Gương mặt nữ tử quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ ra một đôi mắt trắng đen rõ ràng, che giấu đau đớn khắc sâu và thê lương, cố nén đau xót trong lòng. Tiêu Thần Hiên không có bất kỳ hành động nào, chỉ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt, giống như mất hồn.Một lúc lâu sau hắn mới quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt tối lại, từ đôi mắt bắn ra cái nhìn làm cho người ta sợ hãi, lạnh giọng quát:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi đang chơi trò gì vậy?
Trong đôi mắt Thượng Quan Nguyệt xẹt qua sự sắc bén phức tạp, thản nhiên nói:
-Tiêu Thần Hiên, thật sự ngươi không nhận ra nàng sao?
Tiêu Thần Hiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra, giọng nói bỗng trở nên mãnh liệt:
-Trên đời người giống nhau nhiều lắm, Bổn Vương đã phạm sai lầm một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Trong đầu hiện lên một khoảng ký ức đau khổ.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt, trong mắt hiện lên tâm trạng bất đắc dĩ, thản nhiên nói:
-Minh Nguyệt cô nương, giờ chỉ có cô nương mới chứng thật được thân phận mình, tại hạ bất lực.
Minh Nguyệt lắc đầu cười thê lương, giọng nói có chút nghẹn ngào:
-Thượng Quan công tử không nên nghĩ vậy, có thể gặp lại chàng một lần, ta đã không còn mong muốn gì nữa!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên giễu cợt sắc bén, tiếng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng làm người ta sợ hãi, miệng thì thào:
-Minh Nguyệt, ngươi gọi nàng là Minh Nguyệt….
Minh Nguyệt nhìn Tiêu Thần Hiên chằm chằm, mắt cụp xuống, thản nhiên:
-Tốt đẹp ngày xưa chỉ như trăng sáng rồi tắt, có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng!
Nói xong xoay người, buồn bã rời đi. Ngực Tiêu Thần Hiên căng thẳng, sải bước nhanh, kéo lấy tay nàng ấy:
-Giờ nàng đừng đi vội, để ta nhìn nàng thật kỹ, nếu là Minh Nguyệt, sao không để lộ gương mặt thật ra?
Tay Minh Nguyệt rụt lại rất nhanh, đau đớn khổ sở trong mắt thiếu chút nữa bao phủ lấy nàng, kinh ngạc nhìn hắn, miệng mở ra, muốn nói lại thôi….
Thượng Quan Nguyệt ngẩng đầu, thấy ánh trăng mờ dần, trời tối hơn, sợ là không bao lâu nữa sẽ có mưa to, chàng chậm rãi đi tới, hạ giọng nhắc nhở:
-Nhị vị, đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện, mời Hiên Vương và Minh Nguyệt cô nương vào phòng.
Nghe tiếng, Tiêu Thần Hiên quay đầu, đôi mắt đen híp lại, suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói:
-Cũng tốt.
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, nhìn Minh Nguyệt, hạ giọng:
-Minh Nguyệt cô nương, cơ hội như vậy người khác không thể cầu, chắc cô nương cũng không muốn tiếc nuối mà rời đi chứ.
Người Minh Nguyệt run lên, trong lòng bỗng cảm thấy không muốn, nhìn Thượng Quan Nguyệt một cái rồi gật đầu.
Thượng Quan Nguyệt đưa hai người vào trong phòng, mỉm cười, thản nhiên nói:
-Hai người lâu rồi không gặp, tạ hạ sẽ không quấy rầy hai vị, xin cáo từ!
Nói xong liền đi ra ngoài không gây ra một tiếng động, để lại không gian cho hai người, đôi mắt sáng nhưng lạnh nhìn vầng trăng trên trời, thở dài một lúc…. Đã đến lúc chấm dứt lời nói dối của hắn rồi.
Bên trong phòng, hai người im lặng hồi lâu, vẫn chưa ai nói gì.
Minh Nguyệt dịu dàng mở miệng, hỏi:
-Trăng sáng vô giá, núi cao có tình, đường xa khó tìm, tương tư khó khăn, dù người không tới, trái tim hướng về. Hiên, chàng còn nhớ rõ những câu này không?
Ngực Tiêu Thần Hiên chấn động, trầm giọng nói:
-Đương nhiên nhớ rõ.
Đây là những câu mà hắn đã nói với nàng, sao hắn có thể quên được?
Nhưng mặt nàng quấn đầy băng, hắn không nhìn được vẻ mặt nàng. Tiêu Thần Hiên nở nụ cười khổ, trong lòng rối như tơ vò, rất phức tạp.
-Minh Nguyệt, là nàng thật rồi, thật sự nàng không chết, vậy người mặc xiêm y của nàng, gương mặt không thấy rõ là ai?
Trong mắt Minh Nguyệt hiện lên đau lòng, nói:
-Đó là tỳ nữ thân cận của thiếp!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, tay từ từ nắm chặt, trầm giọng hỏi:
-Nàng đã trốn thoát, vậy sao không tới tìm ta?
Trong mắt Minh Nguyệt mơ hồ hiện lên ánh lệ, mấp máy môi, hơi thở trầm xuống. Hồi lâu, nàng chậm rãi vươn tay ra, tháo khăn che mặt, chậm rãi gỡ băng gạc xuống. Đôi mắt thâm u của Tiêu Thần Hiên đột nhiên co lại, vô cùng kinh ngạc.
Dưới lớp băng là một gương mặt không hề có lớp da người, chỉ thấy thịt, mạch máu và máu, giống như khuôn mặt của quỷ dạ xoa khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hắn bị gương mặt đáng sợ như vậy làm cho hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, tiếng nói khàn khàn, cả người chấn động:
-Mặt của nàng?
Minh Nguyệt thấy phản ứng của hắn, cúi đầu, nước trong đôi mắt tràn ra như vỡ đê, cuối cùng hợp thành một chuỗi rơi xuống. Tiêu Thần Hiên vội bước đến, tay cầm lấy cái khăn che mặt lau đi nước mắt trên mặt nàng, hết sức tức giận nói:
-Minh Nguyệt, không phải ta e ngại, mà là trong khoảng thời gian ngắn bị chấn động….
Nước mắt của Minh Nguyệt làm hắn cảm thấy đau lòng, trái tim bỗng thấy không đành lòng.
Nhưng đối mặt với nước mắt của Nhiễm nhi, tay chân hắn luống cuống, không cách nào hít thở được, bất ngờ không có chút phòng ngự, tâm đau thấu xương, cảm giác đau đớn ấy lan khắp toàn thân.
Nghe vậy Minh Nguyệt cười thê lương, trong mắt hiện đầy đau khổ, hít sâu một hơi, bình thản nói:
-Không có gì, bộ dạng bây giờ của thiếp cũng đáng sợ như ác quỷ, xấu xí không thể chịu nổi, đến thiếp cũng không nguyện liếc mắt nhìn mình một cái, huống chi là chàng?
Dung nhan xấu xí như vậy khiến bản thân cũng phải căm ghét, sao trách được người khác đây? Với bộ dạng đã thành thế này, đáng lẽ nàng không nên xuất hiện ở trước mặt hắn, chỉ là trái tim sống đến giờ này cũng chỉ vì muốn gặp hắn một lần. Trước khi chết muốn được gặp hắn, giờ xem ra sự xuất hiện của nàng chỉ làm hắn thêm phiền não!
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên dần lạnh đi, mặt bị như vậy là đã phải chịu cực hình gì? Hắn nhíu chặt mày, hai tay nắm lấy bả vai nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Sao nàng lại biến thành như vậy, là kẻ nào làm?
Mắt Minh Nguyệt hiện lên thê lương, nhẹ giọng tự hỏi:
-Biết nói thế nào đây?
Lòng Tiêu Thần Hiên bi phẫn, hạ giọng nói:
-Xin lỗi Minh Nguyệt, là ta không tốt, ta không thể bảo vệ được nàng, khiến nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy….
Minh Nguyệt lắc đầu, nhặt cái khăn che mặt mình rồi nói:
-Đây không phải lỗi của chàng.
Tiêu Thần Hiên rút tay về, mặt hơi tái nhợt, có chút vặn vẹo, cực kỳ đau khổ, nói:
-Nàng có biết không, năm đó cái chết của nàng đả thương ta lớn thế nào, cuộc sống lúc đó của ta thật sự rất khổ sở, sống không bằng chết, vì muốn báo thù cho nàng, ta mới tìm được lý do để tồn tại….
Thấy hốc mắt hắn dần dần đỏ lên, trái tim Minh Nguyệt như bị vò nát, ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng, nói:
-Hiên, xin lỗi, thiếp cũng không biết phải làm sao, rời xa sáu năm, thiếp cũng có nỗi khổ, mỗi lần nghĩ đến chàng đều như kẻ say rượu, nhưng, thiếp không thể….
Người Tiêu Thần Hiên cứng đờ, cái ôm bất thình lình của nàng làm tay chân hắn luống cuống, trong tim bỗng sinh ra cảm giác chột dạ.
Minh Nguyệt không nhịn được mà rơi lệ, nức nở nói:
-Thiếp cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa rồi, có thể gặp chàng trước khi chết, thiếp cũng có thể nhắm mắt….
Tiêu Thần Hiên khó khăn cau mày thật chặt, hạ giọng an ủi:
-Nàng nói ngốc nghếch gì vậy, không phải giờ nàng vẫn còn sống đó sao?
Minh Nguyệt hít một hơi, thê lương nói:
-Sáu năm nay thiếp đã bị bách độc ăn mòn, dù có là thần tiên tu la tái thế cũng bất lực, Thượng Quan công tử y thuật siêu phàm cũng chỉ có thể làm giảm thời gian phát độc. Hiên, thiếp rất tiếc nuối, khi gặp lại chàng cũng là lúc sinh ly tử biệt không còn xa nữa.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên trở nên thâm u trầm ám, nói:
-Không đâu, đời này không có độc gì không giải được, nàng trúng độc thì khắc có cách giải độc!
Về mặt tình cảm, hắn đã phụ nàng, chỉ còn phương diện khác, hắn sẽ cố hết sức đền bù, khóe miệng không khỏi nở nụ cười tự giễu, khoản nợ tình cảm này sao còn chưa rõ ràng?
Một lúc lâu sau tâm trạng của Minh Nguyệt mới khá hơn, buông hắn ra, cười chua xót:
-Hiên, chàng không che thiếp dung mạo xấu xí, thiếp đã rất mừng rồi!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chớp động:
-Minh Nguyệt, là ta phụ nàng.
Minh Nguyệt hơi sửng sốt, ngồi xuống, chậm rãi nói:
-Chàng không nợ thiếp gì cả, là thiếp lừa chàng! Kỳ thật, thiếp vốn là người của Huyết Sát cung, lúc đầu đến gần chàng cũng chỉ muốn đoạt “bình thiên hồn kính” (là cái Bình càn hồn chẩm lúc trước mình edit, nhưng mình edit sai, thành thật xin lỗi mọi người), sau đó thì lấy tính mạng của chàng, nhưng chàng thật lòng đối xử với thiếp, sao thiếp có thể hại chàng được? Sau đó cung chủ ra kỳ hạn cuối cùng cho thiếp, trùng hợp đúng lúc thiếp bị một đám sơn tặc bắt đi, mới nghĩ đến việc giả chết….
-Nhưng thiếp bị người của Huyết Sát cung phát hiện, bắt trở về, canh phòng nghiêm ngặt, người phản bội cung chủ nhất định phải nhận sự trừng phạt còn tàn khốc hơn cả cái chết, thiếp bị bắt đi luyện độc, ngày đêm đều chịu nỗi đau do độc dày vò, nhưng lại không chết, trước khi chết không được gặp chàng một lần, thiếp không cam tâm!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ tàn nhẫn, phẫn nộ nói:
-Chúng bắt nàng đi luyện độc?
Minh Nguyệt cụp mắt xuống, tiếp tục nói:
-Đột nhiên có một ngày, một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt thiếp, nàng ta là người duy nhất có dũng khí đến gần thiếp, bình thường nàng ấy thường hay nhìn thiếp chăm chú, thiếp không biết vì sao nàng phải như vậy, cho tới một hôm, độc phát làm thiếp hôn mê lâu, tới khi tỉnh lại mới phát hiện da mặt mình đã bị nàng ta lột đi để làm mặt nạ da người. Hóa ra nàng ta lại gần thiếp cũng vì mục đích như vậy!
Tiêu Thần Hiên phẫn nộ, tay đập mạnh lên bàn, trong nháy mắt, cái bàn bị bổ làm đôi, giận dữ hét lên:
-Sao trên đời lại có phụ nữ độc ác như thế?
-Cho tới bốn năm trước, Huyết Sát cung bị triều đình tiêu diệt, thừa dịp loạn thiếp mới trốn thoát, nhưng lại mất đi trí nhớ, được một gia đình nông dân cứu vớt, thời gian trước trí nhớ mới khôi phục lại, nhưng cơ thể đã bị độc ăn mòn, chống giữ được mấy năm, giờ sắp đến lúc cạn dầu đèn tắt rồi.
Minh Nguyệt nói nhẹ nhàng, ngữ điệu bình thản tựa như đang nói chuyện của người khác, nhưng chỉ có thể dùng một câu để tả là vô cùng chua xót. Trong mắt Tiêu Thần Hiên lúc đó bỗng trở nên lạnh lẽo:
-Phụ nữ đáng chết, nếu không phải bốn năm trước ả rơi xuống vực, không rõ tung tích, nhất định ta phải thiêu ả thành tro bụi!
Minh Nguyệt đứng lên, cầm tay hắn, lắc đầu nói:
-Đều là chuyện quá khứ rồi.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu, hạ giọng nói:
-Minh Nguyệt, năm đó người bắt cóc nàng tuy là sơn tặc, nhưng chắc nàng cũng biết ắt hẳn có người đứng phía sau sai khiến, người đó là ai?
Minh Nguyệt nói:
-Thôi quên đi, chuyện này không cần truy cứu nữa!
Sóng mắt Tiêu Thần Hiên chớp động, cố ý hỏi:
-Nàng nói cho ta biết, chuyện đó có phải có liên quan tới Khinh phủ, Tam tiểu thư của Khinh Thừa tướng?
Minh Nguyệt sửng sốt, một lúc lâu sau mới lo lắng nói:
-Hiên, ả không phải là người mà chàng có thể tùy ý xử lý….
Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nghe được câu trả lời của nàng, bỗng thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, ngay sau đó lại bị hối hận ép tới mức không thở nổi:
-Nàng còn không biết rõ tính ta sao? Nói cho ta biết, kẻ đó là ai?
Minh Nguyệt thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
-Bây giờ ả là một trong những sủng phi của Hoàng đế Đông Kỳ, Hồng phi nương nương.
Mắt Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, không ngờ đó là ả, Khinh Vân Hồng!
Trong mắt Minh Nguyệt hiện lên phức tạp, buồn bã nói:
-Năm đó ả đối với chàng trái tim sinh ái mộ, cầu xin Thừa tướng xin Hoàng thượng ban hôn, nhưng chàng lại nhất quyết từ chối, làm ả bị người đời chế nhạo cười khinh, từ yêu chuyển sang hận mới làm chuyện như vậy, đều là nữ tử nên thiếp có thể hiểu.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng quát:
-Ả làm điều ác đáng bị trừng phạt! Nhưng ta không thể bảo vệ nàng tốt, ta cũng nên chết mới đúng!
Minh Nguyệt đau lòng nhìn hắn, an ủi:
-Hiên, chàng không cần tự trách mình, lúc ấy chàng đang chinh chiến bên ngoài, sao có thể phân thân đến bảo vệ thiếp, huống hồ đây là chuyện chàng không thể quản, con người ai cũng có thất tình lục dục, trong trái tim đều tồn tại sự đố kỵ, vì muốn hả giận mà làm chuyện hại người lợi mình, việc này là không thể tránh, sao chàng có thể bận tâm hết được?
Lòng Tiêu Thần Hiên bình tĩnh lại:
-Minh Nguyệt, nàng vẫn thiện lương giống như trước!
Minh Nguyệt hơi cúi đầu, lo lắng nói:
-Không phải, vì thiếp biết chàng thích nữ tử lương thiện nên thiếp mới tận lực làm cho chính mình trở nên khoan dung. Có lẽ khi người ta tới tận cùng của cái chết cũng chẳng so đo nhiều như vậy rồi.
Lúc đầu Tiêu Thần Hiên thích người lương thiện động lòng người, không muốn phân tranh với thiên hạ, dịu dàng nhưng vẫn để lộ cá tính kiên cường. Hắn chậm rãi vươn tay ôm chặt lấy nàng:
-Minh Nguyệt, cảm ơn sự khoan dung của nàng!
Sau khi trở về, nhất định hắn sẽ nói toàn bộ sự thật cho Nhiễm nhi biết, Minh Nguyệt có thể nói hết tất cả với hắn, hắn cũng phải làm như thế, yêu một người thì không được lừa dối.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng hắn:
-Không có ý quầy rầy hai vị….
Nghe tiếng, Tiêu Thần Hiên thả tay, quay đầu, thấy Thượng Quan Nguyệt, phía sau chàng là một dáng người nhỏ nhắn, con ngươi mắt bỗng co rụt lại, kinh ngạc kêu lên:
-Nhiễm nhi….
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm hơi cong lên, nhìn về phía đôi mắt của hắn, muốn nhìn xem hắn có biến động chút nào khi thấy sự xuất hiện của nàng không.
Kết quả làm cho nàng rất thất vọng, lòng nàng đau nhói. Có lẽ hắn đang hoảng hốt, thấy nàng liếc mắt một cái liền trốn tránh ánh mắt của nàng. Tiêu Thần Hiên cau chặt mày, thình lình xảy ra biến cố, hắn không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối phó. Về mặt tình cảm, hắn muốn chạy tới bên Nhiễm nhi, nhưng Minh Nguyệt là người yêu trong lòng ngày xưa của hắn, sao hắn nỡ làm chuyện bạc tình bạc nghĩa, như vậy Nhiễm nhi sẽ thích sao?
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trầm giọng nói:
-Nhiễm nhi, sao nàng lại ở đây?
Thượng Quan Nguyệt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lạnh giọng nói:
-Là ta đưa nàng tới.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tối sầm lại, lạnh giọng quát:
-Thượng Quan Nguyệt, dụng tâm của ngươi thật sự hiểm ác!
Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nói:
-Ta chỉ không muốn Nhiễm nhi tiếp tục bị lừa gạt!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, quát:
-Chuyện của ta và Nhiễm nhi không cần ngươi nhúng tay vào.
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm bình tĩnh, thản nhiên cười, nói:
-Không sao, nam nữ ôm nhau chưa chắc đã có chuyện gì. Thần Hiên, thiếp chỉ hỏi hai vấn đề, mong chàng thành thật trả lời, nàng là ai, có quan hệ gì với chàng?
Tiêu Thần Hiên im lặng trong chốc lát, nhìn nàng, muốn nói lại thôi:
-Nhiễm nhi, ta….
Minh Nguyệt giật mình nhìn nữ tử cách đó không xa, tâm trạng hoảng loạn, đau đớn hạ giọng kêu:
-Hiên?
Sau khi hắn thấy nữ tử ấy cũng không quay đầu lại nhìn nàng lấy một lần. Nàng liều mạng tự nói với bản thân không nên đố kỵ, khoảng trống sáu năm có nữ tử khác thay thế cũng không phải kỳ lạ, nhưng chính mình đối mặt với nó thật sự không thể khống chế được đau xót.
Tiêu Thần Hiên quay đầu, thấy ánh mắt bi thương của Minh Nguyệt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Khinh Vân Nhiễm nhìn Minh Nguyệt, tình cảm giữa họ khiến lòng nàng như bị kiếm đâm nhiều nhát không thể chịu nổi, vết thương vừa mới liền miệng liền bị người ta đâm ngay vào.
Đau đớn tới mức không lời nào có thể tả được, chỉ có nước mắt vô tận rơi xuống như gió lốc.
Trong mắt hiện lên sương mù, nàng run rẩy cắn môi, môi không còn chút máu, chỉ nhìn thấy đường vân, cơ thể yếu ớt cố gắng chống đỡ.
Hắn từng yêu nàng, hôn lên môi nàng, trán nàng, nỉ non nói “Nhiễm nhi, ta yêu nàng, cả đời này, người ta yêu nhất là nàng.”
Tình yêu thâm tình ấy giờ khiến nàng không thể tin.
Mọi thứ trong mắt cũng bắt đầu thay đổi.
Cảm giác này tựa như mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, thoáng cái đã rơi xuống biển lớn không thấy bờ, cái lạnh như băng nhanh chóng ăn mòn cơ thể, nước mắt đau khổ theo cái lạnh mà tràn ra. Đầu nàng choáng váng, đất trời rung chuyển, lòng nàng và linh hồn nàng đều bị cái lạnh đóng băng.
Bốn phía càng trở nên tối tăm,giống như rơi xuống vực sâu vô tận, vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt không thể lộ rõ sự đau đớn mà trái tim phải chịu đựng.
Nước mắt trong suốt rơi ra, sau đó rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Khoảng ký ức đau đớn thống khổ bị che lấp từ lâu, nàng không muốn nhắc tới, cũng không muốn nhớ tới, giờ nó lại như ác ma phá tan phong ấn, mang theo bóng tối vô hạn, mang theo tất cả đau đớn tới đây.
Đau khổ khiến hai mắt nàng trống rỗng, nàng tựa như một tượng gỗ, thừ người ra trước người chạm trổ là hắn, không nói lời nào.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều cảnh tượng.
“Khinh Vân Nhiễm, đời này ngươi cũng đừng nghĩ trốn thoát khỏi ta! Chết cũng đừng nghĩ!”
“Tiện nhân, ngươi dám hại Thiên Tuyết, Bổn Vương khiến ngươi sống không bằng chết”
“Ngươi dám chết, nhất định ta sẽ vướng vào ngươi tới tận địa ngục”
“Vân Nhiễm đừng sợ, ta ở đây….”
“Khinh nhi, bất luận nàng ở đâu ta cũng có thể tìm được nàng!”
“Khinh nhi, ta sẽ luôn luôn ở bên nàng, nếu như nàng cảm thấy mệt mỏi, bả vai của ta sẽ để nàng tựa, nếu lòng nàng đau đớn, ta và nàng sẽ cùng chia sẻ.”
“Hoán nhi vĩnh viễn cũng không rời xa mẫu thân”
“Hoán nhi rất yêu mẫu thân, yêu mẫu thân nhất….”
Nàng nghe thấy rất nhiều giọng nói, đầu như muốn vỡ ra, những giọng nói chui ra từ trong đầu khiến nàng không thể chịu nổi, nàng không thể chịu được nữa rồi…. Thật sự không nổi nữa! Nàng ôm chặt lấy đầu, miệng thét lên chói tai đầy thê lương “Á….”
Tiêu Thần Hiên vội vàng bước tới, vươn tay muốn ôm nàng, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, ánh mắt trống rỗng đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ, nàng lắc đầu liên tục, không ngừng lui về phía sau:
-Đừng tới đây, đừng tới đây….
Sắc mặt nàng tái nhợt làm cho nàng có vẻ vô cùng yếu ớt.
Hắn tới gần làm nàng hoảng hốt, sợ hãi không thôi, người không chịu được mà run rẩy.
Cơn ác mộng trong trí nhớ đột nhiên thức tỉnh. Hắn bước tới gần nàng, trong tay cầm chén thuốc, bất luận nàng cầu xin như thế nào, hắn cũng không buông tha nàng, buông tha đứa con của nàng.
Bụng đau quá, nàng co quắp trên mặt đất, đau đớn như bị lăng trì truyền khắp thần kinh nàng.
Tiêu Thần Hiên nhìn Khinh Vân Nhiễm lạnh run, đau lòng không tưởng nổi.
-Nhiễm nhi….
Ánh mắt sợ hãi của nàng như một lưỡi sao sắc nhọn đâm mạnh vào hắn, vết thương không ngừng chảy máu, tay cứng đờ giữa không trung rụt lại rất nhanh.
Thượng Quan Nguyệt thấy thế liền dùng sức đẩy Tiêu Thần Hiên, vọt tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, cầm tay nàng, dịu dàng trấn an:
-Nhiễm nhi, đừng sợ, nàng nhìn rõ xem ta là ai, ta là Thượng Quan Nguyệt này.
Thượng Quan Nguyệt xuất hiện giống như một cành cây cứu mạng. Mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, không để ý nhào tới lòng chàng, khóc kêu lên:
-Đừng để ta ở đây, dẫn ta đi….
Thượng Quan Nguyệt ôm chặt lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt hiện lên đầy đau lòng, hạ giọng an ủi:
-Được, chúng ta lập tức rời đi.
Tiêu Thần Hiên đứng chắn trước mặt họ, phẫn nộ hét lớn:
-Không được.
Nhìn Khinh Vân Nhiễm bài xích hắn đến gần, ánh mắt hắn vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể chạm vào nàng, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
Lúc này tất cả quãng thời gian ấm áp, ngọt ngào của họ đều đã bị quên lãng.
Đôi mắt trong nhưng lạnh lùng bỗng hiện lên sự nghiêm khắc, lạnh giọng quát:
-Hiên Vương, sao giờ này ngươi còn muốn vướng vào mà không dứt ra.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối tăm làm cho người ta sợ hãi, phẫn nộ quát:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì mà đưa nàng đi.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, giọng nói lạnh lùng:
-Tiêu Thần Hiên, nếu thật sự ngươi yêu nàng sẽ không làm nàng kích động tới mức không thể chịu đựng được.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên dần trở nên vặn vẹo, kêu lên:
-Ta sẽ không làm nàng tổn thương nữa….
Mắt Thượng Quan Nguyệt tối đi, lãnh đạm nói:
-Sự tồn tại của ngươi đối với nàng mà nói chính là một sự thương tổn.
Tiêu Thần Hiên bóp chặt hai đấm, khàn khàn hô:
-Chẳng lẽ chuyện một người đã làm sai, bất luận có hối hận, sửa chữa, đền bù thế nào cũng không được tha thứ, có phải cả đời sẽ phải gánh tội lỗi này không….
Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nói:
-Là ngươi sai, cùng một lúc yêu hai người phụ nữ.
Tiêu Thần Hiên vươn tay, lớn tiếng kêu lên:
-Nhiễm nhi, nàng ngẩng đầu nhìn ta, nhìn ta một chút có được không….
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm chỉ nghe thấy những tiếng vù vù, nàng quá đau khổ. Tựa như tất cả mọi nỗi đau khổ trong quá khứ đều tập hợp vào giờ phút này, đột nhiên nàng tránh khỏi Thượng Quan Nguyệt, hai tay bị chặt lỗ tai, thét lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã mưa to tầm tã. Bóng đêm tăm tối, trời mưa mang theo tiếng gió thổi vù vù. Tiếng mưa rơi rả rích xuống mặt đất, bắn tung tóe thành những bọt nước. Khinh Vân Nhiễm không quay đầu lại chạy thẳng vào trong mưa, cho dù nước mưa rơi không ngừng lên đầu nàng, nàng vẫn không ngừng chạy về phía trước, trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh khác nhau. Nàng hận người kia, hận hắn, nói tha thứ cho hắn, chỉ là giả, lòng nàng chưa từng tha thứ cho hắn.
Nhưng sao trái tim lại đau đớn đến vậy, nàng không rõ, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đột nhiên có một người ấm áp xuyên qua màn mưa ôm chặt nàng vào trong lòng. Chàng vỗ nhẹ lưng nàng, tựa như đối với trân bảo, dịu dàng an ủi:
-Được rồi, không sao nữa rồi, Khinh nhi, Khinh nhi….
Tên của nàng được chàng gọi lặp đi lặp lại. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn nam tử trước mặt, bỗng nhiên khóc lớn:
-Thượng Quan, sao huynh đối với muội tốt như vậy?
Song bóng người từ cách đó không xa như bị hóa đá, ánh mắt cô độc hiện lên đau đớn, hai chân vô cùng nặng nề, không cất bước nổi.
Mà nữ tử che mặt sau lưng hắn không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy người nàng khẽ run lên, có thể thấy rõ sự bi thương của nàng.