Một bầu trời đỏ thẩm, các vị hào hùng kiệt sức cũng đã tuông máu quả nhiên Tử Sa ngọc sức mạnh quá bành chướng, có thể giúp Nhất Thiên tung hoành ngang dọc còn lại chỉ biết bất lực nhìn lão ta thống trị khoảng trời này. Tuy Lục Sinh ngọc và Nhất Liên đều vỡ nhưng Tử Sa đứng trên tất cả hai mảnh ghép kia mất đi cũng không ảnh hưởng đến nó là bao nhiêu, cả thất hiệp cũng đành khoay tay chịu trói trận chiến đã kéo dài mấy canh giờ dường như sức lượng cũng đã cạn kiệt.
Đội quân của Nhất Thiên cứ thế lớn dần từ con dân Ma tộc được giải trừ phong ấn cứ lần lượt bước, đối mặt với một con quái thú sức đánh cũng bằng võ sĩ bình thường, đó là còn chưa tính đến những con có tu vi cao hơn, Hồng Miêu và cả những người khác cũng đã bị thương e rằng không cằm cự nổi nữa.
_ Haha...Đừng ngoan cố nữa các người hết đường rồi! hãy chống mắt lên xem ta thống nhất thiện hạ này HAHA NHẤT YÊN YÊN TỶ THẤY KHÔNG DÙ TỶ HY SINH THÌ ĐÃ SAO CHỨ? CÁI GÌ MÀ CHÍNH SẼ THẮNG TÀ, TỶ MỞ MẮT RA XEM KỸ ĐI LÀ AI THẮNG? AI THẮNG?_ Ngạo mạn đắc ý lão ta phất mạnh tay áo mỉa mai người tỷ tỷ đã mất kia của mình rồi hắn dùng khinh công phi thân xuống chỗ thất hiệp cùng Hắc Tiểu Cơ và Trư Tam giới, ma thú xuất hiện ngày một đông hơn hắn điều binh khiển tướng tách thất hiệp ra khỏi Hắc Tiểu Cơ và Trư Tam giới, bạch y nữ tử bị trọng thương, còn bị rút năng lực sức cùng lực kiệt, hiện đã bất tỉnh Trư Tam giới một mực đứng trước che chắn cho nàng, không để Nhất Thiên có cơ hội đụng đến nữ nhân chàng ta yêu.
_ Trư lão tam vinh hoa phú quý ngươi không muốn lại một mực vì một ả tiện nhân này mà phản ta! hôm nay ta cho ngươi biết cái giá người phải trả!_
Dứt lời lão ta liền động thủ nhờ thêm sức mạnh chiếm hữu được ông ta càng nhanh nhẹn càng mạnh hơn nhưng Trư Tam Giới không phải hạng tầm thương dễ đối phó, ông ta tung một đường kiếm hắn liền né tránh, ông ta chưởng một tâm pháp hắn liền đáp trả một chưởng thân thủ linh hoạt như hạc như hoa. Nhất Thiên cười khẩy ông ta từ lúc nào không biết lại di chuyển ra đằng sau Trư Tam Giới bắt lấy Hắc Tiểu Cơ kề kiếm lên cổ nàng uy hiếp.
Trư Tam Giới giật mình xin lão ta bình tĩnh lại một buông thanh kiếm xuống, điều gì chàng ta cũng có thể đồng ý với Nhất Thiên chỉ cần lão ta không làm hại Hắc Tiểu Cơ, lão già mưu mô kia cười khinh, ông ta kề kiếm càng lúc càng sát, đến nỗi đã rạch đứt một phần da của nàng khiến cổ nàng chảy máu. Trư Tam Giới vội vã cầu xin...
_ Nhất Thiên ông bình tĩnh nghe ta, thả nàng ấy ra, chỉ cần ông ta nàng ấy, ông muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm!_ Chàng ta ra sức cầu xin, đôi mắt có phần dần trở nên trong veo.
_ Được dùng mạng của ngươi đổi mạng ả! ngươi dám không?_ Ông ta nói hết câu lại kề kiếm sát thêm, Trư Tam Giới không lo nghĩ liền lập tức đồng ý. Ông ta quăng thanh kiếm qua cho Trư Tam Giới, y không nhặt thanh kiếm có chút luyến tiếc...
Lúc này Hắc Tiểu Cơ mơ màng tỉnh lại cảm thấy cổ nàng ta rất đau, cố gắng tỉnh táo lại thêm bạch y phát hiện mình đang bị Nhất Thiên bắt giữ, đối mặt nàng là cảnh tượng Trư Tam Giới đang chuẩn bị tự vẫn, Hắc Tiểu Cơ liền vùng vẫy, khiến Nhất Thiên giật mình, Hắc Tiểu Cơ cảm thấy lão ta lơ là liền nhân cơ hội cho lão một chưởng rồi chạy tới chỗ lão Trư, nàng ta vội hất thanh trường kiếm đi, ôm lấy Trư Tam giới.
_ Ta không cho ngươi chết, Tiểu Trư ta đã hứa với Lục Nhi ngươi không thể chết! không thể!_ Trư Tam Giới đang cảm thấy hạnh phúc, y chỉ vừa mới thoáng qua suy nghĩ có Hắc Nhi của chàng ta đã động tâm, tình cảm cuối cùng có thể được đáp lại. Nhưng khi nghe thấy hai từ "Lục Nhi" Trư Tam Giới như tỉnh mộng, thì ra bảo vệ chàng không để chàng cũng là vì một lời hứa.
__________
Hồng Miêu và Lam Thố bị tách khỏi ngũ hiệp, hiện tại đang bị bao vây, cả hai đều đã thi triển rất nhiều chiêu thức, sức lực cũng không còn bao nhiêu, không ngờ đường đường là thất hiệp đại danh hào kiệt cũng đến lúc rơi vào thế hạ phong, không lối thoát, Lam Thố đột nhiên bị đánh lén từ sau lưng nàng chưa kịp né đòn, đã bị thương rất nặng, đến mức thổ huyết. Bạch y thiếu niên rất tức giận liền một trảm khiến con ma thú kia ngã gục, y chạy đến đỡ Lam Thố cho nàng nuốt một viên đan dược cầm cự.
Lam Thố thật sự kiệt sức đã ngất đi, Hồng Miêu chỉ còn cách cõng nàng trên lưng vừa chiến đấu đã tự hứa với mình rằng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nhất định không để nàng chịu thêm thương tổn, việc y cần làm là dẹp loạn đám ma thú trước mắt, mau mau đi tìm Đậu Đậu.
Trước mặt chàng lúc này, ngay cả sau lưng đều là những con ma thú rất to, chúng đưa đôi mắt đói khát, nhe ranh nanh hù doạ, Hồng Miêu một thân cao lãnh, vung Trường Hồng kiếm sẵn sàng đối đầu với bọn chúng không hề trùng bước._ Lam Thố muội yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội!_ Dáng vẻ của Hồng Miêu lúc đó rất uy mãnh, rất hào nhoáng. Chính là nguyện tuế tuế trường cửu bảo vệ nàng.
Bỉ ngạn hoa mười dặm nở rộ, đỏ thẩm dưới màn đêm cũng không thể đáng sợ hơn bầu trời bây giờ Lục Quân tiên tử đứng trước Bích Ngọc động nhìn nhân gian rơi vào hiểm hoạ cũng chỉ biết trơ mắt nhìn sinh linh đồ than, dân chúng khóc kêu, đây là kiếp nạn mà nhân gian phải chịu, Lục Quân thân là thần tiên không thể nhún tay vào truyện của nhân gian, dùng bây giờ bà ta có cảm thấy khó chịu đến cỡ nào cũng phải khoang tay chịu trói, không thể quy phạm tiên quy.
_ Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đáng tiếc ta cũng chỉ có thể đứng ngoài cuộc, giả vờ không nghe không thấy_
Một cánh bỉ ngạn rơi, phúc hoạ liền kề, sinh hay tử định đoạt đó trời.
Nhất Thiên chịu một chưởng của Hắc Tiểu Cơ khiến lão ta bị thương, nhờ Tử Sa ngọc lại nhanh chóng khôi phục, lão ta rất tức giận liền định đáp lại một đòn chí mạng cho nàng ta từ sau lưng, ngay cái thời khắc sinh tử đó, Trư Tam Giới đã xoay người nàng ta lại đưa mình ra làm bia đỡ, lãnh tròn đòn chí mạng từ Nhất Thiên, Trư Tam Giới bị đả thương lục phủ ngũ tạng đều vỡ, chàng ta thổ huyết, từ từ ngã khụy gối xuống Hắc Tiểu Cơ mở to mắt, nàng ta đơ người chết lặng, nhìn Tiểu Trư dần ngã xuống trước mặt nàng, nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng mà...
Giọng cười man rợ của Nhất Thiên đã khiến nàng ta hoàn hồn, ngước nhìn Nhất Thiên đầy căm phẫn và khinh rẽ nhưng nàng ta bỏ qua chuyện đó, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Trư, nàng thấy lão già kia chuẩn bị ra thêm một đòn, lần này đã đỡ thay cho chàng ta, Tiểu Trư nhìn nàng chịu đau đớn không đành tâm, càng không muốn nhìn từng giọt lệ kia rơi xuống, Trư Tam Giới đưa tay lên má bạch y dịu dàng nói:
_ Hắc Nhi...lần này ta lại chịu thay nàng một đòn rồi! nàng nói xem vì sao ta phải khổ như vậy?_ Nàng ta nhìn hắn chỉ biết lắc đầu, hắn cười khổ_ Ngốc thật! chính là vì thích nàng, đời đời kiếp kiếp vẫn luôn như vậy!!_ Hắc dứt câu nói, đôi tay kia cũng buông lơi, trên đôi mắt đó còn vướng một giọt lệ giờ mới kịp rơi xuống.
Điều đau khổ nhất khi yêu một người chính là đơn phương, là yêu trong âm thầm, trong lặng lẽ, Trư Tam Giới cũng vậy, vốn dĩ hắn hiểu rõ bản thân quyết định bước cùng con đường với nàng, quyết định yêu nàng, thì hắn sẽ mãi mãi vẫn không có được sự hồi đáp, hắn có thể quay đầu, tìm kiếm một tình yêu khác nhưng...hắn làm vậy. Hắn yêu nàng là khăng khăng rằng nàng chính là nữ nhân duy nhất mà hắn yêu, từ đó sinh ra chấp niệm trong hắn à không, sinh ra sự cố chấp mà cho đến đời đời kiếp kiếp hắn vẫn không muốn buông bỏ.
_ Tiểu Trư...Tiểu Trư! Tiểu Trư ngươi sao vậy? ngươi đừng doạ ta mà_ Bắt đầu nàng hoảng loạn, nàng dùng tay lay mạnh thân xác hắn, càng lúc càng điên cuồng_ Tiểu Trư ngươi không được chết, người tỉnh lại đi...tỉnh lại đi mà! Không phải ngươi luôn nghe lời ta sao?...ngu..ơi..ngươi t..ỉnh..lại đi!_ Giọng nói như xé vào tâm can người nghe.
Hắc Tiểu Cơ nhìn chàng, lòng đau như cắt không phải vì nàng yêu hắn, thấy hắn chết mà nàng đau lòng, mà là... nàng cảm thấy mình đã nợ hắn rất nhiều rất nhiều! kẻ nổi danh "Hoa Hoa công tử" của Dạ tộc mà lại nguyện vì nàng năm lần bảy lượt bị thương, một kẻ từng cao cao tại thượng có được đỉnh cao của địa vị và danh vọng, lại vì một mình nàng mà có thể không cần những thứ phồn hoa và phù phiếm ấy.
Vậy mà nàng, nàng đã làm gì cho hắn chứ? đỡ một trưởng đó sao, vốn không có nghĩa lý gì, nàng chỉ mang lại cho hắn hi vọng rồi lại ban cho hắn thất vọng, nàng cho hắn một cuốn sách nhân duyên nhưng lại không một nét chữ. Trong khoảng khắc đó một cơn gió khẽ thổi ngang sóng lưng Hắc Tiểu Cơ, nó khiến nàng giật mình nhận ra nàng đã nợ Trư Tam Giới một kiếp, nợ hắn hai chữ "duyên phận".
Đáng khen Hắc Tiểu Cơ cao lãnh, nay lại vì một nam nhân mà mang trong mình món nợ một kiếp tình. Trư Tam Giới nhắm mắt nơi cửu tuyền tin chắc hắn cũng không muốn thấy giai nhân hắn yêu phải đau khổ, hắn chưa bao giờ nói nàng nợ hắn, mọi chuyện là do hắn can tâm tình nguyện vì nàng.
Bạch y bất động ngồi đó ôm xác hắn, nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp y ở khu rừng, hoàn lại ký ức mạc dạ nguyệt quan sáng soi dưới táng hoa hợp quang, nàng đã đâm hắn một nhát vậy mà hắn không quán trách nàng chỉ lặng lẽ gật đầu nói lời tuyệt khổ "Là ta để bản thân mình động lòng nàng trước, vì thế Hắc Nhi...ta chấp nhận mọi sự tuyệt tình của nàng!". Từng giọt khổ lệ rơi xuống, từng dòng tương tư trải dài....
_ Aaaaaa...Tiểu Trư...!_ Đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết nhất nàng thốt ra, chứa đựng những sai lầm, tiếc nuối của nàng. Hắc Tiểu Cơ không biết nàng rốt cuộc là khóc cái gì? luyến tiếc cái gì? rồi chợt nàng nhớ lại hình dáng của Tiểu Trư lúc nói lời cuối cùng với nàng, câu nói đó khiến Hắc Tiểu Cơ sững người khiến nàng bị lay động đến tâm tư, nàng như hiểu ra mọi thứ, nàng vẫn không yêu Trư Tam Giới, nàng chưa bao giờ động tâm với hắn, giọt nước mắt tiếng kêu gào đó cũng như một câu xin lỗi của nàng.
Bây giờ trong thanh tâm này chỉ muốn nói Cả đời nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải nợ một người chữ tình, cũng chưa từng nghĩ đến hắn có thể vì bạch y nữ tử mà không cần tính mạng. Kiếp này là nàng nợ hắn một mạng, nếu nhân sinh cho gặp nhau Hắc Tiểu Cơ nàng sẽ trả Trư Tam Giới một kiếp, tuy nàng và hắn vô duyên vô phận, nhưng cũng đã từng bái thiên địa kết phu thê, hắn là phu quân, nàng là thê tử. Phu quân mất đi thê tử phải chịu tang ba năm.
Nhất Thiên cười khẩy ông ta đang rất hài lòng, thuộc hạ thân tính nhất của ông ta ra đi vậy mà Nhất Thiên lại chẳng có chút buồn đau lại còn rất phấn khích, ông ta vốn là người tuyệt tình, là Trư Tam Giới lựa chọn bước đường này thì kết cục của hắn ra sao Nhất Thiên cũng không bận tâm, ông ta bây giờ chỉ quan tâm đến quyền lực xưng bá thiên hạ.
_ Hắc Tiểu Cơ, đây là kết cục khi đối đầu với lão phu, ngươi nhìn xem từ Nhất Yên Yên, Trư Tam Giới đều không có kết thúc tốt đẹp!_ Đắc chí, ông ta nhắc đến ba chữ Nhất Yên Yên rất kiêu ngạo.
_ Kết cục của ông chắc chắn cũng sẽ không tốt đẹp đâu Nhất Thiên!_ Nàng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đó lạnh hơn bất kỳ cơn hàn phong nào. Nhất Thiên "ồ" một cái bộ dạng khinh thường. _ Nhất Thiên ông chắc không biết một điều, ngọc Tử Sa là cùng một thể với Phong Hoa kiếm đâu nhỉ?_ Ông ta giật thốt người.
Hắc Tiểu Cơ rút Phong Hoa kiếm phía sau lưng nàng vuốt lưỡi kiếm một đường dài khiến tay chảy máu, Hắc Tiểu Cơ cười khẩy, Nhất Thiên hiểu được ý định của nàng ta liền hớt hãi chạy đến định cản trở._ Bao nhiêu tang thương đều do ngươi mà ra!_ Dứt lời nàng dùng linh lực phá huỷ thanh kiếm khiến nó gãy thành từng khúc, Nhất Thiên trợn mắt kinh ngạc.
Sấm rền vang khắp chốn, mây đen ù ù kéo đến từng con ma thú bỗng bất động, tất cả mọi người đều dừng tay.
_ Có chuyện gì vậy?_ Khiêu Khiêu hạ kiếm.
_ Vạn vật đều bất động!_
_ Kỳ quái_
Cả Đậu Đậu và Sa Lệ cũng cảm thấy mọi chuyện thật quái dị, trong làn sương mù mờ mịt Đậu Đậu đột nhiên lại nghe thấy tiếng ai đó kêu tên mình, giọng nói vô cùng quen thuộc, quay người ra phía sau, y kinh ngạc nhiên thấy Hồng Miêu đang cõng Lam Thố trên lưng, lam y nữ tử người đầy vết thương, Đậu Đậu cùng mọi người lo lắng chạy đến, y vội vã bắt mạch, phù... cũng thật may không bị nội thương quá nặng.
Hồng Miêu cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, bạch y thiếu niên nhìn vạn vật bất động à không đúng hơn là ma thú bất động y cảm thấy rất kỳ quái, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra. Tại chỗ Hắc Tiểu Cơ và Nhất Thiên đối, Nhất Thiên ông ta đang sững người, tối mặt giận giữ " Sao ngươi dám?!" Ông ta đùng đùng phẫn nộ, lao đến chỗ bạch y nữ tử, bóp lấy cổ nàng ta làm thanh quảng bị nghẹn lại, khiến từng chữ nàng nói ra đều vô cùng khó khăn.
_ ha...ha...hahaha Nhất Thiên ông thua rồi... Thua rồi haha...._ Hắc Tiểu Cơ cười lớn vang vốn khắp trốn, chính là vì muốn chọc tức Nhất Thiên. Có điều Phong Hoa kiếm là bảo vật thượng cổ, gắn liền với sinh lực của chủ nhân cầm kiếm, vì vậy hủy kiếm cũng đồng nghĩa Hắc Tiểu Cơ phải đánh đổi bằng sức khoẻ và sinh lực của mình.
Nhất Thiên càng tức giận càng dùng lực nhiều hơn, kế hoạch mà ông ta kỳ công gầy dựng tưởng chừng đã nắm chắc thành công, không ngờ lại dễ dàng bị huỷ hoại như vậy. _ Hắc Tiểu Cơ... Ngươi năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của ta, hôm nay lão phu bắt ngươi phải chết!_ Bạch y nữ nhân chấp nhận buông bỏ, nàng nhắm đôi mắt đầy nặng trĩu nở nụ cười mãn nguyện, mệnh của nàng đến đây là đủ rồi.
Phập...
Chớp mắt độ xuân thu lại có máu chảy.