Thất hiệp được đưa về âm thầm từ đường lối mật thất của Dạ tộc, bị nhốt trong ngục đưa canh chừng nghiêm ngặt vô cùng. Lúc này độc dược trong cơ thể ngày một mạnh, Hồng Miêu khuyên mọi người hãy vận khí công, tịnh hoá cơ thể trung hoà độc tố để ngăn chất độc lây lan nhanh chóng.
Còn về phần Hắc Tiểu Cơ nàng ta được đãi ngộ rất tốt, bạch y nữ tử chỉ được cách ngăn trong biệt viện một bước cũng không được ra ngoài. Có điều bạch y nữ từ xưa nay là kẻ cứng đầu dù Nhất Thiên có dù thủ đoạn gì nàng vẫn một tâm sắt đá.
Đã là ngày thứ ba ở Dạ tộc thất hiệp hiện tại vẫn đang rất an toàn, đây là nước cờ quan trọng để uy hiếp bạch y nữ tử của ông ta dĩ nhiên phải nhất nhất an toàn.
Hồng Miêu cùng tứ hiệp ở trong ngục giam cách biệt với nhị vị nữ hiệp, họ đã mấy canh giờ liên tiếp vận công, tất thảy mọi độc tố đã được đẩy ra ngoài chỉ có điều... vẫn chưa thể tính được kế chu toàn để thoát thân.
_ Dạ tộc quả là rất nham hiểm, kể cả Lục Nhi là nội gián bao nhiêu lâu nay chúng ta cũng chẳng thể phát giác ra._ Khiêu Khiêu từ từ phục khí, cau mày nói.
_ Chỉ trách chúng ta lơ là._ bạch y thiếu niên bình tĩnh đáp. Thật ra y cũng đã nghi ngờ xuất thân của Lục Nhi nhưng mà vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Tiếng bước chân vang vọng, là cơn gió nào khiến công tử Dạ tộc Tam Giới lùi gót tới đây? Chẳng qua vị hoa hoa công tử đó chỉ muốn xem xem bộ dạng thảm bại của thất hiệp, cái gì mà ăn định Phong Châu, bình định thiên hạ, bây giờ cũng chỉ như chim trong lồng mà thôi.
_ Nhìn các ngươi xem thật thảm bại!_
_ Loại rẻ mạc như Dạ tộc dù bẩn kế bắt chúng ta quy phục, ta khinh._ Tử y thiếu nữ buông lời nhục mạ.
Trư Tam Giới lướt mắt nhìn, cũng là một tiểu mỹ nhân có điều lời nói chẳng dè chừng, không đáng để hắn lưu tâm. _ Haha, các ngươi có nói gì thì chẳng thể lật lại ván cờ này đâu, cái ngươi bây giờ chính là bại tướng._
Hắn phất mặt chiếc phiến ngọc rồi bỏ đi, Đại Bôn chỉ hận không thể phá ngục bắt hắn chịu quả báo.
Hồng Miêu vẫn tâm lặng như thủy, một thân bạch y không bận tâm đến lời nói của tiểu nhân đó, y đang nghĩ xem làm sao để chu toàn thế cờ này. Hiện tại kế thì đã có quan trọng là ở kẻ tiếp ứng.
.....
Trăng sáng soi dạ mạc, sương bủa vây mặt hồ phẳng lặng, bạch y thiếu nữ một thân chiến chinh bây giờ lại chỉ như một con rối trong vở tuồng, bất lực không thể phản kháng, nơi biệt viện yên ắng, nàng dừng chân dưới gốc cây hợp quang nhìn hồ nước kế bên.
_ Ta phải làm sao?_ mi mục xuất hiện sự cau có.
Lục Nhi ở phía cổng cửa, thân ảnh vận thanh y thuần khiết, đầu cài hoa sức, lúc này trong nàng ta mới có dáng vẻ của một tiểu thư khuê môn. Nàng ta mỹ mạo u sầu đi đến, từ sau lưng bạch y nữ nhân khẽ giọng.
_ Hắc tỷ tỷ._
_ Lục Nhi?! Sao cô lại đến đây._ ánh mắt nghi hoặc.
_ Tại sao tỷ vẫn không giao kiếm và ngọc cho phụ thân?_
_ Thất hiệp đã an toàn, bây giờ cho dù ta có bỏ mạng quyết không bảo giờ đưa kiếm và ngọc cho Nhất Thiên._ Khí phách cương trực như núi.
_ Vậy nếu thất hiệp vẫn chưa ăn toàn thì sao?_ Bạch y nữ tử hướng đồng tử nhìn Lục Nhi. Thanh y nhắm chặt mắt._ Phụ thân đã âm thầm sai người bắt thất hiệp về Dạ Âm phủ này. Chỉ cần tỷ không ngoan ngoãn làm theo lời người, thì thất hiệp lập tức mất mạng._
_ Sao chứ?_ Như một sự kích động lớn, đúng là lúc đầu suy nghĩ quá mức ngây thơ rồi, Nhất Thiên bắt giữ thất hiệp e đây chính là con có quy hiếp lớn nhất đối với Hắc Tiểu Cơ.
_ Hắc tỷ tỷ là người thông mình tự ách biết ngày mai phải nói vì với phụ thân ta rồi đấy._ Lục Nhi dứt lời quay mặt bỏ đi. Mục đích nàng tạ đến đây thật ra chỉ có vậy thôi sao?.
_ Khẩu khí rất tốt, Lục Nhi chúng ta cần trò truyện rồi._
Bưóc chân dừng lại._ Vậy tỷ muốn lĩnh ngộ điều gì._
Hắc Tiểu Cơ cười nhếch môi, là một đêm trăng dài đăng đẳng không ai có thể an giấc nồng.
Trăng lên đỉnh trời, sáng muôn dặm Dạ Âm phủ, riêng chỉ có ngục thất là tối mịt không nguyệt quan, Lục Nhi từng bước nhẹ nhàng thần sắc kiên định đến nơi tù giam, thất kiếm nhìn nàng bằng đôi mắt khinh thường.
_ Các ngươi lui hết đi ở đây để cho ta._ Cái ngục rời đi, nơi đây chỉ còn lại tám người. Nàng lấy một túi gấm ra đưa cho Hồng Miêu.
_ Ma đầu ngươi muốn làm gì?_ Đại Bôn tức tối.
Nàng ta miễn cưỡng thẩy túi gấm vào chỗ bạch y thiếu niên không cần nhiều lời mà quay gót đi, bóng lưng đó dần xã khuất. Hồng Miêu đảo mắt suy tính, chỉ còn cách mở xem túi gấm này rốt cuộc chứa thứ quỷ quái gì, là một lá thư người chắp bút là Hắc Tiểu Cơ.
Trong thư nói Hắc Tiểu Cơ cùng Lục Nhi sớm đã bày sẵn kế sách, chỉ cần ngày mai ở chính điện Tiểu Cơ có mặt tại yến tiệc thu hút sự chú ý của Nhất Thiên, lúc đấy Lục Nhi sẽ có cơ hội tạo nên một trận hoả hoạn lớn, thất hiệp chỉ cần nhân cơ hội này trốn thoát bằng mật thất mà Lục Nhi đã chuẩn bị sẵn. Hồng Miêu nhìn trong túi gấm thấy một xâu chìa khoá, có điều y còn một khuất mắt nếu như thất hiệp trốn thoát thành công vậy Hắc Tiểu Cơ sẽ ra sao?. Nhất Thiên chắc chắn sẽ liền đoán ra kẻ chủ mưu đến lúc đó cả Lục Nhi và Tiểu Cơ đều rơi vào thế khó.
Ngoài viện hoa hợp quang rơi xuống mặt hồ phẳng lặng tạo nên từng đợt sóng êm nhẹ, Hắc Tiểu Cơ một mình hoạ bức đồ về Ma giáo lòng không yên
_ Đại ca, phụ thân sớm thôi Cơ Nhi đi tìm hai người._
Nàng hạ bút mâu mực trầm tư, buồn sâu sắc, một dánh hình hoàng y nam nhân bước đến hắn đàu đội kim quan tay cầm chiếc phiến ngọc.
_ Hẹn ta đến có chuyện gì?_
_ Ngồi xuống trước đi!_ Nàng rót một chén trà.
Hắn nhấp trà._ Ngươi giúp ta cứu thất hiệp được không?!_ bất ngờ đến sặc.
_ Nàng điên sao? Ta vì sao lại phải giúp nàng._
_ Phụ mẫu ngươi bị Nhất Thiên gϊếŧ chết lẻ nào ngươi không muốn báo thù?_ Nàng rót lại một chén trà khác cho hắn.
_ Tại sao nàng biết.?_
Hắc Tiểu Cơ cười khẩy, vì sao nàng biết không quan trọng điều trọng tâm là nàng mong chờ một chữ có từ hắn.
_ Ngươi đã chờ bao nhiêu năm rồi, đây là một cơ hội tốt!_
Hắn chuyển hướng đồng tử đi một lát, cau mày rơi vào suy nghĩ, đúng là phụ mẫu y bị Nhất Thiên sát hại có điều ông ta hiện tại có binh quyền rất lớn muốn tạo phản e rất khó, hắn cũng phải tính đường bảo vệ cái makng nhỏ trước.
_ Có điều Hắc Nhi nàng không biết, phụ mẫu ta chưa hề thương yêu ta đối xử với ta không khác gì hạ nhân, Nhất Thiên có ơn dưỡng dục ta không thể phản._
_ Vậy ngươi sẽ tố cáo ta?_
Hắn lặng người đi rất lâu, Trư Tam Giới đứng dậy cáo từ trứoc.
_ Tiểu Trư!_
Hắn bị tiếng gọi của nữ tử kia kéo chân lại " Tiểu Trư" nghe thật yên ấm, ngoài trừ mẫu thân hắn ra chưa từng một ai gọi hắn như vậy, có điều cả đời Trư Tam Giới luôn tự trách mình vô dụng không bảo vệ nỗi mẫu thân để cho kế mẫu hắn hạ sát mẫu thân y không thương tiếc.
Bây giờ bạch y nữ tử gọi hắn như vậy khiến hắn vô cùng xúc động, hợp quang rơi rồi... Bạch y nữ tử đột nhiên ôm chầm lấy hắn từ phía sau khiến Trư Tam Giới hoàn toàn ngạc nhiên.
_ Tiểu Trư, ta tiễn ngươi một đoạn._
Phập Hắc Tiểu Cơ rút con dao nhỏ trong tay áo đâm thẳng vào vai hắn, Trư Tam Giới bị tập kích đột ngột không thể phản kháng hắn nhíu mày hỏi nàng tại sao?. Bạch y nữ tử ra tay định hạ sát lần nữa nhưng lại bị một chiếc phi tiêu của nữ nhân lục y cản lại.
_ Tam Giới huynh không sao chứ? Hắc Tiểu Cơ tỷ điên rồi sao?_ Lục Nhỉ hét lớn vào mặt bạch y nữ tử, nàng ta cất con dao đi.
_ Muốn thành nghiệp lớn phải loại bỏ rào cản._
_ Muội không cho phép tỷ gϊếŧ huynh ấy._
_ Lục Nhi..._ Trư Tam Giới giọng nói yếu ớt đứng dậy._ Nhát dao này nàng đâm chưa đủ sâu rồi? Đáng lẻ ta phải tức giận nhưng không... Hắc Nhi ta thích nàng._
Bạch y nữ tử đảo mắt sang hắn cau mày, thích nàng?
_ Là ta để bản thân mình thích nàng trước vì vậy Hắc Nhi ta chấp nhận sự tuyệt tình của nàng._ Trư Tam Giới dứt lời liền đứng dậy quay đi, cả Lục Nhi cũng vội theo hắn.
Vị hoa hoa công tử đó không ngờ sεメ có một lúc hắn rơi vào lưới tình bị một nữ nhân năm lần bảy lượt từ chối, nhưng hắn không biết vì sao vẫn không buông tay được, không biết từ lúc nào đã vô tri vô giác yêu thích con người đó.
Hôm sâu ánh dương chạm đến đỉnh, bạch y nữ tử lần đầu tiên xuất hiện tại lễ yến Dạ tộc một thân cao ngạo lãnh nhược, ngồi vàng chiếc ghế màu vàng tía nàng ta ngã lưng chọn thế ngồi thoải mái nhất, người bên dưới bàn táng không yên rốt cuộc bạch y nữ tử này là khách hãy là tù nhân vậy.
Riêng Nhất Thiên ông ta hoài nghi về sự xuất hiện của bạch y nữ tử, nhưng mà thứ ông ta để tâm hơn cả là sắc mặt của Trư Tam Giới có vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Ông ta có hỏi nhưng hắn chỉ đáp là do bản thân đã quá lao lực.
Lễ yến bắt đầu vũ nữ múa hát say sưa, yến tiệc náo nhiệt phồn thế, thời cơ đến bạch y nữ tử đảo mâu thủy nhìn Lục Nhi ám hiệu, nàng ta liền gấp rút rời khỏi lễ yến.
Lục Nhi vận hắc y trang đến ngục thất thu hút sự chú ý của lính cai ngục lần lượt hạ gục từng tên, nàng nhanh chóng chạy xuống ngục thất, thất kiếm ở đây đã chờ sẵn mở cửa ngục chạy theo đường mật thất trốn ra ngoài, Lục Nhi thả cây đuốc lửa vào đám rơm rạ khiến đám cháy nhanh chóng lan rộng.
_ Cháy rồi, cấp báo tộc chủ ngục thất đột nhiên bốc cháy, thất hiệp...thất hiệp cũng biến mất!_
_ Cái gì!!_
Xoảng một tiếng lớn, Nhất Thiên trong cơn tức giận đã làm rớt chén rượu xuống đất, ông ta nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn sang bạch y nữ tử đang cười đắc thắng, ông ta giận dữ phi thân xuống bóp lấy cổ của nữ nhân kia.
_ Lập tức bày đàn tế mở cổng._