Nàng là Vương phi còn nàng ta lại là thị thiếp, địa vị một người trên trời, một người dưới mặt đất, Vương phi độc sát thị thiếp, tội không đáng chết nhưng nếu là thị thiếp giết Vương phi thì chỉ có một con đường chết. Nàng ta ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy dò xét khí tức Khinh Vân Nhiễm, may là mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn thở. Ánh mắt lạnh lẽo, nơi này không nên ở lâu, nếu làm cho thị vệ canh cửa phát hiện có điều khác thường truyền tới tai Vương gia thì sẽ không tốt cho lắm.
Nàng ta chỉnh sửa lại đầu tóc cùng trang phục, đem cửa lao khóa lại, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm dở sống dở chết một cái, hừ lạnh một tiếng, bước đi không nhanh không chậm ra ngoài.
Thấy thị vệ canh cửa, mắt phượng mị hoặc cười duyên đem chìa khóa trả lại, đang chuẩn bị rời đi thì lúc này lại nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ngoài ý muốn làm cho nàng ngẩn ra.
Sắc mặt Nghê Thường mang theo cứng ngắc nở nụ cười, cúi người xuống:
-Thiếp xin tham kiến Vương gia, Vương gia cát tường!
Thị vệ phía sau sợ hãi bất an quỳ xuống kêu lên:
-Thuộc hạ tham kiến Vương gia.
Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi, đôi mắt không có chút độ ấm híp lại, một bạt tai giáng mạnh trên mặt Nghê Thường, thân thể nàng ta đứng koong vững ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nàng hoảng sợ bụm mặt, hai mắt mở to, vẻ mặt không biết làm sao, lúng túng nói:
-Vương gia, thiếp…..
Tiêu Thần Hiên lạnh như băng nhìn thẳng hai thị vệ phía sau Nghê Thường, thản nhiên nói:
-Bổn vương ra lệnh gì, các ngươi có nhớ không?
-Chúng thuộc hạ nhớ, nhớ kỹ!
Hai thị vệ đổ mồ hôi lạnh.
-Vương gia ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần!
-Vậy các ngươi đã biết mà còn cố tình vi phạm?!
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng.
-Vương gia tha mạng, thuộc là nhất thời hồ đồ!
Hai thị vệ sắc mặt trắng bệch, dập đầu cầu khẩn.
-Nghịch ta chỉ có chết.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh một tiếng, kiếm quang hạ xuống, máu tươi trào ra, trong khoảnh khắc, hai đầu người rơi xuống, Nghê Thường sợ đến mức vừa mới đứng lên lại xụi lơ trên mặt đất, hai cái đầu ở bên trừng to mắt nhìn nàng ta, không khỏi ôm ngực sợ hãi.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng kêu lên:
-Vương Kỳ.
Lập tức có một nam tử đáp lại:
-Có thuộc hạ.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên không có sóng, thản nhiên nói:
-Xử lý sạch sẽ đi!
Một thị vệ lĩnh mệnh, bắt tay vào dọn sạch, Tiêu Thần Hiên quay đầu nhìn kỹ, Nghê Thường cả người run run nhanh chóng bò đến trước mặt hắn, nước mắt rơi như mưa:
-Vương gia, thiếp sai rồi, Vương gia tha mạng!
Tiêu Thần Hiên lanhj lùng liếc nàng một cái, chán ghét phất tay áo đi vào phòng giam, ám vệ Trảm Đình cùng mấy thị vệ thân cận theo sát sau đó.
Hắn đi xuống cầu thang đi tới phòng giam Khinh Vân Nhiễm, từ cửa lao nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ đầy máu cuộn mình trên đất, sắc mặt trắng xám, hai mắt nhắm nghiền, có vài con chuột bò trên người nàng.
-Đáng chết!
Tiêu Thần Hiên giận dữ hét lên, nhấc chân đá văng cửa lao, vọt đi vào, phất tay hất những con chuột trên nàng, trong khoảnh khắc đó, mấy con chuột liền không còn thở nữa.
-Khinh Vân Nhiễm, tỉnh lại cho ta! Đừng nghĩ giả chết!
Tiêu Thần Hiên nắm bả vai Khinh Vân Nhiễm lay động.
-Vương gia, không thể!
Trảm Đình quát to một tiếng, cau mày, tiến lên chặn lại, nói:
-Vương phi đang trong tình trạng nguy hiểm phải được nhanh cứu chữa, nếu không tính mạng khó giữ được!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, bước xa như bay hướng ra ngoài lao, mấy thị vệ thấy thế đều tránh đường, khi bước ra cánh cửa, hắn phẫn nộ nói với Trảm Đình một tiếng:
-Mau đi mời đại phu!
****************
Duẫn Mặc Băng nhìn bộ dáng nữ tử đoan trang nằm trên giường, mày nhíu chặt, một giai nhân xinh đẹp đến vậy bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không quỷ, tâm không khỏi sinh ra thương tiếc.
-Mặc Băng, thương thế của nàng như thế nào?
Tiêu Thần Hiên nhìn ánh mắt của Khinh Vân Nhiễm, mày rậm không khỏi nhíu lại, sắc mặt lạnh ngưng, ngữ khí có vể hết sức bực mình.
-Thần Hiên, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với nàng mà lại đem một nử tử tốt như vậy hành hạ đến mức này.
-Duẫn Mặc Băng sắc mặt trầm ngưng:
-Nếu như chậm thêm chút nữa thì dù có là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh cũng không cứu được! ( nguyên văn là đại la thần tiên trên đời nhưng tớ sửa lại ^^)
-Ngươi vì một phụ nữ mà chỉ trích ta?
Con mắt Tiêu Thần Hiên thoáng chốc phủ một màn sương lạnh.
-Này, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi mà thôi!
Duẫn Mặc Băng trong mắt hiện lên lo lắng.
-Ta thấy Tiêu Thần Hiên ngươi cho dù bạc tình bạc nghĩa cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
-Đủ rồi! Nếu tính mạng nàng không còn nguy hiểm, ngươi có thể đi!
Tiêu Thần Hiên trợn mắt nhìn, khẩu khí hết sức bực mình, sắc mặt âm trầm giống như bão táp sắp tới.
-Đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, ngươi tự thu xếp đi.
Duẫn Mặc Băng nhìn khuôn mặt Tiêu Thần Hiên băng sương lạnh lẽo, không nhịn được thở dài, hắn vốn là bằng hữu mới liều chết cảnh báo, đổi lại là người khác thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Nghiêng người nhìn khuôn mặt tái nhợt phía đầu giường, nghĩ đến chính mình cũng là đồng lõa hại nàng chịu khổ, trong tâm cảm thấy hết sức áy náy. Không nhúng tay vào việc này chỉ sợ là không được rồi.
Tiêu Thần hiên nhìn Duẫn Mặc Băng rời đi, trong lòng có chút buồn bực, quay đầu đem tầm mắt hạ xuống trên mặt Khinh Vân Nhiễm, vừa mới rồi thấy nàng khí tức mong manh, tính mạng nguy hiểm, trong tâm cảm thấy sợ hãi chấn động, rốt cuộc từ đâu mà đến? Loại tâm tình thống khổ này làm cho hắn hét sức chán ghét.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm trầm ổn của Trảm Đình vang lên:
-Vương gia, đã đưa người tới rồi!
Nghe vậy, Tiêu Thần hiên đứng dậy, mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra ngoài.
Trong phòng, Nghê Thường co quắp tê liệt quỳ trên mặt đất, thân hình xinh đẹp run rẩy giống như lá rụng mùa thu, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mắt phượng rưng rưng, môi đỏ mọng khẽ run, ánh mắt có vẻ rất hoảng sợ.
Tiêu Thần Hiên mi tâm cau lại, chậm rãi ngồi xuống, tiếp nhận chén trà xanh từ nha hoàn, thản nhiên nói:
-Nghê Thường, Bổn vương ngày thường đối đãi với ngươi như thế nào?
Nghê Thường cúi đầu, con mắt hoảng loạn:
-Vương gia đối với thiếp đương nhiên là vô cùng tốt. Không có vương gia sẽ không có Nghê Thường ngày hôm nay.
Trước khi đi theo Vương gia, nàng ta cũng chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà thôi.
-Vậy ngươi báo đáp Bổn vương như thế nào?
Con mắt Tiêu Thần Hiên nổi lên sóng lớn, chén trà trong tay “ba” một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà trên mặt đất lượn lờ khói nhẹ.
Nàng là Vương phi còn nàng ta lại là thị thiếp, địa vị một người trên trời, một người dưới mặt đất, Vương phi độc sát thị thiếp, tội không đáng chết nhưng nếu là thị thiếp giết Vương phi thì chỉ có một con đường chết. Nàng ta ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy dò xét khí tức Khinh Vân Nhiễm, may là mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn thở. Ánh mắt lạnh lẽo, nơi này không nên ở lâu, nếu làm cho thị vệ canh cửa phát hiện có điều khác thường truyền tới tai Vương gia thì sẽ không tốt cho lắm.
Nàng ta chỉnh sửa lại đầu tóc cùng trang phục, đem cửa lao khóa lại, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm dở sống dở chết một cái, hừ lạnh một tiếng, bước đi không nhanh không chậm ra ngoài.
Thấy thị vệ canh cửa, mắt phượng mị hoặc cười duyên đem chìa khóa trả lại, đang chuẩn bị rời đi thì lúc này lại nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ngoài ý muốn làm cho nàng ngẩn ra.
Sắc mặt Nghê Thường mang theo cứng ngắc nở nụ cười, cúi người xuống:
-Thiếp xin tham kiến Vương gia, Vương gia cát tường!
Thị vệ phía sau sợ hãi bất an quỳ xuống kêu lên:
-Thuộc hạ tham kiến Vương gia.
Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi, đôi mắt không có chút độ ấm híp lại, một bạt tai giáng mạnh trên mặt Nghê Thường, thân thể nàng ta đứng koong vững ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nàng hoảng sợ bụm mặt, hai mắt mở to, vẻ mặt không biết làm sao, lúng túng nói:
-Vương gia, thiếp…..
Tiêu Thần Hiên lạnh như băng nhìn thẳng hai thị vệ phía sau Nghê Thường, thản nhiên nói:
-Bổn vương ra lệnh gì, các ngươi có nhớ không?
-Chúng thuộc hạ nhớ, nhớ kỹ!
Hai thị vệ đổ mồ hôi lạnh.
-Vương gia ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần!
-Vậy các ngươi đã biết mà còn cố tình vi phạm?!
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng.
-Vương gia tha mạng, thuộc là nhất thời hồ đồ!
Hai thị vệ sắc mặt trắng bệch, dập đầu cầu khẩn.
-Nghịch ta chỉ có chết.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh một tiếng, kiếm quang hạ xuống, máu tươi trào ra, trong khoảnh khắc, hai đầu người rơi xuống, Nghê Thường sợ đến mức vừa mới đứng lên lại xụi lơ trên mặt đất, hai cái đầu ở bên trừng to mắt nhìn nàng ta, không khỏi ôm ngực sợ hãi.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng kêu lên:
-Vương Kỳ.
Lập tức có một nam tử đáp lại:
-Có thuộc hạ.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên không có sóng, thản nhiên nói:
-Xử lý sạch sẽ đi!
Một thị vệ lĩnh mệnh, bắt tay vào dọn sạch, Tiêu Thần Hiên quay đầu nhìn kỹ, Nghê Thường cả người run run nhanh chóng bò đến trước mặt hắn, nước mắt rơi như mưa:
-Vương gia, thiếp sai rồi, Vương gia tha mạng!
Tiêu Thần Hiên lanhj lùng liếc nàng một cái, chán ghét phất tay áo đi vào phòng giam, ám vệ Trảm Đình cùng mấy thị vệ thân cận theo sát sau đó.
Hắn đi xuống cầu thang đi tới phòng giam Khinh Vân Nhiễm, từ cửa lao nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ đầy máu cuộn mình trên đất, sắc mặt trắng xám, hai mắt nhắm nghiền, có vài con chuột bò trên người nàng.
-Đáng chết!
Tiêu Thần Hiên giận dữ hét lên, nhấc chân đá văng cửa lao, vọt đi vào, phất tay hất những con chuột trên nàng, trong khoảnh khắc đó, mấy con chuột liền không còn thở nữa.
-Khinh Vân Nhiễm, tỉnh lại cho ta! Đừng nghĩ giả chết!
Tiêu Thần Hiên nắm bả vai Khinh Vân Nhiễm lay động.
-Vương gia, không thể!
Trảm Đình quát to một tiếng, cau mày, tiến lên chặn lại, nói:
-Vương phi đang trong tình trạng nguy hiểm phải được nhanh cứu chữa, nếu không tính mạng khó giữ được!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, bước xa như bay hướng ra ngoài lao, mấy thị vệ thấy thế đều tránh đường, khi bước ra cánh cửa, hắn phẫn nộ nói với Trảm Đình một tiếng:
-Mau đi mời đại phu!
Duẫn Mặc Băng nhìn bộ dáng nữ tử đoan trang nằm trên giường, mày nhíu chặt, một giai nhân xinh đẹp đến vậy bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không quỷ, tâm không khỏi sinh ra thương tiếc.
-Mặc Băng, thương thế của nàng như thế nào?
Tiêu Thần Hiên nhìn ánh mắt của Khinh Vân Nhiễm, mày rậm không khỏi nhíu lại, sắc mặt lạnh ngưng, ngữ khí có vể hết sức bực mình.
-Thần Hiên, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với nàng mà lại đem một nử tử tốt như vậy hành hạ đến mức này.
-Duẫn Mặc Băng sắc mặt trầm ngưng:
-Nếu như chậm thêm chút nữa thì dù có là Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh cũng không cứu được! ( nguyên văn là đại la thần tiên trên đời nhưng tớ sửa lại ^^)
-Ngươi vì một phụ nữ mà chỉ trích ta?
Con mắt Tiêu Thần Hiên thoáng chốc phủ một màn sương lạnh.
-Này, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi mà thôi!
Duẫn Mặc Băng trong mắt hiện lên lo lắng.
-Ta thấy Tiêu Thần Hiên ngươi cho dù bạc tình bạc nghĩa cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
-Đủ rồi! Nếu tính mạng nàng không còn nguy hiểm, ngươi có thể đi!
Tiêu Thần Hiên trợn mắt nhìn, khẩu khí hết sức bực mình, sắc mặt âm trầm giống như bão táp sắp tới.
-Đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, ngươi tự thu xếp đi.
Duẫn Mặc Băng nhìn khuôn mặt Tiêu Thần Hiên băng sương lạnh lẽo, không nhịn được thở dài, hắn vốn là bằng hữu mới liều chết cảnh báo, đổi lại là người khác thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Nghiêng người nhìn khuôn mặt tái nhợt phía đầu giường, nghĩ đến chính mình cũng là đồng lõa hại nàng chịu khổ, trong tâm cảm thấy hết sức áy náy. Không nhúng tay vào việc này chỉ sợ là không được rồi.
Tiêu Thần hiên nhìn Duẫn Mặc Băng rời đi, trong lòng có chút buồn bực, quay đầu đem tầm mắt hạ xuống trên mặt Khinh Vân Nhiễm, vừa mới rồi thấy nàng khí tức mong manh, tính mạng nguy hiểm, trong tâm cảm thấy sợ hãi chấn động, rốt cuộc từ đâu mà đến? Loại tâm tình thống khổ này làm cho hắn hét sức chán ghét.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm trầm ổn của Trảm Đình vang lên:
-Vương gia, đã đưa người tới rồi!
Nghe vậy, Tiêu Thần hiên đứng dậy, mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra ngoài.
Trong phòng, Nghê Thường co quắp tê liệt quỳ trên mặt đất, thân hình xinh đẹp run rẩy giống như lá rụng mùa thu, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mắt phượng rưng rưng, môi đỏ mọng khẽ run, ánh mắt có vẻ rất hoảng sợ.
Tiêu Thần Hiên mi tâm cau lại, chậm rãi ngồi xuống, tiếp nhận chén trà xanh từ nha hoàn, thản nhiên nói:
-Nghê Thường, Bổn vương ngày thường đối đãi với ngươi như thế nào?
Nghê Thường cúi đầu, con mắt hoảng loạn:
-Vương gia đối với thiếp đương nhiên là vô cùng tốt. Không có vương gia sẽ không có Nghê Thường ngày hôm nay.
Trước khi đi theo Vương gia, nàng ta cũng chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà thôi.
-Vậy ngươi báo đáp Bổn vương như thế nào?
Con mắt Tiêu Thần Hiên nổi lên sóng lớn, chén trà trong tay “ba” một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà trên mặt đất lượn lờ khói nhẹ.