Một ngọn gió lướt qua làm lây động hai con người đang hướng đồng tử về nhau.
-Lam Thố chân của muội khỏi rồi sao?
- Phải...
- Thật tốt...!
- Nhưng nếu đôi chân này của muội không khỏi! Huynh vẫn nguyện làm đôi chân của muội chứ?
Câu hỏi đó của giai nhân đã khiến y đỏ mặt, y cứ nghĩ lúc đó nói lời để trấn an nàng không ngờ Lam Thố khắc sâu câu nói của y. Có lẽ cũng đến lúc Hồng Miêu nên thật sự bày tỏ với nàng, lấy từ đai áo ra một cây bạch liên hoa trâm, tinh xảo nhưng không quá cầu kỳ nhìn kỹ lại thấy nó có nét giản dị, thanh nhã.
Hồng Miêu ngượng ngùng đưa nó cho nàng ta, bạch liên thanh thuần thoát tục rất hợp vói khí chất bất phàm của Lam Thố....cài lên mái tóc quả thật là hảo thanh cao.! Giai nhân nghiêng nghiêng đầu nhìn y, nở nụ cười rất tươi tựa một đóa hoa đang nở rộ.
Vài canh giờ sau, Hồng Miêu cùng giai nhân kia quay về căn thấy mọi người đang chuẩn bị dọn bữa lên bàn, về thật đúng lúc! Cơm canh đều đã chuẩn bị xong chỉ việc ngồi xuống gấp đũa và cho thức ăn vào miệng, nghe thật đơn giản. Cơm canh vẫn như mọi ngày vẫn đạm bạc không xa hoa, đặc biệt là luôn có món canh cá mà thủ lĩnh thất hiệp thích nhất, vì vậy nên Lam Thố cứ liên tục gấp cho y, cũng không kịp chú ý đến mọi người đang nhìn mình như thế nào.?
Dùng cũng đã gần hết bữa cơm, nhưng bây giờ Hồng Miêu y mới để ý là trên bàn ăn lại thiếu hai bóng người là Sa Lệ là Hắc Tiểu Cơ, hỏi đến thì ai cũng lắc đầu không biết. Khiêu Khiêu chỉ nói sau khi nấu xong đồ ăn thì Sa Lệ đã đi đâu không biết còn Hắc Tiểu Cơ thì từ lúc về Trương Gia giới đã không thấy bóng dáng...
Một góc nhỏ trong khu rừng của Trương Gia giới!
Nơi mà bóng râm của cây đã che khuất bầu trời, nơi mà hoà lẫn được tiếng núi rừng và tiếng suối róc rách, rất cô tịch và rất thích hợp cho một giấc ngủ yên tỉnh. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, đánh thức giấc ngủ của nữ nhân mang mái tóc bạch sắc, từ từ mở đôi mắt ra đã bị những tia nắng nhỏ chiếu vào đôi mắt, làm nàng ta phải lấy đôi tay che đôi mắt lại.
-Sa tỷ tỷ!
- Thì ra là muội trốn ở đây ngủ sao?
- À thì...ở đây rất yên tĩnh, nên muội ngủ quên mất! Tiểu Dược cũng ngủ rất ngon!
- Muội đúng là một con sầu lười! Được rồi về thôi!
- Tỷ cứ về trước đi! Muội còn muốn ở lại đây! Vì chỉ khi ở một mình muội mới cảm thấy tâm hồn mình thanh thản...
- Tuỳ muội!
Nữ nhân kia nở nụ cười nhẹ tênh, thoải mái, Sa Lệ quay đầu đi về. Cây cối khẽ rung chuyển mang theo cơn gió đến thật dễ chịu, thật thoải mái và nhiên là Trương Gia giới hảo tốt, tràn ngập mọi thứ không giống như Thập Lý đào hoa lâm chỉ có một loại hoa đào. Lúc này Hắc Tiểu Cơ mới chợt cảm thấy hối hận vì sao lúc xưa lại chấp nhận đánh đổi màu sắc của mình, thật sai lầm! Hầy....thở một hơi thật dài chuyện đã qua ta không nên nhắc lại.
Nghiêng đầu nhìn vật sủng của mình, khẽ cười, Tiểu Dược hảo khả ái! Hắc Tiểu Cơ ngơ ngác đi dạo trên con đường rừng, hầy...thở dài một tiếng, thật nhàm chán, Trương Gia giới đúng là nơi thâm sơn cùng cốc, hẻo vắng vô cùng, nơi đây quay năm chỉ có cây cối và thú rừng làm bạn, nhưng ít ra nó cũng vui hơn Tử Đằng hiên.
/xào xạc/ chợt phát hiện thất bóng người đang theo mình, lần này không phải là sắc lang kia mà là một nữ nhân.
——————————-
Hồng Miêu đang cùng Đạt Đạt và Khiêu Khiêu đi dạo quay cánh rừng, vừa đi vừa trò chuyện chẳng phải buôn dưa hay gì đâu! họ chỉ đang bàn về việc của Dạ tộc. Bạch y thiếu niên nhận ra rằng quay Trương Gia Giới này sớm đã có mặt của bọn chúng, y bảo Khiêu Khiêu đi thám thính tình hình cùng với Đạt Đạt.
- KỲ LÂN!!!- đưa ra tầm mắt Hồng Miêu nhìn thắng một người bạn cũ, là Kỳ Lân! nó chạy đến chỗ chàng bạch y, y vuốt ve bộ lông đỏ thẩm của Kỳ Lân.- Mi có khoẻ không?- Một mối liên kết như hiện ra trước mắt thật khiến người khác cảm thấy dễ chịu, mang lại cảm giác "Trường an hỷ nhạc".
Ánh dương vẫn tà, những ánh tà kéo xuống soi qua khung cửa sổ phía tây, xuyên qua khe cửa nhỏ ta có thể thấy trên chiếc bàn tròn một đám người quanh quần cùng nhau đồ ăn dọn sẵn trên bàn, bữa ăn hôm nay có vẻ vui vẻ hơi hẳn, không khí còn như những lần trước....
tàn bữa ai làm việc nấy, nghe phông phanh đâu Đạt Đạt có nói đội quân Dạ tộc chỉ có một mình Nhất Yên Yên dẫn quân và rất ít, điều này cũng đánh để bận tâm nhiều, đêm hôm đó người trong thất hiệp ai cũng cảnh giác cao với mọi thứ xảy ra quanh mình.
Lục Nhi đang cùng Hắc Tiểu Cơ tảng bộ thật ra là bị ép đi cùng, phong cảnh ở Trương Gia Giới phong phú như vậy đi một mình cũng sợ bị lạc mất lối về, Lục Nhi trí nhớ tốt lại lanh lợi trong việc nhu vậy sẽ hữu dụng. Lục Nhi bình thường rất kinh sợ bạch y nữ tử nhưng hôm nay nàng ta trong có vẻ rất trầm lắng, không toát lên khí chất lạnh lùng băng giá nữa, mà có chút gì đó rất ấm áp dịu dàng.
_ Lục Nhi cô có từng nghĩ nếu một ngày cô giúp phụ thân mình hoàng thành cơ nghiệp, thứ cô nhận lại sẽ là gì không._ Câu hỏi này, cũng rất đáng để suy nghĩ, Lục Nhi đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc nguyên nhân chính để nàng làm những việc này cũng chỉ vì hai chữ "hiếu đạo". Còn chạm vào lương tâm nàng xem, có muốn làm hay không.?.
_ Nhận lại vì không quan trọng, ta chỉ cần phụ thân hài lòng!_
_ Hừ... Cô làm ta nhớ đến bản thân ta cách đây nhiều năm trước._ Bạch y tiêu nhàn, phong thái ngất trời. Bản thân bạch y nhân trước đây cũng đã từng vì sự hiếu thuận, một lòng chịu mọi sự sắp xếp của Hắc Tâm Hổ nàng chưa một lời oán trách. Kết quả thứ nhận được ngày hôm nay là một tiếng tâm vang xa, nhưng chỉ toàn mang những tiếng xấu không lưu lại một chút thanh bạch của bản thân.
_ Liệu có thể quay đầu?_
_ Có thể chỉ cần cô thật sự mong muốn, Lục Nhi?_