Phía sau nàng là một nữ tử có một kiểu tóc vấn cầu kỳ, trên búi tóc có cài trâm khổng tước màu trắng bằng ngọc, trong miệng khổng tước nhả ra sợi dây kim tuyến màu vàng dài xuống tới vai, thướt tha theo bước chân, mặc trang phục rất đẹp. Đi bên cạnh các nàng có hai tỳ nữ theo sát, cung kính cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoan vâng dạ.
Nữ tử đi đằng trước thấy Khinh Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự quỷ quyệt, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, cười duyên nói:
-Đây không phải là Vương phi tỷ tỷ sao?
Khinh Vân Nhiễm giật mình, nữ tử đến gần nàng, bên cạnh miệng có một nốt ruồi rất câu hồn người, vô cùng sáng chói.
Nữ tử xinh đẹp phía sau có chút hả hê, khinh thường liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh nhạt:
-Hay thật, nhìn người ngươi gầy gò thế này, gió cùng có thể thổi bay, Vương gia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc rồi! Ăn mặc lại sơ sài như vậy, ta còn tưởng là nha hoàn nào đang tới đây.
-Các ngươi là…?
Khinh Vân Nhiễm có chút ngạc nhiên, cũng không đem những lời châm chọc của các nàng để trong lòng, chỉ là thấy lạ là tại sao các nàng ấy lại biết nàng?!
-Thiếp là Vũ Liễu, tham kiến Vương phi.
Nữ tử có chút cúi người, cười quyến rũ nói.
-Vũ Liễu tỷ tỷ, đi thôi! Cũng chỉ là một người phụ nữ bị ruồng bỏ, có cần phải lễ phép thế không?
Nữ tử xinh đẹp cười hừ, ngay cả bộ dáng cũng không thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, bỏ qua lời châm chọc khiêu khích. Vũ Liễu là một trong những thị thiếp nổi danh ở Vương phủ mà có lần Nghê Thường đã đặc biệt nhắc tới, nàng như thế nào lại quên mất.
Sóng mắt quyến rũ của Vũ Liễu lưu chuyển, giọng nói êm ái:
-Lục Cầm, tỷ tỷ dù sao cũng là Vương phi, ngươi không thể…
Tú nhi đứng một bên cảm thấy tức giận, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, vì Khinh Vân Nhiễm bất bình nói:
-Chủ tử Lục Cầm, người làm sao có thể bất kính với Vương phi?
Tú nhi còn chưa nói hết thì “ba” một tiếng, Lục Cầm phất tay cho nàng một bạt tai dữ dội:
-Chủ tử đang nói chuyện, ở đâu đến lượt tiện tỳ như ngươi xen vào?
Tú nhi hứng trọn một bạt tai làm người run rẩy, lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Khinh Vân Nhiễm cả kinh kêu lên một tiếng:
-Tú nhi, ngươi không sao chứ? Nhìn khuôn mặt Tú nhi in năm dấu tay đỏ sẫm, đôi mi thanh tú cau lại, tỏng mắt hiện lên tức giận, quay đầu tát một cái thật mạnh vào bản mặt Lục Cầm ( bản mặt chó ghẻ hé hé), ánh mắt nàng lạnh lẽo như hàn băng, lạnh giọng nói:
-Ngươi đã thấy đủ chưa?
-Ngươi dám đánh ta?
Lục Cầm ôm mặt, không thể tin được nhìn Khinh Vân Nhiễm.
-Tại sao ta lại không dám?
-Tiện nhân!
Lục Cầm mắt lóe lệ quang, giơ tay phải định cho Khinh Vân Nhiễm một bạt tai.
Khinh Vân Nhiễm bắt được tay nàng ta:
-Ngươi nhớ cho kỹ, ta mới là Hiên Vương phi, ngươi chẳng qua là một thị thiếp nho nhỏ, ta là chủ tử mà vẫn chưa nói, ngươi dựa vào cái gì mà vung tay múa chân với nha hoàn của ta?
Mắt nàng ánh lên cái nhìn sắc bén chưa từng có, đây là, một tính cách rất lạ của nàng,chính mình bị người ta hại thì không lo nhưng nàng không thể tha thứ cho ai gây khó dễ với người mà nàng quan tâm.
-Vương phi? Buồn cười đến chết mất, ngươi thì là Vương phi cái gì, Vương gia sớm đã chán ghét ngươi rồi, bất quá ngươi cũng chỉ là thứ đồ bày biện trong phủ thôi, dám có dũng khí trước mặt ta hô to gọi nhỏ sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cầm dần dần xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, tay nắm chặt thành đấm.
-Như vậy thì sao? Ta được đương kim Hoàng thượng ban hôn, trên danh nghĩa vẫn là Vương phi, các ngươi có được sủng ái đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là “thiếp” mà thôi. Ngay cả vị trí trắc phi cũng hơn các ngươi.
-Ngươi, ngươi… Đồ tiện nhân đáng ghê tởm này!
Lục Cầm tức giận đến điên người, miệng mở to, há mồm thở dốc, nếu như không phải Vũ Liễu kéo nàng ta lại thì chỉ sợ nàng ta tiến lên vả vào miệng Khinh Vân Nhiễm.
-Ngươi vừa mới rồi nhục mạ ta, ta tát ngươi một cái, xem như ngươi được lời rồi!
Khinh Vân Nhiễm chuyển tầm mắt sang nhìn Vũ Liễu đang ở một bên xem trò vui, đôi mắt lãnh đạm tựa như băng sương:
-Ở Vương phủ này, chỉ có Vương gia mới có quyền xử lý ta. Các ngươi không đủ tư cách.
-Thôi, thôi, cũng không nên ầm ĩ làm gì!
Khóe miệng Vũ Liễu vẽ ra một điệu cười đầy ý vị, trong mắt ánh lên sắc bén, người phụ nữ trước mắt, nếu như quang minh mà đấu thì sẽ chỉ làm mất đi cơ hội của mình.
-Vương phi tỷ tỷ, là muội muội Lục Cầm sai rồi, người bao dung mà tha thứ cho muội ấy đi!
Nói xong liền kéo Lục Cầm, ánh mắt cảnh cáo nói:
-Muội muội Lục Cầm, lúc nãy không phải ngươi nói là muốn đi ngắm sông sao? Bây giờ chúng ta đi đi.
-Nhưng Vũ Liễu tỷ tỷ, mặc dù lúc nãy nhắc tới Vương gia, nàng cũng…
Lục Cầm khinh bỉ liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái. Vũ Liễu có chút cúi đầu, nói nhỏ bên tai Lục Cầm:
-Không nên lỗ mãng.
Đợi các nàng đi rồi, Tú nhi đến trước mặt Khinh Vân Nhiễm, cười nói:
-Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ thật lợi hại!
Khinh Vân Nhiễm nhẹ thở ra một hơi:
-Không có gì, sau này ta chịu ủy khuất thì muội đừng có xen vào.
Nàng chỉ cậy mạnh bây giờ thôi, tâm tư của Vương gia, sợ là nàng càng bị gây khó dễ.
Đôi mi thanh tú của Tú nhi nhíu lại,trên khuôn mặt hiện ra lo âu:
-Bất quá Tú nhi chỉ là một nô tỳ, tỷ tỷ không nên vì muội mà tranh cãi cùng các chủ tử. Nếu sau này các nàng trả thù tỷ thì biết làm thế nào?
-Đứa ngốc này, không cần để ý làm gì!
Khinh Vân Nhiễm than nhẹ một tiếng, lãnh đạm cười nói:
-Chúng ta không thể quên được việc chính, nhanh đi thôi.
-Ôi chao!
Tú nhi gật đầu, nhìn bóng lưng Khinh Vân Nhiễm, khóe miệng nở một nụ cười tươi như hoa, tỷ tỷ trở nên kiên cường, dũng cảm rồi, điều này đáng để nàng vui vẻ.
**********************
Mặt nước xanh bập bềnh sóng nước, hoa sen nở rộ tản mát ra mùi hương thoang thoảng đi vào lòng người, lá sen nổi lơ lửng trên mặt nước, xanh biếc ướt át, trên lá sen còn đọng nước giống như viên ngọc quý, trong suốt và mềm mại, một trận gió nhẹ phất qua làm tan đi cảm giác khó chịu, oi bức.
Trong Bát Giác đình có hai vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi, trên bàn đá bày những chén nước trà, điểm tâm cùng hoa quả ướp lạnh,…làm cho người khác có cảm giác thèm thuồng.
-Tiện tỳ này, ngươi bưng nước trà như thế à?
Lục cầm nhìn quần áo thấm đầy nước trà, đôi mi thanh tú vì tức giận mà nhíu lại, một cái tát giáng xuống, đánh cho mặt tiểu nha hoàn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
-Muội muội, cần gì phải chấp nhặt với hạ nhân.
Vũ Liễu trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nữ nhân này không có đầu óc, cũng có thể lợi dụng được nàng ta, nàng sẽ không đối phó với phụ nữ ngu xuẩn như vậy.
-Còn không mau cút đi!
Lục Cầm nổi giận đùng đùng kêu lên, tiểu nha hoàn chạy trối chết.
Lục cầm nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt, bực mình hỏi:
-Vũ Liễu tỷ tỷ, mới vừa rồi sao tỷ kéo muội, tiện nhân kia hơn một tháng phải chịu khổ, ngay cả miệng cũng trở nên xảo quyệt rồi. Vô duyên vô cớ phải hứng chịu cơn giận của ả, muội hận không thể nhét đầy độc dược vào cái miệng hèn hạ kia.
Vũ Liễu hé miệng cười, lắc lắc đầu, sóng mắt kiều mỵ, thản nhiên nhìn về phía Lục Cầm đang bốc hỏa, thấp giọng nói:
-Muội muội đừng tức giận, dù sao nàng ta nói cũng đúng. Khinh Vân Nhiễm hiện giờ là Vương phi, còn chúng ta vẫn là thiếp. Tính khí Vương gia, không phải muội không biết, trong lòng hắn làm gì có chúng ta. Ngay cả những thị thiếp được sủng ái nhất, kẻ thì bị đá vào doanh trại, kẻ bị ném tới bãi tha ma, có người được cấp rượu độc để tự vẫn. Có kẻ đến xương cốt cũng chẳng còn.
-Nhưng muội không phục, tại sao một nữ nhân đã chết lại có thể chiếm được trái tim Vương gia. Đã vậy, giờ một con tiện nhân lại ngồi chễm chệ trên ngôi vị Vương phi? Muội thật sự…
Lục Cầm cắn chặt môi, khăn lụa trong tay gần như bị xé rách.
-Vương gia dù chán ghét nàng, nhưng lại chưa bao giờ có sát tâm với nàng. Từ điểm đó có thể thấy được thủ đoạn của nữ nhân kia không phải bình thường. Nếu muội không thăm dò trước, mà lỗ mãng xông đến chỗ Vương gia, thì tỷ không biết ai sẽ là người phải chịu thiệt đâu.
Vũ Liễu nhẹ hớp một ngụm trà, dù sao thì muốn trừ bỏ cả hai, không cần phải vội vã.
-Vậy, theo ý của tỷ, chúng ta nên đối phó với ả “Vương phi” kia như thế nào?
Lục Cầm khôi phục tâm trạng, dần bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn Vũ Liễu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
-Cách thì có nhiều, nhưng muội muội phải chịu khó hy sinh một chút.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ hé mở, ăn một viên vải, sau đó cầm lấy khăn tơ tằm lau khóe môi, cười lạnh một tiếng.
-Tỷ tỷ nói thử xem.
Lục Cầm nhất thời sửng sốt, không ngờ dưới khuôn mặt đang mỉm cười kia lại là một con hồ ly tinh. Bình thường nàng làm bộ ngây ngô, ngu xuẩn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ ngụy trang mà thôi. Một ngày nào đó phải cho nàng nếm thử mùi vị “gậy ông đập lưng ông” mới được.
-Muội ghé tai lại đây.
Đôi mắt lấp lánh, quyến rũ chợt lóe lên, trong lòng Lục Cầm nở hoa. Nàng hiểu rất rõ, không cần phải vạch trần sự thật. Vì cho dù là ai, cũng đều có tâm cơ, không ít thì nhiều, muốn thì sử dụng, không thì cất giấu. Điều kiện tiên quyết để tranh giành một thứ gì đó, là rốt cuộc nó có đáng giá hay không?
Phía sau nàng là một nữ tử có một kiểu tóc vấn cầu kỳ, trên búi tóc có cài trâm khổng tước màu trắng bằng ngọc, trong miệng khổng tước nhả ra sợi dây kim tuyến màu vàng dài xuống tới vai, thướt tha theo bước chân, mặc trang phục rất đẹp. Đi bên cạnh các nàng có hai tỳ nữ theo sát, cung kính cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoan vâng dạ.
Nữ tử đi đằng trước thấy Khinh Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự quỷ quyệt, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, cười duyên nói:
-Đây không phải là Vương phi tỷ tỷ sao?
Khinh Vân Nhiễm giật mình, nữ tử đến gần nàng, bên cạnh miệng có một nốt ruồi rất câu hồn người, vô cùng sáng chói.
Nữ tử xinh đẹp phía sau có chút hả hê, khinh thường liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh nhạt:
-Hay thật, nhìn người ngươi gầy gò thế này, gió cùng có thể thổi bay, Vương gia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc rồi! Ăn mặc lại sơ sài như vậy, ta còn tưởng là nha hoàn nào đang tới đây.
-Các ngươi là…?
Khinh Vân Nhiễm có chút ngạc nhiên, cũng không đem những lời châm chọc của các nàng để trong lòng, chỉ là thấy lạ là tại sao các nàng ấy lại biết nàng?!
-Thiếp là Vũ Liễu, tham kiến Vương phi.
Nữ tử có chút cúi người, cười quyến rũ nói.
-Vũ Liễu tỷ tỷ, đi thôi! Cũng chỉ là một người phụ nữ bị ruồng bỏ, có cần phải lễ phép thế không?
Nữ tử xinh đẹp cười hừ, ngay cả bộ dáng cũng không thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, bỏ qua lời châm chọc khiêu khích. Vũ Liễu là một trong những thị thiếp nổi danh ở Vương phủ mà có lần Nghê Thường đã đặc biệt nhắc tới, nàng như thế nào lại quên mất.
Sóng mắt quyến rũ của Vũ Liễu lưu chuyển, giọng nói êm ái:
-Lục Cầm, tỷ tỷ dù sao cũng là Vương phi, ngươi không thể…
Tú nhi đứng một bên cảm thấy tức giận, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, vì Khinh Vân Nhiễm bất bình nói:
-Chủ tử Lục Cầm, người làm sao có thể bất kính với Vương phi?
Tú nhi còn chưa nói hết thì “ba” một tiếng, Lục Cầm phất tay cho nàng một bạt tai dữ dội:
-Chủ tử đang nói chuyện, ở đâu đến lượt tiện tỳ như ngươi xen vào?
Tú nhi hứng trọn một bạt tai làm người run rẩy, lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Khinh Vân Nhiễm cả kinh kêu lên một tiếng:
-Tú nhi, ngươi không sao chứ? Nhìn khuôn mặt Tú nhi in năm dấu tay đỏ sẫm, đôi mi thanh tú cau lại, tỏng mắt hiện lên tức giận, quay đầu tát một cái thật mạnh vào bản mặt Lục Cầm ( bản mặt chó ghẻ hé hé), ánh mắt nàng lạnh lẽo như hàn băng, lạnh giọng nói:
-Ngươi đã thấy đủ chưa?
-Ngươi dám đánh ta?
Lục Cầm ôm mặt, không thể tin được nhìn Khinh Vân Nhiễm.
-Tại sao ta lại không dám?
-Tiện nhân!
Lục Cầm mắt lóe lệ quang, giơ tay phải định cho Khinh Vân Nhiễm một bạt tai.
Khinh Vân Nhiễm bắt được tay nàng ta:
-Ngươi nhớ cho kỹ, ta mới là Hiên Vương phi, ngươi chẳng qua là một thị thiếp nho nhỏ, ta là chủ tử mà vẫn chưa nói, ngươi dựa vào cái gì mà vung tay múa chân với nha hoàn của ta?
Mắt nàng ánh lên cái nhìn sắc bén chưa từng có, đây là, một tính cách rất lạ của nàng,chính mình bị người ta hại thì không lo nhưng nàng không thể tha thứ cho ai gây khó dễ với người mà nàng quan tâm.
-Vương phi? Buồn cười đến chết mất, ngươi thì là Vương phi cái gì, Vương gia sớm đã chán ghét ngươi rồi, bất quá ngươi cũng chỉ là thứ đồ bày biện trong phủ thôi, dám có dũng khí trước mặt ta hô to gọi nhỏ sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cầm dần dần xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, tay nắm chặt thành đấm.
-Như vậy thì sao? Ta được đương kim Hoàng thượng ban hôn, trên danh nghĩa vẫn là Vương phi, các ngươi có được sủng ái đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là “thiếp” mà thôi. Ngay cả vị trí trắc phi cũng hơn các ngươi.
-Ngươi, ngươi… Đồ tiện nhân đáng ghê tởm này!
Lục Cầm tức giận đến điên người, miệng mở to, há mồm thở dốc, nếu như không phải Vũ Liễu kéo nàng ta lại thì chỉ sợ nàng ta tiến lên vả vào miệng Khinh Vân Nhiễm.
-Ngươi vừa mới rồi nhục mạ ta, ta tát ngươi một cái, xem như ngươi được lời rồi!
Khinh Vân Nhiễm chuyển tầm mắt sang nhìn Vũ Liễu đang ở một bên xem trò vui, đôi mắt lãnh đạm tựa như băng sương:
-Ở Vương phủ này, chỉ có Vương gia mới có quyền xử lý ta. Các ngươi không đủ tư cách.
-Thôi, thôi, cũng không nên ầm ĩ làm gì!
Khóe miệng Vũ Liễu vẽ ra một điệu cười đầy ý vị, trong mắt ánh lên sắc bén, người phụ nữ trước mắt, nếu như quang minh mà đấu thì sẽ chỉ làm mất đi cơ hội của mình.
-Vương phi tỷ tỷ, là muội muội Lục Cầm sai rồi, người bao dung mà tha thứ cho muội ấy đi!
Nói xong liền kéo Lục Cầm, ánh mắt cảnh cáo nói:
-Muội muội Lục Cầm, lúc nãy không phải ngươi nói là muốn đi ngắm sông sao? Bây giờ chúng ta đi đi.
-Nhưng Vũ Liễu tỷ tỷ, mặc dù lúc nãy nhắc tới Vương gia, nàng cũng…
Lục Cầm khinh bỉ liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái. Vũ Liễu có chút cúi đầu, nói nhỏ bên tai Lục Cầm:
-Không nên lỗ mãng.
Đợi các nàng đi rồi, Tú nhi đến trước mặt Khinh Vân Nhiễm, cười nói:
-Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ thật lợi hại!
Khinh Vân Nhiễm nhẹ thở ra một hơi:
-Không có gì, sau này ta chịu ủy khuất thì muội đừng có xen vào.
Nàng chỉ cậy mạnh bây giờ thôi, tâm tư của Vương gia, sợ là nàng càng bị gây khó dễ.
Đôi mi thanh tú của Tú nhi nhíu lại,trên khuôn mặt hiện ra lo âu:
-Bất quá Tú nhi chỉ là một nô tỳ, tỷ tỷ không nên vì muội mà tranh cãi cùng các chủ tử. Nếu sau này các nàng trả thù tỷ thì biết làm thế nào?
-Đứa ngốc này, không cần để ý làm gì!
Khinh Vân Nhiễm than nhẹ một tiếng, lãnh đạm cười nói:
-Chúng ta không thể quên được việc chính, nhanh đi thôi.
-Ôi chao!
Tú nhi gật đầu, nhìn bóng lưng Khinh Vân Nhiễm, khóe miệng nở một nụ cười tươi như hoa, tỷ tỷ trở nên kiên cường, dũng cảm rồi, điều này đáng để nàng vui vẻ.
Mặt nước xanh bập bềnh sóng nước, hoa sen nở rộ tản mát ra mùi hương thoang thoảng đi vào lòng người, lá sen nổi lơ lửng trên mặt nước, xanh biếc ướt át, trên lá sen còn đọng nước giống như viên ngọc quý, trong suốt và mềm mại, một trận gió nhẹ phất qua làm tan đi cảm giác khó chịu, oi bức.
Trong Bát Giác đình có hai vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi, trên bàn đá bày những chén nước trà, điểm tâm cùng hoa quả ướp lạnh,…làm cho người khác có cảm giác thèm thuồng.
-Tiện tỳ này, ngươi bưng nước trà như thế à?
Lục cầm nhìn quần áo thấm đầy nước trà, đôi mi thanh tú vì tức giận mà nhíu lại, một cái tát giáng xuống, đánh cho mặt tiểu nha hoàn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
-Muội muội, cần gì phải chấp nhặt với hạ nhân.
Vũ Liễu trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nữ nhân này không có đầu óc, cũng có thể lợi dụng được nàng ta, nàng sẽ không đối phó với phụ nữ ngu xuẩn như vậy.
-Còn không mau cút đi!
Lục Cầm nổi giận đùng đùng kêu lên, tiểu nha hoàn chạy trối chết.
Lục cầm nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt, bực mình hỏi:
-Vũ Liễu tỷ tỷ, mới vừa rồi sao tỷ kéo muội, tiện nhân kia hơn một tháng phải chịu khổ, ngay cả miệng cũng trở nên xảo quyệt rồi. Vô duyên vô cớ phải hứng chịu cơn giận của ả, muội hận không thể nhét đầy độc dược vào cái miệng hèn hạ kia.
Vũ Liễu hé miệng cười, lắc lắc đầu, sóng mắt kiều mỵ, thản nhiên nhìn về phía Lục Cầm đang bốc hỏa, thấp giọng nói:
-Muội muội đừng tức giận, dù sao nàng ta nói cũng đúng. Khinh Vân Nhiễm hiện giờ là Vương phi, còn chúng ta vẫn là thiếp. Tính khí Vương gia, không phải muội không biết, trong lòng hắn làm gì có chúng ta. Ngay cả những thị thiếp được sủng ái nhất, kẻ thì bị đá vào doanh trại, kẻ bị ném tới bãi tha ma, có người được cấp rượu độc để tự vẫn. Có kẻ đến xương cốt cũng chẳng còn.
-Nhưng muội không phục, tại sao một nữ nhân đã chết lại có thể chiếm được trái tim Vương gia. Đã vậy, giờ một con tiện nhân lại ngồi chễm chệ trên ngôi vị Vương phi? Muội thật sự…
Lục Cầm cắn chặt môi, khăn lụa trong tay gần như bị xé rách.
-Vương gia dù chán ghét nàng, nhưng lại chưa bao giờ có sát tâm với nàng. Từ điểm đó có thể thấy được thủ đoạn của nữ nhân kia không phải bình thường. Nếu muội không thăm dò trước, mà lỗ mãng xông đến chỗ Vương gia, thì tỷ không biết ai sẽ là người phải chịu thiệt đâu.
Vũ Liễu nhẹ hớp một ngụm trà, dù sao thì muốn trừ bỏ cả hai, không cần phải vội vã.
-Vậy, theo ý của tỷ, chúng ta nên đối phó với ả “Vương phi” kia như thế nào?
Lục Cầm khôi phục tâm trạng, dần bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn Vũ Liễu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
-Cách thì có nhiều, nhưng muội muội phải chịu khó hy sinh một chút.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ hé mở, ăn một viên vải, sau đó cầm lấy khăn tơ tằm lau khóe môi, cười lạnh một tiếng.
-Tỷ tỷ nói thử xem.
Lục Cầm nhất thời sửng sốt, không ngờ dưới khuôn mặt đang mỉm cười kia lại là một con hồ ly tinh. Bình thường nàng làm bộ ngây ngô, ngu xuẩn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ ngụy trang mà thôi. Một ngày nào đó phải cho nàng nếm thử mùi vị “gậy ông đập lưng ông” mới được.
-Muội ghé tai lại đây.
Đôi mắt lấp lánh, quyến rũ chợt lóe lên, trong lòng Lục Cầm nở hoa. Nàng hiểu rất rõ, không cần phải vạch trần sự thật. Vì cho dù là ai, cũng đều có tâm cơ, không ít thì nhiều, muốn thì sử dụng, không thì cất giấu. Điều kiện tiên quyết để tranh giành một thứ gì đó, là rốt cuộc nó có đáng giá hay không?