Trung thu.. mọi người trong Kỳ Thương phủ đều bận rộn với việc chuẩn bị bánh trái và nhiều thứ khác.. mới sáng ra Vương Ngọc Nhi đã về Vương phủ nhưng có lẽ nàng ta không được vui.. trên hồng nhan hiện rõ chữ "bi"... Đại Mọc vốn dĩ muốn đi cùng nhưng nàng ta không chịu, cũng chẳng biết là vì nguyên nhân gì..
Về trước cửa phủ, nặng nề vén màng xe bước xuống-" Các ngươi không cần theo ta vào trong..!"- Quay mặt nhìn đám cung nữ phía sau nhíu mày.
Bọn họ cũng không theo nàng nữa... vào đến phòng bái tế thờ cúng tổ tiên đã bắt gặp phụ thân nàng đang khấn bái.. vừa thấy Ngọc Nhi lại khó chịu đứng lên....
-" Về rồi sao..?"- Giọng vô tâm.-" Vài ngày nữa là đại lễ sắc phong..con cũng nên chuẩn bị cho tốt!"- Ngồi xuống chiếc ghế..
-"Mọi chuyện đã có các cung nhân.. con không cần chuẩn bị gì cả..!"- Có một chút lãng tránh.
-" Con biết ta muốn nói gì mà? Đừng giả ngây...thù gia tộc chưa rửa con yên vị hoàng hậu được sao?"- Bắt đầu có sự nghiêm túc..chỉ một câu nói đã đánh trúng tim.-" Đại lễ sắc phong, sẽ là ngày Vương phủ chúng ta phục thù, nhớ rõ...còn đứa trẻ trong bụng con muốn giữ hay không thì tuỳ con! Nhưng ta nhắc nhở mang cốt nhục của kẻ thù phúc hay hoạ chúng ta không chắc..vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng bỏ đứa trẻ này đi!"-
Nàng không trả lời im lặng mà quay về..bỏ đứa trẻ nàng không đành lòng, trẻ con vô tội chúng không liên quan đến ân oán của đời trước, giả lại cốt nhục này của nàng con chưa thành hình..chưa được nhìn thấy bầu trời tươi sáng ..và..quan trọng hơn nữa, phụ thân nó còn chưa biết đến sự tồn tại của hài tử này.. giữa tình và thù nàng phải làm sao.. hạnh phúc của nàng hay mối hận Vương gia Vương Ngọc Nhi nàng không còn quyền lựa chọn.. từ nhỏ cuộc sống đã bị người khác sắp đặt, muốn làm gì, muốn nói gì cũng phải hỏi ý của người khác.. một cuộc sống không có cái gọi là tự do..
"Tâm sự trong lòng biết nói cùng ai.."
"Một nhìn giữ kín..nút thắt trong tâm cũng không thể gỡ"
—————————————————————————————-
Đêm Trung Thu..lồng đèn phủ kín kinh thành, sự náo nhiệt phồn hoa của Khai Phong quốc dần hiện rõ...thất hiệp ra ngoài dạo chơi cùng nhau thả hoa đăng và đèn khổng minh cầu nguyện.. cầu mọi thứ bình bình an an.. thiên đăng bay càng cao chứng tỏ nguyện ước của người đó sẽ được toạ nguyện..khổng minh đăng đầy trời khung cảnh yên bình ..an tư bao trùm khắp Khai Phong.
-"Sa Lệ muội ước gì vậy?"- Đại Bôn ngây ngô..
-"Không nói huynh biết!"- Tinh nghịch..
-" Sao vậy chứ?"- Đưa khuôn mặt ngốc ra suy nghĩ.. phút chốc trở thành trò cười cho mọi người..
-"Đại Bôn à.. nguyện ước sao có thể nói cho người khác được! Huynh ngốc quá đi!"- Đậu Đậu đặt tay lên vai chàng thiếu niên ngốc lắc đầu..
-"hửm.. ta với Sa Lệ có gì không thể nói chứ?"- Câu nói lại bắt đầu khơi dậy hứng thú cho mọi người.
-" Vậy huynh với muội ấy là quan hệ gì mà phải nói?"- Hồng Miêu cũng tham gia vụ này.. giả lại y còn rất phấn khích.
-" Nói gì vậy.. muội với tới ngốc này thì có quan hệ gì chứ!"- Sa Lệ ngượng ngùng.. quay mặt đi một nơi khác..
-" Vậy Hồng Miêu, đệ và Lam Thố là như thế nào gì?"- Khiêu Khiêu bắt đầu chuyển hướng sang đôi tiên đồng ngọc nữ.
-" Ta muốn đi thả hoa đăng..! Ta đi trước!"- Lam Thố ngượng mặt đỏ hết cả lên liền tìm cớ bỏ đi.. Hồng Miêu cũng đi định lôi Tiểu Cơ đi cùng mình làm bia đỡ.. nhưng mà lại bị bạch y phũ.. kêu y đi cùng với Lam Thố! Bởi sống tốt quá giờ cả muội muội ruột cũng không nhìn nhận..!
Bỏ đi đến bên bờ hồ thả từng đoá hoa đăng xuống nước, Lam Thố và Hồng Miêu cùng bên nhau thả hoa.. nguyện ước đôi lúc nhìn nhau lại có chút ngượng ngùng.. mặt thì đỏ như quả cà chua, ngũ hiệp họ hôm nay cũng không muốn phá vỡ không gian riêng tư của hai người họ nên cũng không rình tập...
Trung Thu nhiều thứ để chơi như vậy..chỉ đi rình hai người họ thì chẳng còn gì vui.. ăn cẩu lương thôi đi ngán lắm rồi!
-"Đạt Đạt ..trung thu năm nay huynh không ở bên người thân! Không buồn sao?"- Tay cầm một đống đồ thắng được, Đậu Đậu vừa nhai cái đùi gà vừa hỏi.
-" Cũng có một chút,.. không sao ở bên cạnh mọi người cũng tốt mà, cũng có cảm giác như người thân mà!"- Trầm tư một lúc.. rồi vui vẻ trả lời! Mặc dù trong lòng rất nhớ thê tử và Bảo Bảo mà bây giờ nói ra chỉ sợ lại làm mất hứng...
Đạt Đạt và Đậu Đậu đang đi một lúc thì gặp Đại Bôn.. y bảo Sa Lệ nói y đi tìm hai người để chơi cùng.. còn nàng thì bận chuyện gì rồi.. Đại Bôn tuy rất buồn nhưng cũng đành đi chung với Đạt Đạt và Đậu Đậu, thấy thiếu niên ngốc mặt cứ bí xị như vậy thật là mất vui.. hai người họ đưa Đại Bôn đi chơi khắp nơi, được một lúc tinh thần y cũng phấn chấn hơn...
————————————-
Còn về Sa Lệ nàng đang đi mắt cứ nhìn tới nhìn lui như đang tìm người..tìm một hồi lâu không thấy khuôn mặt nàng lại trở nên chán nản..bỗng từ sau lưng cảm thấy có ai đó vỗ vai mình quay mặt lại nhìn.. Nhất Yên Yên đang đứng trước mặt nàng.
-" Tìm ta sao?"-
-" Không có!"- Chợt nở nụ cười hờ rồi lại trở nên như không quan tâm.
-" Đúng là, nha đầu ngốc!"- Đưa tay gõ đầu nàng. Hai người lại cùng nhau đi xem lễ hội cũng chẳng biết từ khi nào giữa Nhất Yên Yên và Sa Lệ lại thân thiết như vậy. Nàng nở một nụ cười hạnh phúc, thứ chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt nàng lần nào...
Đại Mọc, Ngọc Nhi, Lục Nhi, Khiêu Khiêu và Tiểu Cơ cũng đang thả hoa đăng bên hồ, cách xa chỗ Lam Thố và Hồng Miêu, Lục Nhi ngồi được một lúc rồi rời đi.. hình như cô ta thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó! Còn người ngồi bên mái đình.. Tiểu Cơ và Ngọc Nhi ra ngồi nghịch nước xem hoa đăng nên chỉ còn Khiêu Khiêu và Đại Mọc ngồi trong đình trò chuyện..............
-" Một người như ngài.. lại quen biết với nhị thiếu chủ Ma giáo sao? Thật kỳ lạ đó!"- Cùng với Đại Mọc đánh cờ tâm tình..
-" Haha.. vậy thì đã sao chứ, bằng hữu là bằng hữu còn về thân phận như thế nào ta không để tâm!"- Cười lớn.. đánh một nước cờ Khiêu Khiêu không kịp trở mình.
-" Cờ hay! Nhưng ta vẫn muốn biết hai người quen biết như thế nào!"-
-"Chuyện này... kể sao đây! Cách đây năm.. ta chỉ với mới tuổi tỷ ấy thì , bắt đầu bước vào giang hồ.. lúc đó ta chỉ là một hoàng tử không địa vị không được quan tâm, khoảng thời gian tự do tự tại.. cùng tỷ ấy, Hàn đại ca và Lãnh Tú tỷ.. kết huynh đệ, phiêu bạc khắp nơi tìm kiếm mảnh hồn phách của một cố nhân xưa của Cơ tỷ..sau năm ta bị đưa về Khai Phong quốc, Hàn ca và Tú tỷ thì bị người của Đại Linh tộc hại chết.. chỉ còn lại tỷ ấy đơn độc ngày hôm đó cũng chính là Trung thu.."- Từ từ kể lại mà lòng nặng trĩu.. đúng là một khoảng thời gian đầy hoài niệm.
-" Trung thu? Hôm nay sao?"- Khiêu Khiêu có một chút bất ngờ, cả ngày hôm nay thái độ của bạch y nữ tử rất bình thường, không giống có tâm sự.
-"Phải, có thể tỷ ấy không bộc lộ ra bên ngoài..mà giấu trong lòng mình.. thiên hạ đều nói Hắc Tiểu Cơ tàn ác máu lạnh, nhưng ta lại thấy tỷ ấy là một người ngoài lạnh trong nóng.. chỉ là không thích bày tỏ với người khác chỉ thích giấu kín tâm tình một mình"- Chỉ lo nói không lo nhìn nước cờ.. thế trận từ khi nào đã bị Khiêu Khiêu lật ngược, nắm thế thượng phong, vậy mới nói đánh cờ tâm tư không tập trung vào nó lơ là một khắc cũng có thể thua ngay. Giống như đời người sai lầm một bước cũng có thể rơi vào con đường không lối thoát..
—————————hết————————————————————————