng năm mới đầy màu sắc.
Trên mây, U Minh Ma Long trợn tròn mắt, đối với bảy người tiến công có chút tức giận, nguyên nhân là vì cột băng của Bắc Phong khiến nó không cách nào tránh thoát, thân thể bị mạnh mẽ đánh vào, khiến nó cảm thấy mặt mũi mất hết.
Với U Minh Ma Long mà nói, nó tự nhận là thiên hạ bá chủ, tuy bị phong ấn mấy ngàn năm, nhưng khí chất cuồng ngạo, bá đạo vẫn không chút suy giảm, trái lại càng thêm cường thịnh.
Vì vậy, khi có người hoài nghi uy tín của nó thì nó há có thể không tức giận?
Lúc này, Ngũ Hành thần kiếm của Tư Đồ Thần Phong bắn về phía chân trời, tựa như năm con rồng thần, xoay chuyển công kích quanh Ma Long.
Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh bá đạo kinh người, làn đao rung chuyển trời đất dài đến vài trăm trượng, tựa như là một lưỡi đao tử vong màu đen, nhằm vào cổ - bộ phận yếu ớt nhất của U Minh Ma Long chém tới.
Hào quang Nhiên Đăng Phật Ấn của Thiên Mục Phong vàng chói chớp lóe, khí chất từ bi, tường hòa, mơ hồ có sức khắc chế Ma Long.
Dương Thiên cùng Phật Thánh Đạo Tiên tiến công lợi hại, phối hợp cùng Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Khiếu Thiên, hình thành một màn công kích đầy uy lực.
Ngẩng đầu, Ma Long ngâm dài, dư âm kịch liệt tựa như tiếng sấm phẫn nộ cuồn cuộn, một cái lại một cái tiếp nối, trong phương viên vài trăm dặm, phát sinh vụ nổ có tính hủy diệt mạnh, chẳng những chấn lui được tiến công của bảy người, còn khiến cho ngọn núi đổi vị trí, mặt đất phá vỡ, nhân gian lâm vào hủy diệt.
Lúc này đây, U Minh Ma Long là chúa tể trời đất. Nó đang cơn phẫn nộ, chỉ là một tiếng rống giận rít gào, cũng đủ để hủy diệt hết thảy.
Giữa không trung, tiến công của bảy người bị cuồng phong cuốn lấy, rơi vào một vùng không gian vặn vẹo, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, ngoại trừ toàn lực phòng ngự ở ngoài, căn bản không còn sức né tránh.
Trên mây, Trần Ngọc Loan sắc mặt kinh hãi, nàng đang hỏi lai lịch của người đàn ông, kết quả người đó hờ hững không đáp, dưới chân lại truyền đến khí tức hủy diệt.
Vì vậy, Trần Ngọc Loan yêu kiều hét lên một tiếng, Thiên Hậu linh bên hông bắn vụt về phía chân trời, ngay lúc đạt đến độ cao nhất định thì tự động quay lại, vừa xoay tròn phát ra thanh âm rung trời, vừa bắn ra những cột sáng tím, ngay khi vừa rơi xuống liền bành trướng trong chớp mắt, hóa thành một cột sáng khổng lồ đường kính vượt quá trăm trượng, hướng về Ma Long đánh lên một kích.
Một kích này, hội tụ sức lực toàn thân của Trần Ngọc Loan, chỉ là một kích duy nhất, uy lực to lớn, quả thực kinh người.
Thấy vậy, người đàn ông tóc đỏ đó cười lạnh một tiếng, thân thể bay vụt lên đón nhận, hai lòng bàn tay ánh điện lóe sáng, phát ra hai luồng sét điện, trên đỉnh đầu hình thành một vòng sáng cực lớn, vừa hay ngăn trở công kích của Trần Ngọc Loan.
Chớp mắt, sức mạnh hai người chạm nhau. Thế công của Trần Ngọc Loan chiếu thẳng xuống, người đàn ông tóc đỏ lại phản kích khuếch tán diện rộng, như vậy, tiến công của Trần Ngọc Loan lấy điểm kích vào mặt từ trên sẽ chiếm được ưu thế.
Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi. Trần Ngọc Loan mặc dù công phá được phòng ngự của người tóc đỏ, nhưng dư lực còn lại khi chạm vào thân thể Ma Long lại bị nó dễ dàng phá giải, phảng phất như thân thể của nó hư ảo, căn bản không có nơi chịu lực.
Thất vọng bật cười, Trần Ngọc Loan liếc qua người tóc đỏ đã bị đẩy lui, sau đó bay lên, hướng thẳng về U Minh Ma Long triển khai đợt công kích thứ hai.
Lúc này, Không Linh điểu trên vai tựa hồ hiểu được tâm ý của nàng, lập tức hót dài lanh lảnh, sau khi áp chế được ma khí của Ma Long, không đợi Trần Ngọc Loan phát động, Không Linh điểu bắn minh đi. Ngay tại thời điểm tới gần đột nhiên tỏa sáng, hình thành một mũi tên ánh sáng đỏ đậm, bắn thẳng hướng đến cổ là vị trí yếu ớt nhất của Ma Long.
Ma Long ngước lên trời rít dài, linh thức minh mẫn vô cùng. Tại thời khắc Không Linh điểu nhích động, Ma Long đã nhận ra ý đồ của nó, lúc này quay đầu lại, há miệng phun ra một quầng lửa sáng sắc đen, nuốt lấy Không Linh điểu.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan la lên thất thanh, nhanh chóng phốc thẳng đến Ma Long, ngọc tiêu trong tay vung lên, một vòng làn kiếm liên tiếp hội tụ lại thành cột, bắn thẳng vào trong miệng Ma Long.
Phẫn nộ trừng mắt, hào quang trong mắt Ma Long chợt lóe, hai luồng sức mạnh vô hình chém ra, lập tức đánh bay Trần Ngọc Loan, khiến nàng trọng thương hộc máu.
Trong lúc lui về phía sau, Trần Ngọc Loan có chút chán nản. Sự mạnh mẽ của Ma Long vượt ngoài dự đoán, cơ hồ so với tứ Linh thần thú nàng gặp qua còn bá đạo hơn vài phần, điều này làm cho nàng cảm thấy bất lực, rất muốn bỏ cuộc.
Song trong lòng nàng biết, bản thân không thể bỏ cuộc, không chỉ vì thân phận minh chủ, còn là vì phần kiên trì đó, chính mình cần phải kiên cường đối diện.
Nghĩ vậy, Trần Ngọc Loan trở tay đánh ra một chưởng, mượn lực ổn định thân thể.
Sau đó, thân hình nàng nhoáng lên, tránh khỏi chính diện đối mặt Ma Long, chuyển đến vị trí bảy người còn lại, lớn giọng nói:
- Mọi người cố gắng kiên trì, chúng ta trước tiên tụ tập lại.
Trước đó, công kích của Trần Ngọc Loan và Không Linh điểu, phân tán chú ý lực của U Minh Ma Long, khiến cho bảy người đang trong tuyệt cảnh tạm thời có cơ hội lấy lại hơi thở.
Lúc này, bọn họ thấy Trần Ngọc Loan xuất hiện, vội vàng tiến lại gần nàng, khoảnh khắc tám người liền tụ tập cùng nhau.
Trên đỉnh đầu, Ma Long rít gào, phương viên mấy trăm dặm bên trong cuồng phong gào thét, không gian vặn vẹo, kinh động tám người giữa không trung đều sắc mặt tái nhợt, trong đáy mắt người nào cũng toát ra biểu tình tang thương.
Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan quan sát tình hình phía trên, phát hiện một tia sáng đỏ lóe qua, Không Linh điểu đã không chết trong miệng Ma Long.
Bên cạnh, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:
- Thời gian không còn nhiều, nếu lại không đi hẳn phải lưu lại nơi đây rồi.
Trần Ngọc Loan sắc mặt kiên định, lắc đầu nói:
- Không thể tránh lui, chúng ta cần nghĩ biện pháp đối phó. Vừa rồi ta thử dò xét qua một chút, người tóc đỏ đó thực lực kinh người, nhưng còn chưa đạt tới mức độ của Địa Âm Tà Linh. Bởi vậy, lúc này uy hiếp lớn nhất của chúng ta chính là U Minh Ma Long.
Lưu Tinh trầm giọng nói:
- Ma Long này hết sức cổ quái, công kích của chúng ta đối với nó tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, đến lúc này cũng chỉ có bị đánh mà thôi. Hơn nữa thực lực của Ma Long kinh người, chúng ta không thể chịu nỗi lâu dài.
Một bên, Dương Thiên nói:
- Khí thế của Ma Long làm cho người ta sợ hãi, giống như vua của loài người, Mộc Tiêu của ta nhìn thấy nó toàn thân phát run, căn bản không dám công kích. Theo Mộc Tiêu biết được, U Minh Ma Long đến từ Cửu U Bí Cảnh, có thuộc tính hắc ám rất mạnh chống đỡ được mọi pháp quyết công kích, là một loại sinh mạng mạnh mẽ bất diệt. Lúc trước, Vân Chi Pháp giới phong ấn nó, cũng tuyệt không phải dựa vào nhân lực, mà dùng sức mạnh trời đất, đem nó trói buộc tại đáy Hắc Long đàm.
Trên mây, Ma Long rít gào một tiếng, đầu rồng to lớn đột nhiên trầm xuống, dọa cho Trần Ngọc Loan tám người hoảng sợ thất sắc.
Đối diện Ma Long, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi, chỉ có Trần Ngọc Loan mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Hai cặp mắt đối nhau, U Minh Ma Long đã nhận ra sự bất kính của Trần Ngọc Loan, há miệng phun ra một luồng gió lốc màu đen cuốn tới tám người. Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên bảy người nhanh chóng tránh né, Trần Ngọc Loan lại hờ hững không động, Không Linh điểu trên đầu vai liên tục hót lên.
Chớp mắt, gió lốc đến gần, thân hình Trần Ngọc Loan nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Ma Long, ngọc tiêu trong tay huy động, xuất chiêu "Tâm Kiếm Vô Ngân" đâm vào con mắt của Ma Long.
Ánh sáng âm u chợt lóe, U Minh Ma Long rống lên giận dữ, một luồng sát khí đáng sợ như có thực, đi trước một bước đánh trúng thân thể Trần Ngọc Loan.
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng nàng vang lên. Dưới sự phẫn nộ của Ma Long, làn sát niệm tàn bạo đó tựa như sức mạnh ngàn quân, ăn mòn thân thể Trần Ngọc Loan.
Nhìn thấy Trần Ngọc Loan rơi xuống như lá rụng, Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt phẫn nộ kinh hãi, rống lớn lao tới nàng.
Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, dặn dò:
- Mang nha đầu đi trước, chúng ta cản phía sau.
Nói xong hô gọi những người còn lại, không để ý thân thể trọng thương, từ phương vị khác phát động tấn công để phân tán sự chú ý của Ma Long.
Trên tầng mây, người đàn ông tóc đỏ ánh mắt sắc bén, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng lại lộ ra oán hận rất nặng.
Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong tiếp được thân thể Trần Ngọc Loan, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở suy yếu, không khỏi lo lắng hỏi:
- Ngọc Loan, muội thế nào? Đừng dọa huynh.
Bật cười khổ, Trần Ngọc Loan nói:
- Muội không sao, may là trước đó có mặc Ma Vương giáp, nếu không thì…
Tư Đồ Thần Phong thần sắc vui vẻ, vội nói:
- Không việc gì là tốt rồi, chúng ta đi mau.
Trần Ngọc Loan nghe vậy, lắc đầu nói:
- Không được, đã là kiếp nạn hẳn không cách nào né tránh, nếu không nó cũng không sẽ bức đến cửa.
Tư Đồ Thần Phong vội nói:
- Không đi, chúng ta đều phải chết.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên hỏi:
- Huynh sợ sao?
Tư Đồ Thần Phong sững sốt, sau đó nói:
- Không, huynh không sợ, nhưng huynh không muốn muội gặp chuyện.
Cười cười, Trần Ngọc Loan lại lên tiếng:
- Nếu không sợ, vậy huynh có tin tưởng muội không?
- Không có nhưng gì cả, nếu huynh tin tưởng muội, hãy nghe lời muội, muội có biện pháp thay đổi thế cục.
Tư Đồ Thần Phong nghi ngờ hỏi:
- Muội có biện pháp gì, không cố ý an lòng người đấy chứ?
Đẩy ra hắn, Trần Ngọc Loan nói:
- Đừng hỏi nhiều, một lát sẽ biết. Hiện tại trước tiên hãy triệu tập mọi người lại.
Nói rồi tiến gần đến sáu người đang tiến công.
Thấy Trần Ngọc Loan quay lại, Phật Thánh Đạo Tiên cả giận nói:
- Nha đầu, ngươi thật không cần mạng chăng?
Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:
- Với thực lực của U Minh Ma Long, ông nghĩ rằng chúng ta có khả năng chạy trốn đến đâu? Hiện tại mọi người nghe hiệu lệnh của ta, lập tức ngừng công kích, toàn bộ tập trung lại.
Khó hiểu nhìn nàng, Lưu Tinh hỏi:
- Một khi ngừng tiến công, chúng ta sẽ bị công kích, khi đó…
Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:
- Sai rồi, Ma Long này kì thực hoàn toàn chưa chính thức tiến công, nó đang đùa giỡn chúng ta. Từ bắt đầu đến giờ, nó nếu thực sự muốn tấn công, trong chúng ta sớm có người đã chết. Mà tình huống thực tế là nó rất cao ngạo, trong mắt tràn đầy khinh thường, tùy ý để chúng ta tiến công, căn bản không coi vào đâu.
Nghe vậy, mọi người cũng nghĩ thấy có lý, lấy lực phá đất chuyển núi của U Minh Ma Long, thật muốn phát động tiến công, tuyệt sẽ không là tình cảnh như vậy. Hiểu được điều này, Thiên Mục Phong hỏi:
- Minh chủ đối với chuyện này có đối sách?
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo ta suy nghĩ, thừa lúc nó đắc ý, chúng ta phát động một kích cuối cùng. Lần này, Thiên Mục Phong cùng Phật Thánh Đạo Tiên liên thủ, hội tụ lực lượng của hai người, thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, khiến khí chất cực kì thánh khiết của nó ngưng tụ lên thân thể Không Linh điểu, để nó phát động một kích mạnh nhất.