Hắn nhìn nàng thật sâu, đôi mắt đen thâm sâu mang theo mê ly hỗn loạn, thần trí nửa tỉnh nửa mê, tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên:
-Nàng không đi sao?
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, bất đắc dĩ bị hắn nắm chặt.
-Ngươi thả tay ra trước đi!
Đúng vậy, chính mình rốt cuộc đã là gì, lúc này không phải là nàng nên vội vàng rời đi sao? Sao lại ở lại để chăm sóc hắn?
Không khỏi tự cười giễu chính bản thân mình, từ trước kia nàng luôn cố gắng làm một người tốt.
Cả đời này, nàng gặp quá nhiều đau khổ và bị tổn thương quá nhiều, không biết là may mắn hay là bất hạnh, đi tới đâu nàng cũng gặp Thượng Quan Nguyệt, giờ người duy nhất mà nàng tin tưởng, người duy nhất nàng ái mộ dựa vào chỉ có chàng!
Cho nên, dù người này cứu nàng, nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng!
Trong mắt nam tử hiện lên chút vui mừng, khóe miệng hơi cong lên, cười như mất hồn:
-Ta đang nằm mơ sao?
Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt hắn khác thường, nghi hoặc vươn tay, sờ lên trán hắn, nóng quá! Hắn nóng rần lên rồi, vậy nên ý thức mới trở nên rối loạn!
Đang muốn rút tay về thì nam tử lại nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dùng môi cọ xát vào lòng bàn tay nàng, cảm giác mát lạnh truyền đến người hắn đang nóng rực, hắn thở dài thỏa mãn:
-Mát quá, thật thoải mái.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, không biết làm sao, muốn rút tay về nhưng lại không được, hơi thở cực nóng của nam nhân ấy quanh quẩn trong lòng bàn tay mẫn cảm của nàng, làm cho nơi nào đó trên da thịt nóng rực như bị lửa đốt, đôi môi nóng bỏng của hắn hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại của nàng, mang theo chút cảm giác tê tê ngứa ngứa, khiến nàng không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
-Ngươi nóng quá rồi, trước tiên thả tay ra đã, ta tới khe suối nhỏ kia lấy chút nước cho ngươi!
Khinh Vân Nhiễm bất đắc dĩ nhíu mày, khẽ nói.
-Đừng đi!
Nam tử khẽ thở dài, vẫn như trước không chịu thả tay, đôi môi nóng như sắt nung ấn vào lòng bàn tay nàng càng thêm sâu, hắn muốn ôm nàng vào lòng tới mức nào, gắt gao giữ chặt, không bao giờ buông ra nữa, nhưng ở trong mộng, nàng vẫn cự tuyệt sự đụng chạm của hắn.
Khinh Vân Nhiễm có chút bất đắc dĩ, lại hơi xấu hổ và tức giận, đang chuẩn bị cho hắn vài cái bạt tai để hắn tỉnh táo một chút, nhưng đôi mắt đen của hắn từ từ nhắm lại, hơi thở trở nên vững vàng, thâm trầm.
Tựa hồ là đã hôn mê mà tay hắn vẫn cầm chặt tay nàng không chịu buông.
Tay bị nắm cũng mất đi tự do, Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, cố sức rút khỏi tay hắn, chậm rãi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài….
Khinh Vân Nhiễm lẻ loi một mình đi tới dòng suối nhỏ, xa xa nghe được thấy tiếng binh ngựa chạy loạn, như có một lượng lớn binh lính đang tìm kiếm gì đó ở ngọn núi này?
Trong lòng nàng vui vẻ, bước nhanh tới phía đó, đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, bước chân thoáng chốc dừng lại, đôi mày thanh tú nhíu lại, ngón tay bịt vào miệng, trong lòng bất an mà đoán, những người này là tới cứu nàng, hay là tới bắt nàng?
Nếu như tùy tiện đi ra ngoài, chẳng may gặp phải người của Tô Thiên Tuyết thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu nàng vẫn đợi ở vùng đồng nội hoang vu này, trời sắp tối, cũng hết sức nguy hiểm!
Lúc này những tiếng vó ngựa vang lên, một tiếng gào của nam tử loang thoáng truyền tới:
-Nhất định còn đang ở gần đây, thừa lúc trời chưa tối phải tìm được ả, mau lên!
Lòng Khinh Vân Nhiễm không khỏi rối bời, nàng nhanh chóng ẩn mình vào sau một tảng đá lớn, giọng nói này vừa nghe liền biết là không phải kẻ lương thiện! Người của Trữ Vương phủ không có khả năng điều động binh mã nhiều như vậy để tới tìm nàng!
Nguy rồi!
Người kia vẫn còn ở trong sơn động, giờ nàng phải về cứu hắn sao? Dù sao hắn cũng đã cứu nàng thoát khỏi tay chúng, nếu như bị bắt được, hắn cũng sẽ có kết cục tốt.
Tâm trạng thật không yên lòng, thở dài một hơi, thừa dịp họ còn chưa đến trước, nàng vội vàng chạy đi, xiêm y mặc mùa đông rất nặng, nàng vén váy chạy nhanh về phía sơn động.
Đột nhiên, bước chân tiếp theo lảo đảo, nàng cả kinh kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, bụng bỗng đau thắt kịch liệt, nàng cảm thấy từ thân dưới bỗng chảy ra một dòng chất lỏng, đau đớn trong nháy mắt chiếm hết toàn bộ cảm quan, tay ôm chặt bụng, đứng lên:
-Bụng đau quá, Nguyệt, Nguyệt,….
Lúc này giọng nói của một nam tử đột nhiên vang lên:
-Tướng quân, bên kia phát hiện một nữ tử!
Khinh Vân Nhiễm không nghe thấy được, đau đớn kịch liệt như từng con sóng đánh vào nàng, trước mắt dần trở nên mờ ảo, cuối cùng không chịu được mà hôn mê.
*
Hai ngày sau.
Đoàn người ngựa của Thượng Quan Nguyệt không dừng vó vội vàng trở lại Bắc Thần, sau khi quay về Trữ Vương phủ thì nhận được một phong thư.
Hành Vân tiến lên từng bước đưa lá thư tổng quản giao cho Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt lợi hại bỗng sáng lên, giọng nói lạnh lùng:
-Công tử, quả nhiên như người dự liệu, thám tử báo lại, vốn là người của Thái tử đã bắt Nhược Minh cô nương đi, xem ra Thái tử đã liên kết với dư đảng của Huyết Sát cung, muốn mượn danh nghĩa chúng để diệt trừ công tử! Giờ đưa thư này tới hẳn là hắn muốn hiện thân ra khỏi chỗ tối.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt cực kỳ khó coi, tay nắm chặt lại run rẩy, tâm trạng phẫn nộ đã bị trái tim lo lắng thay thế, trầm giọng hỏi:
-Họ đưa ra điều kiện gì….
Hành Vân sửng sốt, mày nhíu chặt, mở lá thư trong tay ra, sau khi đọc xong thì trả lời chi tiết:
-Nếu như muốn Vương phi và thiếu chủ bình an vô sự, công tử phải một mình tới Tiêu vực, nếu không, một xác hai mạng.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo như băng, trong đầu suy nghĩ lung tung không ngừng, với sức khỏe của Khinh nhi căn bản không chịu đựng được hành hạ, nếu không cẩn thận, mất con, nhất định nàng sẽ chết mất, lòng như bị vạn tiễn đâm thủng, vô cùng đau đớn, nghĩ vậy, từ ngực bỗng đẩy dòng máu lên, chàng cố gắng ép nó xuống, bình tĩnh mở miệng nói:
-Hành Vân, Thủy Lưu, các ngươi mau đi chuẩn bị!
Hành Vân và Thủy Lưu đồng thời kêu lên:
-Công tử, không được đâu!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt trầm trọng, môi mím thành một đường, ánh mắt sắc bén quét qua, lạnh giọng quát:
-Các ngươi dám có dũng khí không tuân mệnh?
Trong lòng Hành Vân rùng mình, trên mặt hiện lên đầy lo lắng, phẫn nộ kêu lên:
-Công tử, giờ sức khỏe của người sao có thể, so với bất kỳ ai công tử rõ hơn hết, đông đã tới gần, hàn khí tàn phá bừa bãi, khí trời lạnh như vậy không chỉ làm cho hàn độc thường xuyên phát tác, ngay cả đan dược cũng không có cách ngăn cản, huống hồ chắc chắn Thái tử đã bày ra thiên la địa võng, chờ công tử cắn câu, nếu công tử liều lĩnh tới đó nhất định sẽ trúng gian kế của Thái tử, bọn thuộc hạ không thể để công tử mạo hiểm!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt âm trầm, vô cùng trầm trọng, nói:
-Ta đi, Khinh nhi còn có thể sống, nhưng nếu ta không đi, Khinh nhi ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Các ngươi còn đứng đó tranh cãi gì nữa, còn không mau đi chuẩn bị….
Mắt Hành Vân bỗng trở nên bình tĩnh, chắp tay kêu lên:
-Xin công tử thứ lỗi cho thuộc hạ không thể làm theo lệnh, nếu công tử muốn đi, vậy mời bước qua thi thể của ta!
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên sát khí, tay bên hông phất một cái, kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nắm chặt trong tay, lạnh giọng quát:
-Chỉ bằng ngươi mà ngăn cản được ta sao?
Đúng lúc này Thủy Lưu đứng yên ở bên cạnh im lặng không một tiếng động ra tay, điểm huyệt đạo của Thượng Quan Nguyệt:
-Công tử, xin đắc tội!
Thượng Quan Nguyệt cả kinh, nhanh chóng vận chân khí giải huyệt, nhưng không giải được, nổi giận nói:
-Thủy Lưu, mau giải huyệt cho ta!
Thủy Lưu không để ý, hai người đặt Thượng Quan Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế gỗ tử đàn, quỳ xuống, trịnh trọng nói:
-Công tử, tính mạng Nhược Minh cô nương quan trọng, nhưng trong tâm tại hạ, mạng của công tử không ai có thể thay thế được, công tử có thể bỏ mạng vì Nhược Minh cô nương, thuộc hạ cũng có thể dốc sức vì công tử, chết cũng không chối từ….
Thượng Quan Nguyệt nhíu chặt mày, trong mắt bắn ra cái nhìn tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, trầm giọng nói:
-Nếu Khinh nhi chết, ta sống còn có nghĩa gì, từ nhỏ các ngươi lớn lên cùng ta, ta luôn coi mấy người là bằng hữu, ta cũng biết các ngươi không muốn ta chết, ta đã mang hàn độc trong người bao nhiêu nắm, có thể sống tới giờ đã là kỳ tích, quy luật tự nhiên, cong người không ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử, các ngươi cần gì phải cố chấp coi trọng tính mạng ta dài ngắn thế nào! Hành Vân, Thủy Lưu, để ta đi đi!
Hành Vân ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
-Công tử, Hành Vân đã nghĩ ra kế sách chu toàn! Thủy Lưu sẽ tahy ta chuẩn bị một mặt nạ da người có khuôn mặt giống công tử!
Thượng Quan Nguyệt cả kinh, lớn tiếng quát:
-Hành Vân, đừng làm chuyện điên rồ….
Hành Vân cười, hạ giọng nói:
-Công tử, tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vương phi và thiếu chủ ra, xin người hãy ở lại trong phủ đợi tin!
Nói xong lập tức cùng Thủy Lưu vọt ra ngoài.
Ngực Thượng Quan Nguyệt cứng lại, chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng khí lạnh lẽo đẩy lên mãnh liệt, yết hầu cảm thấy tanh tanh, phụt ra một ngụm máu tươi, lấy lực của hai người họ sao có thể cản được ba nghìn tinh binh của Thượng Quan Trịnh.
Chàng cắn chặt răng, vận công giải huyệt, Thủy Lưu điểm huyệt nạo, nếu là cao thủ tuyệt đỉnh muốn giải được cũng đã mất nửa canh giờ, chàng phải mau mau giải được để tới Tiêu vực.
*
Tiêu vực.
Hai bên người ngựa đại chiến trên đỉnh núi, chém giết lẫn nhau, cục diện vô cùng thảm.
Kiếm dài múa khắp nơi, đại đao hô mưa gọi gió, có những cánh tay bị chặt đứt bay vèo, có tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp bầu trời Tiêu vực.
Vô sô tinh binh chém giết, đại đao hung tợn chém xuống, có người bị chém thành hai nửa, máu phọt ra, máu chảy thành sông, thi thể nanh chóng chất thành đống.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt binh lính, càng thêm hung mãnh, sát ý càng thêm điên cuồng, không ngừng chém giết, máu tươi tung tóe, thi thể khắp nơi, vô cùng thảm hiết, khiến cả đỉnh núi biến thành Tu La trận.
Nam tử đeo mặt nạ bạc cưỡi tuấn mã, một thân mặc y phục đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng chém giết liên tục, gương mặt lạnh băng, ánh mắt nhìn về phía vách đá, mắt tối lại, lộ ra chút rối bời ẩn sâu dưới đáy lòng.
Thượng Quan Trịnh không thể ngờ phía sau lại gặp một đoàn tinh binh khác, binh lực hai bên không kém nhau là mấy, đánh nhau sống chết, chết đã tới phân nửa.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người phía trước, hắn ta là ai, sao lại đột nhiên tập kích binh mã của hắn?
Lúc Hành Vân dịch dung thành Thượng Quan Nguyệt chạy tới đỉnh núi đã phát hiện trên đỉnh núi có tới hai bên người ngựa đang giằng co lạnh lùng, mà một nữ tử đang túm chặt Khinh Vân Nhiễm đứng ở vách đá, gương mặt che khăn, hắn không thấy rõ hình dáng.
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm tái nhợt, tay ôm chặt bụng, ánh mắt trống rỗng, nữ tử kề kiếm sát vào cổ nàng, mơ hồ lộ ra vết máu, nhưng nàng không hề có phản ứng sợ hãi.
Tay Hành Vân nắm chặt lại, thi triển khinh công nhảy xuống, kêu lên:
-Thượng Quan Nguyệt ta ở đây, các ngươi muốn thế nào mới bằng long thả thê tử của ta!
Thượng Quan Trịnh ẩn ở chỗ tối đi ra, cười lạnh một tiếng, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng tới rồi….
Hắn nhìn nàng thật sâu, đôi mắt đen thâm sâu mang theo mê ly hỗn loạn, thần trí nửa tỉnh nửa mê, tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên:
-Nàng không đi sao?
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, bất đắc dĩ bị hắn nắm chặt.
-Ngươi thả tay ra trước đi!
Đúng vậy, chính mình rốt cuộc đã là gì, lúc này không phải là nàng nên vội vàng rời đi sao? Sao lại ở lại để chăm sóc hắn?
Không khỏi tự cười giễu chính bản thân mình, từ trước kia nàng luôn cố gắng làm một người tốt.
Cả đời này, nàng gặp quá nhiều đau khổ và bị tổn thương quá nhiều, không biết là may mắn hay là bất hạnh, đi tới đâu nàng cũng gặp Thượng Quan Nguyệt, giờ người duy nhất mà nàng tin tưởng, người duy nhất nàng ái mộ dựa vào chỉ có chàng!
Cho nên, dù người này cứu nàng, nàng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng!
Trong mắt nam tử hiện lên chút vui mừng, khóe miệng hơi cong lên, cười như mất hồn:
-Ta đang nằm mơ sao?
Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt hắn khác thường, nghi hoặc vươn tay, sờ lên trán hắn, nóng quá! Hắn nóng rần lên rồi, vậy nên ý thức mới trở nên rối loạn!
Đang muốn rút tay về thì nam tử lại nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dùng môi cọ xát vào lòng bàn tay nàng, cảm giác mát lạnh truyền đến người hắn đang nóng rực, hắn thở dài thỏa mãn:
-Mát quá, thật thoải mái.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, không biết làm sao, muốn rút tay về nhưng lại không được, hơi thở cực nóng của nam nhân ấy quanh quẩn trong lòng bàn tay mẫn cảm của nàng, làm cho nơi nào đó trên da thịt nóng rực như bị lửa đốt, đôi môi nóng bỏng của hắn hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại của nàng, mang theo chút cảm giác tê tê ngứa ngứa, khiến nàng không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
-Ngươi nóng quá rồi, trước tiên thả tay ra đã, ta tới khe suối nhỏ kia lấy chút nước cho ngươi!
Khinh Vân Nhiễm bất đắc dĩ nhíu mày, khẽ nói.
-Đừng đi!
Nam tử khẽ thở dài, vẫn như trước không chịu thả tay, đôi môi nóng như sắt nung ấn vào lòng bàn tay nàng càng thêm sâu, hắn muốn ôm nàng vào lòng tới mức nào, gắt gao giữ chặt, không bao giờ buông ra nữa, nhưng ở trong mộng, nàng vẫn cự tuyệt sự đụng chạm của hắn.
Khinh Vân Nhiễm có chút bất đắc dĩ, lại hơi xấu hổ và tức giận, đang chuẩn bị cho hắn vài cái bạt tai để hắn tỉnh táo một chút, nhưng đôi mắt đen của hắn từ từ nhắm lại, hơi thở trở nên vững vàng, thâm trầm.
Tựa hồ là đã hôn mê mà tay hắn vẫn cầm chặt tay nàng không chịu buông.
Tay bị nắm cũng mất đi tự do, Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, cố sức rút khỏi tay hắn, chậm rãi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài….
Khinh Vân Nhiễm lẻ loi một mình đi tới dòng suối nhỏ, xa xa nghe được thấy tiếng binh ngựa chạy loạn, như có một lượng lớn binh lính đang tìm kiếm gì đó ở ngọn núi này?
Trong lòng nàng vui vẻ, bước nhanh tới phía đó, đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, bước chân thoáng chốc dừng lại, đôi mày thanh tú nhíu lại, ngón tay bịt vào miệng, trong lòng bất an mà đoán, những người này là tới cứu nàng, hay là tới bắt nàng?
Nếu như tùy tiện đi ra ngoài, chẳng may gặp phải người của Tô Thiên Tuyết thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu nàng vẫn đợi ở vùng đồng nội hoang vu này, trời sắp tối, cũng hết sức nguy hiểm!
Lúc này những tiếng vó ngựa vang lên, một tiếng gào của nam tử loang thoáng truyền tới:
-Nhất định còn đang ở gần đây, thừa lúc trời chưa tối phải tìm được ả, mau lên!
Lòng Khinh Vân Nhiễm không khỏi rối bời, nàng nhanh chóng ẩn mình vào sau một tảng đá lớn, giọng nói này vừa nghe liền biết là không phải kẻ lương thiện! Người của Trữ Vương phủ không có khả năng điều động binh mã nhiều như vậy để tới tìm nàng!
Nguy rồi!
Người kia vẫn còn ở trong sơn động, giờ nàng phải về cứu hắn sao? Dù sao hắn cũng đã cứu nàng thoát khỏi tay chúng, nếu như bị bắt được, hắn cũng sẽ có kết cục tốt.
Tâm trạng thật không yên lòng, thở dài một hơi, thừa dịp họ còn chưa đến trước, nàng vội vàng chạy đi, xiêm y mặc mùa đông rất nặng, nàng vén váy chạy nhanh về phía sơn động.
Đột nhiên, bước chân tiếp theo lảo đảo, nàng cả kinh kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, bụng bỗng đau thắt kịch liệt, nàng cảm thấy từ thân dưới bỗng chảy ra một dòng chất lỏng, đau đớn trong nháy mắt chiếm hết toàn bộ cảm quan, tay ôm chặt bụng, đứng lên:
-Bụng đau quá, Nguyệt, Nguyệt,….
Lúc này giọng nói của một nam tử đột nhiên vang lên:
-Tướng quân, bên kia phát hiện một nữ tử!
Khinh Vân Nhiễm không nghe thấy được, đau đớn kịch liệt như từng con sóng đánh vào nàng, trước mắt dần trở nên mờ ảo, cuối cùng không chịu được mà hôn mê.
Hai ngày sau.
Đoàn người ngựa của Thượng Quan Nguyệt không dừng vó vội vàng trở lại Bắc Thần, sau khi quay về Trữ Vương phủ thì nhận được một phong thư.
Hành Vân tiến lên từng bước đưa lá thư tổng quản giao cho Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt lợi hại bỗng sáng lên, giọng nói lạnh lùng:
-Công tử, quả nhiên như người dự liệu, thám tử báo lại, vốn là người của Thái tử đã bắt Nhược Minh cô nương đi, xem ra Thái tử đã liên kết với dư đảng của Huyết Sát cung, muốn mượn danh nghĩa chúng để diệt trừ công tử! Giờ đưa thư này tới hẳn là hắn muốn hiện thân ra khỏi chỗ tối.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt cực kỳ khó coi, tay nắm chặt lại run rẩy, tâm trạng phẫn nộ đã bị trái tim lo lắng thay thế, trầm giọng hỏi:
-Họ đưa ra điều kiện gì….
Hành Vân sửng sốt, mày nhíu chặt, mở lá thư trong tay ra, sau khi đọc xong thì trả lời chi tiết:
-Nếu như muốn Vương phi và thiếu chủ bình an vô sự, công tử phải một mình tới Tiêu vực, nếu không, một xác hai mạng.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo như băng, trong đầu suy nghĩ lung tung không ngừng, với sức khỏe của Khinh nhi căn bản không chịu đựng được hành hạ, nếu không cẩn thận, mất con, nhất định nàng sẽ chết mất, lòng như bị vạn tiễn đâm thủng, vô cùng đau đớn, nghĩ vậy, từ ngực bỗng đẩy dòng máu lên, chàng cố gắng ép nó xuống, bình tĩnh mở miệng nói:
-Hành Vân, Thủy Lưu, các ngươi mau đi chuẩn bị!
Hành Vân và Thủy Lưu đồng thời kêu lên:
-Công tử, không được đâu!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt trầm trọng, môi mím thành một đường, ánh mắt sắc bén quét qua, lạnh giọng quát:
-Các ngươi dám có dũng khí không tuân mệnh?
Trong lòng Hành Vân rùng mình, trên mặt hiện lên đầy lo lắng, phẫn nộ kêu lên:
-Công tử, giờ sức khỏe của người sao có thể, so với bất kỳ ai công tử rõ hơn hết, đông đã tới gần, hàn khí tàn phá bừa bãi, khí trời lạnh như vậy không chỉ làm cho hàn độc thường xuyên phát tác, ngay cả đan dược cũng không có cách ngăn cản, huống hồ chắc chắn Thái tử đã bày ra thiên la địa võng, chờ công tử cắn câu, nếu công tử liều lĩnh tới đó nhất định sẽ trúng gian kế của Thái tử, bọn thuộc hạ không thể để công tử mạo hiểm!
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt âm trầm, vô cùng trầm trọng, nói:
-Ta đi, Khinh nhi còn có thể sống, nhưng nếu ta không đi, Khinh nhi ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Các ngươi còn đứng đó tranh cãi gì nữa, còn không mau đi chuẩn bị….
Mắt Hành Vân bỗng trở nên bình tĩnh, chắp tay kêu lên:
-Xin công tử thứ lỗi cho thuộc hạ không thể làm theo lệnh, nếu công tử muốn đi, vậy mời bước qua thi thể của ta!
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên sát khí, tay bên hông phất một cái, kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nắm chặt trong tay, lạnh giọng quát:
-Chỉ bằng ngươi mà ngăn cản được ta sao?
Đúng lúc này Thủy Lưu đứng yên ở bên cạnh im lặng không một tiếng động ra tay, điểm huyệt đạo của Thượng Quan Nguyệt:
-Công tử, xin đắc tội!
Thượng Quan Nguyệt cả kinh, nhanh chóng vận chân khí giải huyệt, nhưng không giải được, nổi giận nói:
-Thủy Lưu, mau giải huyệt cho ta!
Thủy Lưu không để ý, hai người đặt Thượng Quan Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế gỗ tử đàn, quỳ xuống, trịnh trọng nói:
-Công tử, tính mạng Nhược Minh cô nương quan trọng, nhưng trong tâm tại hạ, mạng của công tử không ai có thể thay thế được, công tử có thể bỏ mạng vì Nhược Minh cô nương, thuộc hạ cũng có thể dốc sức vì công tử, chết cũng không chối từ….
Thượng Quan Nguyệt nhíu chặt mày, trong mắt bắn ra cái nhìn tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, trầm giọng nói:
-Nếu Khinh nhi chết, ta sống còn có nghĩa gì, từ nhỏ các ngươi lớn lên cùng ta, ta luôn coi mấy người là bằng hữu, ta cũng biết các ngươi không muốn ta chết, ta đã mang hàn độc trong người bao nhiêu nắm, có thể sống tới giờ đã là kỳ tích, quy luật tự nhiên, cong người không ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử, các ngươi cần gì phải cố chấp coi trọng tính mạng ta dài ngắn thế nào! Hành Vân, Thủy Lưu, để ta đi đi!
Hành Vân ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
-Công tử, Hành Vân đã nghĩ ra kế sách chu toàn! Thủy Lưu sẽ tahy ta chuẩn bị một mặt nạ da người có khuôn mặt giống công tử!
Thượng Quan Nguyệt cả kinh, lớn tiếng quát:
-Hành Vân, đừng làm chuyện điên rồ….
Hành Vân cười, hạ giọng nói:
-Công tử, tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vương phi và thiếu chủ ra, xin người hãy ở lại trong phủ đợi tin!
Nói xong lập tức cùng Thủy Lưu vọt ra ngoài.
Ngực Thượng Quan Nguyệt cứng lại, chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng khí lạnh lẽo đẩy lên mãnh liệt, yết hầu cảm thấy tanh tanh, phụt ra một ngụm máu tươi, lấy lực của hai người họ sao có thể cản được ba nghìn tinh binh của Thượng Quan Trịnh.
Chàng cắn chặt răng, vận công giải huyệt, Thủy Lưu điểm huyệt nạo, nếu là cao thủ tuyệt đỉnh muốn giải được cũng đã mất nửa canh giờ, chàng phải mau mau giải được để tới Tiêu vực.
Tiêu vực.
Hai bên người ngựa đại chiến trên đỉnh núi, chém giết lẫn nhau, cục diện vô cùng thảm.
Kiếm dài múa khắp nơi, đại đao hô mưa gọi gió, có những cánh tay bị chặt đứt bay vèo, có tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp bầu trời Tiêu vực.
Vô sô tinh binh chém giết, đại đao hung tợn chém xuống, có người bị chém thành hai nửa, máu phọt ra, máu chảy thành sông, thi thể nanh chóng chất thành đống.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt binh lính, càng thêm hung mãnh, sát ý càng thêm điên cuồng, không ngừng chém giết, máu tươi tung tóe, thi thể khắp nơi, vô cùng thảm hiết, khiến cả đỉnh núi biến thành Tu La trận.
Nam tử đeo mặt nạ bạc cưỡi tuấn mã, một thân mặc y phục đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng chém giết liên tục, gương mặt lạnh băng, ánh mắt nhìn về phía vách đá, mắt tối lại, lộ ra chút rối bời ẩn sâu dưới đáy lòng.
Thượng Quan Trịnh không thể ngờ phía sau lại gặp một đoàn tinh binh khác, binh lực hai bên không kém nhau là mấy, đánh nhau sống chết, chết đã tới phân nửa.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người phía trước, hắn ta là ai, sao lại đột nhiên tập kích binh mã của hắn?
Lúc Hành Vân dịch dung thành Thượng Quan Nguyệt chạy tới đỉnh núi đã phát hiện trên đỉnh núi có tới hai bên người ngựa đang giằng co lạnh lùng, mà một nữ tử đang túm chặt Khinh Vân Nhiễm đứng ở vách đá, gương mặt che khăn, hắn không thấy rõ hình dáng.
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm tái nhợt, tay ôm chặt bụng, ánh mắt trống rỗng, nữ tử kề kiếm sát vào cổ nàng, mơ hồ lộ ra vết máu, nhưng nàng không hề có phản ứng sợ hãi.
Tay Hành Vân nắm chặt lại, thi triển khinh công nhảy xuống, kêu lên:
-Thượng Quan Nguyệt ta ở đây, các ngươi muốn thế nào mới bằng long thả thê tử của ta!
Thượng Quan Trịnh ẩn ở chỗ tối đi ra, cười lạnh một tiếng, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng tới rồi….