- Cái thảm này.......
Nhìn lại nhớ chuyện cũ bản thân Lam Thố nàng ta đã chịu biết bao đau đớn khi bước chân lên tấm thảm khủng khiếp này. Xung quanh bây giờ cũng chỉ có bức tường không có sự lựa chọn nào khác ngoài cách đi thẳng...Khiêu Khiêu đặt chân lên trong tâm thế lo lắng...
- Hả! Bình thường mà!
Đậu Đậu và Tiểu Cơ cũng bước lên quả thật không có cảm giác gì cả, cứ thế mà đi không lo nghĩ nhưng mà sao con đường này lại dài như vậy, đi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy lối .....chợt từ phía sau lại nghe thấy tiếng động rất lớn. Một linh cảm không hay đang xảy đến........
Quay đầu lại nhìn.......
Aaa..chạy nhanh lên đi! Tấm thảm lại bắt đầu cuộn lại như tảng đá lớn đang lăn đến rượt đuổi họ...không muốn trở thành bánh dẹp, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Trong căn phòng cũ Lục Quân bà ta đang rất thoả mãn với trò chơi của mình, còn đang cười rất lớn mất hết tôn nghiêm, từ bên ngoài một nữ nhân che mặt kỳ bí, đi vào tay bưng trà và điểm tâm đến.
- Lục Quân tiên tử! Người nhất thiết phải làm vậy sao?...
- Lam Y cô nương! Cô không cần quan tâm! Tốt nhất mau quay về đi.
Lam Y đó lắc đầu, thở dài thầm nghĩ Lục Quân tiên tử thật trẻ con, đặt trà và điểm tâm xuống bàn, theo cửa sau mà đi, chờ đến khi nàng ta thật sự rời khỏi, bà ta liền cho dừng tấm thảm lại đưa tất cả đến trước măt mình, ai nấy đều mệt lừ, thở gấp do bị một phen chạy thụt mạng. Lục Quân mặc kệ mọi thứ xung quanh đến chỗ Lam Thố nhìn vào đôi chân bị phế của nàng, có chút mỉa mai.
- Lam Thố lần trước ta gặp ngươi đôi chân vẫn còn lành lặn, bây giờ sao lại phế rồi?
Lam Thố không nói không rằng, bà ta là đang cô ý sát muối vào vết thương nàng, Đậu Đậu định mở lời cầu xin thì bị bà ta đưa tay ra hiệu cản.
- Ta không giúp được các ngươi về đi!
Vẫn là thái độ lạnh nhạt đó, dù cho mọi người có nói bao nhiêu lời thì bà ta cũng không đưa ra thuốc giải. Làm gì có tiên tử nào như bà ta không bao giờ chịu giúp bất kỳ chuyện gì!
Bị làm phiền suốt mấy canh giờ, đầu của bà ta muốn phát điên lên còn bị Đậu Đậu mỉa mai chăm chọc nói bà ta chẳng khác gì ác phụ! Cũng rất may cho thần y trẻ là Lục Quân chưa phanh thây y ra, tức giận lên lại tuỳ tiện biến ra một chiếc gương đồng lớn.
- Muốn ta chữa cho Lam Thố cũng được, nhưng các ngươi phải bước vào ma ảnh này để lấy cho ta ngọc ngũ sắc!
- Được ta đi!
Cả người, Tiểu Cơ, Khiêu Khiêu, Đậu Đậu đồng thanh, Lục Quân không muốn để họ giành vào đành kêu cả ba cùng đi. Ma ảnh nghe nói là một địa cốc nơi có chiếc gương đồng tái hiện nỗi sợ hãi của con người, người ta nói rằng những người từng nhìn thấy tấm gương đó trở về đều vô hồn như kẻ điên. Suốt ngày tâm tư ở tận chín tầng mây. Lam Thố ở bên ngoài rất lo lắng không yên.
- Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không để họ có chuyện gì.
Nàng dùng đôi đồng tử như mã não nhìn vị tiên tử kia một cách đầy ngỡ ngàng. Thì ra một người ngoài mặt là khẩu xà như trong thanh tâm là phật niệm.
—————————————————————-
Tiếng vó ngựa cách từ mấy dặm càng lúc càng rõ ràng hơn, nơi có phong cảnh hữu tình, phong lưu khí chất nhã nhặn, thanh tao mà giản dị, nhóm của Hồng Miêu vừa về tới Trương Gia giới đã được muôn thú chào đón, nơi linh thiêng này chắc là đang biết thiếu niên trẻ kia đã về.
Vào một căn nhà tranh đơn sơ lúc xưa y từng ở giờ chỉ là hồi ước đẹp, quét dọn sạch sẽ, thiếu niên thủ lĩnh đó ra ngoài hít khí trời ngắm phong cảnh.
-Phụ thân con về rồi!- Có lẽ đã là câu nói cửa miệng mỗi khi về đến Trương Gia giới
Đứng trước một bia mộ cũ, khắc hai chữ "Bạch Miêu" vị đại hiệp lừng danh năm nào đã từng quy trấn giang hồ giờ đã nằm sâu dưới tấc đất. Lục Nhi nghe danh Bạch Miêu đại hiệp đã lâu nay đứng trước bia mộ cũng cúi đầu cung kính vài phần trong lòng cô ông ta là một đại trượng phu một đại hiệp đúng nghĩa lấy đứng phục oán, danh tiếng vang xa. Nhưng điều bây giờ là họ đang lo cho đám người Lam Thố...
- Sẽ không sao đâu.!
Trúc Lâm cư sĩ ung dung đặt tay lên vai an ủi. Lo lắng nhiều vô ích chi bằng bây giờ quay về nghĩ nơi phục hồi lại sức lực.
——————————————————
Nơi tối tăm như ngục giam không thấy ánh sáng, cả không thể nhìn cũng không thể tìm thấy nhau mỗi người vô thức bước vào cách cửa khác nhau, số phận bị ngã vào con đường không đoán trước.
- Đây là đâu? Tiếng gì vậy chứ..?- Tiếng động lạ từ bên trong vang lên làm lá gan nhỏ của Đậu Đậu sợ run người, nhưng cũng làm người can đảm bước vào. Tiếng động đó tựa như tiếng gầm của một con thú lớn.
- Đây..đ..â..y....
Ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt mở to, một con đại xà rất lớn đang say giấc nồng, thảm rồi để nó thức giấc thì tiêu, rón rén từng bước mà đi, mồ hôi Đậu Đậu cũng đổ không ít.
Còn về Khiêu Khiêu bây giờ y cũng không biết mình đang ở nơi quỷ quái nào, chỉ biết trước mặt là một bia mộ lớn vô tự không tên cũng không có ghi một chữ nào, chỉ có một lỗ hỏng nhỏ, vắt não suy nghĩ chắc chắn có cơ quan ở đây! Quan trọng là phải tìm được thứ để gắn vào lỗ hỏng kia.
..............
- Tại sao con đường này lại dài như vậy?...a..thứ ánh sáng này thật chói!
Đoạn đường của nữ tử vận bạch y kia đặc biệt rất dài, nàng ta cứ đi mãi cuối cùng lại bị một thứ ánh sáng rất mạnh làm vết thương ở đôi mắt tái phát cũng thật vô lý mắt của nàng ta vốn không thể nhận ra màu sắc bình thường không có phản ứng gì với những tia sáng mạnh sao lại có thể bị ảnh hưởng bởi ánh sáng chứ, lấy tấm vải mỏng che đôi mắt lại, nàng vẫn thấy được mỗi thứ một cách mờ ảo. Thứ ánh sáng đó phát ra từ chiếc gương đồng, thật xui xẻo cho nàng ta lần nào cũng gặp trúng mấy thứ như vậy. Liều thử một lần bước vào chiếc gương .... một sắc hồng với đào hoa bay ngập trời.
Một cánh đào nhẹ lướt ngang qua tấm vải che đôi đồng tử đó của nàng ta...tấm vải bỗng đứt, trước mặt bạch y nữ tử bây giờ chính là thập lý đào lâm ở phía bắc do nàng ta quản, cảnh tượng này thật quen thuộc! Kể cả người nam nhân đang nằm trên mặt đất kia, máu chảy không ngừng, còn hình ảnh nàng lúc này chính là nữ nhân tóc xoã bạc trắng bị đứt dây buộc, trên y phục dính máu.
- Muội không gϊếŧ sư phụ!
Câu nói đó đã thoại hàng trăm lần nhưng vẫn không lấy một người tin. Hắc Tiểu Cơ vẫn đứng đó nhìn hình ảnh thảm bại đó của nàng, trên khuôn dung không một cái chau mày, không một giọt nước mắt rất vô cảm. Thật lạ thay trong sự vô cảm ta có thể nhìn thấy được một sự tuyệt vọng rất lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đậu Đậu vẫn đang cố gắng nhấc chân thật nhẹ để đến cánh cửa bên kia, cách cửa không bao nhiêu.....
Cảm giác như có cái gì đó rất lớn ở sau lưng đang nhìn chằm chằm y....
- Á..aaa
Lao nhanh như một tia chớp chạy ra khỏi cửa, con rắn lớn đó quyết tâm không tha cho y trong bộ dạng có vẻ là đang rất đói...y chạy một mạch nhiều lần xém bị nó cắn phải, rõ ràng trong tay cầm kiếm nhưng không thể ra tay.
Rắn tinh đó dí sát người Đậu Đậu đâm thẳng đến trong rất hung bạo, thần y kia nhanh chân dùng khinh công nhảy lên cao...khiến rắn kia đâm đầu vào tường đá phá nát tạo đường mới.
- Khiêu Khiêu! Ta tìm thấy huynh rồi...-Mừng đến muốn chảy nước mắt.
- Đậu Đậu? Con rắn khổng lồ kia là gì vậy!- Phát hiện thấy trên đầu nó có cái gì đó rất lạ liền gỡ xuống là một viên hồng ngọc tuỷ không đáng giá. Chợt cảm thấy viên đá này rất vừa khích với lỗ hỏng trên bia mộ, bèn ứng vào thử.
Một lối đi nhỏ hiện ra dẫn xuống mật đạo, theo lối đó mà đi cuối cùng Đậu Đậu và Khiêu Khiêu lại nhìn thấy viên đá được đặt ở gốc khác nhau ở giữa chúng là chiếc gương đồng tái hiện ký ức nhưng kỳ lạ thay lúc này rõ ràng nó ở bên con đường của nữ tử bạch y kia giờ lại chuyển qua đây rồi.?
- Cả ba viên đều có ngũ sắc, thật kỳ lạ, chúng ta lấy viên nào đây?- Đậu Đậu nhíu mày mệt mỏi.
- Không vội! Đệ không thấy tấm gương kia rất lạ sao?- Nghe Khiêu Khiêu nói mới để ý tới gương đồng nằm ngổn ngang kia. Đi tới gần hơn quan sát rất kỹ từng gốc cạnh vẫn không thấy nó có gì đặc biệt đơn giản chỉ là một chiếc gương đồng có điều lớn hơn vài phần. - /Tấm gương này chắc chắn có liên quan đến viên ngọc ngũ sắc kia, nhưng nhìn từ nãy đến giờ vẫn không thấy nó có gì đặc biệt! Thật kỳ lạ/- Thiếu niên hộ pháp xoa cầm suy tư, trong đầu chợt thoáng ra ý nghĩa bạo gan, đập nó thử xem sao? Được ăn cả ngã về không! Thôi thì cứ thử một lần.
- THANH QUANG VẠN TRƯỢNG!!!
Ra một đòn mạnh trực tiếp đánh vào tấm gương đồng kia, nó lập tức vỡ thành trăm mảnh vụn nhỏ, nhưng bất ngờ thay! Trong một khắc những mảnh vỡ phát sáng hợp lại với nhau hình thành lại gương đồng nguyên vẹn, nhị vị kiếm chủ kia đưa đôi mắt đầy sự ngỡ ngàng nhìn, một luồng sáng từ tấm gương bước ra! Hắc Tiểu Cơ trong nàng ta thần sắc như cũ cao cao tại thượng như chẳng có chuyện gì.
- Tiểu Cơ sao tỷ lại từ tấm gương đi ra thế kia?- Đậu Đậu cảm thấy khó hiểu chau mày hỏi.
- Ta bị dính vào một chút rắc rối thôi!- Thản nhiên mà trả lời. Vẫn với giọng điệu rất lạnh.
Ba viên ngọc đột nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến Khiêu Khiêu và Đậu Đậu phải đưa tay áo che đi, viên ngọc phát ta thứ ánh sáng hoàn toàn khác biệt chỉ có một viên là có ánh sáng ngũ sắc nhưng hiện tại cả Khiêu Khiêu và Đậu Đậu đều không tiện lấy chỉ còn Hắc Tiểu Cơ không có phản ứng, kỳ lạ lần này nàng không cảm thấy chói nữa.
- Tiểu Cơ cô mau lấy ngọc ngũ sắc đi!- Khiêu Khiêu bộ dạng hối thúc. Trái lại với thiếu niên hộ pháp Đậu Đậu thì chỉ biết lắc đầu.
-/ Mắt tỷ ấy không thấy màu sắc làm sao có thể biết đâu là viên ngọc ngũ sắc chứ? Lần này thảm rồi!/....
Đứng trước sự chọn lựa Tiểu Cơ đầu óc nàng ta đang rối bời dáng vẻ và thái độ bây giờ cũng chỉ có thể dùng chữ " bất" để diễn tả...
Mau lên đi......
Không còn thời gian thứ ánh sáng này càng lúc càng mạnh hơn rồi....
ĐỪNG NÓI NỮAAAA........- Nàng ta như muốn phát điên vì những lời hối thúc của Thanh Quang kiếm chủ. Tức giận mà hét lớn khiến Khiêu Khiêu cũng giật mình.
Bản thân bạch y cũng đang rất sốt ruột, tuỳ tiện rút thanh kiếm Phong Hoa của mình ra! Mọi sự tin tưởng nàng ta đặt hết vào nó, một phần linh lực nhỏ toát ra thanh kiếm kia tự lao thẳng đến chỗ viên ngọc gốc tường nằm bên phải. Liều lĩnh đặt hết kỳ vọng một lần.
Ánh sáng dần dần yếu đi, điều này chứng tỏ viên ngọc trên tay nàng chính là ngũ sắc... hầy... đặt tay lên tim thở phào nhẹ nhỏm như buôn được gánh nặng lâu năm. Khung cảnh xung quanh biến mất cả người họ trở về căn phòng của Lục Quân tiên tử, nhìn thấy bà ta đang chăm sóc cho đôi chân của Lam Thố rất nhiệt tình, dáng vẻ lúc này có cảm giác không giống với bà ta thường ngày cho lắm. Tiểu Cơ đưa ngũ sắc cho Lục Quân bà ta đuổi tất cả ra ngoài để trách làm phiền lúc mình đang tập trung.
Nữa canh giờ trôi qua........
Cánh cửa lớn kia dần hé mở ai cũng đang ngóng trông, chỉ thấy Lục Quân tiên tử bước ra vẻ mặt buồn tẻ, bà ta vội lắc đầu tuyệt vọng khiến nỗi lo trong lòng ai nấy cũng đều tăng lên. Khiêu Khiêu cùng Đậu Đậu vội vã chạy vào xem, đến được trước cửa nhìn thấy Lam Thố đang bước ra bằng đôi chân lành lặn, nàng nghiêng đầu cười khiến hai người họ như muốn vỡ oà. Lục Quân cũng thầm cười trong lòng.
- Để mọi người lo cho muội! Thật sự ngại quá!- Giọng nói nàng đã tràn ngập hạnh phúc trở lại, chất giọng lại ngọt ngào như xưa! Thật may quá.
Bỉ ngạn trong sân khẽ lắc lư theo ngọn gió dường như nó đang vui mừng cho sự hạnh phúc của Lam Thố, Khiêu Khiêu và Đậu Đậu khung cảnh lúc này thật an nhàn như một bức hoạ. Mười dặm bỉ ngạn của Lục Quân tiên tử quả thật rất đẹp, giống như giang hồ đồn đại.
U Minh, động Ngọc Bích, mười dặm bỉ ngạn viên tuyệt sắc vô biên. Phương bắc lạnh lẽo thập lý đào hoa làm ấm bằng sắc nét ngọt ngào, phồn thế.Song cảnh đệ nhất hồng trần phàm là đã đến chỉ có hồn tiêu phách lạc. Là tiên cảnh nhân gian không nơi đâu sánh bằng. Dù là thế gian hoa nở hoa tàn thì hoa đào và bỉ ngạn ở hai nơi đây luôn luôn nở rộ tồn tại song song như hai mặt trái phải của thế thái nhân tình trần thế!