— Sáng ngày hôm sau Trư Tam Giới cũng đã được thuộc hạ của mình cứu xuống cũng chẳng biết là ai sai họ đến nữa, một đêm bị treo người khiến đầu óc của hắn cứ xoay mòng mòng, máu tụ lên não hết đau đầu chết đi được...! nhiều ngày đi đường cuối cùng thất hiệp cũng đã đến nơi nhưng mà đến trước cổng thành thì lại bị chặn!
-" Xin hỏi các vị là ai?!"- Một người lính.
— Bạch y nữ tử chỉ đưa ra tấm lệnh bài có khắc chữ " Thương kỳ", lính canh nhìn thấy liền hốt hoảng mở cổng thành. Thương kỳ chính là phủ thái tử Khai Phong tấm lệnh bài mà Tiểu Cơ cầm khắp thế gian này chỉ có một cái, là vật mà năm xưa thái tử điện hạ của nơi này đã tặng một vị bằng hữu..
- Kinh thành náo nhiệt, phồn thịnh có thể nói Khai Phong quốc đúng là một nơi mưa thuận gió hoà chưa bao giờ xảy chiến tranh cũng không bao giờ có hạn hán hay ngập lụt, thiên hạ đều tin địa thế của nơi này chính là đất trời ban tặng, đúng thế rồng cuộn hổ ngồi... thất hiệp cùng hai vị cô nương gửi ngựa ở một quán trọ sau đó đi tìm một chút thông tin về bảo ngọc.. mọi người đều chia ra thành nhóm đáng lẽ bình thường Tiểu Cơ và Lục Nhi sẽ đi chung nhưng hôm nay lục y thiếu nữ lại viện cớ bảo người không được khoẻ, thật chất là chờ đám người của Dạ tộc đến. Chỉ có nhóm của Khiêu Khiêu, Đậu Đậu, Đạt Đạt là ba người nên Đậu Đậu đã đi chung với Tiểu Cơ..
———————————————————————————————
— Một ngày tìm kiếm, họ quay về quán trọ nhưng chỉ có Khiêu Khiêu và Đạt Đạt là thu được thông tin, còn những người khác đều về với cái đầu trống! Hồng - Lam thì gặp một chút rắc rối nhỏ trên đường đi là do vẻ đẹp của hai người họ thu hút nam nhân và nữ nhân quá nhiều, Đại Bôn- Sa Lệ thì lo ngắm phong cảnh dạo phố tâm tình, bi hài nhất là Đậu Đậu và Tiểu Cơ cứ tưởng Cơ thiếu chủ lấy lại trí nhớ sẽ chú tâm làm việc hơn không ngờ lại bị đồ ăn cám dỗ cùng với Đậu Đậu chạy hết hàng này qua hàng khác.
— Nghe bọn họ nói mà Khiêu Khiêu và Đạt Đạt chỉ muốn chết lặng, cả ngày của hai người họ lăn lóc ở khắp nơi tìm kiếm tin tức thì ra là đang siêng năng giùm cho một đám lười......
-" Biết vậy hai chúng ta cũng đi dạo phố ngắm phong cảnh, cho nhàn hạ!"- Đạt Đạt giận lẫy, giọng điệu trách mắng.
-" Thôi mà... cho chúng tôi xin lỗi!"- Tất cả xúm lại chấp tay hối lỗi.
-" Rốt cuộc hai người đã biết được những gì vậy?"- Lam Thố hỏi vào trọng tâm.
-" Nhất Liên ngọc quả thật là ở Khai Phong quốc! Nghe nói là một ngọc quý do trời đất ban tặng, hiện tại đang ở trong tay Vương thừa tướng, Vương Trọng!"- Khiêu Khiêu đem những gì cả ngày tìm được kể ra, Lục Nhi ở bên ngoài nghe thấy đảo mắt suy nghĩ một hồi/" Vương Trọng, thừa tướng Khai Phong không phải là bằng hữu làm ăn lâu năm cũng phụ thân ta sao?"/. Cô ta vội đi ta gửi hắc ưng báo cho đám người Nhất Yên Yên, Trư Tam Giới xưa này rất thân với ông ta còn có lệnh bài của thừa tướng phủ, đã chạy vào thành.
-" Vậy làm sao chúng ta lấy được chứ?!"- Hồng Miêu sờ cằm suy nghĩ-" Tiểu Cơ muội có vẻ rất quen thuộc với nơi này, có lẽ đã nghe qua Vương thừa tướng.. có biết ông ta có tính tình như thế nào không?"-.
-" Tính tình sao..? Phải rồi Vương Trọng nổi tiếng là một tên háo sắc, dùng nữ sắc dụ ông ta là được rồi!"- Suy nghĩ một hồi cũng nhớ ra.
-"Nữ sắc sao? Không phải trước mắt đã có nữ nhân thanh tú ở đây rồi sao còn gì phải lo nữa chuyện này thật dễ dàng..!"- Đại Bôn liền chỉ vị nữ nhân trước mặt cộng thêm Lục Nhi hẳn người tên Vương Trọng lợi to rồi.
-" Ta thì không được! Vương Trọng biết mặt ta!"- Tiểu Cơ lắc đầu từ chối.
-" Vậy thì người là được rồi!"- Hồng Miêu.
-' Cũng không được.. ta nghe nói giáo phường lần này tiến công vị ca nữ, chúng ta có thể trà trộn vào đó nhưng chỉ người thì không đủ!"- Đấy đừng ai nói Tiểu Cơ lười biếng không biết chút thông tin nào nhé! À mà thật ra đi trên phố nghe người ta kể thôi.
-" Vậy thì phải làm sao...?"- Hồng Miêu lại tiếp tục suy nghĩ, vẻ mặt trầm tư lạc lạc kia nhìn có vài nét nhẹ nhàng giống như nữ nhân vậy, Sa Lệ Lam Thố và Tiểu Cơ cứ nhìn vào khuôn mặt đó gật đầu hài lòng rồi quyết định:
-" HỒNG MIÊU HUYNH GIẢ NỮ NHÂN ĐI!!"- Đồng thanh chỉ vào y.
-" CÁI GÌIIIII....!"- Nghe như sét đánh bên tai-" Tại sao là huynh? Tại sao chứ?!"-Không tin y không tin vào tai mình nữa chắc chắn là nghe nhầm rồi.
-" Bởi vì khuôn mặt của huynh có vài nét rất giống nữ nhi, cho huynh là hợp lý nhất rồi!"- Lam Thố giải thích tường tận đến cả Lam Thố cũng đồng ý, Hồng Miêu ơi là Hồng Miêu lần này ngươi mất sạch thể diện rồi.!!!!
-" Huynh đệ vất vả .. vất vả rồi!"- Khiêu Khiêu cười khẩy chọc ghẹo.
— Tối ngày mai chính là lúc giáo phường tiến vào Vương phủ, trước lúc đó thất hiệp đã có mặt ở quán trọ họ nghỉ ngơi lên kế hoạch kỹ càng nhưng coi bộ có một người không được vui. Canh lúc trưởng quản của giáo phường Chu thượng sư vừa đi ra ngoài Tiểu Cơ liền đám theo.
/ Bụp..
- Là tiếng Tiểu Cơ lấy tay chặt vào đầu bà ta:
" Ây da.. là đứa nào vậy, cổ của lão nương sắp gãy rồi đây"- Quái đầu bà ta làm bằng đá hay sao vậy?
" Đại nương à bà luyện thiết đầu công sao?"-
" Là nha đầu này sao ng..ươi..!"- Thử chặt lại lần nữa lần này bà ta thật sự ngất rồi mừng hết lớn..Tiểu Cơ xoay một vòng đã biến thành bà ta, đây là chiêu thức bạch y nữ tử học từ đại ca Hắc Tiểu Hổ của mình. Đang ngang nhiên quay lại quán trọ thì bắt gặp Trư Tam Giới tay cầm lệnh bài của thừa tướng phủ, liền cảm thấy không ổn chạy về nhanh!
-" BÀ LÀ AI?"- Đại Bôn bất ngờ, vì Tiểu Cơ vẫn còn trong hình dạng của người đàn bà kia.
-" Tiểu Cơ đây không còn thời gian giải thích! Lam Thố, Sa Lệ, Lục Nhi ba người không cần phải thay đồ... mau trang điểm cho Hồng Miêu, Khiêu Khiêu, Đậu Đậu, Đạt Đạt đi!"-, báo một hung tin, khiến chàng thiếu niên đang ngồi uống trà chuẩn bị chọc Hồng Miêu bị sặc nước.
-" TẠI SAO LẠI CÓ THÊM CHÚNG TÔI CHỨ??? TẠI SAO.....?."-
——————————-hết————————————————————————————————-