-Lâm đại ca, huynh biết gì thì mau nói ra… Y thuật của Duẫn đại phu cao siêu, nhất định sẽ có cách giải độc giúp huynh!
Lâm Thạch Phong lắc đầu quầy quậy, khàn giọng hô:
-Ta không thể nói, ta không muốn chết, ta không muốn trở thành phế nhân… Ta còn có mẹ già phải chăm sóc…
Nghe vậy, Duẫn Mặc Băng lập tức bóp lấy cổ tay hắn, vẻ mặt trầm xuống, trong mắt như có hàn băng, phút chốc đứng lên, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói:
-Hóa ra là như thế!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng đầy sát khí nhìn Lâm Thạch Phong, nói:
-Nếu ngươi không nói, Bổn Vương lập tức cho ngươi trở thành phế nhân!
Duẫn Mặc Băng thở dài, chặn lại nói:
-Thần Hiên, nếu ngươi tiếp tục dùng hình bức cung thì cũng không thu được điều gì đâu! Loại độc hắn trúng không phải bình thường mà là độc cổ, mà biện pháp duy nhất để giải được cổ là lấy máu tươi của người hạ cổ! Hắn chết cũng không chịu tiết lộ nửa câu bởi vì người hạ cổ đã bắt hắn thề độc, nếu hắn nói ra thân phận của đối phương sẽ bị trùng cổ chui não mà chết, cho dù may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành phế nhân không có ý thức.
Trùng cổ chui não, là sau khi trùng cổ chui vào trong đầu sẽ bắt đầu ăn não người, ý thúc dần dần mất đi, trừ cảm giác đau nhức bên ngoài sẽ còn bị ngứa vô cùng, lạnh như băng, bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, làm cho người ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, tàn khốc vô cùng.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng rùng mình, đối phương vì muốn bảo vệ bản thân mình mà vô cùng hao tâm tổn tứ. Đây là biện pháp trước kia nhà Thục hay dùng để các thủ lĩnh bộ lạc khống chế tử sĩ, biện pháp này vô cùng tàn nhẫn.
Tú nhi nghe được lời Duẫn Mặc Băng nói, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể cũng xụi lơ xuống, co quắp lại.
Tiêu Thần Hiên tàn nhẫn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng, ngụ ý của Duẫn Mặc Băng là nếu như mình có bức Lâm Thạch Phong nói ra chủ mưu thì hắn sẽ tự kết thúc chính mình.
Mấy năm trước khi hắn chinh chiến với nhà Thục, từng chính mắt nhìn thấy một người bị trùng cổ chui não chết rất bi thảm, nỗi đau bị vạn con trùng cổ chui não không phải người thường có thể nghĩ ra được, người hạ cổ nhất định phải vô cùng ác độc mới có thể nghĩ ra cái chết kinh khủng như thế này.
Hắn không nghĩ tới việc này có liên quan đến mình, lúc đầu khi tuổi hắn còn trẻ, tính tình hiếu thắng, giết chóc ở nước Thục vô cùng thảm khốc. Chẳng lẽ đây là tàn dư còn sót lại sau trận chiến, dấu hiệu có người đến đây tìm hắn báo thù?
Ánh mắt hắn lạnh lẽo rơi vào trên người Lâm Thạch Phong, trầm giọng nói:
-Lâm Thạch Phong, nếu ngươi đồng ý nói ra, Bổn Vương đáp ứng chăm sóc mẫu thân ngươi thật tốt, nếu ngươi bị trùng cổ chui não, Bổn Vương sẽ chấm dứt mạng ngươi nhanh chóng, ngươi không phải đau khổ, thế nào?
Lâm Thạch Phong nghe vậy, lắc đầu quầy quậy, hắn không muốn chết…
Duẫn Mặc Băng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Thần Hiên, thấp giọng nói:
-Thần Hiên, việc này cần bàn bạc kỹ hơn! Nếu có đầu mối thì cũng không cần tra hỏi hắn chủ mưu là ai!
Nếu như có liên quan đến nước Thục thì hắn lờ mờ đã đoán ra được mục đích của bọn họ, không chỉ muốn cho Tiêu Thần Hiên tuyệt tự, mà còn phải làm cho hắn haiu bàn tay trắng!
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, trong đầu nootr lên phong ba, hắn tưởng rằng chuyện này vốn chỉ là phụ nữ ghen tuống, bây giờ lại dính đến Tuyệt Sát cung ở Tây vực, dư đảng ở Nam Dục, Thục Xuyên, chuyện càng ngày càng phức tạp, nếu không cẩn thận có thể mất mạng như chơi!
Trầm mặc một lúc lâu, hắn thấp giọng nói:
-Mặc Băng, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi!
Duẫn Mặc Băng vuốt cằm, thản nhiên nói:
-Được!
Lúc này Vương Kỳ đang ở một bên hỏi:
-Vương gia, xử lý họ thế nào?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trong mắt đầy lạnh lẽo:
-Đã là kẻ vô dụng thì còn giữ lại làm gì?
Nói xong liền cùng Duẫn Mặc Băng đi ra khỏi đại lao.
Duẫn Mặc Băng nhìn bóng lưng vội vàng đi của Tiêu Thần Hiên, trong mắt hiện lên phức tạp:
-Thần Hiên, nếu như chuyện này không có liên quan gì đến Khinh Vân Nhiễm thì ngươi đi thăm nàng đi, nói lời xin lỗi với nàng…
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, quay lưng về phía Duẫn Mặc Băng, trầm giọng nói:
-Ngươi cũng biết rõ ràng, thân thế của đứa trẻ mới là điểm mấu chốt mà ta quan tâm, huống hồ chính miệng nàng ta thừa nhận, đứa con đó không phải là của ta. Cho dù Thiên Tuyết không sảy thai thì ta cũng không muốn giữ nó!
Ngụ ý của hắn là không muốn đi xin lỗi.
Duẫn Mặc Băng lắc đầu, thở dài, Vân Nhiễm nói thật hay nói dối, chỉ cần suy nghĩ một chút là cũng có thể phân biệt được, hắn tại sao lại cố chấp như vậy, chẳng lẽ thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc thì u mê?!
********************
Thanh Phong các, bố cục trong phòng tao nhã, bình hoa cắm vài đóa thủy tiên, sự yên lặng đạm nhã trong phòng làm tăng thêm vài phần thanh nhã, tươi mát cho căn phòng.
Khinh Vân Nhiễm ngồi đọc sách ở trên giường, đột nhiên quyển sách trên tay rơi xuống đất, ngẩng đầu, Lan nhi đang bưng một bát canh gà, nhíu mày nói:
-Lại uống nữa! Buổi sáng không phải vừa uống sao? Lan nhi tốt bụng, không uống có được không, nếu uống nữa, ta sợ mình sẽ nôn ra mất…
Từ khi nàng tỉnh lại, không chỉ đến bữa ăn mới uống thuốc, mà lúc nào cũng phải uống canh bổ, quả thực là hành hạ mà!
Lan nhi bưng bát, vẻ mặt vô tội, nói:
-Tiểu thư, ta xấu lắm, đừng làm nũng nữa, Duẫn công tử phân phó mỗi ngày phải uống ba lần, nếu tiểu thư không uống canh gà, vậy thì ăn cháo nhé?
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi vấn:
-Là huynh ấy bảo vậy?
Hắn là đại phu, nên biết là uống thuốc bổ nhiều quá cũng mệt, sao lại bắt nàng uống lắm như vậy?
Lan nhi không ngừng gật đầu, nói dối không chớp mắt, mỉm cười:
-Cho nên người nên nghe lời Duẫn công tử, uống canh gà đi!
Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau Lan nhi:
-Vân Nhiễm!
Lan nhi đứng lên, cứng ngắc xoay người, chột dạ nói:
-Duẫn công tử, sao hôm nay lại tới đây sớm vậy?
Duẫn Mặc Băng liếc mắt nhìn Lan nhi một cái, thiện ý không vạch trần lời nói dối của nàng, lãnh đạm cười, nói:
-Đưa canh gà cho ta đi!
Lan nhi gật đầu, đưa bát cho Duẫn Mặc Băng, lễ phép nói:
-Duẫn công tử, nô tỳ còn chuyện phải làm, phiền công tử để ý tới tiểu thư!
Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Duẫn Mặc Băng, ý hắn là muốn tự mình cho nàng uống canh? Mà hành động kế tiếp của hắn đúng với suy nghĩ của nàng.
Duẫn Mặc Băng ngồi bên cạnh giường, múc một thìa, thổi thổi, đưa đến bên môi Khinh Vân Nhiễm, ôn nhu nói:
-Cẩn thận nóng!
Trên mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên đỏ ửng, vội vàng nói:
-Không cần đâu, để muội tự uống!
Nàng không phải thê tử của hắn, cử chỉ thân mật như vậy tóm lại không hề phù hợp ở cổ đại này.
Duẫn Mặc Băng lắc đầu, kiên trì nói:
-Để ta giúp nàng! Bát nóng lắm!
Hắn đem thìa đưa tới bên môi nàng, Khinh Vân Nhiễm hơi xấu hổ, mở miệng uống xong, nhỏ giọng nói:
-Huynh có thể bảo Lan nhi nấu ít thuốc bổ không, quá bổ rồi, cơ thể muội sợ không chịu nổi!
Duẫn Mặc Băng cười, thản nhiên nói:
-Ta biết rồi! Lan nhi cũng là có ý tốt, mà thân thể nàng quá suy nhược, ta có làm cho nàng một ít nước thuốc, có thể trung hòa được thuốc bor, không cần lo lắng chuyện này.
Khinh Vân Nhiễm uống xong, đôi môi ánh đào dính nước tỏa sáng, hấp dẫn làm người ta muốn hôn môi, hai người ngồi cạnh nhau rất gần, hắn ngủi thấy trên người nàng tỏa ra một mùi hương thơm mát, ngực hắn bất giác căng thẳng, Khinh Vân Nhiễm bị hắn nhìn không tự nhiên, hỏi:
-Làm sao vậy?
Duẫn Mặc Băng ho nhẹ một tiếng, che giấu đi xấu hổ, ngây dại ban nãy, cười nói:
-Không có gì! Nàng thích gì cứ nói với ta!
Nói xong đặt bát lên đầu giường.
Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, hỏi:
-Mặc Băng, tại sao muội lại đến phủ của huynh?
Nàng nhớ rõ lúc đó là bị mất máu quá nhiều, gần như đã chết, có thể sống lại là cả ngàn vạn hạnh phúc.
Duẫn Mặc Băng trầm mặc một hồi lâu, thấp giọng nói:
-Là Thần Hiên làm theo yêu cầu của ta, Vương phủ không hề an toàn!
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đấu, thu đi lạnh lẽo trong mắt, nhìn Duẫn Mặc Băng, nói:
-Muội biết rõ ràng! Mặc Băng, muội lại nợ huynh rồi!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, hít sâu một hơi, thở dài nói:
-Vân Nhiễm, ta không nói cho nnafg là vị sợ nàng không chịu được đả kích, nhưng chuyện mà không nói sẽ gây ra nhiều hiểu lầm. Lúc đầu ta khuyên nàng nên bỏ con là vì đứa trẻ đã chết ở trong bụng, do một loại cây gọi là Yết tử thảo gây ra!
Hai mắt Khinh Vân Nhiễm mở lớn, ánh mắt bi thương, nức nở nói:
-Muội đã sớm cảm giác được đứa con này rất dễ mất đi! Không nghĩ tới lại là bị người hại…
Duẫn Mặc Băng nhíu chặt mày, nheo mắt lại, nói:
-Vốn là ta tra ra được một ít manh mối, nhưng manh mối lại…
Đôi bàn tay trắng như phấn của Khinh Vân Nhiễm nắm chặt, vội vàng truy hỏi:
-Manh mối gì?
Duẫn Mặc Băng cố nói nhẹ nhàng:
-Yết tử thảo rất hiếm, nếu ăn một hai lần thì không có ảnh hưởng gì đến thai nhi, nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ làm thai nhi nghẹt thở mà chết! Theo ta đoán thì là do người bên cạnh nàng gây ra, nha hoàn Tú nhi khai là mỗi ngày trong thuốc an thai của nàng đều thả bột ngọc trai…
Ngực Khinh Vân Nhiễm chấn động, bột ngọc trai! Trong đầu suy nghĩ trăm thứ, không khỏi cười khổ, cuối cung là chính mình không cẩn thận làm cho người ta hãm hại!
Ai biết Tú nhi thành thật như vậy cũng… Chẳng lẽ việc rơi xuống nước chỉ là khổ nhục kế để giành được sự tin tưởng của nàng, Tú nhi muốn lấy mạng nàng thì có cơ hội rất nhiều, cần gì phải đợi đến bây giờ?
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng nghiêm trọng, cúi đầu nói:
-Vốn định điều tra xác thực thì Tú nhi nói hộp bột phấn đó đã dùng hết rồi!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, khóe môi cười khổ:
-Hộp bột phấn đó là do Tôi Thiên Tuyết đưa cho muội!
Lúc ấy nàng phòng bị nàng ta nhưng lại không phòng bị người hác.
Đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng chợt sáng lên:
-Chuyện này còn có ai biết?
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, thấp giọng trả lời:
-Chỉ có muội, Tú nhi, Tô Thiên Tuyết, còn có tỳ nữ Hạnh nhi của nàng ta cũng biết!