Tiêu Thần Hiên nâng mi, nghiêng mắt suy nghĩ, âm thầm chú ý mọi việc phát sinh trong sân viện, thấy Khinh Vân Nhiễm không để ý đến sự an nguy của chính mình, nhào tới trên người tỳ nữ Lan nhi, thay nàng hứng chịu gậy tiếp theo. Con ngươi đen không khỏi biến đổi, thần sắc đột biến, tức giận tới tận tới mang tai, con ngươi đen chớp động, nóng rực như lửa nhưng lại lạnh lùng giống như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
-Vương gia nếm thử món cá đồng Tây hồ chua ngọt này đi…
Nghê Thường ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên, cảm giác được một luồng khí lạnh kéo đến, không nhịn được rùng mình một cái.
Tiêu Thần Hiên trầm mặt, Di Hương cũng nhận thấy có điều không đúng, không khỏi ôn nhu hỏi:
-Vương gia làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Tiêu Thần Hiên cau mi lại, bạc môi mím chặt, đối với câu hỏi vừa rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy hai thị thiếp trong lòng hắn ra, đứng lên trợn mắt quét ngang một vài thị thiếp đang đắc ý, lạnh giọng quát:
-Các ngươi cút hết cho Bổn vương!
Nghe vậy, Nhã Phù có chút nâng con ngươi mắt, an tĩnh buông bát xuống, dùng khăn tơ tằm lau khóe miệng, chân thành đứng dậy, bình tĩnh cùng nha hoàn thân cận rời khỏi sảnh đường.
Nghê Thường cùng Di Hương, hai người trong lòng đều bất mãn, nhưng sau khi chứng kiến ánh mắt Tiêu Thần Hiên, không thể không lui ra, Khả Hinh thấy vậy liền theo sau, cùng nhau ra khỏi sảnh đường.
Tiêu Thần Hiên tiêu sái đi nhanh ra khỏi đại sảnh, đi đến chỗ của Khinh Vân Nhiễm.
Hạ nhân đang dùng hình thấy Vương gia đích thân tới nơi này đều cúi người quỳ xuống, kinh sợ kêu lên:
-Nô tài tham kiến Vương gia.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn chưa dừng lại, cậy mạnh đem thân thể của Khinh Vân Nhiễm túm lên, ra lệnh một tiếng:
-Đem nha đầu kia giam vào vào phòng củi, ba ngày không cho ăn uống, còn lại lui ra.
Nhất thời trong lúc đó, tại đình viện to lớn như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Thần Hiên cùng Khinh Vân Nhiễm.
Tiêu Thần Hiên đôi mắt hẹp dài trong mây đen rậm rạp, lạnh giọng khiển trách:
-Ngươi thật to gan! Dám cãi lời bổn vương, không nghe lệnh của bổn vương? Người nào cho ngươi quyền lực? Ngươi tưởng ngươi là nữ chủ nhân của Vương phủ sao?
Khinh Vân Nhiễm đầu cúi xuống, không nói một lời, mới vừa rồi đau đớn còn hành hạ nàng.
Tiêu Thần Hiên thấy phản ứng của nàng như vậy, gân xanh hiện lên, quả đấn nắm chặt cằm nàng giơ lên, hơi dùng sức, hài lòng chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, từ miệng hắn phát ra một tiếng cười lạnh, hết sức đùa cợt nói:
-Trong mắt Bổn vương ngươi cũng chỉ là một vật để chơi đùa.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác cằm mình sắp bị hắn bóp nát, đau nhức khó nhịn, miệng nàng cười khẽ, thản nhiên châm chọc:
-Vương gia như thế nào lại không kiềm chế nói ra những lời bại hoại như vậy?
Mắt Tiêu Thần Hiên nhiễm một màn sương lạnh, giận dữ cười:
-Khá lắm, tiện nhân miệng lưỡi thật khéo léo!
Khinh Vân Nhiễm nâng con ngươi mắt, không hề kiêng kỵ nhìn thẳng hai tròng mắt của hắn, trả lời lại một cách mỉa mai:
-Cùng với vương gia đấu khẩu, ta sẵn sàng.
Tiêu Thần Hiên con mắt sắc bén, bàn tay chuyển xuống phía dưới, hắn bóp mạnh cổ nàng, hơi gia tăng lực đạo, thấy nàng sắc mặt dần dần trắng bệch, lạnh giọng quát:
-Ngươi muốn chết?!
Khinh Vân Nhiễm nhẹ nâng mi, đôi mắt trong sáng nổi lên một tầng sương, nàng cảm giác hô hấp không thông, trong lòng sợ hãi, lớn tiếng chất vấn nói:
-Vuong gia muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Lan nhi?
Con ngươi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một tia quỷ dị, lực đạo ở tay giảm bớt, lạnh lùng nói:
-Bổn vương cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi quỳ ở chỗ này, không ăn không uống một ngày đêm, ta sẽ tha cho tiện tỳ kia.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt hiện lên một tia nhẫn nhục, biết rõ hắn là muốn cố ý hành hạ nàng, nhưng không cách nào không đáp ứng, lập tức ra điều kiện:
-Ta có thể quỳ nhưng Vương gia phải cam đoan với ta, một khi ta làm được rồi, Vương gia phải lập tức thả Lan nhi và tìm đại phu trị thương cho nàng.
Tại cổ đại, mạng của nha hoang chỉ đáng giá bằng một đầu gia súc, Lan nhi bị đánh, vết thương nếu xử lý không tốt sẽ bị sốt, thân thể trở nên suy yếu, hơn nữa ba ngày không ăn không uống nhất định sẽ mất mạng. Chỉ cần nàng nhẫn nại một ngày một đêm, Lan nhi có thể sống, điều ấy đáng giá để hy sinh.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi thực sự làm cho Bổn vương thấy khác về ngươi đấy.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh, độ mắt lộ vẻ âm u, lạnh lẽo.
-Ngươi đã vì tiện tỳ kia cầu xin, Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.
Khinh Vân Nhiễm buông mắt xuống, đem con mắt đầy nước che đậy đi, hai chân quỳ gối trên mặt đất nóng bỏng.
Tiêu Thần Hiên trong ngươi nao nao, phụ nữ này chỉ biết giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình, không ngờ nàng sẽ vì một tỳ nữ nho nhỏ mà nguyện ý quỳ lâu hơn nữa. Trong đầu suy nghĩ trăm thứ, nhất định đây là khổ nhục kế của nàng, hắn quyết sẽ không rút lui.
Con ngươi đen nhuốm màu tức giận, hắn muốn nhìn xem người phụ nữ dối trá này rốt cuộc muốn làm trò này trước mặt hắn tới khi nào? Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, không tới nửa canh giờ là có thể thấy rõ ràng, hắn sẽ đợi.
Tiêu Thần Hiên nâng mi, nghiêng mắt suy nghĩ, âm thầm chú ý mọi việc phát sinh trong sân viện, thấy Khinh Vân Nhiễm không để ý đến sự an nguy của chính mình, nhào tới trên người tỳ nữ Lan nhi, thay nàng hứng chịu gậy tiếp theo. Con ngươi đen không khỏi biến đổi, thần sắc đột biến, tức giận tới tận tới mang tai, con ngươi đen chớp động, nóng rực như lửa nhưng lại lạnh lùng giống như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
-Vương gia nếm thử món cá đồng Tây hồ chua ngọt này đi…
Nghê Thường ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên, cảm giác được một luồng khí lạnh kéo đến, không nhịn được rùng mình một cái.
Tiêu Thần Hiên trầm mặt, Di Hương cũng nhận thấy có điều không đúng, không khỏi ôn nhu hỏi:
-Vương gia làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Tiêu Thần Hiên cau mi lại, bạc môi mím chặt, đối với câu hỏi vừa rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy hai thị thiếp trong lòng hắn ra, đứng lên trợn mắt quét ngang một vài thị thiếp đang đắc ý, lạnh giọng quát:
-Các ngươi cút hết cho Bổn vương!
Nghe vậy, Nhã Phù có chút nâng con ngươi mắt, an tĩnh buông bát xuống, dùng khăn tơ tằm lau khóe miệng, chân thành đứng dậy, bình tĩnh cùng nha hoàn thân cận rời khỏi sảnh đường.
Nghê Thường cùng Di Hương, hai người trong lòng đều bất mãn, nhưng sau khi chứng kiến ánh mắt Tiêu Thần Hiên, không thể không lui ra, Khả Hinh thấy vậy liền theo sau, cùng nhau ra khỏi sảnh đường.
Tiêu Thần Hiên tiêu sái đi nhanh ra khỏi đại sảnh, đi đến chỗ của Khinh Vân Nhiễm.
Hạ nhân đang dùng hình thấy Vương gia đích thân tới nơi này đều cúi người quỳ xuống, kinh sợ kêu lên:
-Nô tài tham kiến Vương gia.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn chưa dừng lại, cậy mạnh đem thân thể của Khinh Vân Nhiễm túm lên, ra lệnh một tiếng:
-Đem nha đầu kia giam vào vào phòng củi, ba ngày không cho ăn uống, còn lại lui ra.
Nhất thời trong lúc đó, tại đình viện to lớn như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Thần Hiên cùng Khinh Vân Nhiễm.
Tiêu Thần Hiên đôi mắt hẹp dài trong mây đen rậm rạp, lạnh giọng khiển trách:
-Ngươi thật to gan! Dám cãi lời bổn vương, không nghe lệnh của bổn vương? Người nào cho ngươi quyền lực? Ngươi tưởng ngươi là nữ chủ nhân của Vương phủ sao?
Khinh Vân Nhiễm đầu cúi xuống, không nói một lời, mới vừa rồi đau đớn còn hành hạ nàng.
Tiêu Thần Hiên thấy phản ứng của nàng như vậy, gân xanh hiện lên, quả đấn nắm chặt cằm nàng giơ lên, hơi dùng sức, hài lòng chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, từ miệng hắn phát ra một tiếng cười lạnh, hết sức đùa cợt nói:
-Trong mắt Bổn vương ngươi cũng chỉ là một vật để chơi đùa.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác cằm mình sắp bị hắn bóp nát, đau nhức khó nhịn, miệng nàng cười khẽ, thản nhiên châm chọc:
-Vương gia như thế nào lại không kiềm chế nói ra những lời bại hoại như vậy?
Mắt Tiêu Thần Hiên nhiễm một màn sương lạnh, giận dữ cười:
-Khá lắm, tiện nhân miệng lưỡi thật khéo léo!
Khinh Vân Nhiễm nâng con ngươi mắt, không hề kiêng kỵ nhìn thẳng hai tròng mắt của hắn, trả lời lại một cách mỉa mai:
-Cùng với vương gia đấu khẩu, ta sẵn sàng.
Tiêu Thần Hiên con mắt sắc bén, bàn tay chuyển xuống phía dưới, hắn bóp mạnh cổ nàng, hơi gia tăng lực đạo, thấy nàng sắc mặt dần dần trắng bệch, lạnh giọng quát:
-Ngươi muốn chết?!
Khinh Vân Nhiễm nhẹ nâng mi, đôi mắt trong sáng nổi lên một tầng sương, nàng cảm giác hô hấp không thông, trong lòng sợ hãi, lớn tiếng chất vấn nói:
-Vuong gia muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Lan nhi?
Con ngươi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một tia quỷ dị, lực đạo ở tay giảm bớt, lạnh lùng nói:
-Bổn vương cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi quỳ ở chỗ này, không ăn không uống một ngày đêm, ta sẽ tha cho tiện tỳ kia.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt hiện lên một tia nhẫn nhục, biết rõ hắn là muốn cố ý hành hạ nàng, nhưng không cách nào không đáp ứng, lập tức ra điều kiện:
-Ta có thể quỳ nhưng Vương gia phải cam đoan với ta, một khi ta làm được rồi, Vương gia phải lập tức thả Lan nhi và tìm đại phu trị thương cho nàng.
Tại cổ đại, mạng của nha hoang chỉ đáng giá bằng một đầu gia súc, Lan nhi bị đánh, vết thương nếu xử lý không tốt sẽ bị sốt, thân thể trở nên suy yếu, hơn nữa ba ngày không ăn không uống nhất định sẽ mất mạng. Chỉ cần nàng nhẫn nại một ngày một đêm, Lan nhi có thể sống, điều ấy đáng giá để hy sinh.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi thực sự làm cho Bổn vương thấy khác về ngươi đấy.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh, độ mắt lộ vẻ âm u, lạnh lẽo.
-Ngươi đã vì tiện tỳ kia cầu xin, Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.
Khinh Vân Nhiễm buông mắt xuống, đem con mắt đầy nước che đậy đi, hai chân quỳ gối trên mặt đất nóng bỏng.
Tiêu Thần Hiên trong ngươi nao nao, phụ nữ này chỉ biết giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình, không ngờ nàng sẽ vì một tỳ nữ nho nhỏ mà nguyện ý quỳ lâu hơn nữa. Trong đầu suy nghĩ trăm thứ, nhất định đây là khổ nhục kế của nàng, hắn quyết sẽ không rút lui.
Con ngươi đen nhuốm màu tức giận, hắn muốn nhìn xem người phụ nữ dối trá này rốt cuộc muốn làm trò này trước mặt hắn tới khi nào? Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, không tới nửa canh giờ là có thể thấy rõ ràng, hắn sẽ đợi.